92
Park Chaeyoung đi vào nhà tắm rửa mặt, Lisa cọ mặt vào gối cười ngốc nghếch, động tác quá khích khiến nơi hạ thân truyền tới cảm giác đau, "Tê..." Lisa hít khí lạnh đem mặt úp vào gối, kì thật cô cũng ngượng ngùng.
Đột nhiên tay đụng trúng cái gì đó, Lisa ngẩng đầu nhìn cửa nhà tắm vẫn còn đóng chặt, lấy dưới gối lên một phong thư, chống người dậy ngồi dựa vào thành giường. Nhìn lá thư đã ố vàng, phía ngoài không có chữ, Lisa suy nghĩ một chút, phong thư này sao lại xuất hiện ở dưới gối của mình? Lisa nhìn phía nhà tắm, không tự giác nở nụ cười, chẳng lẽ? Chẳng lẽ là Park Chaeyoung viết thư tình cho mình?
Lisa đắc ý mở lá thư, lấy giấy đã ngả vàng bên trong nhìn thoáng qua, chữ viết đẹp tựa rồng bay phượng múa xuất hiện.
Gương mặt tươi cười nhanh chóng biến mất, gương mặt ngưng trọng, Lisa nhìn chằm chằm tới lui tờ giấy, đây là chữ của mẹ. Nội dung là trước khi mẹ ra đi đã để lại cho mình, Lisa đầu óc trống rỗng, tại sao đến bây giờ cô mới nhìn thấy phong thư này?
Park Chaeyoung mặc áo tắm bước ra nhìn thấy Lisa ngồi xếp bằng dựa lên thành giường cúi đầu, không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, lá thư trên tay cô... Park Chaeyoung nhìn thoáng qua, quả nhiên là lá thư nàng để dưới gối.
"Li..." Park Chaeyoung đi tới bên giường, thử gọi thăm dò. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Park Chaeyoung sợ Lisa thương tâm. Phong thư này đã được đặt dưới gối hơn hai tháng nay, nàng vẫn mở ra coi nội dung như thế nào. Nhưng nàng biết chắc chắn có liên quan tới mẹ của Lisa. Vốn nàng định tối nay chờ thời cơ thích hợp sẽ đưa cho Lisa xem, không ngờ cùng cô dây dưa đến quên mất.
Park Chaeyoung quỳ lên giường, đem chăn đắp lên người cho Lisa, nâng hai má của cô lên. Lisa ngẩng đầu nhìn Park Chaeyoung với ánh mắt vô thần, "Mẹ tôi, bà ấy thực sự tự sát..." Nói xong nước mắt liền chảy dài xuống hai má.
Tâm Park Chaeyoung tê rần, run lên, nàng tiến tới đem Lisa ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, "Đừng đau lòng quá, đều đã qua rồi... Li còn có em, em nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Li."
Lisa dựa vào người Park Chaeyoung im lặng rơi nước mắt, dù cho có là người kiên cường cách mấy thì vẫn có nỗi đau trong lòng, cô không muốn nhớ tới hình ảnh vũng máu ngày hôm đó, ngực của cô rất đau.
Lisa khóc vô cùng thương tâm, không biết qua bao lâu, cảm thấy người trong lòng thở đều đều, Park Chaeyoung đỡ Lisa nằm xuống, đắp chăn cho cô, đứng dậy đi vào nhà tắm lấy khăn ướt giúp cô lau người.
Đóng cửa sổ vào, Park Chaeyoung dựa người vào thành giường, tay cầm lấy lá thư ố vàng kia, lặng lẽ đọc.
"Tha thứ cho mẹ đã không thể nhìn thấy Lisa của mẹ lớn lên, mẹ bị bệnh, đã đến mức không thể kiểm soát được hành vi của bản thân nữa. Mẹ sợ sẽ vô tình làm Lisa bị thương. Cho nên mẹ phải rời đi. Bảo bối yêu quý của mẹ, mẹ thực sự rất yêu con, mẹ ở trên thiên đường luôn dõi theo từng bước đi của con. Mẹ đi rồi Lisa nhớ phải nghe lời ba, Lisa, ba thực sự rất yêu mẹ..."
Ánh mắt Park Chaeyoung nhìn những dòng chữ cuối cùng khóe mắt dần dần phiếm hồng. Nàng chưa từng được nhìn thấy bóng dáng của mẹ nàng, nhưng nàng chắc chắn mẹ cũng rất yêu thương mình. Có người mẹ nào lại không yêu con của mình cơ chứ? Lisa lúc đó còn nhỏ như vậy phải nhận đả kích quá lớn.
Park Chaeyoung cất lá thư đi, lặng lẽ nằm xuống giường, đan tay với Lisa, hai người các nàng đều không có cảm giác an toàn, vì vậy về sau nhất định phải bù đắp cho nhau.
Lisa tỉnh lại, tâm trạng rất tốt, tựa hồ như chuyện quá khứ không hề ảnh hưởng tới cô, kể cả khi Park Chaeyoung nói Massimo Marco tới thì cô vẫn thản nhiên. Mặc kệ mẹ cùng người nọ có quan hệ hay không, cô đã quen cách hành xử như vậy với nhà Massimo rồi, không cần thay đổi làm gì.
Park Chaeyoung biết tính tình Lisa quật cường, nếu trong lòng đã buông bỏ được thì nàng cũng không muốn làm khó cô nữa, hai người về sau cứ tận hưởng cuộc sống của hai người thôi. Về phần nhà Massimo, nàng tin rằng một ngày nào đó, Lisa nhất định sẽ buông xuống được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã vào hè. Ở nhà tịnh dưỡng mấy tháng Lisa đã khôi phục lại sức khỏe. Giữa trưa hôm nay, cô đang nằm trên sofa đọc tạp chí thì nghe tiếng cửa mở.
"Sao em lại về giờ này?" Thấy người đi vào, Lisa buông tạp chí, đứng dậy đi tới.
Park Chaeyoung đưa mấy túi to cho Lisa, ngồi xuống đổi dép, "Buổi chiều ở sở không có việc nên về nhìn Li."
Lisa mở mấy túi nhìn thoáng bên trong, một ít sữa với trái cây, cô đi theo Park Chaeyoung tới phòng khách cười hì hì, "Em đi siêu thị?"
"Ừm." Park Chaeyoung lấy đồ ra xếp vào tủ lạnh, "Dì Lee mới đi có mấy ngày mà tủ lạnh nhà Li đã trống trơn."
Lisa nhún vai, đi tới ôm Park Chaeyoung từ phía sau, "Vậy em chuyển tới đây sống với tôi đi, chúng ta cứ ở riêng như vậy không tốt chút nào?"
Park Chaeyoung dựa ra phía sau, tay vẫn bỏ đồ vào tủ lạnh, "Buổi sáng ba nói muốn về nhà dưỡng bệnh."
Lisa nghe xong sửng sốt, "Sao đột nhiên lại muốn về nhà?" Suy nghĩ một chút mới nói tiếp, "Điều kiện chữa bệnh ở nhà em không tốt, không thể để ba về nhà."
Park Chaeyoung quay lại liếc Lisa một cái, tiếp tục công việc của mình.
Lisa bất đắc dĩ xoay người Park Chaeyoung đối diện với mình, giơ tay đóng cửa tủ lạnh, "Em đồng ý?"
Park Chaeyoung lắc đầu, nàng đương nhiên biết điều kiện chữa bệnh ở nhà, nhưng mà ba Park rất kiên quyết, chắc là đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định như vậy, nàng căn bản khuyên không được.
Lisa thấy Park Chaeyoung nhíu mày, lập tức đau lòng, "Chúng ta cùng nhau tìm ông ấy nói chuyện một lần, lần này Luke về nước luôn nên dì Lee chắc dọn đi, chỗ này của tôi khẳng định đủ cho bốn người ở, để tôi đem phòng dọn dẹp lại sau đó đón ba về, vậy thì chúng ta sau này không cần phải tách ra nữa."
"Nếu ông ấy không đồng ý thì sao?" Park Chaeyoung vẻ mặt cũng dịu lại một chút, ngẩng đầu ủy khuất nói.
Lisa ngửa đầu suy nghĩ, "Vậy em liền khóc cho ông ấy xem."
"Cái gì a?" Park Chaeyoung trừng mắt nhìn Lisa. Lisa cười hắc hắc, "Em khóc đi a, em mà khóc chắc chắn ông ấy sẽ rất hoảng sợ, đến lúc đó em nói gì mà chẳng được."
Người này lại bắt đầu không đứng đắn, Park Chaeyoung liếc Lisa đẩy cô ra.
"Tôi nói thật mà..." Lisa nhanh chóng ôm Park Chaeyoung lại, thấp giọng dỗ dành, "Tóm lại chúng ta phải dùng nước mắt để ông ấy mủi lòng, nếu em không khóc vậy để tôi khóc, chỉ cần làm cho ông ấy đồng ý sống cùng chúng ta, điều gì tôi cũng có thể làm."
Park Chaeyoung không nói lời nào, vòng tay ôm chặt eo cô.
"Tốt lắm, tốt lắm, không được thương tâm. Ba của em chính là ngại sống chung với tôi. Em không phải thường chê tôi mặt siêu cấp dày sao? Vậy tôi về sau nói chuyện nhiều với ông ấy để ông ấy dần dần mở lòng với tôi." Lisa nhẹ nhàng hôn lên trán Park Chaeyoung, "Hơn nữa không phải chúng ta còn có Ella sao, ba em bỏ về nhà không lẽ không muốn nhìn thấy cháu ngoại sao?"
Park Chaeyoung suy nghĩ cảm thấy hợp lý, gật gật đầu, Lisa nếu thật sự có thể thuyết phục ba Park tới sống chung với các nàng thì tốt quá, như vậy sẽ không cần luôn lo lắng cho sức khoẻ của ba, cũng không cần lén lút tới đây ở qua đêm với Lisa nữa.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, đây đều là chuyện nhỏ. Mau vào phòng tôi có thứ muốn cho em xem nè." Lisa thấy Park Chaeyoung đồng ý biện pháp của mình, vui vẻ nắm tay Park Chaeyoung đi vào phòng.
Vào phòng ngủ, Lisa đi tới đầu tủ mở ngăn kéo đầu tiên ra, lấy ra một rờ giấy, bộ dáng hiến dâng của vật tới trước mặt Park Chaeyoung.
"Đây là cái gì?" Park Chaeyoung nghi hoặc nhìn Lisa, cầm tờ giấy có ghi dòng chữ, "Hợp đồng mua bán."
Lisa hài lòng với phản ứng của Park Chaeyoung, cười rất vui vẻ. Cô biết nàng nhất định sẽ cao hứng.
"Li thực sự mua chỗ đó? Sao Li có đủ tiền để mua a?" Park Chaeyoung đóng hợp đồng lại, vẻ mặt khó tin hỏi.
"Tôi đã đem cầm cố chỗ này cho ngân hàng..."
"Li..." Park Chaeyoung lắp bắp kinh hãi, lúc trước Lisa có thương lượng với nàng về chuyện này. Nói muốn mua xưởng sửa xe kia. Lúc đó nàng lo giải quyết một vụ án lớn nên không có nhiều thời gian cùng cô nói chuyện, không nghĩ tới Lisa nói là làm đem chỗ này đi cầm ngân hàng.
"Cái xưởng kia chỉ cần sửa chữa lại một chút là có thể dùng được. Trong khoảng thời gian đi khảo sát mỗi ngày, bọn họ có lượng khách khá ổn định, tuy lúc đầu có thể không dễ nhưng về sau nhất định sẽ khả quan." Lisa một bộ dạng tự tin tràn đầy, "Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, Hongseok cũng theo tôi cùng làm, bọn tôi ở quân đội đã tiếp xúc với đủ loại xe, nên kĩ thuật không hề thua kém các thợ khác. Như vậy về sau mới có thu nhập ổn định, đảm bảo cho Ella đi học, tôi muốn kiếm cho con bé một trường tốt một chút, về sau sẽ có tiền đồ hơn. Cho nên a, lão công như tôi phải cố gắng mới được."
Park Chaeyoung nghe lời nói rõ ràng của Lisa, mũi đột nhiên cảm thấy chua xót, ôm chặt lấy eo Lisa, vùi mặt vào hõm cổ cô thì thào, "Li, sao Li lại tốt như vậy?"
Lisa sửng sốt cười lên, nữ vương băng giá càng ngày càng dễ bị mình làm cho cảm động, cô ôm chặt lấy người trong lòng, nói lời thề son sắt, "Chúng ta về sau nhất định sẽ hạnh phúc."
Cảm động qua đi, Park Chaeyoung khôi phục dáng vẻ lạnh như băng thường ngày. Lisa thực bi đát đi vào bếp làm cơm. Lisa ở nhà nhàn rỗi theo học Lee Myung Sun nấu ăn, hiện tại cũng coi như tay nghề rất tốt. Park Chaeyoung bận rộn cả ngày lẫn đêm ăn uống không đầy đủ nên cô rất đau lòng vì vậy mới quyết tâm học nấu ăn. Hơn nữa cô cảm thấy chính mình có thể nấu cơm cho vợ yêu ăn mỗi ngày, cuộc sống như vậy thật sự vô cùng hạnh phúc.
"Mấy ngày nay Li có đi thăm ba mình không?" Đang ăn cơm Park Chaeyoung đột nhiên hỏi.
Lisa ngưng đũa, "Ừm, đi một lần."
"Ông ấy thế nào?" Park Chaeyoung cũng không để ý biểu tình không được tự nhiên của Lisa, thuận miệng hỏi.
"Không tốt lắm."
Park Chaeyoung ngẩng đầu, Lisa nhìn nàng một cái lại cúi đầu, "Phỏng chừng không qua được mùa hè này."
Không khí trở nên có chút trầm trọng, Park Chaeyoung thở dài, "Không có việc gì thì Li đi bồi ông ấy đi, sau này sợ không còn nhiều cơ hội nữa, đừng luôn xa cách như vậy. Dù sao đó cũng là ba của Li."
"Ừm, tôi biết rồi." Lisa gật đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, buông muỗng ngẩng đầu nhìn Park Chaeyoung, "Ngày hôm qua luật sư của nhà Massimo đến tìm tôi, nói Marco hình như muốn để lại cho tôi một phần tài sản."
Park Chaeyoung có thể đoán được chuyện này, Marco nhiều năm nay đối với Lisa vẫn áy náy trong lòng, tài sản của ông ấy nhiều như vậy cũng chỉ có hai người con là Luca với Lisa, trước khi mất lập di chúc cũng là bình thường.
"Việc này Li tự quyết định đi, nhưng mà đừng làm ông ấy thương tâm, ông ấy vì chuyện của mẹ mà chịu khổ không ít rồi." Park Chaeyoung dừng lại nhìn mắt Lisa một chút, "Li không cần cảm thấy khó xử, nếu đó là tâm ý của ông ấy vậy trước mắt cứ nhận đi. Chúng ta còn cuộc sống của chúng ta, chuyện về sau đâu ai biết được."
Nói ra mấy câu Lisa trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lisa ngẩng mặt cười thoải mái với Park Chaeyoung, nàng nói rất đúng, không có gì phải khó xử hết. Về phần Marco trên danh phận là ba, đối với một người đã sắp gần đất xa trời, cô nguyện ý lấy thân phận là con gái đi bồi ông ấy đoạn đường cuối cùng này, về phần cái khác, cô không thiếu thốn, cũng sẽ không đi tranh đoạt tài sản, cô tin tưởng bản thân, chỉ cần chăm chỉ cố gắng, cuộc sống của hai người sẽ hạnh phúc đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro