Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 8

Ngày đầu buôn bán kết thúc, việc đầu tiên Ứng Linh Lung muốn làm chính là tính toán xem hôm nay bán được bao nhiêu tiền.

Không tính thì không biết, tính ra thì giật mình, hôm nay không có bao nhiêu khách, tính toán sơ qua vậy mà kiếm được hơn 500 tệ.

Ứng Linh Lung lúc này mới nhận ra lời nói của Dương chủ nhiệm là đúng.

Không tốn tiền thuê nhà, không cần nộp thuế, nhân viên miễn phí, mở nhà hàng chính là món lời kết xù!

Hôm nay, chỉ tiêu tiền mua những thứ cơ bản như nguyên liệu nấu ăn, các loại gạo mì gia vị, vốn dĩ còn dư lại rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng Ứng Linh Lung không muốn đem nguyên liệu nấu ăn không tươi bán cho khách, nên dứt khoát làm cơm tối ăn hết, nếu không lợi nhuận còn nhiều hơn thế nữa.

Nếu dựa theo doanh thu này, không đến một tuần cô có thể trả hết nợ cho anh em Ly Lực trước, sau đó tiến nhanh về mục tiêu trả hết tiền cho ông chủ Hoàng.

Chưa lạc quan được bao lâu, Ứng Linh Lung nhìn lại chi tiết doanh thu, cảm thấy không ổn, chỉ riêng 5 người Hoàng Bách Hào đã đóng góp hơn 600 tệ vào doanh thu, chiếm hơn một nửa tổng doanh thu.

 Giá đồ ăn ở quán ăn Sơn Hải không đắt, chỉ cao hơn nhà hàng bình thường một chút, mấy người Hoàng Bách Hào đều là những chàng trai trẻ có khẩu vị tốt, gọi không phải thịt bò dê, hàu sống, tôm lớn thì cũng là cá viên tự làm, ngày đầu khai trương được giảm 20% nên chỉ tốn có 600 tệ.

Nếu không muốn tốn nhiều tiền, hai người vào quán chỉ cần gọi một đĩa trứng gà xào cà chua, cùng với hai chén cơm, chỉ với 10 tệ một người, sẽ có một bữa ăn no nê.

Tính cả tiền thuê nhà, nhân viên, quán ăn Sơn Hải hiện đang ở trạng thái thua lỗ 100%.

Thật ra tiết kiệm được phần tiền thuê nhà và nhân công cũng không có gì to tát, mấu chốt chính là, Hoàng Bách Hào và bạn bè của cậu ta không thể ngày nào cũng đến ủng hộ Ứng Linh Lung.

Vậy doanh thu ngày mai, chẳng phải sẽ giảm đi sao?

Ứng Linh Lung lo lắng ngủ thiếp đi.

  ————

Không khí buổi sáng mát mẻ, là thời gian sảng khoái khó có được trong ngày.

Diêm Lệ chẳng cảm thấy thoải mái chút nào, hôm nay dậy muộn mười phút, đối với người từ trước đến nay đều chậm chạp bước vào cửa công ty như cô mà nói hôm nay quả thật dùng đến tốc độ sinh tử.

Một đường bước đi thật nhanh, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Lại nhìn thời gian, hình như không chênh lệch nhiều so với thời gian bình thường đến siêu thị Phúc Đa Đa.

Phù, cô thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay cô phải bỏ qua thời gian ăn bữa sáng , bình thường bữa sáng cô chỉ đơn giản dùng máy nướng vài miếng bánh mì, ăn trứng luộc là xong.

Hôm nay cô không ăn gì cả, bụng trống rỗng. Ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh siêu thị Phúc Đa Đa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một quán ăn.

Quán ăn sao? Quán ăn Sơn Hải. Cái tên này thật kỳ lạ.

Mùi thơm của thức ăn bay ra từ cửa hàng chắc không phải là giả. Diêm Lệ không thèm nghĩ nhiều, trực tiếp vọt vào.

"Bà chủ, bữa sáng có món gì?"

Bà chủ đang cúi đầu nướng bánh ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn:" Cháo gạo kê, bánh kẹp hành, bánh củ cải, trứng vịt muối......

Diêm Lệ vội vàng nói: "Cháo gạo kê có thể đóng gói không?"

Bà chủ trầm mặc một chút, lắc đầu.

Diêm Lệ nhíu nhíu mày, thời gian cấp bách, thấy bánh kẹp hành đã nướng xong, đành phải nói: "Vậy lấy hai cái bánh kẹp hành đi."

Trong thời gian chờ bánh kẹp hành bỏ vào túi, Diêm Lệ tùy ý nhìn cửa hàng một chút. Cách đó không xa có một cặp vợ chồng già đang ngồi, ông cụ đang bóc một quả trứng vịt muối, bóc xong dùng đũa chọc một cái, từng giọt dầu vàng óng chảy ra bên ngoài.

Bà cụ ngồi đối diện khuấy cháo gạo kê trước mặt, nhấc lên một lớp gạo mỏng manh đã đông kết, hài lòng đưa vào trong miệng.

Diêm Lệ nhìn mà hâm mộ không thôi, thật muốn về hưu nha.

Nghĩ lại chính mình ngay cả thời gian ngồi xuống ăn sáng cũng không có,trên mặt Diêm Lệ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đang sụp đổ, gào thét.

Làm gì có ai không phát điên khi đi làm, chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi!

Một giọng nói cắt đứt hoạt động tâm lý phức tạp của Diêm Lệ." Bánh kẹp hành của cô."

Diêm Lệ không nhìn trực tiếp nhận lấy rồi vội vàng đi ra ngoài.

Trước khi lên tàu điện ngầm phải ăn bánh, nếu không bánh đi lên tàu điện ngầm không chỉ dẹp hơn, mà còn có thể ngẫu nhiên xuất hiện trong mũ trùm đầu, khóa kéo ba lô, và trong túi mông của những người xung quanh. Chuyến tàu này của cô chính là tuyến thứ 3 xuống địa ngục, đi lên là bánh bích quy, bước xuống trở thành bột mì, nhưng mà cô vẫn phải đi.

Cô vừa cầm bánh kẹp hành trong tay vừa chạy về phía tàu điện ngầm. Lúc lấy không nhìn kỹ, sao bên cạnh lại có thêm một cái túi? 

Diêm Lệ mở túi giấy ra, dưới túi là hai viên khoai lang vàng óng.

Bà chủ thấy cô không vui khi không mua được cháo gạo kê nên cố ý bồi thường khoai lang cho cô sao?

Diêm Lệ bóp đáy túi giấy đưa khoai lang vào miệng. Khoai lang ngọt ngào được nghiền nát thật nhuyễn, thêm bột gạo nếp nhào thành viên tròn.

Lúc cắn xuống phát ra âm thanh rôm rốp rõ ràng. Phá vỡ lớp da mỏng manh kia, hương vị mềm mại đậm đà ngọt ngào vui sướng tỏa ra.

Vị ngọt hoàn toàn đến từ củ khoai lang, còn có một cỗ mùi thơm thoang thoảng của sữa.

Có chút nóng, Diêm Lệ nhẹ nhàng thổi, không biết do nhận được an ủi, hay do món quà của người xa lạ, tâm trạng chán nản của cô tốt hơn không ít.

Vừa ăn xong khoai lang, lúc ăn bánh kẹp hành, ngoại trừ cảm giác gấp gáp vì chạy đua với thời gian, cô còn có thêm một tia chờ mong. Bánh không lớn lắm, cho nên Diêm Lệ gọi hai cái.

Nhìn bề ngoài cũng không có gì khác so với bánh kẹp hành bán ở các quán ăn bên ngoài. Nhưng cắn vào mới cảm nhận được hương vị phong phú của nó, lớp ngoài giòn tan, một ít vụn theo động tác của cô rơi xuống, lớp trong cũng rất mềm mại, có hơi dai dai , mùi hành lá cũng lan tỏa trong khoang miệng.

Bữa sáng vội vàng giải quyết trên đường này, Diêm Lệ cảm thấy rất hài lòng. Trạm tàu điện ngầm ngay trước mắt, cô ném túi vào thùng rác, đổ ra một viên kẹo cao su, bước chân không ngừng, đi vào trạm tàu điện ngầm.

Ứng Linh Lung ghi lại nhu cầu mới trên danh sách mua sắm ở bên cạnh: máy đóng hộp, còn có cốc nhựa và màng dán tương ứng.

Có rất nhiều sinh viên và nhân viên văn phòng đều không kịp ở lại tiệm ăn sáng, có máy đóng hộp là có thể thuận tiện đóng gói nước canh mang đi.

Trên danh sách mua sắm đã liệt kê vài món hàng, bên trong có trứng vịt và vài loại rau làm dưa muối.

Hôm nay trứng vịt mà Ngô giáo sư ăn là trứng Ứng Linh Lung ướp ở núi Lê Khâu, cũng không có nhiều, chỉ bán được vài ngày, phải ướp một lô mới được.

Ứng Linh Lung hôm nay dậy sớm, trở về tông môn một chuyến. Để không ảnh hưởng đến việc buôn bán, cô đã bỏ ra một số tiền lớn, cụ thể là 150 tệ, để Đế Giang đưa đón cô qua lại.

Ứng Linh Lung đang tính toán trong đầu xem nên làm bao nhiêu dưa muối thì nghe thấy giáo sư Hà đến quán từ sáng sớm hỏi cô: " Bà chủ, em họ cháu buổi sáng không đến sao?"

Bà ấy đang nói về Kim Ô. Bởi khuôn mặt non nớt của Kim Ô trông như người bỏ học ra ngoài kiếm sống, nhưng trên người lại lộ ra một cỗ khí chất cao quý không thể che giấu, cực kỳ mâu thuẫn. Ứng Linh Lung đành phải nói anh ta là em họ của mình, bất hòa với gia đình tìm cô nương tựa, cô mới dạy tay nghề nướng thịt cho Kim Ô, để anh ta ở trong tiệm hỗ trợ.

Ứng Linh Lung nhìn thời tiết có hơi u ám, đặc biệt muốn nói đùa vài câu :" Hôm nay trời đầy mây, cho nên Kim Ô không đi làm."

Đáng tiếc không ai có thể nghe hiểu, Ứng Linh Lung cảm thấy vô cùng cô đơn.

Sáng sớm anh ta ra ngoài mua đồ, lát nữa sẽ về.

____

Giả Chí Văn đi tới quán ăn Sơn Hải, thở phào nhẹ nhõm.

Nói với người phía sau: "Tôi đã nói buổi sáng cũng có mở cửa."

Vợ ông là Chu Tú liếc xéo ông một cái, "Vừa rồi ông không có tự tin như vậy?"

Giả Chí Văn ăn thử thịt nướng trong quán Ứng Linh Lung, vẫn chưa hết suy nghĩ về nó, nhớ thương cả đêm. Buổi sáng bà xã thức dậy nấu cơm, nói hết trứng gà rồi, bảo Giả Chí Văn nhớ đi mua.

Giả Chí Văn không biết chạm phải dây thần kinh nào, lập tức muốn đưa vợ Chu Tú đến cửa hàng của Ứng Linh Lung.

Chu Tú xuống lầu, mới nghe ông nhắc tới quán thịt nướng khiến ông nhớ thương cả đêm, nhịn không được đấm Giả Chí Văn hai quyền.

" Tiệm thịt nướng không phải buổi chiều mới mở cửa buôn bán hay sao, ông muốn dẫn tôi đi ăn cái gì, ăn bế môn canh có phải hay không?"

Giả Chí Văn vò đầu: "Không phải chỉ là tiệm thịt nướng, còn là quán ăn nữa."

Tới cũng tới rồi, Chu Tú tuy rằng trong lòng cảm thấy tiệm thịt nướng sao có thể làm ra hương vị tốt cho bữa sáng, nhưng vẫn ngồi xuống. Giận dỗi nghĩ dù sao bữa sáng cũng chỉ có mấy món, có thể khó ăn đến đâu, cũng khỏe cho bà, khỏi làm bữa sáng.

Chu Tú gọi hai chén cháo, một quả trứng vịt muối, một đĩa dưa muối.

Một lát sau thức ăn được mang lên, lại có thêm một đĩa khoai lang bóng loáng. Giả Chí Văn chớp chớp mắt, cười nói: "Nếm thử xem, không phải bà thích ăn ngọt sao."

Chu Tú trừng mắt liếc ông, khóe miệng cũng cong lên, bà thổi một hơi, múc một muỗng cháo nhỏ.

Trong cháo còn cho táo đỏ đã lấy sạch hạt. Chu Tú hơi thoải mái nếm thử một miếng, cháo kê vàng, rất đặc, tuy nguyên liệu nấu ăn đơn giản, nhưng độ lửa vừa đúng, nấu ra hương vị vốn có của nguyên liệu, mềm dẻo thơm ngọt.

Chu Tú gắp một đũa dưa muối, vị chua chua cay cay xen lẫn chút giòn bù lại vị thanh đạm của cháo gạo.

Giả Chí Văn đã bóc vỏ trứng vịt muối, lấy lòng đỏ trứng bỏ vào trong chén của vợ. Lòng đỏ trứng lộ ra lớp dầu trong suốt, dùng đũa nhẹ nhàng ấn nhẹ có thể ép ra nhiều dầu hơn, vô cùng hấp dẫn.

Chu Tú vốn không đói lắm, bây giờ lại có cảm giác thèm ăn, bà ăn sạch sẽ một chén cháo nhỏ, sau đó mới ăn khoai lang viên, hàm răng phá vỡ lớp vỏ mềm trong nháy mắt, vị ngọt từ trong miệng truyền đến lòng bà.

Giả Chí Văn thấy bà hài lòng, rèn sắt khi còn nóng nói: " Vợ à, bà không biết thịt nướng ở đây ngon đến mức nào đâu, tôi chỉ nếm thử mấy xiên, liền nhớ thương đến bây giờ, tôi thấy buổi tối chúng ta cũng đừng nấu cơm?"

Chu Tú cười nói: " Ông tưởng tôi thích nấu cơm lắm sao, mỗi ngày đều đến quán ăn càng tốt !"

Lúc này, hai vợ chồng giáo sư Ngô đứng dậy, trước khi rời khỏi cửa hàng vẫn không quên hỏi: "Hôm nay có món gì đặc biệt không?"

Quán ăn Sơn Hải ngoài các món ăn gia đình cố định, mỗi ngày còn chế biến các món ăn đặc biệt theo nguyên liệu nấu ăn của ngày hôm đó.

Ứng Linh Lung đang tập trung làm gà, nghe vậy ngẩng đầu lên.

"Hôm nay có món đuôi bò hầm và lòng gà chua cay ạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: