chương 7
Trước khi khách đến, Ứng Linh Lung đã loại bỏ xương cá, chia cá thành từng miếng, thịt cá mềm mại cũng đã cạo được một nửa.
Hiện nay, cá viên ở các nhà hàng đều được nghiền nhỏ bằng máy xay, tiết kiệm được không ít thời gian và sức lực, so với cạo bằng tay cũng mềm mại hơn.
Nhưng máy móc cũng không hoàn toàn hoàn hảo, thịt cá được nghiền bằng máy xay sẽ phá hủy chất xơ và kết cấu thịt cá, người bình thường có thể không nhận ra được sự khác biệt nho nhỏ này, nhưng người có kinh nghiệm ăn vào chắc chắn sẽ nếm ra được điểm khác biệt.
Ứng Linh Lung chọn cá thu để làm cá viên, cá thu thịt nhiều xương ít, hơn nữa thịt cá trắng noãn mềm mại rất thích hợp để làm cá viên.
Hương vị của biển nằm ở sự tươi mới của cá, cá thu tươi vừa mới được Đế Giang giao đến, Ứng Linh Lung liền quen tay lưu loát làm sạch nội tạng, cắt bỏ đầu cá, đặt dao dọc theo xương khéo léo cắt thân cá thành hai nửa, dùng muỗng cạo theo sớ thịt của cá.
Tự tay cạo cá viên còn có một ưu điểm là thịt cá cạo ra sẽ không bao giờ có lẫn xương cá, đây được gọi là " thịt cá không mẩu xương, miếng nào cũng thơm ngon." Nếu trực tiếp cho thịt cá vào máy xay nghiền nát, xương cá nhỏ cũng sẽ xay nát theo, tuy không gây tổn thương cho thực khách nhưng ăn vào cũng không phải một trải nghiệm tốt đẹp gì.
Sau khi cạo xong phần thịt để làm cá viên, cá thu lập tức co lại chỉ còn lại nửa phần thịt. Còn phải dùng chày giã đến khi thịt cá có độ kết dính. Thời gian và lực độ chính là điểm mấu chốt tạo nên hương vị của cá viên, phải giã sao cho thịt cá sền sệt, cá viên mới có độ đàn hồi, nếu giã không đủ, cá viên sẽ khô ráp lỏng lẻo, còn giã quá tay, thịt cá sẽ mất đi độ trơn mềm.
Ứng Linh Lung xử lý thịt cá một cách dễ dàng, thậm chí còn dư thời gian nấu vài món ăn gia đình mà đoàn người Hoàng Bách Hào đã gọi, một đầu bếp giỏi có thể nấu nhiều bếp cùng một lúc, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cô khéo léo bắt thịt cá đã giã qua hổ khẩu* thành từng viên tròn cho vào nồi nước lạnh trên bếp, chờ cá viên nổi lên, từng viên cá tròn trịa mượt mà hoàn hảo liền ra đời.
*Hổ khẩu là kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Có một người trong đám bạn của Hoàng Bách Hào đứng lên nhìn một chút, thấy Ứng Linh Lung cạo thịt cá, giã thịt, bắt thành viên, thủ pháp như một loại nhịp điệu đặc biệt, không giống đang nấu ăn mà giống như đang chế tác một tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Cậu trở lại chỗ ngồi, nhỏ giọng nói với đám bạn:" Thật sự là cá viên làm hoàn toàn bằng tay, trước đây tớ có đến nhà hàng Michelin, họ cũng nói cá viên được làm bằng tay, nhưng sau này tớ nghe nói cá viên của họ thật ra đều làm bằng máy, còn nói những người bình thường như chúng ta ăn vào cũng không nhận ra được. Chỉ khi chuyên gia ẩm thực hoặc những người sành ăn đến họ mới làm bằng tay."
Một người bạn khác mỉm cười:" Bây giờ làm gì có chuyên gia ẩm thực chứ, toàn là nhận tiền giúp người khác khoác lác."
Người vừa nói chuyện tên là Kỳ Tuấn, trong nhà mở xưởng sản xuất đồ nội thất, cũng có chút tài sản. Cả gia đình không có sở thích gì, chỉ yêu thích các món ngon. Mấy năm trước cũng bị nhà hàng cao cấp dùng mánh lới quảng cáo lừa gạt, ăn cái gì mà bò bít tết dát vàng, gan ngỗng tuyết, mùi vị cũng chỉ có vậy.
Người trong nhà cũng không kỳ thị quán ăn nhỏ, dù là quán ăn ít người biết đến, nếu có người giới thiệu họ cũng sẽ tìm đến.
Chỉ là internet ngày càng phát triển, trước đây có không ít quán ăn nhỏ ở hang cùng ngõ hẻm được đào ra, bây giờ trở thành thủ đoạn quảng cáo, trên mạng quảng cáo rầm rộ tâng bốc đến mức muốn ăn phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ ở cửa hàng, nhưng kỳ vọng càng cao ăn vào càng khiến người ta thất vọng.
Hoàng Bách Hào cùng mọi người thảo luận:" Đây là người chị có quan hệ tốt với gia đình tớ, lát nữa nếu không hợp khẩu vị, đừng nói ra tránh làm chị ấy khó xử."
Lời này vừa nói ra, mọi người liền nhìn Hoàng Bách Hào một chút, hôm nay cậu mời khách mọi người sẽ không làm cậu mất mặt.
Nhưng đúng là mọi người cũng không ôm kỳ vọng quá lớn đối với bữa ăn này. Phòng ăn thì nhỏ, khách hàng ít ỏi, đầu bếp còn quá trẻ, mặc dù từ đầu bếp đến phục vụ đều là trai xinh gái đẹp, nhưng đây mới chính là điều không đáng tin cậy!
Trong mắt thực khách, một nữ đầu bếp xinh đẹp với đôi tay trắng trẻo thon thả không an toàn bằng một nam đầu bếp có nọng cằm và cái bụng phệ mập mạp.
Nếu không phải không thấy có người giơ máy ảnh chụp hình khắp nơi, khách hàng cũng ít, Kỳ Tuấn thật sự đã cho rằng nơi này dùng sắc đẹp để làm chiêu trò quảng cáo.
Một người bạn khác không quan tâm đến điều đó, cậu ta nói:" Đồ nướng có thể khó ăn đến mức nào chứ?" Huống chi đồ nướng của Kim Ô đã gần xong rồi, trong không khí tràn ngập mùi hương cháy nhẹ kỳ lạ.
Bọn họ ngồi cách vị trí Kim Ô nướng thịt không xa, trong cửa hàng có bật điều hòa nên không cảm thấy nóng, ngược lại có thể nhìn thấy rõ ràng miếng thịt dần dần có những cạnh cháy hấp dẫn, những hạt mỡ li ti trên miếng thịt vỡ ra, tụ lại thành từng giọt mỡ rơi xuống, bên trong lửa than lập tức vang lên một tiếng " xèo".
Trong đám bạn có một người đang ũ rũ, từ khi ngồi vào bàn cậu không nói lời nào, không ai khác chính là Đinh Lăng người không hề thích ăn thịt nướng, may mà còn có các món ăn gia đình, vừa rồi cậu còn bị bạn bè cười nhạo vì đến quán ăn lại gọi trứng xào cà chua.
Lúc này đồ nướng được đưa lên, cậu nhìn về phía Ứng Linh Lung thầm cầu nguyện trong lòng, cho dù đầu bếp có tệ đến đâu thì trứng xào cà chua chắc cũng không làm quá dỡ đâu?
Đồ nướng vừa đặt lên bàn Kỳ Tuấn lập tức đưa tay gắp lấy viên cá mũm mĩm, thao tác vừa rồi của Ứng Linh Lung thật sự mãn nhãn, nếu không ngon chắc sẽ thành trò cười.
Ngay khi viên thịt vừa vào miệng, hương vị dai ngon tràn ra không thể cưỡng lại được. Rõ ràng là món nướng nhưng không khiến người ta cảm thấy khô khan, đây là do được giã với lực độ vừa phải, lúc nặn ra bên trong không được quá rỗng sẽ ảnh hưởng đến hương vị, cũng phải đảm bảo lượng không khí vừa đủ mới tạo ra được viên thịt ngon ngọt mọng nước thế này.
Vì vậy mới nói cá viên này đem đi nướng thật lãng phí, nên dùng chúng nấu nước súp để giữ được hương vị hải sản.
Kỳ Tuấn chậm rãi thưởng thức cá viên trong miệng, vừa cúi đầu liền kinh ngạc, khó trách không có ai lên tiếng, miệng người nào người nấy căng phồng, trong tay mỗi người còn cầm hai xiên cá, 20 xiên cá viên, chỉ để lại một xiên cho cậu ta!
Cậu tức giận nói:" Đinh Lăng, không phải cậu không ăn đồ nướng sao? Tại sao cậu lại lấy nhiều nhất!"
Đinh Lăng ậm ờ nói:" Không phải do cơm của tớ còn chưa ra sao, tớ ăn trước lót dạ. Hơn nữa đây là cá viên, sao có thể gọi là đồ nướng chứ?"
Tuy rằng cá viên đã bị cướp sạch, nhưng vẫn còn lại những xiên thịt nướng vô cùng hấp dẫn. Thịt chân sau của dê quả thật thích hợp để làm đồ nướng nhất, nạc mỡ đan xen, chất thịt tươi mềm, không béo không tanh.
Hoàng Bách Hào ăn đến miệng bóng nhẫy, im bặt không dám nhắc đến chuyện lúc nãy xin đám bạn cho mình mặt mũi, nếu biết đầu bếp nướng thịt trông trạc tuổi mình nhưng tay nghề tốt như vậy thì cậu đã không đánh tiếng dự phòng trước.
Trọng Minh bưng thức ăn lên, mang ức bò om và trứng xào cà chua đặt ở trước mặt Đinh Lăng.
Đây là những món này đều do cậu gọi, Trọng Minh nhớ rất rõ.
Đinh Lăng hơi xấu hổ, cậu vốn dĩ không thích ăn đồ nướng, cảm thấy nó quá dầu mỡ, nhưng lúc này lại ăn đến lưng lửng dạ.
Cậu đành phải đẩy đĩa vào giữa, gắp một miếng ức bò om và nói:" Các cậu cũng nếm thử đi…"
Ức bò om có màu sắc mê người, không chỉ xào qua, còn được hầm với lửa nhỏ trong nhiều giờ, Đinh Lăng cắn một miếng, nước hầm từ bên ngoài thấm vào từng sớ thịt, cuối cùng tràn ra trong khoang miệng, non mềm nhiều nước, hương vị tuyệt đến mức khiến cậu nheo mắt lại.
Đinh Lăng vội vàng đưa tay ra kéo đĩa quay về trước mặt mình.
" Tớ giúp các cậu nếm thử, nhưng chưa nếm ra mùi vị, để tớ thử lại."
Vừa dứt lời, xung quanh đồng loạt đưa ra mấy đôi đũa nhắm ngay ức bò om gắp tới, Kỳ Tuấn còn lấy hơn phân nửa cơm chưa kịp ăn trong chén của Đinh Lăng.
Kỳ Tuấn nhanh tay lẹ mắt cướp được mấy khối thịt bò, đĩa nước sốt còn lại cũng bưng lên, rưới lên phần cơm mềm dẻo vừa mới ra khỏi nồi, nước sốt sền sệt nhanh chóng bao phủ từng hạt cơm, dùng đũa trộn đều lên, mỗi một hạt cơm đều hòa quyện hoàn hảo với nước sốt.
" Cậu thật biết ăn nha." Hoàng Bách Hào vỗ đùi nói.
Cuối cùng đĩa ức bò om bị ăn sạch sẽ, không còn thừa lại tý nước sốt nào. Lúc này mọi người mới nhớ đến đĩa trứng xào cà chua, vốn dĩ đây chỉ là một món ăn gia đình bình thường, nhưng trước mắt những con sói đói lúc này nó đã trở nên thật khác biệt.
Những miếng chua đỏ ao cùng với trứng gà vàng óng kết hợp khắng khít với nhau ở trên đĩa, cà chua được xào vô cùng mềm mại, nước sốt đậm đà tan chảy ngay khi vào miệng, nước sốt chua ngọt được từng miếng trứng gà đều nhau bao bọc lấy, đây đúng là một món tuyệt vời để ăn với cơm.
Mấy người bọn họ la hét đòi thêm một chén cơm nữa.
Bên cạnh những người trẻ tuổi đang bận rộn, hương thịt thoang thoảng trong không khí. Tại một bàn khác, đôi vợ chồng già thỉnh thoảng mỉm cười nhìn qua, hai người cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn những gương mặt trẻ tuổi tràn đầy sức sống này.
Ngô Đông Hoa và Hà Lan đều là giáo sư đã về hưu của đại học Giang Dư, từ khi bắt đầu làm việc một ngày ba bữa đều ăn cơm ở căn tin của trường, cả hai người đều không giỏi nấu nướng, bây giờ về hưu cũng thường xuyên tản bộ đến căn tin trường học, thuận tiện giải quyết vấn đề ăn uống. Nhưng điều khiến hai người rầu rĩ chính là vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, căn tin đóng cửa hơn phân nửa, chỉ còn lác đác vài cửa sổ nhưng đều không hợp khẩu vị của bọn họ.
Vừa lúc hôm nay trời đổ mưa to, xua tan đi cái nóng oi bức trong không khí nên Hà Lan đề nghị ra ngoài đi dạo, sẵn tiện tìm một quán ăn để ăn cơm tối.
Tài nấu nướng của bà bình thường nhưng lại có một cái lưỡi vàng, mỗi lần ăn cơm do chồng nấu đều là cực hình đối với bà.
Hai người vốn định đi đến phố ẩm thực đối diện đại học Giang Dư nhưng Ngô Đông Hoa khuyên bà, nói hiện tại đang là thời gian nghỉ hè, phố ẩm thực chủ yếu bán cho sinh viên nên đã đóng cửa hơn phân nửa, với lại không có nhiều khách, dám chắc tám phần là nguyên liệu nấu ăn đã để lâu rồi, bây giờ lại là mùa hè, sợ ăn vào sẽ xảy ra vấn đề.
Đây cũng là điều thú vị của hai người, mỗi khi ăn Hạ Lan đều tỉ mỉ nhấm nháp hương vị. Về phần Ngô Đông Hoa thì lại điên cuồng cho thức ăn vào miệng, ngay cả thức ăn đã biến chất phải dùng nhiều gia vị để khử mùi ôi thiu cũng nếm không ra, hơn nữa tình trạng dạ dày của ông không tốt, ăn phải nguyên liệu nấu ăn không tươi sẽ bị nôn mửa tiêu chảy, nếu nghiêm trọng còn phải đến bệnh viện.
Vì vậy hai người ra ngoài ăn cơm đều chọn những cửa hàng sạch sẽ thoáng mát, sau khi Hạ Lan nếm qua Ngô Đông Hoa mới dám ăn.
Vốn dĩ họ thấy quán ăn Sơn Hải sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa, ngay cả quầy nướng thịt nổi tiếng là đầy dầu mỡ cũng sạch sẽ không một vết bẩn mới yên tâm đi vào. Ai ngờ sau khi tiến vào mới biết hôm nay là ngày đầu tiên cửa hàng mở cửa, khó trách cửa hàng không có lấy một hạt bụi.
Hai người nhìn nhau cười gượng, nhỏ giọng thương lượng xem có nên đi đến quán khác không, nhưng nhân viên phục vụ chủ động tiếp đãi bọn họ lại có giọng nói trong trẻo, nụ cười tỏa nắng, ánh mắt thuần khiết trong sáng không hề mang theo nét khôn lõ sành đời, hai người đã dạy qua rất nhiều học sinh, nhưng thích nhất vẫn là những đứa trẻ chất phác trong sáng như thế này, có hơi không đành lòng nhìn cậu ấy thất vọng.
Vừa nghe đám thanh niên bàn bên nói về cá viên tự làm, hai vợ chồng liền gọi canh cá viên và cải thảo hấp miến, buổi tối vẫn nên ăn ít một chút.
Nhìn thấy cảnh Ứng Linh Lung tự tay đánh cá viên, trong lòng hai vị giáo sư mới hơi yên tâm, có lẽ nên mong chờ một chút, cửa hàng này có thể sẽ cho họ bất ngờ.
Nhìn thấy canh cá viên dùng xương và đầu cá thu chiên sơ qua, lại hầm thành nước canh đậm đà màu trắng đục, sau đó xương cá được vớt ra hết mới cho cá viên, miến và một nắm cải thảo tươi non vào, canh cá viên như vậy liền hoàn thành.
Mùi thơm lan tỏa trong không khí, nhưng không hề bị mùi đồ nướng bá đạo bên cạnh áp đảo, như có như không bay vào lỗ mũi của hai vị giáo sư.
Cổ họng Ngô Đông Hoa khẽ động, dạ dày vốn trì độn theo tuổi tác của ông bây giờ mới cảm thấy đói.
Người phục vụ tỏa nắng như ánh mặt trời vững vàng bưng khay ra, đặt hai chén cá viên trước mặt hai vợ chồng.
" Xin mời dùng."
Trọng Minh cười rạng rỡ, lại thu hút được người rồi, thật vui vẻ.
Hà Lan thưởng thức một ngụm, nước canh tươi ngon đậm đà, trước khi ăn rắc một ít hạt tiêu, vừa có thể tăng thêm hương vị tươi ngon lại không khiến những người thích ăn thanh đạm cảm thấy khẩu vị quá nặng. Uống xong liền cảm thấy từ cổ họng đến dạ dày đều thoải mái.
Nhìn vợ chậm rãi cắn một miếng cá viên dai dai, lộ ra phần thịt viên trơn mềm đàn hồi bên trong, Ngô Đông Hoa hơi nóng nảy :" Thế nào, tôi có thể ăn không?"
Hà Lan cười một tiếng, nếp nhăn trên đuôi mắt chồng lên nhau:" Tôi nói ông đầu gỗ ông lại không nghe, thức ăn được chế biến trước mặt ông còn cần tôi nếm xem nguyên liệu có tươi hay không sao?"
Ngô Đông Hoa vội vàng động đũa, cải thảo non giòn được nấu đến mềm mại, cũng giống như miến ngấm đầy nước canh, tất cả tạo thành vị tươi ngon của canh cá.
Nói đến cá, hai vợ chồng già cũng rất thích ăn, chỉ là thị lực ngày càng yếu, một ít xương nhỏ cũng không thấy rõ, bị đâm vào miệng mấy lần, đành phải ít ăn lại.
Món canh cá này có thể nói là khắp nơi đều là cá nhưng cũng không thấy cá. Mùi cá thơm nồng, canh cá tươi ngon, còn không cần phải lựa xương, tuyệt!
Hai người tập trung ăn món ăn trước mặt, đem ngụm canh cuối cùng uống sạch mới đặt chén xuống.
Nhìn hai cái chén sáng đến mức có thể soi được bóng người, Ngô Đông Hoa nở nụ cười vui vẻ:" Việc chén sạch đĩa này, lâu rồi mới được trải nghiệm lần nữa."
Tuổi tác ngày càng lớn, ăn nhiều một chút liền không tiêu. Có đôi khi ăn không ngon miệng, ăn không hết những món đã gọi, ông cũng thấy tiếc lương thực.
Trải nghiệm ăn uống ngày hôm nay có thể nói là hoàn toàn hài lòng.
Không ngờ có một quán ăn khác người như thế này, không chọn khu phố ẩm thực đông đúc, ngược lại chọn một nơi hẻo lánh để mở cửa, một đầu bếp tuổi còn trẻ, nhưng tay nghề lại rất xuất sắc.
Ngô Đông Hoa nghĩ đến tên Sơn Hải nhìn thấy trước khi vào, trong lòng cảm thán, người ăn cảm nhận được hương vị của núi của biển. Sơn hào dã tốc* hay bát trân ngọc thực*, ai có thể từ chối những món ngon vật lạ này chứ?
*Sơn hào dã tốc là món ngon miền núi như thú rừng và rau rừng
*Bát trân ngọc thực là tám món ngon quý hiếm thời xưa, xuất hiện chủ yếu ở cung đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro