chương 5
Sau khi dùng tiền thưởng và đồng phục trấn an Kim Ô, Ứng Linh Lung trở lại cửa hàng, phát hiện Dương chủ nhiệm đã cử người đến đây.
Một loạt dụng cụ nhà bếp như bếp gas, lò nướng, bàn làm việc, tủ điều hòa, tủ khử trùng, tủ lạnh,... được mang đến.
Nhà bếp trống rỗng trong chốc lát trở nên đầy ắp.
" Ông ấy nói nếu cửa hàng đóng cửa phải trả những thứ này trở về." Trọng Minh truyền lời giúp Dương chủ nhiệm.
" Phi, phi, phi, cái gì mà đóng cửa."
Ứng Linh Lung xem thời gian :" Lý…Lý Hồi lúc này đáng lý nên đến trang trí cửa hàng rồi chứ."
Cô vừa dứt lời, một chiếc xe vận tải nhỏ đã chạy đến trước cửa hàng.
Giọng nói thô kệch của Lý Hồi vang lên:" Bà chủ Ứng, chúng tôi đến trang trí cửa hàng cho cô."
Hai anh em Lý Hồi và Lý Đình cùng nhau mở [ Hồi Đình gia trang], hai người làm việc gọn gàng lại nhanh nhẹn, danh tiếng trong ngành rất tốt.
Họ đều là những người đàn ông cao lớn vạm vỡ, khi hai người cùng nhau đi vào, Ứng Linh Lung sợ hai người sẽ chen hỏng cửa chính.
" Tôi muốn trang trí từ bên này đến…" Ứng Linh Lung đang muốn tỉ mỉ giải thích yêu cầu trang trí của mình với hai người, nhưng thấy thân hình cao lớn của Lý Hồi và Lý Đình cô hơi rụt người lại.
Vừa nghiêng đầu thì thấy Trọng Minh và Kim Ô đang nhìn chằm chằm vào họ.
Hai anh em cũng thấy rất kỳ lạ, tuy nói mọi người đều xuất hiện trong Sơn Hải Kinh, nhưng vẫn có phân chia cấp bậc. Nói một cách dễ nghe, Sơn Hải Kinh là một cuốn sách ghi lại những thứ kỳ lạ, nói khó nghe chính là nó chỉ là một cuốn thực đơn mà thôi, một nửa cuốn sách đều đề cập đến nguyên liệu nấu ăn.
Tộc Li Lực tốt hơn một chút, bởi vì chất thịt không non mềm, ăn vào cũng không có tác dụng gì đặc biệt nên không phiền não chuyện bị bắt làm thức ăn, họ chỉ là những dị thú bình thường. Nhưng hai người bên cạnh bọn họ, hai cỗ linh lực tràn đầy, thâm sâu khó lường, Lý Hồi còn nghe bà chủ Ứng bên cạnh gọi một trong hai người họ là " Kim Ô", đó chính là thần điểu thượng cổ nha!
Lý Hồi và Lý Đình phải chịu áp lực rất lớn, sợ bọn họ đột nhiên tò mò thịt Li Lực ăn có ngon hay không.
Thật ra Trọng Minh chỉ muốn nhìn xem bọn họ trang trí như thế nào, còn điều Kim Ô quan tâm chính là quầy đồ nướng có thể trang trí theo ý muốn của anh hay không.
" Hai người đứng ngây ngốc ở đây làm gì, trên xe còn có biển hiệu tôi đặt, mau giúp tôi treo lên." Ứng Linh Lung nhanh chóng đuổi hai người ra ngoài.
Ứng Linh Lung đặt mua biển hiệu ở Sơn Hải Mall, có một cửa hàng nhỏ bán những sản phẩm bằng gỗ có thể làm biển hiệu theo yêu cầu. Chủ cửa hàng là một cái cây cổ thụ Mê Cốc thành tinh, nhiều năm liền đều dựa vào buôn bán hàng xóm cùng một ngọn núi để mưu sinh, thật là điên rồ mà.
Biển hiệu do Mê Cốc Mộc làm, trên gỗ có hoa văn màu đen, Ứng Linh Lung chọn màu sơn vàng, nền đen chữ vàng, trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa [ Quán Ăn Sơn Hải]
Ở nhà hàng buffet, Ứng Linh Lung vừa ăn thịt do Kim Ô nướng vừa gõ bàn phím điện thoại, thành công ép giá còn 200 tệ, còn được tặng rất nhiều cành mê cốc hoa.
Mê cốc hoa này cũng rất đặc biệt, có thể tự phát sáng, nghe nói nếu đeo loài hoa này trên người sẽ không bị lạc đường. Ứng Linh Lung nhìn trúng đặc điểm phát sáng của nó nên đem loài hoa này quấn lên biển hiệu, như vậy chẳng phải tiết kiệm được tiền làm hộp đèn và tiền điện sao?
Người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ đó là cái đèn hình bông hoa bình thường.
Ứng Linh Lung chạm vào từng đóa mê cốc hoa sáng như bóng đèn nhỏ, ước nguyện lung tung:" Xin hãy làm tất cả mọi người xung quanh đều lạc đường đến tiệm của ta."
Anh em Li Lực khiên biển hiệu đi tới, Vì toàn bộ việc vận chuyển cho Sơn Hải Mall đều do Đế Giang bao hết, Li Lực cũng được Đế Giang đưa đến cách đó không xa mới lái xe lại đây, nên vận chuyển biển hiệu cũng thuận tiện.
Nghề độc quyền, khó trách Đế Giang kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể tài trợ cho ứng dụng.
Nhìn Trọng Minh dùng một tay nhẹ nhàng nâng biển hiệu nặng nề lên, Kim Ô hạ mình đưa tới một cây búa, Ứng Linh Lung mới yên tâm đi vào trong cửa hàng, dặn dò một số chi tiết cho anh em Li Lực.
Trọng Minh và Kim Ô không có ở đây, Lý Hồi và Lý Đình mới thả lỏng một chút, cam đoan với Ứng Linh Lung:" Loại sơn này của chúng tôi mua từ Thanh Canh Điểu ở núi Cận Lí, do chúng tôi tự pha, cho dù có phơi dưới nắng trăm năm cũng không phai màu. Còn có những viên gạch này cũng là do hai chúng tôi tự làm, sau này nếu bị nứt vỡ, chỉ cần thông báo một tiếng chúng tôi lập tức cho người đến đổi.
Dịch vụ bảo hành tốt như vậy, Ứng Linh Lung hài lòng gật đầu.
Lý Hồi nói tiếp:" Hoa văn trên gạch cũng có thể tùy chỉnh. Nếu cô muốn tất cả gạch ghép lại với nhau thành một bức tranh đều được! Chỉ cần giá cả hợp lý, còn có thể khảm ngọc thạch, ngọc bích, đá xanh… Anh gợi ý cho Ứng Linh Lung.
Ứng Linh Lung bảo họ mau chóng bắt tay vào công việc, cô làm gì có dư tiền để đặt mua gạch chứ.
Vì cửa hàng nằm sát đường và thỉnh thoảng có người qua lại nên anh em Li Lực sử dụng vải đen che tất cả cửa sổ và cửa ra vào, Ứng Linh Lung cũng được mời ra ngoài với biệt danh" hạt bụi lớn" , cùng Trọng Minh và Kim Ô đứng ngoài cửa hàng trừng mắt nhìn nhau.
Cô lấy điện thoại di động ra vào ứng dụng Sơn Hải Mall mà cô chưa có thời gian xem kỹ.
Ứng Linh Lung nhập vào mua nguyên liệu nấu ăn, giao diện hiện ra cho cô 2 người lựa chọn: một loại cho con người và một loại cho yêu quái.
Chưa kể, trong trung tâm mua sắm thật sự có yêu quái bán đồ ăn bình thường cho con người, Ứng Linh Lung nhấn vào một cửa hàng có tên [ Ngư trường Hữu Dư], ông chủ La Hữu Dư đã bao thầu khu vực gần biển để nuôi sò.
Ông chủ là một dị thú Loa Ngư, thân cá cánh chim, ở ngư trường của ông cũng nuôi rất nhiều loại hải sản khác, tuy nhiên những loại hải sản này không nằm trong phạm vi kinh doanh chính thức của ông, không ai có thể nuôi dưỡng những loài cá kỳ lạ như vậy, trông không bình thường chút nào. Vì vậy Cục Quản Lý Yêu Quái không cho phép Loa Ngư bán những loại hải sản này cho con người, chỉ có thể bán chúng ở Sơn Hải Mall.
Có thể yêu quái mua hải sản với số lượng lớn ở chỗ ông cũng mở một quán ăn, để chứng tỏ cửa hàng của mình đã có lịch sử lâu đời và danh tiếng tốt, ông đã viết dòng chữ lớn trên trang chủ[ Dù một nhà hàng đã trải qua năm chủ nhưng ngư trường Hữu Dư vẫn mãi đứng vững]
Ứng Linh Lung vuốt màn hình vài lần để thoát khỏi điều xui xẻo nhàn nhạt này.
Nhưng hải sản của Loa Ngư thật sự rất rẻ, thấp hơn 30% so với giá thị trường, nếu mua đơn trên 100 tệ còn được miễn phí vận chuyển.
Có đơn vị vận chuyển nào nhanh hơn Đế Giang Express sao? Có lẽ Loa Ngư chỉ vừa mới bắt cá lên, con cá chưa kịp hít thở không khí trên mặt nước thì đã đến cửa hàng của Ứng Linh Lung.
Điều quan trọng nhất khi ăn hải sản là gì, chính là tươi mới. Cá sống mua trực tiếp từ tàu đánh cá của ngư dân và cá mua tại chợ vận chuyển đến đây hương vị sẽ không giống nhau.
Ứng Linh Lung khẽ di chuyển ngón tay thêm [ Ngư trường Hữu Dư] vào cửa hàng yêu thích.
Cô lướt điện thoại một lúc, trên màn hình xuất hiện vô vàn nguyên liệu nấu ăn, có những thứ cô đã thấy qua, cũng có thứ chưa từng thấy trước đây, dành riêng cho yêu quái, cho con người, cần gì cũng có.
Ứng Linh Lung hối hận, nước miếng từ khóe miệng chảy ra, nếu Dương chủ nhiệm tải ứng dụng này cho cô sớm hơn thì cô đã ăn được quả táo, dưa, hà la ngư nướng, tủng tư điểu kho..
Cũng không đến nỗi túng thiếu như bây giờ, còn thiếu một đống nợ, nguyên liệu nấu ăn gần ngay trước mắt nhưng không có tiền mua.
Cửa chính bị đẩy ra, chỉ trong một thời gian ngắn, Lý Đình và Lý Hồi đã trang trí cửa hàng hoàn hảo.
Nền nhà dưới chân là màu vàng nhạt, có thể mơ hồ nhìn thấy những gợn sóng nhẹ nhấp nhô như sóng biển, quầy nướng thịt dùng quầy bar màu xám nhạt và trang trí bằng kim loại rất hợp lý, không có hình ảnh dơ bẩn đầy dầu mỡ như quán nướng trong tưởng tượng, vừa nhìn vào người ta sẽ thấy ngay sự gọn gàng và sạch sẽ.
Trong vòng 1 giờ, hai bức tường cao đã được dựng lên trong cửa hàng, làm cho không gian bớt trống trải hơn, cũng đem những gian hàng cũ nát chưa kịp sửa sang che lại sau bức tường. Khi mọi người vào xem, liền cảm thấy nơi này giống như một ngôi nhà diện tích vừa phải với nhà ăn sạch sẽ sáng ngời.
Ứng Linh Lung vô cùng hài lòng, trả cho anh em Li Lực trước nửa tiền trang trí 4700 tệ.
Đúng vậy, lần trang trí này cũng là một khoản vay.
Số tiền vay còn lại sẽ trả vào tháng tới.
Có cửa hàng lớn như thế này ở đây, anh em Li Lực không sợ Ứng Linh Lung bỏ chạy.
Ứng Linh Lung gạch bỏ những kế hoạch đã hoàn thành trên tờ giấy, bao gồm dọn dẹp cửa hàng, sửa chữa, treo biển hiệu.
Ứng Linh Lung dự định ngày mốt sẽ khai trương, bán sớm kiếm tiền sớm. Có vẻ như ngày mai có rất nhiều chuyện phải làm, còn phải đặt mua đồng phục, Lý Hồi vừa mới giới thiệu em gái làm đồ gốm sứ lành nghề của mình cho Ứng Linh Lung, cô vội vàng đặt mua để người ta giao đến cho kịp mở cửa hàng, và đi đến chợ đầu mối nghiên cứu thị trường…
Còn một việc nữa, Ứng Linh Lung suýt quên mất.
Cô quay sang Gương Động Thiên nói:" Chú Đông, chú giúp cháu báo với sư thúc, nói cháu sẽ không về tông môn trong một thời gian."
____
Trên núi Lê Khâu, trong phòng lư phó sơn mạ vàng khói bay lượn lờ, hoa văn đám mây vàng quấn quanh thân lư, tầng tầng lớp lớp đường cong xếp chồng lên nhau như sóng biển dâng trào, giữa một tấc vuông khắc họa một ngọn núi tiên lênh đênh trên biển.
Cách đó không xa có một người nằm trên giường nhỏ, trong làn khói mỏng manh không nhìn thấy rõ nét mặt, chỉ thấy mái tóc đen tán loạn trên nửa giường quý phi. Trên không bỗng có ánh gương lóe lên, ông lười biếng duỗi tay, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng kẹp lấy tờ giấy, trên giấy là những nét chữ thảo của Ứng Linh Lung.
[ Cháu đây ạ, cháu mở cửa hàng dưới chân núi để trả nợ, tạm thời chưa trở về! Sư thúc ngủ nhiều hút thuốc nhiều hơn nhé! Tự chăm sóc tốt cho bản thân! ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro