chương 3
" Theo cô mở cửa hàng, làm công trả nợ? Không được!"
Trọng Minh và Kim Ô đồng thanh la lên.
Kim Ô nghe thấy yêu cầu vô lý này, trên mặt tỏ vẻ xem thường:" Tôi đường đường là Kim Ô, sao có thể làm công cho một cửa hàng nhỏ của con người?"
Thái độ của Trọng Minh tốt hơn một chút, nhưng lý do vô cùng hoàn hảo:" Tôi không thi đậu chứng chỉ, không thể ra ngoài."
Trong mắt Ứng Linh Lung lóe lên một tia sáng, hai nhân viên này cô đều muốn. Cô là con người, Trọng Minh và Kim Ô ai cũng không thể thiếu, nếu không tỉ lệ nhân viên không phải người không thể đạt trên 50%, cửa hàng không thể mở được.
Vì vậy cô liền gọi cho Dương chủ nhiệm:" Dương chủ nhiệm à, tôi là Ứng Linh Lung…Không, không, không, tôi không có ý định bán cửa hàng, tôi muốn mở cửa hàng. Tôi có một nhân viên không đạt chứng chỉ đủ điều kiện hoạt động ở thế giới loài người. Ông có thể cho anh ta vừa làm vừa thi lại chứng chỉ được không?"
" Đúng vậy, là Trọng Minh Điểu. Tôi phát hiện từ khi bị cấm phát sóng trực tiếp tinh thần của anh ta không được tốt lắm, đã có khuynh hướng khoả thân chạy ra đường, tôi nghĩ nếu anh ta đến làm việc ở cửa hàng của tôi, cũng có thể thường xuyên tiếp xúc với con người, cảm xúc chắc chắn sẽ ổn định lại, hơn nữa tôi sẽ giám sát anh ta, bảo đảm quần áo của anh ta lúc nào cũng chỉnh tề."
" Không thành vấn đề, Dương chủ nhiệm, có tôi đốc thúc, trong vòng một tháng đảm bảo anh ta có thể thi đậu chứng chỉ."
Ứng Linh Lung cất di động, nháy mắt với Trọng Minh:" Thành công."
Trọng Minh vẫn luôn muốn ra ngoài, nghe vậy cười rất vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, trên đỉnh đầu một nhúm tóc ngốc nghếch vui sướng vểnh lên.
Kim Ô là một tên rất cứng đầu, khó lừa gạt và khó thuyết phục, anh ta biết Ứng Linh Lung không thể làm gì được anh ta, đắc ý đến nỗi đường vân vàng ở đuôi mắt xoay vòng vòng, anh hất cằm lên, kiêu ngạo nói:" Tôi sẽ giả vờ không nghe thấy những lời xúc phạm như làm công này, số tiền thiếu cô tôi sẽ nhanh chóng trả lại."
Ứng Linh Lung suy nghĩ, nhớ đến những lời Kim Ô vừa mới uy hiếp Trọng Minh Điểu liền nói.
__" Không trả tiền sẽ bị sét đánh, đánh cho lông chim của anh rụng rơi tơi tả."
Đôi mắt cô đầy ẩn ý quét tới quét lui trên người Kim Ô, khiến anh chàng cảm thấy không được tự nhiên:" Cô nhìn cái gì?"
Ứng Linh Lung lộ ra nụ cười tà ác:" Hắc hắc, Kim Ô, anh chắc không muốn những yêu quái khác biết anh bị rụng hết lông đâu ha?"
Vừa nói cô vừa mở ứng dụng [ Diễn đàn Sơn Hải] đăng ký và chuẩn bị đăng bài.
Kim Ô vội vàng cầm lấy điện thoại của cô, hoàn toàn không còn bộ dạng đắc ý như ban nãy, nói chuyện không lưu loát:" Cô nói bậy bạ gì đó, tôi sao có thể rụng hết lông."
Ứng Linh Lung:" Vậy à."
Động tác trong tay cô vẫn không ngừng, tiêu đề đã có dòng chữ" Tin hot, thần điểu thượng cổ đã lưu lạc đến mức này!"
Kim Ô đưa tay che màn hình điện thoại, nhịn nhục trừng mắt Ứng Linh Lung:" Được rồi… làm theo lời cô nói."
" Đi thôi, quay về Giang Dư." Ứng Linh Lung vui vẻ nói.
" Chờ đã" Trọng Minh vội vàng nói:" Tôi phải mang hành lý theo."
Ứng Linh Lung:" Cần tôi giúp anh không?"
Trọng Minh lắc đầu:" Để tôi gọi Đế Giang tới, nhân tiện để cậu ấy đưa ba chúng ta qua đó." Nói xong liền đặt [Đế Giang Express].
Trọng Minh vừa mới dứt lời, đột nhiên có một cơn gió thổi mạnh vào phòng, một yêu thú không có mặt toàn thân đỏ như lửa xuất hiện trước mặt Ứng Linh Lung.
Cô nhìn yêu thú trước mặt, lại nhìn icon ứng dụng [ Diễn đàn Sơn Hải], bộ dạng giống như cái túi màu đỏ, sáu chân bốn cánh, ây da trông y như đúc.
Kim Ô khinh thường giải thích cho cô:" Cái ứng dụng đó do Đế Giang tài trợ."
Anh lại xúi giục:" Cô không cảm thấy bức ảnh rất khó coi sao, không ấy cô gỡ ứng dụng đi."
Ứng Linh Lung chuyển [ Diễn đàn Sơn Hải] sang thư mục [ Thường dùng] mà không hề ngẩng đầu lên:" Sao vậy, tôi thấy nó rất đẹp, sau này tôi sẽ thường xuyên mở nó."
Kim Ô buồn bực quay đầu sang hướng khác.
Đế Giang không có miệng, âm thanh của anh ấy là từ khoang bụng truyền ra:" Đi Giang Dư 100 tệ."
Trọng Minh bắt đầu trả giá:" Tôi không có nhiều tiền như vậy, trong thẻ chỉ còn 48 tệ, tôi chuyển hết cho cậu."
Đế Giang nghĩ nghĩ, thân hình đột nhiên to ra, trông như cái túi đem ba người và đồ vật mang theo bao lại, lại mở túi ra, trước mặt đã là khung cảnh cửa hàng của Thiên Ngô Tông ở thành phố Giang Dư.
" Khụ khụ khụ!" Đế Giang nhanh chóng rời đi, để lại ba người ho sặc sụa trong làn bụi bị gió thổi bay. Cửa hàng đã nhiều năm không dọn dẹp, bụi bẩn tích một lớp dày, bây giờ lại bị thổi tung.
Kim Ô giống như chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng, bay lung tung khắp nơi, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện trong lồng không có chỗ nào sạch sẽ, bụi bay lơ lửng khắp mọi ngóc ngách.
" Này, mau mau mở cửa ra!" Kim Ô sụp đổ nói.
Ứng Linh Lung yếu ớt che mũi miệng lại:" Kêu bà chủ, lần sau còn không lễ phép như vậy tôi liền trừ tiền lương của anh."
Cô đẩy cửa ra, ba người nhanh chóng lao ra ngoài hít thở không khí.
Ứng Linh Lung ngồi lên bậc thang ngoài cửa hàng, ảo não suy nghĩ.
Phải mở cửa hàng gì đây là? Trước kia, nơi này là một quán ăn, cô ngoài nấu ăn ra cũng không có kỹ năng nào khác, thôi vậy, đành phải tiếp tục mở quán ăn.
Nhưng mà điều kiện hiện tại như sau: Hai nhân viên không đáng tin cậy, cửa hàng 100 mét vuông nhưng đã quá cũ, một bà chủ vừa đẹp người vừa đẹp nết lại nấu ăn ngon, cộng với vốn khởi nghiệp là 5000 tệ.
Ngoại trừ điều thứ ba làm người ta phấn chấn, hai điều còn lại nghe tới đâu liền cảm thấy tương lai ảm đạm tới đó.
Ứng Linh Lung không nản chí. Cô đứng dậy đi đến siêu thị Phúc Đa Đa gần đó, không lâu sau cô mang theo xô, cây lau sàn, khăn và dụng cụ vệ sinh đi ra.
Cô đem đồ đạc đặt trước mặt Kim Ô và Trọng Minh:" Còn thất thần ở đó làm gì, mau dọn dẹp cửa hàng đi."
Trọng Minh nhận lấy xô nước, Kim Ô lùi về phía sau một bước.
Ứng Linh Lung kéo dài giọng nói:" Kim Ô, anh cũng không muốn để yêu quái khác biết…."
Anh chàng vội vàng lấy khăn lau từ trong tay cô:" Biết rồi, biết rồi!"
Nhìn hai culi đang quyết dọn cửa hàng đầy bụi bặm và dầu mỡ đã tích tụ nhiều năm, Ứng Linh Lung sờ cằm, ngồi lên cái ghế sạch cô vừa mượn bên siêu thị Phúc Đa Đa, nói về vấn đãi ngộ của Trọng Minh và Kim Ô.
" Hai người có biết trong nhân loại có một loại người gọi là sinh viên đại học không? Tuổi trung bình của con người là dưới 80 tuổi, nhưng sinh viên đại học này phải học gần 20 năm, họ là nhóm người có trình độ văn hóa cao nhất trong nhân loại, rất được kính trọng."
Trọng Minh vừa lau sàn vừa nói:" Tôi biết!" Người xem phát sóng trực tiếp từng hỏi anh có bằng đại học không, hình như con người rất xem trọng những thứ này.
" Tôi hỏi ông chủ Giả ở siêu thị bên cạnh. Một sinh viên tốt nghiệp đại học chỉ cần 3, 4 ngàn tệ là có thể lừa…à không có thể thuê được, hai người chưa từng đi học ngày nào, nhưng cùng tôi gây dựng sự nghiệp, nên tôi dựa theo tiêu chuẩn này tính tiền lương cho hai người. Thế nào, có phải tôi rất trọng tình trọng nghĩa hay không?"
Ứng Linh Lung hất cằm, thiếu điều viết lên trán năm chữ:" Tôi rất có lương tâm."
Ông chủ Giả còn nói với cô, nếu cô giỏi vẽ bánh*, còn có thể giảm tiền lương xuống thấp hơn nữa. Đáng tiếc Ứng Linh Lung chỉ biết làm bánh nướng, vẽ bánh không thành thạo lắm.
*Vẽ bánh là một từ thông dụng trên Internet, ám chỉ việc đưa ra những lời hứa lố bịch và phi thực tế, sau đó sử dụng thuật hùng biện để khiến mọi người tin tưởng và phục vụ họ.
Kim Ô đang lau quầy, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện tay anh ta và khăn lau cách nhau một tầng không khí, không hề cùng khăn lau vấy mỡ hôi hám tiếp xúc.
Anh giả vờ như không có hứng thú,. nhưng thật ra lỗ tai đã dựng thẳng lên nghe ngóng.
Sau đó nghe Ứng Linh Lung nói:" Trọng Minh anh chưa vượt qua kỳ thi để lấy chứng chỉ đủ điều kiện hoạt động ở thế giới loài người, trước khi anh lấy được chứng chỉ sẽ tính là thực tập, lương của anh là 2500 tệ, sau khi trở thành nhân viên chính thức lương sẽ lên 3000."
Trọng Minh cảm thấy ở đây kiếm được nhiều hơn so với việc anh phát sóng trực tiếp, làm một streamer không hề dễ dàng, anh cũng không nổi tiếng lắm, anh phải phát trực tiếp cả ngày lẫn đêm, ngay cả khi anh mặc cái quần bó chữ V sâu ít vải nhất, tiền quà tặng cả đêm cũng chỉ có nhiều nhất 100 tệ, còn phải nộp cho nền tảng hơn phân nửa.
Nhưng rất nhanh sau đó anh nhận ra tiền lương này sẽ không trả cho anh, anh còn nợ tiền Ứng Linh Lung! Tổng cộng là 7 vạn tệ, anh phải làm hơn hai năm mới trả hết nợ.
Anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ứng Linh Lung, giống như con chim bị ướt lông:" Một xu tiền cũng không cho tôi sao? Thỉnh thoảng tôi cũng muốn uống chút rượu."
Ứng Linh Lung lạnh lùng nói:" Quán ăn của tôi bao ăn bao ở, tiền lương của anh phải trả nợ trước."
Trọng Minh buồn bã gục đầu, nhúm tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu rũ xuống, anh tiếp tục lau sàn nhà.
" Nhưng mà nếu biểu hiện tốt mỗi tháng sẽ có tiền thưởng." Ứng Linh Lung vừa đấm vừa xoa:" Tiền thưởng này cho anh."
Trọng Minh lập tức vui mừng ra mặt.
" Còn Kim Ô" cô cân nhắc:" Lương 4000."
" Dựa vào cái gì?" Trọng Minh hô to bất công.
Kim Ô nhịn xuống khóe miệng đang cong lên, giả vờ không quan tâm" Không sao, chỉ là tiền phàm tục mà thôi."
Ứng Linh Lung giải thích:" Quán ăn lớn như vậy, chỉ có mình tôi là đầu bếp, quá nhiều việc tôi lo không xuể. Tôi muốn bồi dưỡng Kim Ô trở thành một sư phụ nướng thịt. Đầu bếp và phục vụ lương sẽ khác nhau, Trọng Minh anh đừng kích động."
Cô thì thầm với Trọng Minh:" Kim Ô thiếu tôi đến 20 vạn, phải trả hơn 4 năm mới hết. Anh làm hai năm đã có thể lấy lương, lúc đó anh ta vẫn chưa lấy được một xu. Anh vẫn còn thấy bất công sao?"
Trọng Minh ngẫm nghĩ, như vậy cũng có lý, lập tức cảm thấy thoải mái hơn.
Kim Ô thấy lương của mình cao hơn Trọng Minh 1000 thì khá hài lòng, thậm chí còn không quan tâm đến câu " sư phụ nướng thịt" phản cảm kia.
Nhân viên cuối cùng đều an phận, Ứng Linh Lung vô cùng đắc ý, một bà chủ ưu tú như cô, chính là nên xoa dịu cảm xúc của nhân viên, để nhân viên dốc sức làm việc cho biệt thự lớn, cho BMW xinh đẹp của cô.
Một làn bụi bay lên từ sàn nhà, đem Ứng Linh Lung từ trong giấc mộng ngọt ngào tỉnh lại. Cô kéo một cái bàn nhỏ ra ngoài cửa, gọi Gương Động Thiên nhả ra một tờ giấy trắng, chuẩn bị lên kế hoạch phát triển cửa hàng.
Dương chủ nhiệm đã nói sẽ làm thủ tục giấy phép kinh doanh nên Ứng Linh Lung không cần lo lắng việc này. Cô đang nghĩ đến những việc khác, chẳng hạn như khai trương cửa hàng mới như thế nào, thay đổi bảng hiệu, tốt nhất là nên đặt một tấm biển quảng cáo trước cửa.
Ứng Linh Lung đã từng nhìn qua cửa hàng này nhiều lần, người chủ trước đã chia nó thành 7 gian giống như cửa sổ ở các căn tin trường học, mỗi gian hàng bán các món ăn khác nhau như đồ ăn chín, đồ chiên, các loại bánh và những món ăn hàng ngày.
Trung tâm cửa hàng cũng được trang trí như một căn tin, đặt nhiều bàn ghế liền nhau, chủ yếu là bàn dành cho bốn và sáu người, Ứng Linh Lung nhìn bàn ghế mà Kim Ô đã lau sạch, chúng không quá cũ, bàn có màu trắng gạo, ghế có màu xanh bạc hà, hai gam màu trắng thuần và vàng chanh hòa quyện vào nhau, nhìn qua trông có vẻ tươi mát và sạch sẽ.
Gạch vuông trên sàn nhà đã 10 năm chưa thay mới, có nhiều góc bị vỡ, màu sắc xỉn xuống xám xịt, nếu thay gạch loại bỏ những mảng xám xịt này, những phần còn lại sơn màu sắc tươi sáng, thêm một số đồ trang trí nhỏ như cây xanh và bảng đèn để trưng bày món ăn, kết hợp với ánh đèn dịu nhẹ, ngay lập tức toàn bộ cửa hàng sẽ trông gọn gàng bắt mắt hơn.
Đây chỉ mới là phần trang trí cửa hàng, còn có dụng cụ ăn uống, dụng cụ nhà bếp, tủ lạnh, tủ khử trùng…
Ứng Linh Lung viết đến đây mới nhận ra có điều không đúng, cô không có nhiều tiền như vậy! Chỉ có 5000 tệ mới thu của Kim Ô.
Vì vậy cô gọi điện thoại cho Dương chủ nhiệm:" Dương chủ nhiệm, tôi rất tích cực thuê nhân viên không phải con người, có chính sách hỗ trợ nào không?"
Giọng nói nhiệt tình của Dương chủ nhiệm vang lên từ bên kia điện thoại:" Có, luật thúc đẩy việc làm yêu quái có quy định tỷ lệ nhân viên không phải con người phải trên 60%, miễn thuế và miễn phí hành chính cho các cửa hàng. Ứng chương môn, cửa hàng là của cô, không cần trả tiền thuê, bây giờ còn không cần nộp thuế, sắp kiếm được số tiền lớn nha."
Ứng Linh Lung không muốn nghe lời khen của Dương chủ nhiệm, cô mặt dày hỏi:" Có khoản vay đặc biệt nào không?"
Giọng điệu của Dương chủ nhiệm trở nên khó xử:" Chuyện này… trước kia thì có, nhưng mà có nhiều yêu quái gây dựng sự nghiệp gặp khó khăn trắc trở, nhiều nợ khó đòi không thể thu hồi, văn phòng việc làm cũng cạn tiền."
Ứng Linh Lung trợn mắt khổ sở nói:" Ôi, Dương chủ nhiệm, ông không biết vì muốn gom đủ hai nhân viên không phải con người, tôi phải trả cái giá đắt thế nào đâu? Kim Ô và Trọng Minh ai cũng là đèn cạn dầu. Bây giờ tài chính cửa hàng gặp khó khăn, không mua nổi đồ dùng để mở cửa hàng, xem ra không thể mở cửa kinh doanh được rồi, chắc tôi phải trở về núi Lê Khâu thôi, sư thúc nằm trên giường còn chờ tôi trở về chăm sóc."
Cô chuẩn bị cúp điện thoại.
Thật vất vả mới chờ đợi được một người chủ động khởi nghiệp với yêu quái, tuyển dụng hai nhân viên không phải con người, điều này đóng góp rất nhiều cho sự ổn định của xã hội, công lao không chỉ tính vào cho Dương chủ nhiệm ở Cục Quản Lý Yêu Quái, còn có thể cấp cho vợ Dương chủ nhiệm đang làm việc tại văn phòng việc làm yêu quái thêm một thành tích.
Dương chủ nhiệm vội nói:" Ứng chưởng môn khoan cúp máy đã! Còn có hỗ trợ khác!"
Ông hình như đang nói với ai đó bên kia điện thoại, sau đó quay lại micro:" Nghe nói Ứng chưởng môn dự định mở quán ăn? Ở văn phòng việc làm yêu quái có một số dụng cụ cho quán ăn mà các yêu quái trước đây phá sản đem đến gán nợ, mới 90%! Đều tài trợ hết cho cô!"
Ứng Linh Lung còn chưa trả lời, Dương chủ nhiệm tiếp tục vì cô bài mưu tính kế:" Không phải tôi đã tải ứng dụng [ Sơn Hải Mall] về cho cô sao? Trên đó có rất nhiều cửa hàng trực tuyến của yêu quái gây dựng sự nghiệp, giá cả phải chăng, tiết kiệm hơn so với mua bên ngoài rất nhiều."
Ứng Linh Lung bắt đầu có hứng thú, cả ngày nay cô bận rộn đi đòi nợ, không có thời gian xem ứng dụng mà Dương chủ nhiệm đã tải xuống.
Nhưng mà liên hệ với những lời Dương chủ nhiệm vừa nói phía trước, cô nghi ngờ hỏi:" Theo như ông nói, hàng hóa của yêu quái vừa tốt vừa rẻ, vậy tại sao luôn bị phá sản?
Dương chủ nhiệm thở dài:" Bên trên có quy định, những sản phẩm có tác dụng thần kỳ của yêu quái không được đưa vào thị trường con người. Giống như quả táo, đu đủ, nhựa bạch dương, đều là đặc sản quê hương của bọn họ, nhưng có tác dụng phụ với con người! Cái gì mà ăn vào không lo đói, ăn vào hết lo âu, làm sao dám bán nó cho con người."
Đa phần các sản phẩm bên trong đều chỉ cho phép yêu quái mua sắm, thị trường quá yếu nên dễ bị phá sản. Ứng chưởng môn, nếu cô mua những thứ này ở Sơn Hải Mall, có thể tự mình ăn thử nhưng tuyệt đối không được thêm thứ này vào thức ăn bán cho con người."
Không cần Dương chủ nhiệm nhắc nhở, Ứng Linh Lung cũng sẽ không làm như vậy. Bán đồ ăn cho con người còn không kiếm được bao nhiêu tiền, thêm thứ này vào không phải sẽ lỗ vốn hay sao.
Những lời Dương chủ nhiệm nói đã khai sáng Ứng Linh Lung, nếu yêu quái có nguyên liệu nấu ăn, cô có tài nấu nướng, cô có thể mở một cửa hàng trên Sơn Hải Mall, nhận nấu ăn theo yêu cầu của yêu quái.
Cô nói điều này với Dương chủ nhiệm, ông đánh giá cao ý tưởng của cô. Kim Ô vừa ra ngoài giặt khăn lau, nghe vậy liền khịt mũi khinh thường:" Bọn họ đều là một đám nghèo rớt mồng tơi." Cô còn muốn kiếm tiền từ họ không?
Ứng Linh Lung bật lại:" Đế Giang có thể tài trợ cho ứng dụng, rõ ràng cũng có yêu quái giỏi kinh doanh."
Nhưng mà cô nghĩ đến Đế Giang không có miệng.
Tin buồn, lại mất đi một khách hàng lớn.
Đế Giang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro