Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9_10

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 9 + 10

22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 3 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.

Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.

________

Chương 9: Ốc bơ (2).

Giấy trắng mực đen viết xong khế ước, lúc Nguyệt Nha Nhi đi ra Triệu phủ, sắc trời đã tối.

Khi đến không có người chú ý, ra về lại có mấy người chạy đến xem trò vui.

Có mấy gã sai vặt đứng chỉ trỏ nàng, có lẽ chuyện nàng đánh cược với Lại mụ mụ đã truyền khắp thiên hạ rồi

Cho dù có tốt thế nào cũng không thể tránh khỏi sự chế giễu.

Nguyệt Nha Nhi lại không phải là tượng đất, trong lòng tức giận bước chân cũng nhanh hơn.

Chờ khi nàng đến Song Hồng lâu, Ngô Miễn đã ngồi ở đó chờ.

Lúc này bên trong quán trà cũng không có nhiều người, phần lớn mọi người đều về nhà ăn cơm tối, bởi vậy người hầu trà cũng rảnh rỗi.

Nàng chân trước vừa mới vào Song Hồng lâu, chân sau Vu Vân Vụ liền từ trong quầy thong thả ra bắt chuyện.

Hắn vốn đang định bàn chuyện làm ăn, nhìn thấy sắc mặt của Nguyệt Nha Nhi, liền biết điều không hỏi sự việc ở Triệu phủ.

Chỉ bắt chuyện mời Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn đến nhà hắn ăn cơm.

Vu trạch cách Song Hồng lâu không xa, ước chừng đi qua hai căn nhà nhỏ là đến.

Hai cánh cửa mở ra, mùi thơm của thịt liền phả vào mặt.

Vu Vân Vụ hướng nhà bếp gọi một tiếng: “Vân Nương, có khách tới.”

Người ở bên trong kia đáp một tiếng, đi ra ngoài. Là một người phụ nữ còn trẻ tuổi, mặc đồ ở nhà, tóc cài một cây trâm, nhìn rất gọn gàng.

“Đây là Chuyết Kinh, Tiền Vân Nương.”

Vu Vân Vụ giới thiệu: “Đây là Tiêu cô nương, đây là Ngô tiểu ca.”

Vân Nương tốc độ nói nhanh, mang theo âm sắc của vùng Giang Nam:

“Tiểu cô nương cùng tiểu ca lớn lên xinh xắn, vừa nhìn là biết có phúc khí. Vào ngồi đi, món ăn đã xong rồi.”

Bức tường ngăn cách thành một sân nhỏ, là nhà chính. Bàn vuông đã dọn xong, bàn gỗ tuy cũ nhưng rất sạch sẽ một chút dầu mỡ cũng không có.

Vu Vân Vụ cười nói: “Người tới là khách, Tiêu cô nương, Ngô tiểu ca, xin mời hai người ngồi.”

“Chúng ta tới làm khách, làm sao có thể ngồi vị trí của chủ?” Nguyệt Nha Nhi khéo léo từ chối.

Không thể thiếu khách sáo với nhau một lần, Vân Nương không dông dài, đè lên vai Nguyệt Nha Nhi làm cho nàng ngồi xuống:

“Ngươi cứ ngồi nơi này, tỷ muội chúng ta nói chuyện cẩn thận.”

Lực tay của nàng ta cũng không nhỏ, Nguyệt Nha Nhi đột ngột ngồi xuống ghế, hơi kinh ngạc: “Tay của ngươi rất có lực.”

Vu Vân Vụ cười nói tiếp:

“Đó là do nàng là nữ nhi của nhà mổ lợn. Ta cũng không dám chọc giận nàng, ta sợ nàng cầm dao chém ta cũng giống như chặt thịt.”

“Nói ai đấy!”

Vân Nương oán trách liếc hắn một cái: “Còn không vào bếp đi, giúp ta mang thức ăn ra đây!”

Vu Vân Vụ đứng dậy, đập vai Ngô Miễn một cái: “Quý trọng hiện tại.”

Ngô Miễn nhất thời không hiểu lời này có ý gì. Chờ tới khi hắn hiểu ra, Vu Vân Vụ đã đi về phía nhà bếp.

Hắn nhìn lén Nguyệt Nha Nhi một chút, phát hiện nàng đang cùng Vân Nương nói chuyện, một chút cũng không phát hiện.

Ngô Miễn không tự nhiên dời mắt đi, tai lặng lẽ đỏ lên.

Món ăn liên tiếp dọn lên, bốn món ăn cùng với cơm, một bát canh thịt, mỗi một món ăn đều có mỡ lợn, đủ để biệu hiện ra thân phận của Vân Nương.

Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp

Trong đó có một đĩa thịt viên om, lấy phần thịt nạc và mỡ, băm nhuyễn, vo thành hình tròn.

Khi nấu sẽ để dưới thịt một lớp lá, khiến món ăn đỡ bị ngán.

Vân Nương lại lấy ra một bình rượu hoa cúc, ngâm trong nước ấm, đổ ra bốn bắt.

Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều l

Dùng cái gì xóa đi buồn phiền?

Chỉ có đồ ăn ngon.

Ăn uống một hồi, Nguyệt Nha Nhi mới dần áp xuống bực tức trong lòng. Nhớ lại hành động của mình, nàng chợt thấy có chút buồn cười.

Có khi nào nàng lại mang theo tính khí đại tiểu thư hồi trước tới nơi này?

Vượt xa quá khứ, thân phận cùng cảnh ngộ khác xa, cho dù nàng có khiến bản thân tức chết cũng sẽ không có ai chú ý đến. Tuy rằng bản thân vẫn thường xuyên suy nghĩ lại, nhưng vẫn còn có chút yếu ớt.

Ví dụ như hôm nay đối đầu với Lại mụ mụ, lòng háo thắng lại vụt lên, đến nỗi cái gì cũng không nhớ nổi. Sao có thể để cho tam nương tử làm chứng cho nàng được?

Nếu như thủ nghệ của nàng vượt qua Lại mụ mụ, như vậy là Triệu phủ sẽ mất hết mặt mũi, Triệu phủ mất mặt, tam nương tử cũng không tránh khỏi mất mặt theo; nếu như mình thua cá cược, đó là tam nương tử không có mắt nhìn người, cũng làm mất mặt tam nương tử.

Dù sao thì đối với tam nương tử cũng không tốt lắm.

Không có chỗ nào lợi, chỉ vì nhất thời tức giận cá cược, tam nương tử lại cho phép. Nàng đối mình thật không còn gì để nói.

Nguyệt Nha Nhi nghĩ đến đây, trong lòng có chút cảm kích, việc đã đến nước này, nàng thế nào cũng không thể phụ lòng tình nghĩa của tam nương tử.

Cơm nước no nê, trên mặt Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng thấy ý cười.

Nàng cùng với Vân Vụ thương lượng một hồi, quyết định công thức làm kẹo hô lô bán đứt mười lượng bạc cho hắn, mình bảo đảm dạy dỗ.

Còn có một điều kiện, Nguyệt Nha Nhi muốn bày sạp hàng dưới hiên của Song Hồng lâu, tốt xấu cũng cho bản thân một mảnh ngói che trở.

Nàng cũng không đòi không chỗ tốt này, đồng ý lấy ra năm lượng bạc làm tiền thuê.

Vu Vân Vụ trong lòng tính toán một phen, cứ như vậy, có thể tay không có thêm một công thức, lại kết giao thêm một bằng hữu tốt.

Cô nương này tuổi còn nhỏ, nhưng lại có đầu óc nhanh nhạy.

Hiệp ước như vậy, ai sẽ không đáp ứng?

Hắn rót rượu hoa cúc cho Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn:

“Tiêu cô nương đầy nghĩa khí, ta làm sao có thể không đồng ý? Chỉ là quán nhà ta tuy nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng là quán trà, từ trên xuống dưới phải nuôi những người này. Mong rằng Tiêu cô nương sẽ không làm ta khó xử.”

Đây chính là nói, không thể ở dưới mái hiên Song Hồng lâu bán đồ tương tự Song Hồng lâu.

Nguyệt Nha Nhi lập tức hiểu ý, nhấc lên chén rượu, thoải mái nói:

“Đây là tự nhiên, ta làm sao cũng không thể có suy nghĩ không đúng trước mặt Tây Thi. Chúng ta nhất định có thể cùng tiến.”

Nhìn thấy bầu không khí hòa hợp, Nguyệt Nha Nhi thừa cơ nói chuyện nàng cá cược với Lại mụ mụ ra.

Chờ đến khi nàng nói rõ mười mươi ra, Vu Vân Vụ cau mày nói:

“Triệu phủ Lại mụ mụ, ta cũng đã từng nghe nói, ốc bơ nàng ta làm, tuyệt đối là ngon nhất. Ít nhất cũng được hai mươi ba mươi năm, đúng là gừng càng già càng cay.”

“Thứ cho ta nói thẳng. ”

Vu Vân Vụ nghi hoặc: “Tiêu cô nương là có công thức làm ốc bơ gia truyền?”

Ngô Miễn đang yên lặng bỗng nhiên mở miệng: “Ta xưa nay chưa từng nghe nói, nhà ngươi còn có loại công thức này.”

Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng mặt sang bên, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Từ trước không có, không có nghĩa là sau này cũng không có.”

Nàng đơn giản mở nắp hộp bên cạnh ra,  lấy ra một đĩa ốc bơ

“Đây là tam nương tử tặng ta, để cho ta làm cái tham khảo. Thử một cái đi?”

Kỳ thực trong đĩa cũng không có nhiều, chỉ có sáu cái.

Nguyệt Nha Nhi lúc trước còn ăn một cái, giờ lấy đĩa ốc bơ này ra trông thật là ít ỏi.

Vu Vân Vụ cười nói: “Này cũng không cần, vật này trước giờ quý giá. chúng ta gia quanh năm suốt tháng cũng không mua được mấy lần, ngươi mang về chậm rãi nghiên cứu đi.”

Cho tới Ngô Miễn, hắn vốn là không thích đồ ngọt, vì thế chỉ nhìn lướt qua, tiếp tục ở trong đầu tìm kiếm xem hắn có quen biết ai biết cách làm ốc bơ hay không.

“Thử một cái, mùi vị cũng rất được.”

Nguyệt Nha Nhi ân cần, giống như đĩa ốc bơ này là nàng tự mình làm, mà không phải là Lại mụ mụ làm.

Đang nói chuyện, Vân Nương vén rèm đi ra : “Đồ gì tốt? Có mấy phần thật giả, cho ta ăn một cái.”

Nàng trực tiếp cầm lấy một cái ăn: “Ốc bơ này làm tốt lắm, vừa ngọt vừa mềm.”

Vu Vân Vụ đang muốn cản, chưa kịp, liền nói: “Tổng cộng không còn mấy cái mà ngươi còn ăn, Tiêu cô nương còn muốn nghiên cứu.”

“Không có chuyện gì.”

Nguyệt Nha Nhi đầy hứng thú nói: “Vân Nương, ngươi nói một chút coi, ốc bơ này ngươi nếm ra vị gì?”

“Vị sữa cùng vị ngọt, làm sao vậy?” Vân Nương không hiểu chuyện gì.

Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng người về phía trước:

“Muốn làm một đầu bếp tốt, nhất định có một đầu lưỡi tốt. Giống như người học nhạc khi nghe tiếng sao trúc, theo bản năng sẽ nhận ra đấy là tiếng sáo. Ta ăn đồ ăn, cũng sẽ phân biệt được nguyên liệu bên trong.”

“Vị sữa bắt nguồn từ sữa bò, vị ngọt là của đường mía chứ không phải là đường mật ong. Mùi dầu dày đặc, chỉ Dương Chi mới có cái cảm giác này. Vì thế số nguyên liệu cũng chỉ có mấy loại này.”

Vân Nương cười nói: “Cái miệng này của ngươi thật là điêu. Nhà mẹ đẻ của ta bán thịt heo, không thích nhất loại khách này. Tươi hay không chỉ cần một chút là nhìn ra.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn nàng, lại dõi mắt nhìn Vu Vân Vụ: “Vì thế, ta có cái yêu cầu quá đáng.”

“Ta trẻ tuổi, không biết nên đi nơi nào mua sữa bò cùng với Dương Chi, vì thế muốn hỏi một câu.”

Vân Nương nói tiếp: “Dương Chi ta biết có một nhà , còn sữa bò.”

Nàng hỏi Vu Vân Vụ: “Ngươi biết nhà ai bán sữa bò?”

Vu Vân Vụ cau mày nói: “Sữa bò để làm ốc bơ, đương nhiên phải là loại tốt nhất. Nghe nói bên trong Triệu phủ còn nuôi nguyên một con bò.”

Nguyệt Nha Nhi gật gù: “Tam nương tử đã nói với ta rồi. Là do thủ hạ của Lại mụ mụ nuôi, ta cũng biết không.”

Vu Vân Vụ nhẹ nhàng khoanh tay trước bàn vuông, nói rằng: “Ta có biết một người, chỉ là không biết hắn có còn nuôi bò hay không.”

“Vu đại ca có thể nói, ta tìm một chút là được.” Nguyệt Nha Nhi vội hỏi.

“Người kia họ Lỗ, mọi người gọi hắn là Lỗ Bá. Nhà hắn cách xa nơi này, chỉ sợ ngươi không nhớ được.”

Vu Vân Vụ hắng giọng một cái, thì thầm:

“Đi qua phố lớn miếu Quan Đế, đi về hướng sông Đông Việt, thì thấy một con đê, trên đê có cây liễu. Đi thêm tầm một dặm, nhìn thấy có một con ngõ nhỏ, đi vào trong ngõ đấy. Phía cuối sẽ thấy một ngôi nhà tranh, rào tre quấn dây mướp là đúng nhà cần tìm rồi.”

Hắn nói cái gì mà đầu tiên đi qua phố miểu Quan Đế, con đê, Nguyệt Nha Nhi lúc đầu còn cố gắng nhớ kỹ, chờ sau khi nghe hết, cả người đều không ổn.

Hiện tại lại không có hệ thống chỉ đường, muốn tìm đường chuẩn thực sự là một chuyện rất phiền toái.

Với lại Vu Vân Vụ nói địa chỉ rõ ràng như vậy, sợ là muốn cho nàng tự tìm đường đi.

Nguyệt Nha Nhi cười khổ nói: “Vu đại ca, ngươi chắc đang trêu ta đúng không. Như thế này thì ai có thể nhớ được?”

Vu Vân Vụ cười ha ha. Cười xong mới nói: “Cái này cũng có chút phiền phức, ta mấy ngày nay bận rộn, không thể đưa ngươi đi được.”

Hắn nói tiếp: “Thật ra ta có thể viết lại cho ngươi, ngươi biết chữ không?”

Nguyệt Nha Nhi khiêm tốn nói: “Cũng nhận ra được vài chữ.”

Vu Vân Vụ gật đầu: “Nghe cách ngươi nói chuyện là ta biết ngươi là người có kiến thức. Không giống Vân Nương nhà ta, giống như sư tử hà đông.”

Mấy chữ phía sau hắn có ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn bị Vân Nương nghe thấy. Nhất thời phát hận, đánh hắn một cái: “Nói cái gì đó!”

Vu Vân Vụ liên tục xin tha, Vân Nương lại lườm hắn mấy cái, rồi mới buông tha cho hắn, đứng lên nói: “Ta đi lấy giấy bút đến.”

Vân Nương xoay người đang muốn đi, lại bị Ngô Miễn gọi lại.

“Đi qua phố lớn miếu Quan Đế, đi về hướng sông Đông Việt, thì thấy một con đê, trên đê có cây liễu. Đi thêm tầm một dặm, nhìn thấy có một con ngõ nhỏ, đi vào trong ngõ đấy. Phía cuối sẽ thấy một ngôi nhà tranh, rào tre quấn dây mướp là đúng nhà cần tìm rồi.”

Ngô Miễn nhấc mắt nhìn về phía mây mù, ngữ khí nhàn nhạt: “Đúng hay không?”

Bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Đôi mắt Nguyệt Nha Nhi tròn xòe: “Vậy mà ngươi lại nhớ được?”

“Vẫn nhớ được.”

Ngô Miễn nói: “Ở bên ngoài đi lại nhiều, vẫn có thể nhớ được.”

Vu Vân Vụ liên tục xua tay: “Ta chỉ nghe một lần cũng không có khả năng nhớ được như thế.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi nói: “Bên cạnh ngươi có người có trí nhớ tốt, đỡ tốn giấy bút.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn Ngô Miễn cười: “Ngươi thật sự nhớ được? Vậy ta cũng không cần lấy giấy mực của Vu đại ca nữa. Quay về ngươi lại nói thêm mấy lần cho ta nghe, ta cũng nhất định có thể nhớ kỹ.”

“Được.”

Đã hỏi được nguồn cung, khối đá lớn trong lòng Nguyệt Nha Nhi mới hạ xuống được.

Nàng cùng với vợ chồng bọn hắn uống thêm hai chén rượu, nói thêm mấy câu mới đứng dậy cáo từ.

~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Đổi tiền bạc thật sự rất phiền phức, tôi chỗ này chọn dùng chính là:

Một lượng bạc trắng = nhất quán tiền đồng.

Một tiền đồng là một văn, một ngàn văn là một quán.

Một hai là mười tiền, một tiền là vô cùng.

Xin mọi người thông cảm nhiều hơn.

________

Chương 10: Ốc bơ (3).

Tối nay không có trăng cũng không có sao.

Nguyệt Nha Nhi bước đi nhẹ nhàng, đi ở bên trái Ngô Miễn.

Vừa mới uống rượu hoa quế, mặc dù là rượu có nồng độ cồn rất thấp, nhưng uống vài chén, má lúm đồng tiền của nàng cũng nhuộm lên một lớp màu hồng nhẹ.

Gió đêm muộn thổi qua, chỉ cảm thấy rất khô nóng.

Ngô Miễn trong bóng tối nhìn thấy khuôn mặt say xỉn của nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nữ hài tử đi ra bên ngoài, không thể uống quá nhiều rượu.”

“Ta có chừng mực.” Nguyệt Nha Nhi xoay nửa vòng, quay người lại nhìn hắn.

Nàng đưa tay ra sau lưng, nói đùa: “Lời nói của ngươi lúc này, giống như phu quân đang khuyên tiểu nương tử của mình không nên uống rượu.”

“Không nên ăn nói linh tinh.”

Nguyệt Nha Nhi cười khẽ một tiếng, ngửa đầu nhìn Ngô Miễn: “Ngươi có trí nhớ tốt như vậy, có phải là đã gặp qua thì sẽ không quên đúng không?”

Ngô Miễn không dám nhìn nàng nữa, chỉ nhìn đường phía trước: “Không tính là vậy.”

Người này thực sự là am hiểu cách khiến cuộc trò chuyện đi đến lối chết. Nguyệt Nha Nhi mất đi tâm tư pha trò, đàng hoàng đi về phía trước.

Đi được một lúc, nàng còn nói: “Ngươi đọc lại địa chỉ cho ta đi, ta  nghe một lúc nữa là nhớ được.”

“Chờ ta xong việc sẽ mang ngươi đi.”

“Việc này không thể trì hoãn được.”

Nguyệt Nha Nhi nghiêm mặt nói: “Nếu đã đáp ứng rồi thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó. Ngươi đọc thêm mấy lần cho ta nghe đi, ta ngày mai tự đi, không làm ngươi lỡ việc.”

Ngô Miễn có chút mất mát không tên, chính hắn cũng không biết được cảm giác mất mát này đến từ đâu, chỉ đọc lại địa chỉ mấy lần cho Nguyệt Nha Nhi nghe.

Đọc được hai lần, Nguyệt Nha Nhi cũng nhớ được đại khái.

Lúc này bỗng nhiên gió thổi cây lay, mưa rơi xuống.

Là mưa rào, giống hạt đậu lách tách đập vào người. Làm cho người tay chân luống cuống.

Tiếng mưa rào gió lớn, Ngô Miễn không thể không tăng cao âm lượng: “Tìm chỗ trú một lúc đi.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn khung cảnh xung quanh, nơi này cách nhà Ngô Miễn không xa, nhân tiện nói:

“Mưa cuối thu, không biết khi nào mới tạnh! Nhà ngươi cách đây không xa, chúng ta trước tiên chạy đến nhà ngươi đi, ta mượn ô rồi về.”

Nàng nói xong, ngay lập tức chạy đi, một bên chạy một bên quay đầu lại bắt chuyện Ngô Miễn: “Nhanh lên một chút!”

Ngô Miễn không có cách nào, chỉ có thể theo sát nàng.

Nha đầu này có lúc cũng thực sự mất bình tĩnh, chạy ở trong mưa còn cười lại còn hát:

“Chẳng nghe tiếng xuyên rừng gõ lá, sao không ngâm vang chậm rãi bước.”

Trong lòng hắn tuy rằng oán giận, nhưng trên môi lại nở một nụ cười.

Nắng cũng được, mưa cũng được, nàng giống như luôn sống trong ánh mặt trời ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần một chút.

Trong lòng Ngô Miễn nghĩ như vậy, bước chân cũng nhanh hơn, chạy song song với nàng.

Chờ đến khi hai người đến trước cửa Ngô gia, mưa vẫn còn không ngừng lại.

Nguyệt Nha Nhi chạy đến bên dưới mái hiên, Ngô Miễn đi theo phía sau nàng, nhìn thấy chỗ dưới mái hiên nhỏ, sợ sẽ khiến nàng phải chen chúc, liền dừng lại trước thềm.

Nguyệt Nha Nhi thấy cửa đóng, đang định gõ cửa, Ngô Miễn gọi lại nàng: “Cửa không khóa, ngươi dùng sức đẩy ra là được.”

Nguyệt Nha Nhi trong lòng nghĩ, cũng đã rõ ràng, Ngô bá đi đứng không tiện, cũng không thể để cho hắn đi ra mở cửa.

Ai biết vừa mới đi vào viện thì thấy Ngô bá.

Hắn mang một chiếc ghế nhỏ ra ngồi dưới mái hiên nhà, có lẽ đang chờ nhi tử về nhà.

Thấy hai người vào cửa, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp: “Làm sao lại đội mưa về, sao không trú ở đâu một lúc rồi hẵng về.”

Hắn đưa cho Nguyệt Nha Nhi một cái khăn trắng trước, rồi lại trách cứ nhìn về phía Ngô Miễn:

“Tiểu tử ngươi đội mưa thì không nói. Làm sao có thể để cho Tiêu nha đầu đội mưa đi về?”

Ngô Miễn đang muốn trả lời, Nguyệt Nha Nhi đã cướp lời: “Là ta giục hắn, muốn mượn ô rồi trở về.”

Nghe xong lời này, Ngô bá cũng không tiện nói gì, trước tiên để cho hai người vào nhà.

Một bên sai khiến Ngô Miễn vào phòng lấy ô, một bên mời Nguyệt Nha Nhi ngồi.

“Ta đi nấu ít canh gừng cho ngươi nếu không lại nhiễm phong hàn thì không tốt.” Ngô bá vừa nói, vừa tập tễnh đi về phía nhà bếp.

Nguyệt Nha Nhi vội vàng ngăn lại, mặt mày ủ rũ: “Không cần làm phiền, huống hồ —— “

Âm thanh của nàng dần nhỏ đi: “Ta không thích mùi gừng.”

“Không thích cũng phải uống.”

Ngô bá sừng sộ lên: “Ngươi nếu như không uống, lần sau không cần phải tới nữa.”

Nguyệt Nha Nhi không có cách nào, chỉ có thể đi theo hắn.

Nàng dùng khăn trắng xoa tóc, chợt thấy một bên góc tường có một bình đất nung, trong bình có một bông hoa cúc sắp héo.

Nhìn qua, đây là đồ trang trí duy nhất trong căn nhà này.

Nàng nhàn rỗi tẻ nhạt, đứng dậy đến gần nhìn.

Ai biết giày dính nước với bùn, vô cùng trơn.

Nguyệt Nha Nhi nhất thời không quan sát, cứ thế ngã xuống, thân thể đụng phải bình hoa, đổ về phía trước.

Dù sao cũng không thể làm đổ đồ của người ta. Trong lòng Nguyệt Nha Nhi gấp gáp, ôm lấy bình hoa. Nàng xoay người, vừa vặn đập vào cửa phòng bên cạnh.

Lần đập này cũng không nhẹ, Nguyệt Nha Nhi hít vào một ngụm khí lạnh.

Nghe thấy có động tĩnh, trong phòng bếp Ngô bá lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

Sợ Ngô bá tập tễnh đi ra kiểm tra, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đáp: “Không có chuyện gì, ghế đổ mà thôi.”

“Ngươi cẩn thận, chờ Ngô Miễn đến.”

Ngô bá căn dặn hai câu, nghe thấy tiếng Nguyệt Nha Nhi đáp lại, liền vội vàng nhìn bếp lửa.

Nguyệt Nha Nhi nhìn bình hoa trong lồng ngực, dưới ngọn đèn tối tăm, chỉ có thể nhìn ra nó vẫn còn nguyên vẹn, cũng không bị sứt mẻ gì.

Lúc này mới nhe răng trợn mắt đứng dậy.

Nàng đang muốn đóng cửa phòng, bỗng nhiên ngẩn ra.

Nhìn qua khe cửa gỗ nho nhỏ, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy bốn vách tường đều dán thư họa.

Cũng không có thiết kế đặc biệt nào, một tờ giấy trắng tinh, dùng gạo nếp làm hồ dính trên tường.

Thư họa cũng không có phần hào khí nào, xuất phát từ thiên nhiên, đại dương mênh mông. Tất cả đều là thủy mặc, nhưng tinh xảo có thần. Nhất là bức họa ở gần ghế dài là nổi bật nhất.

Trong bức họa là một ngôi nhà nhỏ, trong sân có một cây ngô đồng, một đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi ở trước cửa làm việc, cười tủm tỉm nhìn nữ nhi chơi đùa dưới cây ngô đồng.

Nguyệt Nha Nhi mới nhìn bức tranh này, lại có một loại cảm giác như đã từng thấy qua ở đâu đó.

Nàng đang muốn nhớ lại, Ngô Miễn đã mang ô đi vào, thấy thế cau mày nói: “Ngươi làm cái gì?”

“Ta…” Nguyệt Nha Nhi vội vàng đem bình hoa thả xuống, ngượng ngùng nói:

“Vừa mới suýt chút nữa làm đổ bình hoa, may mà bắt kịp. Có điều không cẩn thận làm cánh cửa này mở ra, xin lỗi.”

Ngô Miễn nhìn dấu vết trên mặt đất, trong lòng biết nàng đang nói thật, đi tới nhẹ nhàng đóng cửa phòng: “Bình hoa bị đổ thì quan trọng gì, ngươi không té chứ?”

“Da dày, không sao đâu.” Nguyệt Nha Nhi cười nói.

Nàng vốn muốn hỏi bức tranh kia là gì, nhưng tình cảnh vừa rồi, khiến cho nàng giống như đang tìm hiểu gia thế của người ta, tựa hồ không phải thời cơ tốt để nói chuyện.

Ngô Miễn hơi hơi khó chịu, xoay người đi quét tước gian nhà, không chịu xoay người lại.

May là lúc này Ngô bá đã bưng hai bát canh gừng đến, mũi Nguyệt Nha Nhi ngửi thấy mùi gừng, không khỏi mặt mày ủ rũ.

Chờ đến khi Nguyệt Nha Nhi nhắm mắt uống hết canh gừng, Ngô Miễn liền che dù đưa nàng về nhà.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, từng hạt từng hạt.

Nguyệt Nha Nhi vào cửa thì nghe thấy tiếng nước mưa rơi xuống cây ngô đồng, lơ đãng liếc mắt nhìn cây ngô đồng trong sân.

Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách bức tranh kia lại quen mắt đến vậy, bên trong bức tranh đấy chính là Tiêu gia.

“Hắt xì.” Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Nguyệt Nha Nhi rất không thục nữ hắt hơi một cái. Nàng vội vàng đóng cửa phòng, thay bộ quần áo ướt đi.

Trong phòng có chút lạnh, đến lửa cũng không có, càng đừng mong có nước nóng.

Cả người Nguyệt Nha Nhi toàn nước mưa, giày vải dính toàn bùn đất, thực sự không thể nhìn không tắm mà đi ngủ. Vẫn phải đi đốt lửa nấu nước, tắm qua rồi mới ngủ.

Nàng tỉnh lại cùng với tiếng mưa rơi.

Ngoài cửa sổ tí ta tí tách, lúc tay chạm vào giấy dán trên cửa sổ, có thể cảm thấy một đợt gió lạnh.

Nguyệt Nha Nhi mở cửa ra, gió thu phả vào mặt, lá cây ngô động rụng đầy sân, thực sự là một cơn mưa mùa thu.

Cái ô ngày hôm qua vẫn còn ở góc tường, khi Nguyệt Nha Nhi ra cửa thì cầm theo hai cái ô, cùng một cái túi nhỏ, đi về phía ngõ nhỏ Ngô gia.

Mưa rơi trên mặt ô, tan ra như một đóa hoa.

Nguyệt Nha Nhi vừa đi vừa nghĩ, Ngô Miễn tại sao lại muốn vẽ bức tranh kia?

Lúc trả ô, Ngô Miễn không ở nhà. Ngô bá ôn hòa nói: “Hắn đi ra ngoài từ sáng sớm.”

Là đang trốn nàng sao?

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi lóe lên ý nghĩ này, nhưng trực giác nhắc nhở nàng không nên quá tưởng bở.

Quên đi, chuyện khẩn cấp bây giờ không phải là chuyện này.

Nàng sợ bản thân quên mất địa chỉ nhà người bán sữa bò, nên đêm qua trước khi đi ngủ đọc một lần, sáng nay dậy lại đọc thêm một lần.

Dựa vào cái này cùng với nụ cười dễ mến của Nguyệt Nha Nhi, người qua đường có lẽ sẽ không keo kiệt mà chỉ đường cho nàng.

Dọc theo đường đi lúc mưa to lúc mưa nhỏ, chờ đến khi Nguyệt Nha Nhi tìm thấy nhà Lỗ Bá bán sữa bò, một đôi giày vải đã ướt đẫm.

Đây chính là bất tiện của cổ đại khi có mưa, giày đều được làm bằng vải, nếu không có dầu bôi lên, gặp ngày mưa thì sẽ phải bỏ phí một đôi giày.

Thêm vào bùn đất bị nước mưa hòa thành toàn bùn loãng, dính vào đáy giày vừa nặng vừa khó đi.

Lúc Nguyệt Nha Nhi gõ cửa nhà Lỗ Bá, còn có chút khó khăn, nếu như giẫm bân sàn nhà của người ta thì phải làm sao mới được.

Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện sự lo lắng của bản thân toàn là dư thừa, bởi vì trong nhà Lỗ Bá cũng toàn là bùn đất, chỉ có điều là mặt đất được đắp tương đối bằng phẳng.

Vóc dáng Lỗ Bá có chút rộng, là ngũ đại tam thô khỏe mạnh, mắng người vô cùng hăng hái:

“Hắn là đồ con chó, lão tử làm người ở cho hắn một năm, không chịu phát tiền công, vậy mà dám bắt hai con trâu đi gạt nợ. Lúc ta trở lại, ăn mày ven đường mà đòi so sánh với bò của ta, hắc, thành người giàu có! Ngươi nói xem có tức hay không?”

Hắn một mặt ồn ào nói nên sớm giết bò ăn thịt, một mặt dẫn Nguyệt Nha Nhi đi về hướng chuồng bò.

Chuồng bò ở phía sau nhà hắn, còn phủ đầy cỏ khô, vô cùng sạch sẽ.

Bò trong chuồng vừa thấy Lỗ Bá là kêu ùm bò, Lỗ Bá hùng hùng hổ hổ nói: “Kêu nhiều quá.”

Hắn vừa mắng, một bên không quên cho bò ăn cỏ khô.

Nguyệt Nha Nhi lúc đầu nghe Lỗ Bá oán giận, còn tưởng rằng sẽ thấy con bò gầy trơ cả xương.

Hiện tại vừa nhìn, làm gì có chuyện như vậy.

Hai con bò này mặc dù có chút thon gầy, nhưng lông lại mượt, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất tỉ mỉ.

Y theo lẽ thường, bò sữa được chăm sóc tốt, chất lượng sữa sản xuất được sẽ tốt hơn.

Phải biết sau này có một số loại thịt bò bán với giá rất cao, chính là bò được nghe nhạc xoa bóp.

Nguyệt Nha Nhi chưa từng thấy bò của Triệu phủ nuôi, nhưng nghĩ đến được nuổi ở nhà giàu, chăm sóc hẳn là rất chu đáo.

Trước khi tới Lỗ gia, nàng còn có một phần lo lắng, vạn nhất nàng mua phải sữa bò kém chất lượng, từ nguồn cội còn kém người ta một đoạn, vậy làm sao có thể so được.

Cái này cũng là lý do tại sao nàng nhất định phải tới xem nhà Lỗ Bá, không tự mình nhìn, ai biết được bò sản xuất sữa như thế nào?

Nếu như không gặp may, mua phải sữa do bò bệnh sản suất, đến lúc đó nàng có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 13 + 1422 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 7229 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 39 + 4023 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 7 + 8

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 11 + 12

3 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 9 + 10”

azurelamlam nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 09:32

Miễn ca ca có khí chất của thư hương thế gia lắm chứ đùa

Số lượt thích

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 01:56

thanks chủ nhà

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Vi nói:

22 THÁNG SÁU, 2021 LÚC 16:28

Hay quó điiii 

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 66Cuối cùng em cũng đến: Chương 10Hoành hành ngang ngược – Chương 24

Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930     Th12 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro