Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

83_84

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 83 + 84

2 THÁNG MỘT, 2021APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi 

Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực 

__________

Chương 83: Canh rau nhút *

Ánh nến mạn tỏa ra ánh sáng màu da cam ấm áp, chiếu vào đôi mắt Ngô Miễn, một vầng sáng nho nhỏ.

Nguyệt Nha Nhi hơi run run, dựa gần vào nắm lấy tay hắn.

“Trái tim yêu dân, càng đáng quý. Nơi nào mới không được tốt?”

Nàng đem lòng bàn tay kề sát bên má hắn, rất ôn nhu nói: “Chàng chỉ cần làm theo ý của mình, nhân sinh cũng chỉ có trăm năm, chung quy cũng nên làm việc mình muốn mới tốt.”

Kỳ thực tại sao Đoạn Hàn Lâm lại nói ý nghĩ của Ngô Miễn là “Ngu đần”, trong lòng Nguyệt Nha Nhi rất rõ ràng. Triều đại bị người coi là con đường làm quan thênh thang, đơn giản là thi đậu Tiến Sĩ, nhập Hàn Lâm Viện, lại vào nội các, cuối cùng là thành thủ phụ. Sau khi thành, nhiều thủ phụ như vậy, có hơn một nửa đều đi ra từ Hàn Lâm Viện. Nếu như lấy thân Tiến Sĩ đi nhậm chức ở địa phương, nhất định có thể làm quan to một phương, hầu như không có mấy người có thể đi vào các.

Nhưng Nguyệt Nha Nhi nghe Ngô Miễn nói xong, trong lòng cũng nhu hòa xuống. Làm một quan phụ mẫu, thật sự muốn vì bách tính làm chút chuyện trong khả năng, làm sao có thể kém các các quan kinh tranh đấu trên quan trường đây?

“Ta cũng có một số chuyện muốn cùng chàng thương lượng.”

Ngô Miễn nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nhi vào trong ngực, nói: “Ta nghe đây.”

“Vẫn là việc của Thanh Phúc điếm.”

Bây giờ danh tiếng Thanh Phúc điếm trong bách tính dần dần chuyển biến tốt, lá trà tích lũy cũng càng ngày càng bán được nhiều hơn, cho dù là quý phi nương nương nhìn sổ sách, cũng cảm thấy rất hài lòng. Nhưng Nguyệt Nha Nhi trong lòng còn có ý nghĩ khác, chút lá trà thượng phẩm ngon như vậy, rõ ràng còn có thể bán cái giá cao ra ngoài.

Kỳ thực nàng đối với lá trà hiểu được cũng không nhiều, từ lúc tiếp nhận Thanh Phúc điếm tới nay liền mua mấy quyển sách trà, lúc quay về, khi rảnh rỗi liền nỗ lực nghiên cứu. Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ là làm việc gì cũng phải làm tốt, hai ngày nay thoáng đạt được rảnh rỗi, liền bắt đầu đi vào các quán trà lớn ở kinh thành, nhìn thử thị trường lá trà ở kinh thành ra sao.

Nhìn tới nhìn lui, nàng phát hiện một quán trà ở Giang Nam rất khác biệt. Ở đây, hoa trà được nhập còn kém rất nhiều so với ở Giang Nam. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao Kinh Thành có nguyên nhân của thời tiết khí hậu, không có trồng nhiều ruộng hoa như vậy. Nàng hỏi qua Quách Lạc mới biết, bây giờ trong kinh thành ngoại trừ hoàng cung nam uyển có một phòng ấm, chuyên môn trồng hoa lài lấy cho các quý nhân trong cung uống, thì không còn hoa điền quy mô nào nữa.

“Quý phi nương nương thuở nhỏ thích hoa trà, đặc biệt là trà thơm hoa nhài, nếu không thì trong cung cũng sẽ không đặc biệt rút ra một vùng để trồng hoa nhài. Cũng có chút Kinh Thành quý phụ muốn học theo nương nương uống trà thơm, nhưng mà cũng làm ra hoa trà có phẩm chất giống vậy.”

Nguyệt Nha Nhi nghe xong, năn nỉ Quách Lạc thay nàng tìm một chút hoa trà trong cung dùng.

Khuyên can đủ đường, Quách Lạc vẫn đi lấy một chút cho nàng, chỉ đủ pha một chén trà.

Trà là trà ngon, một loại trà thượng phẩm ngự dụng. Hoa nhài cũng không sai, mang theo mùi thơm thoang thoảng. Tổng thể mà nói, ngoại trừ lá trà càng tốt hơn chút, so với hoa trà Nguyệt Nha Nhi uống qua ở Giang Nam còn tốt hơn chút. Nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sau khi lật xem mấy quyển trà phổ, Nguyệt Nha Nhi mới dần dần rõ ràng vì sao nàng cảm thấy tư vị của hoa trà ít đi. Có một quyển 《 trà phổ 》  nói, chế tác trà hoa, công nghệ chủ yếu là “Dùng một bình đất nung hoa và lá trà, sau đó luộc lên rồi rang, rang xong thì dùng.”

Nói cách khác bây giờ, công nghệ chế tác hoa trà là đem hoa cùng trà nấu với nhau thật tốt, sau khi chọn luộc xong, lại dùng lửa rang đến khi không còn nước, có khoảng ba, bốn quy trình.

Nhưng Nguyệt Nha Nhi lúc ẩn lúc hiện nhớ tới, lúc trước nàng đi tham quan một nhà xưởng lá trà cũ của người quen, người ta nói là có hơn mười công đoạn. Như vậy liền hiểu được, nhất định là công nghệ chế biến hoa trà ở đây không ngừng phát triển, mới có thể khiến mùi thơm hoa trà tốt hơn.

Nàng cân nhắc một lần thay đổi công nghệ chế biến hoa trà. Nhưng chuyện này, không phải một mình nàng có thể làm thành, trên dưới Thanh Phúc điếm, cũng không có người thực sự hiểu cách chế biến lá trà, đều là bán trà có sẵn. Nguyệt Nha Nhi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này vẫn phải đi tìm sư phụ chế trà ở Giang Nam.

“Cái thời tiết này, vốn là đến lúc mở chợ hoa nhài sớm ở Giang Nam, ta ngắt hoa ở thời gian này, nói không chừng đến thời điểm hoa nở, chuyện này mới thú vị. Bằng không, sẽ phải chờ tới sang năm.”

Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn giải thích: “Nhưng nếu như vào lúc này thiếp về Giang Nam, vậy chẳng phải là sẽ không thể cùng chàng thi xong thi điện.”

“Ta lại không phải tiểu hài tử.” Ngô Miễn thấy buồn cười, nói: “Vốn là đi thi ở kinh thành, đã có rất ít người mang gia quyến đến, ví dụ như Lôi Khánh cùng trường với ta, bọn họ đều là một người đến. Nàng có thể theo ta lâu như vậy, đã là điều may mắn của ta rồi.”

Hắn nhìn thấy mặt Nguyệt Nha Nhi còn có vẻ áy náy, lên tiếng an ủi: “Còn nữa, nếu như nàng trở lại, cũng có thể thay ta vấn an phụ thân. Thành tích thi điện có rồi, ta nên về nhà, tính ra cũng không kém mấy tháng.”

Hai người thương lượng quyết định, Nguyệt Nha Nhi liền nhân lúc sáng sớm mưa xuân, một mình đi về Giang Nam.

Lỗ Bá cùng Lỗ Đại Nữu cũng ở lại kinh thành, chuẩn bị cửa hàng. Ngoại trừ Hạnh đường ký, còn có một cửa hàng thợ may mới mở, một quán trà còn cần quản lý.

Trong thời gian đi thuyền, hơn nửa thời gian Nguyệt Nha Nhi đều kiểm chứng công nghệ chế biến hoa trà, nàng lên thuyền mang theo một hòm hoa, chuyên môn dùng để thử vị.

Nhưng đến cùng cũng không có kỹ thuật chuyên nghiệp, mãi đến tận lúc thuyền đến bờ, cũng không thể nghiên cứu triệt để công nghệ chế biến hoa trà này.

Từ lúc thu được tin Nguyệt Nha Nhi trở về, Tiết Lệnh Khương cùng Liễu Kiến Thanh liền tính toán thời gian, phái người đến Đào Diệp Độ chờ đợi, nếu như có tin tức lập tức đến báo. Bởi vì Hạnh Hoa thuyền yến cách Đào Diệp Độ không xa, vì thế những mỗi ngày khi không nhận được tin, Tiết Lệnh Khương sẽ tự mình đi tới Đào Diệp Độ đi một vòng.

Vẫn để nàng chờ được đến lúc.

Thuyền còn chưa ngừng, Nguyệt Nha Nhi đã không thể chờ đợi được nữa đi ra khoang thuyền, đứng ở trên boong thuyền nhìn về phía xa.

Chờ khi nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên bến truyền, lập tức vung vẩy cánh tay gọi: “Đại tỷ tỷ, ta ở đây.”

Tỷ muội gặp lại, cả hai đều có lời nói không hết.

Nguyệt Nha Nhi miệng hơi cười, trước tiên nói với nàng tin tức Miễn ca nhi thi hội, lại bố trí sản nghiệp ở trong kinh thành ra sao, làm sao vì Thanh Phúc điếm bày mưu tính kế nói một lần.

Lúc lên kiệu, Nguyệt Nha Nhi có chút yên lặng, bởi vì trên đường không thiếu nữ tử đều đổi trang phục thành trường bào trắng ống tay áo dài, rõ ràng lúc nàng đi còn rất hiếm thấy trang phục như vậy.

Tiết Lệnh Khương nghe thấy nàng nghi hoặc, cười nói: “Nói đến, cũng có một phần công lao của thợ thủ công nhà chúng ta.”

Hóa ra kể từ lúc Hạnh Hoa y bắt đầu bán ra loại y phục có kiểu dáng này, cho dù là Tiết Lệnh Khương hay là Liễu Kiến Thanh, hoặc là Hạnh Hoa thuyền yến thị nở, toàn bộ đổi trang phục như thế, dẫn tới không ít danh môn khuê tú đến thăm “Tương phu nhân gia”, cũng bắt đầu xuyên loại xiêm y hình thức này, dần dần nhấc lên một thuỷ triều mới.

“Kỳ thực cho dù ngươi không gửi lá thư đó đến cho ta, ta cũng sẽ chuẩn bị hàng.”

Hai người vừa nói vừa cười trở lại Hạnh viên. Không bao lâu, Liễu Kiến Thanh cùng ngũ tẩu, Lục Cân mấy người nhận được tin tức cũng vội vã tới, trên dưới Hạnh viện đều vui vẻ giống như tết đến.

Nguyệt Nha Nhi trở lại đông viện, đầu tiên là kính trà thỉnh an cho Ngô bá.

Có thể là do ngày qua ngày sống tốt, Ngô bá nhìn cũng có tinh thần hơn trước không ít: “Hài tử ngoan, đều là người một nhà làm nhiều lễ nghi như vậy làm gì? Nhanh ngồi xuống.”

Nguyệt Nha Nhi lại lấy sơn tham, thuốc bổ mua được ở Kinh Thành ra: “Nghe nói ăn nó đối với thân thể rất tốt, chúng ta liền cố ý chọn một chút.”

Ngô bá không ngừng nói “Được”, hắn lại hỏi tình huống Ngô Miễn, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cười nói: “Ngươi coi như là phúc tinh của Miễn ca nhi rồi.”

Mắt thấy sắp tới lúc dùng bữa tối, người là đặc biệt vì Nguyệt Nha Nhi thiết tiếp phong yến, vì thế tất cả mọi người đều đi về phía hẻm Hạnh Hoa.

Liễu Kiến Thanh nhất định phải cùng Nguyệt Nha Nhi ngồi chung một kiệu, nhưng mà dọc theo đường đi khuôn mặt lại không quá cao hứng. Nguyệt Nha Nhi phải gọi một tiếng “tỷ tỷ tốt”, trái gọi một tiếng “tỷ tỷ tốt” xin tha hồi lâu, nàng mới bằng lòng nói chuyện.

“Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ không quay trở lại nữa.”

“Làm sao được chứ? Nhà ta ở đây mà.” Nguyệt Nha Nhi đem mặt kề sát bên ống tay áo của nàng: “Huống hồ, ta cũng nhớ các ngươi.”

Liễu Kiến Thanh lạnh rên một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc trán nàng: “Không thể làm gì được ngươi mà.”

Thấy nàng khôi phục thái độ bình thường, Nguyệt Nha Nhi cũng cười cùng nàng trêu đùa: “Lúc trước ngươi gửi thư, nói Hạnh Hoa quán xây lớn hơn, không biết có khí thế ra sao đây?”

“Ngươi không trở lại làm sao biết chứ?” Liễu Kiến Thanh đẩy nàng một chút.

Qua cây cầu nhỏ đầu hẻm Hạnh Hoa, Liễu Kiến Thanh đem màn kiệu nhấc lên, chỉ cho nàng xem: “Đây, hiện tại xây thêm sân sau Hạnh Hoa quán, chính là bộ dạng này, không cho nói không đẹp.”

Nguyệt Nha Nhi phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy trên không trung treo hai dãy đèn lồng nối các tòa nhà của Hạnh Hoa quán lại, những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên không trung, xa xa nhìn tới, giống như cầu vồng.

Gian bọn họ dùng cơm này là Ngô Đồng thính, lúc đầu chính là ngôi nhà nhỏ do Tiêu gia thuê lại. Cây ngô đồng trong sân vẫn còn giữ lại, cây mọc thêm nhiều nhánh mới, lá non trên ngọn cây đón gió.

Cây ngô đồng này cùng với trong trí nhớ Nguyệt Nha Nhi có chút tương đồng, lại có chút không giống, nhưng nàng lại không nói ra được không giống chỗ nào. Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng nhìn cây ngô đồng này một lúc, tâm tựa như hồ sâu không đáy, có một loại cảm giác sao cũng không nói rõ được.

“Sao rồi? Có chỗ nào không tốt?” Liễu Kiến Thanh nhẹ nhàng hỏi.

Nguyệt Nha Nhi phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Không có gì, chúng ta đi vào thôi.”

Lần này tiếp phong yến cực kỳ phong phú, một bàn xếp đầy ắp, đều là món ăn bảng hiệu của Hạnh Hoa quán.

Quy củ của Hạnh Hoa quán, là uống canh trước, ăn món ăn, dùng chút cơm tẻ, lại thưởng thức chút điểm tâm. Nhân lúc hiện tại là thời điểm của rau nhút, bát canh thứ nhất đương nhiên cũng là canh rau nhút. Đem ức gà nấu chín cắt ra, chân giò Kim Hoa hun khói cắt thành sợi, cho vào thêm chút rau nhút, thịt gà sợi trắng, chân giò hun khói đỏ, rau nhút xanh, náo nhiệt, rất ưa nhìn.

Uống vào một ngụm canh rau nhút, chỉ cảm thấy mùi vị tươi mát, êm dịu sướng miệng. Chẳng trách xưa nay vẫn có lời nói “Thuần lư chi tư”.

Dùng hết bữa tối, mọi người trở lại Hạnh viên. Nhân lúc ánh trăng vừa vặn, Nguyệt Nha Nhi liền cùng Tiết Lệnh Khương, Liễu Kiến Thanh đi dạo một vòng trong vườn hoa.

Nàng đem ý muốn thay đổi người có công nghệ chế biến hoa trà nói ra.

“Ta dự định tìm Song Hồng Lâu Vu Vân Vụ để hỗ trợ, quán trà nhà bọn họ mở đã lâu, nên giúp được việc khó khăn. Hoa thì dễ bàn, bà chú bán hoa coi như có giao tình với ta. Nếu như thật sự có thể có được công nghệ chế biến hoa trà này, nhất định có thể đem hoa trà bán ra giá cao.”

Tiết Lệnh Khương suy nghĩ chốc lát, nói: “Nghe có vẻ rất tốt. Nhưng mà. . .”

Nàng còn chưa nói hết, Liễu Kiến Thanh liền nói tiếp lời nàng: “Nhưng mà phí đi công phu lớn như vậy, liên hợp với mấy nhà, cuối cùng tiền kiếm được đến cùng là tính toán cho ai?”

Lúc nói chuyện, ba người đã đi đến hưởng nguyệt lang**. Nguyệt Nha Nhi ngồi dưới lang, giải thích: “Ta vốn dĩ muốn nhận dạng được loại hoa trà này, vì thế lợi lấy được, ấn theo quy củ của Thanh Phúc điếm hiện tại, nộp lên sáu phần mười, tự giữ bốn phần mười.”

“Nói như thế, ngoại trừ tiêu tốn cái khác, lợi nhuận cũng không lớn.” Liễu Kiến Thanh tính toán một phen, cau mày nói: “Thế này không phải là vất vả rồi lại không có kết quả tốt sao?”

“Ngươi yên tâm.” Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Ta còn giữ hậu chiêu mà.”

——————————-

*: toi cũng không biết nó là rau gì luôn. Có thể search “West Lake Brasenia Soup” để biết thêm chi tiết :>

**: kiểu khu để ngắm trăng

_________

Chương 84: Hoa ngọc lan chiên

Vườn hoa Giang Nam trong ngày xuân, rất thơm. Mùi thơm này đều là từng làn một, bay theo hướng gió, hoa trạng nguyên bên kia nở rộ, chỗ thì đậm chỗ thì nhạt lộ ra mùi hương ngào ngạt.

Nguyệt Nha Nhi đi dưới một gốc cây ngọc lan, cùng hoa thương lớn nhất ở bản địa Dương lão thái thái, vừa đi vừa nói.

Cũng là kết giao tình từ lần làm bánh hoa tươi lần trước, Nguyệt Nha Nhi mới đến nhà, Dương lão thái liền tự mình đi ra tiếp.

“Ngươi là muốn hoa nhài tốt nhất?” Dương lão thái nhất thời có chút khó khăn: “Có là có, nhưng có một phần, Cố gia đã đặt từ năm trước mất rồi.”

Cố gia trong miệng nàng, chính là trà thương lớn nhất ở bản địa, bây giờ ở Kim Lăng Thành là quán trà có tiếng, nhiều là lá trà của Cố gia. Hạnh hoa quán dùng một phần trà, cũng đến từ Cố gia.

“Lại không đúng dịp như vậy?” Lông mày Nguyệt Nha Nhi cau lại.

“Bởi vì hoa trà đặc biệt được làm thành hoa trà, có chút khác cách bán bình thường.” Dương lão thái giải thích: “Năm rồi bộ phận bình thường đều là Cố gia đính hàng chiếm đầu to, vì thế hôm nay cũng là nhiều loại như vậy. Lẽ ra vì giao tình của ta với ngươi, ta có thể giúp được tự nhiên sẽ giúp ngươi, chỉ là cái này đã hẹn trước, thay đổi thì thật sự không tốt lắm.”

Nguyệt Nha Nhi gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, trước tiên theo Dương lão thái trong vườn hoa quay một vòng, lựa chọn một số loại hoa. Loáng một cái, liền đến lúc dùng cơm trưa.

Một tiểu cô nương nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, hô: “Bà bà, có thể dùng thiện.”

Dương lão thái cười xoa nhẹ tóc nàng nói với Nguyệt Nha Nhi: “Như vậy thì mời dời bước, ăn cơm trước thôi.”

“Không cần, như vậy quá quấy rầy ngài.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Một lúc nữa ta còn có việc.”

“Không quá mất thời gian đâu.” Thái độ Dương lão thái thái rất kiên quyết.

“Vị nương tử này, bà bà đã đặt biệt dặn đầu bếp làm hoa ngọc lan chiên đấy! Bỏ qua hôm nay thì sẽ không được thử lần nữa đâu!” Tiểu cô nương bổ sung.

Hoa ngọc lan có thể chiên lên ăn?

Nguyệt Nha Nhi hứng thú, hơn nữa Dương lão thái nhiều lần mời, không ở lại dùng cơm thực sự cũng không tốt lắm, liền đi theo Dương lão thái đi về hướng nội viện.

Một bàn đầy ắp món ăn, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy hứng thú nhất không gì bằng hoa ngọc lan chiên. Dương lão thái nhìn bộ dạng kia của nàng, đơn giản đem một đĩa hoa ngọc lan chiên này để trước mặt nàng

Bên trong đĩa sứ nhẵn nhụi, bày từng cánh từng cánh hoa ngọc lan đã chiên qua, bên ngoài còn phủ một lớp nước tương, bị chiên đến vàng óng, nhưng vẫn là hình dạng cánh hoa. Nguyệt Nha Nhi gắp một mảnh hoa ngọc lan chiên, nhẹ nhàng cắn. Bên dưới lớp vỏ giòn, là cánh hoa ngọc lan mềm mại, mới vào miệng thì cảm giác hơi lạ, nhưng trong lúc đó mùi thơm của hoa ngọc lan chiên liền tỏa ra khiến người cảm thấy kinh diễm.

Dương lão thái cười giải thích: “Hoa ngọc lan chiên này, bắt tay vào làm cũng dễ dàng, chúng ta hàng năm đều làm. Lấy hoa ngọc lan mới nở, đem cánh hoa dùng nước suối trên núi rửa sạch, nhúng vào trong trứng gà với bột mì đã pha với nước, đặt cánh hoa vào trong trảo rán là được.”

Nguyệt Nha Nhi lại gắp một mảnh hoa ngọc lan chiên, thở dài nói: “Uống sương sớm trên hoa mộc, buổi tối lại thu hoa cúc ăn. Dương lão thái, mỗi ngày ngài trôi qua thực sự là cuộc sống của thần tiên.”

Tất cả mọi người vây quanh bàn đều cười lên, chủ và khách đều vui vẻ.

Dùng hết ngọ thiện, Dương lão thái thái lao thẳng đưa Nguyệt Nha Nhi đến cửa vườn hoa, nói: “Nếu như ngươi muốn lượng lớn hoa nhài tốt nhất, nhiều như vậy nhất định phải nói trước với ta hai tháng, dù sao trồng hoa cũng cần thời gian.”

Nguyệt Nha Nhi vuốt cằm nói: “Đây là tự nhiên, sau khi quay về thương lượng với người xong, lập tức cho ngài câu trả lời chắc chắn.”

Sau khi rời đi từ vườn hoa của Dương lão thái thái , Nguyệt Nha Nhi ngồi trên kiệu nhỏ, trực tiếp đi tới Song Hồng Lâu.

Từ năm ngoái, Vu lão gia tử liền triệt để giao Song Hồng Lâu cho Vu Vân Vụ, bây giờ hắn đã là chưởng sự của Song Hồng Lâu. Công phu của một năm này, Song Hồng Lâu lại mở ra một cửa tiệm, sát vách với hàng bánh ngọt của Hạnh Hoa quán, chuyện làm ăn cũng rất náo nhiệt.

Thấy Nguyệt Nha Nhi, Vu Vân Vụ vội vàng đi ra đón, cười mời nàng tiến vào phòng ngăn ngồi.

Sau một lúc hàn huyên, Nguyệt Nha Nhi liền đem ý đồ đến của mình nói ra.

Vu Vân Vụ nghe xong, nói: “Cơ duyên tốt như vậy, làm khó ngươi vẫn còn nhớ tới ta. Có thể có như thế, tuy ta cũng biết chút chế trà với nhận biết trà, nhưng chủ yếu tâm tư vẫn là đặt ở kinh doanh trà lâu. Chân chính chế trà là trà thương, sợ là hiểu được càng nhiều.”

“Ví dụ như —— Cố gia?” Nguyệt Nha Nhi tay nâng chén trà, hơi nhấp một ngụm trà, hỏi.

Vu Vân Vụ gật đầu: “Không sai, giống như Cố gia nhà bọn họ tự có trà điền, cũng có sư phụ chuyên môn xào trà. Nếu nói trong ngoài Giang Nam, ai có thể giúp đỡ cải tiến công nghệ chế hoa trà này, Cố gia nói thứ hai, không ai dám xếp số một.”

“Ngươi cùng Cố gia có giao tình gì không?”

“Có là có, nhưng cũng không mật thiết.”

“Không sao, trước tiên ta đưa cho Cố gia bái thiếp, mời bọn họ dùng bữa, đến thời điểm ngươi đến tiếp khách.”

“Đây tuyệt đối không thành vấn đề.”

Ngoại trừ bái thiếp, Nguyệt Nha Nhi còn viết một phần thư kế hoạch liên quan tới bán hoa trà, cũng tìm người đưa đến Cố gia.

Hai ngày sau, Cố gia đưa thiếp mời lại, đồng ý đến hẹn.

Địa điểm yến hội tự nhiên là chọn ở Hạnh Hoa quán, Nguyệt Nha Nhi tự mình thử làm một lần hoa ngọc lan chiên với mấy món ăn khác.

Đến dự tiệc chính là Cố gia nhị thiếu gia, khoảng ba mươi tuổi, trong tay mang theo một cái lồng chim, bên trong có một con vẹt.

“Tới vừa đúng lúc, nhìn thấy có người bán vẹt, nhìn màu lông rất đẹp, ta liền mua lại, mong Tiêu lão bản thông cảm nhiều hơn.” Cố nhị thiếu một bên đùa với vẹt trong lồng vừa nói.

Con vẹt này cũng nói theo: “Thông cảm nhiều hơn, thông cảm nhiều hơn.”

Nguyệt Nha Nhi đến gần nhìn: “Thật có chút ý tứ, mang chút mai đậu đến, xem nó có ăn không.”

Chuyện cười một lúc, mọi người nhập tịch, món ăn mang lên từng đĩa.

Thấy đĩa hoa ngọc lan chiên này, Cố nhị thiếu ngạc nhiên nói: “Đây là món ăn mới của Hạnh Hoa quán các ngươi à, lúc trước ta đến cũng chưa từng thấy cái này.”

“Là ta học được cách ăn này từ chỗ Dương lão thái thái. Ngươi thử xem, xem mùi vị ra sao.”

Cố nhị thiếu nghe thấy tên “Dương lão thái thái”, liền biết ý tứ Tiêu Nguyệt là muốn nói rõ nàng cùng Dương lão thái quan hệ thân cận. Trước khi hắn tới, Cố mẫu đã nói Tiêu Nguyệt có lẽ là vì đám hoa nhài kia mà đến, bây giờ vừa nhìn, quả nhiên không sai.

Hắn cười nhưng không nói, gắp một mảnh hoa ngọc lan chiên ăn: “Quả nhiên không sai.”

Trên bàn cơm đàm luận, vốn là truyền thống từ xưa tới nay. Một bên ăn, Nguyệt Nha Nhi một bên nói tới chính sự.

Cố nhị thiếu thỉnh thoảng nói vào vài câu, sau vài câu, có khi lại đi chọc vẹt, nhưng cũng không chịu cho câu trả lời chắc chắn.

Đây là không thấy thỏ không thả chim ưng à, Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm.

Nàng cũng thiếu kiên nhẫn cùng Cố nhị thiếu đi lại vòng quanh, đi thẳng vào vấn đề hỏi: ” Việc chế biến hoa trà này, Cố gia có đồng ý tham dự không?”

Cố nhị thiếu cầm một viên mai đậu, chọc vẹt một lúc, mới đưa mai đậu đút cho nó. Sau đó, Cố nhị thiếu mới không nhanh không chậm nói: “Mẫu thân ta kể, thương nhân cầu lợi. Chuyện này, hoàn thành tên là ngươi, lợi cũng không nhiều.”

Bồi tọa Vu Vân Vụ nghe xong, trên mặt tuy rằng mơ hồ có vẻ không vui, nhưng đáy lòng không phải không thừa nhận. Nếu như hắn ở vị trí Cố gia, cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ cân nhắc muốn dính vào chuyện này không. Dù sao nhìn vào tình cảnh lúc này, cho dù cách chế hoa trà mới thành công, Thiên gia thu lợi nhiều nhất, mà Tiêu Nguyệt cũng nhất định sẽ làm náo động lớn, nhưng tên tuổi cùng với lợi nhuận cũng sẽ không liên quan lắm tới bọn họ.

Thâm hụt tiền buôn bán, thương nhân tự nhiên sẽ không muốn làm.

Nguyệt Nha Nhi vẻ mặt như thường, chậm rãi nói: “Chúng ta nhọc nhằn khổ sở làm ăn, không phải vì danh cùng lợi sao? Chữ ‘Lợi’ còn muốn thả ở phía trước. Ta cũng sẽ không làm gì các vị, làm thâm hụt tiền buôn bán không?”

Nàng cầm trong tay lục lạc lắc lắc, không lâu lắm, một thị nhi liền nâng một bộ màu trà cụ Thanh Thiên Nhữ đến.

Đây là định làm gì? Lẽ nào là nàng đã làm ra ấm chế hoa trà? Không có khả năng lắm? Cố nhị thiếu trong lòng nghi hoặc, không tiếp tục trêu chọc vẹt, nghiêm túc cẩn thận nhìn xem nàng định làm gì.

Trước tiên Nguyệt Nha Nhi dùng lò đất đỏ đun sôi một ấm nước, đem chén trà hâm nóng qua. Sau đó mới từ trong bình trà nhỏ chọn ra một ít lá trà.

Cố nhị thiếu nhìn chằm chằm lá trà này, cảm giác cũng không khác gì trà bình thường, là thuần trà, cũng không có hoa. Nàng làm việc này động tác như nước chảy mây trôi, rất là vui tai vui mắt.

Hắn càng ngày càng không làm rõ được ý tứ của Nguyệt Nha Nhi.

Mãi đến tận nước sôi rót vào ấm trà, đem lá trà ngâm, Nguyệt Nha Nhi tay cầm ấm trà, rót trà vào chén.

Cố nhị thiếu nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, bởi vì nước trà trong chén trà, vậy mà lại là màu hổ phách đậm!

Hắn nâng chung trà lên, không để ý còn nóng, hơi thổi thổi, liền thưởng thức.

Chén trà này so với lá trà bình thường có khác biệt, vị trà nồng nặc, là hương vị mà hắn chưa bao giờ được uống thử.

“Đây là trà gì?” Cố nhị thiếu không thể chờ đợi được nữa hỏi.

Nguyệt Nha Nhi đem nước trà rót ra, nhợt nhạt nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói: “Đây là ‘Hồng Trà’ . Nếu như ngươi có thể giúp ta làm được ấm chế hoa trà, vậy công nghệ chế tác Hồng Trà này, ta cũng dạy cho ngươi, lợi ích đoạt được, chia đều cho cả hai.”

Cố nhị thiếu suy nghĩ chốc lát, ngẩng đầu lên cao giọng nói: “Việc này quan trọng, một mình ta không làm chủ được, phải hỏi quá ý tứ của nương ta, mong Tiêu lão bản hiểu cho.”

Nguyệt Nha Nhi cười khanh khách từ trong tay áo lấy ra một phần bái thiếp: “Đây là bái thiếp của trà thương Hứa gia, chuẩn bị ngày mai quá buổi trưa đưa đi, nhị thiếu gia nhìn mà làm đi.”

Nói xong, nàng ngồi dậy, bưng lên một chén Hồng Trà: “Ta còn có chút việc phải xử lý, mong các vị hiểu cho. Nơi này lấy trà thay rượu, kính chư vị một chén.”

Nàng đem trà uống một hơi cạn sạch, cười cợt, cũng không quay đầu lại mở ra.

Hoa ở Kinh Thành, nở muộn hơn so với Giang Nam chút.

Phương đông se se, nụ hoa mới tỉnh. Nhưng đường đến bên ngoài Tử Cấm Thành đã có rất nhiều xe ngựa của quan, dẫn tới các bách tính trước ngõ cũng náo nhiệt hơn. Tiểu gia nhà nghèo khuê nữ vội vàng soi gương trang điểm, đổi bộ đồ mới. Mà đại gia khuê tú bên trong lớp lớp đình viện, cũng không nhịn được thúc giục nha hoàn đỡ chân tường nhìn ra, không muốn làm lỡ các nàng xem náo nhiệt ngoài đường.

Chỉ vì hôm nay là ngày Kim Điện truyền tin, chờ lúc hoàng bảng đề ra, nhất định phải thấy được quan ngự khai.

Ngoài Tử Cấm Thành, rất rất nhiều lục bào Tiến Sĩ tâm tình thấp thỏm chờ đợi , đều là đầu đội mũ cánh chuồn, ăn mặc lam la bào, rất đáng chú ý.

Thủ phụ Trương Khiêm đi qua bọn họ, không khỏi nghỉ chân nhìn ngó, xoay người cùng thứ phụ bên cạnh trò chuyện vui vẻ: ” ‘Lục bào sạ trước quân ơn trọng, hoàng bảng sơ khai ngự mặc tiên.’ mỗi khi vào lúc này, thật khiến người ta hoài niệm.”

Thứ phụ nhìn ngó, ánh mắt dừng trên một người, cảm khái không thôi: “Lão nhân gia ngài còn chưa đọc thơ xong, xem thiếu niên kia, không phải là ‘Người đương thời mạc nhạ đăng khoa sớm, tất nhiên là Hằng Nga yêu thiếu niên.’ “

Theo ánh mắt của hắn, thủ phụ Trương Khiêm một chút trông thấy Ngô Miễn bên trong tân khoa Tiến Sĩ.

“Một chút cũng không sai.”

Bọn họ đang cảm khái, chỉ nghe thấy tiếng chuông Cảnh Dương vang lên. Đi kèm tiếng chuông này, Đại Minh môn từ từ mở ra.

Tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua tầng mây, chiếu vào đinh tán trên cửa cung, hơi lóng lánh.

Mười năm đóng cửa lạnh, cuối cùng cũng thấy được Kim Loan Điện.

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 7229 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 5 + 622 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 3022 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 81 + 82

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 85 + 86

2 thoughts on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 83 + 84”

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 09:58

Ngô lão gia diện thánh thuận lợi nha hơm

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 20:14

chúc mừng đậu cao

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Một 2021HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031« Th12   Th2 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro