Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

81_82

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 81 + 82

2 THÁNG MỘT, 2021APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi 

Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực

_________

Chương 81: Bánh gạo xào gà rán cay ngọt

Nguyệt Nha Nhi cũng không phải tại mọi thời khắc đều ở Thanh Phúc điếm, nàng đáp ứng thì đã nói rất rõ ràng, “Nguyện lấy những hiểu biết nông cạn đi chỉ điểm.”

Bởi vậy nàng có lúc buổi sáng đến, có lúc buổi chiều đến. Mới qua năm, sáu ngày người làm việc trong Thanh Phúc điếm mỗi ngày đều mong ngóng nàng đến đây buối sáng. Bởi vì mỗi khi lúc này đến Thanh Phúc điếm, tất nhiên sẽ ở Thanh Phúc điếm dùng bữa, như vậy người ở Hạnh đường ký cũng nhất định sẽ đưa đồ ăn đến, người toàn Thanh Phúc điếm đều có thể thơm lây.

Tiểu Phúc Tử chính là người đầu tiên nhớ đếm điểm tâm của Nguyệt Nha Nhi. Hắn vào cung lạy sư phụ vài cái, vóc người cũng nhanh nhẹn, biết ăn nói, lại có điềm lành, có thể được điều đến Thanh Phúc điếm, ở nơi này làm việc mấy năm. Ở hoàng điếm làm việc, cũng không cần cẩn thận chặt chẽ như trong cung, mỗi ngày từ phòng trực lại vào trong cửa hàng, pha một chén trà, sắp xếp bát trong cửa hàng, lại không có việc gì khác.

Cho dù có khách, cũng có điều chỉ là hai, ba con mèo nhỏ, hắn cũng lười đi bắt chuyện, một bên vừa nói chuyện phiếm với mấy người, vừa dùng ánh mắt quan sát khách hàng. Chỉ cần khách hàng không gây ra việc gì, vậy thì mọi người đều vui vẻ. Ngược lại mỗi tháng đều có thể có tiền cầm, khách hàng có mua trà hay không cũng không liên quan gì đến hắn.

Sau khi Hoàng gia đem Thanh Phúc điếm làm đồ ban thưởng cho quý phi nương nương, Tiểu Phúc Tử còn lo lắng một lúc, sợ nương nương đem tất cả người lúc đầu trong cửa hàng đổi hết, mình liền không còn có thể thanh nhàn như vậy. Nhưng người cùng điếm nói: “Cho dù Thanh Phúc điếm ban thưởng cho quý phi nương nương, vẫn là hoàng điếm sao mà ngươi phải lo lắng.”

Trong lòng hắn có chút bất an, liền đi hỏi người hầu sư phụ trong cung, sư phụ cũng nói: “Quý phi nương nương ở trong cung nhiều năm như vậy, đối với hạ nhân luôn luôn ôn hòa, đang yên đang lành thay đổi ngươi làm cái gì? Toàn bộ trong cửa hàng Thanh Phúc, không phải nội thần, chính là người thân nghĩa tử của nội thần, bày ra đấy, có người thân của ai không thích làm người hầu trong hoàng gia? Có câu nói ‘Diêm Vương dịch quá tiểu quỷ khó chơi’, tội gì vì những chuyện nhỏ nhặt này mà để lại mầm họa cho mình?”

Lời này thực sự có đạo lý, Tiểu Phúc tử liền yên tâm, như cũ mỗi ngày ở thanh phúc trong cửa hàng không lý tưởng.

Quả nhiên, quý phi nương nương chỉ thay đổi một Thanh Phúc điếm quản sự thái giám, lại phái một phòng thu cho với thư tay khác. Không có hành động gì, liên quan đến người làm việc lúc đầu ở Thanh Phúc điếm.

Chỉ ngoại trừ một chuyện, quý phi nương nương vậy mà lại gọi một nữ thương tên Tiêu Nguyệt đến, nói là giúp đỡ kinh doanh Thanh Phúc điếm. May mà mấy ngày nay ở chung, Tiêu lão bản này chưa từng tự cho là thông minh đối với hoàng điếm quơ tay múa chân, cũng chưa từng mạo phạm mọi người trong cửa hàng, mọi người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên tán gẫu thì tán gẫu. Mà mỗi khi Tiêu lão bản lại đây, mọi người còn có thể ăn thêm một bữa mỹ thực. Dần dần, đối với sự tồn tại của nàng, Tiểu Phúc Tử cũng tập mãi thành quen.

Hôm nay Tiêu lão bản là tới từ sáng sớm, Tiểu Phúc Tử thấy sáng mắt lên, lập tức ăn ít điểm tâm buối sáng lại, chuẩn bị giữ chút bụng.

Quả nhiên, tới gần buổi trưa, người Hạnh đường ký lại tới đưa ăn.

Mấy cái hộp cơm lớn đưa về hướng trù viện, người làm việc Thanh Phúc điếm liền không hẹn mà cùng đi vào phía trong trù viện.

Tiểu Phúc Tử cũng muốn đi, nhưng lúc này hắn vẫn còn phải trực ban, còn lại hai người hầu trong cửa hàng đã sớm chạy ra ngoài. Hoàng điếm cũng không thể mở cửa ra, nhưng cửa hàng cũng không thể không có người canh? Hắn không thể làm gì khác hơn là nằm phờ phạc ngoài quầy, nghĩ hôm nay có món gì ăn ngon. Phải biết, trải qua mấy ngày này, Tiêu lão bản đưa đồ ăn tới, sẽ không có lặp lại.

“Canh giờ này, tiểu công công vẫn còn ở đây hầu? Thực sự là tận tâm với công việc.”

Tiểu Phúc tử vốn đang đầy một bụng tức, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ, quay đầu nhìn lại, là Nguyệt Nha Nhi.

Nguyệt Nha Nhi cầm trong tay một bao giấy dầu, đặt ở cửa hàng, cười nói: “Ta hôm nay mang theo chút bánh gạo xào gà rán ngọt cay, tiểu công công có muốn  nếm thử không?”

“Cảm giác này thật ngon, đa tạ Tiêu lão bản.” Tiểu Phúc tử mừng rỡ.

Hắn nhận lấy bao giấy dầu này, còn ấm áp, mới mở ra một góc, mùi thơm gà rán liền bay thẳng vào trong mũi.

Là đùi gà đã rán tốt, bên ngoài bao bọc lớp bột, vàng óng ánh, đẹp đẽ cực kỳ. Cầm lấy cắn một cái, vỏ giòn “Răng rắc” một tiếng nứt ra, xé một miếng thịt gà trắng nón ra. Thịt gà non mềm, vỏ ngoài hương giòn, ăn ngon khiến người ta muốn liếm đầu ngón tay.

Ngoại trừ đùi gà, còn có mấy viên tròn tròn màu trắng, ước chừng dài bằng ngón cái, cũng đã bị chiên qua dầu. Mặt trắng nõn như ngọc bị dầu chiên ra mấy chỗ hơi vàng, lại thấm thêm một lớp gia vị, ăn lên ngoài giòn trong mềm, vị tuyệt hảo.

Tiểu Phúc Tử ăn xong hai cái bánh gạo cùng với đùi gà, thở dài nói: “Bánh gạo xào gà rán cay ngọt này, quả thực là tuyệt phối, còn có loại cách ăn này đấy!”

Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Kỳ thực ta vốn là muốn làm bánh gạo xương sườn mang tới, sợ các ngươi ăn không quen, liền thay đổi thành bánh gạo gà rán, nghĩ cái này hẳn là người người đều thích.”

Chờ đến Tiểu Phúc Tử ăn gần đủ rồi, Nguyệt Nha Nhi mới chậm rãi hỏi: “Tiểu công công, nếu như ngoại trừ tiền tháng, Thanh Phúc điếm này còn chia hoa hồng với ngươi, ngươi có không vui?”

Cái gọi là “Ăn thịt người ta miệng ngắn”, Tiểu Phúc tử cùng Nguyệt Nha Nhi lúc nói chuyện, cũng càng ngày càng khách khí.

“Có đứa ngốc mới không vui.” Tiểu Phúc tử thấy cùng lớp người còn chưa có trở lại, lén lút hỏi nàng: “Làm sao, còn có thể có chuyện tốt như vậy?”

“Nói không chừng có.” Nguyệt Nha Nhi đáp: “Bởi vì trong cửa hàng của ta chính là làm như vậy, chia hoa hồng cùng lợi nhuận móc nối, có thể khiến người làm việc càng nhanh hơn.”

Nàng quả thật có khuyên quý phi nương nương nên thử mô hình chia sẻ lợi nhuận. Tình hình như hoàng điếm hiện tại, việc làm nhiều làm ít đều là một kết quả, vậy dĩ nhiên có người làm việc không vui.

Những ngày qua, đối với Thanh Phúc điếm, nàng chỉ làm một chuyện, chính là làm rõ hiện trạng của Thanh Phúc điếm. Từ khi Nguyệt Nha Nhi đến đây, nàng liền dạy Thuận Tử cách ghi sổ sách mới, muốn hắn ghi hết thu chi những ngày qua lại. Lại mang người đến kiểm kê hàng hóa ở Thanh Phúc điếm một lần, thuận tiện ở trên đường hỏi một câu ấn tượng của mọi người với Thanh Phúc điếm.

Hiện nay mà nói, danh tiếng của hoàng điếm trong bách tính là hoàn toàn không ổn, bọn họ thậm chí sẽ không dễ dàng mà đến Minh Ngọc phường. Mà những ngày qua lá trà mà Thanh Phúc điếm tiêu thụ được, giới hạn với một ít trà được cống nạp. Sau khi kiểm kê hàng hóa trong Thanh Phúc điếm một lượt, Nguyệt Nha Nhi phát hiện bên trong có ít nhất một phần ba đã để rất lâu, nàng thậm chí nhìn thấy trần trà của ba năm trước.

Tại sao những trà này tình nguyện chất đống ở trong kho, cũng không thể quy ra tiền để xử lý? Nàng hỏi chưởng sự thái giám Quách Lạc, Quách Lạc nói: “Những trà này bây giờ tuy rằng phẩm chất không tốt, nhưng đến cùng cũng là trà quý, xuống giá không tốt lắm. Lại nói, thanh phúc điếm là hoàng điếm. Đường đường là hoàng điếm, làm sao có thể bán mấy thứ trà rẻ như quán nhỏ được?”

Nguyệt Nha Nhi nghe rõ ràng. Nói trắng ra, bộ mặt của hoàng điếm rất quan trọng. Thế nhân đều biết hoàng điếm bán ra đồ là ngự cống, đồ ngự cống làm sao có thể giá rẻ được? Bởi vậy tuyệt đối không thể xuống giá bán ra, nếu lá trà ngon chống chất thành trần tra, vừa tốn diện tích lại không có chút ý nghĩa nào.

Chờ nàng thăm dò triệt để Thanh Phúc điếm, thời gian đã qua hai tháng.

Rồng ngẩng đầu vừa qua, Nguyệt Nha Nhi tự mình viết sách lược kinh doanh Thanh Phúc điếm thành tấu chương, bảo Quách Lạc thông báo thay.

“Ta có mấy ý nghĩ, muốn mời quý phi nương nương nhìn.”

Quách Lạc tiếp nhận, mở ra xem, vội vã đảo qua nội dung, không khỏi hơi kinh ngạc.

Những ngày qua nàng âm thầm, hóa ra là vẫn đang lên mưu tính.

Quách Lạc đem tấu chương này đưa đến trong cung quý phi thì, nàng đang nhìn công chúa ăn quả trác.

“Tiêu Nguyệt này thú vị, còn đường hoàng ra dáng viết thành tấu chương dâng lên.” Quý phi nương nương nghe xong Quách Lạc bẩm báo, gọi vú em đem công chúa trở về, tự cầm lấy tấu chương này xem.

Quý phi nương nương vốn là tú tài chi nữ, từ nhỏ cũng biết chữ, nhìn bút tích tiêu sái trên giấy, không khỏi có thêm một phần hảo cảm.

Tấu chương là dùng văn trần thuật viết, cũng giống thoại bản tiểu thuyết, cũng không quá cật lực. Trong đó lời ít mà ý nhiều đem tình trạng Thanh Phúc điếm viết ra, lại cho mấy lời kiến nghị. Một là cải cách phương pháp chia lời, hàng năm nộp lên bảy phần mười lợi nhuận của Thanh Phúc điếm, còn lại chia làm hoa hồng cho nhân viên trong cửa hàng, hai là lấy danh nghĩa riêng mở ra một quán trà mới, chuyên môn dùng để xử lý trần trà chống chất trong Thanh Phúc điếm; ba là hành động chính nghĩa, ở kinh thành phố lớn nơi phát trà miễn phí cho lão nhân hài tử dùng trà.

Sau đó lại giải thích cặn kẽ mỗi một điều kiến nghị lợi và hại, êm tai nói, điều làm rõ, rất khiến người tin phục.

Quý phi nhìn, nói: “Tiêu Nguyệt này thật sự là có chút bản lĩnh, còn có thể viết văn chương. Ta khi còn bé từng xem phụ thân ta viết văn chương, cái gì “chi, hồ, giả, dã”, một phần xem hạ xuống đều khiến ta đau đầu, nếu như cũng viết được giống như nàng, vậy thì rõ ràng biết bao nhiêu chứ.”

Nàng suy nghĩ một lúc, dặn dò Quách Lạc: “Trước hết dựa theo nàng nói làm như vậy đi. Ngươi nhìn chằm chằm cho ta, nếu như có sự cố gì, lập tức trở về bẩm báo cho ta.”

“Tiểu nhân nhớ rồi.”

Lúc tấu chương được dâng lên để chứng thực, Nguyệt Nha Nhi quả thực bận bịu đến xoay quanh. Thanh Phúc điếm nàng muốn xen vào, việc của Hạnh đường ký nàng cũng phải hỏi đến, lại đúng lúc gặp Ngô Miễn đến ngày thi hội, ngủ cũng ít đi chút.

Ngày mùng 9 tháng 2, là thi hội trận đầu. Nguyệt Nha Nhi đêm khuya trở lại Hạnh trạch, cùng Giang thẩm nói rõ đến sáng cần phải đánh thức mình, bởi vì nàng muốn bồi Miễn ca nhi đi trường thi.

Trời còn chưa sáng, Giang thẩm liền dậy, nàng mới đi tới chính viện, đã thấy Ngô Miễn đẩy cửa phòng ra.

Nàng đang muốn vấn an, Ngô Miễn lại đặt một ngón tay trên môi, ra hiệu nàng chớ có lên tiếng.

Sau đó, hắn xoay người đem cửa phòng chậm rãi khép lại, động tác rất nhẹ, hầu như không có âm thanh.

Mãi đến tận khi đi tới tiền viện, Ngô Miễn mới nhẹ giọng nói với Giang thẩm: “Nguyệt Nha Nhi những ngày qua quá mệt mỏi, một ngày qua đi cũng không ngủ được mấy canh giờ. Ta không đành lòng làm phiền nàng.”

“Nhưng là ——” Giang thẩm cũng học dáng dấp của hắn, nhỏ giọng: “Phu nhân nói muốn dậy sớm đưa ngài.”

“So với đưa ta, nàng có thể ngủ thêm một lát mới càng quan trọng.” Ngô Miễn lại dõi mắt nhìn, ánh mắt ôn nhu.

Ngoài cửa sổ chim nhỏ hót vang, quấy nhiễu người khỏi giấc mộng, Nguyệt Nha Nhi tỉnh tỉnh mê mê mở mắt ra, đã thấy bên gối trống rỗng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở, rơi trên hoa mai giấy, hiển nhiên hôm nay là một ngày đẹp trời.

Nàng một hồi ngồi dậy, gọi Giang thẩm qua đến: “Miễn ca nhi đi rồi?”

“Đi trường thi.”

“Sao ngươi lái không đánh thức ta?” Nguyệt Nha Nhi nhíu mày.

Giang thẩm bất đắc dĩ nói: “Lão gia nói rồi, không được kêu ngài, muốn ngài ngủ thêm một lát.”

Nguyệt Nha Nhi ngoài miệng oán giận vài câu, nhưng trong lòng ấm áp, long lanh như cảnh ngày “xuân”.

Thi hội cũng chia thành ba phần, một hồi cuối cùng ở hai tháng 15.

Nguyệt Nha Nhi cố ý để trống thời gian, rất sớm đã chờ đợi bên ngoài trường thi.

Nàng theo thường lệ làm một phần mỳ cầu Vân Nam, còn mang theo cái lò nhỏ, liền đặt ở xe la hâm nóng canh loãng.

Long môn vừa mở, các Cử nhân nối đuôi nhau mà ra.

Chen lẫn bên trong một đám người trung niên, Ngô Miễn có vẻ đặc biệt nổi bật.

Nguyệt Nha Nhi nhón chân lên hướng hắn vẫy tay: “Ta ở đây.”

Ngô Miễn vừa ra khỏi Long Môn, hiển nhiên cũng đang tìm kiếm Nguyệt Nha Nhi, chờ khi nghe thấy âm thanh của nàng, theo tiếng nhìn sang ——

Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng mỉm cười.

Hắn lập tức bước nhanh đi tới phía nàng.

• ________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu meo meo nhắc nhở, bài này tính thêm cả phiên ngoại dự tính là ba mươi vạn chữ (*^▽^*)

__________

Chương 82: Bánh ngũ bạch

Sau khi tâm tình đại khảo qua, giống như tầng mây đen tan đi để lộ bầu trời xanh thăm thẳm, có một loại cảm giác thanh thản.

Ngô Miễn cùng Nguyệt Nha Nhi ngồi trên xe, không chút hoang mang ăn xong một bát mỳ cầu Vân Nam.

Lúc này ẫm ĩ bên ngoài trường thi đã không còn, Nguyệt Nha Nhi nhấc màn xe lên quan sát bên ngoài, trên đường không phải là đã ngồi vào xe la thì là đã ngồi xuống quán ven đường.

“Ngươi hôm nay có còn sắp xếp gì khác không?”

Ngô Miễn suy nghĩ một chút, nói: “Buổi tối ước chừng còn phải đi Ngọc Phúc lâu ăn tịch, người thân thiết với ta vừa mới qua năm mới đã nói rồi. Ngoài ra, cũng không còn việc gì khác.”

“Bây giờ cảnh “xuân” vừa vặn, chúng ta có thể đi vùng ngoại ô chơi diều.” Nguyệt Nha Nhi mới nói xong câu đó, ngoài xe liền truyền tới một âm thanh: “Tiêu lão bản, hộ quốc tự vẫn còn đang chờ trên phố lớn.”

Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ nói: “Biết rồi.”

Nàng xoay người nhìn về phía Ngô Miễn, mới nói hai chữ “Xin lỗi”, Ngô Miễn liền đánh gãy nàng: “Vừa vặn ta cũng muốn trở về ngủ một lúc, bên trong hào xá dù sao cũng không thể thoải mái như ở nhà.”

Đi đến Hạnh viên, Ngô Miễn xuống xe, nhìn Nguyệt Nha Nhi cười một cái, liền trở lại nghỉ ngơi.

Nhưng trở lại chính thất, hắn khép cửa lại, cởi áo buồn ngủ, nhìn thấy mền gối bên cạnh trống rỗng, bất giác có chút mất mát.

Hai người nếu yêu nhau đến thiên trường vạn cửu, làm sao có thể ở bên nhau sớm sớm chiều chiều. Ngô Miễn tự an ủi mình.

Thi hội vừa kết thúc, trà tứ tửu lâu ở Kinh Thành lập tức náo nhiệt lên, dù sao các lão gia mới thi xong cử nhân, rất cần vui đùa một lần, nhờ vào đó an ủi gian khổ uể oải khi học hành. Ngay cả Hạnh đường ký của Nguyệt Nha Nhi, chuyện làm ăn cũng thịnh vượng không ít.

Người đều thích náo nhiệt, lại đuổi tới mấy ngày liền sắc trời tốt trời quang mây tạnh, phố lớn ngõ nhỏ bên trong có không ít người đi qua đi lại.

Ngày hôm đó, Dương lão thái thái thấy thời tiết tốt, liền kêu lên tỷ muội hàng xóm cùng đến hộ quốc tự dâng hương. Dương lão thái tuy rằng lớn tuổi, nhưng thân thể rất cường tráng, vì một đồng tiền mua rau xanh, có thể cùng tiểu thương cãi nhau nửa ngày.

Đi đã lâu, cuối cùng cũng đi đến phố lớn ở hộ quốc tự, Dương lão thái đã có chút miệng khô lưỡi khô. Tỷ muội đề nghị: “Nếu không đi mua bát nước ô mai uống?”

“Bỏ tiền uống thứ kia làm gì? Trong chùa hộ quốc một bên có giếng đấy, ta không tin các hòa thượng còn dám ngăn khách hành hương, không cho uống nước giếng.”

Dương lão thái đang nói nhỏ, bỗng nhiên bước chân dừng lại: “Lều này sao lại có nhiều người như vậy, là đồ gì tiện nghi sao?”

Nàng bước nhanh đi về phía lều, mới nhìn rõ đây là một lều trà, bếp lò vẫn còn đang đun nước trà, có thể ngửi thấy hương trà. Một bên lều trà còn treo một bảng hiệu, chữ viết cái gì, Dương lão thái không nhận ra, kéo một người đi đường hỏi: “Đây là đang làm gì?”

“Này là tặng nước trà miễn phí, nghe nói là hành động nghĩa khí của Thanh Phúc điếm.”

“Minh Ngọc phường cái Thanh Phúc điếm kia?”

“Đúng, là nó.”

Đây không phải là hoàng gia điếm sao? Dương lão thái trong lòng bồn chồn, đám người hoàng điếm kia, còn có thể hành động nghĩa khí? Quả thật là mặt trời mọc từ hướng tây.

Nàng canh giữ ở lều trà vừa nhìn một lúc, phát hiện quả thật là dùng trà không cần tiền, liền quyết đoán tiến lên muốn hai bát trà.

Dù sao, có tiện nghi không chiếm thì là đồ ngu.

Uống xong một bát trà, rất là giải khát, tư vị trà này cũng không tệ lắm. Nếu như mình mua, sợ là cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền.

Thanh Phúc điếm này đến cùng cũng có mấy tên khốn rẻ mạt.

Không chỉ có lều trà của Thanh Phúc điếm ở hộ quốc tự, ở cửu môn cũng có, từ sáng sớm đến hoàng hôn, liên tiếp xếp đến sáu, bảy ngày.

Công hiệu của trà không cần dùng tiền này, cũng chậm chậm cho thấy, Nguyệt Nha Nhi đi tới Minh Ngọc phường thì, phát hiện đã có không ít bách tính ở Minh Ngọc phường, dám đi qua Thanh Phúc điếm.

Thanh Phúc điếm cũng lục tục bán ra một chút lá trà thượng phẩm, tình trạng so với lúc trước tốt hơn một chút.

Xem như là một bắt đầu tốt.

Bận bịu bận bịu, Nguyệt Nha Nhi thật vất vả qua hết mấy ngày nghỉ ngơi, cùng Ngô Miễn đi dạo xung quanh.

Thời tiết cỏ mọc én bay, hai người sáng sớm liền dậy, liền đi ven hồ chơi diều.

Chơi mệt rồi, liền sóng vai ngồi dưới tàng cây, tựa sát vào nhau nghỉ một lúc.

Lúc trên đường về, xe la đi qua hộ quốc tự. Nguyệt Nha Nhi hướng Ngô Miễn cười nói: “Mới mở một quán trà liền ở ngay đây, ngươi muốn dừng chân xuống xem không?”

“Được.”

Phu xe nghe vậy, dừng lại ở ven đường. Ngô Miễn trước tiên nhảy xuống xe, lại hướng về phía Nguyệt Nha Nhi đưa tay, đỡ nàng đi xuống.

Quán trà mới mở bên đường cái hộ quốc tự này, gọi trà ẩn điếm, quy mô không lớn, chỉ có hai gian cửa hàng. Trong đó để trống tới gần cửa giữa cửa hàng, đặt cái bàn gỗ, còn có một cái lò cao, vừa đi tới nhìn, lò lửa đang nấu nước trà.

Mỗi khi có khách vào điếm, ngồi xuống trên băng ghế dài, tự có hỏa kế rót ra một chén trà nhỏ mang ra, đặt trên bàn.

“Ngài trước tiên nếm thử, nếu như mùi vị trà còn hợp ý của ngài, lại mua.”

Ngô Miễn cùng Nguyệt Nha Nhi cũng tìm một băng ghế ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, hỏa kế liền đưa lên hai chén trà nhỏ.

Chờ Ngô Miễn uống xong chén trà nhỏ này, Nguyệt Nha Nhi nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Cũng còn tốt.”

Tinh tế thưởng thức chén trà nhỏ này, ngược lại cũng cảm nhận ra mùi vị đặc biệt, nhưng khả năng là bởi vì bỏ lâu, có tạp vị, cũng không tinh khiết. Gia đình giàu có quen uống trà tươi, quyết định sẽ không mua.

Nguyệt Nha Nhi đưa tay ngón tay, cho hắn so một số lượng: “Nếu như một cân là cái giá này, ngươi có mua không?”

Ngô Miễn trong lòng tính toán một chút: “Mua, giá cả như vậy, chỉ là so với ngạnh tử trà đắt hơn chút.”

Lúc hắn còn chưa đến tuổi đi bán trái cây, phụ thân vẫn phải kéo chân tàn đi khắp hang cùng ngõ hẻm, kiếm được tiền căn bản không thể so sánh với những người bán trái cây khác, bởi vậy khi đó trong nhà rất nghèo khó. Ngô Miễn nhớ tới rất rõ ràng, khi đó trà nhà bọn họ uống, cũng nói là trà, không bằng nói là trà ngạnh pha với nước. Tuy nói mùi vị không thế nào, nhưng không chịu nổi độ rẻ của trà này. Hắn lúc ấy vẫn còn là hài tử, đi trà phô mua loại ngạnh tử trà này, còn muốn đi trước rất lâu mới có. Bởi vì rất nhiều người nhà nghèo khó đều mua loại trà này.

Nếu như chỉ là dùng rất ít tiền, liền có thể uống được trà đàng hoàng ra dáng, ai không muốn chứ?

Ngô Miễn nhìn lại dõi mắt tới quầy hàng, quả nhiên có hai, ba người mặc bố y đang giao tiền trà.

Một người trong đó mới mua trà, đang trả lời một người khách mới vào điếm: “Lá trà nhà hắn vừa rẻ lại vừa tốt, mua không thiệt thòi, ngươi cũng nên mua chút đi, nếu không loại trà rẻ nhất kia sẽ hết.”

Hóa ra Nguyệt Nha Nhi đem lá trà bán ra trà ẩn điếm, cũng chia hai loại, một loại là giá đặc biệt ưu đãi, một loại khác là bán với giá bình thường. Mỗi ngày lá trà giá ưu đại đều có giới hạn, bán xong sẽ không còn. Có câu nói “Hoa tốt còn cần lá xanh để bổ sung”, có lá trà với giá bình thường, lá trà giá ưu đãi không thể nghi ngờ là bánh càng nhanh hơn.

Ngô Miễn đưa lỗ tai nhỏ giọng nói: “Nếu như ngươi dùng giá bán lá trà như vậy, sẽ không thiệt thòi sao?”

“Ít lãi tiêu thụ nhanh.”

Nguyệt Nha Nhi giải thích nói. Kỳ thực vốn dĩ lá trà trong hoàng điếm, chính là kinh doanh không vốn, ngoại trừ duy trì kinh doanh phí dụng, tiền vốn hầu như có thể không cần tính toán. Quý phi nương nương đồng ý với ý kiến của nàng, Nguyệt Nha Nhi liền đem lá trà tồn kho chia làm ba loại, một trong số đó là lá trà thượng phẩm bán ra ở Thanh Phúc điếm, thứ hai là thoáng chút trung phẩm, làm cho người ta uống thử mà những trần trà bỏ lâu, thì lại có sắp xếp khác.

Nàng mới mở nhà trà ẩn điếm này, chính là vì đặc biệt xử lý ép lá trà tồn kho trong Thanh Phúc điếm. Bởi vì là phân hai nhà đến kinh doanh, vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến danh dự hoàng điếm. Cho dù trong các khoản, cũng là tiền riêng, tương đương với trà ẩn điếm dùng tiền mua một nhóm trà hạ phẩm từ Thanh Phúc điếm, lại lấy giá tiền rẻ bán đi. Trong lúc đó, ngược lại có chút chiết khấu danh tiếng với nhãn hiệu quán trà.

Tháng ba, thi hội yết bảng.

Nguyệt Nha Nhi đã rất có kinh nghiệm, biết nếu như thi đỗ, sẽ có người tranh nhau chen lấn đến báo tin mừng, liền không dự định đến xem bảng, chỉ ngồi trong nhà chờ.

Sáng sớm tỉnh lại, trái phải cũng không có việc lớn gì, Nguyệt Nha Nhi liền cầm bàn cờ quân cờ đi ra, dạy Ngô Miễn chơi cờ vây.

Giang tẩu có hơi gấp gáp, nhỏ giọng hướng Giang thúc oán giận: “Sao phu nhân một chút cũng không lo lắng? Đây chính là đại sự!”

Giang thúc liếc nhìn chính thất, nói: “Gấp cũng vô dụng, còn không bằng giống như lão bản, mở rộng tâm chờ tin tức đi.”

Chờ đến khi ánh mặt trời chiếu qua tường phấn, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa đát đát.

Đội người thứ nhất đến báo tin vui thi đậu vậy mà lại cưỡi ngựa đến, một người cầm đầu cầm trong tay Hồng Lăng kỳ, bên trong tiếng chiêng trống hô lớn: “Tin chiến thắng, quý phủ lão gia Ngô Miễn, cao trung thi hội người thứ chín cống sĩ, đến Kim Loan Điện diện thánh!”

Đang nói chuyện, tiếng pháo cũng bùm bùm vang lên, trong ngoại Hạnh viên một mảnh vui sướng.

Nguyệt Nha Nhi vô cùng vui vẻ, nắm chặt tay Ngô Miễn, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hắn có mồ hôi.

“Chúc mừng.”

Ngô Miễn thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nha Nhi: “Cùng vui.”

Sau khi công bố, rất nhiều láng giềng bằng hữu lục tục tới cửa chúc mừng, ngay cả Thanh Phúc điếm Quách Lạc nghe xong tin tức, cũng lặng lẽ bảo người đưa tới một phần hạ nghi.

Ngoại trừ hạ nghi ở, còn có một hộp cơm màu đỏ, hoa văn tinh mỹ.

“Đây là điểm tâm trong cung, Quách gia đặc biệt để ta đưa đến.”

Mở một hộp cơm ra xem, là một đĩa bánh ngũ bạch nhỏ.

Đây là tên một loại điểm tâm trong cung, rất nhiều nương nương thích ăn, có người nói ăn thứ này có thể khiến da trắng nuột. Nên là điểm tâm sở trường của ngự trù trong cung, dáng dấp kia nhất định là rất đẹp, nho nhỏ tinh xảo, linh lung khả ái.

Nguyệt Nha Nhi cầm lấy một khối bánh ngũ bạch, tinh tế thưởng thức, bên trong  bỏ thêm mấy vị thuốc, nếu gọi “bánh Ngũ Bạch”, vậy dĩ nhiên nguyên liệu nấu ăn bên trong có năm loại “bạch” .

Nàng liên tiếp ăn hai khối, mới khoảng chừng đoán được nguyên liệu nấu ăn bên trong: Đậu lăng trắng, hạt sen trắng, Bạch phục linh, Bạch Sơn dược, hoa cúc trắng. Đều là chút đồ bổ dưỡng cho da, chả trách nương nương trong cung yêu thích.

Theo thông lệ, ngày thứ hai Ngô Miễn muốn đi Hình bộ nhai thính bái toà sư quan, cũng chính là tuyển hắn làm cống sĩ cử nhân.

Vào buổi tối, Nguyệt Nha Nhi tay cầm quyển chữ Thọ phủ phẳng lên bàn, dùng kìm sắt gắp hai viên than đỏ bỏ vào xô tròn, thay Miễn ca nhi là lam sam.

Là được rồi, nàng gọi Ngô Miễn đến thử một lần.

Lam sam sau khi là, đặc biệt phẳng, Ngô Miễn mặc lan sam này, phong thái như hạc.

“Ta thích xem ngươi mặc lan sam màu trắng nhất.” Nguyệt Nha Nhi làm bộ dạng tay ăn chơi phong lưu, nhấc cằm của hắn lên: “Cười một cái cho cô nãi nãi xem.”

“Đừng nghịch.” Tai Ngô Miễn ửng đỏ, cùng nàng nói: “Ta có chuyện, muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”

“Chàng nói đi.”

“Không lâu sau đó chính là thi điện, tuy rằng ta không biết được ta có thể thi được ba vị trí đầu không—— “

“Nhất định có thể.”

Ngô Miễn bất đắc dĩ nhìn Nguyệt Nha Nhi một chút, khóe môi khẽ nhếch: “Đừng nghịch, hãy nghe ta nói hết.”

“Theo thông lệ của quốc triều, nếu là ghi tên trên bảng, liền tính là thi đậu Tiến Sĩ, nhiều nhập vào Hàn Lâm Viện; nếu là nhị giáp Tiến Sĩ, thì lại có thể vào trong lục bộ làm quan. Những thứ này đều là kinh quan.”

Ngô Miễn có chút chần chờ nói: “Nhưng ta, không muốn nhập Hàn Lâm Viện, cũng không muốn nhập lục bộ. Ta vốn dĩ đi con đường khoa cử này, một là. . .”

Hắn có chút thẹn thùng, nói thật nhanh: “Một là vì nàng với phụ thân. Còn có một cái chính là ta chỉ nghĩ nhậm chức một phương, chân chính vì bách tính làm chút việc.”

“Vì thế nếu như có thể chọn, ta cũng muốn trở lại Giang Nam làm một quan huyện, tạo phúc một phương. Lúc trước ta có cùng tán gẫu qua với Đoạn Hàn Lâm, hắn cảm thấy loại ý nghĩ này rất ngu xuẩn, bởi vì kinh quan so với ngoại chức quan huyện mà nói, bất kể là kỳ ngộ hay là tư lịch, đều mạnh hơn rất nhiều.”

Hắn nhấc mắt nhìn Nguyệt Nha Nhi: “Nàng cảm thấy, đây là một ý nghĩ rất ngu xuẩn sao?

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 75 + 762 Tháng Một, 2021Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 3623 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 59 + 6011 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 79 + 80

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 83 + 84

2 thoughts on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 81 + 82”

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 09:45

Anh chị phải đi mở rộng quy mô kinh doanh chứ nè

Số lượt thích

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 20:08

không ngu xuẩn, làm quan tốt

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Một 2021HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031« Th12   Th2 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro