Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

79_80

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 79 + 80

2 THÁNG MỘT, 2021APLISEVI'S PEACHES GARDEN 1 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi 

Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực 

________

Chương 79: Bánh trôi thịt tươi

Lúc tuyết tan, so với trời tuyết rơi lạnh hơn một chút.

Trịnh Thứ Dũ đầu đội mũ, cất bước đi trong hẻm nhỏ tường đỏ. Đường tuyết trong cung, từ lúc sáng sớm liền có Tiểu Nội thị quét dọn sạch sẽ, chất đống ở góc tường cung, miễn cản trở đường của các quý nhân.

Nhân lúc đầu xuân năm mới, trong cung Chiêu Đức vẫn còn treo dây đỏ với đèn lồng đỏ, không có chút không khí lạnh lẽo ngày đông nào, đúng là rất náo nhiệt.

Sau khi cung nhân thông báo, một Đại cung nữ lại đây, nói quý phi nương nương đang nghỉ ngơi ở điện đông, cho truyền hắn qua.

“Ngươi tới thật đúng lúc, tiểu gia mới đi đây, nương nương tâm tình rất tốt.” Nàng vốn dĩ cùng Trịnh Thứ Dũ có quen biết cũ, bởi vậy nhẹ giọng đề điểm vài câu.

Đi tới cửa, tự có tiểu cung nữ nhấc bình phong thêu hoa đến.

Trong điện bỏ hai, ba chậu than đồng, đang đốt là than hồng la ngự cống, phẩm chất vô cùng tốt, hầu như không có khói.

Trên bàn có lư hương bằng vàng, phía trong khắc ấn bằng vàng, đốt hương mùi hoa bách hợp.

Quý phi đang dựa vào trên giường nhỏ, trong tay cầm một quyển sách, có tiểu cung nữ quỳ thay nàng bóp chân.

Nàng cũng sắp bốn mươi tuổi, trên gương mặt trắng nõn nhỏ gầy không nhìn ra bao nhiêu vết tích của năm tháng.

Sau khi Trịnh Thứ D thỉnh an nàng, quý phi thả cuốn sách xuống, mặt mày dịu dàng: “Lại qua chút thời gian, ngươi phải về Giang Nam rồi.”

“Vâng nương nương, qua nguyên tiêu liền khởi hành.”

Quý phi khẽ vuốt cằm: “Giang Nam tốt, nhưng ta cũng không thể quay về. Ở chỗ nào thì làm tốt việc chỗ ấy, vì hoàng gia mà tận trung.”

“Thần ghi nhớ dạy bảo của nương nương.” Trịnh Thứ Dũ bắt tay, cười nói: “Gần nhất trong kinh thành lại có nhiều việc mới mẻ, nương nương có từng nhớ tới bánh kem giấy thiếc vàng ngày xưa không.”

“Đương nhiên là nhớ, cung yến cũng thêm một món điểm tâm này.”

Trịnh Thứ Dũ nói: “Quán hiến công thức này, bây giờ ở kinh thành cũng mở một quán, có rất nhiều điểm tâm Giang Nam, bây giờ trong kinh thành cũng đang lưu hành.”

Nghe xong lời này, quý phi cười lên: “Điểm tâm phía nam, tự nhiên là tốt.”

“Chủ quán kia còn cố ý làm một loại ‘Quả trác’, ta nhìn rất tốt, liền mang vào trong cung, muốn cho nương nương thử trước.”

“Mang lên đi.”

Phân phó, chỉ chốc lát sau, liền có hai Tiểu Nội thị giơ lên một cái bàn thấp đến, mặt trên bày các loại chén dĩa, đều là đồ bằng bạc. Chờ quả trác để xuống, một người thượng thực trầm giọng gọi: “Bát cái.”

Người phụng dường liền lấy nắp chén bạc xuống, vị ngọt điểm tâm dần dần tản ra, cả điện đều có mùi thơm.

Chỉ thấy trên quả bày bảy, tám loại điểm tâm, bánh Hải Đường, ốc bơ, bánh chiên lòng đỏ trứng, hạt đậu vàng, bánh vận ty. . . Rực rỡ muôn màu, màu sắc khác nhau, rất vui tai vui mắt.

Thượng thực tay cầm một đôi đũa bạc, lần lượt thử một chút, cũng không có dị thường, liền đẩy đến một bên.

Quý phi đem quyển sách trên tay đặt trên bàn, ánh mắt đảo qua những điểm tâm này, cuối cùng rơi vào trên bánh Hải Đường, ánh mắt ôn nhu: “Còn có bánh Hải Đường nha.”

Cung nữ phụng dưỡng lập tức cầm đĩa nhỏ gắp một cái bánh Hải Đường, hai tay dâng lên.

Quý phi cắn nhẹ một miếng, vỏ bánh giòn màu nâu đỏ, sau khi cắn, bánh đậu trong veo mềm mại. Bánh Hải Đường này hẳn là vừa mới rán qua, còn ấm áp, ăn lên hương vị vô cùng chuẩn.

Cho dù năm tháng biến hóa ra sao, mùi vị đồ ăn vẫn trước sau như một, dẫu cho đã lâu không ăn lại, nhưng cũng không quên mất vị ngọt ngày xưa. Chỉ cần lại nếm thử loại điểm tâm giống vậy, đầu lưỡi sẽ lại nhớ ra hương vị cũ. Ăn bánh Hải Đường này, nàng phảng phất lại trở về lúc tóc trái đào, khi phụ thân ôm nàng đến xem hội đèn lồng, còn mua cho nàng bánh ngọt.

Chớp mắt một cái, nhiều năm đã qua đi như vậy, thời gian như nước chảy, đẩy nàng tiến lên, ở lại trong cung điện này.

Quý phi lặng im một lúc, mới nhấc mí mắt, dặn dò cung nữ bên cạnh nói: “Mời tiểu gia cùng Vĩnh An công chúa lại đây, bọn nó sẽ thích.”

Nàng lại nhìn về phía Trịnh Thứ Dũ: “Bánh Hải Đường này, hẳn là vừa mới rán ở nhà bếp? Là người từ ngoài cung vào?”

“Nương nương anh minh, đúng là như thế. Người này chính là lão bản của cửa tiệm kia, Tiêu Nguyệt.”

Quý phi nói: “Ta nói sao, ngươi chưa bao giờ làm việc không có mục đích, hóa ra là nữ hài nhi, gọi nàng lại đây gặp mặt.”

Khi cung nữ truyền lời trong cung đến, Nguyệt Nha Nhi đang ở trong nhà bếp nhỏ chờ đợi.

Hôm nay trời vừa sáng, nàng đã đi chúc tết Trịnh Thứ Dũ.

Không nghĩ tới Trịnh Thứ Dũ lại hỏi nàng, có đồng ý tiến cung không, làm chút điểm tâm Giang Nam cho quý phi nương nương.

Nàng nào có không muốn? Gọi người từ Hạnh Đường ký lấy điểm tâm ra, nguyên liệu đến, chuẩn bị làm quả trác. Bánh ngọt khác còn nói được, nhưng mà bánh Hải Đường này phải vừa rán xong mới ngon, nàng liền đem khuôn đúc bánh mang tới.

Trên đường tiến cung, Trịnh Thứ Dũ cùng nàng nói một chút lễ nghi cơ bản nhất trong cung.

Sau khi tiến vào điện, nàng dựa theo lễ tiết, hướng quý phi nương nương hành lễ.

Quý phi nương nương nhận lễ, tò mò hỏi: “Xiêm y này của ngươi có chút khác biệt, là kiểu dáng thịnh hành ở Giang Nam?”

Nguyệt Nha Nhi hơi bất ngờ, trên người nàng mặc, chính là váy trắng tay rộng Tiết Lệnh Khương làm cho nàng. Mấy ngày nay nàng ra ngoài chúc tết, nữ quyến thấy thân xiêm y này của nàng, đều sẽ hỏi một câu là mua từ nơi nào. Nguyệt Nha Nhi chỉ quảng cáo cho y phường của mình, thổi đến mức thiên hoa loạn trụy.

Ngay trước mặt quý phi nương nương, tự nhiên không thể nói như vậy. Nàng châm chước một phen, mới nói:

“Thưa nương nương, là Đại tỷ tỷ của dân nữ làm cho, nghe nói xiêm y này ở Giang Nam bán cũng rất tốt.”

Quý phi muốn Nguyệt Nha Nhi đến gần một chút, kéo tay áo của nàng nhìn một chút, lại gọi nàng xoay người một vòng, gật đầu: “Vẫn rất ưa nhìn.”

Nàng dặn dò chưởng y nói: “Đầu xuân lúc may đồ mới, cũng chiếu theo dáng dấp kia làm cho ta hai bộ.”

Nguyệt Nha Nhi quan sát thần thái của nàng, không hề có một chút ngạo khí nào, hơi có chút hòa ái dễ gần, nỗi lo lắng trong lòng cũng dần lắng xuống.

Quý phi cùng nàng nói mấy lời, nhiều là hỏi việc của cố hương, lúc nghe Nguyệt Nha Nhi nói, nàng nghe rất chăm chú, tình cờ nói tới nàng khi còn bé cùng chơi Hổ Khâu với tỷ muội hàng xóm, đáy mắt giống như có sao.

Nói chuyện một lúc, một cung nữ đi vào thông báo: “Tiểu gia cùng công chúa đến trước cửa cung.”

Quý phi liền cùng Nguyệt Nha Nhi hòa ái nói: “Các ngươi xuống dưới đi nghỉ đi.”

Nguyệt Nha Nhi nghe vậy lui vào trong điện.

Chờ lúc nàng muốn xuất cung, một cung nữ tay nâng bàn gỗ đến, bên trên để vòng tay phỉ thúy, nói là quý phi thưởng.

Mãi đến tận khi ra cửa cung, Nguyệt Nha Nhi mới phục hồi tinh thần lại.

Chờ đến khi nàng trở lại Hạnh trạch, mới nhảy xuống xe la, chuyện thứ nhất nàng làm, chính là phóng đến thư phòng viết một phong thư gửi Tiết Lệnh Khương.

Trong thư chỉ có một sự kiện duy nhất: Muốn nàng mau mau mở rộng quy mô y phường, cũng nên chiêu thêm nhiều nữ công, tốt nhất là mua mười mẫu ruộng dâu, phòng thu chi Hạnh Hoa quán bên trong có bao nhiêu ngân lượng đều ở.

Tháng giêng 15, Nguyệt Nha Nhi xuống bếp nấu một nồi bánh trôi thịt. Giang thẩm thấy, ngạc nhiên nói: “Nguyên tiêu còn có thể có bánh nhân thịt.”

Lỗ Đại Nữu nhìn lửa trong bếp, nói: “Chúng ta ở chỗ ấy luôn luôn ăn bánh trôi thịt tươi.”

Đây là cách ăn kỳ quái gì? Trong lòng Giang thẩm cảm thấy có khả năng ăn không ngon, nhưng mà lúc chia nhân bánh trôi, nàng vẫn bưng một bát thịt tươi bánh trôi đến. Lại sợ ăn không hết, liền nhét vào mấy cái đến bát Giang thúc, chuẩn bị giữ lại bụng ăn bánh trôi ngọt.

Nàng cắn một bánh trôi thịt tươi, bột gạo nếp trộn thành vỏ bánh mềm dẻo, mới cắn một miếng nhỏ, nước ấm mang theo mùi thịt tràn ra, rất tươi. Thịt lợn bên trong băm nhỏ, sau khi ướp gia vị thì vo trành viên nhỏ, cùng ăn với vỏ mềm gạo nếp, có một phen tư vị đặc biệt.

Tuy rằng cái bánh trôi thịt tươi thứ nhất ăn có chút lạ lẫm, nhưng sau khi quen thuộc mùi vị bánh trôi mặn, mùi vị cũng thực sự không tồi.

Toàn bộ đồ ăn sáng của Hạnh Viên hôm nay, chính là bánh trôi.

Nguyệt Nha Nhi ăn nửa bát bánh trôi vừng đen, lại ăn nửa bát bánh trôi thịt tươi, bụng nhỏ đều ăn đến căng tròn.

Nàng cười nói với Ngô Miễn: “Ngươi ở trong nhà đọc sách nhiều ngày như vậy, hôm nay ra cửa đi dạo hội chùa đi, nhìn xem hội đèn lồng ở nơi này là hình dạng gì. Cũng vừa hay tiêu cơm.”

Ngô Miễn nói: “Đều được.”

Hai người liền thay đổi xiêm y ra ngoài.

Xe la mới đến cửa Hạnh viên, bỗng nhiên có người lại đây nói, Trịnh Thứ Dũ mời Nguyệt Nha Nhi qua phủ một chuyến, có chuyện quan trọng muốn nói.

“Trịnh công công không phải là phải về Giang Nam sao? Tìm ta làm gì?”

Ngô Miễn nắm nắm chặt tay nàng: “Ta đưa ngươi đi, nói xong việc rồi, chúng ta lại cùng đi hội đăng.”

Đến Trịnh trạch, chỉ thấy bên trong đình viện bày rất nhiều đồ đạc, hiển nhiên là đồ đạc của Trịnh Thứ Dũ đi Giang Nam muốn mang theo.

Thấy Nguyệt Nha Nhi đến, Trịnh Thứ Dũ nói tóm tắt: “Hoàng gia đem cửa hàng trà hoàng gia giao cho quý phi nương nương, nương nương muốn tìm người  kinh doanh thay, ngươi có bằng lòng không?”

Hóa ra hôm qua chính là sinh nhật quý phi, Hoàng Đế đặc biệt đem cửa hàng trà hoàng gia làm quà sinh nhật tặng cho quý phi nương nương. Nhưng hoàng điếm mấy năm gần đây bộ dạng sống dở chết dở, ai cũng nhìn rõ ràng. Quý phi không hài lòng với người quản lý lúc trước, cảm thấy bữa ăn của bọn họ đến đây là đủ, nếu bây giờ lấy được một quán trà, trước tiên liền muốn thay đổi người đến kinh doanh. Dù sao, nàng còn hi vọng trước đó kinh doanh hoàng điểm tốt, làm của hồi môn cho công chúa.

Nguyệt Nha Nhi như đinh chém sắt nói: “Đồng ý.”

Trịnh Thứ Dũ hướng nàng giội nước lã: “Trong lòng ngươi tự mình ước lượng rõ ràng, tình hình bây giờ của hoàng điếm, hoàn toàn là đã vào thì được ra thì không. Ta cũng hỏi qua tình hình quán với Đề đốc thái giám, trà điếm này, những năm qua chuyện làm ăn rất quạnh quẽ. Nghe tới là vinh hạnh, thực tế chính là củ khoai lang bỏng tay, nếu ngươi có thể đem chuyện này làm tốt, tự nhiên là rất may. Nhưng nếu như không thể, sợ là sẽ khiến quý phi nương nương không thích. Đến thời điểm này Kinh Thành, sợ rằng sẽ không tha cho ngươi.”

Nguyệt Nha Nhi vốn định đáp lại một lời, nhưng chợt nhớ tới Ngô Miễn. Nếu như nàng không làm tốt, ảo não rời khỏi Kinh Thành cũng thôi. Nhưng việc này có ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn không?

Nghĩ đến đây, Nguyệt Nha Nhi nhất thời có chút chần chờ.

Trịnh Thứ Dũ nhìn ra nàng do dự, nói: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngày mai ta rời kinh, muộn nhất ngày mai phải cho ta câu trả lời chắc chắn.”

Tiểu phu thê ra khỏi Trịnh phủ, xe la liền hướng về phía hội chùa.

Ngô Miễn ngưng mắt nhìn Nguyệt Nha Nhi bên người tâm sự nặng nề, mày kiếm cau lại. Trước khi tiến vào Trịnh phủ, nàng không phải là bộ dạng kia.

“Có chuyện gì khó khăn? Có thể cùng ta nói.”

Nguyệt Nha Nhi phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía hắn: “Trịnh công công mới nói với ta một việc, có thể là cơ duyên, có thể là kiếp nạn.”

Nàng đem ý đồ của quý phi muốn tìm người đến kinh doanh hoàng điếm nói thẳng với Ngô Miễn.

“Nếu chỉ có một người là ta, làm sao cũng không sợ. Nhưng hôm nay nếu ta đã thành hôn với ngươi, liền không thể không vì ngươi lo lắng nhiều chút. Nếu làm cản trở tiền đồ của ngươi, vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Ngô Miễn nghe xong, hạ mắt, nghĩ một hồi, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng: “Nhưng nếu vì ta, ngươi không đi làm việc này, chẳng phải là bỏ lỡ tiền đồ của ngươi?”

Lòng bàn tay của hắn bao phủ lấy tay Nguyệt Nha Nhi, rất ấm áp.

Hắn nhìn con mắt của nàng, trịnh trọng nói: “Ngươi với ta cùng nhau, ai cũng không liên lụy ai. Chúng ta lúc trước không phải nói rồi sao, muốn cùng vượt gió vượt sóng? Vì thế, ngươi không cần quá mức lo lắng cho ta.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn một lúc, rúc đầu vào trong lồng ngực hắn.

“Có thể gặp được ngươi ở đây, thật tốt.”

Ngô Miễn xoa xoa tóc của nàng, nhẹ giọng cười lên: “Ta cũng thế.”

______________

Chương 80: Canh xương thập cẩm ( súp xương malatang)

Quý phi mới có được một hoàng điếm này, ở Minh Ngọc phường. Có người nói vốn dĩ cửa hàng này là của một quý thần, sau đó phạm vào sai, bị niêm phong nhà cửa, liền nửa cửa hàng trên phố và phủ trạch đều bị biến thành hoàng điếm. Người kinh doanh không được, không có khí thế hoàng điếm, liền đơn giản xây dựng lại một lần nữa, tập hợp thành ba quán lớn. Một nhà là trà điếm, một nhà là khách sạn, một nhà là bán thịt lợn dê.

Triều đại thu thuế, hầu như có một nửa là thuế thực vật, có cái gì thu cái đó. Ví dụ như toàn quốc đều muốn thu lương thực, Giang Nam phủ hội giao nộp tơ lụa, tỉnh phương Bắc hội giao nộp da chồn, da cáo. . . Nhiều vô số, rất là phức tạp. Tuy rằng đã từng có người đưa ra bạc trắng thay cho hiện vật, thống nhất lấy tiền giao nộp thuế má, nhưng người người phản đối đông đảo, có điều thực hành mấy năm liền không còn đoạn sau. Hàng năm nhập khố thu thuế, vẫn cứ có ngân lượng, lại có lương thực, lại có tơ lụa, lại có lá trà. . . Chủng loại đa dạng.

Cách đây mấy năm, nếu như ngân lượng quốc triều không đủ, còn trực tiếp đem thực vật phân phát làm bổng lộc cho quan lại, thí dụ như phân phát hồ tiêu, hương liệu. Quan lớn hào tước tất nhiên là không thèm để ý, mà một ít quan lại dựa vào bổng lộc mà sống, chỉ có thể mặt mày ủ rũ đón lấy. Chân trước mới nhận bổng lộc, chân sau liền muốn bán ra trên thị trường, dù sao hồ tiêu lại không thể coi như cơm mà ăn.

Những năm này bởi vì kinh tế phía nam càng ngày càng tốt, lại mở ra hải quan, hàng năm thu thuế quan, bị người đương thời gọi là “nam khố của thiên tử”. Không còn xuất hiện tình trạng phát hồ tiêu làm bổng lộc cho quan lại.

Giống như lương thực, loại bạc trắng này cũng dễ nói, có thể trực tiếp lưu thông. Nhưng những cái khác như da chồn, tơ lụa, da cáo, lá trà, châu báu. . . Thì sẽ không thể trực tiếp lưu thông, quá nửa là thu trong kho hoàng gia. Tuy rằng Thiên gia hàng năm đều sẽ trực tiếp lấy ra dùng một ít, nhưng tổng cũng có vài thứ không vào được mắt các quý nhân, không thể làm gì khác hơn là để mốc trong nội khố.

Mãi đến tận khi có hoàng điếm, những thứ đồ này mới coi như là có nơi để đi.

Ra năm mới, Nguyệt Nha Nhi phụng mệnh quý phi, đi tới Minh Ngọc phường.

Lúc nàng đến, vừa vặn, vừa đi xuống kiệu nhìn lên, trên đường vắng ngắt, không có người nào.

Có một nội thần tới đón, Quách Lạc là người hầu của quý phi, trên danh nghĩa thì hắn là người nhận hoàng điếm này.

Quách Lạc này từ nhỏ ở Chiêu Đức cung, phải gọi Trịnh Thứ Dũ một tiếng “Sư phụ”, bởi vậy khi nhìn Nguyệt Nha Nhi, hắn vẫn là khuôn mặt tươi cười tiếp đón

“Tiêu lão bản đến rồi, trước tiên ta mang ngươi đi quan sát.”

Trà điếm này tên là “Thanh Phúc điếm”, ngay chính giữa Minh Ngọc phường, địa phương rất rộng rãi, không giống cửa hàng, cũng có chút giống một toà vườn. Phía trước có một toà hai tầng lầu, mái cong tứ giác, là tay nghề của cung tượng. Phía sau một khu phòng thấp, có chồng chút lá trà đủ loại, có chút là nơi quản gia ngủ gật.

Đi xong một vòng, Quách Lạc mang Nguyệt Nha Nhi đến ngồi trong phòng của Thanh Phúc, này vốn dĩ là chỗ nội thần kinh doanh làm việc, ngoại trừ ở giữa ở ngoài, trái phải mỗi người có một gian.

“Tiêu lão bản, sảnh bên phải đã được dọn dẹp, ngày sau ngươi ở đây làm việc là được.”

Chỉ thấy bên trong trang trí án thư, bút nghiên bình mai, cực kỳ thanh nhã.

Nguyệt Nha Nhi đưa tay mơn trớn án thư, thấy là bàn tương tử đàn, trong lòng đối với tài sản hùng hậu của hoàng điếm nhận thức lại thêm một phần.

Tự có Tiểu Nội thị đưa trà đến, Nguyệt Nha Nhi tinh tế thưởng thức, khen: “Trà này tư vị rất tốt, không hổ là ngự trà tiến cống.”

Quách Lạc cười nói: “Này đã tính gì là thượng phẩm. Đáng tiếc trà trong Thanh Phúc không có nhiều loại hiếm, nhiều là trần trà bình thường, vốn dĩ được đặt trong nội khố với vật của các tỉnh khác, dược liệu hỗn tạp với nhau, bao nhiêu loại mùi.”

Hóa ra là như vậy, trong lòng Nguyệt Nha Nhi nghĩ, như vậy thì dễ hiểu, không phải vậy nếu đều là thượng phẩm chất trà, làm sao lại sầu óc không có nguồn tiêu thụ.

“Ta không phải lớn lên ở Kinh Thành, trước cũng chưa từng gặp qua hoàng điếm, không biết Quách gia có nguyện ý cùng ta nói một chút chuyện của hoàng điếm này không?”

“Cái này cũng là phải làm.” Quách Lạc gật đầu, đem việc ở hoàng điếm kể cho nàng một lần.

Hóa ra hoàng điếm này không chỉ có ở kinh thành, ở bên bờ phía bắc kênh đào Thông Châu, quân phủ trọng trấn Tuyên phủ, Đại Đồng, Sơn Hải Quan cũng có. Trong kinh thành ngoại trừ tam gia hoành điếm Minh Ngọc phường này, còn ở lục gia hoàng điếm ở Tích Khánh phường. Trong đó tổng quản hoàng điếm Đề đốc thái giám liền tọa trấn ở trong Tích Khánh phường

“Minh Ngọc phường của chúng ta là hoàng điếm được thêm vào sau, lục điếm mới là hoàng điếm ban đầu, lúc nào thuận tiện, ta sẽ mang ngươi đến bái phỏng Đế Đốc một lần.”

Nguyệt Nha Nhi gật đầu, dùng ngữ khí chuyện cười hỏi: “Lúc trước ta nghe người ta nói chuyện phiếm, nói hoàng điếm sưu cao thế nặng, làm cho mọi người đều không vui. Nhưng hôm nay nhìn thấy, ngoại trừ có chút quạnh quẽ, lời đồn này tựa hồ cũng không đúng lắm.”

Nghe xong lời này, Quách Lạc nở nụ cười: “Nói như thế nào đây, từ trước là từng có.”

Hóa ra hoàng điếm mới xây xong không lâu, cùng với lục điếm gánh chịu một phần chức năng thu thương thuế, hoàng thượng còn chưa lên ngôi, hoàng điếm Đề đốc thái giám là người mà tiên hoàng ưu ái, vì giành tư lợi mà làm ác không ít. Hiện tại căm ghét của bách tính đối với hoàng điếm cũng là từ lúc đó mà xuất hiện.

Sau đó hoàng thượng đăng cơ, lúc còn trẻ dưới cơn nóng giận đã bãi miễn nhiều người trong hoàng điếm, nghiêm trị người làm ác, nhưng không còn hoàng điếm, những đồ đạc trong nội khố để không cũng tiếc, liền sau mấy năm dần dần khôi phục hoàng điếm, ngoại trừ chức năng thu thương thuế của hoàng điếm, cái khác đều để cho quan thần thành thật kinh doanh.

Nhưng bởi vì danh tiếng của hoàng điếm trước quá xấu, dân chúng tầm thường hầu như là đi vòng qua hoàng điếm. Hơn nữa hoàng gia đã từng bãi miễn hoàng điếm, nghiêm trị nội thần kinh doanh, để sau đó người tiếp nhận sau nhìn sợ. Thực sự không dám la lối làm ra việc lớn gì, chỉ yên phận nhìn hoàng điếm, không cầu có công nhưng cầu không quá. Vì vậy nên mấy hoàng điếm mới trở nên quạnh quẽ như bây giờ.

“Kỳ thực bảo cùng lục điếm cũng còn tốt, đồ vật lấy đều là gạo phía nam, gạo nếp cây bông, tóm lại có thể ra tay.” Quách Lạc thở dài: “Minh Ngọc phường tam gia này của chúng ta mới là thật sự quạnh quẽ, bây giờ kinh doanh hàng năm thu được, có đủ để chi trả phí kinh doanh thôi.”

“Vậy tiền lợi kinh doanh này, lại phân chia như thế nào đây?” Nguyệt Nha Nhi hỏi.

Quách Lạc nói: “Tiền lợi thu được, tự nhiên là toàn bộ tiến vào nội khố.”

“Tiền lợi trong hoàng điếm có liên quan gì đến người kinh doanh không?”

“Người làm việc trong cửa hàng sẽ có tiền tháng.”

Hàn huyên một lúc, Quách Lạc liền gọi người gọi toàn bộ người trong cửa hàng tới, để Nguyệt Nha Nhi nhận biết.

“Phần lớn là làm việc tại hoàng điếm.” nhân lúc người còn chưa tới, hắn hướng Nguyệt Nha Nhi nhẹ giọng nói: “Quý phi nương nương chỉ phái một người phòng sổ sách mới.”

Gọi nửa ngày, người mới xiêu xiêu vẹo vẹo đến tiền đình, nói ít có ba mươi, bốn mươi người. Hầu như đều là nội thần cùng người nhà nội thần.

Quách Lạc trầm giọng nói: “Đây là Tiêu lão bản, là người phụng mệnh quý phi nương nương chuyên tới để làm người kinh doanh Thanh Phúc điếm.”

Mọi người từng người từng người lần lượt vấn an, nhưng biểu hiện dù sao cũng hơi tản mạn, biểu hiện là không coi Nguyệt Nha Nhi biết chuyện.

Nguyệt Nha Nhi cười một cái, nói: “Ngày sau xem như là cộng sự với nhau, mong chư vị chăm sóc nhiều hơn.”

Gặp nhau xong, bọn họ liền tản ra.

Nguyệt Nha Nhi trở lại phòng bên phải, sắp xếp lại những gì mới nghe được, ghi lại trên giấy.

Nàng bây giờ chỉ có thể coi là phó quản sự, vừa không có thân phận phú quý gì, tuy rằng Quách Lạc cùng với người khác mà quý phi nương nương phái tới còn nguyện ý đưa cho nàng chút mặt mũi, vốn dĩ người của Thanh Phúc điếm cũng không thể mua bằng tiền.

Thế này cũng không kỳ quái, trước khi nàng đến, liền ngờ tới việc này. Việc này không vội vàng được, chỉ có thể từ từ.

Quách Lạc gọi người quản sổ sách đến cho nàng, gọi là Thuận Tử, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, có thể viết chữ cũng biết dùng bàn tính, người cũng rất thông minh, nghe Nguyệt Nha Nhi nói muốn biết chút tình huống của Thanh Phúc điếm, hắn liền đem sổ sách, tồn kho lục đều ôm tới.

“Bọn họ chỉ chịu cho tháng trước, muốn trước nữa chỉ có bên trong thư khố, muốn mình tự tìm kiếm.”

Nguyệt Nha Nhi tiện tay lật qua lật lại sổ sách, chau mày, này hoàn toàn không thể thấy rõ! Suy nghĩ một chút, đơn giản đem sổ sách, tồn kho để đến một bên.

Tình hình trước mắt này, lôi chuyện cũ ra cũng không có chỗ nào tốt. Cho dù thật sự tra ra cái gì, nàng chẳng lẽ còn có thể cầu quý phi nương nương giữ gìn lẽ phải hay sao? Người ta gọi nàng đến, là vì tương lai kinh doanh của Thanh Phúc điếm, không phải là đang tự bôi xấu nàng.

Chẳng bằng bắt đầu từ hôm nay, mở lại từ đầu.

Nguyệt Nha Nhi còn có một phần lo lắng, không biết được thái độ của Quách Lạc này đối với nàng ra làm sao, là giám sát hay là đơn thuần coi nàng là một người tham mưu?

Quách Lạc trở lại phòng trái, phòng thu chi Đinh cùng với Điền Thu tay chân rập khuôn đi theo phía sau hắn.

Hắn ngồi xuống trên ghế bành, nâng lên một chén trà, mở nắp chén trà tinh tế thổi.

Đinh phòng thu chi cùng Quách Lạc là bạn bè cũ, tự mình tìm cái ghế ngồi, hỏi hắn: “Quý phi nương nương cùng Trịnh công công là có ý gì đây? Vì sao gọi một dân phụ đến quản Thanh Phúc điếm?”

Quách Lạc nhấp một ngụm trà, chầm chậm nói: “Cái này còn muốn hỏi? Nói tới kinh thương, chúng ta đều từ bỏ giữa chừng, người ta mới là chuyên gia.”

Đinh phòng thu chi nhíu mày: “Vậy ngài thật sự buông tay cho nàng ta làm?”

“Xem trước một chút thôi, ta là đi theo dằn vặt nàng ta, nhưng vốn dĩ người trong cửa hàng cũng không nghe lời nàng ta.” Quách Lạc nói: “Nhìn bản lĩnh của nàng, nếu là thật giải quyết được đám lão nhân kia, chúng ta cũng vui vẻ nghe theo, dù sao thật sự có tiền dư thì vẫn là chia đều cho mấy huynh đệ.”

Đinh phòng thu chi gật gù: “Là cái lý này. Vốn dĩ là, cho dù nàng có thể kinh doanh tốt Thanh Phúc điếm, chúng ta cũng có công; nếu là làm không được, nàng cút đi, cùng chúng ta cũng không có liên quan gì.”

Mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương.

Đinh phòng thu chi nghi ngờ nói: “Người nấu ăn này là bỗng nhiên thành tiên hay sao? Bữa trưa hôm nay thơm như vậy?”

Đẩy cửa ra, mấy người đi về phía phòng bếp, chỉ thấy một vòng người vây quanh cửa phòng bếp.

“Làm cái gì vậy?”

Thấy là Quách Lạc, đoàn người liền nhường ra một lỗ hổng.

Chỉ thấy đầu bếp nấu ăn đang đứng bên người Nguyệt Nha Nhi, khoanh hai tay.

Trên bếp là một bát canh trắng màu sữa, kệ bếp bày đủ các loại đồ đã xử lý tốt. Nguyệt Nha Nhi đang dạy đầu bếp cách làm sao để nấu món ăn.

Quách Lạc nghe mùi thơm, chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào lên: “Tiêu lão bản, đây là đang làm gì?”

Nguyệt Nha Nhi nghe tiếng ngẩng đầu, cười nói: “Đây là canh thập cẩm, người trong cửa hàng ta mới đưa tới, phân lượng nhiều, ta nghĩ đơn giản có thể chia đủ cho mọi người.”

Nàng chỉ chỉ đĩa thức ăn trên kệ bếp: “Quách gia xem thích ăn cái gì, ta thay ngươi luộc một phần.”

Cái này cũng mới mẻ.

Quách Lạc đến gần, chọn nấm hương, bánh bao trứng, thịt lợn mỏng, rau xanh, mì sợi. . . Các thứ, đặt trong tô sứ Thanh Hoa.

Không lâu sau, Nguyệt Nha Nhi liền đem những đồ ăn này trần qua, rót mấy thìa canh loãng to.

Chỉ thấy trong tô sứ Thanh Hoa ngâm đủ loại đồ ăn, màu sắc khác nhau, canh màu trắng sữa, còn có một lớp mỡ nóng hôi hổi.

Quách Lạc gắp miếng thịt lợn mỏng, đưa vào trong miệng. Thấm vị nước canh loãng, vị trơn bóng, dư vị sâu đậm. Hắn bê một bát canh thập cẩm còn ấm này lên, húp một ngụm canh, chân thành nói: “Thật tươi ngon.”

Hắn xem như là biết vì sao chuyện làm ăn của quán Nguyệt Nha Nhi lại tốt như vậy.

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 65 + 6626 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 3022 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 77 + 78

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 81 + 82

One thought on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 79 + 80”

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 09:34

Xem như chị đã tiến vào cơ quan nhà nước rồi a

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Một 2021HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031« Th12   Th2 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro