Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

77_78

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 77 + 78

2 THÁNG MỘT, 2021APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi 

Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực

__________

Chương 77: Hạt đậu vàng( Bánh bột đậu)

Vừa đến cuối năm, trên đường Kinh Thành liền đông người hơn, đều là chọn mua lễ năm mới. Trong đó không thiếu người từ nơi khác cố ý tới kinh thành, hiếu kính đưa lễ cho các vị quan đại nhân. Dù sao, trong triều có người làm việc tốt.

Đặng Trường Hàm chính là ôm mục đích này chạy tới Kinh Thành, hắn đã qua tuổi bốn mươi, nhưng nhưng vẫn ở chức Huyện thừa, mấy năm chưa từng nhúc nhích. Lần này vào kinh tới là muốn chúc tết cho đồng hương, cũng nghĩ nếu như có cơ hội, có thể đổi một khoảng cách. Bổng lộc huyện thừa cũng không cao lắm, đơn giản là hắn còn có chút của cải, nhà mẹ đẻ thê tử cũng hơi có sản nghiệp, của hồi môn cho cũng rất phong phú, hai người cũng không làm khó dễ trên việc tiền bạc. Bởi vậy trước ngày tết, sau khi cùng người trong nhà thương lượng qua, hắn liền mang theo ngân phiếu cùng ít đặc sản địa phương đến.

Đặng Trường Hàm mặc dù có chút của cải, nhưng cũng thực sự không sánh được gia đình giàu có khác, vàng ròng bạc trắng đủ để đập ra một con đường. Muốn thật sự là người có tiền, hắn đã sớm quyên một chức quan, hà tất gì mà phải đắn đo suy nghĩ tìm quan hệ? Nhưng mà vị trí hắn nhậm chức là một nơi hẻo lánh, cũng không có cái gì quý giá, thực sự không lấy ra được. Vì thế cứ việc mang một chút đặc sản địa phương, thế nhưng Đặng Trường Hàm chủ yếu vẫn là nghĩ đến trong kinh thành mua một ít quà nổi tiếng đến cho mọi người.

Sau khi hắn đi tới Kinh Thành, không có lỗ mãng tới cửa, cũng không có trực tiếp đi mua quà tặng. Đặng Trường Hàm tiêu tốn một phen công phu, hỏi thăm được gác cổng ở nhà thủ trưởng, mang theo đặc sản địa phương tới cửa bái phỏng.

Gia đình giàu có có phòng gác cổng, ít nhiều gì cũng biết chút ít yêu ghét của nhà chủ nhân. Nếu như tặng lễ, tất nhiên cần phải làm vui lòng mới được. Vậy mới không phí tiền tiêu ra, mà quà năm mới cũng không bị bỏ bụi trong kho, vậy đưa lễ thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Phòng gác cổng thấy Đặng Trường Hàm đưa danh thiếp, lại nhìn một chút đồ đạc hắn mang đến, có đặc sản địa phương có rượu có thịt, trên mặt liền nổi lên ý cười: “Ngài đúng là người biết làm việc.”

Sau một phen hàn huyên, người nhà đem rượu hâm nóng đưa tới, hai người một mặt uống rượu, một mặt ăn chút đồ nhắm rượu.

Sau khi hàn huyên, phòng gác cổng đề điểm nói: “Đồ năm mới này, chủ nhân nhà ta quý phủ xưa nay liền không thiếu. Nói thật cho ngươi biết, có bao nhiêu không cần, qua tay liền đưa ra ngoài. Tuy rằng nhớ kỹ tên trên lễ đan, trong lòng người không nhớ kỹ tên của ngươi, thì có ích lợi gì?”

Đặng Trường Hàm vừa nghe, phụ họa: “Lời này lại cũng không có đúng. Ta chỉ muốn đưa chút đồ lễ cho đại nhân, chỉ là không biết được đồ đại nhân thích là gì?”

Phòng gác cổng cười ha ha: “Đại nhân yêu thích ngọc thạch, ngươi mua được Dương Chi Ngọc tốt nhất sao?”

“Này… Không biết phu nhân thích gì?”

“Yêu thích bảo thạch đồ trang sức.”

Lại là một cái Đặng Trường Hàm khó có thể mua được lễ vật xuất chúng. Ngân phiếu hắn mang đến, tuy rằng đủ mua ngọc mua đồ trang sức, nhưng tuyệt đối không thể mua được đồ vật khiến người sáng mắt lên. Nếu là lễ năm mới bình thường, lại không hề tác dụng.

Đặng Trường Hàm thở dài, nghĩ lại hỏi: “Vậy tiểu nương tử tiểu lang quân của quý phủ có thứ gì yêu thích.”

Phòng gác cổng suy nghĩ một chút: “Tiểu nương tử cùng tiểu lang quân trong ngày thường cũng không đặc biệt yêu thích gì, đúng rồi, thích ăn điểm tâm ngon. Ngày hôm qua còn nghe nói tiểu nương tử còn làm loạn muốn mua điểm tâm ‘Hoa mai hộp’. Nhưng người làm đi mua đều nói, đã bán xong toàn bộ, ngay cả chuẩn bị xếp hàng cũng phải tới năm sau. Vì cái này, tiểu nương tử còn náo loạn một lúc đấy.”

Nghe tới đúng chỗ đột phá. Đặng Trường Hàm âm thầm đem “Hoa mai hộp” này ghi nhớ trong lòng.

Sau khi rời đi từ phòng gác cổng, hắn trước tiên đi tới Hạnh đường ký, ở ngoài cửa tiệm đợi một lúc, mới có thể vào. Vừa hỏi, quả nhiên đã không còn bán “Hoa mai hộp”.

Hắn muốn tự mình hỏi một câu lão bản, xem có thể hay không cho hắn làm ra một hộp hoa mai. Nhưng tiếp đãi trong cửa hàng trả lời nói: “Lão bản hôm nay không có ở trong cửa hàng.”

Đặng Trường Hàm chưa từ bỏ ý định, lại hỏi thăm được địa chỉ lão bản, trực tiếp tới cửa bái phỏng.

Hắn đi tới một hồi, ai biết chủ quán lại không có ở nhà. Giang thúc trông cửa nhìn thấy danh thiếp của hắn là một vị quan, liền cùng hắn nói: “Lão bản của chúng ta tuy không ở nhà, thế nhưng cô gia cũng ở nhà, ta giúp ngươi truyền lời, xem hắn có gặp ngươi không.”

Trong lúc chờ, Đặng Trường Hàm ở trong lòng nhớ lại tin tức mà hắn nghe được. Cô gia mà người này nhắc tới, đại khái chính là phu quân Tiêu lão bản, Giang Ninh giải Nguyên. Đặng Trường Hàm cũng là người thi qua kỳ thi mùa xuân, tuy rằng không thi đậu Tiến sĩ, nhưng có chút kinh nghiệm cũng có thể nói cho hắn nghe.

Ngồi một lúc, Giang thúc vén rèm xe lên đi ra, nói: “Mời đi theo ta.”

Quá một tầng sân, chỉ thấy mùi hoa mai bay khắp nơi. Quả nhiên ở đình tiền có một cây hoa mai vàng, hoa đang nở xán lạn. Đặng Trường Hàm theo Giang thúc tiến vào thư phòng, chỉ thấy một thiếu niên đang ngồi sau án thư viết văn chương, thấy hắn đến, đứng dậy tiếp đón.

“Phu nhân ta hôm nay ở bên ngoài có việc, nếu như ngươi có chuyện quan trọng, ta có thể thông báo thay.”

Cử nhân thật trẻ tuổi. Đặng Trường Hàm trong lòng coi trọng lại nhiều một phần, chính hắn cũng chừng ba mươi tuổi mới thi đỗ cử nhân, cho dù đã là cử nhân, nhưng tiền đồ của người trẻ tuổi trước mắt này cùng với tiền đồ của hắn, tuyệt đối không thể giống nhau.

“Không vội không vội.”

Đặng Trường Hàm cười đem đặc sản địa phương mang đến, cười tủm tỉm nói thân phận của chính mình.

Ngô Miễn gọi Giang thúc châm trà, quay đầu cùng Đặng Trường Hàm nói: “Ta nên kêu một tiếng tiền bối.”

Đặng Trường Hàm thoáng nhìn văn chương trên án thư của hắn, cười nói: “Ta cũng coi như cậy già lên mặt, đơn giản nói chút kinh nghiệm thi hội cho ngươi nghe.”

Hắn chỉ điểm một đoạn trên văn chương: “Đây là chữ sai, đúng không?”

“Xấu hổ, lúc viết chữ cũng không thiếu lần viết sai chữ, làm cho trang giấy có chút dính mực.” Ngô Miễn hồi đáp.

Đặng Trường Hàm đứng dậy đi tới, chỉ điểm: “Nếu như ngươi sửa chữ sai như vậy, khó tránh khỏi có chút không đẹp. Lúc các đại nhân bình quyển, thấy mặt giấy có nhiều mực nhòe, khó tránh khỏi có chút không thích. Thật ra ta có một loại biện pháp, ngươi có thể nghe một chút.”

“Nguyện nghe chỉ dạy.”

Đặng Trường Hàm hướng Ngô Miễn mượn một con dao nhỏ, một tờ giấy mỏng.

“Dao này mà nhỏ thêm tý nữa thì tốt rồi, chỉ tiếc ta không mang dao nhỏ đến, nếu không thì có thể trực tiếp tặng cho ngươi.”

Hắn một mặt nói, một mặt cầm dao nhỏ kề sát với chữ sai, quệt nhẹ chữ sai này đi, thủ pháp cực kỳ mềm nhẹ. Chữ viết sai trên tờ giấy như mặc thêm một lớp da. Tuy không thấy vết nữa, trang giấy cũng chưa rách, chỉ là so với cái khác chỗ khác hơi khác biệt. Đặng Trường Hàm lại cắt tờ giấy tiếp theo, dính chút nước, hạ thấp giấy, nhẹ nhàng dính vào nơi sửa sai. Trang giấy lập tức khôi phục thành bộ dạng trắng nõn, cho dù có cầm bài thi lên, quay về phía mặt trời nhìn trái nhìn phải, cũng nhìn không ra dấu vết vá.

“Cái này kêu là làm ‘Đánh bù’, ngươi nhìn, thay đổi như vậy, mặt quyển có phải là nhìn tốt hơn rồi không?”

Ngô Miễn đem bài thi này lấy tới nhìn, than thở không ngớt: “Xác thực như vậy, thật sự quá kỳ diệu.”

Đặng Trường Hàm đem dao nhỏ, trang giấy thu cẩn thận, cười nói: “Nhưng cũng cần ở nhà mình luyện tập tốt, nếu không lại sửa thành bị rách, vậy thì không khác gì bệnh loét mũi.”

“Ta nhớ rồi, đa tạ Đặng gia.”

Sau khi nói chuyện phiếm, Đặng Trường Hàm mới nhấc lên ý: “Ta có một bạn cũ,  tiểu bối nhà hắn rất thích điểm tâm ‘hộp hoa mai’ của Hạnh đường ký, nghe nói trong cửa hàng đã không có, còn náo loạn gào khóc. Ta đã nghĩ tới hỏi thử, không biết quý phủ còn có hộp hoa mai nào không?”

Ngô Miễn trầm ngâm nói: “Sự việc trong cửa hàng nhà ta, ta luôn không hỏi. Vậy đi, chờ nàng trở lại, ta giúp ngươi hỏi một chút.”

“Thế này thì tốt rồi, đa tạ đã không đuổi khách không mời mà đến này ra ngoài.”

“Nói quá lời.”

Hai người đang nói chuyện, chỉ nghe phía trước truyền đến động tĩnh, Giang thúc cao giọng nói: “Lão bản trở về.”

Ngô Miễn đứng dậy, hướng Đặng Trường Hàm nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”

Nguyệt Nha Nhi mới vào cửa, liền nghe nói có khách đến, nghe Giang thẩm miêu tả một lần, trong lòng cũng buồn bực: nàng cũng không quen biết người như vậy mà.

Chờ nàng vào nhà nhìn, Ngô Miễn cùng với vị khách này vừa nói vừa cười.

Nghe Ngô Miễn thuật lại ý đồ đến của Đặng Trường Hàm, Nguyệt Nha Nhi nói: “Trời rất lạnh, làm khó ngươi tới, Giang thẩm, ngươi lại gọi người đi trong phòng bếp tìm xem, xem có còn nhiều hộp hoa mai không.”

Giang thẩm theo tiếng đi ra ngoài, trên mặt lại có chút nghi hoặc, đi hỏi Lỗ Đại Nữu: “Lỗ cô nương, trong nhà còn có nhiều hộp hoa mai không?”

“Ngoại trừ hai cái này, thật sự không có nhiều hơn.” Lỗ Đại Nữu nói: “Chủ nếu là không có nhiều hộp gỗ, người làm hộp này nói rồi, phải chờ tới năm sau mới có. Lão bản cũng biết.”

“Vì sao nàng phải bảo ta đi tìm, không phải là làm điều thừa sao?”

Lỗ Đại Nữu uống hớp trà, cười nói: “Nếu như chém đinh chặt sắt nói với người ta là không có, chẳng phải là rất không cho người ta mặt mũi, đương nhiên phải biểu hiện coi trọng một chút mới dễ nói chuyện. Ngươi đến sát vách lượn một vòng, liền nói làm sao cũng không tìm được là tốt rồi.”

Giang thẩm theo lời mà đi, quay lại bên trong chính thất, đáp lời: “Lão bản, tìm một vòng, cũng nhìn tờ khai hẹn trước, thật sự một hộp hoa mai dư cũng không có.”

Nguyệt Nha Nhi tiếc nuối nói: “Thật sự tìm không ra?”

“Vâng, một cái không hộp cũng không có.”

Nguyệt Nha Nhi nghe vậy nhìn về phía Đặng Trường Hàm, tiếc nuối nói: “Thực sự xin lỗi, đại khái là thật sự không có nhiều.”

Nàng còn nói: “Nhưng là để ngươi tay không trở lại, cũng không được tốt. Như vậy đi, nếu như không chê, không bằng mang một ít điểm tâm ta mới làm về, những này điểm tâm vẫn còn chưa bán ra ngoài đâu.”

“Không biết là điểm tâm gì?”

“Hạt đậu vàng cùng Sa Kỳ Mã.”

Nguyệt Nha Nhi đơn giản gọi Giang thẩm từ phòng bếp nhỏ đem lên một phần điểm tâm khác cho hắn nhìn.

Những thứ này đều là nàng làm sau sự dẫn dắt của Mạc đầu bếp chỉ làm bánh gạo nếp đậu đỏ, cố ý làm điểm tâm kinh thành. Bây giờ tuy đã định hình, nhưng còn chưa từng bán ra. Bởi vì làm quy mô lớn, nguyên liệu muốn đến sau tết xuân mới có thể vận chuyển đến, vì thế chỉ có một ít hàng mẫu.

Không lâu lắm, Giang tẩu bưng điểm tâm khác ra, một cái đĩa nhỏ là hạt đậu vàng, một cái đĩa nhỏ là Sa Kỳ Mã.

“Đặng gia, mời nếm thử.”

Đặng Trường Hàm gật đầu, tỉ mỉ nếm thử loại điểm tâm khác trước mặt. Hạt đậu hắn từng thấy, lúc hội chùa luôn có người gánh đòn gánh bán. Nhưng đĩa hạt đậu vàng trước mắt này, lại không giống với hạt vàng thô ráp kia, ánh sáng lộng lẫy sắc vàng, hạt tròn cực kỳ nhẵn nhụi, giống như trân châu.

Hắn bẻ xuống một miếng nhỏ, mới đưa vào miệng, đậu liền tan ra trong miệng, thanh mát, đặc biệt sướng miệng. Chẳng trách gọi lại hạt đậu vàng, quả thực không giống với những hạt đậu phổ thông kia.

Đặng Trường Hàm vừa nhìn về phía Sa Kỳ Mã, đó là một khối điểm tâm tình chữ nhật, màu vàng nhạt, hơi tròn xếp chung với nhau, còn có nho khô chen lẫn ở giữa.

Tên điểm tâm này cũng thật kỳ lạ, tại sao phải gọi “Sa Kỳ Mã” ?

Đặng Trường Hàm nghi hoặc cầm lấy một khối cắn một cái, sáng mắt lên. Sa Kỳ Mã này vào miệng ngọt xốp, hơi có chút dính răng, ăn vào đầy mùi hương, vị rất đặc biệt.

“Hai thứ điểm tâm này rất tốt.” Đặng Trường Hàm cười nói.

Nguyệt Nha Nhi liền gọi người đem ra xếp vào hộp giấy Hạnh Hoa quán, tự mình bọc các điểm tâm khác lại, giao cho Đặng Trường Hàm.

Đặng Trường Hàm mang theo hai bao điểm tâm, hài lòng rời đi.

Thấy không còn người ngoài, Nguyệt Nha Nhi vội thả búi tóc xuống, tóc miễn cưỡng khoác trên vai.

Nàng một bên chải đầu, một bên cùng Ngô Miễn nói: “Ngươi có nghe nói qua thương hội không?”

“Thương hội?” Ngô Miễn đi tới tiếp nhận lược trong tay nàng, thay nàng chải lại đầu tóc: “Đây là vật gì?”

“Chính là thương nhân tạo thành hội nghị.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn bóng hai người trong gương, cười tủm tỉm nói: “Khoảng chừng năm sau, trong kinh thành sẽ có thương hội.”

____________

Chương 78: Thịt dê nấu nồi giấy

Từ khi Hạnh đường ký đi tới quỹ đạo, Nguyệt Nha Nhi liền dựa vào danh nghĩa sùng bái từ nhỏ, nhân thời gian đi bái phỏng các thương nhân khắp kinh thành.

Bởi vì Kim Lăng Hạnh Hoa quán cũng có chút danh tiếng, mà hạnh đường ký trong kinh thành gần đây cũng có danh tiếng dần lên cao, vì thế những thương hộ này cũng nguyện ý cho nàng chút mặt mũi, mời nàng vào nhà dùng trà tán gẫu.

Nhưng hôm nay nhà mà nàng đến bái phỏng này, chính là Kinh Thành tiếng tăm lừng lẫy chủ nhân của Ngọc Phúc Lâu —— Hoàng gia.

Có người nói trưởng bối bên trong Hoàng gia, có người từng làm ngự trù, sau đó về nhà, tự mình thay đổi một chút cách làm đồ ăn, mở ra đệ nhất quán Ngọc Phúc lâu. Sau nhiều năm tháng, Ngọc Phúc Lâu ở kinh thành lại mở ra hai quán, ở Trực Lệ cũng mở tiệm, cũng có chút quy mô.

Bảng hiệu món ăn của nhà bọn họ, cũng là món ăn nổi danh nhất, là thịt dê nấu nồi giấy.

Thịt dê của Ngọc Phúc lâu, cắt mỏng như giấy, lại phối hợp với một bát gia vị đã được điều chế tỉ mỉ. Cho vào nồi đồng nấu lửa nhỏ, đổ canh loãng vào. Đợi đến khi canh loãng trong nồi lẩu đồng sôi ùng ục, ùng ục ùng ục nổi bọt khí, khách hàng liền có thể dùng một chiếc đũa dài thêm thịt dê mỏng, thả vào bên trong nấu. Chỉ cần nhúng nhúng mấy lần, màu sắc thịt dê liền hoàn toàn thay đổi, trong không khí cũng tăng thêm mùi thơm thịt dê.

Đặc biệt là vào lúc ngày đông, chuyện làm ăn của Ngọc Phúc lâu liền càng ngày càng tốt, thường phải đợi tới khi có vị trí. Bởi vì bếp than bên trong nhà hắn cháy rất lớn, bên ngoài tuy là trời đông thời tiết giá rét, ở trong cửa hàng tuy chỉ mặc một bộ áo đơn là tốt rồi. Ngồi quanh nồi đồng lửa nhỏ, miệng lớn ăn thịt, miệng lớn uống rượu, là sướng nhất không thể hơn.

Nguyệt Nha Nhi cũng đi ăn một lần, sau khi ăn xong, tâm phục khẩu phục. Chẳng trách Ngọc Phúc lâu có thể nổi tiếng ở Kinh Thành, mỗi khi đến thời tiết đông chí, mọi người vừa nhắc tới muốn ăn thịt dê, liền nhớ tới Ngọc Phúc lâu.

Trừ thịt dê ra, năm gần đây nhà hắn lại thêm một món vịt nướng. Vịt béo dùng than hoa quả mà nướng, màu sắc nâu đỏ rực rỡ. Da vịt xốp giòn mang theo chút mùi thơm củi gỗ, mùi thơm ngát cùng sự tươi mới của thịt vịt hòa quyện với nhau, đặc biệt mê người.

Dựa vào hai thứ mỹ thực này, Ngọc Phúc lâu ở trong kinh thành có thể nói là tiệm cơm lớn số một số hai.

Nguyệt Nha Nhi mấy ngày trước liền đưa danh thiếp tới Hoàng gia, sau khi được đáp lại, lúc này mới ước định ngày hôm nay tới cửa bái phỏng.

Người tiếp đãi nàng là Hoàng Thiếu Bình, là ông chủ nhỏ của Ngọc Phúc lâu. Vẻ ngoài đại khái là ngoài ba mươi, cũng rất trẻ trung. Đối nhân xử thế đều là một bộ, rất khách khí.

Sau khi gặp mặt, hai người trước tiên hàn huyên một phen.

“Ta mới tới nơi này, rất nhiều nơi cũng không quá hiểu biết. Nếu có chỗ nào làm không hợp quy củ, còn mong các ngươi thông cảm nhiều.”

“Nói gì vậy? Tiêu lão bản Hạnh đường ký, mở ra gần đây vô cùng nổi tiếng. Trước kia ta vào nam cũng từng nghe qua, thanh thế của Hạnh Hoa quán, cũng không kém với Ngọc Phúc lâu của ta đâu.”

Hoàng Thiếu Bình cười nói: “Ngươi làm sao có thể nghĩ ra cách làm thuyền yến trên sông? Thật sự đúng là thần lai chi bút (tác phẩm của thần).”

“Có điều là bắt chước lời người khác thôi.” Nguyệt Nha Nhi cười đáp: “Ta ngày hôm trước còn đi Ngọc Phúc lâu ăn nồi lẩu thịt dê, thịt dê vô cùng xuất sắc, cắt mỏng như giấy, cũng không có mùi hôi, ướp gia vị trước rồi ăn, ta còn ăn hết một bát cơm lớn đấy.”

Sau một trận thổi phồng thương mại, Nguyệt Nha Nhi mới đưa ý đồ hôm nay ra.

“Hôm nay lại đây, ngoại trừ muốn chúc tết ngài sớm, còn muốn hỏi ngài một chuyện. Ta nghe nói trong kinh thành người có đồng hương tạo ra hội quán, không biết có tương tự như thương hội không?”

Hoàng Thiếu Bình lần đầu nghe nói hai chữ “Thương hội” này, trong lòng nghĩ nghĩ, cảm thấy đại khái là cũng tương tự như đồng hương hội quán.

“Thương hội? Trong kinh thành không có. Nói đến ta cũng là lần đầu tiên nghe tới thứ này.” Hoàng Thiếu Bình lẩm nhẩm trong miệng mấy lần, vuốt cằm nói: “Cái từ này cũng có chút ý tứ, thương nhân hội.”

Từ lúc hắn biết nói, đã ở bên người phụ thân hắn làm ăn, cân nhắc hơn thiệt hầu như là bản năng khắc vào trong xương. Nghe nói hai chữ “Thương hội”, trong lòng lập tức tính toán ra, nếu như thật sự có một cái thương hội như thế, sẽ có ích lợi gì.

Nguyệt Nha Nhi nói: “Ta lúc đó nghe nói có nhiều chỗ sẽ có thương hội, dù sao cũng có thương gia ít qua lại với nhau, ví dụ như chọn mua vật tư, lại như hiệp thương định giá. Ta hiểu được một địa phương làm ăn có quy củ của chỗ đó, nhưng mà những quy củ này đại đa số đều làm trong âm thầm, chưa từng bày ra ngoài sáng, bởi vậy luôn có chút thương nhân mới tới không rõ ràng, liền dễ dàng phạm vào kiêng kỵ. Nếu có thương hội như thế, mọi người đều tán thành viết xuống bằng giấy trắng mực đen, chẳng phải là ít đi rất nhiều phiền phức sao?”

Hoàng Thiếu Bình nghe xong lời nói này, trầm ngâm một lúc, mới nói: “Đúng là có chút đạo lý.”

Hắn nhìn phía Nguyệt Nha Nhi: “Ý của ngươi là.”

Nguyệt Nha Nhi cười cợt: “Ngọc Phúc lâu ở kinh thành, có thể nói là quán cũ có tiếng nói, nếu lấy tên gọi của Hoàng gia ra, lại có mấy nhà thương hộ không biết được? Nếu do Hoàng gia làm đầu mối, ở kinh thành làm một thương hội, lại thuận lý thành chương trở thành thương hội hội trưởng, có ai lại không đồng ý đây?”

Nói tới phần này, kỳ thực đã rất rõ ràng, Nguyệt Nha Nhi cũng không tiếp tục thảo luận sâu hơn, thẳng thắn xem ý của hắn.

Hoàng Thiếu Bình trầm ngâm một lúc: “Chuyện lớn như vậy, không phải một mình ta có thể làm chủ, ta còn phải hỏi một chút phụ thân ta cùng các trưởng bối.”

Cái này chính là bước đầu có ý đồ.

Cùng giao tiếp và làm việc với người thông minh, luôn luôn rất vui vẻ. Nguyệt Nha Nhi hài lòng rời khỏi Hoàng gia, nàng hiểu rõ, sau khi người nhà họ Hoàng cẩn thận suy nghĩ, cũng sẽ ý thức được tổ chức một thương hội, đối với danh dự nhà bọn hắn, có thể tạo thành ảnh hưởng thế nào.

Ở cái triều đại này, thương nhân tuy phú, nhưng cũng không mắc, bởi vậy có rất nhiều gia đình phú quý, chuyện thứ nhất sau khi kiếm lời, chính là dùng tiền cho con cháu của mình đời sau lấy một chức quan. Chỉ có như vậy, cả gia tộc mới coi như có địa vị chân chính. Đại ca của Hoàng Thiếu Bình này, nghe nói cũng là một giám sinh. Nhưng nếu có thương hội. Mà người nhà họ Hoàng lại trở thành thương hội hội trưởng, như vậy chí ít trong nhóm thương nhân đó, Hoàng gia có địa vị là tuyệt đối.

Mà Nguyệt Nha Nhi là người đầu tiên ra đề nghị, tự nhiên ở trong thương hội cũng có thể chen mồm vào được.

Nếu không Nguyệt Nha Nhi mới tới Kinh Thành, thực sự đang không có căn cơ, ngày sau còn muốn trở lại Kim Lăng, chính nàng cũng có thể khởi đầu thương hội, cũng không chắc chắn thương hội hội trưởng chắp tay dâng cho người. Nhưng là dựa theo cảnh ngộ bây giờ, Nguyệt Nha Nhi sau khi cân nhắc hơn thiệt, phát hiện có lợi nhất cách làm chính là để cho thương hộ lớn nhất trong kinh thành làm đầu mối, tạo thành một thương hội.

Một cái ngành nghề nếu như muốn phát triển lớn mạnh, tuyệt đối không thể chia năm xẻ bảy. Cái này cũng do Nguyệt Nha Nhi đề nghị. Nếu như có thương hội, các thương nhân trong lúc đó có thể quen biết qua lại đạt được lợi ích. Cứ như vậy, cho dù nàng ở Kim Lăng, đối với động tĩnh thương mại trong Kinh Thành cũng có hiểu biết.

Nàng vui sướng, Ngô Miễn nhìn ở trong mắt. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không nghĩ rõ ràng vì sao Nguyệt Nha Nhi vui vẻ như vậy, nhưng thấy trên mặt nàng cười, Ngô Miễn không tự chủ cũng cười khẽ lên.

Kinh Thành phố lớn ngõ nhỏ, dần dần có nhiều đèn lồng đỏ hơn, gần đây có thể nghe thấy tiếng pháo cũng càng ngày càng nhiều hơn, không khí ngày tết cũng càng ngày càng dày hơn.

Năm mới năm nay, Nguyệt Nha Nhi nhất định phải trôi qua trong kinh thành.

Nàng có chút nhớ Tiết Lệnh Khương cùng Liễu Kiến Thanh, mua một chút trong son phấn nổi tiếng trong kinh thành với trâm mạ vàng khảm ngọc đóng hộp gửi về cho hai người, gọi người đưa đến phía nam.

Mới gửi đồ đạc ra ngoài mấy ngày, người vận hàng cũng tiện thể chuyển đến một cái bao, là Liễu Kiến Thanh cùng Tiết Lệnh Khương gửi đến.

Nguyệt Nha Nhi mở ra xem, là một bộ váy trắng tay áo rộng, cùng một đôi giày thêu hạnh hoa.

Trong cái bọc còn có hai phong thư, là tác phẩm của Liễu Kiến Thanh cùng Tiết Lệnh Khương.

Hóa ra bộ váy trắng này là sản phẩm mẫu của phường thêu mới mở, là Tiết Lệnh Khương cố ý dựa theo vóc người của Nguyệt Nha Nhi làm; mà đôi giày thêu kia lại là tác phẩm của Liễu Kiến Thanh.

Nguyệt Nha Nhi đổi bộ đồ mới hài mới, ở gương to xoay một vòng.

Vừa vặn có điều.

Nàng thoáng nhìn tuyết lớn ngập trời ngập trời, nhất thời hơi xúc động.

“Trong kinh thành tuyết thật lớn, ở Giang Nam hiếm khi thấy tuyết rơi như vậy. Chả trách người ở kinh thành không bung dù lúc tuyết rơi.”

Ngô Miễn đi tới, mới nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau lưng, nhẹ giọng nói: “Nàng đang nhớ các tỷ tỷ?”

“Có một chút.”

Gió tuyết lạnh ngoài cửa sổ, trong phòng lò lửa ấm, ngay cả giấy dán trên cửa sổ cũng có một lớp sương trắng. Hoàng hôn trong gió tuyết mãnh liệt như vậy, trong lòng rất dễ dàng liền sinh ra một loại tâm tình tên là “nhớ thương”.

Nàng nhớ thương, cũng không phải bởi vì nàng cô đơn, bởi vì Ngô Miễn ở bên người.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, một hồi lâu, Ngô Miễn mới nói: “Cho dù ta có thể thi đỗ hay không, sau đó vẫn nên quay về phía nam thôi.”

Nguyệt Nha Nhi nắm chặt tay hắn, mười ngón đan xen.

“Ừm, đem chuyện nên làm làm xong, là có thể đi về nhà.”

Nàng nói xong lời này, sững sờ một chút. Lúc này mới phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã coi Hạnh viên như nhà của chính nàng.

Nàng tự dưng nhớ tới một câu nói: Nơi an lòng là nơi cố hương của ta.

Tuyết lớn liên tiếp rơi xuống ba ngày, từ năm cũ cho đến năm mới, trên mái hiên mỗi nhà đều có một lớp tuyết thật dày.

Lúc ra ngoài đi chúc tết, Nguyệt Nha Nhi liền mặc bộ váy trắng tay áo rộng này, chân đi giày thêu hạnh hoa.

Trước tiên đi nhà Đoạn Hàn Lâm chúc tết, vị trí ngõ của nhà hắn, cũng có rất nhiều quan lại ở, kiệu đến đây chúc tết đầy ngõ, không nhúc nhích được.

Xa xa nhìn thấy tình huống này, rất nhiều kiệu phu có kinh nghiệm liền đề nghị dừng kiệu ở đầu ngõ, muốn bọn họ đi vào. Căn bản là không có chỗ dừng kiệu.

Sau khi xuống dưới kiệu, quả nhiên đầu ngõ có hai, ba cỗ kiệu đang giằng co, chiếm hết đường lớn, chỉ để lại một con đường nhỏ.

Tuyết đọng chưa tiêu, lại bị người ta lui tới giẫm vô số lần, tuyết cũng được dọn một đường. Nguyệt Nha Nhi cẩn thận đi về phía trước, lông mày nhíu lên, bởi vì sợ làm ướt giày.

Ngô Miễn thấy vẻ mặt nàng, bỗng nhiên nói: “Ta cõng nàng đi qua.”

“A?”

Nguyệt Nha Nhi còn không kịp phản ứng lại, hắn đã ngồi chồm hỗm trên mặt đất, quay lưng về phía nàng: “Tới.”

“Không cần đâu, thế này thì ra sao chứ.” Nguyệt Nha Nhi liên tục từ chối.

Ngô Miễn quay đầu lại nhìn nàng: “Đó là giày thêu nhị tỷ tỷ làm cho nàng, đừng làm bẩn. Ta cõng phu nhân của ta, có cái gì quá đáng?”

Hắn dừng một chút, nói: “Hay là muốn ta ôm nàng?”

Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là để hắn cõng đi.

Hai tay nàng khoác trên cổ của hắn, gò má dần dần nóng lên.

Có tiểu hài tử đi đường nhìn thấy chỉ trỏ: “Tỷ tỷ này sao lại để người cõng?”

Người lớn kéo tiểu hài tử, thiện ý cười lên: “Bởi vì phu quân của nàng thương nàng.”

Gió giúp truyền tiếng cười đến tai, Nguyệt Nha Nhi hầu như muốn từ trên lưng Ngô Miễn nhảy xuống, hai núm đồng tiền đỏ ửng.

“Thả thiếp xuống đây đi.” Nàng ở bên tai hắn, nhẹ giọng nói.

“Đến liền thả nàng xuống, sắp rồi.”

Nàng chỉ có thể chôn mặt trong xiêm y của hắn, làm bộ như không nghe thấy cũng không nhìn thấy, nhưng mà khóe môi vẫn hiện nụ cười còn chưa biến mất.

Cứ tiếp tục đi như vậy, cũng rất tốt.

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 5611 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 53 + 5411 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 7229 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 75 + 76

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 79 + 80

2 thoughts on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 77 + 78”

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 09:16

Ngô lão gia sủng vợ tận trời a, cưng hết sức

Số lượt thích

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 19:46

thần lai chi bảo, ân ái vô cùng

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Một 2021HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031« Th12   Th2 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

Aplisevi’s Peaches Garden


FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro