71_72
Bỏ qua nội dung
OPEN MENU
Facebook Twitter Instagram
Tìm
Aplisevi's Peaches Garden
THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 72
29 THÁNG MƯỜI HAI, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI
Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân
Tác giả: Ngân hà rực rỡ
Edit: Alice Aplisevi
Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực
__________
Chương 71: Bánh nhân đậu đỏ(*)
Tỷ muội bọn họ nhàn nhã ngồi một chỗ cười cười nói nói, từng người chuyển việc cho nhau sửa lại, chỉ chốc lát sau liền đến canh giờ dùng cơm trưa.
Hạnh viên chính sảnh tổng cộng có ba gian phòng, ngoại trừ ở giữa dùng để tiếp đãi khách. Bên trái có một gian Nguyệt Nha Nhi đưa nó dùng làm phòng ăn, bên trong có một cái bàn tròn lớn. Cảm thấy bình thường ăn cơm hơi bí, liền cố ý ở phòng ăn mở nhiều thêm mấy cái cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rừng trúc chiếu lên quần áo, chiếu vào giấy dán cửa sổ, ngược lại thật sự giống như một bức họa.
Ngô bá cùng Ngô Miễn cũng lại đây, ngồi cùng một chỗ.
Nguyệt Nha Nhi chỉ vào một bàn điểm tâm nói: “Đây là bánh đậu đỏ ta mới làm, các ngươi nếm thử.”
Liễu Kiến Thanh vốn không muốn ăn, nhưng thấy bánh đậu đỏ này giống như bánh xe, lại có màu vàng óng, vừa nhìn liền biết rất xốp giòn, không khỏi cầm lấy một cái, cắn một miếng.
Là bánh nhân ngọt.
Bánh nhân đậu đỏ có vỏ ngoài rất giòn, dính môi là nát, ăn chậm rãi, đặc biệt thơm ngọt.
Mỗi người ăn một cái, mâm liền hết rồi.
Ngũ tẩu cười nói: “Bây giờ có thể đường hoàng ra dáng gọi một tiếng cô gia.”
Tiết Lệnh Khương ở một bên nói: “Nói không chừng quá hai ngày lại muốn đổi giọng, xưng một tiếng lão gia.”
Quy củ lúc này, chỉ có trúng cử nhân, mới có thể chân chính về mặt ý nghĩa để người xưng một tiếng lão gia.
Ngô bá nghe xong, cười nói: “Mượn lời tốt của ngươi.”
“Ngày mai yết bảng đúng không?” Tiết Lệnh Khương lại hỏi.
“Vâng.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Ta đang chuẩn bị sáng sớm ngày mai sẽ đến xem.”
“Cũng không cần.” Tiết Lệnh Khương giải thích nói: “Yết bảng thi hương, không giống với đồng thí bảng lúc trước, cũng sẽ có rất nhiều người đến nhìn chằm chằm, nơi nào cần ngươi tự mình đến trước bảng xem? Tự nhiên sẽ có người muốn tiền thưởng, từ rất sớm đã đạt được tin tức, hung hăng chạy tới.”
Ngũ tẩu chen miệng nói: “Cái này cũng đúng, trước kia ta nghe nói trước một ngày yết bảng, có mấy người có tiền đã sớm mua người bên trong thư phòng, viết danh sách thi đỗ cử nhân ra, chỉ chờ trời vừa sáng, sáng sớm liền chạy đến chỗ nhà có người thi đỗ cử nhân báo tin vui, cầm tiền thưởng. Đôi chân này còn nhanh hơn cả thỏ, phủ nha còn không yết bảng, người thi đỗ đã chiếm được tin tức. Những người này gọi là ‘Người báo tin mừng thi đậu’ .Ta khuyên phu nhân nên chuẩn bị một ít tiền mừng, đến thời điểm lại phát cho mấy người báo tin mừng này.”
Hóa ra còn có thể làm việc như vậy, Nguyệt Nha Nhi lúc này mới hiểu được, không khỏi thở dài nói, thực sự không cần phải dậy quá sớm.
Chờ đến ngày yết bảng, Nguyệt Nha Nhi mới tỉnh lại không lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm bên ngoài. Nàng vội vã đẩy Ngô Miễn đi thay y phục, hai người mới đi tới chính sảnh, chỉ nghe vài tiếng chiêng đồng, mấy người cầm một cuộn giấy lớn, mặt mày vui vẻ chạy tới.
Vương nương dẫn những người kia đi về hướng chính sảnh, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi phu thê hai người, đương muốn mở miệng nói chuyện, người phía sau giơ mộc bài đã mồm năm miệng mười.
“Tin chiến thắng, quý phủ tướng công cao trung là người đứng đầu bảng!”
“Chúc mừng đỗ cao!”
Ngô Miễn theo bản năng nắm chặt tay Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi cười đập mu bàn tay của hắn: “Chúc mừng chúc mừng, lão gia.”
Người báo tin mừng thi đậu cầm cuộn giấy lớn trong tay một mạch đặt trong chính sảnh, chỉ thấy phía trên cũng viết “Tin chiến thắng, quý phủ tướng công cao trung đỗ đầu bảng, báo với nhà nhà,. . .” Bộ dạng kia, cũng không khác một tấm giấy khen cho lắm.
Nguyệt Nha Nhi vội vàng chia tiền mừng, người báo tin mừng thi đậu cầm hồng bao, tự nhiên cũng vui sướng, một mặt bái tạ một mặt nhắc nhở: “Tiểu nhân cũng mang theo hồ gián, nếu không chúng ta thay lão gia cùng phu nhân đem này thiệp báo thăng này treo lên tường?”
Vốn dĩ cái này cũng giống giấy khen, Nguyệt Nha Nhi cười lên, ánh mắt ở trong chính sảnh quét một vòng, đem tranh chữ trên tường đông gỡ xuống: “Dán ở chỗ này đi.”
Ngô Miễn kéo lôi kéo góc áo nàng, nhỏ giọng nói: “Cái này cũng không cần thiết.”
“Tại sao không muốn? Ta chính là muốn tất cả những người tới nhà chúng ta đều biết, phu quân ta có tài khí cỡ nào.”
Nhìn Nguyệt Nha Nhi một mặt cười tươi tắn, Ngô Miễn nơi nào có thể nói chữ “Không”? Chỉ có thể theo ý nàng.
Vòng người đến báo hỉ thứ nhất còn chưa đi, ngoài cửa lại ngừng hai, ba con ngựa, cũng là hai, ba người cầm trong tay thiệp báo xông đến, vừa vào cửa cũng đã “Chúc mừng chúc mừng”, rất náo nhiệt.
Có thể thấy người báo tin mừng đằng trước, hỉ khí trên mặt người phía sau cũng nhạt đi chút, cười mắng: “Tiểu tử này ngươi tốt lắm, ngày hôm qua còn nói với ta ngươi phải đi hai ba nhà báo hỉ, sáng sớm hôm nay đã vọt tới nơi này rồi.”
Người phía trước báo tin mừng này cũng không nghĩ gì, cười tươi tắn nói: “Phu nhân nhà này lại là lão bản của Hạnh Hoa quán. Tiền báo hỉ tuyệt đối sẽ không ít hơn các nhà khác.”
Hai người bọn họ đang nhỏ giọng lầm bầm, Vương mụ mụ bên người Nguyệt Nha Nhi liền lại cầm một bàn hồng bao đi ra, bảo người báo tin mừng thi đậu thu trước.
Mọi người vui vẻ.
Liền vừa đến giữa trưa, Hạnh viện Đông viện liền dán lên ba tấm giấy thông bao.
Miễn ca nhi trúng cử nhân, đối với Nguyệt Nha Nhi ảnh hưởng vẫn rất lớn.
Điều thứ nhất là thương thuế, từ trước Hạnh Hoa quán không đưa thiếu thuế cho quan phủ, mà bây giờ bởi vì phu quân Nguyệt Nha Nhi thành cử nhân, sản nghiệp dưới danh nghĩa Hạnh Hoa quán đều được miễn một phần thương thuế. Tính toán qua loa, cái này cũng bỏ được một phần chi không nhỏ.
Cái thứ hai là thái độ của người bên ngoài đối với Nguyệt Nha Nhi, bây giờ ngoại trừ người ở Hạnh Hoa quán gọi nàng là lão bản, tất cả những người khác thấy nàng đều sẽ tôn kính gọi nàng là phu nhân.
Cái thứ ba là không hiểu sao có rất nhiều thân thích đến gửi tiền. Có thương gia giàu có cùng Ngô gia cũng có người tự mình tới cửa, bảo là muốn đem trang viên đồng ruộng ghi dưới danh nghĩa của Miễn ca, đồng ý dựa theo tuổi tác chia hoa hồng cho Miễn ca nhi. Nguyệt Nha Nhi lúc đầu còn sợ hết hồn, trong lòng cũng để ý những người tự dưng tới cửa đưa tiền đưa lương thực này, trong lòng đang tính toán cái gì? Sau đó hỏi qua Tiết Lệnh Khương mới biết cái này cũng là thao tác bình thường, bởi vì tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa cử nhân cũng đều được miễn thuế, chỉ cần cả dòng họ có một người cử nhân, như vậy người cùng họ hận không thể ghi gia sản của mình vào danh nghĩa của người này, để có thể tránh khoản thuế.
Ngoài ra, còn có hai, ba nhà tiền trang, tự mình phái người tới cửa đến bái phỏng, ngôn từ ngữ khí có thể so với Nguyệt Nha Nhi lúc trước đến nhà bọn họ mượn tiền còn cung kính hơn nhiều.
“Lão gia bây giờ mới trúng cử, Hạnh Hoa quán của phu nhân cũng phải mở rộng, nghĩ đến nhất định cần dùng tiền, nơi này là hai trăm lạng bạc ròng tùy ý lấy dùng. Nếu như quý phủ cần dùng tiền, có thể đưa thiếp mời đến, chúng ta nhất định sẽ chọn bạc hợp quy tắc đưa tới cho ngài, tiền lời nhất định sẽ thấp hơn các nhà khác sáu phần mười.”
Ngoại trừ tiền bạc khế đất trang viên, còn có trực tiếp đưa người làm tới quý phủ, nói là cho lão gia cùng phu nhân tùy ý sai khiến.
Càng có một ít người sa cơ lỡ vận, người một nhà đều xin vào làm, tự nguyện làm nô tỳ, chỉ nguyện được chút che chở.
Nhiều vô số, khiến Nguyệt Nha Nhi nhìn mà than thở.
Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn sau khi thương lượng cẩn thận, cẩn thận tiếp nhận một ít ý tốt. Khoảng chừng mười ngày, Nguyệt Nha Nhi gọi tiên sinh phòng thu chi tới tính toán sổ sách, phát hiện tài sản dưới danh nghĩa trong phủ ít cũng phải một ngàn lượng bạc.
Nàng cầm sổ sách đi cho Ngô Miễn nhìn: “Ta chưa từng nghĩ tới, hóa ra thăng quan phát tài vào lúc này là ý tứ này? Chẳng trách những người này dù có vót nhọn đầu cũng muốn thi đỗ. Những khoản tiền này ta đều tính giúp ngươi rồi, đều ở nơi này, ngươi thu trước đi.”
Ngô Miễn để sách trong tay xuống bàn, ngẩng mặt lên nhìn nàng: “Tự nhiên là để phu nhân thu.”
“Ta thu lại?”
Ngô Miễn cười lên: “Dòng dõi tính mạng của ta đều là của ngươi, càng không cần phải nói những thứ này.”
Nguyệt Nha Nhi mặt mày tươi tắn: “Được rồi, chúng ta là phu thê, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia. Ngươi yên tâm, số tiền này ta nhất định sẽ tận dụng thật tốt.”
Nàng đem sổ sách mở ra, liền trước đèn, một hạng một hạng đọc cho hắn nghe. Phương thức ghi sổ sách này của Nguyệt Nha Nhi so với cách ghi bình thường không giống, Ngô Miễn mới nhìn còn có chút không quen, nhưng nghe nàng ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ giảng giải, cũng dần dần hiểu.
Hắn không khỏi thở dài nói: “Phương pháp tính toán này cũng rất tốt, lại rất rõ ràng. Nguyệt Nha Nhi của ta thật thông minh.”
“Đó là do ngươi rất tinh mắt.” Nguyệt Nha Nhi cười tươi tắn mà nhìn hắn.
Dưới đèn nhìn mỹ nhân, chỉ thấy khuôn mặt phiếm hồng của nàng, đôi môi màu anh đào.
Mi tâm Ngô Miễn khẽ nhúc nhích, kéo nàng vào lòng.
Nguyệt Nha Nhi ngồi ở trong lồng ngực của hắn, lấy tay vờn quanh trên cổ hắn.
Phu thê lẳng lặng mà rúc vào nhau, đèn đuốc mờ ảo.
Một hồi lâu, Ngô Miễn mới rầu rĩ nói:
“Ngày mai, ta phải khởi hành đi về phía Kinh Thành để chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm.”
Hắn nhấc mắt, ánh mắt như sao giống như tất cả chỉ còn lại nàng: “Nhưng ta. .. Không ngờ tới phải tách ra khỏi nàng.”
Nguyệt Nha Nhi nhẹ giọng cười lên: “Ai nói chúng ta phải tách ra?”
“Nhưng nàng còn bận rộn chuyện của Hạnh Hoa quán, ta cũng không thể vì mình ta, để nàng phải dừng bước lại.” Ngô Miễn phát sầu nói: “Hiện tại ta mới coi như hiểu, cái gì gọi là ‘Gặp lại khó ly biệt cũng khó’. Nguyệt Nha Nhi, ta còn chưa rời đi, cũng đã bắt đầu nhớ nàng.”
Hắn dừng một chút, còn nói: “May mà có Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ ở đây, ngươi cũng sẽ không cô đơn.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn bộ dạng kia của hắn, khóe miệng mỉm cười, dùng đầu ngón út quấn lấy tóc của hắn: “Vậy chàng phải nghĩ tới thiếp nhiều một chút mới được.”
Nàng dùng chóp mũi thân mật sượt qua mặt hắn, nhẹ nhàng cắn môi hắn.
Ngô Miễn nhắm hai mắt lại, hầu kết khẽ nhúc nhích, khuôn mặt không có biểu hiện gì, nhưng hơi thở lại đang nóng rực.
Một chiếc đăng, chiếu thấy bóng người thành đôi.
Lư hương tỏa ra từng làn khói trắng xóa, rất thanh lệ.
Có tiếng gió thổi qua lá, một mảnh ào ào.
Nguyệt Nha Nhi mệt mỏi, hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Đèn đuốc đã tàn, dựa vào ánh nến phiêu diêu, Ngô Miễn nhìn người như ngọc trong lòng, không nỡ lòng dời ánh mắt đi.
Càng nhìn lâu, càng khiến người đi xa.
Sợ quấy rối mộng đẹp của Nguyệt Nha Nhi, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, vén rèm lên, khoác áo ngủ lại.
Hôm nay, có mưa bụi mông lung.
Trước tiên Ngô Miễn đi về phía nhà Đường Khả Lũ cáo biệt, hắn vẫn nhớ ân tình của Đường tiên sinh.
Đường Khả Lũ cố gắng nói: “Trò giỏi hơn thầy, ngươi buông tay đi thi đi.”
“Học trò biết.”
Hắn gật đầu, đem một tấm giấy viết thư đưa cho Ngô Miễn: “Đây là bằng hữu tốt tri kỷ của ta, địa chỉ nhà Đoạn Hàn Lâm. Ta đã gửi một lá thư cho hắn, sau khi ngươi đến kinh, có thể đi bái phỏng hắn.”
Sau khi Ngô Miễn nhận lấy, Đường Khả Lũ lại hỏi: “Ngươi ở Kinh Thành có nơi ở chưa?”
“Vẫn không có.” Ngô Miễn lắc đầu một cái: “Chắc ở quán trọ.”
Đường Khả Lũ nhìn một chút bọc hành lý của hắn: “Nguyệt Nha Nhi không đi cùng với ngươi?”
“Nàng tự có chuyện bận rộn của nàng. Mấy ngày này ta không ở, mong tiên sinh chú ý chăm sóc.”
“Ngươi yên tâm, tính tình Nguyệt Nha Nhi, nhất định khiến ngày tháng sau này tốt đẹp.”
Sau khi bái biệt Đường Khả Lũ, Ngô Miễn đi về hướng Đào Diệp Độ.
Từ Kim Lăng đến Kinh Thành, cho dù đi đường bộ, cũng phải đi đường thủy. Nhưng nếu đi xe ngựa, khó tránh khỏi bôn ba, bất lợi cho đọc sách, vì thế Nguyệt Nha Nhi cũng khuyên Ngô Miễn đi thuyền đi. Nàng nói, Ngô Miễn nào có không nghe? Huống chi Nguyệt Nha Nhi đã vì hắn liên hệ được một chiếc thuyền tốt.
Bến đò mông lung trong cơn mưa bụi, đều có liên hệ tới ly biệt.
Ngô Miễn trông thấy người đưa tiễn, không khỏi nghĩ tới Nguyệt Nha Nhi.
Nếu nàng đến đưa, hắn sợ là không nỡ lòng bỏ đi.
“Lão gia, thuyền tới.” Thư đồng nhắc nhở.
Ngô Miễn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi về phía bờ sông.
Chờ hắn thấy rõ người đứng thẳng trên đầu thuyền, lại sững sờ.
Nguyệt Nha Nhi một thân váy đại hồng tựa phi ngư, tay vịn mép thuyền, tóc mây bị gió thổi có hơi tán loạn.
Bên trong trời đất bao la, nàng hướng hắn nở nụ cười xán lạn:
“Vị thiếu niên này, ngươi muốn thuận buồm xuôi gió lên Hạnh Hoa thuyền của ta không?”
=============
(*): Bánh đậu đỏ hay Imagawayaki (obanyaki) <như hình>
___________
Chương 72: Bánh rán hoa quả
Việc đi Kinh Thành này, Nguyệt Nha Nhi sớm đã viết trên bản kế hoạch của mình.
Từ mấy tháng trước, Nguyệt Nha Nhi cũng đã phái Lỗ Bá đến Kinh Thành trước, bảo hắn tìm một chỗ làm nơi ở cùng một chỗ thích hợp làm cửa hàng, làm quán đầu tiên ở Kinh Thành của Hạnh Hoa quán.
Chính là cho dù lần này Ngô Miễn không có thi đỗ, không cần hướng về Kinh Thành đi thi, Nguyệt Nha Nhi cũng sẽ tự mình đi đến Kinh Thành. Dù sao ở nơi hoàng quyền thịnh vượng như vậy, vị trí Kinh Thành cũng trọng yếu như hậu thế. Cho dù Giang Nam là khu vực giàu có phong lưu, nhưng đến cùng cũng không ở dưới chân thiên tử, bất kể là tin tức hay là cơ hội, cũng không thể lưu thông như Kinh Thành.
Nguyệt Nha Nhi nếu như muốn lập một sự nghiệp lẫy lừng, này nàng tự nhiên là sẽ không quên thủ đô của một quốc Kinh Thành. Nếu như đứng dưới chân thiên tử Kinh Thành, thậm chí còn có chút sức ảnh hưởng, cấp độ kia với Hạnh Hoa quán trong tương lai, nhất định có rất nhiều ích lợi.
Khoảng chừng nửa tháng trước, Lỗ Bá đến Kinh Thành rồi, hắn nói ở Kinh Thành xem xét được một chỗ cửa hàng, còn lại việc vặt cũng làm được một số, mời Nguyệt Nha Nhi đến Kinh Thành chủ trì đại cục.
Vừa nhận được phong thư này, Nguyệt Nha Nhi liền lập tức bắt đầu bắt tay vào sắp xếp công việc ở Hạnh Hoa quán.
Nếu nàng không ở, thế nào cũng phải có người giúp nàng nắm rõ mọi chuyện. Suy đi nghĩ lại, Nguyệt Nha Nhi vẫn nhờ Tiết Lệnh Khương đến thay nàng làm chủ. Một là bởi vì bản thân Tiết Lệnh Khương ở Hạnh Hoa quán nắm giữ cổ phần so với người khác cũng đã rất cao, hai là bởi vì nàng thực sự có thể quản lý được. So sánh với đó, Liễu Kiến Thanh tuy rằng thời gian gia nhập sớm, làm việc làm cũng rất tốt, nhưng đến cùng nàng cũng khá ham chơi, trừ kinh doanh quán Liễu thị xương sườn ở ngoài ra, một khi có thời gian rảnh, nàng liền thích du ngoạn xung quanh.
Biết chuyện Nguyệt Nha Nhi định đến Kinh Thành, Lỗ Đại Nữu đặc biệt đến xin nàng, xin nàng đưa đi cùng.
“Ta từ lúc còn rất nhỏ đã nghĩ tới đi về phía kinh thành, nếu là cũng có thể theo lão bản đi một lần, cũng coi như là tròn một giấc mơ khi còn bé của ta. Lại nói, lão bản mở cửa tiệm ở kinh thành, nhất định phải cần một ít nhân thủ đắc lực, không phải ta khoe khoang, nếu mà ta thay lão bản làm việc, nhất định sẽ không có sai sót.”
Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, nàng nói cũng có lý, chỉ có một việc duy nhất: “Vậy quán đường với quán điểm tâm thì phải làm sao đây?”
“Ta thay lão bản tiến cử một người, Lục Cân.”
Nguyệt Nha Nhi có chút ngoài ý muốn: “Ta cũng biết gần đây nàng làm việc trong cửa hàng của ngươi, nàng làm rất tốt sao?”
“Cũng không tệ lắm đâu.” Lỗ Đại Nữu giải thích: “Một hồi lão bản muốn làm hộp bánh kẹo cưới, giấy phường bên kia chậm chạp không chịu giao hàng. Nha đầu Lục Cân này liền tìm một chỗ giấy phường khác, lúc này mới giải quyết xong việc.”
Còn có việc này? Nguyệt Nha Nhi cũng không biết được, hóa ra nhìn Lục Cân làm việc tay chân nhanh nhẹn, nhưng không thích nói chuyện nhiều, không nghĩ tới cũng là người rất lanh lợi. Đã như vậy, liền đơn giản để cho nàng thử một lần.
Giải quyết xong việc ở Kim Lăng, một vấn đề lửa cháy xém lông mày khác, cửa hàng ở chỗ Kinh Thành bán cái gì?
Nói thật ra, nếu Nguyệt Nha Nhi ở Kinh Thành cũng mở một quán ăn nhỏ, muốn điều sư phụ từ Kim Lăng qua, thực sự lại là một chuyện khó. Lúc này quan niệm ấm chỗ ngại rời rất mạnh, hơn nữa đi xa tiền vốn cũng phải tiêu hao nhiều. Mà Hạnh Hoa quán cũng biến không ra nhiều đầu bếp như vậy, Nếu như điều một người đi Kinh Thành, vậy một bên này nhất định sẽ thiếu một người. Nếu là ở Kinh Thành chiêu đầu bếp, sẽ càng thêm phiền phức, Nguyệt Nha Nhi từng bị thiệt thòi, bây giờ luôn có một loại tâm lý thà thiếu chứ không ẩu. Người làm tìm thật kĩ, nhưng mà đầu bếp hợp ý rất khó tìm.
Đệ nhất quán ở Kinh Thành, cần phải ổn định, chính là không xuất chúng cũng không thể không ra gì, tuyết đối không thể làm hỏng danh tiếng của mình.
Nhiều lần sau khi tự hỏi, Nguyệt Nha Nhi quyết định mở đệ nhất quán ở Kinh Thành, chủ yếu vẫn là bán đường. Chủ yếu là nàng có một quán đường, bất cứ lúc nào cũng có thể mở rộng kinh doanh, có thể bảo đảm nguồn cung cấp. Hơn nữa thứ đường này, không giống các loại điểm tâm ăn vặt khác để lâu mùi vị sẽ có biến hóa lớn.
Vì lần này đi xa, Nguyệt Nha Nhi đặc biệt lại thuê một cái thuyền, lão bản của thuyền cùng nàng đã rất quen, bởi vì từ khi Nguyệt Nha Nhi nổi danh với yến thuyền Hạnh Hoa, người đến nhà hắn thuê thuyền cũng không ít, bởi vậy đối xử với Nguyệt Nha Nhi cũng là đặc biệt khách khí, giá tiền thuê cũng là ưu đãi nhất.
Nguyệt Nha Nhi liền yêu cầu quán đường gấp rút sản xuất một lô đường.
Bởi vì thời gian cấp bách, các việc liên tiếp, để Nguyệt Nha Nhi bận bịu đến sứt đầu mẻ trán. Nàng cũng nhớ không rõ, mình rốt cuộc có nói với Ngô Miễn một tiếng nàng cũng phải đi kinh thành hay không. Mãi đến tận nhìn thấy bộ dạng phát sầu của Ngô Miễn, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy đáng yêu, liền có ý định cho hắn một bất ngờ.
Quả nhiên, lúc Ngô Miễn ở bến đò thấy nàng, mừng rỡ đến không nói nên lời.
“Ngươi sẽ theo ta lên kinh?”
“Vừa vặn tiện đường mà thôi, ngươi không cần phải quá tưởng bở.” Nguyệt Nha Nhi cười nắm hắn tay: “Nhân lúc hiện tại còn chưa mở thuyền, ngươi cùng ta cùng đi bái kiến Trịnh công công thôi.”
Nguyệt Nha Nhi muốn đi xa, tự nhiên cũng phải cùng qua chào hỏi chỗ dựa.
Người ghi chép sự tình của Trịnh Thứ Dũ, ngày ngày đều dùng trà trong sản nghiệp của Hạnh Hoa quán, một người trong đó sau khi nghe nói Nguyệt Nha Nhi chuẩn bị tới kinh thành, nở nụ cười: “Vừa vặn như vậy, Trịnh công công của chúng ta cuối năm cũng phải về kinh thuật chức.”
Nguyệt Nha Nhi sáng mắt lên, lúc này làm mấy thứ điểm tâm nhỏ theo mùa, đưa đến quý phủ của Trịnh Thứ Dũ, muốn ké ké đội tàu của hắn.
Dù sao kênh đào tuy lớn cũng rộng, nhưng thuyền lui tới nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ khó tránh khỏi gặp phải tắc đường giữa một số thủy vực. Lúc này ưu tiên nhất, nhất định là thuyền quan phủ, bất kể là tàu lương thực hoặc là thuyền quan chức. Cái thuyền phổ thông khác thấy, chỉ có ở chờ đợi đến lượt ở một bên.
Nếu như có phúc, có thể đi theo phía sau đội tàu về kinh của Trịnh Thứ Dũ, này tương đương với là lấy một vé “xe tốc hành” . Nói không chừng không đến tháng mười một, liền có thể đến Kinh Thành.
Cám ơn trời đất, Trịnh Thứ Dũ đồng ý.
Nếu là theo phía sau đội tàu của người ta, như vậy nên đi bái phỏng một lần, có gặp hay không là một chuyện, có đi hay không lại là một chuyện khác.
Sau khi Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn trình lên danh thiếp, đợi một lúc, mới có người đi ra thông báo, dẫn bọn họ lên thuyền thỉnh an.
Thuyền của Trịnh Thứ Dũ, là thuyền quan, khoang thuyền cực kỳ xa hoa, bên trong trang sức đều mang phong cách kinh thành, cùng với thuyền ở Giang Nam có chỗ bất đồng.
Hai phu thê đợi trong gian phòng nhỏ một lúc, chờ một người tới mời bọn họ ra, mới có người đến bảo bọn họ đi.
Trịnh Thứ Dũ mặc áo bào mãng, ngồi ngay ngắn sau án thư, dáng vẻ có chút mệt mỏi.
Nguyệt Nha Nhi hướng hắn làm một lễ vạn phúc, Ngô Miễn cũng làm lễ.
Trịnh Thứ Dũ đánh giá một phen Ngô Miễn, hướng Nguyệt Nha Nhi vuốt cằm nói: “Vị hôn phu ngươi tìm không sai, thi kim khoa giải nguyên.”
“May mắn mà thôi.”
“Mới làm chuyện này, giả hay thật, thật sự giả không được.”
Trịnh Thứ Dũ giơ lên chén trà uống một hớp, nói: “Cũng sắp tới lúc lái thuyền, các ngươi xuống nghỉ ngơi đi.”
Trở lại trên thuyền của mình, phong cảnh ngoài thuyền chậm rãi di chuyển, khởi hành.
Nguyệt Nha Nhi lập tức đem đồ trang sức trên búi tóc lấy xuống, đem tóc tản ra, hướng Ngô Miễn ai oán nói: “Những đồ trang sức này đẹp thì đẹp thật, nhưng thực sự có chút nặng.”
Nàng vừa nói, vừa dùng trâm đào mộc cài lên búi tóc, hỏi: “Đẹp mắt không?”
Ngô Miễn đang mài mực, ngẩng đầu nhìn nàng: “Đẹp đẽ.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Ta xem, ta mang cái gì ngươi cũng nói là đẹp.”
“Vốn dĩ là vậy.”
Dọc theo đường đi, tiểu phu thê hai người vừa nói vừa cười. Tuy rằng phần lớn thời gian là Nguyệt Nha Nhi nói, Ngô Miễn nghe, nhưng rất nhàn nhã, cũng như đền bù một tuần trăng mật khác.
Thời gian thật giống như trôi qua đặc biệt nhanh. Chờ khi thuyền dừng lại, thuyền của Trịnh Thứ Dũ ở phía trước đương nhiên cũng ngừng lại, nhìn có vẻ có rất nhiều người đến bái phỏng. Nguyệt Nha Nhi liền nhân cơ hội lôi kéo Ngô Miễn rời thuyền, đi đến một bên bến tàu tìm đồ ăn.
Thẳng với bến là Thiên Tân vệ, vừa nhắc tới địa danh này, phản ứng đầu tiên của Nguyệt Nha Nhi chính là bánh rán hoa quả, bánh quai chèo, bánh bao chó không thèm với súp trà. Nàng chỉ tìm duy nhất cái này.
Nơi đây chính là một bến tàu cực kỳ phồn hoa, không ít thương thuyền đều lựa chọn ngừng ở đây, bởi vậy một bên bến tàu cũng có mấy phố xá náo nhiệt, có bán ít thứ tốt. Liền ngay cả bán bánh rán hoa quả, bán hàng rong, cũng có vài nhà. Nguyệt Nha Nhi nhìn một chút, lựa chọn hàng có nhiều khách nhất.
Bày sạp chính là một đôi phu thê, phụ nhân lấy tiền, trượng phu lấy bánh. Chỉ thấy nữ nhân múc một thìa bột đổ vào chảo dầu, nam nhân dùng quạt trúc nhỏ quạt than, tay phải quạt than, tay trái cầm một quả trứng gà, sau quết trứng gà lên bánh, mùi thơm liền tung bay trong gió. Sau đó lại bỏ thêm bánh quẩy ở trong, phết nước sốt lên, thấy mùi hành thơm, liền có thể ăn.
Nguyệt Nha Nhi vì giữ bụng ăn điểm tâm, đặc biệt gọi chủ quán cắt một cái bánh rán hoa quả làm hai, một nửa cho Ngô Miễn, một cho mình ăn.
“Thế nào?” Nguyệt Nha Nhi thấy Ngô Miễn nếm thử một miếng, không thể chờ đợi được nữa hỏi.
Ngô Miễn gật đầu: “Hương vị không sai.”
“Còn có rất nhiều đồ ăn ngon, ta dẫn ngươi đi tìm kiếm.”
Kết quả tìm một vòng lớn, chỉ mua được một túi bánh quai chèo. Nguyệt Nha Nhi lúc này mới ý thức được, đúng rồi, lúc này vẫn chưa có bánh bao chó không thèm ăn(*).
Trở lại trên thuyền, Nguyệt Nha Nhi cầm một cái bánh quai chèo ăn.
Nàng mới cắn một cái, lông mày liền nhăn lại.
Ngô Miễn thấy, cũng cầm lấy một cái bánh quai chèo cắn một cái: “Ăn không ngon sao? Ta cảm thấy vẫn được…”
Nguyệt Nha Nhi thả xuống cái bánh quai chèo, nói: “Như vậy mà còn được? Được rồi.”
Quả nhiên, không có khái niệm. Bánh quai chéo Thiên Tân của hậu thế, vị so với hiện tại còn ngon hơn.
Ủ rũ một giây, Nguyệt Nha Nhi lại trở nên hưng phấn, bởi vậy, đối với sản phẩm mới ở kinh thành, trong lòng nàng cũng nắm chắc rồi.
Trên thuyền nguyên liệu nấu ăn thông thường đều có, thời gian trên thuyền cũng không làm gì, Nguyệt Nha Nhi liền cả ngày ngâm mình ở trong phòng bếp.
Chờ đến khi thuyền đến Thông Châu, Nguyệt Nha Nhi cũng nghiên cứu chế tạo ra bánh quai chéo.
Lỗ Bá từ khi nhận tin của Nguyệt Nha Nhi, tính toán một chút thời gian nàng đến, liền từ mấy ngày trước đây, mỗi ngày đều chờ ở bến tàu.
Lần này cuối cùng cũng chờ được, vội vàng tiến lên tiếp đón hỏi han: “Lão bản có khỏe không? Cô gia khỏe không?”
“Hết thảy đều tốt.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Làm phiền ngươi chờ đợi.”
“Không có không có, cũng chỉ ngồi xe ngựa thôi. Bây giờ vẫn còn sớm, xem như trước khi trời tối có thể về đến nhà.”
Lỗ Đại Nữu cũng ở phía sau, hô một tiếng “Phụ thân” .
Lỗ Bá nhìn về phía nàng, trong miệng oán giận: “Nhất định là lại quấn lấy lão bản để đến rồi.”
Nhưng vẻ mặt của hắn, rõ ràng là vui sướng.
Mọi người thu thập xong bọc hành lý trên người, đổi xe ngựa, hàng hóa trên thuyền cũng nhờ người vận chuyển.
Nói là xe ngựa, trên thực tế lại là con la kéo.
Nguyệt Nha Nhi thấy cười, quay đầu lại nhìn xe của những nhà khác, phát hiện kéo xe nhiều là con la, tình cờ có mấy con ngựa không đủ dinh dưỡng: “Xem ra xe ngựa rất khó có.”
“Đó là.” Lỗ Bá trả lời: “Con ngựa, vốn là thứ quý giá, gia đình bình thường cũng không cần nó kéo xe.”
Xe la lộc cộc, loạng choà loạng choạng. Nguyệt Nha Nhi ở trong nhà bếp bận rộn một đêm, lúc này nằm trên đầu gối của Ngô Miễn, không biết sao mà lại ngủ mất .
Mãi đến tận khi Ngô Miễn lay tỉnh nàng: “Nguyệt Nha Nhi, sắp qua cửa thành.”
Nguyệt Nha Nhi mơ mơ màng màng nhìn lên, vén rèm xe lên nhìn, thấy sông đào bảo vệ thành.
Đến Kinh Thành.
=======
*Một loại bánh bao ở Thiên Tân Trung Quốc. Muốn biết tại sao lại gọi chó cũng không thèm thì hỏi bác google nha
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 3623 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 73 + 742 Tháng Một, 2021Trong "Không phân loại"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 69 + 70
BÀI SAU
Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 2
2 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 72”
azurelamlam nói:
5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 07:33
Kỳ này chị tới kinh thành ngó bộ làm ăn lớn nha
Liked by 1 person
PHẢN HỒI
lbuisite nói:
7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 19:18
tuần trăng mật ?
Số lượt thích
PHẢN HỒI
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên *
Thư điện tử *
Trang web
Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
BÀI VIẾT MỚI
Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25
Tháng Mười Hai 2020HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11 Th1 »
APLISEVI’S PEACHES GARDEN
FOLLOW US
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION
Create your website with WordPress.com
Bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro