Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

61_62

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 61 + 62

26 THÁNG MƯỜI HAI, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 3 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực

_________

Chương 61: Bánh bao vịt nướng

Mưa rơi trên ô, vang lên từng tiếng.

Liễu Kiến Thanh đưa tiền cho kiệu phu, nhấc tà váy bước nhanh tới cửa nhà, tay gõ cửa: “Ta về rồi.”

Cửa gỗ vang lên, nhưng mở cửa lại là Lục Cân.

Liễu Kiến Thanh có chút kỳ quái: “Tại sao lại là ngươi?”

Thường ngày mở cửa cho nàng, không phải ngũ tẩu thì chính là Nguyệt Nha Nhi. Rất ít khi là Lục Cân cô nương một mình đến mở cửa.

“Tiết nương tử cùng nha hoàn của nàng đến, cô nương đang bồi tiếp, nương của ta ở nhà bếp đun nước nóng.”

Lục Cân kẹp chuôi ô trên gáy, một mặt cùng Liễu Kiến Thanh giải thích, một mặt đóng chặt cửa.

Đôi mi thanh tú của Liễu Kiến Thanh cau lại. Đêm mưa như vậy, Tiết nương tử cùng nha hoàn của nàng đến đây làm gì.

Đẩy cửa ra, chỉ thấy trong nhà chính đốt mấy cái đăng, Nguyệt Nha Nhi quay lưng trước song cửa, đang cùng chủ tớ Tiết Lệnh Khương nói chuyện.

Tiết Lệnh Khương núp ở trên ghế bành, bao bọc một cái chăn mỏng, nhìn hình thức của hoa, là chăn của Nguyệt Nha Nhi.

Trong tay nàng còn cầm một cốc trà gừng đường đỏ, nóng hổi, một bên búi tóc rơi xuống, che khuất nửa bên mặt, điềm đạm đáng yêu.

“Là Tiết nương tử?” Liễu Kiến Thanh thu ô, vẩy nước mưa rồi đặt xuống đất, đi tới bên người Nguyệt Nha Nhi.

Nguyệt Nha Nhi quay lại thấy là nàng, gật đầu nói: “Ừm, đây chính là Tiết nương tử mà ta thường hay nói với ngươi. Vị này chính là nhứ nhân cô nương.”

Liễu Kiến Thanh cười một cái, tay để lên ghế dựa của Nguyệt Nha Nhi.

Nhứ nhân tiếp tục oán giận: “Ngày đó tiểu tử kia rơi xuống hồ, một bụng ý nghĩ xấu, nói là chúng ta muốn hại nhi tử của nàng nên mới đẩy nó xuống nước, nói láo! Vừa thấy người bên ngoài đến, liền vừa khóc vừa gào, còn giả bộ bất tỉnh! Cô gia cũng không biết phân biệt, không phân tốt xấu cãi nhau với tam nương tử. Nương tử của chúng ta cũng chỉ nói hai câu, vậy mà hắn lại động thủ!”

“Một cái tát này vừa ra, chính hắn cũng bối rối, phất tay áo rời đi.”

“Nương tử khóc lóc nói với ta, nơi này không tiếp tục ở được nữa. Nhưng chúng ta có thể đi nơi nào đây? Không có cách nào, chỉ có thể chạy tới chỗ ngươi. Cũng may mà nô tài trên dưới Triệu phủ đều bận rộn chuyển cây, náo loạn, nếu không phải vậy thì chúng ta cũng không chạy ra được.”

“Đáng thương cho đôi bàn chân nhỏ của tam nương tử, bên ngoài lại mưa, ngồi ở trên kiệu còn tốt, lúc xuống kiệu thì đi như thế nào? Ta không thể làm gì khác hơn là cõng nàng lại đây, đi xiêu vẹo, vấp ngã mấy lần.”

“Nếu như lão phu nhân của Tiết gia chúng ta còn sống, cho dù có cho họ mười lá gan, cũng không dám động đến một đầu ngón tay của nương tử chúng ta.”

Nhứ nhân trong ngày thường là người sắc bén, lúc này nói đến nghẹn ngào: “Rốt cuộc việc này là sao chứ!”

Tiết Lệnh Khương ở một bên tay nắm chặt chén trà, cũng đỏ cả vành mắt.

Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, rót thêm nước vào chén trà của hai nàng, thở dài: “Làm sao lại như vậy?”

Nhứ nhân lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng tưởng rằng ta không biết Triệu gia bọn họ đang suy nghĩ gì. Lúc đính hôn từ nhỏ, nịnh bợ lão chủ nhân nhà chúng ta, vào lúc ấy nói cái gì cũng êm tai hơn cả xướng đấy! Hiện tại thì là bộ dạng gì? Bà tử bên người Triệu thái thái bất mãn buông lời rèm pha khắp nơi, nói cái gì mà vốn dĩ Triệu lão gia có thể lên chức, bởi vì kết thân với Tiết gia, bị liên lụy, cũng bị hàng chức! Ta nhổ vào!”

Vào lúc này, Lục Cân rụt rè nói: “Nước nóng rồi, có thể tắm.”

Nguyệt Nha Nhi đứng lên nói: “Trước tiên đi tắm, đổi thân xiêm y, đừng làm hại tới cơ thể.”

Nhứ nhân vội vàng đỡ lấy Tiết Lệnh Khương, hai người tựa sát nhau đi theo Lục Cân.

Thấy hai người đi xa, Liễu Kiến Thanh kéo ống tay áo Nguyệt Nha Nhi, nắm nàng đến trong phòng, khép lại cửa phòng nói: “Nàng đáng thương, ta biết. Nhưng hơn nửa đêm nàng chạy từ Triệu phủ đến chỗ chúng ta thì phải làm sao đây? Triệu phủ là gia tộc lớn, nếu như trêu chọc phải bọn họ, lẽ nào chúng ta có thể trôi qua tốt sao.”

Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ nói: “Nhưng nàng ở đây, thực sự không có chỗ có thể đi.”

“Ta cũng nhắc nhở ngươi.” Liễu Kiến Thanh ngồi xuống ghế dựa: “Nàng cũng chưa hòa ly với người ta, đổi lại nếu là ở chỗ của người nhà quê, gọi là thê bỏ trốn. Tóm lại là phải lạy từ đường.”

“Làm sao lại nghiêm trọng như vậy? Triệu phủ bọn họ làm việc tuyệt tình như thế, nếu thật sự chọc ra, không phải là sẽ mất hết mặt mũi sao?” Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Muộn như vậy, để cho chủ tớ hai nàng ngủ một giấc ngon đi. Coi như lần này Triệu phủ không phản ứng gì, muộn nhất sáng sớm ngày mai cũng sẽ đuổi tới nơi này. Đến thời điểm tốt lại nói chuyện rõ ràng với bọn họ.”

Nếu nàng đã nói như vậy, Liễu Kiến Thanh cũng không thể lại tiếp tục phản đối, chỉ có thể theo nàng làm việc.

Chờ đến khi Tiết Lệnh Khương các nàng tắm xong đi ra. Ngũ tẩu cùng Lục Cân đã dọn dẹp xong một căn phòng trống cho khách. Đổi đệm chăn mới, còn có huân hương.

“Những cái chăn này đều được phơi lúc trời nắng, rất sạch sẽ.” Ngũ tẩu nhìn Tiết Lệnh Khương, ánh mắt rất nhu hòa. Tuy nói hai người thân phận cách xa, số tuổi cũng kém không ít, nhưng nàng đến cùng đối với Tiết Lệnh Khương có một loại tâm ý cảm động lây.

“Chỉ là đáng tiếc không có cái giường khác, không thể làm gì khác hơn là oan ức nhứ nhân cô nương tối nay phải ngủ chiếu.”

“Ta không sao, ta luôn luôn gác đêm quen rồi.” Nhứ nhân vội vàng nói: “Như vậy đã rất tốt. Đúng thật sự là làm phiền các ngươi rồi.”

Ngũ tẩu cười nói: “Người tới là khách, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt, có chuyện gì, chỉ cần đến phía trước tìm ta là được rồi.”

Hàn huyên hai câu, ngũ tẩu liền dẫn nữ nhi về đi ngủ.

Chủ tớ hai người đã sắp xếp xong, Nguyệt Nha Nhi lại đây. Trong tay bê một cái mâm gỗ, bên trên để một bát cháo mỹ linh cùng một lồng bánh bao vịt nướng, còn có hai cái bát khác.

Nguyệt Nha Nhi để mâm xuống cái bàn vuông, vừa nói: “Vốn dĩ là trước khi ngủ không nên ăn nhiều, nhưng hai người các ngươi mắc mưa, lại vội vội vàng vàng chạy tới, nghĩ đến nhất định rất đói bụng. Ta làm một ít đồ ăn dễ tiêu, tốt xấu gì cũng ăn hai miếng, còn ấm, ăn vào cũng ấm người hơn.”

Nhứ nhân hướng nàng nói cám ơn, nói: “Tốt như vậy, nương tử ta tối hôm nay cũng chưa ăn món gì.”

Nàng múc một chén nhỏ cháo mỹ linh, đưa đến bên người Tiết Lệnh Khương, khuyên: “Nương tử ăn một miếng đi.”

Màu thìa cháo màu nhũ trắng, là lấy gạo nếp tinh tế ninh cùng với đậu nành cho đến khi nhuyễn, lại phối hợp với củ từ trong cháo, thêm mấy viên đường phèn vào đảo cùng là được, tỏa ra một loại hương vị tươi mát.

Ngửi thấy mùi thơm này, mi tâm Tiết Lệnh Khương khẽ nhúc nhích, lúc này mới nhận ra được nàng có chút đói bụng, liền ăn mấy thìa cháo.

Nhứ nhân thấy nàng đồng ý ăn đồ ăn, cũng yên tâm lại, bưng một lồng bốn cái bánh bao vịt nướng tới, khuyên nàng ăn một cái.

Tiết Lệnh Khương vốn không thích ăn mấy thứ nhiều dầu mỡ, không quá muốn ăn. Những lại nghĩ đến đây là do Nguyệt Nha Nhi làm, nếu như không ăn, chẳng phải là đang vứt mặt mũi của nàng đi sao?

Nàng liền miễn cưỡng gắp một cái.

Vỏ của bánh bao vịt nướng này được cán rất mỏng, cũng trong, trông giống như cánh ve, ngờ ngợ có thể nhìn thấy nhân thịt bánh qua vỏ ngoài. Cắn một miếng nhỏ vỏ mỏng, nước bên trong liền tràn ra. Tùy theo mà ra, là mùi thơm của nước vịt cùng thịt vịt nướng, câu dẫn người ta muốn cắn thêm một lần. Nhẹ nhàng cắn một cái, liền nếm trải được mùi vị thịt vịt cùng với mộc nhĩ hòa quyện với nhau. Da vịt mang màu mật ong, được nướng lên có chút giòn, ăn lên có chút dai, phải cắn mấy lần mới có thể cắn đứt. Mà thịt vịt nướng ở dưới lớp da giòn lại rất ngon, màu trắng mà chắc, có một loại tư vị đặc biệt. Dù là loại người không thích ăn thịt lắm như Tiết Lệnh Khương, cũng có thể ăn được.

Một bát cháo nóng, một lồng bánh bao, ngược lại thật sự khiến nàng cảm thấy ấm áp, đến cả sự rối loạn trong lòng cũng dần dần tan biến

Tiết Lệnh Khương dựa vào trên gối, đối với Nguyệt Nha Nhi nhợt nhạt nở nụ cười: “Đa tạ.”

Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy nước mưa lạnh lẽo rơi trên ô cửa sổ, một tiếng thở dài: “Hình như ta đã phá hủy tất cả mọi thứ.”

Nguyệt Nha Nhi nắm nắm chặt tay của nàng, ôn nhu nói: “Có sao đâu, có ai mà không có một ngày đau khổ? Ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy, lại là một ngày mới.”

Một đêm ngủ yên.

Ngày thứ hai, khi Tiết Lệnh Khương tỉnh lại, một đêm mưa gió đã tạnh. Lúc ẩn lúc hiện nghe thấy tiếng người ở tiền viện, tiếng xào rau, tiếng cười, giống như xem hoa cách bình phong, khói lửa mơ hồ. Nhắc tới cũng kỳ quái, trong ngày thường có một chút âm thanh, Tiết Lệnh Khương đều rất dễ dàng thức tỉnh. Hôm nay nàng lại ngủ thẳng tới khi trời lên cao.

Nàng đẩy ra song cửa, vốn dĩ tưởng rằng sẽ thấy bầu trời âm u cùng với hoa rơi trong sân, ai biết cửa mới mở một khe nhỏ, ánh mặt trời liền cố gắng len lỏi vào từ khe nhỏ đó, rơi trên gạch đá xanh, vẽ ra một màu vàng óng ánh.

Đúng là khí trời tốt.

Nàng dựa vào bên cửa sổ đứng một lúc, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm.

“Ngươi ngủ rất ngon.”

Tìm theo tiếng, là Liễu Kiến Thanh.

Nàng hẳn là đã trang điểm tỉ mỉ, đứng ở tiền đình, giống như muốn đi ra ngoài.

Tiết Lệnh Khương hỏi: “Nhứ nhân đâu?”

Liễu Kiến Thanh khẽ nhếch cằm: “Nha hoàn của ngươi với Nguyệt Nha Nhi cùng đến Triệu phủ, lấy xiêm y tắm rửa cho ngươi.”

Nàng thầm nói: “Chính là nha đầu thích quản việc không đâu, sớm muộn gì cũng chịu thiệt.”

Lời này rơi vào trong tai Tiết Lệnh Khương, khiến nàng nhíu nhíu mày lại.

Chờ đến trưa, Nguyệt Nha Nhi cùng nhứ nhân mới trở về. Tay nhứ nhân xách một túi lớn, vừa vào cửa liền mặt mày hớn hở cùng Tiết Lệnh Khương nói: “Tiêu lão bản quá thần kỳ rồi, cãi đến mức những người kia không có gì để nói. Còn không dùng từ thô tục mà mắng Triệu tam gia một trận. Ha ha, nương tử ngươi không thấy, sắc mặt tam gia giống như sắp mở quán nhuộm, lúc thì hồng lúc thì xanh.”

Nhứ nhân vội vàng xếp gọn xiêm y mới mang về, một mặt vuốt phẳng xiêm y, một mặt quay đầu lại nói: “Ta chỉ mang một vài thứ đến, may mà lúc trước Tiêu lão bản khuyên chúng ta nên đem tiền tích lũy đến đầu tư vào Hạnh Hoa quán lấy tiền hoa hồng, nếu không thì không biết còn phải cãi cọ bao lâu.”

Tiết Lệnh Khương nghe xong, có chút lo lắng nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi: “Ngươi làm sao lại phải chịu khổ đi đắc tội bọn họ?”

“Không thể nói là đắc tội.” Nguyệt Nha Nhi tự rót cho mình chén trà nguội, uống một hơi cạn sạch: “Triệu lão thái thái coi như còn nói lý, đồng ý cho ngươi ở lại chỗ này bảy ngày.”

Kỳ thực lời này cũng không hoàn toàn là thật, lúc nàng tới cửa, thái độ của người trong Triệu phủ vô cùng nguy hiểm, hơi có chút cảm giác lấy thế đè người. Mãi cho đến khi sắc mặt Nguyệt Nha Nhi trầm xuống, buông lời nói nàng dám trực tiếp đi ra ngoài nói quý phủ dám sủng thiếp diệt thê, cậy cao giẫm thấp, xem xem tiền đồ của Triệu tam gia có còn không, đối phương cuối cùng mới chịu ngồi xuống bình tĩnh đàm phán.

Uống xong trà, Nguyệt Nha Nhi cùng Tiết Lệnh Khương nói: “Trước tiên ngươi an tâm ở đây mấy ngày, nghĩ rõ ràng, lại về Triệu phủ đàm phán với bọn họ.”

Tiết Lệnh Khương nở nụ cười khổ: “Nói chuyện gì đây?”

“Tùy tâm thôi, còn có mấy ngày, ngươi từ từ suy nghĩ.”

Nguyệt Nha Nhi liếc nhìn sắc trời, đã sắp đến canh giờ dùng bữa trưa, liền vội vàng ra ngoài: “Ta hôm nay có ước hẹn với người, không ở trong phòng ăn cơm trưa. Tiết nương tử cứ xem nơi này như nhà mình, muốn cái gì muốn ăn cái gì, nói với ngũ tẩu.”

Nàng nhấc theo váy chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bên kia cây cầu, Ngô Miễn đứng thẳng như liễu.

Hắn cũng không biết đã đợi bao lâu, cầm trong tay một cuốn sách, nhìn đến nhập thần.

“Xin lỗi, ta đến muộn.”

Nghe thấy âm thanh của Nguyệt Nha Nhi, Ngô Miễn thu trang sách, nhấc mắt nhìn về phía nàng: “Không vội, sự tình xử lý tốt rồi?”

“Xem như là được rồi thôi, cái khác còn phải xem Tiết nương tử.” Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng nhảy lên thuyền bên bờ sông nhỏ, boong thuyền cũng thuận theo lắc lên, chơi rất vui.

Thuyền ô bồng nho nhỏ, đối phía này có thể ngồi song song, đầu gối có thể đụng đầu gối.

Ngô Miễn có chút không dễ chịu quay đầu đi, chỉ mong có thể ngắm phong cảnh ngoài thuyền.

___________

Chương 62: Cá sóc

Thời tiết này nước mưa dồi dào, mấy ngày trước đây mưa, khiến cho nước sông cũng cao chút. Nhưng dòng nước chảy lại tĩnh lặng, dù sao đây là đường thủy nội địa.

Xoay một cái ra khỏi con sông nhỏ, thuyền ô bồng liền bơi đến một vùng nước trống trải, gọi là Đào Diệp Độ. Màu xanh lục mùa xuân của Giang Thủy. Có nhiều loại thuyền khác nhau, to to nhỏ nhỏ, hình dạng bất đồng. Mà những thuyền thể tích lớn kia, quá nửa là  thuyền hàng. Bởi vì dọc theo Đào Diệp Độ, một mạch ra khỏi thành, theo chiều nước chảy bơi về phía bắc, thuyền liền có thể vào sông Đại Vận.

Đào Diệp Độ có rất nhiều nhà đò, những thuyền này thường là nhà của người ta, có nhiều người sinh sống cả nửa đời trôi nổi trên mặt nước, hoặc là giúp người vận chuyển hàng, hoặc là chở người qua sông. Có thể là sống ngây ngốc trên mặt nước quen rồi, nếu như tình cờ bọn hắn phải lên bờ làm việc, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, rất không quen. Giống như có nhiều người lần thứ nhất ngồi thuyền, có điều đi vài bước liền dần dần quen rồi.

Nguyệt Nha Nhi ngồi ở trên thuyền ô bồng, hiếu kỳ nhìn xung quanh bên ngoài. Chỉ thấy trung gian đường sông Đào Diệp Độ, còn rải rác rất nhiều thuyền ô bồng nho nhỏ, so sánh với những thuyền vận chuyển hàng to lớn kia, cũng có vẻ giống như đám hài tử đang nô đùa.

“Những thuyền nho nhỏ kia cũng chở người sao?”

Nguyệt Nha Nhi tò mò hỏi người cầm lái.

“Có chút đúng, có chút không phải. Ngươi nhìn, thuyền bên kia chính là bán đồ ăn.”

Cổ họng người cầm lái giống như bị hít phải khói, hơi khàn khàn. Hắn liền dùng cái cổ họng này, không nhanh không chậm giải thích. Hóa ra có rất nhiều nhà đò, cũng không phải người địa phương, bọn họ có chút là chuyên môn vận chuyển hàng hóa đến Kim Lăng. Nếu làm người chạy hàng, thời gian đặc biệt gấp rút, không có nhiều để trì hoãn, bởi vì còn cần báo cáo kết quả trên đường về với lão bản. Đã như vậy, bọn họ liền không có bao nhiêu thời gian để lên bờ tu sửa.

Nếu muốn mua một ít đặc sản đất liền, mua một ít gạo với lương thực, nên làm thế nào mới được?

Người thông minh, liền thay đổi thuyền ô bồng của mình, bày một chút hàng hóa, bán cho những người trên thuyền lớn kia.

Đang nói chuyện, thuyền ô bồng của bọn họ liền trôi qua chính xác một con thuyền ô bồng khác, chậm rãi. Thuyền khác gọi, liền có thể lập tức dừng lại.

Màu của thuyền giống như ánh nắng mặt trời, tựa như một chén thanh trà, trên đầu nàng cài một cái trâm, tóc cũng đặc biệt sửa sang lại, sẽ không bị gió thổi bay.

Đầu thuyền nàng còn buộc một cột cờ nhỏ, mặt cờ viết mấy chữ: “Canh cá tươi” .

Ồ, hóa ra là một thuyền ô bồng bán cánh cá tươi.

Nếu không phải là đang vội vàng đi dự tiệc, Nguyệt Nha Nhi nhất định phải gọi nàng lại, mua một bát đến nếm thử. Tại trên sông này, hiện tại câu cá, hiện nấu nướng ăn, ngẫm lại cảm thấy cực kỳ tươi.

Bọn họ muốn đi Trình gia, đã ở vùng ngoại thành Kim Lăng, cách sông Đại Vận không xa.

Vùng này, là khu riêng của nhiều gia đình giàu có. Lần trước Nguyệt Nha Nhi được mời đi làm điểm tâm ở Kim Cốc viên, cũng cách nơi này không quá xa.

Tuy không thể được nói là người người nhốn nháo náo nhiệt, nhưng có một loại đặc biệt phong lưu của phồn hoa.

Trình gia hoa viên rất lớn. Phòng để tiếp khách cũng rất lớn, chính là một cái hồ. Trên hồ có mấy hòn đảo nhỏ, phía trên dừng một cái đình. Mới đi tới nhìn, thật giống như nhà bọn họ là vây quanh cái hồ này.

Ở hồ góc Tây Nam có một con thuyền lớn đang dừng, cao hai tầng, chính là vị trí của tiệc rượu ngày hôm nay.

Lôi Khánh đã sớm đến, vừa thấy Ngô Miễn liền cười, tiến lên đón nói: “Chỉ có ngươi đến muộn, đợi lát nữa nhất định phải phạt ngươi uống thêm một chén rượu.”

Trình Gia Chí nghe thấy thông báo, cũng đi ra nghênh đón, hàn huyên một lúc. Hướng Nguyệt Nha Nhi nói: “Tiêu cô nương, thường ngày luôn dính phúc của Miễn ca, ăn điểm tâm ngươi làm, ngày hôm nay liền mời ngươi tới thử một lần đặc sắc của món ăn nhà chúng ta. Nói xem nó có mùi vị gì.”

“Ừ, còn có một chuyện.” Hắn cẩn thận giải thích: “Quy củ lớn của nhà ta, bàn yến của nam nữ, từ trước đến giờ đều được phân ra. Hôm nay mặc dù đến đều là bằng hữu tiểu bối, nhưng nếu ở nhà, vậy cũng chỉ có thể tuân theo quy củ trong nhà, xin Tiêu cô nương bao dung.”

“Khách theo chủ là phải làm.”

Trình Gia Chí gọi một nha hoàn đến, hướng nàng dặn dò nói: “Dẫn Tiêu cô nương lên lầu hai đi. Nhưng cẩn thận chút, đây là khách quý.”

Nói xong, hắn lại cùng Nguyệt Nha Nhi nói: “Tỷ tỷ muội muội nhà ta, đều cực kỳ dễ ở chung. Tiêu cô nương không muốn gò bó mới tốt. Ta cố ý căn dặn muội muội vô dụng này của ta, nếu ngươi có chuyện gì, cứ việc nói với nàng.”

Nguyệt Nha Nhi cười cợt, theo nha đầu kia đi rồi.

Hóa ra thuyền này tuy có hai tầng, cửa ra vào lại chia thành hai cái, trên dưới không tương thông. Một tầng trực tiếp đi vào từ bên hồ, nhưng mà tầng thứ hai này, phải đi vòng qua cánh cửa ở hậu viện, đi lên hành lang được bao quanh bởi bình phong, mới có thể đi vào.

Nguyệt Nha Nhi đến cửa, nha đầu kia liền bảo nàng ở ngoại chờ một chút, một mình đi vào trước gọi người.

Chỉ chốc lát sau, mành trúc nhấc lên, một nữ hài tử mang Anh Lạc đi ra, mặt trái xoan, rất thanh tú, chính là Trình Gia Chí muội muội.

“Mới nói tỷ tỷ làm sao còn chưa tới đây? Ca ta đã nhắc từ mấy ngày trước, còn căn dặn ta nhiều lần. Mau vào, sắp khai yến rồi.”

Trình tiểu muội là người quen thuộc tình huống, dẫn Nguyệt Nha Nhi ngồi xuống.

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Tiêu lão bản của chúng ta lại đây.”

Một phòng ngồi, đều là nữ hài tử trẻ tuổi. Trình tiểu muội giới thiệu với Nguyệt Nha Nhi:

“Đây là Đại tỷ của ta.”

“Đây là Khánh Châu tẩu tử.”

“Đây là nhị đường tỷ tỷ của ta.”

. . .

Các loại danh mục tên gọi thân thích, làm cho người ta đầu óc choáng váng. Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, chào hỏi với các nàng. Nàng đối với người luôn luôn là một bộ dạng, quá nửa là xem đặc điẻm trên khuôn mặt của người, ví dụ như mặt tròn, dưới mắt có một nốt ruồi lệ chính là Khánh Châu tẩu tử. Lúc mới đầu còn có thể nhớ kỹ mấy người, nhưng mà đến lúc sau, đến cả Nguyệt Nha Nhi cũng có chút bị hồ đồ rồi, chỉ là theo Trình tiểu muội gọi tỷ tỷ muội muội.

Giới thiệu cuối cùng, là một cô gái ngồi trên bàn tịch, sinh ra rất đẹp, tựa như một đóa sen đang nở, mang theo chút ngạo khí.

“Đây là Tần cô nương, Tần Viện, là cháu gái ở nhà mẹ đẻ của Lão Thái Thái nhà ta.”

“Tần cô nương tốt.” Nguyệt Nha Nhi cười thăm hỏi.

Nàng giơ lên mắt, đánh giá Nguyệt Nha Nhi một lúc, mặt không chút thay đổi nói: “Tiêu cô nương tốt.”

Người này. . . Là tính cách có chút xa cách?

Nguyệt Nha Nhi cười cợt, xoay người ngồi xuống.

Ngồi xuống không lâu lắm, liền ngửi thấy mùi thơm. Rất nhanh mành được mở ra, rất nhiều nha hoàn đi vào, thức ăn cầm trên tay liên tiếp đặt lên bàn.

Bởi vì không có trưởng bối ở đây, một phòng toàn nữ hài tử, cũng so với bình thường tùy ý hơn một chút. Ngươi một câu ta một câu nói cười.

Trình tiểu muội cũng cùng Nguyệt Nha Nhi nói chuyện phiếm: “Ngươi nhìn qua cửa sổ phía bên kia xem, thủy tiên đã nở, chỉ tiếc còn chưa tới buổi chiều, nếu không có thể nhìn thấy rất nhiều bông hoa đẹp đẽ. Gia yến trên thuyền nhà ta, thời tiết này ăn vô cùng thoải mái. Ngày xưa ở trong phòng mời tiệc, nhiều người, đều ngồi chung một chỗ, vừa không có mấy cửa sổ, lại nóng lại bí. Nơi nào cũng không so được với việc ngồi ăn tích trên thuyền này, gió vừa thổi, vừa mát mẻ lại thoải mái.”

“Đúng thật là như vậy.” Nguyệt Nha Nhi cười nói, nàng quay đầu đi ngắm phong cảnh, ánh mắt khẽ lướt qua Tần cô nương.

Không biết sao, nàng dường như vẫn đang quan sát mình, thấy Nguyệt Nha Nhi ngoái đầu nhìn lại, nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Nguyệt Nha Nhi tâm sinh nghi hoặc, nàng rõ ràng không quen biết tiểu cô nương này mà. Làm cái gì mà vẫn luôn dùng ánh mắt đánh giá mình?

Nếu là ăn yến trên thuyền, tự nhiên không thể thiếu được cá.

Trình tiểu muội cùng Nguyệt Nha Nhi khoe khoang nói: “Đầu bếp nhà chúng ta làm cá sóc ăn ngon nhất.”

Một đĩa cá sóc này, thật không sai. Cá được cắt bằng dao, rải rác mà không lộn xộn, bị dầu rán, tựa như bông hoa đang nở. Lại dội lên một thìa nước tương, cá chín mềm, vào miệng chua ngọt, thật ngon miệng.

Ăn xong tịch, một đám tỷ muội lại chơi đùa một lúc, mắt thấy sắc trời dần dần tối, liền dồn dập đứng dậy cáo từ.

Trình tiểu muội lao thẳng đến chỗ Nguyệt Nha Nhi đưa đến tận cửa trước sân sau: “Tiêu tỷ tỷ, ngươi theo nha đầu đi về phía trước đi, ca ca ta bọn họ cũng ăn xong rồi.”

“Hôm nay đa tạ ngươi chăm sóc.”

Nguyệt Nha Nhi cười nói. Cúi đầu nàng nói tạm biệt, liền theo nha đầu đi về phía trước.

Mắt thấy bóng người của nàng biến mất bên trong hoa mộc, Trình tiểu muội thở dài, xoay người lại đã thấy Tần Viện. Nàng đứng ở phía sau mấy cây trúc, nhíu lại mày.

Trình tiểu muội đi về phía nàng.

“Thế nào? Hôm nay người cũng thấy rồi, ngươi nên tuyệt vọng rồi chứ.”

“Cho dù nàng không phải hình dạng thô bỉ. Nàng là một nữ thương hộ, cả ngày  xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, thì làm sao so với được với ta?” Tần Viện cắn môi.

Trình tiểu muội nhìn một chút, thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng nói: “Không phải, ngươi mặc kệ hắn là người nào, người kia là công tử Ngô gia cũng đã nói rồi, không phải nàng không cưới, ngươi có cách gì đây?”

Nàng không đề cập tới ngược lại cũng tốt, nhấc lên, Tần Viện liền tức giận.

Khoảng chừng một tháng trước, Tần đại nhân hồi phủ, cùng Tần mẫu thương lượng việc Tần Viện kết hôn: “Ngày ấy ta đi coi việc ở huyện học, ngược lại thấy một học sinh thiên tư cực cao, gọi Ngô Miễn, người lớn lên tốt, phẩm tính cũng tốt. Bây giờ không lớn lắm mười bảy tuổi, liền thi được án thủ. Ta cố ý tìm ra bài thi của hắn nhìn thử, có một ngón văn chương hay. Hiếm có nhất chính là có một tính tình cương trực, ta nhìn người này chính là có tướng soái tài năng, muốn đem Viện Nhi gả cho hắn.”

“Nhưng môn đệ này có chút thấp.”

“Góc nhìn của phụ nhân. Cái gọi là anh hùng không hỏi nơi sinh, chính là hắn vốn cần cù, nếu như thành con rể của chúng ta, ta ở phía sau lại theo đẩy một cái. Lo gì không có tiền đồ? Chỉ nói năm nay thi Hương, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hắn nhất định có thể đỗ. Một người thiếu niên cử nhân, phối với Viện Nhi của chúng ta, cũng được rồi.”

Tần mẫu liền cùng Tần Viện nói chuyện này: “Con mắt của phụ thân ngươi luôn luôn không sai, không có sai.”

“Nhưng vạn nhất, hắn làm sao cũng không thi được lên cử nhân thì sao? Ta mới không muốn gả cho một tú tài.”

“Làm sao thi toàn quốc không trúng được?” Tần mẫu nhẹ giọng nói: “Đừng nói bản thân hắn học thức là tốt rồi. Coi như thi không được tốt, kém một chút, năm nay phán quyển quan là phụ thân ngươi bàn giao, luôn có thể hoạt động.”

Kỳ thực Tần đại nhân thường ngày rất ít khen người, nếu đem Ngô Miễn này nói tới mức như hoa trên trời, người này nhất định không sai, chỉ là dòng dõi thật sự thấp chút.

Tần Viện nghĩ đến một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Này —— ta cũng muốn nhìn xem hắn là bộ dạng ra sao.”

Không đến mấy ngày, Tần đại nhân liền tìm lý do, đem Ngô Miễn gọi đến phủ.

Bên trong nhà chính của bọn họ, dựng thẳng một cái bình phong. Lúc Tần đại nhân thấy Ngô Miễn, Tần Viện liền lén lút trốn ở sau tấm bình phong nhìn.

Nàng vốn dĩ tưởng người đi ra từ gia đình nhỏ, nhất định quanh thân mang theo một luồng nho khí chua ngoa. Khi thấy người, Tần Viện trên mặt đỏ.

Thật sự là một mỹ thiếu niên dương chi ngọc thụ.

Người tốt như vậy, làm vị hôn phu của mình cũng đủ quy cách.

Nữ nhi gia tâm tư mới dâng, liền nghe Ngô Miễn khéo lời từ chối: “Cảm tạ sự ưu ái của đại nhân, chỉ là vãn bối đã có hôn ước, sợ là không có cái phúc khí này.”

Tần đại nhân khuyên: “Ta cũng đã từng nghe nói, nhưng này cũng chỉ là một hôn ước mà thôi, nếu chưa từng qua cửa, cũng không tính toán là việc lớn gì.”

Hắn khẽ chọc bên sườn nói: “Tiền đồ của ngươi còn ở phía sau, tội gì phải đem vị trí chính thê cho một nữ thương gia? Nói không êm tai một tý, ngày sau ở trong quan trường nàng có thể giúp đỡ được ngươi cái gì?”

Vốn cho là nói đến mức này, người có đầu óc cũng nên hiểu được chọn cái gì.

Nhưng Ngô Miễn này lại là người khó nghe lời: “Cảm tạ sự ưu ái của đại nhân, vãn bối thực sự không dám trèo cao.”

Sau tấm bình phong, Tần viện nghe xong tức giận, cưới mình lẽ nào lại khó khăn như vậy?

Nàng quýnh lên, trực tiếp đi ra từ sau tấm bình phong, chất vấn: “Ngươi tình nguyện cưới một nữ thương gia, cũng không muốn kết thân với Tần gia?”

Nghe xong lời này, Ngô Miễn mím chặt môi mỏng: “Nữ thương gia thì đã sao? Bằng bản lãnh của chính mình kiếm sống, không mất mặt, tiểu sinh đã từng đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hoa quả. Tiểu thư là lá ngọc cành vàng, tự có quý công tử xứng đôi, tiểu sinh không với cao nổi.”

Hắn cáo từ muốn đi, Tần Viện lại không cam tâm, ngăn cản hắn hỏi: “Là nơi nào của ta không tốt?”

Ngô Miễn lạnh lùng nói: “Tiểu thư mọi thứ đều tốt, đáng tiếc tiểu sinh mắt mù, chỉ có thể nhìn thấy nàng tốt.”

Nói xong, lại phất tay áo rời đi.

Tần Viện từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, đâu chịu nổi nỗi bực oan ức này? Nghe nói Trình gia muốn làm thuyền yến, nàng liền cố ý đến, muốn gặp nữ thương gia này.

Bây giờ thấy, Tiêu Nguyệt này quả nhiên không sánh được với mình, trên ngón tay còn có vết chai, nơi nào so với được với đôi tay mềm mại của mình.

Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nước mắt lại rơi xuống rất nhanh.

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 51 + 5211 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 31 + 3223 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Tôi nấu ăn khắp các vì sao: Chương 3

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 64

3 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 61 + 62”

Loan Nguyễn nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 12:41

Mình thấy dùng từ “cười cợt” không hợp cho lắm. Nó mang hơi hướng tiêu cực,nên thay bằng từ “cười nhạt,cười mỉm…” để đọc câu văn không thấy ngược nghĩa ạ

Số lượt thích

PHẢN HỒI

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 04:41

Tần tiều thư nên sáng mắt sáng lòng ra, ăn nho không được thì chê nho chua

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lan trần nói:

9 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 00:24

Chẳng qua cô may mắn được đầu thai vào nhà tốt thôi, tự cao cái gì . Chê người ta không sánh bằng mình, cô thử ra ngoài kiếm tiền xem.

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Mười Hai 2020HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11   Th1 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro