57_58
Bỏ qua nội dung
OPEN MENU
Facebook Twitter Instagram
Tìm
Aplisevi's Peaches Garden
THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ
Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 57 + 58
11 THÁNG MƯỜI HAI, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI
Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân
Tác giả: Ngân hà rực rỡ
Edit: Alice Aplisevi
Thể loại: Cổ đại, mỹ thực, xuyên không
_________
Chương 57: Bánh hoa tươi
Tháng hai, gió xuân thổi lá xanh. Mấy nhà tham gia chuyển nhượng kinh doanh của Liễu thị xương sườn cũng lục tục treo biển phủ khăn đỏ, chuẩn bị khai trương.
Trước khi quán của Bùi gia khai trương, Bùi phụ cố ý đến bên trong cửa hàng nhìn. Chỉ thấy tổng điếm hóa kế của Liễu thị xương sườn đang chỉ dạy cho nhân viên mới của cửa hàng của hắn, làm sao để rán, làm sao tiếp khách, làm sao để cân. . Tất cả các phương diện đều nói vô cùng tường tận.
Chờ khi hắn dạy xong, Bùi phụ tiến ra đón, cười nói:
“Vất vả rồi, đã muộn như vậy, ngươi vẫn chưa về nhà?”
Bùi phụ từ trong tay áo móc ra vài đồng tiền, kín đáo đưa cho hỏa kế này.
Hỏa kế vội vàng xua tay, không tiếp, hắn nói: “Bùi quan nhân đối xử với người rất tốt. Ta ở chỗ này chỉ dạy, sẽ tính vào tăng ca, Tiêu lão bản cũng tự sẽ cho ta tiền trợ giúp.”
“Tiêu lão bản cho là Tiêu lão bản cho, đây là một chút tâm ý của ta.”
“Thật sự không được, nếu như ta nhận tiền của ngài, để cho những người khác biết, báo cáo ta, nói không chừng Tiêu lão bản còn muốn phạt ta nữa.”
“Còn có chuyện như vậy?” Bùi phụ có chút ngạc nhiên, sau khi hắn nghe hóa kế giải thích, cảm khái nói: “Tiêu lão bản của các ngươi làm việc, quả thật là có một phong cách riêng.”
“Đúng vậy.” Hỏa kế cười nói: “Bằng không, Tiêu lão bản của chúng ta làm sao có thể ở trong thời gian thật ngắn này, thành lập một phần gia nghiệp?”
Bùi phụ xoay người lại nhìn trang sức trong cửa hàng, nhất thời hơi xúc động: “Xấu hổ, ta trước giờ vẫn dựa tiền thu thuê trong nhà, ngoại trừ hơi ít bổng lộc, cũng chưa bao giờ làm chuyện làm ăn như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên mở cửa tiệm thôi, nhưng không biết tình huống sẽ ra làm sao.”
“Ngài cứ thoải mái đi.” hỏa kế nói: “Trước mấy nhà mở quán Liễu thị xương sườn, ta đều đến xem qua. Lão bản bọn họ trước khai trương cũng giống như ngài, rất là lo lắng một trận. Kết quả đâu, mới khai trương cửa liền có người xếp hàng. Đã sớm nói với ngài rồi, những quán tham gia chuyển nhượng kinh doanh này, chú ý chỉ có một là thư thái kiếm tiền, những chuyện khác đều giúp ngài chuẩn bị xong rồi. Còn có thể làm ra sai lầm gì hay sao?”
Bùi phụ cũng không phải không biết đạo lý này, mấy ngày trước đây các quán Liễu thị xương sườn khác khai trương, hắn còn lén lén lút lút đến xem. Nhưng đến lượt hắn, đến cùng trong lòng hắn vẫn còn có chút lo lắng.
Lần này nghe xong một phen lời hay của hỏa kế này, cho dù biết hắn nói mấy lời khách sáo thường dùng với khách hàng, nhưng trong lòng Bùi phụ vẫn ổn hơn.
Dù sao, có ai lại không thích nghe tán dương đây?
Thấp thỏm cả một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Bùi phụ cưỡi kiệu từ trong nhà đi nha môn làm việc, cố ý muốn kiệu phu từ nhà hắn đi qua trước cửa tiệm.
Cách quán càng gần, trong lòng hắn càng thấp thỏm, không nhịn được đọc thầm: “Thăng quan phát tài, thăng quan phát tài.”
Chờ khi đến trước quán, hắn xốc màn kiệu lên nhìn——
A, chuyện làm ăn rất tốt!
Chỉ thấy trước cửa tiệm xương sườn nhà hắn, vậy mà cũng có một đội ngũ nhỏ đang xếp hàng.
Cửa có khách hàng tò mò đi xung quanh, càng nhiều chính là không nhìn thực đơn, trực tiếp quen thuộc hỏi: “Có còn thịt ba chỉ rán không?”
Bùi phụ có chút kích động, lúc xuống dưới kiệu ngang, suýt chút nữa thì lăn ra ngoài.
Hắn đỡ thẳng mũ, bắt được một khách quen hỏi: “Đang bán cái gì đây?”
“Xương sườn.” Người kia xếp hàng buồn chán, liền cùng hắn bắt chuyện: “Trước kia sớm đã ăn qua Liễu thị xương sườn, rán ăn cực kỳ ngon, đáng tiếc quán nhà bọn họ cách nơi này của chúng ta quá xa. May mà bên này lại mở ra một nhà, nếu không phải vậy thì ta còn phải chạy đến đầu thành đông để mua.”
Bùi phụ nghe xong, đè nén vui sướng trong lòng xuống, hỏi: “Nhưng ta nghe nói thứ này có chút đắt?”
“Vẫn được mà.” Người kia bẻ ngón tay với tính cho hắn: “Ngươi tự mình đi mua một cân xương sườn như vậy, không phải là cũng muốn nhiều tiền như thế sao? Huống hồ còn phải khổ cực chế biến, rán ra còn phí dầu. Bỏ ra nhiều tiền như vậy, còn chưa chắc chắn đã ăn ngon như người ta làm, chẳng bằng trực tiếp mua một ít. Huống hồ ta cũng không phải ngày ngày mua, cách bốn, năm ngày mua một lần cũng vẫn được.”
“Ngươi không biết, trẻ con nhà ta thích ăn nhất thứ này. Mỗi ngày đều quấn quít lấy ta nói muốn ăn xương sườn, ta bao giờ mới mua xương sườn cho hắn? Lần này đúng là rất thuận tiện.”
Thế này vẫn còn ổn.
Quả nhiên quyết định gia nhập chuyển nhượng kinh doanh Liễu thị xương sườn, hắn không có làm sai. Bùi phụ vui rạo rực nghĩ.
Không chỉ có Bùi phụ nghĩ như vậy, lão bản các nhà tham gia chuyển nhượng kinh doanh cũng đều nghĩ như vậy.
Nếu như nói vừa bắt đầu, bọn họ đối Tiêu lão bản còn hơi nghi ngờ, cảm thấy tuổi nàng còn nhỏ không nhất định có thể làm được việc lớn, lo lắng nàng lừa gạt tiền.
Cho tới bây giờ thấy tình cảnh náo nhiệt trong cửa hàng, cùng với vàng ròng bạc trắng thu được trong tay. Những người này đối với Tiêu lão bản cùng Hạnh Hoa quán, được một cái gọi là khen không dứt miệng. Trước kia đưa ra một số lớn kinh phí gia nhập liên minh, thật sự cũng không oan uổng như vậy. Thời gian khai trương mấy quán xương sườn rất gần, liên tiếp mở, nhà nhà đều hừng hực. Chuyện này thực sự gây nên hứng thú của mọi người.
Người qua đường đi qua quán xương sườn, nếu thấy đội ngũ, đều không nhịn được mà đi vào, chỉ lo bỏ qua vật gì tốt. Chờ vào đội, mua xương sườn về, thưởng thức, mùi vị cũng thực sự không tồi. Lại vừa nhìn, danh nghĩa của người ta còn có một đóa hạnh hoa.
Có người liền hiếu kỳ: “Cả quán nhà bọn họ bán xương sườn, làm gì mà lại vẽ một đóa hạnh hoa?”
“Cái này ngươi không biết đâu, đây là tiêu chỉ của Hạnh Hoa quán. Quán Liễu thị xương sườn này, cũng là do Hạnh Hoa quán mở.”
Cứ như vậy, nương theo những nhà tham gia liên minh Liễu thị xương sườn dậy sóng, danh tiếng Hạnh Hoa quán lại được càn quét một lần, dẫn tới khách đến thăm Hạnh Hoa quán cũng không ít, cũng coi như niềm vui bất ngờ.
Vài quán Liễu thị xương sườn, trong đó chuyện làm ăn tốt nhất, không gì bằng Liễu thị xương sườn bắt đầu sớm nhất ở thành đông.
Dù sao tiệm này do Liễu Kiến Thanh tự mình tọa trấn, chỉ nhờ vào danh hiệu của nàng, cũng có rất nhiều người cam tâm tình nguyện vượt mấy chục con phố chạy tới mua xương sườn, thuận tiện nghĩ xem có thể gặp mỹ nhân một lần không.
Trước quán Liễu thị xương sườn ở thành đông, đều xếp một hàng dài.
Ngày hôm đó, trước quán Liễu thị xương sườn ở thành đông, một người mặc bố y ghi cái gì đó vào sổ tay của hắn.
Sau khi ghi xong, hắn ngửi mùi xương sườn rán, nuốt ngụm nước bọt. Nhìn thấy sắc trời còn sớm, liền cũng tham gia xếp hàng với đám người, mua một túi xương sườn ăn xong, mới xoay người lại.
Hắn đem quyển sách này nộp cho thái giám trấn giữ Trịnh Thứ Dũ. Tự có người thu dọn, sao chép lại một lần, nộp cho Trịnh Thứ Dũ.
Cái này cũng là thông lệ cũ, mỗi tháng ngày 15, các quan nhỏ sẽ thu thập tình hình về dân tình bách tính nộp lên, ví dụ như giá gạo, giá lương thực, giá thịt, giá đất cùng với đề tài mà bách tính bàn tán sôi nổi, ghi chép thành sách, lại đưa lên cho Trịnh Thứ Dũ.
Nói đến, đây chính là quy định sớm nhất của xưởng đông. Nhưng Trịnh Thứ Dũ cùng Đông xưởng Đề đốc xem như là bạn tốt, tự nhiên biết chuyện này. Hóa ra do lúc ở trong kinh, hắn cảm thấy biện pháp này cũng vô cùng hữu hiệu, lần này ra Trấn Giang nam, cũng đem thói quen này mang ra ngoài.
Trịnh Thứ Dũ mở quyển sách nhỏ ra, xem từng nhóm một, nhìn rất cẩn thận.
Một quyển sách lật hết, lật hết các trang giấy, ngược lại có một quyển non nửa quyển, nhắc tới Liễu thị xương sườn, hẻm Hạnh Hoa, Hạnh Hoa Đăng hội.
Hắn đem sách nhỏ khép lại, nhắm hai mắt, xoa bóp sống mũi giải lao: “Lý Tri phủ đến?”
“Mới đến, đang chờ ở sảnh chính.”
Trịnh Thứ Dũ đứng dậy, chậm rãi xoay người.
“Đợi lâu như vậy, cũng được rồi. Gọi hắn đi vào.”
“Vâng.”
Chờ một lát, Giang Ninh Tri phủ Lý Xa được mời đến thư phòng.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, ôn hòa hành lễ cho Trịnh Thứ Dũ vạn phúc.
Trịnh Thứ Dũ dùng ánh mắt liếc nhìn phất tay về ghế bành, nói: “Ngồi đi.”
Lý Tri phủ ngồi xuống, trong lòng có chút bồn chồn.
Trước kia, tuy rằng hắn từng nổi lên ý là nghĩ lấy lòng vị Đại thái giám này, nhưng Trịnh Thứ Dũ vẫn đối với hắn thái độ nhàn nhạt. Hắn ra Trấn Giang Nam mấy ngày nay, ngược lại cũng không nghe nói hắn trò chuyện vui vẻ với ai. Sao hôm nay bỗng nhiên muốn gọi hắn tới cửa?
Lý Xa ở trong lòng nhớ lại từ lúc hắn đến nhận chức tới nay chuyện to nhỏ từng phát sinh ở Giang Ninh.
Tự có gã sai vặt dâng trà lên, mời hai người dùng.
Lý Tri phủ tiếp nhận trà, mở nắp, đang nhẹ nhàng thổi, bỗng nhiên nghe thấy Trịnh Thứ Dũ bỏ chén trà lên bàn.
Nương theo tiếng vang này, tim của Lý tri phủ cũng thuận theo mà đập thình thịch.
“Lý đại nhân, ta nghe nói, ngươi cùng đồng liêu của ngươi gần nhất phát hiện ra một phần của cải lớn.” Trịnh Thứ Dũ cười mà như không cười nói.
Quả nhiên là việc này!
Lý Tri phủ bất giác đổ một thân mồ hôi lạnh, theo bản năng mà bỏ ra lá bài cứu mạng trên chốn quan trường—— giả bộ hồ đồ.
“Có việc này sao? Hạ quan quay trở lại, nhất định sẽ điều tra một chút.”
Trịnh Thứ Dũ cũng nhìn quen cách tránh cửa tử cũ này trên chốn quan trường, híp híp mắt, trong miệng phun ra ba chữ: “Hẻm Hạnh Hoa.”
Thấy hắn đã nói đến phần này, Lý Tri phủ lập tức xin lỗi, đứng dậy khom lưng: “Trịnh công công thứ tội, việc này cũng là vạn bất đắc dĩ. Lão nhân gia ngài đến Kim Lăng những ngày qua, cũng biết giá đất Kim Lăng đắt cỡ nào. Mà nha môn Tri phủ, nhưng một mực tới gần tấc đất tấc vàng sông Tần Hoài. Ta cùng các đồng liêu ở phủ nha, từ lúc đến nhậm chức ở nơi đây, người ở phủ rất nhiều. Tuy nói trong phủ nha có mấy trăm hai công ngân, nhưng như vậy cũng mua không nổi một tòa viện bên sông Tần Hoài!”
“Hạ quan nơm nớp lo sợ, những năm này cũng chưa từng oán giận quá, ở trong nhà tồi tàn cũng không sao. Nhưng hôm nay, người trong phủ nha ta cũng có trăm, nhà hắn cũng xin vào phủ nha ở, phủ nha đến nơi ở cũng không có. Người một nhà hay nô bộc vẫn phải chen chúc trong một phòng. Điều này cũng thực sự quá đáng quá thể, là lúc ấy, hạ quan lúc này mới động tâm tư. Huống hồ người làm chuyện này, cũng cẩn thận cùng ta phân tích quá, nói việc này cũng không làm trái quy tắc, cũng không hao tiền tốn của. Hạ quan chỉ là muốn vì thuộc hạ có chỗ ở mà thôi.”
Hắn nói xong lời cuối cùng, hầu như muốn khóc lên: “Mong Trịnh công công thông cảm.”
Trịnh Thứ Dũ nghe xong, cầm lấy chén trà, lại uống một hớp. Sau đó mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nói có người trần thuật, là ai?”
Lý Tri phủ trên dưới miệng lưỡi hất lên, lập tức nói thẳng ra: “Hạnh Hoa quán Tiêu lão bản —— Tiêu Nguyệt.”
Tiết hoa nở, bên trong Hạnh Hoa quán, bất kể là tiền viện hay là sân viện ở phía trong, tràn ngập trước mùi hoa thanh nhã.
Phía trước Hạnh Hoa quán chuyện làm ăn thịnh vượng, khó tránh khỏi có chút ầm ĩ. Nguyệt Nha Nhi đem cửa phòng đóng lại, lại thả xuống mành, âm thanh cuối cùng cũng nhỏ chút, vang lên ong ong, giống như âm thanh bối cảnh.
Trên kệ nhà bếp nhỏ, bày một chỗ hoa hồng. Hoa hồng lớn màu đỏ, bên trong lá xanh hoa mới nở, còn mang sương sớm, rất mới mẻ.
Mắt thấy mấy nhà tham gia liên minh xương sườn, chuyện làm ăn đều đi tới quỹ đạo, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng rảnh rồi, có thể nghiên cứu chế tạo điểm tâm mới.
Người Kim Lăng thích hoa, mỗi khi đến ngày xuân, bất kể là phú hộ hay là nhà nghèo, đều sẽ mua chút hoa về. Hoặc bày ra trong phòng, hoặc chế thành túi thơm treo ở trên người. Gió mát phất phơ thổi, khiến cho người mê say.
Hai ngày trước Nguyệt Nha Nhi nhàn rỗi, nghe thấy Liễu Kiến Thanh bảo đi chợ hoa mua hoa.
Nàng đến một nhà bán hoa, tìm được Dương lão thái thái mà Liễu Kiến Thanh nói.
Dương lão thái thái này chính là hoa thương lớn nhất ở bản địa, cùng Nguyệt Nha Nhi nói chuyện hai câu, cả hai đều cho rằng đối phương là người phóng khoáng, giống như bạn cũ đã lâu. Dương lão thái liền thích Nguyệt Nha Nhi tự dẫn nàng đến vườn hoa chọn hoa.
Hoa trong ruộng nhà nàng, có một mẫu toàn hoa hồng.
Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy nhiều hoa như vậy, liền nhớ tới bánh hoa tươi đã từng ăn qua.
Liền mua chút hoa tươi trở về, dự định nghiên cứu chế tạo bánh hoa tươi.
_________
Chương 58: Bánh xanh chà bông nhân lòng đỏ trứng muối
Nếu muốn làm tốt bánh hoa tươi, phải bỏ công sức trên hai phương diện. Một là vỏ giòn, hai là nhân bánh hoa hồng.
Vỏ giòn tốt, màu đỏ rõ ràng. Khiến cho nhụy hoa bên trong thành màu vàng nhạt, cắn một miếng. Mà nhân bánh hoa hồng, thì lại chú ý một cái là ngọt mà không chán. Đường không thể quá nhiều, bằng không sẽ che lại mùi thơm của chính hoa, thực sự không đẹp.
Dùng hoa hồng để ăn, xưa đã có. Nhưng nhiều là dùng để làm tương hoa hồng, nước hoa hồng. Nguyệt Nha Nhi cẩn thận làm từng bước làm tương hoa hồng, ôm trở về một chút hoa mai mềm mại, hoa hồng cũng không phải nhất thiết là màu đỏ, ngược lại có chút màu sắc nhạt, nhưng thích hợp dùng để ăn.
Từ chế nhân bánh, vỏ bánh, nướng… Mỗi một bước, Nguyệt Nha Nhi cũng không dám xem thường, tự thân làm.
Nàng vốn đang lấy bánh hoa hồng ra khỏi lò, bỗng nhiên ngũ tẩu lại đây, hoang mang hoảng loạn nói: “Cô nương, có mấy người đến đây, bảo là muốn mời người đến phủ Trịnh công công.”
Nghe vậy, Nguyệt Nha Nhi không khỏi nhíu lại lông mày.
Trịnh Thứ Dũ là một người có địa vị lớn như vậy, hắn làm sao chợt nhớ tới mình?
Sợ là có điều gì đấy kỳ lạ.
Nguyệt Nha Nhi rửa sạch hai tay, đập vỗ một chút bột phấn trên người, bước nhanh đi tới bên trong Hạnh Hoa quán. Quả nhiên có hai người mặc áo xanh, canh giữ ở tiền đình chờ.
Bọn họ nói chuyện ngược lại cũng khách khí: “Trịnh công công nhớ tới điểm tâm Tiêu lão bản làm, đặc biệt gọi chúng ta đến mời Tiêu lão bản đến phủ làm chút điểm tâm nhỏ.”
“Chẳng trách lão nhân gia người còn nhớ, ta thực sự là có phúc ba đời.” Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Ta đổi xiêm y, liền đi với các ngươi.”
“Đây là tự nhiên, cũng mong Tiêu lão bản động tác mau mau, đừng làm cho chúng ta khó xử.”
Lúc Nguyệt Nha Nhi trở về phòng thay y phục thường, liếc nhìn một chút ngoài cửa.
Chỉ thấy trước cửa Hạnh Hoa có người bảo vệ, mà cửa nhỏ sau nhà cũng có người bảo vệ.
Nguyệt Nha Nhi hơi dừng bước, như không có chuyện gì xảy ra đẩy cửa phòng ra, trái tim đập thình thịch.
Nhìn điệu bộ này, thật sự chỉ muốn mời nàng tới làm chút điểm tâm sao?
Nàng một tay tóm lấy bút, viết cực nhanh, viết mấy dòng chữ, đặt ở dưới gương —— thường ngày nàng ra ngoài sớm, có chuyện gì muốn bàn giao ngũ tẩu, đều viết trên giấy đặt ở dưới gương.
Vội vội vàng vàng đổi xiêm y, Nguyệt Nha Nhi lững thững đi ra ngoài.
Người đến cũng không có oan ức nàng, đặc biệt thuê một cái kiệu nhỏ, liền đứng ở đầu cầu.
Bây giờ ý xuân đã dày, ngồi ở trong kiệu nhỏ khó tránh khỏi có chút bực mình, hơn nữa sự tình khẩn cấp, Nguyệt Nha Nhi khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.
“Khi có việc lớn phải bình tĩnh”, nàng ở trong lòng đọc thầm nhiều lần lời răn dạy này, lúc này mới bình tĩnh lại tâm tình.
Nàng đem những chuyện gần đây làm, ở trong đầu nhớ lại một lần. Đều là chút trò đùa trẻ con, đến cùng là thứ gì đã kinh động Trinh Thứ Dũ?
Đường đường là Giang Nam trấn thủ thái giám, không có đạo lý lại vô duyên vô cớ tìm một nữ thương hộ gây phiền phức, hơn nữa còn có cái khác để cân nhắc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy khả năng duy nhất, chính là việc điều khiển giá đất của hẻm Hạnh Hoa. Việc này tuy nói bắt nguồn từ nàng, nhưng người tham dự cũng không chỉ có nàng, màn kịch quan trọng vẫn là Giang Ninh Tri phủ Lý Xa cùng một đám quan nhân. Bọn họ của cải thâm hậu, ra tay có thể so với Nguyệt Nha Nhi lớn hơn nhiều. Bây giờ đến cả phủ nha cũng sửa chữa bên trong rất nhiều.
Động tĩnh lớn như vậy, Trịnh Thứ Dũ càng do Hoàng Đế phái tới đốc sát quan trường Giang Nam, hắn không thể không biết chuyện này.
Nhưng nếu không có Lý Tri phủ nhờ người, mình cũng tuyệt đối không đủ quan trọng để lọt vào mắt Trịnh Thứ Dũ.
Nghĩ rõ ràng duyên cớ, tâm trạng Nguyệt Nha Nhi hơi ổn định.
Lúc xuống dưới kiệu, Nguyệt Nha Nhi cử chỉ thong dong, hào phóng.
Người dẫn nàng vào cửa thấy, cũng có chút bất ngờ, vốn còn tưởng rằng tiểu cô nương sẽ bị này trận chiến cấp này dọa sợ, không nghĩ tới lại có dáng vẻ như vậy.
Hắn cười nói: “Sớm nghe nói Tiêu lão bản là người điềm tĩnh, hôm nay gặp mặt, quả là thế. Mời tới bên này.”
Người này cũng không dẫn nàng trực tiếp tới gặp Trịnh Thứ Dũ, mà là dẫn nàng đến nhà bếp, nhờ nàng làm một hai dạng điểm tâm.
“Dễ bàn, cũng không có gì, Trịnh công công thích loại điểm tâm ra sao?”
“Ngươi xem có mùa gì thì làm điểm tâm mùa đó, làm được là được. Trịnh công công thích tự nhiên, không thích đồ vật trái mùa.”
Hắn vừa nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi liền rõ ràng.
Kỳ thực vào lúc này, mọi người đã học được dùng lều ấm trồng rau củ, bởi vậy trên thị trường có thể nhìn thấy khá nhiều đồ ăn trái mùa. Những cũng có rất nhiều người cảm thấy, làm như vậy là làm trái ý trời, vì thế không chịu ăn. Hóa ra Trịnh công công cũng là người ôm ý tưởng này.
Nếu muốn làm mùa điểm nhỏ, thời tiết hiện tại, cái thứ nhất hiện lên trong đầu Nguyệt Nha Nhi, chính là bánh xanh.
Trước khi Nguyệt Nha Nhi đến, để ngừa vạn nhất, cố ý lấy nguyên liệu xuất sắc nhất của Hạnh Hoa quán xếp vào rổ nhỏ, mang đến đây. Trong này thì có chà bông nhà nàng. Nàng hỏi đầu bếp trong phòng, lại nhìn xung quanh một phen. Chỉ thấy trong phòng bếp nguyên liệu nấu ăn rất nhiều, có thể nói là sơn hào hải vị đều có. Lòng đỏ trứng muối cũng có, vẫn là trứng vịt muối từ Cao Bưu, hương vị đặc biệt ngon.
Kiểm kê xong nguyên liệu nấu ăn, Nguyệt Nha Nhi trong lòng có mấy ý định. Nếu như vậy, liền đơn giản mà làm thành bánh xanh chà bông nhân lòng đỏ trứng muối.
Cây ngải cứu rất dễ tìm, thời tiết lúc này, tiện tay vặt trên đất hoang kiểu gì cũng có.
Nguyệt Nha Nhi phân phó, không bao lâu, thì có người hái một bó lớn rau ngải cứu tươi.
Cho rau ngải cứu vào nghiền ra nước, dùng băng gạc loại bỏ hai, ba lần bã, cho đến khi không có tạp chất, sau đó lại đổ vào chung với gạo nếp, vừa thêm nước ngải cứu vừa nhào. Đợi đến khi gạo nếp ra màu của ngải cứu, hiện ra một loại màu lục bích, liền bọc gạo nếp lại, để ở một bên để chuẩn bị.
Gạo nếp đã nhào tốt, toàn thân màu lục bích, dáng vẻ rất ưa nhìn.
Điều chế nhân bánh, nguyên liệu đều có sẵn, bởi vậy bắt tay vào làm rất nhanh.
Chà bông là Hạnh Hoa quán tự chế, mềm mại không quá nát, ngon mà không mặn. Mà nhân bánh sử dụng lòng đỏ trứng muối, càng là thượng phẩm. Lòng đỏ trứng muối nhẵn nhụi, vị hơi bột, tuyệt đối không phải giống như lòng đỏ trứng bình thường. Đập vỏ trứng, lòng đỏ lập tức chảy ra.
Sau khi nhào nặn thành nhân bánh, gói kỹ Nguyệt Nha Nhi từng cái, tròn vo, để lên bếp chưng.
Chờ khi lửa trong bếp lượn lờ, mùi thơm ngát của gải cứu cũng bay ra, một phòng đều có mùi thơm cây cỏ.
Bánh xanh làm thông thạo, so với điểm tâm phức tạp khác, không uổng công phu gì nhiều, không bao lâu liền chế thành.
Người thông báo cũng không nghĩ tới, Nguyệt Nha Nhi tay chân lại nhanh nhẹn như vậy. Nói là đi thông báo, trục lợi cho Nguyệt Nha Nhi chờ ở nhà bếp một hồi lâu, mới trở về, thay nàng dẫn đường.
Dọc theo con đường dùng đá nhỏ chạm trổ, một đường đi thẳng về phía trước, mãi đến tận khi thấy từng khóm trúc xanh, vây quanh một tòa nhà nhỏ. Nơi này chính là thư phòng của Trịnh công công.
Lúc Nguyệt Nha Nhi ở thiên thính chờ đợi, nhìn thấy trước thính mang theo một bộ tượng Phật, trước tượng Phật bày hương án, còn cung phụng đủ loại trái cây.
Xem ra Trịnh Thứ Dũ này, vẫn là một người tin phật.
Ngồi một lúc, có người đem Nguyệt Nha Nhi dẫn đi.
Trịnh Thứ Dũ đang ngồi ở trên ghế, cầm trong tay cuốn sách, để rất gần, đọc sách thì hơi híp mắt. Hắn mặc một thân xiêm y mặc ở nhà, hơi nhìn qua, ngược lại có vẻ giống như một sĩ phu phổ thông ở Giang Nam.
Trong phòng yên tĩnh như vậy, có thể nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài.
Nguyệt Nha Nhi không định quấy rối sự thanh tịnh này, chỉ trầm mặc đứng phía sau bức rèm che, quỳ gối được rồi làm lễ vạn phúc, Nhưng mà khi bắt tay, lặng yên không một tiếng động chờ đợi.
Thỉnh thoảng nghe tiếng giấy chuyển động.
Nguyệt Nha Nhi trong tay nhấc theo hộp cơm, hơi mệt, nhưng vẫn cầm bất động.
Nghe thấy hai, ba lần lật sách, Trịnh Thứ Dũ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái: “Há, ngươi đến rồi.”
Nguyệt Nha Nhi cười cợt, lại làm một lễ vạn phúc cho hắn.
Trịnh Thứ Dũ đem trang sách khép lại, miễn cưỡng nói: “Tiêu lão bản, chuẩn bị loại điểm tâm nào?”
“Không nhận nổi tiếng ‘Lão bản’ của ngài, vẫn là gọi ta Tiểu Tiêu thôi.” Nguyệt Nha Nhi nhấc theo hộp cơm, vững bước tiến lên, cười nói: “Làm khó ngài còn nhớ, ta thực sự thụ sủng nhược kinh. Chỉ vội vội vàng vàng lại đây, ngược lại cũng không chuẩn bị thứ gì. Bây giờ vào thời tiết lúc này, chính là thời gian hưng thịnh của ngải cứu. Ta cố ý làm một chút điểm tâm nhỏ, mời Trịnh công công nếm thử.”
Nguyệt Nha Nhi đem hộp cơm mở ra, lấy ra một cái bánh xanh bỏ vào địa mạ vàng, nhẹ nhàng đặt một bên bàn Trịnh Thứ Dũ. Đĩa mạ vàng này còn bày một lớp lá xanh, trái lại có mấy phần dã thú.
Trịnh Thứ Dũ liếc mắt một cái.
Bánh xanh này, hắn không phải là chưa từng ăn, chỉ là rất lâu không ăn, bởi vì trong kinh không thịnh hành ăn cái này. Tính ra, hắn có thể nhớ kỹ tư vị bánh xanh, vẫn là khi người nhà làm cho hắn khi còn bé.
Hình như là ngọt.
Xem ra, bánh xanh trước mặt này cùng với trong ký ức, phảng phất cũng cùng một hình dạng. Vốn là vậy, điểm tâm đơn giản như vậy, nghĩ đến cũng sẽ không có cái gì khác biệt.
Trịnh Thứ Dũ cầm lấy đũa, gắp bánh xanh lên cắn một miếng.
Cùng với mùi thơm ngát của rau ngải cứu—— đó là hương thơm ngày xuân độc nhất, mềm mại, rồi lại hơi dai. Mà khi Trịnh Thứ Dũ nếm thử nhân bánh, hơi nhướng mày, hương vị của bánh xanh này vậy mà lại không phải là vị ngọt! Bánh xanh vào miệng hơi mặn, sau một lần ăn vào, mùi vị có chút kỳ quái. Sau khi hắn tinh tế thưởng thức, cảm giác tư vị xuất hiện.
Vị mặn cùng độ tươi bổ sung cho nhau, chà bông trong nhân bánh mềm mà không nát, từng sợi từng sợi, tư vị nồng nặc. Chà bông cùng với lòng đỏ trứng muối ở chung một chỗ, hai vị này kết hợp hài hòa đến kỳ diệu. Vị mặn này, kích thích phát ra vị tươi. Lại phối hợp với sự mềm mại của vỏ bánh gạo nếp, ngược lại thật sự là mỹ vị nằm ngoài tính toán.
Trịnh Thứ Dũ một hơi ăn hết, lúc này trên mặt mới mang theo chút ý cười. hắn hướng Nguyệt Nha Nhi nói: “Thủ nghệ của ngươi đúng là không có lời nào để nói. Chỉ là —— không nghĩ tới tiểu Tiêu kiếm tiền cũng là một tay cao thủ.”
Nguyệt Nha Nhi rất thành khẩn nói: “Nguyệt Nha Nhi chỉ là kiếm một món tiền nhỏ nuôi sống gia đình mà thôi. Tiểu nữ là một nữ cô nhi, bây giờ có thể áo cơm không lo, là do dính phúc của Lý tri phủ cùng các quý nhân khác. Những ngày hiện tại, đã rất may mắn, không dám tiếp tục nghĩ đến cái khác.”
Trịnh Thứ Dũ nhẹ nhàng gõ ngón tay trên vạt áo, một hồi lâu, mới nói: “Tiêu thị, lá gan này của ngươi cũng không nhỏ, vậy mà cấu kết với Lý Tri phủ, lên giá đất hẻm Hạnh Hoa ào ào.”
Âm điệu hắn cũng không cao, nhưng chữ chữ như nghìn cân, như sấm sét mà vang lên.
Nguyệt Nha Nhi hô hấp hơi ngưng lại, mặt không biến sắc nói: “Ta chỉ là một tiểu nữ tử, nơi nào có bản lĩnh lừa Lý tri phủ? Nhân vật anh minh như Lý tri phủ, thì lại làm sao sẽ vì ta mà bị lừa?”
Bởi vì căng thẳng, nàng lúc bắt đầu tốc độ nói có chút nhanh, từ từ lại thành bộ dạng bình thường nói chuyện: “Cho tới khi giá đất hẻm Hạnh Hoa lên ào ào, xin hỏi Trịnh công công, như thế nào là ‘Lên ào ào’ ? Từ khi Hạnh Hoa quán cùng Yến Vân lâu cùng với sau đó đủ loại cửa hàng khai trương, hẻm Hạnh Hoa do dân trong hẻm náo nhiệt, làm sao mà ta có thể khống chế?”
“Cho tới gan lớn vẫn rất bé, ta nếu như nhát gan, chết sớm, vì sao có thể đứng ở chỗ này?”
“Trịnh công công minh giám, đương nhiên sẽ không tùy ý oan uổng người.”
Yên tĩnh một hồi lâu.
Trịnh Thứ Dũ một lần nữa cầm lấy đũa, gắp một cái bánh xanh, ăn xong mới nói: “Cô nương ngươi, ngược lại cũng có mấy phần dũng khí.”
Nguyệt Nha Nhi hít sâu một hơi, làm ra một quyết định lớn mật: “Tiểu nữ bất tài, nguyện ra sức làm trâu làm ngựa cho Trịnh công công.”
“Há, ngươi là một nữ thương hộ, dùng cái gì mà vì ta ra sức?”
“Quán trà tiệm cơm, là nơi lưu thông tin tức tốt nhất. Trịnh công công rất được hoàng ân, tự nhiên có thể sát dân tình, nghe theo ý trời. Tiểu nữ tuy chỉ là nữ thương hộ, nhưng cũng nguyện làm đèn đom đóm chiếu sáng cho Trịnh công công.”
Trịnh Thứ Dũ bỏ đĩa nhỏ xuống, híp mắt, đánh giá nàng.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười: “Có chút ý nghĩa.”
Hắn bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm.
Đây là ý tứ bưng trà tiễn khách.
Nguyệt Nha Nhi thấy, liền lập tức cáo từ.
Trịnh Thứ Dũ lên tiếng, hời hợt nói: “Đúng rồi, bánh kem giấy thiếc vàng lần trước của ngươi, quý phi nương nương rất yêu thích, cho chút ban thưởng, đợi lát nữa bảo người đem đến cho ngươi.”
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 53 + 5411 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 51 + 5211 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 45 + 4625 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 56
BÀI SAU
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 59 + 60
2 thoughts on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 57 + 58”
azurelamlam nói:
5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 04:15
Thở phảo a, chị vượt ải của Trịnh công công gòi nà
Liked by 1 person
PHẢN HỒI
lbuisite nói:
7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 17:28
bánh matcha green tea là đây
Số lượt thích
PHẢN HỒI
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên *
Thư điện tử *
Trang web
Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
BÀI VIẾT MỚI
Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25
Tháng Mười Hai 2020HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11 Th1 »
APLISEVI’S PEACHES GARDEN
FOLLOW US
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION
Create your website with WordPress.com
Bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro