55_56
Bỏ qua nội dung
OPEN MENU
Facebook Twitter Instagram
Tìm
Aplisevi's Peaches Garden
THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 56
11 THÁNG MƯỜI HAI, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI
Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân
Tác giả: Ngân hà rực rỡ
Edit: Alice Aplisevi
Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực
________
Chương 55: Kẹo hoa gạo
Ánh nắng ấm áp của ngày đông, miễn cưỡng chiếu vào trên người hai nàng, hơi ấm.
Từ con đường này đến huyện học kỳ thực cũng không xa. Nguyệt Nha Nhi vốn định thuê một người, trước tiên thu lại xiêm y với mấy thứ đồ mới mua này đưa về rồi lại đi đến cửa huyện học đi đón Miễn ca.
Nhưng Liễu Kiến Thanh lại nói: “Tội gì phái phiền toái như vậy, trái phải hắn kiểu gì cũng có ngươi chăm sóc, ta làm sao lại phải khổ sở đứng chờ khiến người khó chịu. Ta mang theo đồ đạc ngồi kiệu về trước, ngươi đợi lát nữa thì tự quay về.”
Nàng nói xong, thật sự mang theo đồ đạc tự mình đi về.
Cửa huyện học có một cây đào lớn, không biết là trồng từ năm nào, to như cái cột đình, tản ra bóng cây lớn. Nguyệt Nha Nhi đứng dưới gốc cây này. Nhàn rỗi tẻ nhạt, liền ngửa đầu đếm một chút, xem trên cây đào có bao nhiêu cái lá.
Người đứng một mình, ánh nắng theo sau.
Ngô Miễn vừa xuất hiện ở cửa lớn huyện nha, liền thấy một bức họa như vậy.
Ở bên phải hắn, một người cùng trường mặc áo bào màu đỏ mận thấy hắn bỗng nhiên ngây người, chỉ si ngốc nhìn phía trước, không khỏi cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Chờ đến khi nhìn thấy người dưới gốc cây, cùng trường mặc áo mận đỏ cười nói: “Ngươi hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt rồi, còn biết ngắm mỹ nhân.”
Vị cùng trường đứng bên trái này, là bạn cũ cùng đọc sách với Ngô Miễn ở phòng sách của Đường Khả Lũ. Vừa thấy là Nguyệt Nha Nhi, liền cười nói: “Chớ nói nhảm, đó là vị hôn thê của hắn.”
“Chính là tiểu nương tử bình thường hay đưa điểm tâm cho ngươi?” Y phục màu mận cùng trường sáng mắt lên, xô đẩy Ngô Miễn, thúc hắn đi qua chào hỏi: “Ngươi nhanh đi qua đi. Nếu nàng tới đón ngươi, nói không chừng cũng sẽ mang theo ít điểm tâm mới đấy.”
“Ta thấy ngươi rõ ràng là nhớ điểm tâm lần trước ăn của người ta.” Bằng hữu cũ kia cười nói.
Lúc Ngô Miễn ở huyện học đọc sách, Nguyệt Nha Nhi thường sai người đưa tới một ít điểm tâm nhỏ, đủ loại kiểu dáng, không thiếu gì cả. Ví dụ như bánh định thắng, cũng có xương sườn rán, không câu nệ Hạnh Hoa quán có bán hay không, chỉ cần Nguyệt Nha Nhi cảm thấy mùi vị tốt, liền gọi người đưa cho hắn một chút. Chạy qua lại nhiều, đến mức phòng gác cổng của huyện học cũng nhớ kỹ, vừa nhìn có người nhấc theo hai cái hộp đựng thức ăn lại đây, liền chạy đi gọi Ngô Miễn.
Những điểm tâm này, đều là Nguyệt Nha Nhi tự mình làm, mùi vị không có lời nào để nói.
Lại cứ có đồng học ngửi thấy hương vị liền tụ tập lại đây, bỏ mặt mũi muốn ăn một cái. Người ta đều tiến đến trước mặt, Ngô Miễn không cho cũng không được. Huống hồ Nguyệt Nha Nhi đưa tới điểm tâm, mỗi dạng số lượng đều rất đủ, Ngô Miễn thậm chí một người ăn không hết, không thể làm gì khác hơn là chia một ít cho cùng trường ăn.
Sau khi một người cùng trường ăn, liền chạy tới thứ hai; thứ hai ăn xong lại chạy tới người thứ ba. Cứ như vậy, một truyền mười mười truyền một trăm, dần dần, hầu như gần phân nửa người huyện học đều biết, Hạnh Hoa quán Tiêu lão bản là vị hôn thê của Ngô Miễn.
Một ít bạn cùng lứa tuổi nhìn ở phần điểm tâm, thường thích tìm Ngô Miễn chơi. Sau một năm đọc sách này, đến cả bản thân Ngô Miễn cũng không rõ, vì sao hắn lại kết bạn với nhiều người cùng trường như vậy. Rõ ràng khi bắt đầu, lúc hắn đọc sách ở chỗ Đường Khả Lũ, cũng không có mấy người bằng hữu.
Ba người bọn họ ở đây cãi nhau, cùng trường bên cạnh cũng không biết đang nói cái gì, nói nhao nhao ồn ào.
Nguyệt Nha Nhi bên dưới cây nghe thấy động tĩnh, nhấc mắt nhìn về phía cửa lớn huyện học.
Mới tan học, trong cửa huyện học còn có mấy tú tài đi ra. Trong nhiều người như vậy, Nguyệt Nha Nhi tìm một chút đã trông thấy Ngô Miễn.
Hắn hôm nay mặc một bộ màu trắng lan sam, phong thái như hạc, khiến cho người nhìn đến động lòng.
Nguyệt Nha Nhi lấy lại bình tĩnh, đi về phía hắn.
“Tan học rồi.”
“Ừm, để ngươi đợi lâu.”
Y phục màu mận cùng trường ho khan một tiếng, tràn đầy ý ám chỉ.
Ngô Miễn giới thiệu với Nguyệt Nha Nhi : “Đây là Trình Gia Chí, vị này là…”
“Ta biết.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Là Lôi Khánh, ngày công bố ấy, đến Hạnh Hoa quán ăn cơm với mọi người.”
Lôi Khánh cười lên: “Ta nghĩ Tiêu cô nương cũng không quên được, hôm đấy ta còn hất đất lên người Đường tiên sinh, hắn đuổi theo đánh ta hai vòng đây!”
Hàn huyên qua đi, Trình Gia Chí cùng Lôi Khánh không nói lời nào, cũng đi lại, chỉ đầy mắt chờ mong nhìn Nguyệt Nha Nhi.
Ngô Miễn hắng giọng một cái: “Cái kia… ngươi hôm nay không mang điểm tâm?”
Nguyệt Nha Nhi lúc lại đây đi tay không, chưa thấy nàng nhấc theo hộp cơm.
“Ngươi phải tin tưởng, bất kể lúc nào, ta cũng sẽ mang theo đồ ăn.” Nguyệt Nha Nhi run run lên tay áo của nàng, lấy từ bên trong ra một bọc kẹo hoa gạo, một bao mứt hoa quả, một bao bánh quế đường trắng.
Muốn nói tới tỳ bà tụ thật sự rất thực dụng, tay áo lớn, ống tay hẹp, có thể nhét rất nhiều đồ bên trong. Xiêm y mới làm của Nguyệt Nha Nhi, hầu như tất cả đều là tỳ bà tụ. Hôm nay trước khi ra ngoài, Nguyệt Nha Nhi thậm chí còn muốn nhét vào một ấm trà nhỏ, may mà bị Liễu Kiến Thanh ngăn lại.
Ba người thiếu niên trơ mắt nhìn Nguyệt Nha Nhi là một tiểu cô nương từ trong tay áo tỳ bà tụ móc ra nhiều đồ ăn như thế, trợn mắt ngoác mồm.
“Này… Tỳ bà tụ còn có thể dùng như vậy?” Trình Gia Chí lẩm bẩm nói.
Ngô Miễn lại giơ lên khóe miệng, cứ như vậy nhận lấy bọc giấy dầu: “Nàng luôn luôn thông minh.”
Trình Gia Chí cùng Lôi Khánh trao đổi ánh mắt với nhau, tiểu tử này không cứu được.
Bên trong mấy thứ điểm tâm này, bị ăn hết trước là kẹo hoa gạo.
Sau khi tạo hình kẹo hoa gạo, bên trong viên gạo màu trắng có một ít tiêu đen, là bỏ viên gạo vào chảo rán khiến cho màu sắc càng thấm đậm. Rất giòn, có thể không tốn sức chút nào bẻ xuống một miếng nhỏ ăn. Thời gian nghiền ngẫm, mềm ra trong miệng, rất thơm ngọt. Ăn xong, còn có một loại dư vị, đó là mùi thơm ngát độc nhất vô nhị của gạo.
Một bao kẹo hoa gạo, Ngô Miễn tổng cộng chỉ ăn một viên, còn lại, đưa hết cho Trình Gia Chí cùng Lôi Khánh bọn họ cướp ăn.
Chờ ăn xong, hai người này mới phản ứng được, có chút ngại ngùng.
“Lần sau nhất định mời các ngươi đến nhà ta ăn tịch.” Trình Gia Chí sờ sờ đầu, cười nói.
“Ta cũng muốn đi.” Lôi Khánh vội vàng nói: “Hắn tự mình nói nha, chúng ta đều đi. Miễn ca nhi, ngươi nhớ lúc trước ta nói với ngươi chứ. Nhà bọn họ có một cái thuyền riêng, có thể ở trên thuyền câu cá trực tiếp luộc ăn, nghe nói mùi vị cực kỳ tốt.”
Trình Gia Chí cười vỗ một cái bờ vai của hắn: “Ta mời bọn họ ăn, ngươi lại chạy tới chiếm tiện nghi.”
Mấy người nói giỡn một trận. Làm một lễ nhỏ với nhau, từng người đi tìm người hầu của mình.
Ngô Miễn lúc này mới có thời gian, cùng Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng mà ở một lúc.
Hắn từ trong ống tay áo lấy ra một hộp sơn đen khảm trai nhỏ, đưa cho Nguyệt Nha Nhi: “Ngươi lấy trang điểm đi.”
Là một hộp phấn to như trứng vịt, nhẵn nhụi trắng nõn, mang theo một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt. Trình huynh có người nhà từ Dương Châu trở về, sớm đến đọc sách, hỏi cần mang những thứ gì. Ngô Miễn nghe nói xong, cố ý nhờ hắn mang một hộp phấn trứng vịt đến.
Lúc trước nghe cùng trường nói chuyện phiếm, Ngô Miễn nghe xong. Nói là bột nước Dương Châu Yên Chi dùng rất tốt, đến cả nương nương trong cung cũng thích dùng. Hắn khi đó liền lưu tâm.
Chỉ là không biết, nàng có thích hay không?
Nguyệt Nha Nhi dùng lòng bàn tay quệt một vệt phấn nhỏ, xoa trên lòng bàn tay. Chỉ thấy son phấn này cực kỳ nhẵn nhụi, xoa trên da thịt, cũng không thấy bị lộ, chỉ hiện ra một loại cảm giác bao phủ mềm mại, càng khiến cho da nàng trắng nõn thêm một chút.
“Đa tạ, ta rất thích.” Nguyệt Nha Nhi mừng rỡ nhấc mắt nhìn hắn.
Trái tim vẫn đang treo lơ lửng của Ngô Miễn cuối cùng cũng hạ xuống, hời hợt nói: “Ngươi với ta, cần gì phải nói cảm ơn.”
Hai người bước chậm rãi trên đường, yên lặng nhìn phồn hoa.
Thỉnh thoảng nghe thấy hai tiếng pháo hoa, tiếng người huyên náo.
Đi tới hẻm Hạnh Hoa, Nguyệt Nha Nhi nói với hắn. Đúng rồi. Ngày mai Hạnh Hoa quán chúng ta. Sẽ làm họp hằng năm, ngươi cùng Ngô bá bá cũng đến đi.
Họp hằng năm là cái gì?
Nàng hình như có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu, Ngô Miễn nghĩ thầm, mỉm cười gật đầu:
“Ta nhất định sẽ đến.”
Ngày mai, Hạnh Hoa quán chỉ có buổi sáng là kinh doanh, buổi chiều thì lại chuyên môn dùng để mở họp hằng năm.
Bùi phụ cũng thu được thiếp mời. Dù sao hắn cũng được nhàn rỗi, liền dẫn Tiểu Bùi cùng đi về hướng hẻm Hạnh Hoa hạng.
Còn chưa tới đây, rất xa liền nhìn thấy một cây cầu nhỏ trước hẻm Hạnh Hoa, một cái rất đền thờ bằng trúc rất lớn, còn đốt nên màu đỏ rất lớn, hướng ra phía ngoài treo đèn lồng cao cao lơ lửng, tràn đầy ý mừng năm mới.
“Phụ thân, trên này còn có thải len!” Tiểu Bùi kinh hỉ gọi đến.
Cũng thật là, chỉ thấy hai bên cột được treo hoa cùng với vải trắng, đủ mọi màu sắc, giống như mở ra một cửa hàng nhuộm. Mới nhìn còn tưởng là hoa thật, tựa như bên trong mùa xuân.
Bọn họ đi qua đền thờ, thì có người làm việc ở Hạnh Hoa quán bê một khay hoa tới đón. Sau khi kiểm tra thiệp mời, liền bảo bọn họ mỗi người chọn một đóa hoa, cài ở trên vạt áo.
Mới đi vào Hạnh Hoa quán, đã ngửi thấy một trận hương thơm của hoa mai, hóa ra cây hoa mai vàng trong sân đang nở.
Bóng người qua lại dưới cây hoa mai, xem ra người nhận được thiệp mời cũng không ít.
Bùi phụ phóng tầm mắt nhìn, liền nhìn thấy mấy người cũng giống như hắn tham gia chuyển nhượng kinh doanh, sau khi hàn huyên với nhau, liền dựa theo chỉ dẫn của bồi bàn, đồng thời ngồi ở trên một cái bàn.
Bọn họ đến vẫn tính là sớm, bởi vậy chỗ ngồi cũng đặc biệt gần trung tâm. Chỉ thấy trước cửa trăng tròn trên đài, chồng một món đồ gì đó như một ngọn núi nhỏ, dùng một miếng vải đỏ để che, nhìn không rõ.
Tiêu lão bản này vẫn luôn thích làm việc công bố. Bùi phụ nói thầm trong lòng, nhưng hắn cũng thừa nhận, trong lòng hắn lúc này cũng ngứa ngáy lên.
Đồ vật che khuất dưới vai đỏ sẽ là gì chứ?
Là đồ ăn mới sao?
Chờ đến khi khách ngồi vào chỗ của mình, Nguyệt Nha Nhi cũng một thân trang phục, đi ra.
Nàng ngược lại cũng không phí lời, chỉ là ngắn gọn cảm tạ một hồi các vị ở đây đã trợ giúp Hạnh Hoa quán, sau đó trực tiếp gọi hỏa kế mang món ăn.
Phương pháp mang món ăn hôm nay có chút đặc biệt. Cũng không phải là bê từng đĩa từng đĩa lên, mà là dùng xe có bánh nhỏ đẩy từng tầng từng tầng, bỏ xung quanh bàn. Chỉ thấy bên trong bày đủ loại điểm tâm nhỏ, thịt tươi rau dưa… Rực rỡ muôn màu. Khiến người suýt chút nữa nhìn hoa mắt.
Sau khi những xe nhỏ này để xong, bọn tiểu nhị lại nâng lên đến từng khẩu từng nồi đồng, bên trong có đĩa canh loãng.
Tất cả cùng đồng thời chuẩn bị đầy đủ hết, bọn tiểu nhị cũng ngồi xuống ở bên ngoài. Bùi phụ giờ mới hiểu được, hóa ra bọn họ cũng ăn cùng lúc.
Nguyệt Nha Nhi đứng trước đài, cười tươi tắn nói: “Ta trước kia từng hứa hẹn qua, chư vị ở Hạnh Hoa quán làm việc, ta nhất định sẽ chia hoa hồng. Bây giờ đã đến cuối năm, là lúc nên thực hiện lời hẹn.”
Nàng yên lặng một chút, tầm mắt mọi người hướng tại đây, mà hậu chiêu vừa ra, cấp tốc đem vải đỏ nhấc lên.
Khách ngồi gần, không khỏi hít một hơi khí lạnh trần thấp.
Vậy mà lại là một ngọn núi nhỏ do bạc nén xếp thành!
Người đang ngồi, hoàn toàn đem thân thể nghiêng về phía trước.
Tiên sinh phòng thu chi trình lên một quyển giấy đỏ mép vàng, tay ngũ tẩu nâng trước một bàn giấy hồng.
Nguyệt Nha Nhi đọc một cái tên, liền phát một lần tiền.
Luận công trả thưởng, thẳng thắn sáng tỏ.
Mọi người ở đây nhìn đến mắt đều nóng, hận không thể ở đây làm việc từ lúc Hạnh Hoa quán khai trương, cứ như vậy, bây giờ cũng có thể lĩnh bạc.
Trao thưởng xong cho Lỗ Đại Nữu, Liễu Kiến Thanh chờ người nhận bạc nén xong, Nguyệt Nha Nhi mang ngũ tẩu đi phân phát hồng bao.
Mỗi người cũng có thể lấy một cái.
Bùi phụ cầm một cái, mở ra xem, là hai viên bạc hình hạt dưa.
Người gia nhập chuyển nhượng kinh doanh với hắn cũng ngó lại nhìn: “Ha, vận may của ngươi thật tốt.”
Hóa ra trong hồng bao của những người khác, đại đa số là tiền đồng.
Mặc dù nói chỉ là hai viên bạc hạt dưa, Bùi phụ cũng không để vào mắt, nhưng tham gia một lần họp hàng năm này, lo lắng lúc trước khi tham gia chuyển nhượng kinh doanh này của hắn cũng bỏ ra khỏi đầu.
Đi theo Tiêu lão bản làm việc, nhất định có thể phát tài!
_________
Chương 56: Bánh xuân chỉ bạc đường
Quy củ của giao thừa, là đón giao thừa không được ngủ.
Năm ngoái lúc Nguyệt Nha Nhi ở một mình, ngược lại cũng không tuần hoàn nhiều quy củ như thế. Chỉ là năm nay ngũ tẩu, Lục Cân cùng Liễu Kiến Thanh đều ở, liền theo ý tứ các nàng, làm lễ, cũng gọi là đón năm mới.
Nguyệt Nha Nhi còn ngồi ở ghế bành ngủ gà ngủ gật, Liễu Kiến Thanh đã thay đổi một thân xiêm y hoàn toàn mới, từ trong nhà đi ra, đánh thức nàng: “Cũng đã đến giờ tý, làm sao còn ngồi? Phải biết, đón năm mới cần sớm.”
Ngũ tẩu cũng bưng một chậu bánh xốp lại đây, Lục Cân theo phía sau.
“Cô nương, chúng ta tế tự thiên địa tại phòng chính sao?”
Nguyệt Nha Nhi ngáp một cái: “Liền ở đây đi.”
Lấy bánh xốp làm tế phẩm, tế tự ở bên trong nhà chính xong xuôi. Lục Cân lại cầm một tờ vàng mã, đặt ở trong chậu than đốt. Vào lúc này, tiếng pháo trong hẻm cũng vang lên, bùm bùm, một trận nối tiếp một trận.
Không khí vui mừng chân thực.
Lúc trời tờ mờ sáng, thì có người đến đây gõ cửa, vừa nhìn, là các lão bản mở cửa tiệm ở hẻm Hạnh Hoa.
“Một đêm giao thừa tết nguyên đán vui vẻ! Chúc mừng chúc mừng.”
Đây là đến chúc tết Nguyệt Nha Nhi.
Thế này có chút còn không kịp chuẩn bị, Nguyệt Nha Nhi còn che lại, Liễu Kiến Thanh liền ở trên cánh tay nàng nhéo một cái, thấp giọng nói: “Ngươi xem ngươi, còn không trang điểm trang phục! Người ta đã tới cửa đến chúc tết rồi.”
“Này, ta cũng không nghĩ tới còn sẽ có người chúc tết ta.” Nguyệt Nha Nhi nghiêng đầu qua chỗ khác, nhỏ giọng nói với nàng.
Nàng bắt chuyện này mấy lão bản đến chúc tết, sau khi tiễn khách, liền lập tức chạy vội tới trong phòng, rửa mặt một phen.
“Ngươi búi tóc tên gì, trang điểm cái gì? Để cho ta tới giúp ngươi.”
Liễu Kiến Thanh nhìn gấp quá, từ trên tay Nguyệt Nha Nhi gỡ xuống gương, thay nàng trang điểm.
Trong việc trang điểm này, Liễu Kiến Thanh có chút năng khiếu. Phẩy bút mấy cái, liền đem Nguyệt Nha Nhi nhịn một đêm, thay đổi một loại khí sắc.
“Ta thấy ngươi bình thường để mặt mộc, còn tưởng rằng ngươi không thích lắm bột nước Yên Chi, không nghĩ tới ngươi vậy mà có phấn Dương Châu trứng vịt.” Liễu Kiến Thanh thu lại gương, cùng Nguyệt Nha Nhi nói chuyện phiếm: “Xem hình thức hộp khảm trai này, là từ Dương Châu trực tiếp mang tới chứ gì? Một hộp nhỏ này giá cả cũng không rẻ, làm khó ngươi cam lòng.”
“Không rẻ?” Nguyệt Nha Nhi hơi kinh ngạc.
Rõ ràng khi đem hộp phấn trứng vịt đưa cho nàng, Miễn ca nhi cũng không nói gì.
Thật đúng là lãng phí tiền rồi.
Nguyệt Nha Nhi nắm phấn hộp, chăm chú siết trong tay, trong lòng oán giận người này không biết nói chuyện, nhưng khóe miệng cũng không tự chủ mà nhấc lên.
Ngày nguyên Đán hôm đó, Nguyệt Nha hầu như chỉ vội vàng chuyện chúc tết, không phải cho người khác chúc tết, chính người khác đến chúc tết.
Đang chiêu đãi một nhóm khách tới chúc tết sớm, Nguyệt Nha Nhi dặn Liễu Kiến Thanh giúp nàng chăm nom một chút trong nhà. Mình thì lại mang theo lễ vật, giấu trong lòng danh thiếp, đi chúc tết những người khác.
Kiệu nhỏ đã ở đây từ sớm, liền đứng ở cửa hẻm Hạnh Hoa. Nữ kiệu phu còn đặc biệt rải thảm đỏ, thay đổi lớp màn kiệu đỏ, lấy làm nổi bật nên không khí của năm mới.
Chúc tết một vòng, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng đến trước cửa Tiết phủ.
Đến vào lúc này, người đến Tiết phủ chúc tết cũng nối liền không dứt. Nàng ở phòng gác cổng ngồi một hồi lâu. Mới có người tới đón.
Đi đến trong hậu viện, tùy lúc có thể nghe thấy tiếng cười đùa, gặp phải rất nhiều nương tử phu nhân đến chúc tết. Song khi Nguyệt Nha Nhi đi tới trong viện của Tiết Lệnh Khương, bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Ngoài đình gió lạnh, nhẹ nhàng thổi động lá cây.
Thấy Nguyệt Nha Nhi lại đây, nhứ nhân bận bịu gọi tiểu nha đầu đi mang trà cùng với hộp trà đến.
Hàn huyên trước, tiểu nha đầu bưng tới một hộp trà.
Nhứ nhân thấy, cả giận nói: “Không phải cái này, nói với ngươi rồi, là cái hộp tử tất kia.”
“Cái hộp trà kia, nói là khách khác của nương tử đến, tam gia gọi người cầm đi rồi.” Tiểu nha đầu rụt rè nói.
Nghe xong lời này, nhứ nhân lập tức cứng đờ gương mặt: “Nương tử nào? Chỉ là một thiếp thôi! Bây giờ chó mèo gì cũng có thể tùy tiền cầm phần lễ của viện chúng ta đi?”
Bị nàng hung dữ, tiểu nha đầu hầu như muốn khóc lên, nhưng kiêng kỵ hôm nay là Nguyên Đán, vẫn cứ nhịn xuống, nước mắt đảo quanh trong viền mắt.
“Được rồi.” Tiết Lệnh Khương đem bút trong tay đặt trên án thư: “Nguyên Đán chính năm mới, vừa bắt đầu liền cho ta ở nơi này nói nhao nhao ồn ào, là chê ta một năm này vận may chưa đủ tốt sao?”
Nàng nói lời này, lấy ánh mắt nhìn nhứ nhân.
“Ta… Ta cũng là vì nương tử tức giận!”
Nhứ nhân chau mày, rất oan ức, tiếp nhận hộp trà trong tay tiểu nha đầu, tự mình đi ra ngoài.
Tiết Lệnh Khương đỡ trán, đi ra phía sau án thư, ngồi xuống ghế bành trước mặt Nguyệt Nha Nhi.
“Để ngươi cười chê rồi.”
Nguyệt Nha Nhi hai tay tiếp nhận chén trà, ngượng ngùng nói: “Nhứ nhân cô nương, là có chút tính tình nhỏ.”
“Ta cũng không có cách nào, nàng là nữ nhi của vú nuôi ta, cũng coi như là tỷ muội của ta, từ trước kia lớn lên cùng ta. Khi đó, ta muốn gả xa đến Giang Nam, trong nhà có mấy nha hoàn đều không muốn đi theo ta, tình nguyện đi theo ta cùng với ca ca vô dụng này. Cũng là nàng, liều mạng theo ta.”
Tiết Lệnh Khương nói xong, một đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm mấy ngọn khói trên lư hương, một hồi lâu mới thở dài một hơi.
Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy vẻ mặt của nàng, so với lần trước gặp lại thì gầy gò hơn, nhớ tới lời đồn nghe được, tâm trạng cũng có chút không đành lòng.
“Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng. Nương tử không bằng rộng lượng một chút, chính là phía sau cánh cửa đóng kín, trôi qua cuộc sống gia đình tạm ổn cũng được. Tốt xấu gì cũng nên để mình thoải mái chút.”
Tiết Lệnh Khương cười khổ lắc lắc đầu, trâm cài trên búi tóc nàng cũng theo đó mà vang lên.
“Ta cũng trôi qua cuộc sống của bản thân phía sau cánh cửa đóng kín. Nhưng ngươi vừa nãy cũng nhìn thấy, bọn họ có nơi nào để cho ta trôi qua mấy ngày yên ả. Liền cứ như vậy tàm tạm qua đi. Sau này của ta, cũng chính là như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi nhấp một ngụm trà, vốn dĩ cũng không muốn nhiều lời. Có thể thấy được ngôn ngữ sầu bi của nàng như vậy, vẫn đem lời trong lòng nói ra miệng:
“Nương tử thứ tội, ta ngược lại có một lời. Người sống một đời, có điều trăm năm chỉ trong giây lát. Năm nay của ngươi cũng chỉ là đào mận. Nếu như đem cuộc sống của ngươi so sánh với bốn mùa, vậy bây giờ vẫn còn là mùa hạ, làm sao có thể nói lời ủ rũ như vậy? Ta vào lúc ấy, phụ thân chết rồi, nương lại tái giá, ai nhìn cũng muốn thở dài một câu đáng thương. Nhưng ta những ngày tháng này đã qua như thế nào?”
Nàng thật lòng nhìn Tiết Lệnh Khương: “Người sống một đời, đều sẽ có một cái khe. Nhảy qua là tốt rồi.”
Tiết Lệnh Khương nhíu mày, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Ngươi cùng ta chung quy cũng không giống nhau.”
Nàng nếu đã nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi cũng không thể tiếp tục khuyên. Dù sao, có một số việc người bên ngoài cho dù có nói đến mức hoa nở, cũng không làm nên chuyện gì. Cuối cùng vẫn phải xem trong lòng nàng ấy nghĩ gì.
Ngày qua, là mình quá lo âu.
Nguyên Đán vừa qua, ngay sau đó là lập xuân.
Tiết lập xuân này, vào lúc này có vẻ vô cùng quan trọng. Một năm xuân khởi nguồn, tự nhiên nghênh đón xuân mới. Ngày lập xuân, lại so với mấy ngày trước còn muốn càng náo nhiệt chút.
Trước một đêm, ngũ tẩu liền lấy một chút tiền đồng nhỏ, nhét bên trong hồng bao.
Nguyệt Nha Nhi kỳ quái hỏi: “Làm cái gì vậy? Bây giờ cũng không cần đi chúc tết, còn chuẩn bị hồng bao làm gì?”
“Cái này cũng là quy tắc cũ.” Ngũ tẩu một bên dán hồng bao vừa nói: “Lúc lập xuân, nông dân ở nông thôn cũng sẽ vào thành, dọc theo mỗi thương hộ lớn xin tiền, gọi là lập xuân.”
Còn có chuyện như vậy? Nguyệt Nha Nhi nhíu mày, nhìn thấy bao tiền đồng của nàng cũng không nhiều, chỉ có sáu cái tiền, cũng không quản.
Chờ đến ngày thứ hai, quả nhiên có mấy người nhà quê, gõ lên tiểu đồng đăng, cợt nhả đến muốn “tiền lập xuân” .
Những người này cũng thông minh, quán nhỏ cửa hàng nhỏ không vào, chuyên đi về phía mấy cửa hàng lớn, ví dụ như Hạnh Hoa quán.
Ngũ tẩu liền phát hồng bao cho mấy người, người nhà quê liền dùng giọng thô lỗ, làm tạ lễ, chúc bọn họ tài nguyên tiến vào như nước.
Tiếng ca tuy rằng không êm tai cho lắm, nhưng cũng có một phen thú vị đặc biệt chất phát.
Cũng có láng giềng ôm hài tử, đặc biệt đến cửa Hạnh Hoa quán nghe, nghe đến say sưa ngon lành.
Sau đó cũng có người đưa con trâu ngũ sắc làm bằng giấy đến, nói là đến “Đưa xuân”.
Ngoại trừ đưa xuân, có một số người cũng trả lại “Bái xuân”.
Nói chung là quay xung quanh một chữ “Xuân” này, bày ra rất nhiều trò dân gian.
Nguyệt Nha Nhi trước giờ chưa từng thấy chuyện như vậy, rất mới mẻ.
Tới gần hoàng hôn, Ngô Miễn mang theo một đĩa bánh xuân đến nhà.
Ăn bánh xuân, cũng là một dạng lớp học của lập xuân.
Một tầng bánh nướng mỏng manh, gói với rau cải cúc, món ăn làm từ các loại rau củ mới, tươi, làm “Cắn xuân” .
Mặc dù biết Hạnh Hoa quán chính là quán ăn, nhất định không thiếu những bánh xuân này, nhưng Ngô Miễn vẫn tự mình làm rồi đưa tới.
Quả nhiên, hắn mới bước vào Hạnh Hoa quán, liền thấy ngũ tẩu với các nàng đang làm bánh xuân.
Thấy hắn đến, Nguyệt Nha Nhi rất vui vẻ: “Ngươi tới thật đúng lúc, ta đang muốn thử làm loại phương pháp ăn bánh xuân mới một lần, ngươi đến nếm thử.”
Chỉ thấy bàn bếp để một miếng kẹo mạch nha mềm mại. Sau khi Nguyệt Nha Nhi nhào nặn nhiều lần, dùng tay kéo dài về hai phía, kéo dài, kéo thành một chữ số “Tám”.
Kẹo mạch nha này có thể kéo dài và mỏng vô cùng tốt, sau nhiều lần lôi kéo, từ từ thành sợi chỉ. Đúng như chỉ bạc. Tinh tế trắng nõn.
Sau khi chỉ bạc đường làm xong, xếp trong đống đĩa để chuẩn bị. Nguyệt Nha Nhi lại bảo Ngô Miễn mang bánh xuân đến lấy ra, dùng tay lấy chỉ bạc đường, quấn bánh xuân vào trong.
“Ngươi thử xem, ta cảm thấy như vậy mùi vị vẫn khá ổn.”
Ngô Miễn nhận lấy, cắn một miếng. Vỏ bánh xuân mềm mại, đường chỉ bạc bao quanh mềm mại như mây, cắn trong miệng, ngàn vạn vị ngọt hòa chung với mùi thơm của bánh xuân. Giòn, lỏng, mềm, ngọt, có một phong vị khác.
Ngô Miễn trước kia chưa từng ăn bánh xuân ngọt. Trước khi ăn còn cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng sau khi ăn thử. Lại phát hiện. Bánh xuân như vậy cũng tốt.
“Đường trong này ngươi làm vô cùng tốt.”
“Đúng không.” Nguyệt Nha cười đến mặt mày tươi tắn, quay đầu hỏi Liễu Kiến Thanh bên cạnh: “Liễu tỷ tỷ, ngươi nói xem ăn có ngon không?”
Liễu Kiến Thanh cầm một cái bánh xuân quấn chỉ bạc đường cắn ba miếng, mới ung dung thong thả nói: “Vẫn còn được.”
Nguyệt Nha Nhi trong lòng rõ ràng, vẫn được trong miệng nàng, chính là có ý bảo rất tốt.
Ngũ tẩu cùng Lục Cân cũng một người nếm thử một cái.
Sau khi thử qua, ngũ tẩu khen một tiếng tốt, hỏi: “Chỉ bạc đường như vậy, ngược lại thật sự rất hiếm thấy. Cô nương dự định để nhà xưởng người làm cái này sao?”
“Chưa chắc là không thể.” Nguyệt Nha Nhi nói.”Còn chờ hai ngày nữa là khởi công, gọi bọn họ làm là được.”
Nguyên liệu của chỉ bạc đường này cũng không phức tạp, mấy ngày sau, Nguyệt Nha Nhi tự mình đến trong xưởng. Chia từng bước dạy bọn họ.
Vốn cho là điểm tâm phổ thông bình thường, nhưng khiến Nguyệt Nha Nhi không nghĩ tới chính là, chỉ bạc đường này lại bán rất tốt.
Chỉ bạc đường làm xong bỏ ra ngoài bán, hầu như chỉ cần hai ba canh giờ liền bán xong.
Tháng giêng 15, Hạnh Hoa Đăng hội lại bắt đầu.
Lần này, cũng không cần Nguyệt Nha Nhi mất công sức tuyên truyền, liền có rất nhiều người tự phát đi về hướng hẻm Hạnh Hoa đến —— đều là mang bụng không đến.
Của hàng to to nhỏ nhỏ ở hẻm Hạnh Hoa, lập tức tiếp đón khách mới.
Phải có gọi là, một mở đầu tốt.
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 59 + 6011 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 3623 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 53 + 54
BÀI SAU
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 57 + 58
2 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 56”
azurelamlam nói:
5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 04:03
Liễu tỷ tỷ không biết hổm giờ lên mấy cân gòi a
Liked by 1 person
PHẢN HỒI
Bang nói:
22 THÁNG SÁU, 2021 LÚC 17:48
Chỉ cầu một kết cục tốt có Tiết Lệnh Khương.
Liked by 1 person
PHẢN HỒI
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên *
Thư điện tử *
Trang web
Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
BÀI VIẾT MỚI
Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25
Tháng Mười Hai 2020HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11 Th1 »
APLISEVI’S PEACHES GARDEN
FOLLOW US
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION
Create your website with WordPress.com
Bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro