Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

53_54

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 53 + 54

11 THÁNG MƯỜI HAI, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 4 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: Cổ đại, xuyên không, mỹ thực

________

Chương 53: Thịt ba chỉ rán

Trước lúc tháng chạp, xương sườn của Liễu thị đã mở hai quán, một nhà ở thành đông, một nhà ở thành tây.

Lần này, Nguyệt Nha Nhi không có muốn nghĩ thủ đoạn tuyên truyền nổi bật nào.

Bởi vì chỉ bằng vào hương vị nồng nặc kia của xương sườn rán, cũng đã là tuyên truyền tốt nhất. Người qua đường đi qua trước của quán xương sườn Liễu thị, bất kể là người lớn hay là trẻ nhỏ, đều sẽ nghiêng đầu nhìn vào bên trong cửa hàng. Nhìn một chút xem là đang bán món đồ gì, vậy mà lại thơm như thế.

Chờ đến khi nhìn thấy thanh gỗ treo trước của có vẽ một đóa hạnh hoa, có mấy người cũng rõ ràng: Đây nhất định là quán mới do Hạnh Hoa quán mở.

Nếu như là do Hạnh Hoa quán mơ, mùi thơm này cũng rất hợp lý.

Một nhà xương sườn Liễu thị ở thành đông, cửa hàng không lớn. Bề rộng khoảng chừng có thể đi mười bước, trước quầy sai lại có thể đi bộ vài vòng. Mặc dù là cửa hàng bán đồ rán, lại có vẻ sạch sẽ dị thường, cái này cùng với tấm vải lớn màu trắng trước quầy có liên quan. Vách tường nhà này cũng là màu trắng, còn có thêm mấy bức tranh đáng yêu. Không giống mấy cửa hàng bán đồ rán khác, trên tường đen thui toàn dầu mỡ, khiến người ta không muốn nhìn thẳng.

Nhưng mà làm người ta chú ý nhất, lại là quản sự tiệm này—— là một người mặc váy hồng, mang Anh Lạc đại mỹ nhân.

Nàng đứng trước cửa hàng, người cả đường đều nhìn về phía này.

Mỹ nhân khiến người vừa gặp đã khó quên như vậy, rất dễ dàng có thể khiến người khác nhận ra.

Ngay sau đó thì có mấy nam tử nhận ra, kinh hỉ hô: “Đây là Liễu Kiến Thanh.”

“Liễu Kiến Thanh là ai?”

“Là hoa khôi ở hẻm hai cầu Thập Tứ.”

“Nàng làm sao lại tới nơi này bán cửa hàng đồ rán?”

“Ai biết được, nghe nói nàng tự mình chuộc thân.”

Dính dáng đồn đại với chốn phong nguyệt như vậy, chạy trốn so với gió còn nhanh hơn. Không quá ba ngày, thì có mấy người cố ý chạy tới thành Đông Lai, xem mỹ nhân.

Lúc mới đầu bọn họ là vì xem mỹ nhân mới đến, nhưng sau khi thấy thịt rán ở đây, dồn dập đứng vào trong đội ngũ, đưa cổ dài nhìn xem trong nồi rán thứ gì.

Đáng tiếc cách khá xa, không thấy rõ.

Chỉ có thể nhìn thấy gáy người trước mặt.

Thật vất vả, theo đội ngũ di chuyển vào trong cửa hàng.

Lúc này mới có thể thấy rõ thực đơn trên tường cùng với đĩa đồ rán vàng óng ánh sau quầy.

Giá cả xương sườn rán có hơi đắt. Nhưng nhìn ở chất lượng thành phẩm, cũng có thể tiếp thu. Dù sao, mình mua loại xương sườn non này cũng phải mất không ít tiền.

Thế nhưng gà chiên giòn trên thực đơn, giá tiền lại có hơi thái quá, lại muốn ba viên bạc một túi, còn có ghi chú: Mỗi ngày chỉ bán mười túi.

Đây là bảo bối ra sao, còn có thể bán ra với giá tiền như vậy? Phải biết mua một cái đầu heo cũng gần bằng giá tiền đấy đấy!

Có người lắm mồm liền líu ra líu ríu nghị luận, nói: “Giá tiền Hạnh Hoa quán này càng ngày càng thái quá, thứ đồ gì đấy, lại muốn lấy ba viên bạc một túi? Còn hạn lượng? Quỷ mới mua!”

Cũng có khách mời ra tay xa hoa, là ở Hạnh Hoa quán ăn quen rồi, không để ý giá tiền này là bao nhiêu, chỉ gọi người làm đến hỏi: “Gà chiên giòn này rốt cuộc là thứ gì? Có chỗ nào đặc biệt vậy ?”

Người làm việc trong cửa hàng, là Nguyệt Nha Nhi tự mình dạy dỗ qua, còn biên soạn một bộ sách để dạy cho bọn họ. Bị hỏi vấn đề này, mỗi người đều chậm rãi mà nói:

“Vị khách nhân này, gà chiên giòn này, có thể nói là vị trí hoàng kim trên người gà. Một con gà trên người tổng cộng cũng chỉ có hai, ba viên gà chiên giòn, cho nên mới bán đắt. Huống hồ bất kể là gà chiên giòn vẫn là xương sườn rán, cũng hoặc là gà rán trảo, chủ quán nhà chúng ta vì mọi người chọn dùng phương pháp đặc biệt chế ra nước ướp, dùng mười mấy loại thảo dược giã nát mà chế thành. Bắt tay vào làm vô cùng phức tạp. Không phải là giống như tiệm khác, tùy tiện rán một lúc là được.”

Nghe nhân viên cửa hàng giải thích như vậy, khách hàng cũng cảm thấy rất có đạo lý.

Tiêu hao nhiều công phu như vậy làm ra đồ ăn vặt, nên bán ra với giá cả như vậy.

Tuy rằng rất nhiều người mắng Hạnh Hoa quán sau khi phát đạt mà đề cao giá, nhưng người mua cũng không ít. Khai trương được chừng mười ngày, bất luận là trời nắng hay là trời mưa, trước cửa quán Liễu thị xương sườn này, đều đầy ắp người.

Náo nhiệt như vậy, Tiểu Bùi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Chỉ tiếc hai ngày này tiếp cận quan mới, Bùi phụ vội vàng sự việc ở nha môn, không thể dẫn hắn đến, không thể làm gì khác hơn là phái một người làm, theo Tiểu Bùi một đường đi về hướng thành Đông Lai.

Thành đông, Tiểu Bùi đến rất ít. Người làm vốn dĩ còn định khoe khoang mình biết đường, ở trước mặt tiểu chủ nhân lấy được ít danh tiếng. Cũng không ngờ đến, Tiểu Bùi mới đi tới phụ cận con đường này, cũng không cần hỏi thăm nhiều, cũng không cần người khác nhắc nhở, chỉ đi theo mùi hương mà đến được quán Liễu thị xương sườn.

Mùi thơm này không phải đứt quãng, mà rất nồng nặc, ngửi cũng làm người ta đặc biệt đói bụng.

Tiểu Bùi hít sâu một hơi mùi thơm. Lông mày vẫn luôn nhíu chặt,cuối cùng cũng thả lỏng. Người làm thấy hắn như vậy, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đứa nhỏ này từ lúc sáng sớm đến giờ cũng chưa từng cười.

Nói đến, Tiểu Bùi một quãng thời gian này rầu rĩ không vui, có chút liên quan tới Hạnh Hoa đăng hội lần trước.

Vốn dĩ lần trước phụ thân hắn vừa ý một cửa hàng ở hẻm Hạnh Hoa, muốn thuê lại. Nhưng lúc đi hỏi giá thì có mấy người khác lại vọt ra nâng giá thuê lên gấp đôi, muốn cướp thuê. Cứ như vậy, Bùi phụ liền cảm thấy có chút không bỏ ra được.

Dù sao nữ quyến trong nhà đối với chuyện mở cửa hàng này cũng có phản đối. Bùi mẫu cũng lén lút nói với hắn: “Bà bà tuổi đã lớn như vậy, làm sao lại có đạo lý để cho bà đi ra ngoài làm việc? Huống hồ ngươi bây giờ lại đang làm việc ở nha môn, nếu như đồng liêu của ngươi biết, số tuổi này của nương ngươi, lại còn muốn đi ra ngoài buôn bán. Không biết sau lưng nói ngươi ra sao đâu?”

Có nhiều kiêng kỵ như vậy, Bùi phụ không khỏi suy nghĩ nhiều mấy ngày. Đợi khi hắn do dự được nửa ngày, lại đi hỏi. Hẻm Hạnh Hoa đã không còn cửa hàng có thể thuê.

Bùi phụ thật sự có chút ảo não, mình quyết định không thuê, còn không thuê được dù sao cũng là hai khái niệm. Thấy hai cha con họ rầu rĩ không vui như vậy, thê tử không thể làm gì khác hơn là an ủi bọn họ nói: “Tiền thuê đắt như vậy, lẽ nào bọn họ có thể dễ dàng kiếm về sao? Ngươi không ngại đi xem một chút, nói không chừng, ngươi không mướn được này cửa hàng mới là việc tốt.”

Tiểu Bùi nơi nào chịu nghe, chỉ ồn ào: “Các ngươi chỉ có lừa mình dối người thôi, hừ.”

Nhưng Bùi phụ nghe xong, cảm thấy thê tử nói cũng không sai. Liền thừa dịp lúc được nghỉ, cố ý lại đi tới hẻm Hạnh Hoa một chuyến. Ngày này vừa vặn là ngày mưa, theo lý mà nói, ngày mưa khách khứa ít, chuyện làm ăn của mỗi quán cơm ở hẻm Hạnh Hoa cũng sẽ không tốt như vậy. Bùi phụ đi trên đường, trong lòng âm thầm chờ mong, hi vọng nhìn thấy trước cửa thấy bộ dạng giăng lưới bắt chim. Đã như thế, mới có thể an ủi một chút tâm hồn bị thương của hắn.

Thật là khi hắn đến trước cửa Hạnh Hoa quán, a, cửa tiệm mà hắn vừa ý trước kia, khách khứa ngồi đầy.

Thật khiến người tức giận.

Chỉ lát nữa là xếp tới chỗ của Tiểu Bùi, người hầu nhìn lướt qua bảng giá cả, nhẹ giọng hỏi hắn: “Là mua một túi xương sườn đúng không?”

“Hai túi, còn có một túi gà chiên giòn.” Tiểu Bùi híp híp mắt, nói.

Sáng sớm lúc Tiểu Bùi ra cửa, Bùi lão phu nhân từng cố ý căn dặn. Muốn người hầu nhất định phải theo ý Tiểu Bùi, còn cố ý đưa cho người hầu thật nhiều bạc. Bởi vậy người hầu lập tức đau lòng, cũng theo ý Tiểu Bùi mua hai túi xương sườn rán, một túi gà chiên giòn.

Nhưng mà không đúng dịp, lúc đến phiên bọn họ, nhân viên cửa hàng biểu cảm áy náy nói. Gà chiên giòn hôm nay đã bán xong, xin mời ngày mai quay lại.

Không có? Người làm có chút nóng nảy, liên tục hỏi. Lúc này trời còn sớm mà, làm sao không có được?

Thực sự xin lỗi, phân lượng gà chiên giòn làm ra mỗi ngày tương đối ít. Nếu không ta làm cho ngài thêm mấy miếng xương sườn đi.

Người làm trong lòng âm thầm kêu khổ, xoay người, nhìn một chút Tiểu Bùi. Quả nhiên, miệng nhỏ của Tiểu Bùi cong lên, một bộ dạng muốn khóc lên.

Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể dụ dỗ Tiểu Bùi nói: “Sáng sớm ngày mai ta liền chạy đến nơi này mua, nhất định mua cho ngươi hai phần. Có được hay không?”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có một tiếng gây rối, quay đầu nhìn lại. Hóa ra là Tiêu lão bản cùng Liễu Kiến Thanh đồng thời đến.

“Ngày hôm nay chuyện làm ăn vẫn tốt chứ?”

Nguyệt Nha Nhi mỉm cười do hỏi người làm việc trong cửa hàng.

“Làm gì có không tốt?” Liễu Kiến Thanh cướp trả lời trước.

Hai người các nàng đi ra sau quầy, nhìn thấy người làm đang dây dưa với Tiểu Bùi.

Nguyệt Nha Nhi thấy biểu hiện thương tâm của Tiểu Bùi, không khỏi dừng lại đi hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

“Vị tiểu công tử này muốn mua gà chiên giòn, nhưng là hôm nay đã hết rồi.” Người làm việc hồi đáp.

Tiểu Bùi thấy Nguyệt Nha Nhi, rúc vào lòng nàng, ủy khuất nói: “Nhưng mà ta rất muốn ăn.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn ngó đội ngũ thật dài ở phía sau, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay là thật sự không có gà chiên giòn. Hay là như vậy đi, ngươi ăn xương sườn trước, tỷ tỷ để ngươi thử một lần món ăn mới.”

Nghe xong lời này, tiểu Bùi mới tình nguyện. Cầm hai túi xương sườn, vui vẻ theo sát Nguyệt Nha Nhi.

Phía sau Nguyệt Nha Nhi còn có hai người đi theo, một người trong đó trong tay xách một cái rổ. Chỉ thấy hắn lấy miếng thịt thăn đã ướp xong, giao cho người làm việc, đặt ở trong chảo dầu rán.

Chờ đến khi lửa tắt, mở chảo, vậy mà bên trong lại là một miếng thịt thăn rán vàng, một tầng bên ngoài hiện vỏ giòn hình hoa tuyết ngấm nước tương, rán đến cực kỳ đẹp đẽ, xán lạn vàng óng ánh, chỉ nhìn đã khiến bụng kêu ục ục.

Khách hàng phía sau bắt đầu ồn ào lên: “Đây là cái gì? Ta muốn một phần cái này.”

“Đây là sản phẩm mới còn đang nghiên cứu, tạm thời còn chưa bán ra ngoài.” Nguyệt Nha Nhi cười tủm tỉm nói, xoay người dặn dò người làm việc, muốn bọn họ đợi lát nữa lại cắt thành miếng nhỏ, để cho người ở phía trước nếm thử.

Sau đó nàng lại nhẹ giọng dùng lời nói nhỏ nhẹ, cùng khách hàng trong cửa hàng giải thích:

“Mọi người ăn thấy ngon, nói với ta, cảm thấy khẩu vị nơi nào kém một chút, cũng cùng ta nói. Ta xem một chút nên điều chỉnh ra sao.”

Phần được chia ra đó, cho Tiểu Bùi ăn.

“Cái này tên gọi là gì?” Tiểu Bùi hỏi.

Bên trái là một đống nhỏ sườn lợn rán, bên phải này là một phần nhỏ gà rán.

Tiểu Bùi không thể chờ đợi được nữa, một hơi cầm hai loại thịt thăn nhét vào trong miệng. Vỏ ngoài giòn, vừa thơm lại còn giòn, còn có một vị mặn nhàn nhạt. Sau khi cắn, mỡ gà bên trong chảy ra, thịt gà thơm mềm, tỏa ra bên trong miệng, thịt mềm khiến ngon miệng. Sau khi ăn xong còn thấy không đủ, trêu chọc đến Tiểu Bùi đưa ngón tay lấy miếng mới thêm một lần.

Các khách hàng khác ăn được cũng có biểu hiện như vậy, ăn như hùm như sói, sau khi ăn xong mới phản ứng được là đã hết. Dồn dập vây quanh Nguyệt Nha Nhi nói: “Mùi vị rất tốt, mau mau đem ra bán đi.”

Nguyệt Nha Nhi mỉm cười trước để người ở bên cạnh ghi lại một lần ý kiến của khách hàng cũ, cuối cùng, nói với mọi người:

“Kỳ thực ta còn có một ý tưởng. Mọi người quan tâm việc làm ăn của chúng ta như vậy, chúng ta vô cùng cảm kích. Vì tặng lại ý tốt của mọi người, ta cũng muốn cho mọi người một cơ hội đồng thời phát tài. Chỉ cần ra một phần phí tham gia chuyển nhượng kinh doanh, liền có thể tự mình mở một quán Liễu thị xương sườn. Trong đó nguyên liệu nấu ăn được sử dụng, cùng với nên làm biện pháp rán nào, phương pháp kinh doanh cửa hàng, ta cũng sẽ cùng dạy dỗ các ngươi. Có điều, cơ hội như vậy rất có hạn, bây giờ chỉ có sáu cái tiêu chuẩn.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, trái phải có người làm lấy ra một tờ giấy tuyên truyền. Dán trên bức tường sát bên tiệm, chỉ cần vừa đi vào đều có thể nhìn thấy.

Dùng bút đỏ viết lên mấy chữ: “Giúp người phát tài” .

________

Chương 54: Bánh quế đường trắng

Lần này, động tác của Bùi phụ rất nhanh.

Hắn trực tiếp mang theo tiền mặt vọt tới hẻm Hạnh Hoa.

Xem ở tại bọn hắn là khách quen của Hạnh Hoa quán, Nguyệt Nha Nhi còn cố ý cho ưu đãi. Tuy rằng phí tham gia chuyển nhượng kinh doanh vẫn thu như thường lệ, thế nhưng bọn họ lấy lời trước một tháng làm giá vốn mua nguyên liệu.

Nhờ có tiếng tăm được tích góp lại của Hạnh Hoa quán với tiết mỹ thực hẻm Hạng Hoa từ trước, liên tục có mấy người tới dò hỏi chuyện này.

Dù sao dựa theo kết quả, bây giờ cùng Nguyệt Nha Nhi ký kết khế thư với người ta, đều là chỉ kiếm lời không phải bồi thêm.

Còn chưa tới tháng tám, sáu cái tiêu chuẩn được bỏ ra ngoài đã có đủ người ký kết.

Tiền thuê nhà cùng với tiền thu được trong cửa hàng theo tháng đều do bọn họ tự lo liệu. Liễu thị xương sườn phụ trách cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ. Đồng thời tiến hành chỉ đạo một một. Mấy quán này muốn mở ở nơi nào, Nguyệt Nha Nhi cũng đồng ý tự mình giúp bọn họ xem qua, cho một ít ý kiến tham khảo.

Dù sao mấy nhà tham gia chuyển nhượng kinh doanh không thể cách nhau quá gần, để tránh khỏi việc quấy rầy chuyện làm ăn của nhau. Nếu như quán tham gia vào chuyển nhượng cổ phần ở nơi vô cùng phồn hoa, ví dụ như một bên sông Tần Hoài, nếu như vậy thì cửa hàng được thuê cũng phải tương ứng với địa phương, như vậy mới có thể bảo đảm về chất lượng.

Đây chính là nhóm quán đầu tiên gia nhập chuyển nhượng cổ phần, Nguyệt Nha Nhi không thể không cẩn thận. Hầu như bắt tay dạy bọn họ cách kinh doanh ra sao, làm sao để thành lập phương châm tiêu thụ, đồng thời cùng mỗi lão bản tham gia chuyển nhượng kinh doanh bàn bạc kỹ ngày khai trương.

Vẫn bận đến khi cách giao thừa còn có năm, sáu ngày, nàng lúc này mới có thời gian rảnh rỗi.

Lúc sau tết, dựa theo lẽ thường. Cửa hàng, tiệm cơm đều đóng cửa. Vẫn muốn qua ngày mùng ba, mới có thể mở cửa đón khách. Mọi người đều đi mua hàng tết từ rất sớm, phía sau cánh cửa đóng kín, chuẩn bị tết đến.

Nguyệt Nha Nhi khi trước rất là trịnh trọng cân nhắc một phen, Hạnh Hoa quán có muốn đóng cửa lúc tết đến hay không, làm cơm tất niên.

Nhưng những ngày này tinh lực của nàng toàn bộ đều dồn lên chuyện chuyển nhượng kinh doanh , hơn nữa hỏi qua rất nhiều người giúp việc trong cửa hàng, cũng không quá tình nguyện làm việc sau tết. Trong lòng nàng thì có chút do dự.

Ngũ tẩu cũng khuyên:

“Một năm bận bịu đến mệt. Người ta về đến nhà, cũng muốn ở nhà ăn cơm tất niên, có mấy người sẽ đi ra bên ngoài ăn đây? Lại nói, Hạnh Hoa quán chúng ta nói cho cùng có cũng là một quán ăn nhỏ, lập tức muốn làm cơm tất niên, thế này chẳng phải là còn muộn nhập nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn sao, sắp xếp rất nhiều món ăn mới, nơi nào giải quyết được đây?”

Lời này cũng có lý. Nguyệt Nha Nhi tính toán một chút việc trong tay, phát hiện thực sự sắp xếp có rất nhiều, vì thế việc làm cơm tất niên năm nay cũng chỉ có thể quên đi.

Thế nhưng chuyện họp hằng năm này, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy vẫn rất cần phải làm một lần.

Nàng lập ra một cái bản dự thảo, định lúc hai mươi tám tháng chạp, cũng chính là ngày cuối cùng trước khi Hạnh Hoa quán hết việc. Mời cửa hàng bánh ngọt của Lỗ Đại Nữu, xưởng nhỏ chuyên môn làm bánh ngọt, cùng người giúp việc ở Liễu thị xương sườn tất cả cùng đến ăn tiệc ở Hạnh Hoa quán.

Suy nghĩ một chút, Nguyệt Nha Nhi cũng phát thiệp mời tới các nhà tham gia chuyển nhượng kinh doanh, mời bọn họ tới tham gia họp hàng năm của Hạnh Hoa quán.

Chờ đến khi trong hẻm tình cờ truyền đến vài tiếng pháo nổ, Nguyệt Nha Nhi mới tạm thời bận bịu xong việc chuyển nhượng kinh doanh, ngũ tẩu từng tới nhắc nhở nàng:

“Cô nương, mắt nhìn liền muốn đến tết, người làm sao lại không đặt mua trang phục mới nào vậy? Chú ý tới hàng may trên đường, sai người tới nói, xiêm y ngài đặt làm cũng đã xong rồi. Nếu không ngài tự mình đi lấy, thuận tiện ở trên đường đi dạo, nhìn một chút có cái gì muốn mua, lại qua hai ngày cửa hàng trên phố lớn ngõ nhỏ đều muốn đóng cửa.”

Nói tới mua đồ, một bên Liễu Kiến Thanh sáng mắt lên. Cười xô đẩy Nguyệt Nha Nhi, nói:

“Đi thôi, ta cùng đi với ngươi, bận bịu những ngày qua. Đã lâu không đến trên đường đi dạo.”

Nguyệt Nha Nhi liếc nhìn lịch treo tường, ngày hôm nay, Miễn ca nhi ở huyện học cũng có thể được nghỉ đông.

Lấy bộ đồ mới đặt, mua chút hàng tết. Vừa vặn có thể đi đón hắn ở trường.

Ngũ tẩu liền thu xếp thuê cho nàng hai cỗ kiệu.

Bây giờ hẻm Hạnh Hoa náo nhiệt, cũng không có thiếu người khiêng kiệu, liền canh giữ ở hẻm Hạnh Hoa chờ khách, đi ra ngoài rất thuận tiện.

Ánh sáng ngày hôm nay rất đẹp, Nguyệt Nha Nhi cũng tình nguyện vì mình đi tới đi lui, nhưng bởi vì Liễu Kiến Thanh ở, nàng liền đồng ý thuê kiệu ngồi.

Chỉ là đi bộ trên đường nhìn ngắm, người ta tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Từ lúc di chuyển tiến vào phố lớn, kiệu nhỏ liền vừa đi vừa nghỉ, tốc độ đúng là chậm hơn lúc mình bước đi. Bởi vì trên đường xe ngựa thực sự quá nhiều.

Đến nửa ngày, mới dừng lại trước Cẩm Tú các.

Cẩm Tú các là một quán, vừa bán vải vóc, cũng có may, nhà bọn họ nổi danh nhất chính là làm xiêm y cho quan chức, thiên kim. Rất nhiều nữ quyến nhà quan to đều thích tới chỗ này làm xiêm y.

Nguyệt Nha Nhi lúc đầu cũng không muốn bỏ nhiều tiền như thế làm xiêm y. Nhưng mà người bên ngoài nhắc nhở nàng, nói bây giờ người khác gọi nàng một tiếng “Tiêu lão bản”, cho nên cũng cần phải có dáng vẻ của một lão bản. Có câu nói rất hay: “Trước tiên tôn trọng quần áo trước rồi mới đến tôn trọng người khác.”

Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, lời này cũng không sai, nàng không lấy xiêm y của mình quá đắt, những nhà tham gia chuyển nhượng kinh doanh kia thấy, còn tưởng rằng nàng không để lại tiền.

Nàng liền tự mình đến Cẩm Tú các đặt một bộ xiêm y thiên kim thêu chỉ vàng giá rẻ nhất.

Vị trí con đường này của Cẩm Tú các, lại bị người gọi là phố Phấn Hồng, bởi vì cửa hàng trên đường đa số đều bán trang phục của nữ nhi. Giống như xiêm y, lụa hoa, đồ trang sức… Không thiếu gì cả, nhưng giá cả hơi đắt.

Tới gần tất niên, có rật nhiều nữ hài tử của gia đình giàu có, mang theo người làm, ngồi kiệu nhỏ, tới nơi này xem bộ đồ mới đặt.

Sau khi Nguyệt Nha Nhi cùng Liễu Kiến Thanh vào quán, bởi vì người nhiều, thoáng chờ một lát, mới có hầu bàn phân ra tới chỗ bọn họ.

“Hóa ra là Tiêu lão bản đến rồi, đợi lâu đợi lâu, mời ngồi xuống dùng trà trước đi, ta đi đem xiêm y của ngài tới.”

Hai người các nàng liền ngồi xuống trong cửa hàng. Tự có người giúp việc đưa lên trà cùng một hộp gỗ. Mở hộp gỗ ra, bên trong xếp bốn, năm dạng quả khô bánh ngọt.

Nguyệt Nha Nhi thấy bánh quế đường trắng trong hộp làm vô cùng đẹp đẽ, liền cầm một cái ăn. Cái này kỳ thực là một loại gạo trắng chế thành, điểm tâm chiên qua, rất mỏng, nắm ở trong tay giống như cầm một tấm giấy. Cắn ở trong miệng, giòn.

Cẩm Tú các nghênh tiếp nhiều là nữ khách, bởi vậy cố ý dùng bình phong đem không gian phân chia ra, trước tấm bình phong bày các loại giá áo cùng quầy hàng, đem vải vóc trình ra.

Liễu Kiến Thanh vừa ý một cái áo choàng, mặt trên thêu đóa hoa to, rất ưa nhìn. Liền tâm huyết dâng trào muốn mua cho bản thân một bộ quần áo mới.

“Đẹp đẽ đúng là rất đẹp đẽ.” Nguyệt Nha Nhi châm chước nói: “Nhưng nếu mua cái áo choàng này, tiền mà ngươi kiếm được gần đây, sợ cũng không còn lại bao nhiêu thôi?”

“Cái này có sao đâu.” Liễu Kiến Thanh dùng tay sờ xoạng trước áo choàng, cảm thụ chất liệu: “Hai tháng này ta còn chưa mua bộ đồ mới nào. Lại nói, tiền làm ra không phải là để tiêu sao?”

Nếu nàng nghĩ như vậy, Nguyệt Nha Nhi cũng không thể khuyên thêm, chỉ là mỉm cười giúp nàng tham khảo một chút, xem kiện xiêm y hoặc là áo choàng càng phù hợp với nàng.

Kỳ thực mỹ nhân như Liễu Kiến Thanh, hầu như mặc cái gì cũng đều dễ nhìn.

Hai người đang nhìn xiêm y, bỗng nhiên nghe thấy sau bình phong, có một đôi quý phụ nhân đang nói chuyện.

Nguyệt Nha Nhi căn bản không phải người thích nghe lén, nhưng mà một mực các nàng nói chuyện mang theo ba chữ “Tiết Lệnh Khương”, gây nên sự chú ý của nàng.

“Ngươi nghe nói không? Gần nhất Triệu tam gia cùng Tiết Lệnh Khương lại nháo lên. Nói là Triệu tam gia muốn đem một tiểu thiếp về.”

“Đúng nha, ta nghe nói tiểu thiếp này của hắn còn sinh một đứa bé, bước đi cũng biết rồi.”

“Vậy mà lại giấu kín như vậy?”

“Hừ, nếu ta nói, đều là do Tiết Lệnh Khương này không tốt.” Cái giọng nữ này giễu cợt nói: “Nàng lúc đó gả đến Giang Nam, có bao nhiều uy phong. Mắt cao hơn đầu quen rồi, còn tưởng rằng nàng vẫn là các lão tôn nữ? Từng là hoàng đế với triều thần, Tiết gia bây giờ đã sớm suy tàn. Nhưng vẫn bày ra bộ dạng đại tiểu thư, nhìn làm người chán ghét.”

“Ngươi nói chuyện này, nàng là có chút không chịu khuất phục. Chẳng trách Triệu tam gia không thích, có người nói hắn cùng này Tiết Lệnh Khương vẫn còn đang ầm ĩ, năm này nhất định không thể trải qua an lành.”

“Nếu ta nói, đã có hài tử, vậy thì lấy về làm thiếp là được, làm gì mà phải nói nhao nhao ồn ào, khiến cho bản thân giống như loại phụ nhân chanh chua.”

Nguyệt Nha Nhi nghe lời này, lông mày nhíu chặt.

Liễu Kiến Thanh nhìn thấy vẻ mặt nàng, cũng yên tĩnh lại, nghe đối phương nói chuyện.

Vẫn chờ hai người bọn họ đi ra ngoài quán, Liễu Kiến Thanh mới lên tiếng: “Tiết Lệnh Khương này, chính là người đã giúp ngươi Tiết nương tử đúng không? Nàng ta đang gặp nguy à?”

“Ta không có cảm thấy.” Nguyệt Nha Nhi khẽ thở dài một hơi: “Có điều nàng làm người là có chút tự xưng thanh cao, mà người bên cạnh nàng cũng không dễ dàng chịu thiệt, có lẽ chính là vì cái này, đắc tội mấy người rồi.”

Nàng thở dài một hơi: “Nếu là thật, nàng gần đây cũng không quá dễ chịu.”

Liễu Kiến Thanh tiếp tục đi chọn xiêm y sắc hoa: “Ai lại có thể sinh hoạt dễ dàng? Nàng vừa là quý nữ của đại gia tộc, vậy thì nàng ta sẽ phương pháp sinh hoạt riêng của nàng ta, ngươi cũng đừng đoán mò.”

Lời tuy là như vậy, nhưng tâm tình Nguyệt Nha Nhi không khỏi có chút xuống thấp. Dù sao Tiết Lệnh Khương cũng vào khi nàng khó khăn, người thứ nhất ra tay cứu viện. Nguyệt Nha Nhi cũng kính nể tài văn chương của nàng.

Dạng người như Tiết Lệnh Khương, không nên chỉ là chim hoàng oanh trong lồng vàng.

Cầm xiêm y, Liễu Kiến Thanh lại lôi kéo Nguyệt Nha Nhi đi mua đồ trang sức.

“Ta nói, tốt xấu gì giờ người ta cũng gọi ngươi là Tiêu lão bản, ngươi làm sao trên tóc cũng chỉ cài một cây trâm Đào Mộc? Làm sao cũng phải có một cây trâm bạc đi!”

“Ta ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt.”

Nguyệt Nha Nhi nói: “Ta mua chút quyên hoa mang là được rồi, không lấy trâm ngọc làm gì.”

Liễu Kiến Thanh nhìn trâm Đào Mộc nàng cài một bên cười: “Được rồi, liền biết ngươi yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

“Ta chính là yêu thích cây trâm này.” Nguyệt Nha Nhi vừa đỡ trâm Đạo Mộc vừa đáp: “Đây chính là Miễn ca nhi đưa cho ta.”

Liễu Kiến Thanh nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự không lo lắng sao?”

“Ta lo lắng cái gì?”

“Nếu như hắn đỗ cao khảo, cưới khuê nữ của quan gia đại nhân, ngươi phải làm sao bây giờ?”

Nguyệt Nha Nhi cười lên: “Ngươi nói như vậy, trái lại ta sẽ giống như nhân vật trong truyện.”

“Vốn là vậy.” Liễu Kiến Thanh kéo cánh tay của nàng đi về phía trước: “Ta ở hẻm hai cầu Thập Tứ, từng nghe thấy cố sự như vậy. Cái gì mà thư sinh nghèo phát lời thề, nói khi mình nổi bật hơn mọi người liền nhất định cưới ai làm vợ… Nhưng đến cuối cùng, còn không phải là cưới nữa nhi của nhà giàu có. Huống hồ Miễn ca của ngươi lớn lên lại đẹp như vậy, ngày sau nếu thật sự ghi tên bảng vàng, nói không chừng công chúa người ta còn coi trọng, muốn cướp hắn làm phò mã đấy!”

“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Nguyệt Nha Nhi cười cắt nàng một chút: “Chuyện sau này ai cũng không biết. Ta mới sẽ không buồn lo vô cớ, chỉ thấy trước mắt.”

“Vạn nhất đâu! Ngươi nhìn Triệu tam gia cùng Tiết Lệnh Khương thành thân còn nháo thành như vậy. Ngươi cùng với hắn chỉ là có hôn ước mà thôi.”

Nguyệt Nha Nhi không lên tiếng.

Nếu như có một ngày Ngô Miễn thật sự không thích nàng, nàng sẽ như thế nào đây?

Đại khái là có lẽ sẽ rất khó vượt qua.

Sau khi khổ sở qua đi, cũng sẽ tốt hơn thôi. Dù sao hắn cũng không phải là toàn bộ sinh mệnh của nàng.

Đi được một lúc, Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên nói một câu: “Bất kể nói như thế nào, ta cũng tin tưởng Miễn ca.”

Liễu Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, nói: “Hừ, nếu như hắn thật sự dám phụ ngươi, ta sẽ đem chuyện của hắn viết thành khúc sướng khắp cái thành này, xướng cho hắn giống như Trần Thế Mỹ để hắn mang tiếng xấu muôn đời.”

Nguyệt Nha Nhi thật sự bị biểu hiện thật lòng của nàng chọc cho cười.

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 51 + 5211 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 5611 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 3623 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 51 + 52

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 56

4 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 53 + 54”

Loan Nguyễn nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 12:09

Có một người bạn như Liễu Kiến Thanh thật tốt. À mà,mình thấy xưng hô Miễn ca nhi cứ sao ấy bạn ạ. Vì thường thường “ca nhi” là chỉ những bé trai chưa lớn,chưa cập kê ấy,còn anh Miễn cũng lớn rồi mà :v

Số lượt thích

PHẢN HỒI

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 03:31

Tiết cô nương quả thật nên làm nhân tring long phượng a, chứ không ở khuê phòng mải được

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 16:24

ha ha, Trần thế mỹ….

Số lượt thích

PHẢN HỒI

vananhh208 nói:

5 THÁNG NĂM, 2021 LÚC 18:41

Cứ mỗi lần đến lượt tiểu bùi ra sân là lại mỉm cười đc r

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Mười Hai 2020HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th11   Th1 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro