Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49_50

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 49 + 50

25 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 4 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: Cổ đại, mỹ thực, xuyên không

___________

Chương 49: Đậu phụ thối xào

Lâu Ngoại Lâu, cũng xem như là quán rượu có tiếng lâu năm trong thành, ở bên cạnh sông Tần Hoài. Cửa sổ tầng hai của họ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy nước sông chậm rãi chảy xuôi, cùng với thuyền chầm chậm đi qua như mây.

Tòa tửu lâu này nội tình cũng rất thâm hậu, có người nói lão bản phía sau là phú hào số một số hai ở Kim Lăng Thành, bởi vậy thực phẩm với rượu bán ra đều vô cùng đắt. Lâu Ngoại Lâu địa phương lớn, ánh sáng cũng rộng thoáng. Người trong thành muốn bàn chuyện, đều thích nói ở đây, bởi vì cảm thấy có thể biểu hiện ra sự xa hoa.

Chỉ là Dư Hoành cảm thấy có chút kỳ quái, muốn nói chuyện, vì sao không nói ở Hạnh Hoa quán? Hắn suy nghĩ một chút, ở trong lòng suy nghĩ, vậy đại khái là người khác tìm Tiêu lão bản hỗ trợ, cho nên mới đặc biệt hẹn ở Lâu Ngoại Lâu.

Hắn mới đi vào Lâu Ngoại Lâu, liền có tiểu nhị chạy tới cười rạng rỡ tiến lên đón, một đường đưa hắn đến trên lầu ngồi.

Tiêu lão bản đã đến, đang ngồi thảnh thơi uống trà. Bên người nàng còn có một tiểu cô nương đang đứng, trang điểm rất phú quý, chỉ là lạ mặt, không có gặp qua ở Hạnh Hoa quán.

Ngồi ở bàn đối diện, là một lão bản bụng phệ. Sắc mặt có chút không vui, hiển nhiên là bộ dạng không quá cao hứng.

Nhìn bầu không khí này, hình như hai bên đã nói qua một số việc.

Nhìn thấy Dư Hoành đến rồi, Tiêu lão bản cười hướng hắn giới thiệu:

“Vị này chính là nhứ nhân cô nương.”

Nàng vừa chỉ chỉ người ngồi đối diện: “Đây là Trương lão bản.”

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, từ từ vào chỗ, đem bàn tính đặt ở trên bàn.

Trái lại cũng không cần Tiêu lão bản giới thiệu nhiều hơn, vừa thấy bàn tính này, liền biết hắn là tiên sinh quản lý thu chi.

Khách mời đến rồi, hầu bàn đưa lên một ấm trà mới, vẫn là chén sứ trắng tinh đựng long tỉnh. Hắn lại thay mọi người rót một lượt trà mới, rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại.

Âm thanh huyên náo ngoài phòng lập tức biến mất.

Nguyệt Nha Nhi đầu ngón tay nhẹ nhàng đập vào trên mặt bàn, hỏi: “Nói nhiều như thế, mua hay không mua, Trương lão bản nên nói một lời chắc chắn đi, ta còn có việc. Quản lý thu chi này của ta mới vừa xử lý xong một việc, chạy tới.”

Trương lão bản cười khổ nói:

“Ta thành tâm muốn mua một cửa hàng ở dưới này. Nhưng là giá tiền này cũng không tránh khỏi có hơi đắt. Tiêu lão bản, ta đã tìm người nghe qua, ngươi lúc đó ở hẻm Hạnh Hoa mua lại này mấy chỗ nhà này, nhiều nhất khoảng chừng trăm lượng bạc một ngôi nhà. Làm sao bây giờ bán đi, ngược lại muốn hai, ba trăm lạng bạc ròng một chỗ. Giá tiền này, có thể nói là gấp mấy lần liền.”

Nghe đến đó, Dư Hoạn có chút rõ ràng. Bọn họ đang nói chuyện mua bán nhà ở hẻm Hạnh Hoa. Nghe cơn giận này, tựa hồ như Tiêu lão bản ở hẻm Hạnh Hoa còn có mấy căn nhà?

Nguyệt Nha Nhi uống một hớp trà, không nhanh không chậm nói:

“Món tiền này không thể tính toán như vậy. Thời điểm mà ta mua lại mấy gian nhà đấy, hẻm Hạnh Hoa chỉ là một ngõ dân cư bình thường. Mà hiện tại, nơi này vừa nghe tên là biết phố mỹ thực của toàn thành Kim Lăng, giá phòng sao có thể giống như ngày thường được?”

“Ngươi cảm thấy nhà ở chỗ này của ta quá đắt, nhưng là một bên sông Tần Hoài này, tuyệt đối có thể bán chí ít bảy, tám trăm lạng bạc ròng. So sánh như vậy, ta cảm thấy giá ta ra, đã tính toán phi thường công bằng.”

Nàng nói xong hai câu này, cũng không làm ngôn ngữ, chỉ là cười tươi tắn nhìn Trương lão bản.

Lúc này nghe thấy ngoài cửa có người đang gọi: “Tiêu lão bản, công việc của ngươi đã bàn xong xuôi chưa? Sát vách còn có người đang đợi.”

Nghe xong lời này, Nguyệt Nha Nhi kính ngồi dậy, nói: “Chuyện làm ăn như vậy chú ý chính là ngươi tình ta nguyện, Trương lão bản Như cảm thấy như vậy tính không ra, vẫn là suy nghĩ nhiều một chút. Dù sao cửa hàng có thể làm ăn uống cũng rất nhiều.”

Thấy nàng đứng dậy muốn đi, Trương lão bản ngược lại có chút cuống lên, vội vàng đi theo đến, nói: “Chờ một chút, ta cũng không nói không mua.”

Hắn vừa tỏ thái độ này, sự tình coi như đã làm được rồi.

Song phương quyết định giá tiền một hồi, cuối cùng quyết định lấy giá ba trăm hai bán ra phòng ốc này.

Đàm xong giá, Trương lão bản thẳng thở dài, thở dài nói: “Tiêu lão bản còn nhỏ tuổi, làm ăn lại thực sự rất lợi hại.”

Tính toán xong, Dư Hoành theo Nguyệt Nha Nhi đi đến một phòng riêng khác ở Lâu Ngoại Lâu. Đẩy cửa nhìn vào, ngồi bên trong vậy mà lại là Lỗ Đại Nữu cùng với Lỗ Bá.

Lỗ Đại Nữu lập tức đứng lên, thân thiết hỏi:

“Thế nào? Hắn đến cùng có chịu hay không mua?”

Nhứ nhân vẫn luôn không lên tiếng, lúc này cuối cùng cũng mở miệng, hoảng hốt giống như người đang nói mớ: “Này thành công rồi.”

Lỗ Đại Nữu vừa nghe, liền biết sự tình thành, vui vẻ ra mặt gọi tiểu nhị mang món ăn đến.

Lỗ Bá cũng rất vui vẻ, quay về Lỗ Đại Nữu nói: “Ngươi nhìn, ta đã nói cái gì rồi? Việc mà cô nương muốn làm, còn có không làm được? Ngươi chính là lo lắng thừa thãi.”

Trên mặt tất cả mọi người đều là vui vẻ. Dư Hoành không rõ ý tưởng, chỉ là yên tĩnh nghe.

Nhứ nhân tay vịn trước bàn ngồi xuống, vẫn nghĩ thầm: “Tiêu cô nương, không, Tiêu lão bản. Lúc đó ngươi tìm nương tử nhà ta vay số tiền lớn như vậy. Ta còn mắng ngươi. Lần này ta mới rõ ràng, hóa ra ta mới là người ngu ngốc. May mà có nương tử nhà chúng ta anh minh, không nghe ta nói chuyện, không phải vậy thì chẳng phải đã bỏ qua một khoản tiền lớn sao?”

Nguyệt Nha Nhi chỉ cười không nói, nói: “Vốn là do thỉnh cầu này rất đột ngột. Khi đó nhứ nhân cô nương không hiểu cũng là đương nhiên.”

Nàng suy nghĩ một chút, thở dài: “Kỳ thực mấy chỗ nhà này, hiện tại không nên bán đi, ta nghĩ sau này giá vẫn tăng cao hơn. Chỉ là không có cách nào. Trong tay ta thực sự không quay vòng ra được, tiền mượn lúc trước cũng nên trả lại. Lúc này mới làm cọc buôn bán này. Không phải vậy, bây giờ tất cả đều giữ lại, thu tiền thuê, chờ lại quá mấy năm. Giá phòng tăng cao, lại bán đi, đó mới là gấp mấy lần lợi nhuận.”

“Như vậy đã rất được rồi, ai biết được sau này đâu, giá là tăng hay là không đây?” Lỗ Đại Nữu trong tay nâng chén trà, cung cung kính kính, đặt trên bàn trước mặt Nguyệt Nha Nhi.

“Xa không biết, thế nhưng mấy năm qua, giá đất hẻm Hạnh Hoa nhất định sẽ tăng lên.” Nguyệt Nha Nhi nhắc nhở: “Ngươi đừng quên, Lý Tri phủ liên hợp với mấy vị quan nhân ở huyện nha, đều mua nhà ở Hạnh Hoa, bọn họ mới sẽ không trơ mắt nhìn giá phòng nơi này cứ vậy mà tụt xuống.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn về phía Dư Hoành, hỏi: “Dư tiên sinh thấy thế nào đấy?”

Dư Hoành đem chuyện hôm nay nghe thấy, ở trong lòng nghĩ lại một lần, khẽ vuốt cằm: “Ván cờ này của Tiêu lão bản, sợ là đã bày ra từ rất sớm rồi.”

Hắn lần đầu đường hoàng mà đánh giá thiếu nữ trước mắt này một lần, hoàn toàn không nghĩ ra nàng lớn tuổi như vậy, tại sao lại nghĩ ra loại biện pháp kiếm tiền này? Lẽ nào nàng thực sự là người trời sinh đã biết làm ăn?

Nguyệt Nha Nhi không tỏ rõ ý kiến, chỉ là hỏi hắn: “Tiên sinh nghĩ như thế nào vậy?”

“Giá đất hẻm Hạnh Hoa, gần nhất nhất định sẽ không dừng.” Dư Hoành như chém đinh chặt sắt nói: “Không trách ta nghe nói đằng trước hẻm Hạnh Hoa, còn muốn xây dựng lại một đạo quan khác. Sợ là cũng đã sớm thương lượng kỹ càng rồi, vì hấp dẫn càng nhiều người đi tới nơi này.”

“Là ý này, Dư tiên sinh là người thông minh.”

Từ lúc ở hẻm Hạnh Hoa, lần đầu tiên nhìn thấy Yến Vân lâu. Nguyệt Nha Nhi trong lòng đã có ý nghĩ nâng giá phòng lên như khu này, giống như dây leo ngày xuân không ngừng sinh sôi.

Nói đến cái này cũng là gia truyền bản lĩnh, gia gia của Nguyệt Nha Nhi, lúc trước chính là làm bất động sản mà lập nghiệp.

Tưởng phải hoàn thành cái kế hoạch này, cần rất nhiều rất nhiều bạc, Nguyệt Nha Nhi trong tay lại không có nhiều tiền như vậy. Nàng chỉ có thể khắp nơi đi gom góp tài chính, những ngày đó ở bên ngoài chạy khắp nơi, chính là vì chuyện này.

Nhận tiền dư của người quen làm vốn khởi nguồn, thuyết phục Tiết Lệnh Khương thêm vào một bút đầu tư lớn là một việc khó khác, ngoài ra, Nguyệt Nha Nhi còn phân biệt hướng Liễu Kiến Thanh cùng Đường tiên sinh tranh thủ đầu tư.

Sau khi gom đầy đủ tiền, vì cho mình nhiều tranh thủ một phần bảo đảm, Nguyệt Nha Nhi còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh viết lại bản kế hoạch này, nộp cho Lý Tri phủ xem.

Triều đại bổng lộc cũng không cao, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Lý Tri phủ nhận  ý nghĩ này của nàng. Trong bóng tối, cho Nguyệt Nha Nhi rất nhiều chống đỡ. Lúc này mới có Hạnh Hoa Đăng hội và tiết mỹ thực thanh thế lớn như vậy.

Nhà mua lại, tiếng tăm cũng đánh ra ngoài. Nguyệt Nha Nhi liền trăm phương ngàn kế muốn gây nên nhiệt tình đầu tư mở cửa hàng ở hẻm Hạnh Hoa của mọi người.

Vào lúc này, bảng hiệu Yến Vân lâu đã đổi thành chữ rời.

Vốn là Yến Vân lâu chưởng quỹ, cũng là một người thích khoe người, há mồm ngậm miệng chính là: “Đầu bếp nhà ta là đi ra từ Hạnh Hoa quán. Ở nơi đó mở cửa tiệm không bao lâu, ta liền kiếm lời rất nhiều tiền…”

Nguyệt Nha Nhi liền căn cứ hắn, nho nhỏ đổ thêm dầu hỏa vào, quán ăn bán đồ ăn ở hẻm Hạnh Hoa bắt đầu lan truyền tin tức ra ngoài.

Cùng lúc đó, nàng cũng trợ giúp những quán nhỏ tự tới hẻm Hạnh Hoa, tổ chức bọn họ thành nhóm có kích thước cô định.

Lúc Hạnh Hoa Đăng hội, Nguyệt Nha Nhi lại cố ý lập một trò thu thập con dấu khắp hẻm, thu thập đủ có thể nhận thưởng.

Phải biết, chỗ du khách thu thập những con dấu kia, chính là ở những cửa hàng đang chờ bàn ra.

Vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ kém gió đông.

Mọi người tán đồng với mỹ thực ở hẻm Hạnh Hoa, chính là làn gió cổ động này.

Nguyệt Nha Nhi lại kiên trì đợi một tháng, lúc này mới đem phòng ốc bán ra cùng tin tức cho thuê thả ra. Nàng bán ra mấy tòa nhà thu lại vốn, còn lại liền giữ lại, thu tiền thuê.

Ngày hôm nay bán ra, chính là một cửa hàng định bán ra cuối cùng.

Mấy ngày liền khổ cực, cuối cùng giai đoạn tính toán này cũng hạ dấu chấm kết, cũng coi như là có một cái kết quả tốt.

Mượn tới tiền trả hết nợ, Nguyệt Nha Nhi về đến nhà, chỉ cảm thấy một thân ung dung.

Đừng thấy nàng ở trước mặt thề son sắt nói giá phòng ở hẻm Hạnh Hoa nhất định sẽ tăng lên.

Kỳ thực trong lòng Nguyệt Nha Nhi cũng không chắc chắn.

Những ngày qua nàng đến cả ngủ cũng ngủ không ổn, chớ nói chi là tự mình xuống bếp cấp nấu ăn cho bản thân.

Bây giờ có thời gian rảnh rỗi, Nguyệt Nha Nhi ở bên trong nhà bếp nhỏ, tìm trái tìm phải, nhìn có nguyên liệu gì để nấu ăn.

Nàng tìm ra một cái bình nhỏ, mới vừa mở ra nhìn, đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.

Suýt chút nữa đã quên, nàng lúc trước còn làm đậu phụ thối.

Nói tới là đậu, màu sắc ở các nơi cũng không giống nhau. Giống như đậu ở Thiệu Hưng, chính là màu vàng, mới nhìn là màu sắc đậu đã chiên; mà màu sắc đậu Trường Sa lại là đen thùi, điều này là bởi vì do nước đã nhuộm màu qua.

Nguyệt Nha Nhi ướp muối đậu phụ thối, chính là loại đậu phụ vỏ ngoài màu đen này.

Sau khi lấy đậu phụ thối ra, ngâm trong chậu nước sạch, rửa sạch lớp nước muối dư đi, để ở một bên chuẩn bị.

Đun nóng một chảo dầu, chờ đến khi dầu cực nóng thì dùng đũa trúc gắp từng miếng từng miếng đậu vào. Từng bọt dầu nổi lên, vỏ ngoài đậu phụ cũng theo đó mà dần vàng và giòn. Đậu phụ bắt đầu dần dần phồng to, không ngừng xoay vòng trong chảo dầu. Đậu phụ đã rán xong, lấy ra cho dóc dầu. Để ở trong bát, dùng chiếc đũa đâm ra một cái lỗ nhỏ, lớp bên trong vẫn là màu trắng trẻo non nớt.

Rót vào một thìa nước ấm đã pha qua, lại vẩy lên một ít hành lá hoa, lá rau thơm. Chỉ tiếc lúc này cây ớt vẫn không phổ biến, không có cây ớt đỏ làm nền, thoáng khuyết thiếu một phần hương vị.

Nguyệt Nha Nhi cắn một miếng đậu phụ rán, cũng không tệ lắm, ngoài giòn trong mềm, nước ấm cũng thấm vị vào.

Lúc nàng đang ăn, ngũ tẩu cùng Lục Cân vây quanh ở bên ngoài nhà bếp nhìn, không nói được là do mùi thối kéo tới hay do mùi thơm kéo tới

Nguyệt Nha Nhi cho các nàng mỗi người gắp vài miếng. Ngũ tẩu có chút ăn không quen, nhưng Lục Cân lại ăn được sạch sành sanh.

Đến cuối cùng, thành ngũ tẩu nhìn Nguyệt Nha Nhi cùng Lục Cân ăn.

Nàng thấy Nguyệt Nha Nhi còn mặc một bộ váy cũ, cười nói: “Cô nương bây giờ đã có tiền rồi, nên mua bộ đồ mới thôi.”

Nguyệt Nha Nhi nghĩ tới một chuyện: “Đúng đấy, ta ngày mai muốn đi lên phố.”

Nàng xác thực có một thứ muốn vội vã mua, nhưng cũng không phải xiêm y.

__________

Chương 50: Mỳ lạnh nướng

Một đợt mưa thu và một đợt gió lạnh.

Ngô Miễn từng đọc một lần cuốn《 trung dung 》, thả bút lông trong tay xuống, liền nghe thấy tiếng nước mưa rơi trên lá ngoài cửa sổ, tí tách vang vọng.

Mây đen âm u, dày đặc trên bầu trời.

Hắn nhìn cơn mưa này, có chút xuất thần.

Từ mấy ngày nay, hắn vẫn luôn đóng cửa đọc sách, không để ý đến chuyện bên ngoài. Chỉ chờ đợi đến ngày mùng chín mỗi tháng, Nguyệt Nha Nhi nhất định sẽ mang theo rượu ngon thức ăn ngon đến Ngô gia, cùng dùng cơm với phụ tử bọn hắn.

Nàng những ngày qua hình như đặc biệt bận rộn, cho dù là tới dùng cơm, cũng chỉ là vội vã ăn cho qua rồi đi.

Ngày hôm nay chính là ngày mùng chín.

Ngày hôm nay nếu trời mưa, Nguyệt Nha Nhi hôm nay sẽ không phải đến chứ?

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhưng hắn vẫn đứng lên, đi tới trong sân, đứng dưới hiên nhìn ra bên ngoài.

Trời mưa rất lớn, giống như một bức rèm che lại trước mắt.

Có mấy hạt mưa rơi xuống đất, làm thành một vũng nước mưa, bắn lên xiêm y của hắn, man mát.

Hắn cứ như vậy, một mình đứng một lúc. Rất xa nhìn thấy một cây ô màu đỏ, nhảy nhót trong mưa bụi.

Là Nguyệt Nha Nhi.

Ngô Miễn thấy, vội vã cầm lấy một cái ô , đẩy cửa đi ra ngoài đón.

Nàng đeo lấy một cái hộp dài, rất lớn, nhìn có vẻ rất nặng, không biết là cái gì.

Vừa thấy được Ngô Miễn, Nguyệt Nha Nhi liền oán giận nói: “Hôm nay trời mưa thật to.”

Cái ô nhỏ màu đỏ của nàng có dáng vẻ rất ưa nhìn, nhưng lại hơi bé. Vì không để cho đồ nàng đeo phía sau bị ướt, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là nghiêng ô về phía sau, mưa hắt ướt gần nửa xiêm y.

Lập tức đổi ô giấy dầu trong tay mình cho nàng. Không nói lời gì, nhận lấy vật kia.

Chờ khi quay lại dưới hiên, Ngô bá cũng ra đón.

“Mưa lớn như thế, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến.”Hắn một bên đưa lên một bát trà nóng, vừa cùng Nguyệt Nha Nhi nói chuyện.

Nguyệt Nha Nhi cười cợt, xoa xoa giọt nước mưa trên tóc: “Cũng không phải là mưa rất lớn, hiếm khi được rảnh rỗi.”

Ngô Miễn từ trong phòng bếp bưng một chậu nước nóng ra, lại cầm một cái khăn mặt sạch sẽ, bảo nàng rửa tay.

“Không vội vã, ta mang theo đồ tốt cho ngươi, xem như là quà tặng sinh nhật năm nay.”

Ngô Miễn sinh nhật là tháng mười một, đã rất gần, nhưng nhà bọn họ không quen tặng quà. Thường ngày đến lúc sinh nhật, Ngô bá đều sẽ đến nhà bếp làm cho hắn một bát mì trường thọ, bên trên bỏ thêm hai quả trứng gà, ăn kèm với mỳ trường thọ, cũng coi như là qua sinh nhật.

Quà tặng sinh nhật này, hắn nghe nói có mấy người có, nhưng hắn xưa nay cũng chưa từng được nhận, vì thế cũng chưa từng có suy nghĩ đến thứ này. Đầu hạ là sinh nhật Nguyệt Nha Nhi, hắn cũng không biết nên đưa gì, nghĩ một lúc lâu, đàng hoàng vào nhà bếp, làm một bát mỳ trường thọ.

Lúc này đến sinh nhật hắn, Nguyệt Nha Nhi lại nói muốn đưa quà sinh nhật cho hắn, thứ kia vừa nhìn đã biết rất nặng. Ngô Miễn nhất thời có chút bối rối.

Nàng sẽ đưa cho mình thứ gì đây?

Nguyệt Nha Nhi trịnh trọng cầm đồ đưa đến tay Ngô Miễn:

“Ngươi mở ra nhìn một chút đi.”

Ngô Miễn có chút eo hẹp mở thứ kia ra.

Vậy mà lại là một cái đàn cổ.

Đó là một cái đàn cổ Phục Hy, sơn màu đen, hình thức rất đơn giản.

Tại sao lại đưa cho hắn một cái đàn cổ? Ngô Miễn có chút không hiểu, bởi vì hắn không biết đàn.

Hắn đang muốn đem nghi vấn nói ra khỏi miệng, Ngô bá ở một bên nhìn khóe mắt đã ướt át.

Ngô bá đi tới, nhẹ nhàng gảy dây đàn, động tác rất nhẹ nhàng.

“Miễn ca nhi, cầm này chính là cái ta nói với ngươi, cây cầm mà nương ngươi thích nhất lúc đó.”

Năm xưa, Ngô Miễn mẫu thân tự chuộc thân, gả cho Ngô bá. Vì tập hợp đủ tiền chuộc thân, nàng đem gần như tất cả đồ đạc trên người bán ra ngoài, bất kể là trân châu bảo ngọc, vẫn là tơ lụa, hoặc là cây đàn cổ mà nàng yêu thích này, toàn bộ đều bán. Chỉ để lại một cây trâm hoa đào gỗ không đáng giá bao nhiêu.

Kỳ thực những thứ đồ để mặc kia, nàng cũng không phải rất để ý. Đau lòng nhất, trái lại là cây đàn cổ này.

Nhưng mà nàng vẫn đem đàn cổ bán ra ngoài.

Ngày thành thân hôm ấy, Ngô bá đã từng thề với nàng, ngày sau hắn phát đạt, nhất định sẽ mua lại cây đàn cổ này.

Nàng cười nói: “Được.”

Nhưng là nàng cho đến chết cũng chưa từng gặp lại cây đàn cổ này.

Trầm tư trong chuyện cũ, Ngô bá suýt chút nữa rơi lệ, tốt xấu cũng nhịn xuống, nghẹn ngào hỏi: “Nguyệt Nha Nhi, ngươi làm sao lại biết cây cầm này?”

Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy hắn thần thái, bất giác có chút hoang mang, sợ mình lòng tốt làm sai, vội vã đứng lên để giải thích nói:

“Ta lần trước. Cùng Liễu Kiến Thanh nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình nói tới mẫu thân Ngô Miễn. Sau đó nàng nói cho ta, lúc đó Ngô bá mẫu có tài đánh đàn là tuyệt nhất. Có rất nhiều người muốn mua cây đàn cổ trên tay nàng. Ta vào lúc ấy liền ghi tạc trong lòng, gần nhất thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi, hỏi thăm xung quanh cuối cùng cũng mua về được.”

Ngô bá nghe xong, không nói gì nữa, chỉ là vội vã gật gật đầu, lảo đảo, trực tiếp đi vào trong phòng bếp.

Tiếng mưa rơi bỗng nhiên lớn lên.

Ngô Miễn hơi khẽ nhúc nhích dây đàn.

Mặt mày hắn buông xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, cùng Nguyệt Nha Nhi nói:

“Đáng tiếc ta lại không biết đánh đàn.”

Vừa nãy thấy thần thái Ngô bá, Nguyệt Nha Nhi thấy cái này đàn cổ nhất định có thể lưu lại một chút chuyện thương tâm, trong đầu cũng có chút thấp thỏm. Vào lúc này thấy tâm tình Ngô Miễn vẫn còn bình thường, không khỏi thở ra một hơi.

“Ta biết một chút, đàn cũng không tốt lắm, ngươi muốn nghe một chút sao?”

Trước khi Nguyệt Nha Nhi xuyên không, lúc còn là học sinh, đối với cái gì cũng cảm thấy hứng thú, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều học một chút. Nhưng là có thể kéo dài kiên trì học, chỉ có môn quốc họa này. Giống như đàn cổ, nàng lúc đó nhìn cảm thấy rất phong nhã, liền quấn quít lấy người nhà, mời cho nàng một vị danh sư đàn cổ, nhưng mà học không quá ba tháng liền bỏ qua. Cây đàn cổ mua về cũng treo trên tường, cũng chưa từng lấy xuống. Cho nên mới nói biết đánh là biết một chút, chí ít còn nhớ phổ nhạc như thế nào, nhưng dù là nửa bài, thậm chí ngay cả nửa bài cũng không có.

Ngô Miễn nhìn nàng một cái, từ đàn cổ một bên tránh ra, nói: “Thật vinh hạnh.”

Nơi này cũng không có kệ để cầm đường hoàng ra dáng, Nguyệt Nha Nhi trước tiên đặt lên bàn thử một chút, cảm thấy không tiện tay, liền đơn giản đem đàn cổ đặt ở trên đầu gối.

Nguyệt Nha Nhi nhiều năm chưa chạm vào cầm như vậy, nàng có thể nhớ tới một số thứ, cũng không nhiều lắm. Ngoại trừ những nốt cơ bản, cũng chỉ có một bài《 mai hoa tam lộng 》đã được đơn giản hóa.

Vậy thì đánh bài này đi.

Gảy mấy âm, nàng liền dừng một lúc, muốn suy nghĩ một chút thử một lần, mới nhớ tới tiếp theo nên ấn vào dây nào.

Tự nàng nghe tiếng nhạc cũng cảm thấy vô cùng thê thảm, giả vờ trấn tĩnh mà dand.

Nhưng Ngô Miễn lại nghe rất chăm chú, phảng phất như đang nghe người có quyền gảy đàn.

Gảy thử nhiều lần, cuối cùng Nguyệt Nha Nhi cũng gảy được một khúc hoàn chỉnh, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng quay đầu lại, lại phát hiện Ngô bá chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cửa phòng bếp, nghe rất chăm chú.

“Đàn cũng rất khá.”Hắn khích lệ nói.

Nguyệt Nha Nhi cho dù có da mặt dày, cũng không dám nói vữa nãy nàng đán rất tốt, lúng túng cười một cái.

Sau khi ăn xong cơm tối, Ngô Miễn theo thường lệ đưa nàng trở về.

Mưa rơi vào lúc này cũng nhỏ đi một chút.

Bây giờ hẻm Hạnh Hoa, đã không còn là một mảnh đen kịt nữa, ven đường cứ cách một đoạn đường, liền có một cây đăng, ánh nến tuy rằng tương đối tối, nhưng tốt xấu có thể soi sáng con đường phía trước.

Một đường đi, cho dù là trời mưa xối xả,người tới dùng cơm vẫn nối liền không dứt.

Có thể thấy được nơi này thực sự đang phát triển.

“Cây cầm này có lẽ giá cả khá đắt.” Ngô Miễn nhẹ giọng hỏi.

“Vẫn còn ổn.” Nguyệt Nha Nhi dửng dưng như không nói: “Ta hiện tại có tiền, mua được.”

Nhìn bộ dạng tiểu kiêu ngạo này của nàng, Ngô Miễn không khỏi cười lên.

“Được rồi, tiểu phú bà.”Hắn hiếm thấy trêu ghẹo nói: “Vì thế ngươi đến cùng đã bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?”

Nguyệt Nha Nhi đang muốn thuận miệng nói nói một con số cho qua, lại nghe Ngô Miễn nói: “Coi như ngươi không nói cho ta, ta sau đó đi hỏi người khác cũng biết, tội gì phiền phức như vậy.”

Hắn là người thật sự sẽ làm như vậy.

Không có cách nào, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là nói số tiền mua cầm thực sự cho hắn nghe.

“Đắt như vậy sao?” Ngô Miễn hơi nhíu nhíu mày: “Coi như ta nợ ngươi.”

“Nói cái gì nợ hay không nợ?” Nguyệt Nha Nhi hơi xoay ô, giọt nước mưa trên ô nhanh chóng xoay chuyển: “Ngươi thích là tốt lắm rồi.”

Ngô Miễn gật đầu, không lên tiếng, hắn ở trong lòng âm thầm nhớ rồi, ngày sau nhất định phải đối tốt với Nguyệt Nha Nhi gấp đôi.

Trở lại Hạnh Hoa quán, ngũ tẩu bận bịu ra đón, đối Nguyệt Nha Nhi nói: “Liễu cô nương đến rồi, còn chuyển một số thứ đến, bảo là muốn ở nơi này.”

Nguyệt Nha Nhi nghe xong, trở về nhà vừa nhìn, quả nhiên thấy bên trong nhà chính chất đầy rương, vừa mới nhìn thì thấy giống như đồ cưới.

Liễu Kiến Thanh đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn qua ảnh chiếu trên gương, nhìn thấy nàng trở về, nói: “Ta cuối cùng cũng thu thập đủ tiền chuộc thân, thế nhưng cũng không địa phương đi, liền đến nhờ vả ngươi hai ngày.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn một chút rương bên trong nhà chính: “Ngươi xác định là nhờ vả ta hai ngày?”

“Ai nha cũng không sai lắm, nói thế nào ta cũng là cổ đông của Hạnh Hoa quán nha.” Nàng luôn luôn là người kiêu ngạo, vào lúc này lại giả bộ tiểu thiếp, nhìn lại hơi có chút điềm đạm đáng yêu: “Ngươi nhìn ngũ tẩu cùng Lục Cân các nàng cũng có thể ở nơi này, ta tại sao không thể? Ta cũng không phải là ở không chỗ này, ta xướng khúc cho ngươi, có được hay không?”

Nàng kéo ống tay áo Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng lung lay.

Như thế này thì ai chống lại được.

Nguyệt Nha Nhi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng để Liễu Kiến Thanh tạm thời ở lại. Vốn dĩ là, trong nhà nàng còn có hai gian phòng trống, có thể lấy ra Liễu Kiến Thanh ở.

Đừng thấy Liễu Kiến Thanh bình thường là bộ dạng mắt cao hơn đầu, nếu thật sự ở chung một chỗ với nàng, lại phát hiện nàng là người rất dễ thân cận. Thích ở trong phòng của mình, cũng không cãi nhau.

Cũng coi như là bạn cùng phòng vô cùng tốt.

Nàng ngược lại cũng sẽ không nuốt lời. Lúc đến bữa tối, sẽ ở trong cửa hàng đàn hát ba thủ bốn khúc.

Mỗi khi đến lúc này, Hạnh Hoa quán bên trong sẽ đứng đầy người.

Chỉ có một việc không được tốt, chính là mỗi lần lúc Nguyệt Nha Nhi ăn đồ ăn, nàng đều sẽ vô cùng đáng thương nhìn, muốn ăn lại không dám ăn.

Căn cứ ý nghĩ quan tâm yêu thương bằng hữu, Nguyệt Nha Nhi thẳng thắn sẽ nhân lúc buổi tối nàng ta đi ngủ, lén lút đến bên trong nhà bếp nhỏ làm đồ ăn, dù sao nàng cũng luôn luôn ngủ rất sớm.

Tối hôm đó, Nguyệt Nha Nhi lại lén lén lút lút ở bên trong nhà bếp nhỏ nấu đồ ăn.

Hương vị xuyên thấu qua cửa gỗ, tản ra ngoài, khắp phòng đều ngửi thấy. Liễu Kiến Thanh nằm ở trên giường, vốn là đã nghỉ ngơi, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, vẫn cứ trằn trọc trở mình.

Trong ngày thường Nguyệt Nha Nhi làm gì đó, thơm thì có thơm, nhưng cũng chỉ là hương vị nhàn nhạt, mà hôm nay hương vị lại kéo dài rất lâu, rất nồng nặc.

Nàng nghĩ thầm: Ta liền đi xem một chút, không ăn, cũng không có quan hệ gì.

Nàng liền đứng dậy, đi về hướng nhà bếp nhỏ.

“Ngươi lại đang làm món gì vậy?”

Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại, thấy là Liễu Kiến Thanh.

“Chính là mỳ lạnh nướng.”

“Mỳ lạnh còn có thể nướng ăn?”

Liễu Kiến Thanh đến gần nhìn, chỉ thấy kệ bếp thượng bày đặt một cái đĩa nhỏ, nhìn giống như là tinh bột mì cuộn lại, nướng đến khô vàng.

Vật này làm sao có thể thơm như vậy?

Ta liền ăn một miếng nhỏ, chắc sẽ không sao đâu?

Liễu Kiến Thanh gắp một đũa ăn.

Quay qua mỳ lạnh nướng, đặc biệt mềm, vị rất tốt nha. Bên trong mỳ lạnh có một lớp trứng gà, tăng thêm mùi thơm. Bên trong mỳ lạnh còn có thịt, sớm đã nướng đến vô cùng thơm, hơi có mỡ.

Nàng ăn một đũa, không nhịn được lại gắp một cái.

Mỹ thực trước mặt, vẫn là ăn trước rồi lại giảm béo thôi.

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 3623 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 45 + 4625 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 47 + 48

BÀI SAU

Mục lục: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm – Lâm Miên Miên

4 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 49 + 50”

Loan Nguyễn nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 09:55

Liễu Kiến Thanh cute quá điiii

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 02:59

Liễu tỷ khăn gòi đến ở cùng chị gòi thì e là không giảm béo nổi đâu

Liked by 3 people

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 16:06

ăn mà sợ mập, khổ thế

Số lượt thích

PHẢN HỒI

lan trần nói:

8 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 07:28

Ở nơi lúc nào cũng có đồ ăn mỹ vị mà muốn giảm béo sợ là hơi khó đấy cô nương

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930     Th12 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

Aplisevi’s Peaches Garden


FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro