Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

47_48

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 47 + 48

25 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân

Tác giả: Ngân hà rực rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: Cổ đại, mỹ thực, xuyên không

_________

Chương 47: Bánh trung thu thỏ vỏ băng

Sau giờ ngọ, hai cha con ở trong cửa hàng ngồi một lúc.

Chờ đến lúc bọn họ ra khỏi Yến Vân lâu, kinh ngạc phát hiện toàn bộ hẻm Hạnh Hoa, đã tấp nập người tới người lui.

Mới đi tới, bỗng nhiên có loại cảm giác đến sông Tần Hoài xem hội đèn lồng.

Đặc biệt là mấy quán nhỏ ở đầu hẻm Hạnh Hoa, bất kể là bán cái gì, đều có một vòng người vây quanh, chuyện làm ăn cũng quá tốt rồi.

Tiểu Bùi cùng Bùi phụ thấy thế, không khỏi cảm thán may mà mình thông minh đến sớm, nếu tới chậm, chẳng phải là muốn mua cái gì cũng phải xếp hàng? Dựa theo điệu bộ này, chính là có xếp đến tối, cũng không nhất định có thể ăn được tất cả các món ở đây.

Có điều đồ ăn vặt của toàn bộ hẻm Hạnh Hoa bọn họ đã ăn qua hết, vậy bọn họ buổi chiều làm cái gì đây? Đang muốn nghĩ việc này, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng sáo trúc, là từ phương hướng sân khấu kịch truyền đến. Tiểu Bùi nghe thấy thanh âm này, lôi kéo Bùi phụ đến xem sân khấu mới dựng.

Sân khấu này dựng sát bên bờ sông, không lớn, nhưng cao tới hai tầng lầu, giống như tiểu các lại giống như tháp nhỏ. Trên sân khấu có hai cánh cửa nhỏ, một cánh cửa viết hai chữ “Sắp ra”, khác một tấm thì lại viết chữ “Thành pha”. Nhìn quái lạ lại mới mẻ.

Trước sân khấu kịch có để mười băng ghê, nhưng đối với nhiều người như vậy

mà nói, rõ ràng vị trí là không đủ. Nhân lúc hiện tại còn sớm, Bùi phụ lập tức chiếm lấy một băng ghế, cùng ngồi chen chúc với Tiểu Bùi.

Cũng có người ở gần đấy, thấy thế quay đầu chạy về nhà, nhấc theo cái ghế lại vội vã chạy đến, chiếm một chỗ ngồi.

Nhưng nhìn một lúc, phát hiện hí còn chưa có mở màn, chỉ nghe trên sân khấu có người đang tấu nhạc. Có người đi ra gọi nói: “Đây là tập luyện đấy, còn muốn chờ một lát nữa mới hát hí khúc.”

Có mấy người nghe thấy lời này, liền chạy đến những nơi khác tham gia trò vui. Nhưng Bùi phụ lo lắng hắn vừa đi, băng ghế này liền không còn, nhìn ngồi tiểu Bùi ở trên băng ghế uốn tới ẹo lui, hắn cười nói: “Được rồi, ta ở đây chiếm trí, ngươi đi chơi đi. Đừng chạy xa, lát hí bắt đầu thì trở lại.”

“Biết rồi.” Tiểu Bùi hân hoan nhảy nhót, lập tức chạy đi.

Tiểu hài tử cho thích náo nhiệt, hắn ỷ vào người mình nhỏ, ở trong đám người nhảy nhót lung tung. Bởi vì hắn đã ăn qua cả con phố ăn vặt dài như con rồng này, bởi vậy Tiểu Bùi rảnh rỗi nhìn những thứ đồ khác.

Khi hắn chạy đến cây đa lớn buộc vải đỏ, nhìn thấy phía sau cây đa có một tòa nhà, cửa nhà có một miếng gỗ, có hai người đứng ở nơi đó nhìn. Tiểu Bùi vội vàng chạy tới, ngẩng mặt lên hỏi người đang xem bài gỗ kia: “Thúc thúc, phía trên này viết cái gì?”

Người kia thấy hắn là một đứa bé, liền kiên trì giải thích cho hắn: “Viết chính là ‘Quán này chiêu thương’ .”

“Cái gì gọi là chiêu thương?”

“Chính là nơi này có thể mua lại, hoặc thuê lại để làm ăn.”

Tiểu Bùi bỗng nhiên có một ý nghĩ, nếu như nhà hắn có thể ở hẻm Hạnh Hoa mở cửa tiệm, vậy có phải mỗi ngày hắn đều có thể tới hẻm Hạnh Hoa chơi? Nếu như hắn có thể mỗi ngày tới hẻm Hạnh Hoa chơi, vậy có phải mỗi ngày đều có thể ăn đủ loại mỹ thực?

Hắn càng nghĩ càng kích động, như một làn khói chạy đến sân khấu kịch, lôi ống tay áo phụ thân hắn, muốn hắn đến xem.

“Không phải, chỗ này vất vả lắm mới chiếm được đấy!”

Bùi phụ bị tiểu Bùi phá đến không yên tĩnh, chỉ có thể đi cùng hắn. Chờ bọn hắn đi tới trước cây đa, lại có nhiều người đang cẩn thận nhìn miếng mộc bài.

“Nơi này mở cửa tiệm, vị trí không sai. Ngươi thấy hẻm Hạnh Hoa hôm nay náo nhiệt như vậy, sắp sửa đuổi kịp một bên sông Tần Hoài rồi.”

Một người thở dài nói.

“Vậy thì cũng phải luôn náo nhiệt mới được!”

Một người mặc áo lam khác phản bác: “Ai biết chỗ này có thể náo nhiệt bao lâu đâu?”

Tiểu Bùi nghe xong không cao hứng: “Hạnh Hoa quán ở đây bao lâu, chỗ này có thể náo nhiệt bấy lâu!”

Người áo lam theo thói quen muốn phản bác, lại nghe thấy đây là âm thanh giòn tan, không khỏi không còn ý định tranh cãi, khịt mũi coi thường: “Ngươi thích, ngươi bảo phụ thân ngươi mua đi.”

Nói xong, hắn liền đi.

Tiểu Bùi quay đầu nhìn phụ thân hắn: “Phụ thân, nhà chúng ta không phải có tiền sao? Nếu không thì mở quán ở nơi này làm ăn đi, khẳng định kiếm được tiền! Ngươi nhìn những quán nhỏ bán đồ ăn kia kìa, bu đầy người.”

Bùi phụ vốn đang suy nghĩ, nghe thấy lời này nở nụ cười: “Vậy ngươi nói một chút, người ta bán điểm tâm, bán đồ ăn vặt, chúng ta bán cái gì?”

“Bán bánh nướng! Nãi nãi làm bánh nướng, ăn ngon nhất!”

Lời này là thật, bởi vì Bùi gia có đầu bếp nữ, Bùi nãi nãi trong ngày thường rất ít xuống bếp, trừ phi là làm bánh nướng.

Nàng cố ý tìm người đánh làm một vại nước rất lớn, bên trong đặt một cái chậu than.

Vắt mì chia thành nắm bột to, dùng tay viên thành hình tròn, nặn ra một cái ổ bánh nhỏ. Thích ăn ngọt, liền bỏ thêm một thìa đường; thích ăn mặn, liền bỏ thêm thịt heo băm với hành.

Đem viên bột cán thành miếng mỏng, để sát thành vại nước. Chờ khi vại bị nung nóng bánh bên ngoài nướng đến vàng vàng xốp xốp, lại dùng cặp gắp than lấy ra, liền có thể ăn. Bánh nướng mới ra lò, vẫn còn có khói tỏa ra. Nhân lúc còn nóng cắn một cái, vỏ ngoài giòn theo tiếng mà nát, bên trong có nước đường chảy ra, lại ngọt lại giòn. Tiểu Bùi một hơi có thể ăn hai cái.

Bùi phụ nghe xong tiểu Bùi nói, ngược lại cảm thấy việc này có tính khả thi. Lúc này bỗng nhiên có người vỗ vỗ bả vai hắn, quay đầu lại nhìn, là đồng liêu ở huyện nha của hắn.

“Ngươi cũng tới xem trò vui? Cũng đúng, ta nhớ ngươi là thích ăn ngon nhất.” Đồng liêu cười xoa bóp mặt tiểu Bùi, cùng Bùi phụ lên tiếng chào hỏi. Bởi vì thấy bọn họ hai người nhìn chằm chằm một khối mộc bài, vị đồng liêu kia cũng đến gần nhìn.

“Ây, nơi này cũng thực không tồi.”Hắn nhỏ giọng cùng Bùi phụ nói: “Ta đã nói với ngươi, hẻm Hạnh Hoa này ngày sau nhất định sẽ thịnh vượng.”

“Nói thế nào?” Bùi phụ nghe hắn nói mê hoặc, không khỏi hỏi.

Đồng liêu nhìn ngang liếc dọc, ép âm thanh càng nhỏ: “Nghe nói gần nhất Lý Tri phủ cũng mang theo mấy vị quan đến nơi này mua phòng.”

Bùi phụ sững sờ.

Hắn còn chưa nghĩ rõ ràng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Đồng La, một tiếng lại một tiếng:

“Hạnh Hoa quán —— nhận thưởng —— sắp bắt đầu rồi—— “

Tiểu Bùi kéo phụ thân hắn liền chạy.

Nhận thưởng của Hạnh Hoa quán, vậy mà lại cử hành ở chỗ sân khấu kia. Có tiểu cô nương nâng một cái hộp, bên trong có đủ loại giấy màu. Người lấy đủ chín con dấu đều có thể đi lên bốc một lần, mở ra xem, có thể nhìn thấy bên trong vẽ ra hoa gì.

Bùi phụ định tự mình lên bốc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Tiểu Bùi đứng bên người, hắn chỉ có thể nhường cơ hội nhận thưởng này.

Tiểu Bùi lên trước bốc lấy một tờ giấy, đang muốn rút ra, chẳng biết vì sao cảm thấy cái này không được, hắn lại lần nữa cầm một cái khác.

Mở ra xem, bên trên vẽ hạnh hoa.

Tiếng tỳ bà đồng loạt vang lên, Tiêu lão bản một thân trang phục đi lên trên hí đài, bắt đầu đọc giải thưởng.

Là đọc từ dưới lên trên, người có hoa mai trong tay, có thể đến lấy một hộp bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng. Đồng liêu của Bùi phụ rút trúng chính là cái này.

Tiểu Bùi nhìn thấy hắn cầm bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng, liền đến gần nhìn.

Bánh trung thu này vậy mà lại là màu trắng, khó trách lại gọi là vỏ băng. Chỉ thấy bánh trung thu này tạo thành hình một con thỏ, rất sống động. Tiểu Bùi hiếu kỳ, nhẹ nhàng nặn nặn, lại có thể trở lại bình thường.

Bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng đẹp như vậy, ai có thể cam lòng ăn đây?

Hắn đang muốn nói, chỉ thấy đồng liêu của Bùi phụ cầm lấy một cái, cắn một miếng: “Là nhân bánh đậu xanh, ăn ngon.”

Tiểu Bùi “Oa” một hồi khóc.

Bùi phụ đồng liêu cho rằng hắn đang thèm, cầm lấy một cái bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng, cho hắn: “Ngươi ăn đi, mùi vị thật sự rất ngon.”

Hai người lớn khuyên vài câu, tiểu Bùi mới ngậm lấy nước mắt ăn một cái.

Ăn ngon thật.

Giải thưởng đọc một cái lại đến một cái, mỗi một loại đều là điểm tâm ăn ngon. Nhưng mà nghe tới nghe lui, đều không nghe thấy hạnh hoa.

Chỉ còn một giải thưởng cuối cùng, Tiểu Bùi miệng nhỏ cong lên, chuẩn bị nếu như không trúng thưởng sẽ khóc.

“Giải thưởng cuối cùng, là —— hạnh hoa.”

Trên sân khấu, Nguyệt Nha Nhi đọc xong danh sách, mấy người lập tức lớn tiếng thuật lại: “Hạnh hoa —— ai trong tay có hạnh hoa?”

“Ta, ta, ta!”

Chỉ nghe tiếng, không thấy người.

Nguyệt Nha Nhi tầm mắt lướt qua đám người, không nhìn thấy, mãi đến tận khi một tiểu nam hài dơ tay lên, nàng mới nhìn thấy.

Hóa ra là một đứa bé.

Nhìn quen mắt vậy, Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm. Chờ đứa bé kia vui vẻ chạy lên đài, nàng mới nhớ ra, đây không phải là đứa bé mua bánh rùa đường kia sao.

Nàng ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thẳng tiểu Bùi, ôn nhu nói: “Chúc mừng ngươi nha, giải thưởng được lấy là nhưỡng chanh.”

Ngày trung thu, chính là thời gian cua mập nhất. Đem cua đồng luộc chín, lấy thịt cùng với gạch cua, cùng thịt cam, nấu chung với rượu hoa cúc, sau đó đổ vào vỏ một quả cam rỗng, thịt cua tươi mới, cam sành nhẹ nhàng khoan khoái, hai người tuy hoàn toàn khác nhau, nhưng kích thích ra một loại mỹ vị đặc biệt.

Trao xong giải thưởng, sắc trời đã tối.

Nguyệt Nha Nhi cười tuyên bố: “Hạnh Hoa Đăng hội chính thức bắt đầu.”

Nương theo câu nói này của nàng, một mảng lớn hoa đăng bên sông nhỏ dần nhen lửa, đèn đuốc rực rỡ phản chiếu ở mặt nước, đẹp như Tiên cảnh.

Sau một vòng yên hoa, bỗng nhiên có một con chim nhỏ bay từ sông tới, một lão nhân đội mũ rộng mục một thìa nước, hướng về bầu trời đêm mà hất, hạ xuống một bầu trời đầy sao.

Mọi người còn đang thán phục, chợt thấy đăng ở bên kia sông cũng sáng lên, giống như hái sao trên trời xuống đặt ở nhân gian.

Lúc này sáo trúc vang lên, Tô Vĩnh mặc trang phục hát hí, từ cửa nhỏ “sắp ra” đi ra, một câu xướng định Càn Khôn.

Nguyệt Nha Nhi vốn đang đi xuống dưới đài, liền nghe thấy đinh tai nhức óc tiếng khen hay.

Nàng quay đầu nhìn Liễu Kiến Thanh đứng một bên đài nói: “Tô Vĩnh xướng thật không tệ, lúc này mới câu thứ nhất đấy, vậy mà lại có nhiều người khen hay như vậy!”

Liễu Kiến Thanh thay đổi váy múa, nhìn bản thân trong gương nhỏ chỉn chu lại nhan sắc, hững hờ nói: “Tàm tạm đi.”

Nguyệt Nha Nhi nghe xong, vội vã bù đắp một câu: “Tự nhiên, không sánh được với điệu múa của Liễu tỷ tỷ.”

Liễu Kiến Thanh lúc này mới nhìn thẳng nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu như công sức của ta đổ xuống sông xuống biển, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!”

Nguyệt Nha Nhi vội vàng nói: “Thật sự là như vậy, chính ta cũng sẽ không bỏ qua cho chính mình.”

Nàng trái một câu lời hay, phải một câu lời hay, cuối cùng cũng khiến Liễu Kiến Thanh nịnh hót thoải mái, cố hết sức cho Nguyệt Nha Nhi nở nụ cười.

Chờ nàng lên đài, Nguyệt Nha Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

Xoay người, mới phát hiện Ngô Miễn cầm một hộp bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng, không biết đợi nàng bao lâu.

“Ngươi hôm nay không ôn tập sao?” Nguyệt Nha Nhi hướng hắn đi tới, cầm một cái bánh trung thu.

Ngô Miễn nói: “Ba ngày đầu ta đã ôn tập bù đủ rồi, vì thế hôm nay có thể không cần ôn tập.”

Hắn nói chuyện làm việc, luôn như vậy có nề nếp.

Nguyệt Nha Nhi ăn xong một cái bánh trung thu thỏ ngọc, xoay người nhìn thấy phong cảnh phồn hoa ở Hạnh Hoa, bỗng nhiên cười lên: “Ngươi xem, đây chính là giang sơn mà ta xây dựng.”

Ngô Miễn cười một cái, nhưng có chút vẻ lo âu.

“Làm sao, có vấn đề gì không?” Nguyệt Nha Nhi hỏi.

Hắn lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút, mới nói: “Ta hài lòng vì ngươi.”

“Nói không có tính nha.”

Ngô Miễn thật lòng nhìn nàng: “Nhưng là có lúc, ta cũng có chút bận tâm. Ngươi làm việc quá mức độc lập, ta rất sợ có người sẽ gây bất lợi cho ngươi.”

Hắn nói, mày kiếm cau lại: “Nói cho cùng, vẫn là ta bây giờ không đủ mạnh, không thể bảo vệ ngươi chu toàn.”

Nguyệt Nha Nhi nở nụ cười: “Luôn có một ngày như vậy, ngươi che chở ta, ta cũng che chở ngươi.”

Nghe nàng nói như vậy, Ngô Miễn ngược lại có chút ngại ngùng, xoay người đến nhìn ánh đèn trong sông.

Nước chảy trong vắt, phản chiếu ánh đèn cùng trăng tròn.

Ngô Miễn trong lòng bỗng nhiên mềm mại, bởi vì hắn có hai vầng trăng sáng.

________

Chương 48: Dưa hấu hoa sen

Đã có ánh trăng tốt như vậy, có ai đồng ý ngây ngốc trong nhà?

Mọi người hầu như là dốc toàn bộ lực lượng, đi qua mỗi cái đèn lồng to nhỏ. Mà ở trong các loại hội đèn lồng, Hạnh Hoa Đăng hội tuy rằng không đáng chú ý, nhưng lại có nét đặc biệt, bởi vì hắn còn làm thêm một tiết mỹ thực. Hướng về phía hai chữ mỹ thực này, cũng có rất nhiều du khách đồng ý đi xem một chút.

Chờ đến khi đến tết trung thu, toàn bộ hẻm Hạnh Hoa, hầu như tất cả đều là người.

Điểm này đến cả Nguyệt Nha Nhi cũng không nghĩ tới, nàng vội vã gọi rất nhiều người tới duy trì trật tự, tránh khỏi phát sinh sự kiện dẫm đạp.

Nàng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, Ngô Miễn cũng không quấy rầy nàng, cầm một chiếc Hà Hoa đăng yên lặng đi sau lưng nàng.

Chờ đến lúc canh hai, hẻm Hạnh Hoa mới dần dần quạnh quẽ xuống.

Nguyệt Nha Nhi ngáp một cái, vốn là muốn đi ngủ, nhưng mà Ngô Miễn nhắc nhở nàng.

“Ngươi vẫn còn chưa có Bái Nguyệt.” Hắn nói.

Cái phong tục này kỳ thực Nguyệt Nha Nhi cũng không rõ ràng, nhưng nếu như Ngô Miễn đã nhắc nhở nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ không không nghe.

Có câu cổ ngữ nói: Ngày mười lăm tháng tám trăng tròn, bánh trung thu dưa hấu cung thần trước.

Nếu là Bái Nguyệt, tự nhiên phải có tế phẩm.

Bánh trung thu có sẵn, nhưng Nguyệt Nha Nhi lại không làm loại bánh trung thu truyền thống, chỉ có thể dùng bánh trung thu vỏ băng cho đủ số lượng. Lúc này phong tục Bái Nguyệt, chú ý chỉ có nữ Bái Nguyệt, nam không bái. Nguyệt Nha Nhi ngáp một cái, đổi một thân xiêm y, mới đi tới bên trong vườn hoa nhỏ.

Ngũ tẩu cùng Lục Cân, đã đem tế phẩm Bái Nguyệt cùng hương nến chuẩn bị kỹ càng, xếp một lễ hương lớn, bàn tế được xếp trong đình.

Trên hương án này, bày bánh trung thu dưa hấu, quả táo, quả hồng đủ loại thực phẩm.

Khiến người chú ý nhất chính là dưa hấu. Dưa hấu kéo lên từ trong giếng, mỗi một hạt dưa đều mát, ở trong đêm hè hơi nóng, ăn cực kỳ vui sướng. Có điều dưa hấu Bái Nguyệt, không thể giống như thường ngày bình thường trực tiếp ăn. Mà phải cắt ra, khắc lõi bên trong thành hình hoa sen.

Lúc khắc dưa hấu, Nguyệt Nha Nhi đã ăn gần một nửa.

Cho dù như vậy, nàng còn chưa đã thèm. Bái xong nguyệt, đơn giản lấy phần dưa hấu còn lại, phối hợp với sữa bò, dùng khi mới ướp lạnh xong, một hơi uống cạn, tinh thần thoải mái.

Lúc này nàng ngược lại không buồn ngủ.

Nếu ngủ không được, vậy thì đi thả hà đăng đi.

Nguyệt Nha Nhi lôi kéo Ngô Miễn, đi tới bờ sông nhỏ.

Đem một đoạn nến đỏ ngăn ngắn, đặt ở bên trong đăng hoa sen. Mềm nhẹ, đặt ở trên mặt nước. Gió đêm hè khiến mặt nước khẽ gợn sóng, hoa đăng giống như ánh sao nhỏ này, cũng thuận theo đi xa.

Trời đẹp, tối hôm nay khí trời tốt như vậy, tổng cộng kéo dài ròng rã ba ngày.

Phong tục trung thu, vốn là tụ tập với bằng hữu thân thiết, hơn nữa lại hiếm thấy có kỳ nghỉ. Mọi người thừa dịp khí trời sáng sủa, tham gia trò vui khắp nơi trong thành. Vị trí hẻm Hạnh Hoa cũng không hẻo lánh, hơn nữa hội đèn lồng và mỹ thực làm mánh lới, rất được hoan nghênh.

Đi tới nơi đây vui chơi, không chỉ có dân bản xứ, thôn trang nhỏ cạnh thành, cũng có người ở đây tới thưởng thức mỹ thực.

Mà ở bên trong đông đảo sơn hào hải vị được đưa ra, được hoan nghênh nhất dĩ nhiên là bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng do Hạnh Hoa quán đưa ra. Bánh trung thu, vốn là tuyệt phối với tết trung thu.

Lúc này bánh trung thu, chú ý chính là muốn giống như trăng tròn, phải tròn phải to mới tốt.

Ở Kim Lăng Thành, có rất nhiều nhà xưởng to to nhỏ nhỏ, chuyên môn làm bánh trung thu trước khi đến tết trung thu. Tiện nghi chút, chính là một viên bánh tròn xoe Tiểu Nguyệt Bính; mà chú ý một ít, chính là loại bánh trung thu tròn to hơn bàn tay người, mặt trên có khắc cát tường hoặc chữ như ý.

So sánh với đó, bánh trung thu vỏ băng từ Hạnh Hoa quán này, có thể nói khác với tất cả mọi người.

Đầu tiên là màu sắc khác nhau, bánh trung thu vỏ băng này là màu trắng, vừa nhìn liền thấy mềm mại mập mạp, khác với cái vẻ ngoài vàng óng của bánh trung thu bình thường; thứ hai là hình dạng không giống, bánh Trung thu lúc đầu có thể không phải là hình tròn. Trừ ra lúc trước phát phần thưởng ra ngoài là bánh trung thu thỏ ngọc, hàng chuẩn bị trong Hạnh Hoa quán, vừa có bánh rung thu tròn, cũng có loại bánh trung thu vỏ băng. Hoa văn bên ngoài cũng không phải là loại truyền thống, hoặc cát tường như ý, trái lại là một ít hình dạng động vật đáng yêu.

Mà điều làm người cảm thấy đặc biệt, là nhân bánh trung thu vỏ băng. Nhân bánh trung thu truyền thống, không phải bánh đậu, chính là nhân thập cẩm. Mà Hạnh Hoa quán bán tốt nhất chính là bánh trung thu vỏ băng, bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng muối. Hạt sen tươi mới được hái xuống, sau khi rửa sạch thì đảo trên bếp, cũng có thể phối với vị mặn của nhân lòng đỏ trứng muối. Liều dùng của đường, là rất cẩn thận, nhiều một phần thì lại chán, thiếu một phần thì lại nhạt.

Một cái bánh trung thu vỏ băng nho nhỏ tinh xảo như vậy ăn vào, vỏ ngoài trắng trong, lòng đỏ trứng hơi mặn, cho dù khuê các rất coi trọng việc ăn uống, cũng có thể không hề gánh nặng ăn hai cái.

Ăn ngon lại đẹp đẽ, cũng chơi rất vui. Bánh Trung thu như vậy, ai không thích.

Thương gia bán bánh trung thu bình thường, vừa qua Trung thu, liền nhất định không tiếp tục bán bánh. Nhưng bánh trung thu vỏ băng ở Hạnh Hoa quán, sau trung thu đã nổi khắp cả toàn thành.

Hầu như mỗi ngày đều có người sắp xếp hàng dài đến mua.

Nối liền không dứt khách hàng, tuy rằng mang đến rất nhiều bạc, nhưng có lúc cũng làm người đau đầu. Bởi vì Nguyệt Nha Nhi thực sự không có đủ nhân lực có thể an bài đi làm bánh trung thu.

Nàng chỉ có thể hướng Vu Vân Vụ cầu chi viện, hỏi một câu nơi nào có xưởng nhỏ chuyên môn làm bánh trung thu?

Vẫn cho nàng hỏi một câu.

Nhà họ Hứa có một xưởng bánh trung thu nhỏ, có ý định qua tay. Địa phương cách hẻm Hạnh Hoa mặc dù có chút xa, cách ba con phố. Nhưng xưởng nhỏ ở trước sông, tương thông với con sông ở hẻm Hạnh Hoa.

Sau khi Nguyệt Nha Nhi đi khảo sát thực địa, lập tức đánh nhịp, mua lại xưởng nhỏ này.

Vốn dĩ những thợ khéo bên trong xưởng còn đang lo đường sống của mình, bọn họ làm bánh trung thu hơn nửa đời người, ngoại trừ môn thủ nghệ này, cái khác cũng không biết tý nào.

Đang lúc bọn họ lo lắng, truyền đến tin tức, nói Hạnh Hoa quán Tiêu lão bản tiếp nhận cái xưởng nhỏ này. Người làm việc tự nhiên là chịu không nổi mừng rỡ.

Sau khi Nguyệt Nha Nhi tiếp nhận xưởng nhỏ này, ký kết khế thư cùng mỗi một người công nhân. Ngày thứ hai, cái  xưởng nhỏ này liền đổi họ “Tiêu”, toàn lực sản xuất bánh trung thu vỏ băng cùng các loại điểm tâm khác.

Sau khi mua lại những xưởng nhỏ này, Nguyệt Nha Nhi có thể nói là như hổ thêm cánh, cuối cùng cũng rảnh tay lo những chuyện khác. Mà những công nhân kỳ cựu của Hạnh Hoa quán, cuối cùng cũng có thể thay phiên nghỉ ngơi.

Chỉ cần đi đủ năm ngày, Hạnh Hoa quán công nhân là có thể được nghỉ hai ngày. Vào lúc này, có thể nói là một sự việc mới mẻ. Phải biết ngay cả quan lại trên triều đình, cũng không có nhiều ngày nghỉ như vậy. Trừ ra ngày lễ đặc biệt cùng một tuần một ngày nghỉ, các quan lão gia đều phải mỗi ngày đi làm.

Ngoại trừ nghỉ ngơi đầy đủ, Nguyệt Nha Nhi không chỉ có cung cấp ba món ăn, mấy vị công nhân viên kỳ cựu cũng được chia tiền hoa hồng.

Lỗ Đại Nữu khi về đến nhà, một ít láng giềng liền lén lút chạy tới hỏi.

“Nghe nói Tiêu lão bản của ngươi còn cho các ngươi chia hoa hồng. Có việc này sao?”

“Đương nhiên là có.” Lỗ Đại Nữu vênh váo tự đắc nói: “Chỉ có một tháng này, ta đã cầm ba lượng bạc rồi.”

Nhiều như thế?

Ở trong ánh mắt ao ước của mọi người, Lỗ Đại Nữu dương dương tự đắc: “Nhà chúng ta lão bản còn nói, nàng sau đó sẽ mở quán cho ta, để ta làm lão bản.”

Còn có chuyện tốt như vậy?

Tin tức này vừa truyền ra, không biết có bao nhiêu người nghĩ đến Hạnh Hoa quán làm việc. Bọn họ quen với công nhân kỳ cựu của Hạnh Hoa quán nhờ họ tới nói giúp, nói đến Nguyệt Nha Nhi đều phiền. Bất đắc dĩ, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là chuyên môn sai khiến một người quản lý nhân sự.

Để ai tới quản nhân sự đây? Nguyệt Nha Nhi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định để ngũ tẩu đến quản. Từ khi ngũ tẩu đến Hạnh Hoa quán, Nguyệt Nha Nhi áp lực liền giảm bớt không ít. Ngũ tẩu có tuổi, làm người lại đoan chính, bất kể là đối nhân xử thế, vẫn là quản lý việc vặt vãnh, đều ngay ngắn rõ ràng. Đến ngay cả những láng giềng tùy thời đến làm việc ở Hạnh Hoa quán, cũng nguyện ý nghe ngũ tẩu, mặc nàng sắp xếp.

Nhân tài như vậy, hiện tại có thể để cho nàng đến quản nhân sự. Sau khi đóng cửa, Nguyệt Nha Nhi gọi lại ngũ tẩu, cùng nàng nói chuyện này.

Ngũ tẩu nghe nàng nói xong, hơi hơi kinh ngạc.

“Nhưng ta chưa từng có từng làm chuyện như vậy.”

“Có ai vừa sinh ra là đã biết làm việc ngay đâu?” Nguyệt Nha cổ vũ nàng nói: “Những ngày qua ngươi làm việc thế nào, ta đều nhìn ở trong mắt. Ngươi nhất định làm được.”

“Nói thì nói như thế không sai, nhưng ta. . . Ta sợ bỏ lỡ chuyện của cô nương.”

Ngũ tẩu trên mặt có chút thần khí tự hào, nhưng không khỏi lại có chút lo lắng, dù sao nàng trước đây có thể quản người, nhiều nhất chỉ là trượng phu của nàng cùng với nữ nhi.

“Sợ cái gì?” Nguyệt Nha Nhi nói: “Ngươi không tin năng lực của chính ngươi, ngươi còn chưa tin ánh mắt của ta sao?”

Nói tới phần này, ngũ tẩu cũng không phải tính tình khó chịu, suy nghĩ một chút, đồng ý.

“Như thế này đi, ta trước tiên quản thử trước một lúc. Nếu như có nơi nào làm không được, cô nương lại tìm một người khác.”

Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Nói gì vậy, có ngũ tẩu tọa trấn, tim ta đều yên ổn không ít. Ngươi chỉ cần để ý buông tay ra đi làm việc, có chuyện gì làm khó dễ, cùng ta nói một tiếng là được.”

“Còn có một chuyện.” Nguyệt Nha Nhi từ trong tay áo lấy ra hai phần khế thư, là lúc đó ngũ tẩu cùng Lục Cân ký kết bán thân khế ước: “Ngươi ở chỗ này của ta, tuy rằng trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng trong lòng ta xưa nay đều xem ngươi là trưởng bối. Hai tờ khế ước bán thân này, ta lúc trời vừa sáng đã nghĩ đưa cho các ngươi. Nhưng khi đó hậu sự lão gia của ngươi còn chưa ổn định, Hạnh Hoa quán này của ta cũng là cái bàn mới dựng, sợ người lạ làm ra biến cố.”

Nàng đem khế thư hướng về ngũ tẩu trong tay nhét: “Hiện tại được rồi, Hạnh Hoa quán chúng ta cũng coi như có chút danh tiếng, cho dù là quê nhà của ngươi có nháo tới, ta cũng có thể cùng bọn họ đối lập. Phần khế thư này vẫn là ngươi tự mình thu lại thôi.”

Ngũ tẩu cầm lại thân khế, tiếng nói chuyện đều có chút nghẹn ngào: “Cô nương tin chúng ta, là thật tốt. Ta nhất định làm việc thật tốt cho cô nương.”

Chuyện này liền định như vậy.

Hạnh Hoa quán nhận người, quan trọng nhất chính là muốn vời một vị vừa có kinh nghiệm, nhân phẩm lại tốt làm tiên sinh quản thu chi. Người như vậy rất khó tìm, bởi vì phải yêu cầu khá cao.

Từ khi ăn một lần thiệt thòi ở vấn đề dùng người, Nguyệt Nha Nhi hiện tại có thể nói là thà ít chứ không lung tung. Tình nguyện mình khổ cực một ít, cũng phải từ từ tìm. Nàng hầu như đã hỏi hết những người thân quen bên cạnh. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng tiên sinh quản lý thu chi, lại là người tự tới cửa ứng.

Vị tiên sinh quản lý thu chi này họ Dư, là khách lần đầu tiên đến dùng cơm ở Hạnh Hoa quán. Hắn không phải là người địa phương, bởi vì nói chuyện khẩu âm hơi không giống. Thân cao gầy, ăn mặc một bộ quần áo cũ, nhìn bộ dạng cũng không phải dễ gần.

Nhưng khi hắn dùng bàn tính lại rất thuận tay. Hạt tính toán một nhóm động trên dưới, coi như là rất phức tạp con số, hắn cũng có thể tính được vừa nhanh vừa chuẩn.

Chỉ là lúc hắn gẩy bàn tính, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy trên tay phải của hắn thiếu một ngón tay.

Sau khi Nguyệt Nha Nhi hỏi hắn quê quán cùng tên tuổi, có chút do dự. Bởi vì Dư Hoành dù sao cũng là một người sống, lại không hiểu ra sao thiếu mất một ngón tay.

Lỗ Đại Nữu thấy, cũng lén lút cùng nàng nói: “Người này lớn lên hung thần ác sát như vậy, chắc không phải là đào phạm chứ?”

Để phòng ngừa vạn nhất, Nguyệt Nha Nhi đặc biệt sai người đến nha môn hỏi, tra một chút lai lịch của người này.

Bên kia truyền lời tới nói. Người có thể dùng, nhưng gốc gác của hắn có chút phức tạp.

Dư Hoành này vốn dĩ là đã từng ở trong quân doanh Liêu Đông, cũng coi như là một lương thảo viên nho nhỏ. Hắn cũng không có quan hàm chính thức, cũng không phải quân nhân. Sau đó vị Tướng quân mà hắn đi theo chết rồi, hắn cũng ở trên chiến trường bị thương, liền tới đến Kim Lăng, thuê một gian phòng nhỏ để ửo. Ở đây cũng đến bốn, năm năm đi, không phạm quá chuyện gì.

Đường Khả Lũ nghe nói chuyện này, cố ý chạy tới cùng Nguyệt Nha Nhi nói: “Người này ta biết, nhân phẩm của hắn thì không có lời nào, cũng rất có tài. Ban đầu ta có nghĩ tới hắn, nhưng lo lắng hắn không muốn, nên không cùng ngươi nói.”

Có người quen người bảo đảm. Nguyệt Nha Nhi cuối cùng quyết định để Dư Hoành thử một lần. Định ba tháng thời gian thử việc, trong lúc đó vẫn có tiền lương.

Dư Hoành đi làm ngày thứ nhất, Nguyệt Nha Nhi gọi hắn trực tiếp đi Lâu Ngoại Lâu. Nói là có chuyện quan trọng, muốn cùng người ngoài nói, để hắn mang theo bàn tính lại đây.

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 45 + 4625 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 53 + 5411 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 5611 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 45 + 46

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 49 + 50

2 thoughts on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 47 + 48”

azurelamlam nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 02:30

Khéo mà chị đạt được giải thưởng doanh nghiệp trẻ triển vọng của thành phố lun

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 15:54

“Ngô Miễn trong lòng bỗng nhiên mềm mại, bởi vì hắn có hai vầng trăng sáng.” lâu quá mới có câu chuyện điền văn đẹp như vậy. thanks

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930     Th12 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro