37_38
Bỏ qua nội dung
OPEN MENU
Facebook Twitter Instagram
Tìm
Aplisevi's Peaches Garden
THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ
Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 37 + 38
22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 1 PHẢN HỒI
Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.
Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ
Edit: Alice Aplisevi
Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.
________
Chương 37: Cháo cá và bánh su kem.
Hiếm thấy, Nguyệt Nha Nhi được ngủ thẳng đến sáng.
Sau khi ký khế ước bán thân, ngũ tẩu dẫn nữ nhi là Uông Lục Cân đến Hạnh Hoa quán, để cho tiện, đặt một cái giường sát bên cạnh nhà bếp, hai mẹ con ở với nhau.
Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ còn có chút băn khoăn, mời ngũ tẩu đến ở hậu viện, nhưng mà ngũ tẩu không chịu.
“Cô nương chịu thu lưu pchúng ta, lại bao ăn ở lại cho tiền lương, còn có yêu cầu nào nữa. Ta cùng với Lục Cân đều đã quen ở nhà nông thôn, ở chỗ này còn có chút quen thuộc đây! Lại nói sáng sớm phải dậy chuẩn bị đồ, quấy rầy thanh tịnh của cô nương cũng không tốt.”
Nói rồi mấy lần, ngũ tẩu đều không chịu nhượng bộ.
Nguyệt Nha Nhi thực sự không ép được nàng, chỉ có thể mua một cái giường thêm chăn bông, lại gối, còn có màn, mấy thứ đồ vật thu xếp ở trong phòng nhỏ.
Ngũ tẩu đúng là một người học việc rất nhanh, một ít nước canh, băm nhân bánh, cán vỏ bánh, một chút liền hiểu rõ, thực tại để cho Nguyệt Nha Nhi thoải mái không ít.
Nữ nhi Lục Cân của nàng cũng không nói nhiều, thường thường trốn ở phía sau nương, nhưng làm việc cũng chịu khó, mỗi ngày múc nước từ giếng rồi nấu nước, đem cửa sổ cái bàn lau chùi sạch sành sanh.
Hai mẹ con chịu khó như thế.
Các nàng đến được mấy ngày, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng có thể ngủ nướng.
Vốn dĩ định ngủ đến khi trời sáng, nhưng lúc đến canh năm Nguyệt Nha Nhi liền tỉnh một cách tự nhiên rồi.
Ngoài cửa sổ còn tối om, đổi thành hai mươi tư giờ, mới sáng sớm năm giờ.
Nàng nằm trong chăn, nghĩ thầm quen thuộc thật là một vật kỳ quái.
Cho dù tỉnh rồi, cũng không nghĩ tới ngủ tiếp.
Nguyệt Nha Nhi chỉ có một cái đầu lộ ra bên ngoài chăn, mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Tiếng cối đá cọt kẹt cọt kẹt, hẳn là Lục Cân đang nghiền.
Trong phòng bếp còn có tiếng chặt thịt, vang lên đều đều, là ngũ tẩu đang nấu canh Sao?
Trong chăn là rất ấm áp, Nguyệt Nha Nhi trở mình, trong lòng tính toán trước tình huống Hạnh Hoa quán.
Trước đây thời gian quá bận, nàng căn bản không có thời gian suy nghĩ tổng kết thật tốt tình huống của cửa hàng.
Bây giờ có lúc rảnh rỗi, cần phải tính toán thật tốt một lần.
Hạnh Hoa quán từ khai trương ngày thứ nhất chính là thuần lợi nhuận, bây giờ một tháng có lợi nhuận khoảng 15 lượng bạc.
Kim ngạch của doanh nghiệp như vậy, phóng tới các quán trà nhỏ ở toàn thành Kim Lăng, là lão bản ngày đêm đốt nhang bái tài thần mới có thể cầu được.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi cảm thấy tốc độ này không được, dựa theo tốc độ doanh nghiệp như vậy, nàng ít nhất phải mất một năm mới có thể lấy lại được hoàn trả toàn bộ số tiền.
Chiếu theo tốc độ lợi nhuận này, nàng phải mất bao nhiêu năm mới có thể lấy được số lợi nhuận đã ủy thác đây?
Quả nhiên, xuất thân tự mang cùng tay trắng dựng nghiệp là khác biệt một trời một vực.
Nàng khoác áo đứng dậy, lấy ra một cái hòm nhỏ dưới gầm giường, mở ra khóa, đếm từng văn một.
Trong đó còn chen lẫn rất nhiều bạc vụn, cần phải ước lượng.
Bạc vụn thông dụng ở nơi này không giống như phim truyền hình thành từng thỏi từng thỏi, vốn dĩ là giống như bông hoa tuyết.
Nguyệt Nha Nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bông tuyết bạc nào đẹp như vậy, nghe nói chỉ có Hoàng Đế thưởng bạc mới có thể có phẩm chất tốt như vậy.
Lúc này thông dụng ở dân gian là loại bạc vun bị oxy hóa thành màu đen.
Bạc vụn khó đếm, Nguyệt Nha Nhi vừa bắt đầu không thuần thục, còn thu không đủ lượng bạc vụn lúc trả lại còn đưa nhiều thêm mấy miếng đồng.
Sau đó tính toán sổ sách mới phát hiện không đúng, khổ sở mất nửa ngày, lúc này mới đến nhà Từ bà à, tỉ mỉ cùng bà học.
Liên tiếp học vài ngày, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng có thể ung dung nhận biết phẩm chất và cân lượng của bạc vụn.
Chờ đến khi nàng đếm tiền xong thì trời đã tờ mờ sáng.
Nguyệt Nha Nhi ấn theo thói quen lúc trước, chia tiền hiện tại làm mười phần.
Trong đó bốn phần làm tiền dự trữ, năm phần làm tiền vốn mở rộng kinh doanh, lưu một phần để dùng cho bản thân.
Tính toán xong sổ sách, Nguyệt Nha Nhi chậm rãi xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên trong vườn hoa nhỏ, Lục Cân đang rung sàng rây bột, thấy Nguyệt Nha Nhi đi ra, nhỏ giọng nói một câu “Cô nương sớm” .
Trên mặt nàng có rất nhiều đốm tàn nhang, bởi vậy thường ngày đều cúi thấp đầu, không chịu ngẩng đầu lên cùng người nói chuyện: “Xin lỗi, là ta đánh thức cô nương sao?”
“Mới không phải vậy.”
Nguyệt Nha Nhi đi tới bên người nàng, khen: “Ngươi nghiền bột rất nhỏ, rất tốt.”
Lục Cân nhếch miệng nở nụ cười, dõi mắt nhìn về phía nhà bếp: “Nương ta đang chuẩn bị điểm tâm, chờ cô nương tỉnh lại sẽ nấu.”
Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp
Vào lúc này, ngũ tẩu từ phòng bếp nhô đầu ra, nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi nói: “Cô nương tỉnh rồi? Mời ngồi một chút, điểm tâm lập tức sẽ xong đây.”
Nguyệt Nha Nhi rửa mặt xong, tự mình làm một bát nước đường trứng.
Cái gọi là nước đường trứng, đại khái là luộc một quả trứng gà, rót nước sôi vào, vừa dùng đũa khuấy đều, hơn nữa còn thêm một thìa nước mắt.
Tỉnh lại ăn một bát, là món khai vị tốt nhất.
Nàng mới uống hai ngụm, ngũ tẩu liền bưng một bát cháo cá để lên bàn:
“Thấy cô nương thích ăn cháo, ta liền làm chút. Ngày hôm qua có người bán cá vào cửa hàng mua điểm tâm mới câu được cá trích nhỏ, ta liền mua hai con nấu canh, vẫn còn rất tươi.”
, nạp liệu tửu nhanh chóng phiên xào, sau đó đổ vào trư ống cốt thang cùng ngao luộc, cho đến hiện ra nãi màu trắng canh cá. Năng hảo kính thoải mái đạn hoạt bột gạo, đem canh cá một vòng một vòng lâm ở phấn thượng, cộng thêm một Diệp Thanh món ăn. Vị tươi mới được rán thơm hai mặt, bên trong mềm mại, cháo nhuyễn, nâng lên bát nhấp một ngụm thơm mùi nước lèo, tuyệt vời giống như một chữ “Tiên”.
Nguyệt Nha Nhi ăn vui vẻ, ngẩng đầu thấy mẹ con ngũ tẩu còn đang làm việc, liền hỏi: “Các ngươi đã ăn chưa? Lại đây cùng ăn đi.”
“Trời vừa sáng đã ăn rồi, đa tạ cô nương quan tâm.”
Ngũ tẩu đang bận rộn cán vỏ bánh, ngẩng đầu trả lời.
Nguyệt Nha Nhi yên lòng, một bát cháo cá lớn vào bụng, hài lòng.
Nàng dõi mắt nhìn Hạnh Hoa rơi ngoài cửa sẽ, hơi xúc động, mới không để ý, hoa này đã rơi xuống rồi.
Trong hẻm ngõ Hạnh Hoa, mơ hồ nghe thấy kinh khuê diệp vang động, một tiếng nói già nua kéo dài gọi: “Mài —— tấm gương.”
Ngũ tẩu nhắc nhở: “Ta thấy gương đồng của cô nương đã mờ rồi, không bằng đi mài đi.”
Nàng vừa nhắc nhở, Nguyệt Nha Nhi cũng nhớ tới chuyện này. Lúc trước nàng xem phim cổ trang, một đại mỹ nhân soi gương đồng, vĩnh viễn là một tấm gương đồng vàng óng ánh, nhiều lắm soi sáng ra một bóng người, biến dạng xiêu xiêu vẹo vẹo cùng với gương. Nguyệt Nha Nhi khi đó rất kỳ quái, nhất định phải soi tấm gương như vậy sao? Cho dù có lấy một chậu nước đến, nhìn cái bóng trong nước có khi vẫn tốt hơn so với gương đồng chứ?
Nhưng mà nghi vấn này của nàng sau khi nhìn thấy tấm gương đồng trong nhà đã biến mất. Mặc dù là gương đồng, nhưng mặt kính bị mài đến rất sáng, mờ mờ ảo ảo có thể tự nhìn thấy bộ dạng của mình. Nói thực sự, Nguyệt Nha Nhi cho rằng mài một tấm gương mới, cùng với tấm gương của hậu thế cũng không khác biệt quá nhiều, có điều lúc nào cũng cần phải mài mới thôi.
Cùng người bên ngoài nói chuyện phiếm việc nhà thì, Nguyệt Nha Nhi nghe nói có mấy cô nương phụ nhân cố ý không đi mài tấm gương, chỉ mơ màng chiếu thấy gương mặt, như vậy liền nhìn không thấy mặt rỗ hay mụn. Có lẽ là một lý do không muốn mài lì gương.
Gương nhà nàng được mài là năm trước. Một ngày bận bịu như này, nơi nào có thời gian soi gương trang điểm? Nguyệt Nha Nhi trở về nhà đứng trước bàn trang điểm, quả nhiên tấm gương đã mờ.
Nguyệt Nha Nhi đành lấy tấm gương trong nhà ra, đi ra cửa tìm lão nhân lão nhân mài kính.
Ra bên ngoài nhìn, lão nhân mài kính mới bỏ xuống đòn gánh, liền bị hai, ba phụ nhân vây quanh. Trong lồng ngực mỗi người ôm hai ba cái gương, còn có một phụ nhân xa hoa, gọi người nhà khiêng một cái gương to ra, đứng ở một bên.
Nguyệt Nha Nhi cũng không phải không có thời gian, liền ôm tấm gương đứng ở một bên, xem lão nhân mài kính dùng nước mài sáng gương.
Bên người có người bỗng nhiên nói với nàng: “Tiêu lão bản, chuyện làm ăn của ngươi vẫn luôn luôn rất tốt.”
Vừa bắt đầu nghe thấy “Tiêu lão bản”, Nguyệt Nha Nhi còn không phản ứng lại, trong lòng còn kinh ngạc: Hẻm Hạnh Hoa này còn có Tiêu lão bản khác sao? Nàng làm sao lại không biết.
Chờ người kia lại hô một tiếng, Nguyệt Nha Nhi đầu óc mới nhận ra, đây chắc không phải là đang gọi nàng chứ?
Nàng vui mừng nhìn lại, thấy là phụ nhân đang mang một cái gương to, một cái tay chống ở trên eo, cùng nàng nói: “Tiêu lão bản thật là không bình thường, còn nhỏ tuổi như thế, vậy mà chuyện làm ăn lại tốt như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Nào có, đều là do mọi người hỗ trợ, ta chỉ kiếm tiền ăn cơm thôi.”
Phụ nhân kia nghiêm túc nói: “Trước kia ta đều để tiền tích trữ ở quán Từ bà, bây giờ có thể để ở chỗ ngươi không?”
Nguyệt Nha Nhi không rõ ràng lắm: “Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu lắm, xin tỷ tỷ nói rõ với ta một chút.”
Phụ nhân kia nghe thấy Nguyệt Nha Nhi khách khí gọi nàng “Tỷ tỷ”, trên mặt không khỏi mang theo ý cười, giải thích cho nàng nghe.
Hóa ra trước kia nàng có tiền tích lũy, đều để trong cửa hàng cửa hàng của Từ bà, Từ bà cho nàng một phần lợi nhuận. Ví dụ như nàng tích lũy 100 văn ở quán Từ bà, thì mỗi tháng Từ bà sẽ thêm cho nàng một văn. Từ trước, mấy nhà trong hẻm Hạnh Hoa đều đem tiền đến để trong quán Từ bà.
Nguyệt Nha Nhi trong lòng nhanh chóng tính toán trước, một mặt hỏi: “Tại sao không để trong tiền trang?”
“Ngươi không biết?” Phụ nhân tức giận bất bình nói: “Để tiền trong trang, còn phải mất phí bảo quản! Chẳng bằng tồn tại trong cửa hàng, đều là láng giềng, thuận tiện lấy tiền không nói, còn có thể có một chút xíu lợi tức. Tiêu lão bản, nơi đó của ngươi có thể hay không tích lũy tiền?”
Nàng vừa hỏi, có một hai phụ nhân cũng phụ họa, hỏi Nguyệt Nha Nhi trong cửa hàng còn có thể hay không thể để tiền.
Nguyệt Nha Nhi đành qua loa nói: “Ta mới biết việc này, còn không quá rõ ràng quy trình, cần phải trở về hỏi lại trưởng bối. Nếu như có thể tồn, ta nhất định sẽ nói với các vị.”
Chờ tấm gương của nàng mài xong, một đường đi trở về, Nguyệt Nha Nhi trong lòng đã tính toán xong. Nếu là dựa theo luật bây giờ, nhân gia đến gửi tiền, được thêm một phần lợi, như vậy lãi suất mỗi năm đều có. Phần lợi nhuận này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ngân hàng hậu thế gửi không kỳ hạn lãi suất cao nhất cũng chỉ có bốn phần trăm. Nhìn như vậy , thu lấy tiền dư của bọn họ cũng không phải rất có lợi.
Nếu như Từ bà còn ở là tốt rồi, lúc trước tại sao nàng lại không hỏi nhiều thêm một chút? Nguyệt Nha Nhi có chút ảo não.
Trở về Hạnh Hoa quán, thấy ngũ tẩu đang nhóm lửa, Nguyệt Nha Nhi đi tới bên người nàng, hỏi: “Ngũ tẩu, ngươi kiến thức nhiều, đã từng nghe thấy chuyện gửi tiền trong cửa hàng rồi nhận lợi nhuận chưa?”
Ngũ tẩu ép ép một chút hộp quẹt, trả lời: “Hình như đã từng nghe qua.”
Thấy lửa trong bếp cháy lên, nàng đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên người, tinh tế phân tích cho Nguyệt Nha Nhi: “Ta nghe nói có mấy người quen biết với chủ cửa hàng sẽ đem tiền tích lũy để trong cửa hàng của họ, người kia vẫn luôn cho bọn họ lợi nhuận, thực sự là kỳ quái. Giúp người bảo quản tiền, không muốn lấy phí bảo quản đã rất tốt, tại sao còn phải trả tiền?”
Nguyệt Nha Nhi lại hỏi: “Có rất nhiều người làm như vậy sao?”
“Không nhiều.” Ngũ tẩu nói: “Trừ phi là người quen biết, nếu không phải vậy thì lão bản nhất định phải chịu thua lỗ. Dư tiền cũng lo lắng cửa hàng sập, một đồng tiền của bản thân cũng không vớt lại được. Nghe nói mấy năm trước ở quê hương ta có một cửa hàng tạp hóa sập, mấy bà tử quả phụ tích tiền ở đấy khóc lóc nháo nhào, làm loạn muốn đi tìm chết! Nếu ta nói, trong nhà đào hầm ngầm, đem tiền cất đi, so với những cái khác đều tốt hơn.”
Này cũng không đơn thuần giống như dự trự, Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, có một chút ý tứ muốn góp phần.
“Cô nương hỏi cái này làm cái gì?” Ngũ tẩu đổ thêm hai gáo nước vào nồi, nhắc nhở: “Chắc không phải ngươi muốn nhận tiền tích lũy vào cửa hàng đấy chứ? Ngươi nên cảnh giác một chút, đến lúc đó còn muốn đưa tiền lợi nhuận cho người ta.”
Nguyệt Nha Nhi gậ đầu, cười nói: “Ta tính toán rất tốt, loại việc liên quan đến tiền này, còn muốn bàn bạc kỹ càng.”
Chí ít, trước khi nàng sáng tỏ kế sách tiếp theo, nàng sẽ không đi mất công sức làm chuyện này.
Hôm nay là ngày trời đẹp, Hạnh Hoa quán mới mở cửa không lâu, khách hẹn lúc trước đã đến.
Tới gần bàn ở phía nam,vẫn là niềm vui của đa số khách hàng. Cho dù bây giờ hạnh hoa đã gần hết mùa, bị gió thổi rụng xuống dưới nước, vẫn cứ có thật nhiều công tử trẻ tuổi đọc sách đến, yêu thích nhìn về phía này ngắm hoa ăn điểm tâm, cho rằng đây là một việc phong nhã.
Hôm nay ngồi ở cái bàn này, là ba nho sinh ăn mặc áo bào chỉnh chu, mới vào điếm, một người mặc áo bào màu đỏ liền đứng về phía cửa sổ, quay về phía hoa rơi ngâm một bài thơ.
Nguyệt Nha Nhi hôm nay như có như không, cố ý làm kiểu tóc có hai búi nhỏ, mọi người nhìn có vẻ có tinh thần hơn không ít. Chờ đến khi nàng vén rèm đi ra, nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc của Uông Lục Cân, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy một người đọc sách bi xuân thương thu. Nguyệt Nha Nhi nói nhỏ: “Ngươi nhìn quen là tốt rồi, nhìn ta đến bắt chuyện đi.”
Nàng đem thực đơn đặt lên bàn, cười hỏi nói: “Mấy vị công tử đến cũng thật sớm, nhìn xem muốn ăn cái gì.”
Vị thư sinh làm chủ cầm lấy thực đơn, khiêm nhượng bằng hữu nói: “Các ngươi xem muốn ăn cái gì, ta mời.”
“Đều được đều được.”
“Tùy tiện.”
Sau một phen nhún nhường, thực đơn vẫn là trở lại trong tay thư sinh kia. hắn vốn là học sinh huyện, họ Lưu, hôm nay hiếm thấy có một ngày nghỉ ngơi, liền giao hẹn với mấy bằng hữu tốt đến ăn thử Hạnh Hoa quán này. Sớm nghe nói lão bản của Hạnh Hoa quán này là một tiểu mỹ nhân, vốn dĩ còn tưởng rằng là hữu danh vô thực, nhưng bây giờ vừa thấy mới biết đồn đại không có chút nào là giả.
Lưu thư sinh đem tầm mắt quay lại về phía thực đơn, muốn nói tới Hạnh Hoa quán, không thiệt thòi có tên phong nhã. Cho dù là một tờ thực đơn, chữ viết nhìn đều vui tai vui mắt, còn có vẽ hình điểm tâm.
Chọn cái rẻ hơn chút, nhưng không thể quá tiện nghi, miễn cho hai người bọn họ nói ta hẹp hòi. Lưu thư sinh nghĩ thầm, con mắt chỉ nhìn giá tiền. Khi hắn nhìn thấy một cái yết giá “Ba viên bạc”, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút, đây là điểm tâm gì? Giá cả sao có thể cao hơn một vò rượu.
Hắn thật nhanh liền liếc nhìn tên điểm t, bỗng nhiên ngẩn ra.
Một bằng hữu tốt thấy hắn bất động, cũng lại gần nhìn thử. Chờ khi thấy rõ tên điểm tâm, lập tức ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở nói: “Lão bản, ngươi gia có bán ‘Bánh su kem’ à?”
Nguyệt Nha Nhi nhất thời không biết trả lời thế nào, lẽ nào lúc này, ngoại trừ trong cửa hàng nhà nàng, bên ngoài đã có người bán bánh su kem rồi? nàng làm sao lại không biết. Trong lòng nàng oán thầm, bởi vì bánh xu kém làm thủ công rất đắt, có rất ít khách ăn loại điểm tâm này. Ngoại trừ lúc mới khai trương bán được một lò, còn lại gần như không có người gọi.
Ba người này nhìn có vẻ là khách mới, là nghe đến bánh su kem từ nơi nào?
“Ngạch… Có, có điều số lượng ấy tương đối ít, so với ốc bơ còn phải làm tinh tế hơn, vì thế giá cả có chút đắt.”
Thư sinh đang ngắm hoa ngoài cửa sổ nghe hai chữ “Bánh xu”, cũng kích động đi đến gần, gấp lại quạt giấy: “Lấy cài này, muốn ba đĩa!”
Lưu thư sinh nghe vậy, đôi mắt nhỏ hơi trợn lên, đang muốn nói “Chỉ cần một đĩa”, liền thấy người cùng trường đang xem hoa với hắn nói: “Nhờ có Lưu huynh rộng lượng, không phải vậy chúng ta nào có cái phúc này.”
“Chính là chính là, toàn huyện học sinh, chỉ có Lưu huynh là biết làm người. Đến đến đến, ta lấy trà thay rượu, kính Lưu huynh một chén!”
Lưu thư sinh cười đến so với khóc càng khó coi, cắn răng nghiến lợi nói: “Trước hết lên cái này đi.”
Làm bánh xu cần dùng đến lò nướng, Nguyệt Nha Nhi cùng ngũ tẩu lên tiếng chào hỏi, tự mình đi làm.
Bởi vì thời gian lâu dài, vi phòng ngừa khách mời chờ đợi thiếu kiên nhẫn, nàng còn cố ý cùng Lục Cân bàn giao, phải cho khách mời đưa một đĩa mận đậu.
Mận đậu, ba thư sinh kia ăn được cũng không ít. Lưu thư sinh còn vắng lặng đau buồn trong nỗi mất ngân lượng, hứng thú mất đi, nhưng nghe thấy hai bằng hữu cùng trường cót ca cót két nhai mận đậu, không khỏi phẫn nộ cầm vài viên mận đậu lên ăn.
Ồ, hương vị của mận đậu này, cũng thực không tồi.
Ba người cũng không nói lời nào, cúi đầu ăn mận đậu, không bao lâu đĩa nhỏ đã thấy đấy. Một bằng hữu cùng trường với Lưu thư sinh gọi Lục Cân, nói: “Lại lấy thêm một đĩa mận đậu.”
“Cái này không bán.” Lục cân nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ, giải thích: “Mận đậu là tặng phẩm, một bàn chỉ có một đĩa. Trừ phi các vị chờ lâu, mới có thể lấy đĩa thứ hai.”
Thấy Lục Cân một bộ dạng tiểu khả ái đáng thương, ba người cũng không muốn cùng nàng làm khó dễ, chỉ là oán giận nói: “Không biết lão bản này nghĩ như thế nào, tiền đưa tới cửa còn đẩy ra bên ngoài.”
Chỉ có Lưu thư sinh một người thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy này Tiêu lão bản thật là một người tốt.
Chờ một hồi lâu, trong cửa hàng dần dần có nhiều người nuôi. Mắt nhìn thấy bàn đến sau đã có điểm tâm, bánh xu của ba người bọn họ còn chưa thấy bóng dáng đâu, một người thư sinh có chút nóng nảy, đang muốn thúc đơn đây, chợt ngửi thấy vị ngọt nồng nặc.
Mùi thơm này rất đặc biệt, không phải mùi thơm thoang thoảng của các loại điểm tâm khác, nhưng rất nồng nặc, quanh quẩn ở trước mũi, tản không đi.
Mọi người vốn dĩ đang chuyên tâm nói chuyện, ăn điểm tâm ăn điểm tâm, mà giờ khắc này không hẹn mà cùng nhìn về phía sau mành trúc—— nơi mùi hương bay tới.
Chỉ thấy Nguyệt Nha Nhi đi ra từ phía sau mành, trong tay nâng một đĩa điểm tâm mới đang tản phát ra mùi thơm.
Đó là một đĩa điểm tâm màu vàng nhạt, tròn tròn, rất khả ái, vỏ ngoài xốp giòn. Ngược lại thật sự là cùng với hình dạng được miêu tả trong《 Liên Nguyệt bình 》rất giống.
Bánh xu mới bỏ lên trên bàn, không lo được nóng, một người thư sinh liền cầm lấy một cái ăn, một mặt say sưa.
Đây là quỷ chết đói đầu thai sao? Lưu thư sinh ở trong lòng mắng to, lập tức giống như che chở cho con mà cầm lấy một cái bánh xu, nhét vào trong miệng.
Trong nháy mắt cắn vỡ vỏ ngoài giòn, bơ liền tuột ra, mồm miệng trong lúc đó lập tức bị mùi sữa cùng với mùi bánh đặc đến không tản ra nổi bao phủ. Vỏ giòn hơn nóng, cùng bơ lạnh kỳ diệu tổ hợp lại với nhau, khiến cho bánh xu càng có nhiều cấp độ vị khác nhau. Ngậm ở trong miệng, giòn mà không làm, hương mà không chán, chân thực gọi một cái tuyệt không thể tả.
Đám bạc bỏ ra mua đĩa điểm tâm này, là đáng giá!
Lưu thư sinh trong đầu chỉ có một ý nghĩ này.
Thấy ba người này liền lời đều không nói, chỉ vùi đầu ăn nhiều. Ở bên trong mùi thơm nồng nặc, những khách nhân khác cũng dồn dập nói: “Cho ta lên một đĩa điểm tâm mà bọn hắn ăn.”
“Ta cũng phải hai đĩa!”
…
Nguyệt Nha Nhi vốn còn muốn hỏi bọn họ một chút, là đâu mà biết điểm tâm như bánh xu, nhưng trong lúc nhất thời nhiều người gọi món như vậy, cũng không thể đi hỏi. Chờ nàng bận bịu xong một trận này, bàn ngắm hoa phía nam đã đổi lượt khách hàng mới.
Từ khi này hôm sau, mỗi một ngày đều có khách mới đến nhà, há mồm liền hỏi: “Nghe nói nơi này của các ngươi có bánh xu, cho ta đến một đĩa.”
Có khách mời thậm chí là từ thành bên cạnh Kim Lăng, phía sau còn mang theo người làm hành lễ, thà rằng ngồi chờ, cũng chỉ gọi mỗi “bánh su” ăn.
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn như vậy, không nhịn được hỏi: “Tại sao đều muốn ăn ‘bánh su kem’ ? Các ngươi làm sao biết được món này?”
Khách mời thấy nàng là một cô nương, nói chuyện thì có chút ấp úng: “Cái này… Nghe nói bánh su kem này là một loại điểm tâm lưu hành đặc biệt trong Tống triều thì Hoàng thành.”
Tống triều Hoàng thành?
Nguyệt Nha Nhi nghĩ hai lần cũng không hiểu là cái gì.
Bí ẩn này vẫn là Vu Vân Vụ đến kể ra, hắn cố ý chạy tới nói: “Thành thật mà nói, ngươi gia có phải là có công thức gia truyền hay không? Hoặc là tổ tiên đã từng làm qua ngự trù? Nếu không tại sao lại biết nhiều loại điểm tâm thất truyền như vậy?”
“Nói linh tinh cái gì đó?” Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Vu đại ca, ngươi từ đâu mà biết được bánh su kem?”
Vu Vân Vụ nhìn một chút xung quanh, thấp giọng nói: “Có một quyển tiểu thuyết, gọi 《 Liên Nguyệt bình 》, bên trong có ghi chép.”
Sau đó, chờ Nguyệt Nha Nhi thật sự mua《 Liên Nguyệt bình 》về, mở ra xem, dở khóc dở cười.
Nàng đại khái đã biết tác giả của sách này là ai.
________
Chương 38: Bánh Định Thắng.
Tiếng chiêng đánh người ở trong giấc mộng mơ hồ vang lên, nghe thấy không chân thực.
Ngũ tẩu từ trong mộng tỉnh lại, thấy trời vẫn còn ánh trăng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêng người nhìn thấy nữ nhi Lục Cân đang ngủ ngon an ổn, ác mộng vừa nãy cũng nhạt đi.
Nàng xoay người buồn ngủ, lại nghe thấy trong phòng bếp tiếng nồi bát vang lên.
Tiêu cô nương dậy sớm như vậy sao?
Ngũ tẩu vuốt tường đi ra ngoài, thấy ánh sáng chiều trên tường nhà bếp, chiếu thành một vòng ánh sáng nho nhỏ ấm áp. Nguyệt Nha Nhi mông lung ở trong ánh sáng màu vàng nhạt này, đang làm điểm tâm, một bên bếp lửa nóng hổi, tỏa ra khói lửa.
“Tiêu cô nương, ta đến giúp.”Nàng vội hỏi, tiến lên kéo lên ống tay áo định hỗ trợ.
Nguyệt Nha Nhi thấy là nàng, vội vàng nói: “Không cần, ta cũng chỉ làm cho vui thôi. Còn sớm lắm, ngũ tẩu ngươi ngủ đi.”
Tầm mắt Ngũ tẩu lướt qua bán thành phẩm trên kệ bếp, tổng cộng có mấy loại điểm tâm không giống nhau, có chút nàng gọi không nổi tên, ví dụ như bánh định thắng, có chút nàng không nhận ra, nhưng dáng vẻ đều rất ưa nhìn, nho nhỏ tinh xảo.
Điểm tâm đa dạng như vậy, nhưng chỉ làm một hai vậy nên phải bỏ ra bao nhiêu công sức?
“Tiêu cô nương, ngươi chắc không phải là không ngủ chứ?” Ngũ tẩu ngạc nhiên nói, nàng trong ngày thường đều muốn ngủ tới khi mặt trời lên nha.
Nguyệt Nha Nhi mím môi cười cười, lòng bàn tay một hồi một hồi viên bánh gạo nếp.
“Ngủ, chỉ là thức dậy sớm chút.”
Ngũ tẩu không biết sao, cũng sợ mình nói nhiều chọc người phiền toái, liền ngồi chồm hỗm xuống thay nàng để ý bếp lửa.
Nguyệt Nha Nhi ngược lại có chút thật không tiện: “Không có chuyện gì ngũ tẩu, ngươi đi ngủ đi.”
“Ta vốn là thức dậy sớm, cô nương đừng lo lắng.”
Nấu nước, vò mì, chế canh, chưng xong, trang trí hộp… Mãi cho đến lúc canh tư, nhiều điểm tâm nhỏ như vậy mới được làm xong.
Nguyệt Nha Nhi vẫy tay, gọi ngũ tẩu lại đây thử vị một lần: “Ta lần đầu tiên làm bánh định thắng, ngũ tẩu ngươi nếm thử, xem mùi vị có được hay không.”
Là một miếng bánh định thắng hình hoa mai, màu hồng, ở dưới đèn hiện ra ngũ sắc mê người. Ngũ tẩu cầm lấy một cái, bẻ xuống một góc nhỏ nếm thử. Vỏ ngoài mềm mại, giống như đang ăn hoa tuyết trong miệng, xốp mùi thơm ngát. Nhân bánh đậu bên trong đã được đặc biệt điều chế qua, lúc ẩn lúc hiện lộ ra một mùi hoa thơm ngát, điềm điềm mềm mềm.
“Mùi vị rất tốt.”
Nguyệt Nha Nhi lúc này mới yên tâm. nàng chậm rãi xoay người, nói lầm bầm: “Phiền người đến chết mà.”
Nhưng mà trên mặt của nàng trước sau đều mang theo nụ cười tươi tắn.
Rửa mặt, thay đổi xiêm y cũ, Nguyệt Nha Nhi cùng ngũ tẩu lên tiếng chào hỏi, trực tiếp ra cửa.
Ngũ tẩu cầm theo đèn đứng cạnh cửa, đang muốn đóng cửa, đã thấy trước cầu có ba thư sinh đang đi cùng với người nhà, trong tay đều nhấc theo một hộp thư, vẻ mặt dáng dấp rất trịnh trọng.
Nàng nghĩ tới, hôm nay là ngày phủ thí!
Nguyệt Nha Nhi một tay cầm hộp cơm, một tay cầm đăng, đi ở trong hẻm nhỏ, bước chân nhẹ nhàng dị thường.
Đi đến trước cửa, nàng dừng chân, dùng tay chỉnh lại tóc mai, xác nhận không không bị tán ra rồi mới lấy tay gõ cửa.
Cửa sài theo tiếng mà mở, Ngô Miễn thấy nàng, trong mắt ẩn giấu ý cười. hắn mặc một bộ lan sam xanh ngọc, thanh như băng, nhuận Như Ngọc.
“Ngươi… Đến rồi.”
Nguyệt Nha Nhi đem hộp cơm đẩy về phía trước: “Nha, đồ ăn ta chuẩn bị cho ngươi mang đến trường thi đều ở trong hộp này.”
Nàng hơi cúi thấp đầu, dùng mũi chân đi gảy hoa rơi trên đất, vung lên đến, lại hạ xuống, nhưng không nhìn Ngô Miễn.
“Ngươi… Thi cho tốt.”
Nói xong, Nguyệt Nha Nhi xoay người liền chạy.
Gió xuân nhè nhẹ, khẽ hất làn váy xanh ngọc của nàng.
Ngô Miễn nhìn ánh đèn nhảy nhót trong trời tản sáng, dần dần xa, bỗng nhiên có một loại phiền muộn mỏng manh.
Nhẫn nhịn nhiều ngày không gặp, thật vất vả mới gặp được một lúc, nhưng chỉ nói hai câu.
Hắn đem hộp cơm mở ra, trên tầng cao nhất để một hộp nhỏ.
Ngô Miễn nhẹ nhàng mở nắp hộp, hóa ra là một cây bút.
Là hồ bút dùng lông dê có chất lượng vô cùng tốt, nhọn, tề, viên, kiện.
Bút tốt như vậy, người trong cùng phòng sách đều có một cây. Hắn đã từng hỏi giá, liền bỏ đi cái ý niệm này. Lần này đi thi phủ thí, hắn vẫn cứ chuẩn bị dùng cây bút cũ này.
Mà giờ khắc này, hắn lại lấy được một cây bút lông cừu này.
Trời vừa tảng sáng.
Bên ngoài học cung, người nhà cùng với thí sinh đã chen lấn trước lan can gỗ, hoặc nhấc theo đèn lồng, hoặc cầm sách mà đọc, chờ đợi đến giờ.
Giờ mão một khắc, trống đồng vang lớn, các học sinh như là nước chảy bước qua cửa lớn học cung.
Cửa lớn này của học cung, bách tính tục xưng “Long Môn”, lấy ý nghĩa cá chép vượt Long Môn. Thông qua phủ thí, chính là đường hoàng ra dáng học trò nhỏ, có thể tham gia thi tú tài ở viện thí. Thi đỗ tú tài, đó mới là người nghiêm túc đọc sách, triều đình hàng năm có trợ giúp không giả, được miễn lao dịch với thuế má, một cái chân liền nhảy vào bên trong quan trường.
Kiệu của Giang Ninh Tri phủ ở phía xa, thấy tình cảnh này, không khỏi hơi xúc động. Hắn lúc trước thi đồng thí, cũng là còn trẻ như vậy.
Vẫn là canh giờ như thế, địa điểm như vậy, từ lúc còn là thí sinh cho đến khi được làm khảo quan. Nghĩ như vậy, ngược lại thật sự là năm tháng quá vội vã.
Mấy thí quan đến đón, cười thỉnh an: “Tri phủ đại nhân, bây giờ thí sinh đã ra trận, lão nhân gia ngài cũng nên vào công đường nghỉ ngơi chút.”
“Không vội không vội.” Lý Chi Dao nhìn về hai bên phải trái nói: “Hiện tại là lúc kiểm tra đồ mà thí sinh mang theo, chúng ta lặng lẽ đi coi trộm một chút. Thi phủ thí, tuyệt đối không thể để chuyện mang theo tài liệu xảy ra.”
“Vẫn là đại nhân nghĩ tới chu đáo.”
Đoàn người đi về phía bên trong học cung, Lý Chi Dao dẫn đầu, bước tiến rất chậm, đầy hứng thú quan sát dung mạo các thi sinh.
Có thí sinh còn rất trẻ, tóc mai tóc trái đất,bộ dạng vụng về, nhưng càng nhiều, là một mặt căng thẳng, còn có một số ít học sinh tóc trắng xóa, nhìn lên thì chính là người thi nửa đời cũng chưa đỗ. Hình thái khác nhau.
Vào Long Môn, điều quan trọng đầu tiên là thông quan kiểm tra đồ đạc. Kiểm đồ của phủ thí, có thể so với huyện thí phải nghiêm khắc hơn rất nhiều, bởi vậy tốc độ cũng hơi hơi chậm một chút. Đảm nhiệm kiểm đồ còn không chỉ phải kiểm tra làn của thí sinh, còn phải kiểm tra đồ vật mang theo người, còn muốn tháo búi tóc của thí sinh, kiểm tra có mang theo thứ gì không nên hay không.
Năm xưa còn có người không dụng công đọc sách, chuyên môn dùng tới những thứ người khác không biết. Ví dụ như chép lại Tứ Thư Ngũ Kinh nhỏ như con ruồi rồi nhét vào mép tất, tiểu xảo bên trong ngọn nến, ở bên trong bánh màn thầu bí mật mang theo tờ giấy nhỏ… Đa dạng.
Trời còn chưa sáng choang, cửa kiểm tra đồ cũng cực kỳ phí thời gian, ngoại trừ người mới lúc mới bắt đầu có chút mới mẻ, đại đa số người kiểm tra đều là người quen, hận không thể luyện được một đôi mắt vàng chói lửa, hai mắt xoay một cái là bắt được một con yêu.
Lý Chi Dao không muốn kinh động thí sinh, vì thế đem tùy tùng lùi hơn nửa, chỉ mang theo sư gia của mình lặng lẽ đứng dưới hiên xem.
Thấy sưu tử môn tuy rằng sắc mặt không lo, động tác vẫn là rất gọn gàng, cũng không có bắt được người nào mang đồ bí mật, Lý Chi Dao không khỏi gật đầu.
Xem ra lần thứ nhất hắn làm chủ trì phủ thí, cũng không gây ra chuyện lớn gì.
Lý Chi Dao vuốt râu, từng bước từng bước đi về phía trước, bỗng nhiên thấy có ba bốn sưu tử vây quanh một thí sinh, không biết đang làm gì.
Hắn nhíu nhíu mày, nghĩ thầm chắc không phải là tìm thấy người tồi tệ rồi chứ? Lập tức tiến lên kiểm tra.
Đến gần, nhưng thấy sưu tử môn lay cái làn của thí sinh kia, lưu luyến mà nhìn điểm tâm bên trong.
“Chuyện gì thế này? Thi lam của hắn có vấn đề gì?” Lý Chi Dao nghiêm túc nói.
Mấy người quay đầu lại, Lý Chi Dao cuối cùng cũng nhìn thấy thí sinh bị bọn hắn vây quanh, tướng mạo này, quả thực là dáng vẻ lớn lên chuyên vì Tham Hoa lang.
Dựa vào đèn đuốc, sưu tử môn nhìn thấy quan phục của Lý Chi Dao, vội vàng hành lễ nói: “Tiểu nhân gặp qua Tri phủ đại nhân.”
“Miễn.” Lý Chi Dao vung tay lên: “Làm cái gì vậy?”
Sưu tử môn hai mặt nhìn nhau, một người dẫn đầu cười rạng rỡ: “Không làm cái gì, theo lệ sưu kiểm tra thí sinh mà thôi, khiến đại nhân nhọc lòng.”
Lý Chi Dao nhìn dáng dấp của bọn họ, cảm thấy trong này có mờ ám, liền hỏi thiếu niên kia: “Ngươi là người phương nào? Nói một chút làm sao?”
Thiếu niên tư thái đúng mực: “Thưa Tri phủ đại nhân, tiểu nhân họ Ngô tên Miễn. Nhận được các vị đại ca chăm sóc, vừa mới chính hỏi ta điểm tâm kia mua ở chỗ nào.”
Nghe hắn nói như vậy, đầu lĩnh sưu tử kia âm thầm thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực bọn họ mới vừa rồi là muốn cướp mấy cái điểm tâm để ăn, may mà tiểu tử vắt mũi chưa sạch này vẫn còn có mắt nhìn, không phải vậy không biết Tri phủ đại nhân sẽ phạt ra sao.
Lý Chi Dao nghe xong, nhướng nhướng mày: “Điểm tâm nào? Còn đáng giá mấy người chạy tới hỏi?”
Hắn cúi người đến xem. Mới để sát vào, mũi liền ngửi thấy mùi thơm, bên trong cái làn có mở một hộp cơm, bên trong bày mấy loại điểm tâm. Màu sắc đẹp, dáng dấp tốt, mùi hương nồng nặc. Ngược lại có mấy phần giống với điểm tâm được chế biến trong cung.
Bởi vì thức dậy quá sớm, trước khi Lý Chi Dao rời nhà cũng không có khẩu vị gì chỉ vội vã ăn hai cái bánh. Thấy loại điểm tâm hương sắc đầy đủ này, cơn thèm ăn trong bụng cũng bắt đầu động đậy.
Hắn cầm lấy một cái điểm tâm mà người kiểm tra bẻ làm hai, cầm lên xem, càng là một khối nhỏ hình dạng chỉnh tề, vuông vức bánh đậu xanh.
Điều này cũng thực sự là kỳ quái, điểm tâm mà thí sinh khác mang đi cũng bị bẻ làm hai, căn bản không cái hình dạng hoàn chỉnh, nát muốn chết, làm sao mà điểm tâm của Ngô Miễn này cho dù mở ra cũng vẫn như cũ đẹp đẽ như vậy?
Lý Chi Dao thấy còn có một khối bánh đậu xanh chưa bẻ, đem này khối nhỏ cùng khối to đặt song song với nhau. Lúc này mới thấy rõ, hóa ra bánh đậu xanh này là dùng dao cắt thành đường, chỉ là vết đao vẫn chưa cắt hết, vì thế nhìn từ bề ngoài vẫn là cả một miếng. Mà khi sưu tử môn dùng sức bẻ, bánh đậu xanh liền vỡ thành miếng nhỏ một cách tự nhiên, vừa bằng phẳng lại đẹp đẽ.
Hắn không nhịn được đem khối nhỏ bánh đậu xanh bỏ vào trong miệng, hương thanh mát lạnh, phấn mà không dính, hơi ngọt. Lý Chi Dao ăn qua rất nhiều loại bánh đậu xanh, nhưng chưa bao giờ ăn qua vừa đúng như vậy, hạt tròn cực nhỏ, bánh đậu xanh thanh nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái.
Lại nhìn cái điểm tâm khác, cũng có dòng suy nghĩ giống như vậy, nếu bẻ ra làm hai nửa, vẫn có hình dạng giống như lúc đầu. Chia cùng không chia, đều là tự nhiên mà thành.
Lý Chi Dao không nhịn được đặt câu hỏi: “Ngươi mua điểm tâm của nhà ai đây?”
…
Sau khi thi phủ xong, muốn bảy ngày mới ra thành tích. Nguyệt Nha Nhi mấy ngày nay, trong lòng lúc nào cũng lo lắng việc này.
Ngô Miễn lại là bộ dạng hờ hững, vẫn như cũ đóng cửa đọc sách. Nhìn tư thái này của hắn, Nguyệt Nha Nhi bĩu môi, cảm thấy là “Hoàng Đế không vội thái giám gấp” .
Ngày hôm đó Nguyệt Nha Nhi vẫn như cũ ở trong cửa hàng bận rộn, có ngũ tẩu mẹ con cùng Lỗ Bá hỗ trợ, nàng bây giờ có thể không cần quá quản lý điểm tâm, toàn tâm toàn ý làm điểm tâm.
Vốn dĩ đang làm bánh Hải Đường, Lục Cân chạy tới nói: “Có vị khách nhân nói, hắn muốn gặp lão bản.”
“Gặp lão bản làm cái gì?” Nguyệt Nha Nhi thả công cụ trong tay xuống, nhìn về phía Lục Cân chỉ, chỉ thấy một người trung niên dáng vẻ nho nhã, được cho “Mỹ nhiêm công”, một thân quyên bào, vừa nhìn liền biết không giàu thì cũng quý. Hai bên trái phải của hắn có tùy tùng đi theo, đến tùy tùng cũng là một thân thẳng tắp trường sam.
Người như vậy, Nguyệt Nha Nhi bây giờ nhất định không thể đắc tội. Nàng đưa tay rửa sạch, đi tới, cười hỏi: “Không biết khách mời có gì phân phó?”
Người trung niên rất ôn hòa nói: “Có một việc làm ăn lớn, muốn cùng lão bản bàn.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Hóa ra là như vậy, không biết là chuyện làm ăn gì?”
“Không lâu sau đó, Giang Nam sẽ đón một vị thái giám mới đến trấn, ta nghĩ mời lão bản làm điểm tâm ở tiệc tẩy trần của hắn, không biết có thể hay không?”
Nguyệt Nha Nhi sửng sốt một chút, chăm chú quan sát người trước mắt: “Xin hỏi tôn giá họ tên?”
Bên cạnh hắn một cái tùy tùng nhẹ giọng nói: “Đây là Giang Ninh Tri phủ, Lý đại nhân.”
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 3623 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 49 + 5025 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 5 + 6
BÀI SAU
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 7 + 8
One thought on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 37 + 38”
azurelamlam nói:
4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 15:45
Lão ngoan đồng thích ăn uống cho bánh su lên sách gòi kua
Số lượt thích
PHẢN HỒI
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên *
Thư điện tử *
Trang web
Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
BÀI VIẾT MỚI
Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25
Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930 Th12 »
APLISEVI’S PEACHES GARDEN
FOLLOW US
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION
Create your website with WordPress.com
Bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro