Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33_34

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 33 + 34

23 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.

Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.

________

Chương 33: Bánh Hải Đường.

Mới đến tháng hai, hạnh hoa tính tình gấp gáp đã tỉnh rồi, hạnh hoa trước của tỉnh ngủ làm rực rỡ lên hẳn quán Hạnh Hoa.

Hàng rào bằng tre, quấn quanh bằng dây thường xuân màu xanh, vào cửa là một khu đất trống nhỏ.

Ba thước tường tây có cây sấu rủ xuống, sát bên cạnh là một cây hoa Tử Đằng. Bên dưới cây hoa có đôi bàn ghế đá, chất phác thú vị.

Rèm cửa sổ đã đổi thành màu trắng, nhìn vừa rộng vừa thoáng.

Rèm cửa tiêu trúc tương phi rộng mà, trang trí của quán nhỏ thu hết trong tầm mắt.

Bốn, năm tấm tranh chữ treo trên tường được xếp ngay ngắn.

Vị trí gần bên trong, là một cửa vòng tròn hướng về phía nhà bếp.

Trên kệ bếp có một tấm ván gỗ lớn, có lồng hấp, nồi nhỏ, đồ gia vị, bình dầu, xếp ngay ngắn gọn gàng, rất sạch sẽ.

Nguyệt Nha Nhi chặt đồ trên tấm thớt, kêu leng keng leng keng.

Dầu trong nồi nóng lên, đổ tỏi vào nồi, mùi thơm ngát phân tán. Lúc này nồi luộc vằn thắn đã sôi, từng cái từng cái xoay một vòng.

Nguyệt Nha Nhi múc vằn thắn vào trong bát, lại thêm một thìa nước canh gà loãng, cho thêm ít rau mùi, thêm rau dăm.

“Nhớ chưa? Luộc như vậy, để khách hàng nhìn rõ rõ ràng ràng.”

Một người nam tử trung niên bụng bia cười gật đầu: “Tiêu cô nương, yên tâm, nhớ kỹ.”

Nguyệt Nha Nhi lại để cho hắn làm lại một lần, thấy thủ pháp của hắn thành thạo, không khỏi âm thầm gật đầu.

Người này là Vu lão bản giới thiệu cho nàng, họ Lương, nghe nói từng làm bếp chính ba năm ở một quán trà, một thân tư thái thêm vào mùi vị khói dầu, đi ra ngoài người khác liền biết hắn là đầu bếp, liền gọi hắn Lương đầu bếp.

Mấy ngày nay sau khi Nguyệt Nha Nhi phỏng vấn Lương đầu bếp xong, liền bắt tay dạy cho bọn họ một ít quy củ.

Hạnh Hoa quán của nàng, cùng với thực đơn của quán trà khác có khác biệt rất lớn.

Quán của người khác, nhà bếp đều là ở phía sau, sợ khách phải tiếp xúc với mùi khói dầu, nhưng nàng đi tham quan mấy nhà này, nhìn thấy nhà bếp nhỏ toàn dùng dầu toàn có một lớp dầu đen, nhìn liền phát ngán, cũng khó trách muốn giấu đi.

Cân nhắc đến quán ăn nhỏ mình mở, khói dầu sinh ra cũng ít, Nguyệt Nha Nhi liền lớn mật đập đi bức tường trước nhà bếp, ở trong quán làm ra một nhà bếp mở.

Đương nhiên, nàng cũng dựng một nhà bếp nhỏ ở bên trái quán, hai bên kết hợp, xem ra cảm quan cũng tốt.

Bởi vì kinh phí sung túc, nàng không chỉ có tìm mỗi Lương đầu bếp, còn có một Bang đầu bếp với hai người hầu trà, hình như cũng là người cùng quê với bác Lương, tay chân lanh lẹ, vừa đến Hạnh Hoa quán liền giặt sạch sẽ giẻ lau, lau sạch sẽ bàn ghế.

Nguyệt Nha Nhi lấy ra một tờ thực đơn, vẫy tay muốn bác Lương gọi người đến nhìn.

“Ta đi làm bếp trưởng mấy năm nay, chưa từng thấy thực đơn nhà nào lại đẹp như vậy.” Lương đầu bếp nhìn thực đơn, cảm khái nói.

Bây giờ trà tứ tửu lâu, thực đơn dùng để gọi món đều là mộc bài kết hợp với người phục vụ báo tên.

Một là yêu cầu người hầu trà nhớ kỹ món ăn nhà mình, hai là treo trên tường phía sau quầy, treo đầy mộc bài nhỏ có tên món ăn, trên có khắc trước bảng giá cùng món ăn.

Nguyệt Nha Nhi cũng định làm một bảng giá món ăn nhỏ, nhưng nàng cảm thấy yêu cầu người hầu trà nhớ kỹ tên món ăn, thời gian thành phẩm quá mức cao.

Nàng huấn luyện cho mấy người này vẫn chưa tới tám ngày, làm sao có thể nhớ kỹ được tên cùng với giá điểm tâm?

Hạnh Hoa quán bán thứ gì, nàng cũng nghĩ đến hồi lâu, cuối cùng quyết định chia đồ ăn làm ba phần, tỉ mỉ ngay ngắn chép lại thực đơn, còn có bức tranh nhỏ mô tả.

Bộ phận thứ nhất là bánh ngọt, như là bánh gạo nếp hoa quế, bánh định thắng, bánh móng ngựa…

Thứ hai là ăn vặt, giống như là mì vằn thắn, mỹ linh chúc, tiểu long bao; còn có một thứ là trà, cái này cũng không thể thiếu.

Nhưng bởi vì sức lực Nguyệt Nha Nhi có hạn, ở nguồn cung cấp lá trà, không có tỉ mỉ đi tìm, bởi vậy cũng không thể cung cấp được nhiều loại trà khác nhau, chỉ có trà xanh, hồng trà, còn có trà hoa quả.

Nàng đúng là muốn làm trà sữa, chỉ là hiện tại sữa bò có thể dùng quá ít, còn phải tăng cường dùng cho điểm tâm.

Trước khi mở rộng nguồn cung cấp, thực sự không ổn nếu trực tiếp bán trà sữa ra, chỉ có thể trước tiên gác lại kế hoạch này, lại từ từ tìm.

Ngược lại, quán của nàng là quán ăn nhỏ, lại không phải là quán trá.

“Bản lĩnh của các vị, ta đã biết, nếu đã đến Hạnh Hoa quán của chúng ta, vậy thì sau này cùng nhau nỗ lực cố gắng. Chỉ cần tình hình kinh doanh tốt, ta nhất định sẽ phát thưởng đều đều cho các vị.”

Nguyệt Nha Nhi giảng giải xong quy củ với mấy người họ.

Lương đầu bếp nịnh nọt nói: “Cô nương còn nhỏ tuổi, tay nghề lại tốt, lại biết kinh doanh, chúng ta nhất định sẽ đi theo ngươi làm việc thật tốt.”

Mấy người còn lại cũng dồn dập phụ họa.

Thấy các công nhân viên đều rất có sức sống, Nguyệt Nha Nhi tâm tình cũng khoan khoái lên. Lúc này Lỗ Đại Nữu đến rồi, mặt đầy hỉ khí nói: “Cô nương, cha ta đi hỏi ông chủ cũ, nói đầm lớn hương thật sự có một một nhà nuôi đến sáu bảy con bò sữa.”

“Cha ta vừa nghe tin tức này, lập tức lên đường đi tìm, mới báo tin về cho ta. Nói  giá tiền cô nương ra, người nhà này đồng ý, còn giúp vội vàng đưa qua, nhưng muốn lấy tiền một tháng.”

Nguyệt Nha Nhi nghe thấy tin tức tốt này, trên mặt có ý cười: “Kết toàn tiền một tháng là nên, chỉ cần phụ thân ngươi đồng ý, ta đến lúc đó sẽ tự mang tiền đến chỗ bọn họ kí khế ước.”

Nguyệt Nha Nhi thoáng nhìn trời ngoài cửa sổ, trời trong như nước. Thời điểm tốt như vậy, tốt nhất nên làm một ít tuyên truyền.

Nàng kiếm một hộp điểm tâm, xoay người ra cửa.

Tiết Lệnh Khương ngồi bên trong, nàng ba ngày trước đến nhà đi qua, nói rồi nnhững việc cần để chuẩn bị mở tiệm.

Thuở nhỏ lớn lên ở khuê phòng, rất ít khi có thể nghe thấy những chuyện lý thú ở bên ngoài, Tiết Lệnh Khương nghe Nguyệt Nha Nhi kể rất sống động, quả thực giống như đang nghe kể chuyện, không khỏi cười khẽ lên.

“Tốt, ngươi muốn làm gì thì cứ làm theo ý của mình, thỉnh thoảng báo lại với ta một tiếng là được rồi.”

“Tam nương tử nghe như này, không bằng ở ngày hội hoa kia, tự mình đến cắt băng khánh thành Hạnh Hoa quán?”

“Cắt băng?”

Tiết Lệnh Khương hơi nghi hoặc một chút: “Cắt băng là ý tứ gì?”

Nguyệt Nha Nhi lúc này mới ý thức được hiện tại vẫn chưa có khái niệm về cắt băng khánh thành, bèn giải thích.

“Là quay ruy băng đỏ ở trước nơi kinh doanh, chỉ có người chủ cắt ra băng khánh thành thì khách mới có thể vào. Cũng là vì làm thêm một ít điềm tốt.”

Tiết Lệnh Khương gật đầu, nhưng lại có chút tiếc nuối: “Ta sợ là đi không được.”

Nàng cho tới bây giờ, chỉ có một lần vào ngày xuất giá, ngồi xuống kiệu hoa ở bên nhoái đầu ra ngoài rèm nhìn đường phố, cho dù bị lễ phép ràng buộc, nàng vẫn là không nhịn được nhấc lên một góc rèm kiệu, lén lút liếc mắt nhìn.

Chỉ như vậy, sau khi gả vào Triệu phủ, mấy lão bà tử nắm lấy việc này của nàng, nói nàng không hiểu quy củ.

“Ngươi nếu như có thể, vẽ lại Hạnh Hoa quán, tặng cho ta xem là được rồi.” Tiết Lệnh Khương sầu não đáp.

Nguyệt Nha Nhi thấy biểu hiện của nàng, biết lời nói của mình không được thỏa đáng, liền thay đổi đề tài khác nói một hai câu rồi đứng dậy cáo từ.

Ở chỗ của Đường Khả Lũ, nàng tự nhiên cũng là muốn đến.

Nghe thấy Hạnh Hoa quán sẽ trai trương vào ngày hội hoa, Đường Khả Lũ miệng đầy lời đáp ứng, nói ngày đó nhất định đến, muốn Nguyệt Nha Nhi lưu cho hắn vị trí tốt nhất.

Ngoài ra, nàng do dự một lúc, mới mang theo hộp cơm đi về phía hẻm hai cầu Thập Tứ.

Lúc nhìn thấy Liễu Kiến Thanh, nàng vốn đang nằm nghiêng trên ghế mây, miễn cưỡng đứng dậy: “Đúng là khách quý nha, ngươi làm sao lại đến đây?”

Nguyệt Nha Nhi đem hộp cơm để trên bàn: “Nhờ phúc của cô nương, quán nhỏ của ta sắp khai trương, đưa chút điểm tâm cùng một tấm thiệp mời cho cô nương.”

“Cũng mới mẻ thật.”

Liễu Kiến Thanh mở nắp hộp, nhìn thấy cái đĩa cao nhất có hình bông hoa hải đường, vậy mà phủ nước màu, không khỏi hiếu kỳ nói: “Đây là loại điểm tâm nào, ta lại chưa từng thấy.”

“Đây là bánh Hải Đường.” Nguyệt Nha Nhi đem đĩa điểm tâm nhỏ này lấy ra, đưa cho nàng một đôi đũa: “Cô nương thử một lần.”

Liễu Kiến Thanh gắp một cái, tỉ mỉ nhìn điểm tâm, chỉ thấy bánh Hải Đường này có dáng vẻ rất ưa nhìn, bên trên lại có ngũ sắc, hạnh nhân với hạt vừng.

Miệng nhỏ của nàng cắn xuống, lớp mạch nha phủ bên ngoài bánh hải đường bị cắn vỡ, cắn một cái, lại có thêm vị ngọt của mật.

Bột mì bên ngoài xốp giòn, vị hơi cứng, nhân bánh bên trong lại vô cùng mềm mại.

Bánh đậu nhặn nhụi, vào miệng cát, ngọt mà không chán.

“Đúng là so với quán trà bình thường hơn rất nhiều.” Nàng ăn ba miếng, mới để đũa xuống.

Nghiêng về một phía tiểu nha đầu pha trà đang ngạc nhiên nhìn, phải biết điểm tâm ngọt bình thường, Liễu Kiến Thanh nhiều nhất ăn một miếng.

Có điều ——

Ánh mắt tiểu nha đầu này khẽ dịch chuyển, tập trung nhìn đĩa bánh Hải Đường này, dùng sức hít một hơi, trong mũi lại ngửi thấy tràn đầy vị ngọt.

Nàng cũng muốn ăn thử một miếng.

Nguyệt Nha Nhi tiếp nhận trà, nói tiếng cám ơn, cười tươi tắn nhìn Liễu Kiến Thanh:

“Hạnh Hoa quán này của ta, định khai trương vào ngày hội hoa, cô nương có hứng thú đến cắt băng hay không?”

Nàng nói hàm nghĩa cắt băng khánh thành một lần nữa cho Liễu Kiến Thanh nghe.

Nghe xong, Liễu Kiến Thanh hét lên: “Thực sự là vô sự hiến ân cần, ngươi tính toán để cho ta đi kéo nhân khí?”

“Đôi mắt này của cô nương, có chuyện gì là không nhìn thấu đâu?”

Liễu Kiến Thanh đứng dậy, mở ra một tầng nắp hộp, nhìn một chút điểm tâm bên trong, gọi tiểu nha đầu đem hộp cơm ôm đi.

“Cái ngươi gọi là ‘Cắt băng’, nghe cũng có hứng thú. Ta nhớ kỹ, rảnh rỗi liền đi xem xem náo nhiệt.”

Về đến nhà, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng rảnh rỗi để sắp xếp lại đồ đạc trong phòng.

Nàng vừa mới sắp xếp xong đi đạc, vừa muốn nghĩ xem bản thân có xếp sai chỗ nào không.

Có vấn đề gì không?

Đêm trước ngày hội hoa, Nguyệt Nha Nhi treo đăng trước cửa, treo ruy băng đỏ mua đựo treo trước cửa.

Bảng hiệu Hạnh Hoa quán đã treo lên, che lại một tầng vải đỏ, chỉ chờ mở màn.

Nàng dõi mắt trong cảnh hoàng hôn nhìn hạnh hoa quán, rất là cảm khái.

Nghĩ thầm, ta cuối cùng cũng có quán điểm tâm của riêng mình.

Ngày mai, chính là bắt đầu mới.

Vào lúc này, Lương đầu bếp lại bị ba người kia vây quanh.

Bác Lương trù vẫn như cũ là một khuôn mặt tươi cười, nhưng lời nói ra lại không khiến người hài lòng như vậy.

“Tiêu cô nương, có một quán nhà khác mời chúng ta đi làm việc, mỗi người còn được cho thêm một lượng bạc đấy! Ngươi xem, giá tiền như này, có phải là muốn nói lại không.”

Nguyệt Nha Nhi đang hoài nghi mình nghe nhầm.

“Nói xong rồi, ta cho ngươi năm lạng bạc một tháng, những người khác ba lạng. Cái giá này, cho dù đi so với quán trà lớn, cũng coi như công bằng!”

Lương đầu bếp nhún vai một cái: “A, này nếu như vậy, những quán khác đồng ý dùng giá cao mời chúng ta đi, cô nương đừng trách tội.”

Mấy người dồn dập phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu không thêm tiền, nếu không chúng ta liền đi.”

Nguyệt Nha Nhi xoay người lại, lạnh lùng nhìn bọn họ, một hồi lâu không lên tiếng.

Tửu lâu trà tứ thuê công nhân có quy củ riêng, không giống mua nô bộc, hoặc là thuê đứa ở là kí khế ước bán thân, quá nửa là ước hẹn đầu lưỡi.

Nguyệt Nha Nhi lúc đó thì có chút lo lắng, nhưng nghe Vu Vân Vụ nói các tửu lâu khác đầu là như vậy, không thể làm gì khác hơn là thuận theo phong trào.

Cái sợ đến nhất thì lại đến.

Ngày mai sẽ phải khai trương, hiện tại những người này lại nói với Nguyệt Nha Nhi như vậy, không thêm tiền liền không làm.

Này chứng tỏ là thấy nàng là một tiểu cô nương nên muốn chiếm thêm tiện nghi mà!

Chờ mấy người này mồm năm miệng mười phát biểu xong, yên lặng một lúc, nàng mới cười lạnh nói: “Thực sự là mưu tính rất tốt, vậy mà lại dám uy hiếp ta.”

Bác Lương nói: “Tiêu cô nương nói chuyện không cần nói khó nghe như vậy, việc đều là ngươi tình ta nguyện.”

Nguyệt Nha Nhi lẫm tiếng nói: “Con người của ta, không gây chuyện, cũng không sợ phiền phức! Thật sự cho rằng không có ngươi, quán này của ta không mở được?”

“Nếu nói như vậy, chư vị mời rời đi, tòa miếu nhỏ này của ta vẫn không thể dung nổi Đại Phật!”

Lương đầu bếp thấy giọng điệu này của nàng, lên cơn giận dữ: “Ha, cho mặt mùi còn không biết điều, chúng ta đi, quán nhỏ này mà thành tài được thì chỉ có quỷ!”

Nói xong, xoay người rời đi.

Mặt trời lặn về phía tây, mặt đất phủ đầy ánh chiều tà, Nguyệt Nha Nhi liếc mắt nhìn Hạnh Hoa quán trống rỗng.

Ngày mai đã phải khai trương rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ?

________

Chương 34: Súp lúa mạch- giới hạn của ngày hội hoa.

Trời lờ mờ sáng, nắng sớm phủ đầy trong hẻm nhỏ.

Viên cử nhân ngồi ở trên kiệu, mơ hồ nhìn thấy cây hạnh hoa phía trước, không khỏi ngáp một cái.

Thiệp mời khai trương của hạnh hoa quán này, là Đường Khả Lũ đưa cho hắn.

Lão đầu tử này một bộ dạng dương dương tự đắc, bởi vì hắn cuối cùng cũng khai phá được một quán mỹ thực trước Viên cử nhân, biểu hiện kia nhìn là thấy ganh tỵ.

Vốn dĩ tấm thiệp mời này, Viên cử nhân là định ném đi, nhưng nghĩ tới hương vị của bánh khoai môn chà bông, lại rất xoắn xuýt.

Mỗi lần Tiêu mỹ nhân này làm điểm tâm, đều là hương vị mới mẻ, lại đẹp đẽ lại ăn ngon. Lần này nàng tự mình mà một quán ăn nhỏ, tùy tiện nghĩ là biết sẽ có rất nhiều loại điểm tâm mới mẻ.

Vừa nghĩ như thế, hay là đi xem một chút đi.

Viên cử nhân chỉ sợ tình cờ gặp Đường Khả Lũ, bởi vì lúc trước hắn đã nói với Đường Khả Lũ, nói mình mới sẽ không đi loại quán ăn nhỏ mởi mở này. Nếu như thật sự để hắn gặp được mình, vậy khuôn mặt già nua này của hắn có còn muốn hay không?

Vẫn là chạy tới từ sáng sớm, lặng lẽ ăn, lại lặng lẽ đi, ai cũng không kinh động. Bộ dạng như vậy là thỏa đáng nhất.

Kiệu vừa đi qua cây cầu nhỏ, chợt nghe thấy tiếng sấm ầm ầm ầm. Viên cử nhân ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, cảm thấy trời sắp sửa mưa.

May mà đã sắp đến Hạnh Hoa quán.

Đây là một tiểu lệ cực kỳ thanh tao, Viên cử nhân mới liếc mắt nhìn, liền rõ ràng vì sao phải gọi là “Hạnh hoa quán” .

Phối hợp tình cảnh này, ngược lại thật sự là “Một đinh mưa bụi hạnh hoa hàn” .

Quanh cột cửa buộc dây ruy băng đỏ. Thiếu nữ đứng bên cạnh cây hạnh hoa, lẻ loi đứng, tay nắm một cây kéo, ngơ ngác nhìn sợi dây đỏ này.

“Đây là hạnh hoa quán sao?” Viên cử nhân hỏi.

Thiếu nữ ngoái đầu nhìn lại, màu da trắng như trẻ sơ sinh, chính là bà chủ Tiêu Nguyệt của nơi này.

Nguyệt Nha Nhi thấy hắn, hơi có chút kinh ngạc: “Vị lão gia này là đến dùng cơm?”

Thời gian này có chút sớm.

Viên cử nhân ho nhẹ một tiếng: “Ta thường hay dậy sớm.”

Đang nói chuyện, gió thổi cây lay, thổi đến mưa xuân. Nguyệt Nha Nhi vội vã cầm kéo cắt cây ruy băng, vội vã hoàn thành cắt băng.

“Mau vào đi.”

Mành trúc đốm khẽ bay, Viên cử nhân không khỏi sáng mắt lên. Trà lâu lớn, hắn đi qua rất nhiều. Vì biểu lộ ra nhà mình rất có thường thức, thích dùng bát tiên sáng rõ trang trí. Còn có thể xây một đài nhỏ giữa sảnh, chuyên mời nghệ nhân đến xướng ca. Mà quán trà nhỏ, hận không thể xếp thêm bàn vào mỗi tấc đất, chen chen trúc trúc, chỉ lo bởi vì không có vị trí mà mất rồi hách hàng.

Nhưng mà hạnh hoa quán này, lại không giống hai loại kể trên, hơi có chút phong cách ẩn sĩ trong nui. Song cửa bằng trúc, gần với hoa cỏ, nho nhỏ tinh xảo, có một loại hứng thú đặc biệt.

Khiến người chú ý nhất, chính mình là cánh cửa vòn bên hông, tiệm này vậy mà lại biến nhà bếp thành nơi trình diễn chế phẩm! Giống như giá Bác Cổ trong thư phòng, hàm súc lại lộ liễu.

Viên cử nhân chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuông, nhìn xuyên qua cửa sổ giấy dán mới tinh, nhìn thấy mưa rơi từng hạt.

Nguyệt Nha Nhi dùng một cái khay gỗ bê đồ ăn nhẹ lại đây, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: “Khách quan là người thứ nhất đến Hạnh Hoa quán, mời dùng một phần mận đậu.”

Mận đậu phủ màu đỏ, trải phẳng trong đĩa sứ trắng nhỏ. Viên cử nhân lấy một viên, đã thấy một đóa Hạnh Hoa nhỏ ở góc đĩa.

Tiêu mỹ nhân này là người chú trong chi tiết nhỏ, lại còn cố ý làm riêng một bộ bát đĩa hạnh hoa.

Nguyệt Nha Nhi đem ra thực đơn món ăn, là một tấm giấy mới viết, dán trên tấm ván gỗ mỏng.

Viên cử nhân vừa nhìn, khen: “Thực sự là chữ đẹp.”

Hắn tinh tế nhìn món ăn, nghi ngờ nói: “Chỉ có ba loại điểm tâm?”

“Thực sự là thật không tiện, bởi vì mới khai trương, bận việc cũng chỉ có một mình ta. Ngày hôm nay cũng chỉ có thể cung cấp điểm tâm được như vậy.”

Viên cử nhân nhìn một chút, chỉ một món: “Lấy cái này đi.”

“Muốn dùng trà sao? Ngày hôm nay có trà sữa đậu nành mới làm.”

“Nhìn có vẻ ngọt, ta không thích lắm, lên một ấm trà hương thôi.”

“Khách quan xin chờ một lúc.”

Trong lúc chờ, Viên cử nhân yên lặng nghe tiếng mưa rơi, vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa như có như không, chỉ cảm thấy một trái tim đều tĩnh lặng lại.

Chẳng được bao lâu, món ăn hắn gọi được đưa tới.

Hắn gọi trước một phần “Mùa xuân hạn định” chữ bánh bao súp lúa mạch măng mùa xuân, một lồng có sáu cái, nóng hổi, lần lượt đặt bên trong lồng trúc nhỏ. Vỏ ngoài mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được nước ấm bên trong.

Bánh bao còn có thể ăn theo kiểu này? Viên cử nhân một tay cầm thìa, một tay cầm đũa, gắp một cái bánh lúa mạch măng mùa xuân, đưa đến bên mép.

Vỏ ngoài dẻo mền, cắn khai một cái, nước thịt băm bền trong liền chảy ra, mùi hương quanh quẩn. Dùng nước tương, mỡ heo xào với gạo nếp giã nhuyễn, mỗi một viên đều có vị. Tinh tế nghiền ngẫm, vị giòn vừa phai, thịt tươi trơn mềm. Ăn vào trong miệng, nhẹ nhàng khoan khoái giống như rừng trúc sau cơn mưa.

Thực sự là mỹ vị nhân gian!

Cho dù nước ấm nóng bỏng, nhưng Viên cử nhân thực sự chờ không được mà ăn bánh bao lúa mạch măng mùa xuân, đưa vào miệng, phất xì phất xì thổi mạnh một lần.

Liên tiếp sáu cái vào bụng, hắn mới kinh ngạc phát hiện đã ăn hết, lập tức từ trong lòng lấy ra túi tiền, để trên bàn một cái: “Lấy thêm một lồng… Không! Hai lồng!”

Hắn vừa ăn, một bên ở trong lòng mắng to Đường Khả Lũ, đồ Lão đầu tử, có điểm tâm ăn ngon như vậy, không nói sớm hơn một chút.

Nguyệt Nha Nhi thấy vị khách nhân này ăn vui vẻ như vậy, tâm tình cũng chuyển biến. Tiếng mưa rơi vẫn như cũ, nghe tới cũng không ầm ĩ như vậy.

Nàng nghiêng đầu, nhìn cây hạnh hoa sau nhé.

Một hồi mưa xuân qua đi, hoa nên nở ra hết rồi chứ?

Người khách mời thứ hai đến, là một công tử trẻ tuổi, hắn gấp lại ô giấy dầu trong tây, dựa vào góc tường, phủi xuống phủi xuống những nước giọt mưa trên áo bào, nói: “Nghe nói hôm nay khai trương, chúc mừng chúc mừng.”

Nguyệt Nha Nhi đưa tới một tấm khăn lông nóng: “Cảm ơn lời chúc của ngươi, mời ngồi thôi.”

Thấy người trẻ tuổi ngồi vào chỗ của mình, Nguyệt Nha Nhi có chút ngạc nhiên: “Khách mời nhìn lạ mặt, làm sao lại biết Hạnh Hoa quán mới khai trương?”

“Ồ.” Người trẻ tuổi một bên lau tay, một bên cười lên: “Ở chỗ Liễu cô nương ăn được bánh Hải Đường, cố ý tìm tới được.”

Người trẻ tuổi này họ Tô, tên là Tô Vĩnh, biết tin Hạnh Hoa quán khai trương, lại còn là hẻm hai cầu Thập Tứ. Ngày hôm trước ngẫu nhiên nghe thấy tiểu nha hoàn của Liễu Kiến Thanh hỏi nàng: “Phía sau hạnh hoa quán khai trương, cô nương có đi hay không?”

Hắn khi đó liền lưu ý nhớ kỹ, hôm nay tuy rằng trời mưa, nhưng vẫn che dù chạy đến hẻm Hạnh Hoa.

Nguyệt Nha Nhi không hỏi thêm nữa, đưa lên thực đơn món ăn, hỏi hắn muốn cái gì.

“Trà sữa đậu nành này, là trà gì?” Tô Vĩnh hiếu kỳ nói: “Lấy một ấm này.”

Gọi xong trà, hắn nghiêng đầu trông thấy mấy lồng bánh trên bàn Viên cử nhân, chỉ chỉ tay: “Thêm cả lồng kia nữa, nhìn rất ngon.”

Không lâu lắm, sữa đậu nành trà cùng lồng bánh bao lúa mạch măng mùa xuân mang đến.

Bánh bao là bình thường, trà sữa đậu nành lại chưa từng thấy. Bởi vậy Tô Vĩnh liền toàn tâm toàn ý nghiên cứu tràsữa đậu nành.

Cốc sứ trắng, bên trên phủ một lớp hạt, còn có thêm chút bột đậu tương, rất ưa nhìn.

Tô Vĩnh cầm thìa hoa mai múc một muỗng, phát hiện hóa ra trong cốc lại có đậu phụ.

Hắn ăn một muỗng, không khỏi sáng mắt lên.

Sữa đậu nành bình thường, luôn có mùi tanh của đậu nành, nhưng trà sữa đậu nành lại một chút mùi cũng không có. Hạt đậu mùi thơm ngát cùng trà mát lạnh hỗn hợp lại cùng nhau, dư vị ngọt ngào. Miếng đậu phụ nhẵn nhụi mềm mại, lưu luyến giữa răng môi, mềm mại như Tinh Thiên Vân Đóa, thực sự thú vị.

Tô Vĩnh thở dài nói: “Kỳ quái, đậu phụ còn có cách ăn như này!”

Chỉ cần cốc trà sữa đậu nành này, lần này hắn đội mưa đến đây, liền có thể tận hứng mà về!

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 45 + 4625 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 59 + 6011 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 31 + 32

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 36

2 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 33 + 34”

azurelamlam nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 14:22

Toàn những thanh niên đam mê ăn uống tụ họp lại nè

Số lượt thích

PHẢN HỒI

lan trần nói:

8 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 02:20

Sau này quán càng mở càng nổi tiếng, cho mấy người đầu bếp kia tức chết luôn, chưa chi đã muốn chèn ép tiểu Nguyệt rồi. Bộ tưởng không có mấy người quán sẽ đóng cửa sao? Cho các người hối hận đến xanh ruột thì thôi

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930     Th12 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro