Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31_32

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 31 + 32

23 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 1 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.

Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.

________

Chương 31: Hoa mai đậu đỏ.

Vườn hoa nhỏ ở phía sau dựng một cái sào nhỏ, phơi mấy bộ xiêm y mùa xuân cùng với chăn.

Nguyệt Nha Nhi xoay người lấy chăn đã phơi một ngày vào, gấp gọn lại.

Chăn dùng vật liệu rất tốt, là của hồi môn lúc trước của Mã thị, dùng chừng mười năm, giặt cũng không hỏng.

Lúc nàng đập chăn, tầm mắt dừng lại ở trên đóa hoa mân thêu tinh tế một lúc, tự dưng nhớ tới bóng dáng của một vị thiếu niên.

Biệt tưởng bở, Nguyệt Nha Nhi nắm chặt một góc chăn, nghĩ thầm: Ngô Miễn là vì Tiểu Nguyệt Nha Nhi lúc trước đã giúp đỡ hắn nên mới đối xử tốt với nàng

Trong lòng nàng có tức giận, lại không nói ra được tức giận vì cái gì, bản thân cũng cảm thấy kì quái.

Đơn giản là không nghĩ nữa.

Thu thập xong xiêm y, cầm lấy túi nhỏ, Nguyệt Nha Nhi dự định đến xem chợ đèn hoa.

Cửa vườn hoa nhỏ vừa mở ra, vậy mà tình cờ lại gặp Ngô Miễn.

Hắn cầm một quyển tranh chữ, đưa cho Nguyệt Nha Nhi: “Tiên sinh nghe nói ngươi muốn mở cửa tiệm, cố ý viết chữ tặng ngươi.”

Nguyệt Nha Nhi đưa tay đón, động tác cực nhanh: “Đa tạ.”

Nàng trở tay chuẩn bị đóng cửa, cửa đóng một nửa, lại bị chặn lại.

Ngô Miễn mày kiếm nhíu chặt, nói: “Ngươi những ngày qua vẫn luôn trốn tránh ta.”

“Không có.”

Đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng.

“Là ta làm sai chuyện gì?”

“Không có.”

Nguyệt Nha Nhi lôi kéo cửa gỗ, không kéo được.

“Ngươi buông tay.”

Ngô Miễn vẫn không nhúc nhích: “Nguyệt Nha Nhi, đến cùng là có chuyện gì?”

Nguyệt Nha Nhi tĩnh một hồi, đột nhiên hỏi: “Ta đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, ta cùng ngươi gặp một lần.”

Thiếu niên ở trước mắt hơi sững sờ, lấy lại tinh thần, thấy buồn cười: “Ta nhớ là ngày 15 tháng tám Hoằng Thành, đó là lần đầu tiên ta thấy ngươi.”

Quả nhiên, hắn chính là nhớ tới Tiểu Nguyệt Nha Nhi!

Nguyệt Nha Nhi trong lòng bỗng nhiên đau xót, giọng không vui nói: “Ngươi trở về đi thôi, trời sắp tối!”

Nói xong, nàng đem cửa đóng lại.

Trong phòng không đốt đèn, đen kịt một mảnh, chỉ có ánh sáng từ ngoài hắt vào cô đơn trên đất.

Nguyệt Nha Nhi lặng lẽ ngồi hồi lâu, đứng dậy đi tới cạnh cửa, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.

Không có bóng người.

Nàng bỗng nhiên rất ủ rũ.

Mắt thấy nghỉ đông đã hết, phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều là người. Phố xá treo đèn màu, chiếu đến người người nhốn nháo.

Nguyệt Nha Nhi theo biển người đi về phía trước, thỉnh thoảng sẽ dừng lại theo dòng người, nghe một đội người làm xiếc giẫm cà kheo múa đèn rồng, từ trong ngõ tắt đi ngang qua.

Chợ đèn hoa ở Kim Lăng, to to nhỏ nhỏ, náo nhiệt nhất, vẫn là chợ đèn hoa ở miếu Phu tử.

Nàng đần độn u mê đi tới một bên sông Tần Hoài, một đôi giày cũng không biết bị người ta đạp mấy lần.

Ta tại sao lại đến chỗ náo nhiệt này làm gì?

Nguyệt Nha Nhi vốn có chút hối hận, nhưng nhìn thấy ánh đèn ở hai bên sông Tần Hoài, liền thoải mái.

Phong cảnh tốt như vậy, thực sự đáng giá.

Nàng bước nhanh đến một bên cầu, trông thấy nước chảy róc rách, ca đài ở hai bên bờ sông.

Cách đó không xa bên trong hồng sa đăng, có gán mác của Giang Nam.

Một lần Minh Nguyệt, ánh sáng ôn nhu chậm rãi chảy xuôi sông Tần Hoài, mãi mãi không thay đổi.

Đoàn người vẫn ầm ĩ như cũ, Nguyệt Nha Nhi nhìn gợn sóng trên mặt nước, tâm dần dần yên tĩnh.

Một đoạn cầu, có thuyền bơi qua lại.

Nàng đứng một lúc, bỗng nhiên có một cái túi thơm bay đến trước mặt, đập vào thái dương Nguyệt Nha Nhi.

Tuy thơm này là từ trên du thuyền trên sông Tần Hoài ném tới.

Không có tố chất như vậy sao?

Nguyệt Nha Nhi một tay cầm túi thơm, một tay che thái dương, cau mày nhìn về phía dòng sông.

Một cái thuyền hoa, một vị hồng y thiếu nữ đứng thẳng trên mạn thuyền quay về phía đám công tử phong lưu cười duyên dáng.

“Nói xong rồi, ai nhặt được túi thơm của ta, ta đêm nay sẽ theo người đó.”

Nghe thấy một vị công tử ồn ào: “Là một tiểu cô nương lượm, không tính!”

Hồng y thiếu nữ ngoái đầu nhìn lại, một khuôn mặt tươi cười hơi ngước lên, đuôi lông mày khóe mắt tất cả đều là phong tình.

Vậy mà lại là hoa khôi ở hẻm hai cầu Thập Tứ, Liễu Kiến Thanh.

“Lời của ta nói, xưa nay đều được tính.”

Liễu Kiến Thanh hướng Nguyệt Nha Nhi hô: “Tiểu cô nương, ngươi ở trên cầu chờ một chút.”

Vừa thấy là nàng, Nguyệt Nha Nhi liền nhớ tới chà bông.

Xem ở mặt mũi chà bông, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là làm bé ngoan ở trên cầu chờ.

Bên cạnh cầu Hồng có một bến đò, thuyền hoa còn chưa cặp bờ, Liễu Kiến Thanh liền nhấc theo làn váy, nhẹ nhàng nhảy đến trên bờ.

“Xa xa nhìn thấy, hóa ra thật sự là ngươi.”

Liễu Kiến Thanh nhận lấy túi thơm của nàng, cúi đầu buộc lại vào y phục.

Nguyệt Nha Nhi thấy một thân trang phục của nàng, liên tưởng đến thuyền hoa kia, cảm thấy nàng ta hẳn là đang tiếp khách.

“Ngươi vô duyên vô cớ vứt túi thơm làm cái gì?”

“Tìm lý do đi ra thôi.”

Liễu Kiến Thanh nghiêng người dựa vào cầu Hồng, đánh giá du khách như mắc cửi trước mặt:

“Vẫn là phong cảnh trên cầu tốt, trong thuyền hoa sắp bị bí chết rồi. Một bầy chó hoang, tại mọi thời khắc đều muốn ta đi tiếp khách. Chợ đèn hoa đều sắp xong, ta cái gì cũng không nhìn thấy.”

Dung nhan của nàng vốn là cực kỳ kiều diễm, nam nhân qua đường không tự chủ liền nghiêng đầu lại, suýt chút nữa ngã ở trên cầu.

Liễu Kiến Thanh gắt một cái: “Mắt không dịch được thì để mẹ ngươi sinh lại đi, nhìn nãi nãi của ngươi!”

Người kia nghe xong, lập tức đi về phía trước, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Liễu Kiến Thanh ấn lại búi tóc của nàng, xác định không bị rối, miễn cưỡng nói: “Ngươi đến tết hẳn là kiếm tiền rất tốt?”

“Về chà bông ngươi chỉ ta cách làm, ta dùng để làm điểm tâm, bán vô cùng đắt.”

Nguyệt Nha Nhi giải thích: “Tính toán tạ lễ.”

Dựa vào ánh trăng ánh đèn, Liễu Kiến Thanh nhìn viền mắt ửng đỏ của Nguyệt Nha Nhi: “Ui, ai chọc giận ngươi tức giận?”

“Không có.” Nguyệt Nha Nhi nghiêng người sang chỗ khác.

Nàng vốn định dời đi, chợt nhớ tới một chuyện: “Liễu cô nương, ngươi biết hơn mười năm trước, có một vị hoa khôi ở hẻm hai cầu Thập Tứ sao?”

“Hình như đã từng nghe qua.” Tầm mắt của Liễu Kiến Thanh di chuyển trong đám người, dừng lại ở trên người một tiểu nha hoàn.

“Ta không có thời gian, ngươi muốn hỏi gì, theo ta đi.”

Nguyệt Nha Nhi đi theo nàng xuống dưới cầu, thấy một tiểu nha hoàn mang theo một bao y phúc lớn lại gần, đưa cho Liễu Kiến Thanh.

Liễu Kiến Thanh tiếp nhận bao quần áo, tìm quán thợ may, bảo là muốn thay quần áo.

Chờ nàng đi ra, đã thay một bộ nam trang, cầm trong tay một cây quạt giấy, giống như một vị công tử văn nhã.

Nguyệt Nha Nhi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao. . . Lại thay trang phục như vậy?”

“Trang phục như vậy mới thuận tiện.”

Liễu Kiến Thanh lớn lên cao gầy, xen lẫn trong bên trong đám người, một thân nam trang này của nàng cũng không quá nổi bật.

Nàng dẫn Nguyệt Nha Nhi đến một quán trà bên sông Tần Hoài. Cạnh quán trà có nước, có Thanh Phong Minh Nguyệt, hướng ra phía chợ đèn hoa, rất có tình thú.

Nguyệt Nha Nhi trước chưa từng ở quán trà như vậy bao giờ, bởi vậy có chút ngạc nhiên.

Liễu Kiến Thanh đúng là quen tay gọi một ấm trà và một đĩa hạt dưa.

“Đang yên đang lành, ngươi hỏi thăm chuyện ở hẻm hai cầu Thập Tứ làm gì?”

Liễu Kiến Thanh cắn hạt dưa trước, nhìn đèn màu phía xa hỏi.

Nguyệt Nha Nhi do dự một hồi, nói: “Ta có một người bạn, mẫu thân của hắn đi ra từ hẻm hai cầu Thập Tứ.”

Nghe vậy, Liễu Kiến Thanh xoay người lại nhìn nàng, tựa như cười mà không phải cười: “Một người bạn? Sợ là không phải bằng hữu bình thường đi.”

Ở bên trong ánh mắt đùa cợt của nàng, mặt Nguyệt Nha Nhi đỏ lên: “Chính là một người bạn.”

“Được rồi.” Liễu Kiến Thanh uống một hớp trá hoa quả: “Ngươi không nói, ta cũng không nói.”

“Ngươi người này làm sao lại như vậy?”

Liễu Kiến Thanh nhẹ nhàng cười lên: “Nói nghe một chút đi mà, ta nói ngươi tại sao lại một mình đi xem chợ đèn hoa, trong lòng có cất giầu chuyện gì khó chịu sao?”

Những ngày gần đây, trong lòng Nguyệt Nha Nhi có chút chuyện, xác thực không dễ chịu.

Nhưng nàng lại một mực không thể nói cho ai nghe, cũng không có ai nghe nàng nói, trong lòng có chút hốt hoảng.

Nàng xác thực muốn nói hết với một người, nhưng là. . .

Có lẽ là nhìn ra lo âu của nàng, Liễu Kiến Thanh còn nói: “Ta một nữ tử hoan tràn, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng tự biết. Ngươi muốn thì nói, không nói thì quên đi.”

Rất kỳ quái, ở trước mặt một người xa lạ không tính là thân quen, Nguyệt Nha Nhi lại thoải mái hơn một ít.

Nàng châm chước một lúc, vừa mới mở miệng, lại kể ra bản cải biên của 《Nàng tiên cá》.

“Ta kể cho ngươi một chuyện xưa đi. Từ xưa Đông Hải có một Mỹ nhân ngư… nàng cứu được một vị hoàng tử gặp nạn trong lúc ra khơi, mà khi Giao nhân liều lĩnh đi tới gặp vị hoàng tử kia, lại phát hiện hoàng tử đã cưới công chúa, nhận sai ân nhân cứu mạng…”

“Lúc công chúa biết việc này, Mỹ nhân ngư đã hóa thành bọt biển không thể gặp lại, vậy công chúa nên làm cái gì bây giờ?”

Nguyệt Nha Nhi cảm thấy nàng nói tới ngơ ngơ ngác ngác, vậy mà Liễu Kiến Thanh lại nghe hiểu.

“Ngươi tại sao lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?” Liễu Kiến Thanh nhổ hột quả.

“Đầu tiên, Nhân ngư này đã cứu hoàng tử, lẽ nào công chúa đã không cứu hắn sao? Không có công chúa, chỉ bằng vào một Nhân ngư không thể lên bờ, ai biết vương tử có thể chết hay không?”

“Lại nói, lẽ nào hoàng tử cùng với công chúa ở bên nhau, lẽ nào chỉ vì báo ân? Vị hoàng tử kia khẳng định là đối với công chúa có tình ý!”

Liễu Kiến Thanh giáo huấn Nguyệt Nha Nhi: “Phương pháp báo ân có hàng ngàn loại, nói đến, ta còn có ân với ngươi. Phản ứng đầu tiên của ngươi là ở bên ta?”

Lời này của nàng đánh thức Nguyệt Nha Nhi.

Cái gọi là người trong cuộc mơ hồ người bên ngoài rõ ràng, Nguyệt Nha Nhi lúc này mới nhận ra được, ở vấn đề này, nàng có chút quá mức để tâm vào chuyện vụn vặt.

“Đa tạ Liễu cô nương, là ta nghĩ sai rồi.”

Lúc này trà bánh cũng đưa tới, Liễu Kiến Thanh phủi vỏ hạt trên người, nói: “Ít nói mấy lời tạ ơn thôi, nói chuyện một chút mà thôi, ngươi nếm thử cái này Đi.”

Bên trong đĩa sứ trắng hoa mai, có bày hạt đậu, là viên màu đỏ.

Chợt nhìn lại, Nguyệt Nha Nhi cũng không nhận ra.

Nàng cầm lấy hai hạt nhét ở trong miệng, “Cọt kẹt” một tiếng, vị mận tươi mới cùng với hương của đậu tản ra trong miệng, hơi ngọt.

“Đây là…”

Nguyệt Nha Nhi lại nếm thử hai hạt: “Là đậu tương.”

Liễu Kiến Thanh gật đầu: “Không sai, cái này gọi là ‘Mận đậu’ . Dùng hoa mận tươi nấu với đậu tương, lại nhuộm màu bằng hồng khúc.”

“Hoa mận vị chua, nhưng sau khi thêm mộc tê cùng đường, chua liền trở thành ngọt. Lúc đến chợ đèn hoa, ăn cái này là tốt nhất. Mà mận đậu có nhà này là làm ngon nhất.”

Nguyệt Nha Nhi kể với nàng, Liễu Kiến Thanh cũng kể chuyện liên quan đến nương tử bị câm cho nàng nghe.

“… Sau đó vị nương tử bị câm này đã tự chuộc mình, cũng là một đoạn giai thoại trong đám tỷ muội lúc đó.”

Liễu Kiến Thanh cảm khái nói: “Về sau thì không còn nghe nói gì nữa, ta cũng muốn tích góp tiền, ta cũng muốn tự mình chuộc thân.”

Nguyệt Nha Nhi không nói tiếp, nàng nghe xong một đoạn chuyện đoàn tụ cũ, vẫn không đành lòng về phần cuối hương tiêu ngọc vẫn.

“Vị nương tử câm kia, có thể có cái gì thứ gì để trong lòng? Hoặc là đồ vật ưa thích?”

“Ta đây cũng không rõ ràng, mặc dù có đồ vật yêu thích, phỏng chừng cũng đều bán đi tích góp tiền chuộc thân. Ta quay lại sẽ hỏi hộ ngươi.”

Liễu Kiến Thanh bỗng nhiên ngồi thẳng, cười nói: “Ai, ngươi hỏi kỹ như vậy, là vì người trong lòng ngươi?”

“Mới không có.”

Nguyệt Nha Nhi vội vàng trả lời: “Ta làm gì có người trong lòng chứ.”

“Thật không có?”

Tầm mắt Liễu Kiến Thanh rơi về phía sau lưng nàng, câu môi nở nụ cười.

Nguyệt Nha Nhi lắc đầu một cái.

“Tỷ tỷ giúp ngươi thử một lần.”

Thử một lần?

Ý của nàng ta là gì?

Nguyệt Nha Nhi còn không nghĩ rõ ràng, chỉ thấy Liễu Kiến Thanh bỗng nhiên cúi người, ở gò má của nàng chạm nhẹ một cái.

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng nghe thấy phía sau có giọng nam quen thuộc, giống như hồ sâu.

“Nguyệt Nha Nhi, ngươi đừng bị kẻ xấu xa này lừa.”

________

Chương 32: Bánh bao lòng đỏ trứng.

Ánh đèn hơi mờ, Ngô Miễn đứng thẳng một mình, giọng điệu oan ức.

Sau khi tan rã trong không vui, hắn vốn dĩ muốn trở về, nhưng xoay người lại thấy nhà nàng chậm chạp chưa đốt đèn.

Ngô Miễn có chút bận tâm, liền đứng xa xa mà nhìn, mãi đến tận khi Nguyệt Nha Nhi ra ngoài.

Sắc trời muộn như vậy, nàng còn muốn đi ra ngoài một mình sao?

Ngô Miễn do dự một chút, vẫn là xoay người đi theo phía sau.

Bước đi của Nguyệt Nha Nhi có chút nhanh, giống như tiểu hài tử đang tức giận, tự mình đi về phía trước.

Cách đấy không xa, Ngô Miễn cũng đi ở phía sau.

Đến gần khu miếu Phu tử, du khách bỗng nhiên bắt đầu tăng lên.

Trong ngõ tắt có một đôi diễn đèn rồng đi ra, nghệ nhân đi cà kheo, hắn cho dù muốn đi theo cũng không kịp đi theo, chỉ có thể chờ đợi đám náo nhiệt này tản ra, mới vội vã đuổi theo.

Phóng tầm mắt tìm kiếm, bên sông Tần Hoài tất cả đều là người, nơi nào còn thấy rõ được bóng dáng Nguyệt Nha Nhi?

Tìm kiếm thăm dò hồi lâu, Ngô Miễn rốt cục nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi ở trước cửa một nhà may, nhưng bên người nàng một áo gấm công tử đang đứng bên cạnh.

Trong tay người kia còn cầm một cây quạt giấy, hiện tại mới tháng hai cần cầm quạt làm cái quỷ gì?

Vừa nhìn chính là đồ học đòi văn vẻ!

Đáng trách chính là, Nguyệt Nha Nhi vậy mà lại đi uống trà với tên lang thang kia.

Ngô Miễn mím chặt môi mỏng, rập khuôn từng bước đi theo, cách không xa, tìm một quán vỉa hè sau cây chuối tây ngồi xuống, đôi mắt chỉ nhìn chăm chú bên kia.

Hắn muốn đi lên nói chuyện với Nguyệt Nha Nhi, nhưng vừa muốn đứng dậy lại có chút nản lòng.

Nhìn áo lụa trên người công tử ca kia, lại nhìn một cái bố y của mình, Ngô Miễn bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Nói cho cùng, hắn hiện tại làm gì có tư cách đi ngăn cản?

Bản thân hiện tại chỉ là một tiểu tử nghèo không quyền không thế, tuy nói là chuẩn bị đi thi khoa cử, nhưng tên có thể lên bảng vàng có mấy người?

Tài trí hơn người như Đường Khả Lũ, bây giờ không phải vẫn là không thi được?

Hắn bây giờ không có gì cả, ai cũng không bảo vệ được.

Coi như trời xanh may mắn, có thể cùng Nguyệt Nha Nhi kết làm phu thê, nhưng nếu có nguy nan, hắn nên lấy cái gì che chở cho nàng?

Ngô Miễn ngơ ngác nhìn chuối tây, ánh đèn hơi mờ.

Hắn nhìn cây chuối tây này, nhưng lại nhớ tới bia mộ của mẫu thân cùng với phụ thân bị gãy chân.

Nếu như không bảo vệ được người khác, có mấy lời cho dù nói ra khỏi miệng, lại có ý nghĩa thế nào?

Cách đấy không xa, Ngô Miễn yên lặng nhìn Nguyệt Nha Nhi, nàng tựa hồ cùng vị công tử cẩm y kia tán gẫu rất vui vẻ.

Nàng là cô nương tốt như vậy, nên có nhân duyên tốt nhất.

Nhưng hắn hiện tại, không thể giống một phu quân đàng hoàng.

Đạo lý là nghĩ thông suốt, vừa lúc lại không nghe thấy lời nói.

Khi Ngô Miễn trông thấy người công tử kia dám to gan khinh bạc Nguyệt Nha Nhi thì, liền cái gì cũng không kịp nhớ, “Đằng” một hồi đứng dậy, hai ba bước đi tới.

Mà khi Nguyệt Nha Nhi ngoái đầu nhìn lại, trông thấy kinh ngạc trên mặt nàng.

Ngô Miễn cũng không biết nên nói cái gì, hoặc là nói, hắn không có lời nào để nói.

Hồng kiều nhộn nhịp, tiếng phượng tiêu vang vọng, nhưng Ngô Miễn lại cảm thấy bốn phía yên tĩnh dị thường.

Hắn chỉ mong nàng.

Tất cả tâm tư, cuối cùng chỉ hóa thành một ý nghĩ: nàng nếu như trôi qua tốt đẹp, hắn cho dù chỉ đứng nhìn từ xa xa, cũng cảm thấy vui mừng.

Ngô Miễn phất tay áo xoay người, tư thế như thể chuẩn bị chạy trốn.

Phía sau, Nguyệt Nha Nhi lớn tiếng giữ lại: “Miễn ca, ngươi chờ một chút.”

Hắn hạ quyết tâm, giờ khắc này hắn không muốn nhìn nàng dù một cái.

Bởi vì quyết tâm nông cạn của hắn ở trước mắt nàng, giống như băng tuyết gặp ánh nắng chói chang của ngày hè, không đỡ nổi một đòn.

Nghe thấy “Ai ui” một tiếng, có người ngã xuống đất.

Là âm thanh của Nguyệt Nha Nhi.

Ngô Miễn bước chân hơi ngưng lại, thở dài một tiếng, vẫn là xoay người chạy về phía nàng.

“Sao lại té?”

Nguyệt Nha Nhi một tay xoa cổ chân, ngẩng đầu lên đến nhìn hắn, điềm đạm đáng yêu: “Đau.”

Ngô Miễn liếc nhìn vị công tử áo gấm kia.

Hắn lại vẫn ngồi xem!

Đây là loại người vô liêm sỉ nào vậy?

Ngô Miễn chỉ cảm thấy trong lòng như có một đám lửa đang lao ra, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt Nguyệt Nha Nhi, quân lính của hắn liền tan rã.

“Đau lắm hả?”

Ngô Miễn ngồi chồm hỗm xuống, hỏi: “Ta đi gọi đại phu cho ngươi.”

“Không muốn.”

Nguyệt Nha Nhi kéo lại ống tay áo của hắn: “Ta muốn ngươi ở đây.”

“Không được, nhất định phải gọi đại phu đến xem, chân bị thương không phải chuyện đùa.”

Thấy hắn kiên trì, Nguyệt Nha Nhi nhíu mày, lắc lắc ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực, cũng không đau như vậy…”

Ngô Miễn phản ứng lại, nha đầu này chắc đang trêu hắn.

Hắn đột nhiên đứng dậy: “Như vậy tại sao ngươi lại?”

Ngô Miễn liếc về phía vị công tử ca kia, cùng Nguyệt Nha Nhi lạnh lùng nói: “Người như vậy, ta xin khuyên ngươi vẫn là nên cách xa một chút.”

Công tử áo gấm kia dĩ nhiên cười ra tiếng.

Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại hướng người kia quát: “Được rồi! Liễu tỷ tỷ, ngươi đừng cười!”

Liễu Kiến Thanh nghe vậy, càng là cười lớn hơn. Chờ đến khi nàng cười xong rồi, mới đứng dậy, chậm rãi lại đây.

Nàng cầm một cây đăng sáng chiếu rõ khuôn mặt của bản thân: “Vị ca nhi này, ngươi nhìn rõ ràng lại mắng.”

Tia sáng màu cam, từ cây đèn lộ ra, rọi sáng ngũ quan nhu hòa của nàng, cùng với vành tai của nàng.

Ngô Miễn nhìn kỹ, lúc này mới nhìn rõ. Người trước mắt vậy mà lại là nữ tử.

Dù là ai gặp phải trò khôi hài như vậy, nhất định sẽ không vui mừng gì.

Hắn chỉ cảm thấy mặt nóng lên lợi hại, vừa thẹn vừa vội, gắng gượng một khuôn mặt lạnh: “Ta đi đây.”

Tiếng nói vừa dứt, Ngô Miễn bước nhanh đi ra khỏi quán trà.

Rất nhanh, sau khi hắn nhìn thấy bóng của mình có một cái đuôi nhỏ đang chăm chú đi theo sau.

Là bóng của Nguyệt Nha Nhi.

Hắn bỗng nhiên hiện tính trẻ con đã lâu không thấy, cố ý đi về phía nhiều người.

Tới tới lui lui đi loạn vài vòng, cái bóng này vẫn ở phía sau, bị đèn đuốc chiếu lên rất dài.

Ngô Miễn nghỉ chân, lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta làm cái gì.”

Nguyệt Nha Nhi bước nhanh về phía trước, quay một vòng, cười tươi tắn nhìn hắn: “Ta sai rồi.”

“Không hiểu.”

“Thật sự, ta sai rồi.”

Ngô Miễn nhấc chân đi về phía trước, Nguyệt Nha Nhi vây quanh hắn, trái một lần “Ta sai rồi”, phải một lần “Ca ca tha lỗi cho ta đi.”

Trên đời này, tại sao lại có thể có cô nương như vậy!

Ngô Miễn lấy ra định lực của bản thân, đối với nàng làm như không thấy.

Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ đang đi ngược, phía sau bỗng nhiên lao ra hai, ba đứa trẻ đang nô đùa, sắp sửa va phải——

Ngô Miễn bỗng nhiên kéo lấy tay nàng, kéo về phía trước.

Tiếng nô đùa của trẻ con đi xa, chỉ có ấm áp ở đầu ngón tay càng rõ ràng.

Cách gần như vậy, Ngô Miễn thậm chí còn có thể ngừi thấy mùi hương trên người nàng.

Hai trái tim, thịch thịch đập.

Hắn giống như bị kim đâm, hoảng hoang buông tay ra, xoay người lại đi về phía trước.

Lần này, sau bóng người của hắn lại không còn thấy tiểu tùy tùng đâu nữa.

Đi mấy bước, Ngô Miễn không nhịn được nhìn lại, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi lại đứng vững ở trước miếu Phu Tử, nhìn về phía hắn nở nụ cười, sau đó nàng trực tiếp đi vào bên trong miếu Phu Tử.

Quỷ thần xui khiến, hắn cũng bước vào cửa viện miếu Phu tử.

Nói là miếu Phu tử, kỳ thực cũng không đúng lắm.

Miếu thờ ở nơi này sát bên trường thi, trường công, khổng từ, ở giữa còn có một tòa điện, chuyên môn để kẻ sĩ cung phụng Văn Xương Đế Quân.

Vị trí tốt như vậy, hầu như mỗi một người nỗ lực đọc sách thi khoa cử, đều sẽ tới nơi này bái cúi đầu, kỳ vọng kỳ thi mùa xuân có thể đạt được kết quả tốt.

Các học sinh kính hương, trắng đêm không ngừng, toàn bộ cung điện đều tràn ngập mùi hương khói.

Muốn bái Văn Xương Đế Quân, là muốn xếp hàng dài.

Nguyệt Nha Nhi chờ đợi ở một bên, thấy có phụ nhân dẫn hài tử đến bái thần, trong tay xách theo giỏ trúc, bên trong bày hoa tươi, một bó hành lá, một bó rau cần, một đĩa thịt tống, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Này là như thế nào?”

Phụ nhân thấy nàng là một tiểu cô nương, liền rất phiền phức cùng nàng giải thích.

Hóa ra phát âm của hành giống chữ “Thông”, tượng trưng cho thông minh; phát âm của từ cần là “Cần”, biểu thị chăm chỉ hiếu học; mà thịt tống có một chữ “Tống”, nói rõ có thể thi được cao trung Trạng Nguyên.

Những thứ này đều là tế phẩm để bái Văn Xương Đế Quân.

Nguyệt Nha Nhi còn chưa từng nghe nói cái này, xoay người nhìn thấy Ngô Miễn, nhẹ giọng cười lên, đến gần hỏi hắn: “Ngươi mang theo bánh chưng đến để lạy Văn Xương Đế Quân sao?”

“Không có.”

Nguyệt Nha Nhi gật đầu:

“Ngày khác ta làm cho ngươi một giỏ bánh bao lòng đỏ trứng thịt tống, dùng loại trứng lòng đào cùng với thịt băm và gạo nếp, dùng lá tống buộc lại, dùng nồi hấp thơm phức! Không ai không thích, Văn Xương Đế Quân nếu như là người tham ăn, nhất định sẽ mở cửa sau cho ngươi.”

Nghe nàng nói linh tinh, Ngô Miễn không kìm lòng được cong cong khóe miệng.

“Được rồi, ngươi cười lên đẹp mắt như vậy, nên cười nhiều hơn!” Nguyệt Nha Nhi vỗ tay nói.

Nàng nói chuyện, Ngô Miễn liền không nở nụ cười.

Thực sự là không đáng yêu. Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, lôi kéo Ngô Miễn cùng đi bái Văn Xương Đế Quân.

Ngô Miễn không ngăn được nàng, hai người đợi một lúc, sóng vai quỳ xuống trước tượng thần.

Nguyệt Nha Nhi nhắm mắt, trong lòng đọc thầm: Nếu như thần trên trời có linh, một nguyện người thân hai đời của nàng khỏe mạnh, nhị nguyện Ngô Miễn có thể thi khoa cử cao trung, tam nguyện. . .

Nàng lén lút ti hí một, nhìn Ngô Miễn ở một bên.

Một nguyện lang quân sống lâu trăm tuổi, nhị nguyện thiếp thân khỏe mạnh, tam nguyện mỗi ngày sống hạnh phúc, mỗi năm đều được thấy mặt.

Chỉ mong thần linh không cảm thấy nàng dông dài.

Bái xong thần, hai người mua một chiếc đăng, đi về phía hẻm Hạnh Hoa.

Từng bước từng bước, rời xa đèn đuốc phồn hoa.

Ánh trăng làm bạn với gió nhẹ, chiếu đến bóng dáng hai người thành một đôi.

Nguyệt Nha Nhi đột nhiên hỏi: “Ngươi cầu nguyện với thần linh cái gì?”

“Nói ra, mất linh.”

“Được rồi, ngươi cầu nguyện mấy cái?”

“Một cái.”

“Chỉ một cái?”

Nguyệt Nha Nhi nói liên miên cằn nhằn:

“Ai nha, ngươi nên ước nguyện thêm mấy cái. Nếu như thần linh thật sự nghe thấy, lão nhân gia hắn còn có thể chọn  một cái, nói không chừng sẽ từ bi để cho tất cả nguyện vọng của ngươi thành thật!”

Ngô Miễn bỗng nhiên dừng chân, vẻ mặt trịnh trọng: “Một cái là đủ.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, đột nhiên cảm giác thấy mặt hơi nóng, không dám tiếp tục hỏi.

Ánh sáng một chiếc đăng hơi mờ, rọi sáng đường đi.

Hai tương không nói gì, mãi đến tận khi nhìn thấy ánh trăng dưới cây hạnh hoa.

“Những ngày qua, ta đại khái sẽ ở nhà tập trung luyện văn chương.”

Ngô Miễn tay cầm chuôi đăng, một thân ánh trăng lạnh lẽo: “Ngươi nếu như có việc, cứ đến tìm ta.”

Nguyệt Nha Nhi xoay người lại, dùng mũi chân giẫm lên bóng của hắn: “Ồ.”

“Ngươi lúc nào thi?”

“Từ tháng hai đến tận tháng bốn, trước tiên là thi huyện, tiếp theo là thi phủ, thi viện.”

“Ngươi. . . Đừng quên ăn cơm.”

Ngô Miễn ngoắc ngoắc khóe môi: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bảo ta cố lên.”

Nguyệt Nha Nhi hiện tại quả thực nghe không được hai chữ “Cố lên”, lập đi về phía trước mở khóa cửa.

Khóa cửa vừa mà, nàng nghe thấy âm thanh Ngô Miễn, mơ hồ mang theo ý cười:

“Quán của ngươi cũng phải mà, ngươi phải cố gắng lên.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn một chút, nhẹ nhàng khép cửa lại, động tác rất chậm rất chậm.

Nàng đứng ở bên trong vườn hoa nhỏ, nhìn thấy cây hạnh hoa trước phòng sau nhà.

Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm: Không biết đến khi nào, mới có thể nở hoa?

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 3623 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 23 + 2422 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 30

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 33 + 34

One thought on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 31 + 32”

azurelamlam nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 14:15

Liễu tỷ tủ quả thật là một người thú vị nha

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25

Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930     Th12 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro