Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3_4

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 3 + 4

22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 7 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.

Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.

________

Chương 3: Bông hoa ngọc bích (2).

Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một phen, đáp: “Phố Trường nhạc là chỗ tốt, chỉ là bánh bột mì của ta có thể bán được hay không, trong lòng ta vẫn không thể chắc chắn.”

“Ai cùng ngươi nói cái này?” Từ bà bà nhẹ giọng nói: “Miễn ca này, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nguyệt Nha Nhi đã sớm biết nàng ta muốn hỏi cái này, trong lòng cũng không muốn nói về việc này, liền giả vờ ngây ngốc: “Không biết nữa, cũng không nói đến hai câu.”

Từ bà bà chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Ngươi cũng nên chú tâm một chút.”

“Điểm tâm tự nhiên là muốn làm.”

Nguyệt Nha Nhi đàng hoàng trịnh trọng nói hươu nói vượn.

Từ bà bà trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao để nói tiếp.

“Hì hì” một hồi, Nguyệt Nha Nhi cười ra tiếng, mặt mày vui vẻ:

“Được rồi, không đùa người nữa. Can nương, Miễn ca nhìn rất tốt, nhưng ta hiện tại cũng không muốn nghĩ tới việc cưới gả.”

“Cũng sắp tới cập kê rồi, làm sao có thể không nghĩ được?”

“Thứ nhất ta không có tiền, hai lại không có nhà, vậy phải thành thân như thế nào đây?”

Nguyệt Nha Nhi nói rằng: “Lại nói bây giờ ta còn trẻ, lúc này không kiếm tiền, vậy lúc nào mới kiếm tiền?”

Từ bà bà nhìn nàng phát sầu:

“Ngươi nha đầu từ chỗ nào học được nhiều câu ngụy biện như vậy? Chúng ta là nữ nhân, tìm một phu quân yêu thương mình mới là chuyện đúng đắn. Nhà, tiền bạc, đây đều là chuyện mà đàn ông bận tâm.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn nàng cười, cũng không đồng ý cũng không phản đối, một bộ khó chơi.

Từ bà bà rót cho nàng bát trà, khuyên nhủ:

“Nguyệt Nha Nhi, sự việc ngươi nghĩ cũng quá đơn giản. Ngươi là một cô nương, muốn chống đỡ môn hộ, có bao nhiêu khó khăn. Cho dù muốn bán đồ ăn, ngươi nhìn dễ dàng, bắt tay vào làm mới thấy khó!”

“Ngươi ngày hôm nay đi phố Trường Nhạc, nhìn nhiều người bày sạp lớn như vậy, có cô nương nào lớn như ngươi đi bày sạp bán hàng không?”

Nguyệt Nha Nhi không nói lời nào, nàng thật sự không nhìn thấy cô nương nào lớn như nàng bày sạp hàng ven đường.

Tình cờ có mấy bà bán hoa, nhấc theo giỏ hoa đi qua người nàng, có nhưng là nữ thương nhân.

Từ bà bà tiếp tục khuyên:

“Ngươi nếu thật sự xuất đầu lộ diện trên đường phố, ngày sau làm sao có thể tìm được một vị hôn phu? Nữ nhân trong những nhà có tiền kia, đều phải bó chân nhỏ!”

“Huống hồ, ngươi đến phụ mẫu đều không có, làm sao chống đỡ môn hộ? Cho dù là muốn thành lập nữ hộ, nữ gia đình này thông thường là quả phụ, có mấy người nữ hộ là mười mấy tuổi?”

Bà nói tình chân ý thiết, Nguyệt Nha Nhi biết Từ bà bà là vì muốn tốt cho nàng, ôn nhu nói:

“Can nương Mạc Ưu, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Từ bà bà thở dài:

“Chúng ta những người từng trải nói chuyện, các ngươi đều không thích nghe. Quên đi, ta cũng không phải thân nương của ngươi. Chính ngươi nên nghĩ kỹ.”

Tư tưởng có sự khác biệt, không phải một hai lời là có thể xóa bỏ. Nguyệt Nha Nhi cùng bà cáo biệt, xoay người trở về nhà.

Bột mì còn lại trong nhà, Nguyệt Nha Nhi phân chia ba phần, mỗi một phần đủ làm ba cái bánh bột mì.

Nàng lại mua thật nhiều cân rau chân vịt cùng một quả bí đỏ lớn, lần lượt sơ chế, tạo thành bánh bột mì với hình dạng khác nhau.

Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp

Lửa bên trong bếp vẫn không được lớn quá, nước sôi ùng ục trong nồi. Nguyệt Nha Nhi đem lồng hấp khép lại, đem giấy và bút mực lấy ra, đặt trên bàn vuông nhỏ.

Bán điểm tâm có một cái không được, điểm tâm đều là đặt ở trong hộp, không thể tại mọi thời điểm lấy ra để mời chào khách hàng.

Nói đến, hương tửu còn sợ nước trong ngõ nhỏ.

Hôm nay Nguyệt Nha Nhi ở phố Trường Nhạc nhìn thấy, người ta mời chào khách hàng, không phải chờ khách hàng quen đến thăm, chính là mở rộng yết hầu hét to.

Lực của thanh âm kia, nàng là tự nhiên không bằng.

Nếu so với hét to không được, tuyên truyền của nàng thế nào cũng phải có một số điểm nổi bật riêng.

Nguyệt Nha Nhi nghĩ một hồi lâu, quyết định vẽ một tấm áp phích.

Dù sao bây giờ trên đường người đi qua đi lại, đại số vẫn không thể nhận ra được chữ nào, vẫn là tranh vẽ tuyên truyền hiệu quả hơn.

Nàng ở hiện đại thì học vẽ từ tiểu học, vẽ một tấm áp phích chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Trong lòng trước tiên xác định bản thảo, vẽ một con gấu trúc đang nâng khay điểm tâm.

Dù sao thuốc màu là mua không nổi, trong tay nàng chỉ có một bộ giấy bút mượn từ nhà Ngô Miễn, vẽ gấu trúc là thích hợp nhất, dùng tranh thủy mặc vẽ một con gấu trúc đáng yêu mập mạp.

Vẽ điểm tâm là quan trọng nhất, Nguyệt Nha Nhi dựa trên bàn, vẽ từng nét từng nét.

Không có cách nào, giấy chỉ mua một tấm, tay run lên, tờ giấy liền phải bỏ đi.

Đang vẽ đến tai của gấu trúc, đột nhiên nghe thấy tiếng chửi má nó kinh thiên động địa, hóa ra là hàng xóm sát vách cãi nhau.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Nguyệt Nha Nhi sợ đến giật mình, tay run lên, lỗ tai xuất hiện một nét nghệch ngoạc.

Nàng nhìn áp phích chưa hoàn thành, khóc không ra nước mắt, chuyện này phải làm thế nào đây?

Suy nghĩ một chút, nàng mang theo đau lòng, đành vẽ một con vật khác trước.

Tốt xấu gì cũng là loài động vật phổ biến một thời của mấy trăm năm sau, nàng vừa vẽ một bên cười.

Mãi đến tận mặt trời lặn về phía tây, Nguyệt Nha Nhi mới vẽ xong bức tranh.

Ngày hôm đó nàng ngủ rất sớm, gà gáy thì dậy.

Lúc đầu Nguyệt Nha Nhi còn có chút đắc ý, nàng vậy mà có thể dậy sớm đến như vậy!

Ai biết đẩy ra cửa sổ nhìn ra ngoài, hóa ra đại nương nhà hàng xóm đã ngồi trước cửa dỗ hài tử.

Cái này cũng là lẽ thường, vì tiết kiệm đèn đuốc, gia đình nghèo ai không ngủ sớm?

Ngủ sớm, tự nhiên dậy sớm.

Nguyệt Nha Nhi vác đòn gánh, trước tiên gõ cửa nhà Từ bà bà, đem bút mượn được để trước ở nhà bà.

Từ bà bà nhìn nàng, có chút phát sầu: “Thân thể ngươi nhỏ như vậy, làm sao có thể gánh được đòn gánh nặng như thế?”

“Không có chuyện gì, quen thuộc là được.”

Phải biết, nàng lúc trước là thiếu nữ có thể ôm bình nước leo năm tầng đấy!

Nhưng mà mới đi được nửa đường, Nguyệt Nha Nhi giống như trái cà tím héo, mệt mỏi.

Đòn gánh trên vai càng gánh càng nặng, ép tới nàng thật sự khó chịu.

Nguyệt Nha Nhi cắn răng, ở trong lòng cổ vũ bản thân.

Không thể dừng. nàng nhắc nhở mình, dừng lại sẽ không muốn nhúc nhích nữa.

Thật vất vả gánh đòn gánh tới chỗ cần đến, vừa nhìn, vị trí tốt đều bị người khác chiếm gần hết rồi.

Những người này đến cùng là đến từ bao giờ để chiếm vị trí?

Có bà bán hoa nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi sững sờ ở tại chỗ, cười nói:

“Còn lo lắng cái gì, tiểu cô nương, ngươi còn không đi chiếm trước một mảnh đất đi, còn chần chừ đến chỗ cũng không có.”

Nghe xong lời này, Nguyệt Nha Nhi vội vã đi tới rìa đường, đem đòn gánh buông ra.

Vai đột nhiên nhẹ đi, lúc này mới phát hiện, trên lưng mình sớm đã ra rất nhiều mồ hôi.

Nàng một mặt hướng bà bán hoa nói cám ơn, một mặt đem thành phẩm của mình bày ra.

Người là lần đầu bày sạp, dù sao cũng hơi luống cuống tay chân.

Bán hoa bà nhìn thấy nàng đáng yêu, hiện tại vừa không có khách, liền chỉ điểm vài câu.

Nguyệt Nha Nhi nghe xong làm theo, quả nhiên thuận lợi hơn nhiều.

Sạp hàng dọn xong, dùng cành cây dính gạo nếp dẻo treo lên áp phích.

“Thực sự đa tạ ngài.” Nguyệt Nha Nhi luôn miệng nói cảm tạ.

Bán hoa bà khoát tay chặn lại, tỉ mỉ nhìn áp phích tranh thủy mặc, cười nói: “Biện pháp mời khách này của ngươi đúng là hiếm thấy, con sói này trông thật buồn cười!”

Nàng nói không sai, lúc này mời chào khách hàng, hoặc là gọi, hoặc là cầm trong tay một chuỗi trúc với cái mõ, giọng vang vọng.

Nếu là người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ngoại trừ một cái cổ họng tốt, hơn nửa trong tay sẽ nắm một cái “Kinh khuê diệp”, đó là lục lạc.

Một đường lắc, trong miệng hô, mời chào khách hàng.

Trong tay Nguyệt Nha Nhi không có “Kinh khuê diệp”, hai lại không buông ra yết hầu gọi, chỉ có thể lấy tấm áp phích làm điểm nổi bật.

Duyên cớ này dăm ba câu cũng nói không hết, Nguyệt Nha Nhi chỉ đối bà bán hoa cười cười, không có nói tiếp.

Bà bán hoa nhìn một lúc “tranh sói”, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu cô nương, thứ ngươi bán gì? Điểm tâm sao?”

“Dạ vâng.”

Nguyệt Nha Nhi đơn giản mà mở nắp hộp ra, cầm một cái bánh bột mì ra, đặt trên bàn làm mẫu.

“Cái này là bông hoa phỉ thúy.” Nàng chỉ chỉ bánh có rau chân vịt.

“Cái này là bánh bột mì vàng ngọc.” Đây là bánh có bí đỏ.

Bà bán hoa thấy sáng mắt lên, nhìn bánh bột mì này, lại nhìn hoa quế bán nát bên trong rổ của nàng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Hoa này của ngươi, lại so với hoa thật của ta còn đẹp hơn một chút.”

Nghe xong lời này, người bên cạnh dồn dập tập hợp lại đây nhìn.

Mắt thấy sắp thành một đoàn nhỏ, người qua đường bên ngoài cũng tò mò.

Xem náo nhiệt chính là thiên tính của con người, dồn dập xúm lại đây, đẩy ra dây đỏ bên cạnh.

“Đây là vị gì?” Trong đám người có người hỏi.

Nguyệt Nha Nhi cười tươi tắn đáp: “Bông hoa phỉ thúy là mặn, bánh bột mì vàng ngọc là ngọt.”

“Bao nhiêu tiền một cái?” Bà bán hoa hỏi.

Nguyệt Nha Nhi có chút eo hẹp nói: “Năm văn một cái.”

Giá tiền này, bọn họ đến cùng là mua hay là không mua?

Mọi người vây quanh xem, lại không có người mua, cuối cũng chờ được người thứ nhất ăn.

“Cho ta một cái.”

Nguyệt Nha Nhi trong lòng vui vẻ, trong đám người tìm nơi phát ra âm thanh.

Đã thấy là Ngô Miễn, một tay nhấc theo giỏ hoa quả, một tay đưa tới năm đồng tiền.

Nàng sửng sốt một lúc, lập tức bừng tỉnh, dùng giấy dầu bọc một cái, đưa cho hắn.

Ngô Miễn tiếp nhận, cắn một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Hương vị rất ngon.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Bà bán hoa cúi người, cười nói: “Cậu bé kia ta biết, chưa bao giờ nói dối. Tiểu nương tử, cũng bọc cho ta một cái.”

Có một thì có hai, có hai thì có ba.

Đợi được đến khi mặt trời sưởi ba sào thì, hai phần bánh bột mì được Nguyệt Nha Nhi chọn cũng đã bán gần hết.

Nguyệt Nha Nhi đóng lại nắp hộp, nhìn một khay bánh bột mì còn lại, tính toán trước khi nào mới có thể bán được.

Lúc này đi tới một người đeo hai cái nhẫn, hỏi cũng không hỏi, chỉ nói: “Cho ta gói sáu cái.”

Nguyệt Nha Nhi nhìn một thân váy áo của nàng, nhìn không giống người của gia đình giàu có, không biết sao lại ra tay xa hoa như vậy.

Nhưng nàng cũng không phải thể hỏi thăm người ta, đàng hoàng bọc sáu cái bánh bột mì cho nàng.

Lần này, chỉ còn dư lại bốn cái.

Nhất thời không có khách đến, Nguyệt Nha Nhi ở trên băng ghế nhỏ ngồi xuống, trong lòng nghĩ trước, nếu là không có ai lại đây mua, nàng đơn giản đem bốn cái bánh bột mì coi như bữa trưa, về sớm chút.

Nàng ngồi một lúc, bởi vì dậy quá sớm, cơn buồn ngủ ập đến, chỉ có thể lên dây cót tinh thần bảo vệ sạp hàng.

Một đôi giầy thêu, đứng ở trước đòn gánh.

Là một nữ nhân tầm hai ba mươi tuổi, mặc váy áo màu trắng, trâm cài trên thái dương.

Nàng là nha đầu gả cùng của Tiết gia, ăn mặc so với khuê nữ tầm thường chú ý hơn.

Nhứ nhân nhìn chằm chằm bức vẽ này, liếc nhìn một trận, mới hỏi: “Tranh này của ngươi có bán hay không?”

Nguyệt Nha Nhi nhất thời tỉnh cả ngủ, trợn to mắt hỏi: “Ngươi muốn mua tranh?”

Thẩm mỹ của cô nương thực sự là vượt qua sự ràng buộc của thời đại nha.

Nhứ nhân hơi khép hàm nói, nói: “Bao nhiêu tiền.”

Nguyệt Nha Nhi còn thật không biết, nàng sửng sốt một chút, nói: “Ngài nhìn trúng, so với năm đồng tiền nhiều hơn là được.”

Năm đồng tiền, là giá vốn mua giấy mượn bút.

Nhứ nhân hơi nhíu mày, nghĩ thầm nha đầu này làm thế nào mà bàn chuyện làm ăn được?

Nàng suy nghĩ chốc lát, lấy ra bạc —— đây là ít bạc vụn duy nhất trong túi của nàng.

“Gói lại cho ta.”

“Vâng.”

Nguyệt Nha Nhi cũng không biết một hạt bạc nhỏ này giá trị bao nhiêu, nhưng dù sao cũng quý hơn năm đồng tiền đúng chứ?

Liền vui vẻ ra mặt thay nhứ nhân đem tranh gấu trúc cuộn lại, dùng dây buộc, đưa cho nàng.

Nhứ nhân tiếp nhận tranh, thuận miệng hỏi: “Ngươi bán điểm tâm gì vậy?”

Nguyệt Nha Nhi mở ra nắp: “Bông hoa phỉ thúy cùng bánh bột mì vàng ngọc, liền còn lại bốn cái.”

“Bao nhiêu tiền một cái?”

Nguyệt Nha Nhi mở ra bàn tay: “Năm văn.”

Nhứ nhân nhìn này bánh bột mì đẹp đẽ, liền lại lấy ra một viên bạc.

Nhìn này viên bạc, Nguyệt Nha Nhi có chút phát sầu.

“Vị cô nương này, ta cũng không có tiền trả lại.”

Nàng gặp qua chưởng quỹ dùng bạc thối tiền lẻ, cái này cần dùng một loại công cụ đặc thù, đem bạc tháo ra, đặt ở trên đòn cân nhỏ, kém bao nhiêu lấy bao nhiêu.

Nguyệt Nha Nhi không có món đồ kia, như thế nào có thể thối lại bạc lẻ?

Huống hồ nàng đối với bạc đổi sang tiền đồng cũng không quen thuộc, chẳng lẽ dùng hàm răng cắn sao?

Nhứ nhân lại nhíu nhíu mày lại: “Không cần tìm, ngươi bọc lại cho ta là được.”

Nói xong, nàng tiếp nhận bánh bột mì, xoay người rời đi.

Nguyệt Nha Nhi luôn mồm nói cảm tạ, nhìn bóng người của nàng biến mất ở bên trong tường cao viện sâu.

________

Chương 4: Đậu hũ thối.

Lúc nhứ nhân vào phủ, đã là giữa trưa.

Nha hoàn bà tử vội vàng dọn cơm, truyền món ăn, trên bàn gỗ phòng khách nam, tràn đầy thức ăn.

Chủ nhân của nàng Tiết Lệnh Khương dựa vào trên ghế, nghiêng người nhìn cây hoa bên trong đình viện.

Lá hoa đã sớm rơi xuống.

Đồ vật cầm trong tay nhứ nhân kín đào đưa cho tiểu nha hoàn, từ chỗ ngồi bưng lên một bát canh quy gừng hầm thịt dê, khuyên nhủ:

“Tam nương tử tốt xấu cũng ăn một miếng đi, thân thể quan trọng.”

Minh châu bên tai Tiết Lệnh Khương nhẹ nhàng lắc, xoay người lại: “Một bát toàn mùi thuốc, ta ăn không vào.”

Đúng rồi, vốn là dược thiện, làm sao không có mùi thuốc được.

Hai tháng trước, Tiết Lệnh Khương cùng Triệu tam gia tranh chấp một hồi, vậy mà lại xảy thai.

Nằm trên giường bệnh triền miên ròng rã một tháng, bệnh cũng chỉ khỏi một nửa.

Có lẽ là thẹn trong lòng, Triệu tam gia ra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị dược liệu tốt hơn, ngày ngày đưa thiện đến Thanh Huyên các.

Mới đầu Tiết Lệnh Khương còn ăn hai cái, bây giờ cái gì cũng không chịu động.

Nhứ nhân thở dài:

“Tam nương tử, ngài dù không nghĩ cho mình thì cũng phải vì lão phu nhân nghĩ lại. Người ở dưới suối vàng mà biết được ngài giày vò bản thân như vậy, không biết sẽ đau lòng ra sao.”

Lão phu nhân trong miệng nàng, chính là tổ mẫu của Tiết Lệnh Khương Trương thị, mỗi ngày cố gắng uống thuốc, mặt mày rạng rỡ nhìn cháu gái xuất giá.

Lại không chống được đến lúc Tiết Lệnh Khương lại mặt, liền buông tay rời khỏi nhân gian.

Nghe nhứ nhân nói tới tổ mẫu, mi tâm Tiết Lệnh Khương khẽ nhúc nhích: “Ta không ăn những thứ toàn mùi thuốc khó ngửi này, ngươi gọi nhà bếp nấu một nồi cháo đến.”

Nhứ nhân có chút khó khăn, quy củ ở Triệu phủ cùng Tiết phủ không giống, chỉ có một phòng bếp.

Đồ ăn ở các phòng đều là do nhà bếp nấu nướng, sau đó đưa tới.

Hai ngày trước nàng tự thân đi phòng bếp hỏi, nhân gia nói Triệu tam gia đã lên tiếng xác định thực đơn, không chịu cho nấu những thứ ngoài thực đơn.

Đám mắt chó coi thường người khác.

Nhứ nhân trong lòng hận lên, không phải là thấy lão gia cùng phu nhân không ưa tiểu thư nhà mình sao?

Cho một tên lông gà, vẫn đúng là run lên.

Nhưng lời này lại không thể nói thẳng, miễn cho tổn thương trái tim của tiểu thư, nhứ nhân ôn nhu khuyên:

“Thứ này vừa mới đem đến, không biết phí bao nhiêu sức lực, nương tử chẳng phải đói bụng rồi sao? Vẫn là thoáng dùng chút đi, rồi làm cháo sau?”

Tiết Lệnh Khương cau mày, cười lạnh nói:

“Được lắm, bây giờ ta muốn ăn gì không cũng được!”

Nghe xong lời này, một phòng toàn người cúi đầu, không dám thở mạnh.

Nhứ nhân chợt nhớ tới bánh bột mì mới mang về, nghĩ thầm lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi, nói: “Nương tử đừng nóng vội, ta ở bên ngoài mua chút điểm tâm mới, ngài có muốn thử một chút hay không?”

Yên tĩnh một hồi, Tiết Lệnh Khương lại thở một hơi dài, lưng dựa vào ghế: “Lấy ra đi.”

Nhứ nhân đi ra ngoài gọi nha hoàn đem đến một bàn Thanh Tứ tới, đem bánh bột mì mới mua về dọn xong, lại vén rèm đi vào.

“Người bán thứ này là một tiểu cô nương, lớn lên thanh tú, tâm tư cũng khéo. Ngài nhìn bông hoa này, không giống điểm tâm, giống như hoa thật.”

Bàn Thanh Từ đưa tới, ánh mặt trời chiếu đến khiến bánh bột mì càng khéo léo linh lung.

Ngọc bích cùng màu trắng như tuyết trộn lẫn, mỗi một cánh hoa xòe ra, trông rất giống một đóa hoa yêu kiều.

Tiểu nha hoàn ở bên cạnh dùng đũa lấy một đóa, đem đến chỗ Tiết Lệnh Khương.

Tiết Lệnh Khương hơi cắn nhẹ, mềm mà hơi cứng, so với bánh màn thầu bình thường nhiều một tia mùi thơm ngát.

Hoàn thành.

Thấy nàng cuối cùng cũng dùng bữa, nhứ nhân thở dài một hơi, pha trò nói:

“Nha đầu kia còn vẽ một bức tranh quái dị, dán vào làm bảng hiệu, nô tì nhìn thấy chơi vui, nên mua trở về.”

Nói xong, một tiểu nha hoàn tiến lên đem bức họa mở ra.

“Hì hì” một tiếng, Tiết Lệnh Khương lại bật cười.

Đây là lần đầu tiên nàng cười như vậy trong mấy tháng nay.

Nhứ nhân liếc nhìn con sói kì dị quái đản, trong lòng có chút vui mừng.

Nếu như Nguyệt Nha Nhi ở chỗ này, sẽ nói cho các nàng biết, thứ này không phải là con sói.

Đây là so với soi càng thần kỳ —— thủy mặc Husky.

Mọi người đồng loạt cười lên, dẫn tới tiểu nha hoàn trông cửa cũng tới nhìn.

Một lát sau, tiếng cười ngưng lại.

Tiết Lệnh Khương lại nếm thử bánh bột mì vàng ngọc, thưởng thức nói:

“Dáng vẻ đẹp đẽ, mùi vị cũng coi như mới mẻ. Chỉ tiếc dùng vật liệu bình thường, tổn thất một chút tư vị. Nàng nên bỏ thêm nhiều đường một chút.”

Nhứ nhân bưng ấm Mạt Lị Hoa Trà, tiến lên phía trước nói:

“Nương tử không biết, những người bên ngoài như họ, đường là vật quý hiếm. Trong nhà có vài đồng tiền, hận không thể rắc một lớp đường trên cơm.”

“Thì ra là như vậy.”

Tiết Lệnh Khương tiếp nhận cốc Thanh Từ, nhấp một cái:

“Ngươi tìm hai bình mật hoa hồng tốt nhất, lấy thêm chút đường mía, đem đến cho nha đầu bán điểm tâm này đi. Đúng rồi, lại mang chút bột mì mới thu năm nay, chọn loại tốt một chút, gọi nàng làm một phần nữa đưa tới. Giá cả thương lượng, cũng sẽ không bạc đãi nàng. Một cái tiểu cô nương, xuất đầu lộ diện làm ăn, trôi qua cũng không dễ dàng.”

Chủ nhân lên tiếng, tự nhiên phải làm cho thật tốt.

Nhứ nhân đáp ứng, chờ hầu hạ xong Tiết Lệnh Khương đi ngủ trưa, lúc ra ngoài phủ tìm người, nhưng có chút phát sầu.

Phố Trường Nhạc náo náo nhiệt nhiệt, chỗ nào còn có bóng dáng của tiểu cô nương kia?

Gió thổi vài miếng lá cây rơi xuống, có một mảnh rơi trên người Nguyệt Nha Nhi.

Nàng đem băng ghế nhỏ đẩy ra ngoài, đẩy ở dưới mái hiên ngồi, sau giờ ngọ ánh mặt trời bị lá mùa thu cắt thành màu vàng rực rỡ, đem tiểu viện chiếu lên rất sáng.

Ở trước mặt Nguyệt Nha Nhi, bày một chậu gỗ chứa đầy nước, cùng cái bình gốm lớn.

Công dụng ban đầu của bình gốm là để làm dưa muối, giống như đậu hay trứng vịt muối, bình này của nhà Nguyệt Nha Nhi là để làm trứng muối.

Trứng vịt muối sớm đã bị nàng lấy ra, để ở trên kệ bếp, tổng cộng có bảy, tám cái.

Nguyệt Nha Nhi cầm xơ mướp, rửa sạch sẽ trong ngoài bình gốm.

Thật vất vả rửa xong, nàng đứng lên, vặn vẹo uốn éo người, bắt đầu ngâm đậu phụ.

Nói chuẩn xác, là ướp muối cho đậu phụ lên men.

Đậu phụ là mới mua được. Lúc nàng mới về, đi ngang qua một nhà bán đậu phụ, nghe thấy một trận đánh chửi. Liếc mắt nhìn, hóa ra là một người đàn ông đang đánh nữ nhi của mình.

Tiểu cô nương chịu đòn gầy gò nho nhỏ, một tiếng cũng không kêu, chỉ dùng tay che chở mặt, mặc cho phụ thân đánh.

Đánh cho đau, thân thể run rẩy một hồi, sau đó cuộn tròn lại giống như một con nhím.

Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy, có chút đau lòng.

Người xem náo nhiệt nhiều, lại không ai đi khuyên. Đại khái trong lòng nghĩ, phụ thân dạy dỗ nữ nhi vốn là việc thiên kinh địa nghĩa.

Nguyệt Nha Nhi vốn định cứ như vậy rời đi, dù sao nàng hiện tại là một nữ cô nhi, tự thân khó bảo toàn, cũng không dư sức làm anh hùng.

Một chân đã đi qua nhà bán đậu phụ, rồi lại ngừng lại.

Nàng thở dài một hơi, nghĩ thầm, xuyên không đến thời đại này, nàng sớm muộn cũng sẽ bị cái tật xấu mềm lòng này hại chết.

Không tự chủ được, Nguyệt Nha Nhi tiến lên ngăn cản nam nhân sắp hạ bàn tay đánh xuống.

Nam nhân sững sờ một chút, hung ác nói: “Xú nha đầu từ đâu tới, cút ngay cho ta.”

Nguyệt Nha Nhi có chút bỡ ngỡ, nhưng vừa nghĩ lại, ta tốt xấu gì cũng là đai đen karate, vẫn cứ không buông tay.

“Nàng làm gì sai? Sao lại bị ngươi đánh như vậy?”

Nam nhân thấy nàng là cái tiểu cô nương, ngữ khí rất không khách khí: “Chuyện của nhà lão tử, ai cần ngươi lo? Đi ra, không tránh thì ta sẽ đánh cả ngươi.”

Thấy Nguyệt Nha Nhi không cho, nam nhân tức giận đến động thủ chuẩn bị đánh nàng.

Lúc tay hắn đụng tới Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi trở tay lấy cùi chỏ ôm lấy cổ của hắn, tiếp theo tóm ngay chỗ phía sau cổ.

Dựa vào sức lực của Nguyệt Nha Nhi, nam nhân kia thế mà lại bị nàng quăng ngã trên mặt đất!

Nguyệt Nha Nhi thở dài, nghĩ thầm như vậy đều có thể nói chuyện cẩn thận.

Quả nhiên, nam nhân bò lên, vỗ vỗ bùn dính trên tay, tuy rằng trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nhưng cũng không dám động thủ với Nguyệt Nha Nhi.

“Các ngươi xem chuyện tốt mà nha đầu nhà ta làm! Đậu phụ đang tốt của lão tử, bị nàng ta gây họa, đều mốc meo!”

Nam nhân nói năng loạn xạ, vài câu kể lại mọi chuyện, lại mắng vài câu. Nguyệt Nha Nhi thật vất vả nghe mới rõ ràng.

Hóa ra người đàn ông này tên là Cô Đại, hôm qua nữ nhi của hắn là Cô Bình Nhi không bán hết đậu phụ, còn lại một chút, hôm nay liền mốc meo.

Chuyện nhỏ như thế, còn có thể đánh đập nữ nhi của mình như vậy sao?

Nguyệt Nha Nhi cau mày, chắn ở trước mặt Cô Bình Nhi: “Ngươi đừng đánh nàng, số đậu phụ hỏng rồi này, ta mua.”

“Thật chứ?”

“Thật.”

Trước lời bàn tán, tiền bán bánh hoa hôm nay của Nguyệt Nha Nhi, đưa hết một nửa ra ngoài, mua về một vại bìa đậu phụ hỏng và vài bìa đậu phụ tốt.

Người xem náo nhiệt cảm thấy kỳ lạ.

“Nha đầu này thực sự phá của, dùng tiền mua lại đậu phụ hỏng.”

Mặc cho người khác nói bóng nói gió, Nguyệt Nha Nhi đều không để ở trong lòng.

Các ngươi thì biết cái gì, nàng nghĩ thầm. Phải biết, món đậu phụ Thanh Phương nổi tiếng sau này, tương truyền chính là bắt nguồn từ một vại đậu phụ hỏng.

Lúc trước Nguyệt Nha Nhi có lập vlog khám phá ẩm thực có từng nghe qua chuyện này.

Nghe nói là ở thời đại Khang Hi, có một thí sinh tên Khả Vương Trí, vừa đi học, một bên dựa vào tay nghề làm đậu phụ gia truyền mà mưu sinh, có một ngày sơ sẩy còn lại một bìa đậu phụ không bán hết.

Chờ đến khi nhớ lại, tất cả đã hỏng rồi, đậu phụ vốn trắng như tuyết vậy mà lại chuyển thành màu xanh đen.

Đậu phụ hỏng rồi vốn nên vứt đi.

Nhưng Vương Trí vốn đã nghèo, hắn đau lòng tiền, trong đầu suy nghĩ biện pháp làm sao để ăn được bìa đậu phụ này.

Cuối cùng hắn dùng muối ướp đậu phụ, qua mấy ngày, vẫn cứ bỏ qua mùi hôi mà ăn một miếng, mùi vị còn, người ăn cũng không chết.

Sau đó từ từ thay đổi, liền làm thành một loại đồ ăn vặt tên đậu phụ thối.

Đậu phụ thối này không phải là đậu phụ thối của cung điện lửa Trường Sa, mà càng giống một loại sữa chua lên men màu xanh đen, từng có một đoạn thời gian phổ biến ở thành phố Tứ Cửu, có người nói đến cả thái hậu Từ Hi cũng thích ăn, đặt một cái tên văn nhã là Thanh Phương.

Rửa sạch bình gốm, đầu tiên Nguyệt Nha Nhi rửa sạch một lớp mốc trên bề mặt đậu phụ, rửa qua một lần nước, xếp ngay ngắn trong bình gốm, rắc một lớp muối.

Coi như đã hoàn thành.

Lúc này nàng liếc mắt nhìn trời, canh giờ đã không còn sớm, nhà hàng xóm có khói bếp bay lên.

Nguyệt Nha Nhi vất vả đem bình khiêng đến bóng mát ở góc tường, đi vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối.

Cơm đã sớm nấu xong, để trên bàn bếp, khói trắng bốc lên nghi ngút. Cơm nấu bằng bếp lửa, có một loại mùi thơm đặc biệt.

Thời gian vừa vặn, Nguyệt Nha Nhi mở nắp nhìn vào trong nồi, đáy nồi còn có miếng cháy màu vàng!

Nàng vội vàng đem mỡ lợn mới mua về cắt thành miếng nhỏ, sau đó cho vào nồi.

Mỡ heo màu trắng tiếp xúc với nhiệt độ của nồi dần chảy ra, thể tích dần dần thu nhỏ lại, nhuộm một lớp mỡ màu vàng óng ánh, mùi thơm của mỡ bay khắp phòng.

Chờ mỡ heo co lại chỉ còn lại tóp, Nguyệt Nha Nhi mới không nhanh không chậm vớt ra. Tóp mỡ cùng với mỡ lợn đặt ở trong hai bát khác nhau.

Mỡ heo còn nóng đổ vào cơm cháy bếp lửa, mùi thơm như muốn đòi mạng.

Rót một thìa nước tương, rồi trộn đều, đã đến lúc cho tóp mỡ vào. Tóp mỡ vàng óng ánh trộn cùng với cơm cháy, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Nguyệt Nha Nhi thậm chí còn cảm thấy nàng có thể ăn được ba bát cơm!

Nàng đang định ăn, còn chưa kịp rửa bát ăn, chợt nghe thấy tiếng người gọi ngoài cửa:

“Nguyệt Nha Nhi cô nương có ở nhà không?”

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 3022 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 7229 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 1 + 2

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 5 + 6

7 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 3 + 4”

mariehoang84 nói:

3 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 15:47

Cam on ban nhieu lam. Truyen rat hap dan

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Khiết Nhược Hàn nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 08:01

Cảm ơn vì sự ủng hộ của bạn nhìu lắm :>

Số lượt thích

PHẢN HỒI

azurelamlam nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 08:10

Thề luôn, đọc mấy truyện mỹ thực này thèm chảy nước miếng

Số lượt thích

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

6 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 23:34

cám ơn chủ nhà

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lan trần nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 03:06

Lúc đói bụng mà đọc đến những đoạn tả mỹ thực thì thật là… . Chỉ muốn bỏ việc đi ăn ngay lập tức 

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Khiết Nhược Hàn nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 11:40

Đêm hôm edit cũng muốn ăn lắm mà ăn đêm lại péo :<

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Bao Linh Nguyen Ngoc nói:

20 THÁNG SÁU, 2021 LÚC 15:13

cám ơn Editor nhé, truyện đọc hay

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 66Cuối cùng em cũng đến: Chương 10Hoành hành ngang ngược – Chương 24

Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930     Th12 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro