29_30
Bỏ qua nội dung
OPEN MENU
Facebook Twitter Instagram
Tìm
Aplisevi's Peaches Garden
THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 30
22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 1 PHẢN HỒI
Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.
Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ
Edit: Alice Aplisevi
Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.
________
Chương 29: Bánh hành chiên.
Đêm đó pháo hoa sáng rực rỡ, Nguyệt Nha Nhi sau khi trở về, mơ một giấc mơ, trong mộng nàng lại xem một lần pháo hoa.
Ngày thứ hai, nàng là bị tiếng pháo to nhỏ đánh thức.
Ngày mùng một năm mới, dựa theo tập tục của người dân là không được nhúc nhích cây kéo động đao.
Trước đó Từ bà bà còn cố ý căn dặn Nguyệt Nha Nhi, muốn chuẩn bị sẵn thức ăn cho ngày mùng một, sợ nàng phạm vào kiêng kỵ.
Nguyệt Nha Nhi tịnh cũng không tin mấy cái này, nhưng thấy Từ bà bà nghiêm túc như vậy, liền cùng nàng đồng thời chuẩn bị món ăn.
Hôm qua nàng đã nghiền gạo thành bột, sau khi nhào và ủ bột xong, cắt thành cục bột nhỏ trước, làm bữa sáng của hôm nay.
Một bát sứ Thanh Hoa màu trắng lớn, đổ muối, mỡ heo, hành thái, nước tương, thêm canh loãng nóng, lại cho thêm bột đã thái mỏng vào, thêm nước sốt thịt cay đỏ.
Hương thơm khiến người ta hận không thể ăn sạch sẽ ngay lập tức.
Nếu đã là ngày mùng một năm mới, đương nhiên phải ăn xa xỉ một chút.
Nguyệt Nha Nhi cố ý để lại chút bột gạo, thêm gạo giã nhỏ và nước suối, chế biến thành thứ bột dính dính, thêm ít hành thái nhỏ cùng với muối.
Sau khi lên men xong, đổ dầu vào chảo.
Đến khi cho đũa vào dầu mà thấy những bong bóng nhỏ nổi lên, múc một miếng bột trong khuôn sắt dài—— đây vốn dĩ mua về để làm bánh bột tôm chiên, sau khi rải phẳng bột gạo, ở giữa có một khe nhỏ, thuận tiện để cho dầu nóng đều.
Chiên trong nồi cho đến khi vàng óng, dùng đũa chọc, thấy vỏ ngoài xốp giòn thì lấy ra khảo chảo.
Bánh hành chiên nới ra lò, giống như một đồng tiền lớn.
Cắn một miếng, bên ngoài giòn xốp, bên trong mềm mại, lộ ra mùi gạo cùng hương thơm của hành.
Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ còn có chút buồn ngủ, ăn nửa cái bánh mỡ hành chiên, người lập tức tỉnh táo.
Còn lại một ít dầu cũng không thể lãng phí, đi chúc tết mà, chung quy phải mang chút quà chúc tết.
Lúc đầu Nguyệt Nha Nhi định mang ít bánh rùa đường đi, nhưng bánh rùa đường lại bán đắt như vậy, đến một cái cũng không để lại cho nàng.
Nàng đơn giản tự chế chút điểm tâm chiên dầu, lại mang tới chút bánh làm từ mấy ngày trước, làm điểm tâm chúc tết.
Nguyên liệu chính vẫn là bột gạo, thêm hạt vừng, cán mỏng, bỏ vào chảo chiên.
Bột gạo tiếp xúc với nhiệt, lập tức phồng to lên, đến khi thấy màu vàng óng ánh thì lấy ra.
Bánh gạo vừa thơm lại vừa giòn, ăn lên miệng vẫn đầy hương thơm.
Cho dù ăn lúc nguội, vị vẫn ngon như cũ.
Chỉ là rất dễ bị vỡ, muốn cầm nhẹ để nhẹ.
Ăn xong điểm tâm, Nguyệt Nha Nhi mặc tốt xiêm y, dùng dây thừng bọc lại điểm tâm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Người nàng cần đến chúc tết không nhiều, Tiêu phụ từ khi một mình đến sống trong thành đã không còn liên lạc với thân thích ở quê quán.
Mà nhà mẹ đẻ Mã thị, cũng chính là nhà bà ngoại của Nguyệt Nha Nhi, đã từng suýt chút nữa động thủ với Nguyệt Nha Nhi, đã tuyên bố sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Mã thị lại là tới nhà người khác làm tiểu thiếp, Nguyệt Nha Nhi cũng phân vân có nên đi hay không.
Tính toán một chút, cần Nguyệt Nha Nhi tới cửa đi chúc tết, nhà Từ bà xem như là một nhà, Ngô bá nơi đó lẽ ra cũng có thể đi, còn có hẹn cẩn thận mùng một đi chúc tết, thuận tiện gặp một lần “Tây Dương hòa thượng” ở nhà Đường Khả Lũ.
Đúng rồi, cũng không thể quên kim chủ Tiết Lệnh Khương.
Tuy nói là cao môn quý nữ, nàng không nhất định rảnh rỗi để gặp Nguyệt Nha Nhi vào ngày tết.
Nhưng nàng có gặp người hay không là một chuyện, Nguyệt Nha Nhi có đi hay không, lại là một chuyện khác.
Trong lòng tính toán dự định, Nguyệt Nha Nhi tới trước nhà Từ bà bà, sau khi chúc “Bình an như ý”, Từ bà bà nhìn Nguyệt Nha Nhi, chỉ vào tóc của nàng cười:
“Ngày hôm qua không làm tóc không tính, ngày hôm nay đi ra chúc tết, làm sao vẫn búi tóc như vậy? Cùng ngươi với một thân xiêm y này của ngươi không khớp chút nào.”
Nàng một mặt kéo Nguyệt Nha Nhi đến trước bàn trang điểm, một mặt gọi con dâu bà đến giúp đỡ.
Nguyệt Nha Nhi nhìn người trong gương cài trâm đầy đầu, lại ăn mặc áo gấm, cũng cảm thấy buồn cười.
Ngược lại không phải là nàng không muốn búi tóc thật đẹp, một là không có thời gian, hai là không biết làm, chỉ có thể chải qua loa như vậy.
Con dâu Từ bà bà chải tóc cho nàng, nàng kéo cây trâm trên đầu Nguyệt Nha Nhi xuống, cảm khái nói: “Sợi tóc của ngươi đen óng, không cần xoa dầu cũng đẹp.”
Thấy nàng mang theo một lọ dầu hoa quế để bôi tóc đến, Nguyệt Nha Nhi vội vàng nói cho nàng, nàng không quen xoa dầu bôi tóc.
Nàng dâu cố định đầu nàng, tỉ mỉ nhìn một lúc, gật đầu.
Từ bà bà ở một bên ánh mắt lại rơi vào cây trâm hoa đào gỗ, nghi ngờ nói: “Nhìn có chút quen mắt.”
Nguyệt Nha Nhi chỉ cảm thấy nàng mặt nóng lên.
Từ bà bà cầm cây trâm lên nhìn, cười đến không ngậm mồm vào được, cố ý cầm cây trâm lắc lư trước mặt Nguyệt Nha Nhi: “Ta nghĩ tới, đây là Miễn ca đưa, có đúng hay không.”
Nguyệt Nha Nhi đem Đào Mộc trâm đoạt lấy, sẵn giọng: “Can nương, ngươi còn như vậy, ta liền đi!”
Từ bà bà cùng nàng dâu nở nụ cười một trận, rốt cục thu lại đôi chút.
Từ bà bà cảm khái nói: “Miễn ca nhi là đứa trẻ tốt, ta nhìn, hắn đối với ngươi cũng là chân tâm.”
Nguyệt Nha Nhi lầm bầm trước miệng, sửa lại: “Chỉ là một cây trâm gỗ thôi, ta cũng sẽ đáp lễ cho hắn.”
“Không chỉ là một cây trâm gỗ.”
Từ bà bà trầm ngâm một lúc, mí mắt cụp xuống, nhớ tới chuyện lúc xưa: “Ta nếu như nhớ không lầm, cây trâm gỗ này, là nương của Miễn ca nhi để lại.”
Nguyệt Nha Nhi nắm chặt cây trâm hoa đào gỗ trong tay: “Nương của Miễn ca nhi?”
Từ bà bà gật đầu, cảm khái nói: “Nàng là mỹ nhân như hoa như ngọc, ta nhớ tới lúc nàng gả đến thôn Hạnh Hoa, một thân hồng y gả đến, ai ui, thật giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.”
“Có xinh đẹp như vậy?”
“Đúng, chỉ tiếc là người câm.”
Từ bà bà cảm khái nói: “Nhưng cho dù liền như vậy, nàng cũng là hoa khôi ở hẻm hai cầu Thập Tứ.”
Nguyệt Nha Nhi sợ hết hồn: “Nương của Miễn ca nhi, xuất thân từ cầu Thập Tứ?”
Từ bà bà gật đầu, nói tới chuyện xưa.
Chuyện cũ của phụ mẫu Ngô Miễn, ngược lại có mấy phần ý tứ “Người bán dầu độc chiếm hoa khôi”.
Khi đó mẫu thân Ngô Miễn đã tự chuộc lại bản thân, gả cho Ngô bá.
Hai người cầm sắt cùng reo vang, không biết lúc này mối họa mới bắt đầu.
Có công tử của gia đình giàu có trong lòng hận Ngô bá có thể lấy được giai nhân về nữa, đặc biệt gọi mấy người đến chặn Ngô bá trong hẻm tối, đánh gãy chân hắn.
Mẫu thân Ngô Miễn khi đó đã là người mang thai, vừa vội lại sợ, sau đó lại vì khó sinh mà chết.
“Miễn ca nhi cũng không dễ dàng, hắn khi còn bé, có chút tẻ nhạt hài tử thích nhất vây quanh hắn đánh chửi, nói cái gì ‘nương ngươi là nữ tử thanh lâu, ngươi ngày sau cũng sẽ giống như vậy’ các loại lời nói giống vậy. Nhớ tới đến liền nghiệp chướng.”
Từ bà bà thở dài nói.
“Đấy là đang nói tiếng người sao? Đối phó với đám gấu con này chỉ có đánh lại!” Nguyệt Nha Nhi tức giận bất bình.
Từ bà bà nở nụ cười: “Ngươi không nhớ rõ? Là ngươi giúp hắn đánh trả? Ông trời của ta ơi, ngươi một tiểu cô nương, cầm dao phay xông lên, hù chết người.”
Nguyệt Nha Nhi sững sờ.
“Ngươi khi đó, có thể so với ngươi hiện tại mạnh mẽ hơn không ít. Lớn rồi, đến cùng vẫn là điềm đạm chút.”
Từ bà bà nói xong, lại chỉ điểm cho con dâu: “Nàng tóc dày, ngươi chia làm ba phần rồi chải…”
Hai người thương lượng trước làm sao để làm tóc cho Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi chỉ ngơ ngác nhìn bản thân trong gương.
Tâm tư của nàng hiện tại, hoàn toàn không ở trên tóc tai của nàng.
Hóa ra Tiểu Nguyệt Nha Nhi, đã quen biết Miễn ca từ rất sớm?
Nàng lục tung trí nhớ lên, hồi ức một lúc lâu, mới nhớ tới chuyện này.
Đoạn ký ức khi còn bé này giống như bức tranh treo bên ngoài tường, chịu nắng chịu gió táp mưa sa, cuối cùng chỉ còn lại màu sắc nhàn nhạt.
Khi đó trời rất đẹp, trời màu xanh nhàn nhạt.
Tiểu Nguyệt Nha Nhi nắm dây diều chạy trong hẻm, một lòng nhìn chằm chằm diều.
Liền chạy đến ngõ nhỏ sát vách.
Bỗng nhiên thay đổi chiều gió, diều giãy dụa hai lần, cuối cùng vẫn là rơi trên đất.
Tiểu Nguyệt Nha Nhi rất ủ rũ, dọc theo dây diều, chạy đến một chỗ âm u nhặt diều.
Ai biết chính va phải một đám nhóc đang vây quanh một tiểu hài tử, vui vẻ cười mắng.
Mắng cái gì, nàng đã nhớ không rõ, nhưng nhất định rất khó nghe.
Nếu không phải vậy thì Tiểu Nguyệt Nha Nhi cũng sẽ không can thiệp vào chuyện này.
Nhưng mà nàng là một tiểu nha đầu, nói không có ai nghe, thậm chí còn bị người xô đẩy một hồi.
Tiểu Nguyệt nha nhi tức không nhịn nổi, như một làn khói chạy về nữa, hai tay cầm dao phay chạy lại chỗ đó.
Ký ức cuối cùng, là bị gia trưởng tìm đến cửa, Tiêu phụ quở trách cùng với bụng nhỏ của nàng kêu ùng ục.
Nam hài kia, vậy mà là Miễn ca sao?
Bức họa cũ nhìn thấy ở Ngô gia bỗng hiện ra trong đầu, bút pháp non nớt, ngờ ngợ giống dáng dấp của Tiểu Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi nhất thời mừng rỡ với đoạn nhân duyên cũ này, nhất thời lại có chút thất vọng.
Vì thế, Ngô Miễn là bởi vì nhớ tới chuyện lúc nhỏ với Tiểu Nguyệt Nha Nhi, mới đối xử với nàng khác với mọi người sao?
Nhưng là. . . nàng nhìn bản thân trong gương, có chút mờ mịt.
Tiểu Nguyệt Nha Nhi từng giúp đỡ hắn lại không phải nàng.
Sau khi tạm biệt Từ bà bà, nàng đi dọc theo cây cầu nhỏ, dọc theo hẻm nhỏ dài mà tiến về phía trước.
Đi tới ngã ba của hẻm, Nguyệt Nha Nhi dừng chân, dõi mắt nhìn về phía Ngô gia.
Nàng đứng một mình một lúc, sau đó đi tới.
Mùng một tháng giêng, tùy ý nhìn thấy bùa đào cùng câu đối xuân.
Tình cờ liền nghe thấy hai tiếng pháo đốt cùng tiếng cười của hài tử.
Nhà Đường Khả Lũ ở phía sau phòng sách Tư Tề, chỉ cách một cánh cửa.
Sau bao năm làm lão sư bao năm, người đến nơi này chúc tết nối liền không dứt, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ để chúc tết.
Nguyệt Nha Nhi mang theo một bao điểm tâm lớn, chen lẫn ở trong nhóm khách mới, có vẻ như lễ chúc tết hơi ít.
Thấy Nguyệt Nha Nhi đến nhà, Đường Khả Lũ lập tức đứng dậy từ trên ghế thái sư, một bên chúc tết một bên nhìn bao điểm tâm trong tay nàng: “Tới sớm như thế, đúng dịp.”
Một người đi lại chỗ này, đang muốn để lễ chúc tết lên bàn theo quy củ, lập tức bị Đường Khả Lũ cản lại.
“Đây chính là Tiêu cô nương đưa điểm tâm.”
Đường Khả Lũ dặn dò, một tay đem điểm tâm bao nhận lấy: “Ta cho rằng ngươi cùng Miễn ca nhi cùng đến.”
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy cái tên này, trong lòng có chút không thoải mái: “Ta lại không phải là người nào của hắn.”
Đường Khả Lũ liếc nhìn nàng một cái, biết điều nói sang chuyện khác: “Đây là điểm tâm gì.”
“Bánh giòn.”
Người làm đúng lúc dâng trà đến, Đường Khả Lũ một mặt nhận trà, một bên răng rắc răng rắc ăn, càng ăn càng thơm.
Đến cả những khách đến chúc tết bên cạnh đang hàn huyên, đều không khỏi nhìn về phía hắn.
Có khách nuốt nước bọt.
Thấy người khác nhìn hắn ăn một mình, Đường Khả Lũ ăn được càng ngày càng vui vẻ, một hơi ăn hai cái, mới chưa hết thòm thèm cùng Nguyệt Nha Nhi nói:
“Đúng rồi, hòa thượng Tây Dương kia cũng tới, ở vườn hoa nhỏ ta đưa ngươi qua.”
“Hắn tên gì?” Nguyệt Nha Nhi đi theo phía sau Đường Khả Lũ, hỏi.
“Tên là Tây Thái.”
Bên trong vườn hoa nhỏ, có hai ba người mặc Đạo bào, đầu đội Đường cân nho sĩ, quay lưng về phía cửa.
Nguyệt Nha Nhi đánh giá một chút những bóng lưng này, không khỏi hơi nghi hoặc một chút, người nước ngoài đã nói đến đâu?
Không nhìn thấy nha.
Đường Khả Lũ hô một câu: “Tây thái, đúng lúc Tiêu cô nương cũng tới.”
Một nho sĩ vóc dáng cao gầy quay đầu lại, râu quai nón cùng một đôi mắt xanh cực kỳ dễ thấy, dùng giọng mang theo khẩu âm tiếng Trung Quốc nói:
“Bình an như ý, Tiêu cô nương, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Đây thực sự là người nước ngoài nha.
Nguyệt Nha Nhi hiếu kỳ: “Tây Thái tiên sinh, ngươi nghe nói qua ta?”
Tây Thái gật đầu: “Ăn bánh khoai môn chà bông của ngươi, ta cảm thấy thật là mỹ vị. Nhưng có một vật, có thể làm cho bánh khoai môn chà bông ăn càng ngon hơn.”
“Là cái gì?”
“Bánh mì.”
________
Chương 30: Bánh mì đậu đỏ loại rượu.
Vừa nghe thấy “Bánh mì”, Nguyệt Nha Nhi liền vui vẻ nói: “Tây Thái tiên sinh ngươi biết làm bánh mì?”
Tây Thái gật đầu: “Người ở chỗ chúng ta, ăn bánh mì cũng giống như các người ăn gạo tẻ.”
“Này ngươi có hay không biết làm lò nướng bánh mì?”
“Biết.”
Một bên Đường Khả Lũ vốn dĩ còn muốn tìm người đến nói chuyện với hai người, ai biết hai người này lại nhanh như vậy liền tán gẫu, nói cái gì mà “Bánh mì.”
Nghe giống như một loại đồ ăn?
Đường Khả Lũ xen vào nói: “Các ngươi đang nói đến thứ gì?”
Nguyệt Nha Nhi cười giải thích: “Một loại điểm tân của Tây Dương, tương tự với bánh bao bánh màn thầu của chúng ta, nhưng cách làm không giống nhau.”
Bánh mì là một loại điểm tâm, từ lúc trước nàng đã nghĩ làm, chỉ là khổ nỗi không có công cụ nướng bánh mì.
Vốn dĩ là, lúc ở hiện đại, đều là dùng lò nướng bánh mì bằng điện, dù sao thì cũng có thể làm bánh gato bằng nồi cơm điện, không biết nhà ai lại đặc biệt lắp một loại lò nướng chuyên biệt để làm bánh cho riêng nhà mình ăn.
Nguyệt Nha Nhi tự nhiên cũng sẽ không biết cách làm lò nướng bánh, liền chỉ có thể coi như thôi, đem ý định làm điểm tâm từ bánh mì xuống.
Nhưng là bây giờ dĩ nhiên lại gặp phải một người Tây Dương biết làm lò bánh mì, giống như lúc buôn ngủ lại gặp chiếu manh.
Đường Khả Lũ thấy thế, gọi người làm đưa đến mấy cái ghế, mời hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Hóa ra Nguyên Nha Nhi có chút nghi vấn với lý do tại sao Tây Thái lại xuất hiện ở đây, vừa hỏi mới biết, hắn đến Đại Minh đã được mười mấy năm.
Cho dù Tây Thái nói bản thân là “Phương tây tăng lữ”, nói mình là đến từ Thiên Trúc Phật tử.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi không tin, khuôn mặt này của Tây Thái rõ ràng là thuần người Tây Âu.
Trong lòng nàng nghĩ, hắn hẳn là đến truyền giáo cho nước hoa, nhưng sợ quan phủ không cho phép, cho nên mới treo đầu dê bán thịt chó nói mình là “Tây Phương hòa thượng” .
Sau khi ba người ngồi xuống, người làm lại đưa đến một cái bàn nhỏ, đem lên một hộp điểm tâm.
Trong hộp chia thành các ngăn, bày các loại bánh ngọt, ví dụ như bánh xốp đào hạt thông, hoặc như hạt dẻ cười.
Nguyệt Nha Nhi lấy một ít hại dẻ cười, vừa ăn vừa nghe Tây Thái nói về lai lịch của mình.
Tây Thái nói, từ khi hắn còn bé đã xem qua《Chuyến du hành của Marco Paolo》, hắn đã nghĩ đến Đông Phương, tìm kiếm “Hoàng Kim Đế quốc” trong truyền thuyết.
Mấy năm trước hắn lên một con thuyền của người Bồ Đào Nha từ Italy đến Hoa, xuống cảng giống như Macao.
Làm giống y như luật lễ của Đại Minh, người Tây Dương đến Hoa chỉ có thể hoạt động ở Macao.
Nhưng vì Tây Thái có thể kết giao bằng hữu với một vị tri phủ, có thể ở lại Quảng Đông.
“Vậy sao ngươi lại tới Kim Lăng?” Nguyệt Nha Nhi ăn xong một miếng bánh xốp đào hạt thông, hỏi.
“Nói ra cũng rất dài dòng.” Tây Thái thở dài một hơi, cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói bản thân là đi theo một vị quan chức đến đây.
Nguyệt Nha Nhi tuy hiếu kỳ lai lịch của hắn, nhưng kỳ thực càng quan tâm đến lò nướng bánh mì, không được hỏi được chi tiết.
Đến cuối cùng, Đường Khả Lũ đơn giản cầm đến một xấp giấy, để hai người bọn họ vừa vẽ vừa nói.
Có thể từ cảng Macao một đường đến Kim Lăng, Tây Thái đối nhân xử thế cũng không tồi, chỉ cần Nguyệt Nha Nhi hỏi việc liên quan đến lò nướng bánh mì, hắn đều tận tâm kể ra chi tiết, đến cuối cùng thậm chí chủ động đưa ra ý định giúp Nguyệt Nha Nhi làm một lò nướng bánh.
Đến 15 tháng giêng, sau khi người một nhà Từ bà bà chuyển đi khỏi hẻm. Nhà Nguyệt Nha Nhi còn chưa chuyển đến, đã bắt đầu ở trong sân xây lò nướng bánh.
Ngày hôm đó nhứ nhân theo lệnh của Tiết Lệnh Khương, tự mình đến hẻm Hạnh Hoa một chuyến, nhìn xem quán nhỏ của nàng có hình dạng ra sao.
Nàng tới trước nhà Nguyệt Nha Nhi, phát hiện không có ai ở, liền hỏi một câu đám trẻ con đang chạy loạn trong hẻm.
Đứa trẻ chỉ quán trà ở đầu hẻm: “Ở nơi đó đang làm cái gì mà ‘Lò nướng bánh mì’ .”
Đó là vật gì?
Nhứ nhân đi về phía đầu hẻm Hạnh Hoa, mới đi không được vài bước, đã ngửi thấy mùi thơm.
Hai đứa trẻ đang chạy loạn trong hẻm ngửi thấy mùi thơm, lập tức cất chuồn chuồn trúc vào tai, giống như một ngọn gió chạy về phía quán trà, hoan hô nói: “Bánh mì đã nướng xong rồi!”
Càng đi về trước, hương vị càng dày đặc.
Nhứ nhân chưa kịp đi đến cửa tiệm, chỉ thấy bốn, năm cái hài tử đã nghe tiếng mà đến, đứng trước cửa tiểu viện, nhìn ngó dáo dác.
Bộ dạng giống như đã đói bụng rất lâu.
Đây là vật gì, làm sao lại thơm như vậy? Nhứ nhân hít sâu một cái mùi thơm, lại có chút chờ mong.
Nhất định là Nguyệt Nha Nhi lại đang làm loại điểm tâm nào đấy rồi!
Nàng nghĩ, tăng nhanh bước đi.
“Tiêu cô nương, ngươi có ở đây không?”
“Ở đây.”
Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại, vừa thấy là đại nha hoàn bên người Tiết Lệnh Khương, lập tức bỏ việc trong tay xuống, ra nghênh tiếp nhứ nhân.
Thấy nàng mở cửa, một bọn con nít sáng mắt lên hỏi: “Tiêu cô nương, chúng ta có thể ăn thử chưa?”
“Còn chưa tới thời điểm, chờ một chút.” Nguyệt Nha Nhi cười nói.
Nhứ nhân theo nàng bước vào tiểu viện, này vốn kể là một quán trà nhỉ trong sân, nhưng hiện tại ở góc tây nam đã xây một lò nướng bánh lớn.
Lỗ Đại Nữu đang ở nơi đó canh lửa, một bên có một vị nho sĩ trung niên đang đứng.
Chờ đến khi nhứ nhân nhìn rõ mặt của người trung niên, sợ đến mức trốn về phía sau Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi nhất thời có chút lúng túng, Tây Thái đúng là tập mãi thành quen, ôn hòa hướng các nàng cười một cái: “Ta là tăng lữ đến từ Thiên Trúc, cô nương đừng sợ.”
Nghe xong lời này, nhứ nhân lén lút nhìn hắn, nói nhỏ bên tai Nguyệt Nha Nhi: “Đôi mắt của hắn tại sao lại có màu.”
“Hắn. . . Xem như là phương sĩ đến từ phương Tây, tướng mạo cùng chúng ta là có chút không giống.”
Tây thái cười mở tây ra, ra hiệu nhứ nhân nhìn về phía cái bóng dưới đất: “Ngươi nhìn, ta có cái bóng, ta là người không phải quỷ.”
Phía sau không biết là hài đồng nào đang cười, mơ hồ nghe thấy một tiếng: “Quỷ.”
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy, lập tức nhíu mày, nhìn lại muốn xem xem là đứa trẻ nào.
Nhưng Tây Thái lại khuyên nhủ: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đừng tính toán với bọn hắn.”
Nhìn thấy cái bóng trên đất, nghe thấy lời của hắn nói tuy rằng âm điệu có chút lạ, nhưng cũng thông tình lý, nhứ nhân mới không sợ sệt như vậy.
Lúc này Lỗ Đại Nữu hô một tiếng: “Tiêu cô nương, lửa được rồi.”
Nguyệt Nha Nhi vội vàng cúi người xuống nhìn xem, xác nhận lửa đã được rồi, nàng mang theo một đôi găng tay, dùng bông may mấy tầng thành găng tây, đi lấy bánh mì.
Bánh mới ra lò, đặt trong rổ trúc nhỏ, màu vàng óng ánh.
Là hình tròn, nho nhỏ tinh xảo, toả ra mùi thơm ngọt.
Nhứ nhân trong lòng ngứa, tưởng cầm một cái ăn, nhưng kiêng kỵ trước hình tượng của bản thân, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi hiểu ý, cười nói: “Nhứ nhân cô nương tới thật đúng lúc, ngươi thay ta thử một lần, thử xem loại bánh mì nào có mùi vị tốt nhất.”
Nói xong, nàng gọi Lỗ Đại Nữu từ trong nhà lại lấy ra một cái rổ trúc nhỏ, bên trong chứa một loại bánh mì khác, nhìn qua có chút cứng.
Hai cái rổ trúc nhỏ ở trước mặt, nhứ nhân dù muốn hay không, trực tiếp cầm lấy rổ mới ra lò.
Nàng cắn nhẹ một miếng, bánh mì mềm mại nhẵn nhụi, bên cạnh mùi hương tươi mới của lúa mạch còn có một ít mùi thơm rượu.
Nhân là đậu đỏ xào nhuyễn với đường hoa quế, hương thơm thuần túy.
Loại này có thể so với bánh màn thầu, bánh bột mì còn ngon hơn!
Nhứ nhân ăn hơn một nửa cái, mới lưu luyến thả xuống, cầm lấy loại bánh mì khác.
Có trước một loại bánh mì làm so sánh,loại bánh mì này có vẻ như không có gì đặc biệt, vào miệng hơi cứng, cần cắn mấy miếng mới có thể ăn đến vị ngọt.
“Vậy khẳng định là loại bánh mới ra lò kia ăn ngon hơn.” Nhứ nhân không chút do dự nói.
Lỗ Đại Nữu cười lên, quay đầu nhìn Tây Thái: “Ngươi xem, biện pháp của Tiêu cô nương, chuẩn không sai chứ?”
Tây Thái vẫy vẫy tay: “Được rồi, ta thừa nhận biện pháp làm bánh mì Tiêu cô nương rất lợi hại.”
“Nếu như không có ngươi hỗ trợ, không có lò nướng bánh mì này, ta cho dù có ngàn loại trò gian cũng không thể làm ra được.”
Lời này là thật.
Nguyệt Nha Nhi lần này làm chính là bánh mì đậu đỏ loại rượu, xem như là loại mùi vị kinh điểm của bánh mì Nhật.
Mà Tây Thái dạy các nàng làm, là cách làm truyền thống của Châu Âu.
So sánh với đó, sau khi thay đổi thì bánh mì kiểu nhật càng phù hợp với khẩu vị người Phương Đông hơn.
Nguyệt Nha Nhi cầm lấy hai rổ bánh mì,chuẩn bị đem hai, ba cái bánh mì còn lại chia cho đám tiểu hài tử ăn.
Vì nắm giữ được sức lửa của lò nướng bánh, nàng những ngày qua một ngày ba bữa đều ăn bánh mì, ăn đến chán ngán.
Nhứ nhân thấy nàng chuẩn bị chia bánh mì cho đám trẻ nhỏ, vội vàng ngăn cản rổ bánh mì đậu đổ loại rượu nói: “Cái này cho ta ăn đi.”
“Được.”
Ở trong ánh mắt hâm mộ của đám tiểu hài tử, nhứ nhân say sưa ngon lành ăn xong một cái bánh mì đậu đỏ, lúc này mới nói ý định của mình.
“Đúng rồi, tam nương tử để ta đến xem một chút, quán này của ngươu bao giờ thì mở? Chuẩn bị thế nào rồi?”
Kỳ thực nguyên văn của Tiết Lệnh Khương là: “Ngươi đi xem xem Nguyệt Nha Nhi có chuyện gì vui vẻ mới mẻ không, trở về nói cho ta nghe.”
Nhưng nhứ nhân khẳng định không thể nói với Nguyệt Nha Nhi như vậy, liền thay đổi cách hỏi khác.
Nguyệt Nha Nhi hướng Tây Thái cùng Lỗ Đại Nữu hỏi thăm một chút, dẫn nhứ nhân đi qua một cánh cửa nhỏ,đến trà trong cửa hàng.
Chỉ thấy bàn lúc đầu trong quán trà được xếp chỉnh tề trong góc tường, vốn dĩ có một bức tường ngăn lại nhà bếp, lại phá ra một cửa sổ hình tròn.
“Lúc sau tết, nhân gia đều không đi ra làm hoạt động. Phải trang trí lại quán trà một lượt, vẫn cần nhiều ngày.”
Nhứ nhân đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy nước chảy cầu nhỏ, không khỏi âm thầm khẳng định, vị trí của cửa hàng này, đúng thật sự là phong cảnh rất tốt.
“Chuẩn bị lúc nào thì mở tiệm?”
Nguyệt Nha Nhi nói: “Tính toán thời gian, có lẽ sẽ mở vào ngày hội hoa.”
Nhứ nhân gật đầu, lại hỏi: “Cửa hàng lấy được tên thích hợp chưa?”
“Đúng là nghĩ đến một cái.”
Nguyệt Nha Nhi không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt mang theo ý cười: “Phía sau không phải có vài cây hạnh hoa sao, dự định gọi là Hạnh Hoa quán. Thỉnh nhứ nhân cô nương trở lại, hỏi một câu ý tứ của tam nương tử.”
“Được, ta sẽ nói với nàng.”
Nguyệt Nha Nhi đi tới bên người nàng: “Còn có một việc, ta dự định mời hai người tới trợ giúp. Cửa hàng muốn làm nhiều, bằng vào một người làm việc là ta, sợ là không đủ.”
“Cái này cũng là hợp tình hợp lý, ngươi chọn được người rồi, nói với chúng ta một tiếng là được.”
Nhứ nhân đi dạo một vòng, đứng dậy cáo từ. Nguyệt Nha Nhi tiễn nàng đến trước cửa, vẫn đưa đến một bên cầu.
Chờ nàng trở lại bên trong tiểu viện, chỉ thấy một mình Lỗ Đại Nữu.
“Tây Thái về rồi.”
Lỗ Đại Nữu mới rửa sạch giỏ trúc nhỏ, quay đầu lại hỏi Nguyệt Nha Nhi: “Tiêu cô nương còn có chuyện gì? Không có chuyện gì, vậy thì ta về sớm lên đường dạo chơi.”
“Không sao rồi, ngươi đi đi.”
Nguyệt Nha Nhi thuận miệng vấn đạo: “Không phải đã qua tết Nguyên Tiêu rồi sao? Trên đường còn có cái gì náo nhiệt mà xem.”
“Đương nhiên là có! Chợ đèn hoa còn lại một ngày cuối cùng.”
Chờ Lỗ Đại Nữu đi rồi, trong tiểu viện liền triệt để yên tĩnh lại.
Vốn dĩ nhà đã không còn thuê nữa, Nguyệt Nha Nhi để đồ trong phòng, có chút loạn.
Những ngày qua nàng vội vàng việc mở cửa tiệm, ngoại trừ thu dọn ra một tấm giường có thể ngủ, cũng không rảnh kiểm kê.
Tạp vật cùng gia cụ chất đầy một góc gian nhà.
Hóa ra chợ đèn hoa năm mới, chỉ còn lại ngày cuối cùng.
Nguyệt Nha Nhi nhìn nhà mới trống rông, bỗng nhiên muốn đi tập hợp mọi người tham gia trò vui.
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 7229 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 5611 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 49 + 5025 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 27 + 28
BÀI SAU
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 31 + 32
One thought on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 30”
azurelamlam nói:
4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 14:07
Bánh mì đậu đỏ mềm xốp ăn ngon phải biết a
Số lượt thích
PHẢN HỒI
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên *
Thư điện tử *
Trang web
Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
BÀI VIẾT MỚI
Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25
Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930 Th12 »
APLISEVI’S PEACHES GARDEN
FOLLOW US
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION
Create your website with WordPress.com
Bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro