27_28
Bỏ qua nội dung
OPEN MENU
Facebook Twitter Instagram
Tìm
Aplisevi's Peaches Garden
THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ
Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 27 + 28
22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 1 PHẢN HỒI
Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.
Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ
Edit: Alice Aplisevi
Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.
________
Chương 27: Bánh rùa đường (2).
Tết đến, vĩnh viễn luôn là khoảng thời gian mà hài tử mong chờ nhất.
Tiểu Bùi hầu như là đếm trên đầu ngón tay, đếm đến ngày lớp học của tiên sinh được nghỉ.
Mãi mới chờ đến lúc nghỉ, hắn lập tức thay đổi xiêm y, mang theo món đồ chơi mới ra ngoài, đi tìm huynh đệ tốt của hắn để chơi.
Ngõ nhỏ Bùi gia đi về phía tây, đi được một nửa đường bỗng nhiên lồi ra một đám, hai cây hoa quế.
Toàn bộ đám hài tử thông minh trong hẻm đều ngồi dưới gốc cây hoa quế.
Tiểu Bùi một đường chạy đến gốc cây hoa quế, khi thấy huynh đệ tốt của hắn ngồi thành một vòng tròn, hết sức chăm chú nhìn món đồ nào đấy.
Hắn hứng thú bừng bừng chạy tới: “Làm gì vậy? Đánh Tiêu Dao sao?”
Một tên tiểu đồng bọn khịt mũi con thường: “Trò đấy giờ cũ rồi, chúng ta đang chơi một loại mới.”
Hắn nói, một mặt cọt kẹt cọt kẹt ăn một loại điểm tâm, một mặt “Đùng” một tiếng, cầm bài trong tay đánh: “Lá bài này của ta là Ngô Dụng nhiều mưu trí! Các ngươi ai hơn được.”
“Mụ nội nó, làm sao tiểu tử ngươi vận may lại tốt như vậy.” Một tiểu đồng bọn khác hùng hùng hổ hổ, thu lại bài Phích Lịch Hỏa Tần Minh. Chờ người kế tiếp ra bài.
Tiểu Bùi vừa nhìn, nha, tranh này bài thượng vẽ ra nhân vật, không phải đại anh hùng bên trong 《Thủy Hử truyện》?
Hắn lập tức kích động lên.
Lúc này 《Thủy Hử truyện》, là truyện phổ biến nhất.
Kể chuyện, hát hí khúc, nói chuyện bản, có ai không nói qua về truyện cũ Thủy Hử?
Tiểu Bùi cũng tự mua hai, ba bản vẽ ra nhân vật biểu tượng Thủy Hử, ở bên ngoài có khắn chùm đầu là bìa sách《Mạnh Tử》, lén lút ngước mắt nhìn.
“Đây là mua từ nơi nào, vẽ thật giống!” Tiểu Bùi cầm lấy một tấm bài, ước ao nói.
Tiểu đồng bọn giật lại lá bài trong tay hắn: “Ngươi xem thì xem, không nên động tay chân! Ta phải mở rất nhiều bao bánh dầu, mới lấy được lá bài Ngô Dụng này!”
“Quỷ hẹp hòi.” Tiểu Bùi nói lầm bầm.
Tiểu đồng bọn phản sang trở lại: “Hẹp hòi thì sao, ngươi làm gì được.”
“Có cái gì hiếm lạ, ngươi chờ, ta mua một đống bài Tống Giang về.”
Tiểu Bùi hỏi bên người tiểu đồng bọn: “Mua ở nơi nào?”
Còn chưa kịp nói chuyện, tiểu đồng bọn có bài Ngô Dụng ha ha cười nói: “Để cho ngươi mở! Còn mua được Tống Giang, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, cả ba con phố này, trong tay ai có Tống Giang?”
“Ta có thể mua được, ta mua được cho ngươi tức chết!” Tiểu Bùi xoay người lại hỏi một lần nơi nào có thể mua được loại loại bài này.
Tiểu đồng bọn bên cạnh hắn giải thích cho Tiểu Bùi: “Tranh bài này không thể mua được, ngươi phải mua túi bánh dầu, xé vỏ ngoài, dưới đáy có một tấm. Hoàn toàn dựa vào vận may!”
“Vậy rốt cuộc là mua ở nơi nào! Bao nhiêu tiền một bao?”
“Chỉ có Tiêu mỹ nhân bán điểm tâm dưới hiên Song Hồng lâu mới bán loại này, không đắt, mười văn một bao.”
Tiểu đồng bọn nhắc nhở hắn: “Ngươi muốn mua, mau đi đi! Mỗi ngày bán nhiều túi như vậy, bán xong liền không còn.”
Tiểu Bùi trừng tiểu đồng bọn có bài Ngô Dụng: “Ngươi chờ đấy, ta mua được Tống Giang trở về tức chết ngươi!”
Mười văn một bao, giá cả xác thực không tính là rất đắt, tiền tiêu vặt bình thường của Tiểu Bùi còn tới một trăm văn đây này!
Chờ đến khi về nhà lấy tiền, Tiểu Bùi lại như một ngọn gió chạy về phía mái hiên Song Hồng lâu.
Một đường phi nước đại, mắt thấy sắp đến nơi, tiểu Bùi trì hoãn lại bước chạy, nhưng vừa thấy đội ngũ trước sạp hàng của Tiêu mỹ nhân, vẫn cứ dài như vậy, dạt ra chân xông về phía trước.
Xếp hàng không biết bài bao lâu, lúc đến lượt Tiểu Bùi, hắn rất hào khí đem một túi miếng đồng lấy ra lắc: “Cho ta đến tám túi bánh dầu.”
Tiêu mỹ nhân giống như trong lời đồn, quả thật là cái tiểu mỹ nhân, cười híp mắt cầm tám túi bánh dầu đưa cho hắn, nhắc nhở: “Chúng ta còn có bánh rùa đường, bên trong có ba tấm thẻ, càng dễ dàng đánh vào Tống Giang.”
Có ba tấm thể?
Đôi mắt Tiểu Bùi khẽ xoay chuyển, nghe tới rất có lợi.
“Vậy lại lấy cho ta thêm túi bánh rùa đường.”
Tiểu Bùi hai tay ôm một đống điểm tâm, hăng hái trở về nhà.
Nương của Tiểu Bùi thấy hắn mang một đống đồ ăn vặt về nhà, không khỏi nhíu mày:
“Cơm không ăn, ăn một đống đồ lung tung. Ăn những này có thể lớn lên sao? Ta không nên cho ngươi nhiều tiền tiêu vặt như vậy.”
Dưỡng mẫu của nương tiểu Bùi – Bùi nãi nãi đi từ trong nhà ra, Bùi nãi nãi là cố ý đi ra xem tôn tử, vừa vặn nghe thấy con dâu nói lời này, không vui:
“Hài tử cố gắng đọc sách thi công danh như vậy, mua chút đồ ăn thì làm sao? Bùi gia ta không thiếu chút tiền này.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Tiểu Bùi cãi: “Ta lại không phải mua cho mình ta ăn. Nãi nãi, bánh rùa đường này là đồ dùng để tế tổ, ngươi nhìn, bên trên còn có hoa mai như ý cát tường, khí thế như vậy!”
Bùi nãi nãi cầm lên nhìn, cười sờ đầu tiểu Bùi: ” Tôn nhi của ta lớn rồi, còn nhớ kỹ chuẩn bị tế phẩm cho tổ tiên.”
Nương Tiểu Bùi thấy thế, cũng không tiện nói gì, xoay người đi vào bên trong phòng.
Tiểu Bùi như một làn khói chạy đến trước bài vị tổ tiên, hai tay tạo thành chữ thập, cung kính hành lễ, hắn trong lòng đọc thầm nói:
“Tổ tông phù hộ, coi như ở mặt mũi ta mua bánh rùa đường cho các ngươi, để ta có thể một lần rút trúng Tống Giang!”
Trước khi xé bao, hắn cố ý đi rửa sạch tay, sau đó mới ngừng thở, mở ra vỏ đỏ của bánh rùa đường.
Tấm bài thứ nhất, là lãng tử Yến Thanh; tấm thứ hai, là đạp đất Thái Tuế Nguyễn tiểu nhị.
Mở ra tấm thứ ba, tiểu Bùi nhắm chặt mắt lại, trong lòng nhiều lần ghi nhớ tổ tông của hắn.
Mở mắt vừa nhìn ——
“A! Ta thật sự rút trúng Tống Giang! Gói bánh rùa đường đầu tiên của ta rút trúng Tống Giang!”
Nghe được sự hài lòng như vậy từ tôn nhi, tuy rằng không biết là xảy ra chuyện gì, Bùi nãi nãi trên mặt cũng nổi lên ý cười: “Chạy chậm chút, cẩn thận vấp ngã.”
“Biết rồi!” Tiểu Bùi nhanh chân liền chạy ra ngoài cửa, lúc này tên quỷ đáng ghét kia khẳng định không thể nói gì!
Chờ hắn đem lá bài Tống Giang để trước mặt đám tiểu đồng bọn, tiểu đồng bọn có lá bài Tống Giang kia kinh ngạc:
“Không phải, sao lại có thể như thế nhỉ? Ngươi dựa vào cái gì mà có thể của rút đã trúng Tống Giang?”
“Có cái gì không thể, ta chính là số may.”
Tiểu Bùi cất cẩn lá bài Tống Giang của hắn, dương dương tự đắc: “Ta mua một túi lớn bánh rùa đường đỏ, vừa rút đã trúng! Bên trong túi rùa đường đấy có tậm ba tấm thẻ!”
Nghe xong lời này, đám tiểu đồng bọn đang ngồi dân đập động tâm.
“Ta trở về mua, mua một túi bánh rùa đường đỏ!”
Chờ đại đêm 30 ngày ấy, phụ thân tiểu Bùi về đến nhà, nhìn thấy trong phòng nhi tử để rất nhiều túi điểm tâm, không khỏi tức giận.
Tên tiểu tử kia cầm một đống tiền là tiêu lung tung, lão tử liền không nên cho hắn tiền mừng tuổi.
Hắn một bên càu nhàu, một bên rất tự nhiên cầm lấy một bao mở ra ăn.
Bánh mật đường đỏ cắt thành lát, sau khi vào miệng, mùi thơm nức mũi.
Lúc phụ thân Tiểu Bùi ăn miếng thứ nhất, cảm thấy điểm tâm ấy cũng không tệ lắm.
Bất tri bất giác, ăn hết một túi.
Đang muốn bóc túi thứ hai, nhìn thấy tấm bài ở đầu giường Tiểu Bùi.
Phụ thân Tiểu Bùi cầm lấy đến nhìn, tranh này bài, giống như đã từng quen biết.
ĐĐây không phải là lá bài đang lưu hành bên trong đám sĩ phu “Xả Hồ Tử” sao?
Lúc trước hắn bồi thủ trưởng dụ yến tiên, thấy mấy tên sĩ phu đều chơi cái này với nhau.
Phụ thân của Tiểu Bùi đứng bên cạnh, nhìn hận không thể đẩy một ngươi ra, tự mình vào bàn đánh.
Tiểu tử thúi này không biết từ nơi nào lấy được tranh bài này.
Phụ thân Tiểu Bùi thấy trời còn sớm, liền gọi người đi gọi hai bằng hữu đến, tưởng thử đánh một trận bài này.
Tới gần giờ cơm, tiểu Bùi cùng với nương cuối cùng cũng thăm người thân về.
Hắn vừa vào cửa liền đi tìm họa bài của mình, nhưng không tìm được, gấp đến độ xoay quanh.
Hắn đã hẹn với đám tiểu đồng bọn là sẽ đem tranh bài cho bọn hắn xem, chứng minh hắn thực sự rút trùng bài Tống Giang.
Làm sao tự dưng lại không tìm thấy?
Tiểu Bùi giống như con ruồi không đầu tìm loạn xung quanh, dưỡng nương nhìn thấy, nói cho hắn biết là phụ thân hắn cầm đi đánh bài rồi.
Vậy còn chờ gì nữa?
Hắn hấp tấp vọt tới phòng của phụ thân hắn, vừa nhìn vào, đám bài này không phải bài của hắn còn của ai nữa!
“Phụ thân, ngươi tại sao lại lấy bài của ta!”
Tiểu Bùi này một tiếng thê thảm rít gào, dọa phụ thân hắn giật mình.
“Gọi gì đấy!”
Ánh mặt phụ thân hắn liếc qua hai bằng hữu bên cạnh, cật lực triển hiện uy nghiêm của phụ thân: “Còn không phải lấy tiền của ta đi mua.”
Tiểu Bùi xông lên đoạt lấy lá bài “Tống Giang” trong tay hắn: “Trả lại ta.”
“Còn ra thể thống gì?” phụ thân Tiểu Bùi lớn tiếng gọi, đoạt lại tấm bài.
“Xoạt” một tiếng, là bài “Tống Giang” rách làm đôi.
Tất cả sửng sốt.
Tiểu Bùi lấy lại tinh thần, oa oa khóc lớn lên: “Ngươi trả lại Tống Giang cho ta, ngươi trả lại cho ta. . . Ô ô ô. . .”
Tiếng ồn ào lớn như vậy, kinh động đến Bùi nãi nãi.
Lão nhân gia đi ra, thấy tôn tử khóc thương tâm như vậy, không khỏi cũng đau lòng theo.
Sau khi nghe bảo mẫu kể lại sự việc, Bùi nãi nãi cũng nổi giận.
“Ngươi bao lớn rồi! Còn tranh đồ với hài tử, có xấu hổ hay không?”
Bùi nãi nãi nắm gậy chỉ vào phụ thân Tiểu Bùi: “Ngươi mau dỗ Tôn nhi cho ta, hắn mà khóc ra bệnh gì, năm nay ai cũng không nghĩ qua được!”
Một hồi náo loạn.
Cuối cùng phụ thân Tiểu Bùi mang theo hai người làm, đàng hoàng đến xếp hàng dưới hiên Song Hồng lâu.
Nhưng lúc đến lượt bọn họ, chỉ còn dư lại hai cái túi bánh rùa đường đỏ.
“Tiêu mỹ nhân, không, Tiêu cô nương. Ngoài ra, thực sự không còn cái nào khác nữa sao.”
Nguyệt Nha Nhi ôn nhu giải thích: “Đúng nha, đây là hai cái cuối cùng.”
Thấy phụ thân Tiểu Bùi đang nói nhỏ, mấy người xếp hàng ở phía sau chưa từ bỏ ý định, hô lớn trước: “Ngươi không muốn thì đi ra đi, Tiêu cô nương, bán cho ta đi!”
“Ai nói ta không muốn?”
Phụ thân Tiểu Bùi trừng lớn, lập tức ôm lấy hai túi bánh rùa đường đỏ, chỉ lo có người đoạt đi: “Trả tiền.”
Thấy cái cuối cùng bị hắn mua đi, những khách hàng sau dù bất mãn, cũng chỉ có thể tản đi.
Nguyệt Nha Nhi thấy hắn ôm hai túi bánh rùa đường đỏ, bộ dạng trịnh trọng, không khỏi cười lên: “Vị khách hàng này, ngươi đây là làm sao vậy.”
“Ai, sinh đứa con bất hiếu.”
Phụ thân Tiểu Bùi cúi đầu, tâm cực kỳ thành kính xé túi thứ nhất.
Tờ tranh bài thứ nhất chính là “Tống Giang” !
Đến Nguyệt Nha Nhi cũng không khỏi ghé lại nhìn, cảm khái không thôi, hai cha con họ thực sự là Âu hoàng bản cổ đại.
Chính nàng bóc ra hai bao, đều không rút trúng được thẻ “Tống Giang”.
________
Chương 28: Hoa vong ưu.
Nguyệt Nha Nhi cùng Lỗ Đại Nữu mới thu dọn xong quán nhỏ, xa xa mà liền nhìn thấy Lỗ Bá đang đi tới.
Hắn là tới đón Lỗ Đại Nữu đi về nhà.
Lỗ Bá còn mua một cái dây buộc tóc màu hồng, giống như dâng vật quý mà đưa cho Lỗ Đại Nữu xem, nhắc nàng nhớ mang theo.
Lỗ Đại Nữu một mặt ghét bỏ: “Lại là màu hồng, nhìn đến phát ngán.”
Nói là nói như vậy, nàng dùng dây buộc tóc màu hồng buộc lại tóc gọn gàng.
“Tiêu cô nương, gặp lại vào ngày mùng tám đúng không?”
“Vâng, ngươi trực tiếp đi đến hẻm Hạnh Hoa là được.”
“Vậy chúng ta đi về trước.”
Nàng cùng Lỗ Bá cùng Nguyệt Nha Nhi khẽ cúi lạy, phụ thân cùng với nữ nhi hai người bọn họ rời đi lẫn vào đám người.
Nguyệt Nha Nhi đứng một mình dưới mái hiên một lúc, hôm nay không gió cũng không lạnh lắm, trên đường rộn rộn ràng ràng, đều là người đi mua đồ tết.
Nàng nghe thấy một đôi phu thê vì một cây trâm gỗ mà cò kè mặc cả với người bán hàng rong; nghe thấy tiếng hài tử lanh lợi chơi pháo, “Đùng —— đùng” ; nghe một thấy tiếng mẫu thân đang dỗ hài tử, bởi vì không có tiền mua cây kẹo đường thứ hai.
Trong nháy mắt nàng cảm thấy bản thân như đang nhìn một bức tranh sinh động.
Ánh mắt xa cách.
“Tiêu cô nương, ngươi thu sạp sao?”
Một thanh âm quen thuộc cấp tốc kéo Nguyệt Nha Nhi về trần thế, quay đầu lại nhìn, là tiểu nha hoàn Diệp Tử bên người Mã Thị.
Sắc mặt Diệp Tử rất không vui, giống như đang nín giận, ngữ khí đầy thái độ: “Ngươi đã nhận được đồ chưa?”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Nàng một câu nói cũng không muốn nói nhiều, liền dự định đi về.
“Cái kia. . .”
Nguyệt Nha Nhi gọi lại nàng: “Nương của ta, hai ngày này nàng có ổn không?”
Diệp Tử bước chân dừng lại: “Nàng có ổn hay không, ngươi quan tâm?”
Từ khi lần trước Nguyệt Nha Nhi cùng Mã thị tan rã trong không vui, Mã thị vài ngày trôi qua đều buồn bã.
Diệp Tử lại là người thân cận với Mã thị, thấy tình cảnh này, luôn cảm thấy là Nguyệt Nha Nhi sai, bây giờ nhìn thấy nàng nhìn sao cũng cảm thấy không hợp mắt.
Người nói vậy cũng là đặc biệt cay nghiệt, có ý châm chọc nàng mấy câu.
Nhưng là Nguyệt Nha Nhi cũng không có tức giận như nàng tưởng, ngược lại, nàng nói chuyện là rất bình tĩnh: “Chuyện ngày đó, là do ta kích động.”
“Ta còn có thể đưa ít đồ đến phủ không?”
Diệp Tử hơi hất cằm lên, nhìn nàng hồi lâu, rốt cục gật đầu.
Lúc nàng trở lại Tào phủ thì, Mã thị đang nói chuyện với Tào Bách Hộ.
“Ta không thích trâm cài, ngươi chính là cho ta mua cũng phí phạm thôi.”
“Năm hết tết đến rồi, người khác thì thay đổi một thân đồ mới, ngươi đến cây trâm cài cũng không mang. Nếu nữ quyến đến phủ chúc tết, còn tưởng rằng ta bắt nạt ngươi đấy.”
Diệp Tử đi tới ngoài cửa, cao giọng hô: “Ngũ nương tử, người cần pha thêm trà sao?”
“Pha thêm chút đi.”
Diệp Tử liền đến nhà bếp lấy một bình nước, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Mã thị cùng Tào Bách Hộ một trái một phải ngồi trước mặt, nàng cúi đầu trầm giọng thêu túi, Tào Bách Hộ lại bưng chén trà đến xuất thần.
Diệp Tử tiến lên rót thêm nước vào chén trà, xoay người, hiện ra túi quần áo trên tay trái của nàng.
Đó là túi quần áo mà Mã thị đưa cho Nguyệt Nha Nhi.
Thấy thế, đôi mi thanh tú của Mã thị không khỏi nhíu chặt.
Tào Bách Hộ cũng nhìn thấy: “Đây là cái gì?”
Diệp Tử đem ấm trà thả xuống, một bên mở ra bao quần áo: “Là Tiêu cô nương miễn cưỡng muốn ta đưa tới đây.”
Mở ra nhìn, đồ trang sức của Mã thị hoàn chỉnh, một cái cũng không ít đi để ở trong đấy. Còn có một tờ giấy cùng một bao giấy dầu.
Tào Bách Hộ nhìn cây trâm cài ở trên đống quần áo, lại dõi mắt nhìn Mã thị, không lên tiếng.
Hắn thuận lợi cầm lấy tờ giấy kia, vừa nhìn, hóa ra là một tờ chứng từ.
Dâng thư “Ngày tháng năm nào đó, Mã thị cho Tiêu Nguyệt mượn bao nhiêu tiền, lúc nào trả, trả thì cần phải đưa bao nhiêu lợi tức.” vân vân.
“Đúng là thú vị.” Tào Bách Hộ miễn cưỡng dựa vào chỗ dựa, qua tay đem chứng từ đưa cho Mã thị.
Mã thị tiếp nhận, nhìn lướt qua, liền nhét ở trong tay áo.
Nàng vốn dĩ không biết chữ.
Tào Bách hộ lại gọi Diệp Tử cầm gói giấy dầu kia lên, mở ra nhìn, hóa ra là một hộp bánh ngọt hình cánh hoa.
Cánh hoa dài mỏng, màu đậm dần vào trong, giống như chân trời phủ lên ánh nắng chiều.
Cánh hoa hơi cong lên, ôn nhu bao lấy viên bánh nhỏ.
Viên bánh này là màu xanh lục, bị cánh hoa che trở ở trong lồng ngực.
Hắn cầm lấy bánh hình cánh hoa đưa cho Mã thị, cười hỏi: “Nhận ra là hoa gì?”
Mã thị dùng hai tay tiếp nhận, khẽ lắc đầu.
“Có thơ văn ‘Gọi là hoa Vong Ưu, nhìn nhau bỏ mọi muộn phiền. Nếu như trong sách về hoa có nói, giải tỏa muộn phiền của người’, đây là huyên hoa, nàng dựa vào cái bánh ngọt này mà xin lỗi người.”
Hoa huyên, lại có tên khác là hoa Vong Ưu, vốn tượng trưng cho mẫu thân trong ngàn năm qua.
Nguyệt Nha Nhi áy náy cùng cảm kích, đều giấu ở bên trong hoa huyên này.
Mã thị cầm lấy một cái, cắn một miếng nhỏ.
Là bánh nhân đậu, nhưng không có bỏ quá nhiều đường, cần tế phẩm mới có thể phát hiện vị ngọt thơm ngát của đậu đỏ.
Tào Bách Hộ đứng dậy, hướng nàng nói: “Được rồi, ta đến chỗ của đại nương tử, đợi lát nữa tất cả mọi người cùng ăn cơm tất niên.”
Chờ hắn đi rồi, Mã thị lập tức lấy giấy chứng từ trong tay áo ra, vò thành một cục, bỏ vào trong chậu than.
Ngọn lửa lập tức đốt giấy thành tro, Mã thị nhìn ngọn lửa kia, đáy lòng dâng lên một chút u sầu.
Nhà này ăn cơm tất niên đoàn viên, Nguyệt Nha Nhi là một người ăn sao?
Sắc trời dần dần tối, từng nhà bắt đầu thắp đèn.
Cho dù có nhà thường tối om nhưng vào đêm giao thừa cũng sẽ thắp một chiếc đăng.
Một ngon lại một ngọn đèn sáng, thắp trong màn đêm, liền biến thành một vùng giống như bầu trời đầy sao phản chiếu trên mặt hồ, như mộng như ảo.
Tiếng pháo ở hẻm Hạnh Hoa vang lên liên tiếp.
Nguyệt Nha Nhi mặc vào bộ xiêm y mà Tiết Lệnh Khương cho, còn đánh một lớp phấn mỏng, tô son môi, nàng nhìn gương mặt phản chiếu trong gương.
Người trong gương như họa.
Cũng không tệ lắm.
Nàng đứng dậy, cẩn thận nhấc lên làn váy dài, tránh để vì làn váy quá dài mà ngã, chậm rãi đi về phía nhà Từ bà bà.
Còn chưa tới tiệc năm cũ, Từ bà bà cũng đã đến nhà nói mấy lần, muốn Nguyệt Nha Nhi nhất định đến nhà bà ăn cơm tất niên.
“Ngươi nhất định phải tới nhà Can nương ăn cơm tất niên.” Từ bà bà uy hiếp nói: “Món ăn ta đã mua xong rồi, ngươi nếu không đến, vậy thì đổ đi!”
“Huống hồ, ta sắp đi rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp mặt.”
Lời này là thật, ở thời đại nam xe ngựa đi rất chậm, một lần chia lìa, có thể đời này liền rất khó gặp mặt.
Cây hạnh hoa dưới quán trà, không chỉ có điểm hai, ba ngọn đèn, thậm chí còn đốt một đôi ngọn nến.
Được cho là đèn đuốc sáng choang.
Nguyệt Nha Nhi vốn muốn đi nhà bếp giúp đỡ, lại bị Từ bà ấn trên ghế.
“Ngươi là khách, làm gì có chuyện lại để ngươi đến giúp? Yên tâm, chúng ta nấu mấy món, có thể ăn!”
Lời đều đã nói đến mức này rồi, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là ngồi ngoan ngoãn uống trà.
Chồng Từ bà bà cũng ngồi ở một bên, câu được câu không cùng Nguyệt Nha Nhi tán gẫu, căn dặn nàng một số việc phải chú ý khi mở cửa hàng.
Nguyệt Nha Nhi nghe rất chăm chú, hận không thể mỗi một điều đều cầm bút ghi lại.
Vợ chồng Từ bà kinh doanh quản lý quán trà nhiều năm, kinh nghiệm bản thân của họ vốn là một gia tài khổng lồ.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Nguyệt Nha Nhi ngoái đầu nhìn lại nhìn, thật nhanh quay đầu qua, một bên tóc nàng khẽ bay.
Người đến là Ngô bá cùng Ngô Miễn.
“Thực sự là quấy rầy.” Ngô bá cười chào hỏi.
Trượng phu Từ bà bà vội vàng tiến lên, hỗ trợ đỡ lấy Ngô bá: “Đều là láng giềng nhiều năm, có cái gì đâu. Chúng ta cũng sắp phải đi rồi, nhất định phải tụ tập một lần.”
Hắn quay về phía bàn chép miệng: “Ta đã lấy rượu ủ mười năm nay ra, Ngô lão đệ, chúng ta đêm nay, không say không về!”
Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, cúi đầu chúc Ngô bá vạn phúc, cũng không dám nhìn về Ngô Miễn phía sau hắn.
Ánh mắt Ngô bá di chuyển giữa hai người, cười nói: “Tiểu tử thúi, ngươi có phải là chọc tức Nguyệt Nha Nhi rồi không? Còn không mau xin lỗi muội muội.”
“Không có —— “
“Không có —— “
Hai người lại trăm miệng một lời.
Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn liếc mắt nhìn nhau, lập tức đem tầm mắt dời đi, một người cúi đầu nhìn ánh đèn, một người nhìn hậu viện nhà bếp.
Lần này, chồng Từ bà bà bắt đầu cười ha hả, chỉ vào bọn họ nói: “Tiểu nhi nữ giận dỗi là chuyện thường xảy ra. Ngô Miễn, lát nữa ngươi lấy pháo hoa còn lại của nhà ta ra, đốt cho Nguyệt Nha Nhi xem.”
Ngô Miễn đáp một tiếng, cũng không chịu nói nhiều thêm một chữ.
Mãi cho đến mọi người ngồi ở trước bàn cơm, hai người vẫn là trầm mặc.
Bữa cơm đêm giao thừa, đầy đủ gà vịt trên bàn, tổng cộng có tám cái bát lớn.
Mà nhiều thức ăn như vậy, Nguyệt Nha Nhi thích nhất chỉ có bát canh thanh nhạc.
Lấy xương ống tươi mới để ninh, lại lấy gan lợn tươi, sườn, cắt nhỏ thịt, nấm hương, mộc nhĩ, đậu phụ, mã thầy thiết tia, đồng thời vào nồi.
Đồng thời đổ thêm một thìa bột khô, thêm vào ít muối, nước tương, hành thái.
Vẫn cần cho thêm một quả trứng gà, ở trong nồi nấu sôi ùng ục.
Vào miệng, vị thịt hòa quyền cùng với vị của rau củ, ăn một bát, cả người đều ấm áp.
Rượu, ngon.
Rượu tự ủ lâu năm, không có cảm giác cay, chỉ ngửi thấy hương thơm thuần.
Nguyệt Nha Nhi uống một cốc, cảm thấy rất tốt.
Nàng vốn là người dễ dàng say rượu, hơi dính chút rượu, hai má núm đồng tiền đã hơi đỏ.
Cơm nước no nê, ông Từ lấy ra một đống pháo hoa lớn, vội vàng đưa cho Ngô Miễn đem ra sân đốt cho Nguyệt Nha Nhi xem.
Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ không muốn đi, nhưng lại sợ người truy hỏi.
Bản lĩnh bát quái của Từ bà, nàng đã từng trải qua, không hề thua kém chó săn tin hạng nhất ở hiện đại.
Nàng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, xa xa mà đi theo phía sau Ngô Miễn.
Ban đêm rét đậm, còn rất lạnh, Nguyệt Nha Nhi nhét hai tay vào ống tay áo, xem Ngô Miễn đốt pháo hoa.
Có hai, ba loại pháo hoa, ưa nhìn nhất chính là loại màu đỏ vẽ hoa mai, đốt sợi dây, tia lửa nhanh chóng cháy đến quả pháo.
“Ầm —— bàng!”
Âm thanh của pháo hoa này lớn như vậy, Nguyệt Nha Nhi nhất thời không phòng bị, sợ giật bắn cả người.
Mãi đến tận khi có một đôi bàn tay ấm áp che lại tai của nàng.
Ngô Miễn cùng nàng đứng sóng vai.
Ánh sáng rực rỡ, bắn ra trong màn trời đêm. Sau một màn rực rỡ, ánh sáng dần dần tắt, giấy đỏ vụn dần rơi xuống.
Một lúc giống như mưa hoa mai.
Có thanh thiển tiếng cười cùng tiếng hít thở quanh quẩn ở bên tai Nguyệt Nha Nhi, tê tê dại dại.
Hắn ở bên cạnh nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau trầm thấp nói rằng: “Vào lúc này mới biết sợ, gan trời lức trước đâu rồi?”
Trên mặt Nguyệt Nha Nhi xuất hiện một rặng mây hồng, nàng làm bộ không nghe thấy.
Pháo hoa cháy hết, Ngô Miễn thả hai tay xuống, vẫn là bộ dạng nghiêm chỉnh thường ngày.
Hắn tiến lên, nhen lửa từng quả pháo hoa.
Nguyệt Nha Nhi đứng ở dưới hiên, không biết là xem pháo hoa, vẫn là đang nhìn hắn.
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 45 + 4625 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 3022 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 5611 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 25 + 26
BÀI SAU
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 30
One thought on “Bảo vệ: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 27 + 28”
azurelamlam nói:
4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 14:00
Lúc này chị dẫn đầu phong trào chơi bài trong thành phố gòi a
Số lượt thích
PHẢN HỒI
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên *
Thư điện tử *
Trang web
Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
BÀI VIẾT MỚI
Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 26Bảo vệ: Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 67Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25
Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930 Th12 »
APLISEVI’S PEACHES GARDEN
FOLLOW US
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION
Create your website with WordPress.com
Bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro