Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23_24

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 23 + 24

22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 6 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.

Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ

Edit: Alice Aplisevi

Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.

________

Chương 23: Đậu đỏ tuyết y.

Tháng chạp vừa đến, bầu không khí tết đến lập tức nhộn nhịp lên.

Thu dọn xong hàng, lúc Nguyệt Nha Nhi đi về nhà, đi ngang qua bến đò Dương Liễu, thì nhìn thấy một chiếc thuyền cập bờ.

Có dân làng xách bao lớn bao nhỏ, cũng có người dắt hài tử, mặc kệ là quần áo mộc mạc hay là quần áo gấm lụa, trên mặt đều mang theo ý cười.

Khiến người ta liếc nhìn, không tự chủ được mà thả nhẹ tâm tình, giống như đám mây mang kèm theo Hồng Nhạn.

Nguyệt Nha Nhi đứng yên nhìn một lúc, mới dần dần đi về trong nhà.

Những ngày qua vì tích góp tiền, thời gian mở hàng của nàng rõ ràng đã dài ra.

Khi trời còn chưa sáng, nàng đã dậy chuẩn bị điểm tâm, mở hàng bán xong, liền vội vàng đi đặt nguyên liệu.

Ngày hôm qua Từ bà bà đến đưa cho nàng trứng gà đỏ cùng với bánh như ý, đau lòng xoa xoa lòng bàn tay của nàng: “Gầy như vậy, ngươi đến cùng có ăn cơm đầy đủ hay không?”

Nguyệt Nha Nhi chỉ cười, cũng không lên tiếng.

Nàng những ngày qua vội vàng làm việc, có lúc cũng quên mất phải làm cho bản thân một bữa cơm đàng hoàng.

Nhìn nàng im lặng, trong lòng Từ bà bà liền rõ ràng, bán mắng bán sân: “Ngươi thu than rồi đến nhà ta ăn cơm chung đi, cũng chỉ nhiều hơn một đôi đũa thôi. Nếu ngươi không đến, sau này ta không đến nhà ngươi nữa!”

Từ bà bà, trong ngày thường vả miệng nhiều, thích nhất là quan tâm hỏi han người khác.

Nhưng một khi quyết định chuyện gì, thì giống như bò đói thấy cỏ, quyết định kéo không trở lại.

Nguyệt Nha Nhi chỉ có thể tiếp thu ý tốt của bà, sau khi ăn cơm xong liền đem tiền ăn giấu trên tủ đồ nhà Từ bà bà.

Nhà Từ bà bà vừa lúc ở đầu hẻm Hạnh Hoa, đi ra cửa, chính là quán trà của nhà bà.

Quán trà có một mặt cửa sổ, đối điện với con sông nhỏ.

Phía trước sau cửa sổ, có vài cây hạnh hoa, mỗi một cây đều lớn tuổi hơn Từ bà bà.

Mỗi khi đến ngày tháng ba, hạnh hoa liền thức dậy, đầu cành cây náo nhiệt, chen chúc nụ hoa.

Mới nở hoa thì, là màu đỏ tươi rực rỡ. Quá mấy ngày, màu hạnh hoa liền nhạt đi, đổi thành màu trắng.

Gió xuân thổi một cái, mặt nước gợn sóng.

Cái này cũng là lý do tại sao, mọi người đều gọi nơi này là “hẻm Hạnh Hoa” .

Nguyệt Nha Nhi mới đi lên trên cầu, liền nghe thấy một trận tiếng cười.

Chỉ thấy Từ bà bà ngồi ở quán trà, nói chuyện với một nam tử.

Từ bà bà hướng nàng vẫy vẫy tay: “Nguyệt Nha Nhi, con trai con dâu của ta về đây ăn tết.”

Đi tới xem, nam tử kia có khuôn mặt tròn giống Từ bà bà như đúc, bộ dạng vô cùng phúc hậu.

Đây chính là con trai của Từ bà đang học ở Cô Tô, lúc trước đã nói với Nguyệt Nha Nhi, chính là càu nhàu: “Khỏe mạnh ở lại Kim Lăng, sao lại phải chạy tới Cô Tô làm học đồ, đầu óc có tật xấu.”

Oán giận vẫn là oán giận, nhưng trong mắt bà đầy ý cười.

Nguyệt Nha Nhi mới lên tiếng chào hỏi con trai bà.

Bên trong liền truyền đến một tiếng: “Nương, ăn cơm.”

“Đi một chút đi, đi ăn cơm.”

Từ bà bà thu xếp trước mọi người đi vào trong, một bên quay đầu lại hướng Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Nhà mẹ đẻ con dâu ta là đầu bếp, ngươi đến thử xem, so với đồ ăn ngươi làm cũng không kém là bao.”

Con dâu Từ bà bà nấu cơm, vững chắc giống như người nàng.

Một bàn thit ba chỉ lớn, đâu đủ nạc mỡ, trước tiên dùng lửa lớn nấu chín, thêm một chén rượu, đường phèn xào ra màu, lại dùng lửa nhỏ chậm rãi đảo.

Chờ khi nồi nước ấm ùng ục ùng ục sôi, đổ ra đĩa, lại thêm hai cây cải thìa giải ngán.

Nguyệt Nha Nhi gắp một đũa, thịt ba chỉ nấu cực mềm, ngoài đỏ mà cứng, vào miệng lại không ngấy.

Tốt nhất chính là súp, tưới một thìa nước súp, mùi thịt ngấm vào hạt gạo, ăn mỗi một miếng đều là mỹ vị.

Ăn cơm xong, Nguyệt Nha Nhi đứng dậy cáo từ.

Từ bà bà lại cố ý tiễn nàng đến cửa nhà, kỳ thực cũng chỉ bước mấy chục bước.

Đến cửa nhà Nguyệt Nha Nhi, Từ bà bà mới lén lút nói với nàng:

“Con trai của ta ở Cô Tô làm việc làm rất khá, mua nhà , lần này đến, là muốn đưa ta với lão đầu tử đi. Ta gắn liền với hai đứa đòi nợ như vậy, hắn miễn cưỡng muốn ở lại Cô Tô, chúng ta cũng chỉ có thể đi theo dưỡng lão.”

“Đi với hắn, quán trà cùng với nhà ở nơi này nhất định phải bán.”

Bà xoay người lại liếc mắt nhìn cây hạnh hoa: “Ngươi đừng nói, còn trách không nỡ. Ở lại chính là hơn nửa đời người, thật không muốn bán căn phòng này, lại sợ người sau đến làm hỏng.”

Từ bà bà do dự nói: “Vốn dĩ ta không muốn nói với ngươi, nhưng thấy chuyện làm ăn của ngươi tốt như vậy, khách đến mua điểm tâm cũng xếp hàng dài như thế. Ta nghĩ trước, ngươi có lẽ cũng muốn có cửa tiệm riêng.”

Nguyệt Nha Nhi vội hỏi: “Ta đúng là muốn như vậy, không biết Can nương muốn nhường lại gian trà này với giá bao nhiêu?”

“Ngươi gọi ta là ‘Can nương’, ta cũng không doạ ngươi.”

Từ bà bà dựa lưng ở ngưỡng cửa: “Một phần nhà ở phía tây, một khu nhà phòng trống ta lấy năm mươi lượng bạc. Gian cửa hàng này của ta ít nhất cũng có hai phòng, ít nhất cũng phải một trăm tám hai.”

Một trăm tám hai?

Nguyệt Nha Nhi mi tâm nhảy một cái, toàn bộ tài sản hiện tại của nàng gộp lại, cũng chỉ có bốn mươi hai, nơi nào lấy ra được số tiền kia?

Thấy nàng cau mày, Từ bà bà không khỏi khẽ thở dài một cái, vỗ vỗ vai Nguyệt Nha Nhi:

“Ta cũng là nói như thế, nếu như không tiện, coi như không có gì đi. Ngược lại năm sau ta bán. Ngươi cũng chớ gấp, chờ sau khi trả tiền thuê nhà năm mới rồi mở hàng đầu năm, chậm rãi làm mấy năm cũng có thể có cửa hàng riêng.”

Nói thì nói thế không sai, nhưng nếu có thể có một gian nhà cùng cửa hàng riêng thì ai lại muốn đi thuê?

Không nói những cái khác, nếu là Nguyệt Nha Nhi muốn trang trí cửa hàng theo ý nàng, chủ nhà trọ người ta cũng không nhất định sẽ đồng ý.

Nhà Từ bà bà, Nguyệt Nha Nhi là rất yêu thích. Cơ hội tốt như vậy, nàng thật sự không muốn bỏ qua.

Nàng suy nghĩ đối sách, nói: “Can nương, ta lấy bốn mươi lượng bạc làm tiền cọc, nếu như hết năm ta còn không đưa nốt số tiền kia, ngươi lại đem nhà bán cho những người khác, có được hay không?”

Từ bà gật gật đầu: “Được, nhưng Nguyệt Nha Nhi —— “

Nàng có chút thẹn thùng nói: “Nếu như năm sau ngươi không thể trả số tiền kia, ta cũng chỉ có thể đem nhà bán cho những người khác. Không phải Can nương không quan tâm ngươi, thực sự là ta cũng cần dùng tiền gấp.”

Ngày thứ hai, Nguyệt Nha Nhi cùng Từ bà mời người đến làm chứng, đem này ước định bằng giấy trắng mực đen.

Cầm tờ giấy nhẹ nhàng, Nguyệt Nha Nhi nghĩ đến hết một buổi tối.

Nàng đến cùng nên từ lấy 140 lượng bạc còn lại ở đâu?

Bây giờ không phải là hiện đại, mua nhà không thể nào trả góp, nhân gia là nhất định phải thấy tiền mặt.

Mấy nhà đại tiền trang Nguyệt Nha Nhi cũng chạy tới hỏi, vay tiền là có thể, nhưng đến lúc đòi tiền, tiền lãi vô cùng cao.

Mấy ngày liền tiền lãi có thể lên đến 3%, nếu là dựa theo hiện đại tính toán lãi suất, vậy thì lãi suất một năm phải lên đến 200%.

Nếu không thực sự không phải là đường cùng, ai dám mượn tiền?

Nguyệt Nha Nhi mới hỏi tiền lãi, ngay lập tức lui.

Con đường này nhất định không thể đi được.

Từ bà bà cũng cho nàng chủ ý: “Gia đình mà nương ngươi tái giá, là Bách gia, của cải giàu có. Ngươi đến cùng cũng là miếng thịt tách ra từ nàng, nàng cũng sẽ không mặc kệ ngươi.”

“Vậy có tốt không?”

Nguyệt Nha Nhi cúi đầu, vân vê sợi dây trường mệnh trên cổ tây: “Nàng vừa lập gia đình, ta muốn quấy rầy bình an của nàng.”

“Ngươi nha đầu này.”

Từ bà bà cau mày nói: “Nàng là nương ngươi, nàng dù tái giá bao lâu, vậy cũng là nương ngươi. Huống hồ, nàng từ trước tới giờ không phải rất thương ngươi sao?”

Nguyệt Nha Nhi cũng không rõ ràng, nhắc tới Mã thị, trong lòng nàng có một loại cảm xúc vô cùng phức tạp.

Có thể là bởi vì nàng kế thừa ký ức nguyên chủ, nên cũng kế thừa cảm giác không muốn xa nương của thân thể này.

Nhưng là cha sau khi chết, Mã thị rất nhanh đã tái giá.

Nói không giận, là nói dối; có thể giận, nàng cũng không đành lòng giận.

Nói cho cùng, Mã thị cũng là người có nỗi khổ.

“Vẫn là thử một lần đi” – đáy lòng nàng giọng nói nhỏ.

Nếu quyết định muốn đi bái phỏng Mã thị, cũng không thể đi tay không.

Nguyệt Nha Nhi nhớ tới món điểm tâm ngọt nàng thích ăn, suy nghĩ một chút, quyết định làm một phần “bánh đậu tuyết y” .

Mua được đậu đỏ tươi, chưng trên bếp, lại dùng thìa đảo nát.

Bên dưới chảo nóng để một lớp mỡ heo, đợi được dầu có khói bốc lên thì cho đậu đỏ vào, xào đến thơm ngát, lại cho thêm một lớp mật hoa quế.

Nhân đậu đỏ sau khi xào xong thì viên thành viên nhỏ, sau đấy lăn trong bát bột, chuẩn bị làm nhân bánh.

Cái gọi là “Tuyết y”, kì thực là dùng lòng trắng trứng gà mà làm ra.

Trứng gà lọc lấy lòng trắng, dùng đũa đảo đều.

Đánh cho đến khi lòng trắng trứng biến thành màu trắng mềm mại như tuyệt, có thể tạo được hình dạng rõ ràng, mới coi như đánh được rồi.

Hơn nữa cho thêm hai thìa tinh bột, cẩn thận đảo đều, là đã được tuyết y.

Viên đậu đỏ nhỏ bỏ vào trong bát tuyết y, hơi lay động, lắc nhẹ, giống như mặc lên một lớp áo tuyết.

Dầu trong nồi đã nóng, dùng chiếc đũa gắp một viên đậu đỏ tuyết y, thả vào trong dầu.

Tuyết y bị nóng, lập tức bắt đầu nở ra, thành một cái bánh trắng trắng mềm mềm.

Lúc này cần phải múc dầu sôi rưới lên nhiều lần bánh đậu đỏ tuyết y.

Tiếp tục rưới, cho đến khi tuyết y hiện màu vàng nhạt, thì mới mau chóng lấy ra.

Nguyệt Nha Nhi không nhịn được cầm lên một cái đậu đỏ tuyết y, “phù phù” thổi, đưa vào trong miệng.

Mùi hương thơm nức tan trong miệng,hòa quyện với vị ngọt của đậu đỏ.

Một miếng cắn xuống, lớp tuyết ở ngoài giòn mà thơm, hơi phình lên.

Nhân bánh đậu ở trong hơi nóng, chảy xuôi ở trên đầu lưỡi, cực kỳ thơm.

Ăn hết một cái bánh đậu đỏ tuyết y, miệng toàn mùi thơm ngọt.

Mang theo một túi toàn bánh đậu đỏ tuyết y, Nguyệt Nha Nhi đến gõ của nhà mới của Mã thị.

Đi ra bắt chuyện nàng, là nha hoàn đã đến mua bánh của Nguyệt Nha Nhi những lần trước.

“Ngươi làm sao lại đến đây?”

Nguyệt Nha Nhi không nói thẳng là đến vay tiền, chỉ là nâng tay nhấc gói giấy điểm tâm lên, cười nói: “Mắt thấy tết đến , ta nghĩ…gặp nương của ta.”

Tiểu nha hoàn nhíu nhíu mày, kéo nàng vào cửa: “Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta nói với đại nương tử một tiếng.”

Trước khi Nguyệt Nha Nhi đến, Từ bà đã tinh tế kể về nhà mà Mã thị gả đến cho nàng nghe.

Mã thị gả vào một gia đình thương nhân, là Bách hộ, trong nhà rất có chút của cải.

Chỉ là Mã thị gả tới không phải là chính thất, chỉ là tiểu thiếp thứ năm.

“Nghe nói, Bách hộ này lúc mẹ ngươi còn trẻ, đã từng tới của cầu thân.” Từ bà bà kiêng kỵ trước tâm tình Nguyệt Nha Nhi, nói cũng mơ hồ.

Nếu không phải là Nguyệt Nha Nhi đã từng nghe qua những chuyện bát quái của các bà, thì đúng là không thể hiểu rõ được.

Lúc Mã thị chừng mười tuổi, đi ra ngoài dâng hương, vừa vặn gặp phải nhi tử của Bách hộ.

Sau đó nhi tử Bách hộ nhiều lần trắc trở, tra được Mã thị là nữ nhi của nhà nào, tự mình mang theo sính lễ tới cửa để cầu thân.

Cha mẹ Mã thị có tính tình thấy tiền là sáng mắt, thấy nhi tử Bách hộ đem đến sinh lễ phong phú như vậy, liền cười đến tít mắt.

Nhưng Mã thị lại không chịu đồng ý hôn lễ này, cầm cây kéo kề bên cổ, nói không phải phụ thân của Nguyệt Nha Nhi thì nàng không lấy phu quân.

Cha mẹ Mã thị đoạt được cây kéo, đem nàng đánh gần chết, nhưng cũng không khiến Mã thị bỏ đi ý nghĩ.

Ai biết được sau này, nàng vẫn là thành Bách hộ tiểu thiếp.

Sau khi thông báo cho đại nương tử xong, tiểu nha hoàn dẫn Nguyệt Nha Nhi đi về phía phòng Mã thị.

Đến trước gian phòng Mã thị, Nguyệt Nha Nhi bước chân bỗng nhiên chậm chạp lại.

Nàng hiện tại nhất định phải gặp Mã thị sao?

________

Chương 24: Ô mai.

Trước gian nhà Mã thị, có một bồn hoa bên trong trồng một cây mai vàng.

Hoa nở rộ, giống như không ai có thể cản nàng, nhưng mùi hoa mai cũng thơm ngát.

Nguyệt Nha Nhi đi vòng qua hoa mai vàng, bước chân vào phòng.

Tiểu nha hoàn để tấm lót ấm xuống ghế, thấy nàng nương hai người muốn nói chuyện riêng, bởi vậy chỉ lui ra ngoài canh cửa, không đi vào.

Trong phòng đã đốt một chậu than, không cái khói, ấm áp dung dung.

Mã thị ngồi trên ghế, vốn đang may đồ. Nàng mặc một cái áo khoác ngắn, tóc cài một cây trâm. Cả người hơi êm dịu chút.

Nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức chống tay ghế đứng dậy, suýt nữa va phải bàn hoa quả.

Giống như tiểu hài tử làm sai bị bắt gặp, tay chân luống cuống.

“Ngươi…”

Nàng từ đầu đến chân đem Nguyệt Nha Nhi tinh tế đánh giá một phen, toát ra tiếng khóc: “Gầy, cũng cao lên.”

Nguyệt Nha Nhi tâm không khỏi mềm xuống, gọi một tiếng “Nương”, hành lễ vạn phúc thật lâu.

Mã thị vội vàng vòng qua bàn nhỏ, nắm chặt tay nàng: “Hài tử của ta, trời rất lạnh, mau tới đây sưởi ấm.”

Nàng chăm chú nắm tay Nguyệt Nha Nhi, muốn nàng đứng cạnh chậu than bằng đồng.

Nguyệt Nha Nhi mới ngồi xuống, Mã thị lại đưa tay đẩy toàn bộ hoa quả trên bàn đến, nhẹ nhàng noi: “Ăn chút hoa quả mùa đông đi, đều đã rửa sạch, rất ngọt.”

Quả táo xanh, “Răng rắc” cắn một miếng xuống, lại giòn lại ngọt. Nguyệt Nha Nhi theo ý từ của nàng ăn hết mấy quả, mới thấy trên mặt Mã thị hơi có ý cười.

“Nương, ta mang cho ngươi chút điểm tâm đến.”

Nguyệt Nha Nhi lấy túi bánh đậu đỏ tuyết y mở ra: “Vật này phải lúc còn nóng, hiện tại lạnh. Đợi lát nữa dùng dầu nóng đổ lên, mùi vị mới tốt.”

Mã thị không ngừng gật đầu, vui vẻ nói: “Nguyệt Nha Nhi của ta thật ngoan, còn có thể làm điểm tâm.”

Câu chuyện của hai người, đơn giản là chút “Ngươi những ngày qua ăn cái gì”, “Gian nhà có hay không bị dột” toàn những chuyện nhỏ lặt vặt.

Nhưng mà liên quan tới quãng thời gian hai người chia cách này một chữ cũng không nhắc tới.

“Ở lại đây ăn cơm trưa đi, nương đi nấu cơm cho ngươi. Vừa vặn những ngày qua ta thử làm mấy món mới, ngươi ăn nếu như thích, ta bọc lại cho ngươi mang về.”

Mã thị ra trước cửa gọi: “Diệp Tử, mau mang mứt hoa quả điểm tâm với trà ngọt tới, cho cô nương dùng.”

Có ba loại trà được mang tới, trà hoa quế mộc tê, trà hoa hồng thơm, trà hạnh nhân.

Còn có đĩa điểm tâm nho nhỏ, để xung quanh Nguyệt Nha Nhi.

Mã thị gọi tiểu nha hoàn Diệp Tử bồi Nguyệt Nha Nhi nói chuyện, mình thì lại một đường chạy tới phòng bếp.

Nguyệt Nha Nhi cản đều không cản được.

Tiểu nha hoàn Diệp Tử đứng ở bên cạnh bàn cười: “Cô nương, ngươi vừa đến, Ngũ nương tử thực sự là rất vui lòng.”

Ai nói không phải đâu?

Nguyệt Nha Nhi bên môi cũng mang theo ý cười, nàng một mặt lấy điểm tâm ăn, một mặt ở trong lòng tính toán đợi lát nữa muốn mượn tiền Mã thị như thế nào.

Nơi này của Mã thị rất nhỏ, nhiều nhất là đồ giống như mứt hoa quả, ăn với trà vừa vặn.

Đĩa Nguyệt Nha Nhi ăn nhiều nhất, là đĩa ô mai màu đen.

Vào miệng thì chua, sau đó lặng lẽ lộ ra vị ngọt, ngậm trong miệng, miệng đầy mùi ô mai thơm ngát.

Đến lúc dùng bữa trưa,

Mã thị cùng với hai nha hoàn lần lượt bê đồ ăn lại đây, đặt ở trên bàn nhỏ, món chính là gà, cá, với chút thịt.

“Ta cũng không biết là hôm nay ngươi đến, nhà bếp cũng chỉ có những món này, ngươi tùy ý ăn chút đi, nhìn xem có hợp khẩu vị hay không.”

Mã thị ân cần gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát Nguyệt Nha Nhi: “Ăn nhiều chút, nhìn khuôn mặt này của ngươi, đã gầy đi rồi.”

Nàng không ngừng gắp đồ vào bát của Nguyệt Nha Nhi, mãi đến tận khi trong bát Nguyệt Nha Nhi nhô lên một ngọn nhỏ như đỉnh núi nhỏ, lúc này mới ngừng tay.

Nguyệt Nha Nhi mỗi món đều nếm thử một ít, cười nói: “Nương, ngươi cũng ăn đi.”

“Nương biết.” Mã thị tay cầm đũa, nhưng ánh mắt hoàn toàn rơi vào trên người Nguyệt Nha Nhi.

Giống như tất cả mẫu thân trên đời này chỉ thích nhìn hài tử của mình.

Nguyệt Nha Nhi thấy xung quanh không có người khác, chần chờ nói: “Nương, ta có thể xin ngươi hỗ trợ một chút được không?”

“Làm sao?”

Mã thị ân cần nói: “Ai khiến ngươi oan ức gì sao?”

“Ta nghĩ muốn có một quán nhỏ riêng.” Nguyệt Nha Nhi để đũa xuống, kể lại kỹ càng ý định của nàng, một mặt lại quan sát biểu hiện của Mã thị.

Nghe nghe, lông mày Mã thị nhíu lại.

“Ngươi muốn mượn tiền đi mở quán?”

Mã thị thân thể hơi ngửa ra sau: “Nguyệt Nha Nhi, nương cảm thấy không được.”

Nguyệt Nha Nhi giải thích: “Ta biết nghe tới rất vô lý, nhưng ta chắc chắn ở trong vòng ba năm sẽ đem số tiền kia kiếm về, đến thời kiếm đủ rồi sẽ trả lại cho ngươi, cộng thêm chút tiền lãi.”

Nghe đến đó, Mã thị đột nhiên đem đũa thả xuống, cười lạnh nói: “Ta nói tại sao hôm nay ngươi lại tới tìm ta? Càng là muốn cho vay nặng lãi? Đừng nói ta không có một trăm lượng này, ta chính là có, cũng sẽ giữ lại làm đồ cưới cho ngươi. Chắc chắn sẽ không để cho ngươi làm việc hồ đồ như vậy!”

“Làm sao lại là hồ đồ?”

Nguyệt Nha Nhi thấy nàng phản ứng kịch liệt như vậy, dáng vẻ không khỏi nóng nảy:

“Ta làm điểm tâm, bây giờ ở trong thành Kim Lăng cũng coi như là có chút danh tiếng. Ngày sau có quán ăn nhỏ, nên kinh doanh cái gì, trong lòng ta cũng nắm chắc, tuyệt đối không phải nhất thời hưng khởi.”

“Không được là không được.”

Mã thị cố chấp nói: “Ngươi là một cô nương, là thật sự không còn cách nào khác, mới xuất đầu lộ diện đi bày sạp. Bây giờ ngươi mình có thể tích chút tiền, nương khả năng trợ giúp chút cho ngươi, tại sao còn muốn mượn một số tiền lớn mua một cửa hàng?”

Nàng đứng dậy lại đây, đi đến bên cạnh Nguyệt Nha Nhi: “Ta nghe nói, ngươi cùng Ngô gia Miễn ca bây giờ quan hệ rất tốt. Nương tìm bà mối làm mai cho ngươi được không? Chờ khi xuân đến, ngươi làm nương tử, bình bình an an trôi qua cuộc sống gia đình ổn định, không tốt sao?”

Nguyệt Nha Nhi trầm mặc, nâng chén trà lên uống một hớp trà, mới chậm rãi nói: “Nương, ta hiện tại rất nghiêm túc cùng ngươi nói chính sự, ngươi không phải nhắc đến Miễn ca làm gì?”

Mã thị cũng gấp: “Chính sự nào chứ? Ngươi sớm ngày lập gia đình mới là chính sự lớn nhất!”

“Sau đó giống như ngươi, trượng phu chết rồi thì tìm người khác tái giá đúng không?” Nguyệt Nha Nhi bật thốt lên.

“Chát” một tiếng, má phải Nguyệt Nha Nhi tê rần.

Mã thị lại ra tay tát nàng!

Mã thị tức giận đến cả người run rẩy: “Ngươi đây là đang nói linh tinh gì vậy?”

“Ngươi nói linh tinh gì vậy!”

Hai hàng lệ rì rào mà rơi,

Mã thị tức giận đánh Nguyệt Nha Nhi, giống như con thú nhỏ bị thương mà gào lên.

Nguyệt Nha Nhi sững sờ, cảm giác nóng rát từ má truyền đến, không cần nhìn, nàng cũng biết mặt của mình bị đánh đỏ.

Nàng “Đằng” một hồi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Là ta làm phiền rồi.”

Nói xong, cũng không quay đầu lại xông ra ngoài.

Một đường chạy đi, chạy về hẻm Hạnh Hoa.

Nguyệt Nha Nhi đóng chặt cửa lớn, xoay người dựa trên cửa.

Kỳ thực sau khi nói câu kia, nàng mới hối hận đã nói câu đó ra khỏi miệng.

Nhưng cái tát của Mã thị, thực sự đánh đến nàng bối rối.

Bốn bỏ lên năm, cũng coi như là sống hai đời, lần đầu có người đánh nàng.

Đánh nàng, vẫn là mẹ ruột của nàng ở đây.

Nàng vừa mới câu nói kia, chẳng lẽ nói sai rồi sao?

Mã thị cũng không phải dây tơ hồng, nhất định phải tìm một cây cổ thụ mới sống được sao?

Lưng dựa trên cửa, Nguyệt Nha Nhi chậm rãi tuột xuống, ngồi dưới đất.

Nàng dùng hai tay ôm lấy đầu gối của mình, bóng dáng đơn độc.

Ánh mặt trời giờ ngọ chiếu xuyên qua khe cửa, chiếu sáng bụi bặm xung quanh.

Nguyệt Nha Nhi nhìn cái bóng của nàng, nghĩ thầm, nàng không nên đi tìm Mã thị.

Nàng vùi đầu thật sau trong khuỷu tay, ngồi một lúc lâu, mới ngẩng mặt lên.

Quán ăn nhỏ nàng là nhất định phải mở, Mã thị không hiểu cũng không ủng hộ, đó là việc của nàng.

Không thể để bản thân chìm đắm trong phẫn nộ lẫn vô vọng.

Nếu tìm được sự hỗ trợ tiền tài từ nơi thân quen, như vậy nàng cứ dựa theo hình thức thương mại, đi tìm người đồng ý với nàng làm nhà đầu tư.

Lấy chắc chủ ý, Nguyệt Nha Nhi dùng nước lạnh rửa mặt, cầm gương soi mặt.

Mã thị đánh một cái tát kia cũng không nhẹ, mặt bên phải Nguyệt Nha Nhi đến bây giờ vẫn còn hồng.

Dáng dấp như vậy ra ngoài, giống kiểu gì.

Nàng lại múc thêm nước giếng, đem nước lạnh vỗ vỗ trên má trái mấy lần, mãi đến tận khi gò má cũng hồng như vậy, mới ra cửa.

Nàng muốn đi Triệu gia, gặp Tiết Lệnh Khương.

Từ sau lần dựa vào món ốc bơ mà thắng Lại mụ mụ, Nguyệt Nha Nhi cũng thường xuyên đi Triệu phủ.

Mỗi khi nàng làm điểm tâm mới, đều sẽ đích thân mang một phần đến Tiết phủ thỉnh an.

Thường xuyên qua lại, gác cổng ở Tiết phủ cũng đã sớm quen nàng.

Thấy mỗi lần Nguyệt Nha Nhi đều mang theo một hộp điểm tâm, gác công cũng không còn làm khó dễ nàng như lần đầu tiên.

Mới tiến vào hậu viên Triệu phủ, nhứ nhân liền cười kéo lại cánh tay nàng: “Ngươi đến rồi. Ta cùng ngươi nói, loại cháo lần trước ngươi làm đem đến cho tam nương tử, nàng đặc biệt yêu thích, bảy ngày thì có đến năm ngày muốn ăn!”

Nhứ nhân nói chính là cháo mỹ linh, Nguyệt Nha Nhi lần trước đến làm cho các nàng.

Nguyên là thời kỳ dân quốc, đầu bếp trong phủ tổng thống có ý làm cho Tống Mỹ Linh.

Dùng gạo tẻ cùng gạo nếp làm thành hỗn hợp theo tỷ lệ, phối hợp với sữa đậu nành, củ từ, đường phèn nấu cùng một lúc.

Ăn trong miệng không chỉ có vị tươi mới, đồng thời còn ngon miệng.

Nữ hài tử thích ăn đồ ngọt đều thích ăn, Nguyệt Nha Nhi mới cố ý làm cho Tiết Lệnh Khương một lần.

Hai người dắt tay vào cửa, nhứ nhân cao giọng thông báo: “Tam nương tử, Nguyệt Nha Nhi đến rồi.”

Tiết Lệnh Khương vốn đang vẽ tranh, nghe vậy đặt bút vẽ lên kệ, đi ra từ phía bàn: “Mấy hôm liền không tới thăm ta, vốn dĩ còn tưởng là ngươi bận bịu, muốn tết đến thì mới đến chúc tết.”

Nguyệt Nha Nhi hướng nàng hành lễ vạn phúc, ngậm lấy cười nói: “Bận bịu là bận bịu, nhưng có chuyện muốn thương lượng với nương tử.”

“Ngồi xuống nói đi, nhứ nhân, bảo các nàng pha trà mang đến.”

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Nguyệt Nha Nhi đem ý đồ của mình nói rõ với Tiết Lệnh Khương.

Tiết Lệnh Khương nghe  chăm chú, chờ nàng nói xong, mới không nhanh không chậm nói: “142, cũng không phải con số nhỏ. Nếu là ít hơn nữa chút, ta trực tiếp tặng cho ngươi. Nhưng hôm nay ngươi nói muốn ta ‘Đầu tư’ giúp ngươi mở cửa tiệm.”

Nàng nhẹ nhàng cười lên, trâm trên đầu khẽ rung: “Từ ‘Đầu tư’ này, là nói thế nào.”

Nguyệt Nha Nhi thấy nàng biểu hiện như vậy, biết là đã có cơ hội, liền giải thích: “Nương tử gia cảnh bất phàm, trên tay nhất định có tiền nhàn rỗi. Bỏ không ở đó cũng chẳng được gì, không bằng tìm một phương pháp tốt, để tiền sinh tiền. Nếu như ta đoán không sai, trong đồ cưới của nương tử nhất định có chút cửa hàng.”

“Ngươi nói không sai.”

Tiết Lệnh Khương nói: “Tuy rằng nhà mẹ đẻ ta bây giờ sa sút, nhưng ở đồ cưới cũng không oan ức ta. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như của hồi môn cửa hàng của ta mỗi năm đều có tiền thu, vậy tại sao ta lại phải đầu tư cho ngươi?”

Nguyệt Nha Nhi dõi mắt nhìn về giang sơn sắc thu đồ ở phía sau nàng.

Tranh của nữ tử khuê các, đa số những lúc hạ bút đều là hoa cỏ, hồ điệp.

Nhưng bức giang sơn sắc thu đồ này của Tiết Lệnh Khương, văn chương lai láng, hơi có chút khí thế thẳng thắng thoải mái.

“Ta vẫn luôn cho là chí hướng của nương tử không giống với các nữ tử khuê các khác.”

Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu mà kiên định: “Tam nương tử có muốn hay không, xem một gian cửa hàng nho nhỏ từ không đến có, cuối cùng vang danh khắp thiên hạ?”

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Đang tải...

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 29 + 3022 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 7229 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 5611 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 21 + 22

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 25 + 26

6 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 23 + 24”

azurelamlam nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 13:42

Triệu nương tử sẽ là shark mạo hiểm cho dự án start up của chụy a

Số lượt thích

PHẢN HỒI

HusKoo nói:

6 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 00:20

Mã thị chắc cũng có nỗi khổ, nhưng chồng vừa chết thì bỏ con cái lo đi tái giá rồi, vừa thông cảm cũng vừa đáng giận.

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Khiết Nhược Hàn nói:

5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 23:13

Ye, nhà mẹ đẻ Mã thị ép á

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 04:13

có chí khí

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lan trần nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 14:15

Giờ đầu tư sau này cô sẽ gặt hái được thành quả ngoài mong đợi đấy Tam nương tử

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Uyen Nguyen nói:

24 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 03:04

Đọc tới chương này mới phát hiện, hình như Nhứ Nhân là tên của chị nha hoàn, bạn editor viết hoa lên cho dễ đọc (´ ∀ ' *) hồi ms đọc chương đầu mình còn nghĩ bạn đánh sai, là “nữ nhân”, đọc mấy chương sau ms biết Nhứ Nhân là tên

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 66Cuối cùng em cũng đến: Chương 10

Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930     Th12 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

Aplisevi’s Peaches Garden


FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro