21_22
Bỏ qua nội dung
OPEN MENU
Facebook Twitter Instagram
Tìm
Aplisevi's Peaches Garden
THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 21 + 22
22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 3 PHẢN HỒI
Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.
Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ
Edit: Alice Aplisevi
Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.
________
Chương 21: Canh thịt dê củ cải.
Trong thời tiết mùa đông, muốn tạm biệt ổ chăn, là một chuyện khó.
Nguyệt Nha Nhi đi trên đường, gió Bắc vù vù thổi, thổi lung tung loạn xạ một bên tóc của nàng.
Ngày đông trời tối muộn, chuyện làm ăn của quán nhỏ của nàng vẫn được, điểm tâm mỗi ngày đều bán hết trước khi mặt trời lặn.
Vì thế Nguyệt Nha Nhi nói với Lỗ Đại Nữu, bảo nàng đổi thời gian mở hàng từ giờ tỵ thành hai mươi tư giờ, chính là sáng sớm mười giờ.
Thường xuyên qua lại, khách hàng qua đường đã quen thuộc thời gian mở hàng của nàng, sau khi đã quen rồi thì thường canh buổi trưa đến mua.
Nhưng là hôm nay, Nguyệt Nha Nhi mới đến đã nhìn thấy dưới mái cong của Song Hồng lâu, một đoàn người chen trước của Song Hồng lâu.
Chuyện làm ăn của Song Hồng lâu lúc nào lại tốt như vậy?
Bọn họ hôm nay mở hoạt động dùng trà miễn phí sao?
Trong lòng nàng vốn đang kỳ quái, chờ lúc bước tới gần, chỉ nghe thấy tiếng gọi của Lỗ Đại Nữu: “Tiêu cô nương của chúng ta đến rồi!”
Lỗ Đại Nữu rất giống như cá bị nhốt ở sông nhìn thấy đại dương, ra sức từ trong đám người tách ra một con đường, hô lớn: “Nhường đường một chút! Để cho nàng đến đây!”
Nguyệt Nha Nhi đầu óc mơ hồ, mới tiến lên phía trước thả đòn gánh trên vai xuống trước, những người kia liền xông tới, mồm năm miệng mười nói: “Ta muốn mười cái bánh khoai môn chà bông.”
“Ta muốn hai mươi!”
“Ăn gan hùm mật báo! Dám tranh với lão tử! Ngươi là nhà nào, một chút quy củ cũng không hiểu?”
Những người này nói nhao nhao ồn ào, có mấy người trực tiếp vung túi tiền trong tay lên, chỉ sợ Nguyệt Nha Nhi không nhìn thấy.
Nguyệt Nha Nhi quyết định thật nhanh, bước lên phía trước một bước, giơ tay lên cao ra hiệu nói: “Ở đây phải xếp hàng, nếu có ai không tuân theo quy củ thì không được lấy điểm tâm của ta, xếp hàng lại từ đầu!”
Nàng một khi đã nói, mọi người lập tức hành động.
Đội ngũ xếp thành hàng dài như con rết, từ dưới mái hiên của Song Hồng lâu uốn lượn thêm vài đoạn đường.
Đến cả Vu Vân Vụ ở Song Hồng lâu cũng không nhịn được nữa mà ra xem trò vui, dựa trước cửa hỏi: “Tiêu cô nương, ngươi đây là đến cúng miếu thần tài nhà ai vậy? Ngày hôm nay lại có nhiều khách hàng như vậy?”
“Ta cũng không biết nữa!”
Nguyệt Nha Nhi đang bận rộn giải thích với khách hàng, nói mỗi người chỉ có thể giới hạn mua bốn cái.
Chỉ có thể đáp lại hắn một câu như có như không.
Khách hàng có chút không tình nguyện: “Chủ nhân nhà ta đã nói rồi, chí ít cũng phải mua được hai mươi cái. Chỉ có thể mua bốn cái vậy lầm sao được? Ta thêm tiền, được chứ?”
Nguyệt Nha Nhi trên tay đang bề bộn bày hàng, gọi Lỗ Đại Nữu một tiếng.
Lỗ Đại Nữu hiểu ý, hai tay chống eo, rát cổ họng gọi: “Đây là việc liên quan đến tiền sao? Bánh khoai môn chà bông này lúc làm sợi chà bông rất phiền, chúng ta hai người, một ngày tổng cộng cũng chỉ có thể làm được hai gánh!”
“Ngươi một người muốn mua như thế nhiều, những người phía sau phải làm sao? Ta nói ngươi người này làm sao xấu xa như vậy! Ngươi có tiền, bọn họ không có tiền sao?”
Đám người ở phía sau rất tán thành, một đại hán phụ họa nói: “Chủ nhân của ta còn là Ngô Vương phủ đây này! Không thể có nhiều tiền hơn ngươi? Tranh cái gì mà tranh? Làm theo quy củ đi!”
Nguyên bản còn có không cam lòng xếp hàng, dự định ỷ thế dọa người, vừa nghe lời này, cũng ngoan ngoãn dồn dập.
Nguyệt Nha Nhi cùng Lỗ Đại Nữu phân chia lấy tiền, lấy điểm tâm, hận không thể biến tiền thành Thiên Thủ Quan Âm.
Một hộp bánh khoai môn chà bông cuối cùng, vừa vặn bán cho vị hán tử vừa mới nói chuyện kia.
Nguyệt Nha Nhi xoa một chút trên trán hãn, khách khí hỏi hắn: “Xin hỏi vị ca nhi này, các ngươi làm sao biết được quán nhỏ này của ta?”
Đại hán tiếp nhận này hộp bánh khoai môn chà bông, thoải mái giải thích: “Ngươi không biết? Giang Nam sĩ phu đều truyền khắp nơi, dưới mái hiên Song Hồng lâu có Tiêu mỹ nhân bán điểm tâm, bán bánh khoai môn chà bông cực kỳ ngon?”
Tiêu mỹ nhân điểm tâm là cái quỷ gì?
Nguyệt Nha Nhi nghi ngờ nói: “Làm sao mà truyền đi được như vậy?”
“Nghe nói là lúc đông chú nhã tập, mấy vị lão tiên sinh ăn vô cùng hài lòng, còn có mấy người viết văn về bánh chà bông. Trong đó có một vị Viên cử nhân, đều nói chuyện làm ăn khắp Giang Nam là hắn quản.”
“Hắn sau đó lại đi tới mấy nhà nhã tập, mặc kệ là gia khách và chủ nâng lên điểm tâm nào, Viên cử nhân đều nói ‘Kém xa bánh khoai môn chà bông.’ “
Hóa ra là khách hàng do Đường Khả Lũ giới thiệu cho nàng. Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đến nàng cũng không nghĩ tới, ở niên đại này, ý kiến của văn nhân lại có tác dụng như vậy.
Một món “bánh khoai môn chà bông” nổi lên, sĩ phu Giang Nam tán thưởng, trong vòng hơn mười ngày đã truyền đến Kim Lăng Thành.
Thành đông có một Hứa trạch, nhà mẹ đẻ không có người, Hứa phu nhân liền đưa nương của nàng—— bà ngoại Lý trở về, sinh sống cùng một chỗ.
Lý bà ngoại năm nay bảy mươi tuổi, hàm răng cũng còn tốt, không ổn chính là lỗ tai không được tốt.
Ngày này, nàng lúc ẩn lúc hiện nghe thấy tiếng khóc của ngoại tôn, liền hỏi hắn xảy ra chuyện gì.
Ngoại tôn gục ở trên bàn khóc một hồi, mới nức nở nói lý do.
Hóa ra là do mấy ngày nay bên ngoài đang lưu hành một món ăn tên là “bánh chà bông” điểm tâm.
Còn có người cùng trường cố ý mua về, ở trong thư viện khoe khoang.
Hắn cũng muốn ăn, nói với phụ mẫu hắn.
Phụ thân hắn nói, nếu như lần thi văn này hắn ở trong ba người đứng đầu thì sẽ mua cho hắn ăn.
Ngoại tôn vô cùng tập trung ôn tập, đến lúc thi văn.
Hắn thật cao hứng trở về, cầm văn chương được tiên sinh chấm mang về cho phụ thân xem.
Nhưng cha hắn lại không nhận, đẩy nói: “Một cái điểm tâm bé như vậy mà lấy tận hai viên bạc! Ngươi không nghĩ cách học tập thật tốt thi được công danh, nhưng cả ngày hết ăn lại nằm!”
Ngoại tôn tức không nhịn nổi, tranh chấp với phụ thân hắn, kết quả đã ăn một cái tát.
Lý bà ngoại nghe xong đau lòng: “Đừng để ý tới hắn, bà ngoại cho ngươi tiền, ngươi tự đi mua.”
“Ta làm gì còn có thời gian mua?”
Ngoại tôn gạt lệ nói: “Nghe nói quán điểm tâm này của Tiêu mỹ nhân phải xếp hàng từ sáng sớm, mới mua được đấy!”
Ngày thứ hai là tiết trời lạnh, gà còn chưa gọi dậy, Lý bà ngoại đã thức dậy. Bà từ gối lấy ra một cái hà bao nhỏ, đếm đếm bạc vun bên trong, nắm lấy gậy, run rẩy ra cửa.
Từ thành đông đến thành nam, phải đi mấy dặm đường.
Lý bà ngoại vừa đi vừa nghỉ, chờ lúc nàng tới phố Trường Nhạc, trời đã sáng choang.
Lý bà ngoại con mắt có chút hoa, mơ hồ nhìn đông nhìn tây, bà sợ bỏ lỡ sự việc, kéo một người đi đường hỏi: “Làm phiền, xin hỏi quán điểm tâm của Tiêu mỹ nhân đi như thế nào?”
Người qua đường quay đầu nhìn lại là một lão thái thái, ngữ khí nhu hòa hạ xuống: “Người lại đi về phía trước mười bước, nhìn thấy một đám người đứng xếp hàng, khẳng định không sai.”
Lý bà ngoại theo lời tiến lên, a, người vẫn không ít.
Bà vội vã xếp đến cuối cùng đội ngũ.
Không biết đợi bao lâu, người xếp hàng trước Lý bà ngoại tản ra, trong miệng thì thầm, giống như đang tức giận.
Lý bà ngoại nghe không rõ, chỉ mờ mịt đi về phía trước, nàng rốt cục nhìn thấy quán điểm tâm.
Hai tiểu cô nương, một tiểu cô nương cài trâm gỗ hoa đào, nhẹ nhàng nói với bà: “Lão nhân gia, điểm tâm của chúng ta đã bán xong, ngày mai mời đến sớm.”
“Nghe không rõ. Lỗ tai ta không tốt? Lớn tiếng một chút.”
Ở bên cạnh Nguyệt Nha Nhi, Lỗ Đại Nữu nghe vậy nhíu mày, những ngày qua luôn có người không mua được điểm tâm mà càu nhàu, nàng lúc này quát lên: “Bán xong!”
Lý bà ngoại lần này nghe rõ, trong tay chăm chú nắm túi của nàng, đôi môi lúng túng: “Bán xong? Làm sao đã bán xong rồi?”
Bà cầu khẩn nói: “Cô nương, xin ngươi thương xót, bán cho ta một cái đi. Ta mua cho ngoại tôn của ta.”
Nguyệt Nha Nhi thấy lão nhân già lọm khọm, đứng ở trong gió, một mặt cô đơn.
Nàng liền đi tới, lén lút nói với Lý bà ngoại: “Lão nhân gia, ngươi đi theo ta.”
Nói xong, nàng lên tiếng dặn dò Lỗ Đại Nữu, mang nàng về hẻm Hạnh Hoa.
Trong phòng bếp, còn có năm cái bánh chà bông, Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ định giữ lại để bản thân ăn.
Nàng suy nghĩ một chút, lấy năm cái bánh chà bông xếp gọn trong một hộp. Sắp xếp gọn gàng xong, nàng đem điểm tâm ra nói, hai tay đưa cho Lý bà ngoại: “Ở chỗ này của ta cũng chỉ có bốn cái.”
Lý bà ngoại vội vàng cảm tạ, cầm tiền đưa Nguyệt Nha Nhi.
Ánh mắt của bà không tốt, tự nhiên không rõ trong hộp có năm cái bánh chà bông.
“Đến tiểu hàn lạp, tiểu cô nương ngươi nhớ tới luộc thịt dê nấu canh củ cải mà ăn. Ăn vào người sẽ ấm áp hơn, dù tuyết rơi cũng không lạnh.” Lý bà ngoại trước khi đi, căn dặn Nguyệt Nha Nhi.
Hôm nay chính là tiểu hàn?
Nguyệt Nha Nhi bừng tỉnh như mộng.
Thời gian trôi thật nhanh, nàng xuyên việt đến chỗ này, cũng đã được một năm rồi.
Lúc trước ở nhà nàng, vừa đến tiểu hàn, mẹ sẽ tự mình làm một nồi canh củ cải thịt dê.
Củ cải tốt nhất, rửa sạch cắt miếng, cùng hầm với thịt dê, cho thêm gừng, hành.
Làm thành một bát canh củ cải thịt dê thơm ngát.
Hàng năm đều bị bức ép ăn món ăn như vậy, lúc trước, Nguyệt Nha Nhi đối canh củ cải thịt dê không có hảo cảm.
Cho dù cải củ tròn, giòn, ngọt nàng cũng không thích.
Nhưng nàng hiện tại, chợt rất muốn uống một chén canh củ cải thịt dê.
Nguyệt Nha Nhi ra ngoài, tìm một vòng, mua được cải củ, nhưng lại không có thịt dê.
“Ngày hôm nay tiểu hàn, thịt dê mua nhanh. Ngươi không đến sớm, khẳng định không có.” Đồ tể nói với nàng như vậy.
Nàng chỉ có thể về nhà, luộc một bát canh củ cải mà ăn.
Nhưng không còn thịt dê, bát canh củ cải này ăn vào, thật giống nhưng không có linh hồn, một chút hương vị cũng không có.
Vốn đang ăn, nghe thấy ngoài cửa có người gọi: “Tiểu cô nương, ngươi có ở nhà không?”
Mở cửa ra nhìn, hóa ra là Lý bà ngoại.
Nàng có chút gấp, thở hổn hển một lúc mới nói: “Tiểu cô nương, ngươi lấy sai rồi, một hộp này có năm cái.”
Nói, Lý bà ngoại lấy tiền trả cho cái bánh chà bông kín đáo đưa cho Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi vội vàng nói không cần, là nàng tự lấy sai, không cần Lý bà ngoại bận tâm.
Lý bà ngoại lại không chịu: “Ngươi là tiểu cô nương, đi ra làm ăn không dễ dàng.”
Không có cách nào, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Thấy nàng lấy tiền rồi, lý bà ngoại lúc này mới nở nụ cười: “Cô nương tốt.”
Nguyệt Nha Nhi vốn định đưa nàng đến đầu hẻm, Lý bà ngoại lại không cho: “Trời lạnh, ngươi cẩn thận không nhiễm lạnh.”
Nàng cân nhắc một chút quần áo của Nguyệt Nha Nhi, nói: “Mặc nhiều chút, dù cho ngươi còn trẻ cũng dễ bị cảm lạnh.”
Nói xong, nàng chống gậy đi về, đi lại tập tễnh.
Nguyệt Nha Nhi đứng ở tại chỗ, nhìn nàng từng bước đi xa.
Bóng dáng lão nhân, dần dần trùng khớp với bóng dáng người thân của nàng.
Nguyệt Nha Nhi viền mắt nóng lên, suýt nữa rơi lệ.
Đến hoàng hôn, gió lớn, thổi đến mức cửa gỗ kêu cạch cạch.
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy tiếng gió, nhớ tới viện cửa không khóa kín, vội vàng đi ra ngoài.
Tuyết vậy mà rơi rồi!
Gió Bắc thổi từng bông hoa tuyết, lúc đó vẫn còn thấy tung tích, rơi xuống đất thì không còn bóng dáng.
Nguyệt Nha Nhi thanh lãnh đứng thẳng, tay vịn bên cửa, nhìn tuyết một lúc.
Giữa lúc nàng muốn vào nhà, xoay người khép lại cửa gỗ thì thấy bên trong tuyết lớn, một bóng người càng ngày càng rõ ràng.
Người kia dần dần đến gần rồi, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng thấy rõ là ai.
Ngô Miễn đạp lên tuyết, từng bước từng bước, đi về phía nàng.
Đến gần rồi, hắn ở dừng lại ở trước mặt nàng, giơ lên dây cỏ trong tay: “Ta nghĩ trước, ngươi khả năng không thời gian đi mua thịt dê. Ta liền nhiều mua một phần.”
“Xin lỗi, ta tới muộn rồi.”
________
Chương 22: Xiên thịt dê.
Tuyết hơi lạc.
Cửa gỗ tự một bộ khung tranh, khiến mưa tuyết, hoàng hôn, thiếu niên miêu tả đẹp như trong tranh.
Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên có một loại dự cảm, đời này kiếp này, nàng có lẽ cũng không quên được bức tranh này.
Tiếng lòng nhẹ nhàng kích thích một tiếng, giống như bông tuyết mềm nhẹ.
Nàng lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Ngô Miễn đem cái làn đặt ở cạnh cửa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ở phía sau hắn, đã có người thắp đèn, là ánh nến nhỏ mà ôn nhu, chiếu vào trên mặt tuyết.
Nên giữ người lại.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, tiến lên một bước vượt qua ngưỡng cửa: “Ta không xách được, ngươi giúp ta xách vào đi.”
Lời này nàng mình cũng không tin, là ai cả ngày gồng gánh đòn gánh đi bán hàng?
May mà sắc trời tối, ai cũng nhìn không rõ nàng hai lúm đồng tiền đang đỏ.
Ngô Miễn ngoái đầu nhìn lại, ngoẹo cổ hướng nàng cười.
“Được.” Hắn chỉ nói một chữ.
Trên tường nhà bếp, hiện ra một đôi bóng người nhàn nhạt.
Ngô Miễn ngồi xổm ở trước của bếp nhóm lửa, cặp gắp than gẩy củi lửa, cổ khô cháy trước, sinh ra những đốm lửa nhỏ lấm tấm.
Ở phía sau hắn, Nguyệt Nha Nhi đang xử lý thịt dê.
Dao di ở trên tấm thớt, “Thành khẩn” hướng dẫn.
“Lửa đã cháy được rồi.” Ngô Miễn nhắc nhở.
“Ta cắt sắp xong rồi.” Nguyệt Nha Nhi súy hất đầu, trên trán nàng có tóc rối, luôn buông xuống để che chắn tầm mắt.
“Miễn ca.”
Nàng gọi hắn, lí lẽ hùng hồn như hài tử: “Ngươi giúp ta cài lại tóc một lần nữa đi.”
Bỗng nhiên yên tĩnh.
Phía sau có tiếng bước chân nhỏ, cách cũng không xa, đứng lại.
Nguyệt Nha Nhi cắt thịt dê của nàng, hô hấp nhưng càng ngày càng nhẹ.
Nàng chỉ cảm thấy có người nhẹ nhàng rút cây trâm hoa đào gỗ trên đầu nàng xuống, ngón tay thon dài chải tóc nàng, làm thành một búi.
Củi lửa còn đang cháy trong bếp, lan ra ngọn lửa màu trắng xanh.
Ở trong khói lửa nhân gian, một mùi hương mát lạnh quanh quẩn bên người Nguyệt Nha Nhi, giống như cây ngô đồng sau cơn mưa nhẹ nhàng khoan khoái.
“Được rồi.”
Ngô Miễn âm thanh hơi có vẻ run rẩy, hắn rất nhanh lùi lại.
Nguyệt Nha Nhi lén lút cười, người này sợ là tai lại đỏ lên rồi?
Một miếng thịt dê tốt, rửa sạch máu, dùng hành với gừng ngâm trong nước bỏ mùi hôi.
Một nửa cắt mỏng như cánh ve, xếp gọn trên bàn, dùng làm xiên thịt dê.
Nửa kia thì lại cắt thành miếng nhỏ như đốt ngón tay, có nạc có mỡ, dùng que tre xiên qua, sáu cái, chuẩn bị nướng ăn.
Củ cải tươi mới thái miếng, dùng lửa lớn nấu một nồi nước sôi, lấy xương để nấu canh. Ăn với tỏi, hành lá, lại đổ một vòng dầu sôi vào chảo, đáy nồi đã được rồi.
Không có nồi lẩu Hoàng Đồng, chỉ có thể ngồi vây quanh ở bên cạnh kệ bếp, ngược lại cũng có một chút dã thú đặc biệt.
Nguyệt Nha Nhi gắp một miếng nhúng vào trong nước, mắt thấy thịt dê sắp chín, lập tức gắp ra để trong bát.
Uống một hớp canh, ăn một miếng thịt dê.
Mùi thơm ngọt của củ cai tan trong miệng cùng vị tươi mới của thịt dê hỗ trợ lẫn nhau.
Một bát vào bụng, bên trong lục phủ ngũ tạng dần dần ấm lên.
Ăn xong canh củ cải thịt dê, Nguyệt Nha Nhi lại vội vàng thu xếp mấy xiên thịt dê
Dùng cặp gắp than còn chưa nguội ra khỏi bếp, đặt ở trong chậu than bên trên để một cái giá.
Ngô Miễn nhìn cách làm mới mẻ, dân bản xứ không có mấy phương pháp ăn như này, cũng không biết Nguyệt Nha Nhi nghĩ đến từ chỗ nào.
Xiên thịt dê nướng trên bếp than, mỡ xen lẫn bị nướng đến khô vàng, mỡ chảy vào chậu than, tư tư vang vọng.
Một phòng đầy mùi thơm.
Nguyệt Nha Nhi chuyển động một xiên thịt dê, lấy một xiên hơi vàng óng ánh đưa cho Ngô Miễn: “Ta thích ăn cháy một ít, ăn lên rất thơm, ngươi thử một cái đi.”
Ngô Miễn nhận lấy, cắn một miếng.
Lớp bên ngoài khô vàng hơi giòn, bên trong thì mềm, nhân gian vậy mà lại có mỹ vị như này!
Hắn chưa bao giờ là người có yêu thích ăn uống gì, nhưng hôm nay ăn xiên thịt dê này, cũng đã rõ ràng trong lòng mỗi thực khách có suy nghĩ gì.
Mặc kệ bất cứ chuyện phiền lòng nào, mỹ thực vừa vào bụng, tâm tình cũng bình tĩnh hơn nửa.
“Xiên thịt dê này của ngươi có hương vị rất tốt, sao không lấy ra bán? Không phải đỡ tốn thời gian hơn bánh khoai môn chà bông mà bình thường ngươi làm sao?” Ngô Miễn ăn xong một xiên, hỏi nàng.
Nguyệt Nha Nhi đang ăn vui vẻ, nghe xong lời này, vui vẻ: “Ta hiện tại ở dưới mái hiên của quán trà cả ngày, giờ lại quạt khói cả ngày, lão bản người ta không phải sẽ đánh ta sao?”
Nàng ăn xong một xiên thịt dê, chầm chậm nói: “Nếu như ta có quán nhỏ của riêng mình thì thật tốt.”
“Sẽ có.”
Ngô Miễn nói, nhưng ánh mắt lại rơi xuống xiên thịt dê trên bếp than.
Đến nhà người ta làm khách làm sao có thể ăn nhiều?
Hắn nhắc nhở trước mình, nhưng mà mũi ngửi thấy mùi thơm của xiên thịt, trong lòng hắn lại rục rịch.
Ăn một xiên nữa, rồi không thể tiếp tục ăn nữa.
Trong lòng hắn âm thầm phát lời thề, không nhịn được đưa tay lấy thêm một xiên.
Tại thời điểm hắn đưa tay ra, Nguyệt Nha Nhi cũng không hẹn mà cùng nhìn trúng xiên thịt dê kia.
Hai người đưa tay, đầu ngón tay đụng vào nhau.
Ngô Miễn nhấc mắt nhìn thấy trong mắt Nguyệt Nha Nhi phản chiếu ánh nên cùng hắn, sững sờ.
Cây trâm Đào Mộc này, đang cài ở một bên búi tóc của nàng, là bộ dạng mà hắn đã từng mơ qua.
Có một dòng nước nóng, theo mũi hắn chảy xuống.
“Ngươi nóng quá sao?”
Nguyệt Nha Nhi vội vàng đứng dậy, lấy ra cánh tay đang che mũi của Ngô Miễn: “Đừng ngẩng đầu, cúi đầu xuống.”
Nàng dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái kẹp lấy mũi hắn: “Làm giống như vậy.”
Nói xong, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đẩy ra cửa phòng bếp, đến ngoài phòng lấy được một cái khăn trắng dính tuyết.
Lại dùng lạnh khăn để trên mũi Ngô Miễn.
Ngô Miễn sống mười lăm năm, chưa từng chật vật như vậy bao giờ, gương mặt đỏ như muốn rỉ ra máu.
Có lẽ là nhìn thấy hắn bối rối, Nguyệt Nha Nhi nhẫn nhịn cười, tán gẫu đổi một đề tài khác: “Ngươi đến phòng sách Tư Tề đọc sách thế nào?”
Hắn bóp mũi lại, nói chuyện giọng ồm ồm, cố gắng giả vờ trấn định: “Xế chiều đi, buổi sáng còn muốn đi bán hàng. Nhưng chữ là mỗi đêm đều luyện.”
“Đường tiên sinh tốt với ngươi chứ?”
“Rất tốt. Hắn nói đầu xuân năm sau, để ta đi thi thử một lần.”
Nguyệt Nha Nhi gật gù: “Ngươi thông minh như vậy, nhất định không thành vấn đề.”
Tiếng gió bỗng nhiên lớn lên, hai người đồng thời nhìn về phía cạnh cửa.
“Đều nói thụy tuyết triệu năm được mùa.”
Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn: “Ngày này của chúng ta, năm sau sẽ tốt hơn năm trước.”
Trong viện đen kịt một mảnh, dựa vào ánh nến trong phòng, nàng chỉ có thể nhìn thấy một phần mưa tuyết bên ngoài của sự: “Ta kỳ thực rất thích trời tuyết rơi, nhìn thế giới bao phủ trong làn áo bạc, thật đẹp.”
“Ngươi ở trong phòng, đương nhiên cảm thấy tuyết rơi tốt. Nhưng ngày mai, không hẳn sẽ nghĩ như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, nhất thời không nghĩ rõ ràng.
Ngô Miễn đứng lên nói: “Ta nên về rồi.”
Hắn tay cầm khăn, có chút lúng túng: “Ta, giặt sạch sẽ trả lại ngươi, đa tạ.”
Nói xong, hắn bước nhanh, vọt đến bên ngoài cửa.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, Nguyệt Nha Nhi lúc ra cửa, cuối cùng đã rõ ràng ý tứ của Ngô Miễn.
Nàng gánh đòn gánh, rất cẩn thận tiến lên.
Một đêm mưa tuyệt, hiện tại còn không ngừng lại, trên đất đương nhiên sẽ có băng.
Giày đạp ở bên trên, vừa trơn lại vừa nặng.
Sợ trượt ngã, Nguyệt Nha Nhi chỉ có thể từng bước từng bước giẫm ổn đi về phía trước.
Đêm qua tuyết rơi lớn, hiện tại dưới chính là tuyết nhỏ.
Tuyết nhỏ ở Giang Nam không thể so phương bắc, một hạt lại một hạt, rơi trên dù, kêu sào sạt, giống như mưa rơi.
Hôm nay khách đến mua điểm tâm cầm một cây dù, đứng ở trong gió rét.
Nguyệt Nha Nhi nhìn, trong lòng kỳ quái băn khoăn.
Nàng âm thầm quyết định, phải nhanh chút kiếm tiền, có một gian nhà nhỏ để bán điểm tâm mới tốt.
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Có liên quan
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 53 + 5411 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 71 + 7229 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 51 + 5211 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 19 + 20
BÀI SAU
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 23 + 24
3 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 21 + 22”
azurelamlam nói:
4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 13:34
Trời đông, tuyết rơi lất phất, thiếu niên như ngọc, ái chà chà, thiệt ấm lòng quá
Số lượt thích
PHẢN HỒI
HusKoo nói:
5 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 16:50
Lý bà ngoại làm cảm động quá, người già thương cháu lọm khọm đi mua món cháu thích ăn.
Số lượt thích
PHẢN HỒI
lbuisite nói:
7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 04:03
câu truyện này giống như một bức tranh
Liked by 2 people
PHẢN HỒI
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên *
Thư điện tử *
Trang web
Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
BÀI VIẾT MỚI
Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 66Cuối cùng em cũng đến: Chương 10
Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930 Th12 »
APLISEVI’S PEACHES GARDEN
FOLLOW US
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION
Create your website with WordPress.com
Bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro