Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19_20

Bỏ qua nội dung

OPEN MENU

Facebook Twitter Instagram

Tìm

Aplisevi's Peaches Garden 

THIÊN LÝ CHI HÀNH – THỦY Ư TÚC HẠ

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 19 + 20

22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 4 PHẢN HỒI

Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.

Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ

Edit: Alice Altishen

Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.

________

Chương 19: Thịt heo nghiền khoai môn.

Hồng y thiếu nữ thuận lý thành chương ngồi xuống bàn trống.

Nguyệt Nha Nhi nhận ra được, người hầu trà trong quán dồn dập liếc mắt tập trung nhìn hồng y thiếu nữ.

“Đây là người nào?” Nguyệt Nha Nhi nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.

Người hầu trà cũng không quay đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm bên kia, nói nhỏ: “Nương tử hoa khôi ở Dương Ngũ gia, gọi Liễu Kiến Thanh. Ở hẻm hai cầu Thập Tứ cũng coi như có thanh danh.”

Chẳng trách, Nguyệt Nha Nhi cũng lén lút nhìn về phía Liễu Kiến Thanh.

Cỗ khí thế hung hăng hiếu chiến này, ngoại trừ hoa khôi nương tử, sợ là không ai có.

Cô nương đang gào khóc kia vẫn ngồi ở trên bàn vuông, thấy Liễu Kiến Thanh đến, tỷ muội của nàng ở bên cạnh vội vàng kéo tay áo nàng, lùi đến một bên.

Cô nương kia tuy liều mạng gạt lệ, nhưng tâm tình trong lúc nhất thời khó có thể đình chỉ, chỉ có thể nghẹn giọng nghẹn ngào.

Lại không dám kinh động nàng, chỉ có thể khẽ rên rỉ.

Liễu Kiến Thanh hơi nhếch mắt, mỉm cười nhìn người hầu trà: “Nhìn đủ rồi? Đi, lấy cho ta một bát sữa bò giả.”

Người hầu trà bị nàng gọi tên thụ sủng nhược kinh, vui vẻ đi lấy đồ.

Dưới đèn, Liễu Kiến Thanh duỗi các ngón tay ra, nhìn móng tay sơn màu của nàng, ngữ điệu hững hờ: “Lại khóc cái gì. Đói bụng mấy ngày, đánh hai lần cũng phải khóc lên khóc xuống, vậy ta chẳng phải đã sớm khóc chết rồi?”

Bên người nàng còn dẫn theo một nha đầu, ân cần nắm cây trâm dịch bấc đèn, làm cho ánh nến sáng hơn chút.

Liễu Kiến Thanh nhìn nha đầu kia một chút: “Lấy bình chà bông của ta ra, vừa vặn ăn kèm với trà này.”

Nha đầu kia liền từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, bên trên bọc lại bằng giấy, dùng dây thừng buộc vào.

Bình nhỏ đặt trên bàn, vừa mở ra nhìn, hóa ra là hơn nửa bình chà bông, màu vàng óng, giống như sợi dây bình thường nhỏ nhỏ hơi rối.

Ánh nến chiếu đến, nhìn rất dụ người.

“Đừng khóc, một chút tiền đồ cũng không có. Ngươi lấy chút chà bông cho nàng ăn.”

“Vâng.”

Nha đầu đổ một ít ra, đưa cho cô nương đang gào khóc kia.

Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy màu sắc cùng hình dạng của chà bông, không khỏi có hơi động lòng.

Nàng đã biết, phải làm loại điểm tâm nào cho Đường tiên sinh ăn rồi.

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, đến gần xem, nói: “Chà bông này màu sắc thực sự rất tốt, là nương tử tự mình làm sao?”

Chư Cơ không ngờ tới, bỗng nhiên xuất hiện một tiểu cô nương lạ mặt, nhìn quần áo, cũng không phải người ở phong nguyệt.

Bình thường nữ tử đàng hoàng, thái độ đối với các nàng tránh giống như tránh rắn rết, chính là vì tìm đến phu quân của bọn họ mà cuồng hoan, chợt thấy người như vậy, Chư Cơ nhất thời không tìm hiểu được.

Liễu Kiến Thanh ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi, khuôn mặt nhỏ mà tròn, lông mày có chút dài, mang theo ngây thơ của hài tử, một bộ dạng nữ tử ngoan ngoãn, không khỏi nổi lên lòng muốn trêu đùa nàng: “Là ta làm, sao vậy?”

Một cái liếc mắt chứa đầy phong tình vạn chủng của nàng lia tới, Nguyệt Nha Nhi cùng bị kim đâm một hồi, ho nhẹ một tiếng: “Ta là người làm điểm tâm, thấy nương tử làm món này rất tốt, vì thế không nhịn được muốn nhìn một chút.”

Nguyệt Nha Nhi nhỏ giọng hỏi: “Ta… Có thể hay không thử một chút?”

“Ngươi đến.” Liễu Kiến Thanh một tay đỡ cằm, một tay nhẹ nhàng lắc trầm hương.

Không chú ý đến ánh mắt nhắc nhở của lão bản chi nhánh, Nguyệt Nha Nhi nhìn chà bông này, chỉ được lấy một loại cảm giác Đường Tăng vào động Yêu Tinh.

Đến càng gần, càng có thể ngửi thấy mùi son phấn trên người Liễu Kiến Thanh.

Nàng khóe miệng hơi vung lên, tự mình lấy ít chà bông cho Nguyệt Nha Nhi ăn.

Chờ khi lấy được chà bông, Nguyệt Nha Nhi có chút hưng phấn, sợi chà bông này không chỉ có màu sắc hình dáng hoàn hảo, mùi vị cũng vô cùng cao cấp, theo kịp những thực phẩm thượng thừa bán trong cửa hàng những năm đó.

Nguyệt Nha Nhi ngửa mặt lên, hỏi: “Mùi vị quả thực rất tốt, nương tử là làm thế nào? Ta đã từng cũng từng thử một lần làm chà bông, nhưng cũng không có mùi vị tốt thế này.”

Chư Cơ thấy hình dung của nàng, khóe môi khẽ nâng lên.

Liễu Kiến Thanh trở tay lấy khăn gấm nhẹ nhàng chạm vào cổ Nguyệt Nha Nhi.

Khăn gấm này là làm từ tơ lụa, kề sát ở trên người Nguyệt Nha Nhi, trơn tuồn tuột, có chút lạnh.

“Ngươi hỏi, ta phải đáp sao?”

Liễu Kiến Thanh hơi thở như lan: “Tiểu cô nương, chúng ta ở đây, chưa bao giờ làm chuyện không có lợi.”

Nguyệt Nha Nhi không phòng bị, nàng lại lớn mật như vậy, không khỏi lùi về sau vài bước, đụng phải một cái ghế đổ xuống đất.

Tất cả mọi người là một trận cười.

Nguyệt Nha Nhi ổn định tâm trí, hắng giọng nói: “Ta… Tự nhiên cũng sẽ không bắt nương tử nói không công thức cho ta, ngươi muốn giá cả như thế nào, cũng có thể thương lượng.”

Vào lúc này, nàng bỗng nhiên rõ ràng, đường đột nói chuyện với Liễu Kiến Thanh, sợ là không thích hợp.

Nhưng là ——

Nàng vẫn còn dư lại hương vị của chà bông, vẫn là nhắm mắt hỏi: “Nương tử cảm thấy, muốn bao nhiêu tiền vậy?”

Liễu Kiến Thanh “Xì xì” bật cười, một hồi lâu, mới dừng cười: “Quên đi, xem ở phân thượng ngươi khiến ta hài lòng, liền tiện nghi ngươi một hồi.”

“Làm chà bông, chỉ có vài bước đơn giản như này. Trước tiên ngươi mua ít thịt thăn, rượu gia vị, gừng, quả La Hán, muối, đường cùng nước tương. Thịt thăn sau khi ngân với rượu gia vị thì đem đi luộc.”

“Chờ đến khi thịt luộc được rồi, lại lấy ra rửa lại với nước sạch, sau đó cán mỏng thịt. Rồi dùng lòng bàn tay xoa nắn, cần phải đem chà bông vò đến khi mềm mịn, nhẹ giống như Liễu Nhứ. Cuối cùng, dùng lửa nhỏ chậm rãi đảo.”

“Chà bông mà ta làm, vì sao lại thơm như vậy, là bởi vì chú ý nguyên liệu. Phải biết phân chia đúng lượng nước tương cùng các gia vị khác.”

“Khi được ủ tương, mùi vị lúc làm ra đã khác hoàn toàn. Muốn làm chà bông, tốt nhất nên chọn nước tương được làm vào đầu ngày hè, mới có thể có vị ngọt.”

Nghe xong lời này, Nguyệt Nha Nhi rõ ràng, luôn mồm nói cảm tạ: “Đa tạ nương tử chỉ giáo, ta quay về nhất định sẽ thử một lần.”

Người hầu trà lấy sữa bò giả ra, Liễu Kiến Thanh múc một miếng, đầu ngón tay để lên cốc sứ, gõ một hồi trước: “Nha đầu này, ngươi vậy mà lại có chút say mê. Ngươi bán điểm tâm ở đâu? Đến thời điểm ta mua ít về nếm thử.”

“Hiện tại ở dưới mái hiên của Song Hồng lâu.”

Nguyệt Nha Nhi nói: “Cô nương giúp ta ân tình lớn như vậy, có cái gì muốn mua hay không? Ta ngược lại có thể tự mình làm ra điểm tâm tốt nhất, chuyên đưa cho cô nương.”

“Vậy thì không cần.” Liễu Kiến Thanh lấy khắn che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái:

“Một mình ngươi là cô nương thanh bạch, ít qua lại với những người như chúng ta, không phải một con đường.”

Nàng chân thành đứng dậy: “Buồn ngủ, về ngủ.”

Hóa ra là một nữ tử có tính cách.

Làm y theo biện pháp của Liễu Kiến Thanh, ngày thứ hai Nguyệt Nha Nhi tỉnh lại, tự mình chạy đi mua nước tương, tìm mấy nhà, mới tìm được có nhà bán nước tương làm vào ngày hè tiết trời đầu hạ.

Nàng lại mua đủ khoai sọ, đường, bột mì, còn từ với loại thịt tốt nhất trong nhà nương tử của Vu Vân Vụ.

Vật liệu vừa đủ, liền bắt đầu thí nghiệm làm—— bánh khoai môn chà bông.

Nói tới viên chà bông, hiện đại mỗi một kẻ tham ăn, ít nhiều gì đều từng nghe qua, ăn qua.

Cho dù lý trí biết, một viên chà bông nhỏ, tương đương với bom mỡ, nhưng thực khách lại không thể nhịn được mà ăn.

Nguyệt Nha Nhi trong lòng biết, muốn làm viên khoai môn chà bông, thực tế muốn chia ra làm ba phần, chà bông, nhân khoai môn cùng với bột.

Mà thời gian chế biến lâu nhất, chính là chà bông.

Hiện tại cũng không có cách nào khác, cổ đại vừa không có nồi áp suất, muộn luộc thịt vừa đúng, đã tiêu hao không ít thời gian.

Lúc thịt luộn trên bếp, Nguyệt Nha Nhi cũng lấy một ít sữa bò lại đây, làm bơ, sữa nhạt cùng sữa đặc.

Chờ chà bông cùng vật liệu đã chuẩn bị tốt, Nguyệt Nha Nhi liền bắt đầu chuẩn bị làm nhân bánh khoai môn.

Khoai môn mập mạp rửa sạch bỏ vỏ, cho vào nồi luộc, sau đó nghiền nát.

Bơ là do Nguyệt Nha Nhi mua sữa bò tự mình làm, cắt một miếng bơ vừa phải, vừa bỏ vào chảo liền tan ra.

Dùng bơ, khoai môn nghiền, sữa đặc, sữa bò, sữa nhạt đồng thời cùng xào trong lửa nhỏ, xào thành nhân bánh khoai môn nghiền.

Chờ đến khi hương thơm của khoai môn nghiền bốc lên, bề ngoài hiện lên trạng thái hạt tròn, nhân bánh khoai môn nghiền mới được coi như là đã xào kỹ.

Cho tới vỏ bánh, Nguyệt Nha Nhi bây giờ không có lò nướng, cũng không biết làm sao dựng lò nướng, chỉ có thể lùi lại mà làm bằng cách khác, nướng bánh bằng phương pháp áp chảo.

Chà bông, nhân bánh khoai môn nghiền cùng với vỏ bánh đều đã làm xong, còn thiếu nước sốt kem.

Vật này hiện tại không có chỗ nào bán, lại chỉ có thể tự mình làm.

Nguyệt Nha Nhi dùng lòng đỏ trứng phối hợp với đường trắng, liên tục đánh cho đến khi hỗn hộp trở thành màu trắng bệch, lại cho thêm ít dầu ăn vào đảo đều.

Rồi thêm đường, thêm dầu… Cứ tuần hoàn như vậy, rốt cuộc cũng làm được một chén nước sốt nhỏ.

Những bước còn lại rất đơn giản, Nguyệt Nha Nhi chỉ cần lấy vỏ bánh bọc lại nhân khoai môn nghiền, lại dùng bàn chải nhỏ phết một lớp sốt ở bên ngoài, lăn trong chà bông— — — cuồi cùng bánh khoai môn chà bông cũng đã được rồi.

Điểm tâm nhỏ nho như vậy, đã tốn của nàng bốn ngày.

Sau khi thu than ngày hôm đó, Ngô Miễn cùng Nguyệt Nha Nhi đi về phía nhà Đường Khả Lũ.

Dọc theo đường đi, Nguyệt Nha Nhi không nói một câu nào.

Ngô Miễn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt nàng, không khỏi đau lòng, âm thầm ở trong lòng nói lời thề.

Nếu như hắn có thể đọc sách tham gia thi khảo, tuyệt đối sẽ không quên ân tình của Nguyệt Nha Nhi.

Bên trong phòng sách Tư Tề, Đường Khả Lũ vốn dĩ đang tê liệt trên ghế ngôi, vừa thấy Nguyệt Nha Nhi vào cửa, “Tăng” một hồi lên: “Mang theo món ăn ngon nào?”

Nguyệt Nha Nhi ra hiệu Ngô Miễn cầm hộp cơm trong tay lên.

Vừa mới mở nắp hộp, một mùi thơm bay ra.

“Đây là bánh khoai môn chà bông, mời tiên sinh thử một lần.”

Đường Khả Lũ không thể chờ đợi được nữa cầm một cái, dưới ánh mặt trời, bánh khoai môn chà bông màu vàng óng ánh, thơm ngọt mê người.

Cắn ở trong miệng, vị ngọt của nhân bánh khoai môn hòa quyện cùng vị mặn của chà bông, đâm thẳng vào phổi.

Hắn sống đến từng ấy tuổi, không biết đã ăn bao nhiêu điểm tâm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa ăn được món nào có hương vị bậc này.

Bỏ thêm rất nhiều gia vị làm thành nhân bánh khoai môn, vị cát mà bột.

Thêm mùi hương của sữa, khiến cho khoai môn trở nên đặc biệt mềm mại.

Vỏ bánh ở bên ngoài, chà bông cùng với nước tương trắng như tuyết thấm vào, chà bông ngon cùng với hương nước tương thơm ngọt khiến cho hương vị lưu giữ càng thêm nồng nặc.

Ngoài giòn trong mềm, vị mặn ở xung quanh.

Đường Khả Lũ hận không thể đem đầu lưỡi nuốt xuống, Tiêu nhà đầu này chắc không phải là thực thần chuyển thế đầu thai chứ?

Làm sao có thể làm ra nhiều món ăn ngon như vậy!

Chờ sau khi ăn xong, hắn mới rảnh rỗi nói chuyện.

Chỉ thấy Đường Khả Lũ đứng dậy, kéo chặt tay áo Ngô Miễn: “Ngươi nhất định phải theo ta đọc sách.”

Ánh mắt hắn đầy thành khẩn: “Cái gì băng kính thán mời ta cũng có thể không muốn, nhưng ngươi nhất định phải lấy điểm tâm từ chỗ Tiêu nha đầu mang đến cho ta ăn!”

Chờ ra khỏi phòng sách Tư Tề, trên đường về nhà, Ngô Miễn từ trong tay áo lấy ra một cây trâm hoa đào.

Hắn cúi thấp đầu, cái bóng bị ánh nắng chiều kéo dài: “Ta bây giờ không có gì cả, cũng không cái gì có thể lấy ra được đồ tạ lễ. Chỉ có cái này, có thể cho ngươi mang.”

Nguyệt Nha Nhi dừng chân, cười dịu dàng nói: “Khách khí như thế làm cái gì? Lại nói, ta cũng không hoàn toàn là vì ngươi. Bánh khoai môn chà bông này, sau này sẽ trở thành điểm tâm chủ yếu của quán ta. Ta làm sao có thể không chú ý được?”

Ngô Miễn đứng tại chỗ, không lên tiếng.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, hắn bỗng nhiên cài trâm hoa đào lên búi tóc của Nguyệt Nha Nhi, sau đó xoay người chạy đi.

Gió nhẹ nhàng thổi sợi tóc trên trán Nguyệt Nha Nhi, nàng sờ một cái trâm hoa đào, nở nụ cười.

Vừa đạt được một món điểm tâm chủ chốt, lại khiến cho người ta nhận một phần ân tình.

Phen khổ cực này của nàng, cũng coi như không thiệt thòi.

Chỉ là không biết, bánh khoai môn chà bông này, ở thế giới này có thể trở thành món ăn nổi tiếng hay không đây?

________

Chương 20: Bánh khoai môn chà bông.

Đến ngày đông chí, Đường Khả Lũ đã dậy từ rất sớm.

Lão bộc trong nhà cảm thấy ngạc nhiên, phải biết mọi năm vào ngày này, Đường Khả Lũ đều chuẩn bị ra ngoài dự yến tiệc với khuôn mặt buồn bã.

Nhưng mà ngày hôm nay lại thái độ bình thản, dặn dò muốn thiết yến ở nhà.

Giang Nam sĩ phu rất văn nhã, đến thời gian đông chí, nhất định sẽ tụ tập hội nghị, nâng một người trong đó làm khách và chủ.

Nếu là nhã tập, tất nhiên sẽ không thể thiếu rượu ngon cùng thức ăn.

Cũng không biết là ai mang theo bầu không khí, mỗi khi gặp nhã tập, khách và chủ chiêu đãi khách mời tiệc rượu, cứ làm những món ăn bình thường ở nhà, nhưng cần phải có những món mới mẻ.

Năm ngoái đông chí, Đường Khả Lũ đến nhà Viên cử nhân ăn nhã tập thì nhân gia liền mang lên một con vịt nướng, là cách làm nước ướp vịt, khiến mùi vị thơm ngát, chất thịt xốp giòn, cực kỳ có vị.

Đường Khả Lũ mặc dù ăn ngon, nhưng hắn cũng không phải là một người am hiểu nhà bếp, lão gia nhân cũng không phải.

Nếu là hỏi người trong nhà, nói muốn cách nướng ra, toàn bộ một câu nói đánh về: “Ngươi tự mình làm đi, nếu không thì ăn món này.”

Hắn có thể làm sao được?

Xào rau cũng không biết xào, đi ra ngoài ăn cũng phải tính toán trước tiền, quá đắt còn ăn không nổi, chỉ có thể ăn hai mươi niên trong một ngày.

Vì cái này, đông chí nhã tập khách và chủ vị trí hắn không muốn làm.

Nhưng bây giờ mới thu học sinh mới, Đường Khả Lũ nhất thời có tự tin, dám mở lời mời mọi người đến nhà ăn nhã tập.

Kỳ thật mấy sĩ phu nhận được thiệp mời của Đường Khả Lũ, thấy nhà hắn không có gì hay món ăn, có lòng muốn thay khách và chủ khác.

Nhưng trong đó có người nhắc nhở: “Ngươi nhìn này trên thiếp mời có viết, viết Thái tử tẩy mã Đoạn Hàn Lâm cũng tham gia.”

Ồ, thế này thì không sao rồi. Đường gia là nhất định phải đi, trước khi đi thì ăn thêm mấy bát cơm, đem cái bụng lấp đầy là được.

Đến ngày đông chí hôm đó, người thứ nhất đến chính là Đoạn Hàn Lâm.

Nếu là bạn tốt nhiều năm, Đoạn Hàn Lâm cũng lười làm lễ tiết chắp tay như vậy, trực tiếp ngồi xuống trong phòng của Đường Khả Lũ, kiếm cái gối ôm.

“Hôm nay mặt trời mọc hướng tây, lão tẩu như ngươi cũng đồng ý làm nhã tập khách và chủ.”

“Đi đi đi, đi về bên kia, đừng có chắn cửa.” Đường Khả Lũ lườm hắn một cái, vẫn cứ đứng ngoài cửa nhìn xung quanh.

Đoạn Hàn Lâm kéo cái ghế hơi di chuyển về bên phải: “Cảm tình của ngươi với ta bao lâu nay vậy mà ngươi lại không chờ ta? Thực sự là tổn thương tâm của lão phu.”

Đang nói chuyện, xa xa thấy một thiếu nữ mặc áo vàng cùng một thiếu niên mặc áo xanh đi đến.

Thiếu niên hai tay xách theo hộp cơm, đi theo sau thiếu nữ nửa bước, một trước một sau tiến vào trong hiên.

Đoạn Hàn Lâm vừa nhìn, nở nụ cười: “Thì ra là như vậy, ngươi mời một quân sư tốt.”

Người đến chính là Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn.

Mới vào cửa, Đường Khả Lũ liền nghênh đón, miệng nói cảm tạ.

Nguyệt Nha Nhi cùng Đường Khả Lũ cùng Đoạn Hàn Lâm làm lễ vạn phúc, cười nói: “Chúng ta đối với tiên sinh đủ tốt chứ? Bánh khoai môn chà bông này còn chưa bán ra ngoài, đã mang một phần đến chỗ ngươi!”

“Nhớ kỹ lắm! ngươi yên tâm, ta khẳng định mở tiêu chuẩn cấp cấp cao nhất cho Miễn ca nhi chuẩn

.”

Đường Khả Lũ một mặt cười, một mặt tiếp nhận hộp cơm, vững vàng để ở trên bàn, quay đầu cùng Đoạn Hàn Lâm nói khoác :

“Ngươi nếu như không ở thêm một ngày, nhất định sẽ bỏ qua mỹ vị này, tuyệt đối sẽ khiến ngươi hối hận.”

“Điểm tâm nào? Bánh bao tỷ muội lần trước?”

“So với cái kia ăn ngon hơn gấp trăm lần, ngàn lần.”

Đường khả lũ vẫy tay gọi Đoạn Hàn Lâm lại đây: “Tên là Bánh khoai môn chà bông, là Tiêu nha đầu đặc biệt làm riêng vì ta!”

Hắn chậm rãi mở nắp hộp cơm, một mùi hương mang theo vị ngọt của sữa bay khắp nơi.

Đoạn Hàn Lâm không kìm lòng được, đưa tay tưởng lấy một cái ăn.

Lại nghe thấy “Đùng” một tiếng, Đường Khả Lũ đóng nắp lại, suýt chút nữa đập trúng tay hắn.

“Tổng cộng chỉ có mười mấy cái, chờ người đến đủ rồi ăn.”

“Ha, ngươi giữ lại đi! Ngươi đưa đến trước mặt ta ta cũng không ăn.” Đoạn Hàn Lâm phất tay áo xoay người, một hồi dựa vào ghế.

“Không ăn thì không ăn, còn lại để ta ăn.” Đường Khả Lũ không có gì lo sợ.

Nhìn hai lão ca cãi nhau, Nguyệt Nha Nhi trong lòng cảm thấy buồn cười, theo bản năng mà nhìn về phía Ngô Miễn.

Nhưng mà đối diện tầm mắt của hắn.

Hai người nhìn nhau, tai Ngô Miễn đỏ lên, lập tức dời đi tầm mắt.

“Miễn ca nhi, ngươi đến.”

Đường Khả Lũ từ trên giá sách lấy ra một quyển bảng chữ mẫu: “Đây là Nhan Chân Khanh tự. ngươi nếu muốn đi thi khoa cử, này nhất định luyện được một tay chữ tốt. Chữ viết tốt, lúc Phán quan xem, tự nhiên cũng sẽ có ấn tượng tốt.”

“Nếu như viết lung tung loạn xạ lên giấy không khác gì chữ của một tiểu hài tử, hơn nữa một đống chỗ sửa lỗi sai. Phán quan nhìn liền đau đầu, đừng nói đến việc chấm điểm.”

Đoạn Hàn Lâm nghe xong lời này, gật gù: “Đúng vậy. Triều đại tuyển quan xưa nay chú trọng hai cái đẹp. Một là chữ đẹp, hai là người đẹp. Thiên Tử môn sinh mà, lớn lên đẹp, mới có thể giữ thể diện.”

“Lúc năm trước thi điện, sớm định ra ba vị trí đầu bên trong lại có một người mặt rỗ, hoàng gia thấy cảm thấy không thoả đáng. Vừa vặn ngay sau lại có người lớn lên đẹp đẽ, hoàng gia vừa thấy liền thoải mái, lập tức đổi vị trí của hai người này. Điểm này của tiểu tử ngươi cũng không tệ lắm, tự nhiên cũng không thể bỏ qua.”

Trêu chọc thiện ý như vậy, Ngô Miễn nghe được ít, tai lại đỏ lên.

Nguyệt Nha Nhi đứng ở bên cạnh hắn, liếc nhìn vững vàng, trong lòng ngứa giống như có lông chim xẹt qua, muốn đưa tay xoa xoa lỗ tai đỏ của hắn.

“Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, ta nhất định luyện chữ thật tốt.” Ngô Miễn tiến lên, dùng hai tay trịnh trọng tiếp nhận bảng chữ mẫu, hướng hai người nói cám ơn.

Đoạn Hàn Lâm cười nói: “Được, ngươi học thật tốt đi, tranh thủ thi được vị trí ba người đứng đầu, đi đến kinh thành.”

Hắn chỉ Nguyệt Nha Nhi: “Đến lúc đó, có lộc ăn không phải là Đường huynh nữa, mà là ta.”

Hắn nói lời này, mặc dù là trêu ghẹo, nhưng Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn nghe xong, đều có chút bối rối.

Đường Khả Lũ đá ghế Đoạn Hàn Lâm một hồi: “Nghĩ hay lắm. Lại nói lung tung, dọa chạy học trò của ta, ta tìm ngươi tính sổ.”

Nguyệt Nha Nhi cúi thấp đầu: “Điểm tâm nếu đã đưa đến, chúng ta cũng nên trở về. Nếu là ăn cảm thấy tốt, cũng xin các vị tiên sinh tuyên truyền thật tốt.”

Nói xong, nàng tự mình hành lễ, xoay người đi ra ngoài.

Đường Khả Lũ vội vàng gọi nàng lại : “Chờ một chút, mang theo tấm cửu cửu tiêu hàn đồ này đi.”

Cái này cũng là tập tục xưa ở đông chí, cái gọi là cửu cửu tiêu hàn đồ, bên trên vẽ một cành mai, tổng cộng có tám mươi cánh hoa.

Từ ngày đông chí bắt đầu, mỗi ngày tô đỏ một mảnh.

Chờ vẽ hết hoa mai, ngày xuân liền tới.

Đường Khả Lũ chuẩn bị hai bức họa, Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn một người một tấm.

Cầm họa nói cám ơn, hai người liền trở lại.

Người đi, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, duy nghe được gió thổi cỏ lay ngoài cửa sổ.

Đoạn Hàn Lâm ngồi ở trên ghế, xa xôi hít một câu: “Khuyên quân tiếc lấy thời niên thiếu. Đường huynh, ta luôn cảm thấy lúc hai ta còn học cùng trường cũng không lâu lắm, nhưng hiện tại, đầu cũng đã có tóc bạc.”

“Ngươi cũng nên thấy đủ đi.”

Đường Khả Lũ tay đè trên ghế của hắn: “Ta mới là ‘Hư phụ Lăng Vân vạn trượng mới, nhất sinh tham vọng chưa từng khai’ .”

Ngữ khí của hắn khá là tự giễu: “Còn trẻ đọc được câu này, xem một lần liền nhớ, không muốn đời này của ta đều giấu trong câu thơ này.”

Đoạn Hàn Lâm nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nói đến, ngươi có từng hối hận, năm đó không cưới nữ nhi của Tiền đại nhân? Trương Hủ đứa nhỏ kia giờ đã đến làm việc ở Binh Bộ Thị Lang.”

Đường Khả Lũ không lên tiếng, hắn liếc nhìn tường đông.

Gió thổi bức màn, khiến những bức tranh trên tường bay bay.

Đó là một người thiếu nữ, như hoa như ngọc, tay cầm cành đào, cười đến thanh chân vô tà.

Người trong bức họa là vong thê thanh mai trúc mã của Đường Khả Lũ.

Năm nàng tạ thế, Đường Khả Lũ tự tay đem tranh này treo trên tường, bây giờ đã hiện ra vẻ cũ kỹ.

“Ai biết được?” Đường Khả Lũ dời ánh mắt.

Năm xưa người kia phóng đãng bất kham, dám to gan buông lời nói “Cho dù không dựa vào hôn nhân, ta cũng có thể ghi tên trên bảng vàng.”

Thiếu niên, bây giờ đã già lọm khọm, thành kẻ vô tích sự.

Lại tới một lần nữa, thiếu niên kia còn có thể trước sau như một cuồng dại không thay đổi sao?

Nhất thời lặng im không hề có một tiếng động.

Một lát, Đường Khả Lũ vung tay lên, quay người lại: “Không nói những này, đám lão đầu tử kia là gãy chân gãy tay hay gì? Làm sao còn chưa tới?”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Vài cái sĩ phu đều là kết bạn đi đến, vừa vào cửa, cùng Đường Khả Lũ hỏi thăm một chút, liền một lòng một dạ cùng Đoạn Hàn Lâm nói chuyện.

Mắt thấy bạn tốt bị mấy người vây quanh, Đường Khả Lũ cười ra tiếng, vội vã gọi người nhà sắp đặt bàn bát tiên, tự mình đến nhà bếp giục món ăn.

Vì nhã tập hôm nay, hắn còn từ trong phòng kho lấy ra một vò rượu, là hắn tự ủ vào ngày mùa thu.

Sau khi đổ rượu vào ấm, ngâm nước ấm rồi để trên bàn, lúc này người đã đến đủ, từng người ngồi xuống.

Trong đó có một người gọi là Viên cử nhân, thường ngày có quan hệ không tốt với Đường Khả Lũ , tính cách vừa nhanh mồm nhanh miệng, ngồi xuống liền trêu chọc Đường Khả Lũ:

“Đường huynh hôm nay làm khách và chủ, không biết có sơn hào hải vị gì? Sẽ không giống như lần trước là bánh bao chứ.”

Hắn vừa nói chuyện, tất cả mọi người cười lên.

Thức ăn nhà Đường Khả Lũ, công nhận là không tốt.

Đường Khả Lũ mới châm một vòng rượu cho mọi người, nghe vậy, trợn mắt nói: “Thôi lão đầu, lần này ta chuẩn bị điểm tâm, nhất định để ngươi không nói được lời nào!”

Hắn bê một khay bánh khoai môn chà bông, đặt ở trên bàn, đắc ý nói: “Mỗi người chỉ cho ăn một cái.”

Viên cử nhân cười cười một tiếng: “U, bảo bối gì mà nhìn như vậy? Điểm ấy tâm nhìn cũng là thường thường không có gì lạ mà.”

Hắn đưa tay cầm một cái, bỏ vào trong miệng vừa cắn, nhất thời không nói lời nào.

Điểm tâm này là làm thế nào? Dùng cái gì mới có vị như vậy?

Một cái nhỏ nhỏ, thế mà lại có ba loại hương vị!

Bên ngoài một tầng chà bông, tơi và mịn, vỏ ngoài vàng óng, là vị mặn; bên trong có một lớp vỏ vàng óng ánh, được phết thêm một lớp nước tương làm từ lòng đỏ trứng, mềm mà lại giòn, là vị giòn; bên trong bọc lấy nhân bánh khoai môn, vào miệng vị cát, sau đó hòa quyện cùng vị sữa thơm ngọt, là vị ngọt.

Viên cử nhân chỉ lo ăn bánh khoai môn chà bông, mãi đến tận ăn xong toàn bộ, mới rảnh rỗi nói chuyện:

“Ta sống đến năm mươi mốt tuổi, còn chưa bao giờ ăn qua điểm tâm tốt như vậy. Đường huynh, đầu bếp của ngươi cho dù sinh ra lần nữa cũng không làm được mùi vị như này. Ngươi là mua từ tửu lâu nào vậy?”

Hai tay hắn ấn thành ghế, thân thể hơi nghiêng về phía trước: “Không đúng,  tửu lâu ở khắp thành này, có nhà ai mà ta chưa từng đi qua? Có điểm tâm nhà nào mà ta chưa từng thử qua? Nhưng lại chưa từng thấy loại này!”

Viên cử nhân hốt hoảng nhìn Đoạn Hàn Lâm ở một bên: “Đoàn đại nhân, chắc không phải ngươi đem từ kinh thành tới chứ?”

Đoạn Hàn Lâm tay cầm ly rượu, lắc đầu nói: “Ai mang cái này cho hắn. Huống hồ, trong kinh cũng không có.”

Thấy Viên cử nhân hiếm thấy nói lời khen Đường Khả Lũ, mọi người vội vàng từng người cầm một cái ăn.

Khắp bánh đều là mùi thơm.

Đoạn Hàn Lâm thấy bọn họ ăn được say sưa ngon lành, cũng lén lút đưa tay, dự định nắm một cái.

Tay còn không với tới bánh khoai môn chà bông, liền bị Đường Khả Lũ bắt được.

“Ngươi không phải nói không ăn sao?” Đường Khả Lũ mười phần trung khí.

Đoạn Hàn Lâm khẽ nhíu mày, bày ra bộ dạng rất nghi hoặc: “Ai nói? Ta chẳng lẽ có viết chữ lại cho ngươi?”

Lão tặc này làm sao lại vô liêm sỉ như vậy?

Đường Khả Lũ vốn muốn nói chuyện, chỉ thấy một cánh tay khác của Đoạn Hàn Lâm cấp tốc cầm một cái bánh khoai môn chà bông lên, nhét vào miệng.

Tức giận đến mức Đường Khả Lũ vội vàng ôm mâm vào lòng ngực, bảo vệ bánh chà bông của hắn.

“Đến cùng là điểm tâm của nhà nào? Ngươi mau nói đi!”

Đường Khả Lũ cũng không trả lời, vội vàng ăn hết một cái của hắn.

Chờ ăn xong, hắn dùng mu bàn tay lau miệng, ở trong tiếng nghi vấn của mọi người, chầm chậm nói: “Quán nhỏ dưới mái hiên của Song Hồng lâu, nhà bán họ Tiêu, là một tiểu mỹ nhân.”

Chia sẻ:

TwitterFacebook

Có liên quan

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 63 + 6426 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 31 + 3223 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 55 + 5611 Tháng Mười Hai, 2020Trong "Không phân loại"

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 17 + 18

BÀI SAU

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 21 + 22

4 thoughts on “Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 19 + 20”

azurelamlam nói:

4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 13:26

Đường tiên sinh ham ăn hóa ra năm xưa cũng có câu chuyện khắc cốt ghi tâm a

Số lượt thích

PHẢN HỒI

lbuisite nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 03:13

ăn mới quảng cáo được

Liked by 1 person

PHẢN HỒI

lan trần nói:

7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 12:21

Đứng trước món ăn mỹ vị thì liêm sỉ có là gì 

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Uyen Nguyen nói:

24 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 09:37

Vậy Đường tiên sinh không có con cái gì sao? Người già rồi về sau ai ở bên chăm sóc :((

Số lượt thích

PHẢN HỒI

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Phản hồi 

Tên * 

Thư điện tử * 

Trang web 

 Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

BÀI VIẾT MỚI

Giveaway nèeeeee Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 66Cuối cùng em cũng đến: Chương 10

Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930     Th12 »

APLISEVI’S PEACHES GARDEN

FOLLOW US

Facebook 

BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION

Create your website with WordPress.com

Bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro