11_12
Bỏ qua nội dung
OPEN MENU
Facebook Twitter Instagram
Tìm
Aplisevi's Peaches Garden
THIÊN LÝ CHI HÀNH - THỦY Ư TÚC HẠ
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 11 + 12
22 THÁNG MƯỜI MỘT, 2020APLISEVI'S PEACHES GARDEN 2 PHẢN HỒI
Tên truyện: Quán ăn nhỏ của mỹ nhân.
Tác giả: Ngân Hà Rực Rỡ
Edit: Alice Aplisevi
Thể loại: cổ đại, ngôn tình, trọng sinh.
________
Chương 11: Ốc bơ (4).
Sau khi thương lượng giá tiền, Lỗ Bá tìm một cái thùng nhỏ vắt sữa cho nàng.
Bò ăn cỏ, rất ôn thuần. Nhưng đến cùng bò sữa, sản xuất sữa bò có hạn, hai con bò mới được nửa thùng.
Bò sữa của hiện đại không giống với bò sữa thông thường của thời này.
Chủ yếu là do giống bò khác nhau, hiện tại vẫn chưa có bò sữa màu đen trắng, có thể cho sữa cũng chỉ có bò vàng mới cho sữa.
Mặc dù sản lượng thấp, nhưng dinh dưỡng cao hơn so với sữa của loài bò hoa.
Sản phẩm sữa truyền thống ở Trung Quốc, giống như sữa của loài bò hai màu đen trắng, hay loại sữa phổ biến ở vùng Quảng Đông và Quảng Tây, mới có mùi vị đó.
Nói là thùng nhỏ, nhưng khi đựng đầy sữa bò, trọng lượng cũng không nhỏ.
Lỗ Bá nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Mưa vẫn còn chưa tạnh. Nha đầu, hay là ở lại ăn cơm, rồi ta đưa ngươi về."
"Có phải là làm phiền ngươi rồi không?"
"Không có chuyện gì, nha đầu nhà ta sắp quay về rồi."
Hai người đang nói chuyện, cửa gỗ cọt kẹt mở ra, một thiếu nữ lách vào ai oán nói: "Ông trời khốn kiếp, làm ướt hết giày của ta rồi!"
Trong tay nàng cầm theo một cái rổ, bên trong đựng rau dính nước mưa.
Lỗ Bá giới thiệu một chút, hóa ra đây là nữ nhi của hắn, mới đi bán hàng về.
"Nói rồi thời tiết này còn đi ra ngoài bán hàng làm gì." Lỗ Bá quát, cầm lấy giỏ đồ của nữ nhi.
"Rau xanh để một ngày đều bị úa hết, quỷ mới mua!" Lỗ Đại Nữu cãi. Nàng chào Nguyệt Nha Nhi, tiến vào nhà bếp nấu cơm.
Buổi trưa ăn chính là cháo, không phải cháo nấu từ gạo trắng, mà là gạo cháo gạo lức.
Nồi cháo sôi thì thái nhỏ rau xanh bỏ vào, vừa có đồ nhai lại vừa no.
Lúc Lỗ Bá ngồi vào bàn ăn, Nguyệt Nha Nhi chợt nhớ tới túi của nàng, vội vàng mở túi lấy ra một cái bình nhỏ:
Ngoài ra còn có một đĩa hạt khô, cũng được làm từ hạt thô, tuy nhìn hơi thô, thế nhưng rất có trọng lượng.
Truyện được dịch bởi Aplisevi's Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp
"Ta có làm ít đậu phụ thối, ăn cùng với cháo là ngon nhất. Tuy rằng hiện tại còn chưa tới lúc vị ngon nhất, thế nhưng cũng có thể miễn cưỡng ăn."
Lỗ Đại Nữu đi lại gần đấy, che mũi: "Đậu phụ này của ngươi đã chuyển màu xanh rồi, có thể ăn sao?"
"Làm sao không thể?"
Nguyệt Nha Nhi cầm đũa gắp một miếng đậu, trộn lẫn với cháo, ăn một miếng: "Các ngươi thử một ít xem?"
Lỗ gia với nữ nhi học bộ dạng của nàng, dùng đậu phụ mốc ăn cùng với cháo.
"Rất được." Lỗ Bá khen một câu, lại lấy ít hạt khô ăn kèm.
Vị mặn của đậu phụ mốc vừa mới vào miệng đã áp đảo mùi vị của cháo cùng với hạt khô, đầu lưỡi tràn ngập mùi vị.
Quả nhiên rất ngon!
Lỗ Đại Nữu hứng thú: "Nguyệt Nha Nhi, ngươi làm đậu phụ này thế nào, ăn ngon thật!"
"Hỏi thăm linh tinh cái gì."
Lỗ Bá trừng nàng một chút: "Có ăn không yên tĩnh được."
Hắn sợ Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ nhiều, dù sao lúc này có rất nhiều tay nghề gia truyền đều không nói ra ngoài.
Nguyệt Nha Nhi cũng không để ý lắm: "Các ngươi giữ bình này ăn đi, nhà ta còn có một cái bình lớn nữa."
Lỗ Đại Nữu đầu óc xoay chuyển nhanh: "Nhiều như thế-- vậy ngươi có bán hay không."
"Chắc có đi."
Nguyệt Nha Nhi múc một miếng cháo: "Muốn chờ một thời gian nữa, hiện tại ta còn chưa có ý định bán."
"Nếu không ngươi bán trước cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi bán đi?"
Lỗ Đại Nữu hứng thú hừng hực nói: "Ta bán thức ăn lâu, bảo đảm không thiệt thòi."
Nguyệt Nha Nhi nhìn vẻ mặt thành thật của nàng, không nhịn được nở nụ cười: "Được thôi, ngươi đến nhà ta đi, ta ưu đãi cho ngươi một ít, xem ngươi có thể bán đắt đến đâu."
"Hai cái tiểu nha đầu, mỗi ngày đều nói đến tiền." Lỗ Bá nói lầm bầm.
"Dù sao cũng hơn người, làm nô tài một năm cũng không lấy hai con bò về được!" Lỗ Đại Nữu tức giận nói.
Ăn cơm xong, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, trời đất mông lung trong làn nước mưa. Lỗ Bá giúp Nguyệt Nha Nhi mang sữa bò mới vắt về nhà, rồi dùng mười văn mua đậu phụ mốc về.
Bỏ đồ vào nhà, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đi mua dương chi.
Chờ đến khi mua đủ nguyên liệu, về nhà đốt lửa lên, Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm một thùng sữa bò, chăm chú suy nghĩ nên dùng phương pháp gì để làm ốc bơ.
Điểm tâm như ốc bơ, đến hiện đại hầu như không ai làm, vì thế làm sao để phối nguyên liệu nấu nướng, chỉ có thể dựa vào Nguyệt Nha Nhi thăm dò.
Cái gọi là ốc bơ, dựa theo miêu tả trong Kim Bình Mai: "Vẻ ngoài giống như ốc nước ngọt bình thường, hồng phấn, trắng tinh khiết."
Ốc bơ của Triệu phủ còn chưa đủ độ để có hai màu, nhưng vẻ ngoài cũng vô cùng tinh tế.
Trong lòng có ý tưởng.
Ốc bơ là sản phẩm làm từ sữa, vừa vào miệng liền tan ra, kỳ thực có chút tương tự với phô mai kem.
Còn này làm sao để làm thành hình dạng ốc này lại có chút phiền phức.
Để an toàn, Nguyệt Nha Nhi chỉ dùng một chén sữa bò làm thí nghiệm.
Muốn làm thành phô mai kem, bước thứ nhất là tách váng sữa.
Lúc này cách thường làm sẽ là hai người làm việc cùng nhau để khuấy sữa bằng máy, tách lòng trắng trứng.
Loại biện pháp này có hai nhược điểm, một là tiêu hao nhiều nhân lực; hai là nếu không đúng phương pháp, thì lại khả năng thất bại cao.
Nhờ phúc của giáo viên hóa học, Nguyệt Nha Nhi biết cách để tách váng sữa là làm chua, bởi vậy sau khi nước sôi, nàng trước tiên luộc sữa bò, mãi đến tận khi bên trong nồi nổi lên một lớp bọt nhỏ, lại lần lượt đổ vào một ít giấm trắng.
Lúc luôn sữa bò cũng cần phải nguấy liên tục, mãi đến khi sữa bò tạo ra hình dạng giống như đậu phụ nát mới ngưng.
Vải lọc đã chuẩn bị xong, lọc hết sữa, chỉ chừa sữa đông màu trắng, lại dùng nước suối chảy qua mấy lần. Lúc này, váng sữa cùng với phô mai kem đã được tách ra hoàn toàn.
Sau đó chính là việc chân tay. Bỏ vào phô mai kem ít bơ với đường, Nguyệt Nha Nhi hoạt động gân cốt một lúc, hít sâu một hơi, dùng lực đánh đều phô mai kem cùng bơ.
Mãi đến tận khi cánh tay nàng ê ẩm, phô mai kem mới hình thành dạng mềm mại.
Khoa học kỹ thuật mới là sức sản xuất chính.
Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ chuyển động cánh tay, nghỉ ngơi một lúc, mới tiếp tục bước kế tiếp.
Phô mai kem có mùi thơm tươi mát, mùi sữa bay thẳng vào mũi.
Nguyệt Nha Nhi không nhịn được, chấm ăn một ít.
Khổ cực lúc này đều đáng giá.
Có chút nước mắt quanh tròng mắt nàng.
Từ khi xuyên không đến thời đại này, đã bao lâu nàng không được nếm mùi vị của phô mai cùng với kem!
Mùi vị tuy rằng đã làm được, nhưng làm thế nào để làm ra hình ốc.
Lúc ở Triệu phủ, nhứ nhân tỷ đã kể ít bát quái cho Nguyệt Nha Nhi nghe, nói cái gì mà Lại mụ mụ là người kiếm ốc tốt nhất.
Tại sao phải nói là "kiếm" ốc?
Nguyệt Nha Nhi nghĩ mãi mà không ra.
Từ ý tứ trên mặt chữ, có lẽ phải lấy thứ gì đỏ rồi đổ chất lỏng vào bên trong, mới có thể gọi là kiếm.
Nguyệt Nha Nhi quyết định thử một lần, một lần nữa đun một ấm nước, cẩn thận lấy một ít phô mai kem vào.
Do không nắm chắc được sức lửa, hai lần kem phô mai trước không thể định hình, có thể làm ra hình dạng nhưng lại không phải rất đẹp.
Nguyệt Nha Nhi nhìn sản phẩm thất bại, có chút đau đầu.
Đây không phải thời đại có thể tùy tiện mua nguyên liệu, nàng chỉ có nửa non thùng sữa bò, khả không chịu nổi nữa, dùng hết thì sẽ không còn.
Hình dạng ốc này, rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm tốt được?
~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi đã kiểm tra một vài cuốn sách về thực hành cụ thể của ốc bơ, nhưng chúng không chi tiết lắm. Vì vậy, khi viết, tôi đã kết hợp một số ý tưởng của riêng mình (~ ▽) ~
Cảm ơn bạn đã bỏ phiếu cho tôi để bổ sung dinh dưỡng trong giai đoạn 2020/03/2016 20: 30: 34 ~ 2020-03-17 20:59:41 Thiên thần nhỏ của tôi~
Cảm ơn bạn thiên thần nhỏ của tôi.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã hỗ trợ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
________
Chương 12: Ốc bơ (5).
Nguyệt Nha Nhi nhất thời không nghĩ ra, tạm thời bỏ qua vấn đề nan giải này quyết định đi ăn cơm tối.
Thời gian eo hẹp, sự việc lại vội vàng, nàng cũng không có tâm tư nấu đồ ăn, nàng chỉ nấu một bát mì hành đơn giản.
Mỳ đã có sẵn, để vào bên trong nước đun sôi là sẽ mềm ra. Nguyệt Nha Nhi thích ăn mỳ hơi cứng và dai, vì thế sẽ không luộc mì quá lâu.
Hành lá rửa sạch thái nhỏ, chiên vàng, chờ đến khi ngửi thấy mùi thơm của hành thì mới vớt ra.
Dầu hành nóng bỏng tưới vào bề mặt mì, tràn ra lấp lánh như ánh sao, thêm một thìa nước tương.
Ăn vừa ngon lại vừa đơn giản
Thấy mì ăn cùng với dầu hành, Nguyệt Nha Nhi chợt nhớ có một ý tưởng: Nếu dùng nước nóng không định hình đựng, vậy nước đá thì sao?
Nàng có ý muốn thử một lần, nhưng mà trong nhà không có băng, chỉ có thể đi ra ngoài hỏi thăm.
Thấy nhà Từ bà bà vẫn còn thắp đen, thấy Nguyệt Nha Nhi lại đây, cùng bà lên tiếng chào hỏi.
Chờ sau khi nghe xong ý định của Nguyệt Nha Nhi, Từ bà bà kỳ quái nói:
"Trời đã sắp cuối thu rồi, ngươi mua băng làm cái gì? Băng chất lượng tốt đều bán hết vào mùa hè rồi, băng mới năm nay lại chưa lấy. Cho dù có tiền cũng được không mua được băng tốt."
"Ta cũng không cần băng tốt nhất chỉ cần nước đá thôi."
Từ bà bà hứng thú: "Ngươi muốn làm gì, nói ta nghe xem."
Bà trời sinh thích bát quái, Nguyệt Nha Nhi còn muốn nhờ vả bà nên đành kể ra, chỉ có thể dùng lời ngắn gọn kể ra chuyện làm ốc bơ cho bà nghe.
Từ bà bà nghe xong cớ sự, tâm tình sung sướng chỉ địa chỉ cho Nguyệt Nha Nhi.
May mà này nhà bán băng cũng cách không xa, chỉ cách ba con hẻm, Nguyệt Nha Nhi vội vã đi tới.
Lịch sử làm băng, cũng coi như bắt nguồn từ xa xưa.
Bắt được cắt vào mùa đông, sau đấy cất trong hầm vừa đủ cho một năm dùng.
Nhà quan thì có hầm to, nhà dân cũng có hầm nhỏ. Nhưng đến cùng nàng lại ở phía nam, lấy băng so với thỉnh kinh cũng phiền phức không kém, vì thế giá băng ở nơi này cũng cao hơn một chút.
Lúc đến ngày hè, ngoại trừ những đại gia có tích trữ băng, cũng không ai có thể xa xỉ đến mức để chậu băng trong nhà để hạ nhiệt.
Cho dù có mua băng, cũng đa số là dùng để lầm đồ ăn, ví dụ như làm canh đậu xanh ướp lạnh, hay nước ô mai.
Nguyệt Nha Nhi đến nhà bán băng, mua một tảng băng vừa.
Hiện tại không phải thời điểm làm ăn chính xác, số băng Nguyệt Nha Nhi muốn mua cũng không nhiều.
Người bán băng cũng chỉ lấy của nàng hai đồng, dùng chìa khoá mở ra cửa hầm, để nàng tự đi lấy ít băng nát.
Mặt đất hầm băng trải đầy rơm rạ, lạnh lẽo.
Quả nhiên không còn lại bao nhiêu băng, phần lớn địa phương trống đều đặt hoa quả.
Nguyệt Nha Nhi ngạc nhiên nói: "Nhà ngươi bán băng, còn bán cả hoa quả?"
Người bán băng ngáp một cái: "Ta không bán, mấy người bán hoa quả để nhờ, còn có thể kiếm thêm ít tiền."
Nguyệt Nha Nhi giờ mới hiểu được, nghĩ thầm đầu óc buôn bán của người thời này cũng không tồi.
Hầm băng này của hắn, đầu hạ mới bán hết một nửa.
Chỗ bỏ trống này, không phải có thể vừa vặn cho thuê?
Người bán hoa quả tuy mất tiền, nhưng ướp lạnh có thể giữ được độ tươi mới.
Cho nên mới thương lượng với người bán băng, cho hắn thuê một chỗ ở hầm băng.
Nguyệt Nha Nhi cười nói: "Ta cũng quen biết một người bán hoa quả, gọi Ngô Miễn."
"Ngươi quen biết Miễn ca nhi?"
Người bán băng đánh giá nàng một chút: "Đứa bé kia tuy nhỏ, nhưng làm người rất tốt. Ngươi đã như vậy, ta lấy rẻ đi cho ngươi."
Nguyệt Nha Nhi xếp đầy một giỏ băng, mới bỏ ra có mười văn, giá tiền này thực sự công bằng.
Xách một giỏ băng về nữa, Nguyệt Nha Nhi chỉ cảm thấy tay của bản thân lạnh giống như băng.
Hoạt động ngón tay một chút, nàng mới tiếp tục dằn vặt món ốc bơ.
Có chút băng đã hòa tan thành nước, lạnh tận xương.
Nguyệt Nha Nhi vội vã lại làm chút phô mai kem, đảo đều rồi mới cẩn thận bỏ vào bát băng.
Bị nước đá tác động, phô mai kem bắt đầu thành hình.
Chỉ là hình dạng này -- có chút chướng tai gai mắt.
Giống như cứt chó.
Nguyệt Nha Nhi không tin, lại làm lại vài lần, tuy rằng thành phẩm dần dần có hình dạng, nhưng đến cùng lại không đẹp được như của Lại mụ mụ.
Người biết rút kinh nghiệm, là mấy chục năm luyện ra.
Nguyệt Nha Nhi chính là Trung Hoa tiểu đương gia trên đời, sợ cũng không thể hai ba lần thí nghiệm, liền có thể vượt qua Lại mụ mụ mười mấy năm tay nghề.
Làm ốc bơ tại sao lại khó như vậy!
Nguyệt Nha Nhi vò tóc, khóc không ra nước mắt.
Lúc tỉnh lại vào ngày thứ hai, chút sữa bò còn lại dần dần phân tầng.
Nguyệt Nha Nhi nếm thử vị, có lẽ bởi vì do trời lạnh nên sữa bò còn chưa hỏng, nhưng phỏng chừng cũng không thể bỏ đến ngày mai.
Tiếp tục đốt bếp luộc sữa bò, Nguyệt Nha Nhi bình tĩnh làm lại vài lần, nhưng thành phẩm vẫn không đúng ý.
Mắt thấy mặt trời ngoài cửa đã lên cao, nàng cái bát "đùng" một cái trên kệ bếp.
Không thể cứ như vậy bị người ta dắt mũi đi.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, cái gọi là tạo hình ốc bơ, nhất định phải làm ra hình dạng đẹp, nếu nàng hết lần này tới lần khác không thể luyện ra tay nghề này, không bằng đi theo hướng khác.
Không phải là sản phẩm làm từ sữa sao?
Vậy ta dùng phương pháp làm bánh ngọt phương Tây đi!
Nguyệt Nha Nhi đi ra cửa, đi ngang qua nhà Từ bà thấy bà đăng ngồi dưới hiên cầm bát sứ ăn cháo.
Bát sứ màu trắng xanh, cháo màu tím, một bên còn để một ít cải bẹ, còn nóng hổi, đang tỏa ra khói trắng.
Từ bà bà đang thổi chào phù phù, thấy Nguyệt Nha Nhi, liền ngẩng đầu nhìn nàng lên tiếng chào hỏi: "Đi chỗ nào vậy? Ngươi làm được ốc bơ rồi?"
"Còn chưa."
Nguyệt Nha Nhi dừng một chút: "Đi nhà thợ rèn."
Làm ốc bơ cùng với thợ rèn thì liên quan gì?
Nguyệt Nha Nhi không có thời gian, bỏ lại câu nói, liền vội vã rời đi.
Trong túi nàng còn tầm khoảnh năm lượng bạc, vốn dĩ là kinh phí Tiết Lệnh Khương cho nàng.
Thợ rèn thức dậy rất sớm, nghe Nguyệt Nha Nhi miêu tả nửa ngày, ngờ vực làm ra một đống chế phẩm từ sắt, mang qua cho nàng xem.
"Có phải là bộ dáng này?"
Nguyệt Nha Nhi quan sát: "Đúng, miệng đui hoa chính là như vậy!"
Chế phẩm làm riêng so với chế phẩm bình thường đắt hơn một chút, nhưng nó dùng ít sắt nóng chảy hơn, vì thế Nguyệt Nha Nhi có thể mua được.
Đều đã ra đường rồi, Nguyệt Nha Nhi mua một đống đồ quay về.
Chờ nàng lúc trở lại, trong túi đã đựng đầy đồ, giống như rổ tre, thuốc nhuộm từ cây cỏ.
Công cụ đầy đủ hết, làm ít mà hiệu quả nhiều.
Nguyệt Nha Nhi theo trình tự làm lại một nồi phô mai kem, đổ một ít vào bên trong giấy dầu, bỏ vào miệng đui hoa, nhẹ nhàng bóp.
Quả nhiên tạo ra hình dạng đẹp đẽ.
Trong bụng nàng vô cùng quyết tâm, làm ốc bơ hình hoa hồng.
Động tác phải nhẹ nhàng, giống như đảo thức ăn, nếu không đảo đều thì sợ rằng sẽ phải bỏ phí.
Như cũ dùng đui hoa tạo hình, từng cái từng cái ốc bơ trên đĩa, hình dạng giống nhau đẹp đẽ.
Nguyệt Nha Nhi nâng đĩa, đi tới nơi nắng chiếu nhiều nhất trong sân, ánh sáng chiều vào, nhìn thế nào cũng vô cùng thích.
Đây rõ ràng chính là "Bên trên giống như ốc nước bình thường, hồng phấn, trắng thuần tinh khiết."
Nàng chỉ hận nơi này không có điện thoại di động, nếu không kiểu gì nàng cũng phải chụp lại làm hình lưu niệm.
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Đang tải...
Có liên quan
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 9 + 1022 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 13 + 1422 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 35 + 3623 Tháng Mười Một, 2020Trong "Không phân loại"
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 9 + 10
BÀI SAU
Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 13 + 14
2 thoughts on "Quán ăn nhỏ của mỹ nhân: Chương 11 + 12"
azurelamlam nói:
4 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 09:48
Vất vả gòi nè, làm hết mấy bận mới thành công nè, chúc mùng chị nha
Số lượt thích
PHẢN HỒI
lbuisite nói:
7 THÁNG MỘT, 2021 LÚC 02:06
bánh rất hấp dẫn
Liked by 1 person
PHẢN HỒI
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
Phản hồi
Tên *
Thư điện tử *
Trang web
Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
BÀI VIẾT MỚI
Bảo vệ: Hoành hành ngang ngược: Chương 25Ba tôi là nam chính văn khởi điểm: Chương 66Cuối cùng em cũng đến: Chương 10Hoành hành ngang ngược - Chương 24
Tháng Mười Một 2020HBTNSBC 123456789101112131415161718192021222324252627282930 Th12 »
APLISEVI'S PEACHES GARDEN
FOLLOW US
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.DO NOT SELL MY PERSONAL INFORMATION
Create your website with WordPress.com
Bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro