Chương 11
Một buổi chạng vạng của hai tuần sau, Diệp Tiêu đột nhiên nhận được một tin nhắn giấu tên cùng với một tấm hình.
"Cảnh sát Diệp, quên không nói cho anh, nhân ngư chân chính thật ra cũng không ăn thịt người, chỉ có những nhân ngư biến chủng ăn phải thịt nhân ngư, do loài người biến thành kia mới ăn thịt người thôi, đây là cái giá của lòng tham. Có điều, nếu đã tới thế giới này, tôi sẽ cố gắng đi tìm lý do để cho mình tiếp tục sống, cảm ơn từng câu mà anh đã nói với tôi, cảm ơn hết thảy những việc anh đã làm vì tôi. Vĩnh biệt không gặp lại."
Bức ảnh gửi kèm trong tin nhắn là một cảnh biển đẹp khôn tả, mặt biển trong vắt biếc xanh dưới ánh nắng chiều chiếu rọi chiết xạ ra những mạt vàng li ti, toàn bộ khung cảnh phảng phất như thiên đường nhân gian vậy.
"Đây, chính là vùng hải vực thần bí xinh đẹp lộng lẫy kia sao?"
Diệp Tiêu nhẹ giọng lẩm bẩm, nhoẻn cười một cái, gấp di động lại, chẳng biết vì cớ gì, tâm tình lại trở nên đặc biệt tốt.
Có lẽ bởi vì sự kiện quái vật tấn công con người đã hạ màn, có lẽ là bởi vì ban nãy được cấp trên khen ngợi, lại hoặc là bởi hôm nay đã được lĩnh lương?
Tóm lại, cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ nhẹ nhõm, bất tri bất giác ngâm lên một điệu nhạc dân gian.
Tô Mộc ở đối diện cau mày nhìn cậu, lẳng lặng chỉnh lý ổn thỏa hồ sơ mặc áo khoác vào, chuẩn bị tan sở về nhà, nhưng vừa đi tới cửa phòng, liền nghe thấy sau lưng cất lên một giọng nói.
"Ê! Chờ tôi với! Tôi đi chung cùng anh luôn!"
Diệp Tiêu đuổi theo, cười hì hì bá vai anh, nói: "Đi, cùng nhau đi ăn cơm tối!"
Tô Mộc liếc cậu một cái, không khách khí đập rớt cái tay đang khoác trên vai mình, lạnh giọng nói: "Xin lỗi, tôi thích ăn cơm một mình hơn."
Diệp Tiêu bật cười ha hả, hoàn toàn không để ý tới ý nguyện của đối phương, vừa đưa tay định lần nữa khoác vai anh, vừa hào phóng nói: "Yên tâm đi! Hôm nay trả tiền lương, tôi mời khách! Mời anh ăn lẩu!"
Tô Mộc nghiêng người, né khỏi cái tay phiền phức kia, mặt không cảm xúc nói: "Vậy cậu trả tôi tiền cơm, tiền nước ngọt lần trước, và cả phí trọ đêm đó trước đi."
Diệp Tiêu sửng sốt, chớp chớp mắt, nhất thời trên mặt treo đầy hắc tuyến.
"Này, tôi nói anh có thể đừng nhỏ nhen như vậy được không? Coi chừng sau này không kiếm được vợ."
"Câm cái miệng của cậu lại."
"Làm ơn đi, anh không thể đối xử với người khác có độ ấm hơn chút được sao? Anh có biết mấy cô ở tổ hậu cần đều sợ anh không?"
"Vậy cậu có biết là cậu rất phiền không? Mỗi ngày đi làm tám tiếng đã ồn gần chết rồi, sau khi tan sở cậu không thể để cho tôi thanh tĩnh một chút được sao?"
"Đệt! Lời này của anh có ý gì? Anh có biết tôi cũng nhịn anh lâu lắm rồi không hả! Tính nết vừa đáng ghét vừa cứng nhắc, miệng còn độc hơn cả rắn độc, cả ngày trưng ra bản mặt người chết, lúc nhìn người ta luôn là một đôi mắt cá chết ——"
Nói được một nửa thì im bặt, Diệp Tiêu đột nhiên nín thinh, bởi vì Tô Mộc đang dùng đôi mắt "cá chết" liếc qua cậu, ánh mắt sắc bén như đao kiếm.
"Tôi, tôi có nói sai sao..."
Diệp Tiêu vừa nhỏ giọng lầm bầm, vừa quay mặt đi.
Tô Mộc không nói gì.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa cảnh cục, hứng lấy gió rét thổi vù vù, hòa vào con phố huyên huyên náo náo dưới ánh tà dương vàng rực. Xa xa, những phiến lá khô tựa như ngàn vạn con bướm múa lượn, dập dờn dưới bầu trời ngợp ánh hào quang.
Thu vàng kết thúc, mùa đông, sắp đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro