Chương 16: Tại sao không làm một người duy nhất kia
Cận Xuyên mang Đoá Miên ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.
Anh chỉ nhất thời hứng khởi đùa cô một câu mà thôi. Ai ngờ cô nương này lại làm thật, còn có can đảm cùng anh tới quán bar.
Cô cùng anh có lẽ không giống nhau lắm.
Cận Xuyên nhìn đôi má đang ửng hồng kia, thật lâu mới phun ra một chữ: "Ngốc!"
Kỳ thật Đóa Miên uống không nhiều, nồng độ cồn cũng thấp. Cô lúc này cũng chưa đến nỗi say như chết, nhiều nhất cũng chỉ là đau đầu, hai chân mềm nhũn, cả người lâng lâng.
Sau đó cô tỉnh táo lại đôi chút, cũng có thể tám chuyện.
"Tớ biết bay rồi sao?" Cô phát hiện hai chân mình không chạm đất, vùng vẫy hỏi.
"Ngậm miệng."
"... Cậu ôm tớ?"
"Ngậm miệng."
"... Bỏ tớ xuống." Cô nhíu mày lại, trong tiềm thức cảm thấy có gì đó sai sai, nói thầm một câu: "... Nam nữ thụ thụ bất thân." Sau đó che miệng lại: "Bất thân."
"Uống chút rượu mà như người điên." Cận Xuyên đen mặt.
"Tớ nhớ ra rồi..." Đóa Miên chợt nhớ tới đại mỹ nữ Lý Vị TỊch, càng giãy giụa kịch liệt, mơ hồ nói: "Cậu bỏ tớ xuống, người ta lại hiểu lầm bây giờ. Cậu nên thủ thân như ngọc."
"..."
Cuối cùng Cận Xuyên cũng đã mất hết kiên nhẫn. Anh nghiêng đầu, hít một hơi dài, tựa như đang cố gắng kiềm chế, sau đó xoay người, đem cô nương đang ôm trọn trong ngực thả xuống.
Đóa Miên loạng choạng đứng xuống.
Cận Xuyên nắm tay trái của cô, lông mày nhíu lại: "Còn đứng vững được không?"
"Được." Cô gật đầu, một lát, cô ngước nhìn Cận Xuyên. Trong tầm mắt, cảnh đêm chung quanh mơ hồ, chỉ có người kia như toả sáng.
Hai người cứ vậy nhìn nhau hai giây.
Đóa Miên đột nhiên bật cười.
Cận Xuyên nhìn cô chằm chằm: "Cười cái gì?"
"Cậu.. có phải chuốc say tớ không?" Cô giơ ngón tay sờ sờ mũi, nghiêm mặt phủ nhận: "Tớ uống một ly liền say? Không phải chứ, trên đời này làm gì có ai yếu như gà vậy."
Cận Xuyên cười ra một tiếng.
Gió đêm lẳng lặng mà thổi, bóng đêm lẳng lặng buông xuống.
Đóa Miên xoa xoa thái dương, quay đầu nhìn cái cột đèn đường bên cạnh. Cô mơ màng, đẩy Cận Xuyên ra, ôm lấy cái cột, ngồi xổm trên vỉa hè.
Cận Xuyên vẫn đứng đấy, cúi đầu hút thuốc.
"Cậu biết không?" Đóa Miên áp khuôn mặt nóng hổi vào cây cột. Lành lạnh, thật thoải mái. Cô cười, đưa tay chỉ lung tung: "Tớ chưa từng uống rượu, cũng chưa từng vào bar... Bởi vì mẹ tớ nói, cô gái biết uống rượu và đi bar đều hư hỏng."
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Tớ vừa gọi cho bạn cậu, cô ấy nửa tiếng sau sẽ đến."
"Ờ."
"Ý tớ là..." Anh rất tỉnh táo nói: "Nửa giờ này, cậu đàng hoàng một chút."
"..." Đóa Miên quay người nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cận Xuyên liếc nhìn cô một cái.
"Bạn học Cận Xuyên!" Cô thập phần nghiêm túc.
"Ừ?"
"Cậu có phải đối với tất cả mọi người đều... ác, đúng không?"
"..." Cận Xuyên im lặng hai giây: "Không."
Đóa Miên nghe xong, đầu óc đang mơ hồ cũng ngẩn cả người, cảm thấy rất khó hiểu. Cô nhíu mày lại: "Vậy tại sao cậu ác với tớ thế?"
Anh không kiên nhẫn: "Ác như nào?"
"Xì." Đóa Miên nói nhỏ, cúi đầu xuống. Gió lạnh thổi, cô rùng mình chà xát tay.
Cận Xuyên luôn chú ý tới từng động tác nhỏ của cô, yên lặng vài giây, anh cởi áo khoác màu đen đưa cho cô.
Đóa Miên vô ý thức nhìn. Đầu thu, thời tiết chuyển lạnh, anh chỉ mặt một chiếc áo thun tay ngắn màu đen, tay phải cầm điếu thuốc lá, tay trái tùy ý đặt lên đầu gối. Cánh tay màu lúa mỳ khỏe mạnh lộ ra, đường vân rõ ràng.
Anh không lạnh sao?
Cận Xuyên bị cô nhìn chằm chằm, híp mắt: "Muốn tớ mặc hộ sao?"
"..." Quên đi. Cô choáng váng, thu tầm mắt lại.
Đóa Miên không nói nữa, chỉ yên lặng mặc áo vào.
Thuận tiện ngửi một cái.
Đúng với suy nghĩ của cô, có mùi bạc hà, mùi thuốc lá... Còn có mùi bồ kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro