Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.2

Buồn đủ rồi các bạn, đọc fic chữa lành thôi 🥲 tôi không thể làm gì khác, vì tôi cũng buồn chết mẹ 😅

.

Những ngày tiếp theo, Jung Jihun không còn cố gắng thu hẹp khoảng cách với Choi Hyeonjoon nữa. Hắn chỉ cố gắng hết sức làm đúng vai trò của mình, coi Choi Hyeonjoon là ưu tiên hàng đầu. Hắn không bao giờ làm những việc không cần thiết, luôn cẩn thận và rất thận trọng với cảm xúc của Choi Hyeonjoon.

Sữa ấm, hoa quả và các loại đồ ăn nhẹ luôn sẵn sàng trong tầm mắt, Choi Hyeonjoon không thể chê vào đâu được. Jung Jihun rất chăm chỉ và bỏ nhiều công sức, hắn luôn hoàn hảo ở những khía cạnh này, hoàn hảo đến mức khiến mọi người tức giận. Choi Hyeonjoon trong đầu đang âm thầm đánh giá hắn, muốn tìm ra một điểm để chê nhưng lại không tìm ra lý do gì, vì vậy anh chỉ có thể thở dài.

Sự lệ thuộc như vậy đang dần trở nên không kiểm soát được. Jung Jihun ngày một hòa mình vào cuộc sống tẻ nhạt của Choi Hyeonjoon như một giọt nước, dần dần khiến anh quen hơn với sự hiện diện của mình. Thỉnh thoảng trong những đêm yên tĩnh, Choi Hyeonjoon quay đầu lại liền thấy Jung Jihun đang cuộn tròn trên chiếc ghế sofa lớn trong phòng. Mùi pheromone của hắn vô thức bay ra ngoài giống như một làn sương mù, mềm mại và không có chút hung hãn nào. Choi Hyeonjoon không muốn tự lừa dối mình: anh dường như không còn phản kháng quá mức với Jung Jihun như những ngày đầu nữa.

Trong đêm yên tĩnh như vậy, Choi Hyeonjoon nhìn chằm chằm vào hàng mi đang run rẩy của Jung Jihun, toàn thân cảm thấy nóng bừng. Lúc này anh mới nhớ tới lời khuyên của bác sĩ: Trong thời kỳ sinh nở, Omega cần phải được Alpha đánh dấu thường xuyên. Hoặc cho dù không được đánh dấu, Omega đang mang thai cũng phải tiếp nhận một lượng pheromone nhất định của bạn đời.

Chống lại pheromone của Jung Jihun thực sự không phải là điều tốt, những di chứng đau đớn đó dần dần cuốn trôi sự tỉnh táo của anh một cách không thể chối cãi. Anh ngơ ngác rời khỏi giường, bản năng trong cơ thể siết chặt lấy não bộ khiến anh nhào vào vòng tay của Jung Jihun, đâm mạnh cơ thể vào người đang nằm trên sofa như một con chuột chũi.

Jung Jihun khó chịu tỉnh dậy, hắn vừa bị đánh thức bởi một con thỏ đội lốt chuột chũi. Căn nhà mà hắn đang hì hục xây trong giấc mơ bất chợt sụp đổ ầm ĩ. Sương mù dần dần tan biến. Khi mở mắt ra, hắn nhìn thấy một phần làn da trắng nõn mềm mại nằm trước mặt mình, đó là gáy của Choi Hyeonjoon. Giọng điệu của người trước mặt có chút vô cảm, gần như ra lệnh mà nói: "Cắn anh đi."

Đầu óc Jung Jihun trống rỗng, hắn theo phản xạ lùi lại, suýt chút nữa làm đổ ghế sofa. Cơ thể bị hắn ôm vào trong ngực có chút nóng rực, hơi run rẩy nhè nhẹ, lồng ngực phập phồng kịch liệt giống như một hàm sóng không cách nào bình tĩnh lại. Choi Hyeonjoon nắm lấy tay áo của hắn, giọng nói run rẩy căng thẳng, giả vờ như mình không sao rồi lại nhấn mạnh lần nữa: "Nhanh lên, cắn anh đi."

Mùi pheromone của Omega nồng nặc khắp căn phòng nhưng người đang bị đè xuống sofa lại quyết định chưa lên tiếng vội, cũng không có ý định đáp lại yêu cầu của Omega. Phải rất lâu sau Jung Jihun mới đưa tay ra bảo vệ phần bụng dưới của Choi Hyeonjoon, động tác cực kỳ cẩn thận mà xoa xoa nhẹ nhàng, sau đó mới hỏi: "...Là do nồng độ pheromone không ổn định sao?"

Choi Hyeonjoon đã có chút choáng váng, khoang miệng khô khốc, chóp mũi có chút đau nhức. Anh chỉ hi vọng bây giờ Jung Jihun sẽ cắn mình một cái thật mạnh và sâu, tốt nhất là nên xuyên qua các tuyến thể, để anh mất đi quyền làm Omega. Anh chưa bao giờ ghét cơ thể mình đến thế, ghét việc bản năng sinh lý luôn đi trước một bước khi cảm xúc hòa quyện vào nhau, khiến bản thân mất đi cơ hội chủ động lựa chọn.

Anh mở miệng định nói điều gì đó nhưng giọng nói chợt trở nên nghẹn ngào. Jung Jihun như hiểu ra, hắn ôm Choi Hyeonjoon vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng vuốt ve, hết lần này đến lần khác an ủi: "Không sao, không sao đâu."

"Chuyện này là điều bình thường mà," Jung Jihun nói, "đừng sợ, cũng đừng lo lắng, em sẽ không đánh dấu anh nếu anh không muốn."

Choi Hyeonjoon có chút sửng sốt, hai mắt mở to, gần như sắp rơi nước mắt. Anh nghiêng đầu không chịu nhìn vào mắt Jung Jihun. Jung Jihun cũng không ép buộc mà chỉ tiết ra một ít pheromone để an ủi đối phương, bao bọc anh bằng một lớp vỏ trong suốt để trấn an Omega của mình.

Anh đột nhiên nhận ra vẻ mặt của mình hiện tại nhất định rất ngốc nghếch. Vào khoảnh khắc nước mắt tràn mi, anh cảm thấy có chút hạnh phúc muộn màng cùng mệt mỏi, giống như một viên ngọc được bảo vệ ẩn mình trong lớp vỏ sò. Tình yêu mà anh dành cho Jung Jihun giống như một căn bệnh, hơi đau đớn và có chút miễn cưỡng. Chỉ khi được Jung Jihun ôm, khi ấy anh mới nhận ra mình đã nhận được pheromone của người này. Dần dần, anh cảm nhận được cảm giác yên bình và cơn buồn ngủ đã lâu không gặp dần ập đến.

Dựa dẫm vào em ấy có vẻ như không phải là một điều gì xấu xa cho lắm.

.

Khi Choi Hyeonjoon tỉnh lại, cơ thể đã được bế trở lại trên giường bệnh rộng rãi êm ái. Jung Jihun đang ngồi xổm - không, hình như hắn đang quỳ bên cạnh giường, trong tay cầm một chiếc hộp nhung nhỏ, bên trong có vật nhỏ lấp lánh như một viên kim cương. Là một chiếc nhẫn.

Không biết hắn đã quỳ ở đó bao lâu, nhưng vừa nhìn thấy Choi Hyeonjoon tỉnh lại, sự mệt mỏi biến mất. Hắn trở nên lo lắng bồn chồn, giọng nói cũng có chút run rẩy thốt lên một câu tỏ tình cổ hủ đầy bất ngờ: "...Em yêu anh, em thật sự yêu anh, em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh. Anh có sẵn lòng tha thứ cho em không? Có bằng lòng chấp nhận em không?"

Choi Hyeonjoon muốn cười nhưng lại không thể cười nổi. Hiển nhiên khi đối diện với ánh mắt nóng bỏng chân thành của người yêu và đối mặt với chiếc nhẫn nhỏ, mọi người đều phải mỉm cười, đưa tay ra và đáp lại như kịch bản — Tôi đồng ý. Nhưng nước mắt của anh lại rơi xuống đầu tiên trông rất buồn bã, Choi Hyeonjoon dù có cố gắng thế nào cũng không thể lau sạch. Mọi chuyện tại sao lại thành ra như thế này?

Lúc này anh mới hiểu có những cảm xúc quá nặng nề, như sữa để nguội rồi đun sôi, bong bóng nổi lên có thể làm bỏng da người, khi uống vào có thể cảm thấy đau rát, nhưng sau đó là vị ngọt lan toả trên đầu lưỡi. Choi Hyeonjoon tự hỏi, mình thật sự đã nghĩ kỹ hay chưa? Liệu bản thân thật sự muốn hy sinh tất cả một lần nữa, mạo hiểm bị bỏng lần nữa, để ngón áp út của mình xuyên qua một chiếc nhẫn bạc lần nữa, lần nữa, lần nữa...

Jung Jihun vẫn quỳ tại chỗ không nhúc nhích. Khi gió thổi qua, tóc mái bị hất sang một bên để lộ đôi mắt mảnh khảnh khúc xạ. Hắn vẫn đợi ở đó trong khi chờ Choi Hyeonjoon suy nghĩ. Hắn đã đợi Choi Hyeonjoon rất lâu, chăm sóc anh rất lâu, nhưng chắc chắn không thể lâu bằng Choi Hyeonjoon đợi hắn. Nếu Choi Hyeonjoon bằng lòng, hắn cũng sẵn sàng tiếp tục chăm sóc cho anh đến hết đời, không phải để bù đắp, cũng không phải vì cảm thấy áy náy mà điều này xuất phát từ trái tim. Những cảm xúc sắp tuôn ra giống như những quả bóng bay nhỏ bật ra khỏi hộp, tâm trạng hắn trở nên nhẹ nhõm và vui vẻ, đồng thời cũng có chút nặng nề. Hắn rất thích anh, muốn ở bên anh thật lâu, muốn ở bên anh mọi lúc.

Choi Hyeonjoon nghĩ có lẽ mình có thể thử dựa vào hắn, thỉnh thoảng trở thành sinh vật bị cảm xúc chi phối cũng tốt. Có gì sai khi để lộ khía cạnh mềm yếu của mình trước mặt người mình yêu cơ chứ?

Anh duỗi ngón tay ra, ngón áp út của anh trống rỗng. Tim của Jung Jihun đột nhiên đập mạnh khiến hắn gần như không thể thở được, chóp mũi đau nhức. Hắn từ từ đưa chiếc nhẫn trong tay lại gần rồi đeo vào ngón tay gầy gò của Choi Hyeonjoon. Cảm giác hạnh phúc khiến hắn choáng váng, nhẹ nhàng hôn đi hôn lại chiếc nhẫn trên tay Choi Hyeonjoon mà hắn đã đeo. Nó vừa khít, quấn quanh tận gốc ngón tay anh. Hắn cảm nhận được Choi Hyeonjoon đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình, dần dần xoa lên cả tuyến thể nóng rực trên gáy.

Jung Jihun gục đầu vào đầu gối Choi Hyeonjoon, ngoan ngoãn im lặng, không ai nói gì.

Bình rượu của Han Wangho xoay tròn rồi dừng lại trước mặt Choi Hyeonjoon. Nếu bạn thua trò chơi xúc xắc trong bữa tiệc, bạn sẽ bị phạt rượu và phải rút một thẻ bài. Sự thật tiếp theo: Gần đây bạn có chuyện gì vui không? Jung Jihun đọc xong tiêu đề với giọng điệu kéo dài, hoàn toàn mang tính gợi ý, mềm mại và lười biếng giống như một chú mèo tinh ranh. Hai người vui vẻ đồng loạt đưa tay ra, mười ngón tay đan vào nhau làm hai chiếc nhẫn bạc va chạm, khiến mọi người trong căn phòng không khỏi choáng váng.

Thỉnh thoảng khi chu kỳ của anh bị rối loạn, Choi Hyeonjoon sẽ lặng lẽ đợi ở nhà, vùi mình vào trong bộ quần áo của Jung Jihun mà anh ngẫu nhiên mò ra được. Sau đó anh nghe thấy tiếng Jung Jihun dùng chìa khóa mở cửa, pheromone của Alpha từ từ bay vòng quanh khắp nhà. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng và dang tay ra như một lời mời gọi đầy tin tưởng và nhẹ nhàng.

Jung Jihun mỉm cười ôm lấy anh, quả táo trong lòng anh từ từ rơi xuống đất.

END.

Lời của tác giả: "Đã viết xong! Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn và đọc nóㅜㅜ

Vì độ dài của truyện tương đối lớn nên lối hành văn cũng có thể có một chút khác biệt, nếu có thời gian mình sẽ sửa lại và bổ sung một số nội dung. Ngoài ra nếu có cơ hội, mình sẽ chọn lọc một vài tác phẩm yêu thích và tổng hợp chúng lại với nhau để tạo thành một tập truyện linh tinh (nếu có thời gian). Dù sao thì cũng cảm ơn mọi người đã thích truyện của mình!"

Tác giả thực sự có in ficbook thật, bao gồm "Táo đắng" và một số truyện khác nữa. Bạn nào quan tâm có thể lên lofter xem thêm thông tin nha.

Truyện còn một phần Extra nữa mình sẽ upload sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro