3.1
Note: tác giả sau khi kết thúc phần 2 có up thêm một phần extra nữa rồi sau đó đến phần 3 này, nên mình cũng để end ở phần 2 cho các bạn suy chơi chơi hêhheheheeee
Nay có tẹo ke nên lên cho các bạn con hàng nè
.
Vật nhỏ chui tọt vào bụng anh không đúng lúc, giống như một quả táo đắng mềm mại trong suốt.
Jung Jihun đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cho Choi Hyeonjoon dưới ánh mắt không có một chút tin cậy nào của Han Wangho, hắn tự giải thích: Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, mọi chuyện đều rất rõ ràng. Ánh sáng trong hành lang bệnh viện mờ mịt, nhưng đôi mắt mảnh khảnh của Jung Jihun lại sáng lên như một đứa trẻ vừa giải được câu đố. Hắn nói một cách kiên quyết và nghiêm túc: "Em sẽ luôn chăm sóc anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ không chấp nhận em, cảm thấy buồn bã và muốn trốn tránh em, nhưng..."
Han Wangho tựa như không biết nói gì lặng lẽ nhìn hắn, cuối cùng chỉ đành thở dài, lại biến thành một người lớn ân cần, bất lực nói: Được rồi, đi gặp em ấy đi.
Tháng 4 và tháng năm đều rất khó khăn, khi đó đã gần giữa mùa giải và lịch trình của Jung Jihun rất bận rộn. Hắn bắt đầu thường xuyên di chuyển giữa câu lạc bộ và bệnh viện. Thỉnh thoảng khi đã quá muộn, hắn sẽ gọi đến số điện thoại nội bộ của khoa nội trú, nhờ y tá chăm sóc bệnh nhân ở phòng nội trên tầng ba, tất cả chỉ là mấy chuyện nhỏ giống như gọt một quả táo hoặc đem đến một cốc sữa nóng.
Hầu hết những việc này đều do chính tay hắn làm. Mỗi khi Jung Jihun gọt táo, đôi lúc hắn thường ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những ngón tay của Choi Hyeonjoon ở đầu giường. Chúng thon dài và mảnh khảnh khiến hắn tự hỏi không biết anh ấy gầy như thế này từ khi nào? Rồi hắn lại tự mình đưa ra câu trả lời: khi hắn không hề để ý.
Vào khoảng thời gian đó, khi hắn ngồi trước màn hình máy tính, khi anh đang ngủ say trong kỳ nghỉ, Choi Hyeonjoon đã phải một mình âm thầm chịu đựng nỗi đau mang thai. Những khoảng thời gian đó trở nên đau đớn và nặng nề, xuyên thấu trái tim hắn như một cái giếng không đáy, buộc Jung Jihun phải phân tâm và cắt đứt lớp vỏ táo trên tay. Hắn buồn bã ngước lên nhìn Choi Hyeonjoon.
Choi Hyeonjoon bị ánh mắt của hắn làm cho sửng sốt, mất tự nhiên quay mặt đi. Mối quan hệ của họ vẫn chỉ là những người xa lạ ở vòng ngoài cùng của đám đông, khi Jung Jihun đun sữa cho anh hay đổi bình thuốc, hai người không hề giao tiếp với nhau. Thứ thuốc màu xanh được tiêm vào mạch máu mỏng khiến vết bầm tím từ chấm đỏ nhỏ ở giữa lan rộng ra xung quanh. Mỗi lúc như vậy Jung Jihun lại hỏi xem anh có đau không, Choi Hyeonjoon chỉ lắc đầu. Giao tiếp giữa họ lại ngày một trôi đi xa.
"Anh hình như đã gầy đi rất nhiều." Giọng nói của Jung Jihun có chút mềm mại, gần như không thể nghe được, mang theo chút thăm dò, "Gần đây khẩu vị của anh có tốt hơn không? Có đặc biệt muốn ăn món gì không?"
Choi Hyeonjoon vẫn giữ vẻ mặt bối rối như cũ, có chút kinh ngạc nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Cũng khá hơn một chút. Gần đây... anh cảm thấy thích ăn vẹm vỏ xanh."
Choi Hyeonjoon gầy đến mức lộ rõ cả xương quai hàm. Bình thường anh ấy luôn tròn trịa và mềm mại, trước đây khi quan hệ của họ không quá căng thẳng, thỉnh thoảng Jung Jihun sẽ trở thành một đứa trẻ rất bám người, dùng ngón tay nhéo má Choi Hyeonjoon rồi cắn miếng thịt mềm đó giống như một chú mèo. Choi Hyeonjoon luôn chiều chuộng hắn, tuy rằng đôi lúc anh vẫn cảm thấy đau nhưng hầu như vẫn sẽ giả vờ rằng mình ổn. Sự buông thả này đã trở thành nền tảng cho tình cảm của anh dành cho Jung Jihun.
Có lẽ bởi vì Choi Hyeonjoon lộ ra vẻ mặt trống rỗng, tựa như không biết mình đang nghĩ gì, khiến cho Jung Jihun có chút lo lắng. Hắn tự cho rằng anh đang không được khỏe nên ngay lập tức tiết ra một ít pheromone rất nhẹ. Bác sĩ đã nói với họ, đối với Omega trong chu kỳ sinh sản, một lượng pheromone thích hợp có thể khiến họ cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng dường như điều này không áp dụng được với Choi Hyeonjoon. Lần thứ hai sau khi ngửi thấy mùi pheromone của hắn anh liền giãy giụa rất nhiều, toàn thân trở nên căng thẳng, vội vàng lấy tay che bụng, lộ ra rõ ràng động tác phòng thủ.
Những hành động căng thẳng, ngờ vực và phản kháng như vậy khiến Jung Jihun có chút ngạc nhiên cùng đau đớn. Nhưng khi đối mặt với Choi Hyeonjoon, hắn lại không thể nói được lời nào, đành phải vụng về thu lại pheromone và vội vàng nói xin lỗi.
Choi Hyeonjoon cúi đầu khiến hắn không thấy rõ vẻ mặt của anh, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Jihun làm như vậy là vì cảm thấy áy náy sao?"
Jung Jihun không biết trả lời thế nào, cảm thấy áy náy sao? Có một chút, nhưng có lẽ nhiều hơn là cảm xúc nào đó mà hắn không thể nắm bắt được. Hắn muốn nói lời yêu, nhưng tình yêu với hắn giờ đây quá nông cạn - hắn giống như một kẻ phản bội đã bị trừ hết điểm tín nhiệm. Dường như hắn đã không còn tư cách nói lời yêu trước mặt Choi Hyeonjoon. Vì vậy hắn chỉ có thể trả lời cẩn thận: "Em muốn ở bên anh và chăm sóc cho anh."
"Để người khác chăm sóc anh cũng không sao mà." Choi Hyeonjoon hơi cao giọng, khiến cho câu nói vừa rồi trở nên không thể chối cãi được.
Jung Jihun muốn phản bác nhưng đã ngậm ngùi nuốt lại những lời định nói sau khi nhìn thấy ánh mắt của Choi Hyeonjoon. Một cái nhìn đầy xuyên thấu. Jung Jihun đột nhiên cảm thấy mình chẳng có gì để giấu diếm, hắn muốn nói hết tất cả, như muốn tàn nhẫn kể hết mọi chuyện: "Đúng vậy, em thích anh, yêu anh, muốn được chăm sóc cho anh, như vậy có được không?"
Choi Hyeonjoon dường như biết Jung Jihun đang muốn nói gì, toàn thân anh run rẩy. Anh sợ mình sẽ nghe thấy điều gì đó từ miệng của Jung Jihun. Rõ ràng những lời đó đã lặp lại trong tâm trí anh vô số lần, cũng đã nhiều lần anh mơ tưởng đến việc nghe thấy chúng bằng chính đôi tai của mình. Nhưng vào lúc này, anh lại muốn biến thành một thực vật kỵ ánh sáng, từ chối tất cả những âm thanh xung quanh. Anh sợ mình sẽ quay trở về trạng thái ban đầu là một kẻ vụng về, sẵn sàng chịu tổn thương, luôn chờ đợi vô vọng, chỉ vì lời yêu và một chút mùi pheromone mà biến thành động vật nhỏ dễ xúc động và mất đi lý trí. Thật là tồi tệ.
Jung Jihun rất nhạy cảm với sự phản kháng của Choi Hyeonjoon, vẻ mặt hắn ngơ ngác trong giây lát, nhưng hắn đã nhanh chóng điều chỉnh lại, dùng năm ngón tay ôm lấy bàn tay vẫn đang truyền dịch của Choi Hyeonjoon: "Thỉnh thoảng anh có thể... dựa vào em được không? Chỉ một chút thôi."
Trước khi nghe được câu trả lời của Choi Hyeonjoon, hắn đột nhiên đứng dậy, đi vào bếp để đun sữa và nấu vẹm xanh mà bệnh nhân trên giường muốn ăn. Choi Hyeonjoon nhìn chằm chằm vào bóng lưng bận rộn của hắn với vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm điều gì.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro