Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5

Tôi nhanh chóng quay lưng bỏ đi. Quá xấu hổ rồi, nhưng thật may là tôi đã không hỏi thẳng Diêu Viễn. Tôi ngay lập tức bác bỏ suy luận lúc trước.

Cậu ấy ấy không muốn ngủ với tôi, mà tôi muốn ngủ với cậu ta đến mức hồ đồ rồi !!!
-------------------------
Cuộc sống hợp đồng thuê chung diễn ra tốt đẹp nhưng đời sống tình cảm của tôi lại không mấy suôn sẻ.

Hôm nay đi làm về đang nằm đắp mặt nạ trong phòng thì Thiệu Thanh Thanh gọi đến. Nghe tới giọng điệu mè nheo đặc trưng, tôi liền biết cô nàng đã say.

"Đi uống rượu với ai vậy?" Tôi hỏi.

"Bữa tiệc tối ở công ty.". Thanh Thanh dừng lại một lúc lâu, rồi nói: " Kỳ Kỳ, hôm nay Thôi Thắng làm tao tức chết mất!"

Tim tôi giật thót lên. Thôi Thắng là đồng nghiệp của Thanh Thanh, cũng là.... bạn trai cũ của tôi.

"Tên đó không giống gì một kẻ thiểu năng vậy. Bữa tối công ty gọi biết bao nhiêu là bàn, cớ gì thằng khốn đó lại mò đến bàn tao, nói năng một hồi. Bảo rằng, hắn đã có bạn gái mới, hiện đang rất hạnh phúc. Còn ám chỉ cuộc sống của mày không tốt, đáng thương làm sao!"

Thanh Thanh càng nói càng tức giận: "Tao đã nói cho hắn biết là mày cũng có bạn trai, vừa cao ráo đẹp trai vừa đối xử tốt với mày. Haha... Tên khốn còn bảo sắp đến sinh nhật hắn rồi, muốn nhờ t mời mày và bạn trai mày tham gia. Ha! Kỳ Kỳ, mày nghĩ xem tên này có bị khuyết tật não không vậy?"

Tôi vừa định nói chuyện thì bị sâu rượu ngắt lời: " Cưng yên tâm, chị đã thay mặt cưng từ chối hắn rồi."

"Mày từ chối cái gì, tao mà sợ thua tên đấy à?" Tôi khinh, xé rách mặt nạ dưỡng da trên mặt: "Báo với hắn ta, tôi sẽ đi. Lão nương muốn nhìn xem đứa con gái mù nào vớ phải thằng này?

"Kỳ Kỳ ..." Thanh Thanh dừng vài giây, "Mày tỉnh táo lại đi, mày làm gì có bạn trai, kinh nghiệm chuyện đó bằng 0..."

Tôi nghẹn ngào.

"Tao tốn tiền mua đồ cho mày dùng, mày còn trả lại tao nữa..."

Một chút cảm xúc cũng không còn.

Nhưng vì còn giận nên tôi đã hùng hồn tuyên bố : "Không sao, lão nương không thiếu tiền thuê người diễn!".

"Được thôi !" Thiệu Thanh Thanh phụ họa, "Quả là một nữ nhân tham vọng, tao sẽ gửi WeChat cho tên ngu ngốc đó!

Năm phút sau khi cúp máy, tôi bắt đầu hối hận. Có phải tôi ăn quá nhiều xì dầu, nên sinh ra rảnh rỗi? Tôi đào đâu ra số tiền lớn như vậy để thuê diễn viên? Não tôi có phải bị úng đầy nước tương rồi hay không? Càng nghĩ càng thấy bực trong người, tôi mở cửa đi thẳng vào phòng bếp rót nước. Tu một cốc nước đầy bụng, tôi căng não nghĩ xem nênt tìm diễn viên ở đâu.

Diêu Viễn đang xem TVở sô pha, nhìn theo bước chân của tôi, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chị không sao chứ?"

Tôi quay sang nhìn Diêu Viễn, bắt gặp ánh mắt lo lắng của cậu ấy.

"Chị ơi?"
Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo len oversize màu xám trắng. Đường viền cổ rộng lộ ra xương quai xanh. Đôi chân dài xếp bằng trên ghế sô pha. Đầu tóc hơi rối nhưng vẫn nhìn rõ khuôn mặt thanh tú với đường nét rõ ràng, chẳng khác gì mẫu nam trên các tạp chí lớn.

Tôi nuốt nước bọt. Sau đó ma xui quỷ khiến hỏi thế nào lại hỏi: "Nếu có cơ hội kiếm tiền, cậu muốn làm không?"
-------------------------
Diêu Viễn khó hiểu: "Sao ạ"

Tôi nghiêng người ngồi xuống trước mặt Diêu Nguyên, nở nụ cười thật tươi: "Cậu giúp chị một việc nha, rất đơn giản."

Diêu Viễn chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Không được."

Tim tôi đau đến mức không thở nổi: "Tại sao vậy?"

"Em không thể lấy tiền của chị được ." Diêu Viễn trông vô hại, "Phí giúp đỡ thì không cần, em có thể giúp chị miễn phí."

Ôi, tiểu thiên sứ ân cần gì đâu, thật sự là một đứa trẻ xuất thân từ phú nhị đại không màng tiền bạc lại hay giúp người?

Diêu Viễn nhìn tôi: "Chị bận gì ạ?"

Là ... "Tôi nhìn chằm chằm Diêu Nguyên, lựa lời diễn đạt," Cậu có thể làm bạn trai của tôi.... "

Khuôn mặt Diêu Viễn lập tức đỏ bừng, lộ ra ánh mắt khó tin. Tôi lập tức bổ sung: "Là diễn kịch thôi! Đóng giả làm bạn trai của tôi!". Cứu mạng, không biết tôi đã phải thốt ra từ này trong lòng bao nhiêu lần!

Diêu Viễn gãi gãi đầu, xoa mũi, kháng cự hồi lâu, cuối cùng yếu ớt hỏi: "Tại sao ạ?"

Câu hỏi này làm tôi lập tức tỉnh ngủ, đem một số chuyện giữa tôi và Thôi Thắng kể lại tóm tắt cho cậu ta. Cuối cùng lại bồi thêm một câu: "Tôi không giấu cậu đâu, cậu chỗ nào cũng hơn hắn cả, chỉ là tôi không chịu được vẻ mặt đắc chí của anh ta, muốn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!"

"Diêu Viễn?"

Cậu ấy đột nhiên nghiêng người về phía trước, đặt một tay chống trên mép sô pha phía sau tôi, khoảng cách giữa 2 người cũng bị thu hẹp dần, thấp giọng hỏi: "Em so với anh ta tốt hơn rất nhiều?"
Khoảng cách an toàn vốn có bị phá vỡ, tôi vô thức lùi ra sau: "Ừm ..."

Diêu Viễn nhìn tôi với ánh mắt nghiền ngẫm, rồi đột nhiên nở nụ cười. Thật ra, Diêu Viễn rất hay cười, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy cười như thế này. Nó làm tôi nhớ đến câu nói: "Thôi xong rồi! Ngươi thoát không được đâu!!!"

"Vì em nổi trội hơn anh ta ở mọi phương diện...." Ánh mắt cậu lướt qua vành tai, cằm và môi tôi, cuối cùng lại nhìn tôi, "Vậy chị có thích em không?"

Tôi bị điểm huyệt rồi! Trong một khoảng thời gian dài dường như không thể mở miệng được
.
Lúc này, Diêu Viễn đứng thẳng người, kéo dãn khoảng cách giữa chúng tôi, trở lại nụ cười tỏa nắng thường ngày: "Chị ơi, em diễn thế nào rồi?"

TÔI:......

Đứa trẻ chết tiệt này, làm lão nương sợ chết khiếp, tôi đã nghĩ đến việc phải giải thích cho mẹ tôi sự xuất hiện của người bạn trai kém 6 tuổi này rồi! Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Tốt lắm, tôi rất hài lòng, cậu cứ tiếp tục phát huy." Nói xong vứt dép bỏ chạy.

Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ. Trong mơ, Diêu Viễn ôm một đứa trẻ mỉm cười hỏi tôi, "Chị ơi, con của chúng ta tên là gì?"
-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro