
Tiếp Chương 1: Ấu Dâm
Bởi ông một lòng vì nước, chưa bao giờ vì mình mà suy tính, lời này rốt cuộc ta vẫn chưa thể nói, sợ nói ra miệng, ngược lại chọc giận ông.
" Bệ hạ trăm công nghìn việc, tới thăm lão thần, lão thần không khỏi sợ hãi ... " Quốc sư kích động nói một câu, thở hổn hển hai hơi, lại hỏi, " Bệ hạ, tấu chương đều phê xong rồi chứ ? "
Ách....
Ta cười cười có chút không được tự nhiên. " Quốc sư nhiễm bệnh, cần an tâm tĩnh dưỡng, mọi việc trong triều cứ từ từ, không vội không vội ... "
" Không vội ? " Mắt lão mới vừa rồi có chút đục ngầu lúc này đột nhiên trừng mắt : " Bệ hạ sao có thể nói như thế ! " Mùa xuân chưa qua, phương Bắc có hạn, phía Nam lại lũ lụt, việc này như thế nào lại không gấp ? phí tu sửa đường thủy thiếu hụt 80 vạn lượng bạc, lương thảo cứu chẩn thiên tai không kịp thời, đúng chỗ, trách nhiệm chưa truy cứu, công khoản cũng không truy hồi, việc này cũng không gấp sao ? Bệ hạ, lão thần tuổi tác đã cao, không thể lúc nào cũng phụ tá bên người, nhưng Minh Đức bệ hạ đem ngài phó thác cho lão thần, lão thần tự nhiên cúc cung tận tụy cho tới lúc chết. Nếu vì thăm hỏi lão thần mà làm chậm trễ quốc gia đại sự, lão thần chết trăm lần không đền được tội ! Lão thần, lão thần .... " Nói xong, nhìn trái phải xung quanh một chút, nhìn thấy cột cửa, đứng dậy định lao vào cột !
" Mau ngăn lại ! " Ta sợ tới mức nhảy dựng lên, hạ nhân vội vàng xông tới đem ông giữ lại quay về chỗ ngồi, ta thở dài, định thần rồi đi đến trước mặt ông, cúi đầu nhận sai. " Quốc sư nói phải, là quả nhân sơ sót. Việc có nặng nhẹ, đại sự gấp gáp quả nhân tự nhiên không dám làm bừa. Hạn hán đã phát lương thảo chẩn tai, lại sai công bộ phái người đi khởi công xây dựng thủy lợi. Lũ lụt phía nam cũng đã phái quan lại đi cứu tế thiên tai. Vụ án thiếu hụt phí tu sửa đường thủy, Đình Uý phủ đã thẩm tra xử lý, lương thảo tạm thời chuyển sang vận chuyển đường bộ, tào chính sửa chữa công việc, giao cho nội các phác thảo chương trình. "
Nghe ta đem sự tình giải thích rành rọt, sắc mặt quốc sư lúc này mới dịu xuống, vừa lòng gật đầu, mỉm cười nói : " Bệ hạ cần chính (cần cù, chính trực) yêu dân, đó là cái phúc của dân chúng, cái phúc của Đại Trần. "" Mau ngăn lại ! " Ta sợ tới mức nhảy dựng lên, hạ nhân vội vàng xông tới đem ông giữ lại quay về chỗ ngồi, ta thở dài, định thần rồi đi đến trước mặt ông, cúi đầu nhận sai. " Quốc sư nói phải, là quả nhân sơ sót. Việc có nặng nhẹ, đại sự gấp gáp quả nhân tự nhiên không dám làm bừa. Hạn hán đã phát lương thảo chẩn tai, lại sai công bộ phái người đi khởi công xây dựng thủy lợi. Lũ lụt phía nam cũng đã phái quan lại đi cứu tế thiên tai. Vụ án thiếu hụt phí tu sửa đường thủy, Đình Uý phủ đã thẩm tra xử lý, lương thảo tạm thời chuyển sang vận chuyển đường bộ, tào chính sửa chữa công việc, giao cho nội các phác thảo chương trình. "
Nghe ta đem sự tình giải thích rành rọt, sắc mặt quốc sư lúc này mới dịu xuống, vừa lòng gật đầu, mỉm cười nói : " Bệ hạ cần chính (cần cù, chính trực) yêu dân, đó là cái phúc của dân chúng, cái phúc của Đại Trần. "
" Đâu có, đâu có, cái này là bổn phận của bậc quân vương " Ta cũng khách sáo khiêm tốn một chút.
Hai mắt Quốc sư cao thấp đánh giá ta – vốn là thần tử, đánh giá quân thượng như thế đúng là bất kính, nhưng ánh mắt ông nhìn ta tựa như nhìn cháu ngoại, lòng ta cũng ấm áp, chẳng so đo nhiều làm gì.
" Chỉ mới chớp mắt, bệ hạ cũng đã ..... 18 rồi ? " Quốc sư vui mừng nhìn ta, " Nay bệ hạ, rốt cục có thể một mình đảm đương mọi chuyện, lão thần cũng có thể an tâm đi gặp liệt tổ liệt tông. Chỉ là trước khi lão thần đi gặp liệt tổ liệt tông, còn có một tâm nguyện chưa đạt, hy vọng bệ hạ thành toàn. "
Lòng ta hốt hoảng, vội hỏi : " Tâm nguyện của Quốc sư, quả nhân tự nhiên sẽ thỏa mãn, xin đừng nhắc tới điềm xấu. "
Quốc sư thở dài, chậm rãi nói : " Bệ hạ đã 18 tuổi rồi, hậu cung lại vẫn trống không. Nho gia có câu : Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nay thiên hạ đã thái bình, bệ hạ lại chưa thành gia, lục cung vô chủ, âm dương không hài hòa, Càn Khôn bất chính, sợ rằng có thể nguy hiểm cho xã tắc. Bệ hạ làm mẫu cho vạn dân, không thể đi sai bước nhầm. "
Ta sớm nên nghĩ đến, sẽ lại là việc này...
Miệng lúng ta lúng túng, ta chắp tay ra sau, thong thả bước tới cửa, đưa lưng về phía mọi người.
" Lời nói của Quốc sư kỳ thực, quả nhân cũng hiểu được đạo lý trong đó. Chính là.... lương duyên khó tìm... "
Ta họ Lưu, tên Tương Tư, từ năm 13 tuổi ấy đăng cơ làm nữ vương thứ 19 của Trần quốc, liền đã định là " Qủa nhân ".
Làm hoàng đề, không phải " Cô gia ", thì chính là " Qủa nhân ".
Đại Trần ta từng có quãng thời gian trong ngoài đều khốn đốn, nhưng từ khi mẫu thân của ta đăng cơ, đối ngoại bình loạn, đối nội cách tân, đến khi ta tiếp nhận, đã là nơi nơi đều là cảnh tượng thái bình. Lương quốc phương Bắc đã lui 3000 dặm, hàng năm tiến cống, Mân Việt phía nam cúi đầu xưng thần, nhập vào bản đồ, trong triều bách quan trung thành và tận tâm, hiền thần xuất hiện lớp lớp, tài tuấn không ít.
Chính là có chút không thỏa lòng người, phàm là hiền thần, có khả năng, đều sợ cùng Thánh Thượng có quan hệ ái muội, bị tuyệt bút của sử quan vung lên – danh hiệu đánh nịnh thần, năng lực cường thịnh, cuối cùng tránh không được tiếng xấu ghi lại là «dĩ sắc thị quân ".(lấy sắc hầu vua )
Nghĩ lại năm Sùng Quang đầu tiên đó, chuyện khôi hài về Thám hoa lang kia ở khoa cử nhất giáp tiến sĩ, từ đó về sau, phàm là người có chính sự phải làm, ai cũng để nuôi râu dài, sau đó, nhân có nhiều người râu dài, không râu liền thành ngoại tộc, mọi người giống nhau là đều có lòng thấy người sang bắt quàng làm họ, khó tránh khỏi việc bị đảng râu dài kỳ thị, để tỏ lòng trong sạch, kết quả, cả triều văn võ bá quan đều nuôi râu dài
Chỉ trừ người trong lời dân chúng " Bùi tướng, Tô khanh ".
" Bệ hạ, lời ấy sai rồi. " Quốc sư phản bác ta nói, " Bệ hạ có trách nhiệm truyền thừa huyết mạch hoàng thất, há có thể vướng tư tình nhi nữ ? Lão thần nếu còn sống thêm được vài năm nữa, bất luận thế nào, nhất định phải vì bệ hạ mà làm việc này thỏa đáng, không phụ lòng nhờ vả của Minh Đức bệ hạ. "
Trong lòng ta có câu nói lăn qua lộn lại hồi lâu, môi ta mấp máy vài cái, rốt cuộc vẫn là không có dũng khí nói thành lời, chỉ có thở dài, phất tay áo nói : " Thôi . Việc này ngày khác bàn tiếp. "
Thân là nữ đế, cũng có ngàn vạn thống khổ khó có thể bày tỏ cùng ai.
Nam nhân cưới vợ, có thể cầu vợ hiền, vợ đẹp, quả nhân lấy chồng, cũng không thể chỉ xem bề ngoài. Một nam nhân chỉ có tư sắc, ngay cả tướng mạo khuynh thành , nhìn thời gian dài rồi cũng sẽ chán. Nhưng nam tử vừa tài hoa, vừa thanh cao, ai lại có ý muốn vào cửa cung, sống dưới danh nghĩa nữ nhân, mai một cả đời ?
Mẫu thân của ta có thể gian nan tìm được 5 nam nhân làm bạn cả đời, đó là phúc khí của bà, ta không được như bà.
Ta buồn bực không vui rời khỏi chỗ quốc sư, đi đến giữa đình, liền xa xa nhìn qua hành lang gấp khúc bên kia, thấp thoáng hiện lên một bóng áo xanh, không khỏi dừng bước, nhìn bóng áo đó xuyên qua hành lang gấp khúc, đi đến trước mặt ta dừng lại.
" Bệ hạ kim an, vi thần không đón tiếp từ xa " Người tới mỉm cười hành lễ, tuy là thỉnh tội, cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Ta cũng mỉm cười đáp lại. " Xem dáng Tô Ngự Sử vội vàng, tựa như có chuyện quan trọng ? "
Chàng mặc dù cũng đáp một tiếng phải, cũng không lại gọi là " Bệ hạ", nhưng cũng không có nói ra hai chữ tai ta muốn nghe. Ta gật đầu nói : " Hôm nay ngày nghỉ, Tô Ngự Sử vẫn vì công sự làm lụng vất vả. Qủa nhân cũng đúng lúc mới xuất cung, liền cùng khanh đi Đình Úy phủ xem xem. "
Chàng có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn ta một cái, lập tức khôi phục thái độ bình thường, gật đầu nói : " Được, mời bệ hạ. "
Ta cùng chàng đi ra, tùy ý nói : " Đang ở ngoài cung, khanh cũng không cần câu nệ. Ta không xưng quả nhân, khanh cũng không cần một câu một câu bệ hạ. "
Chàng mặc dù cũng đáp một tiếng phải, cũng không lại gọi là " Bệ hạ", nhưng cũng không có nói ra hai chữ tai ta muốn nghe.
Tương Tư
Ta hy vọng chàng gọi tên của ta.
Nhà mấy đời nối tiếp đều là công khanh, dòng dõi thư hương, là truyền nhân đắc ý của quốc sư " Tô Hoán Khanh "
13 tuổi năm ấy, tại quỳnh lâm yến, cách vô số thanh niên tài tuấn, ta lại chỉ nhìn thấy một bóng lục nhạt bên Thái Thanh trì kia, mới biết thế nào là chân chính chi lan ngọc thụ.
Tô Quân, tự Hoán Khanh.
Cả triều văn võ bá quan đều để râu dài, chàng cũng không thật để ý, cười nói : »Trong lòng không có quỷ, cần gì ban ngày đeo bùa ? Gia huấn Tô gia, không kéo bè kết đảng, mặc dù là " Đảng râu dài ". Nhã hứng của chư vị, thứ cho Tô mỗ không thể bồi đáp. " Nói xong, lắc đầu cười nhẹ rời đi, lưu lại một đám người Đảng râu dài sắc mặt không tốt tí nào.
Còn trẻ đã nổi danh, 18 tuổi đỗ Trạng Nguyên. Có người nói chàng quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, có người nói chàng cao quý kiêu ngạo, mục hạ vô trần, những thứ đó đều không phải là Tô Hoán Khanh trong mắt, trong tim ta. Tô Hoán Khanh trong lòng ta, là thiếu niên cùng ta chịu phạt đứng ở ngoài Thái Học phủ năm ta 10 tuổi ấy.
Quốc sư nói, bệ hạ nên thành gia, nên lập Phượng quân.
Ta chỉ muốn hỏi một câu, lập Hoán Khanh được không ?
Hoán Khanh, Tương Tư......
Nếu có thể nghe chàng gọi ta một tiếng Tương Tư, thật là tốt biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro