
Chương 72
Mẹ Thời là giáo viên trường tiểu học ngay sát trường trung học của Thời Niệm, cha Thời là một công nhân bình thường.
Thời Niệm có một cậu em trai tên là Thời Hằng, mới vừa tròn hai tuổi, trông rất giống Thời Niệm, còn đang bi bô tập nói, thích ôm đồ chơi chạy loanh quanh trong nhà.
Mấy người vừa về đến nhà, Thời Hằng đã dẩu mông lon ton chạy tới, la lớn:
"Chị! Chị! Chị!"
Đang định nhảy chồm lên, lại nhìn thấy Cố Thành đứng cạnh Thời Niệm mà ngây ngẩn cả người, đôi mắt to tròn nhấp nháy liên hồi, cắn cắn ngón tay, nhìn chằm chằm Cố Thành.
Thời Niệm cười, khom lưng xoa đầu Thời Hằng, chỉ vào Cố Thành mà nói:
"Đây là anh trai Cố Thành, em gọi là anh trai nhé?"
Hắn còn lâu mới chịu làm anh trai người khác
Trong lòng Cố Thành hừ một tiếng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì, chỉ lạnh nhạt nhìn đứa nhóc.
Anh trai?
Bạn nhỏ Thời Hằng hai mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Thành, nội tâm vô cùng kích động.
Thằng bé còn chưa có anh trai bao giờ đâu, mới chỉ có chị và chị Thẩm Mộng thôi, đây là anh trai sao...
Anh trai này cao thật là cao, gần bằng cha thằng bé rồi.
Thời Hằng túm lấy ống quần Thời Niệm, ngửa cổ nhìn Cố Thành.
Thời Niệm nắm tay nhỏ của Thời Hằng, cong cong đôi mắt, cao hứng nhìn Cố Thành:
"Thằng bé rất thích cậu."
Bỗng nhiên cảm thấy mặt nong nóng, Cố Thành gãi đầu, cố gắng làm mặt nghiêm túc, trừng mắt nhìn Thời Niệm, môi giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thích cái chó.
Con nít con nôi thì biết cái gì mà thích?
Đầu óc cô có vấn đề sao, tự nhiên thì nói thích với không thích, cứ như có người thực sự thích hắn vậy.
Ánh mắt Cố Thành tối lại, tâm trạng cũng dần trùng xuống.
Không ai thích hắn cả.
Đương nhiên,
Hắn cũng không thích bất kể kẻ nào.
Thẩm Mộng không chú ý tới tình huống bên này, nhìn thấy hai người vẫn còn đang đứng ở cửa thì thúc giục:
"Mau mau mau, mau vào đi, mình đói chết rồi," nói xong lại hướng về phía phòng bếp mà hô lớn, "Dì ơi, dì đang xào cà tím đó à, thơm quá đi!"
"Mũi Mộng Mộng thính thật đấy," tiếng cười của mẹ Thời từ trong bếp truyền ra, "Mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Thời Niệm dẫn Cố Thành đi cất cặp sách, rồi rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn.
Thời Tiểu Hằng vẫn lon ta lon ton đi phía sau hai người, lúc thì chạy đến bên cạnh Thời Niệm, lúc chen vào giữa hai người, lúc lại cọ cọ bên phía Cố Thành.
Hưng phấn lạ thường.
Lúc ăn cơm, mẹ Thời chú ý thấy trong nhà có một cậu nam sinh, cha Thời giải thích với bà:
"Bạn học của Niệm Niệm, nhà ở tiểu khu đối diện bên kia, phụ huynh hình như không có nhà, tan học mấy đứa về cùng nhau, tiện đường nên mời thằng bé qua đây ăn cơm chiều luôn."
Mẹ Thời gật đầu, nhìn Cố Thành, nói với cha Thời:
"Đứa nhỏ này gầy quá, cha mẹ có phải thường xuyên vắng nhà không?"
Cha Thời cũng không chắc chắn, cảm giác được cậu nhóc này không thích nói chuyện lắm, ngồi ở đây cũng chỉ cúi đầu ăn cơm."
"Không phải, không phải," Thẩm Mộng cắn một miếng màn thầu to, nhồm nhoàm giải thích, "Chú nghĩ quá đơn giản rồi."
Vất vả lắm mới nuốt xuống được, Thẩm Mộng đứng lên, nhìn một vòng, vô cùng khí phách mà bắt đầu miêu tả tình huống diễn ra lúc chiều.
Đương nhiên,
Trọng điểm câu chuyện vẫn là cô bé và Thời Niệm anh dũng thế nào, đánh cho đám người xấu Kim Hào kia đến hoa rơi nước chảy, tè cả ra quần.
Thời Niệm: "........"
Cố Thành: "........"
Bạn nhỏ Thời Hằng vô cùng tri kỷ vỗ tay, vẻ mặt sùng bái nhìn Thẩm Mộng:
"Woa, chị mộng Mộng, chị giỏi quá đi!"
Thẩm Mộng cười đắc ý, đang muốn tiếp tục, khóe mắt thoáng bắt được ánh mắt của Cố Thành, lập tức sửa miệng:
"Chị của em giỏi hơn chị nhiều."
Mẹ Thời là giáo viên, vừa nghe lời này liền nhíu mày, nhìn Thời Niệm:
"Đám nhóc kia lần nào cũng thế, trường mấy đứa không quản à?"
Mẹ Thời vô cùng bất mãn với trường trung học kế bên, nếu không phải vì gần nhà, bà còn lâu mới chịu để Thời Niệm học ở đó.
"Bọn họ vẫn luôn thế mà," Thẩm Mộng uống một ngụm tay, xua tay, "Trường có quản cũng vô dụng, nói họ cũng không nghe."
Thời Niệm lúc này mới nhớ ra, nhìn Cố Thành, nhỏ giọng hỏi:
"Hôm nay bọn họ đã đánh cậu chưa?"
Cố Thành đáp lại, "Chưa đâu."
Thời Niệm mà đến chậm vài giây, có khi hắn đã đánh cho đám kia rã rời rồi.
Mẹ Thời nghe vậy, có chút thương cảm Cố Thành, gắp cho hắn một cái đùi gà, trấn an:
"Đừng sợ, có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với giáo viên, nhất định giáo viên sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu."
Cha Thời cũng gắp cho hắn miếng thịt, cười ha hả, nói:
"Con trai ấy mà, lúc nhỏ đánh nhau vài trận cũng không lạ gì, ăn nhiều một chút cho cường tráng, lúc đánh nhau cũng không thiệt mình, có đúng hay không?"
"Nói bậy gì đó?" Mẹ Thời trừng mắt với cha Thời, "Ngoan ngoãn học tập, đánh cái gì mà đánh!"
Mẹ Thời là giáo viên, không chấp nhận được việc học sinh đánh nhau.
"Ấy ấy, câu kia nói thế nào nhỉ," cha Thời cãi lại, "Lửa thử vàng, gian nan thử sức, mấy chuyện này cũng không hẳn là xấu, có đúng không nào?"
"Lý luận vớ vẩn!" Mẹ Thời tức giận, gắp miếng thịt của cha Thời ra khỏi bát, "Đã từng có học sinh bị bắt nạt đến tam quan vặn vẹo, ông có biết không hả?"
"Tôi đang nói trường hợp đặc biệt mà, cái này nhất định là....."
"Nhất định là cái gì, ông đúng là....."
.........
Thời Niệm đứng lên, gắp cho Cố Thành miếng cánh gà, cười tủm tỉm nhìn hắn:
"Ăn miếng cánh gà, sau này cánh dài, người khác đánh cậu, cậu liền có thể ____ nhanh ____ chóng ____ bay ____ lên ____ mà ____ trốn."
Cố Thành cố gắng nhịn cười, nhìn cô một cái, hừ lạnh:
"Ăn cánh gà mà có thể dài cánh sao?"
"Ấy ấy," Thời Niệm ghé lại gần, cong mắt cười, "Không phải là ăn gì bổ nấy sao?"
"Lại đây, lại đây," vừa nghe Thời Niệm nói xong lời này, Thẩm Mộng đã sấn lại, gắp một miếng đầu gà vào bát hắn, cười hì hì, "Ăn cái này nhiều một chút, bổ đầu óc."
Cố Thành: "......."
Thời Hằng ngồi ở ghế trẻ em bên cạnh, duỗi dài tay cũng không với được đồ ăn, trong lòng gấp muốn chết, may mà Thời Niệm gắp cho thằng bé một ít rau xanh, nó lại miễn cưỡng gắp lên, run run rẩy rẩy muốn bỏ vào bát Cố Thành.
Thời Niệm bất đắc dĩ: "Em không phải cho, em tự ăn là được."
"Không chịu, không chịu đâu," Thời Hằng dẩu miệng, mất hứng, "Em phải cắp cho anh trai."
Mọi người đều gắp cho anh trai, thằng bé cũng muốn!
"Em không với tới,"
Thời Niệm còn muốn khuyên thằng bé vài câu, đã thấy Cố Thành nâng đến trước mặt Thời Hằng, thằng nhóc chậm rì rì đem mấy cọng rau xanh chồng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Xong xuôi, còn ra vẻ người lớn vỗ vỗ tay Cố Thành.
"Anh trai, đừng sợ."
Nghĩ thế nào mà còn đế thêm một câu, "Có chuyện cứ tìm chị em, chị em lợi hại lắm! Một mình chị có thể đánh ...... đánh ...... đánh một trăm người."
Thẩm Mộng cười ha hả, trêu thằng bé: "Chị nhóc lợi hại thế sao, có giống như Ultraman không?"
"Giống! Nữ Ultraman!"
"Ha ha ha, đúng, chính là thế...."
Bên này Thẩm Mộng nói chuyện trên trời dưới biển với Thời Hằng.
Phía đối diện, cha mẹ Thời vẫn còn chưa dứt miệng, như mọi khi, mẹ Thời giận dỗi, cha Thời lại đi dỗ bà, dỗ xong lại tranh đồ ăn của bà, chọc giận bà lần nữa.
Cố Thành xuất thần.
Vợ chồng bình thường của gia đình bình thường hẳn là như thế này, thỉnh thoảng cãi vã, ngày ngày quan tâm sinh hoạt của con nhỏ, vốn dĩ phải là thế này .....
"Cậu mau ăn đi," thấy Cố Thành đang ngẩn người, Thời Niệm đẩy đẩy tay hắn, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ăn xong mình đưa cậu về."
Nói xong bỗng nhớ ra một chuyện, nhìn Cố Thành: "Cậu là xong bài tập chưa? Sao mình không thấy cặp sách cậu đâu."
Trong ấn tượng của cô thì người này chưa bao giờ đeo cặp tới lớp, cũng chẳng làm bài tập về nhà, giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cố Thành mím mím môi, suy nghĩ trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt, nhịn không được mà nói:
"Tôi ....... Làm bài tập ở nhà cậu được không?"
"Cũng được," Thời Niệm uống cháo, "Có chỗ nào không hiểu cứ hỏi mình."
Cố Thành nhìn chằm chằm cô một lúc, cúi đầu uống một ngụm cháo, hồi lâu mới "Ừ" một tiếng.
Ăn cơm chiều xong,
Thời Niệm phải đưa Cố Thành về nhà, vốn dĩ đã nói đi cùng Thẩm Mộng, nhưng cô nàng ăn nhiều quá, ồn ào nằm lì trên giường không động đậy.
"Hay để ba đưa thằng bé về cho," cha Thời nhìn ra ngoài, thấy trời đã tối đen, "Con cứ ở nhà làm bài tập đi.
"Không cần đâu, con đi được rồi," Thời Niệm mở cửa, dẫn Cố Thành ra ngoài, "Ngay bên kia đường cái thôi, gần lắm ba."
Cha Thời không nói gì nữa, đúng là rất gần, trong tiểu khu cũng có đèn, xung quanh đều là hàng xóm quen thuộc, rất an toàn.
"Đi đường cẩn thận."
"Được ạ."
Tiểu khu mà Thời Niệm ở là kiểu chung cư cũ, không có thang máy, tổng cộng có 5 tầng, nhà cô ở tầng 4, muốn xuống lầu phải đi thang bộ.
Thời Niệm đi phía trước, Cố Thành đỡ tường theo sau.
"Thang tầng lẻ là mười bậc, thang tầng chẵn là mười một bậc," Thời Niệm đứng ở chiếu nghỉ, ngửa đầu nhìn người bên trên, "Không tin cậu đếm thử xem, nhất định là y như mình nói."
Cô đi nhiều năm như vậy, nhắm mắt cũng biết bao nhiêu bậc.
Cố Thành đứng cao hơn mấy bậc thang, hướng mắt xuống nhìn Thời Niệm, đột nhiên duỗi tay bắt lấy cô.
Thời Niệm: "......Sao thế?"
Cố Thành mím môi, bộ dáng có điểm giống Tiểu Hằng lúc giận dỗi.
"Cậu không dắt tay tôi sao?"
Thời Niệm: "......"
Cô sợ lúc hắn té ngã sẽ kéo mình ngã cùng, nơi này hắn không quen thuộc.
"Tối như vậy," Cố Thành mất hứng, "Tôi té ngã thì làm sao bây giờ?"
Thời Niệm: "......"
"A _____"
Thời Niệm đột nhiên kêu lớn, đèn cầu thang lập tức sáng lên.
"Đèn cảm ứng, kêu một tiếng liền sáng."
"......"
Cố Thành xụ mặt, không nói lời nào, lướt qua Thời Niệm mà đi xuống.
Thời Niệm đuổi theo, kéo lấy tay hắn, nhịn không được mà cười cười:
"Cậu sợ tối sao?"
Cố Thành không trả lời.
"Được rồi, mình không biết là cậu sợ tối," Thời Niệm đi tới cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, "Lần sau nếu cậu gặp đi đến chỗ nào tối quá ...."
Cố Thành quay đầu nhìn cô, trong lòng có chút mong chờ.
Có vẻ như từ giờ trở đi cô sẽ luôn chủ động dắt tay hắn, hắn sẽ không cùng cô ......
"...... Cậu cứ lớn tiếng hát quốc ca là được!" Ánh mắt Thời Niệm kiên định nhìn hắn, "Càng lớn tiếng càng tốt, chỉ cần cậu đủ tự tin, cái gì cũng không đáng sợ nữa."
Cố Thành: "......"
Nói xong, còn tiếp tục giải thích với hắn:
"Trên đời này không có yêu quái đâu, cậu đừng có tin mấy cái thứ nhảm nhí trên TV, đều là dọa trẻ con thôi, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, không thể bị bọn họ lừa được, về sau nếu cậu ...."
Lời còn chưa dứt, người bên cạnh đã hất tay cô ra, nhanh chóng bước về phía trước.
Thời Niệm ngẩn người, sau đó hô lớn:
"Cố Thành, cậu chạy cái gì, qua đường thì phải từ từ mà đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro