Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Lá phong rơi chầm chậm tựa như nỗi nhớ (10)

「Tôi vừa nhìn mây, vừa nhìn em.
Tôi cảm thấy, khi em nhìn tôi rất xa, khi tôi nhìn mây rất gần. 」 《Xa và Gần》Cố Thành

---
Giọng điệu của Thẩm Phong không thể nói là cứng rắn.
Thậm chí, dường như cậu không đặt bất kỳ cảm xúc nào vào đó.
Chỉ đáng tiếc, Ân Tư Thu phải đối mặt với người trong lòng, luôn phải cẩn thận và do dự, lo sợ rằng mình sẽ khiến cậu cảm thấy không thoải mái, đẩy cô rơi vào tình thế khó khăn.
Tuy nhiên, vừa mới đến đây, có thể nói tình hình khẩn cấp, nhưng bây giờ y tá trường đã chẩn đoán và cô cũng không còn đau như trước, hoàn toàn có thể tự mình đi trở lại lớp.
Để Thẩm Phong đỡ cô quay lại lớp thực sự quá thân mật, cũng làm phiền cậu quá rồi.
Hơn nữa, trên đường về, nếu gặp phải giáo viên hoặc bạn bè, phải nói như thế nào mới tốt đây?
Ân Tư Thu có vẻ rất bối rối.
Tay cầm áo đồng phục đó, động tác rõ ràng là chần chừ.
Thẩm Phong dường như có khả năng đọc được suy nghĩ, ngay lập tức cảm nhận được suy nghĩ của cô gái đằng sau.
Cậu nhếch khóe môi, đứng dậy bước lớn đến phía trước của Ân Tư Thu.
Cậu thơ ơ lấy lại chiếc áo từ Ân Tư Thu, nhẹ nhàng lắc đều vài cái, để làm phẳng những nếp gấp ở dưới.

Nhưng nhìn dáng vẻ, dường như cậu không có ý định mặc lại lên người.
Lần này, Thẩm Phong lại đưa chiếc áo lên đầu của Yên Tư Thu.
Che mất mái tóc.
Và cũng hoàn toàn che khuất đi toàn bộ khuôn mặt của cô.
Tầm nhìn của Ân Tư Thu chỉ có thể nhìn thấy phần dưới của nó, nơi mà Thẩm Phong đang đi một đôi giày thể thao cao cổ màu đen, hai chân dài thẳng đứng, dường như có thể chạm tới.
Nhưng sau đó, cô lại có thể nhìn thấy lưng của Thẩm Phong, vai của Thẩm Phong.
Cuối cùng là mái tóc của Thẩm Phong.
Cậu lại cúi xuống một lần nữa.
"Không ai nhìn thấy cậu là ai."
"..."
"Đỡ cậu quay về, liệu có nhanh hơn so với việc cõng cậu đi không?"
Dường như sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
Ân Tư Thu không dám từ chối nữa, cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn, cô bỗng dưng cảm thấy mơ hồ và chân tay lộn xộn khi tiến gần hơn.
Cả người cô ổn định trên lưng của Thẩm Phong.
Dù chàng thiếu nên mặc ít đồ, nhưng trên người lại như có một tảng lửa, cũng đã truyền qua cho cô.
Sự ấm áp từ phía trước, lan ra khắp cơ thể.
Trong một khoảnh khắc, dường như không còn cảm nhận được cái lạnh của mùa đầu xuân.
Không thể nói rõ vì sao, Ân Tư Thu đột nhiên cảm thấy xúc động muốn khóc.
Giống như một người đang chìm dần trong biển cả, đã trôi nổi quá lâu, đủ để mất đi khả năng sinh tồn, nhưng bỗng một người nào đó đã ném cho bạn một miếng gỗ nổi, nói với bạn rằng, thần linh chưa bỏ rơi bạn, bạn vẫn có thể cố gắng thêm một chút.
Mặc dù, Ân Tư Thu gần như có thể chắc chắn rằng Thẩm Phong không có ý đó.
Cậu chỉ là giúp đỡ người khác vì lịch sự.
Vốn chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi.
Dù sao Thẩm Phong - người đã cứu cô ra khỏi tình cảm lạc lõng lần đầu tiên khi gặp mặt.
Nhưng Ân Tư Thu vẫn không thể kiềm chế được những suy nghĩ vớ vẩn.
Từ phòng y tế đến tòa nhà giảng dạy, nếu không đi đường hẹp cửa sau, thẳng qua sân tập sẽ đi qua một con đường dài.
Tất cả học sinh của Hải Thực đều quen thuộc.
Trên con đường này, đã đi qua hàng vạn lần.
Con đường này không có bất cứ bầu không khí lãng mạn nào.
Ví dụ như hai bên đường trồng cây ngô đồng, mỗi bước đi, sẽ thấy những chiếc lá rơi bay theo gió.
Hoặc như, đèn đường kéo bóng dài ra, rồi lại thu hẹp khoảng cách.
Cái gì cũng không có.
Nhưng đó chỉ là một con đường phụ, hai bên đường trống trải, một bên là tòa nhà giảng dạy, một bên là đường chạy bằng nhựa bên ngoài sân chơi, lạnh lùng và bình thường đến nỗi không thú vị chút nào.
Nhưng Ân Tư Thu mong rằng con đường này có thể dài thêm chút, thêm chút nữa, để mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Không kịp lên lớp cũng không sao.
Bị che mắt không thấy đường phía trước cũng không sao.
...
"Ân Tư Thu, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Có lẽ vì im lặng quá lâu, tạo ra sự ngượng ngùng.
Đột nhiên.
Dòng suy nghĩ bị một giọng nói gián đoạn.
Ân Tư Thu chấm dứt những ảo tưởng không rời rạc của mình, sững sờ trong nửa giây, mặt "bừng" lên một cái đỏ rực.
Cô lắp bắp: "Tớ, tớ..."
Phải nói gì đây?
Chẳng lẽ cô phải nói là đang nghĩ về cậu?
Muốn cậu tiếp tục cõng cô mà đi? Không muốn quay lại lớp học?
Câu trả lời thực sự đúng là quá lố bịch.
Ân Tư Thu lo lắng sợ rằng nếu do dự quá lâu sẽ để lộ điều gì, nên cô bắt đầu bịa chuyện.
"Tớ đang nghĩ... uh... nếu có một loại thuốc, uống vào chân sẽ không đau nữa, thì tốt biết mấy."
Sau khi nói xong, cô thở dài một cái.
Cảm ơn trời.
Cảm giác đau nhức từ mắt cá chân truyền đến rất đúng lúc, kịp thời cứu cô thoát khỏi tình huống khó xử.
Cái cớ này quả thật bịa ra rất khéo léo.
Cũng khá dễ thương, khá phù hợp với cảm giác của thiếu nữ.
Ân Tư Thu cười thầm.
Tuy nhiên, ở phía trước Thẩm Phong dường như đã dừng lại một chút.
"Cậu muốn uống thuốc giảm đau à? Vẫn còn đau lắm sao?"
"......"
Trong khoảnh khắc, Ân Tư Thu cảm thấy mình như một kẻ ngốc, muốn đào một cái hố và chui xuống ngay lập tức.
Cái gì mà đáng yêu chứ.
Cái gì mà trái tim thiếu nữ.
Đối mặt với Thẩm Phong, cô chỉ toàn gặp tình huống khó xử.
---
Tình huống nhỏ này, không thể tránh khỏi, chắc chắn sẽ bị một người quan sát khác chất vấn.
Đinh Tình không dám đi làm phiền Thẩm Phong.
Chỉ có thể hỏi bạn thân của mình để thỏa mãn sự tò mò.
"Thu Thu, cậu và Thẩm Phong là thế nào?"
"Hai người rất không bình thường."
"Thẩm Phong lại còn cõng cậu tới phòng y tế! Còn cõng cậu về đấy! Ân Tư Thu, cậu thật thảm rồi, fan của Nam thần sẽ giết chết cậu bằng ánh mắt đấy. Từ giờ về sau, tớ sẽ không dám đi cùng cậu nữa..."
Ánh hoàng hôn dần ẩn sau những đám mây.
Màn đêm bắt đầu xuất hiện.
Còn một khoảng thời gian trước khi buổi tự giờ bắt đầu, Ân Tư Thu không tiện di chuyển, Đinh Tình đã gọi đồ ăn ngoài, nhanh chóng đi ra cổng trường lấy, rồi ngồi ăn cùng cô.
Trong lớp học không có ai khác, tự nhiên có thể trò chuyện thỏa thích.
Vừa tám chuyện vừa ăn, đồ ăn ngoài cũng trở nên thơm ngon.
Ân Tư Thu bị hỏi đến đỏ mặt.
May mắn thay, để tiết kiệm điện, Đinh Tình chỉ bật dãy đèn bàn ở chỗ ngồi của hai người.
Ánh sáng không quá sáng.
Đủ để che giấu nhiều nhiều suy nghĩ vào đáy mắt.
Ẩn Tư Thu uống một ngụm trà sữa, do dự nửa giây, cẩn thận trả lời: "Chắc không đến mức đó đâu? Họ nhìn thấy mặt mình rồi sao?"
Rõ ràng là đang trong giờ học.
Cô còn bịt kín đầu.
Sao có thể có nhiều người thấy được chứ.
Đinh Tình liếc cô một cái, thực sự không thể nói gì thêm.
"Bạn yêu ơi, cái đó quan trọng à?"
Ân Tư Thu: "Không phải sao?"
"Đương nhiên là không! Trọng điểm! Trọng điểm là Thẩm Phong! Người chị em! Cậu đừng có giả vờ ngây thơ với tớ, nói đi, chúng ta vẫn là bạn thân chứ? Cả đi vệ sinh cũng đi cùng nhau, có bí mật gì mà không thể chia sẻ?"
Ân Tư Thu không nhịn được, khẽ cười một tiếng.
Đinh Tình lúc nào cũng thú vị như thế.
Nhưng thực tế là, dù có thân đến đâu, cũng có những suy nghĩ không thể chia sẻ với ai.
Cô tự thở dài, áp mặt vào sách giáo khoa, thuận tiện che đi nửa khuôn mặt.
"Thật sự không có gì đâu. Tớ và Thẩm Phong... thực ra chỉ là bạn cùng bàn hồi cấp hai, bạn biết mà. Trước đây, quan hệ của bọn mình không mặn không nhạt, cũng không biết lần này tại sao cậu ấy lại giúp đỡ đột ngột như vậy. Có thể là vì đúng lúc đi sau bọn mình chăng?"

Ân Tư Thu suy nghĩ "Thẩm Phong thật ra cũng khá là thích giúp người khác. Hợp lý mà."
Nghe cô nói vậy, Đinh Tình suýt nghẹn sợi bún vào họng.
"Khụ! Khụ khụ khụ-- cậu nói gì cơ? Thẩm Phong thích giúp người? Xin hỏi, bạn học Ân Tư Thu, có phải cậu đang nói về Thẩm Phong, người rõ ràng không phải câm nhưng ba năm học chung với chúng ta không nói nửa lời đó không?"
"......"
"Trước đây tớ còn khá đồng cảm với cậu ấy, học bá, hot boy của trường, thiên chi kiêu tử, nhưng tiếc là bị câm không thể nói. Bây giờ thì tớ chỉ muốn nói, nếu Thẩm Phong không phải là kiểu người cao ngạo lạnh lùng, thì cậu ấy cũng chính là một kẻ tự kỷ chính hiệu, giống như một loài cây ăn thịt chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào. Tóm lại, cậu ấy chẳng dính dáng gì đến bốn chữ 'thích giúp người' cả."
"Nếu bọn cậu thật sự không có gì mờ ám... tớ chỉ có thể nói rằng, có lẽ hôm nay là ngày Thẩm thiếu gia làm việc thiện."
Đinh Tình thẳng thắn đưa ra kết luận.
...
Nhưng chỉ trong vài giờ, những lời nói của cô ấy đã nhanh chóng bị phủ nhận.
Sau khi buổi tự học buổi tối kết thúc.
Thẩm Phong nhắn tin WeChat cho Ân Tư Thu.
Thẩm Phong: [ Cậu đừng đi vội, chờ một lát. ]
Vào thời điểm này, thường không có giáo viên và camera kiểm tra điện thoại nữa.
Ân Tư Thu đang thu dọn bài kiểm tra, điện thoại để trong túi quần.
Nó rung nhẹ ở chỗ sát đùi.
Cô có chút ngạc nhiên, dừng tay lại, lấy điện thoại ra kiểm tra.
Thấy tin nhắn WeChat, Ân Tư Thu theo thói quen quay đầu lại tìm Thẩm Phong.
Trong tiềm thức muốn xác nhận tính xác thực.
Tuy nhiên, chỗ ngồi cuối lớp đã trống không từ lâu.
Thẩm Phong chỉ để lại một tin nhắn mơ hồ, còn cậu không biết đã đi đâu.
"Thu Thu!"
Các bạn học đang lục tục ra về.
Đinh Tình cũng đã đeo ba lô, cầm một cái cốc, nhảy nhót đến chỗ cô.
"Tớ đến đỡ cậu xuống. Nhưng cậu về nhà bằng cách nào? Vẫn gọi xe à? Hay bố mẹ cậu đến đón?"
Lần trước bị thương ở chân, Ân Tư Thu đã gọi xe vài ngày.
Sau khi đỡ hơn chút, cô bắt đầu đi xe ôm.
Cô đã hẹn giờ với người lái xe ôm, từ dưới nhà đến cổng trường, rất thuận tiện.
Trường Hải Thực, xét về vị trí địa lý, có thể coi là nằm ở khu vực trung tâm của Hải Thành. Nhưng xung quanh trường không phải là khu trung tâm thương mại (CBD), gần đó cũng không có phố buôn bán, chủ yếu là trường Thực nghiệm Hải Thành và khu dân cư xung quanh. Có thể nói đây là một khu vực yên tĩnh trong trung tâm thành phố.
So với trung tâm thành phố, chắc chắn quản lý không nghiêm ngặt bằng.
Trong giờ cao điểm buổi sáng, trên đường thường thấy xe ôm qua lại.
"Hôm nay gọi xe đi. Sau này tớ vẫn đi xe ôm, nhanh hơn, cũng rẻ hơn."
Nói xong.
Ân Tư Thu thở dài một hơi.
Cái chân này... rốt cuộc là sao đây.
Mười mấy năm trước đây hầu như chưa bao giờ bị trật chân, sao đến năm lớp 12, đủ thứ vấn đề đều xuất hiện.
Như thể là một điềm báo nào đó.
Ngụ ý về một năm đầy bất trắc sắp tới.
May mắn thay, Ân Tư Thu không phải là người bi quan, chỉ thầm nhắc nhở vài câu trong lòng rồi không nghĩ ngợi thêm.
Bên cạnh, Đinh Tình thúc giục cô: "Thế cậu gọi xe trước đi, chúng ta ra ngoài, thời gian vừa đủ, không phải đứng đợi trong gió lạnh."
"Nhưng mà..."
Ân Tư Thu chớp chớp mắt, biểu cảm có chút do dự.
Đợi đến khi trong lớp gần như không còn ai, cô mới thấp giọng trả lời: "Thẩm Phong bảo tớ đợi cậu ấy một lát."
"Á?"
Ân Tư Thu đối diện với ánh mắt của Đinh Tình, có chút ngượng ngùng nhún vai, biểu thị rằng cô cũng không rõ tình hình lắm.
Đinh Tình nói: "Tớ sẽ ở lại đợi cùng cậu. Tớ muốn xem xem, hôm nay bạn Thẩm Phong của chúng ta muốn làm gì cậu... Không lẽ là tỏ tình? Vậy thì càng cần người chứng kiến nhé?"
"......"
Mặc dù biết cô ấy đang nói đùa.
Ân Tư Thu vẫn cảm thấy tim mình đập loạn vài nhịp.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Chờ khoảng mười phút, điện thoại của Ân Tư Thu lại rung lên.
Lần này là cuộc gọi thoại qua WeChat.
Vẫn là từ Thẩm Phong.
Cô luống cuống bắt máy.
Thẩm Phong: "Xuống lầu đi. Chậm thôi."
"Được."
Ân Tư Thu cùng Đinh Tình bước ra khỏi tòa nhà.
Dưới ánh trăng mùa xuân, Thẩm Phong đang đứng không xa, tựa người vào cột đèn đường, bên cạnh cậu là một chiếc xe đạp.
Ánh trăng bạc dịu dàng vuốt nhẹ lên gò má của cậu, sau đó bao phủ cả cơ thể cậu.
Nhờ ánh sáng này, người thiếu niên trở nên trắng trẻo, đẹp đẽ, vóc dáng thanh tú, như hoa lan ngọc, đứng đó, giống như sẽ tỏa sáng tự nhiên.
Ân Tư Thu dừng bước.
Ánh mắt không thể kiềm chế được hướng về phía đó.
Trong khi đó, Đinh Tình, hoàn toàn miễn nhiễm với vẻ đẹp này, tự đi về phía trước và quan sát Thẩm Phong và chiếc xe đạp.
Cô ấy nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra.
Cô ngạc nhiên đến mức không thể tin được.
"Đừng nói với tớ, Thẩm Phong, cậu đây là định đưa Thu Thu về nhà nhé? Đưa cậu ấy về?? "
Thẩm Phong: "......"
Mặc dù cậu không nói gì, nhưng biểu cảm của cậu rõ ràng là muốn nói "không được sao"
Ân Tư Thu là người đầu tiên bị choáng ngợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro