Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Em Là Của Tôi


Draco nghiến chặt răng nhìn lá thư trong tay, không thể nào tin nổi những gì được viết trên đó. Làm sao mà cha hắn có thể yêu cầu một điều vô lý như thế. Lẽ nào ông không biết quan hệ giữa hắn và Harry Potter xấu đến thế nào sao. Không, sao ông không thể không biết, ông dĩ nhiên biết. Draco không thể nhớ hắn đã bao nhiêu lần đề cập với ông về điều đó và vô số lá thư kể từ khi hắn mười một tuổi. Nếu đã vậy thì tại sao, tại sao ông có thể đối xử với hắn như vậy, tại sao ông có thể yêu cầu hắn cúi đầu với đối thủ của mình.

Draco thừa nhận Harry Potter đã có một số thay đổi trong thời gian gần đây nhưng điều này không đủ, hắn cần nhiều hơn thế để có thể làm nhạt nhiều năm hận thù giữa cả hai. Lắc đầu xua tan viễn cảnh đáng sợ mình phải đối mặc trong thời gian tới, Draco tập trung nhìn lại lá thư một lần nữa, thầm mong mọi thứ không phải là sự thật. Đôi mắt chằm chằm vào từng chữ cái để tìm bằng chứng của bất kỳ sự giả tạo nào trong đó, đáng tiếc phép thuật trong từng con chữ rõ ràng từ cha mình đã đánh nát những ảo tưởng cuối cùng.

Thấp giọng niệm một câu thần chú, Draco nhìn ngọn lửa xanh bùng lên liếm sạch tờ giấy. Hắn buông tay nhìn bức thư hóa thành tro tàn trước cả khi chạm đất. Dưới ánh lửa, đôi mắt xám mang theo cái nhìn không cam lòng, mím chặt môi, Draco vẫy đũa phép xóa sạch tro bụi trên sàn, thứ minh chứng cho những gì vừa diễn ra. Lúc này Draco không hề quan tâm đến hình tượng của mình mà chỉ ngồi trên ghế chán nản cúi đầu. Phải mất một lúc lâu sau, tóc bạch kim vu sư mới từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn khắp phòng sinh hoạt nay đã trống không, hắn thở dài đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình sau đó dứt khoát bước ra ngoài.

Hogwarts Tâm.

Harry hoàn toàn bất ngờ khi cậu bé tóc bạch kim trước mắt đưa ra một yêu cầu quyết đấu tay đôi, dĩ nhiên đây là một trận quyết đấu "hữu nghị" mà không phải liên quan sinh tử. Nếu bình thường, Harry chắc chắn sẽ không chút do dự chối từ bởi sự phiền phức mà trận đấu mang lại nhưng có gì đó trong mắt Draco khiến hắn phải gật đầu, một cái gì đó Harry không hoàn toàn hiểu. Nhưng ít nhất Harry không lầm lẫn quyết tâm đằng sau ánh mắt ấy, hắn biết Draco là nghiêm túc mà không phải giống trò trẻ con năm thứ nhất như ngày xưa.

Harry và Draco đứng giữa phòng, tất cả mọi người xung quanh làm thành một vòng tròn lớn bao quanh cả hai lại. Mặc dù bị bao bọc bởi những tiếng xì xầm náo nức cùng những đôi mắt tò mò tràn đầy hiếu kỳ nhưng tất cả chúng không cách nào khiến Harry phân tâm. Đôi mắt xanh lúc này chỉ tập trung vào nhất cử nhất động của một người duy nhất, người thiếu niên tóc bạch kim đang đứng đối diện.

Sau khi thực hiện nghi thức quyết đấu, Draco lập tức tấn công không chút do dự. Ánh sáng đỏ xuất phát từ đầu đũa phép của Draco bay nhanh đến trước mặt Harry và tóc đen vu sư chỉ nhanh chóng lắc mình né tránh. Thay vì tấn công lại, Harry thiết lập thêm bảo hộ trước khi một ma chú khác đánh đến. Nhìn từ ngoài cuộc chiến từ lúc bắt đầu đã nghiêng về một bên bởi Draco không ngừng phóng thích ma chú trong khi Harry chỉ phòng thủ, chỉ né tránh mà không thực sự phản công. Nhưng khi thời gian trôi qua nhiều người bắt đầu nhận thấy những giọt mồ hôi trên trán thiếu niên nhà Slytherin trong khi Harry vẫn thong dong đứng ở một khoảng cách không gần không xa với đối thủ của mình.

Draco thở hổn hển phát hiện ma lực bản thân đang bị tháo nước nghiêm trọng. Mới bắt đầu, cậu chỉ muốn thăm dò nhưng phản ứng của Potter làm hắn nổi điên. Đó là trắng trợn xem thường và Draco bắt đầu điên tiết bởi hành động đó. Hắn có thể thua cuộc, có thể là kẻ chiến bại nhưng không phải theo cách này. Chẳng lẽ Potter thật sự tin rằng chỉ phòng thủ mà không tấn công cũng có thể chiến thắng hắn sao. Nghĩ đến đây, hắn buộc mình nâng đũa phép trên đôi tay mỏi mệt.

Harry nheo mắt nhìn thiếu niên trước mắt đang dần kiệt sức, hắn biết đã đến lúc rồi. Với câu thần chú quen thuộc, Harry dễ dàng tước vũ khí của Draco. Cây đũa phép bay nửa vòng cung giữa họ để rồi hạ cánh một cách duyên dáng trong tay vu sư có đôi mắt xanh tuyệt đẹp.

"Cậu thua, Malfoy." Harry nói bằng cái giọng hiển nhiên khi thả lại cây đũa phép cho vu sư tóc bạch kim. Đôi mắt xám lúc này như cháy lên bởi phẫn nộ cùng một cái gì chợt lóe qua và đã biến mất một cách nhanh chóng trước khi Harry bắt được. Cộc lốc gật đầu, Draco mím chặt môi, nắm đũa phép của mình sau đó vội vàng xoay người rời khỏi.

Đứng trong phòng mình, Draco đấm mạnh vào tường cho sự bất lực của bản thân. Hắn biết bản thân đã thất bại trong nỗ lực cuối cùng của mình trong việc thuyết phục cha hắn từ bỏ yêu cầu vô lý của ông.

Hầm.

Lưng tựa vào lòng người mình yêu, tay lướt trên những sợi tóc đen mềm mại, đôi mắt Harry tràn đầy vẻ say mê. Hắn biết mình đã yêu những phút giây ấm cúng như thế này và không muốn mất chúng vì bất cứ lý do gì. Khẽ cựa quậy, Harry ép chặt lưng mình về phía sau, hắn muốn nhiều hơn nữa ấm áp.

Snape mỉm cười nhìn thiếu niên đang loay hoay trong lòng với ánh mắt tràn đầy sủng nịnh trong khi đôi tay quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, cằm tựa lên mái tóc đen mượt mà đầy hoang dã, Snape tham lam hít mùi thơm dìu dịu từ tóc Harry. Ngay lúc này, hắn dường như quên tất cả những gì họ phải đối mặt trong tương lai mà chỉ tận hưởng mùi vị của hạnh phúc mà mình đang có. Đột nhiên, Harry ngước đầu, giọng tràn đầy nghi hoặc.

"Severus, có gì đó rất khác với Draco hôm nay. Hành động của cậu ta hoàn toàn không bình thường".

"Draco?" Snape nhướng mày hỏi.

"Phải, cậu ta hành động rất bất thường vào hôm nay. Cậu ta đưa ra yêu cầu quyết đấu với em." Sau đó, Harry bắt đầu kể lại chính xác những gì đã diễn ra.

Chờ Harry nói xong câu chuyện, Snape hơi suy tư rồi bắt đầu lên tiếng. "Dù không quá rõ ràng nhưng ta nghĩ việc này có liên quan đến Lucius."

"Lucius? "

"Draco vừa nhận được thư của cha mình ngay trước khi cậu ta hành động bất thường."

"Nhưng tại sao? Tôi vẫn không thể tại sao Draco khiêu khích, không, nó không phải khiêu khích, nó là..." Harry nhăn mặt, nỗ lực tìm một từ phù hợp.

"Harry, tôi cần em hiểu dù đã lựa chọn phải em thay vì Chúa Tể Hắc Ám nhưng Lucius biết đó là không đủ để có sự tin tưởng của em. Malfoy luôn luôn là một gia tộc nhiều tham vọng thế nên tôi nghĩ Lucius đã yêu cầu Draco làm một cái gì đó về em." Snape từ tốn nói.

"Và cậu ta không thích yêu cầu đó nên đã thách thức tôi. Một hy vọng mong manh chứng tỏ cha mình đã sai."

"Phải, ta e là như vậy."

"Nhưng cậu ta thua cuộc, Severus."

Khóe miệng khẽ giơ lên, Snape nói. "Dĩ nhiên, tình yêu của tôi." Cúi đầu, Snape vừa khẽ cắn tai thiếu niên vừa nói với cái giọng trầm thấp tràn đầy mê hoặc để rồi sau đó thỏa mãn trước tiếng rên rỉ nho nhỏ từ Harry. "Nhưng tôi nghĩ em nên quên mọi thứ về Draco mà chỉ tập trung vào ta, nhất là khi chúng ta bên nhau."

Harry cười khúc khích rồi quay người lại, vòng tay qua cổ Snape, đôi mắt xanh tràn ngập vẻ trêu đùa. "Ghen tị?"

Snape nhướng mày sau đó trả lời bằng một nụ hôn nồng nhiệt trong khi một tay đặt lên sau đầu Harry, đẩy cậu về phía trước làm cả hai kề cận hơn và tay còn lại không thành thật luồn qua vạt áo Harry đang mặc để tìm kiếm cảm giác ấm áp từ làn da mịn màng. Đôi mắt đen cháy lên ngọn lửa đam mê khi hai người tách ra. Giọng Snape khàn khàn, thì thầm vào tai Harry. "Em là của tôi, Harry, chỉ của riêng tôi."

Xanh biếc ánh mắt trở nên dịu dàng trước lời tuyên bố và Harry nhỏ giọng. "Vâng, và chúng ta là của nhau." Harry cúi về phía trước để trán hắn kề cận trán người đàn ông, đôi mắt cả hai chăm chú vào nhau và Harry ngập ngừng lên tiếng. "Severus, chúng ta chưa bao giờ đề cập đến tương lai nhưng..." Hắn nhận ra Snape căng thẳng ngay khi mình nói nhưng vẫn tiếp tục. Harry biết mình đã chần chừ rất lâu để hoàn thành điều này, nói tất cả mọi thứ. Tim hắn bị thắt chặt bởi cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến phản ứng của Severus sau đó. Tuy nhiên hắn đã dấu diếm điều này quá lâu rồi. Nhắm mắt lại, tay Harry di chuyển để siết chặt bàn tay Snape sau đó hắn nhìn vào đôi mắt đen với quyết tâm. "Có một chuyện tôi cần phải nói. Hôm chúng ta đến căn nhà của gia đinh Gaunt..."

Snape cố gắng bình tĩnh nhưng trùng kích từ việc này là quá lớn. Một vị thần, bọn họ phải chống lại một vị thần. Hắn sẽ không hỏi lựa chọn của Harry bởi nó đã quá rõ ràng, bọn họ vốn dĩ không có phần thắng. Có lẽ Ignotus Peverell đã từng thành công nhưng Snape biết hắn và Harry là không thể. Ôi! Một vị thần, một vị thần có thể dễ dàng đùa bỡn linh hồn của bất kỳ ai và bọn họ không giống Ignotus Peverell tài năng đủ để nhận được sự tôn trọng cũng không đủ khôn ngoan tránh thoát sự truy đuổi từ một vị thần.

A ha! Bọn họ là phàm nhân, bọn họ yếu đuối, bọn họ không thể phản kháng nhưng không kẻ nào có thể tách rời bọn họ, dù cho đó là thần. Đôi mắt đen tràn ngập sự điên cuồng, Harry là của hắn, chỉ có thể là của hắn. Hắn biết mình đã mạo hiểm khi liên kết cả hai lại với nhau nhưng giờ đây Snape chỉ cảm thấy tất cả thật đáng giá. Thần thì sao, thần không phải vạn năng, cũng có những điều ông ta không làm được và Snape tự tin rằng đây là một trong số đó. Ông ta sẽ không thể nào chia cách bọn họ, hắn và Harry đã được kết nối với nhau bằng phép thuật thiêng liêng nhất và không lực lượng nào có thể làm điều đó.

Snape nhìn từng biểu cảm trên gương mặt Harry với vẻ chuyên chú nhất. Có lo lắng, có sợ hãi cũng có chờ mong và hy vọng rồi Snape bật cười. Ngoài Harry, hắn có gì để mất kia chứ. Cuộc đời hắn đã luôn đen tối, không, không hẳn, cuộc đời hắn đã từng có ánh sáng nhưng Lily tựa như mặt trời, nàng chiếu sáng cuộc đời hắn bằng những phút huy hoàng để rồi biến mất trong buổi chiều tà để lại hắn cô đơn hơn, lạnh giá hơn. Lily chưa bao giờ là của hắn, nàng là như thế cao vời vợi, nàng lúc nào cũng treo trên bầu trời trong xanh và hắn mãi mãi chỉ có thể đứng trên mặt đất ngưỡng mộ nàng. Và Harry, Harry của hắn không chói chang, Harry của hắn là ánh nến dịu dàng, mềm mại. Một Harry thuộc về hắn, trong tay hắn, trong tim và cả trong linh hồn. Ôi! Snape không biết mình đã yêu Harry nhiều đến thế nào nhưng hắn biết mình sao có thể sống khi mất thiếu niên kia chứ. Em là của tôi, Harry.

"Severus..." Harry nói bằng giọng không chắc chắn nhỏ nhẹ nhưng đủ để đánh thức Snape dậy từ suy nghĩ của mình.

Snape im lặng vùi đầu vào vai thiếu niên một lúc sau đó khi nhận ra bất an từ Harry, hắn thở dài và nói bằng cái giọng bất đắc dĩ. "Tôi phải làm gì với em bây giờ, tình yêu của tôi." Snape ngước đầu lên, nhìn vào đôi mắt xanh bằng ánh nhìn khiến Harry cảm thấy run sợ. "Tôi muốn em biết dù lựa chọn của em là gì đi nữa, em thuộc về tôi. Tôi là ích kỷ nên tôi sẽ không để em đi. Harry, em nên hiểu đã quá muộn để em thoát khỏi hay hối hận vì đã yêu tôi."

Câu nói bá đạo, tràn đầy sự chiếm hữu từ người yêu không những không khiến Harry nao núng ngược lại nó ngay lập tức khiến tâm tình đang xao động của Harry bình tĩnh lại. Và... Harry nở một nụ cười hạnh phúc trong khi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Hắn muốn nói cái gì đó trong thời điểm này nhưng tất cả nhưng tất cả những từ ngữ cứ nghẹn lại nơi cổ thế nên hắn chỉ phải dùng hành động của mình để diễn đạt. Đó là một nụ hôn ướt át, kịch liệt, ngọt ngào nhưng cũng cay đắng.

Không, không đủ, Harry biết mình muốn nhiều hơn nữa. Hắn muốn Severus biết hắn không hối hận, không bao giờ hối hận khi đã yêu. Hắn muốn Severus cảm nhận tình cảm của hắn, hắn muốn mình tan chảy trong nụ hôn, trong vòng tay này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro