Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 : Chạm mặt

Chúng tôi suốt dọc đường chỉ có Đổng Trác cùng An An vui đùa còn tôi khung cảnh bên ngoài khiến tôi chú tâm hơn ..không là tôi tập trung suy nghĩ nhiều hơn .

Nơi Bắc Kinh đô thị phồn hoa , những hàng cây thưa thớt trải dài nhưng trơ trọi vài lá , dòng ô tô tấp nập qua lại vội vã dồn dập giống như trong lòng của tôi .

Đổng Trác đưa tôi và An An đến một nhà hàng nổi tiếng về các món ăn truyền thống của Bắc Kinh , nằm ngay giiữa trung tâm thành phố.

"Đi thôi.."_Anh ấy bế An An rồi mỉm cười nói với tôi.

Mọi ánh mắt dồn dập đều nhìn về phía chúng tôi , ngưỡng mộ có ghen tị có giống như chúng tôi chính là một gia đình vậy , tôi cũng không quá bận tâm bởi nếu nói nổi trội chắc chắn chỉ có Đổng Trác với cách anh ăn mặc cộng thêm khuôn mặt nữa đủ biết rồi. Anh ấy tự đắc nhìn tôi, tôi chỉ biết lắc đầu tôi vốn giản dị trả bao giờ có thói quen mặc cầu kì nên vì thế anh ấy hay gõ đầu tôi rồi nói :

"Lạc Tĩnh , em đừng có ăn mặc như vậy có được không đi với anh họ nhìn vào sẽ tưởng em là giúp việc cho anh đấy..."

Tôi tức giận phản bác trừng mắt nhìn anh ấy :

" Anh còn dám gõ đầu em , em nhất định không giúp anh nữa .. còn nữa em thích sự giản dị thoải mái hơn trông cũng lịch sự làm gì mà quê mùa như anh nói"

Sau nhiều lần như vậy thì anh ấy cũng trả nói gì chỉ tự đắc với vẻ đẹp của bản thân mình.

Cô nhân viên phục vụ đi đến chào đón mở cửa cho chúng tôi , vừa đi vừa nói một cách cung kính :

" Xin hỏi anh chị có đặt bàn trước không ạ?"

"Chưa đặt..."_Đổng Trác ôm An An cười nói với cô nhân viên như thể đang tán gái vậy trông cực kì giống sở khanh.

Cô nhân viên có chút đỏ mặt bởi nụ cười cùng vẻ đẹp trai của anh ấy cũng đáp lại một cách nhẹ nhàng rồi đưa chúng tôi đến một bàn ăn chưa có người đặt :

"Vâng , mời anh chị theo em bên em còn một bàn trống duy nhất ạ!"

Nhà hàng rất đông khách bởi uy tín và còn là truyền thống lâu đời của Bắc Kinh nên chỗ ngồi hầu hết đã kín rồi còn duy nhất hai bàn phía bên rìa cửa sổ.

Một góc bàn ăn không quá kín đáo cũng không quá nổi trội , ngồi từ góc bên ấy có thể quan sát mọi người, đặc biệt hơn còn có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài với cây cối, hoạt động. Nhà hàng lấy màu nâu làm chủ đạo, bốn chiếc ghế gộp gỗ màu nâu vàng gộp thành một bàn trên bàn ăn xoay hình tròn có bát dĩa cùng khăn lau.

"An An con muốn ăn gì?"_Tôi vẫy tay với An An đang nằm ngồi trên đùi Đổng Trác.

Con bé chạy lại , chỉ vào mấy món lặt vặt cười tươi cùng tôi chọn .

Anh ấy thấy tôi và con bé toàn chọn những món cay , anh ấy nhíu mày gõ đầu tôi :

"Em đang bị bệnh đừng có mà ăn lung tung đồ không tốt,đưa đây để anh chọn, những món vừa chọn cho Ăn An em không được ăn.."

"Hihi ..đúng vậy, cô bị bệnh không được ăn lung tung chú nói đúng..."_Con bé gật đầu tình nghịch cười dơ ngón tay cái trước mặt Đổng Trác, hai người nhìn nhau cười.

Xong hết con bé chắc là nhìn lung tung đâu đó nó lay lay tay tôi, rồi chỉ hướng bên ngoài cửa rồi nói.

"Chú đẹp trai..."

"Xin hỏi anh chị có đặt bàn trước không ạ?"_Vẫn là cô nhân viên lúc này ra chào hỏi .

"Có đặt rồi.."_Giọng từ người đàn ông phát ra.

"Thiên..đi thôi anh.."_Tiếng người phụ nữ ngọt ngào mang theo sự nũng nịu bám lấy cánh tay của người đàn ông.

Tôi run rẩy , kia là anh cùng người phụ nữ đã bỏ lại anh Phương Tiểu Cúc , hai người đi cùng nhau còn rất ngọt ngào khiến mọi người không chú ý cũng khó.

Bắc Kinh đúng là nhỏ bé thật , tôi tự giễu trong lòng bắt đầu âm ỉ những cơn tê dại trái tim thắt lại.

"Cô ơi.."

"Tĩnh Tĩnh .."

Tôi quay đầu nhìn hai người họ cười trừ , dấu đi sự run rẩy ở bàn tay mình cầm cốc nước vội vã khiến nó rơi choang.

Tất cả khách trong nhà hàng đều nhìn về hướng về phía bàn tôi bao gồm cả anh và cô ta.

Tôi như bị điện giật khi bị anh nhìn , không biết là gì nhưng ánh mắt của anh nhìn tôi lạnh lẽo bàn tay của anh nắm chặt tay của Phương Tiểu Cúc khiến tôi nhức mắt vô cùng .

Người nhìn người , cô nhân viên cho người lên chỗ tôi dọn dẹp sau đó đưa cả anh và cô ta đến đối diện bàn của tôi.

"Trùng hợp quá..bạn học Lạc Tĩnh cậu cũng ở đây sao, chồng cậu à..còn đây là con gái cậu sao?..đáng yêu quá
.."

Phương Tiểu Cúc phá vỡ bầu không khí cười hiền hoà tôi biết cô ta không có ý gì tốt , cô ta cũng biết tôi và anh từng yêu nhau .Cô ta tiến lại gần An An nhưng bị con bé gạt tay , cô ta bối rối rút tay về.

"Trông hai người có vẻ hạnh phúc nhỉ?"

Đổng Trác mỉa mai nói , ý cười trên môi anh nhàn nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro