Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cô tưởng rằng đây đã là kết thúc của câu chuyện .

Xin chào mọi người ạ, mình Là lá đây ạ. Đây là bộ truyện đầu tiên mình edit từ khi học tiếng Trung, nên chắc chắn sẽ có sai sót. Mong mọi người có thể góp ý một cách nhẹ nhàng để mình tiếp thu ạ, mình xin cảm ơn rất nhiều. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~

......

Năm thứ hai mươi sau khi tôi mất.
Văn/Tuế Kiến.

"Năm thứ hai mươi sau khi tôi qua đời, chồng tôi Vệ Mẫn sắp kết hôn rồi."

.....

Năm Ôn Từ gặp Vệ Mẫn là vào năm có mùa đông lạnh nhất lịch sử An Thành.

Sáng hôm đó cô cùng các bạn trực nhật ở cổng trường trong cơn gió lạnh dày đặc sương mù của tháng Mười Hai, gió tháng Mười Hai không phải gió, mà giống như một lưỡi dao sắc nhọn, quất qua mặt người khiến mọi người vô cùng đau đớn.

Mấy bạn học đi cùng cô run lên vì lạnh, lạnh đến mức không còn tâm trí đâu mà trực nhật, họ cứ mãi phàn nàn về những quy định vô nhân đạo của nhà trường.

Ôn Từ cúi đầu, nửa khuôn mặt cô vùi vào trong cổ áo, đầu óc dừng như đông cứng lại. không chú ý nghe họ nói gì, bỗng bả vai bị ai đó đẩy nhẹ.

"Nhìn xem ai ở đó kìa ." Khương Lộ lớp 8 tầng dưới không thể kìm nén được sự phấn khích trong giọng nói của mình, "Sau nhiều lần đi trực nhật , cuối cùng cũng gặp được một lần."

Ôn Từ nhìn theo hướng cô bạn chỉ.

Chàng trai khoác một bên vai chiếc cặp sách màu đen, tóc cắt ngắn, khuôn mặt rất gầy, dáng người vô cùng ưa nhìn, nhưng mà vẻ mặt có hơi lạnh lùng, toàn thân toát ra rõ vẻ người lạ chớ gần.

Cậu thanh niên bước nhanh hơn những người khác, thoáng cái đã khuất dạng.

"Nhìn cũng đẹp trai nhỉ, nhưng mà không biết là người thế nào." Khương Lộ mỉm cười thu lại tầm mắt: " Nghe nói mấy cô gái theo đuổi cậu ấy có thể xếp hàng từ đài phun nước đến cổng trường đó."

"Thật sao?" Ôn Từ mỉm cười đáp lại.

Nam sinh kia là Vệ Mẫn học lớp 18, là nhân vật nổi tiếng của trường Trung học số Tám. Bất cứ chuyện gì liên quan đến vi phạm kỷ luật nhà trường thì không thể thiếu mặt cậu ấy.

Ôn Từ và cậu là hai thái hoàn toàn trái ngược nhau, cô chưa từng nghĩ đến việc có liên quan gì đến cậu, nhưng ở độ tuổi này của họ, càng là người nổi loạn, khó đoán thì càng khiến người ta tò mò.

Hơn nữa, cậu còn có làn da đẹp, vì thế nên có không ít nữ sinh theo đuổi cậu, nhưng Ôn Từ và cậu học cùng trường lâu như vậy, cũng chỉ nghe nói cậu hay trốn học đánh nhau, hiếm khi ngồi lê đôi mách thế này.

"Ai biết được, đều là tin đồn, không biết có đúng hay không." Khương Lộ phỏng đoán: "Có lẽ cậu ấy sẽ thích mấy cô gái kiểu lạnh lùng, ngầu lòi, có cảm giác rất hợp với tính khí của cậu ấy."

"Ngầu cỡ nào?"

" Cái này thì... ít nhất cũng phải đủ ngầu để dám thách thức uy quyền của chủ nhiệm Giang, mặc váy ngắn này , xỏ khuyên tai hay là uốn tóc cũng chẳng hạn ." Khương Lộ thở dài nói, "Dù sao cũng không phải chúng ta."

Ôn Từ thử nghĩ về cảnh tượng đó một chút, nhưng hình như có hơi khủng khiếp, không dám nghĩ tiếp nữa, lắc đầu xua đi những ý nghĩ hỗn loạn.

Uốn tóc ư?

Chủ nhiệm Giang có khi sẽ phát điên mất.

Cuối cùng đợi đến hết giờ trực, Khương Lộ rủ Ôn Từ đến căng tin ăn sáng cùng bọn họ.

"Không cần, sáng nay mình đã ăn ở nhà rồi, các cậu đi đi." Ôn Từ bị gió lạnh quất vào cả buổi sáng, cảm giác hơi ấm toàn thân chẳng còn bao nhiêu, chỉ muốn quay lại lớp học uống chút nước ấm.

Lớp trọng điểm khối 10 đều nằm cùng một tầng, lớp 1 nằm ở đầu phía Tây, gần cầu thang, Ôn Từ bước vào từ cửa sau của lớp học.

Tiết tự học buổi sáng vẫn chưa kết thúc, Lâm Hiệu nhìn thấy cô uống nước bèn đi đến gần: "Hôm qua cậu xem dự báo thời tiết không, hình như hôm nay trời sẽ có tuyết."

"Chả trách hôm nay trời lạnh thế." Ôn Từ vặn nắp bình, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, "Cũng không biết khi nào trời sẽ mưa ."

"Tớ hy vọng tuyết sẽ rơi ngay bây giờ, mệt thật, tớ không muốn tham gia lễ chào cờ đâu."

Hôm nay là thứ Hai , lễ chào cờ là hoạt động bắt buộc phải có, ông trời cũng không như ý Lâm Hiệu mong muốn, đến giờ giải lao đã có chút dấu hiệu trời quang mây tạnh.

Ôn Từ làm lớp trưởng, cô phụ trách cầm bảng lớp đứng ở đầu hàng, Lâm Hiệu đứng bên cạnh cô cầm cờ của lớp, run cầm cập vì lạnh:

"Tớ có thể báo cáo với Bộ Giáo dục không, về việc nhà trường đang ngược đãi bọn mình~~"

"Tớ ủng hộ." Cậu bạn phía sau hét lên.

Cả hàng được một trận cười to, Ôn Từ cũng bật cười theo, mái tóc dài bị gió lạnh thổi bay lung tung, cô cúi đầu vén tóc ra sau tai, bên tai vang lên một tiếng động.

Ôn Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam sinh đang đi trên đường băng trước mặt.

Bước chân của cậu vẫn nhanh như thường, hệt như tiếng cơn gió trong mùa đông rét lạnh, gào thét không ngừng mà lướt qua.

"Xem ra hôm nay lại có thêm hoạt động khác nữa rồi." Không biết ai đã nói câu đó, cả đám lại thêm một trận cười lớn, Ôn Từ không cười, cô hướng mắt nhìn cậu trai vừa rời đi mấy giây.

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Sau lễ chào cờ, chàng trai đứng trước bục phát biểu, cậu còn cao hơn so với chủ nhiệm Giang đứng bên cạnh một chút, cậu cầm micro bằng một tay.

Không giống như đến để đọc bản kiểm điểm, ngược lại giống như đến để diễn thuyết gì đó hơn.

"Chào buổi sáng, thầy cô và các bạn."

Giọng nói của chàng trai sạch sẽ đến bất ngờ, không cao cũng không thấp, gần như không có chỗ vấp so với những tiếng động ồn ào xung quanh, giống hệt như âm thanh của tự nhiên.

"Tôi là Vệ Mẫn lớp 18, về vụ đánh nhau xảy ra tuần trước, tôi đã nhận thức rất sâu sắc về sai lầm của bản thân, sau này tôi sẽ rút kinh nghiệm, kiên trì nỗ lực. Người kiểm điểm, Vệ Mẫn, lớp 18."

Đây không phải lần đầu tiên Vệ Mẫn đọc bản kiểm điểm " độc đáo" như thế này trên bục, nhưng các học sinh bên dưới vẫn vỗ tay ầm ầm để cỗ vũ.

Chủ nhiệm Giang yêu cầu giữ im lặng mấy lần vẫn không ổn định được, cuối cùng chỉ biết cầm micro hét thẳng vào mặt kẻ đầu sỏ: "Vệ Mẫn! Thêm hai nghìn chữ tự kiểm điểm lại! Giải tán!"

Tiếng cười xung quanh dần lắng xuống khi đám đông giải tán.

Ôn Từ cầm bảng lớp đi sau Lâm Hiệu, lúc đi qua bục phát biểu, cô không khỏi quay đầu lại nhìn.

Chàng trai đã lùi lại đứng trước bục, dựa lưng vào lan can phía sau, một cơn gió lớn thổi qua, đột nhiên cậu quay đầu nhìn xuống dưới bục.

Chỉ một chút thôi.

Bạn học cùng lớp phía sau vô tình va vào vai Ôn Từ, khiến cô loạng choạng, đợi quay đầu lại, chàng trai đã thu lại ánh mắt mắt.

Ôn Từ không nhìn thêm nữa, cô chỉ tò mò không biết cuối cùng cậu đang nghĩ gì.

"Nghĩ gì thế?" Lâm Hiệu đẩy nhẹ bả vai cô.

Ôn Từ hồi thần, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Đang nghĩ hôm nay tuyết có rơi không."

"Nhìn là biết sẽ không có rồi." Lâm Hiệu cũng ngẩng đầu lên nhìn trời: "Hình như mặt trời sắp mọc rồi. "

"Biết đâu..." Lời còn chưa dứt, Ôn Từ bỗng cúi đầu hắt hơi một cái, sụt sịt nói: "tốt nhất vẫn không nên có tuyết rơi, trời sẽ rất lạnh ."

"Ha ha, đừng quan tâm việc tuyết có rơi không, nhanh về lớp thôi."

Đến trưa, mặt trời đã ló dạng, nhưng chẳng bao lâu sau, trời lại đổi biến, gió bấc thổi qua, trời cũng tối sầm theo, là điềm báo tuyết sẽ rơi.

"Cục cưng , hết giờ học giúp mình đến phòng của lão Dương lấy bài kiểm tra nha, bụng mình đau quá." Cuối tiết thứ hai, Lâm Hiệu ôm bụng nằm nhoài ra bàn, vo tờ giấy trong tay thành viên tròn.

"Được." Ôn Từ nhìn cô: "Cậu có muốn xin phép đi nhà vệ sinh trước không?"

"Không...... đâu........." Lâm Hiệu nói chuyện không dám dùng sức: "Lão phù thủy này thích cằn nhằn lắm, mình không muốn dính vào lão, xui xẻo lắm... Hừ......"

Sau giờ học, lão phù thủy già chân trước vừa mới bước vào lớp, Lâm Hiệu liền lao ra khỏi lớp bằng chân sau, Ôn Từ không dám chậm trễ, cũng đi ra ngoài.

Văn phòng của lão Dương ở tầng ba, lúc đang cầm tập bài kiểm tra đi lên trên, Ôn Từ nghe thấy ngoài hành lang có người hét to, tuyết rơi rồi, cô bước nhanh lên tầng bốn, đứng ở hành lang nhìn ra ngoài.

Bầu trời xám xịt, giống như một lớp sương mù, nhưng không có tuyết rơi.

Ôn Từ không ở lại lâu, đang định tiếp tục đi lên, quay người đã nhìn thấy chàng trai đang từ trên lầu bước xuống , bước chân cậu khựng lại mấy giây.

Cậu không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo khoác màu đen, dường như khi nhìn thấy cô cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, bọn họ chẳng qua chỉ là những người rất xa lạ, không cần phải chào hỏi, ngay cả giao tiếp bằng ánh mắt cũng qua loa cho có.

Cô đi lên, cậu đi xuống.

Từ đầu đến cuối, không một ai lên tiếng.

Lại có người hét lên tuyết rơi rồi.

Bọn họ chưa đi được bao xa, dừng ở trên bậc thang, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Bầu trời vẫn xám xịt như vậy.

Nhưng lần này tuyết rơi thật.

Đợt tuyết này kéo dài rất lâu, từ giữa mùa đông đến ngày đầu năm mới.

Ôn Từ không gặp lại Vệ Mẫn lần nào trong khuôn viên trường nữa.

Cô chưa từng nghĩ rằng mình có bất kỳ liên hệ gì với cậu, giống như trận tuyết ngày hôm đó, mọi chuyện xảy ra sau đó khiến cô cảm thấy như đều khiến cô cảm thấy như mọi chuyện đã được âm thầm sắp đặt sẵn từ trước.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, buổi chiều bố Ôn thuận đường nên lái xe qua trường Trung học số Tám, vì thế nên Ôn Từ liền theo ông đến trường sớm.

Ôn Từ đứng bên đường nhìn xe bố rời đi, sau đó cặp xách đi về phía con ngõ bên kia đường.

Nhà Lâm Hiệu ở gần đó, trước khi rời khỏi nhà, Ôn Từ và cô nàng đã hẹn nhau ở tiệm sách cũ gần trường học.

Lúc đầu, cô không để ý bất kì điều gì, cho đến khi nghe thấy tiếng thứ gì đó bị vỡ tan tành, đưa mắt nhìn theo, Ôn Từ nghe thấy một tiếng chửi rủa đầy giận dữ.

Ở đây không chỉ có mỗi trường Trung học số Tám, đại học Sùng Cao, trường dạy nghề, thứ gì cũng có, ngày thường rất náo nhiệt, cũng khá hỗn loạn.

Ôn Từ không muốn xen vào chuyện của người khác, vội vàng cúi đầu đi qua, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đưa mắt nhìn vào trong con hẻm bên cạnh.

Trùng hợp thay, chỉ một cái liếc mắt thoáng qua.

Cô nhìn thấy chàng trai đang nằm cuộn tròn người trên mặt đất, lông mày cậu nhíu chặt, dòng máu đỏ tươi vẽ một vệt dài trên khuôn mặt lạnh lùng ấy.

Ôn Từ nhìn thấy cảnh tượng này mà vô cùng kinh sợ.

Lúc này trong ngõ không có ai, cô không dám lấy trứng chọi đá, chạy nhanh ra khỏi con ngõ, gọi cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ gần đó.

"Cảnh sát đây! Dừng tay lại cho tôi!"

"Mẹ kiếp, đi, đi mau!"

"Đứng lại! Đừng chạy!"

"Chia nhau ra chạy! Con mẹ nó!"

......

Trong con ngõ mèo kêu chó sủa, sau một loạt ồn ào, vài con mèo hoang đủ màu sắc không biết từ đâu đó lao ra.

Vệ Mẫn ngồi dưới đất dựa vào tường, chiếc áo khoác đen đầy dấu chân trông vô cùng lấm lem, dáng vẻ cậu trông rất nhếch nhác.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt rõ nét bỗng trở nên mờ nhạt, duy chỉ có đôi mắt là đen láy trông sáng và sạch sẽ, Ôn Từ dừng bước nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt của cậu, đột nhiên có chút chột dạ.

"Sao còn chưa rời đi?" Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, hơi thở cũng không ổn định lắm.

"Cậu không nhìn thấy tôi chứ?" Ôn Từ đứng yên ở vị trí ban đầu.

"Hả?"

"Tôi sợ cậu quay lại trả thù tôi."

"À." Cậu cười nhẹ một tiếng, rồi lại ho khan, khắp người cậu đều đau nhức.

Ôn Từ chợt nghĩ đến con sư tử thua trận trong Thế giới động vật, cuộn mình trong góc một mình tự liếm vết thương, vừa đáng thương vừa đáng kính.

Vệ Mẫn dựa vào tường nghỉ ngơi mấy giây, sau đó từ từ chống hai tay bám vào tường đứng dậy, cả người như sắp ngã, thấy thế Ôn Từ suýt nhịn không được đưa tay ra đỡ.

"Chưa đi à?" Cậu đột nhiên quay đầu nhìn sang.

"Gì cơ?" Lúc đến gần, Ôn Từ mới phát hiện mắt cậu một mí, cũng xấu hổ không dám nhìn thêm nữa, xoay người ngoảnh mặt đi về phía ngõ nhỏ.

"Về trường đi." Vệ Mẫn ho nhẹ, "Lát nữa tôi đi ghi lời khai, cậu đừng đi, hành động dũng cảm như vậy không phải chuyện gì tốt đâu."

Ôn Từ không cảm thấy bản thân đang hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng không nói gì nhiều, quay người đi ra khỏi con ngõ nhỏ.

Khoảnh khắc lướt qua nhau, bầu trời lại đột nhiên có tuyết rơi, rơi trên vai hai người, Vệ Mẫn nghe tiếng bước chân đến gần, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Bước chân Ôn Từ không dừng lại, đi tiếp về phía trước.

Cô tưởng rằng đây đã là kết thúc của câu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro