Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chính văn

Ngày đó là thứ hai, buổi sáng phải kéo cờ. Trương Đại Đại vội vàng chạy trên đường, lúc bấy giờ cô đi tới một giao lộ, nhưng đèn cho người đi bộ vừa lúc chuyển sang màu đỏ. Trương Đại Đại ai oán đứng chờ. Cô thấy bên cạnh mình có một người gặp cảnh sát giao thông đang điều tiết xe cộ qua lại mà có người vẫn không biết tốt xấu, chạy vội qua đường. Cô trông thấy vậy cũng thích thích, nhưng vẫn kiên định đứng đợi. Hết cách rồi! Cô không muốn tính mạng nhỏ bé quý giá của mình đi tong. Cô dõi theo người nọ băng qua dòng xe cộ, bình an đi tới bên kia đường. Cô oán thầm —— mỗi ngày cô đều tuân thủ luật giao thông, nhưng chẳng gặp người chủ trì của đài truyền hình nào đến tặng cô một quả táo. Đã vậy cô cũng chưa từng thấy người đi đường nào vượt đèn đỏ bị xe đâm chết. Thật sự khiến cô rất buồn bực. Cô suy nghĩ, những người lái xe đâm loạn xạ vào nhau cũng hay, như vậy sẽ giúp cô mở mang tầm mắt, đỡ phải cả ngày so đo cân nhắc bất bình trong lòng!

Đứa nhỏ này hơi xấu xa, nhưng thượng đế vẫn công bằng vì cho cô có lòng người để cân bằng, chính phủ Trung Quốc bắt đầu ngăn cấm loại hành vi qua đường này, với lại nghe nói về sau còn muốn tiến hành phạt tiền. Hơn nữa, nhìn cô từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nghiêm ngặt tuân thủ luật pháp, hôm nay chờ đèn đỏ để cho cô gặp được anh chàng đẹp trai...

Anh chàng đẹp trai mặc một bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, áo gi lê màu huỳnh quang bên ngoài lại làm cho anh toả sáng lấp lánh, tuy rằng anh cầm dùi cui trong tay có chút sát phong cảnh nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp trai!

Cảnh sát giao thông đẹp trai đang khuyên một bà cụ tóc trắng xoá xách theo giỏ đồ ăn: "Bà à, bà đợi một phút nữa là có thể qua đường, xin kiên nhẫn chờ một chút, bây giờ qua đường rất nguy hiểm."

Bà cụ trừng mắt khinh thường liếc nhìn anh chàng đẹp trai: "Đời người có bao nhiêu một phút đồng hồ hả chàng trai? Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, tiểu tử cậu đây là lãng phí sinh mệnh của tôi cậu có biết không?"

Cảnh sát giao thông đen mặt... Nhưng vẫn cố chấp kéo bà cụ sống chết không buông tay, tay kia thì cầm dùi cui ngăn cản người khác muốn qua đường.

Trương Đại Đại trông thấy một màn hài hước như thế liền bật cười "hì hì" một tiếng, ánh mắt của anh cảnh sát giao thông đẹp trai nhìn sang đây, cô vừa cười vừa xua tay: "Không phải cười anh,... thật không phải."

Nghe xong lời này, bà cụ cũng nhìn qua, Trương Đại Đại vội vàng giải thích: "Cũng không phải cười bà, thật sự!" Vừa lúc đèn xanh sáng, ngón tay cô chỉ đèn nói: "Đèn xanh sáng, bà mau chóng qua đường đi!" Sau đó cô vội vã bỏ đi, chạy như bay một mạch đến trường.

Bắt đầu từ ngày đó, Trương Đại Đại cảm thấy thời gian 30 ngày còn lại có động lực như vậy đến trường, có động lực đến ngày tốt nghiệp trung học vốn luôn cảm thấy vẫn xa vời không có hạn kỳ, hiện tại cô thậm chí hy vọng vĩnh viễn không tốt nghiệp mới tốt. Có thể thấy anh chàng đẹp trai là một động lực lớn mạnh.

Tuy rằng trong 30 ngày này, mỗi sáng sớm chỉ khi qua đường cô mới có thể nhìn thấy anh chàng cảnh sát giao thông đẹp trai kia, nhưng mỗi ngày "hẹn hò" ngắn ngủi cố định thế này lại làm cho cô chờ mong vô cùng.

Dưới đây chính là bản ghi chép sự kiện 30 ngày "tình cờ gặp gỡ": (thực ra bất luận xuất phát từ sự tồn tại của con đường giao lộ duy nhất kia hay là dựa vào chứng mê trai của Trương Đại Đại, đều là "không gặp không được").

Ngày hôm sau, lặng lẽ qua đường.

Ngày thứ ba, giống như trên.

Ngày thứ tư, giống như trên.

.....

Ngày thứ mười bảy, nhân dân quần chúng nghỉ ngơi, trường học cấp ba dồn ép khổ luyện, cảnh sát giao thông đi làm phục vụ nhân dân. Đường giao lộ chỉ có Trương Đại Đại và đồng chí cảnh sát giao thông đẹp trai, ông trời tác thành. Trong lòng Trương Đại Đại vui mừng, đồng chí cảnh sát giao thông nghiêm khắc chấp hành pháp luật...

Ngày thứ mười tám, lặng lẽ qua đường.

Ngày thứ mười chín, qua! Vẫn lặng lẽ qua đường.

.....

Ngày hai mươi lăm, Trương Đại Đại nghỉ ngơi, ở nhà chuẩn bị thi cử, thỉnh thoảng nhớ nhung trai đẹp.

.....

Ngày hai mươi tám, cầm thẻ dự thi đến trường, không phải giờ cao điểm, tính cả Trương Đại Đại và bạn học của cô có tổng cộng năm người ở đường giao lộ. Trương Đại Đại mở cờ trong bụng đứng bên cạnh đồng chí cảnh sát giao thông, cẩn thận quan sát anh. Anh cảnh sát giao thông đội nón cảnh sát đặc biệt đẹp trai, mũi rất cao, làn da khá trắng, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ...

Cô tiếp tục nhìn chăm chú... Ồ? Anh đẹp trai mỉm cười thế nào nhỉ? Phát hiện to lớn —— anh có má lúm đồng tiền! Khi cười siêu đáng yêu!

"Xem đủ chưa?" Anh cảnh sát giao thông đẹp trai quay đầu cười hỏi cô.

Trương Đại Đại không để ý tới, vẫn trong trạng thái mê trai: mặt nghiêng đẹp trai, chính diện càng đẹp trai, vô cùng đáng yêu! Tất cả đều hoàn toàn hiếm thấy à...

Bạn học vỗ nhẹ vào cô: "Này! Chú cảnh sát hỏi cậu kìa!" Một bạn học nào đó vừa rồi một mực nhìn đèn đỏ vài giây, sau khi thấy nụ cười tươi của anh cảnh sát giao thông thì sa vào mê trai...

Linh hồn của Trương Đại Đại quay trở về, cô ngượng ngùng sờ đầu: "... Xem, xem đủ rồi."

Anh cảnh sát giao thông không nhịn được, chợt cười lên. Mọi người đang đợi đèn ở đường giao lộ kinh ngạc.

Đèn xanh sáng lên, người đi trên lằn đường liên tục, Trương Đại Đại sắc mặt ửng đỏ nắm tay bạn học đang ngây ra như sắp chảy nước miếng nhanh chóng đi qua đường: xấu hổ quá, không thể nào nán lại à...

Phía sau có thanh âm của đàn ông xa lạ: "Này! Cô bé!... Trương Đại Đại!"

Trương Đại Đại quay đầu lại, thấy trong tay đồng chí cảnh sát giao thông cầm cái bao trong suốt đựng thẻ dự thi bên trong: "Em rơi đồ."

Trương Đại Đại nhanh chóng chạy trở về, nhận lấy: "Cám ơn ạ! Nếu mất cái này em không thể đi thi!"

"Sắp thi vào trường cao đẳng sao? Thi tốt nhé!"

Trương Đại Đại mừng rỡ như điên, gật đầu thật mạnh: "Vâng vâng, em nhất định thi tốt!"

Đồng chí cảnh sát giao thông nói: "Em muốn qua đường hay không, nếu không lại chuyển sang đèn đỏ đấy!"

Trương Đại Đại đành phải lưu luyến không rời mà vẫy tay: "Anh cảnh sát, tạm biệt!"

"Tạm biệt."

Cuối ngày thứ hai mươi tám, mở đầu ngày thứ hai mươi chín: Trương Đại Đại nằm sấp trên giường, đặc biệt hưng phấn, từ lúc chào đời tới nay lần đầu mất ngủ.

Cách ngày thi vào trường cao đẳng còn có một ngày, cô vẫn chìm trong phấn khởi cực độ.

Hai ngày thi vào trường cao đẳng biểu hiện của Trương Đại Đại giống như vận động viên uống thuốc kích thích, phát huy vượt xa người thường. Đương nhiên đây là công lao thuộc về cuộc trò chuyện không quá mười câu vào ba ngày trước mà cô đã chờ mong từ lâu. Nếu đó cũng được coi như trò chuyện.

Tối ngày 8 tháng 6, bởi vì buổi tối cảnh sát giao thông đẹp trai không ở đường giao lộ kia, hơn nữa Trương Đại Đại thật sự được trở mình, mười hai năm hạn tù rốt cuộc mãn hình phóng thích đương nhiên phải tha hồ ăn mừng một phen, vì thế cô không theo suy nghĩ của mình lập tức vội vàng chạy đi tìm anh đẹp trai. 80% là bởi vì tìm không ra...

Sáng sớm ngày 9 tháng 6, Trương Đại Đại theo giờ bình thường đến trường, bò xuống giường đúng giờ, xách cây vợt cầu lông, cô nói với mẹ là cùng bạn học hẹn đánh cầu lông giảm cân. Sau khi con gái thi cử xong không ngồi trước trong máy tính tối tăm ngược lại chủ động rèn luyện thân thể, mẹ Trương đương nhiên rất cao hứng mà vui vẻ đồng ý, bà cũng chủ động giáo dục con gái rèn luyện thân thể phải kiên trì bền bỉ, không ngừng kiên trì, Trương Đại Đại biết thời biết thế, vẻ mặt bi thương cuối cùng quyết định sau này mỗi buổi sáng đều đi rèn luyện, mẹ Trương vỗ tay tán thành, gian kế của Trương Đại Đại thành công.

Vì thế Trương Đại Đại soi gương ngắm trái ngắm phải, hài lòng đi ra ngoài.

Trương Đại Đại buộc đuôi ngựa nhẹ nhàng thoải mái, tóc con tự nhiên rủ trên trán, mặc dù buổi sáng gió thổi nhẹ mát rượi, cô mặc bộ đồ vận động màu nhạt vừa vặn, lộ ra đôi chân trắng nõn, cái cổ duyên dáng, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, vui vẻ lên đường ngâm nga ca hát hướng đến đường giao lộ.

Cô nói muốn đi đánh cầu lông nhưng ngay cả trái cầu cũng chưa lấy, đây tỏ rõ muốn khoe sắc đẹp. Dụ dỗ anh cảnh sát...

Phía trước chính là đèn xanh, người đến người đi băng qua đường, Trương Đại Đại vì đợi đèn đỏ mà xao lãng đi còn chậm hơn bước chân nhỏ nhắn của bà lão, từng bước một chầm chậm không dễ dàng kéo dài thời gian, đến khi đèn đỏ sáng lên cô mới dùng vận tốc ánh sáng vọt đến bên cạnh cảnh sát giao thông đẹp trai, lúc này bà lão chân nhỏ ban nãy đi bên cạnh cô bị hù doạ, còn tưởng rằng có xe máy sượt qua bên người bà chứ!

Trương Đại Đại vừa mới đứng lại, còn chưa suy nghĩ muốn nói cái gì, cô chỉ lo chiếm giữ địa hình có lợi, nhưng căn bản chưa nghĩ ra cái gì có thể nói.

Cảnh sát giao thông đẹp trai lại mở miệng trước: "Cô bé, thi thế nào?"

Trương Đại Đại vừa nghe liền mở cờ trong bụng à, nhịp tim nhất thời tăng tốc gấp bội, một đứa trẻ tốt khi kích động đều nói lắp bắp: "Thi, thi tốt lắm, anh, anh còn nhớ em ạ."

"Thực ra nếu em không đứng bên cạnh, tôi thực sự không nhận ra em chút nào."

"..."

"Nhưng mà tôi nhớ mỗi ngày có một cô bé đến trường, băng qua đường đều rất tuân thủ luật giao thông, rất phối hợp với công việc của tôi."

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô nàng kia thực ra gần như mỗi ngày đều đứng bên cạnh anh."

"Tôi biết. Hôm nay cô nàng kia cũng đứng bên cạnh tôi."

"... Hì hì, trí nhớ của anh rất tốt ha."

"Đèn xanh, em có muốn qua đường không?"

Trương Đại Đại vỗ đầu: "Ai da, anh xem em đã quên qua đường, em đi đây, tạm biệt!"

"Ừm,... tạm biệt."

Trương Đại Đại ngồi trong sân vận động của trường nhiều giờ, cô vẫn ôm cây vợt cầu lông xuyên qua cửa sổ sáng sủa mà nhìn anh ở bên kia đường, anh bận bịu thi hành nhiệm vụ, thỉnh thoảng trò chuyện cùng vài người, còn có viết hai giấy phạt lẻ tẻ.

Liên tiếp qua mấy ngày, Trương Đại Đại mang theo vợt tennis nhưng không mang banh, đúng giờ xuất hiện ở địa điểm xác định tại sân vận động mà lén nhìn cảnh sát giao thông đẹp trai, có nhiều lần cô thấy anh nhìn về hướng này làm cô hết hồn nghĩ rằng anh sẽ không thấy cô chứ?

Nhưng cô vẫn cố chấp lén nhìn như cũ, quả thật gió mặc gió, mưa mặc mưa, lúc trước đến trường cũng chưa thấy cô chăm chỉ đúng giờ như vậy.

Sáng nay, Trương Đại Đại mở mắt thì chợt nghe tiếng mưa rơi ào ào ở bên ngoài, cô vội vã trở mình từ trên giường đứng lên, tay phải mở dù tay trái cầm dù hấp tấp bỏ chạy ra ngoài, mẹ Trương buồn bực cũng cầm dù đi theo ra ngoài, nhưng bà nhìn thấy Trương Đại Đại nói chuyện với cảnh sát giao thông mặc áo mưa, cảnh sát kia nói: "Cô bé, trời mưa lớn như vậy, em mau chạy về nhà đi!"

"Vậy được rồi, tạm biệt anh."

Trương Đại Đại xoay người trông thấy mẹ Trương đứng tại chỗ, cô lặng lẽ theo sát phía sau mông mẹ Trương cùng nhau trở về nhà.

Mẹ Trương về nhà liền bỏ cây dù xuống, lập tức chạy đến thùng rác lục lọi trái phải, tìm ra một tờ giấy bị vo tròn, bà vừa nhớ lại vừa lẩm bẩm rồi đưa cho Trương Đại Đại: "Đầu năm nay coi như xong, xe bị phạt làm cho người dân cũng bị phạt theo, ngày hôm qua mẹ có chút việc gấp nên vượt đèn đỏ, kết quả lại bị cậu cảnh sát giao thông ở đường giao lộ kia phạt 50 đồng, con nhìn xem."

Trương Đại Đại cầm lấy nhìn, mặt trên có hai chữ cứng cáp mạnh mẽ: Tiêu Dương. Cô không khỏi tán thưởng, ngay cả chữ viết cũng đẹp như vậy, trọn vẹn toàn bộ món ăn của cô a!

Một giờ trưa mưa vẫn rơi tí tách, buổi chiều dần dần tạnh mưa, mặt trời nhô ra từ sau đám mây, thư thông báo trúng tuyển đại học của Trương Đại Đại cũng tới rồi, là nguyện vọng thứ nhất của cô, Trương Đại Đại phấn chấn mở thư ra, nếu việc này cũng thành công thì cuộc sống của cô thật sự không thể tốt hơn nữa!

Trương Đại Đại mang giày vải, trong lòng mâu thuẫn rối bời, chạy qua góc đường, cô mang theo tâm tình chờ mong vui sướng mà lại có chút không yên, cô đi từng bước đến gần bóng dáng cao ngất kia. Anh đang viết giấy phạt cho một người phụ nữ có một đứa con trai.

Một bước, hai bước, ba bước...

Chỉ còn một bước.

Có một cô gái tiến đến bên cạnh Tiêu Dương cười mỉm chi: "Anh chàng đẹp trai! Em lại tới gặp anh đấy!"

Tiêu Dương cũng cười trở về: "Lại đến nhận giấy phạt?"

Cô gái lắc lắc cánh tay anh: "Mỗi ngày em đến gặp anh, ý của anh lại muốn viết giấy phạt cho người ta sao?"

Tiêu Dương tỉnh bơ rút cánh tay về: "Cô không tuân thủ luật giao thông đương nhiên tôi không ngại mà phạt cô."

Hoá ra không chỉ một mình cô phát hiện có vị đồng chí cảnh sát đẹp trai ở đây. Trương Đại Đại buồn bực nhìn anh một cái, không chào hỏi như mọi ngày, một mình tiếp tục đi đến phía trước.

"Trương Đại Đại... Cẩn thận."

Một tay Tiêu Dương kéo Trương Đại Đại vào vòng tay của mình, một chiếc xe vận tải lớn lướt qua bên cạnh bọn họ, phát ra tiếng phanh lại chói tai.

Tiêu Dương buông Trương Đại Đại ra, nhìn cô từ trên xuống dưới một cách kỹ càng, sau khi xác định cô không bị thương, anh cúi đầu viết giấy phạt cho cô.

Trương Đại Đại vừa mới bị hoảng sợ lại thấy Tiêu Dương không nói tiếng nào, chỉ có vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, nước mắt đột nhiên trào ra, cô không nhận giấy phạt kia mà lấy ra năm mươi đồng ném xuống đất rồi quay đầu hướng về nhà.

"Ai cho em trở về! Ai cho phép em bỏ đi?"

Cô đành phải trở về trong tâm trạng nổi giận đùng đùng.

Anh túm lấy tay cô nhét giấy phạt vào trong tay cô: "Hãy xem đi." Ngữ khí không tốt chút nào.

Trương Đại Đại uỷ khuất lại tức giận, cô vừa lau nước mắt vừa cúi đầu xem giấy phạt.

Trên giấy phạt nhăn nhúm viết rõ ràng: phạt tiền 50 đồng, cộng thêm bị anh quản cả đời. Còn có hai chữ rồng bay phượng múa "Tiêu Dương".

Cô khóc lóc trông rất đáng thương ngẩng đầu nhìn anh: "... Anh, anh đang nói giỡn sao?"

Anh nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt của cô đang cuộn trào mãnh liệt, anh dịu dàng kiên nhẫn khẽ nói: "Vừa rồi em làm anh sợ muốn chết, lần sau không được như vậy." Anh với vừa rồi quả thực như là hai người khác nhau.

Trương Đại Đại cảm thấy mình như nhân bánh chẳng biết tại sao thình lình bị vỡ ra, cô nín khóc mỉm cười, ôm cổ Tiêu Dương hôn một cái thật mạnh lên miệng anh.

Cậu bé ở bên cạnh thấy thế liền sang đây túm góc áo của Tiêu Dương, miệng còn hơi sữa nói: "Anh ôm một cái."

Tiêu Dương từ giật mình và kinh hỉ phục hồi lại tinh thần, anh ngồi xổm ôm lấy cậu bé. Cậu bé lại học theo bộ dáng của Trương Đại Đại ôm cổ Tiêu Dương, mổ trên miệng anh một cái. Cậu bé nghiêm trang nói với Tiêu Dương: "Anh, mẹ em là của ba em, nhưng em thay mẹ hôn anh, anh có thể không phạt mẹ em không?"

Lúc này, Tiêu Dương, Trương Đại Đại, mẹ cậu bé cùng cô gái kia đều bị chọc cười.

Đèn xanh sáng lên, mọi người qua đường vội vàng băng qua đường rời đi, chỉ có Tiêu Dương giữ vững cương vị của anh, đứng tại chỗ. Anh nhìn Trương Đại Đại hỏi: "Đèn xanh sáng rồi, lần này em muốn qua đường không?"

Trương Đại Đại ngẩng đầu nhìn người trong lòng của mình cao lớn anh tuấn: "Không, lần này em không muốn qua đường, em muốn ở chỗ này với anh."

Thật lâu sau đó, khi Trương Đại Đại toại nguyện ôm mĩ nam về nhà, Tiêu Dương và Trương Đại Đại nắm tay nhau đi dạo trên đường vào một buổi trưa có ánh nắng tươi sáng, Trương Đại Đại đột nhiên hỏi: "Khi đó vì sao anh lại thích em?"

Tiêu Dương suy tư trong chốc lát, hơi hoang mang nói: "Anh cũng không biết. Thích chính là thích, nếu anh phải tìm một lý do, có thể là vì mỗi lần em đều rất ngoan ngoãn chờ đèn xanh sáng mới đi."

Trương Đại Đại đưa ra vẻ mặt ghét bỏ: "... Lý do này thật sự là..." Nhưng trong chốc lát cô lại vui vẻ mỉm cười: "Đây không phải là bé ngoan tuân thủ luật giao thông có đường ăn à?"

Tiêu Dương dừng bước chân, nâng khuôn mặt cô lên rồi hôn xuống.

Thật lâu sau anh hỏi: "Đường ngọt không?"

Bởi vậy, chúng ta hiểu rõ, tuân theo luật pháp thì sẽ có hồi báo. Cách đối phó với cảnh sát giao thông đẹp trai chính là tuân thủ luật giao thông, đương nhiên chỉ tuân thủ luật giao thông cũng không đủ, còn phải kiên trì bền bỉ, đầy rẫy thủ đoạn, ít nhất phải biết tạo ra cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, rồi làm rơi đồ, rảnh rỗi đến trò chuyện hai câu, và thỉnh thoảng khiến anh ta khẩn trương lo lắng một chút. Bạn nhiệt tình như lửa, mặc cho anh ta là một ngọn núi băng vạn năm cũng có thể bị bạn thiêu đốt tan chảy. Đương nhiên, đừng quên việc quan trọng cần làm chính là đứa trẻ không nghe lời để anh ta viết giấy phạt cho bạn.

Ngoài ra, chúng ta còn phải biết, thích nói chung cũng không có lý lẽ đáng nói, đào bới nguồn gốc hỏi han cũng chỉ làm bản thân rối rắm thêm. Đối với Tiêu Dương mà nói, thích Trương Đại Đại là một việc không có lý do, mà đối với Trương Đại Đại thực ra vốn là thế này —— không có lý lẽ đáng nói, không có lý do gì, không có nguyên nhân gốc rễ. Chỉ bởi vì, người kia đứng ở trước mặt bạn, bạn liền không có cách nào không thích anh ta, chính là thích anh ta. Chính là thích anh ta.

(lời tác giả: tuy rằng là một câu chuyện rất ngắn, nhưng người nào đó mãnh liệt yêu cầu ăn thịt, vì thế tôi chỉ có thể bổ sung miếng thịt tươi nhỏ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro