Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : Bi Kịch

Tiếng chuông điện thoại réo rắt xé toạc màn đêm tĩnh mịch của căn hộ nhỏ. Hảo, với mái tóc rũ rượi và đôi mắt thâm quầng vì những đêm dài làm việc, uể oải với tay nhấc máy. Giọng nói bên kia đầu dây run rẩy, nghẹn ngào báo tin dữ. Bố mẹ Huy người anh kết nghĩa, người bạn thân nhất của Hảo đã ra đi mãi mãi sau một tai nạn giao thông thảm khốc.
Cậu run rẩy làm rơi chiếc điện thoại xuống, cậu nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Một bóng nhìn nhỏ bé co rút trên ghế bệnh viện. Huy con của Anh trai kết nghĩa của mình, cậu bé 15 tuổi đang phải trải qua cú sốc mất cả cha lẫn mẹ. Mặt cậu trầy xướt, máu rỉ khô lại. Hảo chạy lại .

"Con có sao không Huy?"

"H..hức ba.. mẹ con..."

Hảo ôm lấy đứa cháu nhỏ vào lòng, Huy khóc thút thít trong lòng. Máu nóng rỉ lên chiếc áo sơ mi trắng hoà cùng nước mắt. Mặc dù đã đưa đến bệnh viện nhưng cả hai không quá khỏi, bố mẹ cậu đã dùng thân mình che chở lấy Hảo. Bố mẹ cậu bị va đập mất quá nhiều máu mà mất nhưng lạ thay Hảo chị bị vết thương ngoài da.

Tại đám tang, Hảo loạng choạng đi giữa những vòng hoa trắng. Đứng bên cạnh anh, Huy nắm chặt lấy tay áo vest đen rộng của Hảo, đôi mắt đỏ hoe nhưng không khóc. Thằng bé chỉ biết từ nay bố mẹ sẽ không về nữa. Hảo đã hứa với người anh kết nghĩa trên giường bệnh:

"Tôi sẽ chăm sóc Huy như con trai mình."

Lời hứa ấy nặng như chì.
Theo di chúc, Hảo trở thành người giám hộ hợp pháp của Huy. Tuy nhiên, việc nhận nuôi không dựa trên huyết thống, mà dựa trên lời hứa và tình thân giữa Hảo và bố mẹ Huy. Hảo quen với sự tự do, quen với việc vùi đầu vào công việc và những bản vẽ. Giờ đây, có một đứa trẻ bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời anh, mang theo cả một thế giới cần được quan tâm, chăm sóc, yêu thương. Anh không có kinh nghiệm, và sự xuất hiện đột ngột của Huy đã làm xáo trộn mọi thứ.

Hảo dẫn Huy về nhà giới thiệu căn phòng cậu, cậu bé vào rồi tắm rửa. Cậu tắm xong ra phòng khách giọng run run nói .

"Chú nhỏ ...con đói"

Hảo dán mắt vào máy tính để làm dự án, hời hợt nói .

"Tủ có mì gói, cháu tự nấu đi chú đang bận."

"Cháu không biết nấu.. cháu sợ lửa"

Hảo thở dài, gỡ kính ra. Anh cảm thấy khó chịu, bực bội với bản thân và với cả sự hiện diện của đứa trẻ này. Anh vô thức trút gánh nặng trách nhiệm lên đứa trẻ vô tội.

"Cháu có thể im lặng một chút không?" Hảo nói, giọng khàn đặc.

"Chú đang rất bận. Nếu cháu không tự lo được, thì cứ nhịn đói đi!"

Huy giật mình. Đứa bé lùi lại một bước, đôi mắt ầng ậc nước. Nó chạy vào phòng mình, úp mặt vào gối và khóc nức nở. Hảo nghe thấy tiếng khóc, chợt nhận ra bản thân có chút lớn tiếng.

"Ra đây, chú nhỏ dẫn nhóc đi ăn."

"Hư..hức ... Chú nhỏ ..chú đừng bỏ cháu."

Huy ngước lên đôi mắt đỏ hoe nhìn Hảo ,mũi nó ửng đỏ lên. Hảo nhẹ nhàng xoa đầu, giọng ngọt ngào đáp.

"Nào.. nào.. chú thương mà, con muốn ăn gì?"

"..dạ ..chú nhỏ. .con muốn ăn gà rán"

"Hừm... Được nhưng ăn ít thôi, đi với chú này."

Cả hai chú cháu cùng đi ăn về đến nhà . Huy no căng bụng cậu bé cười tít mắt.

"Chú nhỏ ơi, ngon quá.."

Hảo cười mỉm, xoa đầu cậu rồi đáp.

"Ừm Huy ngoan, giờ về ngủ nhé."

" Nhưng mà... Chú nhỏ ơi... Cháu sợ lắm.. chú ngủ với cháu nha..". Huy rụt rè nói.
 
"Ừm vô chú dỗ ngủ nha."

End chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro