Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 - 10

Chương 6:

Quyền Du Lợi ngẩn ra, chần chờ, tuy rằng đối phương đã cứu mình, nhưng không có nghĩa tin tưởng hắn hoàn toàn, nếu thân phận bị bại lộ nàng chết cũng không sao, chỉ là nàng sợ sẽ liên lụy cả Quyền phủ, tuy rằng trong Quyền phủ không có người nào xem nàng là người thân, nhưng bọn họ dù sao cũng là người thân của mình, Có lẽ vì cảm thấy xa lạ, lại không muốn tạo thêm phiền toái nào cho Quyền phủ. Vì thế nàng đành cự tuyệt: "Trên mặt ta có vết sẹo, không thể xem."

Vết sẹo? thật hay giả? Nếu là thật thì rất đáng tiếc a!, bởi vì nửa khuôn mặt bên ngoài mặt nạ kia thật sự rất đẹp, Trịnh Tú Nghiên nghĩ: "Vậy ngươi bình thường đều mang mặt nạ sao? Như vậy chẳng phải rêu rao cho mọi người biết?" Trịnh Tú Nghiên tò mò, nếu nàng ban ngày mang theo mặt nạ xuất hiện, liền bị quan phủ bắt ngay

"..." Quyền Du Lợi giật mình, không biết nên trả lời như thế nào. Suy nghĩ tìm câu trả lời, đột nhiên, một cái bóng vụt ngang, chỉ thấy trên mặt mát lạnh, mặt nạ đã không cánh mà bay. Quyền Du Lợi trong lòng kinh hãi, lộ vẻ lo sợ.

Trịnh Tú Nghiên chính là không tin những lời Quyền Từ Dương vừa nói , nhìn nàng do dự, trong lòng liền sinh nghi, vì thế đã nhanh tay tháo ngay mặt nạ của Quyền Du Lợi, nàng nhìn đến dung mạo của Quyền Du Lợi, liền đứng ngẩn ngơ.

Nguyên lại, dung mạo phía sau mặt nạ đúng như những lời đối phương nói, bên mắt phải quả nhiên có một vết xẹo do bị phỏng.

Nhìn thấy phản ứng kinh hãi của Trịnh Tú Nghiên, Quyền Du Lợi lại ngẩn ra, trong lòng vừa tỉnh, đáy lòng cười thầm. Chính là Quyền Du Lợi lo sợ có một ngày không cẩn thận sẽ đánh rơi mặt nạ, liền dịch dung lại khuôn mặt, tạo ra một vết sẹo ngay trên mặt. Thời khắc này, chẳng hiểu tại sao, Quyền Du Lợi trong lòng lại muốn trêu đùa, vì thế giả vờ làm bộ mặt ủy khuất tự ti nói: "Nhân gia có cái vết sẹo xấu xí này đã cảm thấy rất tự ti, vất vả lắm mới mang mặt nạ che đậy, Ngươi như thế nào lại làm việc này? Sao lại khi dễ người khác? Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta, là có thể chà đạp lên tự tôn của ta, xát muối vào vết thương lòng này của ta..." Quyền Du Lợi nói xong lại càng làm ra vẻ uy khuất hơn, nước mắt cũng từ từ rơi xuống, Quyền Du Lợi đột nhiên cảm thấy, nàng có thể đi diễn trò, nói không chừng nàng có thể là một diễn viên nổi tiếng hoặc cái gì đó chẳng hạn.

Vốn vẫn còn kinh hãi, chưa lấy lại được bình tĩnh Trịnh Tú Nghiên liền nghe Quyền Du Lợi khóc lóc kể lể, trong lòng lại hoảng hốt hơn, vội vàng giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta thất lễ, ta không có ý đó, ta nghĩ ngươi gạt ta nên mới tháo mặt nạ của ngươi, không nghĩ sẽ khi dễ ngươi, thật mà, thật mà, ta xin thề..."

Nhìn bộ dạng bối rối của Trịnh Tú Nghiên, làm cho Quyền Du Lợi mừng thầm, từ khi gia gia Quyền Phong qua đời, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy vui vẻ. Vì thế lại hăng hái diễn tiếp, nước mắt lại liên tục trào ra, theo khóe mắt rơi xuống: "Ngươi khi dễ ta là nữ tử xấu xí không ai yêu, ngươi ngay cả tôn nghiêm cuối cùng của ta cũng cướp đi, ta từ nhỏ không may mắn đã bị vết sẹo kia, từ nhỏ đã bị người ta chế nhạo, không ai muốn chơi với ta cả, đều mắng ta là người quái dị, còn lấy đá ném ta, sau này, ông nội là người thân duy nhất cũng bỏ ta mà đi, chỉ còn lại một mình ta trên cõi đời này, từ đó đến nay, không ai yêu thương ta, che chở cho ta..." Nói xong câu cuối cùng, Quyền Du Lợi nhớ tới ông nội Quyền Phong kiếp trước, đau khổ thực sự, liền thay đổi từ giả vờ khóc thành khóc nức nở, trong nháy mắt nước mắt của nàng tự như hồng hà vỡ đê, ồ ạt chảy ra.

Nhìn thấy bộ dạng của Quyền Du Lợi như thế, Trịnh Tú Nghiên chẳng biết tại sao, trong lòng cứ như bị điện lưu đánh trúng trở nên mềm nhũng, đau nhức không thôi, nước mắt cũng vô thức rơi xuống, trái tim cảm thấy đau nhói, đột nhiên ôm lấy Quyền Du Lợi an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc, ngươi không còn một mình nữa, ngươi còn có ta, sau này ta sẽ yêu thương ngươi, che chở cho ngươi, không để cho người khác khi dễ ngươi." Kỳ thật thời khắc này, Trịnh Tú Nghiên thật sự muốn như thế, nàng thật sự muốn yêu thương che chở người trước mặt, nữ tử vừa làm nàng cảm thấy kính nể lại làm nàng cảm thấy đau lòng.


Bị Trịnh Tú Nghiên ôm lấy, thân thể Quyền Du Lợi trở nên mẫn cảm, tim đập rất nhanh, đã lâu lắm rồi chưa có người nào đụng chạm nàng, giờ lại bị một nữ tử ôm chặt lấy mình, làm nàng cảm thấy không thể thích ứng được, nhưng mà, trên người đối phương lại phát ra một mùi thơm ngát, khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn, lời nói ôn nhu ấy làm người ta phải xúc động, người nàng cảm giác được cơ thể kia thật mềm mại làm cho trái tim nàng có thêm một chút ấm áp. Từ khi ông nội ra đi, ngoại trừ sư phụ, nàng ta là người duy nhất vì nàng mà khóc, vì mình mà đau.

Ôm lấy thân thể kia, Trịnh Tú Nghiên cảm giác được. dung mạo trước đây của đối phương thật sự là tuyệt sắc, bất giác đôi mắt lộ vẻ đau đớn nhìn Quyền Du Lợi, nàng phát hiện, kỳ thật trừ bỏ vết sẹo kia, những thứ còn lại như ánh mắt, mũi, môi, làn da... Đều xinh đẹp đến không một chỗ khuyết, nếu như không có vết sẹo, nữ tử kia tuyệt đối sẽ xinh đẹp đến mức làm người ta phải run rẩy khi đứng bên nàng. Trịnh Tú Nghiên vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên hai má Quyền Du Lợi, lại ôn nhu xoa nhẹ vết sẹo kia, trong lòng cảm thấy đau đớn không thôi.

Quyền Du Lợi ngẩn ra cảm nhận được hơi thở của dung mạo tuyệt mỹ kia đang ở sát mặt mình, nhìn đến đôi mắt đau đớn của đối phương, cảm nhận được đối phương thế mình lau khô đi nước mắt, lại dịu dàng vuốt ve hai má mình một cách đầy nhu tình, trong lòng nàng lại trở nên yếu đuối hơn, giờ phút này, nàng chỉ có thể làm một việc, là nhìn thật kỹ vào đôi mắt nhu tình kia, quên hết tất cả.

Đôi tay Trịnh Tú Nghiên lướt nhẹ qua hai má, cuối cùng rơi xuống đôi môi căng mộng đẹp như hoa của Quyền Du Lợi. Trịnh Tú Nghiên mê mẫn nhìn đôi môi ấy, cổ họng trở nên thật khô khan [
nguyên bản là nhìn ko được nuốt nước miếng, sao khúc này Tiểu Huân giống mềnh qá =]]z
], cưỡng chế nội tâm để không thể sinh ra tội ác, ánh mắt ngơ ngác nhìn đôi môi đó, ngày càng mơ màng, từ từ hạ đầu xuống, đôi môi của mình càng ngày càng muốn...

Ngớ người, Quyền Du Lợi đột nhiên cảm nhận được hơi thở của đối phương trở nên gấp rút, chậm rãi áp mặt về phía mình, trong lòng cũng vì thế run lên, hơi thở cũng thoáng có chút gấp rút hơn...

Chỉ còn một chút là hai đôi môi kia đã chạm vào nhau, Vẫn là Quyền Du Lợi lúc đó đã khống chế được bản thân, đột nhiên xoay mặt qua một bên, né đi nụ hôn của Trịnh Tú Nghiên làm cho nàng ta ngẩn ra, nhớ đến hành động vừa rồi, khuôn mặt trở nên nóng bừng, nháy mắt cơ thể đã hừng hực khí nóng, e lẹ ngại ngùng đứng lên, quay đầu không dám nhìn đến Quyền Du Lợi nữa, tim đập như muốn vỡ ra, tựa hồ hai tai có thể nghe được nhịp tim nàng bây giờ. Lúc này, Trịnh Tú Nghiên ngoại trừ xấu hổ, còn có buồn phiền, mà buồn phiền kia không phải do hành động quái dị của nàng mà ra hay sao, nhưng mà nếu như khi nãy.., còn một chút nữa, một chút nữa là có thể... Trịnh Tú Nghiên cảm thấy thật hối tiếc.

Không gian trở nên yên lặng, ngại ngùng không biết phải làm thế nào cho tốt. Cuối cùng Trịnh Tú Nghiên mặt dày mở miệng nói trước: "Hôm nay trời thật đẹp a!  Hay là chúng đi vào rừng nằm?" Nói đến từ "nằm", mặt Trịnh Tú Nghiên đột nhiên đỏ lên, tim cũng liên tục tăng tốc, không dám ngẩng mặt nhìn Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi không hề để ý đến từ "Nằm". Mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Dường như, trời sắp có mưa lớn? Làm sao có thể gọi là trời đẹp? Trong phút chốc hiểu được đối phương muốn che giấu xấu hổ nên lảng sang việc khác, vừa rồi trong lòng còn cảm thấy xấu hổ nay lại tràn ngập hứng thú, sinh ra một cỗ tà ác tội niệm. Khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt hiện lên một tí suy ngẫm tươi cười nói: "Hiện tại có ánh mặt trời hay sao? Ta thấy dường như trời sắp mưa? Cái kia, ngươi không biết phải làm sao nên mới cố ý nói như vậy để che giấu a?"

Bị Quyền Du Lợi nói trúng tâm trạng, Trịnh Tú Nghiên lại xấu hổ hận lập tức không thể kiếm một cái hang để Trịnhi vào. Nhưng mà thẹn quá hóa giận, Trịnh Tú Nghiên oán hận quay đầu nhìn chằm chằm Quyền Du Lợi : "Như thế nào? như thế nào? Thẹn thùng thì sao? Người ta là nữ tử thẹn thùng là Trịnhyện thiên kinh địa nghĩa ( đạo lý hiển nhiên), không giống như ngươi, da mặt dày như tường thành, phóng hỏa đốt cũng không thể tan chảy ra được chút nào."

" Phốc.." Quyền Du Lợi nhìn đến bộ mặt phiếm hồng do thẹn của Trịnh Tú Nghiên, lại nghe đến "Người ta là nữ tử thẹn thùng là Trịnhyện kinh thiên địa nghĩa", rốt cuộc không nhịn được, nở nụ cười đẹp rực rỡ, đây là lần đầu tiên ở kiếp này nàng cười sảng khoái như thế, nàng cảm thấy cô gái ở trước mặt thật đáng yêu.

Nhìn Quyền Du Lợi vì vậy mà cười, Trịnh Tú Nghiên lại ngẩn ngơ, khuôn mặt càng ngày càng hồng, vươn tay đánh Quyền Du Lợi, nhưng mà toàn thân Quyền Du Lợi chi chít vết thương, tay nàng tùy tiện đánh một cái, sao có thể không chạm đến miệng vết thương kia? Vì thế chỉ nghe Quyền Du Lợi la lên, cảm giác miệng vết thương làm nàng đau đến muốn chết đi.

Trịnh Tú Nghiên nhìn đến hậu quả mình tạo ra, trong lòng cả kinh, sắc mặt hoảng hốt vội vã giải thích:" Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, đều tại người, tại ngươi tất cả, ai cho ngươi giễu cượt người ta? Nếu không người ta như thế nào lại đánh ngươi.."

"Không việc gì, không đau" Quyền Du Lợi đâu đến khuôn mặt run rẩy, nhưng không muốn đối phương áy náy, đành thốt ra vài chữ giải thích.

Trịnh Tú Nghiên sao lại không biết đối phương đau đến mức nào, sắc mặt đều thay đổi, nội tâm cực kỳ áy náy, bĩu môi, yên lặng ngồi xuống, trong lòng lại giận chính mình.

Quyền Du Lợi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên Trịnh cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt buồn phiền lộ vẻ u sầu, nàng biết đối phương đang tự trách mình, vì thế lảng sang Trịnhyện khác: "Võ Công của ngươi tốt lắm, không biết thuộc môn phái nào?"

Trịnh Tú Nghiên ngây người, chớp mắt nhìn không đáp hỏi lại: "Vậy còn ngươi? Ngươi thuộc môn phái nào? Sư phụ là ai?"

Quyền Du Lợi nhìn lên trời, thong thả nói: "Tối hôm qua nhìn thấy hai chiêu của ngươi, ngươi là người của thiên kiếm môn?"

Trịnh Tú Nghiên mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi cũng như vậy?" Trịnh Tú Nghiên chỉ sử dụng hai chiêu, hơn nữa hai chiêu kia nhìn qua cực kì bình thường, nếu không phải là người của bổn môn, căn bản không thể đoán được huyền cơ bên trong, cũng không thể đoán được là chiêu thức của thiên kiếm môn.

Trinh Du Lợi vẫn không đáp hỏi tiếp: "Sư phụ ngươi là vị nào của thiên kiếm môn?"

Trịnh Tú Nghiên suy nghĩ, nếu đối phương đã đoán được võ công của mình, nói thì nói! Dù sao đối phương cũng không phải người xấu, cho dù là người xấu cũng không sao cả, vì thế thành thật đáp: "là Trưởng môn thiên kiếm môn Liêu Thắng Hải."

Quyền Du Lợi nghe được ba chữ kia, ngẩn ngơ, đây chẳng phải là sư thúc của ta sao? Vai vế so với ta là lớn hơn? Đáy lòng có chút buồn bực, chẳng biết tại sao, nàng không muốn đối phương có vai vế cao hơn mình.

Trịnh Tú Nghiên chăm chú nhìn Quyền Du Lợi, suy tư hồi lâu, nghi ngờ nói: "Người là đệ tử của liêu dao sư tỷ?" Kỳ thật cũng không khó khăn, bởi vì Trịnh Tú Nghiên xác định Quyền Du Lợi là người của thiên kiếm môn, mà nàng chưa bao giờ nghe nói mình có đồng môn nào, kia duy nhất chỉ có thể là đồ đệ đã xuất gia của sư phụ Tả Liêu Dao.

Quyền Du Lợi nhìn chăm chú vào cô nương trước mắt, nàng phát hiện, nàng ta là một nữ tử cực kì thông minh. Nếu đối phương đã đoán được, mình cũng không lừa gạt làm gì, vì thế gật đầu.

Lúc này, trên không trung sấm chớp nổi lên.Sau đó là một tiếng sấm rất lớn, Không hẹn mà gặp các nàng đều nhìn lên trời, phỏng chừng là trời sắp có mưa.

Trịnh Tích Huận lộ rõ vẻ mặt u sầu, sốt ruột, không được, không thể để cho vết thương của nàng tiếp xúc với nước, nếu không thật phiền toái. Vì thế đứng lên nói nhanh: " ngươi ngồi ở đây, ta đi tìm xem Trịnhng quanh có chỗ nào có thể trú mưa được không." Nói xong , người cũng đã đi thật xa, một lúc sau mất hút khỏi tầm mắt của Quyền Du Lợi

Chương 7:

Trịnh Tú Nghiên vừa rời khỏi khu rừng, xa xa liền thấy được một thân ảnh quen thuộc, trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy theo, gần đến nơi thì kêu to : "Yên nhi... ."

Thân ảnh phía trước đang đi nhanh vội dừng chân, xoay người nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng chạy về phía Trịnh Tú Nghiên: "Tiểu thư, em tìm người thật khổ a!"

Trịnh Tú Nghiên nhìn Yên nhi thập phần vui mừng, lập tức nói: "Yên nhi, em lập tức đi mua cho ta hai bộ y phục, cùng một số dược thảo chữa vết thương. Sau đó đến hồ nước phía trong khu rừng rậm này, chúng ta tại đó chờ em. A, em tìm xem xung quanh đây có ngôi nhà nào không, mặc kệ là nhà hoang, hay cần phải mua, tìm được lập tức báo ngay, ta muốn mang Du Lợi đi chữa thương."

"Du Lợi?" Yên nhi ngạc nhiên .

"Chính là ' Hiệp đạo ', ai da! ngươi ít nhiều Trịnhyện tí , nhanh!! trời sắp mưa rồi, vết thương bị mưa ướt sẽ không tốt đâu, đúng rồi, ngươi mua y phục xong lập tức đi tìm chúng ta ngay, dược mua sau một chút cũng được." Nói xong, liền quay lại phía khu rừng.

Yên nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng vội vàng hướng trong thành chạy nhanh.

Quyền Du Lợi lúc này đang nằm mơ mơ màng màng đang muốn đi vào giấc ngủ bên cạnh hồ nước, đột nhiên một nghe tiếng gió khẽ, lập tức cảnh giác mở hai mắt, liền thấy Trịnh Tú Nghiên bay về phía mình, trong lòng nghi hoặc đối phương sao nhanh như vậy lại đã trở lại, có thể nào gặp quan binh không? Nhưng nhìn vẻ mặt đối phương, cũng không giống như là đụng phải chuyện tình bối rối gì.


Trịnh Tú Nghiên nở nụ cười quyến rũ đầy mị hoặc, bước tới Quyền Du Lợi quỳ xuống bên người : "Ta đỡ ngươi đi vào phía bên trong rừng! Tránh để một lát mưa xuống làm ướt vết thương ."

Trong rừng? Quyền Du Lợi kinh ngạc nhìn người trước mắt, người này tại sao không có một chút hiểu biết chi hết a! Ngày giông tố không thể trốn dưới tàng cây, đạo lý đơn giản thế này mà không biết sao?

Trịnh Tú Nghiên vươn tay phải đỡ Quyền Du Lợi, Quyền Du Lợi không biết nói gì, quay về phía đối phương – kẻ mà đạo lý đơn giản thế này mà còn không biết, bất đắc dĩ, mở miệng: "Ngươi có biết, ngày giông tố không thể tránh ở dưới cây to sao?"

Trịnh Tú Nghiên ngẩn ra, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc : "Vì sao" ?

Chẳng lẽ những người ở thời đại này không biết chuyện này sao trời? Quyền Du Lợi bất đắc dĩ , nói đơn giản : "Chiêu lôi." 

"Sẽ sao?" Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên đầy vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh, liền đem vấn đề này ném sau đầu: "Mặc kệ , cho dù có chiêu lôi , tỷ lệ bị bổ trúng là rất nhỏ a, nhưng nếu thương thế của ngươi mà mắc mưa, vết thương nhiễm trùng tỷ lệ tử vong thật rất cao." Vì thế, Trịnh Tú Nghiên nâng dậy Quyền Du Lợi, đang định ôm lấy, Quyền Du Lợi cả kinh, vội ngăn cản: "Đừng, ta còn có thể đi."

Trịnh Tú Nghiên mặt đỏ lừ, đầu cúi xuống, không nói gì, chỉ yên lặng dìu Quyền Du Lợi dậy đi tới bên dưới một cây cổ thụ.

Đứng dưới tàng cây, Quyền Du Lợi tuy biết rằng ngày giông tố không thể đứng gần cây to thế này, nhưng với tình trạng vết thương hiện tại, thì chỉ có thể dựa vào cây đại thụ này thôi, vô lực nhìn Trịnh Tú Nghiên nói: "Mặt nạ của ta... ."

Trịnh Tú Nghiên chợt tỉnh, nhanh đến nhặt mặt nạ lên rồi chạy trở về, ngồi bên cạnh Quyền Du Lợi, đưa mặt nạ cho hắn. Quyền Du Lợi vừa cầm lấy liền định mang vào, Trịnh Tú Nghiên vộ ngăn lại: "Ngươi đừng mang cái kia ."

"Vì cái gì?" Quyền Du Lợi khó hiểu.

"Ngươi mà mang mặt nạ lên, tôi sẽ không nhìn mặt ngươi đâu ." Trịnh Tú Nghiên mắt nhìn nơi khác, giọng điệu kỳ hoặc nói.

Quyền Du Lợi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng không sợ vết sẹo dọa người rất khó coi trên gương mặt của mình a? Quyền Du Lợi tò mò nhìn Trịnh Tú Nghiên, hỏi: "Ngươi không sợ mặt của ta ư?"

Trịnh Tú Nghiên ngạc nhiên chớp mắt hỏi: "Vì cái gì phải sợ? Kỳ thực, ngoại trừ vết sẹo ra thì dung mạo của ngươi rất là xinh xắn, có thể xếp vào hàng khuynh nước khuynh thành a."

Quyền Du Lợi lại không nói gì, cảm thấy không biết người ta đang khen hay đang chê mình? Quyền Du Lợi đem mặt nạ thu vào trong lòng ngực, dù sao nàng cũng hiểu mang mặt nạ là rêu rao quá mức, làm cho người khác chú ý hay sao

Quyền Du Lợi thu hồi mặt nạ, Trịnh Tú Nghiên trong lòng vui vẻ, tiến lại gần: "Kỳ thực, ngươi không cần tự ti, ngoại trừ vết sẹo đó, ngươi thật rất xinh đẹp." Vốn Trịnh Tú Nghiên ý đang an ủi, nhưng mà lại vô tình nhắc đến vết sẹo đó.

Quyền Du Lợi mặc kệ nàng, nhắm mắt lại. Nhưng vừa nhắm lại không lâu, lại nghe tiếng động lạ, lập tức lại cảnh giác, mở mắt ra, nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang đứng cạnh bờ hồ, nhìn ngó mọi nơi xung quanh, khi nhìn thấy các nàng, sắc mặt lộ vẻ vui mừng chạy nhanh đến.

"Tiểu thư, tiểu thư... ." Người đó chính là Yên Nhi – vừa đi mua y phục trở về.

Trịnh Tú Nghiên chạy đến đón, tiếp nhận gói đồ trong tay Yên nhi: "Như thế nào? Không bị ai đi theo chứ?"

Yên nhi cười: "tiểu thư yên tâm!" Nói xong, ánh mắt nhìn phía Quyền Du Lợi, nàng trong lòng đối với "Hiệp đạo" cũng là tràn ngập tò mò, thừa lúc cơ hội này, nàng đương nhiên tìm hiểu thật kỹ. Nhưng, khi nàng nhìn vết sẹo trên mặt Quyền Du Lợi, kinh hoảng nhảy dựng , đáy lòng chẳng biết tại sao, có một chút thất vọng.

Trịnh Tú Nghiên mang cái túi Yên Nhi đưa bước đến ngồi cạnh Quyền Du Lợi, mở túi đồ ra, mang quần áo bên trong đưa ra: "Đem quần áo thay đi! Chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Quyền Du Lợi tiếp nhận quần áo, nhìn đến là một thân vải dệt thượng thừa hoàng bạch sam, quay đầu lại nhìn xiêm y của Yên nhi cũng là vải dệt, xem ra cô gái này là con nhà giàu, ngay cả nha hoàn y phục cũng thuộc loại cao sang như thế.

Trịnh Tú Nghiên cầm lấy một bộ khác màu phấn trắng, nói với Yên Nhi: "Em đi bên cạnh coi chừng giùm, đừng để ai qua đây nhìn lén."

"Đúng vậy." Yên nhi ứng thừa , liền đi ra hơn trượng, đứng gác cho nàng ta .

Trịnh Tú Nghiên cầm quần áo đứng lên, bước vào sâu trong rừng khoảng vài trượng, sau đó lớn tiếng nói đúng với Quyền Du Lợi: "Uy, không cho ngươi nhìn lén a!"

Quyền Du Lợi bất đắc dĩ, không thèm nói gì, ta có vô lại như vậy sao? Hơn nữa, ngươi có gì lạ đâu , ngươi có ta cũng có mà. Tuy nhiên, trong đầu chợt nghĩ, nếu như nàng cũng giống mình...thích nữ nhân thì sao... Đột nhiên, trong đầu hiện ra thân ảnh của một nữ tử xinh đẹp, nữ tử ấy cười với nàng, làm nũng ... nàng lạnh lùng nói sống với mình chỉ vì danh phận tiểu thư của tập đoàn Quyền thị... Quyền Du Lợi trong lòng đau xót, lập tức rũ bỏ hình ảnh nữ nhân ấy, nàng không cần còn muốn đến nữ tử kia, không cần... .

Vào lúc Quyền Du Lợi suy nghĩ phiêu đãng, Trịnh Tú Nghiên thay đổi y phục xong đang tiến về phía nàng, nhìn Quyền Du Lợi trên mặt tràn đầy bi thống, trong lòng kỳ quái, ngồi xuống cạnh bên, ôn nhu hỏi : "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư? Vẫn là, nghĩ tới Trịnhyện không vui?"

Quyền Du Lợi yên lặng lắc lắc đầu: "Không có việc gì, một ít Trịnhyện cũ mà thôi." Dứt lời, cười nhẹ để giấu nỗi buồn, nói : "Ngươi có thể đỡ ta vào trong rừng thay y phục không?" Quyền Du Lợi người đầy thương tích, có lẽ thay quần áo đối nàng mà nói quả thật là Trịnhyện khó khăn.

"Ta giúp ngươi thay y phục ?" Trịnh Tú Nghiên có chút hốt hoảng nói, nhưng sau đó, trên mặt lại không khỏi đỏ ửng lên, chính nàng cũng không rõ, đối phương là nữ nhi, mình cũng là nữ nhi, giúp đối phương thay đổi y phục thôi, chính mình tại sao lại cảm thấy ngượng ngùng, tim không ức chế được đang ngày càng đập nhanh. Chẳng lẽ chỉ bởi vì đối phương là người mà chính mình khâm phục kính ngưỡng sao?

Quyền Du Lợi mặt cũng là đỏ lên, để cho người khác giúp đỡ mình thay quần áo, quả thực cũng làm cho nàng ngượng ngùng, tuy rằng đối phương vừa rồi đã trị thương cho mình, cũng đã xem qua thân thể của chính mình, nhưng mà, không thể xem như ngang nhau mà nói, chữa thương, coi như nàng giúp ta chữa vết thương, nhưng mà cỡi quần áo thì... .

Hai người lại không nói, trong lòng đều ngượng ngùng , không biết phải nói cái gì. Lần này, Quyền Du Lợi là người mở miệng trước xóa bỏ sự im lặng, xấu hổ nói : "Không cần, ta có thể tự làm được! Ngươi, ngươi đỡ qua bên kia là được a."

Trịnh Tú Nghiên cũng không nói gì, ngượng ngùng gật gật đầu, im lặng nâng dậy Quyền Du Lợi bước vài trượng hướng vào sâu trong rừng, sau đó thấp giọng nói: "Ta đi bên ngoài chờ ngươi, ngươi thay xong gọi ta ." Nói xong, cúi đầu, rất nhanh tránh ra. Trong lòng ngực cảm giác kỳ quái, Trịnh Tú Nghiên bước tới gần Yên Nhi, khuôn mặt trở nên ngây ngô, nàng cảm thấy được chính mình rất là kỳ quái, trong lòng sinh ra cảm giác rất quái dị, làm cho mình luống cuống cùng kỳ dị, đối phương lúc đó chẳng phải nữ tử sao? Vì sao ta đối với Yên Nhi cũng không có cảm giác như vừa rồi? Loại cảm giác đó là cái gì? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ta thích nàng ấy? Nghĩ vậy, Trịnh Tú Nghiên trong lòng rất là khiếp sợ, không thể nào? Hẳn không phải là, ân ân, tất nhiên không phải. Rất nhanh, Trịnh Tú Nghiên lại phản bác nội tâm mình, bản thân phải thừa nhận suy nghĩ vừa rồi quá hoang đường. 

Nhìn chủ tử nhà mình bộ dáng ngây ngốc, Yên nhi cẩn thận đánh giá kỹ , cuối cùng nhịn không được nhẹ giọng kêu : "Tiểu thư."

Không một tiếng trả lời? Không thèm nghe đến? Yên nhi có cảm giác kỳ lạ, thanh âm lại lớn một chút: "Tiểu thư."

... ? Vẫn không nghe thấy sao? Nghĩ cái gì mà nhập thần như thế, Yên nhi thanh âm cực lớn, hét: "Tiểu thư." Một tiếng này đem hồn Trịnh Tú Nghiên đang bay lượn nơi đâu đều phải quay trở về, quay đầu nhìn chằm chằm Yên nhi, tức giận lớn tiếng hỏi: "Ngươi làm gì a! Hét to như thế làm gì? Ngươi muốn hù chết ta a?"

Yên nhi ngượng ngùng le lưỡi, thấp giọng lẩm bẩm: "Yên Nhi gọi tiểu như nhiều lần rồi , nhưng nhìn người cứ như xuất thần, mới lớn tiếng như vậy."

"Xuất thần như thế nào? Xuất thần không được a? Xuất thần là ngươi được lớn tiếng với ta như vậy sao?" Vốn tâm tình Trịnh Tú Nghiên lúc này đang buồn bực, bị Yên nhi dọa như thế, khiến lại thêm phần khó chịu. Bối rối đâm ra giận dữ, Trịnh Tú Nghiên xoay người, bỏ qua một bên, không để ý tới Yên Nhi. Tuy nhiên,ánh mắt lại nhìn về phía Quyền Du Lợi đang tập tễnh bước từng bước khó nhọc về phía nàng , sợ vết thương nàng ấy động , Trịnh Tú Nghiên chạy vội đến: "Uy! Ngươi như thế nào không gọi ta, vạn nhất té ngã thì sao bây giờ?" Trịnh Tú Nghiên chạy nhanh đỡ lấy Quyền Du Lợi, oán giận .

Quyền Du Lợi thở gấp: "Ta không yếu đuối như vậy."

Yên nhi lúc này cũng chạy tới, đỡ phía còn lại của Quyền Du Lợi, nói với Trịnh Tú Nghiên: "Tiểu thư, người để em đỡ cho!" Đây là việc các nàng nha hoàn làm.

Trịnh Tú Nghiên nhìn Yên Nhi đang đỡ lấy eo Quyền Du Lợi, tự nhiên thấy gai trong mắt, vội nói: "Có ta là được rồi, ngươi nhanh đi tìm phòng ốc mau, chúng ta qua đấy chữa thương."

Yên nhi đương nhiên nghe lời chủ tử phân phó, vì thế đáp ứng thanh, nhân bước đi .

Trịnh Tú Nghiên đỡ Quyền Du Lợi đến chỗ vừa rồi ngồi xuống, những tia chớp trên trời xuất hiện ngày càng nhiều, tiếng sấm cũng bắt đầu vang lên tựa nhạc hồ. Trịnh Tú Nghiên yên lặng ngồi xuống ở bên cạnh Quyền Du Lợi, trầm lặng một lúc lâu, mà chính bản thân nàng thấy lâu. Cuối cùng, nàng chịu không nổi, muốn hỏi vấn đề của chính mình, liền nói: "Ngươi có cảm thấy được ta rất kỳ quái hay không?"

Quyền Du Lợi ngạc nhiên nhìn Trịnh Tú Nghiên, hỏi: "Vì sao nói như vậy?"

Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, ưu dung hiện rõ, mặc thanh một hồi, mới chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy được... Ta cảm thấy được... ." ngập ngừng một hồi lâu cũng nói không nên tâm tư kỳ dị trong lòng, cuối cùng chán nản nói: "Quên đi, không có gì ."

Quyền Du Lợi nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên một hồi lâu, nàng nghi hoặc , không biết đối phương muốn nói gì, cảm giác nàng ta đang khó mở lời. Mặc dù mình cùng nàng ở Trịnhng thời gian cũng không dài, nhưng là nàng cảm thấy được đối phương là một người ngay thẳng, hay cười, còn có chút nghịch ngợm hay làm ầm ĩ của một nữ tử, nàng không hiểu, là cái gì có thể khiến nàng ấy thốt không nên lời. Nhưng là Quyền Du Lợi không phải người nhiều Trịnhyện, nếu đối phương đã không nói, nàng cũng sẽ không hỏi dến, cho nên đối phương đã nói không có gì, thì cũng tính là xong đi!

Trịnh Tú Nghiên nội tâm rất là dày vò, rất nhiều vấn đề, cảm giác nàng thực không rõ, tâm tư rối rắm bất an , đặc biệt khi hai người một chỗ như thế này, lòng của nàng giống như nghẹn lại một loại cảm giác, nhưng là lại không biết là cảm giác gì, tựa hồ, chính mình muốn làm những thứ gì, hoặc là muốn nói gì, nhưng mà lại không biết rốt cuộc là những thứ gì, vì thế, nàng đành trầm mặc . Như vậy, hai người trầm mặt trong một thời gian dài, có lẽ thật lâu, rất nhanh, mưa bắt đầu rơi tí tách, Yên nhi đã trở lại. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Yên nhi, tựa như phạm nhân đang ở pháp trường đợi giờ hành quyết, gặp được người mang thánh chỉ tha tội, vui mừng đứng lên chạy lại đón: "Như thế nào? Tìm được rồi sao?"

Yên nhi cười gật gật đầu, vui vẻ nói: "Yên nhi làm việc người yên tâm, cách nơi này trăm dặm xa có cái thôn trang nhỏ, em thuê một nhà dân ở đó, tuy rằng đơn sơ, nhưng coi như sạch sẽ."

Trịnh Tú Nghiên cười tươi như hoa, không khỏi khen: "Được, làm tốt lắm, chúng ta qua đó mau." Nói xong, chợt nhìn ra bên ngoài, mưa đang to dần, nụ cười tắt hẳn trên dung nhan. Làm sao bây giờ? Mưa lớn như vậy, đi ra lập tức ướt ngay, nhưng là đứng mãi ở đây cũng không phải là biện pháp! Sớm muộn cũng bị ướt lạnh thôi.

Chương 8:

dù Trịnh Tú Nghiên hết sức ngăn cản, nhưng Quyền Du Lợi không muốn mọi người vì mình mà phải mắc mưa ở đây, vì thế đã cố ý đi trước, Trịnh Tú Nghiên cuối cùng vẫn không lay chuyển được Quyền Du Lợi, nên đành làm theo nàng. Nên thời điểm mà ba người đến được nhà dân cũng tựa như ba con gà con bị rơi xuống nước

"Yên Nhi ngươi mau đi nấu nước ấm, cho tiểu thư nhà ngươi tắm rửa." Nhìn toàn thân Trịnh Tú Nghiên ướt đẫm, Quyền Du Lợi tựa như quên mất vết thương đang đau đớn do bị thấm nước, cảm thấy Trịnhyện quan trọng lúc này là không muốn đối phương vì mình mà bị cảm.


Mà Trịnh Tú Nghiên lại một lòng lo lắng cho vết thương của Quyền Du Lợi, vội vàng nói với Yên Nhi: "Ngươi nhanh đi tìm bộ quần áo lại đây, còn khăn lau mặt nữa." Sau đó đỡ Quyền Du Lợi đi lại phòng ngủ, bá đạo nói: "Phải nhanh xử lý miệng vết thương của ngươi, nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng thì hỏng mất."


"Không việc gì đâu, không thể chết được." Quyền Du Lợi vừa nói xong, lại nói thêm một câu: "Ngươi đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ trước đi!"


"Không cần, giúp ngươi rửa miệng vết thương trước." Trịnh Tú Nghiên đỡ Quyền Du Lợi ngồi vào giường nói.


Quyền Du Lợi ngượng ngùng quay đầu nhìn xuống quần áo ướt đẫm thấm vào người, lộ ra bộ dáng mê hoặc khiến người ta chỉ muốn chiếm đoạt, thấp giọng nói " Cái kia, quần áo bị ướt, lộ ra...."


Trịnh Tú Nghiên nghe khó hiểu, cúi đầu nhìn lên người mình, khuôn mặt lập tức như trái táo chín, "Oa" một tiếng, rồi bay người chạy nhanh ra ngoài, biến mất khỏi cửa phòng.

Quyền Du Lợi nhìn chằm chằm nơi cửa phòng, bất giác buồn cười, một bên khóe miệng giơ lên, nụ cười mê người mang theo một chút hứng thú, nàng cảm thấy nữ tử này quả thực cực kì đáng yêu.


Trịnh Tú Nghiên mặt đỏ lừ chạy đến phòng khách, cùng lúc Yên Nhi đang bưng chậu nước rửa mặt vào, chợt có hai tiếng thét chói tay, nước rơi đầy xuống đất.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Yên nhi vội vàng hỏi, sợ làm tổn thương đến chủ tử của mình.


Trịnh Tú Nghiên hội không để ý đến việc này. Chỉ nghĩ đến bộ dáng khi nãy bị Quyền Du Lợi nhìn thấy, làm mình xấu hổ vô cùng, vì thế nói với Yên nhi: "Ngươi chạy nhanh đi tìm cho ta hai bộ quần áo lại đây." Dứt lời, cúi đầu chạy vào một gian phòng khác, cẩn thận cài chốt cửa lại.


Trịnh Tú Nghiên vào phòng liền chạy nhanh ngồi lên giường, càng nghĩ càng cảm thấy thật xấu hổ, một tiếng thở dài, nắm lấy cái chăn trên đầu giường, đập đầu vào đó. Cào cấu, nghĩ, giống như trong lòng có cái gì đó không thể giải tỏa được, tựa hồ có một chút ngọt ngào? Ý thức được điều đó, Trịnh Tú Nghiên lại mê mẫn, vì sao không sinh khí? Vì sao không có cảm giác muốn giết đối phương? Chẵng lẽ, ta thật sự? Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, thích thì thích! (Lại không có gì, từ xưa đối thực giả phần đông, đặc biệt ở phía sau cung, chính mình cũng không phải chưa từng thấy qua, làm gì kỳ quái) Vả lại, đối phương cũng là nữ tử, yêu thích cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng mà, không biết đối phương đối với nàng như thế nào?

Đang lúc xuất thần, cánh cửa đột nhiên mở ra, Yên nhi ôm trong tay một bộ quần áo. Vừa vào cửa, đã lên tiếng :" Tiểu thư, bên ngoài hiện tại mưa rất lớn, ta vào trong làng mua vài bộ y phục của hộ nông dân, như vậy có được không?" Dứt lời liền ngẩng đầu nhìn đến chủ tử nhà mình đang nằm ở trên giường, đầu đang dụi vào chăn, trong lòng cả kinh, đi nhanh đến, vội vàng nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái a?"


Yên nhi tháo chăn ra, sờ lên trán Trịnh Tú Nghiên, sợ nàng bị cảm lạnh. Trịnh Tú Nghiên đẩy tay của Yên Nhi ra, ngồi dậy: "Ta không sao rồi!"


Trịnh Tú Nghiên đứng lên, quay về phía Yến nhi, Yên nhi giật mình trợn mắt lên: "Người xem mặt của người đỏ đến như vậy, còn nói là không có việc gì." Nói xong, bàn tay lại áp lên trán của Trịnh Tú Nghiên kiểm tra nhiệt độ. Cảm thấy cũng không nóng lắm! Không có phát sốt.


Trịnh Tú Nghiên bực mình đẩy tay Yên nhi ra: "Y phục đâu? Ta thay y phục." Dứt lời, đã cầm lấy quần áo Yên nhi đặt trên giường nhanh chóng đi thay. Một lúc sau, lại cầm một bộ quần áo khác hướng phòng Quyền Du Lợi mà đi.


Đi vào phòng, nhìn thấy Quyền Du Lợi đang cầm chăn phủ kín toàn thân, chậm rãi khép mi mắt lại. Trịnh Tú Nghiên luống cuống, dùng tay nắm lấy chăn, nghĩ muốn kiểm tra lại vết thương, nhưng mà xốc chăn lên, đập vào mắt nàng dĩ nhiên là.... một thân thể hoàn mĩ không chút tì vết, Trịnh Tú Nghiên cứng người, chết đứng tại chỗ, trong đầu như có tiếng vỡ. Sau đó mặt lại trở nên đỏ lừ, cơ thể trở nên tỏa nhiệt phi thường. Trịnh Tú Nghiên trợn tròn đôi mắt, chăm chăm nhìn vào bộ ngực mềm mại kia, miệng cũng trợn lên, tay cầm góc chăn ngu ngơ giơ lên không trung, chôn chân tại đó. Nhưng lập tức, bắt lấy góc chăn từ từ phủ lên người Quyền Du Lợi, lập tức xoay người về phía Quyền Du Lợi thở hổn hển.

Thế mà, đúng lúc Yên nhi lại đi đến, nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên khuôn mặt đỏ bừng, lại đứng đó thở hổn hển, trong lòng đột nhiên khẩn trương, chạy nhanh lại hỏi : "Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải không được thoải mái?"



Bị Yên nhi nhìn thấy bộ dáng này của mình, Trịnh Tú Nghiên cảm giác như mình vừa làm Trịnhyện xấu bị người ta bắt gặp, xấu hổ đến cực điểm, vội lắc đầu, cưỡng chế hơi thở gấp gáp đang muốn thoát ra ngoài, chạy nhanh đi nói: "Không có việc gì."


Sau khi xác định Trịnh Tú Nghiên không bị gì, Yên nhi đi đến giường nói :" Quyền tiểu thư thân thể ướt sũng, người lại đầy vết thương, để em đem y phục khác thay cho nàng." nói xong, lập tức đi đến bên giường, mới vươn tay định tháo chăn...."Không cần." Một tiếng kêu sợ hãi, Trịnh Tú Nghiên lắc đầu một cái, người đã đứng bên giường, tay bắt lấy cánh tay đang cầm lấy chăn của Yên nhi.


Nhìn Trịnh Tú Nghiên khẩn trương như thế, Yên nhi khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"


" Y phục, ta đã giúp nàng thay rồi, ngươi, ngươi mau mau nấu nước đi." Trịnh Tú Nghiên giục Yên nhi đi ra ngoài, chốc lát, đẩy Yên nhi rời khỏi phòng, thuận tay đem cửa phòng khóa trái. Dựa vào phía sau cửa, tim Trịnh Tú Nghiên đập loạn hết cả lên, bỏ qua..., chăm chú nhìn vào người đang nằm trên giường, hít sâu vài lần để ổn định bản thân.

Trịnh Tú Nghiên từng bước đi đến bên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái chăn, giống như muốn nhìn thấu qua nó để thấy được cái thân hình đầy mê hoặc kia. Giờ phút này, Trịnh Tú Nghiên căng thẳng đến mức trái tim muốn nhảy thỏm ra ngoài, cổ hỏng trở nên khô khan, cánh tay cứ lưỡng lự vươn ra bắt lấy cái chăn, từng chút từng chút chậm rãi mở ra, tuy rằng vết thương chi chít trên thể nhưng thân hình trắng noãn kia từng chút từng chút ghi khắc vào đồng tử của Trịnh Tú Nghiên, nhìn đến bộ ngực sữa mềm mại, Trịnh Tú Nghiên đột nhiên cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, toàn thân khô nóng đến chịu không nổi, nhịn không được lại nuốt ực, ánh mắt ngơ ngác quên đi xấu hổ, nhìn thằng vào đối phương. Nàng chưa bao giờ biết, nguyên lai thân thể nữ tử lại xinh đẹp như thế, mà bản thân, còn bị mê muội, hoàn toàn ngây dại trong tình cảnh này.


Cũng không biết nàng ngây ngốc nhìn bao lâu, rốt cuộc Trịnh Tú Nghiên cũng tỉnh hồn lại, dùng sức lắc lắc đầu mình, đem cái mê muội, ý nghĩ xấu xa đó vứt bỏ, thở sâu, cưỡng chế lại bản thân, người ở mép giường, cởi lấy quần áo ra nhét vào trong lòng, lấy một lọ thuốc ở trong ngực, cẩn thân thượng dược ở miệng vết thương, vẻ mặt vô cùng chăm chú.


Thượng dược xong, Trịnh Tú Nghiên cẩn thận phủ lại chăn, đem thân thể trắng noãn kia đắp kín, sau đó đi ra khỏi phòng. Đứng ở cửa phòng khách, nhìn ra bên ngoài, thì ra mưa đã nhẹ hạt, chỉ còn vài giọt lất phất rơi xuống. "Yên nhi.." Trịnh Tú Nghiên kêu to.



"Có đây a!..." Nghe Trịnh Tú Nghiên gọi, Yên nhi rất nhanh xuất hiện trước mắt nàng. "Tiểu thư, người gọi em?"


"Mưa nhỏ, ngươi đi mua điểm dược cùng vải bông , mặc khác mua thêm quần áo, vật dụng hàng ngày trở về đây. "Trịnh Tú Nghiên chậm rãi phân phó.


"Ân, tiểu thư, nước đã được nấu chín, chờ em giúp tiểu thư tắm trước rồi hẳn đi mua?" Yên nhi trưng cầu ý nguyện với chủ tử.


"Không cần, ngươi đi mua trước đi!Ta lo lắng vết thương của nàng sẽ bị nhiễm trùng." Trịnh Tú Nghiên ánh mắt căng thẳng, trên mặt lộ vẻ u sầu.


Đợi Yên nhi đi khỏi, Trịnh Tú Nghiên lần nữa đến phòng Quyền Du Lợi, nhẹ nhàng ngồi vào mếp giường, ngơ ngác nhìn chăm chú Quyền Du Lợi, đáy lòng nhẹ nhàng cảm thán, chỉ hy vọng vết thương không Trịnhyển biến xấu, mau chóng khang phục.


Mí mắt Quyền Du Lợi trĩu nặng mê man, tựa hồ ngủ không được yên, mơ thấy Trịnhyện làm nàng lo lắng. Trịnh Tú Nghiên vươn tay xoa đi nhưng vết nhăn trên má đối phương, như muốn giúp đối phương giảm đi một chút đau đớn, nhưng mà, tay vừa chạm đến khuôn mặt, liền bị tay kia gắt gao nắm lấy, một tiếng rồi lại một tiếng thống khổ nói " Ông nội, không được bỏ lại Du Lợi, ông nội, ông nội..."


Bị Quyền Du Lợi nắm chặt tay nên nàng cũng dùng sức nắm lại, nghĩ rằng muốn truyền một chút trấn an cho đối phương, cũng muốn cho đối phương biết, trên đời này ngoại trừ gia gia nàng, Trịnh Tú Nghiên này cũng có thể bảo vệ cho nàng... Cả đời... Trịnh Tú Nghiên nói được... thì cũng làm được.


Gần tối, Yên nhi mang theo túi nải trở lại, chạy vào nhà liền lập tức khóa chặt cửa lại, bước nhanh đến phòng khách, kích động nói. "Tiểu thư... tiểu thư...". Bước vào phòng khách, lập tức la lên.


Vẫn ngồi bên cạnh Quyền Du Lợi, vừa nghe được tiếng gọi đầy khẩn trương của Yên nhi, đi nhanh ra hỏi " Làm gì vậy?"


"Tiểu thư, quan binh đang tìm kiếm Hiệp đao, không chừng có thể sẽ lục soát nơi này." Yên nhi khẩn trương nói.


Dung nhan Trịnh Tú Nghiên lập tức trở sa sầm: "Tên hôn quan này không vì dân chúng làm một Trịnhyện tốt, đuổi bắt dân chúng để dẫn dụ Hiệp đạo, không nghĩ đến danh dự của bản thân. Triều đình có tên tham quan như vậy, quả thực chính là..." Trịnh Tú Nghiên đột nhiên ngừng nói, câu kế tiếp nàng nói không nên lời, mặc dù trong lòng hiểu rất rõ, triều đình bởi vì hoàng đế càng ngày càng ngu ngốc, không để ý đến chính sự, ham mê tửu sắc, tham danh hoa phú quý, đem ham muốn cá nhân lên trên an nguy của xã tắc. Hàng năm còn kiếm lụa là gấm vốc, cướp đoạt tài sản của người dân. Còn phái hoạn quan giám sát quặng mỏ, vơ vét nhân dân, khiến cho dân chúng lầm than, dân chúng nổi dậy thường xuyên. Hiện nay triều đình có thể nói là loạn trong giặc ngoài, mà Hoàng đế Thần Tông lại không biết hối lỗi, vẫn cứ hưởng lạc, không có một chút lo lắng.


"Tiểu thư, hiện tại chúng ta phải làm sao?" Yên nhi lo lắng hỏi


Trịnh Tú Nghiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói: " Cho dù ra sao, cứ để cho bọn chúng tùy tiện mấy ngày, đến lúc đó sẽ đi gặp bọn họ." Nói xong, lại nhìn đến cái tay nải lớn trong tay Yên nhi hỏi : "Dược đâu? Mua đủ không?"


"Nga... Dược." Bị Trịnh Tú Nghiên nhắc nhở, Yên nhi mới nhớ gói dược liệu trong tay, lập tức giao cho Trịnh Tú Nghiên.


Tiếp nhận gói thuốc, lựa ra mấy vị thuốc cấp cho Yên nhi đem đi ngao, còn lại dùng hai tay ôm, liền đi vào phòng Quyền Du Lợi, đóng chặt cửa lại.

Chương 9:

Ba ngày sau, phạm vi truy soát của Triều đình không ngừng mở rộng, ma trảo điên cuồng chậm rãi tiến đến thôn trang nhỏ nơi ba người trú ngụ.

"Tiểu thư, tiểu thư, quan binh sắp đến, chúng ta mau trốn... ." Sau khi ra ngoài tìm hiểu, Yên Nhi chạy nhanh về, xô mạnh cánh cửa , vội vào phòng hét lên.

Trịnh Tú Nghiên nghe tiếng kêu, từ trong phòng chạy nhanh ra ngoài xem, cau mày: "Không ngờ lại nhanh như thế." Dứt lời, nơi cửa lại xuất hiện một người, tiếp lời nói: "Chúng ta rời nơi nay trước đi!" Người này chẳng ai xa lạ chính là Quyền Du Lợi – kẻ chỉ vừa có thể bước chân xuống giường.

Nhìn đến Quyền Du Lợi đi ra, Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng tiến lên hai bước đỡ lấy, u uất nói: "Ngươi như thế nào đi ra ."

Quyền Du Lợi khóe miệng nhếch khẽ, nở nụ cười yếu ớt nói: "Ta yếu như vậy sao?"

"Chứ sao nữa, mắc mưa ướt cả người thế kia, sốt đến bất tỉnh nhân sự, nếu bổn cô nương không phải diệu thủ hồi xuân, ngươi sớm gặp Diêm la vương rồi a ." Trịnh Tú Nghiên liếc mắt nhìn Quyền Du Lợi, lo lắng tức giận , đồng thời cũng tự khen bản thân.

Quyền Du Lợi nghe xong mỉm cười: "Hảo hảo được, Trịnh cô nương ngươi lợi hại nhất ."

Trịnh Tú Nghiên nghe nàng nói như vậy, không muốn , miệng Trịnh lên bĩu môi, nàng nói: "Ai phê Trịnhẩn cho ngươi kêu Trịnh cô nương , ngươi phải kêu Nghiên nhi, Nghiên nhi... Nghe được không?"

Quyền Du Lợi khóe miệng nhếch khẽ, mang theo bất đắc dĩ, âm thanh như kẻ bại trận thốt lênh: "Hảo hảo được, ngươi nói gọi là gì nên gọi cái đó."

Trịnh Tú Nghiên nở nụ cười tươi khiến bản thân nàng thêm phần mỵ lực mê người: "Lúc này mới ngoan thôi!" Đỡ Quyền Du Lợi ngồi vào ghế, còn nói thêm: "Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ , không được đi đâu hết, ta ra ngoài một chút sẽ trở về."

Quyền Du Lợi ngạc nhiên, nhanh tay giữ chặt Trịnh Tú Nghiên đang hướng ra ngoài: "Ngươi muốn đi đâu?"

Trịnh Tú Nghiên xoay người, trên mặt vẫn là một nụ cười ngọt ngào, cúi đầu, nhìn thẳng Quyền Du Lợi, đưa tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ hai má Quyền Du Lợi, giọng nói ngọt ngào cất lên : "Đừng lo lắng, ta đi một lát sẽ quay lại, không có nguy hiểm đâu, ngươi yên tâm đi! Nếu có nguy hiểm, ta nhất định chạy trốn thật nhanh, ta vốn là kẻ nhát gan mà a... ." Nói xong, cười hì hì, vội kêu Yên Nhi, lúc này đang đứng ở cửa, cùng bước ra ngoài.

Trịnh Tú Nghiên mới vừa đi không lâu, trong sân đột nhiên nhoáng lên một thân ảnh, trong sân lúc này là một sư cô vận bạch y, tay cầm phất trần, ánh mắt nhìn thẳng phòng trong.

"Sư phụ..." Quyền Du Lợi nhìn thấy nữ ni kia, vui mừng gọi to, đồng thời, chạy vội ra ngoài. Người vừa đến đúng thật là sư phụ Quyền Du Lợi —— Tuyệt Trần sư thái.

Quyền Du Lợi lảo đảo chạy đến bên cạnh sư thái, vừa muốn hành lễ, lại bị Tuyệt Trần ngăn cản, một tay đỡ lấy Quyền Du Lợi, thanh âm lãnh đạm nhưng vẫn rất uy nghiêm: "Ngươi theo ta đi mau."

Quyền Du Lợi mặt lộ vẻ ngượng nghịu: "Sư phụ, đồ nhi hiện tại vẫn chưa thể đi."

Tuyệt Trần nhìn Quyền Du Lợi, ánh mặt lộ ra chút hiền từ: "Ngươi yên tâm, hai người bọn họ không có việc gì, ngươi đi, các nàng càng an toàn."

Quyền Du Lợi ngẫm lại cũng thấy rõ, chính mình là người quan binh đuổi bắt, các nàng ở một chỗ cùng mình, chỉ liên lụy, mình đi rồi, các nàng tất an toàn . Nghĩ thế, Quyền Du Lợi gật gật đầu: "Được, sư phụ, đồ nhi theo người, nhưng mà, con muốn lưu lại một phong thư, không để các nàng lo lắng."

Tuyệt Trần khẽ gật đầu.

Quyền Du Lợi trở lại trong phòng, tìm tờ giấy, viết vào đó vài dòng đơn giản "Ta phải đi, hữu duyên tái kiến, đa tạ!" Quyền Du Lợi đem giấy để trên bàn nơi phòng khách, nhìn chằm chằm vào trong giấy, đáy lòng dâng lên một cảm giác mất mát, si ngột một lúc, vội xoay người, sải bước ra khỏi phòng khách, không quay đầu lại, cùng Tuyệt Trần bước đi.

Phía bên kia, Trịnh Tú Nghiên đến cạnh một đội quan binh đang vây quanh phía tây thôn trang nhỏ cách đó mười lý. Trịnh Tú Nghiên cười khanh khách nhìn này đội quân hơn mười người quan binh, trêu đùa : "Này các quan gia, các ngươi nên chậm rãi một tí, vội vã đi đâu thế a?"

Này quan binh nhìn thấy kẻ đang ngăn họ lại là hai nữ tử, hơn nữa trong đó có một người đẹp như đóa hoa, trong lòng liền thèm muốn, khuôn mặt háo sắc tươi cười. Tên dẫn đầu bọn quan quân cười gian dâm tiến gần Trịnh Tú Nghiên, miệng phun súc nói: "Nương tử xinh đẹp, ngươi quan tâm đến các ca ca, là muốn cùng các ca ca vui vầy hưởng lạc ư? Chúng ta đều là người biết thương hương tiếc ngọc, tất nhiên sẽ cho các nàng vui đến quên cả trời đất." Dứt lời, trên mặt lộ vẻ dâm tà.

Trịnh Tú Nghiên vẫn như cũ khóe miệng mỉm cười, không chút hoang mang từ trong lòng ngực lấy ra một khối kim thể lệnh bài khá lớn, lệnh bài dành cho hoàng tộc, mĩm cười nói: "Cầm lệnh bài này cùng đi chơi được không?"

Tên quân dịch dẫn đầu nhìn thấy dấu ấn ngọc tỷ trên lệnh bài đó, gương mặt biến sắc, vội vàng quỳ mọp xuống, dập đầu xuống thấp gần như đụng đấp, cao giọng tôn hô : "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Nguyên lai Trịnh Tú Nghiên lấy ra chính là kim thể lệnh bài hoàng gia ngự ban thưởng kim bài, nhìn thấy kim bài như thấy chính Hoàng Thượng, mà lệnh bài này, cả nước trên dưới chỉ có hai người có , một là đệ đệ cùng mẹ với thần tông Trịnh Dực Quân Lộ Vương Trịnh Dực Lưu, một là Đại Minh Tam công chúa được Hoàng đế Thần Tông sủng ái – Linh Chiêu công chúa.

Thiên hạ đồn thổi Linh Chiêu công chúa là do Ngưng Phi – phi tử Thần Tông hoàng đế tối sủng ái sinh ra, Ngưng Phi đản hạ Linh Chiêu sau do lúc sanh hài tử mất máu quá nhiều mà qua đời. Linh Chiêu thuở nhỏ thân thể không tốt, nghe lời quốc sư nói, Linh Chiêu công chúa mệnh sống trong cung không hợp, thiên mệnh Linh Chiêu thích hợp quảng đại thiên địa, bằng không khó có thể nuôi sống. Thần tông đế mất đi ái phi, không nghĩ tái mất đi ái nữ, vì thế quyết tâm, đem Linh Chiêu đưa ra hoàng cung bái sư học nghệ. Khi Linh Chiêu vừa tròn mười tuổi, Thần Tông Hoàng đế giảm thuế, cả nước vì Linh Chiêu mà chúc mừng sinh nhật. Năm ấyThần Tông đem kim bài này ban cho Linh Chiêu làm làm quà sinh nhật, chính là để phòng nàng ở ngoài cung có điều nhu, cầm lệnh bài giúp bình an. Đến khi Linh Chiêu tròn mười sáu, dân gian bắt đầu truyền lưu, đế hoàng Tam công chúa là Trung Nguyên đệ nhất mỹ nữ, văn võ toàn tài, mà cụ thể vì sao có lời đồn đãi, có lẽ rất nhiều người đều không rõ, nhưng khi gặp qua Linh Chiêu một lần, đều thừa nhận nàng thật xứng với danh Trung Nguyên đệ nhất mỹ nữ.

Chính vì thế các nha sai nhìn thấy vị nữ tử này cầm kim bài này, dung mạo khuynh thành, trong đầu liền chỉ nghĩ đến đây chính là Linh Chiêu công chúa, biết rõ được, khiến họ sợ đến mức quỳ mọp xuống đất mà thân vẫn run rẩy.

Trịnh Tú Nghiên thu liễm nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị: "Ta đang có nhiệm vụ trọng đại ở nơi đây, các ngươi mau mau rời đi, nếu nhiệm vụ thất bại chỉ vì bọn ô hợp các ngươi, ta đảm bảo, đầu của các ngươi sớm sẽ được dời chỗ."

" Aa..xin công chúa tha tội, xin công chúa tha tội, chúng tiểu nhân xin rút ngay lập tức." Nói xong, vừa bò vừa chạy, chật vật khó khăn, khổ sở rút lui nhanh, trong khoảnh khắc liền không thấy bóng dáng tên nào nữa.

Trịnh Tú Nghiên vui vẻ cười đắc ý, đem kim bài thu về cất lại trong lòng ngực, nhìn Yên nhi nói: "Đi, chúng ta trở về."

Yên nhi nhìn này quan binh chật vật chạy trốn, trong lòng cũng thấy thỏa mãn, mặt cười tươi, đáp lời: "Vâng, tiểu thư."

Nhưng, hai người mới vừa mới quay người định về, trước người đột nhiên một thân ảnh chớp lên, Trịnh Tú Nghiên bật người cả kinh quát khẽ: "Ai... ?" Tiếng nói vừa dứt, trước người xa xa hơn trượng, xuất hiện một nhân ảnh đang đứng thẳng quay lưng về phía họ, người nọ thong thả xoay người lại, trên mặt nở nụ cười sáng như mặt trời, ánh mắt chăm chú nhìn hai người họ.

Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy nam tử dung nhan tuấn tú ấy, kinh ngạc vui mừng kêu: "Sư đệ... ." Người đến là đệ tử chưởng môn Thiên Kiếm môn Liêu Thắng Hải —— Lâm Tùng, tuy rằng tuổi hơi lớn hơn so với Trịnh Tú Nghiên, nhưng nhập môn cũng là trễ nhất. Có thể bởi vì hai người tuổi hơn kém nhau ít, quan hệ của họ luôn luôn tốt nhất. Giờ đột nhiên nhìn thấy, tất nhiên là vui mừng đặc biệt.

Lâm Tùng cũng nhẹ nhàng nói: "Tiểu sư tỷ... ." Người đã hướng Trịnh Tú Nghiên bước nhanh đi đến.

"Sư đệ, sao ngươi lại tới đây? Sư phụ cho ngươi xuống núi rồi ư? Hay ngươi cũng lén ra ngoài a?" Trịnh Tú Nghiên hỏi dồn , bởi vì hai người trước kia vẫn thường lẻn trốn xuống núi để đi chơi, nay gặp nhớ đến ngày trước liền hỏi.

Lâm Tùng cười phản bác: "Nào có, ta đây lần này danh chính ngôn thuận xuống núi, sư phụ lão nhân gia ông ta phái ta xuống núi ấy chứ."

"Sư phụ?" Trịnh Tú Nghiên kỳ quái : "Sư phụ phái ngươi xuống núi làm cái gì?"

Lâm Tùng cười: "Còn không phải bởi vì tiểu sư tỷ ngươi đi lạc!"

"Ta?" Trịnh Tú Nghiên lại càng kỳ quái: "Sư phụ cho ngươi tìm ta để làm chi?"

"A! Này..." Nói xong, Lâm Tùng từ trong lòng xuất ra một phong thư đưa cho Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên tiếp nhận thư vẻ mặt ngạc nhiên, mở ra phong thư, lấy bức thư ra, đảo qua vài lần, gấp lại, thu vào trong lòng ngực, đối với Lâm Tùng nói: "Ngươi trở về bẩm báo sư phụ, ta nhất định sẽ y lệnh, mau chóng làm việc."

"Được." Lâm Tùng dừng lại, quan tâm hỏi: "Sư phụ có gì giao phó cho ngươi a? Khó khăn lắm không? Cần ta hỗ trợ ?"

Trịnh Tú Nghiên cười cười: "Không cần, việc này ngươi không giúp được, ngươi nhanh đi về đi!"

"Nhưng mà..." nét tươi cười trên mặt Lâm Tùng biến mất, ánh mặt chợt buồn sâu xa...

"Không có gì là không có gì mà, nếu ngươi không có gì nói nữa, nhanh đi về đi." Trịnh Tú Nghiên thông minh, nàng sao lại không biết phiến tâm ý của tiểu sư đệ này đối với nàng? Nhưng, Trịnhyện này, nàng không thể tiếp nhận, vô pháp nhận, cho nên hai năm nay, Trịnh Tú Nghiên vẫn rất ít quay về Thiên Kiếm môn, chính là vì né tránh Lâm Tùng, làm cho hắn chặt đứt ý niệm này trong đầu.

Lâm Tùng kinh ngạc nhìn Trịnh Tú Nghiên, dáng vẻ si ngốc, im lặng cả ngày, mới thốt ra câu: "Vậy tiểu sư tỷ mọi sự cẩn thận, ta đi."

Nhìn Lâm Tùng vẻ mặt bi ai, đáy lòng than nhẹ một tiếng, cố gắng vui vẻ nói: "Được rồi, được rồi! Ta sẽ cẩn thận, đừng quên, ta chính là mỹ nữ tuyệt sắc thiên hạ vô song, nhưng lại có lá gan chuột nhắt, gặp chuyện bỏ trốn mất dạng, nguy hiểm nhìn thấy ta phải né, ngươi còn lo lắng cái gì ở đây?"

Nghe được Trịnh Tú Nghiên nói như thế, nghĩ đến trước kia khi bọn họ cùng nhau Trịnhồn êm xuống núi chơi đùa, nàng liền thường xuyên nói những câu như thế bên tai, liền không khỏi phải nở nụ cười, đúng vậy! Tiểu sư tỷ của hắn không chỉ võ công cao, còn là người thông minh, đặc biệt rất là quỉ quái, làm việc không theo quy cách, người khác gặp được nàng, phỏng chừng đau đầu chính là người khác, mà không phải vị tiểu sư tỷ này của hắn.

"Vậy khi sư tỷ đại sự thành công, trở về núi chúng ta tái tụ, vậy ta đi trước." Lâm Tùng nụ cười lại nở trên môi.

Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng gật gật đầu: "Trên đường cẩn thận, đừng gây chuyện thị phi." Trịnh Tú Nghiên nói xong liền bước nhanh Quyền khai vị tiểu sư đệ này, nàng có chút ít sợ nhìn đến đối phương nhìn mình mang theo suy luyến trên ánh mắt.

"Ân!" Lâm Tùng gật gật đầu, thân ảnh lại là chợt lóe, người đã theo hai người trước mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trịnh Tú Nghiên ám thư khẩu khí, nói xong: "Chúng ta đi nhanh lên đi!"

Yên nhi hé miệng vui cười: "Xem ra Lâm công tử đối với tiểu thư vẫn là mối tình thắm thiết a!"

Trịnh Tú Nghiên nghe xong thấy khó chịu , vẻ mặt không hài lòng: "Chớ có ăn nói vô đạo thế, chúng ta là huynh đệ tỷ muội, tuyệt không có gì khác."

"Yên Nhi có thể nhìn ra được, tiểu thư thông minh như thế mà không nhìn ra sao? Theo ta thấy, tiểu thư người chỉ giả hồ đồ thôi, đúng không a?" Yên Nhi nhìn ra được chủ ý của chủ tử mình, nụ cười mang có chút gian gian nở ra .

"Yên nhi... ." Trịnh Tú Nghiên buồn bực quát khẽ , tiểu nha hoàng này thật là bị chính mình cưng chìu khiến vô pháp vô thiên , dám mang chủ tử ra mà trêu đùa .

Nghe được Trịnh Tú Nghiên quát khẽ, Yên Nhi lập tức nói sang chuyện khác: "Tiểu thư, chúng ta nhanh đi về đi! Đừng làm cho Quyền tiểu thư sốt ruột chờ ." Yên nhi biết tính tình chủ tử nhà mình, sẽ không thật la mắng mình, lại càng không trở mặt, chính là, chủ tử dù sao cũng là chủ tử, vui đùa cũng,nhưng đừng quá đáng, nàng nhìn ra được, chủ tử đang rất quan tâm đến Quyền tiểu thư, lúc này lấy đảm đương hạ tấm mộc là tốt nhất.

Quả nhiên, Trịnh Tú Nghiên nghe được Yên nhi vừa nói như thế, không còn để ý nàng ta vừa mang mình ra trêu đùa, cất bước quay về. Chẳng biết tại sao, nàng rất muốn lập tức trở lại căn phòng nhỏ ấy, lập tức nhìn thấy Quyền Du Lợi.

Nhưng mà, khi nàng mở cánh cửa phòng ra, cao hứng chạy vào phòng, nhìn thấy tờ giấy đang để trên mặt, trên mặt nụ cười đang mở ra chợt cứng lại, đáy lòng vui mừng đảo đi mất, trong lòng chợt có một cảm giác kỳ dị kéo tâm trầm xuống, loại cảm giác này nàng không biết là cái gì, nhưng là lại biết, lòng có một chút hoảng, có một chút sợ, nàng sợ những dòng chữ viết trong phong thư, nàng sợ, sau này sẽ không còn được gặp lại nàng ta.

Yên nhi nhìn thấy chủ tử ngơ ngác nhìn chăm chú tờ giấy vào trên bàn , lại không cầm lấy mở ra, vì thế, nàng cầm tờ giấy ấy lên, thay chủ tử mở ra, tái đệ qua đi... .

Nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, nháy mắt đầu óc Trịnh Tú Nghiên trống rỗng, tuy rằng, nàng đã muốn đoán được nội dung tờ giấy.

Vì sao? Vì sao không nói một tiếng đã rời đi? Ngay cả một chút chuhẩn bị cũng chưa cho ta, vì sao phải đi bất ngờ như thế? Vội vàng như thế? Là ngươi không muốn cùng ta giáp mặt cáo biệt, hay là, ngươi có khổ tâm bất đắc dĩ nào đó? Ta phải tìm ngươi như thế nào đây? ... Trịnh Tú Nghiên đầu óc nháy mắt quay cuồng, không hề linh hoạt giống như ngày xưa, nàng trong lòng rất sợ , chỉ là mong như thế nào tìm được nàng, tái kiến nàng.

Nhìn chủ tử vẻ mặt ngây dại, Yên Nhi thoáng bối rối, lo lắng cho Tiểu thư, sinh oán giật : "Hiệp đạo này thật không biết tốt xấu , Tiểu thư đối tốt với nàng như thế, lại cứu mạng của nàng, nàng thật vô ơn, thương thế vừa khỏi, liền phủi mông quần không nói một tiếng bước đi , uổng phí tiểu thư khổ tâm vì nàng ta... thiệt tình... ."

"Yên nhi... ." Trịnh Tú Nghiên sắc mặt ảm đạm khẽ quát. Tuy rằng nàng ta là đi không từ giã, không, là không giáp mặt cáo biệt, nhưng là, nàng vẫn như cũ không muốn nghe đến người khác nói nàng ta như thế, nàng ấy là một nữ tử đáng thương, hơn nữa, nàng từng phát thệ, phải yêu thương bảo vệ cho nàng ta, tuyệt nhiên không thể để cho người khác mắng nàng ấy, càng không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn nàng. Tuy rằng, trong lòng hiện cũng có một chút oán giận, nhưng mà, cũng chỉ cho phép chỉ riêng mình có thể, bất luận kẻ nào đều không thể. [
pé này tính sở hữu cao thật
]

Nhìn chủ tử có chút ít giận, Yên nhi lập tức hì hì cười, bật người thay đổi khẩu phong: "Tiểu thư, ngươi yên tâm, Quyền tiểu thư còn khó tìm ư? Nói không chừng tiểu thư rất nhanh lại có thể tìm ra nàng ta rồi!" Trừ phi nàng không cướp phụ tế bần nữa mà thôi .

Trịnh Tú Nghiên nghe Yên nhi nói, tuy cảm giác có chút ít đạo lý, nhưng là chẳng biết tại sao, nàng đáy lòng có loại cảm giác, tựa hồ lần sau, thực thật sự khó khăn sẽ tìm đến nàng . Nhưng là bất kể như thế nào, mặc kệ ngươi người ở chỗ nào, cho dù trốn xuống ba tất đất, ta đều phải tìm được ngươi. Trịnh Tú Nghiên đáy lòng âm thầm thề . 

"Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm gì a?" Nhìn ánh mắt tiểu thư hơi chút giãn ra, nhịn không được ra tiếng hỏi, bởi vì, Lâm Tùng giao tín thư cho Trịnh Tú Nghiên, nàng cũng nhìn thấy.

Trịnh Tú Nghiên thầm than một tiếng, rồi nói: "Chúng ta về trước cung đi!" Trong cung cấp bách bảo phải hồi cung, không biết là chuyện gì?

Chương 10:

Mấy ngày trôi qua, thời tiết dần chuyển lạnh,tựa hồ sắp vào thu. Cây đại thụ trong rừng truyền đến âm thanh của cây cối xônhau " Đông...đông...đông". Nguyên lai ở đây là một am ni cô vắng lặng,am ni cô này không lớn, kiến trúc cũng đã cũ, nhưng cả toàn miếu nhìn qua lại sạchsẽ thanh tịnh vô cùng, khắp nơi đều vang vảng hương vị cây đàn. Tuy rằng ngườiđến thắp hương cúng bái nơi đây không nhiều, nhưng hương khói vẫn rất thịnh vượng.

Tại cửa lớn của am đột nhiên có một người thân bạchy bước ra, thì ra là một thiếu niên tuấn tú trên vai đang mang tay nải, phíasau là một vị ni cô tuổi trung niên có khuôn mặt thanh tú, một tay cầm phậtchâu để ở trước ngực

Thiếu niên tuấn tú kia quay người nhìn vị ni cô,trong lòng không muốn rời đi: "Sư phụ, ta đi rồi, người nhớ bảo trọng."

Vị ni cô thanh tú nâng mi mắt lên, lộ ra ánh mắttừ ái, chậm rãi gật đầu: "Đi đường cẩn thận."

Thiếu niên tuấn tú gật đầu, nhìn vị ni cô thậtlâu, rồi mới chậm rãi xoay người bước ra khỏi miếu. Nhưng vừa mới đi vài bước,vị ni cô kia liền nói: " Trở về mọi việc phải nhẫn nại, thân phận tronggiang hồ tạm thời hãy quên đi, từ giờ phút này ngươi chính là Nhị thiếu nha Quyềnphủ, Quyền Du Hi." Thiếu niên tuấn tú kia chính là Quyền Du Lợi đã thay đổinam trang biến thành Quyền Du Hi. Mà vị ni cô kia chính là sư phụ của nàng TuyệtTrần sư thái, người đang giữ chức chủ trì của am ni cô này

Việc là nửa tháng trước, Tuyệt Trần nhận được mộtphong thư, mà lá thư này là do Quyền Thịnh Đường phái người đưa cho Tuyệt Trầnsư thái, nội dung đại khái là trong nhà có việc gấp, hy vọng Quyền Du Hi mauchóng trở về, Tuyệt Trần sau khi nhận được phong thư, lập tức xuất am đi tìm QuyềnDu Lợi, đúng lúc thấy quan binh đang truy bắt nàng. Lo lắng cho an nguy củanàng, Tuyệt Trần đi thám thính, biết được thì ra Quyền Du Lợi đang bị đuổi bắt,từ đó cũng tìm ra được nơi Quyền Du Lợi đang dưỡng thương, có hai nữ tử đã cứunàng, vì thế liền âm thầm bảo vệ, để nàng thương thế tốt một chút, mới ra mặtmang nàng đi.

Nghe được lời dặn dò của sư phụ, Quyền Du Lợi gậtđầu: "Vâng, sư phụ, ta sẽ cẩn thận."

Tuyệt Trần gật đầu, nhẹ giọng nói: "Điđi!" Kỳ thật, Tuyệt Trần rất luyến tiếc, cũng không nguyện ý để Quyền Du Lợiquay về Quyền Phủ, bởi vì nàng biết Quyền Du Lợi sống ở Quyền phủ cũng khôngvui vẻ, tuy rằng nơi đó có người thân của nàng, nhưng mà cốt nhục thân tình mỏngmanh như nước, lại làm nàng cảm thấy khó chịu hơn thôi. Nàng ở chung với QuyềnDu Lợi mười năm nay, phần lớn hai người đều ở chung một chỗ, sống nương tựa lẫnnhau, ngao du tứ phương, tình cảm của Tuyệt Trần đối với Quyền Du Lợi tuyệt đốikhông đơn giản là tình cảm thầy trò, còn mang tình thân của mẫu tử, huống chi,trên người của Quyền Du Lợi lộ ra khí chất giống một người nào đó.

Quyền Du Lợi hiển nhiên cũng luyến tiếc sư phụ,không muốn trở lại Quyền phủ, nhưng mà nàng không có sự lựa chọn, không phảinàng nghe lời của Quyền Thịnh Đường, mà bởi vì sư phụ, sư phụ khiến nàng phảiquay về, nàng phải về, nếu không nàng nhất định không để ý tới bức thư kia, lạicàng không trở lại ngôi nhà đầy sự giả dối đó, ít nhất thân phận của nàng chínhlà sự lừa dối lớn nhất.

Dù có không muốn, Quyền Du Lợi vẫn đi rồi, ngườingồi trên con tuấn mã màu đen, hướng về phía kinh thành mà phi.

Kinh đô dưới chân thiên tử, nơi hoàng thượngsinh sống, các phủ đệ của quan lớn đều tụ tập ở đây, tất nhiên sẽ rất phồn hoa.Các loại cửa hàng cái gì cũng có, hơn nữa lại đặc sắc hơn nơi khác, các thươnggia tập tụ khắp nơi, cửa hàng bán các loại trang sức rất tinh xảo, tất cả các cửahàng trong thành đều tôn lên nét đặc sắc hoa lệ. Ban ngày kinh đô ồn ào náo nhiệt,ban đêm cũng như ban ngày, đèn dầu thắp sáng, tiếng người ầm ỹ, thậm chí tớicanh một, vẫn còn người qua lại, tuy rằng so với ban ngày hoặc chập tối, ngườiđã ít đi bảy phần.

Quyền Du Lợi cầm thư, đi gấp ngày đêm, rốt cuộccũng đến kinh đô trước hạn định trong thư hai ngày, vào cửa thành đã là canh một.

Trễ như vậy, Quyền Du Lợi không muốn lập tức vềnhà, đừng nói là cách biệt mười năm không ai nhìn ra nàng, cho dù năm đó nàngkhông rời khỏi, gia đình này cũng không ai xem nàng là Nhị thiếu gia. Vì vậy, QuyềnDu Lợi cũng không vội vàng, ngồi trên yên ngựa, giữ yên chầm chập đi tới, luôntiện thưởng thức cảnh đêm trong thành, dù sao mười năm chưa về, kinh thành cũngthay đổi rất lớn. Chẳng hạn như lúc trước ở kia là mấy cái bàn nhỏ của ngườibán cháo, giờ phút này đã biến thành ngôi nhà ba tầng kia, đèn sáng khắp nhà,tiếng cười rôm rả, ngoài cửa còn có vài nữ tử quần áo mỏng manh, trang điểm sặcsỡ, tay cầm cái khăn nhỏ kêu lớn: "Trương lão gia, người như thế nào giờ mớichịu đến a! Thúy nhi nhớ ngài đến chết đi được...." Còn kéo tay những namtử đi ngang, toàn thân muốn nhảy lên trên người các nam tử ấy, thanh âm nhỏ nhẹnũng nịu: "Vị quan nhân này, nơi đây chúng ta có những cô nương đẹp nhấtkinh thành, có những loại rượu tốt nhất, hay vào đó xem một chút đi..."

Tuy rằng Quyền Du Lợi đang là người ở thời đạinày, kinh thành cũng là nơi nàng sinh sống trong tám năm, nhưng mà, kỹ viện thờixưa nàng chưa từng tận mắt thấy qua, nay vừa thấy được, nguyên lai cái này so vớitrên Ti vi trình chiếu không khác biệt lắm, nhịn không được, ngẩng đầu xem têncủa kỹ viện này, thì ra là "Dị Hương Duyên", Quyền Du Lợi cười thầm,cái tên này đổi ngược lại thì hay hơn.

Nữ tử đứng ở trước cửa nhìn thấy Quyền Du Lợiđang cưỡi ngựa cuốc bộ, liền sáng mắt, cùng nhau vọt ra, cố lôi kéo cương ngựa,có người túm lấy vạt áo của Quyền Du Lợi, bắt đầu nịnh bợ, thất chủy bát thiệt.Khen ngợi Quyền Du Lợi tuấn tú phi phàm, phóng khoáng. Chủ yếu muốn câu dẫn QuyềnDu Lợi đi vào.

Quyền Du Lợi bị vây kín, đầu óc chợt nóng lên,chau mày, không biết làm thế nào cho phải, cũng không thể một cước đá các nàngđi chỗ khác. Tôn chỉ của Quyền Du Lợi là không bao giờ đánh nữ nhi.! Khả một khắckhông rời khỏi đây chắc nàng sẽ sụp đổ mất, đột nhiên một thanh âm trong trẻovang lên: "Các người như thế nào lại đi quấy rối người khác. Bắt buộc ngườita bước vào là sao? Ta nghĩ vị công tử này không muốn vào chốn phong hoa tuyếtnguyệt đó đâu."

Nghe được có người giải vây giùm mình, Quyền DuLợi ngẩng đầu định nói chuyện với người nọ, nhìn thấy đối phương là một mithanh mục tú, phong thái ung dung, thiếu niên nho nhã.

Những nữ tử phong trần nhìn thấy một thiếu niêntuấn tú, trong lòng liền kinh thán, sao đêm nay vận khí lại tốt như vậy, cácnàng lại gặp được hai nam tử có dung mạo như Phan An, nhưng mà vì đối phươngnghiêm túc quát, lại xem hai người này thật sự có dung mạo tuấn tú, đột nhiênlàm các nàng cảm thấy xấu hổ, cũng không muốn dây dưa nữa, vẫy vẫy cái khăn nhỏtrong tay, trở về trước cửa đứng.

Quyền Du Lợi cảm kích nhìn đối phương nở nụ cười,thành tâm nói: "Cám ơn công tử đã giải vây." Kỳ thật đối với nhữngngười ở thế kỉ hai mươi mốt, đã nhìn quen những nữ tử phẫn nam trang trong tivinhư Quyền Du Lợi, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết được đối phương là nữ nhi.Nhưng mà nếu đối phương đang giả dạng nam trang, nàng cũng không muốn vạch trầnngười khác.

Người kia quay lại nhìn Quyền Du Lợi cười khoankhoái nói "Không cần khách khí" nói xong lập tức lướt qua người QuyềnDu Lợi đi hướng ngược lại

Quyền Du Lợi khẽ nhếch môi, thật là một nữ tửthú vị, nửa đêm vai đeo hành trang, đi đường vội vàng, lại hay cúi đầu, giốngnhư đang trốn tránh người nào đó? Một nữ tử trễ như thế lại đi ra ngoài, có thểnào là đang lánh nạn? hay là trốn nhà đi? Vẫn là bỏ trốn? Trong đầu Quyền Du Lợiđầy những nghi vấn.

Không đợi Quyền Tự Dương nghĩ xong, phía trước độtnhiên vang lên âm thanh của tiếng vó ngựa, theo thanh âm này thì chỉ có một conngựa. Quyền Du Lợi cảm thấy kỳ lạ, nửa đêm mà trong thành lại có tiếng ngựa chạynhanh như vậy? Quyền Du Lợi suy tư, thì thân ảnh kia rất nhanh liền chạy đếntrước mắt nàng. Quyền Du Lợi cả kinh, giục ngựa né qua một bên. Ngựa kia vừa vọtqua, chợt một tiếng "Bá" vang lên, ngựa kia chồm lên nhảy qua người Quyền Du Lợi.Quyền Du Lợi nhìn những người này, đáy lòng rất là khó chịu, thầm nghĩ đấy chắclại là chó săn của bọn cẩu quan, bá đạo vô lý, phóng ngựa như điên trên đường lớn,không sợ thượng trúng người dân vô tội. Chỉnh yên lại dây cương, ánh mắt QuyềnDu Lợi nhìn đến những người bên đấy, đột nhiên gặp lại nữ tử phẫn nam trang khinãy đang núp ở bên đường cái, tuy rằng nàng muốn tránh sang ven đường, nhưng QuyềnDu Lợi nhìn hướng đi của hắc mã kia, trong lòng liền kinh hãi, bèn nhảy lên yênngựa, một cái lắc mình, bóng dáng nhoáng lên lập tức đã tiến đến bên người nàngấy, thân thủ nắm lấy thắt lưng của nàng ta, cùng nàng lách người tới góc tường,tránh những người kia.

Mà mấy người trên ngựa không thèm nhìn Du Lợi,ngựa cứ chạy không chịu dừng lại, chỉ chốc lát tiếng vó ngựa đã mất hút.

Nhìn thấy ngựa đã chạy xa, hai người mới bớt hoảnghốt, chạy nhanh lại xem người còn lại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, haingười không biết phải nói gì, chốc lát đã trầm mặc xấu hổ không nói lời nào. 

Quyền Du Lợi không thích không khí như vậy, liềnnhẹ giọng nói: "Ta đi trước" nói xong liền bước đi.


"Chờ một chút" nữ tử đang phẫn namtrang đột nhiên gọi Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi quay đầu nhìn nàng, im lặng khôngnói, nàng đợi xem đối phương gọi nàng để làm gì.

Nữ tử phẫn nam trang kia nhẹ giọng nói: "Đatạ"

Quyền Du Lợi nhếch miệng, song lại cười nhẹ:"Không cần, khi nãy ngươi cũng giúp ta giải vây."

Nàng kia cười nói: "Ta giúp ngươi một chút,còn ngươi đã cứu ta, chúng ta coi như hữu duyên, không biết công tử đây xưng hôthế nào?"

Quyền Du Lợi nhìn nàng, sau đó suy nghĩ, lạinói: "Quyền Du Hi."

Nàng kia nghe đến ba chữ đó, bỗng thay đổi sắc mặt,mở to mắt, đôi môi khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng: "Ngươi, ngươi là QuyềnDu Hi? Là nhị công tử của Quyền Thịnh Đường đại tướng quân?"

Quyền Du Lợi giật mình, nàng từ biệt kinh đô đãmười năm, hơn nửa lúc còn nhỏ không bao giờ ra ngoài, thế nào lại có người nhậnra nàng? Bất quá nghĩ lại, có lẽ người khác chỉ nhận ra tên của mình mà thôi, QuyềnThịnh Đường đường đường là một đại tướng quân, tên của con hắn, có người nhậnra cũng không lạ! nhưng mà, tại sao đối phương lại kinh ngạc như vậy?

Vẻ mặt ngạc nhiên của nử tử kia liền biến mất,trên mặt lại nhẹ nhàng thoải mái hẳn đi, cười nói: "Không thể tưởng tượngđược ta hôm nay lại may mắn gặp được nhị công tử của Quyền Thịnh Đường đại tướngquân."

Quyền Du Lợi trả lời : "Công tử của Quyền đạitướng quân cũng không phải kì nhân dị sĩ, cũng không phải là hoàng thân quốcthích, nhìn thấy ngoài đường, cũng không có gì làm ngạc nhiên, hay may mắn cả."

Nữ tử kia cười tươi: "Ân! có lẽ ngươi nóiđúng, ngươi không giống như công tử của mấy vị quan lớn khác, bọn họ kiêu ngạo,hống hách, thật sự khó ưa."

"Con cái quan lớn đều ngao mạn, không xemai ra gì sao?" Quyền Du Lợi hỏi.

Nữ tử kia chắp hai tay ra sau, xoay người, bước tớihai bước: " Có chứ!" Nói xong lại xoay người nhìn Quyền Du Lợi mỉm cười,nụ cười dần dần chuyển sang nồng ấm.

Quyền Du Lợi cảm thấy trong ánh mắt nữ tử kia cóđiểm kỳ quái, nên mở miệng hỏi: "Không biết các hạ xưng hô thếnào?"

"Nữ tử kia lại cười, suy nghĩ một chút mớitrả lời " Ta họ Đỗ... gọi Đỗ Phi."

Họ Đỗ? Trong đầu Quyền Du Lợi hiện ra một người,rồi nàng lại nhìn chăm chú vào cô nương trước mặt, nhìn một hồi lâu, tựa hồ cóthể xác định được suy nghĩ trong lòng, vì thế mở miệng nói: "Người khôngphải là Đỗ Phi, mà là Đỗ Ái Phi?"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop