III: Kỷ niệm đặc biệt
-Min-
LB_desserts
Khi Toey tỉnh dậy, cậu thấy mệt mỏi.
Cậu vẫn nhắm mắt cho đến cảm thấy ổn hơn, cậu muốn nằm thế thêm một lúc nữa.
Nhưng rồi một luồng không khí lướt qua và nhột nhột trên mặt cậu. Toey nhăn mũi, di chuyển nó một chút và va vào thứ gì đó.
Toey mở mắt ra và thấy-
Là Q.
Toey phải nheo mắt lại vì khoảng cách gần. Cậu vô tình chạm mũi mình vào mũi Q khi tập trung vào người trước mặt.
Trán họ chạm nhẹ vào nhau, những lọn tóc dính nhẹ vào nhau.
Mí mắt của Q nhắm lại, thư giãn. Và Toey một lần nữa có thể cảm thấy những luồng không khí nhẹ nhàng thoát ra từ mũi Q và lướt qua làn da của mình.
Nếu Toey nghĩ rằng bản thân đã từng nhìn thấy Q gần nhất có thể trong lần ngủ qua đêm gần nhất của họ hoặc khi cậu hôn má anh, thì cậu đã nhầm.
Với trán họ chạm vào nhau, mũi chạm vào nhau và cọ xát vào nhau, nếu bất kỳ ai trong số họ chỉ di chuyển một milimét, họ gần nhau hơn bao giờ hết. Mắt nhắm nghiền hơn bao giờ hết. Ẩn sau một đôi mí mắt... nhưng lại vô cùng gần.
Toey đoán rằng Matt hẳn đã chiếm nhiều không gian hơn, buộc Q phải dịch chuyển gần hơn nữa.
Tuy nhiên, cậu không biết tại sao họ lại kết thúc theo cách này. Quá gần đến nỗi cậu gần như nghẹt thở.
Bởi vì cậu sợ. Sợ phải di chuyển. Sợ đánh thức anh. Sợ phải nhìn thấy đôi mắt đó mở ra và chúng sẽ trông như thế nào khi Q nhận ra cả hai gần đến mức nào.
Và ngay khi cậu cố gắng giữ im lặng, cậu nghe thấy tiếng sột soạt xung quanh mình. Có ai đó đang cựa quậy bên cạnh và cậu nghe thấy tiếng ngáp yếu ớt.
Những người khác đang thức dậy.
Toey nhắm mắt và nín thở trước khi nhận ra mình đang làm gì và những người khác sẽ nhìn thấy họ ở vị trí nào khi họ tỉnh hẳn.
Không còn cách nào khác. Cậu phải di chuyển.
Vì vậy, cậu quyết định tung chăn ra và nhanh chóng, chỉ bằng một động tác, ngồi dậy.
Caaju đợi một giây. Rồi hai giây, rồi ba giây, trước khi quay lại nhìn.
Q vẫn đang ngủ. Chỉ nằm đó. Và không có gì xảy ra.
Toey thở phào nhẹ nhõm.
+++++
Khi Q tỉnh dậy, Toey không còn ở đó.
Thứ gì đó hẳn đã đánh thức Q, bởi vì bình thường anh chỉ ngủ đến khi có ai đó kéo anh ra khỏi giường.
Anh nhìn sang vị trí trống vắng bên cạnh và cảm thấy...thất vọng.
Không phải chỉ vì anh đói và đau đầu từ lượng lớn chất cồn anh uống tiêu thụ tối qua.
Q vươn vai nhưng khựng lại khi nghe tiếng ai đó hét lên trong bếp.
Quả là một buổi sáng bình thường.
Bụng anh bắt đầu đau và anh thực sự cần đồ ăn.
Anh lôi mình ra khỏi giường và đi về phía bếp, vừa đi vừa xoa mắt khỏi cơn buồn ngủ.
Lại một tiếng hét nữa.
Nhưng anh lại chẳng mấy quan tâm bạn bè mình làm gì vào buổi sáng. Anh chỉ muốn đồ ăn.
Thứ anh nhận được là những tiếng hét, một miếng bánh mì, và bị đuổi khỏi bếp đến phòng tắm.
Tụi nó bị cái quái gì thế?
Đầu Q nhức nhối và tiếng hét của bọn bạn càng ngày càng tệ. Anh nhét miếng bánh mì vào miệng và đi lên lầu.
Miếng bánh mì có chút ích lợi.
Anh buông lời chửi thề vì đã quá chén tối qua. Nhưng Q không thể tưởng tượng được anh sẽ cảm thấy như thế nào nếu anh không say tối qua. Anh có lẽ sẽ rời khỏi bàn và khóa mình trong phòng Peem cho hết buổi tối.
Anh mở vòi sen và nhìn mình trong gương rồi vuốt mặt khó chịu, sau đó lại nhìn vào gương.
Sau vài phút, anh nhận ra nước vẫn chảy. Anh nhanh chóng cởi bỏ phụ kiện trang sức trên mìn và quần áo trên người rồi quăng vào giỏ đồ.
Dòng nước lạnh chảy dọc từ tóc xuống mặt và cơ thể, đánh thức anh tỉnh dậy.
Anh cầm lấy chai dầu gội và bắt đầu gội đầu hoặc mát xa da đầu bởi vì nó đang phát điên lên.
Ngửa đầu ra sau, dòng nước rửa trôi xà phòng. Mắt nhắm lại, anh cứ để mặt mình rửa trôi dưới vòi nước. Dòng nước nhẹ nhàng chảy xuống mí mắt, đôi gò má và đôi môi.
Anh chớp mắt và bừng tỉnh.
Hình ảnh về đôi gò má và đôi môi mềm mại hiện lên trong tâm trí.
Anh lắc đầu và cầm lấy xà phòng.
Nhưng trong khi anh đang tập trung tẩy rửa, suy nghĩ về tối qua lại hiện về trong tâm trí, khiến anh bị đánh lạc hướng.
Cuối cùng anh chỉ bỏ cuộc và nghĩ 'đủ rồi'. Anh bước ra khỏi phòng tắm và bắt lấy khăn tắm, lau mặt.
Anh liên tục xoa khăn trên mặt, cảm giác bức bối cứ làm phiền anh.
Chết tiệt. Anh ném khăn qua vai và lại nhìn vào tấm gương mờ.
Lớp men mờ mịt của sự ngưng tụ phản chiếu tâm trí anh. Anh biết những gì anh phải nhìn thấy trên bề mặt, nhưng bức tranh mờ mịt khiến anh khó nhìn được.
Đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra. Tâm trí của anh bị bao phủ bởi một lớp sương mù, khiến anh khó có thể nhìn thấy những gì ở đó hoặc xác định những gì anh đang cảm thấy.
Anh rũ bỏ mọi cảm giác và tiếp tục lau khô cơ thể.
Như thường lệ, anh trộm một số quần áo ngẫu nhiên từ tủ quần áo của Peem. Một số của riêng anh mà anh đã để lại ở đây trong những lần ngủ qua đêm trước đó. Một số là của riêng Peem.
Khi anh lại xuống lầu, cảm thấy tỉnh táo và còn mơ hồ một chút, anh thấy bạn bè của mình đang ngồi ở ghế dài, nói chuyện.
Sự tò mò thực sự ập đến với anh. Không thường xuyên tất cả họ ngồi với nhau như vậy, vì vậy nó phải là một điều gì đó thú vị đang diễn ra.
Vì thế anh tò mò hỏi.
+++++
Toey nghĩ rằng cậu đã trải qua đủ những cú sốc hôm nay, nhưng giờ đây, cậu giật mình vì ngạc nhiên khi Q đột nhiên xuất hiện trở lại.
Vì vậy, cậu chạy theo Peem vào bếp, ngồi xuống sàn nhà và hít thở sâu và tựa đầu vào tường.
Sau khi thoát khỏi cú sốc, cậu thấy đôi mắt của Peem đang nhìn xuống lo lắng về phía mình.
"Anh thực sự nghĩ kế hoạch sẽ thành công à, anh Peem?"
Peem đi đến ngồi cùng cậu trên sàn và gật đầu.
"Tao nghĩ vậy. Nhưng chúng ta phải bàn bạc cẩn thận. Và chúng ta cũng không thể diễn trước mặt nó." Peem nhìn về phía cửa, có lẽ đang nghĩ là tại sao Q vẫn đứng đó, khó hiểu về hành vi của bạn mình.
"Vậy chúng ta nên làm như không có gì xảy ra à?"
"Đúng, ừ thì không, cũng đúng." Peem nhìn Toey lần nữa.
"Nó không thể nghi ngờ bây giờ. Chúng ta phải tỏ ra bình thường."
"Toey có thể làm được."
"Nhưng mày không thể cư xử quanh nó như trước đây, biết chưa?"
Toey quay mặt đi.
"Được rồi nghe đây. Nếu như mày tỏ ra lạnh lùng với nó, thằng đó sẽ nghi ngờ. Nếu mày bắt đầu cử xử quấn quít bên thằng Chain, nó sẽ nghĩ có gì kỳ lạ. Nếu mày tiếp tục cư xử như trước đây, cười đùa và tỏ vẻ đáng yêu với Q, nó sẽ làm kế hoạch của chúng ta đổ vỡ.
Toey gật đầu, tỏ vẻ hiểu điều Peem nói.
"Vậy Toey phải làm sao khi đối mặt với anh Q?"
"T đoán là cứ như bình thường thôi. Nhưng đừng có làm như mày đang thích nó."
"Toey không có thích anh ấy, anh Peem. Toey yêu anh ấy."
Peem bật cười và tựa đầu vào tường.
Cậu ta nhìn Toey và cười dịu dàng. "Và bọn này sẽ làm hết sức để mày có thể đạt được ước muốn, okay?" Cậu ta xoa đầu Toey và người nhỏ hơn bật cười và gật đầu với biểu cảm có chút đượm buồn.
"Thôi nào." Peem đứng dậy và kéo Toey cùng đứng dậy. "Chúng ta không thể bắt nó đợi, nó có thể nghi ngờ."
Toey bắt lấy tay Peem và đứng dậy.
"Ồ và. Có thể, chỉ là đến gần Chain chút xíu đi. Một chút thôi. Để tăng sự tin tưởng."
+++++
Họ cuối cùng gọi chút đồ ăn mang đến và Q cảm thấy đỡ hơn. Ít nhất cơ thể anh thấy thế.
Khi cả bọn đang mở đồ ăn và chuẩn bị ăn uống, có một chỗ trống kế bên Toey.
Và thay vì ngồi thẳng xuống, Q lại hỏi nếu chiếc ghế có ai ngồi không và anh có thể ngồi không.
Anh cảm thấy Toey chần chừ đôi chút, một lúc lâu, sau đó gật đầu với nụ cười rồi để Q ngồi xuống kế cậu.
Q không biết tại sao anh lại nghĩ việc ngồi kế Toey là một ý hay nữa, bởi vì cậu còn chẳng thể nhìn anh. Tâm trí Q liên tục ngập tràn với hình ảnh đêm qua và cảm giác vươn lại từ đôi má và đôi môi của Toey. Vì thế anh cố gắng tập trung vô đồ ăn trước mắt.
Anh hẳn đã bần thần trong chốc lát vì mọi người đã vét sạch dĩa của mình.
Liếc nhìn sang bên cạnh, anh nhìn Toey đang chồng dĩa lên cao, muốn đem đi vô bếp.
Q muốn nói gì đó nhưng Chain đứng lên theo Toey, dự định cầm lấy chồng dĩa. "Thôi nào, để anh giúp em rửa dĩa."
Toey phấn khởi gật đầu và cả hai biến mất sau căn bếp. Q nhìn theo rồi tiếp tục chôn mặt vào ăn đồ ăn.
"Ồ, đúng là..."
Q nhìn Tan và Peem.
Tan tiếp tục. "Mày có thể chừa lại chút rượu cho tụi tao mà? Haha, đúng không thằng Peem?"
"Ừ, xin lỗi." Q lẩm bẩm, và tiếp tục dùng bữa. "Tao có thể mua bù lại vào lần sau."
Một phút im lặng cho đến khi Peem khẽ đá chân Q dưới bàn. "Sao mày lại uống nhiều như thế tối qua vậy?"
Q để đĩa xuống. "Tại sao mày vẫn cố gắng gặng hỏi thế? Tao chỉ muốn ăn mừng cuối kì thôi. Vì thế tao uống thôi."
"Haha, tao đoán là thằng Q chỉ giận vì tụi mình bắt nó làm thử thách xấu hổ." Tan cười nham nhở.
Q đá cậu ta.
Cả hai cãi nhau, đấu đá nhau đến khi Peem lên tiếng.
"Mày, xin lỗi vì bắt mày làm vậy. Tao biết việc hôn người mày không ưa là..."
Bất cứ từ nào Peem sử dụng sau đó đều không liên quan. Bởi vì nói điều đó không dễ dàng, không phải là một thử thách ổn, hoặc không phải là điều mà họ nên bắt anh làm...
Nó không quan trọng. Bởi vì toàn bộ tuyên bố là sai.
Vấn đề không nằm ở đó. Đó là Toey không phải là người mà Q không thể chịu đựng được.
"Đó là một thử thách ngu ngốc. Tao đã làm điều đó, nó đã xong, và tao chỉ hy vọng người được cố vấn này của tao không nghĩ rằng tao đang theo bước chân của tất cả bọn mày và bắt đầu chiều chuộng nó hay bất cứ điều gì. Tao không yếu đuối như tụi bây."
Q kết thúc cuộc thảo luận với điều đó và lấy chiếc đĩa chưa hoàn thành của mình và mang nó vào nhà bếp nơi Pun, Chain và Toey đang rửa bát.
Họ nhận câu trả lời của anh một cách ngắn gọn và tiếp tục trò chuyện và tắm rửa. Q đứng đó và chờ đợi.
Nhưng cuối cùng anh chỉ đặt đĩa xuống quầy và bước ra một lần nữa.
+++++
"Anh ấy đi chưa ạ?" Toey thì thầm với Pun.
"Đi rồi." Pun đáp.
"Và tại sao hai đứa bây vẫn thì thầm thế?" Chain càm ràm và xếp dĩa đã rửa.
"Ờ nhỉ," Pun nói với giọng bình thường. "Tụi mày có rảnh ngày mai chứ?"
Toey suy nghĩ và sau đó gật đầu. "Có anh Pun..nhưng mà sao ạ?"
"Tất nhiên là cho kế hoạch rồi!" cậu ta thốt lên và Chain rên rỉ bên cạnh.
"Tao đã hình dung tất cả rồi," Pun nói, với hai tay trước mặt, dang rộng ra vẻ màn hình điện ảnh tưởng tượng. "Chúng ta phải huấn luyện hai người hành động tự nhiên. Để thực sự thực hành nó. Chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai lúc 6 giờ sáng. Ngay và liền!"
+++++
Q không liên lạc với Toey suốt kể từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ. Anh không biết phải làm như nào. Anh có cố vài lần rồi. Đến mức có cầm lấy điện thoại và nhập tin nhắn nhưng rồi lại đặt xuống.
Anh muốn dành thời gian với đàn em của mình. Sự vắng mặt của cậu đáng chú ý một cách khó chịu. Nó rất yên tĩnh ở nhà của Q và thậm chí ở quầy bar.
Toey thường ở đó mỗi ngày và Q nghe thấy cậu rên rỉ hoặc la hét hoặc cười hoặc chạy xung quanh.
Nhưng bây giờ nó rất yên tĩnh. Q đã quen với việc có cậu ở bên cạnh anh mỗi ngày, làm phiền anh và đòi hỏi sự chú ý của người cố vấn. Và không phải là nó đã biến mất, nó chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Q suy nghĩ về lý do để nhắn với cậu. Có thể là mời Toey lần nữa ghé qua quán P'Oh, nhưng rồi bức bối để điện thoại xuống.
Cảm xúc này kéo dài cho đến hôm sau.
Em gái của anh ấy là Idea và Fai đang ở đó đến thăm anh tại nhà và nhận thấy anh đang lau nhà xung quanh. Họ nhận xét rằng anh luôn rơi vào một cái hố luẩn quẩn trong kỳ nghỉ học kỳ vì thói quen bị phá vỡ và anh không có lớp học nữa. Hằng số duy nhất là vẽ và thực hành và các hoạt động đó. giữ thói quen và khiến anh cảm thấy tỉnh táo.
Fai và Idea cố gắng cổ vũ anh và Fai đề nghị nên đi cùng nhau và vẽ với Peem. Q nói Peem không muốn. Đó là trường hợp thường xuyên.
Nhưng điều này khiến anh cảm thấy ngạc nhiên hơn khi nhận được tin nhắn từ Peem yêu cầu anh vẽ trong công viên.
Khi Q nhìn thấy Chain và Toey, đi về phía anh, anh bối rối.
Như nào? Khi nào?
Nghe thấy như này khá kỳ cục. Chain và Toey?
Nhận xét rằng Q không chú ý đến Toey, tiếp cận sai cách. Anh nói đó là bởi vì anh là người cố vấn của cậu.
Nhưng anh bỏ qua tất cả những lần anh chú ý quá nhiều đến người trẻ hơn và cách anh thấy cậu đáng yêu, bảo vệ cậu và đánh giá cao cậu và muốn thấy cậu trưởng thành và thành công.
Anh nghĩ về cách Toey cư xử tốt với tất cả họ, không có ai mà cậu hành động khác biệt. Tất cả họ đều yêu và chiều chuộng Toey và không thể cưỡng lại đôi mắt chó con của cậu. Chỉ có Q chống lại và không cho cậu sự quan tâm, tình yêu và sự ngưỡng mộ mà cậu xứng đáng được nhận.
Anh nghĩ về những lúc Chain luôn đối xử tốt với Toey.
Sao anh có thể bỏ qua bỏ lỡ nó?!
Q không nhớ những chuyện quá khứ. Có thể là việc nào đã diễn ra từ lâu?
Q đã không quan tâm và giờ chuyện này diễn ra?
Anh nghĩ về khi anh đẩy Toey ra xa và những lần anh chối từ những cảm xúc thật cũng như suy nghĩ của mình đối với Toey.
Nhưng giờ đây anh bối rối và cần tiếp thu được việc này.
Vì thế anh đứng dậy và đi theo cả hai.
Bởi vì chuyện này quá vô lý. Và anh phải tận mắt chứng kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro