Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 8: Kinh biến

[Pháp Hoa kinh_Cảnh Dụ phẩm] : "Tam giới vô an, như ngôi nhà lửa, chứa đầy chúng sinh, rất hay sợ hãi, thường khổ đau trong sinh lão bệnh tử, như đang chờ hỏa, hừng hựt không ngừng."

"Tai nạn sát đến sát bên mình, giác quan còn không nhận ra...."

Bạch Dực nói xong thì để sách xuống nhìn tôi cười nói: "Cũng thú vị lắm...."

Tôi hỏi: "Nói gì đấy?"

Bạch Dực đẩy kính, nhìn vào sách nói: "Sách viết có một người nhìn thấy người giống mình như đúc, liền cho rằng bất thường, vô cùng hoảng loạn...." Anh cười khẩy: "Sau đó bỗng nhiên qua đời."

Tôi nhíu mày nói: "Chết còn nhẹ đấy, điều quan trọng là người có hình dáng giống mình."

Bạch Dực khẽ lắc đầu, nói: "Giống và giống nhau như đúc là hai khái niệm rất khác nhau. Giống nhau như đúc chính là từ cách ăn mặc, quần áo đến kiểu tóc, mặt mũi... khi xuất hiện trước mắt, tựa như nhìn mình trong gương vậy. Không thể tìm được điểm khác nhau mới gọi là giống nhau như đúc."

Tôi nói: "Có chút quái, nhưng lý lẽ thật chuẩn đấy. Không phải anh cũng từng gặp qua người có vài phần giống mình rồi sao?"

Bạch Dực chán nản động đậy: "Nhìn cũng là một loại thị giác. Nói cách khác, thứ em nhìn thấy chưa chắc đã có trong thực tế, tỷ như dự cảm về nguy hiểm. Nên anh mới có ý đó."

Tôi nói: "Nói sao nhĩ? Chính xác là một người có thể linh cảm được tai nạn sắp đến, nhưng không phải do giác quan thứ sáu mà là cảm nhận?"

Bạch Dực nói: "Thế giới này gọi là thức giới. Nói cách khác, nhận thức là chân thực nhất. Người ta không cảm thấy thế giới là hư vô."

Bạch Dực lật từng trang sách, đột nhiên anh hỏi: "Quyển sách này ở đâu thế?"

Tôi nhìn thoáng qua nói: "À, Lục tử moi được trong một tiệm nhỏ với giá 5 đồng đấy. Em mang theo để tiêu khiển lúc tăng ca."

Bạch Dực ừ một tiếng, xong tiếp tục đọc sách, không nói thêm gì. Tôi nhận thấy anh có vẻ rất thích mấy câu chuyện kỳ quái này, liền nhớ đến việc Lục tử nói với tôi lúc sáng.

Tôi xoay người nhìn Bạch Dực nói: "Kể với anh chuyện này, là Lục tử cho em biết."

Bạch Dực thờ ơ giở sách, nói: "Gì?"

Tôi ghé sát vào anh hỏi: "Anh có nghe 'Nhà lửa mờ sương' chưa?"

Bạch Dực hơi run sợ một chút, anh cau mày hỏi: "Em nghe được ở đâu thế?"

Tôi kể: "Dạo này, Lục tử gặp xui xẻo nhỏ. Cậu ấy nhận phục chế bích họa Đôn Hoàng cho một người Đức. Đó là bích họa rất nổi tiếng, ngày trước ông già người Mỹ Langdon Warner đã trộm được tại một hang đá ở Đôn Hoàng. Trải qua nhiều phen, cuối cùng mới nhớ đến Trung Quốc."

Bạch Dực không hứng thú với lời giải thích của tôi, anh lo lắng hỏi: "Lục tử đã nhận lời rồi à?"

Tôi nói: "Đúng vậy, có một ông lão rất thích bức họa, cậu ta bán một mối nhân tình, bị mời đi làm cố vấn rồi."

Bạch Dực cau mày nói: "Chắc sẽ đem phiền phức đến cho chúng ta nhanh thôi."

Tôi hỏi: "Là sao?"

Bạch Dực xếp sách lại, mở cửa sổ, nói: "Bích họa đó còn có một cái tên, gọi là 'Nhà lửa ăn thịt người'."

Bạch Dực mở cửa sổ nhìn ra ngoài, châm một điếu thuốc, quay đầu lại nhìn tôi nói: "Thằng ranh Lục tử này lại dây lấy phiền phức rồi. Là một phiền phức lớn đây. Anh e rằng đến tám năm sau cậu ta cũng không dám nhớ lại...."

Tôi định hỏi tiếp, nhưng Bạch Dực không muốn nói thêm gì. Mãi đến khi anh rời đi, tôi cũng không tìm được nguyên nhân. Nhưng, bên phía Lục tử chẳng truyền đến tin tức quái dị gì. Tôi đang nghĩ Bạch Dực đã lầm, không ngờ hai ngàu say thì nhận được điện thoại cầu cứu của Lục tử:

"An tử, An tử là cậu phải không?"

Đầu dây bên phía Lục tử dường như đang tranh cãi rất dữ dội, còn có tiếng xe đẩy, tiếng kim loại va vào nhau rất khó nghe. Xung quanh có vẻ vô cùng hỗn loạn: Tôi nói: "Ừ, là mình, cậu đang làm gì đấy? Sao ồn như vậy?"

Lục tử nói: "Cậu đến đây một chút, đóng cửa tiệm trước đi, mình bận quá không thể qua đó."

Đột nhiên đầu bên kia truyền đến tiếng hét đau xé tâm can, tôi lo lắng hỏi: "Lục tử, Lục tử, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Tử nói: "Mình đang ở bệnh viện XX, cậu đến rồi hãy nói. Được rồi, Bạch Dực đâu? Bạch Dực có đến không?"

Tôi bỗng nhớ đến phiền toái mà Bạch Dực nói mấy hôm trước. Ngay lúc tôi đang phân vân tự hỏi thì điện thoại bị tắt ngang. Tôi gấp gáp gọi điện cho Bạch Dực, nhưng anh chỉ im lặng rất lâu rồi nói tan học sẽ đến bệnh viện. Thế nên tôi chạy đến bệnh viện trước. Vừa đến thì phát hiện đã lớn chuyện rồi.

Bệnh viện đang có vài bệnh nhân bị bỏng. Bác sĩ và y tá đang rối lên, tôi tìm Lục tử trong đám người, sợ cậu bị thiêu như Tống Đan Bình trong phim Điệp khúc nửa đêm.

Lúc tôi tìm Lục tử thì phát hiện những người này bị bỏng rất kỳ quái. Họ rên rĩ in ỏi không phải vì đau, vết thương của họ dù xử lý thế nào cũng bị rách ra. Nhưng họ không hề có cảm giác, chỉ nghe âm thanh là bắt đầu điên cuồn gào thét. Dường như họ không được nghe tiếng động nào, nếu không sẽ phát điên. Bác sĩ và y tá đang liều mình giữ lấy số bệnh nhân này, nhưng họ cứ như uống thuốc kích thích cứ giãy giụa không ngừng. Càng ầm ĩ thì họ càng điên cuồng. Miệng cũng không ngừng hét: "Nghe rồi! Nghe rồi... tiếp theo chắc chắn là tôi!"

Cuối cùng tôi cũng tìm được Lục tử, mặt cậu ta đầy bụi bẩn, cánh tay bị băng bó, nhưng mặt không có chuyện gì cả.

Cậu ta trong thấy tôi thì thở dài nặng nề, nói: "Bạn thân mến, bạn thân mến, cuối cùng cậu cũng đến rồi!"

Tôi nhìn tình cảnh hỗn loạn hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Lục tử nói: "Aiz! Phòng làm việc bị cháy, có vài người hoảng loạn...."

Tôi nhíu mày hỏi: "Sao bị cháy?"

Lục tử định kể tiếp thì sau cậu xuất hiện một người nước ngoài. Người này cũng bị thương khắp nơi, so với Lục tử dường như nặng hơn.

Lục Tử nhìn anh ta nói: "Đây là Titeuf , đối tượng hợp tác của chúng ta."

Titeuf đưa tay về phía tôi, tôi nhận thấy tay anh ta đều là băng gạc, thật không biết bắt như thế nào.

Tôi khó chịu hỏi: "Các cậu làm sao thế? Không phải đang phục chế bích họa à? Sao lại ra như thế?"

Lục tử thở dài nói: "Có người phóng hỏa...."

Đột nhiên ông lão bên cạnh lao ngay vào Lục tử. Tôi thấy nửa mặt của ông đã không thể nhận dạng được, toàn là bọng nước do bị bỏng. Ông ôm lấy người nước ngoài tên Titeuf kia, nhìn Lục tử nói: "Nhà lửa! Đều do lời nguyền của bức họa. Thôi rồi, tôi nghe được tiếng bò rống! Tiếp theo chắc chắn là tôi, chắc chắn là tôi.... Ông trời ơi! Cứu con với!"

Ông vừa nói xong liền bị y tá kéo đi, còn Titeuf thì mắt đầy hoang mang, anh ta lẩm bẩm: "Nhà lửa... Bích họa, không thể nào như vậy...."

Tôi thấy hiện giờ có hỏi cũng không thể biết được đã xảy ra chuyện gì. Hơn hết cháy lớn như vậy, bức bích họa sao có thể an lành được. Nói không chừng cũng cũng bị cháy theo luôn rồi. Bất quá nhìn những người ở đây, lại nhớ đến lời Bạch Dực nói về nó, chắc chắn là không đơn giản như vậy. Không biết có phải do ảo giác không, nhưng tôi nghĩ mấy người kia tuy không có cảm giác nhưng lại vô cùng đau khổ.

Lúc này, có một phụ nữ cao gầy ăn mặc rất thời thượng đi thẳng đến chỗ chúng tôi. Cô ta gỡ kính râm ra, tôi phát hiện cũng là một người nước ngoài, trang điểm vô cùng diễm lệ. Mặt cô ta trắng bệch, đầy lo lắng hỏi: "Titeuf có chuyện gì? Bức họa đâu?"

Titeuf ôm đầu, mệt mỏi rã rời nói: "Tối qua Reims bỗng phát điên, cậu ta muốn đốt bức tranh."

Cô gái giận dữ hỏi: "Vậy bức họa đâu? Sao lại để cậu ta làm thế?"

Titeuf nói: "Reims tuy la hét đòi phá hủy bức tranh, nhưng chỉ đốt phòng làm việc của chúng ta. Trời ạ! Trong đó còn vài nhân viên trực đêm ngủ lại. Họ... họ không thể chạy thoát được!"

Cô gái nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, dường như mạng người không quan trọng bằng bức tranh. Cô ta vỗ vỗ vai Titeuf, nói: "Tôi sẽ báo cáo với cấp trên. Anh yên tâm, việc này cứ giao cho tôi xử lý."

Titeuf ngẩn đầu nói: "Nhưng! Reim cùng nhân viên trực đêm đã chết. Cô không cảm thấy bức họa này thật sự rất...."

Cô gái nắm lấy vai của Titeuf, mắt híp lại đầy uy hiếp, nói: "Bức họa không có vấn đề gì cả!" Sau đó cô ta vỗ nhẹ vai anh ta, nói: "Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, đúng không?"

Titeuf nhìn cô gái, cô ta đang rời khỏi bệnh viện, dường như cả người đều rất khỏe mạnh.

Titeuf nhìn theo bóng lưng của cô ta, nhỏ giọng mắng: "Ghê tởm...."

———————

Trong phần này, có nhắc đến nhà lửa. Nguyên văn của nó là "Hỏa trạch" nghĩa cũng tương tự. Bạn Hữu đã suy nghĩ rất lâu nên để khái niệm nào. Cuối cùng thì tìm được vài tài liệu về kinh Pháp Hoa trên mạng, thấy tiếng Việt gọi nó là "Nhà lửa" Nên quyết định để như vậy cho dễ hiểu.

Phim 'Điệp khúc nửa đêm' có tên tiếng Anh là The Phantom Lover, là một bộ phim tình cảm, bạn Hữu cũng chưa coi nửa.

Cô gái rời đi chẳng bao lâu thì Bạch Dực đến. Anh nhìn thấy cảnh này cũng ngây ra, sau đó thì lo lắng tìm chúng tôi. Tôi vẫy vẫy tay gọi, Titeuf vừa thấy Bạch Dực thì kích động hơn cả gặp cô gái kia, anh ta đi về phía Bạch Dực, nói: "Bạch Dực, tại sao là cậu?"

Lúc này tôi mới nhớ ra dường như Bạch Dực cũng biết chuyện bức bích họa. Anh gật đầu chào Titeuf, nói: "Anh quen Titeuf lúc học đại học. Khi đó, anh ta bên ngành Trung Quốc Đôn Hoàng học."

Bạch Dực giải thích ngắn gọn, tôi liền có chút tức giận với Titeuf: "Tại sao anh lại nghiên cứu bức họa. Không phải anh nói đó là một bí ẩn khó giải sao?"

Titeuf ôm mặt nói: "Tôi không thể chống lại sức hút từ bức họa. Nó như một cơn ác mộng khống chế tôi, tôi chỉ có thể tiếp tục...."

Tôi hỏi: "Cuối cùng thì xảy ra chuyện gì?"

Nhưng mọi người không ai trả lời tôi, như đang có nhiều cấm kỵ với vấn đề này. Đến Lục tử cũng chỉ lắc đầu, Bạch Dực thở dài nói: "Xử lý chuyện trước mắt, đã qua nhiều năm rồi, chuyện này đến anh cũng không có cách giải quyết."

Titeuf đau khổ vùi đầu vào tay mình. Tôi không biết đến tột cùng thì chuyện gì có thể khiến một người đàn ông có thể rơi vào trạng thái như vậy. Nhưng tại sao anh ta lại nói là không thể thoát được? Bích họa đó rốt cuộc là gì? Nhà Lửa biểu trưng cho điều gì? Tôi bị rối loạn, nhưng những người ở đây chẳng ai có thể bình tĩnh để trả lời suy nghĩ của tôi.

Lúc chúng tôi rời khỏi bệnh viện thì đã tối. Gió đêm lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo đôi chút, không còn mơ hồ như lúc ở bệnh viện nữa.

Lục tử và Titeuf đều bị thương nhẹ, nên cùng về với chúng tôi. Lúc này anh ta đứng giữa đường cái như hồn ma, mắt vô thần nhìn qua bên kia đường, miệng thì thầm ngoại ngữ. Tôi nghe không hiểu, nhưng cảm nhận được người nước ngoài này sắp đi đến cực hạn. Nếu gặp thêm một kích động dù chỉ rất nhỏ nữa, rất có thể sẽ lao đầu vào xe lớn tự sát.

Bạch Dực mặc áo khoác vào, anh nói: "Về nhà trước."

Lục tử thở dài một hơi, gật đầu. Sau đó, trên đường về nhà, Bạch Dực đem chuyện tám năm về trước kể lại với chúng tôi. Titeuf ở bên cạnh chỉ lặng lẽ nghe, dần rơi vào trạng thái trầm mặc si ngốc.

Bạch Dực bắt taxi, sau khi lên xe thì nhìn ra cửa sổ nói: " 'Nhà lửa mờ sương' là tên người hiện đại đặt cho. Thật ra nguyên bản của nó là bức họa thứ 145 trong hang đá Mạc Cao, Đôn Hoàng. Đó là Kinh Biến Họa[1]. Phải rồi, các cậu đã từng nghe đến Kinh Biến thuyết minh về Nhà Lửa chưa? Trong Pháp Hoa kinh có một câu chuyện Phật giáo thế này: Những đứa bé đang chơi đùa trong nhà thì bắt lửa, không biết đã cháy lan ra bên ngoài. Trưởng giả lòng nóng như lửa đốt chạy vội đi, mượn pháp lực của Phật tổ biến thành xe trâu, xe dê và xe nai chứa nhiều bảo vật. Thế là người trong nhà vội chạy ra tranh, cuối cùng thoát được cái kết là bị lửa thiêu. Đây là câu chuyện có nhiều ý nghĩa liên quan đến Phật giáo Đại Thừa. Kể về những pháp môn của Phật tổ, hay các loại trí tuệ dùng để cứu nhân độ thế. Cũng là để biểu đạt thế nhân ấu trĩ như trẻ con, không biết nguy đã đến trước mắt.... Đây là ý nghĩa của bích họa. Nhưng... khi nó bị trộm ra ngước ngoài, thì có một cái tên rất đáng sợ là 'Nhà lửa ăn thịt người'. Nhiều người nói, nếu nhìn bức họa lâu sẽ phát điên, thậm chí xuất hiện ảo giác. Từ đó làm tăng thêm cảm giác thần bí cho bức họa, khiến người khác say sưa."

Lục tử gật đầu nói: "Tôi có một vị khách rất có hứng thú với bí mật của bức họa này, nên mới nhờ tôi giúp bọn họ. Chẳng thể ngờ những người này đều không bình thường, thỉnh thoảng lại có người mất tích...."

Tôi nhìn Titeuf, anh ta cũng bổ sung: "Không phải mất tích, mà là biến mất. Nảy sinh ảo giác khi nhìn bức họa trong thời gian dài, không phải là điều đáng sợ nhất. Nếu cậu nghe được tiếng của một trong ba loại động vật là trâu, dê, hưu kêu thì sau đó sẽ biến mất vĩnh viễn. Đó là lý do nó được gọi là 'Ăn thịt người'. Chúng tôi vì muốn tìm hiểu sự thật nên mới gia nhập đội nghiên cứu, đến nay đã có rất nhiều người biến mất kì bí."

Lục tử nói: "Vậy... còn tôi thì sao? Chẳng lẽ cũng giống như các người?"

Titeuf nhìn Lục tử, thở dài nói: "Cậu vốn là người ngoài. Nên cũng không cho cậu trực tiếp chạm vào bích họa. Cậu chỉ vẽ bản mẫu phục hồi trên máy vi tính mà thôi. Hơn hết tốt nhất cậu đừng... tiếp xúc với nó."

Lục tử thở hắc ra nói: "Tốt lắm... tốt lắm. Nói thế, lúc trước Reims la hét bảo mình nghe được tiếng kêu, là như thế?"

Titeuf gật đầu, anh ta vùi đầu giữa hai tay, không quan tâm đến chúng tôi.

Tôi hỏi Lục tử: "Lục tử, công việc của cậu là gì thế?"

Lục Tử nói: "Bọn họ buộc mình không ngừng tổng hợp các hình vẽ màu đen đầy cổ quái. Thật ra nó chính là màu lót còn lưu lại sau khi bích họa phai màu. Nhưng mình chẳng thể nào giúp họ hoàn thành bản vẽ. Dù làm thế nào nó cũng chỉ là những hình ảnh vô nghĩa."

Bỗng Lục tử nhớ đến gì đó, cậu ta nói: "Đúng rồi, tên Reims đó trước khi phát điên đã nói biết được bí mật của bích họa.... Cậu ấy đã chép thứ gì đó vào máy vi tính."

Titeuf ngẩng mạnh đầu, hỏi: "Máy vi tính?"

Lục tử nói: "Ờ, là notebook ở cửa tiệm của tôi. Anh không cho chúng tôi qua đêm ở phòng làm việc, nên đành quay về tiệm."

Titeuf nắm chặt tay của Lục tử, nói: "Đến của hàng ngay, Bạch Dực...."

Bạch Dực nhăn chặt mày, nói: "Anh còn muốn tiếp tục sao?"

Titeuf nắm chặt tay, nói: "Tôi đã không thể quay đầu, vì tôi nghe được tiếng dê kêu. Người tiếp theo chính là tôi...."

Chúng tôi bảo tài xế lái đến tiệm của Lục tử. Tìm được notebook, cậu ta nói: "Lúc đó Reims nói không mang theo máy tính, muốn mượn của tôi. Tôi tạo cho cậu ta một thư mục riêng, nói là để tạm đó rồi chép về sau."

Tôi nhân lúc Lục tử đang mở máy, kéo Bạch Dực vào một góc, hỏi: "Lão Bạch, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Cứ rối tinh rối mù chẳng đâu vào đâu!"

Bạch Dực rút một điếu thuốc, đưa cho tôi, nói: "Cha của Titeuf vì bức họa này mà chết. Lúc đó anh ta mới bắt đầu học ngành Đôn Hoàng học ở Trung Quốc. Thật ra là muốn phơi bày bí mật trong bức họa này. Tóm lại là em đừng xen vào, còn anh thì không cách gì bỏ mặc được."

Tôi nhăn mặt nói: "Aiz! Đã dây đến mình còn bảo em mặc kệ? Em chỉ muốn biết đến tột cùng thì có bao nhiêu bí ẩn thôi."

Bạch Dực phả một ngụm khói, anh nhìn tôi hỏi: "Còn nhớ mấy hôm trước anh nói về giác quan và tai nạn không?"

Tôi gật đầu: "Vẫn nhớ rõ."

Bạch Dực nói: "Bức họa này cũng gần như vậy, chỉ cần nghe được tiếng động vật kêu trong hư không là nhất định phải biến mất. Nhưng anh cũng chỉ biết bấy nhiêu, vì chưa kịp hỏi đến chi tiết cụ thể thì Titeuf đã về nước."

Bạch Dực nói tiếp: "Anh không muốn em gặp nguy hiểm, em và Lục tử về trước đi."

Tôi vuốt tóc, trừng mắt nhìn anh, nói: "Anh dám vứt bỏ em? Không phải đang chê em phiền phức không giúp được gì chứ?"

Bạch Dực hơi ngẩng ra, cười nói: "Sao thế được, em là tối quan trọng."

Giờ đến phiên tôi trợn tròn mắt, nói: "Hay đấy."

Bạch Dực khẽ cười, nói: "Khi ấy em sẽ biết. Được rồi, Lục tử có thể đi."

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Lục tử, cười gian manh, nói: "Không, không, không, xài tốt lắm đấy."

Sau khi mở máy, folder Lục tử nói vẫn còn nguyên. Chúng tôi giải nén, phát hiện đó là một đoạn video.

Lục tử nuốt nước bọt, nói: "Sao... sao lại có thứ này?"

Titeuf mở ra, trong đoạn video xuất hiện vài hình ảnh bị giật. Khi chỉnh rõ lại, tôi nhận ra đây là một nhà kho. Bên trong được quét dọn sạch sẽ. Sau đó có vài người ra ra vào vào. Qua thật lâu thì xuất hiện một gương mặt đàn ông. Vì hiện ra quá đột ngột nên chúng tôi đều bị dọa cho giật nãy mình.

Titeuf nói: "Là Reims."

Người tên Reims kia là một người da trắng. Nhưng mặt không có chút sắc huyết nào, hơn hết ngũ quan sưng lên khác thường, tựa như tượng Bồ Tát bằng đất.

Lục tử nói: "Người này đã chết, giờ nhìn mặt cậu ấy thật có chút quỷ dị."

Không ai tiếp lời cậu ta. Mọi người tiếp tục chờ đợi xem sẽ như thế nào. Bỗng hình ảnh lay động, tôi cảm thấy dường như Reims đang cầm camera lên. Cậu ta ra khỏi phòng, đi dọc theo hành lang, đến một cầu thang. Nơi này được quay thật lâu, hẳn là đã phân vân rất lâu, sau đó thì bước lên tầng trên.

Titeuf nói: "Cậu ta muốn đi xem bích họa. Tầng hai chỉ có bích họa."

Nhưng không như dự đoán của chúng tôi, ngay lúc cậu ấy bước lên tầng hai thì hình ảnh bắt đầu run dữ dội. Tiếp theo chúng tôi thấy một đôi chân đang run lẩy bẩy xuất hiện trong khung hình. Camera vẫn đang quay, hình ảnh vẫn dừng lại ở chỗ lên lầu hai. Tôi chỉ thấy duy nhất cảnh đó, phát hiện nó kéo dài khoảng 15 phút vô nghĩa thì kết thúc. Bỗng tại 15 phút cuối đó, tôi thấy hình ảnh một cánh tay người xuất hiện thoáng qua trong nháy mắt. Trên tay toàn là màu vẽ.

Hình ảnh cuối cùng trở lại với gương mặt Reims, cậu ta cười vô cùng quỷ dị. Video đến đây là kết thúc.

Chúng tôi xem xong, trừ Titeuf ra thì ai trong chúng tôi cũng đều trầm mặc vô cùng. Mặt của Titeuf đầy mồ hôi, anh ta nói: "Cánh tay kia của ai?"

Tôi nói: "Lẽ nào là Reims?"

Lục tử nói: "Không đâu, tay của Reims không già như vậy. Cánh tay này giống như Thâm sơn lão yêu. Được rồi, các người có nhìn thấy ra bức họa sau lưng Reims không?"

Tôi nhìn khái quát bức họa, nói: "Cậu ta ở đó làm gì?"

Lục tử nói: "Có quỷ mới biết...."

Bỗng Bạch Dực nói: "Mọi người xem, chỗ kia có vật gì đấy?"

Anh chỉ vào góc tối giữa bức họa. Chúng tôi rất kinh ngạc khi phát hiện là hình nửa gương mặt. Nhưng nó không phải được vẽ ra mà là nửa gương mặt già nua. Ông ta như thằn lằn áp sát vào đó. Nhưng do hình ảnh có hạn nên chỉ lộ ra gương mặt mà thôi.

Bạch Dực hỏi: "Anh có quen người này không?"

Titeuf nói: "Không, ông ấy không phải nhân viên của chúng tôi. Reims phát điên do nhìn thấy ông ấy à?"

Tuy chỉ có nửa gương mặt nhưng ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng và cô đơn. Tôi thì thầm: "Ông ta là ai?"

Titeuf thở gấp gáp, anh ta nói tay mình hơi đau, có lẽ cho bị băng gạc quấn chặt. Anh ta nới băng gạc ra, vô thức gãi gãi mu bàn tay. Da anh ta nhăn nhúm như trái đào thối, gãi bị thương cũng không chảy máu, mà trơ ra màu xám trắng như người chết.

Titeuf thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào tay mình thì gượng cười nói: "Đây tạm xem là bằng chứng về nguyền rủa. Chúng tôi không biết đau, như cậu thấy đấy." Nói xong anh ta làm một hành động khiến chúng tôi đều giật mình, là nắm chỗ da rách kéo toạt lên, lộ ra chỗ thịt màu xám trắng bên trong.

Lục tử chịu không được lập tức nhảy dựng lên, tôi cũng bắt đầu buồn nôn. Titeuf nói: "Chỉ cần chạm vào bích họa thì ai cũng bị như vậy. Nhân viên trong tổ công tác rất ít người được phép tiếp xúc với nó, nên không mấy người biết được tình trạng của chúng tôi."

Lục tử hỏi: "Reims quay phim để làm gì?"

Titeuf nói: "Tôi cũng không rõ. Nhưng buổi tối trước khi Reims phóng hỏa, cậu ta muốn tìm vài quyển sách lý giải Phật giáo. Cậu ta nghĩ Kinh Biến trong bích họa Đôn Hoàng này chắc phải có ý nghĩa nào đó. Đối với người phàm nó là một bí ẩn, chỉ có thể hiểu thấu đáo mới biết được áp án, tựa như mỗi người trong chúng ta đều có muôn hình vạn trạng, nhưng người hữu duyên sẽ chỉ thấy một điểm nổi bật mà thôi. Lúc gần đi cậu ta còn để lại một câu: Hữu duyên ắt biết. Còn nói Đôn Hoàng bích hoạ là sự ký gởi cho khát vọng của kiếp sau. Nên trừ khi bích họa muốn tiết lộ, ngược lại không ai có thể tìm được bí mật của nó."

Bạch Dực ngừng một chút, nhìn Lục tử hỏi: "Máy của cậu có ảnh chụp bích họa không?"

Lục tử nói: "Có, chờ một chút tôi cho mọi người xem."

[1] Là tranh vẽ lý giải nội dung của kinh Phật. Nổi tiếng nhất có lẽ là Đôn Hoàng Kinh Biến

——————-

Nhiều khi bạn Hữu cảm thấy hiểu thấu Bạch Dực, chỉ có An Tung và ngược lại. Tình cảm này là ngày một ngày hai mà được tích lũy trong quãng thời gian rất dài. Nên giữ họ chắc chắn sẽ ko ai có thể xen vào được.

Lục Tử mở một floder, nói: "Ừ, đây này, tôi dựa theo tài liệu Titeuf cung cấp, phục hồi lại bích họa trên máy tính. Nhưng chỗ ở giữa này, ờ, là chỗ này, mọi người cũng thấy, bị hư hại rất nghiêm trọng, bề mặt bích họa như bị nấm da.... Đến tôi còn rất khó hình dung.... Nhìn thật khó chịu. Còn nữa, nó không giống như Kinh Biến Phật giáo thông thường."

Bức bích họa bị hư hại nghiêm trọng, đặc biệt là ở trung tâm bị thiếu một mảng lớn, chỉ có thể dựa vào những đường cong rất nhỏ để nhận ra đó là hình gì. Tôi hỏi: "Ở giữ nguyên bản là gì thế?"

Lục tử đỡ trán nói: "Bích họa này chia làm hai phần. Là hai kinh biến khác nhau về Nhà Lửa trong phẩm Thí Dụ, Pháp Hoa kinh. Nhưng nó không đơn giản là Pháp Hoa Kinh Biến, vì giữa hai bức bích họa có một khoảng trống chia nó ra làm hai. Nửa trước là người trong Nhà Lửa đang vui đùa náo nhiệt, trưởng giả bên ngoài dẫn trâu, dê, hưu đến bắt chuyện. Nhưng nửa bên trái lại vô cùng kỳ quái, vì trong đó đến một người cũng chẳng có, chỉ có một đường cổ quái bao quanh sân. Ngoài ra ngay giữa khoảng trống có vài hình vẽ và Khẩn Na La Vương Bồ Tát. À, có thể là đang phi thiên. Nhưng hình Khẩn Na La Vương bị hư hại nghiêm trọng, rất nhiều chi tiết đã không còn nhìn ra nữa, chỉ còn lại những đường cong rất mãnh và một mảnh lớn hoa văn màu nâu. Vì thế ở trung tâm này được gọi là "Mờ Sương", đó là lý do tại sao bích họa tên là 'Nhà Lửa Mờ Sương'. Thật ra, tôi rất tin tưởng lúc đầu nó là một bích họa với những hình ảnh cực kỳ hoàn chỉnh, nội cung cũng vô cùng phong phú. Nhưng hiện tại lại biến thành những hình ảnh quái đãn và khó coi như vậy."

Tôi chống cằm nói: "Một Kinh Biến được chia làm hai?"

Lục tử có hơi khổ sổ, cậu ta nói: "Mình có sở trường trong việc phục chế... nhưng tiếp xúc với bích họa Đôn Hoàng này không nhiều lắm. Khi mình phục chế lần đầu tiên, bọn họ có cho mình xem hình. Mình không nhớ nhầm đâu, một tháng sau khi xem lại thì... phát hiện tranh đó đã thay đổi. Dường như những hình ảnh cổ quái kia nhiều lên, còn Khẩn Na La Vương Bồ Tát lại mờ hơn nữa."

Tôi hỏi: "Sao thế?"

Lục tử chậc chậc lắc đầu, nói: "Quỷ biết, có thể do oxy hóa, nhưng tốc độ nhanh quá."

Bạch Dực híp mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp hỏi: "Chúng tôi có thể đi xem bích họa không?"

Titeuf ngẩng đầu nhìn Bạch Dực, hỏi: "Các cậu không sợ biến thành quái vật như chúng tôi sao?"

Bạch Dực liếc nhìn tôi, sau đó mỉm cười nói: "Vợ yêu của tôi không ngại. Chỉ cần em bên tôi đến bạc đầu là được rồi."

Thoáng chốc tôi không biết nói gì, chỉ hung dữ nhìn anh. Titeuf lại giật nãy mình, nói: "Á, Bạch Dực, cậu đã kết hôn, chúc mừng nhé. Lâu quá không gặp rồi mà, thật muốn trông thấy phu nhân của cậu quá."

Bạch Dực mỉm cười, nói: "Cảm ơn, thật ra...."

Tôi gắng sức hắng giọng, dùng mắt uy hiếp anh đừng nói lung tung. Anh chẳng mở miệng nữa, nhưng Lục tử bên cạnh cứ nháy mắt liên tục ý bảo tôi bình tĩnh. Còn Titeuf kia lại chẳng quan tâm đến thái độ khác lạ của tôi, anh ta cứ liên tu bất tận: "A, nếu có cơ hội, nhất định phải giới thiệu phu nhân của cậu cho tôi biết đấy. Quý phu nhân chắc chắn là một mỹ nữ tao nhã rồi." Nói xong thì tên ngoại quốc này bắt đầu lộ ra vẻ mặt đầy hoang tưởng. Tôi không nhìn cũng biết anh ta đang hình dung ra một phụ nữ mặc Sườn Xám Trung Quốc đây mà.

Bạch Dực vẫn trơ trẽn cười vô sĩ như cũ, nói: "Đương nhiên, là một đại mỹ nhân đấy."

Đến Lục tử cũng không nhịn được mà lén cười. Tôi nắm chặt tay, cố kềm để không tẫn cho tên khốn kia một trận.

Bạch Dực vờ ho, nói: "Được rồi, giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ giới thiệu với anh. Nhưng vấn đề hiện tại là chúng ta phải đối mặt với bích họa. Trước tiên cần có tài liệu lý giải, càng nhiều càng tốt."

Titeuf nói: "Máy vi tính của tôi có rất nhiều tư liệu nhưng đã bị hủy trong đám cháy mất rồi. Đành dựa vào trí nhớ kết hợp với tài liệu của Thương tiên sinh vậy." Tiếp đến anh ta lại mở to đôi mắt màu xanh, nói: "Nhưng nó không hề có nghĩa gì hết. Tôi nghiên cứu bích họa này đã tám năm, thấy mình bất lực."

Titeuf nói tiếp: "Tôi chỉ có thể nói, mỗi khi có người biến mất, thì Khẩn Na La Vương Bồ Tát sẽ nhạt lại, những đường màu đen lại đậm hơn. Nên chúng tôi cho rằng những người biến mất đều do bích họa ăn, hóa thành những đường nét màu đen."

Lục tử nói: "Tôi cũng không thể phục hồi những đường vẽ màu nâu về nguyên bản. Thật không biết đó là những hình gì nữa."

Bạch Dực nhìn vào bức bích họa ở giữa máy vi tính nói: "Nên đã nói là người có duyên mới thấy à?"

Tôi chợt nghĩ ra, quay lại nhìn Titeuf hỏi: "Anh khẳng định là chỉ cần nghe tiếng ba loài động vật kia kêu thì sẽ biến mất?"

Titeuf nói: "Đầu tiên là tay thối rữa, nó như sự đồng bộ với bích họa. Tiếp theo là sinh ra ảo giác, thấy cảnh cháy nhà, khi nghe tiếng ba động vật đó kêu thì sẽ biến mất. Nhưng biến mất ở đâu, biến mất như thế nào chúng tôi thật không biết. Nên khi nghe tiếng kêu, mọi người cực kỳ khủng hoảng, Nghĩa là chắc chắn chúng tôi sẽ phải biến mất, còn bích họa lại có thay đổi mới. Sau đó chuyện này lại tiếp tục xảy ra, vòng tuần hoàn đầy kinh khủng."

Tôi hỏi tiếp: "Anh nói mình cũng đã nghe, cụ thể thế nào?"

Titeuf hơi lo sợ, anh ta liếm môi, nói: "Tôi nghe được tiếng dê kêu, sau đó cảm thấy thân thể khô lạ lùng, cứ như... bích họa."

Titeuf nói tiếp: "Bích họa đó là một tai họa. Nhưng nó có một sức hấp dẫn không lúc nào không thu hút tôi. Cứ như một cơn ác mộng."

Titeuf lại liếm liếm lưỡi, nói: "Xin lỗi, tôi hơi khát... các cậu cho tôi xin ít nước?"

Tôi và Bạch Dực cùng thoáng nhìn nhau. Anh gật đầu, nói: "Tôi đi pha trà, Titeuf anh kể vài chuyện đã xảy ra với bích họa cho họ nghe đi. Tin tức họ có cũng không nhiều."

Titeuf nhìn tôi gật đầu, anh ta nói tiếp: "Bích họa này vốn do ông nội của tôi mua từ tay một người Mỹ. Sau thì đến cha tôi kế tục công việc nghiên cứu. Đây chính là mục tiêu quan trọng nhất của người. Người phát hiện ra bích họa là hai bức tranh bất đồng về Nhà Lửa, ý nghĩa cũng khác nhau, nhưng không cách nào hiểu rõ được nội dung. Người thử nghiệm rất nhiều nhưng đều thất bại. Vì gia cảnh sa sút, đành bán bích họa lại cho ông chủ hiện nay của tôi. Ngay đêm trước ngày giao dịch, người phát hiện những hình vẽ màu nâu xám thay đổi. Lúc ấy chuyện lạ cứ không ngừng bám lấy cha tôi, qua một thời gian thì thân thể người bắt đầu thối rữa nghiêm trọng, rất giống với cánh tay hiện giờ của tôi. Lúc đầu còn tưởng là bệnh truyền nhiễm, nên chúng tôi cách ly người trong trại an dưỡng, nhưng bác sĩ cũng đành bất lực. Hơn hết cha tôi hay nói mê, rồi bắt đầu khúc hát dân ca đầy cổ quái. Tôi đã từng điều tra, đó là một bài dân ca của Tây Vực, hát bằng tiếng Hồi Hột. Lạ là đến ông nội tôi cũng không hề biết ngôn ngữ này...."

Bạch Dực đưa nước đến, anh ta uống liền ba ly. Bạch Dực lại liếc nhìn tôi, tôi liền rót tiếp cho anh ta một tách đầy ăm ắp trà. Titeuf cảm ơn, bỗng đứng bật dậy. Tôi ngẩng đầu hỏi sao thế? Anh ta nói: "Bé gái nhỏ... nghe xem, có tiềng cười của trẻ con!"

Lục tử hoảng hốt vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng có gì cả. Anh ta sợ hãi nhìn quanh, liếm liếm môi nói: "Nhiệt độ càng lúc càng cao... nhưng tôi thấy lạnh quá, thân thể tôi cứ lạnh như băng."

Bạch Dực tiếp tục đưa trà cho cho Titeuf, nói: "Đừng nghĩ nhiều, uống trà tiếp đi."

Titeuf cầm lấy tách trà. Anh ta uống cạn sạch, Bạch Dực tiếp tục rót, mãi đến khi trà hết nhẵn. Anh nhìn tôi nói: "Châm thêm cho anh ta ít nước." Tôi cầm lấy ấm trà, phát hiện Bạch Dực cho anh ta uống chính là nước trắng ngâm bùa. Bạch Dực nhìn tôi lắc lắc đầu, ý bảo đừng để Titeuf phát hiện. Tôi hiểu Bạch Dực dùng cách này để phòng Titeuf bỗng nhiên biến mất, nhưng chúng tôi thật không biết có thể bảo vệ anh ta được hay không.

Tôi tiếp tục rót nước cho anh ta. Titeuf cầm lấy ly uống mãi, cứ như đang ở giữa sa mạc, da trên tay anh ta cũng vô cùng tệ hại. Khi tôi chạm vào thật giống tượng đất. Thân thể cũng bắt đầu sưng lên, xem ra nước bùa của Bạch Dực không có mấy tác dụng. Bạch Dực nhìn chằm chằm vào bức bích họa trong máy vi tính. Tôi rất sợ anh cũng bị nó làm thành như thế. Anh không dời mắt, nói với tôi: "Cảm giác đầu tiên của em đối với bích họa này là gì?"

Tôi nhìn nói: "Một cảm giác... cô đơn?"

Bạch Dực nói: "Nguyên bản của bích họa không có sương mờ. Nội dung của nó nhất định là toàn bộ bí mật của một câu chuyện xưa. Nó kết nối, Nhà Lửa lúc đầu với Ngôi Nhà Hư Không lúc sau. Chắc chắn nó có ý nghĩa cũng là bí mật của bích họa này.

Tôi hỏi: "Nếu biết bí mật có phải sẽ cứu được Titeuf không?"

Bạch Dực không trả lời tôi, còn Titeuf thì như sắp chết khát. Tôi và Lục tử thay nhau nấu nước. Trong thời gian này, anh ta không hề vào WC lấy một lần. Cơ thể anh ta giống như sa mạc, tất cả nước đều bị hút khô.

Cứ thế, cuối cùng cũng đến sáng, Lục Tử ngã nhào ra sopha, tôi cũng ngồi bịch xuống ghế, Bạch Dực nhìn bích họa cả đêm. Điều may mắn duy nhất là đêm qua Titeuf không hề biến mất.

Bạch Dực cả đêm không ngủ, giờ đang châm một điếu thuốc. Lúc bốn người chúng tôi ra khỏi cửa hàng thì gần như muốn hòa tan cùng ánh nắng.

Titeuf gọi điện, anh ta nói: "Qua sự cố này, công ty sẽ tiến hành trông giữ bích họa rất nghiêm ngặt, nên chúng ta chỉ có khoảng hai giờ thôi. Còn nữa, Bạch Dực, cậu có thật chắc chắn không? Giờ không phải lúc đem mạng mình ra đùa giỡn."

Bạch Dực nói: "Không chắc, phần nhiều dựa vào may mắn. Câu nói cuối cùng của Reims thật đáng để suy ngẫm. Đó là then chốt."

Tôi quay đầu hỏi: "Anh có manh mối rồi à?"

Bạch Dực lắc đầu nói: "Anh phải xem bích họa thật sự. Anh muốn xem chỗ mờ sương."

Thế là Titeuf mặt đầy mệt mỏi dẫn chúng tôi đến một khu công nghiệp vô cùng hẻo lánh. Cạnh con sông nhỏ không biết tên, chúng tôi phát hiện kho hàng mà bọn Lục tử nói. Đó là một tòa lầu nhỏ với ba tầng. Nơi này thật giống cảnh trong phim kinh dị, còn thiếu mỗi cương thi nhảy ra mà thôi.

Titeuf nói: "Xin lỗi, chúng ta chỉ có hai giờ thôi."

Lục tử nhìn tòa lầu hoang phế nói: "Đến tôi cũng chưa đến đây. Nơi quỷ quái này đang chứa quốc bảo thật sao? Không ngờ giống phim Resident Evil đến thế?"

Titeuf giải thích: "Vì bích họa rất lớn, hơn nữa rất nhạy cảm với độ ẩm và không khí. Chỗ này của chúng tôi bảo vệ nó khá tốt. Thêm vào cũng không gây chú ý cho người khác."

Titeuf lấy ra một thẻ từ, dẫn chúng tôi bước vào tòa lầu. Trong nháy mắt, tôi bỗng cảm thấy bên trong đang có tiếng vui đùa ầm ĩ. Âm thanh như đang truyền đến từ chỗ sâu nhất của hàng hiên, nhưng khi cẩn thận nghe lại thì không có tiếng động nào cả.

Titeuf nhìn quanh quất, nói: "Vì đặc thù của bích họa, nên không ai trực đêm. Bây giờ tôi dẫn các cậu lên xem bức tranh, hai tiếng sau phải rời đi."

Lúc chúng tôi bước vào kho hàng, trên cầu thang bỗng xuất hiện một gương mặt tái nhợt mỉm cười đầy quỷ dị. Nhìn kỹ lại thì ra là mặt tượng đất, tiếp theo thì nghe tiếng của thứ gì đó vừa ngã xuống.

Titeuf mở đèn, tầng trệt đều được soi sáng. Tôi phát hiện có một pho tượng Bồ Tát vừa rơi xuống cầu thang. Chẳng biết tại sao lại ngã xuống, gãy làm mấy khúc, gương mặt lúc nãy vẫn nhìn chúng tôi không ngừng đong đưa.

Titeuf nói: "Đây là sản phẩm phục chế, chẳng hiểu tại sao nó rơi xuống? Trên đó có người?"

Tôi nhìn lên lầu, nhưng trên đó vẫn tối đen như cũ, điều này khiến người khác cảm thấy vô cùng bất an, cứ như sẽ có thứ gì đột ngột xuất hiện từ bóng tối vậy. Nó cũng khiến tôi cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh với nguy hiểm đang rình rập.

Bạch Dực nắm vai tôi nói: "Cẩn thận một chút. Nếu anh đoán không lầm, hiện giờ chúng ta đã thực sự bước vào Nhà Lửa rồi. Nơi này đã biến thành cảnh trong bích họa, chúng ta đang ở trong tranh đấy."

Anh nhìn khắp nơi, nói: "Nhớ kỹ, chỗ này là Nhà Lửa, chắc chắn sẽ xuất hiện hỏa hoạn hay đại loại như vậy."

Tôi nhìn hành lang vắng vẻ, nơi đấy còn bày vài cái hộp bằng gỗ. Chỗ như thế này chẳng thể nào phù hợp với Nhà Lửa trong Phật giáo. Nhưng Bạch Dực chẳng bao giờ nói chuyện vô căn cứ. Anh thả vai tôi ra, tôi gật đầu biểu thị mình sẽ cẩn thận. Bạch Dực nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Chúng ta chỉ có hai giờ, đừng lãng phí thời gian, xem bích họa ngay đi."

Titeuf nói: "Bích họa ở lầu hai, nhưng chúng ta phải tìm chìa khóa trước đã."

Chúng tôi đi theo Titeuf. Trên đường ngoài tiếng bước chân của chúng tôi thì chỉ có tiếng gãi đầy khó chịu của Titeuf. Điều này khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy cả người, tưởng tượng ra cảnh chỉ cần cào vào là da liền rách nát ra.

Sắc mặt Titeuf tái nhợt, khiến tôi nhớ đến Reims. Mặt của cậu ta cũng trắng bệch và sưng phù. Titeuf khó chịu nhìn chúng tôi hỏi: "Các cậu có nóng không?"

Ba người chúng tôi nhìn thoáng qua nhau, trả lời: "Không, chúng tôi còn thấy hơi lạnh."

Titeuf lau mồ hôi trên trán, anh ta không nói thêm gì. Chúng tôi nhanh chóng đến gian phòng trong đoạn video, Titeuf lấy chìa khóa xuống, anh ta giao cho Bạch Dực nói: "Tay tôi..."

Chúng tôi phát hiện tay của anh ta giờ đã thối rửa rất nặng, hơn hết lại rất cứng. Anh gượng cười nói: "Có thể đây là hai giờ sau cùng của tôi."

Bạch Dực cầm chìa khóa, nói: "Tôi sẽ thay anh tìm đáp án trong hai giờ."

Titeuf gật đầu, bỗng lầu trên truyền xuống tiếng lách cách như có vật gì đang lăn tròn trên đất. Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên, xen lẫn âm thanh đó, tôi còn nghe được tiếng người rất khẽ, dường như đang nói một ngôn ngữ mà tôi không biết.

Titeuf nói: "Giọng nói này... hơi giống với cha tôi...."

Tôi nhìn anh ta, Titeuf nói: "Trước khi biến mất, cha tôi vẫn thường hát khúc dân ca này, đó là tiếng Hồi Hột."

Lục Tử hỏi: "Cha của anh ở trên đó?"

Titeuf lắc đầu, nói: "Không đâu, cha của tôi đã chết lâu lắm rồi."

Lúc Titeuf bước ra khỏi phòng, mặt của anh ta bắt đầu xuất hiện bọng nước và bong tróc da, hơn hết lại rất hôi.

Lục Tử ngập ngừng nói: "Titeuf ... mặt của anh..."

Titeuf cất giọng khàn đặc nói: "Chúng ta đi thôi, trên đó là kho hàng."

Chúng tôi theo Titeuf lên lầu. Trên đó tối đen, Titeuf mở công tắc đèn, nhưng không cháy. Chúng tôi đành phải dựa vào ánh sáng lờ mờ dưới lầu, xung quanh có vài vật đơn giản nhưng chỉ nhìn được đại khái, còn lại thì gần như không thấy gì. Titeuf nói: "Nơi này chỉ có một kho hàng, được sắp xếp vô cùng gọn gàng, đừng lo sẽ vấp phải vật gì, cứ đi tới đi."

Lục Tử lo lắng hỏi: "Tại sao không có đèn?"

Tôi không thể nhìn rõ mặt của Titeuf, nhưng đôi mắt xanh biếc của anh ta lại sáng lạ lùng, anh ta nói: "Có lẽ dây điện bị hư, nên đèn không cháy. Lên lầu hai sẽ có đèn khẩn cấp."

Chúng tôi cứ theo Titeuf lên lầu hai, đèn khẩn cấp dùng cho chỗ này có màu xanh lục, càng khiến không gian trở nên âm trầm.

Lục tử vô thức nhích lại gần tôi, nói: "Thà không có đèn còn hơn."

Tôi trấn an cậu ta một chút, Bạch Dực vẫn bước theo Titeuf, hai chúng tôi đi sau cùng. Bỗng cầu thang vang lên tiếng bước chân, nhưng lại không có gì cả, chỉ thấy pho tượng bị vỡ ở tầng dưới lúc nãy. Tượng Bồ Tát bị vỡ càng thêm phần cổ quái.

Lục tử kéo tôi nói: "Không phải ở dưới lầu sao? Con mẹ nó, tòa lầu này bị quỷ ám à?"

Tôi nhìn pho tượng nói: "Không, đây là Nhà Lửa, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

Tôi cùng Lục tử đuổi theo Titeuf và Bạch Dực. Đi đến cuối đường, cũng là nơi đặt bích họa. Ánh đèn dần tối lại, đến cảnh lờ mờ nhìn cũng không rõ. Càng đi tôi càng cảm thấy không gian rộng ra lạ lùng. Phía trước dường như rất trống trải. Bạch Dực đi song song với tôi, Lục tử ở trước mặt, tôi còn nghe được tiếng hít thở của cậu ta.

Nhưng tôi lại không thể xác định được Titeuf đang ở chỗ nào. Tôi không hề nghe được tiếng bước chân của anh ta.

Tôi thì thầm với Bạch Dực đang ở cạnh bên: "Em thấy lạ quá, Titeuf đâu?"

Nhưng phía trước vẫn không hề có tiếng động. Tôi khua chân chạy lên trước Lục tử, khiến cậu ta sợ gần đứng tim. Tôi che miệng cậu ta lại, hỏi: "Có phải Titeuf đang dẫn đường phía trước cậu không?"

Lục Tử nuốt nước bọt, nói: "Mình thấy rõ mà", bỗng cậu ta giật thót mình: "Sao biến mất rồi?!"

Bạch Dực kéo tôi đứng lại, anh gọi: "Titeuf, anh ở đâu?"

Tôi lo lắng hỏi: "Lẽ nào... anh ta biến mất?"

Bỗng nhiên Lục tử đang ở gần đó kêu lên, vội vã lùi về sau, suýt va vào mặt tôi. Tôi ngăn cậu ta lại, hỏi: "Chuyện gì?"

Lục tử kích động, nói: "Dừng như mình sờ phải thứ gì ... giống vải rách."

Tôi vội kéo cậu ta lại, sợ mất bình tĩnh sẽ chạy loạn lên, nói: "Đừng hoảng hốt."

Bạch Dực nhìn về phía trước khẽ thăm dò: "Titeuf, anh có ở đó không?" Nhưng phía trước không truyền đến âm thanh nào. Bạch Dực đành lấy chìa khóa ra, nói: "Chúng ta đi tiếp, xem bích họa."

Kết quả là ba thằng đàn ông chúng tôi thật giống thiếu nữ nắm tay nhau tiến về phía trước. Lục tử dán chặt lấy tôi run lập cập như bị Parkinson.

Sau đó, tôi cảm thấy mình đã đến đường cùng, liền mò mẫm xung quanh để tìm khung cửa. Bỗng có một bàn tay nắm tay tôi lại. Nó khô khốc, lạnh giá như tượng đất. Tôi vô thức ngẩng đầu lên, lại thấy tia sáng yếu ớt lóe lên từ đôi mắt xanh biếc của Titeuf, nó mang theo sự cổ quái lạ thường.

Giọng của Titeuf vẫn không thay đổi, âm thanh khào khào đầy chết chóc như phát ra từ chiếc cổ bị cắt đứt. Anh ta nói: "Nơi này là kho hàng."

Lục tử thở hắt ra, nói: "Bạn thân mến ơi, nãy giờ chạy đi đâu thế? Làm tôi sợ mất cả hồn đấy."

Titeuf thả tay tôi ra, nói: "Tôi luôn đứng ở đây."

Bạch Dực dùng chìa khóa mở cửa, nhưng nó không hề động đậy.

Bạch Dực nói với tôi: "Mở không ra."

Titeuf cất giọng khàn khàn, cười khổ nói: "Đúng thế, hiện giờ chỗ này là Nhà Lửa. Sao có thể dùng chìa khóa mở được?"

Vừa dứt lời thì xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều tiếng cãi nhau ầm ĩ, giống như đang có bạo động, còn tiếng còi báo động, tiếng giậm chân và cả giọng cười cất cao lanh lảnh. Tiếng cười vô cùng điên cuồng, như đang muốn cười đến ngã lăn ra chết.

Tiếp theo Titeuf cũng cất giọng cười khàn khàn, anh ta nói: "Bọn trẻ vẫn đang chơi đùa trong đó. Cảnh tượng giống y như bích họa."

Tôi lùi về sau, Bạch Dực đỡ lấy lưng tôi, anh nói: "Chúng ta hiện đang rơi vào cảnh tượng của bích họa. Chúng ta đứng bên ngoài, kho hàng là Nhà Lửa, phải nghĩ cách mở cửa."

Tôi bỗng hiểu ngay lời của Bạch Dực, nói: "Nhà Lửa trong kinh Phật có bị cháy hay không?"

Bạch Dực lau mồ hôi lạnh, nói: "Có... nên mới gọi là Nhà Lửa..."

Bạch Dực vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy xung quanh nóng lên. Tôi sờ cửa, sợ hãi bỏ tay ra nói: "Trời ạ, sao lại nóng như vậy."

Bạch Dực nói: "Chắc bên trong đã cháy rồi."

Lục tử kích động nói: "Trong đó là quốc bảo đấy...."

Bạch Dực nói: "Nếu không mở cửa được, không chừng chúng ta đều chết cháy!"

Tôi đập cửa, nhưng nó không hề chuyển động, hỏi: "Phải làm sao đây? Nghĩ cách gì đó đi, hay chúng ta chạy trước?"

Tôi quay đầu lại thì phát hiện Titeuf kia đã biến mất. Nhưng tôi không có thời gian để lo chuyện của anh ta. Tôi nói: Bạch Dực mau nghĩ cách chạy đi."

Không gian tối tăm giờ đã lập lòe ánh lửa và nóng đến không thể thật hơn. Tôi không biết đây là cháy thật hay ảo giác, nhưng nhiệt độ cao như vậy, muốn nướng chín tôi thật chẳng khó khăn gì.

Bạch Dực nhìn cửa nói: "Nhà Lửa thật sao? Quả nhiên chúng ta đang ở trong bích họa."

Lục tử hoảng hốt nói: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Cháy thật rồi đấy?"

Tôi nắm cậu ta lại, nói: "Đừng sợ, chỉ cháy trong phòng thôi. Chúng ta ở ngoài này, ít ra vẫn an toàn...."

Nhưng tôi chưa dứt câu thì lửa đã cháy bùng lên xung quanh.

Tôi lau mồ hôi lạnh, nói: "Thôi rồi, nếu không mở được cửa thì chúng ta xong đời thật đấy...."

Lục tử nắm chặt lấy vai tôi, nhưng do quá kích động nên nói không nên lời. Tôi nói: "Bây giờ không phải lúc hoảng loạn. Lão Bạch, đây là Nhà Lửa, dường như bích họa miêu tả lại truyện trong Pháp Hoa kinh."

Bạch Dực vẫn đang nhìn chăm chú vào cánh cửa, nói: "Không sai, đây là trọng điểm. Chúng ta phải dẫn người ra khỏi Nhà Lửa. Có một câu đố, mở cửa bằng cách nào?"

Tôi bỗng nhớ đến nội dung trong kinh Phật, vội vã nói: "Lục tử, cậu bắt chước tiếng trâu kêu được không?"

Lục Tử "hả?" một tiếng, nói: "Mình chẳng làm được đâu! Sao không bảo Bạch Dực kêu?"

Tôi nói: "Chắc chắc anh ấy không chịu, chỉ còn mỗi cậu."

Lục tử hờn dỗi hỏi: "Phải bắt chước tiếng trâu kêu?"

Bạch Dực chen vào: "Nếu cậu thấy tiếng dê hay hưu kêu dễ hơn, thì cứ chọn một con."

Lục tử giận dữ nhìn chúng tôi. Nhưng lửa đang cháy lớn, cậu ta không có thời gian để so đo, liền gào lên như bò điên. Nếu là lúc bình thường chắc tôi đã cười lộn ruột, nhưng giờ đây tôi chỉ hy vọng có thể mở được cửa.

Nhưng cửa không hé ra được khẽ nào. Lục tử nói: "Sao phiền thế? Không phải đã phỏng theo ông lão trong Nhà Lửa đem của cải, báu vật dẫn xe trâu, dê, hưu đến rồi à? Sao một chút động tĩnh cũng không có?"

Tôi hạ giọng, mắng: "Không thể nào! Hay là sai rồi? Kêu lớn hơn đi!"

Bạch Dực cũng nghi hoặc, nói: "Sai ở đâu? Được rồi, Lục tử, cậu đã từng nói nội dung của nó không giống kinh Phật lắm?"

Lục tử nói: "Đúng vậy, kinh Phật thường rất trang trọng. Nhưng bức tranh miêu tả lại có chút ma quái huyễn hoặc. À, chỉ có Khẩn Na La Vương Bồ Tát là ngược lại, mỹ lệ khác thường...."

Tôi vỗ đầu cậu ấy nói: "Lúc này còn nghĩ đến gái đẹp, mẹ nó, cậu hay thật đấy."

Bỗng bên trong cửa truyền đến tiếng cười quái đãn của Titeuf, nói: "Vô dụng thôi, chúng ta đã bị bích họa nuốt mất rồi!"

Lục tử mồ hôi đầm đìa hỏi: "Anh ta vào đó bằng cách nào thế?"

Bạch Dực không góp chuyện với chúng tôi. Anh chỉ nhìn cánh cửa, lẩm bẩm mỗi câu Lục tử đã từng nói: "Khẩn Na La Vương... bay lên trời ...."

Sau đó, Lục tử dùng hết khả năng nhái giọng thiên phú, lần lượt bắt chước tiếng kêu của ba loài động vật. Đáng tiếc cửa chẳng mở ra được chút nào, còn lửa càng lúc càng cháy lớn. Tiếng cười bên trong cũng điên cuồn hơn, cả nam và nữ đều phá lên cười đầy man dại.

Lục tử nói: "Cửa mở không được. Lẽ nào phải... dắt trâu thật đến? Giờ chúng ta trở ra có kịp không? Lửa này là giả phải không? Má ơi, xảy ra chuyện gì thế! Sao mình xui xẻo thế này."

Tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết gắng sức đẩy cửa. Nhưng nóng đến dọa người, tay không thể chạm vào được. Tôi mồ hôi đầm đìa, nói: "Trong đó cháy thật rồi. Đừng nói đến quốc bảo, nếu chúng ta không nhanh chân chạy sẽ bị nhốt luôn ở đây. Chạy Mau!"

Lục tử gấp gáp: "Đúng vậy, ở lại đây chỉ có chết."

Bạch Dực đột nhiên nhìn vào chúng tôi, hỏi: "Cậu vừa nói gì?"

Lục tử bị Bạch Dực dọa, càng hoảng sợ hơn, mặt cậu ta cũng tái nhợt như tượng đất, nuốt nước bọt nói: "Ở lại sẽ chết."

Bạch Dực bỗng cất tiếng: "Đúng rồi, ra là thế. Đáp án, thật ra Reims đã có đáp án, nhưng cậu ta không biết làm thế nào."

Tôi nhìn anh hỏi: "Anh biết đáp án?"

Bạch Dực nói: "Mấu chốt ở Khẩn Na La Vương và những thứ được lưu lại."

Nhưng thời gian không cho phép chúng tôi trì hoãn. Lửa từ bên trong đã táp ra đến ngoài, nóng gần như nướng chín tất cả. Nơi này sắp thành cái lò nung, còn chúng tôi là mấy cái bình sứ Thanh Hoa.

Mặt tôi đầy mồ hôi, nhưng không có cách gì. Lửa đã cháy khắp nơi, chúng tôi không thể lao ra ngoài, chỉ còn đường duy nhất là phải mở được cửa. Nhưng nó chẳng động đậy, còn âm thanh bên trong đã trở nên cuồng dại không còn giống người nữa. Ngay giữa biển lửa, mọi thứ dường như trở nên hỗn loạn bất thường.

Tôi giục: "Chạy mau, nếu không sẽ chết cháy, đây đâu phải là thuyết minh về Nhà Lửa. Nếu không chạy, đến Bồ Tát cũng không cứu nổi chúng ta."

Bạch Dực lặng lẽ nói: "Đúng rồi, đây không phải thuyết minh cho Nhà Lửa. Tất cả chúng ta đều nhầm."

Nói xong, anh như một cao tăng ngồi xếp bằng ra đất. Cháy lớn như vậy, tôi thật không biết xuống dưới bằng cách nào, đành cởi áo dập lửa đang phả ra từ cánh cửa. Nhưng càng lúc càng cháy lớn, giờ lao ra ngoài là bất khả thi, Lục tử lo lắng nói: "An tử, phải làm sao đây, cháy lớn quá rồi!"

Tôi lau mồ hôi trên trán, nói: "Ảo giác, chẳng biết đúng không...."

Lục tử nhìn Bạch Dực, lại nhìn tôi nói: "Lão Bạch của cậu đã nhập định rồi, chắc đang chờ thành Phật. Mình không muốn chết, phải nhanh nghĩ cách."

Tôi ôm đầu, nói: "Đừng ồn, mình đang nghĩ đây...." Nhưng tôi chẳng có cách gì, Lúc này Bạch Dực bỗng niệm kinh bằng tiếng Phạn: "Đa la ti, y ti, y na ti, bà la ti, hô lâu, ma a hô lâu, hô lâu hô lâu, y bà tri, bì bà tri, ba li xa đà ni kỳ na nê, ba già xa nê, hi trì hi trì, sinh bì trì, a xa, đa xa, ma la y, ni già hầu, tát bà, đề, tát bà di lợi xa, dã khư đa na, a na ưu đa la tát bà phục đa na la đà bạt ni đa. . ."

Lục tử quay lại nhìn Bạch Dực, quần áo của cậu ta đã bị cháy xém lỗ chỗ, nói: "Lão Bạch, đừng niệm, vô ít thôi... Mau chạy đi! Chúng tôi đối phó không xong rồi!"

Nhưng Bạch Dực vẫn đọc kinh như cũ. Tôi nhận ra đó là [Đại thụ Khẩn Na La Vương sở vấn kinh] Mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng Bạch Dực lại vô cùng an bình. Anh cứ liên tiếp niệm, dường như đã dứt khỏi thế giới này. Tôi nhìn anh, nói: "Thử cùng niệm xem?"

Lục tử lắc đầu: "Điên rồi, ai cũng điên hết rồi, đã xảy ra chuyện gì? Bích họa đang muốn cho chúng ta biết điều gì?"

Chúng tôi đang tiến thối lưỡng nan, thì cảm thấy dường như có tiếng nhạc vọng lại. Cứ nghĩ mình bị ảo giác, nghe xong có thể chúng tôi sẽ biến mất? Nhưng so với chết cháy vẫn tốt hơn nhiều.

Lục tử yên hẳn lại, nói: "Có mùi gì đó?"

Tôi hít mũi, dần dần cũng nhận ra mùi gì đó đang xen lẫn với mùi cháy khét. Lục tử nói: "Lẽ nào do Bích Họa bị cháy?"

Tôi nói: "Bích họa trăm năm muốn chúng ta chôn cùng. Xem ra cũng rất vinh dự."

Lục tử mếu máu: "Nhưng mình không muốn chết, bảo lão Bạch của cậu đừng niệm nữa, mau nghĩ cách đi."

Cuối cùng Bạch Dực cũng dừng niệm, nhưng lửa không hề biến mất. Mặt anh lộ vẻ thất vọng, phải nói là tuyệt vọng thì đúng hơn. Anh nhìn tôi nói: "Kinh biến bí mật, hữu duyên tất biết. Xem ra chúng ta không có duyên rồi."

Tôi lo lắng: "Lẽ nào ngồi chờ chết?"

Bạch Dực nói: "Không, chờ người cứu chúng ta xuất hiện."

Lục tử và tôi cùng hỏi: "Ai?"

Bạch Dực nói: "Khẩn Na La Vương Bồ Tát."

Anh vừa nói xong, chúng tôi liền cảm thấy lửa càng cháy lớn, dường như đang đáp lại lời của Bạch Dực, xem ra phản tác dụng rồi. Titeuf trong kho hàng không ngừng cười. Giọng anh ta càng lúc càng khản đặc, nghe như một ông lão đang gào khóc.

Anh ta gào: "Bồ Tát ơi... Bồ Tát ơi... Ha ha ha ha, không ai đến cả. Hương Nhi ơi... Hương nhi...."

Tiếng rên rỉ đầy ma mị và đau đớn vang lên từng hồi, nhưng xen giữa những âm thanh đó tôi vẫn loáng thoáng nghe được tiếng nhạc. Tôi quay lại nhìn Bạch Dực nói: "Dường như... em nghe được tiếng nhạc..."

Bạch Dực tươi cười nói: "Quả đúng là người hữu duyên, chúng ta giải được rồi."

Nói xong, chúng tôi quả thật nghe được tiếng nhạc truyền đến từ sâu trong biển lửa. Thanh âm càng lúc càng trong, nghe như tiếng vỗ trống.

Một nữ tử ung dung bước ra từ biển lửa, tóc búi Như Vân, thân đeo chuỗi ngọc, mặc hồng sắc hoa phục, tay áo phấp phới như đang hòa cùng lửa. Các dãi lụa khẽ tung bay trong lửa nhìn tựa một đóa hồng liên đang bung nở, gối đeo hai cái trống nhỏ cực kỳ tinh xảo. Người bắt đầu vừa múa, vừa tha thước vỗ trống tạo ra âm điệu trong trẻo, du dương.

Lục tử trợn tròn mắt nhìn người chậm rãi bay lên trời đến độ quên cả hít thở: "Khẩn Na La Vương Bồ Tát... Mẹ ơi, không phải đang hiển linh chứ. Người đến cứu chúng ta!"

Bạch Dực lặng lẽ nói: "Cuối cùng chúng ta cũng biết bí mật là gì rồi."

Nhưng lửa vẫn không biến mất, bỗng chúng tôi phát hiện trên cửa xuất hiện rất nhiều mặt người. Chúng rất đau đớn chui từ cửa đi ra, từng gương mặt một đều thống khổ bất kham. Tôi phát hiện giữa đó có cả mặt của Titeuf.

Đột nhiên tôi hiểu được ý nghĩa của bích họa. Thì ra, để dẫn người ra khỏi Nhà Lửa thật sự, chỉ có thể là Khẩn Na La Vương, đến từ thế giới ca vũ của cực lạc, dẫn dắt thế nhân khỏi tam gới, thoát ly khổ ải, chứ không phải là báo vật chi cả. Nên ở giữa kinh biến mới có Khẩn Na La đang phiêu vũ để cứu rỗi chúng sinh.

Khẩn Na La Vương bước đến trước mặt chúng tôi. Ánh mắt người trang nghiêm và an bình, sau đó là xoay tròn bay lên, thật giống như trong bích họa.

Tôi thản thốt: "Trời ơi, đó là vũ điệu Hồ Toàn, quả thật là vũ điệu Hồ Toàn."

Các dải lụa của Khẩn Na La Vương tiếp xúc với lửa, trong nháy mắt đã biến thành những đóa hồng liên. Tiếp theo là những cánh hoa chầm chậm tung bay theo điệu múa. Hồ Toàn vũ của Khẩn Na La Vương, chúng tôi chưa từng thấy vũ điệu nào mỹ lệ động lòng đến thế. Còn cánh cửa giờ đây thật giống nhựa dẻo, nó cũng vặn vẹo, méo mó theo những gương mặt đang lao ra từ trong đó.

Ngay khi âm nhạc và tiếng kêu gào lên đến đỉnh điểm thì cánh cửa nổ tung, chúng tôi phát hiện có rất nhiều tượng đất bị rơi tung tóe, chúng mang đầy vết bị thiêu cháy.

Lục tử nói: "Bích họa sẽ không bị cháy chứ?"

Bạch Dực nhìn những tượng đất nói: "Vào xem đi, bích họa ở trong đó."

Tôi cùng Lục tử theo Bạch Dực vào trong. Trước mặt chúng tôi không phải nhà kho, cũng không phải Nhà Lửa mà là một hang động sâu thẳm, ngay giữa động có một ngọn đèn u ám đang soi rọi tường đá xung quanh. Trong đó có một bóng người cao gầy, ánh đèn mờ ảo soi lên mái tóc bạc. Ánh mắt của ông vô cùng thành khẩn, đang cầm bút vẽ giữa không gian tối tăm, vừa thành kính vừa trang nghiêm, như đang sáng tác một loại hình nghệ thuật siêu việt cho bản thân. Đó là khát vọng ký gởi sinh mệnh.

Tôi nhớ Bạch Dực đã từng nói, bích họa này tạo cảm giác cô đơn đến tận cùng.

Bỗng tôi cảm thấy có một cái bóng chạy xuyên qua người mình. Nhìn lại là một bé gái với dáng vẻ vô cùng thanh lệ, khiến tôi liên tưởng đến vị Khẩn Na La Vương bồ tát đang nhảy múa trong bích họa Nhà Lửa. Nhưng người bé lại rất gầy yếu thêm bẩn lấm lem, vốn chẳng thể liên quan đến Khẩn Na La Vương Bồ Tát, chỉ có đôi mắt trong veo không khác gì Bồ Tát.

Bé gái chơi đùa gần người họa sĩ gầy gò kia. Ông ta để bút xuống, chùi tay vào áo, khẽ vuốt mặt đứa bé, xong thì ngồi bệch ra đất lặng lẽ nhìn nó, tiếp theo là chấp tay lại rồi bắt đầu niệm kinh. Còn bé gái như đang nhảy múa trên một đài sen nở rộ. Ánh đèn chập chờn chiếu lên bích họa trông thật u ám tối tăm.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua vị thiên nữ vỗ trống kia. Mắt bé đang long lanh ngấn lệ, khẽ gọi: "Cha.... Hương Nhi đến đón người đây...."

Nhưng cảnh chỉ diễn ra trong phút chốc. Dường như khi chúng tôi chớp mắt thì toàn bộ hình ảnh đều biến mất, cuối cùng chỉ còn một kho hàng xa lạ cùng một bức bích họa đập vào trong mắt. Bích họa đã hư hại nghiêm trọng, chỉ còn lưu lại loáng thoáng những đường cong và vết loan lỗ mờ ảo, màu sắc tươi đẹp trước đây đã mất đi, gợi cảm giác về cuộc đời dâu bể miên mang.

Tôi nhìn bích họa lặng lẽ nói: "Bích họa này đã có lúc vô cùng lộng lẫy."

Lục tử nói: "Đúng thế... lộng lẫy. Những hình vẽ này đã có lúc vô cùng lộng lẫy."

Bạch Dực nhìn khoảng trống ở giữa bích họa nói: "Khẩn Na La Bồ Tát đã mang theo linh hồn của người cha biến mất. Sự mài mòn của năm tháng cùng nỗi khổ cực khi trôi dạt ngoài chợ đời làm bích họa mất đi vẻ an tường vốn có. Người họa sĩ chẳng thể siêu thoát đã không đợi được con gái mình đến cứu, đành ở trong chỗ trống của Nhà Lửa. Thế nhân đều mong cầu siêu thoát, chỉ duy nhất ông ta... ở mãi nơi này nên rất cô đơn.... Ông muốn cho chúng tôi biết điều này sao?"

Bích hoạ không trả lời....

Nhưng tôi phát hiện những đường nét màu nâu xám đang dần biến mất. Trừ điều đó ra thì bích họa không thay đổi gì nữa, vẫn tàn tạ như cũ. Tôi nói: "Bích họa này đã gánh nhiều đau khổ, người muốn siêu thoát đã dùng linh hồn của mình để đổi lấy kiếp sau."

Bạch Dực kéo tay tôi, anh nói: "Đi thôi, chúng ta đã có được đáp án."

Tôi nghi hoặc hỏi: "Đó là đáp án?"

Bạch Dực quay đầu nhìn thoáng qua bích hoạ, điềm nhiên trả lời: "Ừ, bí mật của kinh biến, người hữu duyên sẽ biết được điều nó muốn gởi gắm. Đối với chúng ta, những điều vừa nói trên là đáp án."

Bạch Dực vừa dứt lời, thì có một đám người bỗng xông từ ngoài vào, lao xao nhốn nháo. Trong đó, không ngờ còn có Titeuf vừa biến mất. Nhất thời chúng tôi cũng không biết làm sao thì có một phụ nữ nhảy xổ đến. Tôi nhận ra đây chính là mỹ nhân ở bệnh viện, cô ta cảnh giác nhìn chúng tôi, nói: "Tại sao các người ở đây, Titeuf báo cảnh sát."

Titeuf nhìn thấy Bạch Dực, phản ứng đầu tiên là ngây ra, sau đó anh ta vội vã nói: "Khoan đã, Jenny, ông bạn cũ Bạch Dực, sao cậu ở đây?"

Lục tử nói: "Chẳng phải do anh dẫn chúng tôi đến sao?"

Cô gái nhìn Titeuf nghi ngờ, anh ta vội vã nói: "Làm gì có, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt sau tám năm. Tại sao cậu ở đây?"

Lúc này có một người da trắng bước đến. Chúng tôi phát hiện cậu ta rất giống Reims đã chết nhưng không hề tái xanh và phù thũng như trong clip, cậu ta nói: "Tuy không rõ tại sao các người ở đây, nhưng phiền các người cho xem chứng minh."

Titeuf nói: "Reims, Bạch Dực là bạn học cũ của tôi. Tôi có thể bảo đảm về nhân cách của cậu ta. Nhất định là hiểu nhầm."

Lục tử nói: "Hiểu nhầm gì? Lúc nãy anh còn ở chung với chúng tôi mà!"

Cô gái kia nói: "Bạn học của anh chắc đã bị tâm thần. Lúc nãy tất cả chúng tôi đều ở phòng làm việc."

Titeuf nhìn chúng tôi, anh ta nói: "Đúng vậy, lúc nãy chúng tôi vẫn đang làm việc với Jenny, bỗng nghe trên lầu có tiếng động, nên mới lên xem."

Reims kia cảnh giác nhìn chúng tôi, nói: "Chúng tôi nghi ngờ có người muốn trộm bức tranh."

Bạch Dực cười ngượng ngùng, nói: "Là ba chúng tôi à? Không có bất kỳ dụng cụ gì? Xin lỗi, có lẽ đây là hiểu nhầm, chúng tôi phát hiện kho hàng này rồi đi vào, hơn hết, cửa không hề khóa."

Tôi và Lục tử đều ngạc nhiên. Bạch Dực đang nói gì thế? Lúc nãy rõ ràng là Titeuf dẫn chúng tôi vào đây mà.

Tôi lại nhìn về phía Titeuf, phát hiện tay anh ta không hề thối rữa. Người này có phải là Titeuf mà chúng tôi đã gặp khi nãy không? Tôi bắt đầu nghi ngờ có lẽ mình đã bị ảo giác.

Jenny vỗ trán, thở hắt ra, nói: "Reims, cậu phụ trách canh cửa, phải chịu trách nhiệm. Tôi sẽ báo cáo với công ty... Titeuf, anh cũng phải giải thích, đó có thật là bạn học của anh không?"

Titeuf nhìn chúng tôi, lại nhìn thoáng qua Jenny, anh ta nói: "Bạch Dực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các cậu chỉ là vào nhầm chỗ? Sao lại trùng hợp đến thế...."

Bạch Dực nói: "Là như thế, ba người chúng tôi sao có thể biết nơi này có bích họa, đúng không?"

Lục tử bao quát tình hình, cũng không có ý kiến, Bạch Dực nói gì cũng gật đầu.

Tôi định nói, nhưng Bạch Dực ngăn lại. Anh nháy nháy mắt, tôi quay đầu nhìn thoáng qua bích họa, những hình vẽ màu đen kia cũng không hoàn toàn biến mất, để lại một vết mờ nhàn nhạt....

Tôi còn loáng thoáng nghe được âm thanh truyền đến từ bích họa: Câu đố bích họa, hữu duyên ắt biết.

Phiên ngoại 8: Kinh Biến_Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei