Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 7: Bí mật

Bí mật là gì? Đó là con dao găm hai lưỡi đặt giữa hai người...Tích tắc tích tắc....

Tôi ôm gối, bực mình hạ giọng mắng: "Mẹ nó..."

Nếu hỏi lúc tôi ngủ ghét nhất là nghe âm thanh gì. Không phải tiếng nào khác mà là, con mẹ nó, tiếng tích tắc của đồng hồ báo thức. Tôi đã từng nghi ngờ mình bị chứng ngủ rũ. Không hiểu tại sao khi nằm mơ tôi lại chỉ nhớ mỗi câu nói kia, không đầu không đuôi. Tôi cho rằng người có giấc ngủ không lành như vậy rất khổ sở. Vì đã ngủ không ngon lại chẳng hiểu sao chỉ lưu lại những hình ảnh và câu nói chẳng rõ làm sao.

Tôi mặc áo pull, có hơi bực bội, cuối tuần Lục tử còn bắt tăng ca. Hiếm khi Bạch Dực không có ở nhà, đành phải làm bừa vài thứ ăn được rồi ra ngoài. Lúc sắp rời khỏi thì cầm theo thiệp mời và tờ quảng cáo được gấp làm ba. Trên đó viết cả đống chữ Triện, hôm nay bảo tàng Thượng Hải tổ chức triển lãm văn vật Tam Tinh Đôi công khai trong một ngày một đêm. Sau đó là trưng bài nội bộ. Dạo này, các bảo tàng đều đem toàn bộ vật phẩm ra trưng bài một lần. Thật ra việc đó cũng rất mạo hiểm nên cũng chỉ tìm ít đồ giả có hình dạng tương tự bày vào cho đủ số. Dù sao thì dân phổ thông cũng chỉ đến xem cho vui, còn về người trong nghề nếu cần thì gặp nhau âm thầm mà thôi.

Lục Tử nói muốn giao lưu cùng vài lão tiền bối. Tôi không thích bợ đỡ nịnh nọt nên hẹn cậu ta lúc khai mạc thì chờ ở cửa.

Khi tôi đến bảo tàng, ở cửa đã tụ tập khá nhiều người đến xem triển lãm. Có vài người tỏ ra hiểu biết, cứ như mình quan trọng khác biệt. Cuối cùng cũng tìm được Lục tử giữa đám người. Khó có dịp cậu ta mặc đồ Tây, mặt tươi như hoa cùng tụ lại bắt chuyện mới mấy ông già khốn kiếp như vậy. Cậu ta thấy tôi liền ngoắc ngoắc, tôi đành phải miễn cưỡng bắt chuyện cùng bọn họ.

Tôi khách sáo chào hỏi. Mấy lão già tuy rất lịch sự nhưng lại toát lên vẻ vô cùng giả dối. Người như vậy có ít tài đều đã phô trương ra ngoài, tôi thật sự không thích tụ tập với họ nên hỏi Lục tử: "Lúc nào bắt đầu thế? Mình đến sớm?"

Lục Tử nhìn đồng hồ, nói: "Chà, không còn sớm nữa. Chúng ta vào thôi." Nói xong thì kính cẩn làm động tác mời với các lão già. Họ cũng dừng nói chuyện, ngênh mặt đi vào đường đặc biệt. Lục tử ghé sát vào tai tôi nói: "Mấy ông già đó thấy vậy chứ là học giả về văn hóa Ba Thục cổ đại, cả đời đều giao tế trong ngành đồ cổ. Bây giờ chúng ta làm quen với họ, nói không chùng có thể cung cấp ít tin tức, kiếm thêm một số đồ Ba Thục, việc làm ăn dạo này của chúng ta chủ yếu dựa vào nó."

Tôi cau mày nói: "Đây là việc của cậu, nói với mình làm gì? Mấy việc này mình không thể làm được, càng không có hứng thú."

Lục tử lộ vẻ tiếc rẻ vì không thể rèn sắt thành thép, nhìn tôi nói: "Nếu cậu chịu nghiêm túc nói chuyện với mấy ông già đó có lẽ họ đã nhìn chúng ta bằng cặp mắt khác. Cậu mang ký ức của Xuyên Hậu cũng chẳng lạ gì quá khứ. Cậu không thấy mình đang đem chén vàng đi nấu mì gói sao?"

Tôi dùng vẻ mặt chẳng thể thương lượng nhìn cậu ta nói: "Ký ức là ký ức, còn mình là mình. Mình là An Tung, không phải Xuyên Hậu. Mình có cách sống của mình."

Lục Tử vội vã nói: "Rồi rồi rồi... Dù thế nào thì mình cũng đang giao thiệp làm ăn, cậu cứ nghĩ đây là huấn luyện nghiệp vụ đi. Chúng ta không làm thì phí đi tấm thiệp mời này đấy."

Tôi nói: "Nếu vậy thì mình cũng biết sơ về văn hóa Ba Thục. Lúc Đại Vũ trị thủy, nghe đồn ở thung lũng Tứ Xuyên có một thành quốc vô cùng phồn thịnh. Nhưng không thể tìm được nó trong văn bảo cổ, mà trong "Sơn Hải Kinh_ Hải Hội Nam Kinh" có chép truyện Rắn tham nuốt voi. Mình nghĩ có lẽ văn hóa Ba Thục chịu ảnh hưởng của văn hóa Hạ Thương, có vai trò cực kỳ quan trọng với lịch sử sau này. Truyền đến thời Tam Hoàng Ngũ Đế, rồi Đại Tần, mang ý nghĩa vô cùng sâu xa. Nói chung, theo mình nhìn nhận chính là một quốc gia cổ đại rất có giá trị để tìm tòi nghiên cứu."

Lục Tử lắng tai nghe tôi nói, nhưng đã nhanh chóng không chịu nổi. Cậu ta ngắt lời: "Mình biết cậu cảm thấy hứng thú. Không phải mình đã đưa cậu thiệp mời rồi sao? Là triển lãm cổ vật Trung Hoa đấy...."

Tôi nghe cậu ta nói đây là lần triền lãm Tam Tinh, chắc còn có đến năm hay sáu gì đấy. Bất đắc dĩ nhìn vào trong phòng hội nghị của bảo tàng, nơi này đang trưng bày văn vật Tam Tinh Đôi. Tối qua những thứ quý giá này đã được vận chuyển từ Tứ Xuyên đến.

Hầu hết mọi người đều chú trọng thực chất, nên bên ngoài cũng không trang hoàng nhiều. Văn vật của quốc gia cổ đại thần bí được bao lại bằng những lớp kính. Nếu ai muốn xem kỹ sẽ được nhân viên phụ trách mang bao tay giúp quan sát cụ thể. Nhưng không được cầm trực tiếp, lỡ như bị vỡ ra thì thật không biết phải làm sao.

Tôi vòng quanh phòng triển lãm, phát hiện bên trong có một khu vực tiếp đãi nhỏ, mời khách uống trà. Đều là trà thượng đẳng, ai cũng có thể uống, thật giống tiệc buffet của phương Tây.

Tôi ở khu vực tiếp đãi chờ Lục tử hội hợp xong. Bỗng có người đưa cho tôi tách trà, nhìn lại thì ra là Bạch Dực mặt lạnh như tiền đang đứng ở sau. Không ngờ anh đang mặc đồ Tây, trừ đi ăn cưới và đám tang tôi gần như chưa hề thấy anh mặc đồ Tây. Anh nhìn tôi hỏi: "Sao em ở đây?"

Tôi nhìn anh rồi đáp: "Huấn luyện nghiệp vụ không được à? Sao anh ở đây?"

Anh đưa cho tôi tách trà, sau đó nói: "Bạn học làm việc ở đây, anh đến giúp đỡ, làm một chân pha trà sai vặt."

Tôi gật đầu, uống một ngụm, không ngờ là Bát Bảo trà, mỉm cười nói: "Người ta đều pha trà túi lọc, không ngờ nơi này thật đẳng cấp, dùng sứ men xanh pha Bát Bảo trà."

Lúc Bạch Dực đang nói chuyện với tôi thì có một người đàn ông đến gần. Cũng mặc đồ Tây mang bao tay trắng nhìn như nhân viên mai táng. Người đàn ông xa lạ đánh giá tôi, dường như vô cùng cảnh giác. Điều này làm tôi rất khó chịu, lẽ nào vì tôi không mặc đồ Tây nên không có tư cách xuất hiện ở đây? Ánh mắt người đàn ông chuyển động, mặt hắn rất đáng sợ, nơi nơi đều bị rỗ đến cổ cũng thế, da nhìn như quả quýt bị thối.

Người đàn ông lấy danh thiếp từ túi ra đưa cho tôi. Nhìn vào thì ra đây là người chịu trách nhiệm chính cho buổi triển lãm lần này. Hắn nói: "Xin chào, không ngờ được gặp người quen của Bạch Dực ở đây. Tôi là bạn thời đại học của cậu ấy, cứ tưởng cậu ấy còn trong đội thăm dò, không ngờ đã đến Thượng Hải làm thầy giáo, thật không thể ngờ mà."

Tôi thầm nghĩ, nếu Bạch Dực chịu đến, vậy quan hệ của người này với anh ấy cũng không tồi. Lục tử đã nói Bạch Dực chỉ cố sức làm việc vì tôi thôi. Lúc này Lục tử cũng đến chỗ chúng tôi. Cậu ta nhìn thấy Bạch Dực thì hơi bất ngờ, sau đó hỏi: "Lão bạch, anh cũng đến đây? nếu biết anh có quen biết tôi đã sớm nhờ anh rồi."

Bạch Dực chỉ vào thẻ đeo trên cổ dửng dưng nói: "Tôi đến giúp đỡ, không thấy thẻ đeo sao?"

Vừa dứt lời thì thấy một ông lão đang vẫy vẫy tay với chúng tôi, dường như muốn xem văn vật. Người đàn ông vừa định đến đó thì ông lão bỗng chững lại động tác, mặt trở nên vô cùng dữ tợn. Ông đau đớn vươn tay về chúng tôi, nhưng vẫy được vài cái đã ngã xuống. Trong nhát mắt xung quanh hét lên ầm ĩ, mọi người đều tản ra. Đèn trong phòng triển lãm thoáng cái tối sầm lại. Vốn có sáng đèn còn lờ mờ giờ thì đã tối đen hoàn toàn. Có vài người nhanh chóng mở điện thoại, mặt của bọn họ nhìn thoáng qua vô cùng quỷ dị. Tiếp theo là nhân viên mở đèn khẩn cấp, mọi người phát hiện ông già nằm trên mặt đất đã không còn động đậy. Mặt ông ta đeo nửa cái mặt nạ đầy cổ quái. Nửa gương mặt như đang cười nhạo, nữa còn lại là gương mặt đầy sợ hãi cùng tử khí u ám của ông lão.

Tôi tò mò muốn đến xem nhưng Bạch Dực kéo lại: "Cẩn thận, nguy hiểm, nhìn trước...."

Anh chưa nói xong bỗng nghe được tiếng hét chói tai: "Chết người rồi!"

Chứng ngủ rũ là một dạng rối loạn giấc ngủ, gây ra tình trạng buồn ngủ triền miên vào ban ngày. Phần lớn những cơn buồn ngủ này thường đến một cách bất ngờ.

Là Lục tử nhầm, Tam Tinh Đôi là tên một khu vực khảo cổ khai quật được rất nhiều văn vật quý hiếm ở tỉnh Tứ Xuyên, còn Lục tử lại tưởng là số đếm.

Thét xong thì có thêm nhiều người ồn ào, bảo là lời nguyền gì đó, lại có người chết nữa rồi. Tôi đột nhiên nghĩ người đến đây chắc đã biết ít nhiều tin tức. Thi thể của ông lão vừa chết kia vẫn nằm sõng soài trên đất. Qua một lúc lâu cũng thấy nhân viên phụ trách chậm chạp bước đến. Để bảo vệ những văn văn vật ở đây đành phải dồn người vào giữa, tránh cho họ chạy loạn lên. Bạch Dực và người đàn ông kia cũng đến giúp đỡ. Tôi theo sau phát hiện người chết là ông già đã nói chuyện với Lục Tử, không hiểu sao lại ngã ra chết, trên người cũng không hề có thương. Tử trạng của ông lão khiến người khác sợ hãi. Nơi này đều là danh nhân, đủ loại minh tinh, giờ có người chết, tất cả đều bị hiềm nghi, theo lời thoại kinh điển trong truyện trinh thám là: Ai ở đây cũng có thế là hung thủ.

Người phụ trách cũng nhanh chóng đến, không biết ai đã gọi 110, chẳng bao lâu thì cảnh sát cũng có mặt. Hiện trường rối loạn, sự quý giá của các văn vật nơi đây là tình huống đặc biệt nên cảnh sát cũng không dám tùy tiện tiến vào, đành phải nhường lại cho nhân viên thuộc công tác bảo vệ hiện trường. Tiếp theo, có người lần lượt đến gần những khách quý để lấy khẩu cung. Tôi bực mình nói: "Mẹ nó, mình thấy chúng ta thật giống trong truyện Conan, không gia nhập X file Trung Quốc thật phí tài đi đấy."

Lục Tử cười khẩy nói: "Tiên sư nó, cậu muốn là được à? Đâu phải cậu không biết mình cũng chẳng sạch sẽ gì, bị cảnh sát tóm là xong đời."

Tôi nói: "Không đâu, chuyện này chẳng dính dáng gì với chúng ta cả. Nhưng cậu thấy ông lão này chết thật giống phim hành động không?"

Lục Tử nói: "Cậu đừng nói nữa, lúc tán dóc với ông già đó mình đã moi ra chút chuyện. Đợi khi ra ngoài mình sẽ kể cho cậu nghe."

Lúc này cảnh sát cũng điều tra đến chúng tôi. Lục tử dường như cũng đã quen đối phó, còn tôi thì mang vẻ mặt dân lành đối đáp trôi trải. Dù sao cũng chẳng có gì để lo lắng cả, rất nhanh sau đó chúng tôi được thả ra. Tôi ra cửa dò thăm dò tin tức của Bạch Dực, anh bảo đợi thêm một lúc.

Vừa hay lúc này có thể nghe chuyện tám nhảm của Lục tử, chúng tôi nói sẽ chờ anh ở một quán nước quen thuộc. Lục tử ngồi sát vào tôi, ra vẻ thần bí thì thầm hỏi: "Bạn thân mến, cậu có biết thật ra mấy thứ này không phải đồ thuộc Tam Tinh Đôi không?"

Tôi ờ một tiếng, Lục tử hả hê nói tiếp: "Thật ra lô hàng này được khai quật từ một hố tế tự ở đồng bằng Thành Đô. Nếu không cậu cho rằng nó được phát hiện ở Tam Tinh Đôi thật à? Mấy thứ này ông già đều nhìn một lần rồi thôi? Tại sao không dám xem lại? Đều do bản thân của mấy thứ đó."

Tôi cúi đầu uống trà không nói gì, Lục tử dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cậu không biết đâu, lúc phát hiện nó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Tôi hỏi: "Chuyện ngoài ý muốn gì?"

Lục Tử nói: "Tiêu hết."

Tôi hả một tiếng, Lục tử nói: "Chậc, không phải tiêu hết theo kiểu game, mà gần như chết hết, chỉ còn lại duy nhất một người. Sau đó người này được cứu, dẫn theo một nhóm bộ đội và thiết bị mới đào được đồ từ hầm tế tư đó lên."

Tôi hỏi: "Mấy chuyện này đều do ông già kia kể với cậu?"

Lục tử châm một điếu thuốc: "Ừ, là thế, mình nói tên ông già của mình, lão liền bảo mình là cháu ngoan. Sau đó mình cũng đoán được chuyến tham quan này có hơi kỳ lạ, không ngờ chuyện lại phức tạp như vậy...."

Tôi cau mày nói: "Cậu đừng núp bóng cha mình. Mình nghi ông đã từ cậu lâu rồi ấy chứ."

Lục tử phất phất tay nói: "Quan trọng là, lúc đầu ông già được phân là người phụ trách khai quật. Lão ta cũng muốn, nhưng sau lại không đi được, không ngờ đều chết cả... Hiện giờ trừ người duy nhất sống sót, biết chuyện rõ này ra còn lại thì có trời mà biết. Cậu nói có quái không, thật không biết anh bạn kia làm cách nào để sống sót. Mình thấy chuyện này chắc chắn có quỷ."

Lúc này, Bạch Dực cũng vừa bước vào quán. Tôi vẫy vẫy tay, anh ngồi xuống, Lục tử hỏi: "Sao hả? Có hóng được tin gì không?"

Bạch Dực liếc xéo cậu ta một cái hỏi: "Tin gì?"

Lục tử cười xấu xa nói: "Nếu không anh bảo An tử chờ mình làm gì?"

Bạch Dực thở dài nói: "Cậu chỉ biết hóng chuyện. Cảnh sát đã lập hồ sơ điều tra rồi. Chuyện này, các người đừng xen vào, nếu không thật nguy hiểm đấy."

Lục Tử càng thêm đắc ý, cậu ta nói: "Chuyện gì? Ba chúng ta ứng chiến còn sợ chuyện gì?"

Bạch Dực hừ lạnh nói: "Cậu định làm gì? Tôi nói cho hai người biết, bạn học của tôi, Triệu Nhất Kỳ là người duy nhất còn sống trong công tác khai quật kia. Cậu ta nói với tôi những thứ văn vật đó rất quái, thật sự rất kỳ hoặc."

Tôi đang định uống trà, nghe mấy lời đó thì dừng lại nói: "Sao trùng hợp như vậy?"

Bạch Dực liếc tôi, châm thuốc nói: "Còn nhớ Tutankhamun không?"

Tôi ừ, hỏi: "Nghĩa là sao?"

Bạch Dực nói: "Chuyện này thật không biết do thiên tai hay nguyền rủa. Một năm trước, tiểu Triệu nhận nhiệm vụ từ cục Văn Vật, lúc đó trong núi trời mưa dữ dội, nơi nào của Tứ Xuyên cũng bị ngập lụt. Nhận được lệnh khai quật khẩn cấp từ cấp trên, ai cũng khó chịu, hầu hết đều nôn mửa tiêu chảy, không cách nào khởi công được. Nhưng cấp trên vẫn yêu cầu tiếp tục, cần phải đem gấp các văn vật đó lên. Tiểu Triệu phụ trách vẽ bản đồ, cậu ta vốn chỉ phụ trách vẽ phát họa sơ bộ về văn vật thôi. Nhóm đầu tiên xuống đó nói vào ban đêm đã thấy mặt nạ kỳ quái xuất hiện ở lều, luôn gặp ác mộng. Dần dần họ phát hiện mình bị nhiễm một loại bệnh cổ quái, là bị xuất huyết nội ở nhiều mức khác nhau. Lưỡi bị loét, nghiêm trọng đến độ không thể ăn uống. Cùng đường đành để nhóm thứ hai xuống. Nhóm thứ hai cũng xuất hiện tình trạng tương tự, thậm chí còn bị sốt và ảo giác. Công việc không chút tiến triển, bên ngoài biển nước mênh mông, ngập tràn mất hết đường. Bọn họ rời đi không được, người ngoài càng không thể vào, còn thêm chỉ thị của lãnh đạo khiến họ không dám dừng lại. Hết cách đành để nhóm sau cùng của tiểu Triệu xuống. Ba nhóm thay phiên nhau làm việc.

Tiểu Triệu nói lúc cậu ấy vào hầm tế tự đã cảm thấy đây không phải là nơi cúng tế người chết bình thường. Nơi này dường như mang ý nghĩa sâu xa nào đó. Trong hố nhiều lần bắt gặp tượng lưỡng diện, tại hầm chủ tế còn khai quật được rất nhiều hài cốt chỉ mang mỗi một chiếc mặt nạ hoàng kim."

Tôi hỏi: "Vậy bọn họ đã chết như thế nào?"

Bạch Dực nói: "Lũ bất ngờ, sau đó là núi lỡ, chôn toàn bộ trong đó. Nhưng vô cùng may mắn là tiểu Triệu vốn không mấy cường tráng, lại thêm miệng bị lỡ quá nặng và sốt cao nên ngủ lại trong lều. Thế nên ngày đó cậu ấy là người duy nhất thoát. Nhưng...."

Lục tử vội vả hỏi: "Nhưng sao?"

Bạch Dực nói: "Tiểu Triệu nói lúc ấy cậu ấy ở lại vì nguyên nhân khác. Vì phát hiện ra cái mặt nạ hoàng kim đã biến mất. Cậu ta muốn ở lại để tìm nhưng không dám báo với người khác, nên nói là mình bị sốt cao cần nghỉ ngơi."

Tôi nhấp một ngụm trà, hỏi tiếp: "Lại là mặt nạ... vấn đề là bọn họ đều tử vong ngoài ý muốn. Ông già kia chết một cách kỳ quái... có phải mang cái mặt nạ đã biến mất hay không? Nó lại xuất hiện à?"

Bạch Dực gật đầu nói: "Đúng vậy, tiểu Triệu nói thật ra đó là một cái mặt nạ hoàn chỉnh, nhưng giờ chỉ có phân nửa, nửa khác không biết ở đâu. Còn báo cáo khám nghiệm tử thi của ông lão vẫn chưa có, nhưng nhiều người bảo có thể do bị tim. Tiểu Triệu nói hầm tế tự đó có vẻ là nơi cúng tế người chết của người Thục."

Tôi bỗng nhớ đến hình dáng mặt nạ mà ông già đã đeo, dường như có nghi thức tôn giáo nào đó. Bạch Dực nói tiếp: "Nghe nói mặt nạ này mô phỏng theo hình dạng của một vị thần của người Thục cổ. Dù sao người chết cũng có liên quan đến hầm tế tự. Lần đầu tiên bọn họ bước vào đã cảm thấy dường như mình không thể trở ra được. Có vài người lúc nửa đêm còn bị ác mộng đánh thức, rất nhiều người miệng bị lở loét. Có thể dùng câu người không ra người, quỷ không ra quỷ để hình dung. Tiểu Triệu kể đến đây thì quả thật giống như đang gặp ác mộng."

Lục Tử xen vào: "Nói tóm lại đây là nguyền rủa giống như những cái chết liên quan đến Tutankhamun?"

Bạch Dực khẽ lắc đầu, không nói thêm gì. Tôi hỏi: "Vậy tiểu Triệu kia dùng cách gì để sống sót?"

Bạch Dực nói: "Đây là lý do cậu ấy đến tìm anh."

Lục tử hứng thú nói: "Nói rõ một chút đi."

Bạch Dực thở dài nói: "Tiểu Triệu nói tìm được cách thức hóa giải giữa những thứ đồ cổ khai quật được. Nhưng không thể cho người khác biết được, nếu không sẽ mất đi hiệu lực. Vừa đúng lúc ấy thì có tiếng hét, tôi thấy cậu ấy cũng hoảng sợ ghê lắm."

Tôi thở ra một hơi nói: "Còn giúp gì nữa, chỉ cần anh ta nắm chặt lấy bí mật, không phải anh ta đã rất may mắn rồi sao?"

Bạch Dực nói: "Cách là do ông lão kia nói với cậu ấy, giờ thì người đã chết rồi. Cậu ta cho rằng cách này không thể làm theo."

Bạch Dực bỗng nhớ đến gì đó, nói tiếp: "Hai người có nghe nói người của nước Thục cổ thật ra rất ưu việt. Lúc đó có thể xem là bộ lạc chiến thần."

Lục Tử và tôi cùng nhìn nhau. Tôi nói: "Dường như chỉ là lời đồn."

Bạch Dực nói: "Cũng không rõ lắm, nhưng nơi đó thời thượng cổ được cho là nổi lên mạnh mẽ, có rất nhiều thành cổ và bộ lạc khác được người Thục chú ý. Khả năng quân sự của bọn họ cũng có thời rực rỡ, tạm coi như ngoài sợ trong lo. Nhưng sau đó thì nước Thục không còn lớn mạnh nữa.

Chuyện này đến đây là bế tắc. Lục tử cậu xem có cách gì để chúng tôi xem lại những văn vật lần nữa hay không. Ít ra cũng được nhìn qua cái mặt nạ một chút. Nhờ đó chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân tử vong của các thành viên khảo cổ kia cũng nên."

Lục Tử lộ ra vẻ khó xử nói: "Nếu muốn xem văn vật, dựa vào quan hệ của tôi may ra còn có thể. Nhưng ông lão kia chết lại đeo thêm cái mặt nạ. Thứ đó không chừng đã đến cục cảnh sát, đó là tử địa của tôi, thật không còn cách gì. Lẽ nào muốn tôi nhờ ông già mình ra tay?"

Tôi bỗng nghĩ đến một chuyện, nói: "Được rồi, sao anh không nhờ bạn học ngày trước cho mượn mấy tấm hình đi? Như vậy cũng có thể tra được gì đó."

Bạch Dực lắc đầu nói: "Lúc đầu anh cũng muốn xem, nhưng mấy thứ đó đều bị nước lũ cuốn đi. Công tác khai quật gặp thất bại, cứu được vài thứ văn vật đem ra đã cực kỳ khó khăn rồi. Với lại, mấy thứ đó đều đã nộp cho quốc gia cả rồi. Chúng ta có đủ lực để đến cục văn vật đòi coi cổ vật sao?"

Tôi hết cách, nhưng Bạch Dực nói tiếp: "Nhưng anh lưu ý đến một chuyện. Nhóm thứ hai đi tìm những thứ đó vẫn an toàn, chỉ nhóm thứ nhất mới có chuyện. Anh nghĩ vấn đề không phải họ đã đụng vào những văn vật này nên gặp nguyền rủa, mà chắc chắn có ẩn tình gì đó."

Tôi thấy hiếm khi Bạch Dực chú tâm đến chuyện gì, nên cảm thấy có chỗ nào đó trong lòng mình không được thoải mái. Tôi thờ ơ nói: "Hiếm thấy anh để tâm nhiều như vậy. Bạn chung lớp cũ, cũng có thể hiểu, em và Lục tử có thể hợp sức giúp đỡ."

Lục tử nhướng mày nói: "An tử, miệng lưỡi hơi chua rồi đấy."

Tôi vốn không được thoải mái, bị cười nhạo càng cảm thấy việc này chẳng ra làm sao, nói: "Hiện giờ chúng ta cũng chẳng có manh mối gì. Mình về trước, cần giúp gì thì gọi một tiếng." Tôi nhìn Bạch Dực nói: "Anh về không?"

Bạch Dực hút thuốc dường như đang suy nghĩ gì đó. Tôi hỏi thêm lần nữa, anh mới nói: "Không về, anh còn đợi đến chỗ của tiểu Triệu nữa."

Tôi thật quá mất mặt, bực bội nói: "Tùy anh." Xong liền bước thẳng ra ngoài, chỉ có Lục tử theo sau gọi vài tiếng.

Ra đến cửa quán, tôi bực mình gãi gãi đầu. Nghĩ thầm có chút quái lạ, bỗng nhiên lại nghĩ có người đang theo dõi mình. Tôi nhìn qua bên kia đường, phát hiện quả nhiên xuất hiện một người đeo nửa cái mặt nạ cổ quái, nửa gương mặt còn lại nhìn không thấy rõ. Đột nhiên có một chiếc xe buyt chạy qua, người mang mặt nạ kì quái kia biến mất.

Tôi tự lẩm bẩm: "Tử vong tế tự à...."

Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng hối hận. Lúc nãy quả thật có cố tình gây sự, nhưng bực bội vẫn là bực bội. Tôi lại nhịn không được đem chuyện này ra suy đoán. Dựa theo cách cách nói của Bạch Dực thì bọn họ đã làm gì đó mới dẫn đến bị nguyền rủa. Lẽ nào do phát hiện ra chiếc mặt nạ thần bí? Bất quá chuyện khiến tôi luôn quan tâm là tại sao chỉ mỗi tiểu Triệu còn sống, phương pháp hóa giải mà hắn nói rốt cuộc là gì? Điều này khiến tôi vô cùng khó hiểu.

Tôi nằm trên giường, trở mình thế nào cũng không ngủ được. Chẳng biết đã bao lâu thì nghe được tiếng mở cửa, chắc Bạch Dực đã về. Một lúc sau, ngoài tiếng cửa mở rộng thì không còn âm thanh nào khác, cũng không nghe tiếng đóng cửa. Bạch Dực sẽ không bất cẩn như vậy, tôi mở mắt lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng trừ tiếng mở cửa lúc nãy thì chẳng còn gì cả, sau đó tôi nghe được tiếng kéo ghế, rất chói tai. Tôi cẩn trọng ngồi dậy, nhưng lại phát hiện không biết từ lúc nào trên tường lại lộ ra một cái mặt nạ. Nó như cười như không dán vào trần nhà, đưa ra gương mặt người đầy cổ quái. Trong nháy mắt, tôi như thấy được khuôn mặt của ông lão đã chết trên vách tường cùng cảm giác kỳ lạ, dường như có người cầm dao khẽ lia qua mặt mình. Tôi lập tức mở đèn nơi đầu giường, cái mặt nạ kia đã biến mất, sau đó vang lên tiếng đóng cửa rầm rập. Tôi sợ đến nhảy dựng lên, vuốt mặt, phát hiện không sao. Thế là lập tức chạy đến phòng khách, phát hiện ly hồng trà Bạch Dực hay uống, không ngờ nắp ly lại được mở ra đặt ngay cửa. Tôi không biết vậy có nghĩa gì, dù sao nó chắc chắn không bình thường liền gọi điện ngay cho Bạch Dực. Anh bắt điện thoại, tôi hỏi: "Anh có về qua nhà không?"

Bạch Dực hỏi ngược lại: "Là chuyện gì?"

Tôi nghe anh nói vậy liền biết có chuyện phiền phức rồi, tôi nói: "Em lại thấy cái mặt nạ kia, nó như đang nhìn trừng trừng vào em vậy."

Bạch Dực không nói gì, anh trả lời: "Anh về nhà ngay."

Trong khoảng khắc tôi tắt điện thoại dường như nghe được đầu dây bên kia có giọng đàn ông gọi tiểu Triệu, hắn lo lắng nói: "Mình còn chưa nói xong...."

Nhưng tôi không biết hắn muốn nói gì, điện thoại trên tay tôi đã tắt. Tôi mở đèn ngồi ngoài phòng khách, cái mặt nạ kia luôn kiến tôi nghĩ dường như mình đã thấy ở đâu đó, nhưng không thể nhớ được chính xác. Tôi lại bắt đầu nhớ lại vài sự kiện, văn vật của nước Thục cổ đại, cái chết khó hiểu của ông già, đoàn khảo cổ gặp nạn, cuối cùng là phương pháp hóa giải mà tiểu Triệu nhắc đến. Tất cả dường như có liên quan với nhau một cách bí ẩn, nhưng tôi không biết nó là gì. Mặt nạ kia khiến tôi có cảm giác sợ hãi của cái chết, nhưng không bì được với cảm giác bất an và lo lắng tận sâu trong lòng cứ như lưỡi dao lia qua trước mặt mình lúc nãy. Nhìn thái độ của mặt nạ liền cảm thấy như có chỗ nào đó trong lòng bị đỗ vỡ, lẽ nào đây là phương pháp bí truyền của người Thục? Có liên quan đến những cái chết kia hay không?"

Cuối cùng Bạch Dực của hổn hển chạy về. Tôi cũng đã hút gần hết bao thuốc. Anh nhìn tôi hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tôi nói: "Thứ kia dường như đã bám theo em. Mẹ nó! Chuyện càng ngày càng phiền phức!"

Bạch Dực ngồi xuống, nói: "Đừng gấp, anh cũng tra được ít manh mối."

Tôi hỏi: "Manh mối gì?"

Bạch Dực nói: "Lúc em gọi đến vừa đúng lúc tiểu Triệu định nói cho anh biết cách thức hóa giải. Nhưng anh sợ em gặp chuyện không may nên về trước."

Tôi hỏi: "Hơ? Làm thế nào? Nói không chừng em cũng cần."

Bạch Dực lắc đầu nói: "Anh hứa với tiểu Triệu không tiết lộ."

Tôi nghe xong câu này, não liền dừng lại trong ba giây, tiếp theo là đầu thầm mắng một câu thật tục. Tôi cười gằn nói: "Ờ, không tiết lộ, không sao, không sao cả! Thứ quỷ kia nhìn chòng chọc vào tôi cũng không hề gì, cùng lắm thì tôi theo đội khảo cổ kia, xuống dưới thì tha hồ biết tin."

Bạch Dực thở dài nói: "Em đừng giở thói trẻ con, việc này anh vốn không muốn em đi cùng, không ngờ Lục tử lại dẫn em nghênh ngang đến đó."

Tôi nghe giận muốn nát cả phổi, nhớ đến cảm giác sợ hãi và bất an lúc nãy thật quá mức bực tức liền hét lên: "A, anh khinh thường tôi đến thế sao? Cho là tôi vướng bận? Hay là cả hai thế?"

Bạch Dực mặt không cảm xúc nhìn tôi, anh chầm chậm mở miệng, nói: "Việc này rất phức tạp, anh chú tâm còn không có manh mối ra hồn nào. Dẫn em đến sẽ rất nguy hiểm."

Tôi bị câu nói này của anh làm nghẹn lại chẳng nói được lời nào, đứng rất lâu một chữ cũng không thốt ra được.

Bạch Dực nhìn tôi, miệng anh hơi cong lên. Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã mang gương mặt cứng nhắc thật thành khẩn nói: "Chuyện tiểu Triệu nhờ, anh cũng chưa hứa chắc là sẽ giúp, nhưng đã lớn đến độ có người chết thì anh không thể làm ngơ. Dù gì cũng là bạn bè qua lại nhiều năm, anh không thể bỏ mặc...."

Tôi giận đến hai vai run rẩy, miệng vỡ ra một câu: "Mẹ nó anh và hắn qua lại, nói với tôi làm gì?"

Ánh mắt Bạch Dực thoáng lóe lên tia nghiêm túc, anh bước đến, nâng cằm tôi lên hỏi: "Em vừa nói gì?"

Tiếp theo tôi vẫn như cũ, nghẹn lời mất một buổi, cuối cùng nghiến răng nói: "Tôi, tôi, con mẹ nó, đương nhiên là...."

Bỗng nhiên điện thoại của Bạch Dực reo lên. Mặt anh đầy vẻ thất vọng, khẽ mắng: "Thật chẳng đúng lúc, chút nữa đã ép được rồi...."

Tôi trừng mắt nhìn anh, cảm thấy tên này dường như đang cố tình chọc mình nổi giận? Thật ăn no rảnh chuyện, tôi vừa mở miệng muốn mắng thì anh giơ tay ra hiệu bảo đừng lên tiếng. Nghe điện rất lâu, anh nói: "Đừng nóng vội, giờ phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi. Cậu gấp cũng vô dụng."

Một lúc sau, Bạch Dực lại nói: "Phương pháp kia, mình cũng không dám chắc, hơn hết cũng không cách nào kiểm chứng. Mình nghĩ phải đợi một chút."

"Mình biết, mình biết, cậu yên tâm mình sẽ không nói với ai."

Tôi hỏi: "Nói gì thế?"

Bạch Dực nói: "Thằng ranh kia sợ anh lộ ra, cứ dặn mãi."

Tôi buồn bực nói: "Nghi người không dùng, dùng người không nghi, nếu đã tìm anh giúp, sao lại thiếu lòng tin như thế. Anh cũng đã nhiệt tình giúp hắn, dư thừa quá còn gì."

Bạch Dực thở dài nói: "Hết cách, lúc học đại học cậu ta cũng giúp đỡ anh. Hơn hết tuy đầu cậu ta có hơi chập mạch, nhưng cũng không hư hết."

Tôi nặng nề haiz một tiếng, nói: "Aiz, anh đã muốn thì giúp. Dù sao em cũng không xen vào. Nhưng chuyện này đã dây đến em, vậy thì không thể không làm rồi."

Bạch Dực nhìn vào mắt tôi, vờ thở dài nói: "Aiz, khó lắm mới có cơ hội, tiếc quá đi mất, cơn ghen lần trước của em dường như cũng đã rất lâu rồi."

Ở đây là Lục tử đang nói đến cha của mình. Nhưng từ không được mấy cung kính. Bạn Hữu ko biết trong tiếng Việt gọi là gì nên tạm để vậy. Bạn nào biết thì chỉ Hữu với.

Tôi sắp nổi nóng lần nữa thì đến phiên điện thoại của tôi reo. Chẳng phải ai khác mà là Lục tử.

Lục tử hỏi: "An tử, Bạch Dực về chưa?"

Tôi nói: "Đã về, sao thế?"

Lục tử nói: "Ờ, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi, ông già kia bị giết chết. Không phải là lời nguyền ứng nghiệm gì cả, là vụ án giết người!"

Tôi hỏi: "Tại sao cậu biết?"

Lục tử nói: "Không phải mình đã nói rồi sao, lão đó là bạn cũ của ông già mình. Mình vừa nhận được tin nội bộ từ chỗ ông già đây. Có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi, cứ tưởng nguyền rủa gì đó, rối loạn hết một ngày, không ngờ là bị người khác hạ độc chết."

Tôi kinh ngạc nhìn Bạch Dực, nói: "Nói cách khác lão già không phải chết vì nguyền rủa mà bị giết?"

Lục Tử nói: "Chuyện là thế đấy. Mình đoán chắc Bạch Dực vẫn còn đang chạy tới chạy lui vì nguyền rủa hay đại loại như vậy, nên báo cho các người biết để tạm an tâm một chút. Bất quá còn chuyện ông già kia gây thù chuốc oán với ai thì phải đợi cảnh sát điều tra mới biết. Quan trọng là hai người đừng tìm hiểu nữa, tránh chuyện liên lụy vì cảnh sát tình nghi."

Tôi cứ ừ hết một tràng, Bạch Dực ở cạnh bên cũng nghe được. Tôi tắt máy, kể với anh thêm lần nữa. Anh nói: "Cậu ta giết ông lão kia nên mới khẳng định chắc chắn thế à?"

Tôi nói: "Tin của Lục tử có thể không chắc chắn, nhưng tin của cha cậu ấy thì rất chính xác. Như vậy là mưu sát, không liên quan gì đến nguyền rủa cả. Bất quá về cái mặt nạ thì giải thích thế nào? Chuyện em nhìn thấy không phải là ảo giác đâu."

Bạch Dực nói: "Hiện giờ có thể xem là tử vong cao độ. Xét theo góc độ nào đó thì cũng không khác gì nguyền rủa."

Tôi nói: "Bạn học cũ của anh hẳn còn chuyện chưa nói? Thằng đó nhất định đã giấu anh điều gì rồi."

Bạch Dực cau mày, anh lắc đầu nói: "Đến người vô tâm vô tình như em còn nhận ra. Aiz, cậu ấy có vẻ bất an, đang nghi ngờ vài chuyện. Nhưng cậu ta vốn là người hướng nội, chuyện gì cũng giữ trong lòng. Rõ ràng là cậu ta không tin anh."

Tôi nghe được từ vô tâm vô tình thì nắm chặt tay. Nhưng khi nắm đấm bị cản được thì hết cách đành nói: "Như vậy chỉ có thể tìm hắn ta nói chuyện thêm lần nữa. Phương pháp hóa giải rốt cuộc là gì?"

Bạch Dực nói: "Em đừng giận vì anh không nói cho em. Thật ra đến anh cũng không biết. Cậu ấy chỉ nói là nếu cậu ấy tiết lộ anh nhất định phải giữ bí mật, nếu không sẽ chịu tai họa ngay tức khắc."

Tôi cười khẩy nói: "Sao giống mấy lão bói toán quá thế. Được rồi, đi xem thử trước đã."

Tôi vừa nói xong thì Bạch Dực liền cầm lấy điện thoại, đương nhiên là gọi điện cho vị bạn học cũ kia. Xem ra hắn càng thêm áp lực, đến người bên cạnh là tôi cũng nghe được tiếng vọng lại trong điện thoại. Hắn ta khóc nức nở, chắc là đang khóc thì bắt điện thoại. Nước mắt đàn ông không dễ gì rơi xuống, xem ra anh bạn này chắc cũng khủng hoảng lắm rồi. Nhưng hắn cứ bám lấy Bạch Dực không buông. Cách thức hóa giải thì liên quan quái gì đến Bạch Dực?"

Tôi lo lắng cứ áp sát tai vào, cuối cùng Bạch Dực nói: "Trước hết cậu đừng hoảng loạn, việc này chưa chắc liên quan đến nguyền rủa."

"Đã nói là mình sẽ giúp. Nếu cậu không tin mình, mình cũng không còn cách nào khác."

"Được, trước hết cứ vậy đã, ngày mai mình sẽ đến nữa. Một mình! Được rồi, mình hứa."

Nói xong thì tắt điện thoại, tôi nhìn anh, Bạch Dực nói: "Cậu ấy muốn anh đến một mình!"

Khóe mắt tôi nhịn không được, hơi run lên một chút, cười ha hả nói: "Bạn thân của anh đã dứt sữa chưa đấy? Sao cứ như đàn bà thế...."

Bạch Dực có chút bất đắc dĩ nói: "Hết cách rồi, vốn anh không định xen vào nhưng giờ cậu ấy đang suy sụp tinh thần nghiêm trọng, anh không thể bỏ mặc được. Chỉ e lời nguyền chưa kết thúc thì cậu ta đã tự kết thúc đời mình. Khi ấy thì anh gián tiếp nợ một mạng người, em muốn ông xã mình sau khi chết phải xuống địa ngục sao?"

Tôi hứ một tiếng, nói: "Ông xã cái đầu anh. Dù chơi trò gì... nhưng người tâm thần nói chuyện cũng có thể tin được sao? Hắn ta không phải do bị thần kinh nên mới cầu cứu đấy chứ?"

Bạch Dực thay quần áo nói: "Có ba chuyện chúng ta nhất thiết phải cân nhắc. Nếu em muốn giúp anh thì hãy nghĩ về ba chuyện này."

Tôi hỏi: "Chuyện gì?"

Bạch Dực nói: "Một là văn vật của nước Thục kia, tại sao chỉ có bọn tiểu Triệu gặp chuyện. Hai, ông lão kia vì sao lại chết. Ba, lúc nãy em nhớ anh, sao cứ nói lấp lững."

Tôi nghe được điều thứ ba thì khẽ gầm lên: "Cút!"

Nhưng chuyện không quá đơn giản như tôi nghĩ. Sáng hôm sau, cửa nhà của chúng tôi bị gõ liên tục. Tôi mang cái đầu rối như tổ chim ra mở cửa, không ngờ thấy một người đội mũ cảnh sát, nhìn kỹ thì ra là anh cảnh sát khu vực chỗ chúng tôi. Theo sau anh ta còn có một người đàn ông tuổi trung niên mặc sơmi, xem ra là cảnh sát ngầm.

Anh ta nhìn tôi hỏi: "Nơi này có người tên Bạch Dực không?"

Tôi hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm cảnh sát tìm Bạch Dực làm gì, liền nhìn vào trong gọi: "Lão Bạch, có người tìm."

Bạch Dực từ phòng đi ra, cảnh sát nhìn anh dò xét một lúc, hỏi: "Anh là Bạch Dực?"

Bạch Dực gật đầu, người đàn ông trung niên tiến lên, hỏi: "Có thể vào nhà nói chuyện không?"

Cảnh sát muốn vào, chúng tôi có thể ngăn được sao? Tôi tránh ra để hai người kia bước vào. Họ cũng không khách sáo, hỏi: "Hôm qua hai người đã tham gia hoạt động đặc biệt của bảo tàng?"

Tôi gật đầu.

Cảnh sát chìm hỏi: "Anh phụ trách phục vụ trà?"

Bạch Dực gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi khá giỏi trong pha trà."

Cảnh sát đảo mắt, sau đó hỏi: "Vì anh là người làm duy nhất không phải nhân viên của bảo tàng. Nên chúng tôi muốn biết tại sao anh đến đó?"

Bạch Dực nói: "Là bạn chung lớp nhờ tôi đến đến giúp. Có thể xem là tự nguyện đến."

Cảnh sát lại đảo mắt, hỏi: "Tên bạn chung lớp của anh có thể cho chúng tôi biết một chút được không?"

Bạch Dực nói: "Triệu Nhất Kỳ"

Cảnh sát ghi lại tên này, sau đó nói: "Được rồi, vụ án này rất mong các anh không tiết lộ ra ngoài, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Thời gian tới cũng không được đến tỉnh khác."

Bạch Dực gật đầu, cảnh sát hắng giọng rồi rời đi. Bạch Dực đóng cửa lại, mặt anh lạnh lùng không nói gì cả, qua thật lâu mới lên tiếng: "Anh phải đi tìm tiểu Triệu một chuyến."

Tôi gật đầu, nói: "Em đi cùng anh."

Bạch Dực cau mày lắc đầu nói: "Đừng, em đừng đi, cậu ấy bảo anh đến một mình hẳn phải có lý do."

Tôi vội cãi lại: "Chuyện này không đơn giản, anh đi một mình em rất lo."

Bạch Dực thấy tôi kiên quyết như thế cũng không thể nói gì hơn, anh nói: "Vậy em ở dưới lầu chờ anh."

Hai người chúng tôi đến nhà Triệu Nhất Kỳ. Hắn ở một nơi vô cùng dốc, nếu đi thêm chút nữa không chừng sẽ đến Côn Sơn mất. Bạch Dực để tôi chờ dưới lầu, xung quanh đều là cỏ dại hoang vu, tôi cau mày châm một điếu thuốc: "Anh yêu à, nơi này thật lắm muỗi, anh nên nhanh lên một chút, nếu không e rằng em bị đốt thành hình gì cũng không biết."

Bạch Dực vân vê cằm tôi nói: "Khổ sở rồi, về nhà anh bồi thường thật tốt nhé!"

Tôi gạt tay anh nói: "Được rồi, đi đi. Có chuyện gì thì gọi điện, nếu không được thì hướng ra cửa sổ gọi cứu mạng cũng được."

Bạch Dực cười ha ha bước lên lầu. Miệng tôi tuy nói rất dễ nhưng lòng lại có hơi lo lắng. Dựa theo tình huống hiện tại tên tiểu Triệu này rất có thể sẽ giở trò quỷ. Bất quá hắn chẳng việc gì phải giết ông lão. Nhưng nếu quả thật là hung thủ, thì làm cách nào giết một người mà thần không biết quỷ không hay. Đúng là không thể lý giải mà.

Tôi nhả một ngụm khói, quả nhiên không bao lâu thì tay bị muỗi cắn vài đốt. Ngưa ngứa thật khó chịu, trời lại rất nóng, thỉnh thoảng trong đám cỏ dại lại vang lên tiếng cóc kêu. Khu này chắc còn rất nhiều nhà bỏ không. Tối đến quả thật cảm thấy rất hoang vu. Thằng kia ở nơi này, thêm vào gặp chuyện như vậy, thần kinh không chịu nổi cũng dễ hiểu. Nhưng rốt cuộc thì tinh thần bị dồn nén đến độ nào mới thành ra như vậy?

Tôi dụi thuốc, nhìn lên lầu, lẩm bẩm: "Được một lúc rồi..." Bỗng tôi phát hiện trong tòa nhà dường như có người đi xuống. Tôi cho rằng đó là Bạch Dực, nhưng người kia đi rất từ tốn, cứ như một ông già. Đây là một chung cư đã cũ, dù có đèn sáng thì nhìn sơ qua cũng rất u ám. Đi đã lâu tại sao vẫn chưa đặt chân xuống lầu. Ông ta mặt quần Tây màu đen, còn mang giày bóng loáng.

Tôi nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang tối đen như mực. Người này đi vô cùng chậm, gần như từng bước một đều dừng lại thật lâu. Cuối cùng cũng thấy được nửa người trên, người nọ đang mặc một bộ đồ Tàu màu lam. Lòng tôi thầm nghĩ, bộ dáng, ăn mặc như vậy chắc là người đang ở trong chung cư này. Mãi đến khi thấy được cổ, tôi nhìn theo đó phát hiện một bên cằm dường như có thứ gì đó. Ngay lúc tôi nhìn đến đầu, thì trong nháy mắt y ta đã đưa gương mặt mình ra. Tôi hoảng hốt, người đàn ông mang mặt nạ lại xuất hiện. Y vẫn đeo nửa cái mặt nạ như trước. Nửa còn lại của mặt thật vô cùng kinh dị, sắc mặt như được quét tầng tầng lớp lớp sáp, giống như nghệ thuật đổi mặt của Tứ Xuyên vậy. Dù sao đó cũng không phải là mặt của một người chân chính. Y nhìn về phía tôi không ngừng đong đưa đầu điều chỉnh mặt nạ rồi thoáng cái biến mất, tạo thành một gương mặt thối rửa hoàn toàn, con ngươi còn không ngừng chuyển động.

Tôi sợ đến lảo đảo cả người. Lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa thì có một ông lão đi xuống lầu. Nhưng dáng vẽ quá mức bình thường. Tôi đổi ngay thái độ dữ tợn lúc nãy, ông lão đến gần hỏi: "Cháu có việc gì không, đang đợi người à? Trời nóng, cẩn thận bị cảm nắng."

Tôi ngừng thật lâu, lấy lại tinh thần. Đây là một ông lão bình thường, dù đi đứng bất tiện nhưng tuyệt đối không phải là thứ kinh dị lúc nãy. Tôi miễn cưỡng cười, nói: "Không có gì, không có gì, con đang đợi người."

Ông à một tiếng liền rời đi. Ông lão rất có thể đang đi hóng gió, động tác vô cùng nhàn tản, nhưng quả thật rất đỗi bình thường. Tôi cảnh giác nhìn ông, rất sợ sẽ gặp phải "Đổi mặt"

Tôi bưng mặt, lúc nãy lẽ nào là ảo giác? Một lúc sau, Bạch Dực rốt cuộc đã xuống. Tốc độ cũng vô cùng chậm, xem ra anh đang suy tư gì đó.

Tôi chạy nhanh đến hỏi: "Sao rồi?"

Bạch Dực nói: "Cậu ta nói, nếu anh biết bí mật thì nhất định phải giữ kín, bằng không sẽ chuốc lấy tai họa."

Tôi hấp tấp hỏi: "Vậy cách hóa giải thế nào?"

Bạch Dực vừa định mở miệng thì từ hành lang truyền xuống tiếng của Triệu Nhất Kỳ. Hắn cứ như bị điên hét lên: "Bạch Dực, cậu phải giữ bí mật đấy!"

Tôi thấy người ta đã không muốn cho mình biết cũng không biết làm sao. Bạch Dực vỗ vai tôi ý bảo cùng đi nhanh lên.

Tôi ngẩn đầu nhìn hành lang tối đen. Dường như vẫn còn người đang đứng, chắc là Triệu Nhất Kỳ. Hắn bỗng nhiên đi dọc theo cầu thang đưa đầu ra dò xét. Trong khoảng khắc đó tôi bỗng liên tưởng đến gương mặt thối rửa một cách lạ lùng. Hắn hung tợn nhìn trừng trừng vào tôi, dường như đang mang đầy thù hận.

Trên xe bus, Bạch Dực vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi rất lưu tâm đến mấy lời lúc nãy của Triệu Nhất Kỳ. Nhưng hắn đã cố chấp đến vậy nếu tôi cứ cố hỏi, thì với cá tính của Bạch Dực khẳng định sẽ không nói.

Tôi đợi bên cạnh có hơi buồn bực. Bạch Dực bỗng mở miệng hỏi: "Em nghĩ một người có khả năng giữ bí mật tới đâu?"

Tôi nghĩ một chút rồi đáp: "Còn xem cấp độ của bí mật tới đâu. Nếu là tối cơ mật, nói không chừng sẽ sống để bụng chết mang theo."

Bạch Dực nói: "Anh biết hố tế tự đó dùng để làm gì."

Tôi hỏi: "Để làm gì?"

Bạch Dực nói: "Dùng hình xử tử người phản bội. Đó là nơi hành quyết tội nhân của người Thục cổ."

Tôi nhìn Bạch Dực, đợi anh tiếp tục giải thích. Bạch Dực nói: "Hố tế tự kia thật ra làm hầm hành quyết.Theo tiểu Triệu nói đó là một hình phạt vô cùng tàn khốc. Đầu tiên người bị hành hình sẽ tự nói ra hết tội trạng, sau đó tế tư cũng chính là pháp quan sẽ ra lệnh tử hình. Người nọ sẽ bị chặt hết tứ chi, sau đó là rút lưỡi, cuối cùng là sửa sang lại gương mặt, đeo vào mặt nạ hoàng kim, rồi bị chôn sống dưới hầm. Nếu thi thể họ hư thối thì coi như trừng phạt đúng tội, còn ngược lại đã chứng minh rằng họ đã giữ kín bí mật của bộ tộc mình. Thế là thi thể sẽ được đào lên một lần nữa, tiến hành tế lễ và biểu dương long trọng. Khi ấy đại tế tư và quốc vương cũng sẽ tham gia tế điện. Biểu hiện sự tin tưởng với họ."

Tôi lắc đầu nói: "Người đã chết, tế lễ linh tinh có nghĩa gì!"

Bạch Dực nói: "Đúng vậy... nhưng đây chính là mấu chốt phá giải lời nguyền. Nó liên quan đến chuyện giử hay không giử bí mật."

Tôi nhìn sâu vào mắt Bạch Dực, anh nói: "Tiểu Triệu nói, nếu muốn phá giải lời nguyền phải đem chuyện tư mật nhất nói với một người. Nếu người đó giữ kín bí mật thì cậu ấy có thể thoát khỏi sự uy hiếp của cái chết."

Tôi hít sâu một hơi, hỏi: "Anh đồng ý rồi à?"

Bạch Dực nói: "Chưa... anh vẫn chưa nhận lời. Bởi anh cũng không dám chắc là mình có thể vĩnh viễn giữ giữ bí mật hay không? Anh vẫn chưa biết đó là bí mật gì."

Tôi gãi gãi đầu nói: "Thế bài toán này phải giải thế nào đây?"

Bạch Dực tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: "Để anh nghĩ đã."

Tôi không nói nữa, để Bạch Dực tự suy xét vấn đề. Đến nhà, Bạch Dực vẫn vô cùng trầm mặc. Tính anh vốn thế, nhìn bề ngoài có vẽ thờ ơ, nhưng đối với chuyện được nhờ vả, anh luôn chuyên tâm suy xét. Đa phần đều do anh là người rất có trách nhiệm, rất khác một kẻ hay ba hoa tìm cớ khoái thác trách nhiệm của bản thân.

Hôm nay anh gần như không nói lời nào, cũng không trêu đùa, chỉ là lặng yên đọc sách, thỉnh thoảng nói với tôi vài câu. Tôi nghĩ hẳn là anh vẫn canh cánh với sự lựa chọn này. Dù sao hứa hẹn với người như vậy nặng nề vô cùng. Anh lại quá trọng chữ tín, nên có thể bị chữ tín đè bẹp, tựa như Canh Thìn ngày xưa.

Dù sao cái mặt nạ kia vẫn chưa đến nỗi uy hiếp sinh mạng, nên tôi mong chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua. Đến tối, Bạch Dực có hơi thoát khỏi tình trạng suy tư nặng nề, anh để sách xuống, bước vào bếp làm cơm. Tuy không nói gì, nhưng có thể nhận ra anh đã chọn không nắm giữ rồi.

Tôi cho tay vào túi quần, theo anh vào bếp, vừa nhìn anh thái hành vừa nói: "Aiz, em nghĩ chúng ta không nhất thiết phải nắm giữ."

Bạch Dực gật đầu, anh nói: "Việc, này anh sẽ giữ chừng mực, em cũng đừng quan tâm nhiều quá. Về chuyện người đeo mặt nạ của em, có thể có hai nguyên nhân. Một là vấn đề thể chất của em. Ha ha, đừng trừng anh, hai là y muốn nhắn với em tin gì đó."

Tôi hỏi: "Là tin gì?"

Bạch Dực nói: "Anh vẫn chưa biết. Nhưng chúng ta không can dự vào chuyện này có vẻ là đúng đắn."

Tôi cau mày nói: "Nếu vậy, em vẫn không thể hiểu được tại sao lần làm loạn đầu tiên, chiếc ly anh vẫn hay uống trà và hộp trà đều được đặt ở cửa. Y như tế lễ ấy...."

Bạch Dực bỗng dừng thái hành, anh quay lại nhìn tôi hỏi: "Em nói gì?"

Tôi nói: "Đêm qua, lúc em điện thoại gọi anh về, thì tất cả dụng cụ pha trà của chúng ta đều ở ngoài cửa, toàn bộ đều hướng ra bên ngoài."

Bạch Dực để dao xuống, anh nói: "Sao anh lại không nghĩ đến!"

Tôi a hết nửa ngày... Cuối cùng Bạch Dực nói: "Anh phải ra ngoài một chuyến, em đợi ở nhà, đừng đi đâu hết."

Nói xong, anh cầm lấy áo rồi chạy sộc ra ngoài. Tôi sững sờ ngay cửa bếp nhìn Bạch Dực vụt đi như để tóm lấy thứ gì đó. Dù thế nào lòng vẫn cứ chấp nhặt, tôi cầm điện thoại và áo khoác rồi cũng chạy ra ngoài. Lúc này Lục tử lại gọi đến: "Bạn thân mến, đang ở đâu thế?"

Tôi nói: "Nhà, nhưng không thể nói chuyện với cậu, sắp ra ngoài có việc."

Lục tử vội nói: "Đừng đừng, cậu đừng tắt máy. Mình cho cậu biết, tiểu Triệu đó không bình thường. Ông lão kia thật ra chính là cậu của hắn, cậu ruột. Cậu nói với Bạch Dực, đừng dính dáng gì với hắn nữa!"

Tôi vừa nghe liền căng thẳng nói: "Mẹ nó, sao không nói sớm!"

Lục tử nói: "Mình sao có thể biết. Mình là lão cha cả ngày hôm nay ngoài ăn cơm đều là nói chuyện này. Cảnh sát dường như đã tình nghi thằng đó rồi, bất quá vẫn chưa tìm ra động cơ cùng cách thức giết người. Nhưng mình thấy dù thế nào cũng không bình thường."

Tôi vỗ trán nói: "Chuyện này phiền rồi. Mình đã sớm nghĩ tới rồi mà. Không nói nữa, mình phải đuổi theo Bạch Dực, chắc anh ấy đến nhà của Triệu Nhất Kỳ."

Lục Tử cũng gấp gáp, cậu ta vội nói: "Tìm anh ta về ngay đi."

Tôi quát vào điện thoại: "Vậy cậu còn không mau tắt máy, lãng phí thời gian của mình quá đấy!"

Nói xong tôi ném điện thoại rồi vội vã ra ngoài. Nhưng lúc này Bạch Dực đã chạy mất tăm. Tôi cầm áo khoác, đứng ở cửa chẳng nghĩ ra cách gì. Sau cùng cũng chỉ có thể có nhớ lại đường đến nhà Triệu Nhất Kỳ.

May là trí nhớ của tôi không tệ, cuối cùng cũng tìm được, nhưng lúc này cũng đã nửa đêm. Lần đầu tiên tôi thấy chung cư hoang vắng như vậy, nếu bị giết ở chỗ này e rằng đến khi xác thối rửa thành nước thì may ra mới được phát hiện. Nghĩ đến đây liền lo lắng cho Bạch Dực. Tên này vừa nghe đến trà đã vội chạy ra ngoài, thật không biết đang nghĩ gì.

Lục lại trí nhớ, tôi đã đến được đống cỏ dại quanh chung cư. Buổi tối trong đó chỉ lơ thơ vài ngọn đèn. Các dãy lầu tối đen chỉ có vài hộ thuê, nhưng tôi vẫn không biết Triệu Nhất Kỳ ở nhà số mấy đành ngẩn đầu nhìn các cửa sổ, định tìm một nhà nào đó thử vận may. Bỗng hành lang vang lên tiếng bước chân thong thả, tôi mở to mắt nhưng không thấy ai xuống lầu. Đột nhiên truyền đến tiếng ngã xuống, tôi chạy vội lên lầu, không ngờ lại phát hiện ra nửa cái mặt nạ hoàng kim. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Tôi cầm mặt nạ, cảm thấy nó không phải là hoàng kim, so ra thì nhẹ hơn nhiều, chỉ là đồ làm nhái theo. Tôi ngẩng đầu nhìn cầu thang bỗng cảm thấy phía sau tê dại, tiếp theo là chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể quay lại nhìn trong chớp mắt. Tôi kinh ngạc phát hiện Triệu Nhất Kỳ không biết từ lúc nào đã ở phía sau, mặt hắn còn đang đeo nửa cái mặt nạ....

Lúc tôi tỉnh lại lần nữa thì nhận ra mình đang ở trong nhà của Triệu Nhất Kỳ. Nơi này vô cùng bừa bãi, thứ gì cũng có, thật giống một tiệm tạp hóa. Khắp nơi đều dày đặc bụi bặm và xác gián, nơi đầu giường còn đặt rất nhiều kháng sinh trị viêm loét, còn có băng gạt đã sử dụng. Khắp nhà đều tràn ngập mùi thối.

Tôi muốn ngồi lên, nhưng phát hiện mình đang bị trói trên giường, còn tay thì bị buộc chặt lên đầu giường. Triệu Nhất Lỳ từ ngoài đi vào, hắn vẫn mặc bộ đồ Tây cứng nhắc như cũ, mặt đeo nửa cái mặt nạ. Mặt hắn không chút cảm xúc nói: "Tao cứ nghĩ Bạch Dực sẽ đến, không ngờ là mày...." Giọng điệu cứ như hôm nay thấy TV đổi phát thanh viên vậy.

Tôi cảnh giác dò xét: "Cuối cùng là anh muốn gì?" suy nghĩ lại, liền hỏi: "Ông lão kia là do mày giết?"

Triệu Nhất Kỳ nghe tôi hỏi thì ánh mắt càng trở nên lạnh lùng. Nhưng tôi phát hiện hắn có hơi giận dữ, khẽ lắc đầu ngồi xuống bên cạnh, vuốt mặt tôi nói: "Đó là cách hóa giải lời nguyền."

Tôi bối rối nhìn hắn: "Phá giải lời nguyền không phải cần giữ kín bí mật sao? Mày giết người để làm gì?"

Triệu Nhất Kỳ nghe xong câu này thì sắc mặt lập tức thay đổi, gương mặt tái nhợt của hắn đanh lại, nói: "Tao cứ nghĩ Bạch Dực là người có thể tin được, cũng là người có thể giữ bí mật tốt nhất. Không ngờ cậu ta lại nói ngay việc này với mày. Chậc, quả nhiên con người không cách nào giữ kín bí mật."

Tôi thấy hắn như bị đả kích rất nặng nề, liền chuyển đề tại: "Mày khẳng định là có lời nguyền sao?"

Triệu Nhất Kỳ dường như vẫn chìm đắm trong đau khổ do đả kích. Hắn cau mày nói: "Có, mày không tin sao? Để tao nói cho mày nhé."

Hắn dọn sạch một cái ghế ngồi xuống, rồi vân vê ngón tay như điên. Hắn nhìn tôi một chút, lại cuối đầu nhìn vào tay mình nói: "Chuyện này vốn định nói với Bạch Dực, nhưng cậu ta chưa đến, mà tao cũng không có thời gian để chờ nữa." Nói xong hắn liền cởi áo, tôi phát hiện ra bụng hắn đã bị thối rửa thành một lỗ lớn.

Tôi hỏi: "Lẽ nào lúc mày rời khỏi đã bắt đầu thối rửa."

Hắn nói: "Đúng vậy, đó là một loại nguyền rủa, nhưng không đáng sợ lắm.... Không, không đáng để bận tâm chút nào."

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nói: "Mày có thể giử bí mật!"

Tôi vẫn chưa theo kịp suy nghĩ của hắn, thuận miệng hả một tiếng. Nhưng hắn cứ nhìn trừng trừng vào mắt tôi. Đến thở mạnh tôi cũng không dám, vô cùng thận trọng thăm dò: "Muốn tao đảm bảo điều gì? Tao và mày có quen biết gì đâu."

Hắn như đoán được kế hoạch của tôi, lập tức lấy băng vải gần đó, quấn quanh cổ tôi, tàn bạo nói: "Nếu mày không đồng ý! Tao xiết chết mày."

Tôi cảm nhận rất rõ cổ bị bị xiết rất chặt, nghĩ thầm hắn vốn không bình thường, sợ hắn sẽ thắt chết mình. Tôi vội vàng nói: "Được được, tao đồng ý. Mày mau buông tay ra!"

Triệu Nhất Kỳ từ từ buông sợi dây trong tay. Hắn hít sâu vài cái, dáng vẻ cuối cùng cũng trở lại giống như một người vô hại và đáng thương. Hắn ngồi xuống nói: "Được rồi, như vậy chúng ta bắt đầu. Kể từ lúc trước nhất nhé. Hố tế tự kia... hố tế tự kia thật là là một hầm quỷ chứa đầy xương trắng của kẻ phản bội nước Thục cổ. Chúng bị trừng phạt nghiêm khắc, tra tấn cuối cùng là bị chôn sống ở đây. Theo truyền thống của nước Thục cổ, nếu tội nhân bị hư thối sẽ phải vĩnh viễn ở lại cái hầm có vạn người này. Còn ngược lại thì đó là một người dũng cảm, bảo toàn tín nghĩa. Họ sẽ được đào lên rồi an táng trang trọng, đồng thời hằng năm sẽ được cúng tế. Có thể xem hầm này chính là tượng trưng cho một hình thức kiểm tra.

Những văn vật kia đều do tao phát hiện, còn cái mặt nạ là thứ mang trên mặt mỗi tội nhân bị nghiêm phạt, đại biểu cho sự cứu rỗi duy nhất. Nếu sau khi chết, họ bị thối rửa trở thành xương trắng thì mặt nạ tự nhiên rơi ra, ngược lại sẽ vẫn mang mặt nạ như cũ.... Lúc đó, tao đào ra được một cái mặt nạ được chôn rất sâu. Lúc tao giở lên, phát hiện dường như dưới đó còn có một người, nó không chết! Đó là cảm nhận chấn động... một người mang mặt nạ bị chôn mấy nghìn năm dưới đất chắc đã thành xác sống. Nhưng ngay khoảnh khắc tao nhấc mặt nạ ra khỏi, nó lại biến thành một bộ xương trắng nằm trơ. Dường như cảm giác lúc nãy đều là giả.... Cũng vào thời điểm đó, người trong đoàn của bọn tao xuất hiện ảo giác."

Kể đến đây hắn ngừng lại, sau đó nhìn tôi kể tiếp: "Mày đang nghĩ tao bị điên phải không. Có lẽ là ảo giác, ngay lúc đầu tao cũng nghĩ vậy. Nhưng khi cái mặt nạ biến mất thì tao lại cho rằng việc này không đơn giản như thế. Tao khẳng định cái người trong hầm hành quyết kia đã lấy đi. Nó đã theo chúng tao ra khỏi hầm...."

Tôi liếm môi, nói: "Đó là hố tế tự từ mấy ngàn năm trước, sao lại... có người còn sống?"

Triệu Nhất Kỳ thấy tôi như vậy thì đau khổ lắc lắc đầu, nói: "Lời nguyền này do nó mang đến cho bọn tao. Đối với tao, đó chính là bắt đầu của ác mộng. Sau đó thì tao ý thức được phải đặc biệt cẩn thận với nó. Ngay tối gặp chuyện xui xẻo, tao đã nằm mơ, thấy gã đàn ông mang mặt nạ kia bỏ mặt nạ ra. Nhưng nó không có da mặt, tao liền liên tưởng đến phạm nhân đã bị lột da mặt và rút lưỡi, sau đó bị chôn sống. Thoáng chốc tao tỉnh giấc, cảm thấy mặt mình đau tưởng chết, phát hiện da trên mặt đều là máu.... Tao biết rõ đó là một ám chỉ, nên ngày đó tao giả bệnh không đi vào hầm tế, cũng vì thế mới thoát được một kiếp...."

Tôi hỏi: "Thế thì tại sao mày biết được cách hóa giải?"

Triệu Nhất Kỳ nói: "Là... tao nghĩ khi mình trở về thì có lẽ ác mộng cũng kết thúc. Nhưng tao lại phát hiện đó chỉ mới là bắt đầu! Còn tệ hơn cùng mọi người chết chung trong sự cố ở hầm tế rất nhiều...."

Nói xong, hắn ôm đầu, tiếp tục kể: "Lúc đó tao vẫn không biết mình bị cái chết đe dọa, lái xe thiếu chút nữa đã gây tai nạn, bếp gas rõ ràng đã được tắt nhưng bỗng nhiên lại tự mở. Lúc ấy, tao cũng không mấy quan tâm nhưng sau vài lần vào sinh ra tử, cuối cùng nghe được từ miệng của một lão già. Lão ta là người phụ trách khai quật hầm tế. Tuy không đến hiện trường nhưng lại có nhiều tư liệu và manh mối mà bọn tao không biết. Ờ, sẳn tiện nói luôn, lão là cậu tao.... Ha ha, lúc tao kể tất cả, lão vô cùng lo lắng cho tao, còn giúp tao tìm cách hóa giải, thậm chí tự mình đến chỗ hầm tế. Sau cùng lão moi được một cách có thể hóa giải lời nguyền...."

Tôi nuốt nước bọt hỏi: "Cách gì?"

Triệu Nhất Kỳ cười quái đãn khác thường, không biết nên gọi là đang khóc hay cười. Hắn mỉm cười nói: "Bí mật, tìm một người, đem điều tối mật nhất của mình nói cho hắn. Chỉ cần người này giữ kín vậy thì ... lời nguyền sẽ được hóa giải, hoặc nó bị đông lại."

Tôi nhìn vào mắt hắn hỏi: "Đây là... lý do mày tìm Bạch Dực?"

Triệu Nhất Kỳ cười khằn khặc nói: "Không, không, Bạch Dực không phải là người đầu tiên. Người đầu tiên giử bí mật là cậu của tao. Lúc bọn tao biết chuyện này, lão đã nói đó là cách có thể bảo toàn mạng sống khả thi nhất. Thế nên tao đem chuyện không thể nói cho ai biết là trước kia mình đã từng buôn lậu kể cho lão nghe. Lão nghe xong biểu hiện đầu tiên là rất đau lòng. Đều là giả vờ... trong khoảnh khắc tao còn nghĩ mình đã gây khó cho cậu. Nhưng sau đó chuyện thật ra là...."

Triệu Nhất Kỳ cắn tay, nói tiếp: "Lão biết tao có cách moi được văn vật, đồng thời cũng biết tao là tay trong của đường dây làm giả đồ cổ. Sau đó luôn bắt tao phải làm mấy chuyện mua bán trao đổi văn vật. Lúc đầu tao nghĩ là báo ân, dù có không muốn cũng giúp lão làm. Nhưng lão càng ngày càng tham, thậm chí còn xem tao là lao động tay chân. Nếu tao đòi chia phần, lão sẽ đem bí mật đó ra khống chế tao. Thái độ cũng khiến tao càng lúc càng không thể chịu được. Nhưng nếu hắn nói ra,... có thể tao sẽ chết. Bất quá nếu không nói ra, rất có thể tao sẽ vì đầu cơ văn vật mà ngồi tù. Lão thật sự đã dồn tao vào đường cùng. Nên tao nghĩ cách đổi người bảo mật... Tao đang tìm thì gặp được Bạch Dực, bạn chung lớp cũ...."

Tôi nói: "Mày cho rằng khi nói chuyện này ra, Bạch Dực sẽ mê muội giúp mày giử kín bí mật sao? Mày đã giết cậu mày rồi. Khoan đã... mày giết bằng cách nào? Lão ta rõ ràng là chết trước mặt rất nhiều người...."

Triệu Nhất Kỳ nói: "Thật không hiểu tại sao Bạch Dực lại coi trọng một thằng ngu như mày? Chỉ số thông minh quá thấp ... nếu là Bạch Dực chắc chắn đã nghĩ ra. Bất quá tao sẽ không cho cậu ấy cơ hội, vì bước cuối cùng cậu ấy bỗng nhiên thay tao hoàn thành."

Tôi ghét nhất kẻ nào bảo mình ngu. Tựa như nói tôi giống con gái vậy, nghe xong là giận dữ như nhau. Tôi cố kiềm nén, hít vào, hỏi: "Là sao?"

Triệu Nhất Kỳ rất hồ hỡi nói: "Đơn giản lắm, vì cậu ấy phụ trách phục vụ trà. Lão già kia có một thói quen không nói với ai là thích cho đường phèn vào trà. Nên lúc Bạch Dực nói chuyện với mày, tao đã lén đánh tráo bình đựng đường phèn, đồng thời chỉ để lại đúng số lượng lão cần mà thôi. Lão chắc chắn sẽ nghĩ đường phèn đã được dùng gần hết, bấy nhiêu thuốc đó thôi cũng đủ để lão xong đời. Còn lại chỉ cần tao khống chế công tắc đèn một chút, rồi lợi dụng lúc tối tăm mang mặt nạ cho lão thì ai cũng không nhận ra. Hơn hết tất cả nhân viên đều đeo bao tay, đến vân tay cũng không có. Đúng là trời đã giúp tao."

Tôi nghe chuyện của hắn, đầu liền xuất hiện một câu nói: Thằng điên có chỉ số thông minh cao là đáng sợ nhất....

Triệu Nhất Kỳ thấy tôi vẫn đang dõi theo câu chuyện của hắn, thì dừng lại một chút, hỏi: "Còn muốn hỏi gì không?"

Tôi nhìn vào mắt hắn hỏi: "Mày để tao biết nhiều như vậy, giờ chẳng khác nào toàn bộ yếu điểm của mày đều do tao nắm. Chỉ cần tao nói ra thì dù không có lời nguyền mày chắc chắn cũng bị tử hình."

Triệu Nhất Kỳ mỉm cười đầy hiểm độc, sau đó lại phá lên cười to, hắn cười gập cả người, nói: "Tao để cho mày nói? Mày không biết sao? Trên đời này có một loại người dù sống cũng sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật...."

Tôi mở to hai mắt. Cứ ngỡ hắn sẽ giết mình, nhưng nếu hắn muốn giết tôi sẽ không nói ra nhiều bí mật như vậy. Xét theo tình cảnh bây giờ, hắn chắc không quá tốt đến thế.

Triệu Nhất Kỳ lấy từ trong ngăn tủ ra một cái ống chích, bên trong có chất lỏng màu nâu, chắc hẳn không phải thứ tốt gì. Hắn mỉm cười nhìn tôi nói: "Ờ, quên nói cho mày biết. Tao có hai bằng cấp, ngoài khảo cổ, còn có bào chế thuốc. Chất độc của ông lão cũng do tao nhiều lần thử nghiệm mới có thể cho ra một hoàn hảo như vậy. Mày xem... chỉ cần cây kim này đâm xuống thì đa số trung khu thần kinh ở đại não sẽ bị liệt, tiếp theo mày sẽ là người thực vật nửa đời còn lại. Yên tâm, tao sẽ không để mày chết đâu, tao sẽ ném mày vào trại an dưỡng."

Tôi giãy giụa, nhưng tay bị trói chặt không thể vùng ra. Gương mặt thối rữa dần phóng đại trước mắt. Hắn mỉm cười đè cánh tay của tôi xuống. Tôi mở to mắt, đến hét lên cũng quên. Lúc đâm kim vào, thì điện thoại di động của hắn kêu vang. Điều này khiến tay hắn bị run, cánh tay của tôi bị kim làm rách một mảng da. Hắn tắt điện thoại, điều chỉnh lại hô hấp, muốn tiếp tục tiêm vào tôi. Ngay trong nháy mắt, một đám người xông vào, vài cảnh sát đè Triệu Nhất Kỳ còn đang lúng túng xuống. Mặt hắn đầy ngỡ ngàng, ống chích trong tay bị cảnh sát giật lấy. Giờ phút này tôi mới thở ra một hơi, sau đó phát hiện Bạch Dực và Lục tử cũng đến. Bạch Dực nhìn thấy tình cảnh của tôi thì sắc mặt trắng bệch lại, chẳng biết có phải do thuốc đã ngấm vào thân thể hay không, đầu tôi đau như búa bổ, không cách nào nói được. Tôi cảm thấy Bạch Dực đang cố sức lay mình, nhưng anh nói gì thì tôi không thể nào nghe được.

Tôi mở mắt lần nữa thì đã nằm trong bệnh viện. Bạch Dực đang ở ngay bên cạnh với vẻ mặt đầy day dứt. Tôi cảm thấy lưỡi mình líu lại, anh phát hiện tôi đã tỉnh thì gọi một tiếng. Bác sĩ tiến vào kiểm tra cho tôi, nói: "May mà lượng thuốc tiêm vào vô cùng ít, nếu không thì giờ đây đã thành kém trí rồi."

Bác sĩ nói vậy, Bạch Dực càng thêm day dứt, tôi đảo lưỡi mình nói: "hổng seo... triện lày hổng tách tanh." (Không sao,... chuyện này không trách anh)

Bạch Dực ôm lấy đầu tôi. Tôi nhận thấy tay anh run vô cùng, anh như đang dày vò mình nói: "Không sao là tốt rồi... Không có sao là tốt rồi...."

Cứ thế qua ba ngày, cuối cùng tôi cũng được xuất viện. Nghe Bạch Dực nói Triệu Nhất Kỳ vì tội mưu sát, bắt giữ người phi pháp, cố ý tổn thương người khác, đầu cơ trục lợi từ văn vật đã bị bắt vào tù. Những tội danh này cũng đủ để hắn bị xử bắn vài lần.

Sau khi xuất viện về nhà, tôi hỏi Bạch Dực đêm đó đã chạy đi đâu, anh không quá hào hứng nhớ lại, nhưng cũng kể: "Anh đi tìm cảnh sát để điều tra bình đựng trà. Vì anh vẫn còn nhớ lúc ông lão kia uống trà có nói một câu là nhạt quá. Anh đoán chắc lão đi lấy đường, độc cũng chỉ có thể được cho vào đây để lấy mạng lão."

Tôi thở dài nói: "Nếu anh nghĩ ra sớm một chút... Em cũng không bị hành hạ như vậy."

Bạch Dực xấu hổ nói: "Xin lỗi... vì đến phút cuối anh vẫn không dám tin Triệu Nhất Kì là hung thủ. Anh thà tin đây là một lời nguyền."

Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Dực, chuyển đề tài: "Hay có lời nguyền thật? Mặt nạ kia là giả, vậy cái thật ở đâu?"

Bạch Dực nói: "Chẳng biết nữa, nhưng nó đã không còn liên quan gì đến chúng ta."

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, bóng ma xuất hiện trước mắt em rất có thể là cậu của Triệu Nhất Kì. Nếu không tại sao lão ta lại đem ly và đồ pha trà của anh đặt ở cửa? Vì muốn nhắn gởi cách thức giết người của hắn ta?"

Bạch Dực xoa xoa mũi nói: "Chẳng biết nữa...."

Bỗng chúng tôi nhận được một cú điện thoại. Là trại tạm giam gọi đến, nói người bị tình nghi phạm tội Triệu Nhất Kỳ muốn gặp chúng tôi lần sau chót. Hắn muốn xin lỗi tôi.

Bạch Dực nhìn tôi, tôi gật đầu bảo đi thôi. Khi chúng tôi đến trại tạm giam, hình thể của Triệu Nhất Kỳ đã trở nên vô cùng thê thảm. Toàn gương mặt đều bị quấn vải chỉ lộ ra hai con ngươi đen mờ mịt. Hắn nhìn chúng tôi thật lâu mới mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi vốn không muốn đến nông nổi này."

Tôi cũng không biết đáp lại thế nào, còn Bạch Dực thì trước sau đều không nói gì cả. Anh chỉ nhìn thật sâu vào mắt của Triệu Nhất Kì. Hắn ta cũng ngẩng đầu nhìn anh, muốn mở miệng nhưng Bạch Dực đã lắc đầu ý bảo không cần nói nữa. Anh chỉ nói ngắn gọn một câu: Quá trễ rồi.

Triệu Nhất Kì đau đớn cúi đầu, sau cùng ngẩng lên nhìn tôi, nói: "Phải cẩn thận người đeo mặt nạ... Lời nguyền của nó không tan biến...." Nói xong hắn há to miệng lộ ra phần lợi đầy lỡ loét, đa số răng đã rụng gần hết, hắn lén lút thì thầm: "Lời nguyền sẽ không tan biến...."

—————–

Phần này do văn bản gốc tác giả viết và chú thích như vậy vì An Tung bị líu lưỡi

Nguyên văn: "每煞. . . 泽煞不夸你." ( 没事, 这事不怪你 )

Phiên ngoại 7: Bí Mật_Hết  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei