Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 12: Kim đồng hồ đứng yên

Cả người tôi như rơi xuống vực sâu, sau đó một âm thanh vang lên làm tôi giật mình tỉnh giấc. Ngẩng lên nhìn mưa to ngoài cửa, đầu đau tưởng chết. Tôi cảm thấy lúc nãy mình đang nằm mơ, nhưng khi mở mắt ra, trong tíc tắc đó, giấc mơ kia tan biến như hơi nước chẳng còn lại gì, chỉ nhớ rõ mỗi câu nói sau cùng: Sẽ còn trở lại....

Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, 6: 36'. Lúc này Lục tử lại biến mất, trong tiệm chỉ còn mình tôi. Cửa đang mở rộng hết mức, tôi thì vừa ngủ say sưa đến độ kẻ gian dọn hết tiệm cũng không hay, thằng ranh này thật là tiền nhiều không sợ trộm mà. Nhưng gần đây quả thật rất mệt mỏi, cứ làm việc liên tục gấp rút dẫn đến thiếu ngủ nghiêm trọng, giống như lúc nãy chỉ muốn nghỉ ngơi chốc lát không ngờ lại ngủ vùi thật sâu.

Tôi kiểm tra một vòng, tài sản không thiếu thứ gì, lúc này mới yên tâm ngồi lại sôpha. Lúc tôi mở đèn bàn thì chú ý đến một tờ giấy được chèn dưới ly cà phê. Trên đó có một địa chỉ được viết tháo, nhưng có thể đoán được đây là nét chữ của phụ nữ.

Đầu tôi vẫn còn đau do thiếu ngủ, hơn hết làm gì có khách nào tới trong thời tiết quỷ quái này. Tôi định đóng cửa nghỉ ngơi, chẳng biết trong tiệm đã đứng sẳn cô gái mặc váy ngắn màu vàng và sơmi trắng từ lúc nào. Cả người cô ta ướt đẫm, thần sắc bối rối, thêm sấm sét chiếu vào khiến mặt mũi trắng bệch ra.

Dáng vẻ của cô ta không giống khách hàng, tôi đến bên cạnh: "Thưa cô, có chuyện gì không?"

Cô ta không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường trong tiệm. Qua khoảng mười phút thì bỗng giật mình như phát hiện ra gì đó, nói: "Đúng là nơi này...."

Cô ta giật nảy mình rồi lao đến. Tôi vẫn chưa kịp định thần thì cô ta đã ngã quỵ xuống đất như đang tìm thứ gì. Tôi vội kéo người dậy, tay cô ta giá buốt đến dọa người, giờ đang là mùa hè sao tay lại lạnh đến thế.

Cô ta hung hăng hất tôi ra, trở mình quỳ sụp xuống đất. Tiếp theo dường như có một cái đồng hồ báo thức vọt ra khỏi sôpha. Tôi cũng không rõ là chúng tôi có thứ này hay không. Lúc này, cô ta cũng nhìn về phía tôi, giọng nói có chút khàn: "Em đã gặp anh...."

Nhờ ánh đèn, tôi nhìn rõ cô gái này. Gương mặt hơi gầy gò nhưng cũng khá thanh tú, bất quá nó đang tái nhợt đến đáng sợ. Nếu người đẹp này đến sớm mấy năm, nói không chừng tôi còn bay nhảy một chút, còn nay thì chỉ thầm mong cho lão Bạch đừng ở gần đây.

Cô ta ngồi bệch ra đất, dường như rất mệt. Bỗng cô kéo tôi lại nói: "Anh phải đi cùng em, em cần anh giúp."

Tôi nhìn mưa to tầm tả bên ngoài, lại nhìn người đẹp "bị tâm thần" này, đẩy tay cô ta ra nói: "Cô à, cô tưởng tôi là cảnh sát à, cô nên rời khỏi đây đấy!"

Tay cô ta run run cầm cái đồng hồ, nhìn thoáng qua xung quanh, nói: "Không, anh phải đi cùng em, nhất định phải đi cùng em. Còn một người nữa, đúng, anh ta sẽ đến ngay. Chỉ cần... tiệm kế bên vang lên tiếng đóng cửa, anh ta sẽ đến ngay!"

Tôi nhăn nhó mặt mày, dáng vẻ của cô ta thật không giống bình thường. Tôi muốn gọi điện cho cảnh sát, nhưng dường như cô ta biết được, vội kéo tôi lại nói: "Anh nhất định phải tin em, còn một giờ nữa, chỉ còn một giờ. Anh nhất định phải đi cùng em!"

Nửa người trên của cô ta gần như dán chặt vào tôi. Tay tôi lại không dám đụng chạm, chỉ có thể không ngừng lui về sau. Cô ta nắm lấy cánh tay tôi, tôi kinh ngạc nhận ra cô gái này mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều. Cánh tay bị kéo lại, khiến tôi không thể lùi được nữa, chỉ có thể dùng tay ngăn cô ta lại: "Có chuyện gì từ từ nói, một giờ gì? Đừng động đậy tay chân, bị người khác trông thấy không hay đâu."

Giờ đây, tôi càng thêm vững tin, cô gái này có vấn đề về thần kinh. Cô ta vừa khóc vừa lôi kéo tôi, cuối cùng là nằm ngay trên ngực tôi khóc lớn. Tôi còn chưa biết làm sao thì sát vách bỗng vang lên tiếng đóng cửa, lại nghe giọng nói lạnh đến rùn mình: "Các người đang làm gì?"

Tôi nhìn lại, cô ta nói cấm có sai.

Bạch Dực đang che dù đứng bên ngoài. Anh lạnh lùng cúi đầu nhìn chúng tôi. Lúc này cô ta có chút thảm thương, cả người ướt đẫm, tay áo xoắn đến tận cánh tay, ngực trắng tươi nhìn thấy không sót thứ gì. Lúc này, cô ta lại dựa sát vào tôi, nhìn Bạch Dực, tâm tình càng thêm kích động.

Sắc mặt của Bạch Dực ngoài xấu xí ra thì không còn từ nào khác để hình dung. Tôi vội vàng nói: "Anh đừng hiểu nhầm! Cô ta đột nhiên xông vào rồi lộn nhào thành thế này!"

Bạch Dực đặt cây dù vào thùng, anh lạnh lùng nhìn thoáng qua chúng tôi. Tôi phát hiện cô gái kia vẫn còn đang ôm mình liền bật dậy, cố sức đẩy ra, lăn một vòng rồi đứng lên, nhìn Bạch Dực nói: "Lão Bạch, anh phải tin em, cô ta bị tâm thần, đầu óc nhất định có vấn đề!"

Bạch Dực ngồi ở sopha im lặng nhìn tôi. Dường như anh giận thật rồi, nếu tôi nói thêm gì nữa có lẽ sẽ bị anh lẳng lặng giết chết mất. Lúc này, cô gái kia bỗng nhiên nhào đến bên Bạch Dực, anh cũng bị cô ta làm hoảng sợ. Cô ta lao đến, bị tôi nhanh tay lôi trở về. Cô ta mạnh mẽ quái lạ, tôi dường như phải cố hết sức mình mới kéo lại được.

Cô gái kia chỉ vào cổ của Bạch Dực, nói: "Anh còn nhớ tôi không! Tôi tới theo lời anh! Anh nên giúp tôi một chút!"

Cô ta thấy anh không phản ứng thì vô cùng lo lắng. Bạch Dực nhìn cô ta vài lần, lạnh lùng nói: "Tôi không quen cô." Cô ta lại ngồi [bịch] xuống đất thêm lần nữa, ánh mắt đờ đẫn nhìn chúng tôi. Qua vài phút, lại ánh lên chút tức giận, cắn môi nói: "Vậy thì, nhờ các anh giúp tôi một chút. Đi theo tôi, xin các anh!"

Cuối cùng thì Bạch Dực cũng mở miệng: "Cô muốn chúng tôi đến nơi nào?"

Cô gái nói: "Đến nơi này."

Cô ta cầm trong tay tờ giấy ghi chú của Lục tử, Bạch Dực hỏi: "Đến để làm gì?"

Cánh tay đang cầm địa chỉ run rẩy, nói: "Cứu mạng của tôi, cũng là cứu mạng của các anh."

Bạch Dực và tôi cùng đưa mắt nhìn nhau, tôi hỏi: "Nghĩa là sao?"

Cô ta nói: "Quá trễ rồi, chúng ta nhất định phải đến được chiếc xe kia. Nếu không cũng sẽ không bắt được xe."

Tôi và Bạch Dực chẳng buồn động đậy. Cô ta thấy phản ứng của chúng tôi thì lấy từ trong túi ra một cái đồng hồ trông rất quen. Nhìn kĩ lại thì ra là đồng hồ đeo tay của tôi.

Tôi giở tay lên, nhìn đồng hồ của mình. Không ngờ lại giống nhau như đúc, đến chỗ bị hư cũng giống nhau. Cô ta ném cho tôi, tôi phát hiện cái đồng hồ kia đã bị rơi vỡ, mặt kính đều nứt cả ra, còn kim đồng hồ dừng ở 6:36'

Cô ta nói: "Nếu các anh không làm theo lời tôi, các anh sẽ chết trong vòng một giờ nữa, tôi đến để cứu các anh."

Tôi và Bạch Dực đưa mắt nhìn, Bạch Dực hỏi: "Cô có thể nói rõ một chút được không?"

Cô ta nhìn đồng hồ treo tường nói: "Không kịp rồi, lên xe tôi sẽ nói cho các anh biết."

Cô ta thấy chúng tôi vẫn bất động liền lôi hai chúng tôi ra ngoài, Bạch Dực nhìn tôi nói: "Đi thử xem."

Tôi tiện tay mang theo áo khoác và điện thoại di động, đóng cửa rồi cùng bọn họ ra ngoài. Quả nhiên ngay khi chúng tôi vừa ra khỏi hẻm nhỏ thì có một chiếc taxi chờ đến. Có hai người vừa bước ra, cô gái kia vội xông đến, sau đó chúng tôi cũng chui được vào xe. Cô gái ngồi ở hàng đầu, dường như vô cùng sợ hãi.

Tài xế vô cùng ngờ vực nhìn cô gái và chúng tôi. Cô ta đưa địa chỉ nói: "Đi đến đây!"

Tài xế gật đầu nói: "À, đường cao tốc, nhanh lắm."

Cô gái đầu bù tóc rối, nói: "Nhất định phải nhanh, chúng tôi không có thời gian."

Tôi hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Cô gái quay đầu nói: "Là ở phòng triển lãm, dường như tôi bị thứ gì đó nhìn trúng, đúng, là một người đàn ông, một người đàn ông rất cổ quái! Hắn muốn giết hết tất cả chúng ta. Sau đó tôi liều mạng chạy trốn mới gặp được các anh. Các anh nói với tôi nhất định phải đến được cửa tiệm này, nhất định phải hoàn thành việc này, nếu không sẽ không còn hy vọng... Giờ đây tôi đều làm theo trình tự các anh nói."

Cô gái nói năng lẫn lộn, tôi không tài nào hiểu được. Nhưng Bạch Dực lại hỏi: "Trong triển lãm ở đây, cô đã... gặp chúng tôi?"

Cô gái nhìn anh, ra sức gật đầu, nói: "Quả nhiên anh còn nhớ! Quả nhiên anh còn nhớ rõ...."

Nói xong lại bắt đầu khóc, tài xế nhìn chúng tôi đầy nghi hoặc. Bạch Dực nhìn tôi lắc đầu nói: "Anh không biết đây là chuyện gì. Nhưng rõ ràng, cô gái này nói đã từng gặp chúng ta. Hơn hết còn đoán được rất chính xác chiếc xe này sẽ đến, dường như đã trải qua chuyện này rồi."

Tôi gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc nãy cô ta còn nói thời điểm anh đến rất chính xác. Nhưng em dám lấy hộ khẩu nhà ra thề, em chưa từng gặp qua cô ta."

Bạch Dực nhìn cô gái nói: "Anh cũng lấy vợ mình và hộ khẩu nhà ra thề, anh chưa từng gặp qua cô ta."

Chúng tôi nghi ngờ nhìn cô gái kia. Cả người cô ta ướt đẫm, ngồi co ro cạnh ghế của tài xế.

Có lẽ tài xế thấy chúng tôi thật cổ quái nên cố chạy hết mức để đến nơi trong thời gian ngắn nhất, nếu là lúc thường hẳn đã không nhanh như vậy. Ba người chúng tôi đến một phòng triển lãm nhỏ theo kiến trúc phương Tây. Ngay cửa có dán quản cáo triển lãm đồng hồ.

Bạch Dực xem giờ đột nhiên mở miệng nói: "Em xem, tất cả kim đồng hồ đều đồng nhất, 6:36', giống y như thời gian trên đồng hồ báo thức."

Cô gái nhìn cánh cửa như thấy ma, sau đó chúng tôi phát hiện có vài người ở đó. Bạch Dực nói: "Quả thật, nơi này hơi khác lạ."

Anh nhìn đồng hồ trên tay mình, hiện tại là 7 giờ đúng. Nói cách khác, cách thời điểm tử vong mà cô gái kia nói những 24 phút. Có thể chúng tôi đã được tha bổng....

Ngay khi chúng tôi còn đang thắc mắc chuyện thời gian thì cô gái bước vào cửa như bị mộng du. Tôi và Bạch Dực chẳng kịp hỏi rõ đã đuổi theo vào. Điều hòa bên trong mở khá mạnh, lạnh giống như băng. Toàn bộ đại sảnh chỉ có một cái đồng hồ treo tường khổng lồ, mặt trên khảm chi chít rất nhiều đồng hồ. Hình dạng giống y như chiếc đồng hồ báo thức mà cô gái nhặt được ở sopha trong tiệm tôi.

Nhưng chúng tôi không thấy cái đồng hồ nào chuyển động cả. Nơi này yên lặng như nấm mồ, dường như mọi thứ đều dừng lại. Ngoài ra, rõ ràng lúc nãy chúng tôi còn thấy có người ở đây, nhưng khi vào thì phát hiện, một khu triển lãm lớn như vậy lại không có lấy một bóng người, không soát vé, không du khách, không bảo vệ, chỉ có ba người chúng tôi. Những người lúc nãy dường như tan biến không còn gì.

Cô gái leo lên vô cùng mạnh mẽ, nhìn chầm chầm vào đống đồng hồ được khảm trong tường, tiếp theo nhanh chóng vặn một cái trong số đó. Cô ta làm hết sức cẩn thận, hoàn toàn không để ý gì đến chúng tôi. Sau đó lại tháo xuống một cái khác rồi cấp tốc thay cái đồng hồ được tìm thấy trong tiệm vào. Tôi không biết tại sao cô ta lại làm chuyện thừa thải đó, nhưng cô không trả lời tôi. Chỉ là cô ta vừa nhét cái đồng hồ kia vào thì chiếc đồng hồ treo tường khổng lồ kia bắt đầu chầm chậm chuyển động quả lắc, thời gian cũng bắt đầu trôi.

Cô ta cẩn thận ôm lấy cái đồng hồ, quay đầu lại nhìn chúng tôi, nói: "Đi được rồi, chúng ta lên lầu. Bây giờ là thời gian của chúng ta."

Tôi kéo cô ta lại, nói: "Cô dẫn chúng tôi đến đây để làm gì?"

Mắt cô ta ánh lên một tia rất cổ quái, chỉ vào Bạch Dực nói: "Còn rất ít thời gian, chúng ta phải nắm bắt! Nếu không kịp, tất cả chúng ta đều phải làm lại!"

Làm lại một lần nữa, tôi nhớ đến giấc mơ đã quên gần hết, hỏi: "Rốt cuộc cô có ý gì?"

Cô gái nói: "Bắt đầu tính từ 6: 26', chúng ta chỉ có một giờ. Ngay trong này chúng ta bắt buộc phải tìm được người muốn giết mình, trước khi bị giết thêm lần nữa. Chúng ta phải bắt được hắn."

Tôi cau mày, nói: "Nếu không tìm được thì sao?"

Cô gái đau đớn nhìn tôi nói: "Còn thêm một lần nữa. Chúng ta giết hắn hoặc bị hắn giết, chỉ có hai kết quả thôi."

Tôi không quá tin vào những lời này, hỏi: "Tại sao cô biết?"

Cô gái đang định nói gì đó thì ở lầu hai bỗng truyền xuống tiếng kính vỡ, tiếp theo là một mảnh kính lớn rơi xuống. Tôi kéo cô ta đập vào lòng mình, Bạch Dực nhanh chóng kéo chúng tôi ngã nhào ra sau. Ngay khi tất cả chúng tôi ngã xuống, thì mảnh kính cũng rơi chạm đất. Tôi nhanh chóng dùng tay che đầu, tránh cho cô ta bị kính vỡ cắt trúng.

Tôi bị cảnh này làm cho hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Nhìn qua Bạch Dực, anh cũng đang thở hổn hển. Bạch Dực ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, rào chắn bằng kính rơi xuống một mảnh lớn. Nếu không có ngoại lực rất mạnh đánh tới chắc chắn sẽ không rơi vỡ như vậy được.

Lẽ nào nơi này có người muốn giết chúng tôi? Phải chăng là gã đàn ông cổ quái mà cô gái kia từng nhắc đến?

Cô gái chui từ lòng tôi ra ngoài, đùi bị cắt đứt. Tôi đưa khăn giấy, nhưng cô ta vốn chẳng quan tâm đến vết thương, thở hổn hển nói: "Hắn còn ở đây! Hắn muốn giết hết chúng ta!"

Tôi hỏi: "Hắn là ai?"

Cô gái quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Hắn là một con quỷ."

Sau đó ba người chúng tôi thận trọng bước lên cầu thang, lòng lo lắng nó đột nhiên sập xuống. Mãi đến khi lên được trên lầu, chúng tôi mới phát hiện có rất nhiều hộp tủ tạo thành quầy triển lãm, rất dễ lạc trong đó.

Bạch Dực dùng tay chặn cô gái định bước tới nói: "Đừng tùy tiện đi vào."

Cô gái gật đầu chỉ vào người anh nói: "Tôi biết, anh sẽ có cách."

Cô ta nói tiếp: " 'anh' đã từng dẫn tôi vào."

Bạch Dực hạ giọng, cười: "Thật có nhiều ý tứ...."

Nói xong, anh lấy ra một túi gấm đựng chu sa, dùng chu sa vẽ phù chú lên mặt đất.

Tôi nhìn phù chú, lại nhìn quanh khu triển lãm, phát hiện cô gái kia nói chuyện chuẩn đến dọa người. Nhưng lời tiên đoán về cái chết của chúng tôi lại không xảy ra. Còn con quỷ mà cô ta nhắc đến kia, tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu ló mặt ra.

Ngoài ra, tôi cũng mơ hồ cảm nhận được dường như tinh thần của cô gái kia rất rối loạn. Cô ta không ngừng bí mật quan sát đại sảnh, nhưng nếu thấy chúng tôi chú ý thì lập tức quay đầu đi ngay. Cô ta nhất định đang lừa chúng tôi gì đó. Nhưng hầu như chuyện nào cô ta nói đều xảy đến, không sai vào đâu được. Có thể sau mười mấy phút nữa, tôi và Bạch Dực sẽ chết ở đây. Nhưng chuyện này sao lại có liên quan gì đến chúng tôi? Chỗ này quái đản đến độ chẳng bắt được manh mối nào cả.

Bạch Dực bày một trận pháp, phòng xuất hiện quỷ dẫn đường. Ba người chúng tôi đi vào khu triển lãm, nơi này bày biện các loại đồng hồ báo thức cũ kỹ, có vài cái vô cùng hoa lệ, khảm rất nhiều đá quý. Triển lãm thứ quý giá như vậy nhưng đến một móng bảo vệ cũng không có. Điều này khiến tôi vô cùng khó chịu, cứ như đang nằm mơ vậy.

Bạch Dực nhìn các quầy triển lãm, cô gái kia như luôn tìm thứ gì đó, tôi kéo tay anh nói: "Còn 5 phút nữa là đúng 1 giờ, cô gái này nói chúng ta sẽ chết. Nhưng con quỷ mà cô ta nhắc đến không hề xuất hiện. Nơi này tuy quái đãn nhưng không có cảm giác nguy hiểm."

Bạch Dực lắc lắc ngón tay, anh chỉ vào hướng đồng hồ, nói: "Em xem tất cả đồng hồ đều chỉ vào một thời điểm giống nhau như đúc, là 6: 26'. Rõ ràng khái niệm thời gian ở đây vô cùng trọng yếu. Còn nữa, chỗ này lẽ ra phải có bảo vệ, giờ này nên đóng cửa rồi, nhưng vừa rồi chúng ta lại bước vào dễ dàng như vậy. Chỉ cần đi theo cô gái kia thì gần như không gặp bất kì trở ngại nào. Cô ta cứ như đem thứ có sẵn đặt trước mặt chúng ta, còn chúng ta lại như đồng hồ được lên dây cót từ trước vậy."

Lúc này cô gái không quan tâm đến bàn luận của chúng tôi. Cô ta thấy chúng tôi không theo kịp thì quay đầu lại nhìn. Gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn càng thêm vẻ âm trầm, nói: "Các anh nhanh lên một chút, sắp đến giờ rồi."

Tôi nhìn cô ta, dò hỏi: "Cô nói người đàn ông kia đâu rồi? Đến giờ chúng tôi còn chưa nhìn thấy."

Cô ta có chút lo lắng nhìn về phía chúng tôi nói: "Sẽ tìm được hắn."

Bạch Dực hỏi: "Thế thì tại sao cô lại muốn tìm hắn cho được? Nếu hắn là quỷ, cô đã trốn ra được, sao còn muốn trở về?"

Cô gái nói: "Đương nhiên là để cứu các anh!"

Bạch Dực nhìn tôi một cái, nói: "Nếu cô không dẫn chúng tôi đến, chúng tôi cũng sẽ không đến. Như thế không phải cô đang tiếp tục dẫn chúng tôi vào nguy hiểm hay sao?"

Cô gái không trả lời chúng tôi chỉ lặng yên nhìn vào mắt của Bạch Dực. Cô lắc đầu nói: "Các anh không biết, nếu không dẫn các anh đến đây, tôi...."

Cô gái còn muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên hoảng loạn cực độ. Cô ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào chúng tôi, sau đó quay đầu bỏ chạy. Tôi và Bạch Dực vội vã đuổi theo nhưng Bạch Dực cản tôi lại, chỉ vào mặt đất, nói: "Em xem!"

Tôi phát hiện trên mặt đất trống trải có rất nhiều bóng người. Nhưng chúng tôi lại không trông thấy người. Những chiếc bóng không ngừng đi lại trên mặt đất, dừng lại bên quầy triển lãm. Chúng tôi bước qua cũng không hề có cảm giác gì.

Bạch Dực nói: "Những bóng này có chút lạ, như đang quấn lấy nhau."

Dù anh nói thế, nhưng nơi này yên tĩnh vô cùng, vốn chẳng có người.

Bạch Dực hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay: "7 giờ 34 phút."

Bạch Dực thì thầm: "Còn hai phút nữa là đúng một giờ."

Tôi nhìn vào sâu trong các quầy triển lãm, kéo Bạch Dực xông lên phía trước. Chúng tôi có thể nghe được tiếng bước chân hỗn loạn của cô gái cách đó không xa, nhưng chẳng cách nào tìm được được người. Những chiếc bóng kia không ngừng quấn lấy nhau, tựa như chúng tôi đang rơi vào một vòng xoáy thật lớn. Tôi cấp tốc trốn chạy, cảm thấy dường như có rất nhiều người cạnh mình. Có lẽ bọn họ đang tham dự tang lễ, đều mặc y phục màu đen, đeo băng tang và mang hoa cúc. Ánh mắt họ tối tăm và quỷ dị thật khó hình dung, dường như đám tang đã khiến họ rất bất an. Lúc tôi chạm vào, họ vô cùng khinh bỉ nhìn tôi, thậm chí tôi còn nghe có người chửi lớn. Nhưng tôi biết tất cả đều không có thật, chỉ là một cảnh trong giấc mơ đầy hoang đường.

Tôi và Bạch Dực đang nôn nóng tìm người bỗng tất cả đồng hồ đều vang lên. Mấy trăm cái đồng đồ đồng loạt kêu lên làm tai đau đớn vô cùng. Âm thanh ầm ĩ như cực hình kích thích tai tôi. Bạch Dực nắm lấy tôi, tôi vốn chẳng nghe được anh đang nói gì. Anh kéo tay tôi chạy thẳng vào con đường dẫn đến chỗ sâu nhất.

Tôi và Bạch Dực không ngừng chạy xuyên qua những tiếng vang ầm ĩ. Âm thanh cộng hưởng đầy huyên náo vừa chân thực vừa hư ảo, chúng tôi không ngừng trốn chạy, cảm thấy nơi này không giống như khu triển lãm mà là một đám tang. Đám người kia không ngừng cuốn đi vây thành vòng tròn. Ngay khi tôi bước qua những chiếc bóng đến tận trung tâm của bọn họ, thì Bạch Dực đang chạy ở phía trước bỗng nhiên dừng lại. Chúng tôi phát hiện trước mặt mình có một vật đang đong đưa, giống như một quả lắc đồng hồ lớn.

Đến gần thì phát hiện cô gái kia! Không biết bị treo lên ống dẫn ở lầu hai khi nào, cổ bị một cái móc dính vào, không ngừng chảy máu, âm thanh nhỏ giọt như tiếng kim giây.

Tôi và Bạch Dực đều ngẩn người. Nhưng chúng tôi không có cách nào đem cô ta từ nơi cao như vậy xuống. Tôi gấp gáp đi đến, muốn kéo cô ta xuống. Lúc ngẩng đầu nhìn trần nhà, tôi phát hiện chỗ giao nhau giữa các đường ống dường như có một người. Hắn nằm đó nhìn chúng tôi, tôi cảm thấy hắn hơi giật mình, cô gái lập tức rơi xuống trước mặt chúng tôi. Sau đó, người nọ biến mất.

Bạch Dực, đỡ cô ta dậy, dùng tay chèn kín vết thương nơi cổ, nhưng đã không kịp. Lúc này cô gái vẫn chưa tắt thở, cô khó khăn chỉ tay về phía sau chúng tôi, sau đó mở miệng. Nhưng những tiếng đồng hồ ầm ĩ khiến chúng tôi không thể nghe được cô ta đang nói gì.

Cô ta vươn tay khó khăn kéo Bạch Dực lại sát mặt mình, mở miệng nói gì đó, tiếng rất nhỏ mà xung quanh lại đang ầm ĩ. Bạch Dực đặt sát tai vào miệng cô ta. Cuối cùng thì tất cả tiếng chuông cũng dừng lại, tiếp theo là cô gái kia tắt thở. Tôi kinh ngạc nhìn chuyện đang xảy ra. Không giống như đời thật, tôi ngỡ mình đang nằm mơ. Tôi ra sức véo vào tay mình, đau vô cùng, lại cúi đầu nhìn Bạch Dực. Anh đang đứng đó không động đậy, cứ như người nộm. Tôi nghĩ ngay cả thi thể của cô gái kia cũng là giả.

Tôi lảo đảo lùi về sau vài bước. Bạch Dực nhặt cái đồng hồ báo thức rơi ra, tôi xem qua hỏi: "Cô ta nói gì thế?"

"Cô ta nói còn có thể thêm một lần nữa...."

Bạch Dực vừa nói xong thì chúng tôi chợt nghe tiếng cô gái hét lớn vang lên từ đại sảnh. Cô ta cứ mở to mắt mà chết, tôi muốn giúp cô ta nhắm mắt nhưng không tài nào làm được. Lúc này lại phát hiện trên tay cô có một chiếc vòng nhựa. Nhìn kỹ là một chiếc vòng đeo cho xác chết, trên đó được ghi rõ danh tính của thi thể.

Trên đó ghi tên của cô ta, là Ân Sở Vũ. Còn ghi cả thời gian chết: 6: 36'

Bạch Dực ngồi xổm xuống, anh sờ sờ tay của cô gái nói: "Bắt đầu cương cứng, không giống như vừa mới chết. Cô ta đã chết khá lâu rồi, thi thể lạnh như băng."

Tôi đứng lên nói: "Cô ta đã chết lâu rồi."

Bạch Dực nói: "Đồng hồ của cô ta đâu?"

Tôi phát hiện đồng hồ rơi cách đó không xa, muốn đến nhặt lên, Bạch Dực kéo tôi lại nói: "Cẩn thận, để anh."

Anh thận trọng đến gần cái đồng hồ, tôi theo sau tùy thời yểm trợ. Bạch Dực cúi người xuống nhặt lên, chúng tôi dồn tất cả chú ý vào kim chỉ giờ. Khi ấy, tôi bỗng có cảm giác cổ mình bị xiết lại, không cách nào chuyển động được. Tôi đưa mắt nhìn người đang ở sau lưng. Chắc chắn là một người đàn ông, lẽ nào người đàn ông mà cô gái kia nói đến là có thật? Tôi ra sức vươn tay về phía Bạch Dực, nhưng nhưng anh lại đứng sững ra, qua khoản hai giây mới lao đến. Ngay khi anh vừa hướng về tôi thì bàn tay đang xiết cổ tôi bỗng buông lỏng ra. Tôi té nhào ra đất không ngừng thở hổn hển. Bạch Dực kéo tôi lên, tôi hỏi: "Sao anh ngẩn người ra thế, có nhìn rõ hình dáng của tên kia không?"

Bạch Dực cau mày nói: "Không có."

Tôi khó hiểu nhìn anh: "Khoản cách gần như vậy anh lại nhìn không rõ? Hay là hắn mang mặt nạ phòng hộ?"

Anh mắt của Bạch Dực rất kỳ lạ nói: "Không, anh không nhìn thấy người."

Tôi ngây người ra nhìn anh, lại sờ sờ vào cổ mình, cảm thấy sức lực lúc nãy thiếu chút nữa là bẻ gãy cổ mình, sao anh lại nói không thấy ai? Lẽ nào tôi tự huyễn hoặc mình sao?

Ảo giác, tôi thừ người ra, lẽ nào tất cả đều là ảo giác của tôi. Tôi bắt đầu hoài nghi xung quanh. Bốn bên yên tĩnh như phần mộ, trừ tiếng đồng hồ ngoài kia thì chỉ có chúng tôi và một xác nữ. Tôi cúi đầu nhìn thi thể, cô ta còn mở to mắt nằm đó, hai tay vẫn duy trì tư thế giãy giụa, da đã nhanh chóng xuất hiện vết đốm. Gương mặt vốn duyên dáng giờ trở nên vô cùng dữ tợn nhìn cứ như đang cười gằn đầy ác độc.

Bạch Dực nói: "Nếu đúng như lời em nói, thì cô gái này lúc sắp chết cũng cảm nhận được có người muốn giết em, chỉ có thể giải thích theo trình tự này."

Tôi nhìn anh hỏi: "Là sao?"

Bạch Dực cầm cái đồng hồ lên, anh nói: "Em gặp cô gái kia đầu tiên, anh thì muộn hơn em. Nên có lẽ người con quỷ kia muốn giết trước phải là em, sau khi em chết rồi mới đến lượt anh."

Tôi ôm đầu, cảm thấy gáy mình đau đớn từng trận một, không tự chủ mà lui về sau. Bạch Dực thở dài nói: "Em đừng nghi ngờ anh, anh biết cảm giác lúc này của chúng ta là giả. Anh cũng biết từ lúc cô gái kia bước vào cửa hàng dường như có gì đó không được bình thường. Hiện tại em nên xem giờ một chút."

Tôi nhìn anh, anh đưa cái đồng hồ kia cho tôi. Thời gian trên đó là 6:36'. Anh nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nói: "Em nhìn lại thời gian của chúng ta..."

Tôi giở tay, xem đồng hồ của mình. Lúc này là 6:36'

Tôi nhìn vào nó, không tin tưởng nói: "Thời gian lùi lại."

Bạch Dực nhìn xung quanh, nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này đã, về rồi hãy nói."

Bạch Dực trả lại đồng hồ cho cô gái. Anh nhìn thoáng qua cô, sau đó cởi sơmi đắp lên đầu cô.

Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng bị Bạch Dực ngăn lại, anh muốn chúng tôi về trước, đợi sáng mai thì hơn.

Về đến cửa hàng, tôi và Bạch Dực đều chưa hoàn hồn, còn Lục tử thì mặt đầy nghi hoặc hỏi chúng tôi đến đó làm gì. Cậu ta nói mình đi mua cơm tối, trở về thì cửa khóa, chúng tôi cũng đi mất.

Tôi kể lại chuyện mình vừa trải qua cho cậu biết. Cậu ta nói chắc chắn không có đồng hồ. Cậu ta không hề thu vào vật nào như vậy.

Lục tử cau mày nói: "Nhưng lúc mình rời khỏi, ông lão cách vách nói thấy có người vào tiệm, tiếp theo là lập tức rời đi, giống kẻ trộm ấy. Nên đặc biệt lưu ý mình kiểm tra xem có mất thứ gì không. May là không thiếu thứ gì, An tử, chúng ta phải cẩn thận một chút, tiền bạc ít ỏi, chịu không nổi trộm cướp tương tư đâu đấy."

Tôi nói: "Sao trách mình được? Cậu ra ngoài sao không khóa cửa."

Lục tử aiz một tiếng, nói: "Được, được, chúng ta đều cẩn thận một chút là tốt nhất. Bất quá, các cậu gặp phải chuyện này cũng quá huyễn hoặc. Cuối cùng thì ra sao rồi?"

Tôi và Bạch Dực đều cho rằng chuyện này quá cổ quái, nhưng không đầu không đuôi cũng không biết tra bằng cách nào.

Hôm sau, tôi và Bạch Dực đến phòng triển lãm kia, nhưng nơi đó vốn chẳng trưng bày đồng hồ, cũng không phát hiện thi thể phụ nữ nào cả.

Tất cả giống như một cơn ác mộng đầy ly kỳ của tôi và Bạch Dực.

Tôi cho rằng, rất có khả năng đây chỉ là một một cơn ác mộng. Cô gái kia thật ra là một quỷ hồn mà thôi. Bạch Dực cũng không nói gì, anh không hề đề cập đến chuyện này. Sau hết tôi không biết cô gái kia đã nói gì với anh, dù sao cũng không đơn giản như thế. Nhưng Bạch Dực chẳng chịu hé răng, anh chỉ bảo là chuyện qua được thì cho qua, nếu không qua được sẽ rất phiền phức.

Một tháng sau đó, cũng không xảy ra điều quái lạ gì, tôi cũng bất giác quên mất. Có lẽ thỉnh thoảng người ta vẫn hay gặp vài chuyện kỳ lạ giống nhau, lúc rảnh còn đem ra nói chuyện phiếm. Nhưng tôi thật không ngờ nó không hề kết thúc, phải nói là vĩnh viễn không có hồi kết.

Buổi trưa hôm ấy tôi đang nghỉ ngơi, nằm vùi ở nhà chơi game. Bỗng nhận được một cuộc gọi, bên kia truyền đến âm thanh rất ồn ào. Alo vài tiếng, bỗng nghe được tiếng của Bạch Dực: "Em đến đây, nhanh một chút."

Tôi nói: "Mẹ nói, trời nóng như vậy, đến làm gì?"

Bạch Dực nói: "Còn nhớ cô gái dẫn chúng ta đến phòng triển lãm đồng hồ không?"

Anh vừa nói xong, đầu tôi như bị điện giật, chuyện xảy ra như xem phim, nhanh chóng lướt qua đầu. Tôi lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Anh nói: "Đến tiệm ngay!"

Nói xong thì gác điện thoại, tôi nhanh chóng cầm áo khoác, lao ngay đến tiệm. Tôi cứ tưởng Bạch Dực đang chờ mình ở tiệm nhưng không ngờ đến nơi thì không thấy ai cả, đến Lục tử cũng không có mặt. Tôi dùng chìa khóa mở cửa, liền phát hiện cái đồng hồ báo thức mà Bạch Dực đã đặt lại bên xác cô gái cùng tờ giấy ghi chép đang nằm chễm chệ trên bàn.

Trong tiệm một móng người cũng không có. Tôi ngồi trên sopha nhìn hai thứ kia, lòng cảm thấy khó chịu, cảm giác bất an đã quên lãng giờ lại luồn vào đầu tôi. Tôi nhớ Bạch Dực nói chuyện đã qua rồi, nếu không sẽ có phiền phức lớn.

Nghĩ tới đây thì thấy chuyện này rất phức tạp. Tôi gọi điện cho Bạch Dực, nhưng máy bận. Tôi gác máy, ngồi trên ghế nhìn hai thứ đó. Bỗng trời đang trong xanh thoáng cái truyền đến tiếng sấm rền vang, tiếp theo là mưa rơi tầm tã, trong phòng tối lại trong nháy mắt.

Tôi càng nghĩ càng thấy lo lắng, liền gọi điện cho Bạch Dực thêm lần nữa. Không ngờ lần này gọi được, nhưng anh lại nói mình không hề gọi điện cho tôi. Lặng im thật lâu, anh nói: "Anh đến ngay, em ở yên trong tiệm không được đi đâu, ai bảo gì cũng không được đi, rõ chưa?"

Tôi hỏi vặn lại: "Kể cả... anh sao?"

Điện thoại lại rơi vào im lặng, sau đó thì cắt ngang. Tôi không biết Bạch Dực có ý gì, nhưng người lúc nãy bảo tôi ra ngoài chắc chắn không phải Bạch Dực, vậy là ai?

Tôi ngồi trong cửa tiệm lờ mờ tối, thời gian chầm chậm chuyển động, duy nhất kim trong cái đồng hồ kia là đứng yên. Nó như một quả bom hẹn giờ, nhưng tôi không cách nào gỡ được. Chắc chắn nó đã tự đến đây.

Tôi cầm lên, thấy nó vô cùng bình thường, cùng lắm cũng hơn 10 đồng một cái, không phải loại máy móc phức tạp gì, chỉ là chạy bằng pin. Tôi mở rãnh để pin, phát hiện bên trong không phải pin mà là một tờ giấy. Trên đó viết: Nhớ về ăn cơm, thương nhiều, luôn yêu anh.

Nét chữ trên tờ giấy này giống y như nét chữ ghi địa chỉ. Đều là của phụ nữ.

Tôi đang mê muội nhớ lại chuyện xảy ra thì bức rèm châu phát ra âm thanh lách cách, một bàn tay tái nhợt đang lay động. Tôi cứ nhìn chầm chầm ra cửa, cô gái kia thực sự trở về sao?

Tôi không biết, nhưng rõ ràng tôi ngửi thấy mùi nước hoa đặc biệt trên người cô ta. Tôi ngồi ở sôpha chờ cô ta xuất hiện. Cô ta chết rồi, không, tôi thấy xác của cô ta chết rất lâu rồi.

Nhưng khi bức rèm được vén lên, trước mặt tôi không phải là cô gái kia mà là một người đàn ông mặc áo mưa màu xám, mũ che mưa trùm lên nửa gương mặt, chỉ lộ cằm.

Tôi bỗng nhớ đến con quỷ sẽ giết chết tất cả chúng tôi mà cô gái kia đã nói. Người đàn ông trước mặt này rất giống linh hồn trong mưa. Hắn đến để giết tôi sao?

Hắn chầm chậm bước vào cửa, cởi áo mưa ra, đứng ngay cửa nhìn tôi đúng hai phút, rồi từ từ tiến đến, đưa cho tôi tờ giấy nói: "Đúng rồi, chính là nơi này...."

Tôi không trả lời hắn, giọng hắn rất khẽ, bước đi hầu như không gây tiếng động. Tôi nhìn hai món trên bàn, lại nhìn hắn một chút. Hắn đi rất chậm, nói: "Quả nhiên cô ấy đã đến đây...."

Tôi vẫn không trả lời.

Hắn đến trước mặt tôi, nhìn xuống. Tôi cảm thấy mặt hắn có hơi quen, nhưng không nhớ nổi là ai. Hắn nhìn tôi cười cay đắng nói: "Xem ra cậu bị cô ta đeo bám. Cậu em, cậu có biết rõ ràng chuyện này chưa? Có lẽ với manh mối hiện có, cậu hẳn không biết đã xảy ra chuyện gì đâu nhỉ!."

Người đàn ông xin phép ngồi xuống. Tôi gật đầu, anh ta chậm rãi ngồi xống, sau đó đan mười ngón tay vào nhau, đặt lên đùi, cúi đầu nói: "Tôi không biết bắt đầu ra sao, hay nói rõ thân phận của tôi đi. Cô ấy là vợ của tôi, đã chết rất lâu rồi."

Tôi dò hỏi: "Chết... hơn một tháng rồi à?"

Người đàn ông nói: "Không, một năm rồi, nhưng cô ấy có thể đến được chỗ cậu. Cậu không thắc mắc là tại sao à?"

Tôi gường gượng gạo: "Lẽ nào vì cô ta là một hồn ma."

Người đàn ông phát ra tiếng cười, khẽ nói: "Hồn ma... không sai."

Tôi lấy bao thuốc từ trong áo ra, ý hỏi anh ta muốn hút hay không, anh ta lắc đầu nói: "Xin cứ tự nhiên."

Tôi hút một hơi, nhìn cái đồng hồ trên bàn nói: "Tóm lại thứ đồ chơi này có nghĩa gì? Tại sao thời gian lại dừng lại ngay lúc này?"

Người đàn ông nhìn cái đồng hồ nói: "Thứ này biểu thị cho thời gian chết của cô ấy. Cô ấy không ngừng diễn lại cảnh vùng vẫy đau đớn trước khi chết. Còn hoang tưởng rằng tôi sẽ giết mình." Nói xong anh ta rơi vào trầm mặc.

Tôi hỏi ngay: "Thế thì liên quan gì đến tôi, cô ta còn có đồng hồ của tôi."

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ngây dại như nói không nên lời nhưng lại có ma lực khiến người đối diện không thể nào rời mắt đi được.

Anh ta đến gần tôi nói: "Có thật là cậu chẳng nhớ chút gì cả?"

Tôi chớp chớp mắt nói: "Tôi vốn chưa gặp cô ta bao giờ, cũng chưa từng đến phòng triển lãm kia."

Anh ta càng tiến gần hơn, sau đó nói: "Cậu đã gặp cô ấy, nếu không cô ấy đã không tìm được cậu."

Tôi nhìn anh ta hỏi: "Tại sao anh nói vậy?"

Anh ta nói xong thì đứng lên, hỏi: "Cậu có muốn đến phòng triển lãm lần nữa không. Lúc đó tôi sẽ cho cậu biết, các cậu đã gặp cô ấy như thế nào."

Bị anh ta hỏi như vậy, tâm lý tôi bắt đầu dao động. Tôi rất muốn biết nhưng những lời của Bạch Dực trong điện thoại đã khiến tôi bình tĩnh trở lại.

Tôi bất ngờ rít một hơi thuốc, sau đó nói: "Tôi phải chờ bạn đến nữa."

Anh ta nhìn ra cửa nói: "Đương nhiên, hắn bắt buộc phải đến. Hơn hết sẽ rất nhanh đến."

Tiếp theo hai người chúng tôi ngồi đối diện, đến một câu chuyện phiếm cũng không nói với nhau. Tôi rót cho anh ta một tách trà cho phải phép, sau đó ngồi trên sopha rít mạnh thuốc. Chúng tôi không cách nào tìm được chủ đề để nói chuyện.

Mưa vẫn không ngừng rơi, giống y như ngày hôm đó, kế bên lại vang lên tiếng đóng cửa, rồi Bạch Dực thở hổn hển xuất hiện. Tôi nhìn đồng hồ một chút, lại là 6:26'

Người đàn ông đứng lên, đến cạnh Bạch Dực nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Bạch Dực nhìn anh ta, nói: "Anh muốn gì? Nếu giống cô gái kia thì chúng tôi không thể làm theo."

Anh ta lắc đầu nói: "Không, không phải, tôi muốn tiếp tục thời gian đã dừng lại, đồng thời nói cho các cậu biết sự thật."

Bạch Dực đứng dậy, nói: "Nếu vậy, chúng ta đi thôi."

Tôi vội lên tiếng: "Không được, anh đã nói trong điện thoại là tuyệt đối không được rời khỏi đây, giờ sao lại đi?"

Bạch Dực nhìn tôi nói: "Người đàn ông này không giống với cô gái kia."

Người đàn ông xem giờ, anh ta nói: "Chúng ta nhất thiết phải tìm được cô ấy trong một tiếng đồng hồ. Mà cách duy nhất là lặp lại lần nữa. Đây là quy tắc của cô ấy, chúng ta bắt buộc phải tuân theo."

Tôi cau mày: "Nếu không tìm được, cô ta chết rồi."

Người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt vô cùng cổ quái, anh ta lạnh lùng nói: "Nếu không tìm được, vậy thì cô ấy lại sẽ đến tìm các cậu. Lúc ấy vẫn sẽ lặp lại lần nữa, nhưng người chết trước là cô ta, tiếp theo là các cậu."

Tôi siết chặt nắm tay, nói: "Sao anh chắc chắn như vậy?"

Người đàn ông cười cay đắng nói: "Vì cô ấy đã chết một năm rồi. Một năm nay có vài người bị cuốn vào, các cậu không phải là đầu tiên, càng không phải là người cuối cùng."

Tôi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông nhìn đồng hồ, nói: "Xe sắp đến, lên xe trước rồi nói sau."

Tôi nhìn thoáng qua Bạch Dực, anh gật đầu. Tiếp theo chúng tôi theo sau anh ta. Giữa làn mưa bàng bạc chúng tôi lại thấy một chiếc taxi quẹo vào hẻm nhỏ, có hai người bước xuống như trước. Người đàn ông vọt vào ghế tiên, tôi và Bạch Dực ngồi ở ghế sau.

Người đàn ông, đưa địa chỉ nói: "Đến đây."

Tài xế gật đầu nói: "À, đường cao tốc, nhanh lắm."

Anh ta vò đầu, nói: "Nhất định phải nhanh, chúng tôi không có thời gian."

Anh ta nhìn tôi qua kính chiếu hậu, sau đó cười một cái.

Tiếp theo vẫn giống đi như trước, thời gian cũng giống nhau. Chúng tôi đến phòng triển lãm, còn nhớ rõ ngày hôm sau khi cô gái chết, chúng tôi đã không thể tìm được phòng triển lãm kia. Giờ đây chúng tôi lại trông thấy nó một lần nữa, vẫn với tấm biển quảng cáo đầy quái đãn. Anh ta nhìn biển quảng cáo, miệng lẩm bẩm gì đó, không nói không rằng bước về phía cửa chính. Tôi và Bạch Dực cao hơn anh ta, cả ba cùng nhau tiến vào trong.

Người đàn ông cầm theo cái đồng hồ báo thức ở cửa hàng, anh ta leo lên rất mạnh mẽ. Vẫn lấy xuống một cái đồng hồ như cô gái kia, thả cái này vào vị trí đó. Cái đồng hồ treo trên tường lại bắt đầu đong đưa.

Lúc này Bạch Dực kéo tôi nói: "Em xem đây là đâu?"

Tôi quay đầu nhìn lại, trên mặt đất cách đó không xa, còn lưu lại áo của Bạch Dực lần trước. Anh bước đến nhặt áo lên, nói: "Lẽ nào thi thể còn ở đây?"

Tôi quay đầu, người đàn ông đã chạy đến sau chúng tôi. Anh ta đang cầm đồng hồ báo thức, nhìn chúng tôi nói: "Đây là thời điểm cô ấy gặp chuyện không may. Chúng ta có một giờ để giúp cô ấy. Nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết, nên một giờ này đối với cô ấy là thời gian hấp hối."

Anh ta xiết chặt cái đồng hồ trong tay, nét mặt vô cùng đau khổ.

Tôi chợt nhớ trong rãnh pin của đồng hồ có một tờ giấy. Nếu đã thay đổi, vậy thì cũng nên xem trong cái này rốt cuộc có thứ gì.

Tôi nói: "Chỗ này có thể mở ra, lần trước có một tờ giấy, chúng ta xem thử trong đó có thứ gì?"

Người đàn ông mở rãnh pin. Trong đó không có giấy, chỉ có 1 túi đồ. Tôi nhận ra là một túi bột màu trắng.

Tôi muốn xem cụ thể, không ngờ người đàn ông lại ném nó đi như ném bom. Sau đó co quắp đầy đau đớn. Anh ta ôm bụng như muốn khóc nhưng lại khóc không được.

Ngay lúc đó chúng tôi lại nghe được tiếng cười lanh lảnh của phụ nữ, là tiếng cười của cô gái kia.

Bạch Dực nói: "Dường như là thuốc chuột."

Người đàn ông ôm bụng nôn khan. Anh ta nắm lấy tay tôi, ánh mắt vô cùng dữ tợn, nói: "Cô ta ở nơi này, các cậu phải cẩn thận, cô ta sẽ giết hết chúng ta."

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, cảm thấy ánh mắt vô cùng giống với cô gái kia, là đang hoảng sợ đến điên cuồng.

Anh ta loạng choạng đứng lên, nhìn đồng hồ trên tường, tự nói: "Phải tìm được cô ta, nếu không cô ta sẽ nổi điên giết hết chúng ta, bắt buộc phải tìm được cô ta."

Bạch Dực không nói gì, anh chỉ lặng yên theo người đàn ông về tiến về phía trước. Tôi bước đến bên cạnh, anh thì thầm: "Em phải cẩn thận, anh thấy bọn họ chắc chắn có bí mật gì đó. Anh không không biết là gì, nhưng anh muốn chúng ta có thể thoát khỏi vòng lẩn quẩn này."

Tôi gật đầu đồng ý, cùng theo lên cầu thang. Tôi nhớ lần trước có tấm kính rơi xuống nên bất giác ngẩng đầu trông về phía trước, nhưng lan can không hề bị hư. Lẽ nào được thay rồi?

Chúng tôi cẩn thận đến gần cầu thang. Tôi ngẩng đầu nhìn lên lan can ở lầu hai, bỗng nghe được tiếng thở hổn hển từ đó truyền xuống, tựa như có người đang bị xiết cổ rồi liều mạng giẫy giụa. Ba người chúng tôi bước lên lầu, nhưng không thấy ai cả.

Ngay khi tôi dừng bước thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Tôi vội quay đầu lại, thấy tay vịn của cầu thang xuất hiện một bàn tay máu. Máu đang men theo tay vịn chảy xuống, tôi thở rút, giục hai người phía trước đi nhanh một chút.

Tôi cảm thấy, cô gái kia muốn dẫn chúng tôi đi. Nơi này lạnh lẽo và tràn ngập quỷ dị nói không nên lời. Tôi thấy cô ta như đang truyền cho tôi cảm giác nguy hiểm đầy chết chóc.

Tôi nhìn Bạch Dực nói: "Nơi này âm trầm hơn lần trước rất nhiều."

Bạch Dực nói: "Vì cô gái kia dùng cách này để diễn tả oán hận."

Tôi hỏi: "Có thật cô ta sẽ giết hết chúng ta?"

Bạch Dực lắc đầu nói: "Không biết, nhưng khả năng rất lớn. Chúng ta cần phải giúp người đàn ông này tìm được vợ mình. Có lẽ, nếu anh ta thật lòng sám hối thì cô cô ấy sẽ yên nghỉ."

Tôi gật đầu nói: "Vì thế chúng ta phải giúp người đàn ông này tìm được vợ mình đồng thời cũng cố không để cô ta giết chết?"

Bạch Dực gật đầu nói: "Không phải, chúng ta phải giúp anh ta không bị giết chết."

Tôi không tin tưởng nói: "Nói nghe dễ lắm, chúng ta toàn mạng đã chẳng dễ dàng gì."

Hai người chúng tôi một trái một phải che cho người đàn ông. Vẻ mặt của anh ta ngày càng đau đớn vô cùng. Chúng tôi phát hiện có nhiều vật linh tinh trên đất, có đồ trang điểm, trang sức, thậm chí là quần áo. Anh ta nhìn chằm chằm vào nhứng thứ đó nói: "Đó là những thứ cô ta từng dùng..."

Chúng tôi càng tiến sâu vào, đồ vật càng nhiều. Vài thứ bị giẫm lên phát ra tiếng xì xì. Cô gái này hẳn rất xa xỉ, toàn là đồ cao cấp.

Nhưng chúng tôi vẫn không thấy bóng dáng cô ta đâu. Dường như cô ta muốn dằn vặt người đàn ông nay. Cô vẫn luôn nói cho anh ta biết chỗ mình ở nhưng không chịu xuất hiện, cứ như một chú mèo đang đùa giỡn anh ta.

Dần dần, quần áo và đồ vật trở nên vừa bẩn vừa bừa bãi. Trên đó xuất hiện vết máu. Sau cùng, những thứ trên đều hư hại, mùi thối rữa và máu tanh tràn ngập không gian. Tôi bịt mũi nói: "Thối quá."

Người đàn ông như bị ma nhập cứ tiến về phía trước. Chân anh giẫm vào vết máu mà không hề hay biết. Ngay khi tôi muốn ngăn lại thì xung quanh bắt đầu xuất hiện sương mù màu đỏ, mùi thối xông thẳng vào mũi tôi. Tôi cố kiềm lại cơn buồn nôn, lao thẳng về hướng người đàn ông phía trước. Anh ta đang đứng yên bên cạnh Bạch Dực, vừa đi được vài bước thì không gian như đang chìm vào một bể sương mù bồng bềnh màu đỏ.

Tôi với tay muốn kéo người đàn ông kia lại, nói "Không được đi."

Người đàn ông không quan tâm đến tôi. Anh ta cứ bước vào trong như gặp phải quỷ đưa đường. Lúc này ngay tại chỗ sâu nhất trong biển sương mù dày đặc truyền đến giọng của phụ nữ đang nức nở: "Sao anh giết em? Em là người yêu của anh. Em biết anh cũng từng yêu em, dù bây giờ anh hận em sao không chết đi. Em chết, có chắc là anh được giải thoát không?"

Người đàn ông đau đớn lắc đầu nhưng không dừng bước. Càng tiến vào trong, sương mù càng dày đặc, cuối cùng thì trừ màu đỏ, còn lại chẳng nhìn thấy gì. Tôi chỉ nghe tiếng cười của cô gái, cười như điên dại.

"Anh nói, tại sao chúng ta đến mức này. Nếu biết giống như bây giờ, em thà rằng cả đời không biết anh, càng không bàn đến chỉ có mình anh."

"Anh yêu cô gái kia, cô ta thích hợp với anh hơn em, đúng không? Nhưng anh có từng nghĩ đến, ai yêu anh nhiều hơn? Nhưng anh lại ghét em, ghét đến độ muốn giết em... giết em... giết em...."

Trong toàn bộ cuộc trò chuyện tôi không hề nghe được câu trả lời. Bỗng từ chỗ sâu nhất tôi nghe tiếng thét như điên như dại vọng đến: "Anh vốn không hề lo nghĩ, giờ đây cũng sẽ không lo nghĩ nữa. Nên em muốn giết anh! Giết anh! Vì anh giết em trước! Em muốn giết anh!"

Tôi kéo tay người đàn ông nói: "Đừng đi nữa, trong đó quá nguy hiểm."

Người đàn ông thở dài thườn thược, không nói lời nào.

Tiếp theo lại rơi vào tĩnh mịch.

Tôi thầm phỏng đoán người đàn ông này lén vụn trộm, đầu độc vợ mình, cô ta hóa thành quỷ trở về báo thù hắn. Nếu vậy, thì cô gái này đã thân đầy oán khí trừ khử chồng mình. Nhưng có hiệu quả không?

Người đàn ông gạt tay tôi ra, đi vào chỗ sâu nhất. Tôi không kịp kéo lại, đành bất lực nhìn anh ta tiến về phía trước. Nhưng anh ta chạy quá nhanh, tôi đã nhìn không rõ nữa. Tiếp theo tôi nhớ đến người đàn ông này đang ở gần Bạch Dực, tại sao đến bây giờ anh chẳng nói tiếng nào. Lòng tôi không khỏi run lên, vội vàng quay sang bên cạnh gọi: "Lão Bạch, anh vẫn ổn chứ?"

Không hề có tiếng trả lời, tôi gọi vài tiếng, muốn nắm lấy anh. Cánh tay mà tôi vừa nắm lấy đột nhiên nhỏ đi. Bạch Dực mặc áo tay ngắn ra ngoài, nhưng tôi lại đang cầm cánh tay của một người mặc áo sơmi. Đầu tôi lập tức nghĩ ngay đây là cánh tay của cô gái kia!

Tôi vội buông ra, hoảng hốt té nhào ra đất, phát hiện những vật dụng trên sàn nhà đã biến mất, khi quét tay qua thì cảm thấy vô cùng trơn nhẵn. Tôi cho là máu còn đọng lại liền lui về sau, tay mò mẫm bất ngờ chạm phải một cái chân. Là chân đang mang giày Tây, tôi thoáng cái liền rùn mình.

Tôi vội vàng hét to trong đám sương màu máu: "Này, lão Bạch, này! Các người đang ở đâu? Mau lên tiếng đi!"

Tôi không tìm thấy bọn họ, trong bể màu máu này chỉ có mình tôi, không biết lối ra ở đâu.

Tôi mò mẫm, chỉ có thể dùng hết dũng khí tiến về phía trước, cố cảnh giác với bất kì thay đổi nào vì sợ sập bẫy. Rơi vào tình huống như vậy khiến tôi sợ chết kiếp. Nỗi sợ cực độ khiến tôi không cách nào suy xét vấn đề. Tôi như chim sợ cành cong không biết đi đâu, càng lo lắng không biết Bạch Dực đã đến đâu.

Tôi đang rất lo lắng cho tên kia, bỗng nghe được tiếng hét. Vội vàng chạy về hướng đó, lúc đang chạy, tôi phát hiện có một người luôn đứng trong sương mù. Nhưng tôi không kịp lo lắng mà xông thẳng đến. Lúc này điện thoại của tôi bỗng vang lên.

Tôi không có thời gian nghe điện thoại, mà liều mạng xông về phía trước, nhưng bất kể chạy đến đâu đều không thể tìm được Bạch Dực.

Nhưng tôi đã hết cách, chỉ có thể chạy vào bên trong. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy người đàn ông kia, anh ta đang chầm chậm tiến về phía tôi.

Tôi cố hít thở để giữ bình tĩnh, nói: "Xảy ra chuyện gì? Bạch Dực đâu? Chuyện đã giải quyết rồi?"

Người đàn ông không trả lời tôi. Anh ta đi rất chậm, mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Đến trước mặt tôi bỗng quỵ xuống đất, sau lưng cắm một con dao, máu không ngừng chảy ra ngoài. Tôi đỡ anh ta lên, người đàn ông nghiêng đầu đau đớn. Tôi quay người nhìn lại, phát hiện cách đó không xa có một cô gái đang đứng. Cô ta mặt váy ngắn màu vàng, áo nhuộm máu đỏ tươi. Cô ta nhìn thoáng qua chỗ tôi, sau đó liền biến mất trong các quầy triễn lãm.

Tôi nói: "Anh... anh cố chịu đựng."

Người đàn ông lắc đầu, tiếng chuông ầm ĩ khiến tôi không thể nghe được anh ta đang nói gì. Anh ta ôm lấy cổ của tôi, kề sát vào lỗ tai, dùng toàn bộ sức lực sau cùng, quát lên: "Cô ta muốn giết hết chúng ta. Cô ta sẽ giết hết mọi người.... Muốn sống phải giết cô ta trước. Giết cô ta!"

Trong nháy mắt, xung quanh vang lên rất nhiều tiếng chuông. Sương mù đang dày đặc bỗng biến mất. Người đàn ông nắm lấy tay tôi rồi tắt thở.

Tôi đặt thi thể người đàn ông xuống. Phát hiện vị trí chết của anh ta và cô gái kia giống nhau như đúc. Lập tức các tiếng chuông dừng lại, nơi này khôi phục lại sự yên lặng chết chóc. Tôi bỗng nhớ ra mình vẫn chưa tìm được Bạch Dực, cảm giác bất an mãnh liệt đến độ từng dây thần kinh của tôi đều run lên. Tôi hướng về khoản trống của phòng triển lãm gọi to. Nhưng không ai trả lời tôi. Tôi không có thời gian xử lý thi thể của người nọ, tôi nhất định phải tìm được Bạch Dực, sau đó dẫn anh rời khỏi đây.

Nhưng đến bây giờ đến cái bóng của Bạch Dực còn không thấy. Tôi lo rằng anh đã gặp bất trắc, càng chạy càng hoảng loạn, cảm giác bất an càng mạnh mẽ. Tôi không ngừng chạy qua các quầy triển lãm, bỗng nhìn thấy một cái đồng hồ báo thức lăn ra, phát hiện thì ra ở góc trong còn một quầy triển lãm nhỏ.

Sau khi tiến vào tôi phát hiện nó rất giống với một nhà hàng. Các món ăn trên bàn đã ôi thiu, phát ra mùi rất tanh hôi. Nửa gian hàng chất đầy đồng hồ, nền gạch được viết 4 chữ: Giết chết tất cả.

Tôi thoáng thấy bóng của người mặc váy ngắn màu vàng trên kính. Nơi này không thể ở lâu, tôi nhất định phải tìm được Bạch Dực. Ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi thì trên đất xuất hiện vết máu. Máu kéo dài đến chân tôi, cảm giác sợ hãi chết chóc cũng theo đó gậm nhắm tim tôi.

Quỷ thần xui khiến, tôi ngồi xuống mở cái đồng hồ ra. Càng lắc thì máu chảy ra càng nhiều, hai tay tôi càng run. Cuối cùng tôi thấy có một cánh tay người. Tôi như phát điên không ngừng đào bới, cuối cùng kéo được toàn bộ Bạch Dực ra.

Tôi không thể nào tin được, không ngờ anh đã chết!

Không ngờ Bạch Dực đã chết!

Tôi run rẩy bế anh lên. Trên đầu anh có một vết máu. Máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, tôi thì thầm: "Máu còn đang chảy, còn cứu được, đừng chết...."

Tôi không thể chấp nhận sự thật này, tôi nhất định phải cứu anh. Đầu óc tôi trống rỗng cố sức vực anh dậy. Không biết là mồ hôi hay nước mắt khiến cho tôi không thấy rõ đường trước mặt. Tôi như phát điên chạy về, mà Bạch Dực sau lưng lại nặng như đá. Tôi không ngừng nói với anh: "Lão Bạch, con mẹ nó, xảy ra chuyện gì với anh vậy? Sao lại thành như vậy?"

Anh không trả lời tôi, mặc kệ tôi mắng thế nào anh vẫn dựa vào lưng tôi không động đậy.

"Con mẹ nó, dù thế nào anh cũng không được chết, biết không? Anh ừ với em một tiếng thôi!"

Tôi bắt đầu mắng anh, không ngừng mắng, chỉ muốn anh mở miệng. Tôi không muốn anh xảy ra chuyện, chỉ muốn cứu anh. Nếu giờ đưa ngay anh vào bệnh viện còn cứu kịp không? Nếu anh chết tôi phải làm sao? Tôi không biết, càng không dám biết.

Tôi chỉ có thể cõng anh ra ngoài. Lúc này điện thoại lại vang lên, tôi không còn lòng dạ nào để nghe, tôi chỉ muốn đưa anh đi cấp cứu, đầu tôi chỉ còn mỗi cách này. Tôi không lo lắng anh có chết hay không, chỉ biết là tôi không thể để anh chết.

Tôi cõng theo anh điên cuồng xong ra. Bỗng không hiểu vì sao đầu tôi lại lóe lên câu nói của Bạch Dực ở tháng trước.

"Nếu đúng như lời em nói, thì cô gái này lúc sắp chết cũng cảm nhận được có người muốn giết em, chỉ có thể giải thích theo trình tự này."

"Em gặp cô gái kia đầu tiên, anh thì muộn hơn em. Nên có lẽ người con quỷ kia muốn giết trước phải là em, sau khi em chết rồi mới đến lượt anh."

Ngay khi đầu tôi hiện lên mấy câu nói kia, chân đang cấp tốc chạy trốn bỗng không biết tại sao dừng lại. Trong nháy mắt đó, cổ tôi bị một bàn tay mạnh mẽ xiết lấy.

Sức mạnh càng lúc càng lớn, tôi yếu ớt quỵ xuống đất, chật vật quay đầu lại. Sau vai không phải là Bạch Dực gì cả, mà là cô gái đã chết, cô ta đang giữ nguyên ánh mắt của tử thi nhìn trừng trừng vào tôi.

Tôi muốn gỡ cô ta ra, nhưng không làm cách nào được. Cô ta giống như thằn lằn cứ bám chặt lấy tôi. Tôi bỗng nhớ đến lời của Bạch Dực, giết người phải có thứ tự. Người đầu tiên gặp phải sẽ bị đeo bám và giết trước tiên. Mà Bạch Dực là người thứ ba, như vậy cô gái kia giết chồng mình trước, sau đó đến tôi.

Nên tôi phải chết trước, mới đến phiên anh.

Thế nhưng đã quá muộn, tôi trợn trắng mắt, đến hít thở còn không được, nói gì đến đẩy cô ta ra.

Tôi quỳ rạp trên đất, hoàn toàn không còn sức lực. Ngay một khắc trước khi chết kia, tôi trông thấy phù chú Bạch Dực vẽ trước đó. Có lẽ phù chú bằng chu sa có thể chống lại không gian quỷ dị này. Phù chú này tôi biết, chỉ cần thay đổi chút ít sẽ biến thành Phục Ma chú. Tôi chật vật cắn ngón giữa, bôi vài phần bên dưới, sau đó dùng chút sức lực còn lại hoàn thành Phục Ma chú.

Tôi bỗng nghe sau lưng mình tiếng hét quái lạ, trọng lượng trên lưng biến mất trong nháy mắt. Tôi không dám quay đầu lại, không biết phù chú này có thể chống đỡ bao lâu, đành chật vật đi xuống lầu, phải nói là chạy như bay đến cửa đại sảnh. Tiếp theo tôi nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường. Các đồng hồ báo thức trên mặt nó như biến thành gương mặt của hai người nam nữ, vẻ mặt của họ đầy sợ hãi và thù hằng.

Trên lầu vang vọng tiếng kêu lanh lảnh của nam và nữ. Một bên gào thét điên cuồng, bên thì giận dữ mắng chửi.

Tôi không dám dừng lại, nếu quay lại lần nữa sợ rằng không thoát được. Nhưng Bạch Dực đang ở đâu?

Tôi vừa định quay lại thì điện thoại vang lên. Tôi muốn báo cho người ngoài biết tình hình của mình trong này liền bắt máy. Không ngờ lại nghe giọng nói của Bạch Dực: "Em đang ở đâu? Sao không nghe điện?"

Tôi vô cùng mừng rỡ, vội hỏi: "Em đang tìm anh. Em vừa trốn thoát khỏi cô gái. Có đúng là chỉ cần em không chết thì anh cũng không chết?"

Không ngờ đầu kia lại truyền đến giọng mắng chửi đầy thô tục ngàn năm khó gặp của Bạch Dực: "Chết cái rắm, con mẹ nó, em ra ngay. Em chết anh cũng không chết. Anh chưa hề tiến vào mà! Em nhanh ra ngoài cho anh, ngu xuẩn!"

Thoáng chốc, tôi không biết nói gì. Ngay khi tôi định nói thêm thì thấy chiếc bóng mặc váy ngắn màu vàng phản phất ở các quầy triển lãm. Tôi vội vàng tắt điện thoại, không nói gì nữa, dùng hết sức lực xông ra ngoài. Tôi không dám quay đầu lại, nhưng chắc chắn cô ta đang đuổi theo. Sau cùng, cả người tôi như một quả bom vọt hết ra ngoài.

Bạch Dực đang ở bên ngoài, tay cầm điện thoại vẻ mặt như muốn nhào đến đánh cho tôi một trận. Cùng đó là khán giả hóng chuyện Lục tử và một gã đàn ông với vẻ mặt gian xảo. Bạch Dực nhìn thoáng qua đồng hồ nói: "Qua một giờ, an toàn."

Tôi ngẩng đầu nhìn bọn họ hỏi: "Anh.... Anh không phải ở trong đó sao?"

Anh kéo tôi đứng lên, túm lấy cổ áo tôi nói: "Chẳng phải đã bảo là đừng đi rồi sao?"

Tôi cảm thấy bàn tay đang nắm cổ áo mình run run. Vẫn chưa rõ ràng mọi chuyện thì Lục tử cất tiếng: "Ái chà, An tử, quả thật lần này Lão Bạch lo lắng lắm. Chẳng phải anh ấy đã bảo cậu đừng rời khỏi tiệm sao?"

Tôi vỗ trán nói: "Thế nhưng chính lão Bạch Anh...." Tôi thoáng cái hiểu ra, nhìn Bạch Dực nói: "Người đó không phải là anh?"

Bạch Dực giận dữ, tay run rẩy nhiều hơn, anh nói: "Đương nhiên không phải. Chẳng phải anh đã nói là đừng lập lại chuyện này rồi sao? Vậy thì chủ động dẫn em đến đây làm gì?"

Tôi thật tình không biết, càng không lần được manh mối nào. Lục tử thấy nếu nói thêm nữa, sợ rằng tôi sẽ bị đánh liền ngăn lại, nói: "Rời khỏi đây trước đã."

Ngay khi chúng tôi muốn bắt taxi, thì trước mặt bỗng chạy qua một chiếc, cô gái mặc váy ngắn màu vàng và sơmi trắng đang ngồi trong đó nhìn thoáng qua chúng tôi, xe chạy vút đi.

Bọn họ hỏi tôi làm sao thế? Tôi nói tôi lại thấy được cô gái kia. Bạch Dực nhìn điện thoại nói: "Về trước đã."

Về lại cửa hàng, Lục tử rót cho tôi một ly trà, sau đó đưa điếu thuốc. Tôi nhìn người đàn ông xa lạ kia hỏi: "Là ai thế?"

Lục tử nói: "Là người khơi nguồn chuyện này, một tên trộm vặt."

Tôi không hiểu nhìn cậu ta, Lục tử nói: "Còn nhớ ông chủ cách vách kể tháng trước có người vào tiệm không?"

Tôi gật đầu, Lục tử nói tiếp: "Hắn không phải đến trộm, mà là bỏ đồ. Thứ đó chính là cái đồng hồ kia."

Lục tử nhìn về phía tên kia nói: "Con mẹ nó, mày mau nói thật, nếu không tao chặt tay mày!"

Tên trộm run rẩy nói: "Em cũng không biết, lúc trước em có trộm vài thứ gia dụng, không ngờ trong đó lại có cái đồng hồ từ lúc nào. Khi ấy có một phụ nữ đến tìm em, dẫn em đến chỗ đó. Chao ôi, đúng là mạng lớn khó chết, sau đó càng nghĩ càng sợ, vội tìm người anh em cùng nghề giúp em nghĩ cách. Anh ta bảo em đem cái đồng hồ tai họa này vứt lại cho người khác. Thế nên em mới...."

Lục tử xen vào nói: "Thế nên mày mới vứt ở chỗ của chúng tao. Con mẹ nó, thằng khốn này, trong lòng cứ thấp thỏm nên thường rình mò chỗ chúng ta. Vừa hay mình bắt được, mới biết chuyện này."

Bạch Dực châm một điếu thuốc, anh nhìn ra ngoài tiệm, lúc này trời đã tối. Anh hút một hơi thuốc nói: "Em gặp cô gái kia à?"

Tôi cau mày: "Không, em gặp chồng của cô ta, dường như cô ta bị chồng mình giết chết."

Bàn tay đang hút thuốc của Bạch Dực dừng lại, anh ngẩn đầu nhìn tôi nói: "Nói thế, người tìm em lần này không phải cô gái kia?"

Tôi gật đầu, Bạch Dực thì thầm: "Không thể nào...."

Tôi hỏi: "Sao thế?"

Bạch Dực dập thuốc, nói: "Trước khi chết, cô gái kia đã nói, chỉ duy nhất cô ta thoát ra ngoài, còn là 'cô ta phải giết hắn trước khi hắn giết mình'. Sau hết, đây là câu nói cuối cùng của cô ta là cô ta sẽ còn trở lại."

Tôi nhớ đến vẻ mặt dữ tợn của cô ta khi dựa vào lưng mình, rùn mình một cái, hỏi: "Cô ta nói sẽ trở lại sao?"

Bạch Dực lắc đầu không dám chắc, Lục tử đá tên trộm một cái, nói: "Mày còn biết gì? Nói! Tao không dọa mày, tao dám chặt mày ra làm bốn khúc quăng xuống sông Tô Châu đấy, tin không?"

Tên trộm làm vẻ mặt oan ức nói: "Thật không biết, họa chăng bị điên mới giấu giếm. Các anh, các anh ... nên phân rõ sự việc đi ạ!"

Tôi thấy ánh mắt của tên trộm luôn hoang mang, cảm thấy hắn còn che giấu điều gì. Nhưng hắn cứ khăng khăng nói không biết. Tôi cũng không dám phân thây hắn thật.

Lục tử thấy thế, cũng hết cách đành thả tên trộm ra, nhưng cảnh cáo hắn, lúc nào gọi cũng phải đến ngay. Nếu hắn dám rời khỏi Thượng Hải, cậu ta sẽ thuê người chặt vợ con hắn ra. Tuy thật thất đức nhưng cũng dọa cho tên trộm sợ mất mật.

Bạch Dực bỗng nhiên nghĩ được gì đó, anh hỏi: "Người đàn ông kia cũng bị giết cùng một thời điểm à?"

Tôi do dự một chút nói: "Đúng thế, vẫn y như lúc đó, vô cùng đúng giờ."

Bạch Dực nhìn tôi, nói: "Lần này có chút phiền phức rồi. Nếu cô gái kia không xuất hiện, có lẽ chúng ta đã thoát rồi."

Tôi nhăn mày nói: "Nếu cô ta xuất hiện thì sao?"

Bạch Dực nói: "Vậy thì, có lẽ cái chết của cô ta không đơn giản như vậy."

Tôi vùi đầu hút thuốc, không biết nên làm gì, chỉ sợ cái đồng hồ quỷ dị kia lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa. Thật giống như tình tiết xoay vòng trong phim kinh dị vậy.

Bạch Dực bảo nên tắm rửa sạch sẽ trước, chuyện còn lại từ từ điều tra. Nhưng chúng tôi vẫn như lần trước, không hề có manh mối. Nơi đó cũng không hề có thi thể của người đàn ông, càng không có triển lãm đồng hồ.

Nhưng, tôi biết, cô gái kia nhất định sẽ trở lại.

Sau đó một tháng, tôi vẫn luôn cảm thấy bất an, tưởng chừng lúc nào cũng thấy được bóng dáng của cô gái kia. Dường như cô ta sẽ xuất hiện trong đám đông nào đó, có khi mỉm cười xinh đẹp, khi lại mang hình dạng dữ tợn. Tóm lại cô ta giống một cái bóng luôn bám theo đè nặng lấy tôi.

Ngay khi tinh thần tưởng chừng sắp nổ tung, thì tôi nhận được một bức thư. Nhìn vào nét chữ ghi trên đó tôi liền hiểu, là chữ của cô gái kia. Lòng tôi khẽ run lên, ngoài lo lắng còn có hưng phấn. Thật vô cùng khó hiểu, nhưng tôi biết cô gái kia cuối cùng vẫn tìm được tôi.

Tôi cứ ngỡ cô ta sẽ làm rõ một phần chân tướng của câu chuyện. Nhưng không ngờ, mở thư ra chỉ thất duy nhất ba chữ: Phải giết hắn.

Tôi vò giấy lại, ném vào soạt rác, vỗ vỗ trán, nhớ lại cái chết của hai người kia, mắt có hơi dại ra. Tôi nhắn cho Bạch Dực một tin béo bở: Cô ta sắp tới.

Ngay khi vừa gởi xong tin, tôi nghe tiếng đồng hồ tíc tắc truyền từ cửa vào. Tôi mở cửa, cái đồng hồ quỷ dị kia đang ở ngay trước mặt. Thời gian vừa đúng 6:36'

Tôi cầm lấy cái đồng hồ, tiếp theo nghe được tiếng giày cao gót vang lên. Tôi đứng chặn ngay cửa dưới mái hiên u ám. Nơi này có gắn đèn cảm ứng, lúc thường chỉ cần ho nhẹ một cái cũng sẽ bật sáng, nhưng với tiếng bước chân càng lúc càng lớn như bây giờ, lại không có bất kì phản ứng gì.

Gương mặt cô gái kia chầm chậm xuất hiện trong bóng tối. Vẫn như lần đầu tôi gặp cô ta, tái nhợt, thanh tú, nhưng tôi lại nhận ra trên cái cổ tái nhợt kia lờ mờ có vết bầm tím của xác chết. Cô ta nhìn tôi, chỉ vào đồng hồ, nói: "Đúng là nơi này...."

Tôi nhìn đồng hồ, đưa cho cô ta nói: "Cô lại đến...."

Cô ta giật lấy cái đồng hồ nói: "Quả nhiên anh còn nhớ tôi. Đợi chốc nữa sẽ thêm một người. Đợi chốc nữa, chúng ta sẽ đi ngay!"

Tôi nhìn cô ta, dường như cô ta không biết mình đã chết, đang lạnh run đứng ở cửa. Tôi nhìn dáng vẻ đó có chút thương cảm. Đến tột cùng, sao lại biến thành bộ dạng bi ai như thế này? Thật ra thì cô ta đã chết rồi....

Cô ta thường nhìn vào đồng hồ, lại nhìn xuống lầu, lẩm bẩm: "Nhanh lên, hắn sắp đến, hắn đến là chúng ta đi, được không?"

Sau đó, đèn cảm ứng cuối cùng cũng sáng. Bạch Dực chạy đến, tôi biết anh nhận được tin nhắn là lao ngay đến đây. Cô ta nhìn đồng hồ, nói: "Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."

Không nói gì cả, tôi có cả trăm lý do để đuổii cô ta đi. Nhưng khi cô ta nhìn vào cái đồng hồ, tôi lại cảm thấy vô cùng đáng thương. Ánh mắt kia không chỉ có sợ hãi và gấp gáp còn chứa đựng sợi tơ quyến luyến không nói nên lời.

Sự quyến luyến kia làm lòng tôi dao động. Tôi biết như thế là rất ngốc, nhưng cô gái kia rất quyến luyến thế giới này, ý niệm muốn sống rất mãnh liệt. Thật ra cô ta chỉ không muốn chết mà thôi.

Cô ta nắm lấy tay của chúng tôi nói: "Giúp tôi lần nữa thôi, van các anh...."

Bạch Dực nhìn tôi, tôi đang vô cùng do dự. Cuối cùng Bạch Dực khoát tay lên vai tôi nói: "Đi thôi, nhưng đây là lần cuối cùng."

Cô gái nhìn Bạch Dực, anh mắt anh khiến tôi cảm thấy rất lạnh lẽo và tàn nhẫn. Anh quyết định thế nào cô gái kia đều gật đầu nói được. Chúng tôi xuống lầu, không ngoài dự tính, bên ngoài vẫn mưa bàng bạc, sau đó là chiếc taxi. Chúng tôi lên xe, tất cả vẫn như hai lần trước, cô gái đau đớn, sợ hãi ngồi co ro, vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

—————

Chúng tôi xuống xe, phòng triển lãm liền xuất hiện giữa làn mưa như ảo ảnh. Chúng tôi tiến vào, cô gái vẫn thay chiếc đồng hồ vào tường như lần trước. Thời gian lại bắt đầu khởi động.

Cô nhìn chúng tôi, ánh mắt trở nên phức tạp và điên cuồng, nói: "Đây là thời gian của chúng ta, phải tìm được hắn."

Bạch Dực lạnh lùng nói: "Sao đó thế nào? Giết hắn?"

Cô nhìn Bạch Dực, bàn tay đang cầm chiếc đồng hồ run run, giọng nói gần như méo mó: "Đúng thế, giết hắn, trước khi hắn giết hết chúng ta."

Ngay khoảng khắc đó, tôi nghe dường như có tiếng thở dài truyền từ trên lầu xuống, tiếp theo là tiếng bước chân rối loạn. Cô gái ngẩng đầu, nhìn lên tầng hai của phòng triển lãm, liều lĩnh xông lên.

Bạch Dực nhìn theo bóng lưng của cô, kéo tôi nói: "Chúng ta đi thôi."

Tôi hỏi: "Đi đâu?"

Anh chỉ vào cửa nói: "Đi khỏi đây."

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô gái, lúc này đã xông lên lầu hai. Cô ta quay đầu nhìn chúng tôi, sau đó nắm chặt cái đồng hồ, lao về phía trước.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ta nói: "Chúng ta...."

Bạch Dực kéo tôi đến chỗ treo đồng hồ, nói: "Chúng ta bất lực, em cảm thấy mình có thể ngăn cản được sao?"

Tôi cau mày: "Nhưng sau đó, hồn ma của cô gái kia sẽ đến tìm chúng ta. Đừng quên anh nói chuyện này có thứ tự."

Bạch Dực nhìn đống đồng hồ treo tường, nói: "Đúng vậy, bọn họ đã đặt thứ tự lên mỗi chúng ta. Nếu một bên chết đi, thì sẽ theo thứ tự của cô ấy. Tiếp theo những người khác sẽ lần lượt bị giết. Có thể là người đàn ông, cũng có thể là cô gái kia giết. Vì họ chính là một vòng xoáy to lớn, cuốn mọi người xung quanh vào với nhau."

Tôi hỏi: "Nếu thế, sao anh còn đồng ý đến đây?"

Bạch Dực nói: "Vì chúng ta bắt buộc phải thoát khỏi, nhưng chúng ta không có khả năng giúp đỡ bọn họ, chỉ có thể tự cứu mình."

Anh nhìn đồng hồ nói: "Gần hết một giờ, chúng ta thật không có thời gian."

Nói xong ánh bắt đầu nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường, nói: "Giữa đống đồng hồ này, có một cái khống chế thời gian của chúng ta. Chúng ta phải tìm được nó, sau đó đập vỡ. Thế thì có thể thoát khỏi bọn họ."

Ngay khi Bạch Dực đang chăm chú nhìn chiếc đồng hồ thì lầu hai vang lên tiếng kính vỡ. Tôi nghe được tiếng cô gái đang hét lên lanh lảnh. Bạch Dực kéo tay tôi lại nói: "Đừng đến đó, nhất định phải tìm được cái đồng hồ thật chính xác."

Tôi mím môi: "Làm sao tìm được."

Bạch Dực nói: "Nếu anh đoán không sai, nó là cái duy nhất chuyển động giữa đám đồng hồ kia."

Có gần hai trăm cái đồng hồ san sát hầu như giống hệt nhau. Tất cả đều được treo trên cái đồng hồ treo tường lớn. Bạch Dực nhìn chăm chú vào đó, tôi xem giờ, cách lúc cô gái kia chết không còn lâu nữa. Như vậy, tiếp theo hồn ma sẽ ám lấy tôi, sau đó là Bạch Dực.

Nhưng cái chết của cô gái này đã được định trước. Cô ta không thể tránh khỏi. Đó là số mệnh, dù trong một giờ cuối cùng có vùng vẫy thế nào thì vẫn phải tắt thở.

Ngay khi khoảng khắc kia đến, tôi bỗng thấy cô gái kia ngã từ lầu hai xuống. Cô ta nằm yên trên nền nhà như manocanh, máu chảy tràn từ thân thể ra. Tôi vội lao đến, cô gái kéo tay tôi, lúc này tất cả đồng hồ xung quanh lại đồng loạt vang lên. Cô gái chỉ có thể nắm lấy tay tôi, càu vào nó, không nói được lời nào. Mắt cô nhìn chằm chằm vào tôi biểu thị như mình không muốn chết. Nhưng tôi không thể làm thời gian đảo ngược. Dù có lặp đi lặp lại thời gian ở đây cũng chỉ phí công, cô ta đã chết từ lâu rồi.

Một giây kế tiếp, tất cả đồng hồ đều dừng lại, cô gái buông thỏng tay xuống. Tôi liền cảm thấy người đàn ông kia đang ở gần đây. Tuy không nhìn thấy, nhưng người tiếp theo hắn muốn giết là tôi. Tôi vội đứng lên, cô gái té nhào trên mặt đất, xác nhanh chóng xơ cứng trở nên xấu xí vô cùng.

Tôi vội vàng xoay người, quả nhiên người đàn ông mặc áo mưa đang đứng sau lưng tôi. Người hắn sũng nước mưa, trên tay không biết từ khi nào đã cầm một cây búa. Hắn nhằm về phía tôi bổ xuống, tôi rùn mình bắt được tay hắn, dùng tay còn lại giật mũ choàng ra. Mặt của hắn đã thối rữa, phân nữa là xương khô, ánh mắt đỏ ngầu khát máu, điên cuồng nhìn trừng trừng vào tôi. Sức hắn mạnh kinh người, không bao lâu thì tôi bị đè xuống, sắp chống đỡ không nổi. Tôi xoay người, lăn sang một bên. Búa bổ xuống, tốc độ rất nhanh, tôi vội vàng tránh được nhưng cánh tay bị thương một mảng lớn. Đau đớn vô cùng, nó khiến tôi như tỉnh ra giữa không gian hư ảo này, nhận thấy, tôi rất có thể sẽ chết ở đây.

Người đàn ông điên cuồng lao về phía tôi. Tôi chỉ có thể nhịn đau cố chạy ra ngoài. Không ngờ lại bị cái đồng hồ chết tiệt làm cho vấp ngã. Vốn dĩ nó không phải ở đây.

Người đàn ông giơ búa, nhằm hướng tôi bổ đến. Ngay khoảng khắc đó, tôi lại nghe được tiếng đồng hồ báo thức vang lên lần nữa. Người đàn ông dừng lại, hắn vẫn giữa nguyên tư thế giơ búa như tượng.

Bạch Dực đỡ tôi, tay kia cầm một cái đồng hồ, nói: "Đi mau!"

Tôi và Bạch Dực chạy ra ngoài. Đây là lần thứ ba chúng tôi chật vật thoát khỏi phòng triển lãm. Tôi thật không biết chúng tôi còn có thể gặp may được lần nữa không.

Bạch Dực và tôi chạy khỏi đó ít nhất cũng hai mươi thước, mới từ từ giảm đi sợ hãi. Tôi ôm cánh tay, vết thương nói cho tôi biết, nếu may mắn không mỉm cười, chắc chắn tôi đã bị giết chết.

Bạch Dực còn đang cầm trong tay cái đồng hồ báo thức, anh nói: "Chính là cái này."

Tôi thở hổn hển nói: "Lẽ nào lại không có pin?"

Bạch Dực mở rảnh để pin. Bên trong vẫn không có pin mà là một tờ giấy như trước. Chúng tôi phát hiện đây là IP của một blog cá nhân còn có mật khẩu.

Bạch Dực cất tờ giấy, anh nhìn tôi nói: "Xử lý vết thương trước."

Tuy tôi rất muốn biết đó là cái gì, bất quá cũng rất cần xử lý vết thương. Khi chúng tôi băng bó ở bệnh viện xong, về đến nhà cũng gần 12 giờ, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Chúng tôi nhanh chóng mở máy vi tính, quả nhiên là một blog cá nhân, thời gian mới nhất cũng là năm ngoái.

Chúng tôi mở bài đăng đầu tiên, trong đó viết: "Thích quá, không ngờ A Lâm lại tặng quà cho mình, hì hì. Tại sao lại là đồng hồ báo thức vậy ta? Điềm xấu nha, nhưng khi nhìn bộ dáng ngờ ngệch của anh ấy, mình tha thứ....

Chúng tôi nhận ra đây là blog của cô gái kia. Cô ta ghi lại tình sử của mình với người đàn ông nọ. Bọn họ từ hộ buôn bán cá thể vô danh, sau đó làm nên sự nghiệp lớn trở thành kẻ giàu có, lắm tiền nhiều bạc. Nhưng lúc này chủ blog đã không còn những câu chữ vui sướng như ban đầu, chỉ có bất an, đau khổ, xót xa. Sau cùng chỉ còn vài dòng là: "Anh ta dạo này rất khác thường. Ánh mắt nhìn mình rất lạnh lùng. Mình biết anh ta muốn giết mình. Mình đã không còn là người anh yêu nhất. Mình không muốn chết, càng không thể để anh ta giết chết... mình phải ra tay trước.... phải giết hắn trước.....

Sau đó thì không còn bài nào nữa. Chúng tôi tắt máy, nhìn cái đồng hồ với kim đang đứng yên, Bạch Dực nói: "Có lẽ người đàn ông kia cũng bị vợ mình giết chết. Bọn họ cùng lúc bị đối phương giết chết, nên mới tạo nên nỗi sợ hãi ám ảnh như vậy."

Tôi gật đầu, không đáp lại.

Bạch Dực nhìn tôi nói: "Chôn cái đồng hồ báo thức này đi, coi như tiễn hai người bình an xuống mồ. Anh tin là ít ra họ sẽ không đến tìm chúng ta...."

Tôi hạ giọng: "Em nghĩ, thật ra họ đều không muốn người kia chết...."

Tôi nhìn lại cái đồng hồ báo thức cũ nát, kim của nó đứng yên như đã hoàn thành sứ mạng của mình. Nó chẳng qua là một thứ rẻ tiền, nhưng những chiếc đồng hồ sang trọng trong phòng triển lãm kia thật không thể nào sánh được. Chính vì vậy khi cô gái nhìn vào nó mới có ánh mắt quyến luyến như vậy.

Ở Trung Quốc, rất kiêng tặng đồng hồ vì như thế là nguyền rủa cho người nhận bị chết sớm.

(PN 12_end)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei