Phiên ngoại 10: Cánh cửa không có thật
Trong bóng tối, không biết người kia đã chạy bao lâu, nhìn cũng không rõ cảnh vật xung quanh, trí nhớ càng không nhận ra được đó là ai, ở đâu. Dò xét từng phòng một, nhưng dù mở cửa nào đều không thể tìm được đường ra. Tiếng bước chân quỷ dị ở phía sau, càng lúc càng đến gần, bất kể người nọ chạy nhanh thế nào thì âm thanh vẫn bám theo đầy quỷ mị như đang trêu chọc nhưng trước sau vẫn không thấy bóng người....
Bỗng có tiếng vỡ nát, phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong nháy mắt. Cuối cùng cũng nhìn được cửa ra....
Tôi cầm một tờ giấy viết thư, trên đó có vài dòng, Nội dung thật giống tiểu thuyết, nhưng cũng không được hoàn chỉnh. Tôi lướt xuống, xem vài tờ bên dưới, đều là tin ngắn, chuyện gì cũng có, tranh cãi về việc quy hoạch, tai nạn, có vài tin buồn và cả trích đoạn vài chuyện ma dân gian.
Bạch Dực bước đến, thấy tôi đang lây hoay, liền hỏi: "Xem gì thế?"
Tôi cầm vài thứ, hỏi: "Từ đâu đến? Là trường học à?"
Bạch Dực để muỗng xới cơm đang cầm trong tay xuống. Anh cầm lấy vài tờ trong số đó xem, thái độ có hơi khác lạ, hỏi: "Lúc nhỏ em có chơi trò thử thách can đảm không?"
Tôi nhìn anh đầy ngạc nhiên. Anh không nói tiếp, chỉ cười gượng bảo: "Quên đi, thật quá trẻ con"
Tôi quả thật không biết trẻ con và mấy vấn đề này có liên quan gì đến nhau. Nhưng nhìn nét chữ thì dường như do học trò viết ra. Hơn hết rất có thể là kết quả của việc trốn học quân sự.
Tôi hỏi: "Là trò đùa của học sinh à ?"
Bạch Dực nói: "Có thể, cũng không thể."
Tôi càng lúc càng hiếu kỳ, Bạch Dực nhìn thoáng qua nói : "Chút nữa, nếu em thấy thích thì đến trường anh vào buổi trưa, ờ, mang cơm cho anh."
Toàn bộ sự tập trung của tôi đều ở tin ngắn đó, liền thuận miệng đồng ý ngay, mãi đến khi Bạch Dực ra ngoài mới nhớ ra tên này chưa bao giờ có thói quen mang theo cơm trưa. Mỗi một hộp cơm, ông đây chỉ có hai món sở trường, một là luộc trứng, hai là chiên cơm, tên đó vốn đâu phải không biết, vậy mà vẫn nói thế, rõ ràng đã cố ý bảo mình bỏ tiền ra mời cơm rồi còn gì ?
Dạo này việc làm ăn của cửa hàng thật tệ, khiến mỗi lần mở cửa bán buôn tôi đều xấu hổ vô cùng. Thế nên hiện giờ chỉ có tôi và Lục Tử thay phiên trông coi. Nói là ra ngoài hút điếu thuốc, thực chất là đi đến nửa ngày cũng chưa thấy trở lại. Tình hình như vậy khiến tôi chẳng muốn nhìn tới. Không làm ăn được nghĩa là không có tiền vào túi, mà đã không có tiền thì còn ăn uống chi nữa ?
Sau đó, khi tôi đưa lý do muốn đem cơm cho tên khốn kiếp Bạch Dực, thì bị Lục Tử kéo lại. Ánh mắt của cậu ta sáng rỡ, lộ ra sự thèm khát, tôi bị cậu ta dính lấy như quỷ đói, nên hoảng hốt gạt tay cậu ra. Lục Tử nham nhở xoa xoa bàn tay, cười khà khà, nói : "Bạn thân mến, con bà nó, có mối làm ăn !"
Tôi nghe thế, lòng cũng vui mừng hỏi : "Làm ăn gì ?"
Lục Tử nhìn điện thoại di động, sau đó quay sang máy tính chuyển thứ gì đó. Cậu ta nói : "Hàng có hơi xấu, nhưng dạo này làm ăn tệ quá. Thường thì mình chẳng bao giờ nhận loại hàng như vậy. Sao đây ? Có làm không ?"
Tôi thấy cậu ta như vậy thì sinh ra đề phòng: "Cậu đừng làm chuyện phạm pháp, ít ra cũng đừng làm chuyện gì bị bắt được là phạm pháp."
Lục Tử nói: "Yên tâm, thứ này đã sớm bị rửa đến không còn chút gì, dù muốn cũng không tra ra được, hiện tại nhà đó đang cần bán gấp, nên mới dứt khoát để lại cho mình. Vấn đề là nhà đó dường như đã phá sản, đến việc trả tiền thuê kho bảo quản cũng khó khăn, chúng ta đến lo việc này."
Tôi hiểu ra, hỏi: "Là muốn chúng ta đi giữ kho hàng?"
Lục Tử thuyết: "Vậy cho cậu đi làm giữ kho nhé. Thật ra bọn họ cũng có thể thuê một kho hàng với giá 500 đồng, lại thêm 500 đồng cho người trông coi, ngoài ra thì chuyện gì cũng không quan tâm. "Mình còn phải tìm người mua, làm gì có thời gian rãnh chứ?"
Tôi suy nghĩ trong giây lát. Như thế cũng chẳng sao cả, dù gì cuộc sống cũng lắm khó khăn. Lục Tử nghĩ rằng tôi đang chê bai không muốn làm, liền giảng giải: "Đừng vậy mà, bạn thân mến ơi, chỉ vài ngày thôi. Ban ngày thì chẳng cần trông chừng, chỗ nào cũng có người cả. Nhưng bọn họ không chịu giữ đêm."
Tôi làm ra vẻ xem thường, thật không thể nói là chẳng sao cả. Tôi hỏi: "Mình sao có thể bực mình vì chuyện cỏn con đó? Được rồi, cậu đừng quan tâm đến mấy việc linh tinh đó làm gì, mình đang chờ cậu trả công đây, lúc nào thì làm việc?"
Lục Tử nói: "Mình đã nói rõ rồi đấy. Cậu yên tâm, chiều nay cho cậu nghỉ nửa ngày, tối thì đi thẳng đến kho, chút nữa mình đưa địa chỉ cho cậu. Cậu muốn mang gì theo cũng được, đến 12 giờ thì cửa lớn sẽ bị khóa trái, không thể ra ngoài được. Nếu cậu muốn tìm lão Bạch thì bảo anh ấy đến trước 12 giờ, bằng không chỉ có thể ở ngoài khung cửa sắt như thăm tù ấy."
Tôi vỗ tay, xem giờ, phải đem cơm gấp cho Bạch Dực rồi, nên vội vàng rời đi, đợi đến tối sẽ làm việc.
Đến trưa, tôi đi vào phòng làm việc của Bạch Dực, ném trước mặt anh. Anh mở túi nhựa nhìn một chút, nói: "Quả nhiên anh chẳng thể nuôi hy vọng quá lớn với em."
Tôi rút một điếu thuốc, nói: "Anh hẳn phải quỳ xuống, dập đầu ba cái, hô to tạ chủ long ân."
Anh mở hộp cơm, chỉ bản cấm hút thuốc trên tường, tôi liếc mắt khinh thường. Lúc này trong phòng chẳng có ai, nhưng những bài báo ngắn vẫn ở trên bàn như cũ.
Tôi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Dực lấy một tập tài liệu trong đống văn kiện gần đó nói: "Tự xem."
Tôi mở ra, phát hiện đó là tư liệu về cái chết của một học trò. Đứa bé trong ảnh nhìn rất khỏe mạnh, tạo cảm giác giống như ánh nắng tháng giêng. Mãi đến khi tôi xem đến tấm cuối cùng, đó là ảnh chụp cái chết của đứa bé. Quả thật không thể tin đó là cùng một người. Trong ảnh làm một bộ xương khô mà, ngoài hai mi mắt bị sưng đến đáng sợ, còn lại chỉ là da bọc xương. Thi thể được bọc trong một tấm vải màu vàng, chỉ lộ ra gương mặt, vừa gặp qua còn tưởng là cương thi. Thật không biết đứa bé này đã gặp chuyện gì trước đó.
Tôi hỏi : "Vậy nghĩa là sao?"
Bạch Dực vẫn đang ăn cơm, anh đã xong hơn phân nửa, liền đặt đũa xuống, nhìn tài liệu nói: "Mấy thứ này được tìm thấy trong hộp bàn của đứa bé đó. Lúc người nhà tìm thấy, thì nó đã thành một cái xác rồi. Giám định sơ bộ do bị nhồi máu cơ tim cấp tính. Bất quá, ... tim bị nhồi máu như vậy thật đau đớn biết bao."
Tôi xem nội dung tư liệu, chủ yếu chỉ có phân tính bệnh tình cùng nói rõ tình hình với gia đình. Tôi hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến trò chơi thử thách can đảm mà anh nói?"
Bạch Dực đứng dậy pha một ly trà, anh súc miệng nói: "Mẹ nó, khỉ con à, lần sau em làm cơm chiên trứng có thể đừng cho nhiều muối vào như vậy được không? Là lần sau cùng, em ấy hỏi anh một chuyện, nguyên văn là thầy có biết trò thử thách can đảm không? Làm sao để từ tà? Anh còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì cậu ấy đột nhiên qua đời. Có người kể lại trước khi gặp chuyện không may, cậu ta đã khăng khăng nói đang chơi trò gặp quỷ gì đó. Trò này cũng tương tự như chơi bút tiên."
Tôi đặt tài liệu xuống, nói: "Lẽ nào còn có chuyện này?"
Bạch Dực lắc đầu: "Cũng không phải, chuyện xảy ra vô cùng bình thường, nhưng cái chết kia quả thật vô cùng thảm thương."
Tôi còn chưa hiểu rõ thì anh kể tiếp: "Là đứa bé đột nhiên nói mình có mắt âm dương, sau đó còn nói nó muốn tìm ai đó để thi đấu. Bất quá nó thua, sau đó lại trở nên vô cùng nghi thần nghi quỷ, gặp ai cũng không buồn phản ứng. Đứa bé này ở trường vốn rất côn đồ, nghe đồn còn giao du với bọn thiếu niên bất lương bên ngoài. Có người còn nói nó đã tham dự tụ tập bất hảo, sau vài lần làm công tác tư tưởng, lại phát hiện chuyện không lớn lao như mình nghĩ, chỉ là mỗi ngày sau khi tan học về sẽ ra ngoài tản bộ. Chuyện cũng dần trở nên nghiêm trọng từ đó."
Tôi hỏi: "Cuối cùng thì nó đã thi đấu cùng ai?"
Bạch Dực nói: "Anh tìm được một học sinh cùng lớp, cũng khá thân với nó để hỏi thăm. Đứa kia kể, từ khi nó nói mình có mắt âm dương thì suốt ngày tìm sách về những thứ quỷ quái. Nếu không thì cũng cắt từ báo ra, trở nên rất có vấn đề về thần kinh. Bạn bè chơi chung thấy em ấy như vậy cũng không dây vào. Sau thì xảy ra chuyện như vậy."
Bạch Dực đưa trà cho tôi, nói: "Anh chỉ biết em ấy tham gia chơi trò thử thách lòng can đảm thôi."
Tôi nhăn mày, không ngừng hỏi: "Sau đó thế nào?"
Bạch Dực buông tay, nói: "Không có sau đó, bởi chẳng ai biết rốt cuộc em ấy đã chơi trò gì, trò chơi như thế nào, vì sao lại trở thành như vậy. Hơn hết, trừ em ấy ra thì không có học sinh nào gặp chuyện như vậy, đây hoàn toàn được xem là tình huống bộc phát. Trong trường cũng không hề xảy ra chuyện tương tự."
Tôi và Bạch Dực đều cúi đầu trầm tư, sau đó nhận được điện thoại của Lục Tử, cuối cùng thì cậu ấy cũng đưa địa chỉ cho tôi. Tôi chợt nhớ đến chuyện này: "Lão Bạch, mấy ngày này, buổi tối em không ngủ ở nhà, là đi trông nhà kho."
Anh ngập ngừng hỏi: "Trông nhà kho?"
Tôi đem chuyện của Lục Tử kể sơ qua, Bạch Dực gật đầu, hỏi: "Vậy em phải giử bao lâu?"
Tôi nói: "Chờ Lục Tử thương lượng xong, tạm thời còn chưa biết. Bất quá không lâu lắm đâu, người bán gấp gáp lắm rồi."
Tôi nói chuyện với Bạch Dực thêm một lúc nữa. Đại khái là, nếu buổi tối không có tôi anh có thể tìm vài người khác mà đưa đẩy, Bạch Dực cũng trả lời đại khái nếu không có lời anh tuyệt đối sẽ không tận lực.
Lúc này, tôi cũng nhận được tin nhắn của Lục Tử. Trong đó có tên của kho hàng với địa chỉ và thời gian. Tôi thấy địa chỉ có hơi quen, dường như đã đến nơi này rồi thì phải.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều liền đứng lên chào tạm biệt: "Còn phải chuẩn bị gắn wifi nữa, sẳn tiện tranh thủ buổi chiều ngủ cho đẫy giấc để tối còn làm việc."
Bạch Dực vẫy vẫy tay với tôi. Tôi cứ ngỡ anh sẽ nói gì đó, không ngờ anh lại chỉ vào túi nhựa bảo: "Cảm phiền đem bỏ giúp anh."
Mặt tôi đầy hung hãn: "Anh nói lại lần nữa xem?"
Bạch Dực vẫn không đổi nét mặt nói: "Vợ ngốc chẳng ngại chồng lười, lời ấy thật không sai."
Tôi muốn ra tay, nhưng thầy Trác ở cách vách vừa bước đến. Thầy thấy tôi liền nói: "Ồ, lại đến thăm anh họ à. Tình cảm anh em của hai người thật tốt, còn đem cả cơm nữa, bạn gái của tôi chẳng bao giờ làm chuyện này đâu."
Bạch Dực thản nhiên cầm ly trà nhìn vào máy vi tính nói: "Cậu ấy dễ sai bảo hơn phụ nữ."
Tôi nhặt túi nhựa lên rồi đi ra ngoài, còn đôi co chỉ sợ gió vào đau bụng.
Tôi về nhà ngủ một giấc, lúc thức dậy thì Bạch Dực đã tan ca. Anh thấy tôi còn đang nằm trên giường liền giục: "Không phải em phải đi gác cửa nhà giàu sao? Sao còn chưa dậy? Làm gì có bảo vệ như em chứ?"
Tôi duỗi thẳng thắt lưng, nói: "Không sao, chỗ đó 12 giờ mới cần gác cổng, em chỉ cần đến trước là được."
Bạch Dực vừa lật báo vừa nói: "Vậy ăn cơm xong rồi hãy đi. Nhớ nói cho anh địa chỉ, nếu có rảnh anh sẽ đi thay em."
Nghe câu này cứ tưởng đồng chí lão Bạch này thật có lương tâm, dù thế nào cũng giữ nhiệt tình giai cấp, tôi chỉ vào điện thoại nói: "Trong tin nhắn, em còn chưa xóa."
Bạch Dực nhìn điện thoại, ngoài dự liệu, anh đứng bật dậy. Tôi bị anh dọa sợ, vội ngồi dậy hỏi: "Gì thế?"
Bạch Dực nói: "Nhà kho này và nhà đứa bé vừa chết kia cùng nằm trên một đường."
Tôi nhớ đến thi thể được đắp vải kia, có hơi lạnh người: "Chẳng liên quan nhiều lắm."
Bạch Dực không tiếp chuyện, anh đưa điện thoại cho tôi kể: "Theo mẹ của em ấy kể lại, trước khi gặp chuyện không may, em ấy cứ thẩn thờ trước nhà kho này, tiếp theo thì chết ở cửa nhà kho."
Sau cùng, Bạch Dực cùng tôi đến kho hàng. Dẫn Lục Tử theo cũng vô dụng, vì nếu nói cho cậu ấy biết những hoài nghi về kho hàng này, sợ rằng cậu ấy sẽ đá bay tôi đến Tây Tạng mất.
Đến nơi, chúng tôi mới phát hiện con đường này rất ngắn, cũng rất khuất, thật rất thích hợp để giấu hàng. Là nhà kho nhưng cũng ra dáng ra vẻ lắm, có bồn hoa và bảo vệ, còn cả camera quan sát, bất quá nó chưa cắm điện. Cửa sắt của nhà máy vô cùng kiên cố, còn hạn chế về thời gian. Nhưng nếu nhìn kỹ bên trong sẽ phát hiện đa số bộ phận trong kho vô cùng cũ kỹ.
Tôi lấy ra địa chỉ nói: "Đúng là chỗ này, Lục tử bảo cứ tự nhiên kéo, cửa khóa trái, vào rồi sẽ không thể ra được."
Bạch Dực hỏi: "Không có cách mở?"
Tôi lắc đầu: "Trừ khi gọi người ở ngoài mở, nếu không chúng ta sẽ bị kẹt bên trong, không chạy đi đâu được."
"Lỡ cháy thì sao ?"
"Bên ngoài sẽ mở, hơn hết lúc 12 giờ đêm, ngoài những người có việc còn lại không ai rảnh rỗi đâu, cũng coi như tạm an toàn."
Tôi nói thêm vài câu với Bạch Dực, trong cửa bỗng có đầu người đang đội nón bảo hiểm lộ ra. Anh ta hỏi tên của tôi rồi bảo chúng tôi đi thẳng vào, anh ta nói : "Chút nữa sẽ không có ai, cậu chuẩn bị chút thức ăn, trong kho có phòng tắm cùng chỗ pha trà. Nhưng không có TV."
Tôi vỗ vỗ máy tính nói: "Tôi có mang theo"
Anh ta mỉm cười với chúng tôi rồi lùi lại.
Tôi nói: "Nơi này không có gì bất thường cả."
Bạch Dực nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Còn sớm những bảy tiếng."
Lúc này có một đám trẻ ở gần đó chạy đến. Đứa đi đầu hét lớn: "Mau nhắm mắt chạy trốn ngay, không được nhìn nó."
Nói xong thì nhắm nghiền hai mắt cắm đầu chạy về phía trước. Tôi nắm được ngay đứa đi đầu. Thằng nhóc kia rất khỏe mạnh kháu khỉnh, nó thấy tôi đang kéo túi xách của mình thì gắng sức giẫy giụa.
Tôi cười hỏi: "Các em nói trong kho có gì không thể nhìn được?"
Đứa bé nói: "Mẹ em bảo không được nói, nếu không sẽ bị đánh."
Tôi móc trong túi ra 20 đồng, nói: "Nói đi, tiền này cho em."
Đứa bé nhìn thoáng qua tôi lại nhìn chỗ tiền, sau đó nói: "Chỗ này có ma, mẹ dặn không được nói ra, nếu không họ sẽ không di dời được. Chúng em không cần tiền."
Tôi thầm thở dài, giàu hay nghèo đều mong di dời....
Đứa bé giãy khỏi tay tôi, cắm đầu đi một mạch về phía trước, vừa chạy vừa hô to: "Đừng quay đầu lại nha! Coi chừng bị chọn lựa!"
Còn Bạch Dực đang khoanh tay cạnh tôi không nói một câu, anh chỉ đang thì thầm: "Tòa nhà di dời...."
Nói xong Bạch Dực đi vào phòng của bảo vệ, thấy trong đó dán đầy hình Phật, hơn hết trên cổ anh ta còn đeo một sợi dây vàng y như dây xích chó.
Bảo vệ đang uống rượu, thấy chúng tôi còn chưa đi vào, lúc đầu thì ngạc nhiên sau đó hơi dọn dẹp rượu và thức ăn hỏi: "Sao còn chưa vào? Có chuyện gì thế?"
"Đại ca, xin nói cho chúng tôi biết tại sao anh nhất định phải rời khỏi đây sau 12 giờ? Chỗ này ban đêm có chuyện gì lạ sao?"
Ánh mắt của người bảo vệ có hơi lóe lên, anh ta chỉ giải thích qua quít cho xong chuyện. Nhưng xem ra nơi này nhất định có chuyện cổ quái. Bằng không mấy đứa trẻ đã không sợ kho hàng này như vậy. Tại sao bảo vệ phải rời khỏi đây trước 12 giờ?
Tôi gọi điện cho Lục Tử. Đầu dây bên kia vô cùng náo nhiệt, xem ra cậu ta đang bàn chuyện làm ăn khí thế ngút trời, nói chẳng được vài câu thì tắt máy.
Bạch Dực nói: "Hôm nay anh gác kho cùng em."
Tôi thấy như vậy cũng tốt. Thế là cả hai mua chút thức ăn rồi cùng ăn tối. Qua một lúc cũng chưa đến tám giờ, Bạch Dực nói muốn đến thăm nhà học trò vừa mất một chút, hỏi tôi có muốn cùng đi hay không.
Tôi đương nhiên đồng ý. Đến nhà, thấy bên góc nhà đang chất đống những đồ mà đứa trẻ kia lúc còn sống đã dùng. Sau thời gian tang lễ, nhà cửa vô cùng vắng lặng, không có nến cũng chẳng có hoa, có người đang làm tổng vệ sinh, vừa quạnh quẽ vừa đáng thương.
Mở cửa chính là mẹ của đứa bé. Vóc dáng của chị vô cùng tiều tụy, tóc đã bạc hơn phân nửa. Lúc mới thấy chúng tôi thì rất ngạc nhiên, nhưng sau dường như nhận ra Bạch Dực liền hắng giọng mời chúng tôi vào. Vừa vào nhà là thấy ngay ảnh chụp của người mất ngay trên linh đường. Ảnh này rất giống với bức ảnh chụp cái chết của đứa bé, khác lạ và quỷ dị bất thường. Bỗng di ảnh không hiểu sao lại khẽ động đậy, [bộp] một tiếng ngã từ bàn thờ xuống, dường như muốn nhắn gởi gì đó với chúng tôi.
Người mẹ vội vã chạy đến sửa ảnh lại cho ngay ngắn, lau lau khung kính rồi chùi nước mắt.
Chị ta nói: "Có chuyện gì ạ?"
Bạch Dực lấy mẫu giấy viết thư trong túi ra nói: "Là di vật của con chị để ở hộp bàn. Tôi nghĩ nên trả về cho người nhà là tốt nhất."
Mẹ của đứa bé có chút kích động. Chị nức nở: "May mắn là thầy vẫn còn nhớ nó. Đứa bé này ra đi như vậy, gia đình chúng tôi cũng...."
Nói xong liền tôi xấu hổ nhìn Bạch Dực, anh khẽ nói: "Có một chuyện, tôi có hơi để tâm. Không biết lúc đó, chị đến trường học nói bị lựa chọn là có ý gì?"
Mẹ của đứa bé vừa nấc lên vừa nói: "Thật ra lúc đó tôi cũng quá kích động, giờ nghĩ lại thấy không có khả năng. Con của tôi vẫn hay nói là nó bị chọn trúng, chỉ có ba cơ hội, nhưng nó đã bỏ lỡ. Sau đó tôi hỏi nó bị cái gì chọn, nó không chịu nói, cứ bảo nó có linh cảm bất thường, những người khác sẽ không biết được đâu. Thằng bé này rất khỏe, cũng không hề bị bệnh tim, vậy mà chết thảm quá...."
Bạch Dực suy nghĩ một chút, anh lại hỏi: "Có liên quan đến kho hàng gần nhà chị không?"
Mẹ của đứa bé hơi ngẩn ra một chút. Chị nói: "Nhà kho này đã có từ rất lâu. Lúc đầu nói muốn di dời, nhưng người trong đó không đồng ý, nên người ở xung quanh như chúng tôi cũng không dám động đến. Người quanh đây đều oán thán, có người còn đồn toàn chuyện ma quỷ. Nhưng ban ngày lại rất bình thường. Vào thập niên 70 còn mở cả căntin ngoài kho hàng, người ở gần đây còn đến đó ăn cơm, bất quá sau đó không đến nữa, nguyên nhân cụ thể cũng không biết được, chỉ là chúng tôi đều mong muốn nhà kho kia dọn đi sớm một chút cho rảnh việc."
Bạch Dực muốn thăm phòng của đứa bé một chút. Nhưng người mẹ lại nói đồ đạt của nó đều được liệm theo gần hết, hơn nữa đứa bé này không có thói quen viết nhật ký, vì chị ta nghĩ nó còn nhỏ nên không mua máy vi tính cho nó. Thế nên chẳng lưu lại bất cứ manh mối nào cả.
Người mẹ bỗng nhớ đến điều gì đó, chị ta nói: "Thầy nhắc tới kho hàng kia làm tôi nhớ ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
Người mẹ có ý không muốn nói, ngập ngừng kể: "Nói ra sợ hai người cho là tôi mê tín. Con tôi hay nói kho hàng kia có một cửa sau. Nó còn nói mình đang tìm cánh cửa đó. Suy đi nghĩ lại, tôi thấy phải chăng có liên quan đến chuyện ba lần cơ hội mà nó kể?"
Tôi thầm nghĩ không thể nào, kho hàng này có người canh gác đến nửa đêm, người trong đó vốn không thể ra ngoài được. Thêm vào người bên ngoài nếu không biết mật mã cũng không thể mở cửa. Bỗng tôi lại nhớ ra một chuyện.
"Dì ơi, con của dì ra khỏi nhà vào lúc nào?"
Người mẹ không hiểu ý của tôi, chị ta nói: "Tôi và chồng mình đều đi làm rất bận rộn. Đa số thời gian nó đều ở bên ngoài, nên cũng không thể trông nom gì, với lại nó cũng đã lớn...."
Tôi vội hỏi: "Là lúc nào?"
Người mẹ nói: "Không rõ lắm... Nhưng buối tối lúc gặp chuyện không may là 12 giờ rưỡi. Khi ấy tôi không thấy con mình trong phòng, sau đó thì không còn gặp lại nữa...."
Mười hai giờ rưỡi! Tôi nhìn Bạch Dực, sắc mặt anh cũng thay đổi. Nếu nói đứa bé vào kho hàng sau mười hai giờ để tìm cửa sau thì không hợp lý chút nào. Kho hàng này sau 12 giờ đã không cho người ra vào, hơn hết toàn bộ cửa sắt đều bị đóng lại, trừ khi có thuật xuyên tường hoặc hóa lỏng cơ thể, bằng không vốn chẳng thể nào qua được.
Tôi ngẩng đầu nhìn di ảnh của đứa bé, thật sự không biết đến tột cùng nó đã gặp chuyện gì.... Nhà kho kia và nó có liên quan gì?
Nhìn chằm chằm khá lâu, tôi cảm thấy hình trong di ảnh cười thật giống khóc.
Lòng tôi thầm suy xét. Tại sao đứa bé này cứ khăng khăng như vậy? Kho hàng kia có tà ma gì? Nhưng cũng có thể chẳng phải do nó gây ra, có thể đứa bé này chỉ đi dạo quanh đó mà thôi.
Lòng tôi vẫn còn rất nhiều nghi vấn, Bạch Dực đẩy đẩy, tôi mới nhận ra còn chút nữa là 11 giờ, không ngờ mình đã ngồi ở đây rất lâu rồi. Người mẹ kia đã hơi nóng vội nhưng vẫn chưa mở miệng đuổi khách.
Bạch Dực và tôi vội đứng dậy rời đi. Người mẹ đưa chúng tôi ra đến cửa thì trở vào.
Lúc nãy có nói, con đường này dù là ban ngày cũng vô cùng hoang vắng, tối đến lại thêm quỷ dị vô cùng. Xa xa mới có một ngọn đèn đường, nhà quanh đó vừa cũ vừa nát, gió lớn một chút phỏng chừng có thể tự sụp đổ mất. Dọc đường chẳng thấy ai cả, lúc chúng tôi đến gần cổng thì người bảo vệ kia vừa đến, anh ta không vui nói: "Chút nữa hai cậu đừng đi đâu, tôi phải đóng cửa."
Tôi hỏi: "Không phải 12 giờ mới đóng cửa sao? Sao anh đóng sớm thế?"
Dường như người bảo vệ này đã có chút hơi rượu nên mạnh miệng: "12 giờ? Nơi này sau 12 giờ sẽ không có ai đến. Các người có muốn vào không, nếu không thì tôi đóng cửa."
Bạch Dực không quan tâm, anh hỏi: "Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là nơi này có thứ gì làm anh sợ như thế?"
Người bảo vệ say rượu nên hơi lẫn lộn. Nếu chúng tôi hỏi đến vấn đề này vào ban ngày, chắc chắn anh ta sẽ không nói, nhưng hiện tại lại trả lời vô cùng sinh động. Anh ta lớn lối nói: "Ối chà, sợ? Vấn đề không phải là sợ hay không, chỉ là không dám nghĩ đến, chỉ cần nghĩ đến nhất định sẽ xảy ra chuyện."
Bạch Dực đưa mắt nhìn tôi một cái, anh hỏi: "Nói thế là sao?"
Người bảo vệ cau mày, anh ta giơ tay như muốn tìm thuốc hút, tôi vội vàng lấy từ trong túi ra một bao, nói: "Hút của tôi, hút của tôi này."
Người bảo vệ rút một điếu, anh ta châm lửa, nói: "Việc này cũng không thể kể chi tiết được, nói thế nào đây, hai cậu không phát hiện có chỗ bất thường à?"
Người bảo vệ nói tiếp: "Các cậu đừng nhìn tôi, trước kia tôi làm ở một nhà tang lễ, nơi này gọi đến bảo làm bảo vệ. Công việc cũng tạm được, nói chung đến khoảng trên dưới 10 giờ thì tôi phải rời đi, nghe nói bên ngoài sẽ có người đến đóng cửa. Nếu là mùa đông, chỉ cần mặt trời vừa lặn một chút, tôi nhất định phải đi, quan tâm chi đến qui định chết tiệt đó chứ."
"Tại sao?"
"Vì có người nói nơi này có ma, nghe đồn kiểu gì cũng có. Kỳ lạ nhất là luôn có điểm chung là đi tìm cửa sau gì đó."
Tôi vừa nghe nói đến cửa sau liền nhớ ngay, không phải đứa bé kia cũng nói như thế sao?
Anh ta nói tiếp: "Nếu bình thường, nhìn xem, chỗ này chỉ là một kho hàng rách nát, cái gì cũng không có. Nhưng nếu cứ nhìn chầm chập vào nó sẽ gặp rất nhiều chuyện quái đản. Sau đó ai cũng khăng khăn bảo kho này có một cửa sau, bọn họ có ba cơ hội để tìm, nếu hết rồi sẽ không có nữa đâu."
Tôi hỏi: "Là sao?"
Người bảo vệ xoa xoa bàn tay hút thuốc, nói: "Không biết, tôi chưa gặp bao giờ."
Bạch Dực hỏi: "Thế thì làm sao biết là mình bị nhìn trúng?"
Người bảo vệ phả khói, vờ như thần bí nói: "Khi họ phát hiện ra chuyện quái dị ở kho hàng cũng là lúc bắt đầu."
Anh ta nói xong, tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Tiếp theo, tôi nghe được tiếng đập vào cửa sắt trong kho hàng. Người bảo vệ khoát tay nói: "Không có gì, chỉ là một con cú mà thôi. Nói xong liền cầm cả bao thuốc, nhìn chúng tôi khoát khoát tay, ý bảo chúng tôi vào nhanh một chút để anh ta đóng cửa.
Bạch Dực nhìn tôi nói: "Cẩn thận một chút, coi chừng đường đi."
Vừa bước vào, cửa lớn liền tự động đóng lại, sau cùng là tiếng răng rắc lạnh lẽo đầy máy móc của cửa sắt. Tôi đẩy thử, vốn dĩ bất động. Lúc này tôi phát hiện người bảo vệ kia đang nhìn chúng tôi, ánh mắt cổ quái nói không nên lời, dường như vừa cười lại vừa khóc. Xúc cảm kia vô cùng giống với di ảnh của đứa bé vừa mất. Anh ta xoay người rời khỏi bệ cửa đi về chỗ tối đối diện.
Mắt tôi đều hướng vào trong kho hàng. Nơi này chỗ nào cũng đóng bụi, quả thật là một nhà kho khổng lồ do rất nhiều phòng nhỏ phân cách mà thành. Tất cả các phòng đều khóa cửa, có vài phòng được dựng lên từ dây thép và tấm bản. Phía trên đều là thép giăng khắp nơi, còn lại là các đường ống kim loại, ở giữa là dây điện được quấn đan xen nhau. Gần đó có cái thang bằng sắt nhưng đã rỉ sét gần hết, có vẻ rất dễ gẫy, ngoài ra còn vài thứ linh tinh không biết là gì. Chúng tôi chỉ mở được ba căn phòng từ 105 – 109. Trong đó, phân nửa phòng 109 là chỗ nghỉ của chúng tôi, ở đối diện còn có một phòng tắm. Tôi mở nước, không ngờ còn được cho cả nước nóng. Nơi này có điện, nhưng không có điện thoại, trừ các dãy phòng nối tiếp trải dài thì không có gì khác nữa.
Giống các kho hàng bình thường như đúc, trừ việc vừa bẩn vừa cũ thì không phát hiện bất cứ điều gì khác thường cả.
Tôi vuốt tóc, vờ thoải mái, nói: "Không có gì dị thường, xem ra chúng ta không bị nhìn trúng."
Bạch Dực cười khẩy nói: "Thời gian còn dài lắm."
Chúng tôi đặt vài thứ lên bàn. Nơi này có mấy cái ghế nằm, có lẽ do người bảo vệ chuẩn bị, còn cả mấy quyển tạp chí đã cũ.
Tôi mở điều hòa, điều kiện ở đây cũng không tệ. Tôi và Bạch Dực ăn chút thức ăn lúc nãy mua được, tiếp theo là lấy ra máy tính đã chuẩn bị từ trước. Vừa khởi động thì màn hình liền hiện thông báo là Lục tử đang tìm tôi.
"Sao rồi? Điều kiện ổn không?"
"Sống được, nhưng không sạch sẽ cho lắm."
"Ai cũng nói như vậy, mấy chỗ này đều mong người khác đừng đến, hoặc là quên mất đi, đó mới thật sự an toàn. Cậu sẽ không sợ chứ, ha ha , tìm Bạch Dực đi cùng đi."
"Mình sao lại bị chuyện nhỏ này dọa sợ? Nhưng nói thật nhé, nơi này quả thật có chút vấn đề, bảo vệ cũng nói như vậy đấy."
"Cái gì?"
"Bảo vệ nói có quỷ, mình cũng nên cẩn thận một chút, cậu nhanh chóng kết thúc chuyện làm ăn này đi."
"Không có bảo vệ nào cả, cậu không đi nhầm chỗ đó chứ? Nơi đó vốn không cần bảo vệ, tới 12 giờ cửa sẽ tự động đóng, đều do máy tính điều khiển, nên mình mới bảo cậu phải làm xong mọi chuyện trước giờ đã định, nếu không thì chẳng có ai mở cửa đâu."
"Không phải cậu nói có người ở vào ban ngày sao?"
"Đúng vậy, nhưng là người của gia đình giao dịch, mình phụ trách buổi tối, cậu hiểu chưa?"
Tôi nhìn màn hình QQ của Lục tử, sắc mặt của Bạch Dực đang đứng bên cạnh cũng vô cùng xấu xí. Đột nhiên cửa sắt lại phát ra tiếng bốp bốp rất lớn, cứ như bị ai đó đập mạnh vào. Tôi nghe được thì giật nẫy cả mình.
Bạch Dực nhanh chóng gõ bàn phím: "Lục tử, tìm giúp chúng tôi thông tin về kho hàng này nhanh lên. Chúng tôi ở đây đã gặp phiền phức rồi. Chết tiệt!"
"Không thành vấn đề, đợi."
"Nhanh lên một chút!"
Qua chừng mười phút, Lục tử lại nhắn tin nói: "Kho hàng này trước kia là xưởng nhuộm gia công, sau thì đóng cửa trở thành kho hàng, chuyên dùng để trữ hàng hóa. Mình cũng chú ý đến người bảo vệ kia, người duy nhất mình biết đã chết trong xưởng. Người ta đồn anh ta bị điên hay chết gì đó, nhưng chắc chắn hiện tại không hề có bảo vệ. Mẹ nó, thảo nào lại dễ dàng đến thế. Người anh em, rốt cuộc là cậu bị làm sao?"
"Có hình chụp không?"
Cửa sổ trò chuyện QQ nhảy ra một tấm ảnh. Người bảo vệ trong ảnh từ từ hiện ra trước mặt chúng tôi. Chẳng phải ai khác chính là cái người lúc nãy miệng hôi nồng nặc mùi rượu. Nhưng anh ta đã chết sáu năm về trước rồi.
Khi họ phát hiện chuyện quái dị ở kho hàng cũng là lúc bắt đầu....
Tôi cười gượng nói: "Anh có hỏi học trò của mình cách tìm cửa sau không?"
Bạch Dực nói: "Không biết, em ấy chưa nói thì đã chết rồi."
Tôi mặt nhăn mày nhó nói: "Anh hai à, mau tìm cửa sau, dường như có đến ba cơ hội? Em không muốn mình chết như ET đâu."
Bạch Dực không để ý đến tôi, anh nhìn xung quanh, lại xem đồng hồ đeo tay một chút.
Tôi cũng xem: "Nhanh lên, tìm Lục tử, bảo cậu ta tìm người đến mở cửa, giờ vẫn còn kịp."
Ngay khi tôi vừa dứt lời thì bóng đèn lóe lên một cái. Tôi nghe được dường như có tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Nhìn lại máy vi tính thì đã không thể lên mạng được nữa. Tôi vội vàng mở điện thoại, nhưng nó lại báo không có mạng, điện thoại của Bạch Dực cũng không thể gọi được.
Tôi ngẩng đầu nhìn khắp phòng, nơi nơi đều là bụi bặm và mạng nhện. Chỗ này dường như biết chúng tôi định làm gì, kho hàng muốn chúng tôi chết ở đây.
Bạch Dực nhanh chóng lấy trong túi ra một sấp giấy photo. Tất cả đều là những bản coppy của những tin vắn về cái chết của đứa bé kia. Anh chỉ vào một tin, nói: "Em xem ngày đưa tin."
Trong đó đăng tin mất tích của một người. Tin khác lại viết tại nơi cách vài trăm cây số lại tìm được thi thể của người đó. Tối kì quái chính là bên cạnh xác chết có một máy chụp hình, chụp lại cảnh mười lăm phút trước khi chết. Tấm ảnh bị dư sáng nên nhòe đi. Người chết do bị đánh vào đầu mà mất mạng.
Bạch Dực hỏi: "Tìm ra manh mối chưa?"
Tôi thở dài, tức giận: "Rõ ràng là chúng ta phải chạy cho nhanh. Nếu tìm được cửa sau sẽ trở về, còn không là xong đời."
Bạch Dực nói thêm vào: "Thi thể của đứa bé được tìm thấy cạnh bồn hoa. Nó chết trong tư thế đang cố sức hướng ra ngoài, ba lần cơ hội chắc đã dùng hết."
Tôi nhìn khắp căn phòng, nói: "Chúng ta vốn chẳng có manh mối. Hơn nữa chỉ cần tiếp tục đợi ở phòng này đến bình minh không được sao?"
Bạch Dực lại nói: "Ai được lựa chọn cũng cố tìm ra cánh cửa cho riêng mình, chúng ta lại bỏ qua ba lần cơ hội."
Bạch Dực lục tung mọi nơi trong phòng, cuối cùng tìm được bản vẽ kho hàng trong một tủ sắt.
Bản vẽ đã rất cũ, nhưng tôi lập tức phát hiện bản đồ này có hai tầng. Nói cách khác, nơi này có hai tầng. Tầng thứ nhất là nơi chúng tôi đi vào, nhưng trong bản đồ còn một tầng ở phía dưới ngay vị trí này. Nơi đó có một lỗ hổng được ai đó dùng bút bi màu đỏ viết lên hai chữ 'Cửa sau'. Vết mực đã phai, gần như mờ hết.
Bạch Dực đưa bản đồ cho tôi, sau đó tiếp tục tìm kiếm trong tủ sắt, trong đó có một khay đựng đĩa CD và một máy tính nhỏ.
Trên máy tính hiện lên số 3, dù tôi có bấm nút nào hay làm gì cũng đều ra số này.
Bạch Dực cho đĩa CD vào laptop của tôi, máy liền đọc số liệu ngay lập tức. Chúng tôi phát hiện trong đĩa đều là ảnh chụp của kho hàng, có khoảng 100 tấm.
Những bức ảnh đều chụp sinh hoạt của kho hàng trước kia. Bao gồm lễ khánh thành, quá trình làm việc, có cả bảng lương và quán ăn như lời mẹ đứa bé kia nói.
Tôi hỏi: "Là ai chụp? Lẽ nào là người bảo vệ đã chết?"
Bạch Dực lắc đầu nói: "Không, theo thông tin của những bức ảnh này, tấm gần nhất cũng hơn ba tháng trước, còn người bảo vệ đã mất cách đây sáu năm. Nói cách khác ảnh vẫn được chụp liên tục."
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng, nói: "Ai đó vẫn liên tục chụp ảnh kho hàng? Quỷ tha ma bắt, chỗ này đã sớm giải thể rồi mà."
Bạch Dực gật đầu, anh nói: "Đúng vậy, là như thế. Em xem, trong ảnh gần như không có người, chỉ có cảnh vật trống không. Mà bản đồ lại có thêm một tầng ngầm, chúng ta phải tìm cách xuống đó."
Tôi hỏi: "Vậy ba cơ hội là ý gì?"
Bạch Dực nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Nếu anh hiểu đúng, thì ba cơ hội là chúng ta sẽ thấy cánh cửa kia ba lần, sau đó nó sẽ không xuất hiện nữa. Đó là ba cơ hội của chúng ta."
Anh vừa dứt lời thì chúng tôi liền nghe kho hàng phát ra tiếng cót két cứ như cửa đang tự động mở. Xem ra anh đoán đúng rồi.
Tôi xoa xoa cổ đang mỏi nhừ, gió lạnh từ ngoài thổi vào từng cơn một. Tôi nói: "Không được, em thấy chúng ta dù thế nào cũng đừng rời khỏi căn phòng này, bên ngoài chắc chắn có gì đó khác thường."
Bạch Dực không màn đến tôi, anh vẫn quan sát những bức ảnh. Bỗng anh dừng lại, nói: "Những bức ảnh này có cùng góc chụp, bất kể cảnh hay chuyện ở đây thay đổi thế nào thì góc chụp đều như nhau, nghĩa là có duy nhất một vị trí chụp ảnh."
Bạch Dực nhìn vào bản đồ, anh chỉ vào một phân xưởng, nói: "Chỗ này, những bức ảnh đều được chụp từ đây."
Tôi và Bạch Dực quan sát. Tôi nói: "Có lẽ nơi này có đường ra."
Bạch Dực nói: "Chỉ có ba cơ hội, nếu chúng ta bỏ lỡ thời gian mở cửa sau, rất có thể sẽ không ra được, rồi chết trong kho hàng như đứa bé kia."
Tôi cắn răng nói: "Được rồi, chúng ta đi tìm."
Tôi và Bạch Dực hễ thứ gì mang được đều đem theo. May mà tôi có chuẩn bị hai cái đèn pin. Tiếp theo là [rầm] một tiếng, đóng cửa lại. Bạch Dực đứng chôn chân tại chỗ, tôi quay đầu nhìn lại bản số của căn phòng này. Không ngờ là 103.
"Em dám lấy hộ khẩu nhà của chúng ta ra đảm bảo. Lúc chúng ta bước vào chắc chắn là 109, anh xem chìa khóa này."
Tôi cầm chìa khóa trên tay, rõ ràng là 109, Bạch Dực đón lấy, nhưng nó lại không thể mở được nữa. Lúc nãy chắc chắn tôi đã dùng nó để mở cánh cửa của phòng này mà.
Bạch Dực cho chìa khóa vào túi áo, anh mở bản đồ nói: "Được rồi, coi như chúng ta đang ở phòng 103, phải đi về hướng khác rồi."
Chuyện lạ lại phát sinh, chúng tôi cảm thấy kho hàng này dường như bị một thế lực nào đó bao phủ, ở đây bất kể là không gian hay thời gian đều vô nghĩa, cứ như tòa nhà rubich, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng tại sao lại bắt đầu là số 103?
Tôi vẫn canh cánh suy nghĩ này, vô cùng thận trọng bước qua những căn phòng đóng kín cửa. Nơi này vẫn có điện như cũ, dưới ánh đèn neon, chúng tôi thấy được số của từng phân xưởng. Bạch Dực từ từ đánh dấu lên bản vẽ, sợ chúng tôi gặp phải quỷ dẫn đường.
Tôi lấy ra một đạo bùa làm bằng gỗ đào vẫn hay đeo trên người. Đạo bùa này được khắc từ cây đào 10 tuổi, trước đó còn được ngâm trong máu chó và chu sa, lại được phơi trọn hết nắng của bảy ngày nóng nhất trong năm, tốt hơn bùa khai quang rất nhiều, hơn hết là xinh đẹp đáng yêu, rất phù hợp với người hay đi đó đây.
Tôi và Bạch Dực đều đã chuẩn bị, cùng đợi chuyện lạ xảy đến, nhưng ngoài dự liệu, chúng tôi tìm được chỗ chụp ảnh vô cùng thuận lợi. Nơi này chẳng có gì cả, chỉ có một cái thang gỉ sét vô cùng tệ hại và một lối đi xuống. Thang bắt thẳng xuống dưới, tôi gõ nhẹ, nó liền rơi ra một mảng sắt lớn.
Bạch Dực quan sát xung quanh. Góc nhìn ở đây có thể thấy kho hàng ở mức tối đa. Toàn bộ sinh hoạt đều được chụp ảnh từ chỗ này. Nói cách khác, có ai đó đã đứng ở nơi này không ngừng mở ống kính chụp lại lịch sử của kho hàng. Lúc tôi liên tưởng đến điều này bỗng cảm thấy sau lưng mình đang mở ống kính, dường như có ánh đèn flash lóe lên một cái.
Ánh đèn flash chỉ lóe lên trong nháy mắt. Tôi thấy ở cửa phân xưởng đối diện có người đang đứng. Sắc mặt họ tái nhợt, đang nhìn chằm chằm vào hai người chúng tôi, nhưng mặt lại không có bất kỳ thái độ gì.
Nhưng tiếp theo lại không hề xảy ra chuyện gì.
Bạch Dực lắc lắc cái thang, anh nói: "Tuy rỉ sét, nhưng các bộ phận chính còn dùng được, trèo xuống xem chút đi."
Tôi lo lắng vỗ vỗ cái thang, quả thật, nhìn sơ rất cũ nát nhưng chịu lực của hai người chắc cũng không sao. Tôi nói: "Chú ý động tĩnh xung quanh."
Bạch Dực leo xuống trước. Hai chúng tôi kẻ trước người sau. Cái thang run run cũng không bền vững như tính toán của chúng tôi, càng lúc càng có nhiều vụn sắt rơi ra. Mà càng leo xuống lại càng ngửi được một mùi lạ nồng nặc, vô cùng tanh hôi, cứ y như trứng thối.
Ngay khi chúng tôi vừa xuống được nửa đường thì bỗng nghe tiếng rầm rập đóng cửa ở trên truyền xuống. Cuối cùng chúng tôi không nhìn thấy ánh sáng ở phía trên nữa, tôi và Bạch Dực nhìn nhau, đường của chúng tôi đã bị chặn lại, chỉ có thể tiếp tục leo xuống.
———————
Trong không gian nhỏ, mùi thối lại càng thêm dữ dội. Nó xộc lên nhiều lần khiến tôi thiếu chút nữa thì ói ra. Cuối cùng chúng tôi cũng xuống được bên dưới. Một khắc khi vừa đứng vững, tôi ngẩng đầu lên, phát hiện mình vừa leo xuống một đường ống ngầm. Nếu tôi chưa hóa điên thì những đường ống này đều là hình bình hành, rất giống những ống thông gió bình thường khác, lúc nãy leo ít nhất cũng phải năm phút, hơn nữa còn vuông góc.
Bạch Dực lấy máy tính ra, anh chỉ cho tôi: "Em xem, hiện ra khác rồi."
Ngay phía trên bên phải số 3 đã hiện ra một dãy số nhỏ, lại không ngừng đếm ngược. Tổng cộng là 11 phút 46 giây.
Bạch Dực nhìn máy tính nói: "Nói cách khác, máy tính này là một dụng cụ đo thời gian. Ai đó cho chúng ta thời gian, cho chúng ta bản đồ để vào cửa. Thật giống như một trò chơi, họ cho chúng ta dụng cụ, mục đích để chúng ta tìm ra cửa sau"
Tôi dùng đèn pin chiếu xung quanh, trước mặt chúng tôi là một phân xưởng giống kho hàng phía trên như đúc. Bao gồm vị trí và bảng số phòng.
Tôi nhìn số phòng nói: "Giống phía trên như đúc."
Chúng tôi lại đi lòng vòng quanh xưởng một lúc, mãi đến khi chúng tôi phát hiện chỗ Bạch Dực vẽ bùa. Lúc nãy đã leo như khỉ lâu như vậy, sao vẫn còn ở chỗ cũ. Thêm vào loại bùa của Bạch Dực là chuyên dùng đối phó với quỷ dẫn đường.
Tôi bực dọc hỏi: "Rốt cuộc đây là chỗ nào?"
Tôi cảm thấy như bị ai đó đùa bỡn xoay vòng. Bạch Dực kéo tôi lại nói: "Em nghe, có tiếng bước chân."
Tôi lắng tai, quả thật có tiếng bước chân vô cùng gấp gáp ngay bên cạnh chúng tôi, dường như có một đám người đang trốn chạy.
Mùi ở đây làm tôi chết lặng, tôi càng chú tâm thì tầm nhìn càng mơ hồ, dường như ánh sáng từ đèn pin của chúng tôi không thể xuyên qua được đám sương mù dày đặc này.
Bỗng, tôi phát hiện trong một gian xưởng có tiếng động, tôi thì thầm: "Trong đó có người."
Bạch Dực ra dấu bảo đừng lên tiếng, nhưng cửa chầm chậm mở ra. Bên trong có vài người đang ngồi. Đầu họ quấn khăn tang đang khóc nức nở, quây quanh một chiếc bàn như linh đường. Dưới bàn đặt một cái chậu, có người không ngừng đốt tiền mã. Trên bàn lại đặt một khung ảnh trống không, đỉnh khung buộc một quả cầu hoa bằng vải màu đen, trừ nó ra thì chẳng có gì cả. Chẳng biết bọn họ đang làm lễ gì mà đặt sáu bát cơm trên bàn nhìn như đang cúng bái. Tôi đếm qua, nơi này có tất cả sáu người.
Chúng tôi bị cảnh tượng bất ngờ này làm hoảng sợ.
Những người kia đang khóc rấm rức như diễn kịch. Họ thì thầm gì đó, dường như không nhìn thấy chúng tôi. Bỗng nhiên có một phụ nữ đứng lên, cô ta đi về phía chúng tôi. Thế nhưng cô ta lại xuyên qua chúng tôi mà ra ngoài. Trong nháy mắt, tôi phát hiện khóe mắt của người phụ nữ này đều là máu, môi của cô ta cũng tím tái.
Cô ta biến mất ở cửa, tiếp theo là truyền đến tiếng chuyển động của bánh lăn cửa sắt. Bạch Dực lập tức nhìn vào máy tính trong tay. Số 3 không ngừng nhấp nháy, thời gian còn lại chưa tới 20 giây.
Tôi hô to hỏng rồi, không ngờ vừa mới xuất hiện cửa, vậy không phải là phí mất một cơ hội sao. Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn chạy đến hướng có âm thanh đó. Nhưng Bạch Dực lại không có động tĩnh, dường như anh phát hiện ra gì đó.
Tôi nhìn lại, linh đường đã biến mất, thay vào đó chỉ là một kho hàng bỏ hoang, một người cũng không có. Trong cơn hoảng hốt thì xa xa truyền đến tiếng đóng cửa sắt. Máy tính liền đổi thành số 2, thời gian cạnh đó được tính lại như trước, hơn hết lại ít hơn khoản chừng 20 giây.
Tôi giậm chân: "Phí phạm quá, mất một cơ hội là thời gian ngắn lại."
Bạch Dực không chút quan tâm đến chuyện này, anh nói: "Em không phát hiện lúc người phụ nữ đi ra, quanh đây liền xảy ra biến đổi sao?"
Tôi dừng một chút, vì luôn nhìn vào máy tính nên đã không chú ý đến biến đổi xung quanh. Bạch Dực nói: "Lúc cô ta đi ra, anh phát hiện gần tường của kho hàng có thay đổi rất nhỏ. Xung quanh chất đầy hàng hóa, còn có lu vại nghiêng ngã, trên đất còn có vài người đang nằm sấp. Em qua đây."
Bạch Dực kéo tôi đến góc phòng. Tôi và anh ngồi xổm xuống. Tôi phát hiện, nơi này không biết đã xảy ra chuyện gì mà có rất nhiều khăn ướt, tôi sờ sờ sàn nhà nói: "Lúc nãy không hề có mấy thứ này."
Bạch Dực để sát mũi vào ngửi, nói: "Chỉ là nước máy bình thường thôi, không có mùi vị...."
Anh đứng lên quan sát xung quanh một chút, sau đó kéo tôi ra khỏi phòng. Tôi ngẩng đầu nhìn, vẫn là số 103 như cũ. Bỗng vang lên tiếng đóng cửa thô ráp từ xa vọng lại. Dường như nơi này, xưởng nào cũng mang biển số 103 cả.
Tôi hỏi: "Tại sao lại là phòng này nữa?"
Anh nói: "Nếu anh đoán không sai, chuyện lạ đều bắt đầu tại phòng này, có lẽ cũng kết thúc tại đây."
Nói xong, anh lấy máy tính ra nhìn, phát hiện còn 7 phút nữa.
Sương mù dầy đặc khiến chúng tôi không thể quan sát động tĩnh xung quanh. Vốn chẳng thể tìm được cửa sau ở đâu, bản đồ dù có cũng không thể dùng được.
Tôi nheo mắt nhìn xa xa nói: "Thôi rồi, sương mù nhiều như vậy, dù có bản đồ cũng không cách nào tìm được đường."
Bạch Dực phẩy phẩy tay xua bớt sương mù, nói: "Anh... dường như đã hiểu được đôi chút."
Tiếp theo tôi nghe được tiếng bước chân. Âm thanh quỷ mị như gần như xa. Hơn hết là vô cùng gấp gáp, dường như có rất nhiều người đang chạy trốn.
Tôi lấy đạo bùa bằng gỗ đào trong người ra, cắn tay quét máu vào đó, đeo nó ở ngoài áo. Bạch Dực nói: "Tiếng bước chân giống như đứa bé viết. Xem ra nó đang chạy trốn những tiếng động này. Rốt cuộc chuyện này có nghĩa gì?"
Tôi cũng tự hỏi theo Bạch Dực, đây không phải chuyện ma quái thông thường. Những thứ xuất hiện quanh đây, tất cả đều có mục đích riêng.
Chúng tôi còn đang suy nghĩ thì sương mù càng lúc càng dày. Bỗng nhiên xung quanh lại vang lên tiếng mở cửa. Âm thanh rối loạn khiến người khác không thể tập trung được. Phía sau đầy tiếng bước chân gấp gáp khiến lòng tôi hoảng loạn vô cùng. Những bước chân này rất hỗn loạn làm chúng tôi chẳng cách nào bình tĩnh được. Cảm giác sợ hãi cái chết đang đè nặng lên tinh thần của chúng tôi.
Tôi cầm đèn pin chiếu loạn, giữ đám sương mù phát hiện cửa của các phân xưởng xung quanh đều mở ra. Tôi và Bạch Dực không thể nào bình tĩnh được nữa, thật giống như bị thôi miên bị buộc phải cong chân mà chạy, lòng càng lúc càng sợ sợ hãi và bất an.
Cùng lúc, giữa đám sương mù dày đặc, chúng tôi không thể nhìn thấy tình hình xung quanh, càng không thể nào thấy rõ bản số phòng. Chúng tôi chỉ có cảm giác mình đi qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác. Thỉnh thoảng tôi quay đầu lại, nhưng chỉ thấy được sáu cái chén và một khuôn ảnh của người chết. Khuôn ảnh kia và khuôn ảnh của đứa bé đã chết rất giống nhau, nhưng trong đó không có ảnh. Mỗi lần nhìn vào trong cửa là thấy một linh đường, nhưng không hề thấy bóng dáng của sáu người lúc nãy nữa.
Hai người chúng tôi liên tục chạy trốn, tiếng bước chân cứ liên tục. Chúng tôi không thể dừng lại, chỉ cần dừng lại thì tiếng bước chân quỷ dị kia lại giục chúng tôi tiếp tục, nó cứ nặng nề ám vào tâm trí chúng tôi.
Giữa đám sương mù dày đặc, tôi vô cùng lo lắng mình sẽ bị lạc mất Bạch Dực, nên cố gắng sóng đôi cùng anh. Anh chạy tôi chạy, anh dừng tôi cũng dừng. Bạch Dực dùng đèn pin quét qua những phân xưởng, anh vừa chạy vừa nói: "Phải tìm phòng tắm của xưởng trước. Nơi đó gần với cửa sau nhất."
Tôi thở hổn hển nhìn xung quanh, bỗng giữa đám sương mù đột nhiên lóe lên bóng người đang quấn khăn tang, nhìn lại lần nữa lại không thấy.
Tôi chán nản nói: "Bây giờ chúng ta ở đâu cũng không biết, làm sau tìm được phòng tắm gì đó."
Bạch Dực nhìn máy tính, anh nói: "Hỏng rồi, cửa sau thứ hai sắp mở."
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, phía sau chúng tôi liền vang lên tiếng bánh lăn của cửa sắt. Chỉ cần âm thanh đó vang lên tiếng bước chân lại xuất hiện càng nhiều. Tôi và Bạch Dực bị vô cùng căng thẳng, nhưng giữa sương mù dày đặc không hề xuất hiện thứ gì cả. Tiến về phía trước thì phát hiện một gian xưởng. trong đó vẫn diễn ra cảnh tượng như cũ, có một phụ nữ đi ra, nhưng lúc này tôi phát hiện cô ta đang cầm một cái chén, đến cửa thì ném nó vỡ nát. Ngay khoảng khắc đó, tôi cảm thấy sương mù tan đi rất nhiều, đầu tôi thoáng cái trở nên thanh tĩnh. Tôi nhìn cô ta, người phụ nữ đó vươn tay chỉ vào xa xa, trong nháy mắt, thân hình cô ta chảy ra máu đen như bị lên men, cả người hôi thối khó tả. Thế là tôi và Bạch Dực lập tức quay người chạy về hướng đó.
Thế nhưng đã không còn kịp, sau cùng chúng tôi chỉ có thể nghe được tiếng đóng cửa từ xa xa truyền đến. Tôi yếu ớt quỳ xuống đất, liên tục thở hổn hển. Sương mù càng thêm dày đặc, dường như mỗi khi bị làn sương trắng này bao phủ là tôi lại không thể hít thở nổi. Lúc này tôi lại thấy đạo bùa bằng gỗ đào trước ngực bị nứt một khe. Không ngờ oán khí ở nơi này lại lớn đến thế.
Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Dực, anh nói: "Đi về hãy nói."
Tiểu Kha mang theo hành lý của mình đến phòng của chúng tôi. Có lẽ do Bạch Dực đem danh phận thầy giáo ra đảm bảo nên bỗng nhiên chúng tôi trở thành chỗ dựa dẫm cho quán trọ này. Bạch Dực đặt hành lý ở gần đó, cuối cùng anh cũng nói chuyện: "Ngay lúc đầu, trong các người đã có người chết đúng không?"
Tiểu Kha ngẩng mạnh đầu, cô ta từ từ gật đầu, hỏi: "Sao anh lại hỏi như vậy?"
Bạch Dực nhìn thoáng qua tôi. Tôi biết anh chỉ nói ra suy đoán của bản thân mình, nhưng cũng đã đường hoàng cười nói: "Vì các người có tất cả năm người. Nhưng giờ chỉ còn duy nhất mình cô. Có một người từ đầu đến cuối đều không hề xuất hiện. Nên tôi cho rằng người đó hẳn đã chết rồi."
Thái độ của Tiểu Kha vô cùng kì lạ, cô ta nhăn chặt mày nhìn chằm chằm vào Bạch Dực, tiếp theo đến gần bên anh, hạ giọng nói: "Thật ra tôi cũng không biết người đó đã chết hay chưa."
Tôi chen vào hỏi: "Tại sao?"
Tiểu Kha nhìn tôi cười đầy quái dị nói: "Vì người đó là đạo diễn, nếu chết rồi chúng tôi chắc chắn sẽ không thể diễn tiếp. Nhưng Tiểu Miên cứ nói đạo diễn vẫn còn nên chúng tôi phải tiếp tục diễn."
Bạch Dực hỏi: "Nói cách khác, Tiểu Miên kia nhất quyết phải đến nơi này? Cô ta biết ai là đạo diễn?"
Tiểu Kha gật đầu, cô ta nói: "Tiểu Miên nói, nếu đạo diễn chưa chết, chúng tôi diễn hết cũng không sao. Nhưng nếu đạo diễn chết rồi, chúng tôi không thể tiếp tục, sẽ bị hắn giết chết."
Tôi khoanh tay nói: "Hắn lừa các người đến đây, đến rồi vẫn có người chết như cũ, hơn hết bạn diễn của các người là Tiểu Miên gì đó cũng đã chết. Nhưng..." Tôi nhìn thoáng qua Bạch Dực, hạ giọng nói: "Khi tôi gặp các người lần đầu tiên vẫn có năm người."
Nói xong, tôi cảm thấy dường như có chỗ bất thường. Tôi nhìn thoáng qua Bạch Dực đang ở cạnh bên, anh cũng không nói gì. Tiểu Kha chẳng chịu mở miệng lấy một câu, ngẩn cao đầu nhìn tôi. Tôi quả thật nhìn không ra ẩn ý đằng sau ánh mắt đó.
Cô ta nói: "Chúng tôi chỉ có bốn người đến nơi này. Chính là hai người ở một phòng đó thôi."
Lúc này chiếc điện thoại di động kia lại vang lên. Mỗi lần nó có thông tin là thêm một lần có người chết. Nhưng hiện tại chỉ còn chúng tôi và cô gái đang ở trước mặt này.
Bạch Dực mở điện thoại, trong đó viết: "Sự quyến rũ của chết chóc giống như đi du lịch. Bạn cho là kết thúc, ngược lại chỉ mới bắt đầu."
Lúc Bạch Dực đọc câu kia xong thì Tiểu Kha bỗng nhảy dựng lên như bị điện giật. Cô ta nói: "Đó không phải là kết thúc.... Tôi đã đến đây rồi!" Nói xong cô ta không màn đến chúng tôi, xông thẳng ra ngoài. Bạch Dực nhìn nhanh qua tôi, anh nói: "Đuổi theo."
Chúng ta chạy theo cô ta đến cửa của phòng khách. Nơi này vẫn âm u như cũ, các gian phòng trọ đều đóng chặt cửa, nhưng dù thế nào chúng tôi vẫn không tìm được bóng dáng của Tiểu Kha. Cô ta cứ như bỗng nhiên biến mất.
Bỗng tôi phát hiện bên trái có một bóng người mặc áo ngủ màu hồng nhạt. Tôi chạy nhanh qua đó, đến một chỗ rẽ, càng đến gần càng thấy giống một đường hầm. Bạch Dực cũng theo ngay đến, anh nhìn số phòng gần đó, nói: "Đây chắc là dãy phòng bên trái."
Những vòng tròn đầy cổ quái trên thảm kiến tôi bị choáng váng. Bạch Dực vừa đỡ tôi vừa chỉ vào một cánh cửa trước mắt. Nó bị mở ra thành một khe hỡ, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ, người phục vụ đã từng nói, dãy này vào mùa đông thì không có khách thuê.
Bạch Dực chầm chậm đẩy cửa, vật dụng bài trí bên trong đều giống các phòng khác. Nhưng ngoài dự liệu của tôi chính là, bức tranh trang trí ở đây vẫn là một cái giếng cạn.
Bạch Dực nhìn quanh nói: "Lạ thật, đây chính là phòng của chúng ta."
Bỗng nhiên lại náo nhiệt thêm lần nữa. Tôi và Bạch Dực quay người chạy ra ngoài. Phía trước liền chạm mặt cô gái mặt chữ điền đang đưa mắt nhìn chúng tôi. Tiếp theo là một nhóm đang huyên náo đi đến. Bọn họ đi rất nhanh, tôi không thể nhận ra ai là ai cả.
Nhưng cuối cùng tôi lại phát hiện thấy Tiểu Kha đi theo vào. Bất quá lúc này cô ta không mặc áo ngủ. Cô ta đi sau cùng, đưa mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt vẫn vô cùng quái dị. Tôi vẫn như trước nhìn không ra ẩn ý trong ánh mắt đó.
Tất cả họ đều vào căn phòng đó, nhưng không đóng cửa lại. Thế nên tôi và Bạch Dực cũng theo vào. Bọn họ thấy chúng tôi bước vào cũng không ngăn cản, ngược lại còn vô cùng hài lòng, Tiểu Miên nhìn chúng tôi mỉm cười nói: "Biết ngay là các anh sẽ nghĩ lại. Mọi người bắt đầu đi, diễn viên quần chúng đã đến đông đủ."
Thế là những người đó liền tản ra. Tôi phát hiện giữa bọn họ có thi thể của một thanh niên lạ mặt. Nhưng tại sao xác này lại quen như thế? Tôi nhận ra cậu ta chính là người đã rơi từ trên lầu xuống, hiện tại đang nhìn về phía chúng tôi mỉm cười. Nụ cười kia khiến tôi cứ nghĩ đó là xúc cảm sau cùng của cậu.
Tôi len lén kéo Bạch Dực nói: "Là người này. Lúc anh mở cửa sổ thì em đã nhìn thấy cậu ta rơi xuống."
Nhóm người kia vô cùng hưng phấn. Bọn họ cứ liên tục bàn luận, dời qua dời lại chiếc camera trong tay và cái giá đỡ. Cậu trai kia còn vô cùng phấn khích nói: "Chúng ta sẽ làm một bộ phim phi thường, khiến mọi người trên QQ phải vừa kinh sợ, vừa ngưỡng mộ. Anh, chị, em, mọi người cần cố gắng lên nhé."
Cô gái mặt chữ điền nói: "Để coi trình độ của cậu đến đâu. Được rồi, nói đi, tiếp theo chúng tôi phải làm gì."
Người nọ mỉm cười quay đầu lại, ánh mắt nhìn chúng tôi có hơi kỳ quái, nụ cười cũng vô cùng quỷ dị. Cậu ta trả lời với giọng nói cực kỳ cứng nhắc: "Để đạo diễn Tiểu Kha nói rõ cho chúng ta...."
Cậu ta vừa dứt lời, tôi liền phát hiện gương mặt của những người kia đều bắt đầu biến đổi thành hình dạng lúc chết của mình. Còn Tiểu Kha đang nhìn Tiểu Kha kia, cô ta ngay từ đầu đã đứng ở cửa nhưng xung quanh quá u ám nên tôi không nhìn ra được cảm xúc gì cả.
Tôi do dự một chút, mở miệng: "Thật ra cô mới là đạo diễn."
Tiểu Kha mỉm cười, nói: "Nếu không sao tao có thể cho bọn mày biết chính xác cách thức và thời gian Tiểu Miên chết?"
Bạch Dực chen vào: "Mày giết tất cả bọn họ?"
Tiểu Kha lắc đầu nói: "Là bọn họ chọn cách chết như vậy. Tao chỉ là một đạo diễn, sắp xếp theo thứ tự mà thôi."
Ả đi về phía chúng tôi. Tôi kinh ngạc khi phát hiện ra gương mặt của Tiểu Kha này đã bị thối rữa, hàm dưới đã bị nát gần hết, vốn không thể nào nhìn ra đây là một nữ sinh đáng yêu.
Ả trợn trừng mắt nói: "Bọn tao đều quen nhau trên mạng. Chúng nói muốn tìm kích thích, tao đáp ứng nhu cầu, bảo chúng chọn kiểu chết cho mình. Sau đó tao đến sắp xếp tiễn chúng đi...."
Nói xong ả ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần như thế, mùi xác chết liền xộc thẳng vào mũi khiến tôi gần như ói ra. Ả mỉm cười, nói: "Tiếp theo là bọn mày, cảnh một lầu cao, cảnh hai đêm mưa, cảnh ba phòng tắm, cảnh bốn vòng dây... tận tình phục vụ bọn chúng. Bọn mày muốn chết như thế nào?"
Bạch Dực kéo tôi sát đến bên mình. Anh nhìn thứ kia nói: "Bọn tao không muốn chết. Cũng không đồng ý làm diễn viên giúp mày."
Tiểu Kha lắc lắc đầu, loáng thoáng có vài mảnh thịt thối rơi ra. Cô ta cười nói: "Vô dụng. Tại sao không tham gia? Mày xem, bọn chúng đều chơi rất vui vẻ kìa."
Tôi nhìn lại, phát hiện những người đã chết cứ như thú vật đang liên tục bò về phía chúng tôi. Miệng chúng thì thầm kịch bản cái chết của mình. Tôi và Bạch Dực bị kẹp ở giữa, muốn lui cũng không được.
Bạch Dực nắm tay tôi, mấy thứ kia giờ giống như ếch nhảy chồm tới. Bạch Dực hất mạnh thân người, đẩy một đứa vào không trung, anh kéo tôi hét lên: "Chạy mau!"
Mạng xã hội của TQ
——————–
Tôi cắn răng đứng lên, Bạch Dực cũng không khá hơn chút nào. Anh nhìn máy tính nói: "Còn tám phút cuối cùng, cơ hội duy nhất cuối cùng. Chúng ta phải tìm lối ra."
Tôi giật đạo bùa bằng gỗ đào trên cổ ném ra xa. Đạo bùa lượn một vòng rồi rơi gần đó, sương mù trên lối đi cuối cùng cũng giảm đi đôi chút, mở cho chúng tôi một con đường.
Chúng tôi phát hiện số phòng lại thay đổi. Chúng tôi vẫn ở cạnh phòng 103 như cũ. Lúc này, bên trong đã không còn những người chít khăn tang, cũng không thấy người phụ nữ chỉ đường đâu nữa, chỉ thấy năm cái chén và khuôn ảnh tối đen. Chúng tôi lại trở về nơi này.
"Oán niệm quá lớn. Nhà kho này sao có thể chịu được oán khí lớn như thế?!"
Tôi vừa nói xong, thì lá bùa gỗ đào cách đó không xa bị gẫy làm hai mảnh vang lên một tiếng giòn tan, sương mù quanh đó dần dần tụ lại.
Bạch Dực nói: "Nơi này do sát khí tạo thành, chúng ta chỉ đang nhìn lại cảnh tượng trong quá khứ mà thôi."
Tôi nhìn đám sương mù trắng mờ dày đặc, như vậy nghĩa là sát khí đã đậm hơn nữa, còn tôi vẫn chưa dùng đến lá bùa bằng gỗ đào của mình, và nó vẫn sẽ bị bẻ gẫy như trước. Giờ đây không thể xác định được không gian, nhưng có thể biết chính âm khí đã tạo nên thời gian này. Nó định dùng sương mù vây chết chúng tôi.
Giờ đây tôi đã hiểu, tại sao không thể sống qua hết một đêm. Sau cùng thì những người đó vẫn sẽ chết một cách bất ngờ. Đều do đám sương mù màu trắng này bao vây, tôi nhịn thở cũng vô dụng, khi ấy thần kinh sẽ bị nơi này khống chế hoàn toàn, cuối cùng là chết ở đây.
Bạch Dực nói: "Còn một cơ hội cuối cùng, chỉ có tám phút thôi. Chúng ta phải cược một phen."
Tôi che miệng hỏi: "Cược thế nào? Anh định làm sao?"
Bạch Dực nhìn xung quanh nói: "Từ hai lần đóng cửa trước, anh cảm thấy giữa những tiếng bước chân đều có một âm thanh rất thật. Nó không phải làm rối trí chúng ta mà là dẫn đường."
Anh nhìn máy tính: "Thứ làm chúng ta lẫn lộn thật ra chính là vị trí của nhà kho này. Chúng ta đều chú ý đến vị trí xung quanh, đầu óc lúc nào cũng không thể tách khỏi những tiếng bước chân quỷ dị này. Nhưng giữa những tiếng bước chân kia lại có âm thanh vô cùng từ tốn, hơn nữa là rất nhẹ. Nó không giống những tiếng rối loạn. Hơn hết, khi chúng ta ở càng gần nơi cần đến thì tiếng bước chân cũng càng gần. Chúng ta chỉ cần nhắm mắt lại, chạy theo tiếng bước chân kia. Nếu nghe nhầm thì coi như thua rồi."
Cách này rất điên rồ. Tôi nghĩ có lẽ chưa ai thử qua trước đó. Họ đều trốn chạy âm thanh này, còn Bạch Dực lại nói âm thanh này đang cứu chúng tôi? Nhưng thời gian của chúng tôi quả thật không còn nhiều lắm. Chỉ còn một cơ hội duy nhất. Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là khi tiếng cửa sắt xuất hiện, thì chúng tôi chỉ có khoảng 20 giây để hành động. Có thể tìm được cánh cửa thật sự giữa đám sương mùa dày đặc này chỉ trong vòng 20 giây sao? Tôi thấy không thể nào.
Tôi cắn răng, nhìn qua nhà kho vắng tanh: "Nghe lời anh, cược một ván."
Bạch Dực xé rách áo sơmi, anh nói: "Anh che mắt lại, dựa vào thính giác để phân biệt phương hướng. Em dẫn đường."
Nếu là người khác sẽ do dự. Nhưng lúc trước đã gặp nhiều chuyện cũng rắc rối như vậy, nên tôi rất tin tưởng vào khả năng này và càng tin vào Bạch Dực hơn. Tôi cầm lấy mảnh vải, bịt mắt mình lại, nói: "Để em làm, em nhận biết âm thanh tốt hơn anh, dẫn đường phải nhờ vào anh vậy."
Bạch Dực nắm tay tôi nói: "Đi, chúng ta đi thôi."
Bạch Dực và tôi cùng chú tâm lắng nghe, tiếng bước chân nôn nóng, đầy rối loạn lại truyền đến.
Tôi nín thở lắng nghe, cố phân biệt những tiếng bước chân. Quả nhiên, trong đám hỗn loạn đó, tôi nghe được âm thanh vô cùng từ tốn nhưng lại rất nhẹ. Tôi vội kêu lên: "Bên trái, âm thanh ở mép bên trái."
Bạch Dực không chút do dự kéo tôi đi về phía bên trái, nhưng âm thanh này rất nhẹ, hơn hết lại gián đoạn, nên tôi vẫn nghe không rõ. Lúc này, tôi chỉ có thể dừng lại, đợi âm thanh đó vang lên lên lần nữa.
Tôi phát hiện chỉ cần tiếng bước chân này xuất hiện, thì những tiếng bước chân hỗn độn sẽ lập tức đến gần, lòng tôi lại dâng lên hoảng loạn. Tiếng bước chân càng ầm ĩ, tôi lại không biết theo ai, lòng càng hoang mang, càng không thể tiếp tục như thường được nữa. Tôi giống như người đang vùng vẫy trong một vòng xoáy hỗn loạn cực lớn, luôn muốn đến được trung tâm nhưng chỗ nào mới là giới hạn cuối cùng.
Lúc này tôi chỉ có thể cắn chặt răng, ngăn lại sự lo âu và sợ hãi. Càng oán ghét tiếng bước chân, tôi lại càng muốn phân rõ bọn họ, mãi đến khi tôi cảm thấy tiếng bước chân kia cách chúng tôi vô cùng gần.
Bạch Dực vẫn kéo tôi chạy đều đều. Anh không nói gì, để tôi có thể tập trung tinh thần cảm nhận âm thanh. Tai tôi chính là bùa hộ mệnh duy nhất, còn tiếng bước chân kia lại chính là phao cứu mạng duy nhất.
Bỗng tôi cảm thấy bên phải kho hàng lại vang lên tiếng bước chân kia. Tôi vội vàng kéo Bạch Dực chạy về hướng đó. Ngay lúc bắt đầu chạy, tôi đột nhiên cảm thấy bên trái cũng có người, hắn kéo tôi chạy về phía trước. Cánh tay kia lạnh như băng.
Tôi cảm thấy dường như mình đang ở giữa một đám người, bọn họ cùng nhau chen chúc, đẩy kéo. Sau hết tôi lại không hề cảm thấy sự tồn tại của Bạch Dực. Có vài lần tôi muốn tháo mảnh vải xuống, nhưng chỉ xiết chặt đấm tay, hét to: "Bạch Dực! Nói"
Bạch Dực đáp lại: "Cứ chạy tiếp, đừng sợ, anh ở ngay đây."
Lúc này, bên tay phải của tôi lạ, truyền đến hơi ấm, lực kéo hoàn toàn khác so với tay trái. Tôi cắn răng, liều mình đi về phía trước. Quanh tôi dường như có rất nhiều người. Tôi nghe được tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc, còn cả tiếng khóc. Bọn họ đã liều mạng chạy trốn, cảm giác khủng hoảng này ép chặt lấy khiến tôi không thể thở nổi.
Tiếng bước chân hoảng loạn này lại khiến tôi tăng thêm cảm giác sợ hãi cái chết. Giống như năm đó tại Hà Bá điện, tôi nhớ lại bát khổ quỷ chú, nhớ lại tất cả khi ấy. Chú ngữ kinh khủng đó lại một lần nữa vang vọng trong đầu của tôi.
Tôi lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác kinh khủng này. Đây là loại sợ hãi tuy không nhìn thấy nhưng không cách nào rủ bỏ. Đó là nỗi sợ hòa quyện cùng sự tuyệt vọng. Tôi chỉ muốn chạy đi, nhưng các cánh cửa ở đây đều không mở được.
Tôi càng lúc càng hít thở khó khăn. Bạch Dực gần như túm lấy tôi mà chạy. Anh nói: "Bình tĩnh, anh ở đây, đừng buông tay."
Bạch Dực liên tục gọi, anh mặc kệ có ảnh hưởng đến khả năng nghe tiếng bước chân của tôi hay không, chỉ tập trung nắm lấy tay tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến làm tôi an tâm đôi chút. Nhưng bàn tay bên trái vẫn lạnh như băng giống như đang ở trong kho lạnh vậy.
Những tiếng bước chân ngày càng điên cuồng, nó dường như cảm nhận được sự sợ hãi và kiên quyết của tôi, thật giống mứt ngọt hấp dẫn từng đàn kiến bu lại. Càng lúc càng có nhiều tiếng bước chân vây lấy tôi, tôi gần như không nghe được tiếng gào thét ầm ĩ của Bạch Dực nữa, tai đầy rẫy những tiếng bước chân điên cuồng và quỷ mị.
Nhưng, rốt cuộc thì cửa ở đâu?
Bỗng tôi cảm thấy lạnh run, Bạch Dực nói: "Đây là phòng tắm, chúng ta đã đến được phòng tắm!"
Lúc này, tôi chỉ nghe tiếng vòi nước đang dội xuống. Nơi đây không có tiếng bước chân, nhưng sương mù dày đặc tanh nồng không hề tan đi.
Không có tiếng bước chân, tôi lấy lại bình tĩnh trong chốc lát. Tôi mệt lã, cả thân mình như bị ghì nặng xuống, bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra nơi này: Kho hàng, sương mù dầy đặc, tiếng bước chân.... Còn có chuyện kì bí trong phòng số 103. Nhưng tôi đã không còn sức lực để tìm hiểu xem nó có liên quan gì với nhau.
Nước vẫn chảy trên đầu tôi. Đầu tôi đau gần như muốn nổ tung, dường như chẳng thể nghe được bất cứ âm thanh nào nữa. Tôi mỏi mệt quá, mệt đến độ chạy không nổi nữa. Tôi chầm chậm ngã xuống, như muốn ngất ngay ra.
Nhưng tôi còn chưa kịp thở lấy hơi thì nghe Bạch Dực hét lên: "Cửa mở rồi, chạy mau!"
Ngay tức khắc tiếng bánh lăn của cửa sắt bắt đầu vang lên ở phía sa. Lòng tôi thầm gào thét: "Hai mươi giây, chỉ hai mươi giây thôi."
Bạch Dực không chần chờ, anh kéo tôi nói: "Chạy mau, giờ đừng quan tâm đến những tiếng bước chân kia nữa, anh thấy cửa rồi! Chạy mau!"
Tôi nhớ lại lúc xem bản đồ, phòng tắm này hẳn là nằm ở bên phải cửa sau. Đây là cơ hội duy nhất, nếu xuất hiện yêu ma quỷ quái gì đó, chúng tôi lại bỏ qua cơ hội cuối cùng.
Bạch Dực vẫn không cho tôi tháo vải che mắt. Anh kéo tôi, cả hai lao nhanh vùn vụt như vận đông viên, tiếng bước chân cũng theo sát chúng tôi như điên. Âm thanh này khiến tôi không thể nhận rõ phương hướng, đến trái phải còn mơ hồ nữa là.
Nhưng chúng tôi không thể dừng lại, dừng lại chỉ tổ phí thời gian. Tôi cắn răng, bịch tai cố liều mạng chạy.
Tiếng bánh lăn càng lúc càng lanh lảnh. Tôi biết gần lắm rồi, cánh cửa ở ngay phía trước.
Lúc Bạch Dực kéo tôi liều mạng chạy, tôi cảm thấy sau mình ngoài tiếng bước chân còn có tiếng gào khóc đầy thê lương. Tôi muốn quay đầu lại, nhưng Bạch Dực vội kéo đi, nói: "Đừng quay đầu, dù thế nào cũng không được quay đầu lại."
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, tôi cảm thấy mình dường như đang từ một lối đi rất hẹp bị ép vọt ra ngoài. Tôi và Bạch Dực đều té lăn ra đất, cả người tôi ngã nhào ép lên mình Bạch Dực. Tôi run run giật miếng che mắt, phát hiện vẫn ở trong kho hàng như cũ.
Không ngờ mình vẫn còn ở trong kho hàng, tim tôi như ngừng đập, nói: "Lão Bạch, chúng ta dường như... chưa thoát ra ngoài."
Bạch Dực đang ho dữ dội, anh ngẩng đầu nhìn kho hàng, cũng không còn sức lực trả lời tôi.
Tôi nhắm mắt lại, rõ ràng tôi cảm thấy mình vừa ra khỏi cửa, sao vẫn còn ở trong kho hàng? Lẽ nào chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội thứ ba. Tiếp theo chúng tôi sẽ thế nào?
Tôi còn đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng bánh trục cửa sắt. Âm thanh này khiến các dây thần kinh trong đầu tôi đau nhứt, muốn chạy đến cánh cửa ở đâu đó như một phản xạ có điều kiện.
Nhưng đến sức để bò còn không có. Tôi liên tưởng đến tư thế sắp chết của đứa bé kia, nó cũng muốn bò ra ngoài.
Tôi vươn tay, cảm thấy có người đang kéo mạnh. Nhưng mắt tôi đã mơ hồ, bên tai truyền đến giọng nói của Lục Tử.
"An Tử, cậu đừng làm mình sợ!"
Lúc tôi khôi phục được ý thức là đang ở bệnh viện. Y tá trực ban thấy tôi tỉnh lại liền gọi bác sĩ đến. Lục Tử và Bạch Dực cũng chạy đến. Lục Tử vừa cúp điện thoại vừa quay đầu lại hỏi tôi: "Sao thế? Bộ dạng của An Tử cậu lúc nãy làm mình sợ gần chết."
Tôi ôm đầu nói: "Nhứt đầu."
Bạch Dực kê cho tôi vài cái gối, Lục Tử nói tiếp: "Hai người hỏi mình xong thì off ngay. Mình càng nghĩ càng thấy không ổn liền tìm đối tác kia. Lúc đầu họ còn ấp úng, nhưng khi nghe mình nói rất có thể sẽ xảy ra tai nạn chết người, lúc đó họ cũng sẽ bị liên can, lúc ấy mới chịu nói cho mình biết...."
Bạch Dực hỏi: "Nhà kho kia từng xảy ra chuyện. Đúng không?"
Lục Tử gật mạnh đầu, cậu ta hỏi lại: "Sao anh biết?"
Bạch Dực nói: "Lúc đầu tôi nghĩ đến lý do tìm cửa sau. Tại sao phải tìm cửa sau? Sau khi thận trọng suy nghĩ thật ra là bắt buộc phải tìm được cửa ra. Kho hàng này xét theo bố cục phong thủy là một Khốn Âm trận. Nó trói chặt các tử linh bên trong mình tạo thành Phược Linh. Nói thẳng ra là không thể nào rời đi được."
Tôi hớp một ngụm nước, nói: "Nên nhà kho này lại vì chuyện ma quỷ mà không thể dỡ bỏ. Các Phược Linh bên trong đã chờ đợi đến cực hạn, chập chờn nguy hiểm cứ như bom nguyên tử. Lục Tử, nhà kho đó có mấy tầng?"
Lục Tử nói: "Chỉ một tầng. Hai người nói không sai, trước kia đã xảy ra chuyện, nhưng đã bị ép nhẹm đi. Hai mươi năm trước, nhà kho này xảy ra sự cố rò rỉ khí gas, có sáu người bị nhốt bên trong, cả sáu đều chết ở nhà kho đó, đây cũng là một chuyện kì bí. Sau đó, nhà kho kia luôn xảy ra chết người. Có một vị cao nhân đến, sửa lại bố cục nhà kho, nói là để trói buộc tử linh, nhưng vẫn có người chết như cũ nên bị bỏ hoang.
Tôi nhìn Bạch Dực, nói: "Cao với chả nhân, là tên chế bom mới đúng."
Bạch Dực hỏi: "Có phải ở xưởng 103 không?"
Tôi chợt hiểu ra tại sao lại bố trí linh đường trong phân xưởng đó. Lục Tử vẫn lơ ngơ, cậu ta nói tiếp: "Nghe kể, lúc đó sáu người kia còn có ba lần cơ hội để chạy ra ngoài. Là một phụ nữ, hình như là tổ trưởng, cô ta nói còn người kẹt lại bên trong, nên chủ động vào đó tìm. Vào đúng ba lần, nhưng lần cuối cùng thì không ra nữa, sau là chết ở trong. Sau này mới phát hiện sáu cái xác trong phân xưởng, mà chỗ đó lại cách cửa ra không xa, khoảng chừng 3 thước thôi, bất quá dù thế nào thì bọn họ cũng chưa hề bước được ra ngoài.
Lục Tử kể xong, cả ba chúng tôi đều rơi vào trầm mặc. Qua nhiều năm như vậy, sáu người kia vẫn ở mãi trong kho hàng tìm lối ra, tìm kiếm cho mình một đường sống. Nhưng bất kể thế nào đều là chuyện đã qua, họ cũng chỉ là linh hồn biến thành lệ quỷ, vẫn quanh quẩn nơi đó. Vì không thể buông bỏ oán hận, nên sinh ra ác niệm với người sống, muốn họ thay chúng tìm kiếm cửa sinh xa vời kia.
Bỗng đầu tôi hiện ra diện mạo của người phụ nữ kia với màu môi tím ngắt, khóe mắt đọng máu đỏ bầm. Nhưng ánh mắt của chị ta lại không khiến người khác sợ hãi. Chị ta vừa trông chừng năm người còn lại, vừa chỉ đường cho những người vào nhầm kho hàng này, giống như năm đó chị ta đã dũng cảm quyết định quay lại cứu năm người kia. Tôi lại nhớ đến bàn tay lạnh lẽo như băng nắm lấy cánh tay tôi, sau lại mềm mại như ngọc.
Tôi nhìn Lục Tử nói: "Lục Tử, cậu giúp mình tìm tư liệu về sáu người kia một chút, đặc biệt là người phụ nữ kia...."
Lục Tử ngạc nhiên hỏi: "Cậu tìm làm gì?"
Tôi nhìn Bạch Dực, cười nói: "Mình muốn dẫn họ đến được cánh cửa thật sự."
Phiên ngoại 10: Cánh cửa không có thật_hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro