201 - 205
Chương 201:
Lập Nên Thiên Địa Thần Tiên Phá Vỡ Đồng Lô (3)
Tượng thần kia mới từ mặt đất chậm rãi bò lên, ngọn núi thứ nhất lại tiến tới tấn công nó.
Tạ Liên nhớ đến Hoa Thành từng nói qua, trướcđây hắn ở núi Đồng Lô bị ba ngọn núi to này truy đuổi dữ dội, đương nhiên khôngdám khinh thường, theo bản năng định bay lên trời trở mình nhảy qua đầu ngọnnúi, nhưng y dù sao cũng chưa từng thử điều khiển pho tượng khổng lồ này làm động tác nào phức tạp như vậy, khó tránh khỏi luống cuống tay chân, không nhảy lên, trái lại còn bị đánh ngã lần thứ hai.
Rầm rầm, quả là trời rung đất chuyển. Tượng thần kia bị ném đến vùng phụ cận hoàng thành Ô Dung, đè bẹp một con phố, hơi cử động một chút chợt nghe một loạt tiếng "Rắc rắc rắc rắc", chính là âm thanh những phòng ốc hoa lệ trong cung điện bị tượng thần đập vụn. Giữa cơn nghiêng ngã chấn động, Tạ Liên suýt nữa bỏ cuộc, Hoa Thành nhưng lại vững vàng nắm lấy tay y, nói: "Đi theo đệ!"
Hắn khoác eo Tạ Liên, nhảy vài bước lên đỉnh đầu của tượng thần. Hóa ra, trên tiểu ngọc quan mà Hoa Quan Võ Thần dùng để buộc tóc, hình như có một bệ đài nhỏ, hai người nhảy lên ngọc quan đó, cuối cùng cũng có một chỗ ổn định để đặt chân, so với đứng trên đầu vai hay lòng bàn tay của tượng thần lại vững vàng hơn nhiều. Còn chưa kịp buông lỏng một hơi thở, núi quái đã trở lại, tượng thần đụng phải nó lảo đảo lui vài bước, hoàn hảo lần này Tạ Liên sớm đã phòng bị, không bị đẩy ngã, nhưng dưới chân lại đạp nát một dãy phòng ốc, Tạ Liên nhịn không được cảm thấy đau lòng, thầm nghĩ thật tội lỗi. Điều khiển tượng thần rón rén chạy ra khỏi dãy nhà, Tạ Liên buồn bực nói: "Chúng nó sao lại đuổi theo đánh ta? Ta đã làm gì sao?"
Hoa Thành nói: "Cũng không phải đuổi theo mỗi ca ca, ai chúng nó cũng đuổi theo đánh, mà dáng vẻ hiện giờ của ca ca nhìn qua vô cùng khiến người khác chú ý."
Tạ Liên nói: "Một thứ lớn như vậy, đúng là rất khiến kẻ khác chú ý..."
Lời còn chưa dứt, ba ngọn núi đồng thời tấn công, bao vây tượng thần lại, không ngừng tạo áp lực cho pho tượng ở giữa chúng, dường như muốn nghiền nát nó ra. Tượng thần không thể động đậy, Tạ Liên cũng không thể động đậy, dốc toàn lực điều khiển pho tượng đẩy ba ngọn núi ra, nhưng không nhúc nhích được chút nào, chỉ sợ không thể chống lại được.
Y còn đang suy tư có biện pháp nào để thoát thân hay không, trong lúc vô tình lùi lại một bước, dựa vào lồng ngực của một ai đó. Vừa quay đầu lại, Hoa Thành đỡ lấy vai y, nói: "Cứ mạnh tay chiến đấu! Không thành vấn đề, tất cả bọn chúng đều không phải đối thủ của huynh. Trên đời này không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản bước chân huynh!"
Lồng ngực của Hoa Thành tựa như hậu thuẫn kiên cố nhất cho y, bỗng nhiên trong lúc đó, lòng tin cùng quyết tâm của Tạ Liên tăng gấp trăm lần, toàn thân tràn đầy một dòng chảy thanh sạch, ra sức chưởng một kích —— cuối cùng phá tan vòng vây!
Rầm rầm, ba ngọn sơn quái miễn cưỡng bị đẩy lùi gần một dặm, đất đá bay mù trời, khói bụi cuồn cuộn. Có điều, chúng nó chỉ lùi lại một chút, chuẩn bị tấn công lần thứ hai. Hai tay Tạ Liên trong chớp mắt thay đổi pháp ấn năm sáu lần, nói: "Đừng, cản, đường, ta!"
Tượng thần kia bay lên trời, hai chân đạp lên đỉnh hai ngọn núi, đồng thời, đưa tay đặt lên chuôi kiếm ở bên hông—— rút kiếm!
Động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, tượng thần kia đều hoàn thành vô cùng lưu loát, khí thế liền mạch, không có chút đình trệ nào, hoàn toàn không khác gì người thật. Được tăng thêm dũng khí, Tạ Liên quát lớn: "Ta chém...ơ trước khoan chém, đợi một tí?"
Y đã chuẩn bị sẵn sàng chém ra một kiếm đầy hoa lệ, nào ngờ vừa rút kiếm liền cảm thấy có chỗ không đúng. Nhìn lên phía trên, bỗng thấy thẹn thùng. Tượng thần quả thực có rút kiếm ra, có điều...trong tay nó chỉ có mỗi chuôi kiếm là thế nào?
Mũi kiếm đâu?
Vẻ mặt Tạ Liên đột nhiên trở nên lờ mờ, Hoa Thành đứng bên cạnh, hai ngón tay chống lên trán, nói: "...Ca ca, đệ quên nói cho huynh biết, mũi kiếm của pho tượng này, đệ không có khắc lên. Là lỗi của đệ."
"..."
Đó là chuyện hiển nhiên! Hoa Thành là dùng vách đá trong núi Đồng Lô dựng nên tượng này, tượng thần quần áo tầng tầng lớp lớp, bội kiếm bên hông đã bị ống tay áo che đi, chưa từng lộ ra ngoài, cho nên, chỉ khắc mỗi chuôi kiếm. Sau đó tượng thần được truyền pháp lực mà cử động được, bởi vì không có điêu khắc mũi kiếm, đương nhiên không thể xuất ra mũi kiếm được.
Hoa Thành hơi nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tính sai rồi. Vẫn chưa đủ tinh xảo, lần sau ta sẽ khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết."
"..." Tạ Liên thấy hắn nói nghiêm túc, vội nói: "Không không không, đã rất tinh xảo rồi. Thật đó!"
Tóm lại, không có mũi kiếm thì không có cách nào phá núi được. Vì vậy, Tạ Liên lập tức thay đổi chiến lược—— bỏ chạy!
Y nhanh chóng điều khiển tượng thần nhảy xuống từ đỉnh hai ngọn núi kia, ném chuôi kiếm bằng đá không cần dùng đến đi, nhanh chân tiếp tục chạy như điên. Hai người đứng tại ngọc quan trên đỉnh đầu tượng thần, cuồng phong gào thét trước mặt, tóc đen bạch y cùng hồng tụ* tung bay, dù sao cũng đang chạy trốn, hình ảnh cũng không hẳn đẹp đẽ gì. Một con bướm bạc bay đến bên tai Tạ Liên, bên trong truyền ra vài giọng nói, y vội vàng nghe được, nói: "Bên kia là Phong Tín cùng Mộ Tình? Còn có Vũ Sư Đại nhân và Bùi Tướng quân sao?"
*Hồng tụ: ống tay áo màu đỏ, không dịch thẳng ra cho nên hợp với chữ bạch y trước đó.
Quả nhiên, bướm bạc truyền đến giọng nói quen thuộc từ phía bên kia. Bùi Minh nói: "Ta nói, Thái tử điện hạ, ngươi hỏi chuyện cũng không cần phải lớn tiếng vậy chứ."
Tạ Liên nói: "A, xin lỗi, hiện tại ta đang có quá nhiều pháp lực, không khống chế được."
"..."
Tiếng Mộ Tình cũng truyền đến: "Cái gì? Ngươi nói ngươi có nhiều pháp lực? Ngươi?"
Tạ Liên nói: "Nhóm các người đã tụ họp lại rồi đúng không? Bây giờ đang ở đâu?"
Mộ Tình nói: "Bọn ta cùng Bùi Tướng quân, tiểu Bùi Tướng quân bọn họ đều tụ lại rồi, bây giờ tất cả mọi người đang ở trong khu rừng gần sông Ô Dung, chuẩn bị cùng nhau rút ra ngoài."
Giọng Phong Tín nói: "Ngươi bên kia thế nào rồi? Vừa rồi hình như bên phía Đồng Lô truyền đến dị động rất mạnh! Cần chúng ta quay lại hỗ trợ không?"
Tạ Liên vội nói: "Không cần! Các ngươi chờ ở chỗ đó được rồi, bọn ta lập tức đến đón các ngươi, gặp rồi hãy nói! A, bọn ta đến rồi!"
Trước mặt chính là sông Ô Dung đã khô cạn, tượng thần kia vượt qua khe rãnh, ngồi xổm xuống bên bìa rừng. Vừa đến, Tạ Liên đã thấy Phong Tín cùng Mộ Tình từ trong rừng đi ra, hết nhìn đông lại nhìn tây, hình như đang tìm ai đó. Nhưng bọn hắn nhìn sai hướng rồi, hơn nữa còn không định nhìn sang hướng cần nhìn, cho nên hoàn toàn từ đầu đến cuối đều không thấy Tạ Liên cùng Hoa Thành. Phong Tín quay sang bướm bạc nói: "Điện hạ ngươi còn chưa đến sao? Ngươi đang ở đâu?"
Tạ Liên khép hai tay lên miệng, trực tiếp hô thẳng xuống: "Ta đã tới rồi, phía trên, nhìn lên trên, trên đầu các ngươi nè!"
"..."
Hai người kia giờ mới nhận ra, có một cái bóng thật lớn đang bao phủ đỉnh đầu họ, đồng loạt chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thế là, hai người bọn họ đồng thời nhìn thấy một "Tạ Liên" khổng lồ không gì sánh bằng, đang ngồi xổm bên bìa rừng, cúi đầu nhìn xuống bọn họ. Trên mặt lại mang dáng cười hiền lành y hệt Tạ Liên.
Hoa Thành lười nhác liếc mắt xuống bọn họ, ôm cánh tay đứng một bên, vẻ mặt miễn cưỡng. Tạ Liên lại với xuống không ngừng vẫy tay, nói: "Nhìn thấy không? Ở đây nè!"
Nhưng mà, vì "Tạ Liên" khổng lồ đập vào thị giác quá mạnh, khoảng thời gian đầu nhìn thấy nó, thực sự rất khó chú ý đến những thứ khác. Toàn bộ ánh nhìn của Mộ Tình hoàn toàn bị gương mặt kia chiếm cứ, lẩm bẩm nói: "...Ta sợ ta bị điên rồi đúng không..."
Hai mắt Phong Tín cũng bị bao chùm bởi gương mặt này, lẩm bẩm nói: "...Ta đệch, ta đệch, ta thực sự đệch mà, cái con mẹ gì đây?"
Tạ Liên: "Ách..."
Hoa Thành nhướn mày, dường như phải kiềm chế lắm mới không cười ha hả. Nói thật, thực sự chưa người nào được gặp qua tượng thần nào điêu khắc trông sống động như vậy, to đến như vậy. Trước đây tượng thần lớn nhất chính là của Quân Ngô, nhưng cùng lắm chỉ bằng phân nửa tượng thần này...
Phong Tín cùng Mộ Tình vô cùng chấn động, làm Tạ Liên phải hô thêm mấy tiếng nữa bọn họ mới chú ý đến bản tôn* của tượng thần đang ở chỗ nào. Những người khác cũng lục đục từ trong rừng đi ra, vừa ngẩng đầu, hầu như ai cũng bị tượng thần khổng lồ này làm sợ đến suýt vấp chân té. Tạ Liên dở khóc dở cười, đưa nắm tay của tượng thần xuống đất, mở lòng bàn tay ra, nói: "Núi lửa ở Đồng Lô bạo phát, chỉ sợ lửa sắp cháy đến chỗ này, còn có ba ngọn sơn quái không biết khi nào sẽ đuổi đến, mọi người đều lên đây đi, ta dẫn mọi người đi!"
*Bản tôn: bản gốc
Mọi người đều theo tay tượng thần đi lên trên, đều tự tìm vị trí đứng cho mình. Tạ Liên trên ngọc quan nghe được trong không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh, quay đầu nhìn lại, khói đen cùng tro bụi kia đang nhanh chóng tràn đến, y thu tay tượng thần lại rồi lập tức đứng lên, tiếp tục nhanh chóng cất bước chạy.
Bùi Minh chờ mọi người tạm bình tĩnh lại sau cơn kinh hãi, Phong Tín cùng Mộ Tình nhưng trước sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Đại khái bởi vì gương mặt của bản tôn tượng thần này, từ thần thái đến thân hình bọn họ đều quá quen thuộc, cho nên phóng lớn lên nhiều lần như vậy khiến họ chấn động không hề nhẹ. Phong Tín đang đứng trên vai tượng thần vẫn chưa tin được: "Cái này ai làm vậy? Ai khắc? Ta cho đến bây giờ sao chưa từng thấy qua thứ này? Nghe cũng chưa nghe qua?"
Hoa Thành giả vờ cười nói: "Thứ ngươi chưa thấy qua còn nhiều lắm."
Tuy rằng không ai nói ra, nhưng hầu như mọi người, nhất là Phong Tín cùng Mộ Tình, đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một đáp án:
Chính là người này làm!
Mộ Tình nói: "Thực không thể tin được...Làm sao ngươi khiến nó cử động được? Cái này cần bao nhiêu pháp lực? Ngươi đủ sao? Ngươi không phải hoàn toàn không có pháp lực sao?"
Lần này Hoa Thành trái lại không đáp, Tạ Liên nhìn hắn một cái, dùng nắm tay che miệng, ậm ừ nói: "Ách cái này sao..."
Bùi Minh nói: "Không có thì có thể mượn mà đúng không. Chuyện vô cùng đơn giản."
"Ha ha ha ha đúng vậy..."
Bọn yêu ma quỷ quái dọc đường thấy nham thạch nóng chảy đang chảy ngược đến, lửa cháy điên cuồng phun trào, cũng biết lớn chuyện rồi, nhìn thấy rất nhiều người đứng trên tượng thần kia, vội nói: "Chờ ta với!!!"
"Ta ta ta, ta nữa!"
"Mang theo bọn ta mang theo bọn ta!"
Hoa Thành liền nói: "Cút xuống." Một đám bướm bạc bay ra, hàn quang lấp lánh, một mảnh gào khóc thảm thiết. Dẫn Ngọc ôm Cốc Tử đang ngáy khò khò ở bên dưới nói: "Thành chủ! Thái tử điện hạ! Mới vừa rồi xác người rỗng cùng chuột ăn xác đột nhiên chuyển động dữ dội, giống như muốn chạy ra khỏi núi Đồng Lô vậy!"
Vũ Sư lại cưỡi trâu đen, tập trung nhìn lên trời, nói: "Thứ gì đó trong đám mây đen dường như cũng muốn bay ra ngoài."
Nói không hề sai. Thứ đang vùng vẫy trong mây đen, tất cả đều là oán linh, chúng nó khát cầu cơ thể người sống mới để nhập vào, trở thành dịch mặt người. Trong Đồng Lô không còn người sống, không phải yêu ma quỷ quái thì cũng là thần quan chúng nó không thể xâm nhập được, đương nhiên sẽ muốn bay ra ngoài. Hàng ngàn hàng vạn gương mặt vặn vẹo nối thành một đuôi khói đen thật dài, giống như xà trùng dị dạng đang lượn quanh bầu trời. Tay Tạ Liên hơi phát run, nhưng vẫn nói: "Núi Đồng Lô có kết giới, bên ngoài không thể vào, bên trong cũng không thể đi ra, những oán linh này tạm thời hẳn sẽ không ra được..."
Ai ngờ, lời còn chưa dứt, Hoa Thành bỗng nhiên nắm chặt tay y. Lòng Tạ Liên cũng căng thẳng theo, vội vàng nắm lấy hắn nói: "Thế nào? Có phải ta tiêu hao hơi quá đáng đúng không? Xin lỗi xin lỗi, đúng ra ta phải xài tiết kiệm một chút..."
Hoa Thành một tay che mắt phải, nói: "Không phải. Ca ca, huynh không cần lo lắng việc này, chỉ là kết giới của Đồng Lô đã bị phá."
Tạ Liên mơ màng nói: "Cái gì? Bị phá?" y mới vừa nói có kết giới không cần lo lắng, có cần phải như vậy không?
Hoa Thành nói: "Bị phá. Chỉ sợ do Bạch Vô Tướng mở ra. Mấy thứ kia muốn bay ra ngoài."
Chương 202:
Tứ Võ Thần Hóa Kiếm Bảo Hộ
Nếu thật sự để đám oán linh này bay ra ngoài, chẳng phải muốn bạo phát dịch mặt người lần thứ ba?
Tạ Liên lập tức nói: "Phải nghĩ biện pháp ngăn cản chúng!"
Mộ Tình ở đầu vai phía dưới, hắc y cùng tóc bị thổi đến lộn xộn không chịu được, nói: "Có biện pháp nào có thể ngăn được?"
Tượng thần kia dừng lại cước bộ, cát bụi từ trên trời bỗng nhiên đổ xuống, Tạ Liên nói: "Chư vị tiên gia ngừng thở!"
Nói xong, liền đuổi theo đám khói bụi đen kịt đang từng bước áp sát lại. Tượng thần nhấc tay đánh một chưởng, chưởng phong kinh thiên động địa, nếu như trên mặt đất thì chưởng này liền như cơn lốc nhổ tận gốc cổ thụ trăm năm. Nhưng chung quy chỉ đánh tan một phần, cũng quét đi một phần, Tạ Liên nhịn không được nghĩ thầm: "Nếu có một thanh kiếm thì tốt rồi!"
Hoa Thành dường như liếc mắt một cái liền hiểu thấu y đang nghĩ gì, nói: "Ca ca, muốn có kiếm cũng không phải không có biện pháp."
Tạ Liên vui vẻ nói: "Biện pháp gì?"
Hoa Thành nói: "Vậy phải xem mấy vị tiên liêu kia có bằng lòng hay không."
Phong Tín nói: "Ngươi có biện pháp gì cứ việc nói thẳng, đừng có cùng hắn nói cái gì có hay không có."
Tạ Liên phần nào đoán được, nói: "Đệ đang nói, muốn Bùi tướng quân bọn họ hợp lực, hóa thân thành kiếm sao?"
Hoa Thành nói: "Không sai. Pháp lực của thần quan trong Đồng Lô bị chế ngự, nhưng ở đây có đến mấy Võ Thần, nếu có bốn người hóa pháp thân*, hợp lực xuất kích, hẳn cũng mang uy lực không kém cạnh."
*Pháp thân: pháp thuật biến hóa thân thể
Bùi Minh là người đầu tiên hưởng ứng, nói: "Bùi mỗ cảm thấy chủ ý này rất khả thi."
Mộ Tình nhưng vẫn nghi hoặc nói: "Có thực sự được không? Chỗ này có mấy Võ Thần? Ba người?" Bùi Túc cùng Dẫn Ngọc đã mất hết pháp lực, Vũ Sư cũng không phải Võ Thần, có thể hóa thân cũng chỉ có Bùi Minh, Phong Tín và Mộ Tình. Bùi Minh nói: "Không đúng, là bốn người. Kỳ Anh cũng ở đây."
"Hả?"
Dẫn Ngọc do dự một chút, một tay ôm Cốc Tử, một tay lấy ra một con lật đật. Ai ngờ còn chưa mở phong ấn, con lật đật kia lại điên cuồng lay động, còn phát ra tiếng thét quang quác vô cùng chói tai. Mọi người bị nó la đến lỗ tai đau đớn một trận, đều bịt tai lại, Dẫn Ngọc vội vàng một lần nữa phong bế nó, đem ra một con lật đật khác ra, mặt toát mồ hôi nói: "Thật xin lỗi lấy nhầm rồi, con vừa rồi là thanh quỷ Thích Dung. Con này mới đúng." Nói xong liền ném con lật đật kia ra ngoài không trung, một làn khói hồng tuôn ra, giữa sương khói xuất hiện thân hình của một thiếu niên, lao thẳng xuống dưới.
Tượng thần đưa tay ra đỡ, thiếu niên kia xoay người bình tĩnh rơi xuống lòng bàn tay pho tượng, gãi gãi mái tóc quăn bị máu bện thành một đống, ngẩng đầu, thấy một nhóm người đông đúc, ngỡ ngàng không thôi. Dẫn Ngọc đã len lén trốn sau lưng người khác, lại bị Quyền Nhất Chân liếc mắt phát hiện ra, nhảy dựng lên mà la: "Sư huynh!"
"..."
Quyền Nhất Chân trong nháy mắt liền thình thình thình nhảy vội lên phía trên, Dẫn Ngọc vừa nhìn thấy hắn lại đau đầu, cảm thấy hắn thà nghe Thích Dung hét chói tai ba ngày ba đêm cũng không muốn cùng Quyền Nhất Chân nói nhiều một câu. Cũng may Bùi Minh một tay tóm lấy Quyền Nhất Chân, nói: "Nào nào, làm việc thôi Kỳ Anh. Làm xong lại tiếp tục ôn chuyện xưa!"
Quyền Nhất Chân cái gì cũng không hiểu, Bùi Minh rất không vừa mắt hắn, dường như định tùy tiện đánh một quyền, nhưng vừa ngẩng đầu, liền thấy Tạ Liên ở phía trên, chắp tay trước ngực hướng về phía hắn thành khẩn nói: "Khổ cực ngươi rồi, Kỳ Anh."
"..."
Tuy rằng hắn hoàn toàn không hiểu rõ tình huống này, nhưng gãi gãi đầu, vẫn gia nhập vào. Muốn Mộ Tình làm kiếm cho Võ Thần khác, hắn cũng không phải không hề có ý kiến gì, nhưng đã tụ hợp đủ bốn người, cũng không thể nói một mình hắn phủi tay mặc kệ, vì thế cũng không nói gì. Cho nên, trong lòng bàn tay tượng thần, bốn người xếp thành một hàng theo trình tự: Bùi Minh, Phong Tín, Quyền Nhất Chân cùng Mộ Tình.
Hoa Thành chống khuỷa tay ở rìa ngọc quan, nhìn thoáng qua, nói: "Thứ tự của hai người cuối cùng có phải nên đổi ngược lại không?"
Theo lý thuyết, chính xác phải theo trình tự: Bùi Minh, Phong Tín, Mộ Tình, Quyền Nhất Chân mới hợp lý. Bởi vì tương đối mà nói, pháp lực của Quyền Nhất Chân không quá ổn định, nếu như cho đứng giữa kiếm trận, nói không chừng nếu vung kiếm quá sức giữa chừng sẽ bị "Bẻ gãy". Tạ Liên nhưng lại lau đi mồ hôi, nói: "Không, không thể đổi ngược lại. Phong Tín cùng Mộ Tình hai ngươi kia tuyệt đối không thể xếp chung một chỗ, bởi vì nói không chừng đang vung kiếm giữa chừng lại bắt đầu ẩu đả nhau, cho nên chính giữa phải được ngăn cách bởi những người khác."
Nghe vậy, Hoa Thành nhíu mày, vẻ mặt như muốn nói mời hai người họ đánh nhau cho đến chết là hay nhất. Lại nhìn xuống, trên thân bốn người kia phát ra một tầng linh quang, càng ngày càng mạnh, kéo dài ra đến bên ngoài, liền hợp thành một thể, cuối cùng, hóa thành Linh Quang Kiếm!
Kiếm vừa thành hình, tượng thần liền vung tay về phía nó, chìa tay ra, nắm thật chặt!
Lợi kiếm nơi tay, Tạ Liên nhất thời như hổ thêm cánh, khí thế đại thịnh, một kiếm bổ tới!
Cái đuôi cuồn cuộn khói đen của đám oán linh kia bị Linh Quang Kiếm chém trúng liền không ngừng kêu thét chói tai, sau đó liền im hơi lặng tiếng. Thừa thắng xông lên, Tạ Liên đem kiếm kia múa thành từng mảnh cuồng hoa, chém đến vạn quỷ chia năm xẻ bảy, tựa như gió cuốn mây tan. Mũi kiếm đảo qua chỗ nào, dường như khắp bầu trời bùng nổ khói hoa, trông rất đẹp mắt. Bọn yêu ma quỷ quái bên dưới đều nhìn đến ngây người, đợi đến khi đôi giày nặng nghìn cân của tượng thần sắp đạp xuống, mới nhớ đến mà chạy trốn tứ tán. Chém đến say sưa, bỗng nhiên, bước kế tiếp của tượng thần lảo đảo, dường như muốn ngã xuống, Tạ Liên nhanh chóng lấy kiếm chống đỡ, miễn cưỡng ổn định pho tượng lại. Mấy Võ Thần đang hợp thành kiếm đều nói: "Thái tử điện hạ làm sao vậy?"
"Đánh tiếp đi! Chúng nó bắt đầu tụ lại rồi, bắt chúng đi!"
Tạ Liên thao túng tượng thần lâu như vậy, hơi có chút uể oải, đầu đầy mồ hôi, tâm trạng cũng hết sức căng thẳng, nói: "Không sao cả! Chỉ là..."
Chỉ là pháp lực lại bị đốt hết rồi mà thôi!
Y mãnh liệt quay đầu lại, Hoa Thành đang đứng ngay phía sau gần trong gang tấc, dường như đang muốn vươn tay về phía y. Vì vậy, Tạ Liên bất chấp tất cả.
Hai tay y nhào đến ôm lấy mặt Hoa Thành, hơi nhón ngón chân, nhắm mắt lại đem đôi môi dán lên.
Phong Tín: "..."
Mộ Tình: "..."
Quyền Nhất Chân: "?"
Bùi Minh: "Há há."
Ôm lấy mặt Hoa Thành còn chưa đủ, dù sao cũng đã như vậy rồi, Tạ Liên trong lòng thầm nghĩ dứt khoát hút nhiều thêm một chút, vì vậy cánh tay gắt gao ôm chặt cổ Hoa Thành, hôn càng sâu. Mệt mỏi rã rời mới vừa rồi bỗng tan hết sạch, cả người đều tràn đầy linh lực. Mà bên trong Linh Quang Kiếm đang bị tượng thần nắm trong tay lại truyền ra một tràng tiếng hô to gọi nhỏ rối loạn. Phong Tín cả kinh nói: "Đây là đang làm gì đó? Các ngươi đang làm gì đó? Điện hạ?"
Tạ Liên không cẩn thận sặc một cái, lúc này mới tách ra, nhìn cũng không dám nhìn xuống, hướng lên trời hô: "Mượn, mượn pháp lực! Chỉ vì mượn pháp lực! Rất chính đáng!"
Mộ Tình cũng cả kinh nói: "Mượn pháp lực căn bản không cần phải như vậy mà? Kích chưởng tuyên thệ cũng được mà?!"
Tạ Liên cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, nói lung tung: "Ha ha ha ha! Bị mấy người nhìn ra rồi! Kỳ thực không phải mượn pháp lực! Ha ha ha ha..."
Thấy y như vậy, Hoa Thành cũng ha ha cười, hai tay ôm lấy mặt Tạ Liên, cúi đầu hôn lên trán y một cái, ôn nhu nói: "Đừng căng thẳng, ca ca."
"..."
Nhắc tới cũng kỳ quái, như thế một lúc sau, Tạ Liên bỗng nhiên liền bình tĩnh lại. Y làm bộ không nghe thấy tiếng của Phong Tín cùng Mộ Tình, vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay làm pháp ấn. Tượng thần đem Linh Quang Kiếm dưới mặt đất rút lên, điên cuồng chém lung tung, tựa như cả người tràn đầy sức lực dùng không hết!
Quyền Nhất Chân đột nhiên bội phục: "Hóa ra vừa rồi thật sự là mượn pháp lực! Đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy!"
Mộ Tình không nhịn được nói: "Thật cái chó cắn gì, ngươi có biết..." lập tức đại khái nghĩ đến loại chuyện này không cần kể hay dạy cho đứa trẻ như Quyền Nhất Chân, lại miễn cưỡng đổi giọng điệu nói: "Đúng vậy, không sai, chính là mượn pháp lực."
Bùi Minh ha ha nói: "Đúng vậy, không sai, nhưng không thể tùy tiện cho mượn kiểu này biết chưa hả Kỳ Anh."
Phong Tín: "? Các ngươi đều đang nói cái gì vậy? Các ngươi thật sự tin sao?"
Thế nhưng, tuy rằng uy lực tăng cường, nhưng đám oán linh này dù sao cũng che kín cả bầu trời, vừa rồi kết giới chưa bị mở ra mới có thể đem bọn chúng bắt lại, thấy tượng thần này lợi hại, đều quay đầu chạy trốn, trên không trung vẫy đuôi bơi về phía xa, tựa như nòng nọc mặt người thật lớn, Tạ Liên nói: "Đuổi theo!"
Ai ngờ, mới đuổi theo được vài bước, tượng thần kia bỗng nhiên không hề báo trước mà nghiêng một cái, ngã về một bên!
Mới vừa rồi rõ ràng đã hấp thu pháp lực dồi dào, trạng thái của Tạ Liên cũng vô cùng tốt, không lý nào lại đột nhiên như vậy, đang lúc nghiêng ngã, Tạ Liên vừa nhìn xuống liền thấy trên chân tượng thần có nhiều lỗ hổng lớn, dung nham đang nghiền nát miệng lỗ mà tràn ra. Có bóng dáng một bạch y nhân nhẹ nhàng từ trên tượng thần nhảy xuống, ung dung bình tĩnh, lập tức tiêu thất, thật là xuất quỷ nhập thần, không để lại tung tích. Chính là Bạch Vô Tướng.
Hắn không ngờlại tay không làm hỏng một chân tượng thần!
Pho tượng ầm ầm ngã xuống, thật may vừa đúng lúc mọi người trên tượng thần cũng không phải người thường, phản ứng cực nhanh, chớp thời cơ nhảy xuống, an toàn đáp đất.
Tạ Liên cùng Hoa Thành nhảy lên ngực tượng thần, Tạ Liên thử triệu lệnh nó đứng dậy, nhưng lại vô cùng gian nan. Tượng thần quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi ngọ ngoạy, dáng dấp có chút chật vật, Mộ Tình trong kiếm trận nói: "Sao vậy? Có thể đứng lên không?"
Quyền Nhất Chân nói: "Lại hết pháp lực à? Cần mượn tiếp nữa sao?"
Bùi Minh nói: "Không cần. Lần này vấn đề không phải do pháp lực. Kỳ Anh ngươi đừng nhớ kỹ chuyện này quá, quên bớt đi."
Tạ Liên nói: "Chỉ sợ bị thương có chút nghiêm trọng...Không thể cử động được nữa."
Tuy rằng là đá thì không cảm thấy đau, nhưng nếu miễn cưỡng bắt nó đứng dậy tiếp tục xuất kích, chỉ sợ cái chân bị đả thương kia sẽ toàn bộ sụp xuống. Vấn đề không chỉ khiến lực công kích bị tổn thất lớn, mà dù sao cũng là kiệt tác Hoa Thành dùng toàn bộ tâm ý tạo nên, cũng là tượng thần mà Tạ Liên thích nhất, nếu thật sự bị hủy thành như vậy, khó tránh khỏi đau lòng. Thấy kẻ thù đã ngã xuống, oán linh trên không trung mừng như điên bay loạn lên, tản khắp bốn phía, lẽ nào cứ trơ mắt như vậy nhìn chúng nó chạy trốn ra bên ngoài?
Y nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt Hoa Thành đang phẫn nộ nặng nề, là đang tức giận Bạch Vô Tướng, trầm ngâm trong chốc lát, hắn nói: "Ca ca..."
Chính vào lúc này, giữa đám mây đen chi chít, hiện ra một luồng bạch quang chói mắt, tựa như phía trên các tầng mây đang có thứ gì đó sáng lên.
Ngay sau đó, xuất hiện luồng thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Vô số bạch quang chói mắt đâm thẳng xuống, xuyên vỡ mây đen, xuyên vỡ oán linh!
Linh quang màu trắng mãnh liệt đến mức suýt làm mù mắt người như vậy, các vị thần quan đều không hề cảm thấy xa lạ chút nào. Toàn bộ tiên kinh, gần như suốt ngày đều ngập tràn linh quang như vậy để chiếu cố họ.
Quân Ngô đến rồi!
Chương 203:
Bạch Đế Quân Phân Tích Ẩn Số Về Quốc Sư
Linh quang mãnh liệt chiếu lên người đám oán linh, từng mảng từng mảng lớn tiêu tan thành mây khói, một Võ Thần mang bạch giáp cầm kiếm phá mây xông đến!
Quả thật là Quân Ngô. Mọi người cứ như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, đều kêu lên: "A!!! Đế Quân!!!" thiếu điều chưa rơi nước mắt. Quân Ngô giẫm trên quang phong, ung dung hạ xuống, nói: "Đừng sợ, đừng sợ. Chư vị, đều không có chuyện gì chứ?"
Bốn người trong kiếm trận Linh Quang Kiếm nhanh chóng giải tán, biến trở về bản thân. Bùi Minh nói: "Đế Quân ngài không phải trấn thủ Tiên Kinh sao? Sao lại đích thân đến?"
Quân Ngô nói: "Vũ Sư thông linh báo cho ta biết, kết giới Đồng Lô bị phá vỡ, tình thế nguy cấp, ta liền chạy đến."
Mọi người quay đầu nhìn lại, Vũ Sư vẫn đang cưỡi trâu đen đứng ở đầu bên kia, đều tự nhủ hóa ra là thế. Nếu kết giới bị phá, nói vậy Thông Linh Thuật cũng có có thể dùng. Mới vừa rồi bọn họ trong đầu nhiệt huyết trào dâng, đều muốn trước hết đem cái đám bay loạn kia đánh rớt, hầu như không ai kịp nghĩ đến việc đi thông linh. Tạ Liên tiến lên một bước, nói: "Đế Quân, là Bạch Vô Tướng. Hắn đã trở lại."
Quân Ngô khẽ gật đầu, nói: "Ta cũng đoán hắn sẽ âm hồn bất tán."
Tạ Liên nói: "Hắn xuất quỷ nhập thần. Người vừa đến, hắn liền chẳng biết chạy đi đâu rồi."
Quân Ngô nói: "Không đáng ngại. Trước hết phải xử trí đám oán linh này, sau lại đi tìm hắn."
Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, mây đen quay cuồng trên không trung, đang bị linh quang mạnh mẽ của Quân Ngô tinh lọc. Bùi Minh nói: "Cho nên lúc này đây Quỷ Vương xuất thế đã bị cản lại?"
Tạ Liên nói: "Cứ cho là thế đi, dù sao cũng không có bất kỳ kẻ nào phá Đồng Lô đi ra, mà chỉ có cái này."
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về một phía. Sau không bị Tạ Liên thao túng, tượng thần kia trái lại vẫn quỳ rạp trên mặt đất, một pho tượng khổng lồ được điêu khắc tinh tế, khi ngã xuống lại trông như một hòn núi nhỏ. Tạ Liên đứng bên cạnh, nhấc tay sờ sờ mặt nó, hướng sang Hoa Thành: "Tam Lang, nó làm sao bây giờ?"
Hoa Thành dường như đang suy nghĩ điều gì, nghe y đặt câu hỏi, liền phục hồi tinh thần, nói: "Ca ca không cần lo lắng. Trước đem nó tu bổ lại cho tốt, sau tạm thời để nó ở chỗ này đi."
Tạ Liên nói: "Có thể tu sửa lại được sao?"
Hoa Thành nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần có nguyên thạch* của Đồng Lô. Ta nhất định sẽ tu sửa nó lại thật tốt, khiến nó lại đứng lên được."
*Nguyên thạch: đá nguyên chất
Tạ Liên nói: "Vậy thì trước tiên đem đi nơi khác đi. Hiện tại núi lửa bên kia Đồng Lô vẫn đang bạo phát, không biết tới khi nào mới an toàn."
Chính vào lúc này, đám oán linh đang xoay quanh không trung bỗng nhiên thét chói tai hóa thành một cơn lốc, hướng một chỗ đánh tới. Mọi người không biết có dị biến gì, tập trung nhìn, chỉ thấy ngay chỗ đó, chính là Ô Dung thần điện dưới lòng đất.
Vốn bị linh quanh mãnh liệt kia chiếu xuống không có chỗ tránh, không sớm thì muộn cũng tiêu tan thành mây khói, nhưng sau khi đám oán linh kia tuôn xuống thần điện dưới lòng đất, giống như bị tinh quang hút lấy, biến mất sạch sẽ. Mộ Tình ngạc nhiên nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tạ Liên thầm nghĩ không tốt, nói: "Chính là Bạch Vô Tướng! Hắn ở chỗ nào đó mở rút đất ngàn dặm, đem những oán linh này đưa đi hết!"
Quân Ngô vung tay lên, mở đỉnh thần điện lên, đồng thời nhấc lên một mảnh đất lớn. Nhưng mà, bên trong ngoại trừ có một bản trận pháo được vẽ lên thì không còn cái gì nữa. Phong Tín nói: "Hắn muốn làm gì?"
"Hắn đem trận pháp dẫn đến chỗ nào rồi? Chuyển đi đâu?"
Nếu là trước kia, lúc này sẽ để Linh Văn ra tay. Không đến nửa nén nhang Linh Văn Điện sẽ báo địa điểm, mà hiện nay không biết vị Văn Thần nào đang thay thế chức vụ này, ngay thời điểm mấu chốt không ngờ lại tìm không ra người, Phong Tín tức đến mức mắng: "Mẹ nó, bình thường thì một đám ba hoa chích chòe không ngừng khoe khoang đòi xuất hiện để thể hiện, bây giờ cần thể hiện thì người đâu hết rồi?! Ta sau này sẽ không nói Linh Văn Điện làm việc hiệu suất thấp nữa!"
Lúc này, giọng Hoa Thành truyền đến: "Ở hoàng thành."
Mọi người đều quay sang hắn, vừa lúc Hoa Thành dịch hai ngón tay đang chống ở huyệt Thái Dương xuống, nói: "Hắn đem mấy thứ kia đến các thành trì khác nhau khắp bảy phương tám hướng. Lúc này chỉ tra được một hoành thành, bởi vì phía bên ấy tà khí đột nhiên tăng vọt."
...Văn Thần ở Tiên Kinh không được việc, lại còn phải nhờ đầu lĩnh quỷ giới giúp bọn họ xác định chỗ tà vật chạy trốn, ở đây đang có mấy thần quan không khỏi cảm thấy mất mặt. Nhưng tình huống nguy cấp, cảm giác mất mặt này chỉ thoáng qua trước mắt. Mộ Tình nói: "Bạch Y Họa Thế lại có chủ ý gì đã quá rõ ràng, chuyên chọn những nơi có nhiều người tống cho vài thứ kia. Chốc lát thôi dịch mặt người sẽ rất nhanh bạo phát rải rác, nhân khẩu ở hoàng thành rất nhiều rất dày đặc, đương nhiên sẽ không bỏ qua."
Bùi Minh cũng nói: "Mau chóng xử lý đi, không thể chậm một giây, bằng không để kéo dài hậu quả sẽ khó lường."
Quân Ngô cũng đang đau đầu chuyện Văn Thần thay thế Linh Văn Điện không nói gì, quay sang Hoa Thành nói: "Các hạ có thể dò xét tỉ mỉ phương hướng các thành trì hắn đến không?"
Hoa Thành nói: "Hiện tại còn đang kiểm chứng. Không mất bao lâu. Dẫn Ngọc, ngươi lo liệu việc này."
Dẫn Ngọc vội nói: "Vâng."
Dẫn Ngọc ban đầu bị Quân Ngô giáng chức xuống đây, tuy rằng Quân Ngô chỉ là giải quyết việc công, nhưng hắn thấy Quân Ngô cũng không khỏi căng thẳng, thông linh với thuộc hạ ở Quỷ Thị phía bên kia chỉ trong chốc lát, lúc này mới cẩn thận báo lại phương hướng cụ thể: "Phía Nam ba trăm dặm, phía Bắc hai trăm bảy mươi dặm, ..."
Quân Ngô nói với Phong Tín: "Nam Dương, ngươi đi phía Nam."
Phong Tín không lập tức nhận lệnh mà lại do dự trong chốc lát. Tạ Liên đoán được hắn muốn đi tìm mẫu tử Kiếm Lan, đang muốn mở lời, Phong Tín nhưng lại lên tiếng đáp ứng, đi sang một bên vẽ trận pháp rời đi. Bùi Minh tự giác nói: "Ta đi phương Bắc?"
Quân Ngô nói: "Đương nhiên là ngươi đi."
Bùi Minh gật đầu, xoay người đi vài bước, Bùi Túc đi theo, thế là Bùi Minh liền quay đầu lại nói: "Thương thế của ngươi không tốt, độc cũng chưa giải hết, hãy cứ đi theo Vũ Sư Đại nhân đi."
Bùi Túc ngờ vực nói: "Tướng quân, ta không có, bị, trúng độc?"
Bùi Minh thương hại mà vỗ vai hắn nói: "Đến bây giờ ngắt câu còn chưa chuẩn, còn nói không trúng độc?" Nói xong, hơi nghiêng tay, gật đầu thi lễ với Vũ Sư, tự mình bỏ đi. Quân Ngô lại nói: "Kỳ Anh đi phía tây đi. Nhớ kỹ đừng có làm ẩu..."
Quyền Nhất Chân nhưng lại nghi hoặc nói: "Đi phía Tây làm gì? Tóm lại bây giờ đang làm gì vậy?"
"..."
Cũng không thể trách hắn không hiểu được chuyện đang xảy ra. Phỏng chừng suốt dọc đường hắn đều không hiểu được: Tại sao lại bị đánh? Tại sao bị chôn vào vách tường? Tại sao bị biến thành lật đật? Tại sao còn biến thành cự kiếm? Quả thực không hề có một phút nào hiểu rõ được tình trạng hiện nay. Thấy thế, Dẫn Ngọc thở dài, nói: "Để ta dẫn hắn đi. Trên đường sẽ giải thích cho hắn." Xem ra những người khác cũng không đủ kiên trì để nói cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Quyền Nhất Chân nói: "Được đó!"
Mộ Tình đợi nửa ngày cũng không đợi đến lượt hắn, không nhịn được nói: "Đế Quân, còn ta?"
Quân Ngô nhưng lại nhìn hắn một hồi, nói: "Huyền Chân, ngươi có phải đã quên một việc hay không."
Mộ Tình ngờ vực: "Chuyện gì?"
Quân Ngô nói: "Ngươi vẫn đang bị giam giữ."
"..."
Mộ Tình thoáng xanh mặt. Hắn thật sự đã quên mất vụ này. Hơn nữa không riêng gì hắn, hầu như tất cả mọi người đều quên, Mộ Tình mang tội danh bị tình nghi dùng tà thuật chế tạo ra thai linh, lại trốn khỏi Tiên Kinh, hiềm nghi này của hắn vẫn chưa được rửa sạch!
Quân Ngô nói" Ngươi cũng không cần đi, đợi chút nữa lại quay về Tiên Kinh, giam giữ lâu hơn."
Mộ Tình nói: "...Đế Quân, thật sự không phải ta!"
Quân Ngô nói: "Sự tình điều tra rõ ràng, tra ra manh mối, tự nhiên sẽ thả ngươi. Bằng không bây giờ nếu để ngươi đi lung tung như vậy, còn ra thể thống gì."
Mộ Tình hết thảy vẫn không cam lòng, nhưng cũng không tránh được, chỉ biết thấp giọng nói: "Vâng."
Thấy Mộ Tình phải nín nhịn, Hoa Thành không hề che giấu chút nào ha ha cười rộ lên. Mộ Tình liếc hắn một cái, nhìn lại Tạ Liên đang đứng cạnh Hoa Thành, chẳng biết nghĩ tới việc gì, sắc mặt hắn lại càng xanh hơn nữa.
Còn những người còn lại, Vũ Sư không phải Võ Thần, cũng không cậy mạnh, nói rõ nếu cần giúp đỡ thì cứ báo một tiếng, liền yên lặng lui đi. Tạ Liên đương nhiên là người được chọn giải quyết nhiệm vụ gian khổ nhất - đi đến hoàng thành. Còn Quân Ngô thì ở lại đây, đối phó ba ngọn sơn quái kia cùng kẻ rất có thể vẫn còn đang ở gần đây - Bạch Vô Tướng. Hoa Thành ném xí ngầu, mở ra trận pháp rút đất ngàn dặm, Tạ Liên đi cùng hắn.
Tại hoàng thành đêm đã khuya, trên đường cái yên tĩnh không một tiếng động, từng nhà đều đóng chặt cửa phòng. Tạ Liên cùng Hoa Thành chợt hiện ra từ một ngõ hẻm, một bên nhanh chóng hành tẩu, một bên tìm kiếm tung tích những thứ không phải người kia. Đi được vài bước, Tạ Liên bắt đầu nâng hai ngón tay chống lên huyệt Thái Dương, phát Thông Linh Thuật, nhẹ giọng nói: "Đế Quân?"
Quân Ngô nói: "Tiên Lạc có việc gì? Tới hoàng thành rồi sao?"
Tạ Liên nói: "Bọn ta đã đến nơi. Ta có việc muốn nói với ngài."
Quân Ngô nói: "Huyết Vũ Thám Hoa làm gì ngươi à?"
"..."
Hoa Thành dường như cảm thấy được điều gì đó, nhíu mày, Tạ Liên nói: "Không, hắn không hề làm gì ta. Là chuyện khác, mới vừa rồi tình hình nguy cấp chưa kịp nói." Y thu hồi lại vẻ mặt nói, nói: "Đế Quân, ngài đối với sư phụ ta có ấn tượng gì không?"
Nghe y nhắc đến người này, Quân Ngô hình như hơi kinh ngạc, giây lát sau nói: "Ngươi là đang nói đến vị Tiên Lạc Quốc sư xưa kia?"
Tạ Liên nói: "Đúng vậy. Trước đây, ngài hẳn là tiếp xúc với hắn không ít? Ngài có phát hiện trên người hắn có điểm nào cổ quái hay không?"
Tế điển cúng bái hành lễ của Tiên Lạc đều do một tay Quốc sư xử trí, Quốc sư bọn họ tựa như cầu nối giữa phàm nhân cùng thần linh. Trầm mặc một lát, Quân Ngô nói: "Có."
Tạ Liên ngừng hô hấp, nói: "...Cổ quái chỗ nào?"
Quân Ngô lại nói: "Tiên Lạc, ngươi thật sự muốn nghe?"
Tạ Liên nói: "Muốn."
Quân Ngô nói: "Mặc dù nghe xong ngươi sẽ thất vọng?"
Tạ Liên liếc mắt nhìn Hoa Thành, nói: "Muốn."
Một lúc lâu sau, Quân Ngô chậm rãi nói: "Vị sư phụ kia của ngươi, làm Quốc sư cho Tiên Lạc, chính là nhân tài không được trọng dụng. Kiến thức cùng bản lĩnh của hắn vượt xa trí tưởng tượng của ngươi."
Tạ Liên lẳng lặng nghe. Câu tiếp theo, liền khiến lòng y trầm xuống.
Quân Ngô nói: "Ta cho rằng vị quốc sư kia đã sống vượt qua mọi giới hạn trên đời này, có thể còn không hề thua kém ta, thậm chí còn tồn tại trước cả ta."
"..."
Suy đoán của y đã được chứng thực một phần.
Nếu như thật sự năm tháng mà Quốc sư sống trên trần thế còn dài hơn cả Quân Ngô, như vậy, khả năng hắn là một trong tứ hộ pháp của Ô Dung thái tử càng cao hơn!
Tạ Liên không nhịn được nói: "Vì sao trước kia ngài chưa từng nói cho ta biết điều này?"
Quân Ngô nói: "Bởi vì trong suốt một khoảng thời gian rất dài, ta cũng không thể xác định rõ được."
Tạ Liên nói: "Vậy sau này sao lại xác định được?"
Quân Ngô nói: "Sau khi nước Tiên Lạc bị tiêu diệt, ta tìm được hắn, động thủ với hắn. Bây giờ xem ra, rốt cuộc vẫn để hắn chạy thoát."
"..."
Có thể từ tay Quân Ngô thoát ra ngoài, ngoại trừ Bạch Vô Tướng, vẫn còn một người khác. Tạ Liên vẫn cho là Quốc sư bởi vì chiến loạn nên chạy trốn, không nghĩ đến lại do Quân Ngô tự mình xuống tay!
Tạ Liên nói: "Vậy...Vậy vì sao ngài lại muốn xuống tay với hắn? Lại vì sao sau này khi xác định được rồi, cũng không nói cho ta biết?"
Quân Ngô nói: "Hai câu hỏi này của ngươi, nhưng thật ra là cùng một câu hỏi."
Tạ Liên: "Cái gì?"
Quân Ngô nói: "Ta nói ra, e rằng sau khi nghe xong, ngươi sẽ cảm thấy thất vọng. Có điều, ngươi của ngày hôm nay, dù có đối với ai thất vọng cũng sẽ chống đỡ được."
Tim Tạ Liên càng ngày càng đập mãnh liệt, nhịn không được nắm chặt tay Hoa Thành. Tay kia của Hoa Thành cũng bao phủ bàn tay y.
Phía bên kia, Quân Ngô nói: "Bởi vì ta phát hiện hắn dường như muốn đánh thức thứ gì đó trên người ngươi."
Chương 204:
Tìm Năm Trăm Người Gặp Bạn Cũ (1)
Tạ Liên nói: "...Thứ gì vậy?"
Quân Ngô dường như có chút lo lắng, đắn đo một hồi lâu, mới nói: "Làm sao vậy Tiên Lạc, vì sao đột nhiên hỏi về sư phụ ngươi?Ở núi Đồng Lô ngươi gặp phải cái gì sao? Có quan hệ với hắn sao?"
Tạ Liên phục hồi tinh thần lại, đang muốn giải thích qua quýt vài câu, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng ầm ĩ, Quân Ngô nói: "Ta nghe thấy các ngươi nói ba ngọn sơn quái, quả nhiên quỷ dị! Ta ứng phó với chúng trước, sau đó mới nói chyện. Thế nhưng, nếu Tiên Lạc ngươi hỏi, vậy thì nhớ kỹ một việc: Sư phụ ngươi không phải là người đơn giản, nếu như ngươi có gặp hắn, vạn nghìn lần nên cẩn thận!"
Nói xong, lại trở về không khí tĩnh lặng, Tạ Liên nói: "Đế Quân?"
Quân Ngô không đáp lại. Sơn quái một ngọn đã khó đối phó, ba ngọn cộng lại đánh gọng kìm càng làm vướng tay vướng chân, trước Tạ Liên không dùng hết pháp lực, điều khiển tượng thần nghịch thiên to lớn khá khó khăn, lúc này Quân Ngô ứng phó một mình, chỉ sợ cũng chỉ cần chút tinh lực.Chỉ đơn giản nói vài câ trong thông linh với Hoa Thành, hai người dừng bước lại.
Lúc này, bọn họ ở trên con đường cái rộng lớn, nhìn lên màn trời, mây đen tế nguyệt (che trăng), có thể chứng kiến một luồng khói đen mơ hồ bay lơ lửng hiu quạnh phía trước, tựa như nhúng vào làn nước trong môt màu mưc đen.
Đây chính là lũ oán linh bị Bạch Vô Tướng truyền tới từ thần điện Ô Dung. Chúng nó còn không dám tiến đến, là bởi vì trong hoàng cung thiên tử khí (vua) và tiên khí trong hoàng cung cùng miếu thờ hoà lẫn, tạo thành khí tức uy nghiêm. Tự nhiê sinh ra một tầng kết giới, ngăn cản phần lớn tà vật ở khí tràng bên ngoài, cho nên, chúng nó chỉ có thể du đãng ở trên trời cao.
Hầu như mỗi tòa thành đều có khí tràng tương tự, bởi vì bất cứ bất nào đều có nhân vật không tầm thường, thần quan tài giỏi, gọi là địa linh nhân kiệt. Thế nhưng, cũng không có khả năng vĩnh viễn ngăn cản. Hoa Thành nói: "Chỉ cần củng cố tầng giới này là được."
Nhưng, vấn đề là củng cố thế nào? Tạ Liên nói: "Phù chú? Pháp bảo?" Lập tức kết luận rằng, "Sợ rằng không được."
Đây là hoàng thành bỏ hoang bị oán linh bao trùm, trừ phi tìm được ngàn vạn bùa nguyền rủa và pháp bảo, bằng không không thể gắng gượng nổi.. Đi tới đi lui, Tạ Liên cắn chặt răng, nói: "Tam Lang, ta có biện pháp này, e rằng có thể củng cố tầng giới, thế nhưng... Ta cần đệ."
Hoa Thành nói: "Bao nhiêu?"
Tạ Liên nói: "Rất nhiều. Càng nhiều càng tốt, ít nhất 500 người."
Hoa Thành nói: "Chết hay sống?"
Hắn chăm chú lắng nghe, không phải đùa giỡn, Tạ Liên nói: "Người sống. Quỷ thì không được. Ta cần dương khí và nhuệ khí của người sống, đẩy lùi đám oán linh."
Hoa Thành nói: "Đã như vậy, tức là, cần phải tự nguyện."
Tạ Liên nói: "Phải. Phải là tự nguyện, hơn nữa có phản kích, bảo vệ ý khí. Nếu như tâm hồn khiếp sợ hoặc không đủ trung khí, có thể thừa dịp sẽ bị nhập vào."
Hoa Thành khẽ vuốt cằm, nói: "Giống như binh sĩ ở trên chiến trường, nhất định đều muốn thắng, có tín ngưỡng. Nếu như bị bắt buộc hoặc đồng tâm chạy trốn, không có một chút sĩ khí, vậy thì không chỉ không thể thắng, mà còn bị đánh tơi bời, thất bại thảm hại."
Tạ Liên nói: "Chính là ý này. Tam Lang có thể tìm được sao?"
Suy nghĩ một chút, Hoa Thành chậm rãi nói: "Ca ca, nếu như huynh muốn người chết, bao nhiêu ta đều có thể tìm được cho huynh. Còn sống không phải tự nguyện cũng dễ dàng. Nhưng muốn tự nguyện, thì không dễ tìm."
Dừng một chút, Hoa Thành nói tiếp: "Nhân gian đúng là không ít người bái quỷ vương, nhưng đệ hiểu rõ, thứ nhất là bọn họ chỉ có sợ hãi đệ, thứ hai là cầu xin, cho nên sợ đệ phục đệ. Tuy có thể đe dọa cám dỗ, nhưng ngoài phương pháp này, sợ rằng không còn cách nào tìm được loại người mà ca ca cần. Xin lỗi."
Tạ Liên nghe đến ngơ ngẩn, nói: "Đệ không cần phải xin lỗi đâu. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp tìm là được."
Hoa Thành nói: "Ừm. Nhưng mà, ca ca, có một tin tốt. Phía trước năm mươi bước nơi khúc quanh, có một nhóm người sống.
Tạ Liên cảm thấy, chạy lên nhìn, vừa may đối diện cũng một đám người muốn rẽ ngang, Tạ Liên đột nhiên xuất hiện làm sợ đến kêu to: "Áaa, Quỷ!!!"
Tạ Liên tập trung nhìn vào, nhận ra người, vui vẻ nói: "Chư vị, không phải quỷ, là ta!"
Đám tăng đạo kia mỗi người tục tục các các thất thất bát bát (đại khái là niệm kinh), vô cùng quen mắt, dẫn đầu hoa y đạo nhân, không phải là Thiên Nhãn Khai hay sao?Đám người phía sau, không phải trước đây từng dây dưa không ngớt với hai người bọn họ, là đám pháp sư tại núi hoang bị nóc nhà hắc điếm của Thích Dung đè đến hôn mê hay sao??
Tạ Liên phía sau, Hoa Thành chắp tay bước thong thả đi lên. Hoa Thành hiện tại cũng không phải hình thái trẻ con, mạn bất kinh tâm, lành lạnh cười, đám người Thiên Nhãn sợ hãi nhất thời rút lui ba thước: "Còn nói không phải quỷ! Là quỷ chính là quỷ! Còn là một quỷ vương!!!"
Hoa Thành nở nụ cười giả tạo, không nhịn được hứ một tiếng, đến một câu cũng lười nói. Tạ Liên hiện tại đang khắp nơi tìm người, vội vã nhấc tay: "Chư vị, tới đúng dịp, có chuyện..."
Nào ngờ, Tạ Liên vừa giơ tay, phía đối diện phản ứng so với Tạ Liên tưởng tượng còn khoa trương hơn vài lần, nhất tề nằm úp sấp, đề phòng vạn phần, đều nói: "Cẩn thận ám khí!"
"..."
Tạ Liên nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến "Ám khí" là cái gì, im lặng một lúc, nói: "Các ngươi không cần sợ hãi, trên người ta không mang ám khí." băng thanh ngọc khiết cũng không phải dễ dàng chế thành, chỉ là kỹ thuật xắt rau đều phải tinh vi tỉ mỉ hao tổn hơn nửa ngày. Tạ Liên lại nói: "Hơn nữa lần trước các ngươi ép chúng ta như vậy, cho dù chúng ta muốn bắt các ngươi thế nào đi chăng nữa, hiện tại càng không cần."
Nghe vậy, mọi người đều nghĩ, lý do hợp lý, vội vàng bò dậy từ dưới đất, nhao nhao vỗ vỗ bụi sửa sang y phục một chút, nhưng vẫn giữ một khoảng cách như cũ, cũng không buông thiền trượng, bảo kiếm, pháp khí. Thiên Nhãn Khai nói: "Ta nói vị đạo trưởng này, nhiều ngày không gặp, trên người ngươi quỷ khí nghiêm trọng hơn, ta nghĩ ngươi nên sớm ngày cải tà quy chính tốt hơn. Nói xem tại sao lại nặng như vậy? Không phải hù ngươi, ta sắp không thấy rõ mặt của ngươi nữa rồi."
"..." Tạ Liên nghe được muốn đỏ mặt, không dám nhìn Hoa Thành, ngắt lời nói, "Việc này nói sau. Chư vị, ta dạ quan thiên tượng, thấy được một số thứ không phải thứ tốt, các ngươi nhìn thấy chưa?"
Thiên Nhãn Khai đáp: "Đương nhiên thấy được! Đêm quan thiên tượng là bài học chúng ta phải làm mỗi ngày. Ta còn nói yêu ma quỷ quái gì đang làm trò quỷ, chẳng lẽ lại là Hoa Thành... Chủ?"
Tạ Liên nói: "Đương nhiên không phải, nếu không thì sẽ không nhắc nhở các ngươi. Chúng ta cũng là vì vài thứ kia tới, đang nghĩ biện pháp củng cố khí tràng của hoàng thành."
Thiên Nhãn nghi ngờ nói: "Các ngươi? Nghĩ biện pháp?"
"Quỷ vương sẽ tốt bụng như vậy?"
Hoa Thành mỉm cười, nói: "Ngược lại không phải là tốt bụng, mà nếu như ta muốn làm gì tại hoàng thành, tầng khí tràng này tất nhiên không ngăn cản được ta."
Chúng pháp sư vẻ mặt biến hoá thất thường. Tạ Liên biết không dễ dàng mất cảnh giác như vậy, cũng không miễn cưỡng, nói: "Mấy thứ trên trời ta đã đối phó qua, vô cùng vướng tay chân, nếu để cho chúng phá vỡ trận pháp bảo hộ của hoàng thành mà vào được, sẽ đại loạn, cho nên bây giờ đang tìm kiếm người hỗ trợ thiết trận chống đỡ, cần năm trăm người."
Thiên Nhãn líu lưỡi: "Năm trăm người?! Đây loại trận pháp gì? Phải cần nhiều người như vậy! Ta chưa từng nghe qua?"
Tạ Liên cũng không phải không biết ngượng nói năm trăm người đã là yêu cầu thấp nhất, trên thực tế, nếu muốn y nói hết, sợ rằng đến 800 người. Một đám pháp sư cũng thất chủy bát thiệt nói: "Ta cũng chưa từng nghe qua, vị kia tại ghi chép của quyển sách nào gặp qua sao?"
"Thứ kia lợi hại như vậy sao?"
"Chỉ nghe nói qua yêu tinh ăn thịt người ăn một miếng năm trăm cái, chưa nghe nói qua thiết trận đòi nhiều người như vậy."
"Gặp nguy hiểm không?"
Thận trọng suy nghĩ sau, Tạ Liên đúng sự thật nói: "Nói không chính xác. Khả năng có, khả năng không có. Chỉ có 7-8 phần nắm chắc. Bởi vì, ta cũng chưa thử qua trận pháp này."
Tiền nhân ghi chép không có khả năng tìm được, bởi vì, trận pháp này không phải Tạ Liên từ trong sách xem ra hoặc là từ người nào vậy trong học được, mà là hơn tám trăm năm như vậy, y vừa đi vừa không ngừng nghĩ, nghĩ đến lỡ như có một ngày dịch mặt người lại bạo phát thì phải làm cái gì bây giờ, lẽ nào chỉ có thể ngồi chờ chết? Như vậy nghĩ ra được. Khi đó Tạ Liên cũng không cảm thấy sau này sẽ đối mặt đại nguy cơ một lần nữa, không nghĩ tới nhưng vẫn phát huy được tác dụng.
Bên kia một đám người thương lượng hồi lâu, cuối cùng, Thiên Nhãn Khai xoay người cẩn thận nói: "Chúng ta góp không ra người nhiều như vậy. Hơn nữa..."
Hơn nữa, bọn họ không tin tưởng Tạ Liên cùng Hoa Thành.
Cũng không thể làm việc gì, dù sao bọn họ vốn không biết dịch mặt người là gì, lợi hại ra sao, hơn nữa trong quá khứ Hoa Thành cùng bọn họ kết thù kết oán, coi bọn họ là côn trùng trêu đùa tất nhiên không ít. Tạ Liên vốn cảm thấy những người này đều là pháp sư, phải có tông môn của mình cùng đệ tử, nói không chừng tạp tạp kéo kéo cộng lại có thể góp người ba, bốn trăm người, còn dư lại lại nghĩ biện pháp, nhưng xem ra là hy vọng rơi vào khoảng không.
Hoa Thành nói: "Ca ca không cần nhiều lời với bọn họ. Đi thôi."
Tạ Liên gật đầu, không hề nổi giận, cùng Hoa Thành rời đi. Nhưng mà đám người Thiên Nhãn Khai chưa đi xa, vẫn lén lút phía sau bọn họ, còn tự cho là trốn rất giỏi. Tạ Liên không nói gì, nhưng nghĩ tới đám pháp sư này đại khái cũng là sợ bọn họ làm hại hoàng thành mới theo, cũng tốt bụng, lại thấy buồn cười, nên mặc kệ. Lúc này, Hoa Thành đề nghị: "Không bằng đi tới chỗ bần dân tụ tập, nơi đó đủ thứ liều mạng cùng to gan lớn mật, có lẽ sẽ có thu hoạch."
Vì vậy, hai người chuyển hướng hoàng thành âm u. Đi đến một gian miếu bị đạp phá đến nát bươm, nhìn sang, trong miếu người loạn thất bát tao (ngổn ngang)ngủ đầy đất, vẫn ngủ thẳng ngoài miếu. Đây dường như là một đám lang thang, hoặc nói là khất cái. Trời đông giá rét, hầu như mỗi người quần áo tả tơi, nam nữ già trẻ đều có, cũng không tị hiềm. Có chiếm cái chiếu rơm rách, có ôm rơm rạ sưởi ấm, có tựu kiền thúy ngủ trên mặt đất. Nếu không bị lở loét trên người đau đến kêu gào thì cũng gãi đến bật máu vì rận đầy trên người, còn có một người kéo một con què chân tại trong miếu đi tới đi lui, tựa hồ đang cho bệnh nhân đưa bát nước, chưa tiến vào liền một mùi mồ hôi cùng quái bay ra, làm người ta hít thở không thông.
Phồn hoa nhất giải đất cùng bẩn thỉu nhất lụi bại xóm nghèo không ngờ lại sát rạt như vậy trong lúc đó, hầu như chỉ cách có một con đường, hai đối với người, làm người ta thổn thức, nhưng Tạ Liên lúc này đương nhiên không rảnh để thương tiếc. Y một cước rảo bước tiến lên cánh cửa, nói: "Các vị có thể giúp một chuyện không?"
Còn không người trả lời, trước hết có người gọi mắng lên: "Giúp con mẹ ngươi! Ta cònchả có ai giúp! Có cho người khác ngủ hay không, đều cút hết cho ta!"
Tạ Liên cũng buồn bực, nói: "Là chuyện rất gấp, nếu các vị nguyện ý làm viện thủ, nhất định... Nhất định tạo phúc thương sinh linh!"
Y lúc đầu muốn nói ổn thỏa kính trọng, tạ ơn tất sẽ tạ ơn, nhưng nếu như ngay từ đầu chính là vì "thâm tạ" đi, có thể nói là tâm tư không phải thuần. Bên trong miếu bọn ăn xin mắng càng hăng: "Tạo phúc thương sinh linh liên quan gì ta!" Có người liền nói: "Có thù lao hay không?"
Tạ Liên nhìn lại, trong mắt Hoa Thành loé lên một tia không vui, tựa hồ nghĩ đến điểm tà ác, vội vàng kéo hắn, thấp giọng nói: "Trước đừng. Tam Lang đệ nói, uy bức lợi dụ thì không được. Ta nói rõ ràng, nơi đây bảy mươi, tám mươi người, tổng có thể tìm tới vài người có thể sử dụng."
Quỷ khí trong mắt Hoa Thành lúc này mới thu lại. Lúc này, một thanh âm hơi khàn nói: "Uy uy Này! Đại gia hãy nghe ta nói! Hãy nghe ta nói! Chớ ồn ào! Làm cho hắn trước tiên nói một chút về là chuyện gì đã!!"
Tạ Liên nghe vậy quay đầu, chỉ thấy nói chuyện là một tên khất cái què chân, cũng là quần áo tả tơi rối bù, gầy teo mỏng dính, thấy không rõ bộ dáng gì, thế nhưng nghe thanh âm tựa hồ còn rất trẻ. Hắn hướng bên trong miếu mọi người xua tay bắt chuyện, thế nhưng kỳ quái là chỉ bày một tay, cho nên tư thế có chút không được tự nhiên. Bọn ăn xin tựa hồ cũng rất nghe hắn, âm thanh hùng hùng hổ hổ ngớt dần đi. Tạ Liên nói: "Đa tạ!" Cũng không nhiều lời, mở ra một lòng bàn tay lửa, vô cùng thuần thục, bọn ăn xin sợ đến mức kêu gào ma quỷ, ai không tỉnh đều tỉnh dậy, nói: "Đây là yêu thuật gì?!"
Tạ Liên nghiêm mặt nói: "Không phải yêu thuật, là tiên thuật, chứng minh ta nói không ngoa mà thôi. Thật không dám đấu diếm, là như vậy, hiện tại có một lũ yêu ma quỷ quái vây hoàng thành, lập tức sẽ tấn công. Hiện tại cần 500 người tự nguyện gia nhập vào pháp trận, thủ hộ (canh giữ) hoàng thành. Có ai nguyện ý làm? Ta không phải giấu giếm, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng tuyệt không miễn cưỡng, chỉ cầu tự nguyện!"
"..."
Trong miếu đổ nát, một trận trầm mặc. Những tên khất cái hai mặt nhìn nhau, nhưng chính là không ai đứng ra, nói ta tự nguyện. Một lát, một người nói: "Thủ hộ hoàng thành? Quên đi."
Tạ Liên quay đầu nhìn lại, người nọ một đầu rồi ngã xuống, lẩm bẩm: "Hoàng thành không bảo vệ ta, hắc, ta còn thủ hộ hoàng thành? Muốn sao cũng kệ, liên quan gì đến ta!"
Giọng điệu hắn hờ hững ẩn chứa căm giận. Tạ Liên không phải là không thể lý giải, thế nhưng, vậy không dễ làm. Hiển nhiên, trong miếu này suy nghĩ của mọi người cùng người này không khác biệt lắm, tình trạng người nghèo khổ, so với y cũng không kém. Lại nói không có thù lao, bình thường tại trong hoàng thành qua cũng không còn thấy rõ tốt bao nhiêu, lúc này làm cái gì muốn vội vàng đi giúp? Mùa đông vùi ở trong miếu lạnh muốn chết, ai còn muốn đi ra ngoài?
Tạ Liên thử cố gắng cuối cùng, nói: "Nếu như vài thứ kia xâm nhập hoàng thành, sẽ có một loại ôn dịch ghê gớm bạo phát, cuối cùng tất cả mọi người sẽ phải gánh chịu liên lụy."
Một lão khất cái nằm dưới đất nói: "Ôn dịch gì có thể so sánh trên người ta? Cái này năm xưa cứ luôn lở loét còn dọa người hơn không?"
"Nếu thật là có ôn dịch, cùng lắm thì đi thôi. Cũng không phải nhất định ngốc tại chỗ này, cũng không phải nơi tốt, đi nơi nào không phải giống nhau."
"Vậy hãy để cho hoàng thành này phong cảnh thể diện đại lão gia, Đại tiểu thư đi nha. Luôn sẽ có người đi, tại sao chúng ta phải đi?"
"Cái này..." Tạ Liên cũng không cách nào nói rõ. Này phong cảnh thể diện đại lão gia, các đại tiểu thư, dã sẽ như vậy muốn: Ta không hơn, tự nhiên có người khác trong buổi họp. Hơn nữa, bởi vì bọn họ tại hoàng thành có gia nghiệp có căn cơ, đối mặt nguy hiểm, thứ không tầm thường càng nhiều, loại ý niệm này sẽ mãnh liệt hơn. Cũng không phải nói nghĩ như vậy liền là sai, chỉ là, nếu như người người đều nghĩ như vậy, thì sự tình không làm tiếp được.
Đợi một hồi, không ai đi ra, Tạ Liên quả đoán nói: "Được rồi. Đã làm phiền."
Y xoay người rời khỏi miếu đổ nát, Hoa Thành nói: "Ca ca không cần phải lo lắng, đệ bên này cũng có người đang hành động. Tin tức truyền ra có thể tìm đủ."
Tạ Liên gật đầu. Y cũng không phải lo lắng cuối cùng tìm không đủ năm trăm người, chỉ là y lo lắng thời gian không đủ, bắt người góp đủ số lại sẽ hoàn toàn ngược lại, nhìn sang trời, từng sợi mây đen vẫn che khuất bầu trời, không nhìn thấy.
Đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên một giọng nói vang lên: "Đợi chút! Đợi chút! —— ta đi!"
Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn ra, chợt quay đầu. Chỉ thấy tên khất cái què chân kéo một chân, nhảy ra cửa miếu, nói: "Người các ngươi muốn tìm chỉ cần sống là được hay là thế nào? Tay chân đã bị phá hủy không thành vấn đề chứ?!"
Thì ra, người này động tác nhìn không được tự nhiên, là bởi vì hắn không riêng què một chân, còn gãy một cánh tay, mềm oặt vô lực rũ xuồng.
Thấy rốt cục có người chủ động đi ra, Tạ Liên nóng lòng, lập tức nói: "Hoàn toàn không thành vấn đề!"
Người nọ cũng thẳng thắn, nói: "Vậy là tốt rồi! Mang ta đi thôi!"
Bên trong miếu những tên khất cái kinh hãi: "Ngươi làm gì? Không nghe hắn nói sao, có thể có nguy hiểm!"
"Đúng vậy! Hơn nữa còn không trả tiền, nói hồi lâu cũng không nhắc tới thù lao!"
"Đừng chuyến nước đục này lạp, lão Phong mau trở lại!"
"..."
Từ mới vừa thốt lên, Tạ Liên bỗng cảm thấy, người này có chỗ nào hết sức quen thuộc. Nhưng bởi vì bộ dáng này cùng người đó trong trí nhớ kém nhau quá nhiều, hơn nữa thanh âm cũng hơi khàn, không quá giống nhau, cho nên không nhận ra được. Mà nghe được người bên ngoài thốt lên một tiếng "Phong", Tạ Liên rốt cục tỉnh ngộ.
Tạ Liên chăm chú nhìn hắn, không thể tin nói: "...Phong Sư đại nhân?"
Người khất cái cười ha ha một tiếng, vươn một tay vén tóc đen trên mặt lên, nói: "Bị ngươi nhận ra rồi, Thái Tử Điện Hạ!"
Dưới mái tóc đen dơ bẩn, vẫn là đôi con ngươi rực rỡ, rõ ràng như trước.
Chương 205:
Tìm Năm Trăm Người Gặp Bạn Cũ (2)
Tạ Liên khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời.
Sư Thanh Huyền thì vân vê nắm tóc nói: "Ai nha ha ha ha ha ha hắc, ta còn định ngụy trang thành một người khác cơ, bí mật quan sát các huynh, không nghĩ tới con mắt của Thái tử điện hạ quả thật tinh tường nha! Không có biện pháp, nhất định là bởi vì ta phong tư như trước, làm người ta thấy khó quên mới có thể như vậy!! Ha ha ha ha ha ha ha..."
"..." Tạ Liên hai tay đặt lên bả vai hắn, trầm giọng nói, "...Phong Sư đại nhân."
Sư Thanh Huyền không cười ha ha ha nữa, nhưng vẫn xoạt xoạt gãi tóc, tự như đầu quá ngứa vì mấy con rận, nói: "Thái tử điện hạ, ta không còn là Phong Sư nữa."
Tạ Liên nói: "Được. Thanh Huyền."
Dừng một chút, y mới hỏi: "Huynh... Làm sao biến thành như này?"
Sư Thanh Huyền nói: "Ầy cái này thì, một lời khó nói hết. Nói chung chính là như vậy như vậy, nơi đây nơi đó, sau đó thì trở thành như vậy."
Lúc này, tất cả mọi người bên trong miếu hỏi: "Sao vậy? Lão Phong! Ngươi biết hai người này?"
Sư Thanh Huyền xoay người, kéo vai Tạ Liên, vỗ mạnh nói: "Biết chứ! Đây chính là hảo bằng hữu trước kia của ta!"
"Cái gì! Là bằng hữu của ngươi? Lão Phong sao ngươi không nói sớm!"
"Lão Phong ngươi tính tình như thế này, không ngờ lại quen biết loại người da mỏng thịt mềm, nuông chiều trong mật ra tiểu bạch kiểm?! Ngươi lại khoác lác trâu bò rồi!"
Nhìn mọi người kinh ngạc, vốn nên buồn cười, nhưng Tạ Liên chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu. Phải biết rằng, trong ba người bọn họ, chỉ có Phong Sư ban đầu mới là hàng thật giá thật "Da mỏng thịt mềm, nuông chiều trong mật ra tiểu bạch kiểm". Sư Thanh Huyền cả giận nói: "Nói vậy là thế nào? Da mặt ta cũng không dày!"
"Thôi đi, trước đây lúc ngươi chưa khỏi bệnh, cả ngày đều nói linh tinh, nghĩ chúng ta quên rồi sao!"
Sư Thanh Huyền ừm ừm ờ ờ vài câu vô nghĩa, nói: "Bây giờ ta đi muốn giúp bằng hữu! Còn có ai muốn tham gia không?"
Lúc này, mọi người nhìn nhau một cái, một lát, nói: "Được rồi, đã là bằng hữu của lão Phong, thì không như vậy nữa."
"Cùng lão Phong đi thôi, đỡ cho hắn cụt tay cụt chân, bị người khác đánh chết."
Sư Thanh Huyền nói: "Này!"
Còn có người chưa từ bỏ ý định hỏi: "Không có thù lao thật sao? Coi như không trả tiền, cho vài cái đùi gà gặm gặm cũng được chứ?"
Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền đơn giản nói vài câu, hai bên đều biết tình trạng, Sư Thanh Huyền suy nghĩ một chút, nói: "Kiểu uy hiếp cầu xin này ta hiểu, nhưng mà cho chút đồ ăn được chứ? Mọi người đều đã phải nhịn đói lâu lắm rồi."
Chỉ cần không phải tiền bạc thì không sao cả, Tạ Liên nói: "Cũng có thể. Chỉ là, huynh nói như vậy." thấp giọng vài câu, Sư Thanh Huyền nói: "Ta cũng nghĩ vậy." xoay người lớn tiếng nói, "Xong xuôi chuyện này, mọi người đều được ăn đùi gà uống canh hà hà, người tới hay không đều có phần! Chú ý, không phải chỉ có đi mới có phần, chỉ cần tự nguyện!"
Thuyết pháp này coi như khá hay."Người người có phần", tới hay không đều có cái ăn, như vậy, nếu lựa chọn tới, cũng rất đáng quý. Sư Thanh Huyền hét: "Còn có ai tới hay không đây! Càng nhiều người càng tốt! Đến! Nói cho bọn hắn biết, không có tiền ha, chính là tới giúp ta một việc, thuận tiện cứu vớt thương sinh linh vây quanh hoàng thành gì gì đó, bất cứ ai đều được, chỉ cần tự nguyện! Xong việc lại mọi người cùng nhau ăn một bữa ngon!"
Có lẽ là bởi vì có người rủ rê, trong nháy mắt, bên trong vắng ngắt miếu bỗng nhiên biến thành khí thế ngất trời, đám ăn xin lại phân công nhau đi truyền tai càng nhiều kẻ lang thang mà bọn họ biết. Tạ Liên, Hoa Thành, Sư Thanh Huyền ba người đứng ở trước cửa miếu đổ nát, Tạ Liên ngẩng đầu, thấy phía trên chỗ vốn nên có bảng hiệulại trống không, không nhịn được nghĩ lại trước đây ở bác cổ trấn tòa phong thuỷ Miếu tàn phế kia, giống đầu của tượng Thủy Sư trong miếu không cánh mà bay và tượng Phong Sư cụt tay cụt chân, chung quy là không cách nào kiềm chế, chuyển hướng Sư Thanh Huyền, mơ hồ nói: "...Thanh Huyền?"
Tay Sư Thanh Huyền nắm trên bả vai y hạ xuống, nói: "Chuyện gì? Thái tử điện hạ thật ngại quá, trên tay ta có chút bẩn, quần áo ngươi, ha ha."
Quả nhiên, cánh tay hắn để lại chút vết bẩn trên vai đạo bào trắng của Tạ Liên, nhìn qua hắn muốn giúp Tạ Liên phủi sạch, nhưng ngay lúc đó phản ứng kịp chỉ biết càng lau càng bẩn, lại thu tay lại, lung ta lúng túng xoa mũi. Tạ Liên làm sao để ý những thứ này, bây giờ y chỉ lo lắng một việc, nói: "Phong... Thanh Huyền, mệnh cách của huynh..."
Sư Thanh Huyền sửng sốt, nói: "Mệnh cách của talàm sao vậy?"
Tạ Liên nói: "Lẽ nào, Hắc Thủy vẫn thay đổi...?"
Sư Thanh Huyền mới chợt hiểu ra, vội nói: "Không phải không phải không phải, không có không có. Huynh hiểu lầm rồi, huynh ấy không làm gì cả."
Tạ Liên vốn cũng hiểu được Hắc Thủy cũng không đến mức đổi mệnh cách của Sư Thanh Huyền, hỏi: "Tay chân của huynh rốt cục là...?"
Sư Thanh Huyền lại nghịch nghịch tóc, ngượng ngùng nói: "Cái này cũng không phải do huynh ấy. Cái này nói như thế nào đây... Có không cẩn thận, cũng hết sức xui xẻo. Kỳ thực đều là tự ta làm."
Hắn không nói tỉ mỉ, Tạ Liên cũng không hỏi gì. Chỉ là, từ sâu xa, hiện trạng của Sư Thanh Huyền, vốn đoán là do Hạ Huyền trút giận đập phá ở trong Phong Thủy điện, không biết là bí mật kín đáo nào.
Tạ Liên nói: "Lúc đó pháp lực của ta bỗng nhiên bị rút ra, không thể giúp huynh một tay, thực sự xin lỗi."
Sư Thanh Huyền khoát tay nói: "Lúc đầu cũng không liên quan tới huynh. Nếu không phải là Thái tử điện hạ huynh trước đây nói với ta chuyện gì xảy ra, thì chắc ta vẫn còn lờ mờ lắm."
Tạ Liên nói: "Sau này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Thì ra, sau khi Hạ Huyền chém đầu Sư Vô Độ, Sư Thanh Huyền liền dại ra, Hạ Huyền nói với hắn cái gì cũng nghe không hiểu, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ Hạ Huyền đem hắn ra đảo Hắc Thủy. Sau đó, vứt hắn xuống hoàng thành. Cũng không biết tại sao có hoàng thành, chỉ có điều Sư Thanh Huyền trước đây luôn đòi muốn đi hoàng thành uống rượu dùng trà mở tiệc, đối với nơi này cũng coi như quen thuộc, mơ mơ hồ hồ hồi lâu, sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, liền dứt khoát mai danh ẩn tích, đóng quân ở chỗ này.
Bởi vì hắn mất hết pháp lực, không có bất kỳ thân phận để nhận dạng, hơn nữa cả ngày trà trộn vào góc dơ bẩn mà ngày xưa chưa từng đặt chân tới, nên trên thiên đình đương nhiên sẽ không tìm được tung tích của hắn.
Sư Thanh Huyền nói: "Nói chung, chuyện này không liên quan tới huynh ấy. Sau này ta cũng chưa thấy qua huynh ấy."
Không gặp cũng tốt. Việc này thực sự khó khăn, như vậy người, rốt cuộc là giết hay là không giết? Hơn nữa Thủy Sư trước khi chết còn hết mình phỉ báng Hạ Huyền, Tạ Liên chính xác bị Sư Thanh Huyền làm cho toát ra mồ hôi lạnh. Đúng vào lúc này, đám ăn xin đã mang người trở về, lẫn lộn kéo kéo, hét lên: "Lão Phong lão Phong! Chúng ta kéo cho ngươi nhiều người tới như vậy, thế nào?"
Sư Thanh Huyền giơ ngón tay cái lên, nói: "Làm tốt! Người người đều được ăn đùi gà!"
"Nhiều người như vậy, ăn nổi không?"
Sư Thanh Huyền vung tay lên, một khắc kia, Tạ Liên quả thực có ảo giác hắn sẽ vung ra mười vạn công đức, chỉ nghe hắn nói: "Như vậy tính là gì! Đừng nói nhiều người như vậy, nhiều gấp bội đi nữa cũng được ăn!"
Khó khăn phục hồi tinh thần trở lại, đếm sơ qua, không biết thế nào đã hơn hai trăm người, như vậy vượt quá Tạ Liên tưởng tượng, y vui vẻ nói: "Phong Sư đại... Thanh Huyền, huynh thực sự là giúp ta rất nhiều!"
Sư Thanh Huyền dương dương đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, ta ở đâu cũng đều là nhất hô bách ứng, nói không chừng sau này còn đến cả tổ kiến ta cũng có thể làm bang chủ, ha ha ha ha ha ha ha..."
Phía sau hắn đám ăn xin đều nói: "Lão Phong lại mắc bệnh."
"Cũng không phải, lại khoác lác!"
Sư Thanh Huyền nói: "Cái gì, ta thật sự không khoác lác!"
Mấy tên ăn mày nhìn chằm chằm, nói với Tạ Liên: "Vị bằng hữu này, ngươi không biết sao!, lão Phong mới vừa lúc tới rất khó hiểu, cả ngày gầm gầm gừ gừ với người khác khoác lác nói mình là thần tiên."
Sư Thanh Huyền trên mặt lộ vẻ vẻ lúng túng, lập tức oang oang nói: "Không rảnh nghe các ngươi nói nhảm, giữ lại miệng lại mà gặm đùi gà đi!!"
Tạ Liên nghe vào trong tai, nụ cười thành khe nhỏ, tim như bị thắt thành một mẩu, lại chậm rãi giãn ra như trải một tờ giấy lớn.
Phong Sư đại nhân thay đổi, lại không hề thay đổi.
Thật tốt quá.
Tuy nhân số không đủ, nhưng cũng tạm thời, trước tiên vây lại trận rồi lại nghĩ biện pháp. Tạ Liên nói: "Được, kế tiếp sẽ tìm một chỗ đất trống có thể chưa nhiều người như vậy."
Mới vừa rồi trong lúc bọn họ nói chuyện, Hoa Thành từ đầu đến cuối không nói thêm câu nào, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này mới nói: "Dễ xử lý. Ca ca đi theo ta là được."
Tạ Liên gật đầu, Sư Thanh Huyền vừa tập tà tập tễnh nhảy, vừa quay đầu ra sức hô: "Mọi người nhớ theo sát, đừng làm mất dấu!"
Tạ Liên lúc đầu vô ý thức muốn đi dìu hắn, nhưng thấy mọi người không một ai tới đỡ, hắn cũng không đi chậm hơn người khác, trong lòng hiểu. Một đám khất cái bừa bộn ầm ầm ra khỏi xóm nghèo, thành đoàn đi trên đường lớn, đi chưa được mấy bước, chợt nghe quát to một tiếng: "Đứng lại! Đang làm gì? Các ngươi nhiều người như vậy, đêm hôm khuya khoắt tụ tập gây chuyện sao?!"
Đám khất cái kinh hãi: "Nguy rồi! Là lính tuần tra!"
Đoàn người không khỏi sửng sốt, thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi, đã giải thích ý nghĩa rồi nạ)?, Sư Thanh Huyền nói: "Yên lặng! Đừng kéo thêm lính điều tra tới!" Vì vậy mọi người lại lẫn nhau xuỵt xuỵt. Hoa Thành dừng chân lại, nói: "Ca ca, đi theo đường này!"
Tạ Liên nói: "Này? Hoàn toàn chính xác, từ vị trí mà nói đây là nơi thích hợp nhất, chỉ là có phải làm người khác chú ý quá hay không?"
Đường cái vô cùng rộng lớn, có một trạm ở phía trước, chính là lực lượng chính chủ hoàng thành, đương nhiên làm người khác chú ý rồi! Tất cả mọi người nói: "Đúng vậy, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện đánh đuổi thì nguy lắm!"
Hoa Thành lại nói: "Không việc gì, bọn họ phát hiện cũng đuổi không đi."
Tạ Liên gật đầu, nói: "Chư vị, ta phải nói rõ, kế tiếp, thứ chúng ta sắp đối phó, là một thứ vô cùng tàn ác, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mà một khi nó đột nhập, toàn bộ hoàng thành đều sẽ rơi trong nguy hiểm. Cho nên cần phải bảo đảm tất cả mọi người đều tự nguyện, không hai lòng, có người nào cảm thấy sợ hãi muốn rút lui không?"
Không một ai. Tạ Liên nói: "Được, như vậy hiện tại xin mọi người đứng nối tiếp nhau, kéo tay một người khác, tạo thành một vòng."
Có người nghi ngờ nói: "Đây là trận pháp gì? Làm sao nghe như là bọn trẻ chắp tay?"
Sư Thanh Huyền nhanh nhảu nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, làm theo là được."
"Hắc, lão Phong, lời này của ngươi là không đúng rồi, phải biết rằng, ai cũng không nói nhảm nhiều bằng ngươi nha!"
Xì xào một lúc, mọi người theo lời, hơn hai trăm người nối tay nhau, tại hoàng thành rộng lớn tự nhiên có một đám người xếp thành một vòng tròn. Sư Thanh Huyền nói: "Làm như vậy thứ kia sẽ không xông vào hoàng thành sao?"
Tạ Liên nói: "Không phải. Chúng sớm muộn sẽ lao xuống."
Sư Thanh Huyền bồn chồn nói: "Vậy trận pháp này của huynh dùng để làm gì?"
Tạ Liên nói: "Là bẫy. Sau khi trận pháp này được lập lên, những thứ kia sau khi vượt qua kết giới bảo vệ hoàng thành lao tới, cũng sẽ không tản ra bốn phía, mà toàn bộ đều sẽ bị hấp dẫn bới vòng tròn này, mắc vào trong bẫy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro