Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

166 - 170


Chương 166:

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm Thánh Nhân Xuất Thế (2)

Tạ Liên không khỏi ngây người. Bùi Minh nói: "Như vậy cũng được sao?"

Hoa Thành lại nói: "Sao lại không được?"

Mấy người bọn họ nhìn về phía hắn. Hoa Thành nói: "Điểm tướng khôngphải cũng là chọn người phàm đưa lên thiên đình sao? Hắn chỉ muốn tạmthời đưa Ô Dung quốc chúng ở phụ cận hoành thành lên thiên đình, chờ núilửa bạo phát, khi mọi việc đã kết thức lại đem trở về, có gì khôngthể?"

Bùi Minh nói: "Huyết Vũ Thám Hoa đừng nói nghe dễ dàng nhưvậy, các hạ đây cũng đâu phải không biết, điểm tướng cũng cần tiêu haopháp lực. Hắn đây là muốn điểm bao nhiêu người lên?"

Điểm tướng, kỳ thực chính là dùng pháp lực của mình để "Dưỡng" người mà bản thânmuốn điểm, phục vụ cho ngươi. Bằng không, nếu như không có hạn chế này, các thần quan còn không liều mạng dẫn người lên thiên đình sao? Hoàng đếsẽ đem tam cung lục viện cùng toàn triều bá quan văn võ điểm lên, tướngquân sẽ đem toàn bộ quân đội của mình đem lên hết.

Hoa Thànhnói: "Từ di tích còn sót lại mà phán đoán, toàn bộ Ô Dung Quốc khoảngchừng hơn mười vạn nhân khẩu. Vùng phụ cận hoàng thành cũng mấy vạnngười."

Tạ Liên thấp giọng nói: "Tuy rằng khó khăn, nhưng...miễn cưỡng liều mạng, cũng chưa chắc không thể thực hiện được."

Bùi Minh nói: "Dù là mấy vạn người, cũng chưa bao giờ có thần quan nàodám điểm nhiều người như vậy. Nếu thật như vậy, khó nói phải gọi hắn làcan đảm đáng khen, hay là vô cùng ngu xuẩn. Cũng xem như tiền vô cổ nhânhậu vô lai giả*."

*Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Trước đây không có ai, sau này cũng không ai như vậy.

Tạ Liên nhìn cây cầu trong bích họa kia, nhìn đến không dời mắt. Bạch yThái tử cùng bốn thiên thần hộ pháp dưới chân cầu trong mắt y, càngngày càng quỷ dị, càng nhìn càng giống mặt của chính bản thân y cùng bốnvị quốc sư, lại nghĩ đến điểm giống nhau về Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, này tựanhư chuyện xưa luân hồi tái diễn khiến y khẩn trương muốn biết sau đóđã phát sinh chuyện gì, nhưng lại cảm giác như mình mơ hồ đã biết.

Y không dám nhìn bích họa kia nữa, quay đầu nói: "Tìm được nước chưa?"

Bán Nguyệt kéo Bùi Túc, nói: "Vị ca ca kia đi tìm rồi."

Nàng đang nói đến Dẫn Ngọc. Tạ Liên nhìn Bùi Túc đang từng chút từ từnhắm hai mắt lại, trầm ngâm trong chốc lát, lại nói: "Ta thấy, kế đếnchúng ta đi Đồng Lô, tiểu Bùi tướng quân nên ở lại chỗ này đi."

Bùi Túc hiện tại dù sao cũng là thân thể người phàm, mang nhiều bấttiện, hơn nữa, phía trước còn chưa biết có thứ gì đang chờ bọn họ. BùiMinh ngồi xổm xuống nhìn Bùi Túc chốc lát, nói: "Được, ta tán thành.Nhưng phiền Thái tử điện hạ lúc trước mặt hắn đừng nói cho hắn biếtnguyên nhân, hài tử này sẽ bối rối. Chuyện này để ta nói với hắn đượcrồi."

Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân yên tâm, chuyện này ta biết phải tránh, bằng không cũng không nhân lúc hắn bất tỉnh mới nói."

Dù sao, Bùi Túc đã từng là Võ Thần trẻ tuổi mang tiền đồ tốt đẹp trênThượng Thiên Đình, hôm nay nếu như bởi vì bản thân không theo kịp đội màbị bỏ lại chỗ này, khó tránh cảm thấy có chút khổ tâm. Thế nhưng, chuyện mình làm sai thì phải tiếp nhận nghiêm phạt, tư vị bị lưu vongchính là như vậy, chỉ có thể chịu đựng vậy thôi.

Mấy người ở lạitrong thần điện, lại thảo luận một hồi, Tạ Liên khó hiểu nói: "Dẫn Ngọcđâu? Sao lâu như vậy còn chưa về? Vẫn không tìm được nước sao?"

Hoa Thành lại đang chăm chú nhìn tử linh điệp đang đậu trên ngón tayhắn, những con bướm bạc này mới vừa rồi được phái đi rất nhiều, lúc nàyđã quay lại chỗ hắn để thu năng lượng. Hắn khẽ ngẩng đầu, nói: "Khôngđến mức lâu như vậy."

Tạ Liên sinh lòng cảnh giác, đứng dậy, nói: "Ta đi xem thử. Bùi tướng quân ở chỗ này trông chừng, Tam Lang đi theo ta không?"

Đương nhiên là muốn đi cùng y. Vì vậy, Tạ Liên để Nhược Da lại, bảo nóquấn lại thành một vòng tròn bảo hộ, hai người rời khỏi thần điện, hướngvề phía lòng đất càng sâu kia mà đi.

Trên đường có không ítgian nhà cùng đồ vật hỗn độn, Tạ Liên nhặt được một cái bình nhìn rấtthuận mắt, Hoa Thành dường như cảm thấy buồn cười, nói: "Sao lại nhặtcái này?"

Tạ Liên nói: "Như thế này thì nếu như tìm được nước, có thể đựng mang trở về cho tiểu Bùi tướng quân." Y dù sao cũng quennhặt đồng nát, nhịn không được phủi phủi cái bình, nói: "Lại nói tiếp, đây cũng là đồ cổ nghìn năm mà."

Hoa Thành cười ha ha, nói: "Huynh thích loại đồ này, khi về thì đến chỗ của đệ. Đệ cũng có vài món, huynh xem thử có hợp ý hay không."

Sau một nén nhang, lúc này hai người mới nghe được tiếng nước chảy âm ỉ. Không bao lâu sau, Tạ Liên nói: "Ở chỗ này!"

Dưới đây quả nhiên có một con sông ngầm. Tạ Liên thả cái bình khi nãynhặt được vào trong nước, ra sức cọ rửa. Bụi bẩn lắng xuống nghìn năm đãđọng lại thành một tầng dày, không rửa sạch được, nhưng quét đi lớp bụichắp vá bên ngoài thì vẫn có thể dùng. Y hứng nước đầy bình, cúi đầu, vừa định tự mình uống một ngụm, Hoa Thành đang lưu ý quan sát bốn phíaquay đầu lại thấy, lại nói: "Đừng uống."

Mặt Tạ Liên đã kề sát vào bình, nghe hắn ngăn cản, nghi hoặc nói: "Sao?"

Lúc này, một giọng nói vang lên: "Nóng quá."

Ở đây chỉ có hai người bọn họ, vậy giọng nói thứ ba kia là từ đầu màra? Tạ Liên vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh, mà âm thanh này, không ngờlại phát ra từ chiếc bình trong tay y!

Y đột nhiên cúi đầu, chỉ thấy trong bình có hai đốm nhỏ màu đỏ tươi, đang ẩn nấp trong nước theo dõi y.

Thứ gì đây?! Nhìn thế nào, cũng thấy đây chính là một cặp mắt!

Vừa đối diện với đôi mắt này chỉ trong nháy mắt, thứ kia đột nhiênphóng đến mặt Tạ Liên. Bọt nước "ào ào" bắn lên, Tạ Liên nhanh tay lẹmắt, ngay lập tức ném cái bình văng ra mấy trượng, đụng phải vách tường, "Leng keng" một tiếng, bình cổ nghìn năm vỡ tan tành, mà thứ núp trongbình cũng rơi xuống đất, trong nháy mắt chui vào bóng đêm. Trong lúc vộivàng Tạ Liên không kịp nhìn rõ, chỉ cảm thấy là một thứ to tròn đentuyền gì đó, nói: "Thứ gì vậy?"

Hoa Thành ngăn trước người y, Tạ Liên phiền muộn nói: "Trước đó trong bình đâu có thứ này?"

Hoa Thành nói: "Không, nó là mới từ trong nước bơi vào. Mạch sông ngầmdưới lòng đất này luôn có mấy thứ ấy kết bè kết lũ bơi qua bơi lại, chonên huynh đừng uống nước này."

Tạ Liên thầm nghĩ: "Vậy nhưng lạicho tiểu Bùi tướng quân tùy tiện uống sao..." Bỗng nhiên, sống lưng yphát lạnh, quát lớn: "Kẻ nào?!"

Mới vừa rồi, trong nháy mắt, y nghe được từ xa có tiếng người ho khan!

Này tuyệt đối không phải y nghe nhầm, lúc này liền tập trung toàn bộtinh thần đề phòng. Không lâu sau, một loạt tiếng bàn luận xôn xao dânglên, lan truyền đến. Bốn phương tám hướng xung quanh hai người, từng cặpđến từng cặp mắt đỏ sáng lên, bao vây hai người họ ở giữa. Hoa Thànhnói: "Không cần lo. Không phải người."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Không phải người càng phải lo chứ..."

Lắng nghe toàn bộ trận bàn luận xôn xao này, y nhận biết được những giọng nói này đang bàn về cái gì:

"Khụ khụ khụ..."

"Nóng quá nóng quá đi..."

"Phỏng chết ta rồi..."

"Huhuhu..."

"Ta cảm thấy oi bức qua... Có ai ở đây không..."

"Không nhúc nhích được, không nhúc nhích được!"

Những âm thanh này tuy nhỏ, nhưng lại thể hiện rõ sự đau đớn, tựa nhưtừng con kiến nhỏ đang liên tục chui vào lỗ tai người. Tạ Liên vừa địnhđặt tay lên chuôi Phương Tâm, chợt nghe được một giọng nói thê lương: "Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ đâu?! Cứu cứu ta, cứu cứu ta đi!!!"

Nghe được câu cuối cùng này, Tạ Liên sởn tai gai ốc, trong nháy mắtmang ảo giác giọng nói này đang gọi chính bản thân y. Mà Hoa Thành lạivung tay lên, trăm nghìn tử linh điệp đột nhiên tản ra, đánh về phíatừng cặp mắt đỏ thẫm đang phát sáng kia!

Ánh sáng của bướm bạcbay đến, thắp sáng vô số thứ đang bàn luận xôn xao. Chúng nó quả nhiênkhông phải người, lại là —— chuột!

Hoa Thành nắm tay y nói: "Từng nói qua ở đây có rất nhiều chuột. Đi!"

Tạ Liên vừa đi vừa ngạc nhiên nói: "Đó là chuột sao? Ta nhìn sao cũng thấy giống mèo..."

Quả thật, mỗi một con chuột kia so với mèo còn lớn hơn, toàn thân lôngđen kịt như thép, đôi mắt nhỏ đỏ thẫm lóe lên nét hung tợn trong bóngđêm, nhiều con trèo trên tường, nhìn chằm chằm bọn họ, trong miệng cònnói tiếng người, vô cùng quỷ dị. Sau bướm bạc nhào đến chúng nó liềnchém giết, ánh đỏ cùng sắc bạc giao chiến hỗn loạn, không thấy rõ tìnhhình chiến đấu, nhưng cũng thấy được đang kịch liệt hung tàn đến cựcđiểm. Tạ Liên: "Dẫn Ngọc không phải đã bị chúng ta tha đến chỗ nào đóchứ?"

Hoa Thành liền nói: "Không đến mức phế vật như vậy. Hắn là bị thứ khác kéo đi."

Nghe nửa câu đầu Tạ Liên thoáng nhẹ lòng, nửa câu sau liền tiếp tục lolắng. Y nói: "Chuột lớn như vậy còn chưa tính đi, sao lại còn nhiều nhưvậy? Chúng nó ăn cái gì mà lớn như vậy?"

Hoa Thành nói: "Đơn giản. Đương nhiên là người chết. Những thứ này đều là chuột ăn xác."

Hóa ra, trong lúc tòa thành trì này bị tro núi lửa chôn vùi, người cùngsúc vật như trâu ngựa dê thân hình quá lớn không có chỗ ẩn nấp, thếnhưng, những con chuột này lại chui xuống mặt đất, dựa vào không khícùng lương thực dự trữ sâu trong hang động mà may mắn thoát nạn.

Sau khi tất cả đã kết thúc, chúng nó một lần nữa chui lên, chạy khắpnơi trong thành trì nay đã biến thành địa ngục, đi tìm thức ăn. Nhưng màtất cả đều bị hủy, đều bị dung nham nóng chảy chôn vùi, tro bụi baophủ, phá hủy đi rất nhiều thứ, tìm một hồi lâu đều không tìm được thứcăn.

Cho đến một ngày, chúng nó nghe được mùi hôi thối.

Mùi hôi thối này là từ bên trong những người bị hóa đá truyền ra. Cónhững thi thể bị tro bụi bao phủ, vỏ bọc tương đối mỏng, đã bắt đầu hưthối, liền tỏa ra mùi vị khác thường, chảy ra dịch thi thể.

Vìvậy, những con chuột mắt đỏ đang đói bụng này xoay quanh hóa thạch, cắnnát tạo một lỗ nhỏ ở mặt ngoài hóa thạch, từ chỗ này chui vào, gặm nhắmthi thể nằm bên trong.

Những thứ nhỏ bé hèn mọn, thường thườnglà thứ dễ dàng sinh tồn nhất. Thi thể người chết bên trong hóa thạch, những tình cảm mãnh liệt như sợ hãi, phẫn nộ, không cam lòng, vân vâncủa bọn họ cũng bị vây kín ở trong, những con chuột này ăn thi thể bọnhọ, ăn vào cả những cảm xúc này, miệng bắt đầu có thể phun ra tiếngngười, nói ra những lời mà một khắc trước khi chết bọn họ muốn nói nhưnglại không nói được.

Tạ Liên chợt nói: "Thì ra là thế, cho nên chúng nó mới nói những lời này. Ta còn thấy kỳ lạ tại sao chúng lại nói như thế..."

Ai ngờ, Hoa Thành bỗng nhiên nói: "Huynh nói cái gì?"

Tạ Liên ngẩn ra, nói: "Ta nói gì sai sao?"

Hoa Thành dõi theo y, nói: "Bọn chúng nói gì sao? Huynh nghe thấy gì?"

Tạ Liên nói: "Tam Lang đệ không nghe thấy sao? Là 'nóng quá', 'oi bức quá', 'không cử động được', 'cứu cứu ta'..."

Nhưng mà, Hoa Thành còn chưa nói gì, y đã kịp nhận ra.

Không đúng!

Những con chuột ăn xác đang nói những lời căm thù của người Ô Dung, đương nhiên cũng chính là tiếng Ô Dung.

Như vậy, vì sao y có thể nghe hiểu được tiếng Ô Dung?!

Chương 167:

Bình Giấm Quỷ Vương Ba Lần Hỏi: "Dựa Vào Cái Gì?"

Hoa Thành là bằngnăng lực suy đoán của mình nên tự học được chữ Ô Dung, hắn có thể hiểuđược ý nghĩa của văn tự, nhưng bởi vì không còn người sống nào đọc nhữngvăn tự này cho hắn nghe, hắn cũng không thể đối chiếu cách đọc với văntự. Cho nên, hắn nghe không hiểu tiếng bàn tán thì thào của đám chuột ănxác này.

Thế nhưng, Tạ Liên chưa từng đến Đồng Lô vừa nghe đã hiểu, này có thể nói lên điều gì?

Hoa Thành vừa nhìn liền biết được y đang suy nghĩ gì, lập tức nói: "Caca, trước hết huynh đừng khẩn trương. Bây giờ đệ lặp lại những lời nàymột lần nữa, huynh nghe thử xem."

Tạ Liên nói: "Được."

Trí nhớ của Hoa Thành rất tốt, vừa rời khỏi chỗ đám chuột ăn xác tụ tập, hắn liền lặp lại những lời bên trên một cách rõ ràng. Tạ Liên nhìn chằmchằm môi hắn, nghe được một tràng phát âm không nhanh không chậm, lộ vẻkỳ quái.

Chuỗi câu chữ kỳ dị này mang âm điệu xa xưa mê hoặcngười, phát ra từ miệng Hoa Thành không nặng không nhẹ, âm sắc trầm thấpmỹ lệ, thật êm tai. Ngưng thần trong chốc lát, Tạ Liên nói: "Nghe khônghiểu."

Cái này thật kỳ quái mà. Tiếng người từ trong miệngchuột ăn xác phun ra y nghe hiểu được, mà lúc này Hoa Thành thuật lại rõràng không chút mảy may sai sót, thế nhưng y lại nghe không hiểu.Nhưng, trong nháy mắt y nghe hiểu được cái kia, lại không thể nào là ảogiác được.

Hoa Thành tiếp tục nói: "Mới vừa rồi, huynh nghe đượcnhững giọng nói kia, là trong nháy mắt liền hiểu, tự nhiên lý giảiđược, đúng không?"

Tạ Liên nói: "Đúng vậy. Lúc đó trong đầu tahoàn toàn không trải qua quá trình dịch nghĩa." Cho nên căn bản khôngcảm nhận được đây là một loại ngôn ngữ khác.

Hoa Thành ôm lấy cánh tay, suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Hiểu rồi."

Tạ Liên nói: "Hiểu cái gì?"

Hoa Thành nói: "Cái mà huynh nghe hiểu, không phải là tiếng Ô Dung, mà là cảm xúc của những người đã chết."

Tạ Liên hiểu nhưng lại không hiểu. Hoa Thành tiến lên một bước nói: "Tức là nói, từ rất sớm trước đó, có người nghe được giọng nói của nhữngngười đã chết này, lý giải chúng, đồng thời ghi nhớ chúng, sau đó, trong lúc vô tình đem phần ký ức này gieo vào huynh, dùng phần nhân tìnhnày lây nhiễm sang huynh."

"Bởi vì người kia biết tiếng Ô Dung, hắn đã thực hiện giai đoạn 'dịch nghĩa', cho nên, huynh căn bản khôngcần phải hiểu tiếng Ô Dung. Những giọng nói này vẫn giấu tại một góc sâutrong trí não huynh, một khắc khi huynh nghe được chúng nó nói khi nãy, trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình trong đầu huynh."

Tạ Liên nghĩcách giải thích này cũng có khả năng, lại nói: "Thế nhưng, vấn đề là, những ký ức cùng tâm tình này, là ai truyền cho ta? Và truyền cho ta vàolúc nào?"

Dừng một chút, y lẩm bẩm nói: "...Quốc sư?"

Hoa Thành lại nói: "Chưa chắc. Ca ca, huynh đây là đang giả sử sư phụhuynh là người Ô Dung. Nhưng huynh đã từng nghĩ đến một vấn đề, nếu nhưlà như vậy, thế trước đó ở trong bụng sơn quái bọn họ cũng phải dùngtiếng Ô Dung để trao đổi chứ, vì sao lại không hề dùng?"

Cái nàycũng không khó giải thích, Tạ Liên nói: "Bởi vì Ô Dung Quốc từ hainghìn năm trước đã bị tiêu diệt, nói cách khác, trong suốt hai nghìn nămnày, nếu như bọn họ vẫn luôn sống ở trần thế, nhất định sử dụng ngônngữ của hậu nhân càng nhiều. Giao tiếp, đương nhiên sẽ sử dụng loại ngônngữ mình thuần thục hơn."

Hoa Thành nắm vai y, ngữ khí càng nặng nề, nói: "Ca ca, huynh không nên cứ luôn dẫn suy nghĩ của mình về hướng kia."

Tạ Liên lúc này mới quay lại, nói: "Được. Vậy, Tam Lang, nếu muốn đemký ức cùng tình cảm nào đó gieo lên người ngoài, như vậy cần có điềukiện gì?"

Hoa Thành nói: "Hai điều kiện: thứ nhất, huynh đối vớingười này tuyệt đối tin cậy, không một chút đề phòng, đồng thời nếu nhưcần thiết, sẽ sẵn lòng để cho người này dẫn dắt huynh."

Suy xéttrong chốc lát, Tạ Liên trong lòng đã chọn được người. Hoa Thành nóitiếp: "Thứ hai, huynh đối với người này, không có sức phản kháng, bị đốiphương áp chế mọi mặt, đồng thời mang cảm giác sợ hãi họ rất sâu. Caca, huynh suy nghĩ thật kỹ, những năm gần đây, người huynh quen biết cóai phù hợp cả hai điều kiện này."

Tạ Liên suy nghĩ một hồi, chần chừ trong chốc lát, chậm rãi nói: "Ước chừng, có ba người."

Hoa Thành nói: "Tốt, ba người nào?"

Tạ Liên nói: "Người đầu tiên, là quốc sư."

Mặc dù y yêu thương phụ mẫu của mình, không chút đề phòng, nhưng sâutrong nội tâm, lại bất đồng với phụ thân, cho nên, cũng không thể nóinguyện để cho phụ thân dẫn dắt mình. Thế nhưng, dẫn dắt y nhập môn, dạy ytất cả mọi chuyện đều là quốc sư, thế nên lại phù hợp với điều kiện thứnhất. Đây là chuyện có thể đoán được, Hoa Thành nói: "Vậy, người thứhai?"

Tạ Liên nói: "Quân Ngô."

Y đối với Quân Ngô càngthêm kính trọng, không cần nói nhiều, cũng phù hợp với điều kiện thứnhất. Nét mặt Hoa Thành lại mang vẻ phản đối, nhưng không bình luận gì, nói: "Còn người cuối cùng?"

Tạ Liên nói: "Người thứ ba, không phải phù hợp điều kiện thứ nhất, mà là điều kiện thứ hai."

Hoa Thành hiểu rõ. Hắn trầm giọng nói: "...Bạch Vô Tướng?"

Tạ Liên nhắm mắt lại, gật đầu, một tay xoa trán, nói: "...Ta không lừađệ. Mặc dù trước mặt mọi người, ta dường như chưa từng biểu lộ chuyệnnày qua, cho dù là đối với Phong Tín và Mộ Tình, ta cũng chưa từng nóiqua những lời gây thất vọng này, nhưng ta kỳ thực..."

Nhưng kỳ thực, sâu trong nội tâm y, nỗi sợ hãi dành cho thứ này khảm rất sâu.

Có một đoạn thời gian, y thậm chí chỉ cần nghe đến cái tên này liềnrùng mình không ngừng thoái lui. Nhưng mà, Tạ Liên chưa bao giờ dám đểngười khác nhìn ra một chút nào. Bởi vì kỳ vọng của mọi người chính là ysẽ chống lại Bạch Vô Tướng, nếu như ngay cả y cũng sợ hãi, người ngoàichẳng phải sẽ càng thêm tuyệt vọng? Nếu nói ra, mọi thứ sẽ triệt để suysụp!

Đương nhiên, bây giờ mọi chuyện đã tốt hơn. Hoa Thành càngghì chặt vai y, nói: "Không có việc gì. Sợ hãi một thứ gì đó không có gìđáng để xấu hổ."

Tạ Liên cười cười, nói: "Chỉ là thiếu dũng cảm mà thôi."

Hoa Thành lại nói: "Nếu không có sợ hãi, thì cũng không thể có dũng cảm. Huynh không cần hà khắc với bản thân mình như vậy."

Nghe vậy, lòng Tạ Liên nao nao, Hoa Thành ngay sau đó liền nói: "Cho nên, chỉ có ba người này sao?"

Tạ Liên gật đầu. Nói cách khác, người đã truyền thụ tâm tình cùng ký ứclúc núi lửa bộc phát của dân Ô Dung cho y, là một trong ba người này.Hoa Thành như có điều gì suy nghĩ, hơi nhíu mày, nhưng Tạ Liên lặng lẽmột hồi bỗng nhiên nói: "Chưa hết."

Hoa Thành quay đầu, nói: "Cái gì?"

Tạ Liên khẽ hít một hơi, nói: "Kỳ thực, không chỉ có ba người này, cònmột người thứ tư. Người này phù hợp với điều kiện thứ nhất. Có điều, hắnchắc chắn không liên can đến tâm tình cùng ký ức của những người chếtnày."

Nghe đến đó, Hoa Thành triệt để xoay người lại, nói: "Hả?Dựa vào đâu mà khẳng định? Điện hạ cùng người này cũng nhiều năm thâmgiao sao?"

Tạ Liên nghĩ thầm, không tính là nhiều, thâm giaothì...y tự thấy là có. Nhưng y lại không định nói như vậy, liền hàm hồnói: "Dù sao...Hắn có thể nói là người ta tin cậy nhất, so với sư phụcùng Quân Ngô càng tin tưởng hơn."

Hoa Thành nói: "Sao lại nghĩ vậy?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Nói ra thật xấuhổ. Bởi vì...nếu như ta phạm phải tội lỗi tày trời gì đó, hay gặp phảirắc rối lớn nào, người đầu tiên ta nghĩ đến, nhất định là hắn... Hơnnữa, so với sư phụ ta cùng Quân Ngô, không cùng một kiểu tin cậy..." cònchưa nói hết, y liền phát hiện biểu tình của Hoa Thành có chút khácthường, ngừng câu chuyện lại, hơi chần chừ, "Tam Lang?"

HoaThành lúc này mới hồi phục tinh thần, nhướng một bên lông mày, nói: "Ờ.Không việc gì, mới vừa rồi đang suy nghĩ chuyện khác. Điện hạ thật sựtin tưởng người này như vậy sao?"

Tuy rằng thông thường hắn nhướn mày chính là thể hiện thích ý hoặc trêu đùa, nhưng lần này lại không được tự nhiên cho lắm.

Tạ Liên gật đầu nói: "Ừ... Có vấn đề gì không?"

Hoa Thành hơi cúi đầu, sửa sang lại giáp bạc ở cổ tay, như không hề để ýmà nói: "Không phải chuyện lớn gì. Có điều, theo ý kiến cá nhân của đệ.Ca ca vẫn không nên dễ dàng tin tưởng người ngoài nhiều như vậy."

"..."

Nghe hắn nói như vậy, Tạ Liên không chắc hắn rốt cuộc nghe ra được mìnhđang nói ai không, nhưng cũng không dám tiết lộ thêm, chỉ "Ờ..." mộttiếng.

Dừng một hồi, y vẫn không nhịn được, nói: "Tam Lang không hỏi người kia là ai sao?"

Hoa Thành nói: "Ơ? Ta sao? Nếu ca ca nói tin hắn, lại tin tưởng vữngvàng hắn không liên quan đến việc này, vậy cũng không cần phải hỏi."

Tạ Liên xoa nhẹ mi tâm, ngay sau đó, Hoa Thành lại nói: "Có điều, nếunhư ca ca muốn nói, Tam Lang cũng nguyện ý chăm chú lắng nghe."

Lời của hắn tuy rằng nghe cũng thỏa đáng, nhưng nếu như lúc này Tạ Liênnói cho hắn biết, thì có chút xấu hổ, giống như đuổi theo đòi người tahỏi người mình tin cậy nhất là ai vậy. Tạ Liên cũng không phân biệt đượcđây chỉ là lời khách sáo hay hắn thật sự không quan tâm nữa. Đúng vàolúc này, tử linh điệp khi nãy mới cùng chuột ăn xác cắn xé nhau đến máuthịt tung tóe giờ đã quay về. Trải qua một hồi tranh đấu kịch liệt, đámbướm bạc bay có chút thấp, dường như có chút mệt mỏi rã rời. Tạ Liênnhanh chóng đi lên đón lấy, vươn tay tiếp được một con bướm bạc vô cùngmảnh khảnh, nói: "Vất vả rồi!"

Y vừa đưa một tay lên, đám bướm bạc trì hoãn giữa không trung một tí, sau một khắc, cứ như ngửi đượchương thơm, đồng loạt điên cuồng bổ về phía y. Tạ Liên đang nâng bướm bạc nhỏ kia, suýt nữa sợ ngây người. Hoa Thành không nặng không nhẹ hokhan một tiếng, đám bướm bạc liền ngừng lại, thành thành thật thật bayvề phía kia, chui vào ngân giáp trên cổ tay hắn, hòa thành một thể vớihoa văn hồ điệp được khắc trên đấy.

Hai người tiếp tục tìm Dẫn Ngọc. Đi một hồi lâu, Hoa Thành bỗng nhiên nói: "Không phải Phong Tín à."

Tạ Liên đang nghĩ đến chuyện khác, nghe vậy ngẩn người, nói: "Hả? Cái gì?"

Hoa Thành nói: "Cái người khi nãy ca ca nói."

Tạ Liên lập tức xua tay nói: "Đương nhiên không phải!"

Đầu lông mày Hoa Thành nhướn lên, nói: "Cũng không phải Mộ Tình đi."

Trán Tạ Liên chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, xua tay còn nhanh hơnnữa, nói: "Cái này càng không thể! Có điều, sao bây giờ Tam Lang lại độtnhiên hỏi đến vấn đề này?"

Hoa Thành mỉm cười nói: "Đệ nghĩ đinghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy người thứ tư này khả nghỉ nhất. Cho nên, để phòng ngừa vạn nhất, vẫn xin ca ca nói cho đệ biết, cái vị mà huynhcó thâm giao tin tưởng nhất là ai, có được không?"

"..."

Tạ Liên nhìn nét cười trên mặt hắn, luôn là cái nụ cười tạo cảm giácrất giả dối kia. Đang lúc y hít sâu một hơi, chuẩn bị mở miệng, ánh bạcnhàn nhạt trên người bướm bạc do thám, đột nhiên biến mất.

Bốnphía rơi vào một mảnh tối đen, còn Hoa Thành thì nhanh chóng nắm lấy tayTạ Liên, lách mình sang đường lớn bên cạnh, Tạ Liên cảm thấy không ổn, hạ giọng nói: "Tam Lang, có cái gì đến sao?"

Tuy rằng đột nhiênchìm vào bóng đêm, không thấy được vật gì, nhưng y vẫn theo sát HoaThành chuẩn xác không sai một bước mà nấp vào một ngôi nhà. Giọng nóiHoa Thành kề sát bên lỗ tai y nói: "Đến rồi."

Trong bóng tối, bỗng nhiên truyền đến một chuỗi âm thanh quỷ dị.

Đong, đong, đong.

Tuy rằng còn cách rất xa, nhưng vô cùng chậm rãi, nặng nề, mỗi mộttiếng vang lên, âm thanh kia dường như gần thêm một đoạn lớn, đúng làtốc độ kinh người. Tạ Liên cảm giác, thanh âm này không hiểu sao lại rấtquen tai, tuyệt đối đã nghe qua ở đâu đó, chờ đến khi âm thanh kia còncách không xa nữa, y mới hướng mắt nhìn ra ngoài.

Quả nhiên! Trên phố lớn dưới lòng đất này, xuất hiện nữ nhân toàn thân vận một bộ áo cưới.

Mặc dù nữ nhân kia mặc hỷ phục, nhưng y phục trên người ả rách bươm, thê lương u ám. Mặc dù dung mạo kiều mỹ, nhưng không một tia tức giận, trên đỉnh đầu có một đám ma trơi phát ra màu xanh yếu ớt, càng làm gươngmặt trắng bệch của ả trở nên xám ngoét. Trong lòng ả đang ôm một đứabé, mặt cũng trắng bệch tương tự, nhưng so với ả vẫn có sức sống hơn, rõràng là người sống.

Hoa Thành nói: "Lại gặp người quen."

Đúng là nữ quỷ Tuyên Cơ cùng Cốc Tử!

Chương 168:

Khẩu Lệnh Của Ma Trơi Khóa Mệnh Trên Đỉnh Đầu (1)

Vậy là bọn họ cũng đến núi Đồng Lô!

Tạ Liên nói: "Cốc Tử ở chỗ này, lẽ nào Thích Dung cũng ở đây?"

Hoa Thành nói: "Nhìn đám ma trơi xanh trên đầu ả ta, chắc chắc ở đây, không cần nghi ngờ."

"..."

Cốc Tử dường như có chút sợ Tuyên Cơ, nằm trong lòng ả, không dám cử động một chút nào, nhưng có thể cơ thể lạnh như băng của Tuyên Cơ quả thật rất khó chịu, nó lẳng lặng xoa hai tay, Tuyên Cơ nói: "Đừng có lộn xộn!"

Ả vừa mở miệng, gương mặt bị ánh xanh của ma trơi chiếu xuống càng lộ vẻ vặn vẹo. Ma trơi cũng xem như là một trong những ký hiệu của quỷ, thứ này phẩm vị vô cùng kém, Tạ Liên nghĩ bất kỳ nữ quỷ nào có phẩm vị bình thường lại vô cùng coi trọng hình tượng của mình đều sẽ cự tuyệt treo cả một đoàn ma trơi như vậy trên đầu chính mình, khỏi cần nói, chắc chắn là Thích Dung yêu cầu ả đội lên. Lửa xanh cùng váy đỏ tạo nên một cảnh tượng vô cùng gây chấn động đến thị giác, này quả thực so với việc bị chưởng môn ép mặc giáo phục vô cùng xấu còn khiến người ta cảm thấy sụp đổ hơn.

Cốc tử nước mắt ròng rã nói: "Tỷ tỷ, ta uống nước kia xong, bụng có chút khó chịu."

Nước? Tạ Liên không khỏi đổ mồ hôi. Mạch nước ngầm kia nhưng lại bị đám chuột ăn xám kết bè kết phái bơi qua, tuy rằng không đến mức trúng độc hay gì, nhưng trẻ nhỏ sức đề kháng yếu, uống vào nói không chừng sẽ bị tiêu chảy. Vừa nhìn cũng biết Tuyên Cơ không phải kiểu người thích trẻ con, đối với đứa nhỏ này không có chút kiên nhẫn nào, nói: "Nhịn một chút. Đang trên đường trở về."

Bóng lưng của họ hòa vào bóng tối của con đường phía trước. Không cần nhiều lời, Tạ Liên cùng Hoa Thành lặng lẽ không một tiếng động theo sát phía sau. Không bao lâu, bọn họ theo Tuyên Cơ, vòng qua mấy giao lộ, rẽ vào một con đường cái khác. Mà đầu đường cái này có một gian nhà vô cùng hoa lệ, bên trong truyền đến tiếng người, chắc chắn là nơi ả muốn đến. Tạ Liên và Hoa Thành âm thầm ẩn mình, vượt trước ả phi lên nóc nhà, xuyên qua khe hở nhìn xuống dưới. Quả nhiên, Thích Dung đang ngồi giữa đại sảnh rộng nhất.

Hắn chuyển mười mấy ngầy hóa đá vào đâu, hướng đầu về phía hắn, bởi vì những tượng đá này đang quỳ rạp trên mặt đất, nhìn qua giống như đang vì hắn mà cúi đầu xuống đất. Hắn liền hưởng thụ "hành lễ", dương dương tự đắc mà gặm một cánh tay. Trong góc nhà có năm sáu nông dân đang ngồi, mà trong đó còn có một người, đang cúi đầu mang cảm giác tồn tại cực thấp, chính là Dẫn Ngọc.

Hắn quả nhiên bị Thích Dung chặn bắt. Mỗi người tuy rằng không có dây buộc trên người, nhưng trên đỉnh đầu đều treo một đóm ma trơi xanh biếc, nhìn kỹ một chút, mấy đóm ma trơi này so với cái trên đầu Tuyên Cơ không giống nhau, đóm này không ngờlại có ngũ quan dài, ánh mắt liếc qua liếc lại, biểu tình âm hiểm, như một tên tiểu nhân tà ác, đang chăm chú giám sát người bên dưới. Tạ Liên thấp giọng nói: "Đóm lửa này nhất định có cổ quái".

Hoa Thành liền nói: "Đó là khóa ma trơi của Thích Dung. Bị ngọn lửa này giám sát, nếu như dám bỏ trốn, chỉ sợ sẽ động đến pháp quyết, trong nháy mắt sẽ bị thiêu cháy."

Thích Dung đang say sưa gặm cánh tay kia, chợt nghe Tuyên Cơ bên ngoài nói: "Đại nhân, ta đã trở về."

Hắn thoáng cái liền vứt cẳng tay đi, lau cái miệng đang dính đầy máu. Tạ Liên ngạc nhiên, đây là hành động gì? Sợ bị người khác thấy được? Thích Dung không ngờcũng có ngày biết xấu hổ không muốn người khác thấy tướng ăn của hắn!

Tuyên Cơ còn chưa bước vào, trước tiên buông Cốc Tử xuống. Cốc Tử lạch bạch chạy vào, vội vàng chạy đến trước mặt Thích Dung, vừa nhìn liền chỉ vào hắn kêu to: "Cha lại đang lén ăn những thứ không tốt à!"

Thích Dung nói: "Không có!"

Cốc Tử lại nói: "Con ngửi thấy mà! Ăn đến hôi hết cả miệng!"

Thích Dung lấy tay che miệng hà thử mấy hơi, chắc hẳn của ngửi thấy miệng mình đầy mùi máu tươi hư thối, không thể chối cãi, giận nói: "Mẹ nó! Tuyên Cơ! Sao ngươi lại đột nhiên đưa nó về? Ta không phải đã nói lúc ta dùng bữa ngươi phải đưa hắn ra ngoài lâu một chút sao?"

Tuyên Cơ đi đến nói: "Nó uống nước xong lại làm ầm ĩ lên, nói bụng thấy khó chịu, ta liền đem nó về. Đại nhân, xin ngươi đừng kêu ta chăm con nít nữa, ta còn không biết phải đối phó với nó thế nào!"

Thích Dung trừng mắt, trách móc nói: "Cái gì! Ngươi không phải là nữ quỷ sao! Nữ quỷ sao có thể không thích trẻ nhỏ được?!"

Tuyên Cơ nói: "Nhưng đây không phải con ta!"

Cốc Tử cầm vạt áo của Thích Dung, nói: "Cha, cha không nên ăn mấy thứ kia, không tốt..." Thích Dung bị nó lải nhải đến phiền, mắng nói: "Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài! Đừng có ở đây làm phiền ta, con nít mà còn bắt người lớn chăm sóc cho, tự mình đi chơi đi!" Cốc Tử không thể làm gì khác hơn là ra ngoài chơi bùn, trước khi đi còn nhìn lại những người trong phòng. Sau khi nó đi, Tuyên Cơ lúc này mới nói: "Đại nhân, ta thật sự không hiểu, ngươi chê đứa nhỏ này phiền phức, vậy cần gì phải mang nó theo? Suốt một đường đòi ăn đòi uống vừa khóc vừa sinh bệnh, nếu không phải trên đường gặp phải sơn quái chở chúng ta một đoạn, chỉ sợ bây giờ còn bị nó làm vướng víu."

Thích Dung ha ha cười nói: "Thuận tiện có đứa con trai không màng gì hết gọi ta là cha, cứ để nó gọi đi! Ta nhổ, nói nhảm nhí, đương nhiên là bởi vì ta muốn ăn thằng cu ngu ngốc này! Con nít tuổi này thịt non mềm mại, không cần thêm gia vị ăn vẫn ngon!"

Tuyên Cơ nói: "Vậy vì sao đến giờ còn chưa ăn?"

Thích Dung mắt nổi ánh xanh, nói: "Ngươi đây không biết rồi! Nuôi cho mập rồi làm thịt! Thứ để lại cuối cùng chính là thứ ngon nhất! Huống chi chúng ta còn nhiều lương thực dự trữ như vậy, trước mắt không vội!"

Tuyên Cơ nhìn chằm chằm Dẫn Ngọc nói: "Ta thấy cái tên mới bắt được này rất khả nghi, vô cùng khả nghi. Đại nhân ngươi hỏi ra được tên này đến tột cùng là có lai lịch gì chưa?"

Đối với hận ý Thích Dung dành cho Hoa Thành, nếu như biết Dẫn Ngọc là thuộc hạ của Hoa Thành, chẳng phải sẽ thành người đầu tiên hắn ăn sao? Lại nghe Thích Dung nói: "Đã hỏi rõ. Tiểu tử này cũng đi theo Vũ Sư đến đây hỗ trợ."

Cảm giác tồn tại cùng cá tính không nổi bật, đôi khi cũng là một chuyện tốt. Người bình thường cũng sẽ không nghĩ Hoa Thành cùng Dẫn Ngọc có liên quan đến nhau, xem ra, Dẫn Ngọc đã thành công thêu dệt được thân phận của mình. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt Tuyên Cơ nhưng lại thay đổi: "Vũ Sư Hoàng đã đuổi đến đây?!"

Thích Dung nói: "Không hề. Tiểu tử này cũng như chúng ta, trong lúc vô tình mới tìm thấy thành trì dưới lòng đất này, Vũ Sư tạm thời còn chưa tìm được chúng ta. Con mẹ nó!" Hắn bỗng nhiên chửi đổng lên, "Vũ Sư kia sao lại khó đối phó như vậy? Suốt một đường quyết liệt truy đuổi, hại chúng ta toàn phải ẩn nấp dưới đất! Không phải chỉ bắt vài tên nhà quê trồng trọt để ăn thôi sao? Có cần nhỏ mọn như vậy không? Đúng là thần quan mà, ta biết ngay bọn thần quan Thượng Thiên Đình không phải thứ tốt lành gì! Lòng dạ hẹp hòi!"

Hắn lúc nào cũng hại người ta trước, sau đó lại ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Nông dân nhà người ta đang yên lành trồng trọt, là ngươi đê tiện ra tay bắt người trước, vậy mà còn trách người ta lòng dạ hẹp hòi không cho ngươi vài người để ăn? Nghe được một câu này khiến Tạ Liên nhịn không được cảm thấy ngứa tay. Tuyên Cơ nói: "Vậy có cần thả mấy người này về lại không?"

Thích Dung nhưng dường như cảm thấy như vậy thật mất mặt, trợn mắt nói: "Không thả! Ta đã ăn một nửa, bây giờ thả phân nửa còn lại cũng vô dụng. Hoặc là ngay từ đầu không cướp, còn không đã ăn thì ăn cho sạch! Ép ta thì lão tử đây một mồi đốt trụi hết cả đám! Ai cũng đừng mong được sống dễ chịu!"

Tuyên Cơ nói: "Trước đây ta cũng không ngờ chuyện lại biến thành như vậy. Vũ Sư Hoàng trước đây tính tình không phải như vậy, ai cũng có thể bắt nạt được, ta cho rằng thôn Vũ Sư có bị đoạt người cũng sẽ nén giận không dám lên tiếng nên mới động thủ, ai ngờ lại chọc phải phiền phức lớn như vậy, muốn vứt cũng vứt không được!"

Tuyên Cơ không ngờlại quen biết Vũ Sư, hơn nữa dường như còn rất không coi trọng, xem ra, e rằng đã quen biết từ lúc còn làm người. Nhớ đến đủ loại truyền thuyết, Tạ Liên thấp giọng nói: "Chẳng lẽ Tuyên Cơ là tướng quân nước Vũ Sư?"

Hoa Thành nói: "Ca ca đoán không sai. Đúng là như thế."

Tạ Liên nghi hoặc nói: "Thế nhưng lại không đúng? Vũ Sư đại nhân chính là hậu duệ của hoàng tộc nước Vũ Sư, thân phận tôn quý, Tuyên Cơ thế nhưng chỉ là một tướng quân, một hạ thần nhỏ bé, dựa vào đâu dám coi thường người trong hoàng thất? Hơn nữa còn nói 'Ai cũng có thể bắt nạt'..."

Lúc này, Thích Dung nói: "Quản hắn Vũ Sư hay Cẩu Sư cái khỉ gió gì, chờ bản Quỷ Vương vào Đồng Lô tu luyện thành Tuyệt, kinh thiên động địa xuất thế, tất cả đều phải quỳ gối dưới chân ta! Quỳ xuống ăn bùn dưới chân ta! Đến lúc đó, ta hủy đi Quỷ Thị, đánh chìm đảo Hắc Thủy, cho dù là Quân Ngô cũng phải cho ta vài phần mặt mũi. Ha ha ha ha ha ha..."

"..."

Nghe hắn điên cuồng khoác loác, tưởng tượng đến tương lai đầy phong quang vô hạn, Tạ Liên ngoại trừ muốn cười thì không còn cảm giác nào khác. Hoa Thành thì lại đến cười cũng khinh thường chả muốn cười. Thích Dung nói với Tuyên Cơ: "Đến lúc đó ta liền cắt cái của quý của Bùi Minh cho ngươi chơi đùa, khiến hắn chỉ có thể làm nô lệ của ngươi."

Nghe đến cái tên này, Tuyên Cơ nắm chặt mười ngón tay, gương mặt trắng bệch hiện lên tia tức giận, nói: "Không cần! Chỉ cần đại nhân hứa sẽ giao hắn cho ta xử trí, Tuyên Cơ đã vạn phần cảm kích!"

Trong những thời điểm không nhắc đến Bùi Minh, Tuyên Cơ nhìn qua cũng trông như một nữ quỷ bình thường, nhưng vừa nhắc đến Bùi tướng quân, Tạ Liên lại từ trên mặt ả nhìn thấy được bóng dáng của nữ quỷ điên cuồng rồ dại ở núi Dữ Quân kia. Ả không ngờlại đem loại kỳ vọng hoang đường này gửi gắm trên người Thích Dung, chỉ có thể dùng từ bị mê muội đầu óc để hình dung. Tạ Liên ngẩng đầu, nói: "Tam Lang, Dẫn Ngọc và những nông dân kia đang ở trong tay Thích Dung, phải làm thế nào đây?"

Bọn họ đương nhiên có thể trực tiếp xông vào, hành hung Thích Dung cùng Tuyên Cơ, nhưng hiện nay những nông dân kia cùng Dẫn Ngọc đang là con tin, thái độ làm người của Thích Dung vô lại, lỡ như hắn một tay thêu chết người, bọn họ ngược lại ở thế bị động, như hắn đã nói nếu ép hắn thì một mồi lửa đốt sạch cũng không phải không có khả năng. Hoa Thành không chút hoang mang, nói: "Khóa ma trơi của Thích Dung có khẩu lệnh, trước tiên nghĩ biện pháp moi khẩu lệnh khóa kia ra."

Tạ Liên nói: "Ai tìm? Tìm thế nào? Chúng ta chắc chắn là không được."

Vừa hỏi xong, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng hướng xuống phía dưới, đáp lên người Cốc Tử đang chơi bùn bên ngoài tòa nhà.

Ngừng lại trong chốc lát, Tạ Liên nói: "Không được đâu, quá nguy hiểm. Thích Dung vốn muốn ăn Cốc Tử, lỡ như bị hắn nhìn ra manh mối gì..."

Hoa Thành nói: "Đầu óc tên đó có nhìn cũng không nhìn ra được đâu, nếu như hắn muốn ra tay với đứa nhỏ này, chúng ta trước tiên xuống cứu nó đi trước. Ca ca không bằng nên lo rằng, đứa nhỏ này đi bên cạnh Thích Dung lâu như vậy, có bị hắn đồng hóa hay không. tâm trí có thể bình thường hay không đây."

Đi theo bên cạnh Thích Dung lâu như vậy, có thể cũng biến thành quái thai hay không, vậy cũng thật khó nói. Tạ Liên nói: "Chúng ta thử xem?"

Vì vậy, Hoa Thành mở ra năm ngón tay, từ lòng bàn tay bay ra một con bướm bạc hết sức nhỏ nhắn, khoan thai bay xuống phía dưới.

Thích Dung và Tuyên Cơ vẫn tiếp tục nói chuyện trong phòng, Cốc Tử bên ngoài đang lấy bùn trên mặt đất để vẽ tranh, vẽ một người lớn đang nắm tay một đứa trẻ, bỗng nhiên thấy một con hồ điệp tản ra ánh bạc nhàn nhạt bay đến, thoáng cái ngẩng đầu, mở to mắt, định phát ra một tiếng "Oa", lại nghe từ bướm bạc phát ra giọng người đang nhỏ tiếng nói: "Cốc Tử đừng nói chuyện, nếu nói một câu ta sẽ biến mất ngay, là ta, còn nhớ ta không?"

Nếu như Cốc Tử mở miệng la lên, Hoa Thành sẽ bảo bướm bạc kia mê hoặc tâm trí nó, nhưng mà, Cốc Tử lại bịt miệng, quả nhiên nghe lời, nhỏ giọng nói: "Còn nhớ ạ. Là giọng của ca ca thu đồng nát."

"..." Tạ Liên, "Ha ha ha, trí nhớ thật tốt mà. Đúng vậy, không sai, là ta thu đồng nát đây. Ngươi lẳng lặng đi sang phía bên cạnh đi, đừng để Thích...đừng để cha ngươi phát hiện."

Cốc Tử gật đầu, đứng lên, đang định lặng lẽ đi sang bên kia. Thích Dung trong phòng như thoáng phát hiện ra, hét lên: "Ê! Đừng chạy lung tung có nghe không hả! Chạy loạn ở đây, chuột khổng lồ sẽ ăn thịt ngươi! Trở lại đây!"

Chương 169:

Khẩu Lệnh Của Ma Trơi Khóa Mệnh Trên Đỉnh Đầu (2)

Bướm bạc thoáng cái đã bay sang một bên ẩn nấp. Cốc Tử mở to mắt, đáp: "Con... Con đi tiểu."

Thích Dung giễu cợt nói: "Con nít lúc nào cũng nhiều phân nhiều nước tiểu mà!" rồi không thèm để ý tới nữa. Cốc Tử mò mẫm đi sang một bên, lại nhỏ giọng nói: "Đồng nát ca ca, đồng nát ca ca!"

Tạ Liên trên nóc nhà nói: "...Gọi đạo trưởng được rồi. Gọi đồng nát ca ca, có chút kỳ kỳ ha ha ha...Cốc Tử, mấy người bị cha nhóc bắt, rất đáng thương, hơn nữa bọn họ còn là thuộc hạ của người khác, chủ nhân của họ sẽ đuổi theo đánh cha nhóc, nhóc có thể giúp thả bọn họ chạy thoát không?"

Cốc Tử gật đầu nói: "Con biết! Là người của thần tiên gia cưỡi trâu đen!" Nó gãi đầu, nói, "Con cũng muốn thả...Thế nhưng, cha con bị bệnh, cha nói nhất định phải ăn thịt người mới có thể hết bệnh, ăn thịt người là chuyện bình thường, con còn nhỏ nên không hiểu, chờ con trưởng thành sẽ dạy con ăn. Thế nhưng con lại thấy cái này hình như không được tốt cho lắm..."

...Cái này đâu chỉ là không tốt!

Tạ Liên thầm nghĩ nguy hiểm thật nguy hiểm thật, đi theo bên người Thích Dung lâu như vậy, Cốc Tử đã bắt đầu có chút lệch lạc, nếu còn để nó bị nói đến lệch lạc thêm nữa, nói không chừng sẽ tập thành thói quen, tiếp thu chuyện ăn thịt người cũng không có gì quan trọng, vội nói: "Vô cùng không tốt! Ăn thịt người sẽ mắc bệnh rất nghiêm trọng, quỷ hồn của kẻ bị ăn thịt sẽ quấn lấy ngươi cùng cha ngươi. Cha ngươi không phải bị bệnh, hắn chỉ là thèm ăn không chịu bỏ. Ngươi phải nghĩ cách, ngàn vạn lần đừng cho hắn ăn, không thì ngươi sẽ thành hài tử không có cha!"

Cốc Tử nói: "Vậy, vậy phải làm thế nào đây!"

Hoa Thành nói với Tạ Liên: "Ca ca, để đệ."

Hắn quay sang nói vào bướm bạc vài câu, Cốc Tử ở bên kia nghe, cố gắng nhớ kỹ. Nói xong, Hoa Thành lại ngẩng đầu, nói với Tạ Liên: "Trước hết phải dụ Tuyên Cơ rời đi."

Trong phòng, Tuyên Cơ nói với Thích Dung: "Ta vẫn cảm thấy tên này rất khả nghi, hắn nói mình là thuộc hạ của Vũ Sư, nhưng người hắn đầy quỷ khí, ta thấy hơn phân nửa là nói dối rồi. Ta hỏi hắn lại xem sao."

Thấy Cốc Tử đi sang phía bên kia, Thích Dung nhân cơ hội quay lưng tiếp tục gặm cánh tay, hàm hàm hồ hồ mà nói: "Tùy ngươi."

Đừng thấy khi gặp Bùi Minh Tuyên Cơ lại hóa rồ, những lúc khác, ả nhưng lại còn thận trọng đa nghi hơn cả Thích Dung, dù sao cũng là phụ nữ. Hơn nữa, Cốc Tử còn có chút sợ ả ta, có ả ở đây, dễ bị lộ tẩy hơn. Tạ Liên gật đầu, nói: "Làm sao dụ ả đi đây?"

Hai người liếc nhau, lần thứ hai không hẹn cùng nói: "Bùi tướng quân."

Tạ Liên chắp tay trước ngực, nói: "Không còn cách nào khác, tạm thời xin phép hi sinh Bùi tướng quân một chút, sau khi cứu được mọi người sẽ cảm tạ ngươi."

Hoa Thành ha ha cười nói: "Là cảm tạ ca ca đó."

Nói xong, hoa văn trên giáp cổ tay bằng bạc của hắn lại hiện ra một con tử linh điệp, bay đến bên tai Tạ Liên, truyền tới giọng nói của một nam tử, chính là Bùi Minh. Hóa ra trước khi Hoa Thành rời đi đã để lại vài con bướm bạc, đang truyền âm thanh từ phía bên kia sang. Tạ Liên chăm chú lắng nghe một trận, nhỏ giọng nói: "Được đó được đó. Chúng ta đưa nó xuống, lại chọn ra vài câu..."

]Tuyên Cơ đưa lưng về phía cửa sổ, chòng chọc nhìn Dẫn Ngọc chất vấn. Vẻ mặt Dẫn Ngọc thành thật an phận mà nói: "Ta ở thôn Vũ Sư phụ trách tiếp tế quỷ đói không thể đầu thai. Khi bọn hắn du đãng bay đến cửa thôn, ta liền cho bọn hắn một nắm gạo, lại còn giúp bọn hắn siêu thoát, cho nên trên người ta mới dính quỷ khí..."

Những tù binh còn lại mới chân chính là nông dân của thôn Vũ Sư, tuy rằng thôn Vũ Sư quả thật có tiếp tế cứu người kiểu này, nhưng đương nhiên tuyệt đối không phải là Dẫn Ngọc, biết rõ người này nói dối, nhưng không một ai hé răng. Thích Dung reo lên: "Ha hả! Vậy ta cũng là quỷ đói, sao lại không viện trợ tiếp tế cho ta đi? Mới ăn có vài người liền sống chết đuổi theo, lòng dạ hẹp hòi nghèo nàn còn giả bộ độ lượng làm gì?" Tuyên Cơ vẫn không cảm thấy đúng, nói: "Thiên hạ quỷ đói nhiều như vậy, tiếp tế được hết sao? Giả bộ mà thôi."

Lúc này, một con bướm bạc ẩn đi ánh bạc của nó, vô thanh vô tức bay đến sau lưng ả ta, như ẩn như hiện. Tất cả tù binh đều nhìn thấy một màn này, nhưng vẫn hết sức bảo trì bình thản, mọi người đều ăn ý làm bộ không phát hiện ra. Tuyên Cơ còn định đặt câu hỏi, bỗng nhiên loáng thoáng nghe được giọng nói của một người đàn ông: "...Đã như vậy, trước hết đem này...Ngươi vẫn còn...hay không còn? Lại đây..."

Nguyên văn của câu này là: "Đã như vậy, trước tiên nướng con chuột này lên đã. Ngươi có còn rắn

không? Đem mấy con lại đây."

Lúc Tạ Liên nghe được Bùi Minh nói những lời này, nội tâm cảm thấy khiếp sợ cùng thông cảm. Nhất định là có vài con chuột ăn xác bò đến bên cạnh bị Bùi Minh đánh chết, biến thành chuột bình thường, chuẩn bị làm thành món ăn cho Bùi Túc. Chuột này ăn không bị gì chứ? Xem ra phải mau quay về ngăn cản thôi. Thế nhưng sau khi bị Hoa Thành làm trống vài chỗ trong câu, hiệu quả lại rất tuyệt, dường như có chút ý tứ, lại dường như nghe không ra ý tứ gì. Cả người Tuyên Cơ chấn động, quay phắt đầu lại. Nhưng mà, bướm bạc giảo hoạt kia rất nhanh nhẹn, vốn đã không phát ra ánh sáng, ả vừa quay đầu lại, nó đã sớm lẩn sang một bên trốn đi.

Tuyên Cơ vừa ngạc nhiên lại càng nghi ngờ, quay đầu lại chất vấn mấy tên tù binh kia: "Các ngươi mới vừa rồi có nghe thấy thứ gì không? Có nhìn thấy gì không?"

Dẫn Ngọc dẫn đầu lắc đầu, bọn tù binh cũng làm theo lắc đầu liên tục, đều cùng một bộ dáng trung thực. Thích Dung miệng đầy máu quay đầu lại: "Ngươi nghe được cái gì à?"

Tuyên Cơ hơi mê man, nói: "Ta hình như...nghe được giọng của Bùi Minh."

Thích Dung nói: "Hả? Ngươi có nghe lộn không? Ta không hề nghe thấy."Bướm bạc kia tiếp cận Tuyên Cơ, người khác vốn không thể nghe thấy được tiếng người do nó truyền đến. Tuyên Cơ hoài nghi nói: "Vậy sao? Ta cảm thấy...Hắn có thể đang ở gần đây." Ả kinh ngạc chỉ trong chốc lát, thở dài, nói: "Biết đâu, đây gọi là tâm linh tương thông...Đại nhân, nếu không ta đi xem thử?"

Không nghĩ đến lại thuận lợi như vậy. Tạ Liên âm thầm nắm tay, ngẩng đầu cười với Hoa Thành. Hoa Thành cũng cười lại với y. Ai ngờ, Thích Dung lại dội nguyên một thao nước lạnh, nói: "Ôi! Ngươi không phải mới vừa rồi đã đi ra ngoài một chuyến rồi đó sao? Cái gì mà tâm linh tương thông, ta thấy chính là nghe nhầm rồi. Ngươi một ngày một đêm cũng không có việc gì liền nghĩ đến hắn cả tám trăm lần, đương nhiên dễ nghe nhầm rồi."

Xem chừng Tuyên Cơ bị hắn thuyết phục đôi chút, bán tín bán nghi bỏ qua ý định đi ra ngoài. Tuy rằng thất bại, Tạ Liên cũng không nổi giận, bởi vì y còn vài câu từ cắt ghép chưa phát ra. Tuyên Cơ đang định tiếp tục chất vấn Dẫn Ngọc, lại tiếp tục nghe được giọng của Bùi Minh: "...Đồ ngốc nhà ngươi! Sang đây, để ta chỉ dạy cho."

Lập tức, một giọng thiếu nữ đáp lại: "...Thôi mà Bùi tướng quân, ta từng làm qua một lần, có kinh nghiệm, để ta làm..."

Đây đương nhiên là lúc Bùi Minh hướng dẫn Bán Nguyệt làm sao nướng chuột ăn xác cho tiểu Bùi ăn. Nhưng mà, rơi vào lỗ tai Tuyên Cơ lại hoàn toàn không phải chuyện như vậy. Vốn là ghét bỏ cùng không nói nên lời lại biến thành nhu tình và bất đắc dĩ, buồn bực với cự tuyệt lại biến thành xẩu hổ và e dè, Tuyên Cơ hét lên một tiếng, hai mắt nhất thời tràn ngập tơ máu, ma trơi trên đầu dâng cao một bậc, tựa như lửa ghen đang hừng hực bốc cháy trong lòng ả ta, ả cào xé tóc mình nói: "Đúng là hắn!!! Không sai, nhất định là hắn, hắn đang ở đây, ta cảm nhận được, tim ta cảm nhận được hắn!!! Bùi Minh! Ta muốn giết ngươi!!!"

Ả một bên hét chói tai, một bên lê hai cái chân gãy "nhảy" ra ngoài. Thích Dung chửi ầm lên nói: "Ê! Tuyên Cơ? Mẹ nó! Chân bị chặt mà còn chạy nhanh như vậy! Vì thằng ngựa đực đó mà đến nỗi vậy à!"

Tạ Liên nhìn bóng lưng lảo đảo, xiêu xiêu vẹo vẹo biến mất, cảm thấy có chút cô tịch thương xót. Có lẽ Hoa Thành cho rằng y đang lo lắng cho an toàn của mấy người bên thần điện, nói: "Không cần lo lắng. Tử linh điệp sẽ dụ ả đi hướng khác, cho dù ả tìm ra được, có Nhược Da bảo hộ, ả cũng không đi vào bên trong vòng tròn được. Chúng ta bên này tốc chiến tốc thắng."

Tuyên Cơ lui ra, lại đến Cốc Tử tiến vào. Nó đứng dậy, đem hai tay dính đầy bùn chùi chùi lên mông. Tạ Liên vẫn còn chút lo lắng, nói: "Thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?"

Hoa Thành lãnh đạm nói: "Ca ca, tin đệ. Chiêu này không được, thì bỏ đi tìm cách thứ hai, vẫn còn biện pháp khác. Cùng lắm thì trước hết khiến Thích Dung vĩnh viễn không mở miệng nói chuyện được, lại từ từ suy nghĩ cách dập tắt ma trơi của hắn."

"..."

Cốc Tử đi vào trong phòng, Thích Dung đã liếm sạch máu trên cánh tay, thấy nó đến gần, nói: "Nhi tử, qua đây đấm chân cho lão tử ngươi!"

Vì vậy, Cốc Tử liền đi đến đấm chân cho hắn. Ngoan ngoãn đấm trong chốc lát, nó nói: "Cha, những người trong góc phòng này, vì sao rõ ràng không bị buộc dây, nhưng cũng không dám động đậy vậy?"

Vừa hỏi câu này, Thích Dung lại hứng khỏi nói: "Ha ha, đương nhiên sợ cha ngươi đến hai chân nhũn ra không đi nổi nữa!"

"..."

Mắt và miệng của Cốc Tử đều mở đến tròn vo, nói: "Lợi hại vậy sao?!"

Lòng hư vinh của Thích Dung vô cùng được thỏa mãn, nói: "Đúng vậy! Nghe cho kỹ, ngày hôm nay sẽ nói cho ngươi biết cha ngươi lợi hại đến cỡ nào! Thấy đám ma trơi đó không? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, bọn họ ầm ĩ một tiếng thôi thì toàn bộ bị thiêu sống ngay, bọn họ đương nhiên sợ ta rồi! Còn nữa, có hai tên tiểu quỷ, ngươi phải nhớ kỹ." Cốc Tử gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, Thích Dung nói, "Bọn chúng một kẻ tên là Hoa Thành, một kẻ có biệt hiệu Hắc Thủy, hai tên đó không có trò trống bản lĩnh gì, tiểu nhân đắc chí gặp phải vận cứt chó mà thôi, kỳ thực căn bản có tiếng không có miếng. Có tiếng không có miếng ngươi có hiểu là gì không? Ta dạy cho ngươi, đó là một thành ngữ, ý chỉ bọn họ biểu hiện bên ngoài nhìn qua thì rất lợi hại, kỳ thực xét thực lực, căn bản so với ta vẫn kém!"

"..."

Cốc Tử hiểu như không hiểu, nói: "À..."

Thích Dung nói tiếp: "Bọn chúng không phải vận khí tốt sao? Ta nếu có vận khí của bọn chúng, ta so với chúng còn phát đạt hơn gấp mười lần! Chờ đi! Lần này cha ngươi nhất định sẽ xông qua cửa ải này, lập tức đánh sưng mặt chúng nó! Ai cũng đừng nghĩ đến việc tiếp tục coi thường ta, chỉ có ta mới coi thường kẻ khác!"

Hắn hăng hái, vung tay hô to, tuy rằng Cốc Tử từ đầu đến cuối vẫn luôn không hiểu được hắn đang nói ai, có ý gì, nhưng vẫn rất nể tình nói: "Cha, cha nhất định có thể làm được!"

"..."

Tạ Liên trên nóc nhà, một tay che kín mặt.

Cao kiến lần này của Thích Dung, thật sự khiến kẻ khác nghẹn lời. Nghĩ đến nói thế nào thì Thích Dung cũng là biểu đệ của y, thực sự thấy rất mất mặt, nói với Hoa Thành: "Tam Lang, cái này...hắn...ta..."

Hoa Thành giả vờ cười thoáng qua, nói: "Ca ca không cần để tâm. Lời vàng của hắn còn nhiều lắm, đây thế nhưng chỉ là băng sơn nhất giác* thôi."

*Băng sơn nhất giác: một góc của tảng băng. Ý nói đây chỉ là một góc nhỏ của sự việc thôi, còn rất nhiều chuyện chưa biết đến.

Nói thật, từ xưa đến nay, nam nhân trên cõi đời này không ai lại không thích khoe khoang. Một trận gió thổi khăn tay của cô nương trong Phiêu Hương Viện bay đến tay ngươi, khi về lại nói danh kỹ khuynh quốc khuynh thành lưu luyến say mê mình; xách giày lau ghế cho vợ nhỏ của biểu đệ của cháu trai của cậu của vợ nhỏ của hoàng đế, đi ra ngoài tất nhiên thành ngươi đang cùng quý phủ của hoàng thân quốc thích quản lý sự vụ quan trọng, địa vị hết sức trọng yếu. Bởi vậy, nam nhân không thích khoe khoang mới thật sự đáng quý.

Mà với nam nhân ba hoa, thứ nhất, thích khoác lác với nữ nhân, thứ hai, thích khoác lác với nhi tử. Vẫn nhớ rõ khi ấy Tạ Liên còn bé, phụ hoàng y bình thường cũng dùng các phương thức rõ ràng hoặc không rõ ràng để nói cho y biết bản thân ông làm nên nhiều công lao vĩ đại trong chính vụ, chính bởi vì như vậy, y từ nhỏ liền tin tưởng phụ hoàng là một quân chủ anh minh không ai sánh bằng chắc chắn sẽ lưu danh muôn đời, thời gian sau đó mới phát hiện không phải như vậy, mới hiểu cảm giác "Ông ta cũng không hơn gì", sự chênh lệch quá lớn. Nghĩ tới đây, Tạ Liên lại lắc đầu, không khỏi buồn cười: "Sao ta lại so sánh Thích Dung

với cha mình được?"

Thực sự không sao nói rõ được. Đại khái vì cả hai đều thích ở trước mặt nhi tử mình đề cao bản thân. Có điều, bất kể phụ thân y có khác người, ít nhất vẫn nói khoác trong phạm vị bình thường, Thích Dung đây đã trong trạng thái vô liêm sỉ cây ngay không sợ chết đứng rồi. Thảo nào thời gian qua ngay cả Hắc Thủy ít gặp ai cũng vô cùng ghét hắn, thấy hắn liền kiếm cớ hành hung một trận. Tạ Liên chỉ cảm thấy có chút kỳ quặc, sao chỉ nghe hắn chửi người khác, không nghe hắn chửi mình?

Có điều, Tạ Liên hình như cũng có chút lý giải được vì sao Thích Dung hắn đến giờ còn chưa ăn thịt Cốc Tử. Nếu như ba hoa khoác loác với người bình thường hay người có chút tuổi cùng kinh nghiệm ở đời, đối phương chưa chắc sẽ công nhận, cho dù bên ngoài có hùa theo, đại khái cũng vì không muốn quá không có thành ý, hoặc sẽ nói lời lẽ ngọt xớt, có thể lấy đám tiểu quỷ thuộc hạ của Thích Dung trước đây làm ví dụ. Mà cách Cốc Tử ca ngợi lại không như vậy, những câu nói ra đều thật lòng thật dạ, đứa nhỏ thật sự nghĩ người "cha" này của nó lợi hại đệ nhất thiên hạ!

Thích Dung đại khái đã lâu không được ba hoa hả hê đến như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn, lại dọa dẫm nói: "Ngươi phải nghe lời biết chưa? Ngươi không nghe lời, ta sẽ treo một con ma trơi lên người ngươi!"

Cốc Tử quả nhiên sợ hãi, vội vàng che đỉnh đầu của mình, nói: "Không muốn, con không muốn đeo...Đúng rồi, cha." Nó nhớ lại những gì Hoa Thành và Tạ Liên dạy, nơm nớp lo sợ mà nói: "Cái, cái đám lửa màu xanh kia treo lên rồi, cha sẽ không lấy xuống được sao?"

Nếu như nó hỏi treo lên rồi, cha vẫn có thể lấy xuống sao? Thích Dung chưa chắc đã ăn ngay nói thật, nhưng nó hỏi chính là "Cha không thể lấy xuống sao?" câu này mang ý nghi ngờ, đương nhiên là do Hoa Thành và Tạ Liên dạy. Thích Dung ngay tại chỗ giơ chân đá bay đầu lâu của một người hóa đá, nói: "Nói nhảm! Lão tử muốn khóa liền khóa, muốn tháo liền tháo! Nhìn đây! Cha liền tháo một tên xuống cho ngươi xem!"

Nói xong, hắn liền chỉ vào một tên nông dân mà quát "Đồ chó hoang Tạ Liên"

Tạ Liên: "..."

Hoa Thành: "..."

Ma trơi trên đầu người nông dân kia liền bị dập tắt, nhất thời nhảy dựng lên, nhưng, chưa chạy được vài bước, Thích Dung phi một tiếng, lại từ trong miệng phun ra một con ma trơi xanh mơn mởn, phủ lên đỉnh đầu người nông dân. Thích Dung cười ha ha, vỗ đầu Cốc Tử nói: "Thế nào, cha ngươi đây có lợi hại không?"

Tạ Liên trên nóc nhà lau mồ hôi, Hoa Thành nhìn như lãnh đạm nhưng giọng nói lại uy nghiêm đáng sợ: "Phế vật này muốn phế triệt để hơn nữa đây mà."

Xương tay hắn tựa hồ kêu răng rắc, Tạ Liên liền nói: "Hoàn hảo, hoàn hảo. Bắt hắn nói ra dễ hơn so với tưởng tượng!"

Vốn bọn họ còn dạy Cốc Tử nhiều câu nói suông để đối đáp, xem ra đều không cần dùng nữa rồi. Thảo nào Thích Dung vừa nãy chưa từng chửi Tạ Liên, hóa ra không phải thay đổi tính nết, mà đã đem câu chửi thường xuyên nhất của hắn thiết lập thành khẩu lệnh giải trừ khóa, quả thật là tình cảm sâu lắng. Đến tận đây, hai người không cần tiếp tục ẩn thân nữa, lúc này đánh tan nóc nhà, nhảy xuống!

Ầm một tiếng, Thích Dung sợ đến mức ngã từ trên ghế xuống: "Kẻ nào?! Kẻ nào?!" Nhìn kỹ lại: "Chó, chó..." đại khái là định chửi, nhưng nhớ đến đây là khẩu lệnh quan trọng, vội vàng bụm miệng lại. Đám nông dân trong góc phòng đều nói: "Hắn vừa nãy hình như có nói khẩu lệnh ra, bằng không chúng ta thử giúp nhau mở khóa xem?"

"Đúng vậy đó, chửi một tiếng là được chứ gì, tuy rằng cảm thấy hơi có lỗi với cái người được gọi là Tạ Liên kia, có điều hắn cũng không có ở đây, chắc là không sao đâu!"

Hoa Thành hơi nhướng một bên lông mày lên, nhìn về phía bên kia. Dẫn Ngọc nói: "Cái này...mặc kệ bản thân hắn có ở đây hay không, ta đề nghị các vị tốt nhất không nên hô to những lời này, không thì hậu quả chắc chắn còn nghiêm trọng hơn so với bây giờ..."

Bên kia, Thích Dung nhấc Cốc Tử đang che trước mặt hắn lên, sửa lời nói: "Chó,

Tạ Liênchó chịch! Ngươi không biết xấu hổ! Nghe lén! Đê tiện!"

Tạ Liên phiền muộn nói: "Chó chịch là cái quái gì?"

Thích Dung lại đắc ý: "Có điều, ha ha, coi như các ngươi đã biết khẩu lệnh cũng vô ích thôi! Lẽ nào các ngươi lại tự chửi mình chứ? Lẽ nào các ngươi sẽ can tâm nghe người khác chửi mình sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Hoa Thành âm trầm hẳn đi, đốt ngón tay răng rắc kêu lên hai tiếng. Tạ Liên không chú ý đến, mà lại không hiểu gì nói: "Sẽ. Vậy thì có gì?" Nói xong cũng không chút do dự lặp lại năm sáu lần cái khẩu lệnh kia. Bởi vì một lần chỉ có thể tháo khóa một người. Đám tù binh đã biết y chính là cái vị bị chửi trong khẩu lệnh kia, thấy thế nhịn không được thầm giơ ngón cái trong lòng: "Dũng cảm làm nhục chính mình, hán tử chân chính!"

Nhưng, ma trơi trên đỉnh đầu bọn hắn không bị tháo xuống. Tạ Liên hơi biến sắc, Thích Dung điên cuồng cười nói: "Ha ha ha ha ha! Bị lừa rồi! Nói cho ngươi biết, không phải do chính ta nói thì không có tác dụng đâu! Ngươi tự chửi mình! Ha ha ha ha ha..."

Một con bướm bạc bay đến trước mặt Cốc Tử, mí mắt thằng bé chớp hai cái, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi. Thích Dung còn đang cười điên cuồng, bỗng nhiên bị một cánh tay áo hất văng xoay mười tám vòng, cả người khảm vào trong tường, bật thốt lên nói: "Đồ chó hoang Tạ Liên!"

Sau khi chửi xong, ma trơi trên đỉnh đầu Dẫn Ngọc biến mất, Dẫn Ngọc nhảy dựng lên, lách mình lùi ra một khoảng xa. Thích Dung biết mình không cẩn thận lỡ lời, lập tức che miệng. Tạ Liên vẻ mặt ôn hòa nói: "Nào, không sao cả, không nên gây áp lực cho bản thân, cứ phóng thích bản tính của ngươi, tiếp tục chửi đi."

Y một mặt tỏ vẻ hòa hòa thuận thuận nói, một mặt vén tay áo lên, điệu bộ thật không biết định làm gì. Thích Dung nói khàn cả giọng: "Ngươi đánh đi! Đánh chết ta cũng không chửi câu đó nữa đâu!"

Lại nghe giọng Hoa Thành bên cạnh âm trầm nói: "Đúng là hợp ý ta."

Thích Dung nhìn lại, Hoa Thành hướng về phía hắn lộ ra nụ cười không thể giả dối hơn được nữa, thoáng cái liền biến mất.

Sau một khắc, đầu của hắn đã bị vùi sâu ba tấc dưới mặt đất.

"..."

Hoa Thành nắm đầu hắn từ trong đất ra, Thích Dung hét lớn: "Các ngươi dám đối với ta như vậy! Ta bằng bất cứ giá nào đi nữa, ta sẽ một ngọn lửa thiêu sạch tất cả các ngươi! Cả đám đồng vu quy tận! Chó Hoa Thành! Đốt chết ngươi!"

Xem ra, câu "Chó Hoa Thành" này, chính là câu đi đôi với khẩu lệnh đốt chết ngươi. Nhưng mà, sau khi hắn hô xong, cũng không nghe được tiếng kêu thảm thiết cùa bất kỳ ai, mang theo nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy đám nông dân kia đã mạnh khỏe đứng trước mặt, đang vây xem hắn. Thích Dung ngạc nhiên: "Đây là chuyện gì? Các ngươi sao còn chưa chết? Chết nhanh một chút đi, đi chết đi! Ai mở khóa cho các ngươi?!"

Tạ Liên nói: "Chính là ngươi đó." Nói xong, chỉ chỉ con bướm bạc bên cạnh. Bướm bạc kia đang phát ra tiếng gầm rú y hệt hắn: "Ngươi tự chửi mình! Ha ha ha ha..."

Hóa ra, tử linh điệp này đã ghi chép và phát lại toàn bộ giọng nói của Thích Dung, bao gồm cả câu khẩu lệnh kia, chỉ cần chửi một câu, là có thể mở khóa vô số lần. Hoa Thành lạnh lùng nói: "Tự ngươi đi chết đi, kẻ khác không thể phụng bồi."

Vừa nói xong liền hung bạo đánh về phía hắn, Thích Dung bị Hoa Thành một chưởng đánh thẳng vào tâm.

Sau đó từng đợt khói chậm rãi tản đi, đám nông dân vây lại. nhìn trong chốc lát, nói: "Cái...cái này có bắt được hắn không?"

Dẫn Ngọc nhảy xuống cái hố sâu do một chưởng của Hoa Thành tạo ra, chỉ chốc lát sau, nhảy lên lại, trong tay cầm một con lật đật màu xanh, nói: "Thành chủ, Thái tử điện hạ, thanh quỷ Thích Dung, thu về rồi."

Con lật đật màu xanh kia nhe răng trợn mắt, giương con hai mắt trắng dã lên, lè một cái lưỡi dài, tựa như đang cười nhạo ai đó, lại tựa như đang dùng sinh mệnh mình để lòe thiên hạ, nói ngắn gọn, phẩm vị vô cùng kém, con nít nhìn còn ghét bỏ ném sang một bên. Không biết do phẩm chất đặc biệt của hắn định đoạt hình dạng bị biến thành như vậy, hay do Hoa Thành cố tình biến hắn thành như vậy. Hoa Thành nói: "Thứ này đừng đưa cho bọn ta. Tự ngươi cất ra xa xa là tốt rồi."

Dẫn Ngọc nói: "Dạ."

Nói thật ra, Tạ Liên cũng không muốn cầm thứ này, bế Cốc Tử dưới mặt đất lên. Mấy con tử linh điệp từ phía kia bay đến, đáp lên mu bàn tay Hoa Thành, hắn cúi đầu nhìn, nói: "Chúng ta phải mau chóng quay về Thần Điện thôi."

Tạ Liên quay phắt đầu lại, nói: "Thần Điện bên kia xảy ra chuyện gì?"

Chương 170

Nữ Quỷ Oán Hận Đố Kỵ Thiêu Đốt Chân Tâm Thành Ý

Hoa Thành khẽ nhấc tay, nâng ngân diệp kia lên, đưa đến bên tai Tạ Liên. Bướm bạc vỗ cánh, y nghe được tiếng Bùi Minh từ phía kia truyền đến: "Con bé ngốc, ngươi có nghe được tiếng động kỳ quái gì không?"

Có lẽ do Bùi Minh luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, nên cho dù biết rõ hắn không có mang loại ý tứ kia với Bán Nguyệt, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy vi diệu. Bán Nguyệt rầu rĩ nói: "Ta không có ngốc...Nghe được. Tiếng động này thật kỳ lạ, ta cảm thấy, hẳn không phải là Hoa tướng quân đã trở về."

Đương nhiên không phải! Bởi vì, cái này rõ ràng là tiếng "Đong, đong" do cái chân gãy của Tuyên Cơ nhảy trên mặt đất!

Mấy tiếng đong kia ngừng lại, liền nghe hai người phía bên kia rơi vào trầm mặc, thay vào đó, là tiếng cười điên cuồng của một nữ nhân "Hì hì, ha hả, ha ha ha ha..."

Tiếng cười kia cứ quanh đi quẩn lại trong địa thành vắng vẻ hoang sơ, lại thông qua bướm bạc mà truyền thẳng một đường đến, hơi có chút huyên náo, mà càng gần bên tai lại còn thấy đáng sợ. Đương nhiên là cuối cùng đã nhìn thấy Bùi Minh, Tuyên Cơ mừng như điên mà thống hận bật ra tiếng cười này.

Tạ Liên nói: "Bướm bạc không phải đã dụ ả đi hướng khác sao?"

Hoa Thành liền nói: "Ả so với tưởng tượng còn thông minh hơn."

Hóa ra, Tuyên Cơ chạy như điên đuổi theo tử linh điệp suốt một đường, tốc độ cực nhanh, đi đến đầu kia của đường cái, cái gì cũng không phát hiện ra. Dù sao ả cũng là nữ tướng quân lăn lộn trên chiến trường, lập tức phát hiện mình bị người khác dẫn dụ rời đi. Theo lý, sau đó ả hẳn phải lập tức quay về chỗ Thích Dung, nhưng ả một lòng muốn tìm Bùi Minh, vì vậy trực tiếp chạy về hướng ngược lại, đem thượng cấp Thích Dung của mình ném ra sau đầu.

Tạ Liên khó hiểu lại cảm thấy buồn cười, một lời khó nói hết, nhanh chóng dẫn theo mấy tù binh còn sống sót chạy đến Ô Dung thần điện ở trung tâm thành trì. Nữ quỷ Tuyên Cơ kia đợi Bùi Minh đợi cũng đã quá lâu rồi, nghe tiếng cười kia đều có thể tưởng tượng ả vào giờ này khắc này đang lộ ra gương mặt điên cuồng vặn vẹo đến độ nào. Bùi Minh có lẽ cũng bị ả làm cho kinh hãi, kinh ngạc một lúc lâu, mới nói: "Ngươi là..."

Tuyên Cơ phát ra tiếng cười nhạt âm u. Nào ngờ, tạm ngưng trong chốc lát, Bùi Minh lại nói: "Ngươi là ai?"

"..."

Tuyên Cơ hận đến phát ra tiếng run the thé: "Ngươi...ngươi đang cố ý chọc tức ta đó à? Ngươi không ngờlại hỏi ta là ai?!"

Tạ Liên lau đi giọt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Không phải chứ Bùi tướng quân...Hắn rốt cuộc cố ý hay thật sự không nhận ra đây?"

Hoa Thành nói: "Chỉ sợ là vế sau."

Dù sao, nếu như chuyện được kể lại kia là thật, vậy Bùi Minh suốt mấy trăm năm qua giao hảo với mỹ nữ nói ít nhất cũng hơn một nghìn, sao lại nhớ rõ từng người một được? Huống chi còn là người tình từ hơn mấy trăm năm trước. Hơn nữa, loạn Quỷ Tân Nương ở núi Dữ Quân, hắn cũng giao cho Bùi Túc xử lý, bản thân mình từ đầu đến cuối đều không ra mặt, cũng không hề liếc mắt nhìn qua Tuyên Cơ.

Tuyên Cơ thì thào lẩm bẩm: "Đúng vậy. Ngươi là đang chọc tức ta. Ta nhưng sẽ không mắc mưu đâu. Ui cha. Định lừa ta bảo rằng không nhớ ta à, định gạt ta sao, ha hả."

Thì thào xong, giọng nói của ả liền the thé lên, chất vấn: "Bùi Minh, tiểu tiện nhân này là ai? Mắt nhìn của ngươi đó giờ không phải rất cao sang sao? Thế nào, lần này định đổi khẩu vị à?"

Bán Nguyệt: "?"

Bùi Minh: "??"

Tuy rằng hai người bật ra tiếng thắc mắc, có điều, giọng điệu oán niệm này dường như đã gợi lên ký ức của Bùi Minh, hắn khẽ nhíu mày, nói: "Tuyên Cơ? Sao ngươi lại biến thành cái dạng này?"

Tạ Liên lúc này mới nhớ đến, Tuyên Cơ lúc này, nhất định là mang bộ dáng tóc tai bù xù. Hai mắt mang vẻ ác quỷ đỏ ngầu, một thân áo cưới đỏ thẫm, vạt áo vô cùng bẩn thỉu, đang bò sát trên mặt đất tựa như một con cá sấu thong thả mà hiểm ác. Bọn họ mới vừa rồi nhìn thấy, chính là như vậy không sai biệt lắm, thực sự không cách nào liên hệ đến nữ tướng quân oai hùng như lúc ả còn làm người. Tuyên Cơ nghe hắn hỏi như vậy lại bị chọc tức, nói: "Ta sao lại biến thành cái dạng này? Ngươi lại hỏi ta sao phải biến thành cái dạng này! Còn không phải là lỗi của ngươi à, ta đây không phải cũng vì ngươi đó sao!"

Hoa Thành vẫn ngưng thần lắng nghe, bất cứ động tĩnh nhỏ nào cũng không thoát khỏi lỗ tai hắn, nói: "Ả đáng đánh về phía vòng bảo hộ."

Tạ Liên cũng không lo lắng: "Nhược Da có thể trụ được."

Quả nhiên, từ bướm bạc truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, tất nhiên là Tuyên Cơ nhào đến liền bị Nhược Da đánh văng ra, bay ra ngoài vài chục trượng. Giọng Bùi Minh nói: "Pháp bảo này của Thái tử điện hạ quả là thật tốt. Hôm nào ta cũng phải luyện một cái."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Nếu ngươi biết phải luyện như thế nào thì sẽ không nói như vậy đâu..." Ý nghĩ trong đầu còn chưa biến mất, lại nghe Bùi Minh quát: "Ngươi làm gì vậy?! Dừng tay!"

Tuyên Cơ cũng hét lên: "Ngươi đừng có mơ trốn ở trong đó!"

Ầm ầm!

Tạ Liên vừa đi nhanh hơn, vừa ngạc nhiên nói: "Đó là tiếng gì? Cái gì sập? Tuyên Cơ đã làm gì?"

Hoa Thành trước sau sóng vai với y mà đi, nói: "Ả đạp đổ thần điện. Đá trên đầu sập xuống rồi."

Hóa ra, Tuyên Cơ bị vòng bảo hộ của Nhược Da đánh văng, không vào bên trong vòng tròn được, lòng rối loạn mà phát giận, đánh sập cả tòa thần điện. Tạ Liên nói: "Bùi tướng quân bọn họ không sao chứ? Tiểu Bùi và Bán Nguyệt cũng đang ở đó!" Nhất là Bùi Túc, hắn hiện tại là thân thể phàm nhân, sẽ bị đè bẹp. Hoa Thành nói: "Không sao. Bùi Minh bảo vệ bọn họ rồi."

Trong một khắc đất đá ầm ầm đổ xuống kia, Bùi Minh lấy cơ thể ra làm khiên, che Bùi Túc cùng Bán Nguyệt dưới thân hắn. Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì ổn. Vòng bảo hộ vẫn không bị phá."

Bên kia, Bùi Minh dùng một quyền phá nát tảng đá trên người mình, cả giận nói: "Ngươi nổi điên làm gì? Ngươi có đem trời kéo sập xuống cũng không vào được!" Tuyên Cơ nhưng lại cười khanh khánh khặc khặc, Bán Nguyệt cả kinh nói: "Bùi tướng quân cẩn thận!" Bùi Minh nói: "Cái..."

Một loạt phản ứng sau đó tựa như chỉ phát sinh trong nháy mắt, Tạ Liên ở chỗ này còn nghe được tiếng lợi kiếm giữa cơn hỗn loạn đâm xuyên qua ngực, không hề nghi ngờ, Bùi Minh bị trúng một kiếm rồi. Y nói: "Sao vậy?! Ai đâm Bùi tướng quân? Vòng bảo hộ bị phá? Không thể nào...đợi chút, kiếm?"

Trong nháy mắt, y cuối cùng hiểu rõ được mục đích của Tuyên Cơ.

Thì ra là vậy!

Tuyên Cơ cười đủ rồi, lạnh lùng thốt: "Ai bảo ta muốn đi vào?"

Tiếng một người đột nhiên ha ha cười nói: "Ui Bùi Minh, nhìn ai kìa? Tuyên Cơ người tình lâu năm của ngươi đã đến rồi!"

Dung Quảng!

Hóa ra, Tuyên Cơ đánh sập thần điện, căn bản không phải dưới cơn tức giận mà làm bậy, cũng không phải muốn tiến vào bên trong vòng bảo hộ. Mục đích của ả, chính là lấy tảng đá bị đổ xuống kia để đập nát hai cái bình gốm của Bán Nguyệt ở trong vòng, phóng thích quỷ bị phong bế bên trong đó, khiến chúng nó từ bên trong vòng bảo hộ phá vòng vây ra ngoài!

Mà sau khi Dung Quảng thoát ra khỏi bình, vội vàng phá đi vòng bảo hộ của Nhược Da, thuận tiện đâm Bùi Minh một kiếm. Bùi Minh tựa hồ muốn rút hắn ra, Dung Quảng nhưng sống chết không chịu, vững vàng ghim trên người hắn nói: "Ngươi mơ tưởng! Chịu chết đi!"

Bùi Minh cắn răng nói: "Bán Nguyệt quốc sư! Cái bình kia không sao chứ?!" Tuyên Cơ và Dung Quảng nội ngoại giáp công, nếu như có thêm Khắc Ma nữa, vậy là triệt để xong đời. Bán Nguyệt nói: "Không sao! Khắc Ma vẫn ở bên trong!"

Tình thế nguy cấp, Tạ Liên có chút lo nghĩ, đang định đi nhanh hơn, Hoa Thành lại bỗng nhiên dừng cước bộ. Tạ Liên sửng sốt, quay đầu lại nói: "Tam Lang?"

Trên mu bàn tay có một con tử linh điệp khác đang đậu lên, tựa hồ đang lặng lẽ nói gì đó về biến động mới với hắn. Sau khi nghe xong, hắn ngẩng đầu, nói: "Ca ca đừng nóng vội. Ta thấy, chúng ta không cần đuổi sang đó cũng không sao."

Bên kia, Dung Quảng nhập vào thân kiếm Minh Quang hung hăng ghim trên người Bùi Minh, Tuyên Cơ thì như một con thằn lăn màu đỏ, nắm lấy giầy hắn, theo bắp đùi hắn bò lên. Dung mạo trang sức cùng quần áo của ả hòa với ma trơi trên đầu

toàn bộ đều hiện lên dáng dấp của một nữ quỷ điên cuồng, Bùi Minh nói: "Ngươi...!"

Tuyên Cơ lẩm bẩm nói: "Bùi lang... Bùi lang!..."

Hai cái chân gãy cùng cả người ả hoàn toàn vặn vẹo, quấn trên thân thể Bùi Minh, cái tư thế này, thật không biết là muốn hung hãn bóp chết hắn, hay là muốn ôm chặt lấy hắn. Bỗng nhiên, dư quang trên khóe mắt ả liếc về phía Bùi Túc đang được che phía sau Bùi Minh, nghĩ đến lần trước hậu nhân này của Bùi Minh đã lãnh đạm thờ ơ trấn trụ mình dưới núi cao, cắn răng nói: "Tên tiểu tạp chủng này!"

Mắt thấy móng vuốt sắp sửa hạ xuống, nửa đường đột nhiên lại có một bàn tay đánh ra chặn đứng ả. Hai cổ tay này tái nhợt như nhau, nhìn kỹ lại, nhưng lại là Bán Nguyệt, Tuyên Cơ vừa thấy bên cạnh Bùi Minh có nữ nhân khác liền nóng ruột thiêu đốt tâm can, nói: "Ta còn chưa định lấy mạng tiểu tiện nhân này của ngươi, ngươi ngược lại dâng đến tận cửa!"

Mắng xong, bàn tay kia của ả tựa như định chộp đến sau ót của Bán Nguyệt. Nhưng mà, Bán Nguyệt không phải tiểu nương tử thành thật ngoan ngoãn đợi ả đến giết như vậy, một tay kia của Tuyên Cơ cũng bị nàng chuẩn xác chặn lại không hề sai lệch. Tuyên Cơ khi còn sống là nữ tướng, tự biết so về sức lực nhiều nam nhân còn hổ thẹn không bằng ả, nữ quỷ tầm thường đương nhiên nếu đụng trúng ả chỉ có thể bị ả ghìm kẹp, không nghĩ đến tiểu cô nương này thoạt nhìn gầy gò yếu ớt một trận gió cũng có thể thổi bay, nhưng lực tay lại mạnh đến đáng sợ, tựa hồ so với ả còn mạnh mẽ hơn, không chỉ khóa cổ tay khiến ả không thể nhúc nhích, khi ánh mắt hai người đối diện nhau, Tuyên Cơ càng thêm kinh hãi. Trong ánh mắt của tiểu cô nương này không ngờlại tràn đầy sát ý và ngoan cường, tựa như đao quang gió cát, khiến ả nhớ đến chiến trường, tim đập nhanh một trận, mãnh liệt hất tay gạt đi. Bán Nguyệt giữ lấy Bùi Túc, mượn lực của ả trở mình nhảy ra ngoài mấy trượng, nhẹ nhàng đáp xuống đất, nói: "Buông Bùi tướng quân ra!"

Dung Quảng trong Minh Quang kiếm nói: "Bùi Minh ngươi sao lại có phúc như vậy, nhìn xem? Hai nữ quỷ vì ngươi mà tranh giành tình nhân kìa! Ha ha ha..."

Tuyên Cơ vặn vẹp quấn trên người Bùi Minh tựa như một con mãng xà tinh màu đỏ khổng lồ, mười ngón tay khóa chặt cổ Bùi Minh, lạnh lùng nói: "Tiểu tình nhân này của ngươi nhưng cũng có chút bản lĩnh đó."

Bùi Minh ho ra một búng máu, nói: "Ta không có! Cô ta không phải tình nhân của ta."

Tuyên Cơ nói: "Còn định chống chế! Không phải tình nhân của ngươi vậy sao ả lại kêu ta buông ngươi ra?"

Bùi Minh nói: "Nếu như mẹ ta ở đây cũng sẽ kêu ngươi buông, theo ý của ngươi, vậy mẹ ta cũng coi ta là tình nhân hả?"

Chỉ trách thái độ làm người của hắn quá ngả ngớn, không có chuyện gì làm lại gọi người khác cái gì mà con bé ngốc, Tuyên Cơ hiện giờ sao chịu tin hắn, đố kỵ đến phát điên: "Thế nào? Không dám thừa nhận sao? Không phải gọi nhau rất gần gũi à? Ngươi trước đây không phải có niềm vui mới liền thẳng thắn thừa nhận đó sao? Một chút cũng không để ý đến cảm nhận của ta, cứ thế mà nói thẳng với ta, ngươi có biết ta có bao nhiêu thống khổ không? Thế nào bây giờ lại không dám thừa nhận sao?! Bùi tướng quân ngươi bắt đầu sợ chết rồi à? Hay là thật sự yêu thích ả luyến tiếc không muốn ta động vào một ngón tay nào của ả?!"

Từ xa xa ngoài thần điện, Tạ Liên nhìn qua một cảnh này, cảm thấy không thể tiếp tục đứng xem nữa, quay đầu lại nói: "Tam Lang, bằng không, chúng ta trước hết đi cứu người đi?"

Hoa Thành nhưng lại cười nói: "Ca ca không cần sốt ruột, có người sẽ thay chúng ta đứng ra. Huống chi, cho dù hiện tại chúng ta có đến, Tuyên Cơ đang bóp cổ Bùi Minh cũng sẽ không buông tay."

Điều này cũng đúng, con tin ở trong tay, thế nào cũng gặp khó khăn. Dẫn Ngọc cùng mấy người nông dân cũng thấy khẩn trương, đều nói: "Đúng vậy đó, cảm giác được nữ quỷ kia vì yêu mà sinh hận, muốn phát điên rồi."

"Ta thấy sẽ không đâu, ả khẳng định sẽ không xuống tay được. Ăn chút hạt dưa không?"

"Cho ta thêm một nắm cám ơn."

Tạ Liên nói: "Chư vị hiện tại còn có tâm tình ăn hạt dưa à?"

Mọi người nói: "Vị điện hạ này, ngươi không phải cũng ăn nhiều lắm sao?"

"Hả?" Tạ Liên giờ mới phát hiện, vừa nãy trong lúc nhập tâm vô ý nhận nắm hạt dưa người bên cạnh truyền cho, đã cắn sạch, một tay che trán nói: "Này, này thật đúng là thất lễ..."

Bên kia, Bùi Minh đã chịu không nổi nữa, nói: "Tuyên Cơ, ngươi có thể đừng có cái gì cũng nghĩ theo hướng kia được không, đều đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta vui vẻ gặp nhau, chia tay yên bình không được sao? Ngươi đây hà tất phải như vậy?"

Hai tay đang bấu cổ hắn của Tuyên Cơ dùng sức mạnh hơn nữa, mắt hạnh trợn tròn, nói: "Không được! Ngươi chọc đến ta còn muốn vui vẻ gặp nhau, chia tay yên bình? Không có cửa đó đâu."

Bùi Minh than thở: "Ngươi thật là...một chút cũng không thay đổi. Cũng bởi vì như vậy, chúng ta mới không thể có kết quả tốt."

Tuyên Cơ mạnh mẽ kề sát mặt lại trước mắt hắn, cả giận nói: "Ta như vậy? Ta cái loại gì? Ta chưa đủ đẹp sao? Ta đã nói ta rất đẹp mà! Ta không chịu đưa mưu đồ bố trận cùng cơ mật của Vũ Sư Quốc cho ngươi à? Là chính người cự tuyệt! Ta không đủ yêu ngươi sao?! Ngươi bảo không thích ta quá mạnh mẽ, ta ngay cả đôi chân này cũng có thể không cần đến! Ai có thể yêu ngươi hơn ta?! Nhưng người thì sao? Suốt mấy trăm năm qua ngươi ngay cả liếc ta một cái cũng không muốn! Đã có lúc nào ngươi đến gặp ta chưa?!"

Bùi Minh đẩy gương mặt đang đến gần của ả đi, nói: "Cũng bởi vì biết ngươi thấy ta sẽ phát rồ, ta mới không đến!"

Tuyên Cơ một phát chụp lấy Minh Quang kiếm đang đâm trên ngực hắn, đâm sâu thêm vài tấc lại rút ra, Bùi Minh lại phun vài búng máu lớn. Tuyên Cơ hai mắt tỏa sáng, quát lớn: "Nói! Mau dùng danh nghĩa thần quan của ngươi xin thề sau này ngươi vĩnh viễn chỉ có một mình ta, thề ngươi vĩnh viễn sẽ không nhìn nữ nhân nào khác, liếc mắt nhìn một cái thì tròng mắt sẽ bị thối rửa!"

Dung Quảng nhìn cũng có chút hả hê, nói: "Nói mau đi Bùi Minh, nói ra người liền có thể nhặt cái mạng nhỏ của ngươi về!"

Bùi Minh mắng: "Câm miệng! Con mẹ nó. Không nghĩ đến Bùi mỗ không chết trên chiến trường cũng không chết bởi tuyệt kiếm đương thời, nhưng lại chết trong tay một nữ quỷ điên!"

Không chiếm được đáp án mình muốn, Tuyên Cơ bị hắn triệt để chọc giận, một bả túm lấy đỉnh đầu hắn. Tạ Liên thực sự không thể đợi được nữa, đặt tay lên chuôi Phương Tâm ở phía sau, nói: "Tam Lang à, ta cảm thấy tình huống này có chút nguy cấp, người đệ nói có đến kịp không? Không kịp thì để ta lên trước đi!"

Hoa Thành nói: "Kịp. Ca ca nhìn đi, chẳng phải đã tới rồi đó sao?"

Hắn vừa dứt lời, vẻ giận dữ sắp phát điên của Tuyên Cơ đều toàn bộ ngưng lại.

Ả trông như bị ai đó dùng thuật trói thân, từ vẻ mặt đến động tác, đều bị đông cứng. Bùi Minh bị ả cầm kiếm đút qua đút lại năm sáu lần, máu nôn đầy đất, mà trong bóng tối phía bên kia, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng móng trâu thanh thúy.

Không nhanh không chậm, ngượng ngùng mà đi. Không bao lâu, một người cưỡi một contrâu đen xuất hiện trước mắt mọi người.

Người cưỡi trâu đen kia là một nữ tử vận áo xanh, ánh mắt trong suốt, thần tình trầm tĩnh. Chậm rãi đến gần, hơi ngẩng đầu, tựa như nhìn rất xa. Bùi Minh bên miệng toàn là máu tươi, giật mình, nói: "...Vũ Sư quốc chủ?"

Nữ lang kia hời hợt cúi đầu, nhìn về phía hắn, ánh mắt cùng thần sắc không thay đổi, mỉm cười, cúi đầu đáp lễ.

Tạ Liên cũng kinh ngạc, nói: "...Vũ Sư quốc chủ?"

Hoa Thành nói: "Không sai. Hiện giữ chức Vũ Sư trên Thượng Thiên Đình, Vũ Sư Hoàng công chúa thứ mười sáu của Vũ Sư Quốc, cũng là quốc chủ đời cuối cùng của Vũ Sư Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro