
[XNice] Sự đền ơn của mèo
https://archiveofourown.org/works/70464001
-
Tóm tắt: đau khổ/an ủi, có lẽ là một câu chuyện rất sáo rỗng về một chú mèo được X cứu sau đó được nuôi lại một cách đúng đắn tại nhà X...
Ghi chú: Tác phẩm này được viết trước khi tập 23 được phát sóng. Có một số sai lệch so với cốt truyện chính. Thiết lập riêng: Nice ở TREEMAN được "giáo dục" phải ngoan ngoãn trở thành một món hàng phục vụ tốt cho các ông chủ, và cậu là một học sinh giỏi đạt điểm tuyệt đối. Tôi rất không hài lòng với tập 23, sự trưởng thành mà sự kiện Người hùng Smile mang lại cho Nice đã hoàn toàn bị phớt lờ. Kiểu lạm dụng lặp đi lặp lại này đang đùa giỡn với nhân vật và tình cảm của người hâm mộ. Cuối cùng biến Nice thành một nhân vật không là gì cả.
Thật không dễ dàng để giữ Nice lại, cậu cứ như một con mèo bị hoảng loạn, cong lưng và mở to mắt, gầm gừ cảnh báo X.
Cảm giác trở về thế giới thực từ bờ vực của sự rơi xuống giống như uống năm cân rượu mạnh pha trộn, cơ thể đột ngột phanh lại, nhưng linh hồn thì trượt dài trên mặt đất vì quán tính.
X đã tốn rất nhiều sức lực để khiến cậu tỉnh táo đủ để đối thoại.
Tên cậu là gì?
...Nice.
Cậu đã làm gì trước đó?
Giết chính mình.
Bây giờ cậu đang ở đâu?
......Không biết.
Câu hỏi cuối cùng, tôi là ai?
X.........Anh là X tiền bối.
X hài lòng gật đầu, "Chắc—", một cái búng tay vang lên, thế giới quay cuồng và méo mó trong những vệt sáng chói lòa, sàn nhà tan chảy, bầu trời đông cứng, Nice còn chưa kịp gầm gừ một tiếng đã mất đi ý thức.
Tỉnh dậy lần nữa là trong một căn phòng nhỏ ấm cúng. Bài trí đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, có người chu đáo chuẩn bị cho cậu một đôi dép đi trong nhà hình gấu, chiếc chăn bông có mùi nắng thơm dễ chịu, cuộn vào người mềm mại và ấm áp.
Chiếc chăn trắng tinh ở Tháp Người Hùng chỉ có mùi thuốc khử trùng tiêu chuẩn, cùng mùi với chiếc áo choàng trắng của đồng phục, cùng mùi với hệ thống điều hòa trung tâm. Ở lâu, cậu cảm thấy cơ thể mình cũng bắt đầu tỏa ra mùi hương đó, lạnh lùng, chính xác, thối rữa.
Cậu bỗng dưng không muốn rời khỏi chiếc giường đơn nhỏ bé này, vì vậy cậu cứ để mặc bản thân cuộn tròn trong chăn một lúc.
Đầu óc Nice vẫn còn lơ mơ, chỉ nhớ mình đang rơi từ trên không, cảm giác không trọng lực mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại bình yên hơn bao giờ hết, sau đó thì sao?
Nice chui ra khỏi chăn, mất đi sự bao bọc của chăn bông khiến cậu lại cảm thấy một sự bất an quen thuộc, nhưng dù là ai đã cứu mạng cậu, dù bản thân có muốn hay không bị kéo trở lại thế giới này từ cái chết tĩnh lặng, cậu cũng phải đi "cảm ơn" ân nhân, đó là quy tắc.
X thấy Nice lẳng lặng trượt ra, dán sát vào tường như một con mèo, cảm thấy hơi buồn cười, mình đáng sợ đến vậy sao? Anh quen thuộc nói: "Tỉnh rồi à? Trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu đói thì cậu có thể tự hâm nóng."
"X tiền bối... là anh đã cứu tôi sao?"
"Ừm hừm." X khoa trương làm một động tác chào kết thúc, "Chỉ là một việc nhỏ."
Nice gật đầu, "Tôi hiểu rồi." Rồi mặt không cảm xúc bắt đầu cởi quần áo. Chưa kịp để X phản ứng, Nice đã cởi quần ra, vứt sang một bên, hai cái chân trắng nõn xòe ra, đưa tay định cởi khóa quần của X.
"Khoan đã, cậu? Cậu đang làm gì thế?"
"Trả ơn anh ạ." Nice nói một cách hiển nhiên.
X hoảng hốt, ôm chặt khóa quần của mình, thề sống chết bảo vệ trinh tiết của mình. TREEMAN rốt cuộc đã tiêm vào đầu cậu ấy cái gì thế?? Tại sao tư duy của người này hoàn toàn không bình thường?? "Trả ơn" là sao, TREEMAN đã dạy như thế à?? Họ rốt cuộc nuôi cậu như cái gì thế??
Và, nhìn cái sự thành thục này, cậu ấy thường làm thế sao?
Nice thì rất thắc mắc, X tiền bối trông không phải là người cấm dục, vừa nãy khi mình cởi quần áo còn thấy chỗ đó của tiền bối cũng có phản ứng...
"Tiền bối không thích sao?"
"Đây không phải là vấn đề thích hay không thích..." X nghĩ, chuyện này vẫn cần phải bày tỏ tình cảm trước, rồi nắm tay, hôn, cuối cùng mới là cùng người mình yêu trải qua một đêm tuyệt vời trong một đêm lãng mạn chứ! Lẽ nào mình là người bảo thủ sao!?
Tôi chỉ biết tiên hạc sẽ hóa thành mỹ nhân để tìm ân nhân báo ơn, không biết mèo cũng làm vậy à?
Nhưng Nice lại có vẻ như nếu anh không cho tôi báo ơn thì tôi sẽ lập tức nhảy lầu lần nữa, X day day thái dương, hỏi cậu: "Tóm lại cái này không được... Cậu có tài năng đặc biệt nào khác không?"
"Tôi biết nhảy... Trước đây tôi đã học ballet, anh có cần tôi nhảy cho anh xem không?"
Tài năng đặc biệt của cậu ấy sao đều... có tính nghệ thuật cao thế.
"Khi tôi tan làm ăn đồ ăn tự hâm nóng thì tạm thời chưa cần một vũ công phụ họa..."
"Vậy tôi nấu cơm cho anh nhé!" Đôi mắt xanh lập tức sáng lên, "Tôi làm được mà tiền bối. Làm việc nhà, giặt quần áo, dọn dẹp, nấu ăn, tôi đều biết."
TREEMAN rốt cuộc nuôi cậu như cái gì thế!? Trong lòng X, tập đoàn TREEMAN đã hoàn toàn trở thành một đại viện phong kiến, anh không kìm được mà tưởng tượng ra một cảnh tượng: Shangde ngồi uy nghiêm trên ngai vàng, tiểu cung nữ Nice mặc quần áo rách rưới quỳ gối dâng trà rót nước cho tổng giám đốc Shang lạnh lùng. Nếu lỡ tay làm đổ trà còn bị mama Juanjie tát.
Trong lòng X chợt thấy ớn lạnh.
"Nice, cậu bình tĩnh một chút, mặc dù tôi không biết ý nghĩa của cái gọi là 'báo ơn' của cậu là gì, nhưng tôi nghĩ tôi chỉ đang cưu mang một người bạn vô gia cư, chứ không phải để đổi lấy giá trị. Nếu cậu nghĩ vậy thì đó là đang phỉ báng ý tốt của tôi rồi."
Khi X nói hai từ "phỉ báng", Nice run lên một cách khoa trương, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, "Không phải đâu tiền bối, tôi không có ý phỉ báng anh, xin lỗi, tôi rất xin lỗi..."
Cậu lại bắt đầu rồi. Giống như lúc anh cứu cậu, toàn thân run rẩy, tinh thần hoảng loạn, điển hình của một cơn hoảng loạn.
Trước đây, quảng cáo của Nice tràn ngập khắp nơi, tóc trắng áo choàng trắng bay phấp phới, dưới ánh đèn flash mềm mại như một tấm lụa quý giá, hoặc như ánh trăng trắng tinh. Ai ngờ được trăng là trăng giả, ánh sáng là ánh sáng của máu đỏ.
X đành phải ôm lấy mặt cậu, ép Nice ngẩng đầu lên, nếu không e rằng cậu sẽ cắn đứt lưỡi vì hoảng loạn. Nhưng hành động này dường như làm tăng thêm nỗi sợ hãi của Nice, cậu run rẩy dữ dội hơn, nước mắt ứ đầy khóe mắt, hơi thở cũng đứt quãng, hoàn toàn mất kiểm soát, gần như sụp đổ.
X đành phải buông mặt cậu ra, búng tay lấy một lon cà phê hạt và một viên đá, bảo Nice ngậm viên đá vào miệng, và đặt cà phê hạt dưới mũi để ngửi. Sự kích thích của các giác quan có thể nhanh chóng nhắc nhở cậu rằng cậu đang ở trong thế giới thực, Nice cứ thế nắm chặt tay áo của X và mất năm phút mới ngừng run rẩy.
"Tôi rất... xin lỗi..." Sau khi ý thức quay lại, cậu nghĩ, chết rồi, lại mắc nợ ơn của X tiền bối rồi.
X thở dài, vỗ vai cậu, nhận ra ngay cả một hành động nhỏ như vậy Nice cũng tỏ ra sợ hãi.
"Tình trạng hiện tại của cậu không thể đi đâu cả, cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi. Dù có muốn báo đáp, thì cũng đợi tinh thần cậu tốt hơn đi đã." X nói, "Nếu cậu ngại ăn không ở không, thì cứ làm như cậu vừa nói, giúp tôi nấu cơm và làm việc nhà."
Nice gật đầu, cậu đã nợ X tiền bối rất nhiều, may mà nấu ăn và việc nhà đều là "khóa học bắt buộc" ở TREEMAN, cậu mừng vì ngay cả một người khó tính như tổng giám đốc Shang cũng từng nói cậu "làm khá tốt". Mặc dù sau đó lại kèm theo những lời chê bai về việc thứ hạng thăng tiến chậm, nhưng đó là một trong số ít lời khen của tổng giám đốc Shang, vẫn khiến Nice nhớ rất lâu.
"Vậy tiền bối, anh......" cậu chỉ vào cái chỗ vẫn còn hơi cộm lên của X, "hay để tôi giải quyết bằng miệng cho anh nhé."
"Không cần đâu!! Mặc quần áo vào đi á á á——"
Nhà vô địch ba lần, người đàn ông không chớp mắt trước Queen, lần đầu tiên trong đời đã tháo chạy thảm hại. Chạy vào nhà vệ sinh, Bking cúi đầu nhìn đứa em trai đang "nửa tỉnh" của mình, cảm thấy đau đầu.
Nice run rẩy chỉ vì một câu nói, một hành động, hoàn toàn là một con mèo bị dìm nước thảm hại... Cậu "báo ơn" thì rất chủ động, nhưng lại sợ hãi những cái chạm lành mạnh, mang ý nghĩa tình bạn. Xem ra phải từ từ dạy cậu thế nào là một mối quan hệ xã giao bình thường, mối quan hệ giữa người với người không nên như mối quan hệ giữa vật nuôi và chủ.
X chửi thề một tiếng, hơn nữa, kiểu lạm dụng tinh thần như thế này, ngay cả đối với chó mèo cũng là vi phạm đạo đức động vật và nên bị xử bắn, nói gì đến việc dùng nó lên một đứa trẻ.
Một con vật nhỏ sống trong bóng tối lâu năm đột nhiên đứng dưới ánh mặt trời có thể sẽ bị mù ngay lập tức, một cành cây quá mảnh mai nếu bị dỡ bỏ thanh chống cũng sẽ bị gió bẻ gãy ngay lập tức.
Nếu đột ngột cho cậu thấy sự rộng lớn và tự do của thế giới, sự hỗn loạn trong nhận thức cũng sẽ khiến cậu ấy phát điên, X nghĩ, chỉ có thể từng bước một.
Bài học thứ nhất: Tôn trọng quán tính
"Tiền bối, đến giờ dậy rồi?"
X mơ màng mở mắt, vẫn chưa kịp phản ứng rằng sáng nay đánh thức anh không phải là tiếng chuông báo thức chói tai của điện thoại O quả có thể làm người ta đau tim, mà là một giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng.
Vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt đẹp đến nao lòng hiện ra trước mắt, còn dịu dàng nói: "Dậy đi ạ, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho anh, quần áo đi làm cũng đã ủi rồi."
X cảm thấy bàng hoàng, vẫn còn mơ sao? Sao lại mơ thấy mình đã kết hôn thế này?
Nice thấy anh đã tỉnh, đứng dậy kéo rèm, đặt bộ vest đã ủi lên cuối giường, rồi nhẹ nhàng rời đi.
X mặc quần áo vào và đến phòng khách nhỏ, Nice đã đặt bữa sáng lên bàn, là bánh mì nướng trứng nóng hổi và cà phê, thơm lừng, trông rất ngon mắt.
"Sao cậu biết mấy giờ tôi cần dậy?" anh hỏi.
"Tôi đã xem thẻ làm việc của tiền bối ở FOMO, rồi tra thời gian đến công ty của FOMO." Nice ngồi ở một khoảng cách hơi xa so với anh, mở đôi mắt xanh nhìn anh, biểu cảm như đang hỏi: Tôi làm tốt không?
"Cậu ăn sáng chưa?" X nhìn bữa sáng trên bàn hỏi.
Nice lắc đầu, thường ngày ở TREEMAN, không có sự cho phép của người quản lý, cậu không được phép ăn uống tùy tiện.
Ban đầu là vì giấc mơ, vì giá trị tin cậy, vì thứ hạng, dần dần, vâng lời trở thành thói quen, thực hiện mệnh lệnh trở thành bản năng, như những sợi tơ chằng chịt dệt nên một bộ áo quan cho cậu.
Haizz. X thở dài, đẩy đĩa thức ăn về phía Nice, "Tôi không muốn ngược đãi người bị thương. Lát nữa tôi sẽ đi mua bánh mì, bây giờ tôi cần cậu ăn hết bữa sáng này."
Nice có vẻ hơi không quen, nhưng đây là yêu cầu của ân nhân, mình không thể làm trái. Thế là cẩn thận cầm lấy miếng bánh mì nướng do chính mình làm, vẻ mặt như đang cầm một miếng sắt nóng. Cậu vẫn như một con mèo, cắn từng miếng nhỏ ở rìa bánh mì nướng rồi nuốt vào.
"Ngoan lắm." X đứng dậy xoa đầu cậu, sự khẳng định này khiến Nice cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, động tác nhai cũng trở nên tự nhiên.
"Bữa trưa cũng phải ăn đúng giờ. Nhiệm vụ của cậu hôm nay là giúp tôi giặt và phơi quần áo, rồi dọn dẹp phòng khách. Buổi tối cậu có thể tùy ý chuẩn bị, trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu. Làm được không?"
Nice nóng lòng gật đầu. "Xin tiền bối yên tâm ạ."
Sau khi X đi làm, Nice thở phào nhẹ nhõm, cậu lại nhớ đến một loạt hành vi mạo phạm của mình ngày hôm qua, một lần nữa cảm ơn X tiền bối đã rộng lượng, không vứt cậu ra ngoài ngay tại chỗ. Chẳng trách, hóa ra nhận thức của mình luôn có vấn đề. Bạn bè không nên làm tình, thảo nào lúc trước khi nói muốn giúp Wreck, cậu ấy lại hoảng sợ đến vậy. Lúc đó bị từ chối còn tưởng Wreck không coi mình là anh em, vì vậy đã buồn bã rất lâu... Hóa ra mình mới là kẻ điên cưỡng ép người khác. Nice sụp đổ một chút trong lòng.
Nếu không phải còn nợ ơn của X tiền bối chưa báo đáp, cậu có thể sẽ lập tức chọn một mái nhà đẹp và nhảy thêm một lần nữa.
Trước đây ở TREEMAN, mỗi giá trị tin cậy đều gắn liền với phần thưởng và hình phạt, một giá trị tin cậy có thể là một trận mắng mỏ, một bữa tối, một tuần bị giam lỏng... nhưng bây giờ không có giá trị tin cậy để định lượng, mạng sống này, có thể đổi được bao nhiêu bữa ăn và bao nhiêu việc nhà đây?
Cậu quá coi trọng cái búng tay mà X đã làm để cứu cậu, và quá coi thường mạng sống của mình, vì vậy cậu quyết định, làm đủ 100 bữa ăn rồi sẽ rời đi, lần này nhất định sẽ tìm một nơi không có người để kết thúc cuộc đời một cách dứt khoát.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cậu lại trở nên nhẹ nhõm, bữa tối sẽ chuẩn bị súp kem và bánh nấm cho X tiền bối.
Bài học thứ hai: Cách ly an toàn
"X tiền bối, lúc anh livestream thì tôi sẽ không vào đâu, trái cây và sữa đã được để trong phòng rồi."
Buổi tối Nice rất tự giác đứng trước cửa phòng sách, hơi cúi người trước X, cung kính nói đã chuẩn bị xong mọi thứ cho buổi livestream. Sau vài ngày chung sống, Nice đã làm việc nhà một cách có trật tự, X mấy giờ bắt đầu livestream, livestream đến mấy giờ, cậu đều nhớ trong đầu như một thư ký giàu kinh nghiệm.
Có vài ngày X vừa mới kết thúc livestream, chân vừa bước ra khỏi phòng, Nice đã đưa trà tới, khiến X nghi ngờ rằng trong mấy giờ anh livestream, Nice có phải đã đứng đợi ở cửa không. Nice lại nói đó là điều nên làm, quy tắc là không được để anh đợi lâu.
Nhìn thái độ đó của Nice, X thực sự cảm thấy hơi sởn gai ốc, "Không phải đã nói không cần làm tỉ mỉ thế à? Sao lại ôm hết việc nhà vào người thế?"
"Vâng, xin lỗi, tôi rất xin lỗi, ngày mai sẽ không thế nữa." Cậu lại xin lỗi, hơi cúi người, vẻ mặt lo sợ.
"Tôi không trách cậu..." Haizz. X day day thái dương, đây là chuyện gì thế này.
Sáng hôm sau X là người dậy trước, nói với Nice rằng hôm nay đã xin nghỉ công ty, không cần đi làm.
"Tối qua tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tình trạng tinh thần của cậu cần phải dùng thuốc, nhưng tôi không phải là bác sĩ tâm thần, không dám tự ý kê đơn, vì vậy chúng ta cần đến bệnh viện." X nói, "Nếu cậu thấy sợ, có thể đi theo tôi."
Nice luôn không thích bệnh viện, máu, chân tay bị cắt, thuốc khử trùng, bàn mổ, dụng cụ y tế bằng kim loại, và cả bản báo cáo đưa cho tổng giám đốc Shang, tất cả đều là những thứ khiến người ta căng thẳng... Cậu là người sẽ nói dối rằng mình có thể nhìn rõ ngôi nhà màu đỏ ở ngoài đồng để tỏ ra mình không bị cận nặng, mỗi lần đến bệnh viện đều như đang tham gia một kỳ thi không biết là dành cho ai.
Và sau khi tự sát không thành, Nice càng sợ bệnh viện, sợ đám đông, sợ những ánh mắt mang lại áp lực cho cậu, gần như dán chặt vào người X suốt cả quãng đường.
Trong mắt người qua đường, tư thế của hai người này cực kỳ mập mờ, thỉnh thoảng có người liếc nhìn họ, những ánh mắt này cũng khiến Nice sợ hãi. Nice thực sự quá bất an, vì vậy cậu cứ thế nắm chặt cánh tay của X, vùi mặt vào khuỷu tay của X, đó là sợi dây liên kết yếu ớt cuối cùng của cậu với thế giới, trong đám đông đầy rẫy nguy hiểm và căng thẳng, chỉ ở bên cạnh X cậu mới cảm thấy một chút an toàn.
Sau khi làm điện tâm đồ và điện não đồ, bác sĩ tâm thần nhanh chóng đưa ra chẩn đoán, trầm cảm và lo âu nặng, kèm theo rối loạn căng thẳng hậu chấn thương và khuynh hướng tâm thần phân liệt nhẹ.
X nói chúng ta không làm liệu pháp sốc điện, liệu pháp này có thể không phù hợp với tình trạng của Nice, vì vậy bác sĩ đưa đơn thuốc cho X, trên đó là những loại thuốc mà Nice thậm chí còn không thể đọc được tên, sertraline hydrochloride, quetiapine, escitalopram... Cậu có một nỗi lo lắng không biết từ đâu tới, cẩn thận nhìn X, nhưng người đàn ông đó không nói gì.
X tìm một nơi không có người búng tay dịch chuyển về nhà, phân loại từng viên thuốc, bảo cậu cách uống, mỗi ngày mấy viên...
"Không được bỏ thuốc đấy nhé." X đùa, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, Nice cũng cười nhẹ.
Sau khi giám sát Nice uống liều thuốc đầu tiên, X hỏi cậu cảm thấy thế nào.
Không cảm thấy gì. Nice nghĩ, mệt lắm, đau lắm, buồn bực lắm, nặng nề lắm, muốn được giải thoát lắm, chẳng khác gì mấy năm qua.
X nói: "Tôi cần cậu hứa với tôi một điều, đừng nghĩ đến việc tự sát, tạm thời thôi." Anh bổ sung thêm một câu: "Tạm thời nghĩa là trong vòng nửa năm."
Tác dụng phụ của thuốc kéo dài một tuần, bao gồm buồn nôn, chán ăn, Nice thường phải bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh để nôn khan, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời X uống thuốc. Con mèo thậm chí còn không nhận ra rằng cậu đã có thể đi lại một cách thoải mái hơn trong nhà, chứ không phải đi sát vào tường một cách lo sợ nữa.
Tuần này Nice dần dần rút ngắn khoảng cách xã giao với X, từ chỗ ban đầu cách xa vài mét cung kính bưng bữa ăn lên, đến bây giờ thỉnh thoảng có thể chạm vào một chút đuôi mèo, X rất hài lòng với việc nuôi mèo của mình.
Đối với những "sinh vật nhỏ bé" tan vỡ như thế này, việc xây dựng lại cảm giác an toàn rất quan trọng, bí quyết của X là không tiếc lời khen: Nấu ăn ngon, rất ngoan. Giặt quần áo rồi, rất ngoan. Dọn dẹp nhà cửa, rất ngoan. Ăn cơm đúng giờ, cực kỳ ngoan. Uống thuốc đúng giờ, đúng là một chú mèo ngoan hiếm thấy!
Xem ra mình cũng có kinh nghiệm nuôi động vật nhỏ bị thương đấy chứ, biết đâu làm một blogger về thú cưng cũng sẽ nổi tiếng trên FOMO? Nhà vô địch ba lần đắc ý nghĩ.
Nice rất thích cách này, dần dần xây dựng lại giá trị bản thân và cảm giác tin tưởng trong một hệ thống đánh giá quen thuộc, bây giờ cậu sẽ không từ chối những cái chạm nhẹ nhàng thân thiện, có thể bắt tay, có thể vỗ vai, vẫn chưa thể xoa đầu, chưa thể ôm, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ tự mình đến xem X đang làm gì.
Một buổi tối nọ khi đang ăn cơm, Nice đột nhiên hỏi anh: "Có phải chỉ cần thứ tôi muốn đủ ít, tôi sẽ không buồn không?"
X đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn cậu, rất nghiêm túc hỏi: "Vậy bây giờ cậu muốn gì?"
Nice cúi đầu suy nghĩ một lúc, "Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tôi nghĩ bây giờ thế này là tốt rồi."
Thời tiết trong thành phố thay đổi thất thường, vừa qua tiết thanh minh đã đến mùa mưa dầm. Mưa rơi suốt mấy đêm liền, kèm theo tiếng sấm ầm ầm, quần áo giặt mãi không khô, cảm giác ẩm ướt khiến Nice rất suy sụp.
X đành phải đi ngủ sớm hơn bình thường 20 phút để tránh bị muộn, trước khi chuẩn bị nghỉ ngơi, X thấy một đôi mắt mèo màu xanh biếc xuất hiện ở cửa phòng.
Ngoài việc buổi sáng đến gọi X dậy, cậu thường không vào phòng của X. Trong ý thức của cậu, ranh giới lãnh thổ trong nhà rất rõ ràng, cậu là một người ngoài ở nhờ, còn đây là không gian riêng tư của X, mình không nên làm phiền, vì vậy cậu chỉ đứng trước cửa phòng, trông có vẻ rất băn khoăn.
"Sao thế?"
"Tiền bối, anh có cần tôi dọn giường buổi tối không?"
"Dọn giường là gì?" X thực sự không biết, và cũng rất tò mò tại sao Nice lại đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy.
"À, chính là trước khi anh đi ngủ giúp anh gấp quần áo, gấp chăn, điều chỉnh ánh sáng và độ ẩm, nếu cần thì tôi có thể chuẩn bị một chút sữa nóng hoặc ca cao nóng."
"...Tôi nhớ là tôi đã cưu mang một người bạn, chứ không phải một người giúp việc?"
"Xin lỗi..." Nice lại xin lỗi.
X hơi bất lực, "Còn cậu thì sao, sao đột nhiên lại nói chuyện này? Đã muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ, dạo này quầng thâm mắt cậu nặng hơn nhiều."
"...Tôi... không ngủ được." Nice cúi đầu.
Trước đây, TREEMAN đã cho cậu khả năng thực hiện ước mơ, cho cậu vô số tài nguyên, cho cậu cơ hội trở thành người hùng, tổng giám đốc Shang nói mạng sống của cậu lẽ ra phải thuộc về công ty, vì vậy sau khi tinh thần cuối cùng sụp đổ, cậu không nghĩ ra giải pháp nào khác ngoài việc trả lại mạng sống cho công ty. Nhưng X đã cứu cậu, vậy bây giờ mạng sống này có phải thuộc về X không?
X rất tốt với cậu, rất thân thiện, đưa cậu đi khám bệnh, ra những mệnh lệnh rất dịu dàng, bảo cậu ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, tạm thời đừng chết... như một người bạn và một người thầy thực sự. Chỉ là mấy ngày nay mưa dầm không ngớt, cửa sổ không thể ngăn được những hạt mưa li ti, không khí có mùi đất mục, những ý nghĩ lại tự mình trở nên hỗn loạn trên chiếc giường nhỏ trong phòng khách.
Cậu đã không còn dám muốn thứ gì nữa, dù chỉ là một chút tin cậy hay một lý tưởng lấp lánh, bởi vì dường như những thứ mình muốn đều không thể có được. Cuộc sống hiện tại đã khiến cậu vô cùng trân trọng, nếu đối với X, mình mất đi giá trị, vậy anh ấy có đuổi mình đi không? Thậm chí tệ hơn, đưa mình trở lại TREEMAN. Chỉ nghĩ đến thôi Nice cũng sợ đến run rẩy.
Nhưng ở TREEMAN lâu như vậy, ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời, cậu không biết mình còn có thể làm gì khác.
Không muốn bị X bỏ rơi, không muốn mất đi cảm giác giá trị, cậu khao khát được đến bên ân nhân đã cứu mình, tìm kiếm một chút bình yên.
Dường như nhận ra sự bất an của cậu, X kéo cậu vào phòng, "Cậu có thể tìm tôi giúp đỡ bất cứ lúc nào, ở đây," anh búng tay, cả căn phòng ngủ ngay lập tức bị kéo vào thế giới phẳng, "cậu hoàn toàn an toàn."
Bài học thứ ba: Thích nghi với sự tiếp xúc
Nice thực sự quá hỗn loạn.
Mặc dù đã sớm biết một người có thể tươi cười đi nhảy lầu thì tinh thần không thể nào lành mạnh được, nhưng mức độ hỗn loạn của Nice vẫn khiến X giật mình.
X tự trách mình đã không chăm sóc bệnh nhân cẩn thận, thuốc an thần có thể ổn định phản ứng của cơ thể, nhưng sự trống rỗng và tan vỡ trong tâm hồn vẫn cho thấy sự tách biệt giữa linh hồn và thể xác. Những chiếc đinh mà Shangde đã đóng vào xương cậu còn sâu hơn anh tưởng, sau bao năm tháng đã mọc ra những vệt gỉ đồng không may mắn, e rằng phải đập gãy xương mới lấy ra được.
X dang hai tay, như một bức tượng Chúa Kitô màu trắng trong không gian hai chiều đầy màu sắc, dẫn dắt người đang chết đuối đến với anh.
"Lại đây, thử ôm tôi đi."
"Nhưng tổng giám đốc Shang nói..."
"Ở đây không có tổng giám đốc Shang." X mạnh mẽ ngắt lời cậu, "Quy tắc của TREEMAN không có hiệu lực ở chỗ tôi. Nếu cậu muốn ở lại đây thì cậu cần phải quên hết lời của tổng giám đốc Shang, bây giờ tôi nói là được, hiểu không?"
"Tôi hiểu ạ." Nice vội vàng trả lời.
"Tôi đã nói trong căn nhà này cậu hoàn toàn an toàn, tôi cũng vậy. Đừng sợ cậu sẽ làm tổn thương ai đó hoặc bị ai đó làm tổn thương."
X vẫn giữ tư thế dang hai tay, chờ một con chim trắng tự nguyện đậu vào lòng anh.
Nice do dự vài phút rồi cẩn thận tiến lại, thử giang tay lỏng lẻo vòng qua eo X, áp mình vào lòng X ở một khoảng cách vừa phải.
Vòng tay của X có một hơi ấm nồng nàn, là thứ hoàn toàn trái ngược với đêm tối và mưa dầm, một trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực đó, tiếng tim đập thật kiên định và mạnh mẽ, dường như cũng truyền sang cậu qua cái ôm, khiến cậu nhờ vào hơi ấm của X, một chút... giống như đang sống.
Nice nói từ tận đáy lòng: "Mạng sống của tôi thuộc về anh, X tiên sinh... Anh có thể tùy ý xử lý."
"Mạng sống của cậu thuộc về chính cậu." Giọng X vang lên, "Chết hay không đều là lựa chọn của cậu, nếu cuộc sống quá nặng nề để chịu đựng, cậu có quyền được chết."
Anh cũng vòng tay ôm lấy Nice, "Nhưng nếu cậu thực sự chết, chắc chắn sẽ có người ích kỷ cảm thấy buồn."
X nói nếu thấy sợ có thể đến phòng tìm anh bất cứ lúc nào, mỗi ngày trước khi đi làm và sau khi về nhà cũng thêm vào một cái ôm thường lệ, X nói việc xây dựng lại cảm giác tiếp xúc với con người rất quan trọng cho sự hồi phục của cậu.
Nice thích cảm giác này, cái ôm của X trước khi đi làm thì lười biếng, với một chút ngái ngủ, là kiểu ôm lỏng lẻo, cái ôm lúc tan làm sẽ chặt hơn, chàng trai cao mét chín tựa cả người vào Nice, thở dài than vãn đi làm thật mệt, em bé mệt mỏi lắm.
Điểm chung là cái ôm lúc nào cũng ấm áp, khiến cậu cảm thấy một góc nhỏ nhăn nhúm trong lòng được xoa dịu nhẹ nhàng.
Đôi khi Nice sẽ tự đến đòi ôm. Vì chênh lệch chiều cao mười centimet, cậu thích kiểu ôm dựa vào người, Nice sẽ không tự giang tay ra, chỉ tựa mặt vào vai X, ý là muốn X ôm mình.
X cảm thấy hơi buồn cười, đôi khi cố tình giả vờ không hiểu ẩn ý của Nice, mãi không giang tay ôm lấy chú mèo nhạy cảm, thế là trứng bữa sáng hôm sau sẽ bị cháy.
Sau khi Nice đã dần quen với sự thân mật thể xác, một ngày X đột nhiên nói: "Tối nay cậu ngủ cùng tôi đi."
"Tại... tại sao?"
"Vì mùa mưa dầm ở miền nam buổi tối sẽ rất lạnh."
Nhìn ánh mắt ngày càng nghi ngờ của Nice, X biện hộ cho ý định của mình, "Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi là một Liễu Hạ Huệ nổi tiếng đấy, chỉ là đắp chăn đơn thuần đi ngủ thôi."
"Nhưng thân nhiệt tôi hơi thấp." Nice nghĩ, trước đây ở Tháp Người Hùng, Xiao Yueqing chưa bao giờ đến gần mình.
"Cũng không phải là không thể làm ấm được, chen chúc một chút sẽ ấm thôi."
X kéo cậu vào lòng, áp chặt, cánh tay vòng lỏng quanh eo, hơi ấm truyền đến từ phía sau lưng, đốt một vết bỏng nhỏ trên vùng da tiếp xúc.
Chúng ta giống như hai con chim cút. Nice nghĩ trong lòng, cảm thấy phép so sánh này có chút không tôn trọng ân nhân, nhưng hình ảnh đó lại rất dễ thương, vì vậy quay lưng về phía X và vui vẻ một chút.
Những con chim cút được nuôi nhốt trong lồng mà cậu và Wreck từng thấy ở cổng trường cấp ba chính là như vậy, người bán chim cút để thu hút sự chú ý của học sinh, đã lót một miếng vải rách cho lồng, những con chim cút nhỏ bé co ro thành một cục ở một góc, tiếng kêu cũng yếu ớt.
Cậu có chút không đành lòng, cùng Wreck gom tiền mua một con về nhà, ôm nó vào lòng, nhưng sau đó... sau đó thì sao nhỉ? Nice phát hiện mình không thể nhớ ra một chút nào. Nhưng cũng không ngoài việc chết vì bệnh tật hoặc gió lạnh, dù sao con vật ốm yếu đó trông thực sự không thể sống sót qua mùa đông.
Hơi thở của X phả vào cổ, Nice cảm thấy một sự kỳ diệu, người đàn ông lạ mặt gặp trên phố lại khiến cậu hoài niệm một cách lâu ngày.
Suy nghĩ của X thì đơn giản hơn nhiều, ngón tay lướt qua lồng ngực gầy guộc của Nice còn có thể sờ thấy hình dạng của từng cái xương sườn, anh nghĩ trong lòng: "Ôi, ăn nhiều vào đi." Mặc dù X thực sự rất ghét đi làm, nhưng bây giờ xem ra phải cố gắng làm việc một chút rồi.
Mặc dù nguyên tắc của X là không bao giờ làm thêm giờ, nhưng chú mèo ở nhà lại có những nhu cầu ăn mặc rất quý tộc, lương cơ bản của người hùng số một cũng chỉ có 8k, thỉnh thoảng bán rẻ linh hồn để kiếm một chút tiền làm thêm cũng là một hành trình của người hùng chống lại hiện thực cuộc sống. X lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Nice.
Từ: Thích sữa dâu hơn nước tăng lực Anh phải làm thêm giờ một chút, chơi với chúng đi nhé 🧸🪀🧶
Một lúc sau nhận được tin nhắn trả lời, X mở ra cái liên hệ đặc biệt đó:
Từ: NiCEEEE 🐱
Ôi, đúng là một món đồ dễ thương mà... thủ đoạn cao siêu, thủ đoạn cao siêu. X cảm thán, đồng thời nhấn vào dấu sao để lưu tin nhắn này.
Bài học thứ tư: Hình dáng của tình yêu
"Hình như cậu béo lên rồi?" X đột nhiên nói, "Mấy ngày nay ôm cảm giác cuối cùng cũng có chút thịt."
Nice liếc nhìn X không nói gì, cậu sờ bụng mình, hình như là có thật.
Một trong những đặc điểm của con người là khi nhặt được một con vật nhỏ sẽ cho nó ăn liên tục, còn X thì có thể thực sự nói với người khác rằng mèo nhà tôi biết xào ba món và làm một món canh.
Tài nấu ăn của Nice thuộc hàng thượng đẳng, trước đây nhà ăn gì phụ thuộc vào X mang về nguyên liệu nào, dù là bí ngô hay củ cải, khoai tây hay bắp cải, đều có thể xào nấu thành những món ăn khác nhau. Điểm thiếu sót duy nhất là khẩu vị của cậu nhạt, X thỉnh thoảng sẽ mang đồ nướng về, Nice theo yêu cầu của X cũng sẽ ăn vài miếng, nhưng vẫn chỉ là một cái bụng chim, hai xiên thịt bò đã nói no rồi.
Cậu dần dần bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, bây giờ Nice thỉnh thoảng có thể tự ra ngoài một mình mà không cần X đi cùng. Mặc dù cũng có một chút ý muốn giấu cậu trong nhà, nhưng X cho rằng mèo không thể mãi nhốt trong nhà, đã nuôi thì phải chăm sóc thật tốt, từ thể xác đến tâm hồn, nhổ bỏ những chiếc đinh trong xương, tìm lại bản ngã, cuối cùng trở lại xã hội.
X đưa kính râm cho Nice, đeo vào sẽ thay đổi hình dáng của cậu trong mắt người khác, điều này giúp cậu có thể đi lại trong phố xá tấp nập với tư cách một người bình thường.
"Anh đã tạo hình cho tôi như thế nào?" Nice hỏi.
"Bí mật."
Sẽ không nói rằng đã tạo hình cho cậu với màu tóc và màu mắt giống hệt mình.
Trước khi tự ra phố một mình mà không có X đi cùng, Nice cần phải chuẩn bị rất nhiều. Kính râm, khẩu trang, áo hoodie rộng, quần ống rộng, để che đi vẻ ngoài nổi bật, khăn quàng cổ của X, để xoa dịu sự bất an trong lòng.
Đi dưới ánh mặt trời vẫn có chút không thoải mái, liệu trong đám đông xung quanh có tai mắt của TREEMAN đến bắt mình đi không, ném mình trở lại hoàn cảnh địa ngục đó. Mỗi khi cảm thấy cơn hoảng loạn sắp bùng phát, Nice sẽ vùi mặt vào khăn quàng cổ của X trong năm giây, mùi nước hoa quen thuộc sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn. Đây là sợi dây liên kết nhỏ bé mà cậu đã thiết lập với thế giới, mặc dù yếu ớt, nhưng hiệu quả.
Bước chân của những người trên phố vội vã, đôi khi cậu không biết mình đang ở đâu, rõ ràng ở khắp nơi đều có biển chỉ dẫn, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình lạc vào một nơi không đâu cả. Lúc đó cậu sẽ tìm một chỗ ngồi xuống bên lề đường, sờ khăn quàng cổ của X, nhẩm lại những thứ mà cậu cảm nhận được qua cái chạm: len, bông xù, mềm mại... từ đó liên tưởng đến những thứ cụ thể: ghế dài, sơn, màu xanh của lá cây, món mì chay buổi trưa, đèn giao thông, biển báo giao thông, tòa nhà văn phòng, nhà, X......... Điều này sẽ giúp cậu trở lại thực tại.
Cậu đứng dậy chỉnh lại quần áo, tiếp tục đi về phía mục tiêu.
Nice bước ra khỏi Walmart, cậu vừa dùng tiền tiêu vặt của mình để mua cho X một chiếc hộp cơm màu xanh, cùng tông màu với bộ đồ ngủ của X, trên hộp còn có một hình gấu nhỏ.
Cậu nâng niu chiếc hộp cẩn thận về nhà, buổi tối như một món quà quý báu, đưa cho X xem, đối phương rất ngạc nhiên, "Sao lại mua cái này cho tôi?"
"Không biết." Nice lắc đầu, bản thân cậu cũng không biết tại sao, nhưng khi đi ngang qua dãy kệ đó thì chỉ muốn mua chiếc hộp cơm này để tặng X, như vậy buổi trưa anh ấy có thể mang cơm đến công ty, không cần ăn cơm nhân viên nữa.
Lời cảm ơn của X là một cái ôm đầy lực, còn ôm Nice xoay hai vòng, Nice hơi ngơ ngác, biểu cảm ngây ngốc. X nói đây là sự báo đáp của tôi, một sự báo đáp nho nhỏ.
Ngày hôm sau đến chỗ làm, X chưa bao giờ mong chờ giờ ăn trưa đến thế, sao kim đồng hồ lại nhảy chậm thế này, trốn việc cũng cảm thấy thời gian trôi đi chậm như cả năm. Cuối cùng kim đồng hồ cũng chỉ đến 12 giờ, anh lập tức lấy hộp cơm ra khỏi túi và đi đến phòng pha trà để hâm nóng.
Mở hộp cơm ra, các ngăn được lót bằng cơm có thêm ngô, hai ngăn nhỏ hơn đựng thịt bò xào măng tây và trứng hấp tôm, ở rìa còn nhét thêm ba bông súp lơ. X có thể tưởng tượng ra Nice đang thầm rủa khi đóng gói, phải ăn nhiều rau vào!
X cảm thấy bây giờ mình chắc chắn đang nở một nụ cười hạnh phúc, một đồng nghiệp đến bắt chuyện: "Này! Này cậu kia? Cậu không ăn ở căng tin nữa sao?? Hôm nay có hamburger bò đấy."
"Ôi chà," X lắc lắc hộp cơm trong tay, "Người nhà làm cơm mang đi cho."
"Ganh tị với cậu có một người vợ hiền, vợ cậu nấu gì thế?"
"Món ăn gia đình. Cậu ấy nấu ăn rất ngon, cậu muốn nếm thử không?"
Cậu ấy? Đồng nghiệp nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi, nhưng món ăn này nấu thực sự rất ngon, chỉ là vừa định gắp thêm một miếng thì đối phương đã không cho nữa. Keo kiệt quá.
Trước khi rời đi, đồng nghiệp vẫn còn thắc mắc sao hôm nay người đàn ông ít nói này lại vui vẻ thế, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Tâm trạng tốt kéo dài cho đến khi tan làm, X gần như vừa ngân nga bài hát vừa dọn đồ, thành thạo vắt chiếc áo khoác dự phòng lên lưng ghế để tạo ra một hình ảnh giả là người vẫn còn ở chỗ làm, chỉ tạm thời ra ngoài, một cái búng tay đã dịch chuyển về nhà.
Hôm qua đã mua máy rửa bát trên mạng, đã đặt lịch hẹn người đến lắp đặt. Trước đây thấy tin tức nói nước rửa bát rất hại tay, nhưng Nice cứ khăng khăng phải rửa tay, mình muốn giúp thì Nice lại nói đó là một phần của sự báo đáp, không cho X nhúng tay vào. Chỉ có thể tự ý quyết định mua máy rửa bát về, hy vọng Nice sẽ không lại tự mình giận dỗi nữa.
Nhưng khi mở cửa, người chào đón anh không phải là một cái ôm dịu dàng, mà là một gã to lớn đã ngất xỉu trên sàn nhà. Gã đó đã bị đánh đến mức không thể gượng dậy, Nice đứng bên cạnh, thấy anh đột ngột về nhà cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
"X, gã này ăn nói thô lỗ." Nice nói. Gã thô lỗ này không hiểu sao lại gõ cửa vào, đóng cửa còn dùng sức. Sau khi biết chủ nhà chưa tan làm không có ở nhà, không chỉ hút thuốc trong nhà, mà còn nói những lời thô tục, ám chỉ đầy hạ lưu. Nice thực sự không kìm được, một cú đấm đã khiến gã im miệng.
Nhìn gã đàn ông vạm vỡ đã bị trói chặt và bất tỉnh trên sàn, X lại thấy đau đầu. Mặc dù Nice đã tin tưởng và dựa dẫm vào mình là một điều tốt, nhưng cái này...
Anh tự nhủ mình vẫn phải đối xử với người bạn cùng phòng như với một con mèo, bắt một con chuột và đặt nó trước cửa phòng là một nghi thức trọng đại đối với mèo.
Anh ngồi xuống sờ quần áo của gã, trong túi tìm thấy thẻ làm việc mà gã tùy tiện nhét vào. Quả nhiên, là thợ lắp máy rửa bát.
"Chúng ta không thể tùy tiện bắt người khác tra tấn, chúng ta đâu phải cảnh sát Gotham. Thôi, tôi tin rằng tối nay anh ta đã nhận được một bài học rồi, lát nữa tôi sẽ xóa ký ức của anh ta và thả anh ta đi."
"Không được." Nice rõ ràng đã rất tức giận, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Không đấm chết tên khốn này đã là nương tay, hắn ta lại dám nói những lời như vậy, không chỉ sỉ nhục mình, mà còn sỉ nhục X. Nếu là trước đây... dừng lại, Nice nhắc nhở mình, ở đây không có trước đây.
X búng tay, gửi gã đó đi, ở lại đây e rằng sẽ có án mạng xảy ra. Nhưng khi dịch chuyển, anh cố tình làm rơi quần áo của gã, hy vọng khi phát hiện mình trần truồng xuất hiện trên phố đông người, gã ta sẽ học được thế nào là lễ độ.
Nhưng Nice vẫn còn giận, cậu rất bực bội vì X đã nương tay, làm ngơ trước tiếng gọi hơi nịnh nọt của X, một mình ngồi trên sofa giả vờ như không nghe thấy.
X gọi cậu mấy lần nhưng cậu vẫn bướng bỉnh không trả lời, thế là anh kéo dài giọng: "Nice~ Không ngoan à? Vậy anh sẽ tóm cậu ra ngoài nhé~"
Nice lập tức ngẩng đầu lên, biểu cảm hoàn toàn không thể tin được, trong mắt tràn đầy: "Anh dám bỏ rơi tôi!"
"Không... không được!" Nice nín nhịn vài phút, cuối cùng cũng hét lên, "Anh không được vứt tôi ra ngoài!"
X không nhịn được chọc cậu: "Tại sao?"
"Tóm lại là không được." Nice lườm anh, "Tôi sẽ không đồng ý đâu."
Cuối cùng cũng bướng bỉnh rồi. Chỉ giận dỗi một chút như thế này cũng dễ thương quá đi.
"Được rồi được rồi, như một lời xin lỗi, tối nay tôi dẫn cậu ra ngoài ăn nhé? Sao hả?"
Cậu thấy không, không ngoan cũng chẳng sao, thoải mái đưa ra yêu cầu cũng chẳng sao. Ngay cả khi cậu lỡ làm sai điều gì, thế giới cũng sẽ không sụp đổ, ngay cả khi cậu không muốn làm gì, cũng sẽ không vì thế mà bị bỏ rơi. Mối quan hệ giữa người với người vốn nên là như vậy.
Bài học thứ năm: Đêm dài thăm thẳm
X không uống được rượu, nhưng Nice nói tửu lượng của cậu khá tốt. X hỏi ý kiến bác sĩ chuyên khoa rồi gọi hai chai bia tuyết cho cậu. Nice uống rượu rất tỉnh, uống nhiều chỉ ngồi ngây ra. X hỏi sao lại ngẩn ra thế, Nice nói buồn ngủ, muốn về nhà.
Cậu vươn tay nắm lấy tay X, dùng ngón trỏ và ngón cái bóp thành hình búng tay, rồi ngước mắt nhìn X, lặp lại một lần nữa là muốn về nhà.
X trực tiếp dịch chuyển họ về giường. Chiếc giường đơn đã ngủ hai người trong một thời gian dài không còn ranh giới rõ ràng, chiếc mặt nạ ngủ và nút bịt tai của X bị ném ở bên gối của Nice, con thú nhồi bông mèo của Nice chất đống ở góc bên phía X. Đèn bàn và tủ đầu giường vẫn là cái X từng mua, còn ga trải giường và vỏ chăn thì đã hoàn toàn là phong cách của Nice.
Nice như một con bạch tuộc quấn lấy, cuộn tròn trong lòng X bắt đầu rên hừ hừ. X hơi bực mình, nếu biết rằng ngay cả Nice cũng không thể thoát khỏi "tâm sự sau khi say", X đã dùng chiêu này từ lâu rồi.
"...Hôm nay, tôi có quá đáng không?" Nice hỏi, "Đánh gã kia bất tỉnh..."
"Đâu có? Đó là bài học xứng đáng cho hắn."
X thấy hơi buồn cười, sao cậu vẫn còn băn khoăn chuyện này thế. Tính khí thì lớn, nhưng lại không thể ra tay tàn nhẫn, tốt cũng tốt một cách vô lực, xấu cũng xấu không đến nơi đến chốn. Sau khi giận dỗi lại cẩn thận suy nghĩ xem có quá đáng không, cứ như vậy mới sống vất vả chứ.
Nice ngước mắt nhìn anh, đôi mắt xanh đục ngầu, cậu mở miệng, giọng nói nhẹ như tiếng thì thầm: "X, anh là một người bạn thân thiết của Người hùng Mỉm cười... Anh nói xem, nếu anh ấy vẫn còn sống, sẽ nghĩ tôi là một đứa trẻ hư không?"
Sao đột nhiên lại nặng nề thế này, X nghĩ, vừa nãy không phải còn đang làm nũng sao?
Nhưng nếu muốn thực sự bước đến ngày mai, đây là điều không thể trốn tránh. Vì vậy X ngồi dậy, kéo Nice lên đối mặt với mình.
"...Cậu phải đi hỏi anh ấy mới biết được. Cậu đã làm những việc xấu, gián tiếp hại chết người khác, đó là sự thật, cậu có những người cần phải chuộc tội."
X lắc đầu, "Tôi không thể yêu cầu cậu vứt bỏ quá khứ, cũng không thể hứa hẹn một tương lai hạnh phúc, bởi vì cả thể xác và tâm hồn của cậu đều đang chịu tổn thương nặng nề. Nhưng tôi cần cậu giữ vững sức mạnh cần thiết, để nỗ lực duy trì sự bình yên và phẩm giá của mình, một người chìm đắm trong quá khứ không thể có tương lai."*
X đưa hai tay đỡ lấy đầu cậu, Nice biết người đang chạm vào mình là X, nhưng hành động này vẫn kích hoạt nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng cậu, cơ thể lại bắt đầu hơi run rẩy, thật đáng sợ, thật nặng nề, không thở được, muốn chạy trốn.
"Nhìn tôi này." X nói, giọng điệu không cho phép nghi ngờ. "Tôi là ai?"
Nice ngước mắt lên, đôi mắt của X đang nhìn chằm chằm vào cậu, với sự động viên, bao dung và một vài cảm xúc mà cậu vẫn chưa hiểu rõ. Dưới ánh mắt đó, giọng Nice trở nên kiên định hơn một chút, "...X, anh là X."
"Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Tôi đang ở, nhà của chúng ta."
"Vậy thì, hãy nói cho tôi biết," X hít một hơi sâu, từng chữ một hỏi cậu: "Cậu là ai?"
"Tôi... tôi không biết..."
Tôi là... ai? Cậu dường như chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.
X không nói gì nữa, im lặng, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Nice. Cậu đã từng sống vì ai, bây giờ lại sống vì cái gì, trong tầm nhìn tinh thần của cậu, cậu là ai? Cậu là một vũ khí sao? Cậu là một cái tên, hay một ham muốn?
Nice nhìn X, cậu không biết phải trả lời thế nào. "Phản kháng" là một tài năng bẩm sinh, có những đứa trẻ sinh ra đã biết tức giận trước sự bất công, trong khi những đứa trẻ khác thì run sợ chấp nhận tất cả những gì được áp đặt lên mình, ngay cả một sự phản kháng nhỏ cũng chẳng khác gì bị lột da rút gân. Những đứa trẻ như vậy phần lớn chỉ có thể trải qua một thời niên thiếu im lặng, dài đằng đẵng, như một chiếc túi nhựa bọc chặt lấy làn da. Và Nice còn bất hạnh hơn, cậu có một vẻ đẹp, nhưng lại chỉ có một tinh thần mỏng manh như cành hoa, một giọt sương cũng có thể dễ dàng làm nó gãy.
X thở dài, "Khi nào cậu sẵn sàng, chúng ta có thể cùng nhau đi thăm Smile." Ngón tay X lướt qua hốc mắt Nice, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài, giọng anh hơi nghẹn lại: "Anh cũng rất nhớ anh ấy."
Nice khóc không ngừng, nước mắt trượt dài trên mặt, làm ướt tay X, làm ướt cổ áo ngủ của mình, làm ướt tấm màn mỏng mà số phận đã khoác lên, làm ướt những đêm ngày nuốt vào trong im lặng. Cậu đã từng mang trên vai những kỳ vọng nặng nề đến vậy, trong những hình ảnh lướt nhanh, cuộc đời không ngừng lùi lại, lùi lại, hơn hai mươi năm qua, như một giấc mộng phù du.
Cậu gục vào người X khóc òa lên, cuối cùng cũng trở lại là cậu bé khao khát người hùng và công lý ngày nào, cậu vẫn còn tương lai để đến, một làn gió trong lành đang thổi tới từ những ký ức tuổi thơ.
"Chúc mừng cậu, Nice." X nói nhẹ nhàng, sau bao năm tháng, cuối cùng chiếc đinh cũng được nhổ ra.
Chúc mừng cậu, một người có vết nhơ, một người chưa kịp lớn, một người đã trải qua đấu tranh, một người không còn trốn tránh, một người bắt đầu lại từ đầu, một con người hoàn toàn.
X, tôi đã tìm thấy sợi dây liên kết với thế giới rồi, Nice nhẹ nhàng ôm lấy eo người đàn ông tóc đen, "Cảm ơn anh."
Bài học cuối cùng: Trưởng thành, cái chết và ngày mai
Cậu nhớ lại một vài chuyện từ rất lâu rồi.
Khi còn học cấp ba, cậu thích dùng máy nghe nhạc để nghe "Where is the love" của Black Eyed Peas, cũng bị truyền cảm hứng bởi "We are the world" của MJ với hình ảnh một gia đình toàn cầu.
Cậu nhớ mình đã từng cùng người bạn thân nhất giang hai tay bắt chước bay từ một con dốc ở sân trường xuống, Wreck không tìm đúng điểm tiếp đất nên bị chấn thương đầu gối, phải bó bột nửa tháng. Nice đẩy xe lăn đưa cậu đi dạo, thì thầm: "Xin lỗi Wreck, nếu tớ thực sự có thể bay thì tốt rồi." Có lẽ khả năng bay là được có từ đó.
Và kết cục của con chim cút nhỏ đó. Nó không chết nhanh như mọi người dự đoán, mà lại lớn lên một cách hoang dã ở vùng nông thôn trở thành một con chim cút to lớn, để lại hàng chục con cháu, sống cho đến khi thọ hết.
Nice đủ may mắn, sau khi lạc lối vẫn có thể rút lui một cách trọn vẹn khỏi trò chơi người hùng ngớ ngẩn, được người khác chăm sóc lại từ đầu, từ da thịt đến linh hồn. Nhưng sự thối rữa và bất công vẫn tràn ngập trên thế giới này, trẻ em chết trong chiến tranh, phân biệt đối xử sinh ra lòng hận thù, truyền thông định hình dư luận...
X đã dạy cậu rất nhiều điều, "tình yêu" là thứ quan trọng nhất trong số đó. Dù nghe có vẻ sáo rỗng đến đâu, nhưng "tình yêu" vẫn là sự theo đuổi đơn giản, thuần túy và tột bậc nhất của xã hội loài người.
Cậu vẫn cần tiếp tục uống thuốc, tái khám, sự phục hồi của bệnh tâm thần cần một thời gian rất dài, nhưng may mắn là mỗi khi rơi xuống đáy của bệnh tình lại luôn có vòng tay của X.
Nice nghĩ có lẽ đợi đến khi mọi thứ hoàn toàn ổn định, cậu sẽ quay lại trường đại học để tiếp tục học. Cậu nói với X rằng cậu muốn học xã hội học, để tìm ra những câu trả lời phù hợp hơn cho thế giới đầy cảm xúc vẫn đang không ngừng vận động này.
X bảo cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng của sao mai đã mờ đi, một mặt trời mới đang mọc lên ở đường chân trời xa xôi.
Nỗi u buồn về cái chết lướt qua như một đóa pháo hoa, bay lên đi, Nice, hãy để gió ban mai nâng đỡ đôi tay cậu, bay đi.
Ngày tốt nghiệp: Giữa cậu và tôi
X không ngờ Nice lại kén chọn đến vậy, gần như là quá chi li. Không biết có phải tính cách kén chọn của cậu đã tạo ra tác dụng phụ đó, hay chính tác dụng phụ của sự ép buộc đã khiến cậu vẫn duy trì một quy tắc sống tỉ mỉ.
Và nhất định phải mang bộ quy tắc này áp dụng lên cả X.
Ví dụ như về nhà phải rửa tay, phải thay quần áo ở nhà mới được vào cửa, phải dùng con lăn dính bụi để làm sạch lông trên bộ vest, phải giặt riêng quần áo có chất liệu khác nhau, phải ăn uống cân bằng.
Nice thường xuyên "giáo dục" anh: Sao lại kén ăn nữa rồi? Không được chỉ ăn đồ ngọt!
Đừng uống nhiều sữa dâu nữa, có phải lén lút uống ngoài đường không? Anh sắp béo thành một quả cầu rồi.
X biện hộ cho vóc dáng của mình, kéo áo ngủ lên khoe cơ bụng. Nice không chút khách sáo nhéo vào, chỉ trỏ: Mềm nhũn ra rồi! Uống nữa sẽ thành một khối bụng bự, rồi sẽ thành một ông béo, búng tay sẽ bị trượt, rồi sẽ thành một vai diễn hài đấy!
X, mau đi tắm đi, bẩn quá! Còn nữa, thay quần áo ra đi, đã mặc cái áo xấu xí này hai ngày rồi, sao không mặc quần áo tôi chọn cho anh?
Xấu à? Đây là cuối tuần không phải đi làm. X thì rất hài lòng với chiếc áo phông và quần short rộng thùng thình của mình. Thật lòng mà nói, quần áo mà Nice chọn, ngoài cậu ra thì ai mặc vào cũng có cảm giác như một nam người mẫu làng chơi.
Nhưng đôi mắt mèo không thể chịu được những thứ xấu xí, vẻ mặt như thể nếu X không cởi ra thì sẽ tự tay lột, thái độ ngang ngược đến mức suýt cưỡi lên đầu anh.
X một chút cũng không nhớ lúc chú mèo còn cung kính, dáng vẻ này rất tốt, không cần phải cẩn trọng ngoan ngoãn, không cần phải nghe lời, đã đủ để được yêu.
Nice vẫn đang nói mau cởi cái áo xấu xí này ra, tốt nhất là cắt nát rồi đốt đi, X không chịu được cậu, cởi áo ra. Rồi lại muốn ôm, Nice đẩy anh ra nói phải đi giặt quần áo trước. X búng tay, chiếc áo phông gấu teddy màu tím yêu quý của anh đã đi đến nơi nó nên đến, X cho là giỏ đồ giặt, Nice cho là thùng rác.
"Đột nhiên làm cái trò này làm gì." Nice liếc anh một cái.
"Sao nỡ để em tự giặt quần áo chứ, cưng."
X nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu, Nice không còn vẻ sợ hãi đến run rẩy nữa, ngược lại còn thân mật và nhiệt tình cọ vào tay X, đây mới là phản ứng lành mạnh của một chú mèo khi được vuốt ve.
Thế là X vòng tay qua eo cậu, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng.
Hình dáng của tình yêu có ngàn vạn kiểu, nụ hôn luôn là phản ứng chân thành nhất từ tận đáy lòng.
Khi buông cậu ra, mặt Nice đã đỏ bừng, ấp úng nói: "Đây... đây cũng là hoạt động xã giao bình thường giữa bạn bè sao?"
"Không phải đâu, đây là hoạt động xã giao của người yêu."
"Anh đã nói là anh thích từng bước một mà, bây giờ chúng ta đã nắm tay, ôm, hôn, tỏ tình rồi..." X cười xấu xa, ghé sát tai Nice thì thầm: "Cậu nói cho anh biết... bước tiếp theo là gì?"
HẾT
*Dựa theo Camus, "Le Soir Républicain" 1940.1.1
Ghi chú: Đây vốn là ghi chú cuối cùng mà tôi viết trước khi tập 23 được phát sóng, bây giờ không biết phải đối mặt với nó bằng tâm trạng nào. Nhưng tôi vẫn dán nó ở đây, vẫn gửi lời chúc phúc đến cậu, Nice, người đã nỗ lực theo đuổi, người không có gì cả. Chúc cậu được giải thoát.
Tôi luôn cảm thấy Nice chưa bao giờ thực sự trưởng thành, sự độc lập về tinh thần là một lần tái sinh thứ hai, nhưng Nice đã chết trước khi được tái sinh. Có lẽ cách giải thích của tôi khác với mọi người, tôi nghĩ Nice là một đứa trẻ có tính cách yếu đuối, thậm chí có thể nói là hèn nhát, đặc biệt là so với Moon, và giấc mơ được mượn sẽ không thể đi xa. Cái kết đẹp nhất của cậu là sau khi trải qua đau khổ, chấp nhận sự bất lực của chính mình. Viết được một lúc tôi cảm thấy như đang ở trong phim trường Evangelion, viết xong hình như cũng đã trải qua một cuộc "bổ sung con người". Viết đến cuối tôi chợt thấy Nice nói: "Tôi sẽ đi yêu những gì tôi yêu." Rồi thế giới nổ tung, tất cả mọi người vây thành một vòng tròn bắt đầu vỗ tay. Dòng phụ đề hiện lên: Cha, con cảm ơn, Mẹ, tạm biệt, tất cả các con, chúc mừng các con. Tóm lại hy vọng Mona Lisa của Nice có thể gặp cậu. Cậu tuy không phải là một người tốt, nhưng cuối cùng cậu đã trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro