Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[XNice] Báo cáo trị liệu chứng rối loạn nhận thức cảm xúc

https://saobienaole.lofter.com/post/31a27329_2bf507ede

*

 (Thượng)

Thế giới trong nguyên tác, có yếu tố nhân vật ooc, mọi thiết lập đều phục vụ cho cốt truyện.

Lưu ý:

Chương này thiết lập X với mái tóc đen sẽ là ngoại hình chính, không thích sử dụng năng lực, mỗi ngày đều đi bộ và đi tàu điện ngầm để đi làm.

Chương này thiết lập Nice có chướng ngại nhận thức cảm xúc, không hiểu về tình yêu bình thường, sẽ có những hành vi như tự làm tổn thương, theo dõi, nhìn trộm.

Nếu không thích những yếu tố này, xin hãy nhanh chóng rời đi, đừng cố xem để rồi cảm thấy khó chịu.

Nếu chấp nhận, chương này dài hơn 5000 chữ.

X cảm thấy gần đây có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ là khi đi trên phố sẽ có một ánh mắt có như không có. Khả năng cảm nhận của X vốn dĩ rất chính xác, anh có thể khẳng định chắc chắn có người đang quan sát mình, nhưng để tìm thấy ánh mắt đó giữa biển người thì không được thực tế cho lắm.

X cầm một lon nước giải khát lạnh và thỉnh thoảng lắc chiếc cặp công văn trên tay. Thực ra anh không bận tâm đến ánh mắt đó, bởi vì cảm giác bị theo dõi này chỉ xuất hiện khi anh đi trên phố lúc tan tầm.

Nói cách khác, điều này không được coi là một mối nguy hiểm.

X thậm chí còn nghĩ, có khi nào có một người làm công ăn lương giống như mình, mỗi ngày đều đi làm trên con đường này và nhìn thấy mình, nên cảm thấy cùng là người làm khổ nơi đất khách, tràn đầy sự đồng cảm.

Con đường này nằm ở trung tâm thành phố, là con đường X nhất định phải đi qua để đến chỗ làm. Đương nhiên, vì đây là trung tâm thành phố, nên cũng là nơi thường xuyên diễn ra những màn đánh nhau giữa anh hùng và phản diện.

Thỉnh thoảng X cũng có thể thấy vài màn thú vị, mặc dù có thể sẽ có một số thương vong, nhưng các anh hùng của Liên minh sẽ kịp thời giải quyết. X không cần bất kỳ thủ đoạn tuyên truyền nào, vì vậy khi không cần thiết, anh tuyệt đối sẽ không sử dụng năng lực.

X coi những trận chiến thú vị đó là thời gian thư giãn trong những ngày làm việc bình thường, dù sao thì đi làm cũng chẳng có gì thú vị để nói.

Giống như hôm nay, X như thường lệ đi trên phố, tay cầm một lon nước có ga.

Sau đó, mặt đất dưới chân anh đột nhiên nứt ra. Tiếp theo, một người lóe lên trước mắt anh.

Nice bay đến trước mặt X một cách đột ngột, khoảng cách rất gần, X cảm thấy mình có thể đếm được có bao nhiêu sợi lông mi trên mặt Nice. Nice không cười, chiếc áo choàng bay phấp phới sau lưng theo gió, tạo thành một cái bóng khổng lồ bao trùm lấy X. Đôi mắt xanh thẳm của cậu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt khó lường vì mái tóc liên tục bay bay.

X có chút bàng hoàng, bởi vì tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt. Sau đó, lon nước trên tay anh bị Nice giật lấy, đồng thời Nice vác anh bay đi khỏi hiện trường. Rồi lại một khoảnh khắc nữa, chân X lại chạm đất, Nice trả lại lon nước cho X, sau đó nhìn X, nói một câu: "Cẩn thận." Rồi không quay đầu lại bay đi ngay, để lại X trong gió đang ngơ ngác.

X ngẩng đầu nhìn xung quanh các tòa nhà, tốt, cách chỗ vừa rồi chắc phải một cây số. X cúi đầu nhìn lon nước trên tay, tốt, một giọt cũng không sánh ra. Nice bay cực kỳ nhanh, toàn bộ quá trình có lẽ không quá 20 giây, X hoàn toàn không kịp nhìn rõ những công trình xung quanh đã bị đưa đi mất.

Hiện trường Nice sẽ đến giải quyết, nên X cũng không cần tìm hiểu thêm. May mà là giờ tan tầm, nếu không X lại phải tốn tiền đi taxi.

X cầm lon nước lên lại uống ực ực, anh biết Nice, nhưng trong ấn tượng của anh thì chàng trai đẹp đó luôn mỉm cười với mọi người. Vì vậy, X rất thắc mắc tại sao Nice lại không cười với mình?!

Chắc là tâm trạng cậu ấy không tốt, hoặc lúc đó quá khẩn cấp không cần phải cười. Nếu là như vậy X đương nhiên sẽ không thắc mắc, anh đâu phải người thích lo chuyện bao đồng.

Nhưng, ánh mắt của Nice tuyệt đối không bình thường! Một vẻ mặt như có thù oán với mình, hơn nữa toàn bộ quá trình đều là vẻ mặt như vậy, thật sự là đối xử khác biệt, Nice đối với người khác cũng như vậy sao?

Nhưng X chỉ để ý vài giây rồi gạt chuyện này ra khỏi đầu, dù sao anh cũng không quen Nice. Anh chỉ là một người bình thường được công lý cứu giúp.

Ban đầu X thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng mấy tháng nay, mỗi khi anh gặp nguy hiểm, bất kể có bị ảnh hưởng hay không, giây sau Nice đều sẽ xuất hiện trước mặt anh, rồi coi anh là đối tượng cứu trợ đầu tiên và đưa anh đến khu vực an toàn.

Vũ khí bay loạn xạ, bị Nice đấm bay.

Tên lửa bay đến, bị Nice đá bay.

Sóng xung kích cách xa mấy trăm mét, Nice có thể dùng ma thuật đối đầu.

X thật sự không hiểu, khả năng bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến trên phố vốn dĩ đã thấp, X mấy tháng nay chỉ gặp vài lần, nhưng mỗi lần, Nice đều xuất hiện một cách hoàn hảo!

Chưa kể đến việc luôn có cảm giác bị giám sát, sự trùng hợp này thật sự... Chờ đã, bị giám sát? X lấy một đồng xu từ trong túi ra nghịch, đây là một thói quen nhỏ của anh khi suy nghĩ.

Xuất hiện quá nhanh, người bình thường không thể phản ứng nhanh như vậy được. X tung đồng xu trong tay lên, phát ra tiếng "đinh" giòn tan. Trừ khi... Nice ban đầu đã ở gần đó, hoặc, cậu ấy vẫn luôn theo dõi mình, nên mới có thể phản ứng ngay lập tức...

X đỡ lấy đồng xu bay xuống, phát hiện trên đồng xu có chút mồ hôi tay của mình. Không thể nào... Suy đoán này thật sự đáng sợ, X lẩm bẩm trong lòng. Con người không thể ác ý phỏng đoán về một người, huống hồ là một chàng trai đẹp trai, cười rất đẹp và còn cứu mình nữa.

Không đúng! Nice chưa từng cười với anh một lần! Tại sao chứ?

Vì vậy, khi gặp lại Nice, X đã chặn Nice đang định bay đi, trực tiếp mở miệng hỏi: "Mấy tháng nay người theo dõi tôi là cậu sao?"

X không tự tin, thậm chí anh còn không muốn hỏi ra, nhưng anh thật sự rất tò mò. X ước tính phản ứng của Nice trong đầu.

Khả năng thứ nhất, Nice nghe xong vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt hỏi mình kết luận này từ đâu mà ra.

Khả năng thứ hai, Nice có chút nghi ngờ, cười hỏi mình có gặp phải rắc rối gì không.

Khả năng thứ ba...

Nice nghe xong không có bất kỳ biểu cảm nào thay đổi, mắt không chớp mà chỉ nhìn thẳng vào X, bình tĩnh nói:

"Ừm, xin lỗi. Nhưng bây giờ tôi không thể giải thích với anh, tôi cần phải hoàn thành công việc trước, sau đó báo cáo với quản lý. Nếu anh muốn biết thì tối nay tám giờ đợi tôi ở sân thượng tòa nhà văn phòng bên cạnh tập đoàn TREEMAN. Khóa ở đó trước đây tôi đã cạy rồi, anh có thể đi thẳng lên."

Nice bình tĩnh như đang báo cáo công việc, không có bất kỳ biểu cảm nào mà X muốn thấy, nói xong liền đi.

7:56 tối, X ngồi trên sân thượng vô vị hóng gió, đầu óc vẫn còn hơi rối. X bây giờ không biết mình nên tức giận hay buồn bã, đối phương cứ thản nhiên thừa nhận như vậy sao? Tại sao lại đơn giản thế? Điều này khiến anh, một nạn nhân, cảm thấy vô cùng lúng túng!

X nghĩ không thông, đổi bên chân bắt chéo. X dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao anh đến để nghe Nice giải thích, ở đây đoán cũng chẳng có ý nghĩa gì.

8:00, X cảm thấy có một luồng gió xuất hiện sau lưng, là Nice. Nice giống như một chiếc đồng hồ báo thức chính xác, mỗi lần đều xuất hiện đúng lúc, lần này cũng vậy.

Nice bay đến, từ trên trời từ từ hạ xuống, chiếc áo choàng sau lưng bay phấp phới, xung quanh còn có một đàn bồ câu trắng vây quanh.

Màn xuất hiện này thực ra rất đáng kinh ngạc, nhưng trong đầu X chỉ có một câu hỏi duy nhất: Chim bồ câu buổi tối cũng xuất hiện sao?

Nice không nhanh không chậm đi đến bên cạnh X, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp, quỳ nửa gối, đối mặt với X, rồi từ từ mở lời: "Tôi... thừa nhận, mấy tháng nay tôi đúng là vẫn luôn theo dõi anh."

Nói ra rồi! X nghe lại vẫn cảm thấy rất sốc, tại sao, tại sao lại để ý một người bình thường? X nhướn mày, ra hiệu cho Nice nói tiếp.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, là lúc đang làm nhiệm vụ. Chính là, giữa biển người mênh mông bỗng nhiên nhìn thấy anh." Nice có chút ngập ngừng, nhưng trên mặt không có vẻ rối rắm, dường như chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để X có thể hiểu.

"Anh đối với tôi rất đặc biệt, nhưng tôi không thể giải thích đó là loại đặc biệt gì, có lẽ là cái mà mọi người thường nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên."

"Khoan đã! Cậu không có bạn gái sao?" Tâm trạng của X rất phức tạp, cái tai họa từ trên trời rơi xuống này anh không muốn nhận.

"Anh nói Moon sao, cô ấy là do công ty sắp xếp cho tôi, để tăng giá trị tín nhiệm, thực ra tôi và cô ấy chỉ là đồng nghiệp, trên bề mặt là người yêu."

Nice không chớp mắt mà tiết lộ mặt tối của công ty, X chỉ có thể đứng một bên cảm thán, anh cảm thấy Nice coi trọng mình quá mức rồi.

Nice còn muốn nói tiếp, nhưng bị X vội vàng ngắt lời. X không muốn nghe nữa, bây giờ anh rất hối hận vì đã đến để nghe Nice giải thích, các dây thần kinh trong đầu anh cứ giật giật liên tục, một chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra với mình. Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư, có đánh chết X cũng không tin thứ đó.

"Cho nên cậu mới theo dõi tôi? Cậu thậm chí còn không biết tôi là người như thế nào." X tức quá hóa cười, anh cảm thấy thật sự có chút hoang đường.

"Bởi vì tôi không quen anh, nên tôi đã dành một tuần trên con phố lần đó nhìn thấy anh, vào khoảng thời gian đó để quan sát, may mà tôi đã tìm thấy anh, và phát hiện ra con đường này là con đường anh đi qua mỗi ngày để đi làm." Nice không để ý đến biểu cảm phong phú và tức giận trên mặt X, nhưng cậu rất thích phản ứng của X.

Sợ đến chết khiếp. X có chút nghi ngờ cuộc sống, một nhân vật của công chúng như vậy lại làm chuyện này sao, có chút không thực tế. Nhưng Nice đã thừa nhận, không đúng, tại sao cậu lại thừa nhận một cách sảng khoái như vậy?

Nice dường như nghe thấy những nghi vấn trong lòng X, thở dài một hơi, cũng ngồi xuống, chân đung đưa trong không trung.

"Tôi không biết phải giải thích với anh như thế nào, bình thường tôi cũng không có nhiều thời gian, chỉ khi không bận mới đến xem anh một chút. Hơn nữa tôi không phải lúc nào cũng theo dõi anh, ví dụ như biết anh làm việc ở công ty nào, nhà ở đâu. Dù sao thì tôi cũng không có ý định làm phiền cuộc sống của anh."

Mái tóc của Nice bị gió thổi bay lên, từng sợi tóc nhẹ nhàng được chiếu sáng rõ ràng dưới ánh đèn của tấm biển quảng cáo đối diện, con mắt trái thường bị che lại lộ ra, đôi mắt nhìn vào tấm biển quảng cáo đối diện có chút xuất thần, "Vì vẫn luôn theo dõi anh, nên tôi có thể phát hiện nguy hiểm và cứu anh ngay lập tức, mặc dù hành động tự ý này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho công ty."

"Cậu, có thể hiểu được hành vi của mình không?" X nghi ngờ nhìn Nice, anh cảm thấy Nice có chút không bình thường.

"Có lẽ... có thể. Việc tôi theo dõi anh như vậy đúng là không phải, nhưng tôi không tìm thấy cách nào khác để gặp được anh." Nice nói nhỏ, giọng điệu có chút dịu lại, mắt nhìn xuống và chớp chớp, dường như có chút tủi thân.

Tên nhóc này, nhất định có vấn đề! Tuyệt đối không phải như những gì chiếu trên tivi. X bây giờ toàn thân khó chịu, yêu đương thì anh chưa từng, nhưng anh biết chắc chắn không phải là như thế này.

X chống tay, đột nhiên đứng dậy, bây giờ anh không muốn ở lại đây một giây nào nữa, anh cần phải làm rõ rốt cuộc Nice đã xảy ra vấn đề ở đâu.

"Đi cùng tôi dạo phố, không thể cứ nói chuyện ở đây được." X cúi đầu nhìn Nice.

"Tôi có lẽ không được, ở đây gần công ty nhất, nếu bị phát hiện tự ý rời đi cũng dễ bù đắp." Nice không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn X giải thích.

"Đi, hay không đi?" X đẩy kính, nhảy xuống sân thượng, quay đầu lại nhìn Nice.

"Cho tôi vài phút." Nice vừa nói vừa lấy điện thoại ra, gọi một cuộc, nói vài câu, giây tiếp theo, một cánh cổng truyền tống của Moon xuất hiện bên cạnh Nice, cùng lúc đó còn có tiếng Moon la hét: "Tại sao gần đây anh cứ hay ra ngoài thế! Chỉ cần bị bắt gặp một lần thôi! Chúng ta đều sẽ bị cấm túc đấy!"

Nice vội vàng xua tay ra hiệu cho Moon đừng hét to như vậy, nở một nụ cười xin lỗi với cô rồi đi vào cổng truyền tống.

Tiếng của Moon X vẫn nghe thấy được, đại khái là Nice cần Moon mở cổng truyền tống để cậu quay về trước khi quản lý đến. Cậu sẽ mang đồ nướng mà cô thích về làm quà cảm ơn.

Chậc, cứ không chịu cười với mình, quan hệ lại tốt như vậy. X lẩm bẩm trong lòng, nghĩ nếu cậu không ra thì mình cũng mặc kệ.

Nhưng rất nhanh Nice đã ra ngoài, hoàn toàn thay một bộ quần áo khác, mặc một chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, và quần thể thao màu xám, đội mũ che tóc, mái tóc dùng hai chiếc kẹp nhỏ kẹp lên. Hai chiếc kẹp nhỏ có màu xanh, vàng, trắng đan xen, có lẽ là quà lưu niệm mà TREEMAN làm cho Nice, dù sao thì cũng rất hợp với cậu.

"Sao cậu không đeo thêm khẩu trang?" X cười trêu chọc, anh cảm thấy hình tượng của Nice đã hoàn toàn thay đổi, khác với phong cách ăn mặc thời trang thường ngày.

"Lẽ ra sẽ đeo, nhưng thấy anh thì không đeo nữa." Nice đi đến bên cạnh X, nhìn X một cái. X hiểu ý, cất bước đi trước.

Bây giờ trời vẫn chưa muộn, trên phố vẫn rất náo nhiệt. Có rất nhiều người vừa ăn tối xong ở trung tâm thương mại đang thong thả đi dạo trên phố, cười nói về những chuyện vui trong ngày. Các cửa hàng xung quanh dùng ánh đèn tông màu ấm áp để thu hút ánh nhìn của người đi đường, còn có mùi thơm của đồ ăn vặt cũng vô tình lôi kéo mọi người đến trước cửa hàng. Đương nhiên, cũng phải chú ý đến những đứa trẻ đang chơi đùa trên vỉa hè, bởi vì nếu không chú ý chúng sẽ trực tiếp đâm vào người bạn.

X cảm thấy thật kỳ diệu, nếu nói lời tỏ tình thẳng thắn và trực diện là một người cần phải lấy hết dũng khí để nói ra, thì Nice lại cứ như không tốn tiền mà đổ từng rổ từng rổ vào người anh.

"Tại sao cậu lại thích tôi?" X vừa đi vừa quan sát xung quanh, suy nghĩ nên mua gì đó để ăn, anh muốn làm cho cuộc trò chuyện thoải mái hơn, mặc dù Nice có thể sẽ không bận tâm đến những điều này.

"Từ nhỏ tôi đã không có nhiều cảm xúc, không nhạy cảm với những thay đổi xung quanh." Nice ngẩng đầu nhìn anh từ phía sau, ngoan ngoãn đi theo sau X, những cửa hàng náo nhiệt xung quanh không hề thu hút sự chú ý của Nice. "Nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy rất kỳ diệu, cảm giác này là thứ mà trước đây tôi chưa từng cảm nhận được."

"Cho nên cậu gọi cảm giác đó là thích?" X nhìn mãi cũng chẳng thấy gì ngon, may mà phát hiện ra một tiệm XFC, mặc dù anh đã ăn tối rồi, nhưng anh rất vui lòng để Nice nếm thử.

"Tôi nghĩ thích anh không có gì là không tốt, tôi hy vọng đó là thích, tôi có thể theo đuổi anh." Nice thò đầu ra sau lưng, muốn xem X đã gọi món gì.

"Ra ngoài đợi tôi, đừng đứng sau lưng tôi như một cái bóng, thói quen xấu gì thế." X ban đầu muốn hỏi Nice muốn ăn gì, nhưng Nice lại nhìn chằm chằm vào anh rồi ngây người, anh bỗng nhiên không muốn hỏi nữa.

Nice đứng ở cửa chờ đợi một cách lặng lẽ, cúi đầu ngẩn người, vì đội mũ hoodie, cậu không thể nhìn thấy cảnh vật phía trước và hai bên. Nice thích ngẩn người, nhưng cậu rất ít khi làm như vậy, bởi vì đây là điều cấm kỵ lớn trong công việc.

Đột nhiên, Nice cảm thấy trên đỉnh đầu có chút trọng lượng, là X. X đặt túi XFC lên đầu Nice, đợi đến khi Nice giơ tay lên nhận, X trực tiếp buông tay ra, trong khi Nice vội vàng đỡ lấy túi, anh đi về phía trước vừa đi vừa ăn ly kem dâu tây trên tay.

Nice xách túi định đuổi theo, nhưng X lập tức quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi và không hiểu. Nice nhìn vào túi trong tay, mở ra, lấy một miếng gà rán cắn một miếng.

X lúc này mới hài lòng tiếp tục đi về phía trước, Nice vừa ăn vừa đi theo.

"Cậu nhìn đôi tình nhân đằng kia kìa." X chỉ vào một đôi tình nhân đang đi ngược chiều ở đằng xa.

Nice ngẩng đầu nhìn, cô gái đang vui vẻ uống trà sữa, tay cầm một xiên thịt cừu nướng, chàng trai bên cạnh không ăn gì cả, hai tay đều xách túi, bên trong có một thùng xiên nướng, và đồ nướng, bên còn lại là một vài chiếc bánh ngọt và bánh mì nhỏ. Những thứ này đều là đồ ăn mà cô gái thích, vì vậy chàng trai không ăn trước, vẫn luôn mỉm cười lắng nghe cô gái nói chuyện một cách vui vẻ.

"Đừng có cậy mình đội mũ mà cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy." X có chút cạn lời, dùng tay vỗ vỗ đầu Nice, Nice một khi ở bên cạnh anh sẽ trở nên rất không bình thường.

"Nếu thích một người, nhất định phải tìm hiểu về đối phương, bao gồm cả tính cách, sở thích, cách xử lý mọi việc." X cũng không đợi Nice phản ứng, phân tích một cách có logic, "Những điều này có thể biết được thông qua việc ở bên người mình thích ngày đêm, nhưng tuyệt đối không phải theo dõi từ xa."

"Nhưng tôi chỉ muốn nhìn anh, nhìn thấy anh sẽ khiến tôi rất yên tâm. Hơn nữa tôi cũng không có thông tin liên hệ của anh, ừm, anh thích uống nước có ga có tính không?" Nice nghiêm túc lắng nghe X nói xong, sau đó nói một cách nghiêm túc.

"Tôi có thể cho cậu thông tin liên hệ, nhưng cậu không được theo dõi tôi, đây là cách theo đuổi không bình thường." X cố gắng giải thích một cách khổ sở, ngay cả khi Nice không có ác ý, anh cũng tuyệt đối không muốn bị theo dõi.

Nice không trả lời X, chỉ nhìn lại đôi tình nhân đã đi qua, rồi mới mở miệng nói: "Tại sao anh không phản cảm với tôi, còn sẵn sàng cho tôi thông tin liên hệ?"

X cười một chút, Nice chỉ là phản ứng chậm chạp khi đối diện với anh, không có nghĩa là cậu không suy nghĩ. Tại sao ư, vì anh chẳng sợ gì cả, nên những điều này trong mắt anh không được coi là mối đe dọa.

"Cậu không muốn sao?" X đột nhiên ghé sát Nice, khiến đối phương giật mình.

"Tôi đã nghĩ đến việc gặp mặt anh, cũng có thể theo cái gọi là cách bình thường để tìm hiểu anh. Nhưng tôi không hiểu những hành vi đó, tôi chỉ có thể làm theo, nhưng tôi không thể hiểu. Nice mím môi, chần chừ một lúc, "Hơn nữa, tôi không muốn lừa dối anh, nên tôi đã theo cách mà tôi cho là đúng để tìm hiểu anh."

Sau đó, Nice nhìn X, cảm xúc có chút kích động, giọng nói bắt đầu trở nên đứt quãng, "Tôi thật sự không biết phải làm thế nào, để cảm nhận cảm xúc của một người, bởi vì tôi thậm chí còn không thể hiểu cảm xúc của chính mình. Nhưng tôi có thể học, có thể nhận thức lại. Tôi không muốn từ bỏ cảm giác có thể thay đổi tôi này, tôi cũng không muốn bị anh ghét bỏ."

Tay Nice nắm lấy áo X có chút run rẩy, cậu cúi đầu không dám nhìn X, lặng lẽ chờ X lên tiếng.

Không có khó hiểu, không có trách cứ, cũng không có sự im lặng. X khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ vai Nice, bảo Nice buông tay ra, rồi thong thả đi vài bước về phía trước.

"Nếu đã như vậy, vậy để tôi trị liệu cho cậu vậy! Vị tiên sinh không bình thường này."

Nice có chút ngẩn ngơ, tay vô thức nắm lấy áo ở ngực. Không biết là vì nụ cười phóng khoáng của X, hay là vì ánh đèn lấp lánh xung quanh, Nice cảm thấy mọi thứ đều thật không chân thực.

Cậu đương nhiên muốn biết, muốn biết bản thân có thể thay đổi không, muốn biết mình có thể hiểu được những cảm xúc đáng khao khát đó không, muốn biết tại sao cậu lại nghĩ X trong mắt mình là một người đặc biệt.

May mắn thay, cuối cùng cậu cũng tìm thấy cơ hội đó.

Trung

Người ta thường nói nếu không hiểu được nội tâm của chính mình, có thể thử trò chuyện với bản thân. Nice đã thử, nhưng cậu phát hiện ra tâm hồn mình trống rỗng một mảng đen ngòm, dù đi thế nào cũng không tìm thấy một bản thể khác để đối thoại. Nhưng Nice không muốn từ bỏ, cậu không tìm kiếm nữa, mà ngồi ở trong đó từ từ chờ đợi, nhưng ngoài bóng tối ra thì cậu không thấy gì khác xuất hiện trước mắt. Cứ thế lâu dần, Nice bèn không thử làm như vậy nữa.

Cậu không thích bận tâm đến những thứ mình không thể hiểu, giống như cuộc đời đã được sắp đặt sẵn, Nice có thể thực hiện hoàn hảo từng bước một, có thể trở thành hình mẫu mà mọi người yêu thích dưới ánh đèn sân khấu.

Nice cũng từng đọc trong sách rằng, một con chim tự do thì không nên bị nhốt trong lồng. Nice cảm thấy rất kỳ lạ, mỗi cá thể đều khác nhau, vậy cái gọi là tự do được định nghĩa như thế nào? Nhưng lỡ như con chim đó không bận tâm đến việc nó đang ở đâu thì sao? Hoặc con chim đó chưa từng cảm nhận được tự do nên cũng không khao khát thế giới bên ngoài thì sao?

Nice ngồi trong xe miên man suy nghĩ, cố gắng dành chút tâm trí lắng nghe những sắp xếp của quản lý. Cảnh vật bên ngoài không rõ ràng lắm vì bị phản chiếu từ trong xe, nhưng Nice vẫn nhìn ra ngoài một cách xuất thần. Gần đây cậu bị quản lý chặt chẽ hơn, vì quản lý phát hiện gần đây cậu có chút không bình thường, mặc dù không có bằng chứng, nhưng Nice không thể tùy tiện bay khắp nơi nữa.

Thực ra Nice không bận tâm, cùng lắm thì những ngày bận rộn lại càng bận hơn. Trước đây cậu cũng thường trốn ra ngoài, dù sao thì thế nào cũng không được cho phép, Nice cũng sẽ không vì chuyện này mà tranh cãi với quản lý của mình.

Nice chưa từng nói với ai, thực ra tình trạng tinh thần của cậu rất tệ, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Nhưng cậu đã quen rồi, khi còn nhỏ, cậu chống lại cảm giác khó chịu này bằng cách học các loại công việc để làm tê liệt bản thân. Càng lớn, cảm giác khó chịu này cũng dần mạnh hơn, Nice bèn bắt đầu tự làm tổn thương mình. Nice từng nghĩ đến việc ngủ để giải tỏa đầu óc, nhưng cậu không thể ngủ mãi được, vì vậy cậu chọn dùng cơn đau để kích thích thần kinh.

Cũng giống như người ta nói cậu là một sự tồn tại hoàn hảo, Nice hiểu rõ hơn bất kỳ ai trên thế giới này rằng không có thứ gì hoàn hảo. Nhưng đôi khi Nice lại rất hoang mang, sẽ vô thức cảm thấy mình chính là hoàn hảo. Vì vậy Nice sẽ ngay lập tức nắm chặt cánh tay mình, những vết thương bên dưới sẽ nhắc nhở cậu, trên cánh tay cậu đều là những vết thương chưa lành, cậu không có chút quan hệ nào với sự hoàn hảo, cậu thậm chí còn không đủ tư cách để làm một người bình thường.

X nhìn điện thoại làm việc cầm chừng, dù sao thì làm nhiều cũng đâu có được thêm lương. X nhìn những tin nhắn trống rỗng với Nice có chút khó hiểu. Nice thêm thông tin liên hệ của anh xong gần như không chủ động gửi tin nhắn cho anh, hơn nữa, đúng rồi, số lần Nice theo dõi anh đã giảm đi.

Mặc dù X không thích hành vi theo dõi lén lút này của Nice, nhưng Nice chỉ nghe X nói như vậy, im lặng không nói một lời, rồi dùng đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào X, mang một vẻ giở trò vòi vĩnh.

X không thể cãi lại cái đồ bướng bỉnh này, chỉ đành coi như không có chuyện gì. Nhưng Nice hình như đã thực sự suy nghĩ về chuyện này. Sau đó, X lại phát hiện Nice, sẽ thấy Nice mặc quần áo thường, đứng ở một nơi xa trong đám đông, đứng lặng giữa dòng người qua lại để dõi theo mình. Nice sẽ để X phát hiện ra cậu đang nhìn anh, rồi giây sau, biến mất. Điều này đôi khi khiến X còn nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm không.

X đã nghiêm túc xem một số chương trình truyền hình, phỏng vấn và những cảnh chiến đấu của Nice. Nice luôn thong dong, thoải mái trước ống kính, mặc những bộ thời trang lộng lẫy và nổi bật, dùng nụ cười đẹp nhất để truyền cảm hứng cho mọi người. Cách chiến đấu vừa hoa mỹ vừa tao nhã, vô cùng mãn nhãn.

Nhưng trước mặt X, Nice lại không có bất kỳ biểu cảm nào, thậm chí còn có chút đờ đẫn. Cậu sẽ nhanh nhẹn làm ra bảy món mặn một món canh, rồi đũa không động đậy chỉ nhìn X ăn cơm. Ngồi trên ghế sofa cũng không nói chuyện, khi X bận thì chỉ ôm gối cúi đầu ngẩn người. Nice mỗi lần mặc đồ cũng rất tùy tiện, cũng cố gắng che giấu một vài khí chất của mình, để X không phản cảm.

Những biểu hiện này chỉ xuất hiện trước mặt X, không ngừng nhắc nhở X rằng Nice ngoài đời không hề chân thực, nhưng đó lại là phần lớn cuộc sống của cậu.

X không phải chuyên gia về cảm xúc, nhưng anh biết vấn đề của Nice không chỉ đơn giản như vẻ ngoài, đặc biệt là sự cố chấp đối với mình. Nice coi X là gì, là cọng rơm cuối cùng của người sắp chết đuối? Hay là một nỗi ám ảnh không thể từ bỏ?

X rất muốn tin rằng, Nice chỉ là thích mình, nên mới bày ra mặt yếu đuối của mình, nhưng X không thể làm vậy, X không thể suy nghĩ như thế, X cảm thấy mình không hiểu được suy nghĩ thực sự của Nice, ngay cả khi Nice moi ruột gan ra trước mặt anh, anh cũng cảm thấy bản thân Nice còn không biết điều đó có ý nghĩa gì.

Trong một tháng không gặp Nice, X có chút bất an, bởi vì gần đây Nice không xuất hiện trước công chúng, cũng không đến gặp X. Phía công ty cũng không đưa ra bất kỳ thông báo nào, chỉ lấy lý do "bế quan luyện tập" để giải thích với công chúng.

X rất lo lắng về trạng thái tinh thần của Nice, bởi vì Nice đã từng nói, chỉ vào những lúc nào đó mới đặc biệt muốn gặp X, nhưng X không nghĩ là Nice đã ổn hơn nên mới không gặp mình.

Tin nhắn X gửi sáng nay sau đó Nice đã trả lời, chỉ đơn giản nói một câu: Lúc nào có thời gian tôi sẽ đến gặp anh.

X ngồi ở nhà vô vị xem tivi, hôm nay là cuối tuần, một ngày nghỉ hiếm có, nhưng X bây giờ không có tâm trạng ra ngoài dạo chơi, anh có một dự cảm chẳng lành.

Buổi tối, Nice gửi cho X một tin nhắn: Tôi đang ở trên sân thượng căn hộ của anh.

Khi X lên đến sân thượng, điều anh nhìn thấy là Nice toàn thân dính máu. Nice đang đứng trên sân thượng hóng gió, nhưng lần này tóc cậu không bay lên được vì dính máu. Nice không quay đầu lại vì sự xuất hiện của X, chỉ nhìn cảnh vật trên sân thượng. Thậm chí, thậm chí còn phớt lờ bàn tay vẫn đang chảy máu tươi. Máu chảy dọc theo tay xuống, nhỏ xuống từ đầu ngón tay, máu bị gió thổi xiêu vẹo trong không trung, rơi xuống mặt đất nở ra từng đóa hoa máu.

X nhìn cảnh tượng này mà da đầu tê dại, đúng là ghét của nào trời trao của ấy. X nghiến răng kìm nén cảm xúc, vội vàng bước tới.

"Tại sao không đi trị liệu trước?" Mặt X không có nụ cười, thậm chí vì vội vàng ra ngoài không mang kính, anh cau mày nhìn chằm chằm vào Nice, trong mắt chỉ có sự không hiểu đối với hành vi của cái đồ nhóc điên này.

Nice quay đầu lại, trong ánh mắt có chút hờn dỗi, giơ tay muốn chạm vào mặt X, nhưng bị X ghét bỏ né tránh. Bàn tay Nice lơ lửng trong không trung không có thêm động tác nào khác, một lúc sau, lại từ từ buông xuống.

"Máu này không phải của tôi, ừm, một phần là của tôi." Nice vẫn nói một cách bình thản, nhưng X bây giờ rất tức giận với thái độ đó, Nice cũng phát hiện ra, liền chuyển hướng câu chuyện, "Gần đây tôi đang xử lý một số nhiệm vụ mà tổng giám đốc sắp xếp, nên không thể để lộ tung tích, hôm nay vừa hoàn thành."

Nice nhìn X một cái, thấy X vẫn nhìn chằm chằm vào mình, "Hôm nay vận may không tệ, gặp hơn một trăm kẻ đi lẻ, tôi đã bao vây chúng lại."

"Nói thật cho tôi." X không muốn nghe những câu chuyện cười nhạt nhẽo này, cũng không có tâm trạng đoán suy nghĩ thực sự của Nice, có chút thiếu kiên nhẫn nói.

"Tôi không lừa anh. Nhưng, trước đây tôi có nghe nói, nếu một người để ý đến đối phương, vậy khi đối phương bị thương, sẽ có cảm giác đau lòng, còn sẽ quan tâm đến đối phương." Nice giơ cổ tay đang chảy máu lên nhìn một cái, rồi lại buông xuống, "Cho nên tôi muốn chạy đến xem phản ứng của anh."

"Vậy cậu thấy được gì?" X tức quá hóa cười, thật sự là dùng hết những chiêu trò ám muội lên người anh, không biết Nice rốt cuộc coi mình là gì, coi mình là loại ngốc nghếch trong tiểu thuyết sao? Vậy thì thật sự quá hoang đường.

Nice nghiêng đầu, dùng một vẻ mặt rất nghiêm túc cố gắng nhìn X, rồi mở lời "Anh bây giờ đang rất tức giận."

"Cậu đương nhiên không thấy được gì, bởi vì ngay cả bản thân mình cậu còn không hiểu thì làm sao có thể hiểu được cảm xúc trong lòng người khác." X tiến sát Nice, một tay nắm lấy cánh tay cậu, lực rất mạnh, có thể sẽ chạm vào vết thương, nhưng Nice để mặc X nắm lấy, không hề có gợn sóng, cũng không phát ra âm thanh, máu từ từ chảy ra tay X.

"Chính vì cậu không hiểu, nên cậu không biết kết quả của hành vi tìm kiếm sự quan tâm này chỉ có thể làm tổn thương người khác và làm tổn thương chính mình, không thể dùng để kiểm nghiệm cái gọi là thích." X nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Nice, anh cũng hy vọng Nice nghe xong có chút xúc động.

Nếu X phát hiện một con mèo nhỏ bị thương ở góc tường mưa, anh sẽ bế nó đến trạm cứu hộ, nhưng điều này chỉ xuất phát từ một tấm lòng nhân ái, là phản ứng mà một người bình thường đều có. Nhưng Nice không phải mèo nhỏ, thế giới của cậu không nên chỉ có đen và trắng, nên phong phú hơn, có nhiều màu sắc rực rỡ hơn.

Hai người cứ thế giằng co với nhau, Nice dùng ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào X, miệng ngậm chặt, bàn tay X nắm chặt cánh tay Nice không ngừng gia tăng lực, anh cần nghe thấy câu trả lời của Nice, chứ không phải sự im lặng.

Đột nhiên, X cảm nhận được một điều gì đó bất thường, X cảm thấy cánh tay của Nice có chút không bình thường, sờ vào sẽ có một số vết lõm, dọc theo cánh tay kéo dài. X cảm thấy rất kỳ lạ, nhìn vào cánh tay của Nice, dùng ngón tay xoa xoa trên bề mặt áo.

Không xong! Nice nhanh chóng rút tay ra, lực rất mạnh, trực tiếp văng ra một vệt máu trong không trung. Nice nhanh chóng lùi về sau, một cú lộn ngược đứng trên mép sân thượng, nửa ngồi xổm chuẩn bị bay đi.

"Nếu cậu dám chạy, sau này đừng đến gặp tôi nữa." X nói từ phía sau Nice, giọng nói lạnh đến cực điểm, mắt bị mái tóc che đi một chút, đáy mắt đen kịt khó lường, đứng im tại chỗ, toát ra một thứ áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Nice bị dọa sợ, cậu chưa từng thấy một X như vậy, từ từ quay người lại, nhưng X đã nhanh hơn một bước đến bên cạnh cậu, nắm lấy cánh tay cậu, xắn tay áo lên, để lộ ra những vết cắt gớm ghiếc.

"Nếu cậu thực sự muốn giấu thì ngay từ đầu đừng để lộ ra." X cười lạnh một tiếng, quan sát những vết cắt tự làm tổn thương đó.

Những vết cắt này giống như những đường kẻ rất gọn gàng được sắp xếp trên cánh tay, độ nông sâu, chiều dài, khoảng cách của mỗi vết đều giống nhau. Hơn nữa đều cắt rất sâu, gần như là muốn chết, là lực mà người bình thường không thể ra tay, nhưng Nice không phải người bình thường. Vết thương rõ ràng chưa được xử lý, mỗi vết đều có vết đỏ. Vết thương lành cũng không giống nhau, chứng tỏ không phải được cắt cùng một lúc.

"Là tôi không đúng, tôi chỉ muốn đến gặp anh, quên mất có chuyện này." Nice thở dài, cúi đầu, giọng nói có chút buồn bã, "Khi tôi không thể kiểm soát được tinh thần thì sẽ... như vậy, để bản thân tỉnh táo lại, nhưng tôi đã không cắt nữa, bởi vì tôi... tôi cảm thấy mình đã tốt hơn một chút vì anh."

X lại cúi đầu nhìn những vết thương, quả thực không có vết nào mới, một số đã đóng vảy.

X không nói gì, kéo Nice xuống lầu, Nice có chút bối rối, bị kéo đi có chút loạng choạng. Trong nháy mắt, vị trí của hai người đảo ngược, đến lượt Nice hoảng sợ.

"Việc tự làm tổn thương không nói với anh là tôi không đúng, nhưng tôi đang thay đổi mà."

"Tôi thật sự có đang rất cố gắng, mỗi câu anh nói tôi đều nghe."

"Tôi biết ở bên tôi sẽ rất mệt, cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ thay đổi."

X mở cửa, quay đầu lại nhìn Nice đang dùng hai tay kéo mình lại không muốn vào cửa. Nice trợn tròn mắt nhìn X, người không ngừng run rẩy, mồ hôi trên mặt toát ra từng hạt lớn, hòa lẫn với máu trên mặt cùng nhau chảy xuống, đây đối với X, cũng là một biểu cảm hiếm khi được nhìn thấy.

Nhưng X sẽ không mềm lòng, anh không cần loại tình cảm hư vô mờ mịt này, anh cần Nice có thể đối diện với tất cả mọi thứ của mình thay vì trốn tránh.

X ném Nice lên ghế sofa, rồi chạy vào phòng tìm ra chiếc hộp y tế đã lâu không dùng đến.

"Tốt nhất cậu nên nói rõ trên người mình rốt cuộc có những vết thương nào." X lục tìm trong hộp băng gạc, anh hy vọng băng gạc ở đây đủ dùng.

"Chỉ có tay bị thương, lúc vung quyền bị thương, còn nữa, vết dao ở tay trái... tay phải thì không có, tay thuận không thể bị thương, sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ." Nice nói lắp bắp, hai tay xoắn lại với nhau có chút bối rối.

X cầm tay Nice lên khử trùng, từ từ băng bó lại, động tác không nhẹ nhàng, nhưng rất chuyên nghiệp, cái nút thắt cuối cùng thì có chút mang tính trả thù. X tiếp theo lấy ra một bộ quần áo sạch, ra hiệu cho Nice thay vào, anh không muốn nhà bị dính máu, càng không muốn Nice bị dính máu.

Nice do dự một chút, thực ra ghế sofa đã dính một ít máu, cậu biết X cũng yêu sạch sẽ, cậu không muốn làm bẩn quần áo của X nữa.

"Thứ nhất, sau này cậu không được mở miệng là "xin lỗi". Tôi không muốn nghe cũng không cần."

"Thứ hai, có chuyện gì cậu không muốn nói cũng được, tôi không phải loại người không biết phải trái. Tôi chỉ hy vọng cậu có thể suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn."

"Thứ ba, đi lau mình rồi thay quần áo vào. Bây giờ tôi phải đi nấu cơm tối, không có thời gian ở đây cứng đầu với cậu."

Nói xong, X cũng không đợi Nice nhận lấy quần áo, đặt quần áo sang một bên rồi đi.

Khi X trở lại phòng khách, điều anh nhìn thấy là Nice đang tựa vào ghế sofa ôm cánh tay ngủ. Nice đã cố tình chọn một góc để ngủ, hơi cong người lại, co mình vào.

X biết, đây là một thói quen nhỏ của Nice. Dù là ôm gối ngẩn người hay ôm tay co mình lại, đây đều là một cách Nice vô thức tự bảo vệ mình, có thể che chắn phía trước, khiến người khác không thể đến gần.

X có chút bất lực, theo lý thuyết này thì Nice không nên ngủ gật ở nhà anh, điều duy nhất có thể giải thích là Nice bây giờ quá mệt mỏi, và tuyệt đối tin tưởng anh.

Nhưng anh vẫn còn việc cần nói với Nice, X nhẹ nhàng đến gần, cầm một hộp sữa dâu tây lạnh nhẹ nhàng áp vào mặt Nice. Giây tiếp theo, Nice bỗng giật mình tỉnh giấc, kinh hãi nhìn X, hơi thở trở nên dồn dập, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.

X rất hài lòng với phản ứng của Nice, bèn ngồi xuống bên cạnh Nice, thích thú nhìn Nice, không hề che giấu niềm vui khi trêu chọc người khác.

"Vì cậu có thể nói như vậy, điều đó có nghĩa là cậu biết sự khác biệt giữa mình và người bình thường ở đâu." X tựa vào ghế sofa nói một cách lười biếng.

"Cậu chưa từng tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác, trước khi gặp tôi, cậu không bước ra một bước nào, vậy cậu nghĩ xem, tại sao bây giờ cậu lại muốn thay đổi?" X xoa đầu Nice, người đang chìm vào suy tư vì lời nói của X, không để ý mái tóc đã trở thành một tổ quạ.

"Tôi muốn thay đổi là vì anh, chứ không phải tôi muốn thay đổi rồi mới gặp anh." Nice nói một cách dứt khoát, dù sao đây cũng là vấn đề cậu vẫn luôn suy nghĩ đi suy nghĩ lại. "Giống như những cặp đôi bình thường, họ sẽ không muốn nhìn thấy người yêu của mình là một người không bình thường, ngay cả khi đó là anh."

"Ồ? Vậy trước ống kính tivi cậu đã đối diện với Moon như thế nào?" X đưa ra một câu hỏi hiển nhiên.

"Nụ cười ở góc độ phù hợp, sự quan tâm đúng mực, hành động gần gũi nhưng có chừng mực." Nice trả lời rất nhanh, đây là công việc mà cậu lặp đi lặp lại mỗi ngày.

"Vậy cậu có thể làm như vậy với tôi không?" X hỏi lại.

"Không thể, tôi thậm chí còn không thể nặn ra một nụ cười trước mặt anh." Nice có chút tủi thân, có vẻ như cậu đã thực sự chuẩn bị làm như vậy.

Được rồi, chỉ mình tôi không được thấy cậu cười. X cũng có chút tủi thân, nhưng anh không nói ra.

"Không làm được thì đừng làm như vậy, chúng ta có thể có những cách khác để thay đổi."

X duỗi hai tay ra, tay trái giơ một ngón tay, tay phải nắm thành nắm đấm, "Trạng thái trên sân khấu của cậu rất hoàn hảo, chứng tỏ cậu biết công chúng muốn gì," X giơ tay trái lên một chút, "Vậy khi ở bên tôi cậu có biết tôi muốn gì không?" X vung vung nắm đấm ở tay phải trước mặt Nice.

"Cậu vẫn luôn quan sát phản ứng của tôi đối với hành vi của cậu, sợ tôi không thể chấp nhận," X buông hai tay xuống rồi xòe ra, "Nhưng cậu không nghĩ rằng, tôi chưa bao giờ từ chối cậu," X nhìn về phía Nice, Nice do dự một lúc, nhẹ nhàng đặt bàn tay bị thương lên tay X.

"Tại sao không cho mình thêm chút thời gian? Tại sao phải xác nhận đi xác nhận lại tình cảm của mình? Tình cảm không hiểu được thì không hiểu đi, bận tâm làm gì?" X nắm tay Nice kéo cậu đến nhà hàng.

"Tôi..." Nice muốn mở lời, nhưng bị X trực tiếp ngắt lời, "Ăn cơm, nói chuyện nữa đồ ăn nguội hết bây giờ."

Nice nghe xong lập tức ngậm miệng lại, thuận theo ánh mắt nhìn về phía bàn.

"Thưa anh, đĩa rau này của anh cho nhiều xì dầu quá, đen sì."

"..."

"Thưa anh, thịt anh xào hơi cháy rồi, bình thường anh không...."

"Đều tại cậu, ăn đi, không được nói nữa."

Lời lảm nhảm: Bạn bè nói tôi viết có chút đáng yêu. Haiz, cảm giác bản thân hơi phí những thiết lập thú vị này rồi.

Hạ

Sau đó, Nice thật sự đã nghe lời X nói, bắt đầu hỏi X rất nhiều câu hỏi, mặc dù hầu hết các câu hỏi đều rất trẻ con:

"Nếu tôi không kiểm soát được và vô thức tự làm tổn thương thì phải làm sao?"

"Tự giác đứng trước mặt tổng giám đốc nhà cậu, ước chừng chỉ cần ông ấy nhìn cậu một giây, cậu sẽ từ bỏ ý nghĩ đó ngay thôi."

"Nếu tôi muốn đến gặp anh, nhưng lại không muốn nói chuyện với anh thì phải làm sao?"

"Cậu có thể dọn dẹp nhà cửa miễn phí cho tôi, rồi không nói một lời nào mà rời đi."

"Thực ra tôi không thích đồ ngọt, món này của anh hơi ngọt rồi."

"Đã mấy tháng trôi qua rồi bây giờ cậu mới nói với tôi sao?"

Đương nhiên, còn có những chuyện thú vị hơn nữa. Một ngày nọ, X như thường lệ gõ bàn phím ở chỗ làm. Đột nhiên, một bóng trắng lướt qua ngoài cửa sổ, không ai nhìn rõ thứ gì đã bay qua, nên cũng không ai để ý. Nhưng giây sau, màu trắng lại xuất hiện.

Nice bay lùi lại, từ từ bay về, cuối cùng dừng lại trên tấm kính đối diện với X, sau đó quay người lại, đứng ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm X không nhúc nhích.

Chết tiệt, X đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào màn hình máy tính, cầu nguyện Nice đừng nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng tất cả đồng nghiệp trong phòng đều reo hò kinh ngạc, X bỗng cảm thấy không đúng, lại quay đầu lại nhìn Nice một lần nữa.

X thật sự không muốn gây rắc rối, nhưng mọi người đều nhìn ra ngoài, một mình anh không nhìn sẽ rất kỳ lạ. X cảm thấy mình bị trêu chọc, nhưng anh không có bằng chứng.

Nice vẫn nhìn chằm chằm vào X, trên mặt không có nụ cười, nhưng đôi mắt nhìn X lấp lánh, có vẻ như là niềm vui bất ngờ khi nhìn thấy X lúc đang làm việc.

Bị nhìn chằm chằm như vậy X có chút sởn gai ốc, chống tay lên bàn làm việc đỡ đầu, cau mày trừng mắt nhìn Nice, hy vọng cậu mau tỉnh lại, đừng nhìn chằm chằm vào mình một cách trần trụi như vậy.

Nice quả nhiên nhìn thấy X, cậu cử động một chút, hơi hé miệng, rồi chuyển ánh mắt, nhìn quanh bốn phía. Dường như phát hiện ra mọi người đều đang nhìn mình, Nice nheo mắt nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với mọi người bên trong. Sau đó làm tư thế thương hiệu của mình, nháy mắt một cái, rồi nhanh chóng bay đi.

Những người bên trong đều reo hò kinh ngạc vì sự bất ngờ này, náo nhiệt bàn luận tại sao Nice lại cố tình dừng lại ở đây để nhìn họ. X cũng bị đồng nghiệp bên cạnh kéo vào cuộc thảo luận, vì vị trí Nice dừng lại chính là đối diện với X, họ vây quanh X hỏi chuyện tầm phào, tò mò liệu X có quen Nice không. X vừa cười trừ vừa xem tin nhắn điện thoại vừa được gửi đến: Chắc là sắp bị quản lý mắng rồi.

Đáng đời. X gõ hai chữ rồi gửi đi.

Thực ra Nice rất bận, số lần có thể gặp X rất ít, thậm chí có khi vừa mới gặp mặt, giây sau, Nice nhận được tin nhắn liền bay đi. X đối với chuyện này cũng không nói gì, anh cũng không còn trẻ, đương nhiên cũng không có chuyện cảm thấy cô đơn.

Đây được coi là sự ăn ý của hai người, Nice sẽ không giống như đối xử với "bạn gái" để gửi đi những sự quan tâm tuyệt đối và những món quà tinh tế, phần lớn thời gian chỉ đơn giản là trò chuyện với X. X cũng sẽ không mỗi ngày giảng những đạo lý lớn lao gì, anh cho rằng Nice không cần những lời sáo rỗng này, vì vậy phần lớn thời gian, khi Nice có chút rối rắm, X sẽ nhẹ nhàng gõ vào đầu cậu, rồi cùng cậu suy nghĩ.

Mặc dù việc Nice có xuất hiện hay không cũng sẽ không thay đổi cuộc sống của X, nhưng X sẽ rất cảm thán, mấy tháng nay ở bên Nice, Nice đã thay đổi ngày càng nhiều, từ lúc ban đầu im lặng không nói một lời, cho đến bây giờ như thể muốn lập công mà khoe những vết thương sắp lành cho X xem.

X thật sự cảm thấy mình có giúp được Nice, mặc dù Nice bây giờ vẫn chưa cười với anh, nhưng X không vội, anh luôn rất kiên nhẫn đối với những chuyện của Nice.

Hôm nay cũng là một ngày làm việc bình thường, X ngủ muộn hơn bình thường một chút, thực ra chỉ là đơn giản lướt điện thoại mà quên mất thời gian.

May mà cũng đã vệ sinh cá nhân xong, X thay đồ ngủ chuẩn bị lên giường ngủ. Nhưng, X đột nhiên nhận ra điều gì đó. X không lấy kính trên tủ đầu giường, cũng không bật đèn, đi thẳng ra ban công, mở cửa sổ, tựa vào lan can nói một tiếng.

"Ra đi, tôi biết cậu đang ở đó."

Xung quanh rất yên tĩnh, trong khu chung cư gần như không có nhà nào còn bật đèn, chỉ có ánh trăng không bị mây che phủ rắc xuống một lớp màu trắng nhạt, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đến cực điểm.

Nhưng X đâu có làm việc vô ích. Một lúc sau, Nice liền xuất hiện. Nice dừng lại giữa không trung, cách X một khoảng rồi nhìn xuống X. Nice mặc một chiếc áo khoác đen dài vừa phải, chiếc áo phông trắng bên trong bay bay theo gió, khẽ để lộ ra một chút vòng eo. Chiếc quần jean xanh nhạt tôn lên đôi chân thon dài.

Ây dà, hoàng tử từ trên trời rơi xuống, X thầm đánh giá trong lòng. Không biết có phải được ánh trăng tô điểm hay không, X cảm thấy cảnh tượng lúc này vô cùng lãng mạn. X bĩu môi, mặc dù Nice mặc rất đơn giản, nhưng X vốn dĩ luôn chú trọng sự xuất hiện vẫn cảm thấy mỗi lần gặp Nice đều như một vở kịch sân khấu, mà bây giờ anh chỉ mặc đồ ngủ, tóc tai rối bời có thể dựng ngược lên được, so sánh với nhau thì Nice đẹp trai quá mức rồi.

"Lại đây." X tựa vào lan can gọi Nice một tiếng.

Nice nhìn X, X đang dùng tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn mình. Mắt X rất dài và hẹp, khi nhìn cậu sẽ tạo thành một hình vòng cung, là một ánh mắt rất cưng chiều, đây cũng có thể là ảo giác của Nice, có lẽ cũng là lý do X hiếm khi giận cậu. Nice từ từ bay đến gần, một chân nhẹ nhàng chạm vào lan can, từ từ ngồi xổm xuống như một động tác quay chậm, là một tư thế nửa quỳ như đang cầu hôn.

X xoay người lại, tựa lưng vào lan can, tay đặt trên lan can, cười híp mắt nhìn Nice.

"Sao anh phát hiện ra tôi?" Nice có chút không cam lòng, cậu có thể đảm bảo X tuyệt đối không thể nhìn thấy mình.

X không trả lời, chỉ nheo mắt cười với Nice. Nice biết ánh mắt này, là biểu cảm của X khi đang tính toán một kế hoạch gì đó.

"Anh không trách tôi nửa đêm còn nhìn trộm sao?" Nice cũng không cố chấp nữa, nhìn X hỏi tiếp.

"Không, tôi còn rất vui vì trước khi đi ngủ có thể nhìn thấy cậu." X nói một cách không bận tâm, "Nói xem, gần đây đã đi làm gì rồi?"

"Ừm. Quan sát anh đi làm từ xa, phát hiện ra anh thật sự không thích làm việc, nhưng lại uống cà phê rất nhiều, còn cho rất nhiều đường nữa."

"Ừm, còn gì nữa không?"

"Buổi trưa thích ăn hamburger, thích ăn một mình, nhưng lại hòa đồng với đồng nghiệp."

"Dù sao thì tôi cũng không thích ồn ào."

"Thỉnh thoảng không có việc gì thì trên đường tan sở anh sẽ ngồi lại một chút ở trong khu chung cư, sẽ đùa với mèo hoang rồi mới về nhà."

"Quan sát cũng nhiều phết nhỉ!" X cười trêu chọc, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Nice có chút không hiểu, "Anh, không trách tôi... theo dõi anh sao?"

"Tôi trách thì cậu có dừng lại không? Bây giờ tôi không bận tâm nữa rồi." X nói một cách nhẹ nhàng, nghiêng đầu nhìn Nice vẻ đờ đẫn.

"Hôm nay tại sao lại muốn đến đây?" X vẫn hỏi.

"Gần đây thứ hạng cứ mãi không lên được, có chút lo lắng, vừa mới chạy xong thông báo không ngủ được, nghĩ rằng đến nhìn anh một chút có thể sẽ giảm bớt được một chút." Nice nhẹ nhàng nói, vì quay lưng lại với ánh trăng, vẻ mệt mỏi trên mặt mới hiện ra, "Đã rất muộn rồi, nên không muốn làm phiền anh, tôi đã không nói cho anh biết."

X nghe xong có chút tò mò, "Tại sao gần đây lại bắt đầu lo lắng về chuyện này, trước đây cậu có lo lắng không?"

Nice nghe câu này, trong mắt đột nhiên trở nên sáng ngời, nói một cách hăm hở: "Gần đây tôi có xem X chiến đấu rồi! Thật sự rất hoàn hảo, bất kể là phương diện nào, tôi không thể nói ra cảm giác này là gì, nhưng thật sự rất lợi hại, những điều này đều là tôi không thể làm được!"

Nice giống như vừa phát hiện ra thần tượng, không hề che giấu sự sùng bái đối với X, lời nói tràn đầy sự cảm thán và không thể tin nổi, như một đứa trẻ phát hiện ra một châu lục mới mà chia sẻ với người khác.

Nhưng X nghe xong trên mặt lập tức không giữ nổi nữa, vì chuyện này sao? Vì sùng bái X, nên cảm thấy mình không đủ xuất sắc? X có chút chua xót, vì Nice vẫn đang chia sẻ những phát hiện của mình, tốc độ nói rất nhanh, trong từng câu chữ đều là sự ngưỡng mộ đối với sự thong dong, thoải mái của X khi chiến đấu.

X nghe không có chút đắc ý nào, ngược lại, anh bây giờ rất không muốn nghe. X giơ một tay lên đặt lên đầu Nice, Nice dừng lại, có chút không hiểu nhìn X.

"Cậu bận tâm đến anh ta làm gì, cậu không phải vẫn luôn cố gắng sao?" X không muốn tạo thêm áp lực gì cho Nice.

Nice lắc đầu, "Tôi chỉ đang nghĩ, nếu tôi cũng lợi hại như X, liệu anh có thích tôi hơn một chút không."

Lối suy nghĩ của trẻ con, X bất lực lẩm bẩm trong lòng, hóa ra cuối cùng vẫn là vì anh. X biết Nice đang thay đổi, giống như một đứa trẻ học việc vậy, đưa những thứ mà mình cho là tốt cho người khác, rõ ràng có cách diễn đạt tốt hơn, nhưng luôn chọn cách trực tiếp nhất.

Nhưng Nice không phải trẻ con, X cũng sẽ không coi Nice như vậy. Quan hệ của họ không phải là chỗ dựa tinh thần của nhau, nên cũng không có cái gọi là cứu rỗi.

Nice sống bao nhiêu năm nay, dựa vào không phải X, mà là chính cậu. Nhưng bây giờ Nice vì thích, nên mới bằng lòng thay đổi. Điều này X nghĩ Nice đã sớm biết rồi.

"Tôi không gánh cái trách nhiệm này đâu." X lười biếng nói.

"Không có chuyện đó, chỉ là muốn gặp anh thôi." Nice nhẹ nhàng nói, đồng thời đứng dậy, mũi chân lại một lần nữa bay lên, "Nói gì thì nói cũng không thể làm phiền anh ngủ, tôi đi đây, lần sau gặp lại."

Nice nói xong, nhìn X một cái, không đợi X trả lời đã biến mất.

X bất lực nhìn mọi thứ bên ngoài trở lại yên bình, anh không kịp nói với Nice rằng, người muốn gặp mặt không chỉ có một mình cậu.

Vì Nice có cái gọi là "tiền án", chỉ cần Nice không xuất hiện trước công chúng trong một thời gian dài, X sẽ nghi ngờ Nice lại đi thực hiện nhiệm vụ bí mật nào đó. X đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện của công ty, nhưng anh lo Nice sẽ vì một số bất ngờ nào đó mà lại rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.

Có lẽ mọi người khi ở trong một môi trường mà bản thân không thể chịu đựng được, sẽ chọn rời khỏi môi trường đó hoặc từ bỏ tất cả những gì ban đầu. Nhưng đây chỉ là một lý thuyết. Thực ra rất nhiều người căn bản không thể lấy hết dũng khí để thay đổi. Ngay cả khi làm được, dũng cảm bước ra bước đầu tiên, nhưng đón chờ họ cũng có thể là một bóng tối lớn hơn.

Điều này không chỉ cần quyết tâm, mà còn cần một quá trình từ từ, cho đến khi bạn đột nhiên dừng lại, phát hiện ra mình đã bước ra khỏi đó rồi. X sẽ không nói với Nice hãy rời khỏi công ty, hoặc thay đổi hiện trạng, anh bằng lòng từ từ, anh cũng bằng lòng ở bên Nice như vậy.

Nhưng, anh không thể để Nice luôn rơi vào nguy hiểm.

X đứng trên sân thượng một tòa nhà bỏ hoang, khu vực này thuộc khu giải tỏa, nên không có ai đến, buổi tối cũng tối đen như mực, nhưng X không bận tâm, anh tìm người không cần những thứ này.

X ngẩng đầu nhìn những tòa nhà tối đen và đổ nát xung quanh, có chút cảm thán. Nơi đây diện tích đủ lớn cũng không có camera giám sát, sắp xếp cũng rất đơn giản, âm thanh cũng không dễ truyền đi. Đây là một nơi tốt để đánh nhau.

Nhưng X không cảm thấy một khu vực lớn như vậy lại khó tìm người, anh tìm thấy Nice rất dễ, chỉ trong một cái búng tay mà thôi. Ngay cả khi đứng từ xa, X cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng Nice đang giao chiến với đối phương ở đâu đó.

X bắt chéo chân ngồi xuống, nhắm mắt cảm nhận tình hình của Nice. Anh chỉ đến để xác nhận tình hình của Nice, những điều thừa thãi anh không quan tâm cũng không để ý.

Đột nhiên, một tiếng "Ầm", một thứ gì đó đang xuyên qua từng tòa nhà, lao thẳng về phía này. X đứng lên, cùng lúc đó, tòa nhà dưới chân X cũng bị xuyên thủng.

X đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp của sự sợ hãi, không kịp suy nghĩ, tòa nhà bắt đầu sụp đổ, X một chân chạm vào đá vụn, đồng thời dịch chuyển tức thời đến một khu đất bằng phẳng. X bây giờ có thể xác nhận, sức mạnh của sự sợ hãi đã mất kiểm soát rồi.

X dịch chuyển tức thời để kiểm tra từng tòa nhà, dấu vết chiến đấu rất rõ ràng, nhưng không thấy người, chứng tỏ Nice đã xử lý được một phần lớn. Nhưng vấn đề là X bây giờ không thể xác định vị trí của Nice, vì ảnh hưởng của sức mạnh sợ hãi.

Nhưng mọi chuyện đã trở nên không thể kiểm soát, Nice rõ ràng đã bắt đầu dùng hết sức, toàn bộ khu vực bắt đầu rung chuyển, ánh sáng vàng và sức mạnh đen kịt không ngừng va chạm, bay lướt nhanh chóng qua các tòa nhà.

Toi rồi. X có chút lo lắng, anh cần phải can thiệp vào trận chiến này, càng sớm càng tốt. Sự sợ hãi sẽ không ngừng ăn mòn nội tâm của một người, thậm chí không cần tiếp xúc cũng sẽ bị ảnh hưởng.

X búng tay một cái, các tòa nhà xung quanh bắt đầu thay đổi, cấu trúc bắt đầu tái cấu trúc trong màu sắc. Giây sau, X xuất hiện trước mặt Nice.

Nice vừa bị một cú đấm bay đâm vào tường, bức tường bị lực cực lớn đâm vỡ vụn, những mảnh đá vụn rơi xuống đập mạnh vào người Nice. Nice run rẩy dùng cánh tay bị thương cố gắng gạt những tảng đá trên người ra, ngón tay cắm sâu vào đá, đầu ngón tay chảy máu, quỳ trên mặt đất cố gắng đứng dậy một lần nữa, máu trên đầu không ngừng chảy xuống, cúi đầu khiến người ta không thấy biểu cảm.

"Nice." X nhìn Nice gọi một tiếng.

Nice nghe thấy tiếng liền đột nhiên ngẩng đầu, cơ thể vì một hơi thở thật sâu mà bắt đầu run rẩy dữ dội. Vì máu trên đầu, Nice chỉ có thể khó khăn dùng một mắt ngẩng đầu run rẩy nhìn X.

"Nguy hiểm!" Nice dốc hết sức hét lên một tiếng, cậu không hiểu tại sao X lại xuất hiện. Lúc này X vẫn mặc bộ vest đen, mái tóc đen có chút lộn xộn che đi ánh mắt của X, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phía đối diện.

Nhưng kẻ thù đâu có cho người ta thời gian để thở, gần như cùng lúc X xuất hiện, phía bên kia của tòa nhà bắt đầu bùng phát ra sức mạnh sợ hãi mãnh liệt, rồi lao thẳng tới.

Nice rất lo lắng, X đứng im không nhúc nhích không biết đang suy nghĩ gì, không còn thời gian nữa rồi! Nice dùng hết sức mạnh hất tung những mảnh đá vụn trên người đi, một chân đạp ra sau bay lên, bất kể thế nào, cậu cần phải đưa X rời khỏi đây trước.

"Nice, có lẽ cậu nên nghĩ xem tôi đã xuất hiện ở đây bằng cách nào." X nhìn hai bên không ngừng lao đến gần mình, áp lực gió đã ùa đến mặt, đẩy kính, cùng lúc nói chuyện, X giơ một tay lên, chỉ vào luồng bóng tối sắp chạm tới.

Một tiếng "pặc" búng tay, trước mặt X bùng nổ ra những màu sắc rực rỡ, tiếp theo, kẻ địch và X cùng nhau biến mất, Nice đờ đẫn đứng tại chỗ, các tòa nhà xung quanh bắt đầu thay đổi, ở một điểm nào đó không ngừng biến đổi màu sắc, Nice chỉ có thể nghe thấy bên tai không ngừng truyền đến âm thanh màu sắc bùng nổ, giống như có người đang tạt sơn hỗn hợp, giây sau lại lau sạch, rồi rất nhanh, xung quanh trở lại yên bình, tất cả mọi thứ vừa rồi dường như chưa từng xảy ra.

X lại một lần nữa xuất hiện ở trung tâm, nhưng lần này, xuất hiện là X với mái tóc trắng.

X vô thức sờ vào tóc mình, nhìn về phía Nice. Nice đang đứng tại chỗ, mắt trợn to, tay phải ôm lấy cánh tay trái bị thương, hơi cong lưng nhìn về phía này.

Cả hai đều im lặng, X bước một bước về phía Nice, nhưng gần như cùng lúc đó, Nice lại lùi một bước về phía sau.

Lùi lại một bước? Thật sao? X nhìn hành động này của Nice mà trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, không nghĩ ngợi gì lập tức dịch chuyển tức thời đến trước mặt Nice. Vì chiều cao, Nice buộc phải ngẩng đầu nhìn X.

Nice bị X đột nhiên đến gần dọa cho giật mình, có chút bất lực nhìn X, nhưng không mở lời. X nhìn Nice im lặng, trong lòng vô cùng bực bội. Anh bây giờ chỉ muốn biết Nice nghĩ gì về thân phận của anh.

Một người bình thường thực ra lại là X, đây có phải là một sự lừa dối đối với Nice không? Nice sẽ cảm thấy tất cả những gì cậu muốn có một cuộc sống bình thường với một người bình thường đều là giả dối sao? Nice sẽ cảm thấy tất cả những gì cậu cố gắng đều là vô ích sao?

Ngay lúc X muốn hỏi Nice cho ra lẽ, tai nghe của Nice vang lên.

Shang De hỏi thăm tình hình, rồi bảo Nice lập tức rút lui. Nice không để ý đến X trước mặt, trả lời một tiếng "Hiểu", không nhìn X một cái đã bay đi.

Tại sao chứ?! X nhìn tòa nhà chỉ còn lại một mình, có chút tủi thân, dùng chân đá một hòn đá nhỏ dưới chân. Dù sao thì anh sẽ hỏi cho ra lẽ.

Nửa đêm, Nice ngồi trên sân thượng tòa nhà văn phòng bên cạnh tập đoàn TREEMAN, hai chân lơ lửng khẽ đung đưa. Trên đầu đội một con bồ câu trắng đang ngủ, trên vai cũng có hai con bồ câu đang rỉa lông, trong lòng cũng có một đàn bồ câu, chúng tranh nhau giành hạt ngũ cốc trên tay Nice.

Rồi, cùng với một tiếng búng tay, X đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nice với bộ vest trắng vô cùng nổi bật. Những con bồ câu của Nice bị tình huống đột ngột này dọa sợ, bay tán loạn khắp nơi.

"Đúng là một màn xuất hiện hoành tráng, xem ra lần này là anh đến tìm tôi." Nice nhìn X, nở một nụ cười nhàn nhạt, lúc này X vẫn đang giữ tư thế búng tay. "Anh dọa lũ bồ câu của tôi sợ rồi."

Lần đầu tiên. X thầm nghĩ trong lòng. Rồi cũng bắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh Nice.

X dùng tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Nice, suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào. Những con bồ câu trắng kia phát hiện không có nguy hiểm, lại bay trở về, có con thậm chí còn đậu trên đầu X.

"Tại sao chúng lại không ngủ vào buổi tối?" X bắt lấy con bồ câu đang đậu trên đầu, đặt vào lòng, con bồ câu không giãy giụa trên tay X, chỉ không ngừng lắc đầu quan sát X.

"Vì thường xuyên bay nên hay đụng phải chúng." Lũ bồ câu lại bay trở về lòng Nice, cậu dùng tay vuốt ve lông chúng, "Thỉnh thoảng chúng còn so tốc độ bay với tôi, lâu dần thì quen, tôi cũng sẽ mang chút đồ ăn cho chúng. Chúng cũng không hiểu gì, chỉ biết khi tôi xuất hiện thì bay đến tìm tôi."

Nice cúi đầu dịu dàng nhìn lũ bồ câu, động tác trên tay nhẹ nhàng, rồi nhìn X, "Có lẽ trên người anh có mùi của tôi, nên chúng không sợ anh."

X nghe xong lòng chợt run lên, nhìn con bồ câu đang bất an trong lòng, là như vậy sao... X cảm thấy Nice nói bóng gió, nhưng anh không hiểu.

"Nice, tôi muốn biết cậu nghĩ gì." X ghé sát Nice, có chút vội vàng muốn nghe câu trả lời, X có chút không hiểu chính mình nữa rồi.

"Phụt!" Nice khẽ cười một tiếng, tiếp theo, lại cười ha ha, cơ thể rung lên theo tiếng cười, khiến lũ bồ câu cảm thấy bối rối, đều cùng nhau nhìn Nice.

X bị phản ứng của Nice làm cho có chút lúng túng, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nice cười như vậy, cười rất sảng khoái, như thể X đang hỏi một câu hỏi rất ngây thơ, chờ đã, câu hỏi...

"Sự yêu thích của tôi đối với anh, đến từ tận đáy lòng, tôi không bận tâm anh là thân phận gì, chỉ cần người đó là anh là đủ rồi." Nice vẫn đang cười, vô cùng vui vẻ nhìn X đang ngẩn người.

"Phát hiện ra anh hóa ra lại là X có thể làm được mọi thứ, tôi... rất kinh ngạc, cũng rất vui!" Nice thở hổn hển, kích động nói, tay nắm chặt quần áo của mình, mắt không ngừng lấp lánh, là một cảm xúc rất phong phú, đây là điều mà trước đây X sẽ không thấy được.

"Tôi vẫn luôn lo lắng, chuyện của tôi sẽ ảnh hưởng đến anh, một người bình thường, giá trị tín nhiệm cũng được, giá trị sợ hãi cũng vậy, tôi không muốn liên lụy đến anh."

"Nhưng tôi không phải người bình thường, tôi hiểu cuộc sống của cậu với tư cách là một anh hùng." X cười đáp lại, anh lẽ ra đã nên nghĩ đến, Nice sẽ có thái độ như thế nào. X cảm thấy mình cũng có chút không bình thường rồi, vội vàng muốn biết một câu trả lời hiển nhiên. May mà, anh đã nghe chính miệng cậu nói rồi.

Nice gật đầu, biết X có thể hiểu ý của mình.

"Bây giờ đã có thể cười với tôi rồi sao?" X cũng không rối rắm nữa, đứng dậy, mặc cho lũ bồ câu đậu trên đầu, "Xem ra tôi đã làm rất thành công."

Nice dùng tay ném những con bồ câu trắng trong lòng ra, lũ bồ câu cùng nhau bay lên xung quanh họ, cuối cùng bay đi mất.

"Sau này cũng có thể!" Nice lại một lần nữa bay lơ lửng trên trời, nhưng lần này, cậu đã đưa tay ra với X.

X nhắm mắt cười một tiếng, đặt tay mình lên tay Nice.

"Sau này, cùng nhau đối mặt nhé."

  Lời lảm nhảm: Bài viết này cũng đã kết thúc rồi! Lúc đầu đăng bài đầu tiên thì gần như đã viết xong hết rồi. Kết thúc ban đầu là Nice phát hiện ra X tóc đen hóa ra lại là X tóc trắng rồi không gặp X nữa, vào một ngày nào đó sau này, Nice lại vô tình gặp lại X, lần này, là một Nice hoàn toàn mới. Nhưng sau khi tôi xem xong tập 20, tôi đã quay lại sửa, vẫn cứ để X ở bên cạnh Nice và không vắng mặt trong bài viết này vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro